Sủng Thê Như Lệnh - Chương 204

☆, Sự tình Đông cung, thái hậu bệnh nặng.

Edit + Beta: Đào Mai

 

Kinh thành, hoàng cung, Đông cung.

 

Thái tử phi Mạnh Vân mới vừa xử lý xong cung vụ, đang bưng một ly hồng trà ngồi ở trong phòng ấm phía tây chậm rãi nhấp, vừa xem phong thơ trong tay, mặt hơi nghiêm nghị, không nhìn ra tâm tình, tự dưng cho người một cảm giác lạnh lùng xa cách.

 

Tất cả cung nhân hầu hạ chung quanh đều cụp mi rũ mắt, im lặng chờ ở một bên không có phát ra âm thanh, toàn bộ phòng ấm phía tây lặng im không một tiếng động.

 

Khi mặt trời dần dần ngã về tây, bên ngoài phòng ấm phía tây vang lên một loạt tiếng bước chân, từ xa đến gần, sau đó là cung nhân nhỏ giọng kinh hô.

 

Hạ Thường nhíu mày, trong lòng có chút tức giận, cảm thấy gần đây cung nhân hầu hạ thật là càng ngày càng không quy củ, chẳng phải là đánh giá Hoàng thượng mấy năm này không trọng dụng Thái tử bằng trước kia, đều cho là Thái tử sẽ thất thế, liền không sợ hãi. Nhưng không nghĩ….. cho dù Hoàng thượng hiện tại năm lần bảy lượt khiển trách Thái tử, thế nhưng Thái tử vẫn chiếm danh tiếng thái tử, vẫn là chủ tử.

 

Hạ Thường nhìn chủ tử ngồi ở trên đại kháng gần cửa sổ, liền nhón chân đi ra ngoài, mới đến trước cửa điện, xuýt chút nữa bị hài tử xông tới trước mặt đụng vào. Thật may là nàng tay mắt lanh lẹ, ổn định mình đồng thời cũng khom lưng đưa tay ôm lấy hài tử vọt tới kia.

 

-“Hoàng trưởng tôn điện hạ.

Hạ Thường khẽ hô một tiếng, vội vàng ngồi xuống. Khom người đỡ hài tử xông tới,

-“Ngài không có sao chứ!

 

Hoàng trưởng tôn thấy là Hạ Thường, nâng lên mặt bánh bao mượt mà cười nói với nàng:

-“Hạ Thường cô cô, ta không có chuyện gì, ta đến tìm mẫu thân, mẫu thân có ở bên trong không?

 

Hạ Thường thấy hắn đầu đầy mồ hôi, vội vàng cầm khăn tay lau mồ hôi cho hắn, vừa nghiêm nghị liếc nhìn cung nhân đi theo hoàng trưởng tôn tới, thấy những cung nhân kia thấp thỏm rũ mắt thì, thu hồi ánh mắt, chờ lúc nhìn về phía hoàng trưởng tôn lại trở nên hòa ái dễ gần, nhẹ nhàng nói:

-“Thế tử phi ở bên trong đấy, điện hạ mới vừa tan học sao? Có chuyện gì? Không cần phải gấp gáp, đi từ từ, nếu chính mình té ngã, Thái tử điện hạ cùng thế tử phi sẽ rất đau lòng.

 

Hoàng trưởng tôn nháy mắt nhìn nàng, sau đó khéo léo gật đầu, chờ Hạ Thường lau khô mồ hôi cho mình, lại vội vội vàng vàng bước chân ngắn nhỏ đi vào. Chẳng qua là đi mấy bước, hoàng trưởng tôn liền điều chỉnh lại biểu tình, nghiêm mặt, cố gắng chậm lại bước chân, chắp tay nhỏ bé sau lưng chậm rãi đi vào phòng ấm phía tây.

 

Cung nhân đi theo phía sau Hoàng trưởng tôn nhìn thấy không khỏi tức cười, bất quá trên mặt cũng không lộ ra, hoàn toàn cụp mi rũ mắt đi theo vào.

 

Hoàng trưởng tôn vào phòng ấm phía tây, khi thấy nữ nhân ngồi trên kháng ở gần cửa sổ, mắt nhất thời sáng ngời, liền muốn xông tới, chỉ là nhớ đến lời của Thái phó, cố gắng chậm lại bước chân, dáng vẻ cụ non đi tới.

 

Hài tử mới bốn tuổi, thân thể nhỏ bé nhìn chính là thân con nít đầu ba chỏm, dáng dấp giả vờ tỏ ra ông cụ non chỉ biết dụ cho người bật cười, khiến cho người nhìn thấy trong lòng yêu không thôi.

 

Mạnh Vân thấy trưởng tử đi vào, buông chung trà trong tay xuống, ngoắc tay với nhi tử còn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ nói:

-“Hạo nhi, đến chỗ nương này!.

 

Thấy mẫu thân ngoắc, hoàng trưởng tôn nhất thời vứt lời Thái phó giao phó qua một bên, chân ngắn nhỏ nhảy một bước tung tăng nhào tới, nhào vào trong lòng mẫu thân thơm mềm, ở lúc mẫu thân ôm nó lên, hai tay cũng ôm cổ của nàng, bi bô nói:

-“Mẫu thân, Hạo nhi trở lại rồi, đệ đệ đâu?

 

Nhìn chung quanh một chút, không nhìn thấy cái đệ đệ thích ầm ĩ của mình.

 

Mạnh Vân hôn lên mặt đáng yêu của nó, chờ nhi tử cũng chu cái miệng nhỏ nhắn hôn trở về xong, mới nói:

-“Ở bên trong ngủ đấy!.

 

-“Làm sao Đệ đệ luôn ngủ? Đều không chơi với con!” Hoàng trưởng tôn dựa vào mẫu thân nhỏ giọng trề môi la lên.

 

Nó rất thích đệ đệ, cũng muốn làm một ca ca tốt mang đệ đệ chơi, thế nhưng từ lúc nó ba tuổi liền bị hoàng tổ phụ đưa đi Chiêu Dương cung khai sáng, đi theo Thái phó học tập, mặc dù mỗi ngày chẳng qua đơn giản nhận biết chữ cùng nghe Thái phó nói chút tri, hồ, giả, dã, vân vân….., thế nhưng theo nó dần dần hiểu chuyện, trong cung có chút lời đồn đãi nó cũng nghe được một ít, trong lòng cảm giác được một loại bất an, không khỏi để cho mình càng thêm khéo léo hiểu chuyện, không muốn để cho phụ mẫu lo lắng.

 

Bà vú nói, nó lớn rồi, cũng không thể luôn nghĩ chơi.

 

Nghĩ tới đây, khuôn mặt trắng non mềm nhỏ nhắn của hoàng trưởng tôn có chút hồng.

 

-“Bởi vì đệ đệ còn nhỏ, cần ngủ nhiều một ít mới có thể trưởng thành.

 

Mạnh Vân vừa giải thích vừa nhận lấy khăn cung nữ vắt khô, tự mình lau mặt lau tay cho nhi tử, vừa tùy ý đáp lời nó, giống như mẫu tử bình thường nhất trên đời này.

 

Sau khi Hoàng trưởng tôn ngoan ngoãn để cho mẫu thân lau mặt cho nó xong, lại nói:

-“Vậy cũng tốt, chờ đệ đệ lớn một chút, con sẽ dạy đệ đệ biết chữ, hôm nay con lại nhận biết mấy chữ đấy!

 

Sau đó liền vùi ở trong ngực mẫu thân, líu ríu nói chữ mà mình nhận biết cùng việc làm hôm nay với mẫu thân.

 

Mặc dù Hoàng trưởng tôn ở bên ngoài rất chững chạc thông tuệ, rốt cuộc vẫn còn là trẻ con, ở trước mặt cha mẹ sẽ gặp kiềm chế.

 

Mạnh Vân mỉm cười lắng nghe, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng thêm nhu hòa, ánh nắng chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chênh chếch ở trên người bọn họ, phảng phất mạ một tầng ánh sáng nhu hòa thánh khiết.

 

Thái tử đi tới, nhìn thấy một màn như vậy, tâm vốn đang xao động đột nhiên trở nên an tĩnh lại.

 

Bất kể bên ngoài hỗn loạn như thế nào, hắn đều không muốn mang những tâm tình xấu kia về nhà, làm cho thê nhi lo âu.

 

Chẳng qua là mặc dù hắn cố gắng thu liễm tâm tình của mình, thế nhưng trong âm thầm lời đồn đãi vẫn nổi lên bốn phía ở trong hoàng cung, mà Mạnh Vân sớm chiều chung sống cùng hắn mấy năm, thì như thế nào không cảm giác được tâm tình của hắn. Có thể nói, nếu như thời điểm Mạnh Vân muốn hiểu một người, sẽ phân tích người kia trong trong ngoài ngoài hoàn toàn, chẳng qua là xưa nay nàng không biểu hiện ra, không người biết thôi.

 

Mạnh Vân đang mỉm cười lắng nghe nhi tử bi bô nói chuyện, phát hiện Thái tử một thân triều phục trở về, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi, không khỏi có chút đau lòng, vội vàng ôm lấy nhi tử đứng dậy nghênh đón.

 

-“Phụ thân.

 

Hoàng trưởng tôn đầu tiên là quy củ hành lễ với Thái tử, sau đó liền giống như pháo đạn vậy bật tới, ôm lấy một chân Thái tử, ngưỡng mặt lên cười với hắn.

 

Thái tử trên mặt lộ ra nụ cười tươi, bế nhi tử lên.

 

Mặc dù bây giờ thế cục trên triều đình đối với Thái tử bất lợi, thế nhưng Đông cung bị Mạnh Vân thống trị giống như thùng sắt, chỉ cần về tới đây, không cần giống như ở bên ngoài thủ nghiêm lễ nghi phụ tử, quân thần.

 

-“Phụ thân, hôm nay hoàng tổ phụ đi Tĩnh Quan Trai, còn khảo học vấn của con đấy! Nhi tử đều đáp được!

Hoàng trưởng tôn rất vui sướng, lại vịn Thái tử líu ríu nhắc tới, nói xong lời cuối cùng, nó nhìn Thái tử, nhỏ giọng nói:

-“Phụ thân, nhi tử sẽ cố gắng để cho hoàng tổ phụ thích, như vậy hoàng tổ phụ cũng sẽ thích phụ thân!

 

Thái tử ngẩn ra, trong mắt hiện lên tức giận, nụ cười trên mặt cũng không thay đổi,

-“Hạo nhi nói nhăng gì đấy! Có phải con lại nghe được lời đàm tiếu gì hay không? Hạo nhi phải nhớ kỹ, bây giờ Hạo nhi còn nhỏ, không quản được miệng lưỡi thiên hạ, những chuyện kia không cần để ở trong lòng.

 

Hoàng trưởng tôn nghi ngờ nhìn Thái tử, rõ ràng không hiểu rõ.

 

Thái tử ôm trưởng tử, khoát tay vẫy lui cung nữ tới hầu hạ hắn thay y phục, nói:

-“Có thái tử phi ở đây là được, các ngươi đều lui ra đi.

 

Liền nắm tay thái tử phi, cùng nhau vào nội điện.

 

Trong nội điện, nhị nhi tử của Thái tử đã tỉnh, lúc này đang ngồi ở trên giường xoa xoa mắt, mặt còn buồn ngủ để bà vú lau mặt cho nó, thấy bọn họ đi vào, lập tức từ trên giường tuột xuống, thật nhanh chạy tới cha mẹ, nhào tới trên người Mạnh Vân, đưa tay đòi nàng ôm.

 

Mạnh Vân ôm tiểu nhi tử, nhận lấy khăn trong tay bà vú lau mặt cho tiểu nhi tử.

 

-“Phụ thân, ôm…..

 

Tiểu hoàng tôn cố gắng hướng Thái tử đòi ôm, muốn chen lấn ca ca ra.

 

Hoàng trưởng tôn rất yêu đệ đệ nên nhường chỗ, chính mình chạy đi dựa gần mẫu thân, mỉm cười với đệ đệ, thấy đệ đệ nắm một trống bỏi chạy tới mình, liền cùng nó chơi.

 

Còn chưa tới thời gian bữa tối, rất nhanh cung nhân đã đưa tới một ít phô mai, bánh ngọt, các thứ, trong đó còn có canh trứng thịt băm tiểu hoàng tôn thích ăn.

 

-“Minh Thủy Thành cùng Tây Bắc gởi thư.

Mạnh Vân vừa đút tiểu nhi tử ăn canh trứng thịt băm vừa nói chuyện phiếm với Thái tử,

-“Trong thư Tây Bắc nói, Tự nhi đã sinh một nam hài, Khang Nghi cô cô đi tham gia đầy tháng hài tử. Trước khi Tự nhi sinh, Thẩm Khánh từng mang theo mấy trăm kỵ binh ra khỏi thành, phá huỷ mấy đám tặc phỉ huấn luyện ngựa một dãy Tây Bắc, tựa hồ trong những tặc phỉ kia không chỉ có có người Man, còn có một ít người Cao Ốc!

 

Vẻ mặt Thái tử không thay đổi, chẳng qua là ánh mắt trở nên lạnh băng, thấp giọng nói:

-“Thế lực Tây Bắc từ trước đến nay phức tạp, cũng không kỳ quái, kêu Tam muội phu cẩn thận chút là được.

 

Mạnh Vân không khỏi cười nói:

-“Chàng yên tâm, Thẩm gia ở nơi đó kinh doanh hơn trăm năm, tự có đạo lý sinh tồn, sẽ không đáng chú ý.

 

Thái tử hơi có chút hài lòng, mặc dù bây giờ trên triều đình triều thần bởi vì thái độ hoàng đế, thái độ đối với hắn có mấy phần khinh thường hơn là thành thật, nhưng hắn cũng không thể không có lá bài tẩy, cũng bởi vì như vậy, hắn mới có thể kềm chế nóng nảy trong lòng, từ từ bồi bọn họ hao tổn.

 

Nghĩ tới đây, hắn lại nói:

-“Cũng không biết chỗ Huyên đệ như thế nào, lần trước nghe nói Huyên đệ muội thiếu chút nữa khó sinh, mặc dù hài tử sanh ra được, thế nhưng có vẻ Huyên đệ có chút không thích, hắn vẫn tùy hứng như vậy.

 

Mạnh Vân cong môi cười, nói:

-“Từ nhỏ đến lớn Huyên đệ chính là tính tình này, thật may là Thọ An mặc dù nhìn không buồn lên tiếng, nhưng trong lòng cái gì đều rõ ràng, nghĩ đến chắc là sẽ không để cho Huyên đệ quá bốc đồng.”

 

Thái tử nghĩ đến Thọ An quận chúa từ nhỏ mặc dù là con ma bệnh ốm yếu, thế nhưng lại không khỏi ăn tiểu bá vương kia gắt gao, không khỏi cũng có chút vui vẻ, Trong tâm, hắn tự nhiên vui mừng thấy cảnh này, nếu như Vệ Huyên không sợ trời không sợ đất, hắn còn không dám cùng Vệ Huyên hợp tác, chỉ có người có sự tình lưu ý cùng người, mới sẽ có kiêng dè.

 

Cũng không biết Vệ Huyên đã từng nói cho hắn cái kinh hỉ là cái gì.

 

Nghĩ đến Vệ Huyên, Thái tử không khỏi thở dài, Vệ Huyên cách kinh thành, phảng phất đã rời xa hết thảy thị phi, người người đều vui sướng khi người gặp họa, há lại không biết cái này là một đường lui của hắn.

 

Đêm đã khuya, dỗ hai đứa bé ngủ xong, Thái tử phi mới trở về tẩm cung, thấy Thái tử ngồi ở dưới đèn suy nghĩ, liền đi tới, đưa tay nhẹ nhàng khoát lên trên vai hắn.

 

Thái tử hoàn hồn, thấy ánh mắt quan tâm của thê tử, khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt thanh nhã cái nụ cười nhẹ tao nhã như nước như lần đầu gặp gỡ, năm tháng hầu như không cách nào xóa đi nụ cười trước kia của hắn.

 

Người đàn ông này kỳ thực là một người rất ôn nhu, lòng dạ hắn rộng rãi, có thể bao dung rất nhiều người cùng việc, thậm chí bao dung tính tình quái lạ của mình, cho dù năm tháng sẽ thay đổi dung mạo của hắn, thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng cũng lắng đọng rất nhiều thứ, tỷ như phần cảm tình lúc trước của bọn họ.

 

Chính là, theo đủ loại sinh hoạt không như ý, thái độ ám muội như có như không của vị phụ hoàng kia, các hoàng tử phía dưới bức bách, để tâm địa của hắn dần dần trở nên lạnh lẽo cứng rắn, buộc chính mình thành thục khéo đưa đẩy, buộc chính mình thu hồi hết thảy ôn nhu cùng bao dung.

 

May là, bất luận ở bên ngoài làm sao, ở trước mặt nàng, hắn vẫn như cũ giữ lại phần thiệt tình lúc ban đầu.

 

-“A Diệp, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi.

Tiếng Mạnh Vân ôn nhu,

-“Gần đây chàng còn đang bệnh, phải nghỉ ngơi thật tốt.

 

Nghe nàng nói như vậy, Thái tử không nhịn được cong môi nở nụ cười, nói:

-“Tuy rằng Liễu Cương không ở đây, thế nhưng chỉ cần cô có thời gian đều chưa từng lơi lỏng rèn luyện, thân mình cũng không đáng ngại, nàng không cần lo lắng.

 

Mạnh Vân nghe xong chỉ là khẽ mỉm cười, bởi vì nàng biết, đợi đến ngày hôm sau, khi Thái tử ra cửa thì sẽ mang lên vẻ mặt có bệnh.

 

Rất nhanh hai vợ chồng liền lên giường đi ngủ, chỉ là ngủ đến nửa đêm, bị cung nhân đánh thức.

 

-“Điện hạ, Thái tử phi, Nhân Thọ Cung xảy ra vấn đề rồi, hoàng thượng suốt đêm triệu thái y tới.

Từ An ở ngoài trướng lo lắng nói,

-“Hoàng thượng phái Dương tổng quản lại đây mời ngài cùng Thái tử phi đi Nhân Thọ Cung một chuyến!

 

Thái tử nháy mắt tỉnh táo, cuống quít xoay người ngồi dậy.

 

So với hắn, tốc độ Mạnh Vân càng nhanh, nàng ngồi dậy theo, mau mau gọi cung nhân vào hầu hạ bọn họ thay y phục, vừa hỏi:

-“Hoàng thượng ngoại trừ thông báo Đông Cung, còn có thông báo cung nào không?

 

-“Chỉ có Đông Cung, ngay cả Phượng Nghi Cung cũng không kêu người đi thông báo.” Từ An cúi đầu trả lời.

 

Mạnh Vân trong lòng quay đi quay lại trăm ngàn lần, rất nhanh liền có chút manh mối, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn Thái tử.

 

Thái tử nhìn lại nàng, nắm chặt tay của nàng, tâm tình cũng có chút kích động.

 

Sau khi chuẩn bị xong, kêu người chuẩn bị kiệu liễn, đi Nhân Thọ Cung.

 

-“Hôm qua, thiếp đi thỉnh an hoàng tổ mẫu, phát hiện tinh thần của bà không tốt lắm, buổi trưa Lạc Anh kêu người đưa tin tức tới, nói hôm qua hoàng tổ mẫu vẫn luôn nhắc đi nhắc lại Huyên đệ cùng Khang Gia cô cô.

 

Mạnh Vân cùng Thái tử ngồi chung một chiếc kiệu liễn, nhỏ giọng nói bên tai hắn:

-“Nghĩ đến hẳn là hoàng tổ mẫu tưởng nhớ bọn họ!

 

Thái tử vỗ vỗ tay nàng, rõ ràng lời của nàng.

 

Đến tẩm cung thái hậu, bọn họ vào cửa thì nhìn thấy mấy vị thái y vây quanh bên giường thái hậu, Văn Đức Đế ngồi hơi xa một chút, bên trong điện ngoại trừ cung nhân cùng Lạc Anh hầu hạ thái hậu ra, lại không có người nào khác.

 

Mấy năm qua Lạc Anh này càng ngày càng thận trọng, tuy rằng tướng mạo tương tự Vệ Huyên, nhưng nhìn lại cũng không quá giống, khí chất càng là khác nhau một trời một vực. Chỉ là thái hậu thích xem gương mặt của nàng, cũng yêu thích cho nàng hầu hạ ở bên người, rất nhanh liền trở thành cung nữ đắc ý bên người thái hậu, Văn Đức Đế biết Lạc Anh này là Vệ Huyên xếp vào ở bên người thái hậu, bất quá không để ý lắm, nhìn thấy thái hậu nhờ vào Lạc Anh, liền ngầm đồng ý Lạc Anh tồn tại.

 

-“Phụ hoàng, hoàng tổ mẫu làm sao vậy?” Thái tử bước chân hỗn độn đi tới, mặt lo lắng hỏi.

 

Ánh mắt Văn Đức Đế đảo qua mặt Thái tử và Mạnh Vân, thấy trong mắt bọn họ lo lắng rõ ràng không ngụy tạo, mới nói:

-“Thái y còn đang xem.

 

Nói xong, ông thở dài, tiếp tục nói:

-“Hoàng tổ mẫu các ngươi lớn tuổi, gần đây tinh thần không tốt, nếu các ngươi có thời gian, tới đây với lão nhân gia bà nhiều hơn.

 

Thái tử trong lòng máy động, cúi đầu buồn buồn đáp vâng.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 13/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts