Sủng Thê Như Lệnh - Chương 210

☆, Văn Đức đế bị bệnh!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Qua hết mùa hè, lúc tiến vào tháng tám, thời tiết Minh Thủy Thành đã thay đổi không độ.

 

Lúc này, Trường Cực bắt đầu chỉ yêu thích tập đi.

 

Lúc A Uyển đang đỡ Trường Cực ngu ngơ của nàng dạy nó tập đi, liền nghe hạ nhân báo lại, Tạ quản sự tới, thuận tiện đưa những thứ thu hoạch ở thôn trang tới, trong đó còn có đồ vật quản sự khác trong thôn trang hiếu kính chủ tử, cũng cùng nhau kéo tới.

 

A Uyển nghe xong, không nhịn được nhìn về phía Thanh Hoàn đứng thẳng ở bên cạnh, cười nói:

-“Tạ quản sự ngược lại có lòng.

 

Thanh Nhã, Thanh Sương cùng Thanh Bình các nha hoàn cũng nhìn nàng cười không ngừng, cười Thanh Hoàn mặt đỏ tới mang tai thẳng giậm chân, lúc sẽ phải che mặt tránh đi bị A Uyển gọi lại.

 

-“Được rồi, các ngươi cũng đừng bỡn cợt nàng, cẩn thận sau này đến phiên các ngươi thì, nàng tới bỡn cợt các ngươi, đến lúc đó ai cũng chạy không thoát.

 

A Uyển cười trêu ghẹo nói.

 

Phen này, người đỏ mặt lại thêm hai cái, chỉ có Thanh Bình tuổi còn nhỏ có thể ở thêm hai năm mới bàn tới hôn sự nhìn các nàng cười lớn.

 

Phân phó người mời Tạ quản sự tới phòng khách ngồi xong, A Uyển giao nhi tử cho bà vú chăm sóc, chính mình trở về phòng đổi một bộ y phục, liền đi phòng khách.

 

Tạ quản sự đang ngồi ở đàng kia uống trà, lúc thấy Thanh Hoàn đi theo A Uyển tiến vào, ánh mắt hơi sáng lên, sau đó cung kính thi lễ với A Uyển.

 

A Uyển ngồi vào chỗ của mình, kêu người mang ghế tới cho Tạ quản sự ngồi, chờ nha hoàn dâng trà bánh ngọt xong, liền đuổi các nàng tới cửa chờ, chỉ chừa Thanh Hoàn ở bên hầu hạ, đặc biệt để cho bọn họ sắp trở thành phu thê ở chung nhiều hơn.

 

Tạ quản sự đứng dậy hồi báo với A Uyển tình huống thu hoạch cùng chi thu trong thôn trang năm nay, sau đó trình sổ sách lên cho nàng, nói:

-“Mùa xuân năm nay lượng nước mưa không nhiều, thu hoạch của thôn trang so với năm ngoái giảm ba phần, sợ là không đủ cung ứng theo yêu cầu của quân Minh Thủy Thành.

 

Hai năm qua, lương thực mùa đông của quân Minh Thủy Thành đều là mua từ trong thôn trang của A Uyển thấp hơn giá thị trường, lại từ hoàng thương thêm một ít liền đủ để đối phó yêu cầu một mùa đông. Tạ quản sự giúp A Uyển quản lý thôn trang, tự nhiên cũng biết lương thực trong thôn trang cung cấp cho ai, tuy hắn là một quản sự nho nhỏ, thế nhưng là người Đại Hạ, hàng năm qua lại ở biên cảnh, trải qua chiến sự, đã biết chiến tranh tàn khốc cùng người Man xuôi nam cướp bóc hung ác máu tanh, rõ ràng những tướng sĩ đáng kính khả ái kia. Cho nên đối với thu hoạch trong thôn trang, hắn hết sức coi trọng, năm nay bởi vì mưa không đủ khiến cho lương thực trong thôn trang so với năm ngoái ít đi, trong lòng hết sức lo âu.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, biết đây là một niên đại nhìn bầu trời ăn cơm, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, thở dài, nói:

-“Đã biết, đến lúc đó ta sẽ kêu người đi đề tỉnh Tiền giáo úy, để cho bọn họ năm nay từ chỗ hoàng thương mua nhiều lương thực dự bị.

 

Hai người nói xong sự tình trong thôn trang thì, A Uyển trong lòng cân nhắc, hàm súc hỏi:

-“Mấy ngày này, thế tử có kêu người tới thôn trang không?

 

Mắt Tạ quản sự khẽ nhúc nhích, thật nhanh liếc A Uyển một cái, thấp giọng nói:

-“Lúc tháng bảy, thế tử phái thân vệ của thế tử tới thôn trang chuyên chở đồ vật mấy lần, hôm kia Lộ quản sự tự mình tới một chuyến.

 

A Uyển âm thầm hít một hơi, quả nhiên vị thế tử này dời thuốc nổ cất trong thôn trang đi, thật chẳng lẽ muốn đi nổ Vương trướng Địch tộc sao? Rất nhanh nàng lại tỉnh táo lại, vị thế tử kia làm việc bí mật như vậy, sợ chắc là sẽ không đem hỏa dược công bố ra ngoài, chẳng qua là nếu như dùng đến thuốc nổ, lấy uy lực của thuốc nổ, chỉ sợ không gạt được, cũng không biết hắn sẽ làm như thế nào?

 

Mặc dù không biết Vệ Huyên sẽ làm như thế nào, nhưng xem cách hắn làm việc trước kia, A Uyển không phải không thừa nhận, Vệ Huyên có thể ở dưới mắt Văn Đức đế sống được tùy ý như vậy, đầu óc là không kém, tâm tính cũng đủ kiên định, mới có thể từng bước từng bước đi đến bây giờ. Nếu hắn nói chuyện này giao cho hắn, tất nhiên nàng tin tưởng hắn sẽ xử lý tốt chuyện này.

 

Vệ Huyên người này, nhìn bất hảo không thể tả, suy nghĩ cẩn thận lại không thể không thừa nhận, biểu hiện của hắn lại kém xa để cho người nhìn thấu. Bất tri bất giác, hắn đã cụ bị đảm đương, nghị lực, mưu trí, dũng khí, sự can đảm tất cả không kém mà một người đàn ông nên có, chậm rãi trưởng thành thành một nam nhân đáng tin cậy.

 

Là từ lúc nào bắt đầu đây? Giống như sơ ý một chút, vốn là luôn là con Gấu Con để cho người ta nhức đầu đã lớn lên thành một thanh niên đáng tin.

 

Chờ Tạ quản sự đi xong, A Uyển lần nữa thất thần nhìn phương xa, hồi tưởng tình hình chung đụng với Vệ Huyên từ nhỏ đến lớn, chậm rãi, hiện tại Vệ Huyên thay thế đã từng là một con Gấu Con, trở thành một trượng phu đủ để đảm đương hết thảy đau buồn vui sướng của nàng, thậm chí đảm đương trách nhiệm nặng nề bảo vệ quốc thổ, khiến cho thế nhân kính yêu.

 

-“Thế tử phi, làm sao vậy?” Thanh Hoàn pha ly trà cho nàng, lo lắng nhìn nàng.

 

A Uyển hoàn hồn, miễn cưỡng cười nói:

-“Không có gì, Tạ quản sự tới, ngươi không cần ở chỗ này hầu hạ, kêu Thanh Nhã các nàng đến đây đi.

 

Thấy nha hoàn xấu hổ đến đỏ mặt, không khỏi cười nói:

-“Đi đi, các ngươi đã định gả, sẽ không có người nói gì. Qua một tháng nữa, ngươi phải xuất giá, an tâm gả đi, không cần lúc nào cũng tới hầu hạ.

 

Thanh Hoàn vốn là còn có chút xấu hổ, nghe được lời của A Uyển, không khỏi cúi đầu, nhỏ giọng nói:

-“Nô tỳ không bỏ được quận chúa... Chính là muốn ở bên cạnh quận chúa nhiều một chút.

 

A Uyển nghe được lời từ đáy lòng của Thanh Hoàn, tâm được cực kỳ vỗ về. Tuy nói chủ tớ khác biệt, nhưng nàng chưa bao giờ xem thường sinh mạng, khiến cho những nha hoàn này cũng thật lòng đối với chính mình, trong đó tuy có nhân tố phẩm tính các nàng, nhưng loại trung thành này cũng là song phương.

 

A Uyển chụp vỗ tay của nàng, cười nói:

-“Cho dù lấy chồng, ngươi cũng có thể trở lại thăm ta.

 

Thanh Hoàn vui mừng, lại có chút khổ sở, trong lòng biết đợi sau khi bản thân gả xong rời khỏi đây, nghĩ muốn trở về thăm chủ tử trước cũng là không tiện, cũng không phải muốn trở về thì trở về.

 

Thanh Hoàn đi xong, A Uyển cũng trở về phòng.

 

Mới vừa vào phòng, liền thấy nhi tử lẩy bẩy vịn cái ghế gấm di chuyển, thân mình nho nhỏ, giống như một con cua nhỏ di chuyển ngang, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, nghĩ đến cũng là sợ ngã xuống, thật là đáng yêu đến bạo, khiến cho tâm tình nàng vốn đang mất mác tốt hơn nhiều.

 

Thấy nàng, Trường Cực a a kêu, theo bản năng buông tay, không nghĩ đặt mông ngồi xuống đất. Nó cũng không khóc, cái mông vừa chấm đất xong, lập tức đổi ngồi thành bò, thật nhanh bò tới hướng A Uyển, nha hoàn chung quanh phản ứng đều không nhanh bằng nó.

 

A Uyển tiến lên mấy bước, đến gần tấm thảm trải trên mặt đất khom người, ôm lấy hài tử đang bò tới, không nhịn được ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nó phân biệt hôn xuống, Tiểu Trường Cực phát ra tiếng cười vui sướng, ôm cổ của nàng bật lắc thân thể nhỏ bé đến vui vẻ.

 

Hài tử đều là tinh lực tràn đầy, đặc biệt sau khi Tiểu Trường Cực học được đứng thẳng, liền không chịu nổi mà muốn tập đi, mỗi ngày đều muốn người đỡ đi vài bước, không đỡ liền cáu kỉnh, bằng không tự mình vịn đồ vật đứng thẳng. Trước kia nhìn ngoan ngoãn, hiện tại lại đặc biệt có thể náo loạn, rốt cuộc A Uyển cảm nhận được nuôi dưỡng hài tử không dễ và vui sướng.

 

Hơi trễ một chút, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi đi tới.

 

La Diệp vừa thấy được ngoại tôn, nhất thời trong mắt liền không dung những chuyện khác, vui mừng đi đỡ ngoại tôn, không chê phiền mà đỡ nó đi tới đi lui, mệt mỏi tự mình lau mồ hôi cho nó, cho nó nước uống, nhẹ giọng nhỏ nhẹ dụ dỗ, hoàn chỉnh chính là một vú em tận tâm tận lực, hơn nữa vui ở trong đó.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi bình tĩnh nhìn trượng phu hóa thân thành một vú em, sau đó dời đi ánh mắt, thấp giọng nói chuyện với nữ nhi.

 

-“Còn không có tin tức Huyên Nhi sao?

 

A Uyển rũ mắt xuống, thật thấp đáp, thấy dáng vẻ mẫu thân có chút bận tâm, không khỏi phấn chấn một ít, an ủi nói:

-“Nương, người yên tâm, A Huyên chỗ kia không có chuyện gì, Triệu tướng quân nói hắn là một tay hành quân bày trận, hơn nữa lần này trước khi hắn xuất phát đã mang đủ lương thảo, lại có tên giảo hoạt quen thuộc thảo nguyên đi theo, chỉ cần cẩn thận chút không có chuyện gì.

 

Từ trong lời nói tình cờ của Vệ Huyên có biết, tựa hồ có mấy kỳ nhân dị sĩ tài giỏi đi theo bên cạnh hắn, chỉ cần lợi dụng thật tốt, cũng không cần lo lắng an nguy của hắn.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi chỉ coi nàng là đang an ủi mình, miễn cưỡng cười, cũng phụ họa.

 

Một nhà ba người ở chính viện dùng qua bữa tối xong, Trưởng công chúa Khang Nghi liền mang Trường Cực tới trong viện bọn họ.

 

Không có nhi tử ở bên người, A Uyển liền kêu người lấy phong thư cùng tin tức kinh thành tới sửa sang lại, sau khi xem xong để cho nha hoàn giúp đỡ mài mực, ở dưới đèn bắt đầu viết thư.

 

Nàng viết thư cho Công chúa Thanh Ninh và Thái tử phi, Liễu Thanh Đồng và các nữ quyến có giao tình trong kinh.

 

Ít ngày trước, nàng nhận được thư Công chúa Thanh Ninh, trong thư nàng chẳng qua là nói huyên thuyên một ít các chuyện sinh hoạt hàng ngày, không những thứ khác. Bất quá A Uyển cũng không phải là không để ý đến chuyện người bên ngoài, kết hợp dĩ vãng lấy được tin tức, liền biết ý của nàng.

 

Công chúa Thanh Ninh rất là lo lắng tình cảnh Thái tử trong cung, đáng tiếc nàng một công chúa đã gả ra, tuy nói là đích trưởng công chúa, ở trước mặt phụ hoàng lại không nói được lời nào, đối với tình cảnh của Thái tử không giúp được cái gì.

 

Hơn nữa để cho nàng sợ hãi chính là, nàng phát hiện Thái các lão thủ phụ nội các tựa hồ cũng không ủng hộ Thái tử, ngược lại cùng những hoàng tử khác âm thầm có chút liên lạc, chỉ tiếc Thái các lão quá cẩn thận, không có cách nào bắt được nhược điểm của ông ta, khiến cho Công chúa Thanh Ninh thập phần lo lắng.

 

A Uyển viết thư xong, tinh tế suy nghĩ, rất nhanh liền nghĩ tới một người tạm thời có thể phá giải thế cục này.

 

Vinh Vương.

 

Rốt cuộc Vinh Vương cưới Vương phi, hơn nữa tiếp quản phủ nội vụ. Hoàng thượng có thể giao phủ nội vụ cho hắn, cũng là biểu hiện tín nhiệm, theo người ngoài, Vinh Vương là Văn Đức đế nuôi lớn, tuy là thân huynh đệ, nhưng so với phụ tử cũng không quá mức, Hoàng thượng cũng nên tín nhiệm hắn.

 

Chẳng qua là A Uyển từ chỗ Vệ Huyên biết được, Vinh Vương vì để tránh cho Văn Đức đế hiểu lầm, làm rất nhiều chuyện tự bôi đen, ngay cả Vương phi hiện tại cũng là bởi vì như vậy mới cưới, tuy nói Vinh Vương cũng là từ một tấm chân tình, nhưng đơn giản là sản vật thỏa hiệp chính trị. Có lẽ là Vinh Vương làm ra đầy đủ thành ý, mới có thể đi tới bước này.

 

A Uyển nhẹ nhàng gõ mặt bàn, hiện giờ Vinh Vương trở về kinh thành, tuy nói nhìn thấy không ủng hộ bất kỳ một hoàng tử nào, nhưng hắn cùng Vệ Huyên quen nhau, thời điểm mấu chốt, sẽ phải đứng bên Thái tử.

 

Chờ nét mực khô xong, A Uyển cẩn thận niêm phong lá thư lại, gọi Lộ Vân đi vào, phân phó nói:

-“Sáng sớm ngày mai, ngươi liền gửi mấy phong thư này tới kinh thành.

 

Sau khi Lộ Vân nhận lấy, lập tức đi làm. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Qua mấy ngày, đám người Chu phu nhân lại tới cửa la cà.

 

Chu phu nhân mịt mờ nói với A Uyển:

-“Nghe một ít tên giảo hoạt sinh sống qua ở thảo nguyên nói, mỗi khi đến tháng chín thảo nguyên sẽ phải rơi tuyết, thời tiết lạnh lẽo này, đường có chút không dễ đi. Lão gia nhà ta còn nói, muốn để cho Triệu tướng quân phái mấy người đi tra xét tình huống thảo nguyên một chút, cũng đỡ phải chúng ta mở to mắt mà như mù.

 

A Uyển nghe xong, hết sức cảm kích cười với nàng, nói:

-“Triệu tướng quân cực khổ.

 

Mặc dù được lời của Chu phu nhân, nhưng A Uyển lại vẫn là không mấy vui vẻ, đặc biệt là theo thời tiết càng trở nên lạnh, còn chưa thấy Vệ Huyên trở về, trong lòng A Uyển không phải là không khó chịu.

 

Ngay vào lúc này, A Uyển lại nhận được tin tức tới từ kinh thành, hơn nữa là Mạnh Vân thông qua những đường dây khác đưa tới cho nàng, tin tức chỉ có vậy: Văn Đức đế bị bệnh!

 

Hoàng đế ngã bệnh xưa nay là chuyện lớn, đặc biệt là ngày nay Văn Đức đế lớn tuổi, mỗi lần ngã bệnh đều sẽ bị người coi trọng ở độ cao, lâu ngày, thân thể hoàng đế có chút ốm đau gì, liền không muốn để cho người biết, đều bắt tâm phúc gạt, đỡ phải các hoàng tử lớn tuổi nổi lên tâm tư gì, triều đình cũng không an phận.

 

Xưa nay Mạnh Vân có một bộ phận thu thập tình báo, thần không biết quỷ không hay. nếu nàng cho người đưa tin tức này tới, liền chứng minh là sự thật. mặc dù bệnh tình Văn Đức đế không biết có nghiêm trọng hay không, nhưng nếu là không nghiêm trọng, Mạnh Vân cũng sẽ không cho người đưa tin tới.

 

A Uyển từ trong tin ngửi ra một loại hơi thở không rõ.

 

Chẳng qua là, Vệ Huyên không có ở đây, nàng có nghĩ nhiều đi nữa cũng không tiện làm gì, suy nghĩ một chút, A Uyển gọi Lộ Vân tới, thấp giọng dặn dò nàng mấy câu.

 

Nghe được lời của A Uyển, mắt Lộ Vân mở to, trợn mắt há mồm nhìn nàng.

 

A Uyển nâng chung trà lên miệng nhấp, mí mắt hơi rũ, nhẹ nhàng nói:

-“Nếu như Lộ Bình rảnh rỗi, thì kêu hắn hồi kinh một chuyến đi.

 

Lộ Vân do dự nhìn nàng, nếu là muốn làm việc này, đúng là Lộ Bình tự mình ra mặt tương đối khá, thế nhưng Lộ Bình bị chủ tử phái ra đi làm những chuyện khác, rất tin cậy hắn, trong lúc nhất thời cũng không thể bớt thời gian ra.

 

-“Trước tiên thử liên lạc với hắn đi.” A Uyển nói bổ sung.

 

Lộ Vân chỉ đành phải đáp ứng.

 

Trung tuần tháng chín thì, Minh Thủy Thành đã bắt đầu tuyết bay.

 

Năm nay tuyết tới không sớm không muộn, thời tiết bắt đầu trở nên lạnh thì, A Uyển kêu người làm mấy bộ xiêm y động vật cho Tiểu Trường Cực, dùng đều là các loại da, có da hổ, da chồn, da điêu vân vân….., mặc lên người, giống như một động vật nhỏ tròn vo, vô cùng đáng yêu, Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Triệu phu nhân càng thích, sau khi Triệu phu nhân về nhà, cũng kêu người làm mấy bộ y phục động vật cho nữ nhi.

 

Lúc này, thảo nguyên dần dần có tin tức truyền đến.

 

Nghe nói Vệ Huyên dẫn năm ngàn kỵ binh, liên tục diệt vài đám kỵ binh Địch tộc cùng thành trì Địch tộc, khiến cho Địch tộc tổn thất không ít, thậm chí xâm nhập đến thủ phủ Địch tộc, cơ hồ vào tới Vương trướng Địch tộc, chỉ tiếc bởi vì do thời tiết, không tốt một mình xâm nhập, rốt cuộc quyết định trở về phủ.

 

Đây là tự vài thập niên trước từ khi Địch tộc xuôi nam xâm nhiễu biên cảnh Đại Hạ bắt đầu, vẫn là lần đầu tiên tướng sĩ Đại Hạ có thể đánh đến thủ phủ Địch tộc đi, tin tức truyền tới, hết sức khích lệ chí khí, bá tánh tướng sĩ Minh Thủy Thành cũng một trận vui mừng khôn xiết, càng không cần phải nói trong kinh có rất nhiều người đối với hành động này của Vệ Huyên hết sức tán thưởng.

 

Bất quá cũng có người nghị luận Vệ Huyên cực kì hiếu chiến, không nhìn quân lệnh vương pháp, bất quá một ít người đã phỏng đoán ra ý người, phát hiện dù Văn Đức đế chưa mở miệng, lại hết sức tán thưởng hành vi của Vệ Huyên, những âm thanh khác thường kia rất nhanh liền bị người khấu diệt, chỉ còn lại có tán thưởng Vệ Huyên.

 

Lần này Vệ Huyên xuất binh, rốt cuộc rửa sạch hình tượng của hắn trước kia ở trong lòng mọi người, trở nên cao lớn hơn nhiều.

 

Đối với sự tình trong kinh, Vệ Huyên cũng không biết, hắn ở trung tuần tháng mười trở lại Minh Thủy Thành.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 23/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts