Sủng Thê Như Lệnh - Chương 209

☆, Sự tình kinh thành, Vệ Giác giao dịch!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Kinh thành.

 

Kể từ năm Văn Đức 25 chiến sự bắc bộ hồi sinh, Địch tộc liên tiếp quấy nhiễu biên cảnh Đại Hạ, mấy năm qua biên cảnh chiến sự thường xuyên, bởi vì Văn Đức đế hết sức coi trọng sự tình này, khiến cho địa vị võ tướng ở trong triều đình có chút lên cao, Thụy Vương chính là một trong số đó.

 

Tuy Thụy Vương là tôn thất, lại rất được Văn Đức đế tín nhiệm, được quyền chỉ huy trông coi đại doanh Tây giao, lúc còn trẻ cũng từng tham dự qua chiến sự ở Tây Bắc, bất quá ở trong triều ông làm việc cho người ấn tượng chỉ có một: lão già lưu manh không biết điều!

 

Đáng tiếc cho dù mọi người ngầm kín đáo phê bình ông, nhưng ông vẫn như cũ nhảy nhót thật cao hứng, hơn nữa sống cũng rất có tư vị.

 

Chỉ trừ vậy, ông sinh một nhi tử lưu manh quen gặp rắc rối, để cho lúc nào ông cũng không được yên ổn.

 

Khi nhìn thấy Thụy Vương vội vã tiến cung, dọc đường đi qua đại thần thấy vậy, cũng làm như không thấy ông, xa xa mà tránh đi.

 

-“Đó là Thất hoàng thúc sao?

 

-“Nhìn bóng người có lẽ vậy!.

 

Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử đứng ở dưới hành lang, nhìn bóng lưng Thụy Vương đi xa, ánh mắt đều có chút sâu thẳm.

 

-“Chắc là Thất hoàng thúc đi Thái cực điện.

Lục hoàng tử thu tay đứng, vẻ mặt lạnh nhạt,

-“Sợ là vì sự tình vị kia.

 

Thất hoàng tử gật đầu, tiếp theo nhỏ giọng nói:

-“Cũng chỉ có vì hắn….. Thất hoàng thúc mới có thể ở thời điểm không tảo triều lại tiến cung muộn, cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, lại chỉ mang theo năm ngàn kỵ binh, liền dám xâm nhập thảo nguyên, xâm nhập một mình như vậy, hậu quả không dám nghĩ đến, chớ trách Thất hoàng thúc gấp đến độ phải tiến cung đi tìm phụ hoàng.

 

Lục hoàng tử nghe xong khẽ cau mày, rất nhanh liền nhướng mày, nói với một gã nội thị đi theo phía sau:

-“Ngươi đi tìm người hỏi thăm một chút, hiện giờ Tứ hoàng huynh cùng Cửu hoàng đệ đang ở chỗ nào?

 

Nội thị lĩnh mệnh rời đi.

 

-“Làm sao vậy?

Thất hoàng tử nhìn về phía hắn, thấp giọng nói:

-“Hoàng huynh lo lắng…..

 

-“Ừ, mặc dù vị kia không ở kinh thành, nhưng tầm ảnh hưởng của hắn vẫn còn, không nói chỗ hoàng tổ mẫu kia, chỉ là phụ hoàng, liền đoán không ra ý tứ của ông. Bất quá ta có thể khẳng định, phụ hoàng vẫn rất coi trọng hắn.

Dứt lời, dùng giọng rỉ tai bổ sung nói:

-“Thái tử suy thoái, Tam hoàng huynh bởi vì bị thương đóng cửa từ chối tiếp khách, thùng rỗng kêu to, Ngũ hoàng huynh thì không cần phải nói, riêng là việc hắn làm, sớm bị phụ hoàng chán ghét, Tứ hoàng huynh cùng Cửu hoàng đệ bằng bản lãnh của mình, ngầm đấu đến náo nhiệt đấy, thế nhưng phải cẩn thận một chút, tránh cho xem cuộc vui lại bị kéo vào đi diễn trò.

 

Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử là hoàng tử được sinh ra cùng năm cùng tháng, chỉ kém lẫn nhau mấy ngày, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm cùng những hoàng tử khác không bình thường. So với Thất hoàng tử còn có chút thiên chân hồn nhiên, Lục hoàng tử tâm tư thâm trầm rất nhiều, cũng rất kiến giải, đối với thế cuộc trong triều nhìn thấy hết sức rõ ràng.

 

-“Địa vị Thất hoàng thúc ở trong lòng phụ hoàng không bình thường, nếu có thể được Thất hoàng thúc coi trọng…..

 

Dù lời của Lục hoàng tử chưa nói xong, nhưng Thất hoàng tử làm sao không biết.

 

Có thể nói, tất cả hoàng tử trong cung đều có ý nghĩ như vậy, chỉ là bởi vì Thụy Vương nuôi tên hỗn thế ma vương khó dây dưa, bọn họ phát hiện muốn lấy lòng Thụy Vương, được ông coi trọng thật sự là quá khó khăn. Chẳng qua là khó khăn đi nữa, vì vị trí kia, vẫn là phải vượt khó tiến lên.

 

-“Thất đệ, chỗ ta có được một vò rượu cống bạch lê hoa thượng hạng, hôm nay tới phủ ta uống một chén.” Lục hoàng tử đột nhiên mở miệng nói.

 

Thất hoàng tử cười nhạt nói:

-“Vậy thì quấy rầy Lục ca.

 

Chờ lúc hai vị hoàng tử xuất cung trở về phủ, rốt cuộc được tin tức, quả nhiên Thụy Vương trên đường xuất cung, bị Tứ hoàng tử ngăn cản.

 

-“Vị Tứ hoàng huynh của chúng ta, thật đúng là người nóng tính.

Thất hoàng tử cười lạnh nói:

-“Mặc dù mấy năm này Thái tử yếu thế, nhưng rõ ràng phụ hoàng không có ý phế hắn, Tứ hoàng huynh làm nhiều hơn, cẩn thận sau này rơi vào kết quả giống như Ngũ hoàng huynh.

 

Nghĩ đến trong cung Trịnh quý phi có danh quý phi nhưng không thực quý phi, cùng với Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử giống như phế nhân, hai người hoàn toàn không nhịn được lắc đầu.

 

Đang ở lúc hai người phê bình hành vi Tứ hoàng tử cùng với Thụy Vương tiến cung tìm Hoàng thượng nói cái gì, hạ nhân báo lại, Tam thiếu gia Thành Quận vương phủ Vệ Giác tới.

 

Thất hoàng tử trực giác cau mày, nói:

-“Lục ca, tên Vệ Giác..... Khi nào thì Lục ca lui tới với hắn vậy?

 

Hắn nhớ rõ ràng năm đó lúc Tam hoàng tử đắc thế, tên Vệ Giác này một mực đi theo bên cạnh Ngũ hoàng tử, bây giờ Ngũ hoàng tử bị giam cầm, Tam hoàng tử cũng thối lui ra tranh đấu triều đình, Vệ Giác lại vẫn phong cảnh bơi lội ở trong các hoàng tử, so với đích tôn trưởng phòng Thành Quận vương phủ Vệ Tông còn đắc ý hơn, không khỏi có mấy phần rõ ràng.

 

Giỏi một tên Vệ Giác, thật là thủ đoạn cao cường.

 

Đáng tiếc là, mặc dù bọn họ biết Vệ Giác có người sau lưng, nhưng không biết người phía sau hắn là ai.

 

-“Cũng bất quá là sự tình một hai năm nay.

Lục hoàng tử ngược lại bình tĩnh,

-“Hắn là cái người thú vị, lát nữa đệ xem liền biết.

 

Sau đó phân phó tên giữ cửa, để cho Vệ Giác đi vào.

 

Thất hoàng tử lại không cho là đúng, trước kia lúc Vệ Giác đi theo Ngũ hoàng tử đắc thế, bọn họ tuổi còn nhỏ, ở trong cung đều giống như người tầm thường ẩn hình vậy, khi đó thấy Vệ Giác không ít, đối với hắn thật sự là dậy không nổi hảo cảm gì, cũng không cảm thấy hắn có thú vị gì, bất quá là tên tiểu nhân giỏi luồn cúi mà thôi.

 

Sau khi Vệ Giác đi vào, cung kính thỉnh an hai vị hoàng tử, sau đó mỉm cười với Thất hoàng tử mặt lạnh, đôi mắt híp lại thành một cái khe hẹp, nhìn giống như một con hồ ly, để cho tâm Thất hoàng tử hơi nhảy một cái. Trước kia ấn tượng của hắn với Vệ Giác, chẳng qua là con cháu tôn thất rất giỏi luồn cúi lấy lòng Ngũ hoàng tử, thoạt nhìn có chút khiêm tốn, thế nhưng vào lúc này, dáng vẻ hồ li kia, ngược lại với hình tượng trong quá khứ, khiến cho trong lòng Thất hoàng tử có loại dự cảm xấu.

 

Nhìn giống như muốn tính kế người vậy.

 

-“Ngồi đi.

Lục hoàng tử chỉ vị trí để cho hắn ngồi, bưng chung trà nhấp một miếng, thuận miệng nói:

-“Hiếm thấy ngươi tới cửa, thế nhưng có chuyện gì?

 

Vệ Giác cười híp mắt nói:

-“Hôm nay đến tìm Lục điện hạ tự nhiên là có chuyện, lại không nghĩ Thất điện hạ cũng ở đây.

 

Thất hoàng tử lãnh đạm nhìn thẳng hắn, không có mở miệng.

 

-“Không ngại.” Lục hoàng tử nhàn nhạt nói.

 

Vệ Giác lại cười nói:

-“Biết được hai vị điện hạ có giao tình, hôm nay vừa thấy, mới biết không hổ hai vị điện hạ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình cùng mấy vị điện hạ khác chính là không bình thường…..

 

Thất hoàng tử cau mày, vô cùng không kiên nhẫn nghe hắn nói những lời xã giao này, thế nhưng cố tình người này lại có thể đáng trống lảng nói một đống lời không vào đề, hơn nữa những câu đều là nịnh hót, lại vẫn không mang theo lặp lại, có thể thấy được tài ăn nói tốt bao nhiêu.

 

Xưa nay Thất hoàng tử không thích người dối trá, tên Vệ Giác này chính là loại người này.

 

Bất quá Lục hoàng tử một mực kiên nhẫn cực tốt, chờ lúc hắn nói không sai biệt lắm, mỉm cười nói:

-“Có cái gì liền nói thẳng đi.

 

Vệ Giác lại cười với hắn, uống một hớp trà, mới nói:

-“Hôm nay tại hạ tới, là muốn làm cái giao dịch với Lục điện hạ.

 

Lục hoàng tử mi hơi hơi nhíu lại, sắc mặt hiện lên mấy phần ngưng trọng, nhìn về phía Vệ Giác vẫn cười híp mắt, không thể phủ nhận, giờ khắc này tâm tình của hắn có chút phức tạp.

 

Chờ Vệ Giác rời khỏi phủ Lục hoàng tử, hai vị hoàng tử đều có chút yên lặng.

 

Hồi lâu, rốt cuộc Thất hoàng tử không nhịn được nói:

-“Lục ca, không nghĩ tới người này lại lớn mật như thế, cũng không biết người nào cho hắn lá gan?

 

Sau đó đùa cợt nói:

-“Rốt cuộc bắt nhạn cũng không sợ bị nhạn mổ vào mắt.

 

Lục hoàng tử cười lạnh,

-“Chỉ sợ to gan không phải hắn, mà là người ở sau lưng hắn.

 

Sau đó hắn thở dài, vô lực tê liệt ngồi trên ghế, nhẹ giọng nói:

-“Nếu như ta đoán không sai, người ở sau lưng hắn chắc là cái vị thường cùng chúng ta gọi nhau huynh đệ, Huyên ca.

 

-“Hắn?

 

Thất hoàng tử lấy làm kinh hãi, chung trà trong tay thiếu chút nữa bưng không được.

 

Vệ Huyên cái tên này, đối với rất nhiều hoàng tử trong cung mà nói, đó là một cái ác mộng, Thất hoàng tử vô hình sợ hãi Vệ Huyên, có thể tránh liền tránh.

 

Năm đó đi học ở Tĩnh Quan Trai, Vệ Huyên cùng Ngũ hoàng tử tranh đấu gay gắt, bọn họ những người đứng xem bị bọn họ liên lụy không ít, cũng bị hắn đánh quá chừng, làm hoàng tử làm đến kết cục như bọn họ vậy, có thể thấy được Vệ Huyên đắc ý. Lại nói loại đắc ý này, hoàn toàn không thể rời khỏi sự sủng ái của vị phụ hoàng của bọn họ.

 

Nguyên bản hắn rất vui mừng Vệ Huyên đã đi biên cảnh, nhưng không nghĩ người không có ở đây, lại khắp nơi có dấu vết của hắn.

 

Vẻ mặt Lục hoàng tử có chút vặn vẹo, cuối cùng chỉ còn dư lại chán nản, nói:

-“Ta một mực nhìn không thấu hắn, người đã không ở kinh thành, nhưng không nghĩ còn giữ lại tay này. Cũng không biết….. Phụ hoàng có biết hay không…..

 

Thất hoàng tử im lặng. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Thụy Vương tiến cung một chuyến, lại bất lực trở về, trong lòng cực kỳ buồn bực, cho nên lúc ở trên đường gặp Tứ hoàng tử, trong lòng càng không có hảo cảm gì, cũng không nghĩ để ý tới hắn, trực tiếp cự tuyệt Tứ hoàng tử mời.

 

Cự tuyệt Tứ hoàng tử xong, Thụy Vương sải bước ra khỏi cửa cung.

 

Trong mắt Tứ hoàng tử xẹt qua chút tức giận, rất nhanh liền bình ổn lại. Hắn biết tính cách vị thúc phụ này, cũng là loại đức hạnh này, mới có thể khiến cho vị phụ hoàng khôn khéo của bọn họ tín nhiệm. Đáng tiếc mạng ông ta không tốt, sinh ra nhi tử trời sanh sẽ chọc ra họa, hiện nay Vệ Huyên một mình xâm nhập thảo nguyên, cũng không biết có thể bình an trở lại hay không.

 

Lấy tâm tư Tứ hoàng tử, tất nhiên hắn hy vọng tốt nhất Vệ Huyên chết ở trên thảo nguyên, muốn nhìn một chút vị phụ hoàng kia cuối cùng là phản ứng gì?

 

Tứ hoàng tử kiềm chế xuống tức giận bởi vì Thụy Vương cự tuyệt mà dâng lên, xoay người bước vào Thái cực điện, nhưng không nghĩ ở nửa đường gặp được Cửu hoàng tử đâm đầu đi tới, trong lòng hắn cười lạnh, trên mặt lại tỏ ra huynh trưởng tốt.

 

-“Cửu đệ đây là muốn đi chỗ nào?

 

Cửu hoàng tử cung kính hành lễ với Tứ hoàng tử xong, mới cẩn thận nói:

-“Đang muốn đi Thái cực điện, ít ngày trước phụ hoàng khảo hạch công khóa đệ, bởi vì đệ không trả lời được, phụ hoàng có chút tức giận, gọi đệ trở về đọc trăm lần, hôm nay muốn kiểm tra.

 

Tứ hoàng tử quét mắt nhìn hắn, tiến lên vỗ vỗ vai hắn,

-“Thật đáng thương, bất quá phụ hoàng làm vậy cũng là vì muốn tốt cho đệ, Cửu đệ chớ có cô phụ.

 

Dáng vẻ Cửu hoàng tử cảm động đến rơi nước mắt, nói:

-“Hoàng huynh nói phải, đệ đệ tất nhiên rõ ràng.

 

Hai người nói chuyện với nhau mấy câu, liền lướt qua nhau mà đi.

 

Khoảng khắc Cửu hoàng tử cúi đầu, trong mắt chứa vẻ lạnh lùng, rất nhanh liền thu liễm, bước vào Thái cực điện.

 

Tứ hoàng tử nhìn bóng lưng Cửu hoàng tử, ánh mắt hơi rét lạnh, người khác không biết nhưng hắn lại rất rõ ràng, năm đó trước khi Vệ Huyên rời kinh, thế nhưng trọng điểm “chăm sóc” lại là vị đệ đệ này.

 

Lấy tính cách Vệ Huyên, mặc dù để cho người ta sợ hãi muốn chết, chính là hắn làm việc rất có kết cấu, nếu không phải Cửu hoàng tử làm cái gì để cho Vệ Huyên không vui, căn bản Vệ Huyên không có ra tay với hắn.

 

Vì vậy Tứ hoàng tử cũng để việc này ở trong lòng, liền kêu người nhìn chằm chằm cái đệ đệ tuổi lại nhỏ lại ngoan ngoãn này, nhưng không nghĩ cái đệ đệ này sẽ hồi báo cho hắn đặc sắc như vậy, quả nhiên là tên giấu sâu, thậm chí ngay cả Thái các lão cũng bị lái động.

 

Nghĩ tới đây, Tứ hoàng tử cười lạnh, hiện tại Thái các lão là thủ phụ nội các, mặc dù lối làm việc lấy ổn làm chủ, nhưng lại là cao thủ hiểu rõ thánh ý, xảo trá như hồ ly, nghĩ đến ông ta đã biết chút gì, cho nên mới phải lướt qua Thái tử mà coi trọng Cửu hoàng tử.

 

Trước kia hắn cũng không dám vọng tưởng Thái tử bị phế, nhưng không nghĩ một tên Các lão lại sớm nổi lên tâm tư. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Thụy Vương trở lại vương phủ, còn chưa ngồi xuống nghỉ một chút, liền nghe quản gia báo lại, Uy Viễn Hầu phủ sai người tới.

 

Tới là một tên quản sự Uy Viễn Hầu phủ, Thụy Vương nhận ra hắn là một trong những người đắc dụng bên người Lão phu nhân Uy Viễn Hầu phủ, trong lòng liền hiểu mục đích hắn tới.

 

-“Lão phu nhân các ngươi thân thể khỏe không?” Thụy Vương hiếm thấy cho vẻ mặt tốt.

 

Quản sự kia cung kính đáp,

-“Mấy ngày nay khẩu vị Lão phu nhân không tốt lắm, tinh thần cũng hơi kém một chút, thái y đến xem qua, nói lão phu nhân ưu tư quá độ, phải cẩn thận nghỉ ngơi.

 

Nói xong, thở dài, tiếp tục nói:

-“Lão phu nhân lo lắng thế tử, trước khi có được tin tức thế tử bình an, sợ là không cách nào an tâm dưỡng thân thể.

 

Thụy Vương mắng một câu, quản sự kia mày nhảy dựng, cúi đầu không nói.

 

-“Làm phiền lão phu nhân lo lắng, là nghiệt chướng kia không đúng, đợi sau này hắn hồi kinh, Bổn vương tự mình áp giải hắn tới phủ thỉnh tội với lão phu nhân.

 

Thụy Vương dặn dò,

-“Ngươi trở về nói với lão phu nhân, theo bên người thế tử là một ít cao thủ võ nghệ cao cường, không có việc gì.

 

Quản sự xuôi tay đáp, chờ trước khi rời đi, giao một cái tráp mạ vàng sơn đỏ cho Thụy Vương, nói:

-“Đây là lão phu nhân kêu thuộc hạ đưa tới, bảo là muốn cho thế tử.

 

Dứt lời, hành lễ với Thụy Vương, liền rời đi.

 

Thụy Vương mở hộp ra, khi thấy bên trong một xấp ngân phiếu chồng lên nhau thì, nhất thời không nhịn được than thở.

 

So với những người khác, ông cái người làm phụ thân này càng lo lắng lúc này không biết nhi tử lưu manh chạy đi nơi nào, cảm thấy quả nhiên nhi tử này là trời sanh ngu ngốc lớn mật, không thương lượng với bất luận kẻ nào, liền dẫn một chi kỵ binh chạy đi địa bàn Địch tộc, là ngại mệnh quá lớn sao? Hắn chạy, lại ném thê nhi ở Minh Thủy Thành, cũng không lo lắng an nguy của bọn họ.

 

Nghĩ đến từ khi tôn tử ra đời đến bây giờ còn chưa thấy qua, Thụy Vương trong lòng thật ra thì rất là động tâm, rất muốn gọi hai mẹ con kia trở lại kinh thành.

 

Lúc trước biết được con dâu có thai, Thụy Vương mới biết nguyên lai nhi tử lưu manh thật sự là không có bệnh kín  —— về phần vì sao đêm thành thân đó lại không có viên phòng, đến nay ông vẫn là không hiểu.

 

Con dâu có thai, Thụy Vương là cực kỳ vui mừng, bất quá cũng lo lắng Minh Thủy Thành cái loại địa phương đó thiếu y thiếu lương không thích hợp phụ nữ có thai nuôi thai, lúc này liền kêu Vương phi thu thập mấy xe thuốc bổ và các thứ đưa đi, hận tôn tử có thể lập tức ra đời.

 

Nếu không phải phụ nữ có thai không thể đi đường, Thụy Vương đều đã phái người đi mang con dâu trở lại kinh thành sinh sản, đỡ phải ở Minh Thủy Thành cái loại địa phương đó ngay cả cái bà đỡ ra dáng cũng không tìm được.

 

Đang lúc ông muốn vào cung đi cầu Thái hậu hạ chỉ phái hai ma ma có kinh nghiệm đỡ đẻ đưa đi Minh Thủy Thành thì, không nghĩ phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi lại tự mình đi.

 

Tuy La Diệp là phò mã Đô úy, nhưng chỉ là hư chức, cũng không giống như những quan viên khác, không cấm đi xa. Cho nên hắn và Trưởng công chúa Khang Nghi lấy danh là du lịch mà rời kinh, cũng không có người sẽ chỉ trích, hết sức thuận tiện.

 

Biết được hai phu thê này lấy danh đi du lịch kỳ thực đi Minh Thủy Thành thăm nữ nhi thì, rốt cuộc Thụy Vương an tâm, cảm thấy có muội muội ở đó, con dâu làm sao cũng có chút bảo đảm.

 

Mà cuối cùng con dâu cũng không phụ kỳ vọng của ông, sinh một tôn tử cho ông, lúc nghe nói dáng dấp tôn tử tương đối giống như nhi tử lưu manh, Thụy Vương càng vui vẻ.

 

Đáng tiếc, nhi tử lưu manh vẫn là nhi tử lưu manh, cho dù làm cha, vẫn là không thay đổi bản chất gây họa, cứ như vậy mang theo năm ngàn tinh binh chạy vào địa bàn Địch tộc, thật là làm cho tâm ông sầu gần chết.

 

Nhìn những ngân phiếu lão phu nhân Uy Viễn Hầu cho này, Thụy Vương chỉ đành thở dài.

 

Hiện tại triều đình không yên ổn, các hoàng tử lén lút động tác nhỏ không ngừng, địa vị Thái tử mơ hồ không ổn, trong triều hiện ra hiện tượng loạn, vốn ông còn may mắn nhi tử không ở kinh thành, không cần cuốn vào trong phong vân của triều đình, đỡ rất nhiều phiền toái, nhưng ai biết cho dù không ở kinh thành, hắn vẫn có thể gây họa.

 

Nghĩ đến chuyện sáng sớm hôm nay trên triều đình Ngự sử buộc tội Vệ Huyên, Thụy Vương chính là đầy bụng tức giận, tức giận với Vệ Huyên khư khư cố chấp, cũng tức giận với những tên Ngự sử ăn no không có chuyện làm, chỉ biết mở miệng, lại không nghĩ tới dân chúng biên cảnh chịu khổ sở khi bị man tộc lấn áp, chiếm chức vị mà không làm việc, có ích lợi gì?

 

Đang lúc ở trong phòng tức giận, quản gia tới, cũng dâng lên mấy phong thư.

 

Thụy Vương nhận lấy nhìn xong, phát hiện trừ thư bình an Minh Thủy Thành cố định đưa tới ra, còn có một phần tài liệu, là liên quan tới chứng cứ thủ thành Dương Thành tư thông với địch phản quốc.

 

Thụy Vương cả kinh lập tức đứng dậy. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Một tháng sau, thủ thành Dương Thành Lưu Tông Kiệt bị cấm quân áp giải hồi kinh, thê tử nhi nữ tất cả vào ngục, thủ thành Dương Thành đổi quan viên triều đình phái tới.

 

-“Vị thủ thành mới Triệu Tĩnh này là nhân sĩ Tương Châu, Tiến sĩ năm Văn Đức 14.....

A Uyển cầm phong thư kinh thành gửi tới lật xem, lúc xem xong tài liệu tân nhiệm Triệu thủ thành Dương Thành phái tới, không khỏi nhăn lại mày,

-“Hắn là người Tứ hoàng tử?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thấy nữ nhi có thể từ trong tài liệu rất nhanh phát hiện tân thủ thành Dương Thành là người Tứ hoàng tử, không khỏi có chút kinh ngạc, bất quá nhớ tới hành vi của Vệ Huyên, thì cũng không quá mức kỳ quái.

 

Sự tình trên triều đình, xưa nay Vệ Huyên không dối gạt A Uyển, thậm chí có thời điểm sẽ dẫn đạo ý nghĩ nàng, để cho nàng có thể phát hiện mấu chốt trong đó. Hành động này của Vệ Huyên cũng không có thâm ý, chẳng qua là căn cứ vào ngưỡng mộ A Uyển, có một số việc cũng không lừa gạt nàng, nàng muốn biết cũng sẽ từng cái nói ra.

 

Cho nên trừ trước khi lấy chồng được công chúa mẫu thân tỉ mỉ bồi dưỡng qua, sau khi xuất giá hành vi của Vệ Huyên cũng để cho tầm mắt A Uyển mở rộng không ít.

 

A Uyển xem xong phong thư, ngẩng đầu nói với Trưởng công chúa Khang Nghi:

-“Nương, vị Tứ hoàng tử này tựa hồ dã tâm cũng không nhỏ.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi gật đầu, thở dài nói:

-“Kể từ Tam hoàng tử bị thương đóng cửa từ chối tiếp khách, không để ý tới triều chánh nữa thì, những hoàng tử kia liền nổi lên tâm tư, thêm Thái tử dần dần suy thoái…..

 

Thật ra thì trong lòng bà rõ ràng, đưa đến cục diện này, vẫn là bởi vì thái độ Văn Đức đế mập mờ, nếu ông có thể như trước đây duy trì Thái tử, những hoàng tử kia còn dám nổi lên tâm tư sao?

 

Phàm là đế vương, nắm quyền bính càng lâu, bệnh đa nghi càng nặng, càng không bỏ được quyền thế trong tay, Thái tử với ông mà nói tuy là người thừa kế, nhưng cũng là người muốn đoạt đi quyền bính của ông.

 

A Uyển có chút bận tâm Thái tử trong kinh, phát hiện địa vị Thái tử so với trong tưởng tượng càng nguy hiểm. Chẳng qua là lo lắng đi nữa, hiện tại bọn họ cách xa ở biên thành, có thể làm có hạn, còn cần phải dựa vào chính bọn hắn.

 

Cầm phong thư, A Uyển thất thần nhìn bầu trời Minh Thủy Thành bên ngoài cửa sổ, không biết hiện nay Vệ Huyên ở nơi nào trên thảo nguyên.

 

.....

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 21/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts