Sủng Thê Như Lệnh - Chương 205

☆, Văn Đức đế 26, cái chết của Vệ Huyên!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Trong lúc nhất thời, tẩm cung Thái hậu lại an tĩnh lại, chỉ có tiếng vang của vạt áo nhẹ nhàng lay động khi cung nhân đi lại….

 

Rất nhanh, các thái y thay phiên thỉnh mạch cho Thái hậu xong, lại dùng ánh mắt thật nhanh trao đổi một phen, liền do Thái Y viện Y Chính..… Nguyễn Y Chính bước ra khỏi hàng nói:

-“Hoàng thượng, bọn thần đã xem mạch cho Thái hậu nương nương, thân thể Thái hậu nương nương cũng không lo ngại, chẳng qua là tích tụ tâm sầu não, bất lợi ngũ tạng, phượng thể ngày càng suy yếu, phải tĩnh dưỡng nhiều, để cho người vui vẻ trở lại.

 

Văn Đức đế cau mày, cũng không thích nghe câu trả lời chỉ tốt ở bề ngoài này, làm hoàng đế, chính ông cũng biết làm thái y tự có một bộ chuẩn tắc bảo vệ tánh mạng, nhẹ phải nói hướng nặng hơn, nặng phải nói hướng sinh tử quan trọng hơn. Hiện tại nói lời này giống thật mà là giả, có không gian liên tưởng rất lớn, mà tiến thối đều có cớ.

 

Ánh mắt Văn Đức đế từ từ lạnh xuống, nhàn nhạt nói:

-“Trẫm không muốn nghe lời chỉ tốt ở bề ngoài này, chỉ muốn hỏi thân thể Thái hậu nương nương như thế nào, có thể qua khỏi cửa ải này hay không?.

 

Lấy Nguyễn Y Chính đang cầm đầu các thái y rối rít quỳ xuống, hô thẳng thần có tội.

 

-“Câm miệng!

 

Rốt cuộc Văn Đức đế nổi giận đến ném rơi chung trà cầm trong tay xuống đất.

 

Tiếng đồ sứ vỡ vụn thanh thúy làm cho cả Nhân Thọ cung an tĩnh lại, các cung nhân hô hấp cũng nhẹ đi.

 

Thái tử đang muốn tiến lên nói chuyện, lại bị một cái tay nhỏ bé mềm mại thấm tí mồ hôi kéo lại, khiến cho hắn hô hấp hơi nghẽn, vốn là lời vừa tới miệng liền dừng lại, thân thể cũng đột nhiên trở nên cứng ngắc. Hắn thẳng tắp đứng ở đó, dáng người cao dài che lại thân ảnh nữ nhân sau lưng.

 

Cuối cùng, ở trong lòng sự tồn tại của nữ nhân sau lưng đã chiến thắng cái kính trọng đối với phụ hoàng, để cho hắn rũ mắt xuống, không có bất kỳ động tác gì.

 

Trong lúc nhất thời, trong Nhân Thọ cung an tĩnh đến đáng sợ.

 

Ngay tại lúc yên tĩnh này, tại cửa vang lên tiếng bước chân khẽ, sau đó là một tên nội thị ở cửa nhỏ giọng bẩm báo:

-“Hoàng thượng, Giang quý nhân cầu kiến.

 

Trong điện không tiếng động.

 

Nội thị kia khom người cứng ngắc ở cửa, trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh ướt áo trong, thân hình đều có chút phát run.

 

Giang quý nhân là mỹ nhân mới tiến cung năm ngoái, người đẹp tính tình cũng lanh lợi, rất được Văn Đức đế sủng ái, rất nhanh từ trong đông đảo tài nử được thăng làm quý nhân, nghe nói ngày gần đây có thể phần vị của nàng sẽ lại tăng một tầng, không chừng sẽ đến vị trí Phi, ở trong hoàng cung nổi bật vô lượng.

 

Lại bởi vì khoảng thời gian này Trịnh quý phi bệnh nặng, không chỉ có mất đi tuổi trẻ, dung nhan già đi, tuy có vị trí Quý Phi cũng không tôn quý, càng không cần phải nói hoàng hậu đã sớm thất sủng cùng các phi tử đã già đi, trong hoàng cung này ngược lại trong lúc nhất thời thành thiên hạ của những tần phi trẻ tuổi phần vị thấp.

 

Lúc này đêm khuya, Giang quý nhân đột nhiên đi tới Nhân Thọ cung cầu kiến, mặc dù không biết nàng là như thế nào dò ra hành tung đế vương, cùng làm sao biết sự tình Nhân Thọ cung, bất kể lúc này nàng đặc biệt tới xoát cảm giác tồn tại, hay là lợi dụng Thái hậu ngã bệnh muốn tăng thêm địa vị của mình ở trong lòng Hoàng thượng, lại không ngờ đến lúc này Văn Đức đế bởi vì Thái hậu bệnh nặng so với trong tưởng tượng nghiêm trọng, trong lòng đang không vui, lại trực tiếp đụng vào, hậu quả có thể tưởng tượng được.

 

Hồi lâu, trong Nhân Thọ cung vang lên tiếng Hoàng thượng lạnh băng mà vô tình:

-“Mang xuống, trượng trách hai mươi.

 

(Chú thích: trượng trách là trách phạt đánh bằng gậy)

 

Trong lúc nhất thời, trong Nhân Thọ cung phảng phất càng im lặng, chỉ còn dư lại tiếng hít thở nhè nhẹ của mọi người.

 

Làm một vị quý nhân hậu cung, lại bị hoàng đế tự mình mở miệng trượng trách, không chỉ có thể diện đều mất hết, nghĩ đến sau này cũng không mặt mũi sống ở trong cung.

 

Chờ nội thị kia lĩnh mệnh đi xong, Văn Đức đế nhìn về phía Nguyễn Y Chính, lạnh lùng thốt:

-“Trẫm hỏi một lần nữa, thân thể Thái hậu nương nương như thế nào? Có thể chửa trị không?

 

Quỳ phục dưới đất Nguyễn Y Chính nhắm chặt mắt, thanh âm trầm ổn nghe không ra bất kỳ khác thường gì, trầm giọng nói:

-“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương suy nghĩ quá nặng, lại thêm lớn tuổi, đêm không thể chợp mắt, tinh thần có chút dị thường, mệt mỏi tới phượng thể dần dần suy kiệt không cách nào chống đỡ. Nếu là thần dùng thuốc điều dưỡng, lại thêm mấy cái trợ giúp khác, có thể chống đỡ mấy năm.

 

Mắt Văn Đức đế sắc bén,

-“Trừ dùng thuốc, còn phải như thế nào?

 

-“Nếu Thái hậu nương nương suy nghĩ quá nặng, sợ là trong lòng có sự tình không buông được, cần phải giải khúc mắc của nương nương mới được.” Nguyễn Y Chính hàm súc nói.

 

Nghe nói như thế, người ở chỗ này đều có thể hiểu, có thể để cho Thái hậu không buông ra đó là Thụy Vương thế tử Vệ Huyên xa ở Minh Thủy Thành.

 

Dĩ nhiên, người biết rõ tình hình như Văn Đức đế, đám người Thái tử cũng biết, Thái hậu đối Vệ Huyên bất quá là một loại tình cảm gửi gắm, chủ yếu nhất vẫn là Khang Gia công chúa năm đó chết yểu ở trong cung đấu, bởi vì khi còn bé tướng mạo Vệ Huyên giống như công chúa Khang Gia, Thái hậu mới dời tình cảm tới trên người hắn, xem hắn trở thành thế thân của công chúa Khang Gia.

 

Văn Đức đế trầm mặc một hồi, mới nói:

-“Trước dùng thuốc thôi.

 

Nguyễn Y Chính buông lỏng tâm, vội vàng đáp lời, liền cùng mấy thái y đi ra ngoài thương lượng đơn thuốc.

 

Các thái y vừa đi, bên giường liền trống không, Văn Đức đế ngồi ở mép giường nhìn Thái hậu trên giường, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

 

Lúc này, Thái tử tiến lên phía trước nói:

-“Phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu tưởng nhớ Huyên đệ, cần phải triệu hồi Huyên đệ về không?

 

-“Không cần.

Văn Đức đế nhàn nhạt nói,

-“Huyên Nhi ở Minh Thủy Thành vì trẫm trấn thủ biên cương bảo vệ quốc gia, yên ổn dân tâm, lúc này vừa đi vừa về cũng là giày vò, huống chi Hoàng tổ mẫu ngươi bà chờ không được quá lâu.

 

Nói xong, ánh mắt của ông dời đến trên người cung nữ đứng cách đó không xa, lại nói:

-“Ngươi tên là Lạc Anh đúng không?

 

Lạc Anh bị điểm tên, vội vàng tiến lên quỳ xuống, âm thanh ôn ôn nhu nhu,

-“Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ chính là Lạc Anh.

 

Giọng nói ôn nhu cùng dáng vẻ khiêm tốn kính cẩn nghe theo như vậy, tuyệt đối một chút cũng không giống Vệ Huyên, càng không cần phải nói so sánh với công chúa hoàng gia, Văn Đức đế đột nhiên có chút hiểu dụng ý của Vệ Huyên, cũng biết vì sao nàng đi tới Nhân Thọ cung hai năm, Thái hậu vẫn là không có thể đem cảm giác đối với Vệ Huyên dời vào trên người nàng.

 

Năm đó, lúc Vệ Huyên kêu người dạy nàng, đúng là dạy một hướng hoàn toàn ngược lại, cùng cái Lạc Anh hiên ngang mà cường hãn kiếp trước hoàn toàn ngược lại, hoàn toàn ngược lại loại hình công chúa Khang Gia ở trong lòng Thái hậu, cho dù Thái hậu thích xem gương mặt này, cũng không sẽ trộn lẫn bọn họ.

 

-“Nếu mẫu hậu thích, ngươi liền dụng tâm hầu hạ đi.” Văn Đức đế nói.

 

Đây là Văn Đức đế lần đầu tiên nói ra rõ ràng như vậy, Lạc Anh trong lòng hiểu rõ ý trong đó, vội vàng dập đầu nói:

-“Có thể hầu hạ Thái hậu nương nương, là phúc phận của nô tỳ.

 

Văn Đức đế lại quay đầu nhìn về phía phu thê Thái tử, nói với bọn họ:

-“Diệp nhi, ngươi là thái tử trẫm tự mình chọn lựa, trẫm mến yêu, mẫu hậu cũng yêu thương, mấy ngày này liền khổ cực các ngươi một chút.

 

Thái tử cúi đầu nhẹ nhàng đáp vâng.

 

Đang nói, đột nhiên trên giường vang lên tiếng Thái hậu nói mớ, Văn Đức đế lóng tai lắng nghe, liền nghe được tiếng nói mớ kia chính là hai cái tên, Gia Nhi cùng Huyên Nhi.

 

Ánh mắt Văn Đức đế thâm trầm, trong lúc nhất thời lưỡng lự.

 

Ông trọng dụng Vệ Huyên tự có dụng ý của mình, Vệ Huyên là quân cờ ông tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm, không chỉ có là quân cờ lúc này đối phó Địch tộc, càng là quân cờ đối phó chuyện sau này, ông không cho phép bất luận kẻ nào phá hư cái quân cờ tốt này. Chẳng qua là bệnh tình Thái hậu lại không thể không để ý, khó có lưỡng toàn, để cho trong lòng ông không khỏi có chút áy náy.

 

Thái tử nhìn nhìn đồng hồ cát trong phòng, nói với Văn Đức đế:

-“Phụ hoàng, đêm đã khuya, ngài ngày mai còn phải vào triều, đi về nghỉ ngơi trước đi, nơi này có nhi tử được rồi, nhi tử cùng thái tử phi sẽ cẩn thận hầu hạ hoàng tổ mẫu.

 

Đón ánh mắt thâm trầm của phụ hoàng, mồ hôi lạnh trên lưng Thái tử từng chút một bị buộc chảy ra, trên mặt lại vẫn là dáng vẻ ân cần,

-“Phụ hoàng nhất định phải bảo trọng thân thể.

 

Văn Đức đế gật đầu,

-“Ngươi thân thể yếu đuối, cũng không thể quá mức mệt nhọc, nếu là mệt mỏi cũng kịp thời nghỉ ngơi.

 

Thái tử thấp giọng đáp ứng, thấy Văn Đức đế đứng dậy, vội vàng tới đỡ tay ông, cung kính đưa ông ra tẩm cung Thái hậu.

 

Mạnh Vân mang theo cung nhân cung tiễn Văn Đức đế xong, liền đến bên giường kiểm tra Thái hậu, phát hiện lão phụ nhân trên giường tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn cùng vẻ bệnh hoạn, đã không còn cái loại tôn quý sống trong nhung lụa của mấy năm trước, lúc này giống như một lão thái thái tầm thường, có thể thấy được bệnh tình của bà dần dần tăng thêm.

 

Nàng từ chỗ A Uyển biết được mầm họa trong thân thể Thái hậu, bà phạm vào rối loạn tâm thần, loại bệnh này khó trị nhất, so với bệnh trên thân thể khó hơn nhiều, cũng dễ dàng miễn cưỡng phá hỏng một người.

 

Thái hậu không có thuốc chữa…..

 

Chẳng qua là, Hoàng thượng lấy hiếu trị thiên hạ, dĩ nhiên là không hy vọng Thái hậu xảy ra chuyện gì.

 

Mạnh Vân ngồi ngay ngắn trong chốc lát, trong lòng đã có chủ ý.

 

Lúc này, Thái tử đưa Văn Đức đế ra Nhân Thọ cung xong vòng trở lại, thấy thê tử đứng ở bên giường nhìn Thái hậu bên trong ngủ không yên ổn như có điều suy nghĩ, vội vàng tiến lên kéo tay của nàng, hai người ống tay áo rộng lớn rũ xuống, cũng không người phát hiện bọn họ khác thường.

 

-“Hoàng tổ mẫu như thế nào? Có tỉnh không?

 

-“Không có, thế nhưng nói mớ không ngừng.

 

Hai người nói một cách đơn giản, Mạnh Vân kêu cung nhân vắt khăn tới lau mồ hôi trán cho Thái hậu.

 

Qua một canh giờ, thái y bưng thuốc đã đun xong tới, hơn nữa lấy kim châm đánh thức Thái hậu.

 

Thái hậu được một ma ma đỡ ngồi ở trên giường, đôi mắt đục ngầu nhìn người hầu hạ bên giường, ánh mắt xẹt qua mấy người, khi thấy Lạc Anh cung kính bưng chén thuốc thì, ánh mắt hơi sáng, chẳng qua là rất nhanh phát hiện cái gì, ánh mắt lại trở nên ảm đạm xuống.

 

-“Hoàng thượng đâu? Tại sao không thấy hắn?

 

Thái tử vội vàng đáp:

-“Phụ hoàng mới vừa rời đi, tôn nhi lo lắng thân thể phụ hoàng, liền nói phụ hoàng đi nghỉ ngơi, để tôn nhi cùng thái tử phi săn sóc hoàng tổ mẫu.

 

Rốt cuộc Thái hậu vẫn là đau lòng hoàng thượng, sau khi nghe xong cũng không rối rắm chuyện Hoàng thượng không có ở đây, chờ uống thuốc xong, lôi kéo tay Thái tử nói:

-“Diệp nhi, ai gia mới vừa rồi mơ thấy Huyên Nhi, tận mắt nhìn thấy Huyên Nhi mặc nhung trang bị máu nhuộm đỏ, ở sườn núi Vạn Ngôi bên ngoài Minh Thủy Thành bị một mũi tên nhọn xuyên thấu tim mà chết, chung quanh đều là thi thể nhuốn máu cùng khói lửa, ai gia còn thấy rõ ràng đất ở chỗ sườn núi Vạn Ngôi là đen pha chút vàng, cái loại màu vàng đó có chút giống…..

 

Thái tử nghe tim đều có chút ngừng, sắc mặt tái nhợt mấy phần.

 

-“Hoàng tổ mẫu, mộng đều là ngược.

Giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên, trong giọng nói mang theo vài phần nhu hòa trấn an lòng người, chậm rãi nói:

-“Hôm kia cháu dâu nhận được thư của Thọ An, nói ngày gần đây Minh Thủy Thành ít có chiến sự, Huyên đệ ở trong quân Minh Thủy Thành thật tốt, cũng không cần hắn tự mình ra chiến trường.

 

-“Là như thế này sao? Thế nhưng ai gia rất rõ ràng nghe được tám trăm dặm gia cấp từ Minh Thủy Thành tới cấp báo, hồi báo tin Huyên Nhi chết, Huyên Nhi là ở buổi tối giờ Hợi mùng mười tháng bảy Văn Đức 26 không còn, sau đó Huyên Nhi được Hoàng thượng truy phong Trung Liệt Vương! Qua mấy năm, lúc tân đế lên ngôi lại truy phong một lần….. Danh Huyên Nhi vang khắp thiên hạ, không người nào còn dám nói hắn là tên hoàn khố ngu ngốc không học thức không nghề ngỗng.

 

Tiếng Thái hậu có chút mơ hồ, tại trong đêm yên tĩnh, có vẻ vô cùng lạnh lẽo.

 

-“Lúc ấy ai gia đang ở đâu vậy? Làm sao Huyên Nhi lại chết trận đây? Huyên Nhi….. Gia Nhi….. là mẫu hậu có lỗi với các ngươi…..

 

Lầm bầm nói xong, nước mắt từ trong đôi mắt đục ngầu của Thái hậu chảy ra, dọc theo gò má khô gầy rơi xuống trên mặt đệm gấm.

 

Thái tử cùng Mạnh Vân đều bị giọng tiên đoán của Thái hậu phảng phất làm sợ nổi da gà, rõ ràng bây giờ mới Văn Đức 25, khoảng cách Văn Đức hai 26 còn có hơn một năm, chẳng lẽ là người trước khi chết, có thể thấy chuyện tương lai?

 

Mạnh Vân trong lòng có dự cảm xấu.

 

-“Hoàng tổ mẫu, ngài mệt mỏi, phải nghỉ ngơi nhiều, chờ thân thể của ngài tốt hơn, Huyên đệ sẽ trở lại.” Thái tử ôn nhu nói.

 

Thái hậu lại ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy ánh mắt ân cần của Thái tử, phảng phất đột nhiên từ trong đại mộng mới tỉnh lại, chần chờ nói:

-“Đầu óc Ai gia giống như có chút hồ đồ, bây giờ là năm mấy?

 

-“Hoàng tổ mẫu, hiện tại là năm hai mươi lăm đấy.” Thái tử ôn nhu nói.

 

-“Năm hai mươi lăm? Không phải năm hai mươi sáu sao?” Thái hậu vẫn có chút hồ đồ.

 

Thật may là, lúc này thuốc đã nguội có thể uống được, Thái tử kiên nhẫn hầu hạ Thái hậu uống thuốc, thuận tiện nói chuyện với bà dời đi sự chú ý của bà.

 

Chờ hầu hạ Thái hậu ngủ xong, trời đã gần sáng.

 

Thái tử cùng Mạnh Vân trực tiếp ngủ lại ở thiên điện Nhân Thọ cung, hai phu thê nằm ở trên giường, tiến đến cùng nhau nói nhỏ.

 

-“Chẳng qua Hoàng tổ mẫu là nằm mơ thôi, không thể coi là thật.

Thái tử trầm giọng nói:

-“Thân phận Huyên đệ quý trọng cở nào, làm sao có thể sẽ đích thân ra khỏi thành tham chiến, Triệu tướng quân cũng sẽ không dễ dàng để cho hắn mạo hiểm. Lại nói bên cạnh hắn có thân vệ giỏi phụ hoàng ban thưởng, đều là tài giỏi đi ra từ thị vệ doanh, cũng đã từng thấy máu, vô cùng anh dũng, có bọn họ ở đó, đâu có thể nào sẽ để cho hắn xảy ra chuyện!

 

Thái tử phi nghe hắn lải nhải, cũng không có phản bác lời của hắn, mà là đưa tay ôm lấy hắn, sờ lưng hắn, dán mặt vào lồng ngực của hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập.

 

Qua nửa tháng, bệnh tình Thái hậu rốt cuộc ổn định lại.

 

Tuy rằng Văn Đức đế bận bịu việc chánh sự, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ tới thăm, mà sự tình Thái hậu ngã bệnh cũng được coi trọng ở hậu cung, cũng không phải là giống như trước kia thành thói quen….. dù sao Thái hậu đã lớn tuổi, luôn sẽ có cái bệnh vặt đau đầu nhức óc, mọi người cũng đã quen. Lại không nghĩ, lần này Thái hậu ngã bệnh, Giang quý nhân được sủng ái nhất trong cung lại bị đánh hèo đưa vào lãnh cung, để cho các nữ nhân trong cung ý thức được bệnh tình Thái hậu không giống trước kia.

 

Để cho người kinh ngạc chính là, Thái tử buông xuống công việc, mỗi ngày canh giữ ở trong Nhân Thọ cung chăm sóc bệnh, đối ngoại nói là thay thế Hoàng thượng tẫn hiếu ở bên người Thái hậu. Hành động này của Thái tử, khiến người không khỏi nghĩ nhiều một chút, suy đoán là ý của hoàng đế hay là chính Thái tử cầu tới.

 

So với triều đình, nữ nhân giữa hậu cung phản ứng trực tiếp hơn một ít, đặc biệt là những phi tần có hoàng tử, tâm tư cũng có chút rục rịch, ngay cả các hoàng tử cũng có tâm tư riêng.

 

Văn Đức đế cùng Thái tử phảng phất như không phát hiện, y nguyên như cũ.

 

Nửa tháng sau, tinh thần Thái hậu rõ ràng đã khá nhiều, Văn Đức đế cũng có chút kinh ngạc, âm thầm quan sát, liền biết nguyên nhân.

 

Lúc Văn Đức đế đi vào, liền thấy Thái tử cùng thái tử phi ngồi ở trên ghế gần kháng, đang đọc kinh phật cho Thái hậu nghe, hai đứa con trai của Thái tử cũng theo ở bên người Thái hậu, cười hì hì nghe phụ mẫu niệm kinh phật, nhìn một phái hòa thuận vui vẻ, không khí ấm áp.

 

Vẻ mặt nghiêm túc của Văn Đức Đế nhu hòa đi mấy phần, đi vào cười nói:

-“Các ngươi là đang làm gì? Hôm nay tinh thần mẫu hậu tốt hơn rất nhiều.

 

Thái hậu cười với ông:

-“Hoàng thượng đến rồi, lại đây ngồi.

 

Đợi hoàng thượng ngồi xuống, từng người thỉnh an xong xuôi, tiếp tục nói:

-“Mấy ngày nay, Thái tử phi thường đọc kinh Phật cho ai gia nghe, trong lòng ai gia thoải mái rất nhiều, Lạc Anh đứa nhỏ này hầu hạ cũng tốt.

 

Văn Đức Đế theo bản năng mà nhìn về phía Lạc Anh bị thái hậu điểm danh, phát hiện nàng mặc dù coi như vẫn như cũ kính cẩn khiêm tốn nghe theo, thế nhưng thần thái thay đổi rất nhiều, không có khiếp sợ như trước đây, mà là có một tia sắc thái tung bay, đây là cực kỳ hiếm thấy ở trong cung nữ.

 

Trong nháy mắt, Văn Đức Đế liền rõ ràng nguyên nhân thái hậu chuyển biến, không khỏi nhìn Thái tử phi biết vâng lời ngồi ở phía sau Thái tử một chút.

 

Nói một chút xong, thái hậu đột nhiên thở dài,

-“Hoàng thượng, có thể trước tháng bảy sang năm triệu hồi Huyên Nhi về hay không?

 

Văn Đức Đế sững sờ, hỏi:

-“Vì sao đột nhiên mẫu hậu nói lời này? Chính là tưởng nhớ Huyên Nhi sao?

 

-“Không, chẳng qua là cảm thấy tháng bảy sang năm là tháng cô hồn, Huyên Nhi ở đó không tốt…..

 

Văn Đức Đế kinh ngạc, hiện tại mới giữa tháng tư, năm nay cũng có tháng bảy, thế nhưng tại sao không nói tháng bảy năm nay không tốt, mà chỉ rõ tháng bảy sang năm?

 

Chỉ là thái hậu không nói, tuy rằng Văn Đức Đế không hiểu, cũng chỉ cho rằng bà lại tưởng nhớ Vệ Huyên, lập tức nhân tiện nói:

-“Trước tiên trẫm xem một chút, nếu như có thể tự nhiên sẽ triệu hồi!.

 

Cũng không có cho một đáp án xác thực.

 

Thế nhưng Thái hậu lại cực kỳ thoả mãn, lôi kéo hoàng đế bắt đầu lải nhải. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sau khi phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi từ Dương Thành trở lại, phát hiện ngoại tôn đã có thể liên tục xoay người, đều vui vẻ không ngớt. Bất quá chờ bọn họ phát hiện kỳ thực việc ngoại tôn thích nhất làm là liên tục xoay người, cuối cùng mệt đến như con rùa đen nhỏ chỉ có thể mặt hướng xuống đất nằm úp sấp không xoay người lại được mà giãy dụa ô ô khóc thút thít thì, lại không nhịn được cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

 

-“Trường Cực ngoan, cơm phải ăn từng miếng từng miếng, làm sao có thể lập tức mà đem hết thảy khí lực dùng để xoay người hả?

 

La Diệp bế ngoại tôn lên, đỡ nó ngồi xong, xoa xoa mồ hôi do nóng xuất ra.

 

A Uyển cười híp mắt nói:

-“Hiện tại nó yêu thích xoay người, chỉ cần thả ở nơi đó mặc kệ, nó có thể chính mình lật đến dưới giường, con cũng không dám cho người cách nó.

 

Một nhà ba người vây quanh hài tử nói một hồi, Trưởng công chúa Khang Nghi đột nhiên hỏi:

-“Đúng rồi, Huyên Nhi đâu? Lại ra khỏi thành đi tuần tra à?

 

A Uyển dừng lại, mới nói:

-“Không phải, là đi thôn trang.

 

Lại không nói đi thôn trang làm gì.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi đã sớm biết chuyện nữ nhi ở bắc địa này đặt mua mấy cái thôn trang, ban đầu lúc nghe nói nàng đập một vạn lượng bạc lại đây, cho là nàng tiểu cô nương không ra khỏi cửa, không biết tình huống bắc địa, chẳng qua là chơi đùa mà thôi, cảm thấy cho nàng vui đùa một chút cũng có thể, nếu là thiếu bạc, chính mình bù đắp thêm cho nàng là được, căn bản không thèm để ở trong lòng.

 

Nhưng ai biết, sự tình không để ở trong lòng nhất, lại làm cho nàng làm ra thành tích, còn giải quyết vấn đề lương thực mùa đông của quân Minh Thủy Thành hàng năm, tiết kiệm cho Vệ Huyên rất nhiều phiền toái, thật sự là thê hiền phu họa thiếu.

 

-“Nương, nói cho con nghe một chút sự tình ở Dương Thành đi, con muốn nghe, nhi tử của A Tự thế nào rồi? Dáng vẻ giống ai?

 

A Uyển lập tức làm nũng, không dấu vết dời đi lực chú ý của Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 14/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts