Sủng Thê Như Lệnh - Chương 207

☆, Trường Cực bị bệnh, Thái hậu tiên đoán mộng!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Mặc dù Tiểu Trường Cực được sinh ra không đủ tháng, nhưng được phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi nuôi thật tốt, hiện giờ lớn hơn năm tháng, cùng trẻ sơ sinh bình thường không sai biệt lắm, da thịt trắng trẻo non nớt, nổi lên cặp mắt đen lúng liếng giống như hai trái nho đen thấm nhuần qua nước suối, linh khí mười phần, lúc ngước mặt bánh bao nhìn người, có thể làm người nhìn lóa mắt.

 

Tuy nói gương mặt đó vẫn là mặt bánh bao thuộc về trẻ sơ sinh, thế nhưng từ ngũ quan toàn thân có thể thấy được dáng dấp tương đối giống như Vệ Huyên, chỉ có cặp mắt giống như A Uyển.

 

Có thể nói, Tiểu Trường Cực thừa kế ưu điểm của cha mẹ, mặc dù bây giờ chỉ là một tiểu hài tử, vậy cũng là tiểu hài tử xinh đẹp nhất, so với nữ nhi nhà Triệu tướng quân xinh đẹp hơn.

 

Vệ Huyên cứng ngắc, liếc thấy mặt A Uyển trông đợi nhìn mình, chỉ đành phải nhéo tay nhỏ mập mạp của tiểu nhi tử một cái, lại vuốt nhúm tóc trên đầu đặc biệt giống như cái đuôi con chuột của nó, cho đến Tiểu Trường Cực đưa ra hai tay nhỏ mũm mĩm lay tay của hắn, đưa mặt tới sẽ phải gặm thì, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà xách nó đi.

 

La Diệp so với bất luận kẻ nào mà nóng lòng nhào tới ôm lấy ngoại tôn, cầm khăn tay xoa mặt cho nó, mặt mày từ ái ôn nhu, nhẹ nhàng nói:

-“Trường Cực, đó là tay phụ thân con, không thể ăn.

 

Bánh bao nhỏ nhìn ông ngoại, nghe không hiểu lời của ông, dò tay muốn câu khăn trên tay ông chơi.

 

Thấy La Diệp giống như vú em ôm tiểu tử không buông tay, A Uyển cùng Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không cướp với ông, liền nói chuyện với Vệ Huyên.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi dông dài nói sự tình bọn họ ở Dương Thành với Vệ Huyên, sau đó có thâm ý khác nói:

-“Tuy nói là ở biên cảnh không cần quá nói đến quy củ, nhưng cái phủ thành thủ Dương Thành cũng quá không quy củ, không chỉ có hạ nhân lỗ mãng, chủ nhân cũng rất rối loạn, làm cho mấy nữ nhi phủ thành thủ cũng bừa bãi, tục ngữ nói đúng, con mất dạy, là tại cha.

 

Nói xong, ngược lại vì mấy hài tử đáng thương kia.

 

Phụ mẫu không tốt, thường thường sẽ liên lụy đến con cái, con cái không có được phụ mẫu tốt dạy, cả đời cũng cứ như vậy.

 

A Uyển sửng sốt một chút, kỳ quái nói:

-“Nương, chẳng lẽ hai người ở trong phủ thành thủ Dương Thành đã xảy ra chuyện gì?

 

Không khỏi nhớ lại lúc trước nhận được tin Mạnh Tự, ở trong thư nói phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi đáp ứng lời mời đi phủ thành thủ dự tiệc, lại xảy ra chút ngoài ý muốn, cũng may cũng không có chuyện gì, lại không có cẩn thận nói là cái ngoài ý muốn gì.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi liếc trượng phu đang ôm ngoại tôn chơi, lạnh nhạt nói:

-“Bất quá là một ít người không có mắt muốn thêm người cho phụ thân con mà thôi.

 

-“Hả?

 

A Uyển lấy làm kinh hãi, vội vàng nhìn về phía phò mã phụ thân đang tự làm hài tử nô cho nhi tử của mình, nhìn kỹ lại, thật ra thì phò mã phụ thân còn chưa tới bất hoặc chi linh, hơn nữa bởi vì bình thường được bảo dưỡng thoả đáng, lại thêm sở thích thi thư chú ý lễ nghi quân tử, có thể nói là quân tử khiêm tốn như ngọc. Khí chất thập toàn, phối hợp với dung mạo hết sức đẹp, trẻ hơn xa so với tuổi thật, nhìn giống như nam tử tuấn mỹ chừng ba mươi, trẻ đến quá mức.

 

Nữ nhân ba mươi tuổi còn lâu mới so được với nam nhân ba mươi tuổi, mặc dù có đôi khi La Diệp là người cảm tính, ở trước mặt con cái lộ ra có chút ngốc nghếch, thế nhưng vừa đến bên ngoài, tuyệt đối là một văn sĩ hợp cách, đầy tài hoa, phong lưu phóng khoáng, không ngoài có nữ nhân sẽ vì hắn khuynh đảo.

 

Cho nên, đây là có người coi trọng phò mã phụ thân, sau đó muốn tự tiến cử giường chiếu, cuối cùng bị công chúa mẫu thân phát uy diệt?

 

Tuy nói thân phận Trưởng công chúa Khang Nghi bày ra ở nơi đó, thế nhưng bởi vì bà làm việc nội liễm, danh tiếng không vang dội bằng Trưởng công chúa Khang Bình, càng không cần phải nói ở một dãy Tây Bắc. Cho nên phu thê bọn họ đến Dương Thành, phò mã trẻ tuổi tuấn mỹ liền bị một ít cô nương thích đẹp nhìn chằm chằm, lớn mật sau lưng Trưởng công chúa Khang Nghi đi bày tỏ tình yêu.

 

Dân phong Tây Bắc hung hãn, nữ tử so với những khuê tú trong kinh thành khá phóng khoáng, thấy cái công tử nào dáng dấp tuấn tú, trước mặt mọi người bày tỏ tình yêu cũng làm được.

 

-“Sau đó thì sao?” A Uyển hăng hái bừng bừng hỏi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười mà không nói, đây là sự tình giữa phu thê bọn họ, cho dù là nữ nhi, cũng không tiện nói, phải cho trượng phu một ít mặt mũi.

 

A Uyển có chút thất vọng, quyết định tìm thời gian len lén viết thơ hỏi Mạnh Tự, nhất định phải hoàn nguyên chuyện tình khi đó. Nàng liếc khuôn mặt điệt lệ xuân hoa hiểu nguyệt của Vệ Huyên, cảm thấy mình cũng phải hướng công chúa mẫu thân học tập, không thể cho nữ nhân khác đụng nam nhân của mình.

 

Nghe được Trưởng công chúa Khang Nghi đề cập đến Lưu thủ thành Dương Thành, ánh mắt Vệ Huyên lóe lên, trong lòng đối với chuyện Trưởng công chúa Khang Nghi gặp đã biết sơ lược.

 

Năm ngoái hắn và Thẩm Khánh âm thầm dò xét hồi lâu, lại có thám tử những năm trước đây hắn kêu Lộ Bình chôn ở Dương Thành, rốt cuộc xác định kiếp trước đưa đến Dương Thành bị địch quân phá, nguyên nhân người Thẩm gia chết trận, chính là ra ở trên người Lưu thủ thành Dương Thành.

 

Hiện tại Lưu thủ thành Dương Thành là một tiểu nhân thích quyền thế, làm thủ thành, ông vẫn muốn nhúng tay sự vụ trong quân Dương Thành, nhưng không nghĩ Chấn Uy tướng quân là người có khả năng, không có để cho ông ta dính vào cái gì, mười mấy năm kinh doanh, giữa Chấn Uy tướng quân và Lưu thủ thành tạo thành một loại quan hệ kiềm chế lẫn nhau, người này cũng không thể làm gì được người kia. Lưu thủ thành một mực không cam lòng khuất dưới Thẩm gia, lại thêm hắn yêu tiền, lại ma quỷ ám ảnh mà cấu kết với Man Tộc, đời trước sở dĩ Dương Thành bị phá, cũng là duyên cớ hắn bán đứng Dương Thành.

 

Hành vi của Lưu thủ thành có thể gọi là tư thông với địch bán nước, mặc dù cuối cùng ông ta cũng chết ở trong cuộc chiến kia, bất quá con cái đã thật sớm được đưa đến nơi an toàn.

 

Lần này La Diệp ở trong phủ Lưu thủ thành bị nữ tử bày tỏ tình yêu, thân phận của cô gái đó là nữ nhi thương yêu của Lưu thủ thành, mặc dù không phải con vợ cả, lại được nuôi đến cực kỳ bừa bãi, thấy La Diệp tướng mạo tuấn mỹ, ở trong thành này ít có nam tử có thể so sánh, trái tim liền thầm mơ ước, hoàn toàn làm lơ Trưởng công chúa Khang Nghi, tìm một cơ hội dời người đi, chạy đi trước mặt La Diệp bày tỏ tình yêu, muốn cùng hắn vượt qua gió xuân.

 

Đáng tiếc mệnh nàng không tốt, La Diệp không phối hợp, lại thêm Trưởng công chúa Khang Nghi phát hiện kịp thời, phá hư thiết cục của nàng, hơn nữa thu thập nàng một trận, chịu nhiều đau khổ, cũng không dám nổi lên tâm tư nữa.

 

Năm đó Trưởng công chúa Khang Nghi có thể từ trong đấu đá hậu cung bộc lộ tài năng, tuyệt không phải loại hiền, chẳng qua là bình thường vì tích đức cho nữ nhi, cực ít ra tay thôi.

 

Bà nhìn ôn nhu như nước, kính yêu trượng phu, thương yêu nữ nhi, nhưng chỉ cần đụng chạm đến nghịch lân của bà, dưới cơn giận lôi đình thủ đoạn vô cùng ác liệt. Trong lòng bà, người nào cũng không thể đụng chạm nghịch lân đó là trượng phu cùng nữ nhi, cho nên vị Lưu cô nương kia dám can đảm mơ ước La Diệp kết quả đó là kiệt tác dưới cơn thịnh nộ của Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

Vệ Huyên đã sớm từ chỗ thám tử chôn ở Dương Thành biết chuyện đã xảy ra, đối với quy củ của phủ Lưu thủ thành cũng có mấy phần sáng tỏ. Năm ngoái hắn trong bóng tối giúp Thẩm Khánh cắt tỉa quan hệ Dương Thành, hơn nữa bắt được nhược điểm Lưu thủ thành tư thông với địch giao cho Thẩm gia, chỉ xem Thẩm gia thao tác như thế nào?

 

Vốn là mùa hè năm nay, Dương Thành sẽ gặp một trận đại chiến, vô cùng khốc liệt, Thẩm Khánh Mạnh Tự toàn chết ở trong trận chiến này.

 

Ngày nay Thẩm gia cầm nắm được nhược điểm của Lưu thủ thành, không có Lưu thủ thành cùng địch quân trong ứng ngoại hợp, đời này Dương Thành cũng sẽ không bị phá.

 

Nói vài lời thì, đột nhiên vang lên tiếng Tiểu Trường Cực rầm rì, A Uyển cùng Trưởng công chúa Khang Nghi vội vàng quan tâm nhìn sang, liền thấy La Diệp thuần thục kiểm tra có phải đi tiểu ướt hay không, phát hiện đúng là đi tiểu ướt, ông kêu nha hoàn cầm tã tới, tự mình thay cho hài tử, động tác rất là thuần thục.

 

Vệ Huyên liếc mắt một cái, nhìn dáng vẻ A Uyển cười tươi, trong lòng bĩu môi, cảm thấy chẳng có gì ghê gớm, hắn cũng sẽ thay tả cho đòi nợ kia.

 

Sau khi Vệ Huyên từ thôn trang trở lại, lại khôi phục cuộc sống trước kia, lúc không có chiến sự vùi ở trong phủ với A Uyển, lúc có chiến sự liền đi đầu tường đốc chiến. Chẳng qua là một năm qua này, Minh Thủy Thành không có chiến sự gì lớn, bình thường đều là tiểu đả tiểu nháo nhiều, thương vong cũng không lớn.

 

Đối tình huống như vậy, mọi người cũng là vui mừng, không có ai sẽ thích chiến tranh cùng hy sinh.

 

Thời gian vùi ở trong phủ nhiều hơn, khó tránh khỏi Vệ Huyên liền bị A Uyển nhân cơ hội kín đáo đưa nhi tử cho hắn bồi dưỡng tình cảm phụ tử.

 

Mặc dù La Diệp cùng Trưởng công chúa Khang Nghi vô cùng yêu thích ngoại tôn, hận không thể chính mình nhận lấy nuôi ở bên người, nhưng cũng biết nữ nhi không bỏ được hài tử, cho nên cũng không cả ngày bá chiếm không buông, buổi chiều mỗi ngày đều để cho bà vú đưa ngoại tôn đến chính viện, để cho hai tiểu phu thê cùng nhau chăm sóc.

 

Mỗi lúc Vệ Huyên ôm trẻ sơ sinh mềm nhũn vẻ mặt có chút thối, bất quá kỳ lạ chính là đối với chuyện thay y phục thay tả cho hài tử, đút hài tử uống nước vân vân….. so với A Uyển cái người làm mẫu thân còn thuần thục hơn.

 

Vệ Huyên nói như vậy: “Thân thể nàng không tốt, vẫn còn đang tịnh dưỡng, cũng đừng cả ngày chuyển vây quanh nó mệt mỏi chính mình.”

 

Cho nên, chỉ cần hắn ở đó, hắn sẽ nhận lấy nhi tử xách đến bên người nhìn, để cho A Uyển nghỉ ngơi.

 

Mỗi lần sau khi A Uyển nghe xong, chẳng qua là cười toe toét nhìn hắn, cũng không nói cái gì.

 

Như vậy qua nửa tháng, nhưng không nghĩ tới Trường Cực đột nhiên bị bệnh, phát sốt cao, cả khuôn mặt đỏ rần, dọa sợ A Uyển, ngay cả Vệ Huyên đều có chút bị hù, nhìn chằm chằm tiểu tử bởi vì không thoải mái mà khóc lóc không ngớt, có cảm giác không biết làm sao. Hắn cho là nha hoàn bà vú không tỉ mỉ hầu hạ, ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ.

 

Đám người bà vú đã sớm quỳ xuống xin tội.

 

Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi nghe nói hài tử bị bệnh, cũng gấp gáp chạy tới.

 

Thật may là, Bạch thái y cùng Úc đại phu tới kiểm tra xong, phát hiện chẳng qua là hài tử muốn mọc răng mới có thể bị bệnh, rốt cuộc mọi người thở phào nhẹ nhõm.

 

Bất quá tuy nói Tiểu Trường Cực bị bệnh là bởi vì mọc răng, thế nhưng A Uyển bọn họ vẫn không dám buông lỏng, khẩn trương coi chừng hài tử, hận không được liền ở chỗ đó.

 

Vệ Huyên không vừa mắt, xách nàng trở về,

-“Có cô dượng nhìn, nàng cũng đừng canh chừng tại chỗ này. Chính nàng vẫn còn đang tịnh dưỡng, chịu không nổi mệt mỏi, nếu như vì nó mệt mỏi chính mình, sau này người nào tới chăm sóc cái đòi nợ này?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nghe được con rể gọi ngoại tôn “Đòi nợ”, chân mày giật giật. Bất quá bà cũng cảm thấy Vệ Huyên nói đúng, khuyên nhủ:

-“A Uyển, nghe Huyên Nhi, con trở về nghỉ ngơi, nương và phụ thân con ở chỗ này săn sóc là được, không cần lo lắng, chúng ta tuổi cũng không tính lớn, tinh lực chăm sóc hài tử cũng là có. Thế nhưng con phải cẩn thận dưỡng tốt thân thể, đỡ phải sau này già đi phải bị liên lụy.

 

La Diệp rốt cuộc chịu dời ánh mắt từ trên người ngoại tôn qua, cũng khuyên nữ nhi,

-“Nương con nói đúng, A Uyển nghe lời, con là bé ngoan, chớ tùy hứng.

 

A Uyển bị mọi người khuyên đến vô lực phản bác, chỉ đành phải bị Vệ Huyên kéo về phòng nghỉ ngơi.

 

Chẳng qua là nàng làm sao có thể an tâm nghỉ ngơi? Một lát lại phải đứng dậy gọi người vào hỏi thăm tình huống hài tử, mãi đến tận mõ đánh canh ba, nghe nói hạ sốt, nàng mới an tâm nằm xuống, không có lại lăn lộn.

 

Vệ Huyên bị nàng huyên náo đến phiền muộn, thế nhưng biết tính tình của nàng, chỉ có thể chịu nhẫn nhịn bồi tiếp, cho đến nghe được Tiểu Trường Cực hạ sốt, rốt cuộc A Uyển mới yên tĩnh, hắn mới nhét nàng vào trong chăn, lẩm bẩm nói:

-“Quả nhiên là tên đòi nợ, biết giày vò người…..

 

Tâm A Uyển buộc chặt một ngày rốt cuộc thanh tĩnh lại, lúc này cũng cảm thấy mệt mỏi không thôi, dựa ở trong lòng hắn ngủ, nghe được tiếng hắn lẩm bẩm, thuận miệng nói:

-“Chàng đối với phụ Vương của chàng mà nói….. cũng là tên đòi nợ. Con cái với cha mẹ, tên nào không phải đòi nợ?

 

Vệ Huyên bị nàng nghẹn đến không nói được.

 

Hôm sau, trời mới vừa sáng A Uyển liền thúc giục Vệ Huyên thức dậy, sau đó đi viện phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi xem nhi tử.

 

Bởi vì Tiểu Trường Cực bị bệnh, Trưởng công chúa Khang Nghi liền chuyển hài tử đến bên cạnh mình săn sóc. Trước kia bà có thể nuôi nữ nhi một con ma bệnh bị thái y chắc chắn nuôi không lớn cẩn thận nuôi lớn, lại là người tâm tư tinh tế, việc nuôi hài tử tự có cách, cho nên Tiểu Trường Cực bị bệnh, có Trưởng công chúa Khang Nghi coi chừng, A Uyển cũng yên tâm, mặc dù trên cảm tình để cho nàng không bỏ được nhi tử, lại cũng không dám xử trí theo cảm tính.

 

Thời điểm hai phu thê tới, Tiểu Trường Cực còn đang ngủ, hắn đã giảm nhiệt độ, bất quá bởi vì bị bệnh, khuôn mặt bánh bao nhìn có chút gầy gò, sắc mặt không có đỏ thắm như lúc trước, có chút trắng xanh nhàn nhạt, nhìn liền làm cho người đau lòng.

 

Hai phu thê ngồi ở cạnh giường nhìn một hồi, cho đến Tiểu Trường Cực đói tỉnh lại, thấy hai người ở cạnh giường, liền đưa tay muốn đòi ôm.

 

Hiện giờ Tiểu Trường Cực đã lớn sáu tháng, đã nhận biết, đối với mỗi ngày cũng sẽ thấy phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi và phụ mẫu cũng dính vô cùng. Tuy nói Vệ Huyên tựa hồ cho tới bây giờ chưa cho nhi tử sắc mặt tốt qua, cũng không có biểu hiện ra có bao nhiêu hiếm lạ nó, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại so với nam nhân khác trên thế gian làm được khá tốt, ngay cả chi tiết chăm sóc hài tử cũng chú ý tới, hiện tại Tiểu Trường Cực còn nhỏ, cũng không nhìn sắc mặt người, mỗi ngày đều bị hắn ôm, quen với hơi thở của hắn, tự nhiên sẽ dính hắn.

 

A Uyển ôm nhi tử, nhận lấy khăn nha hoàn vắt khô lau mặt cho nó, sau đó làm lơ mặt Vệ Huyên biến thành màu đen, tránh ra sau tấm bình phong cho nhi tử bú.

 

Chờ tiểu tử ăn no xong, thay tả cho nó, A Uyển đưa nhi tử cho Vệ Huyên, để cho hắn ôm Tiểu Trường Cực dỗ nó chìm vào giấc ngủ.

 

Mặc dù sắc mặt Vệ Huyên có chút khó coi, nhưng đã thuần thục điều chỉnh tư thế, dùng một tư thế để cho hài tử thoải mái ôm, đung đưa vỗ người nó, không tới thời gian một nén nhang, mí mắt Tiểu Trường Cực cụp xuống, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

 

-“Cẩn thận một chút, đừng đánh thức nó.” A Uyển nhỏ giọng nói, nói hắn thả nhi tử về trên giường.

 

Vệ Huyên không cho là đúng nói:

-“Tiểu hài tử thích ngủ, nàng không cần quá khẩn trương.

 

Tuy là nói như vậy, nhưng động tác vẫn là nhẹ rất nhiều.

 

A Uyển nhìn ở trong mắt, không khỏi cong môi cười.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi và La Diệp đứng ở cửa, nhìn thấy hai phu thê canh giữ bên giường, hai người cũng không khỏi nhìn nhau cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

 

Tuy nói Vệ Huyên thoạt nhìn không quá ưa thích Tiểu Trường Cực, nhưng không biết sao có cái sẽ tận dụng làm mọi thứ thay A Uyển, làm hắn nhanh thành vú em kế La Diệp, chẳng qua là chính hắn chết cũng không chịu thừa nhận thôi.

 

Nuôi nửa tháng, rốt cuộc Tiểu Trường Cực khôi phục tinh thần, lại là một cái bánh bao nhỏ ngốc nghếch, dần dần từ học lật người tiến hóa đến học bò, chẳng qua là chân cẳng không lực, đa số giống như con rùa nhỏ, cái bụng đi xuống, dùng bụng dịch chuyển về phía trước. Mà thời điểm này, nếu như Vệ Huyên ở đó, sẽ đưa ra một ngón tay đè lại y phục nó, để cho nó bực bội dùng sức, cũng không thể chuyển về phía trước, cuối cùng tức giận đến khóc.

 

Ở lúc một nhà bốn người vây quanh hài tử, kinh thành lại tới phong thư.

 

Lần này nội dung trong thư là tin tức Thái hậu bệnh nặng.

 

A Uyển nhìn thấy tin này có chút giật mình, càng giật mình với tin Mạnh Vân nói Thái hậu mơ một giấc mơ, tháng bảy năm Văn Đức 26, Vệ Huyên chết trận ở sườn núi Mã Ngôi mười dặm ngoài Minh Thủy Thành.

 

Thời điểm thời tiết ngày xuân tốt, nàng cũng từng cùng Chu phu nhân các nàng cưỡi ngựa trải qua sườn núi Mã Ngôi, nơi đó sinh trưởng một loại rau dại non ăn rất ngon, giòn tan nhiều nước, dùng dầu xào qua đặc biệt ngon miệng, thực có thể ăn với cơm.

 

Mà đất sườn núi Mã Ngôi đúng là đất đen lẫn vào một ít màu vàng, nếu dùng cái xẻng sắn xuống, xem mặt cắt trơn nhẵn kia, thế nhưng phát hiện cái loại tổ hợp màu sắc đó ở chung một chỗ, giống như khoảng cách hai loại màu sắc cách tầng, rất là đặc biệt.

 

Thái hậu có thể mơ thấy chi tiết rất nhỏ như vậy, chẳng lẽ chính là mộng tiên đoán sao?

 

Tuy nói không nên tin, thế nhưng A Uyển vẫn là bị làm cho tiếng lòng đều chấn động, cả người có chút mộng.

 

Vệ Huyên cũng nhận được thư của Thái tử, nội dung trong thư cùng thái tử phi viết cho A Uyển không sai biệt lắm. Hắn mặt không biểu tình xem thư, sau đó đứng gần cửa sổ ở phía nam thư phòng thật lâu không nói.

 

Kể từ khi chết qua một lần, hắn đã tin tưởng chuyện trên thế gian này là không tuyệt đối, hắn có thể trọng sinh một lần, vì sao Thái hậu không thể mơ thấy sự tình hắn chết trận kiếp trước đây?

 

Nếu như chuyện Thái hậu mơ là thật, như vậy sau khi hắn chết nguyên lai còn được truy phong là Trung Liệt Vương, lại được hai đời đế vương truy phong, tuy nói trong đó có thành phần diễn trò, thế nhưng là thiên đại vinh dự, thắng được danh tiếng sau lưng.

 

Minh Thủy Thành, sườn núi Mã Ngôi, đất kiếp trước đã chôn thây hắn.

 

Tháng bảy sang năm, đó là ngày chết của hắn ở kiếp trước.

 

Chẳng qua là, hắn không hiểu, vì sao trời cao muốn cho Thái hậu mơ thấy chuyện này đây?

 

Vệ Huyên kêu Lộ Sơn bưng tới chậu than, đốt lá thư này.

 

Chờ đốt lá thư xong, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, lập tức rời khỏi thư phòng, bước nhanh tới chính phòng.

 

Quả nhiên, mới vừa vào cửa, liền thấy A Uyển cầm trong tay một phong thư, sắc mặt có chút tái nhợt, lúc phát hiện hắn đi vào, ánh mắt từ từ nhìn sang, trong mắt có lưu lại hoảng sợ không tan.

 

-“Chàng…..

 

-“A Uyển, nghe nói hoàng tổ mẫu bệnh nặng.

Vệ Huyên đi tới, ôm thân thể mảnh khảnh của nàng vào trong lòng, sau đó ôm đến trên kháng ngồi,

-“Đừng sợ, không có chuyện gì.

 

Vừa nói vào đề không dấu vết quét mắt qua lá thư, quả nhiên thấy được chữ “Thái hậu”, “Mộng”, “sườn núi Mã Ngôi” vân vân…., trong lòng đã hiểu rõ.

 

Lấy giao tình Mạnh Vân và A Uyển, tự nhiên Mạnh Vân sẽ nói việc này với A Uyển, phòng hoạn chưa xảy ra.

 

A Uyển vội vàng khép thư lại, nói với hắn:

-“Đúng vậy, ở trong thư thái tử phi cũng nói, nghe nói Thái hậu vô cùng nhớ mong chàng, cũng không biết Hoàng thượng có thể triệu A Huyên hồi kinh hay không?

 

-“Sẽ không!

 

Nghe hắn nói quá chắc chắn, A Uyển không hiểu nói:

-“Vì sao sẽ không? Không chừng Thái hậu thấy A Huyên, thân thể sẽ tốt hơn? Hoàng thượng lấy hiếu trị thiên hạ, vì Thái hậu, thế nào cũng phải cho đòi A Huyên hồi kinh một chuyến.

 

Vệ Huyên tay ấm áp sờ mặt của nàng, rõ ràng cười, nhưng đáy mắt lại không có ý cười:

-“Hoàng bá phụ là một người có chủ ý, hiện nay Minh Thủy Thành vẫn còn đang đánh trận, thêm nữa Địch tộc bên kia lại có dị động, hoàng bá phụ cần ta trấn thủ tại chỗ này để ngừa vạn nhất, sẽ không dễ dàng cho đòi ta trở về.

 

Hắn thở dài,

-“Ông ta có đủ tư cách một đế vương.

 

A Uyển yên lặng.

 

Vệ Huyên nâng mặt của nàng lên, dán trán vào trán nàng, ôn nhu nói:

-“Nàng hy vọng ta hồi kinh sao?

 

Trước kia A Uyển không hy vọng, bởi vì nàng phát hiện ở chỗ này, Vệ Huyên sống càng thêm thần thái tung bay, rõ ràng hắn yêu thích Minh Thủy Thành này, nơi thiên địa càng tự do rộng lớn, mà nàng cũng cảm thấy ở chỗ này rất tự nhiên tự tại, không có gì không tốt.

 

Thế nhưng giấc mơ..... của Thái hậu, Để cho nàng có dự cảm xấu, nàng sợ giấc mơ đó thật sự là mộng tiên đoán.

 

Suy nghĩ, rảnh tay nàng ôm lấy eo hắn, chính mình dựa vào lòng ngực hắn.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 17/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts