Sủng Thê Như Lệnh - Chương 211

☆, Kiếp trước cùng kiếp này, Vệ Châu đính hôn…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tháng mười Minh Thủy Thành, tuyết lớn dồn dập rơi…..

 

Vậy mà lúc Vệ Huyên trở về, cửa thành mở toang ra, bá tánh Minh Thủy Thành không sợ giá rét, rối rít ra khỏi thành nghênh đón đại quân trở về, tuy là ngày tuyết lớn giá rét, không khí Minh Thủy Thành lại cực kỳ nồng nặc.

 

Đầu tháng chín thì, quân Minh Thủy Thành giao chiến với địch quân bên ngoài thành, sau bởi vì Vệ Huyên, chưa vào tới thời tiết mùa đông rét đậm, lần đầu tiên Địch tộc không thể không trước hạn rút đại quân ở lại Minh Thủy Thành trở về.

 

Biết được Địch tộc trước hạn rút binh, tự nhiên bá tánh Minh Thủy Thành vui mừng vạn phần, cho nên hôm nay biết được Vệ Huyên trở về, rối rít ra khỏi thành chào đón.

 

A Uyển không có ra khỏi thành, bất quá nàng đứng ở dưới hành lang nhìn quanh, mặc dù thời tiết giá rét, thế nhưng trong lòng bởi vì vui mừng mà không cảm giác được cái loại giá rét bức người đó, hết sức nóng lòng mong đợi Vệ Huyên trở về.

 

Chỉ tiếc, cuối cùng ở trong gió tuyết đứng lâu, nàng vẫn là bại lui, lạnh đến há miệng run rẩy được bọn nha hoàn đỡ trở về phòng. Hơ ấm xong, lại chạy ra ngoài nhìn quanh, tâm tình kích động đến ngồi không yên.

 

Qua lại giằng co hai lần, rốt cuộc cửa có động tĩnh, A Uyển khoác áo choàng da chồn chạy vội ra, khi thấy người trong gió tuyết đi tới, há miệng cười thật to, chạy nhanh tới hướng hắn.

 

Trong gió tuyết, mặt mày Vệ Huyên nhìn lạnh lùng mà thâm trầm, cho đến nàng đi tới trước mặt, sắc mặt dần dần mềm xuống, ý cười từ mặt mày từng chút một hiện lên, hơi thở chết chóc mang theo sát khí hung hãn trở nên thay đổi, cả người cũng mềm xuống.

 

-“A Uyển, ta đã trở về!

 

Vệ Huyên lớn tiếng nói, cười ôm lấy nàng nhào tới, giơ nàng lên thật cao, áo choàng trên người nàng ở giữa không trung tung ra một độ cong duyên dáng, bị gió thổi bay phất phới.

 

Hồi lâu, rốt cuộc Vệ Huyên buông nàng xuống, sợ đông lạnh nàng, vội vàng lôi kéo nàng trở về phòng.

 

Nha hoàn đã sớm chuẩn bị xong trà nóng nước nóng cùng y phục sạch sẽ và thức ăn, trừ những thứ này ra, trong phòng còn có một cái bánh bao nhỏ vịn bàn nhỏ nghiêng ngã lảo đảo đi, thấy mẫu thân cùng một nam nhân cao lớn đi tới, nó ngửa lên khuôn mặt bánh bao đáng yêu, đôi mắt to như hai trái nho đen lom lom nhìn nhìn nam nhân kia, tựa hồ đang suy tư đây là người nào vậy.

 

-“Trường Cực, phụ thân trở lại rồi, còn nhận ra phụ thân hay không?” A Uyển cười nói với nhi tử.

 

Vệ Huyên nhìn thấy nhi tử đòi nợ, sắc mặt lại trở nên lạnh nhạt, đang lúc muốn nói hài tử một cái lông đều chưa mọc, lâu như vậy không nhìn thấy hắn, làm sao có thể còn nhận ra hắn, lại thấy tiểu gia hỏa buông bàn nhỏ ra, nghiêng ngả lảo đảo đi tới, hiểm hiểm trước khi không nhịn được té ngã, nhào tới trên người Vệ Huyên, kéo lấy góc áo của hắn, ổn định chính mình, sau đó ngẩng mặt lên không ngừng cười với hắn.

 

Sắc mặt của Vệ Huyên có chút biến hóa, không phải mừng rỡ, cũng không phải tức giận, mà là một loại phức tạp không cách nào nói rõ.

 

A Uyển thấy hành vi của nhi tử, trong lòng hết sức vui mừng, kinh ngạc nói:

-“Trường Cực, con đã có thể đi xa như vậy thật là đứa bé ngoan….

 

Nói xong, cúi người ôm lấy nhi tử, bởi vì Vệ Huyên mới vừa từ bên ngoài trở lại, y phục nhiễm đầy khí lạnh, A Uyển lo lắng đông lạnh hài tử, không để cho nó lại nhào tới.

 

Vệ Huyên liếc Trường Cực vẫn còn đang tò mò nhìn hắn một cái, sau đó đi tịnh phòng.

 

A Uyển thấy vậy, giao nhi tử cho bà vú chăm sóc, còn mình cũng đi theo vào tịnh phòng.

 

Chờ Vệ Huyên rửa mặt xong đi ra, hạ nhân đã chuẩn bị xong thức ăn nóng hổi, Tiểu Trường Cực đang ở tại cái tuổi tò mò với tất cả mọi thứ trên thế giới, thấy bọn nha hoàn đang bận rộn, cũng lảo đảo chạy tới giương oai, bọn nha hoàn vừa dọn cơm còn phải vừa chú ý tới không thể đụng vào nó.

 

Vệ Huyên thấy vậy, không khỏi nhăn mày, thấy A Uyển cười vui vẻ nhìn, dáng vẻ cũng không mở miệng trách cứ, liền biết tình huống như vậy là thường xuyên phát sinh.

 

Phương thức A Uyển nuôi hài tử vô cùng phóng túng, cũng không giống như những vương công phủ đệ bình thường khác, thường câu thúc hài tử, cẩn thận sợ nó dập đầu đụng phải, ở lúc Trường Cực tập đi, liền dùng vải nhung bao bọc tất cả các đồ vật bén nhọn lại, để mặc cho nó giương oai khắp phòng, phàm là thứ nó tò mò, cũng để cho nó đi nhìn chơi, chỉ phải chú ý đừng té đụng hoặc là dơ chính mình là được.

 

Chờ hai phu thê dùng cơm xong, Vệ Huyên lười biếng ngồi dựa ở trên kháng, lúc Trường Cực giống như con khỉ nhỏ ở trên người hắn bay lên lật xuống, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi dắt tay nhau tới.

 

Bọn họ là tính toán thời gian để tới, lúc nghe được tin tức Vệ Huyên trở về, biết được Vệ Huyên nhất định phải tắm rửa và ăn chút đồ ăn nóng, cho nên cũng không có liền tới, chờ hắn ăn xong hết rồi mới tới thăm.

 

Thấy Vệ Huyên bình an vô sự trở lại, hai phu thê đều có chút an ủi, ngồi xuống cùng nhau tự thoại, hỏi thăm Vệ Huyên sự tình phương bắc lần này, mặc dù Vệ Huyên chẳng qua là hời hợt nói lúc bọn họ trải qua mấy lần chiến dịch ở thảo nguyên Địch tộc, vẫn để cho hai người nghe sợ hết hồn hết vía, thật may mắn hắn có thể bình an trở về lúc này.

 

-“Sau này chớ có mạo hiểm như vậy.

La Diệp chau mày lại nói:

-“Nếu như ngươi có chuyện gì, hai mẹ con A Uyển phải làm sao bây giờ?

 

-“Tử Sách, cũng không thể nói như vậy!

Trưởng công chúa Khang Nghi lập tức chặng ngang lời của La Diệp,

-“Huyên Nhi đã bình an trở về, mấy lời không cát lợi đó đừng nói nữa.

 

La Diệp cũng là bởi vì lo lắng nữ nhi cùng ngoại tôn, mới sẽ nói lời lúc trước, sau khi nói xong chính mình cũng cảm thấy không ổn, nghe Trưởng công chúa Khang Nghi nói, vội vàng thuận thế nhận lầm, thái độ tốt đẹp, chỉ sợ mình là miệng quạ đen, khiến cho con rể có cái gì không tốt.

 

Vệ Huyên đã sớm biết tính cách La Diệp, có đầu óc văn nhân, có lúc ngu xuẩn ngốc nghếch khiến cho người dở khóc dở cười, tự nhiên sẽ không để ở trong lòng, rất là thành khẩn nói:

-“Dượng nói phải, sau này con sẽ chú ý!

 

Lại chưa từng có ý đáp ứng lời La Diệp nói.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thận trọng chú ý tới, bà liếc nhìn Vệ Huyên, thấy mặt hắn nở nụ cười, dung mạo so với thời niên thiếu thêm mấy phần tuấn lãng của thanh niên, khí chất càng là biến dạng to lớn, tựa hồ không biết cái thời điểm nào, thiếu niên nông nổi bất hảo lại âm u ngoan lệ, đã trưởng thành trầm ổn như vậy, làm việc rất có phong độ của một đại tướng, không phải ở đất kinh thành cẩm tú có thể nuôi dưỡng ra, nếu như hắn có thể nắm lấy cơ hội, Thụy Vương phủ muốn vinh quang thịnh vượng mấy thập niên nữa nhất định không thành vấn đề.

 

Người một nhà nói chuyện xong, sắc trời đã tối, Trưởng công chúa Khang Nghi liền cáo từ rời đi.

 

Bởi vì thời tiết lạnh, cho nên A Uyển liền để cho Trường Cực ở tại trong chính viện, buổi tối cũng không ở cùng phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, chỉ sợ trên đường quá lạnh, hài tử trải qua trẻ đông lạnh sẽ bị bệnh. Đợi đến sang năm thời tiết ấm áp, đến lúc đó lại để cho hài tử buổi tối đến chỗ bọn họ ở.

 

Đưa phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi đi, Trường Cực bị đút ít sữa cùng chút thức ăn lỏng dễ tiêu hoá xong, liền bắt đầu náo loạn.

 

-“Làm sao vậy?

 

Vệ Huyên lại cau mày, xách nhi tử ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, còn giống như con mèo nhỏ vậy kêu oa oa lên.

 

A Uyển rất có kinh nghiệm nói:

-“Đây là Trường Cực buồn ngủ, phải có người ôm nó mới được.

 

Nói xong liền muốn đón lấy dỗ nó ngủ.

 

Vệ Huyên trợn mắt,

-“Đây là cái thói xấu gì hả? Nó đã lớn như vậy, nàng còn ôm nó, cũng không sợ mệt mỏi chính mình.

 

Dứt lời, bất đắc dĩ ôm tiểu tử giống như con khỉ con uốn tới ẹo lui ầm ĩ buồn ngủ vào trong lòng.

 

Trường Cực nhận biết người, thấy mẫu thân ở một bên, liền đưa tay muốn mẫu thân ôm mới chịu ngủ, chờ khi nó bị Vệ Huyên dựng thẳng lên, đầu đặt ở trên bả vai phụ thân, toàn bộ thân mình nhỏ bé dán ở trong lòng hắn lắc lư thì, sống lưng nhỏ bị bàn tay ấm áp rộng lớn một cái một cái vỗ về, rốt cuộc không nhịn được, tay nhỏ khoát lên trên vai Vệ Huyên ngủ thiếp đi.

 

A Uyển mỉm cười nhìn một màn này, bất kể Vệ Huyên có phải lo lắng nàng mệt mỏi mới có thể đón lấy ôm nhi tử hay không, thế nhưng lại rất thích cha con bọn họ thân cận như vậy. Cho dù mỗi lần sắc mặt Vệ Huyên cũng rất nhạt, thế nhưng chăm sóc nhiều, tự nhiên sẽ thành thói quen, chỉ cần lâu dài như vậy, một ngày nào đó sẽ hóa giải khúc mắc của hắn.

 

Liền giống bây giờ, rõ ràng sắc mặt không tốt, thế nhưng chỉ cần nàng nói, hắn cũng có thể làm rất khá.

 

Chờ hài tử ngủ xong, Vệ Huyên liền ôm nó đi an trí ở sương phòng kế bên, A Uyển phân phó bà vú chăm sóc kỹ càng, liền cùng Vệ Huyên trở về chính phòng nghỉ ngơi.

 

Tấm màn hoa màu thạch thanh che lại lạnh lẽo bên ngoài, bên trong màn một mảnh ấm áp hòa hợp.

 

A Uyển dựa mặt vào gáy hắn, toàn bộ thân thể cũng dính vào trên người hắn, hấp thu ấm áp trên người hắn, như nhau mỗi một cái mùa đông.

 

Vệ Huyên sờ tay của nàng, phát hiện có chút lạnh, nhét cặp tay đó vào trong vạt áo, hôn mặt nàng, nhẹ giọng nói:

-“Nàng thật giống như lại gầy, không có ăn cơm nghỉ ngơi đàng hoàng sao? Hay là tên đòi nợ kia lại ầm ĩ nàng?

 

Mới vừa nói xong, liền bị A Uyển đập một cái.

 

-“Đừng gọi nó là đòi nợ, cẩn thận nó ghi nhớ sau này biết chàng gọi nó như vậy, nó sẽ khổ sở.

Nói xong, phát hiện hắn không lên tiếng, A Uyển hận hận há mồm cắn vai của hắn, hàm hồ nói:

-“Chàng có nghe hay không hả?

 

Hồi lâu, Vệ Huyên mới buồn buồn nói:

-“Biết rồi, sau này không gọi.

 

Lúc này A Uyển mới hài lòng nhả ra.

 

Chẳng qua là khi nàng nhả xong, liền bị hắn trả thù lại, đem nàng thay đổi đa dạng lăn qua lộn lại giằng co trở về hai bận.

 

Chờ lúc hắn còn hăng hái bừng bừng muốn tới hồi thứ ba thì, A Uyển rốt cuộc đầu hàng,

-“Không được…. không được có chút đau, không nên làm!

 

Mặc dù Vệ Huyên còn chưa tận hứng, nhưng rốt cuộc đau lòng nàng, mới không có lại tiếp tục. Rửa sạch thân thể cho nàng xong, hắn cũng tùy ý rửa sạch chính mình một lần, mới trở về giường ôm nàng, cùng nàng nói chuyện phiếm.

 

-“Nghe nói lần này thiếu chút nữa chàng đến gần Vương trướng Địch tộc hả? Thật sự có chuyện này? Chàng không có bị thương chớ?

A Uyển lo lắng sờ sống lưng hắn, chỉ sợ lúc trước chính mình kiểm tra không có cẩn thận, có vết thương tiềm tàng mà chính mình không phát hiện. Đồng thời lại oán hận nói:

-“Ta còn chưa tính sổ với chàng đâu, không có thương lượng với ai một chút liền trực tiếp tiến vào thảo nguyên bắc địa, cũng không sợ ta lo lắng hả?

 

Lẩm nhẩm lầm nhầm lải nhải không ngừng.

 

Trong bóng tối, ánh mắt Vệ Huyên có chút tối tăm, âm thanh cũng lộ ra mấy phần lười biếng quyến rũ thuộc về phái nam, ôm nàng vào trong lòng, vuốt eo lưng của nàng trấn an nói:

-“Nàng yên tâm, ta không có bị thương. Còn có, tin tức bên ngoài là ta đặc biệt cho người truyền ra, trên thực tế, lúc ấy ta lẻn vào phụ cận Vương trướng Địch tộc.

 

Sau đó nhẹ giọng ở bên tai nàng nói:

-“Quả nhiên uy lực của thuốc nổ cùng người bất đồng, mấy tên tướng quân kiêu dũng thiện chiến của Địch tộc chết bởi thuốc nổ, sợ rằng Địch tộc lại lần nữa rung chuyển.

 

A Uyển lấy làm kinh hãi, vội nói:

-“A Huyên dùng thuốc nổ à? Tại sao không có tin tức truyền ra?

 

Nàng có thể khẳng định chính mình cũng không nghe được tin tức gì liên quan tới thuốc nổ, nếu không lấy uy lực của thuốc nổ, tuyệt đối có thể khiếp sợ thế nhân, đã sớm nghị luận ầm ỉ.

 

-“Ta chỉ dẫn mấy thân vệ theo ta đi an bài chuyện này, cũng không có tiết lộ, cho nên không người biết.

Vệ Huyên nhẹ nhàng vuốt vai nàng nói,

-“Bây giờ còn chưa phải thời điểm dùng thuốc nổ, bất quá nàng yên tâm, đợi ngày thời cơ thành thục thì, ta sẽ sắp xếp người đem cách điều chế thuốc nổ nộp lên cho triều đình, bây giờ còn không phải lúc.

 

A Uyển sợ run lên, không có hỏi hắn lúc nào hắn mới cho là thời cơ thành thục, chẳng qua là ôm thật chặt hắn, đau lòng các loại lo lắng của hắn, vội vàng nói cho hắn biết từng cái sự tình ở Minh Thủy Thành khi hắn không có ở đây, lại nói sắp xếp của chính mình đối với kinh thành.

 

-“Công chúa Thanh Ninh cũng dò xét tin tức rõ ràng, Thái các lão luôn cẩn thận, rất nhiều chuyện cũng dò xét không ra được, bây giờ cũng còn không biết ông ta sẽ ủng hộ hoàng tử nào? Ta sợ chỉ cần cho ông ta tìm được cơ hội, ông ta có thuận thế sắp xếp hay không, để cho Hoàng thượng phế Thái tử!

 

A Uyển thở dài, trong lòng không khỏi phát lạnh.

 

Trong mắt Vệ Huyên sục sôi ý lạnh, âm thanh lại hết sức ung dung bình thản,

-“Ừ, chuyện này ta biết, khi trở về ta nhận được tin tức của Lộ Bình, biết sắp xếp của nàng, nàng làm rất tốt, ta đã phân phó Lộ Bình hồi kinh.

 

Lấy được khẳng định của hắn, A Uyển khẽ mỉm cười, trong lòng một trận nhẹ nhàng.

 

Nghe tiếng hít thở của người trong lòng dần dần trở nên ôn hòa, Vệ Huyên lại khó có thể ngủ.

 

Hắn đang suy nghĩ sự tình kiếp trước, suy nghĩ chính mình đi từng bước một đến tình cảnh kia, suy nghĩ A Uyển bị người làm cho sinh không thể yêu, nghĩ đến sự tình sau khi hắn chết, rất nhiều khuôn mặt xẹt qua ở trong đầu hắn, cuối cùng chỉ còn lại có đám người Thái các lão cùng Vệ Quân, để cho ở trong lòng hắn lặp đi lặp lại cân nhắc.

 

Vệ Quân cô phụ A Uyển, là đầu sỏ gây tội gián tiếp tạo thành cái chết của A Uyển. Hắn biết rõ thân thể A Uyển không tốt, vì cha mẹ chết mà sụp đổ, bị Tam công chúa bỏ thuốc tổn hại thân thể, đồng thời lại vì thủ tang giữ đạo hiếu với cha mẹ, thân thể đã là nỏ hết đà, lại vẫn làm quý công tử ôn nhuận thanh hoa của hắn, bảo vệ cái gọi là lễ nghi quy củ, để người nhà chà đạp A Uyển như vậy, cũng để cho hắn oán hận hết sức.

 

Mà đời này, bất quá Vệ Quân cùng A Uyển là một đôi biểu huynh muội tôn thất bình thường nhất, thậm chí không có giao tình, còn dư lại chỉ có một chút giao tình giữa Trưởng công chúa Khang Nghi cùng mẫu thân hắn, liền không liên quan.

 

Vệ Quân cưới tôn nữ thứ bảy của Đại trưởng công chúa Khánh An, có chỗ dựa của Đại trưởng công chúa Khánh An, cuộc sống trải qua bình thường, cũng không phong cảnh như kiếp trước, đã sớm chôn vùi ở trong đám con cháu tôn thất tầm thường, không được thánh ý.

 

Mấy huynh muội Vệ gia, có may mắn cùng bất hạnh của chính mình, cùng tình huống dữ dội kiếp trước sau này làm sao tương tự bất đồng. Chỉ là bọn hắn chua ngọt đắng cay chính mình nếm, chỉ cần bọn họ không sáp tới, Vệ Huyên lười để ý bọn họ, chỉ có lúc nhàn hạ, mới rảnh rỗi nghe chuyện vô bổ của bọn họ.

 

Mặc dù người đang ở Minh Thủy Thành, Vệ Huyên lại rất thuần thục chuyện ở kinh thành, trước đó vài ngày được tin tức liên quan tới Tĩnh Nam quận vương phủ, nơi đó vẫn là ồn ào nhốn nháo, hiện giờ Tĩnh Nam quận vương phủ Mạc Phỉ cùng Tĩnh Nam quận Vương phi đấu pháp, lại bởi vì thân thể vô cùng suy yếu mà sảy thai, Tĩnh Nam quận Vương phi bị Đại trưởng công chúa Khánh An tự mình tới cửa vấn tội trách cứ, tiếp theo là Vệ Hú thành thân, Vệ Châu đính hôn.

 

So với mấy huynh muội Vệ gia, kiêng kỵ nhất ở trong lòng Vệ Huyên chính là Thái các lão ẩn núp quá sâu, hai kiếp, vô luận tình huống biến hóa như thế nào, chỉ có Thái các lão đều là không đổi, ông ta am tường thánh ý, phảng phất chính là con trùng trong lòng Văn Đức đế, hoàng đế ngáp một cái, ông ta liền biết là có ý gì, có thể y theo thánh ý làm việc, để cho Văn Đức đế càng thêm tín nhiệm ông ta.

 

Nếu để cho Thái các lão ra tay giống như kiếp trước….. sợ là cuối cùng Thái tử khó thoát tính kế này, cuối cùng rơi vào kết quả bị phế.

 

Mặc dù Thái các lão sẽ không lộ liễu ra tay, nhưng ông ta có thể không dấu vết ảnh hưởng tâm ý đế vương, âm thầm đẩy Cửu hoàng tử lên vị trí kia, cuối cùng đã có thể đoán được tình thế Thái gia quyền nghiêng triều dã.

 

Cho nên, lần này A Uyển mượn cơ hội liên lạc Vinh Vương, kêu người đi canh chừng Thái các lão, Vệ Huyên cực kỳ tán đồng. Cho dù A Uyển không có ra tay, hắn cũng phải ra tay trước một bước, bóp chết mọi chuyện từ trong trứng nước.

 

Suy nghĩ chuyện trong kinh thành, Vệ Huyên từ từ nhắm mắt lại. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Vệ Huyên đã trở lại, không chỉ có Minh Thủy Thành có thể qua một mùa đông bình an, lòng người Vệ phủ cũng giống như yên ổn không ít.

 

A Uyển không lo lắng sợ hãi nữa, cuộc sống lại khôi phục thản nhiên tự tại trước kia.

 

Chẳng qua là theo tuyết càng rơi xuống càng lớn, lúc A Uyển nhận được tin tức trong kinh thành thì, không khỏi có chút lo âu.

 

Lần này tin tức là liên quan tới sự tình Tĩnh Nam quận vương phủ.

 

Kể từ sau khi tới Minh Thủy Thành, A Uyển liên lạc với Tĩnh Nam quận vương phủ dần dần ít đi, ban đầu hàng tháng Vệ Châu sẽ còn viết thư cho nàng, an bày quản sự Thụy Vương phủ đưa tới cho nàng, sau đó phong thơ dần dần thay đổi ít đi, đặc biệt là năm nay, đã có nửa năm nàng không có nhận được tin của Vệ Châu, nhưng không nghĩ bây giờ lại nhận được tin tức liên quan tới Vệ Châu đính hôn.

 

Đối với Vệ Châu, A Uyển là thương tiếc, luôn cảm thấy nàng còn nhỏ tuổi không có mẹ ruột, kế mẫu lại là người mặt ngọt ngào lòng dạ độc ác, hai huynh trưởng không thể ở hậu trạch che chở nàng, khiến cho tâm tính nàng dần dần chếch đi, người cũng đi theo có chút cực đoan. Hiện tại Vệ Châu cũng đã đến tuổi đính hôn, lại không nghĩ tới tin tức nàng đính hôn sẽ đột nhiên như vậy.

 

A Uyển nói tin tức này với mẫu thân, tim Trưởng công chúa Khang Nghi cũng đập mạnh và loạn nhịp.

 

-“Người nào định thân cho nàng? Đối tượng đính hôn là ai?

 

-“Trong thư không nói, thêm nữa Châu nhi đính hôn Ngu gia Tùng Châu phủ, nghe nói là vọng tộc địa phương, cũng không biết Ngu gia kia là cái tình huống gì.

 

A Uyển có chút lo âu, chỉ sợ là Tĩnh Nam quận vương phi cầm giữ hôn sự kế nữ con riêng, chọn cho nàng người mặt ngoài phong cảnh bên trong lại ngu ngốc.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cau mày, nói với nàng:

-“Nương kêu người đi điều tra một chút.

 

Rốt cuộc vẫn là lo lắng Vệ Châu không biết nhìn người, bị Tĩnh Nam quận vương phi tùy tiện gả đi.

 

Nửa tháng sau, rốt cuộc được tin tức chính xác, Trưởng công chúa Khang Nghi và A Uyển không khỏi trố mắt nhìn nhau.

 

Hôn sự này của Vệ Châu không tốt cũng không xấu, là Đại trưởng công chúa Khánh An bảo đảm mai mối, nghĩ đến trong đó cũng có công lao của Mạc Phỉ.

 

Chẳng qua là Vệ Châu đính hôn với tiểu thiếu gia Ngu gia này, cũng là tôn tử Ngu gia lão thái thái thương yêu nhất! Trong nhà được trưởng bối thương yêu, khó tránh khỏi tính tình có chút nuông chiều, thật may là lại không làm qua cái chuyện đại ác gì.

 

Tính tình Vệ Châu tương đối quật cường, lại là cái thích tranh cường háo thắng, gả đi chỗ đó trong một cái đại gia, lại không con trai trưởng con dâu, sau này cũng không biết lại như thế nào?

 

-“Nếu là cô mẫu giúp một tay mai mối, nghĩ đến Ngu gia sẽ không bạc đãi nàng, chẳng qua là gả đến xa một ít.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi không khỏi thở dài, trong lòng biết Đại trưởng công chúa Khánh An vì Mạc Phỉ, thật là dụng tâm lương khổ.

 

Tính tình Vệ Châu có chút ngang bướng, cùng Mạc Phỉ cái chị dâu em chồng ở chung cũng không như ý, nếu không phải có cái kế mẫu chắn ngang, sợ tính tình Mạc Phỉ nhu nhược, đã sớm bị tiểu cô chọc tức giận.

 

Ngu gia là vọng tộc Tùng Châu, nhân số hưng vượng, trong tộc có thật nhiều đệ tử làm quan tại triều, gia thế tất nhiên tốt, cưới một cô nương quận vương phủ cũng coi như được.

 

Chẳng qua là tiểu thiếu gia Ngu gia kia hàng năm phụng bồi ông bà ở Tùng Châu, sau khi Vệ Châu lấy chồng chắc là phải định cư ở Tùng Châu, cách nhà mẹ đẻ cực xa, coi như là gả xa, sau này nếu như có chuyện gì, cũng sẽ không thường chạy về nhà mẹ đẻ.

 

Cái hôn sự này vừa không có bạc đãi Vệ Châu, lại gả nàng xa khỏi mắt, sau này sẽ không để cho Mạc Phỉ lại bởi vì nàng mà chịu tội, không phải là được chứ!

 

Buổi tối, khi Vệ Huyên trở về, A Uyển liền nói với hắn chuyện hôn sự của Vệ Châu.

 

Vệ Huyên nhàn nhạt nghe, ngay từ trước lúc Vệ Châu đính hôn hắn đã nhận được tin tức, biết đối tượng Vệ Châu đính hôn là ai, quả nhiên cùng đời trước bất đồng, bất quá cũng là bình thường, giống nhau đều là mệnh gả xa, trong lòng khó có gợn sóng.

 

-“Cũng không biết nàng sau này sẽ như thế nào?

 

A Uyển trong lòng có chút phiền muộn, phiền muộn với thời đại này hôn nhân nữ tử giống như sinh mạng lần thứ hai, lại luôn luôn chính mình bất lực làm chủ, là tốt là xấu cũng là chính mình thưởng thức. Cho nên, xưa nay hôn sự nữ tử so với nam tử thận trọng rất nhiều.

 

-“Mặc kệ tốt xấu, đều là chính mình sinh hoạt, nàng lo lắng nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

 

Vệ Huyên ngoài miệng nói hết sức xinh đẹp, rất nhanh liền khuyên A Uyển phải buông xuống chuyện này.

 

Thời gian nhanh chóng, trong nháy mắt, đến năm Văn Đức 26.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 24/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts