Sủng Thê Như Lệnh - Chương 212

☆, Sẽ không lại tới một tôn tử lưu manh chứ?

Edit + Beta: Đào Mai

 

Đối với năm Văn Đức 26, trong lòng A Uyển có cái băn khoăn không bỏ được, nguyên nhân đó là cái mộng tiên đoán của Thái hậu.

 

Năm ngoái, lúc Thái hậu bệnh nặng một trận làm một giấc mộng….. Ở trong mộng, bà thấy Vệ Huyên ở tháng bảy năm Văn Đức 26 chết trận tại sườn núi Mã Ngôi mười dặm bên ngoài Minh Thủy Thành! Sau khi chết được hai đời đế vương truy phong, nhất thời vô cùng vinh quang, trong sách sử đời sau sợ cũng có một khoản của hắn, có thể nói là lưu danh sử sách.

 

Thế nhưng A Uyển tình nguyện hắn chìm nghỉm ở trong lịch sử, bình bình đạm đạm sống hết một đời, cũng không cần oanh oanh liệt liệt mà đi qua cả đời ngắn ngủi như vậy.

 

Kể từ bắt đầu mùa xuân, cảm xúc của A Uyển có chút không đúng, Vệ Huyên tự nhiên cũng cảm thấy, hỏi thăm mấy lần thì, cuối cùng từ chỗ A Uyển biết được âm thầm lo lắng của nàng thì, cho dù trong lòng Vệ Huyên xúc động, trên mặt lại nhẹ như mây gió, chỉ cười nói:

-“Nàng cũng không phải không biết hoàng tổ mẫu đang rối loạn tâm thần, Úc đại phu nói, loại bệnh này là khó trị nhất, lại dễ dàng lâm vào tự mình tưởng tượng, bất quá là lão nhân gia bà ngày có chút suy nghĩ đêm có chút mộng thôi, làm sao nàng cũng đi theo loạn bận tâm?

 

A Uyển theo dõi hắn, nói:

-“Thế nhưng bà một phụ nhân ở thâm cung, chưa bao giờ tới biên cảnh, nhưng ngay cả tình huống phân bố bùn đất sườn núi Mã Ngôi cũng mộng đến rõ ràng!

 

Tuy nói người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, thế nhưng chính A Uyển hai kiếp làm người, ít nhiều vẫn là đối với thần phật có cảm giác, chẳng qua là bình thường đều là kính sợ tránh xa thôi.

 

Cho nên, tại sao Thái hậu không thể mộng biết trước? A Uyển tình nguyện tin tưởng giấc mộng này của Thái hậu là một kỳ cảnh, để cho Vệ Huyên trước hạn tránh được một kiếp.

 

-“Không chừng là bà nghe ai nói qua liền theo bản năng nhớ kỹ đấy? Nàng cũng biết xưa nay hoàng tổ mẫu thương ta, biết ta ở Minh Thủy Thành, dĩ nhiên lão nhân gia bà là đối với nơi này cực kỳ chú ý, sẽ có người phỏng đoán được ý bà đem sự tình Minh Thủy Thành nói cho bà biết thôi.

 

A Uyển ở nơi vị thế tử gia này cực kỳ dẻo miệng, miễn cưỡng tin, chẳng qua là trong lòng vẫn mơ hồ có chút bất an.

 

Rốt cuộc thuyết phục được nàng xong, Vệ Huyên hít một hơi thật sâu.

 

Nếu biết kiếp trước mình đã chết thế nào, tự nhiên kiếp này hắn phải tránh đi. Kiếp trước lúc chết tuy có tiếc nuối có phẫn hận, lại không vướng bận chết đi, thậm chí bởi vì hắn lấy thân hy sinh cho tổ quốc, ở một khắc cuối cùng giữ được Minh Thủy Thành không bị phá, chặng lại bước chân Địch tộc xâm lược phía nam, tăng thêm lợi thế cho Vệ Trác thừa kế tước vị Thụy Vương phủ, cũng coi là chết có ý nghĩa.

 

Mà kiếp này rốt cuộc hắn chộp được người yêu, muốn cùng nàng nhân gian bạc đầu, làm sao còn cam lòng chết đi?

 

Cho nên, A Uyển lo lắng có chút không thành vấn đề.

 

Vốn A Uyển cũng cho rằng lo lắng của mình giống như Vệ Huyên cho là như vậy không sao cả, nhưng khi tiến vào tháng ba, lúc thời tiết dần dần ấm trở lại, Vệ Huyên một lần nữa suất lĩnh ba ngàn kỵ binh tiến vào thảo nguyên thì, tâm A Uyển lần nữa căng thẳng.

 

Ở lúc Vệ Huyên lần nữa mang binh tiến vào thảo nguyên nhảy nhót, kinh thành cũng truyền đến tin tức xấu.

 

Kể từ bắt đầu mùa xuân, thân thể Văn Đức đế có chút không xong.

 

Mặc dù Văn Đức đế hết sức giấu giếm, thế nhưng theo thời gian chuyển dời, dần dần sẽ bị lộ ra chút đầu mối, để cho người ta rất nhanh liền có thể nhận ra được tình huống thân thể Văn Đức đế, thậm chí bởi vì vụ Tứ hoàng tử kêu người nhìn trộm bệnh án của Văn Đức đế ở thái y viện, tới khiến Văn Đức đế giận tím mặt, không chỉ có Tứ hoàng tử bị phạt đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, kể cả Thái tử vì Tứ hoàng tử cầu tha thứ cũng bị hung hăng khiển trách, phạt hắn ở Đông cung đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm.

 

Cơn giận lôi đình như vậy, ngay cả Thái tử cũng bị nhốt lại, rốt cuộc mọi người phát hiện chuyện trở nên không được bình thường.

 

Hiện đã có hoàng tử trưởng thành, Tam hoàng tử bởi vì bệnh đóng cửa từ chối tiếp khách, đã thất thế; Ngũ hoàng tử cũng ở hai năm trước bị nhốt ở trong phủ, không có ngày xoay người nữa; Thái tử dần dần thất thế, cùng Tứ hoàng tử bị phạt nhốt lại, còn dư lại Lục hoàng tử, Thất hoàng tử, Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử là mấy vị hoàng tử thành niên gây sự chú ý, đều theo đuổi tâm tư của mình.

 

Trong đó, Cửu hoàng tử tuổi không lớn không nhỏ vừa vặn đúng ở cái vị trí đó.

 

Chờ đến vào tháng năm, tin tức kinh thành lục tục truyền tới, đặc biệt là quan viên trên triều đình thay đổi, tin tức Thái tử thất thế bị giam cầm ở đông cung truyền tới, để cho trong lòng A Uyển thật sự căng lên, lần đầu cảm giác được ở nơi triều đại hoàng quyền trên hết này, lực lượng của cá nhân có bao nhiêu nhỏ bé.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng lo lắng trùng trùng, mỗi ngày cũng chú ý tin tức trong kinh thành, lòng như lửa đốt.

 

Đang lúc này, bên kia thảo nguyên truyền đến tin tức tốt, Vệ Huyên mở ra chiến dịch đối với thảo nguyên không biết cái gì gọi là hải chiến, chém giết thủ lãnh mấy bộ lạc thảo nguyên, bắt giữ tân vương Địch tộc Ô Lực Cát Nhĩ.

 

Lúc tin tức truyền tới, nhất thời Đại Hạ vui mừng, mà sĩ khí Địch tộc cũng giảm nhiều, mà tại lúc sĩ khí địch quân ở Dương Thành, Khánh Hòa Thành, Gia Lăng Quan bị chèn ép, chiến sự liên tiếp thất lợi, bị quân Đại Hạ chèn ép phải bại lui khắp nơi, không có viện quân, hết sạch sức lực, không thể không đầu hàng.

 

Sau khi tin tức Vệ Huyên bắt giữ Địch Vương truyền tới không lâu, thánh chỉ cũng đến biên cảnh, Hoàng thượng truyền triệu Vệ Huyên hồi kinh.

 

Vệ Huyên vừa mới bắt tân vương Địch tộc, tin tức này còn không có truyền tới trong kinh, Hoàng thượng liền truyền triệu hắn hồi kinh. Lúc tin tức này truyền tới, mọi người đều khó hiểu, không khỏi có chút lo âu có phải là kinh thành đã xảy ra chuyện gì hay không?

 

Vệ Huyên là ở hạ tuần tháng năm trở lại Minh Thủy Thành.

 

Hắn tự mình đi tiếp chỉ xong, liền nói với đại nội cấm quân tới truyền chỉ:

-“Thần bắt Địch Vương, muốn áp vào kinh, hiến cùng Hoàng thượng.

 

Vệ Huyên tuân lệnh hồi kinh, thừa nhận thẳng ở cổng thành, vẻ mặt ung dung, hoàn toàn không sợ hãi, để cho cấm quân tới tuyên chỉ thầm khen không dứt.

 

A Uyển từ bắt đầu buổi trưa liền ở trong phủ chờ hắn, cho đến lúc ngày sắp tối Vệ Huyên mới trở về.

 

-“A Uyển, Hoàng thượng tuyên triệu, một lát ta phải theo cấm quân hồi kinh.

Vệ Huyên ôm lấy nàng thật chặt, cúi đầu ở bên tai nàng nhẹ giọng nói:

-“Ta nhận được tin tức, năm ngoái thân thể Hoàng thượng đã bắt đầu không được, ta hoài nghi hiện tại bệnh tình ông ta tăng thêm, mới sẽ tuyên triệu ta hồi kinh để ngừa vạn nhất, cho nên lần này ông ta mới có thể không kịp đợi ta bắt Địch Vương dâng cho ông ta. Nàng không cần lo lắng, ta là ông ta một tay bồi dưỡng ra được, ta đã hoàn thành điều thứ nhất ông ta yêu cầu, đợi sau khi hồi kinh, ta hoàn thành yêu cầu thứ hai của ông ta xong, ta liền an toàn, sau này…..

 

Ánh mắt A Uyển có chút ướt, lời của hắn mặc dù mờ mịt, lại tiết lộ quá nhiều thứ, thậm chí để cho nàng biết tình cảnh của hắn cũng không phong quang giống như thế nhân thấy, phong quang kỳ thực là hắn dùng mệnh đổi lấy. Nàng vẫn luôn biết Vệ Huyên một mực thánh quyến không suy, là có điều kiện, lại không nghĩ tới sẽ là không thể tả như vậy, nếu như hơi bất cẩn một chút, thì hắn sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, cho nên mới thật sớm sắp xếp nhiều sắp xếp như vậy, vô tình hay cố ý bồi dưỡng nàng.

 

-“Có thể bị nguy hiểm…… hay không?” Nàng nghẹn ngào hỏi, lúc này trong kinh như vũng bùn bẩn thỉu, nàng sợ hắn đi sẽ không về được.

 

Hắn vì Văn Đức đế làm nhiều chuyện như vậy, lại là đá mài đao của các hoàng tử, tương lai vô luận hoàng tử nào lên ngôi, sợ là hắn không có kết cục tốt. Chỉ mong Thái tử có thể lên ngôi, vẫn như cũ nhân tâm nhân đức, tuân thủ hứa hẹn.

 

Vệ Huyên không nói.

 

Khi hắn yên lặng, đó là hắn không cách nào trả lời vấn đề của nàng, lại không muốn lừa gạt nàng, chỉ có thể yên lặng. Mà loại trầm mặc này, lại làm cho nàng cảm thấy xa so với lời nói dối càng đả thương người, thống khổ hơn.

 

A Uyển nhất thời nước mắt rơi như mưa.

 

-“Đừng khóc, ta không sao!

 

Thanh âm của hắn khàn khàn, ánh mắt quay cuồng, trong mắt mơ hồ lướt qua màu máu, cuối cùng rốt cuộc làm quyết định, dùng sức ôm chặt thân thể của nàng, thanh âm khàn khàn ở bên tai nàng nói:

-“Cho dù là vì nàng, ta cũng sẽ cố gắng sống sót.

 

Kiếp trước, hắn hiến tặng tánh mạng của mình cho Đại Hạ.

 

Kiếp này, hắn nguyện ý hiến tặng tánh mạng của mình cho nàng.

 

-“Chờ ta trở lại! Được không?” Hắn hôn mí mắt ướt lệ của nàng, nhẹ giọng nói.

 

A Uyển nổ lực gật đầu, biết hắn đối nước mắt của mình luống cuống, cố gắng kiềm chế nước mắt, dùng tay áo dụi mắt, nói:

-“A Huyên đi đi, ta ở chỗ này chờ tin tức của chàng, nếu như.....

 

Nàng run run môi, cuối cùng là không nói ra cái hậu quả bất tường đó.

 

Cả đêm Vệ Huyên ra khỏi thành, mang theo thân vệ của hắn, áp giải tù binh, theo cấm vệ quân đại nội cùng nhau ngày đêm kiên trì hành trình hồi kinh. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Mùng mười tháng bảy năm Văn Đức 26, hoàng đế băng hà.

 

Mười ba tháng bảy năm Văn Đức 26, Thái hậu hoăng*.

 

(Chú thích: hoăng là chết)

 

Chờ lúc tin tức Thái tử để tang, cử hành đại điển lên ngôi, sắc phong Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, Hoàng thái tử, cử hành nghi thức cúng táng tiên đế, đại xá thiên hạ truyền tới, tuyết đã bắt đầu bay ở Minh Thủy Thành.

 

Hiện tại Tiểu Trường Cực đã sắp hai tuổi, việc thích làm nhất đó là chạy ra ngoài, cho dù là ngày tuyết rơi, băng thiên tuyết địa cũng không ngăn cản được nó nhiệt tình hướng ra thiên địa rộng lớn tự do bên ngoài, dùng thanh âm vang dội kêu to tuyết tuyết, ra bên ngoài nhảy lên giống như con khỉ con, nha hoàn bà tử đuổi theo sau lưng nó mệt đến thở hồng hộc.

 

Lúc Trường Cực một lần nữa vén rèm chạy ra bên ngoài, thì đụng phải người vừa tới, chờ nó ngẩng mặt lên, thấy người bị chính mình đụng vào thì, lập tức đưa ra tay nhỏ bé nhào tới trên người vừa tới, ngọt ngào kêu to:

-“Tổ mẫu…..

 

-“Là ngoại tổ mẫu!

Trưởng công chúa Khang Nghi cười tươi bế nó lên, điểm xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nó, cười nói:

-“Làm sao Trường Cực luôn bật ra hai chữ hai chữ vậy? Cháu nên nói ba chữ.

 

Trường Cực cười ha ha với bà, lúc thấy La Diệp đi theo sau lưng Trưởng công chúa Khang Nghi, cười cong đôi mắt, lại gọi:

-“Tổ phụ…..

 

La Diệp nhất thời cười thấy răng không thấy mắt, không giống Trưởng công chúa Khang Nghi rất phiền phức sửa lại, La Diệp chỉ cảm thấy cái tiếng “Tổ phụ” này, ông nghe cả người thư thái, căn bản không bỏ được sửa lại ngoại tôn, tuy nói có chút thành phần lừa mình dối người, nhưng đối với La Diệp mà nói, ông chỉ có một nữ nhi, nữ nhi sanh hài tử thật ra thì cũng cùng tôn tử không sai biệt lắm.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ôm ngoại tôn đi vào, thì thấy A Uyển ngồi ở trên kháng đọc thư.

 

Thấy cha mẹ đi vào, A Uyển vội vàng xuống kháng nghênh đón, thỉnh an bọn họ.

 

Chờ nha hoàn dâng trà bánh ngọt xong, tất cả lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn dư lại người một nhà bốn người.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nhấp một ngụm trà, cười hỏi:

-“Kinh thành gởi thư à? Nói cái gì?

 

La Diệp cũng không khỏi nhìn tới, cực kỳ quan tâm thế cục trong kinh thành.

 

Từ tháng năm, lúc Vệ Huyên bị truyền triệu hồi kinh, sự tình trong kinh thành liền xảy ra liên tiếp, khiến cho người không mở mắt ra nổi. Đầu tiên là Văn Đức đế bệnh nặng, Vệ Huyên bị kêu tiến cung hầu bệnh, ở đó suốt một tháng, cho đến trước khi Văn Đức đế băng hà, Thụy Vương, Vinh Vương cùng mấy vị tôn thất quận vương, nội các phụ thần đều bị truyền đòi vào hoàng cung, ngay cả Thái tử bị nhốt ở Đông cung dưới thỉnh cầu của Vệ Huyên, rốt cuộc được tuyên triệu đến Thái cực điện.

 

Một đêm đó, Thái cực điện ánh đèn sáng cả đêm.

 

Tiếp theo, Văn Đức đế băng hà, Thái tử lên ngôi, cũ mới giao thế, lại là một phen rối loạn.

 

Bởi vì Văn Đức đế băng hà quá mức đột nhiên, thế cuộc trong kinh thành có chút không yên, may nhờ có đám người Thụy Vương, Vinh Vương, Vệ Huyên liên thủ áp chế, lại có Lục hoàng tử, Thất hoàng tử dẫn đầu quỳ lạy Thái tử, mới đè xuống Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử âm thầm nhấc lên hỗn loạn, cũng phái hai người đi thủ hoàng lăng, sau lại dùng hết một tháng, rốt cuộc kinh thành vững vàng xuống.

 

Chỉ tiếc, bởi vì thế cục trong kinh không rõ ràng, Thái tử mới vừa lên ngôi, hiện tại Vệ Huyên lại không thể rời kinh, mà là bị tân đế bắt tiếp nhận Chỉ huy sứ Vũ Lâm quân, tạm thời tiếp quản Vũ Lâm quân.

 

-“Trong kinh không có chuyện gì, mọi người đều tốt, kêu chúng ta không cần lo lắng.

A Uyển nói đại khái nội dung trong thư với bọn họ, sau đó như có điều suy nghĩ nói:

-“Bất quá, thế nhưng A Huyên không thể trở về Minh Thủy Thành, hoặc giả sang năm lúc thời tiết ấm áp, chúng ta phải trở lại kinh thành.

 

Nghe được tin tức này, La Diệp mừng rỡ, vui mừng vỗ tay nói:

-“Như vậy rất tốt! Như vậy rất tốt! Trường Cực đã lớn, cũng nên trở lại kinh thành, cái Minh Thủy Thành này cũng không phải là chỗ ở lâu dài, đối với hài tử sau này giáo dục cũng không tốt.

 

Nếu không phải thê nữ đều ở đây, căn bản La Diệp không muốn ở Minh Thủy Thành lâu, ông một giới văn nhược thư sinh, tuy nói lúc mới tới cảm thấy đất biên cảnh khắp nơi bực này để cho ông cảm khái, thế nhưng phải ở lâu dài, liền phát hiện rất nhiều chỗ bất tiện. Có thể để ông chống đỡ ở lại chỗ này, vẫn là bởi vì thê nữ cùng ngoại tôn thương yêu đều ở đây, nếu là có cái khác, dĩ nhiên ông nguyện ý hồi kinh.

 

A Uyển cùng Trưởng công chúa Khang Nghi không nhịn được cong môi cười.

 

Lúc này, Tiểu Trường Cực lại ngồi không yên, lanh lẹ bò đến trên đầu gối La Diệp, vui sướng chỉ ra ngoài nói:

-“Tổ phụ, chơi…..

 

La Diệp cười ha hả nói:

-“Bên ngoài lạnh lẽo, chơi không vui, Trường Cực cùng ông ngoại ở trong phòng chơi có được hay không? Trong phòng ấm áp.

 

Tiểu Trường Cực lại lắc đầu thật nhanh, đôi mắt chuyển vòng vòng, nhảy xuống khỏi đầu gối La Diệp, đổi nắm tay của ông, dắt ông muốn đi tới cửa.

 

La Diệp bị cái tay nhỏ bé mềm mại kia nắm mình làm cho mềm lòng không dứt, trên mặt giả vờ vẻ khó xử, chậm rãi bị ngoại tôn lôi kéo, lặng lẽ mang nó tới phòng khách kế bên chơi.

 

Sau khi thấy hai tổ tôn này rời khỏi đây, A Uyển cùng Trưởng công chúa Khang Nghi liếc nhau, hai mẹ con đều không nhịn được cười lên.

 

Sau khi cười xong, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng cầm lấy thư xem, sau khi xem thư xong, bà như có điều suy nghĩ nói:

-“Rốt cuộc hết thảy bụi bặm đều lắng xuống, có thể an tĩnh vài cái thập niên rồi.

 

Sau đó thở dài, mấy thập niên sau, bà cũng không còn nữa, nhi tôn tự có phúc của nhi tôn, khi đó mọi chuyện đã không cần bà lại bận tâm.

 

A Uyển biết mẫu thân vì bọn họ mấy vãn bối này hao tâm hơn nửa đời người, hiểu rõ cảm khái của bà, không khỏi giống như khi còn bé vậy nghiêng người tới dựa vào bà, cười nói:

-“Đến lúc đó nương cùng cha vui vẻ hưởng thụ phúc của nhi tôn là được, con và A Huyên, Trường Cực cũng sẽ hiếu thuận hai người.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười mà không nói.

 

Hôm nay, lúc biết được kinh thành gởi thư tới, bà vốn còn muốn tới hỏi nữ nhi. Trước khi Vệ Huyên rời đi, có phải đã sắp xếp cái gì hay không? Mà trước khi Văn Đức đế băng hà, đoạn thời gian hắn ở trong hoàng cung đó, đã diễn cái nhân vật gì? Hoàng đế đột nhiên băng hà cùng hắn có quan hệ gì? Thế nhưng hiện nay nhìn dáng vẻ nữ nhi hạnh phúc, lại đột nhiên hỏi không được.

 

Hỏi rõ ràng thì lại như thế nào đây? Biết Vệ Huyên làm cái gì thì như thế nào? Người hiếm khi hồ đồ một lần, có lúc biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt. Bất kể như thế nào, chỉ cần hiện tại Vệ Huyên là con rể bà, đối với nữ nhi tốt là được.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi rất nhanh liền thoải mái, ngược lại cùng nữ nhi nói đến sự tình kinh thành. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Kinh thành, Thụy Vương phủ.

 

Thời tiết âm âm trầm trầm, mới từ đại doanh tây giao trở về Thụy Vương sải bước đi vào cửa nhà, chạm mặt Vệ Huyên mặc áo gấm màu đỏ sẫm như ngọn lửa hừng hực đi tới thì, không khỏi gọi hắn lại.

 

-“Ngươi muốn đi đâu?

 

Vệ Huyên nhìn ông, không nhịn được nói:

-“Tùy tiện đi một chút.

 

Thụy Vương cau mày, nói:

-“Hiện nay chính là thời buổi rối loạn, thời điểm này ngươi cần phải thu liễm, cũng đừng phạm vào kiêng kỵ của hoàng thượng.

 

Hiện nay Hoàng thượng cũng không phải là huynh trưởng, mà là biến thành cháu, mặc dù trong lòng Thụy Vương phiền muộn, bất quá cũng thu liễm rất nhiều, không giống như trước làm việc không cố kỵ nữa.

 

Vệ Huyên xì cười,

-“Ngài yên tâm, qua vài ngày nữa, ta sẽ giao nộp ra binh phù cho Hoàng thượng, đến lúc đó ta muốn đi đâu, hắn sẽ không can thiệp nữa.

 

Thụy Vương nghe xong sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt có chút phức tạp, hồi lâu mới nói:

-“Có phải ngươi muốn đi Minh Thủy Thành đón hai mẹ con Thọ An bọn họ hay không? Qua ít ngày nữa thôi, bây giờ tân đế mới thượng vị, trong kinh thành còn không yên ổn, hai mẹ con bọn họ trở lại, ngược lại nguy hiểm.

 

Vệ Huyên không khỏi nhíu mày, tất nhiên trong lòng hắn hiểu, cho nên mấy ngày này luôn luôn đang nhẫn nại, cho dù tưởng nhớ như điên, vì tốt cho hai mẹ con bọn họ, hắn không dám tùy tiện làm ra cái gì!

 

Rốt cuộc, lúc Vệ Huyên lên tiếng lần nữa, âm thanh kiên định:

-“Sang năm trước tháng ba, ta nhất định phải đi đón bọn họ!

 

Thụy Vương suy nghĩ một chút, đến tháng ba sang năm, hết thảy bụi bặm đã lắng xuống, thế cục kinh thành sẽ sáng tỏ, hai mẹ con bọn họ trở lại cũng không sao cả, liền không nói cái gì nữa.

 

Bất quá thấy Vệ Huyên vẫn là đi ra ngoài, ông lại hỏi một câu:

-“Đi đâu đó?

 

-“Tiến cung.

 

Thụy Vương đi theo hai bước, lại than thở dừng lại, chẳng qua là nhìn bóng người cao to kiên cường kia có chút thất thần.

 

Lúc nào, dáng dấp đứa con trai này đã cao giống như ông, bóng người trở nên trầm ổn mà ung dung, giống như phượng hoàng niết bàn vậy, xảy ra biến hóa to lớn, thậm chí có lá gan làm ra sự tình kia.

 

Chẳng qua là, nếu hắn không động thủ, đó là hắn chết!

 

Khi đó, hắn đã ôm dạng tâm tình gì mới có thể tàn nhẫn quyết tâm như vậy?

 

Thụy Vương nhắm chặt mắt, áp tâm tình chua xót khó chịu kia ở trong lòng.

 

Ông chưa bao giờ nghĩ tới, nguyên lai hoàng huynh nhiều năm như một thương yêu Huyên Nhi, quay đầu lại lại chưa bao giờ nghĩ tới cho Huyên Nhi một con đường sống, hoàng huynh sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện, cuối cùng lại muốn mang Huyên Nhi cùng rời đi, để cho tân đế một cục diện không bị quản chế, kiêng kỵ Huyên Nhi nắm giữ hết thảy. Mà con ông….., vì tránh cho tân đế ngờ vực, lựa chọn giao nộp ra binh quyền.

 

Thụy Vương chưa bao giờ cảm thấy mình ngốc, thế nhưng lúc này lại cảm thấy mình cực kỳ ngốc, trong lòng không ngăn được đau đớn, không khỏi ngưỡng mặt lên, sợ nước mắt sẽ không khống chế được chảy xuống.

 

Thật ra thì, như vậy đã rất khá, ít nhất ở trong tràng đấu tranh đó nhi tử không bị tổn thương mà đã cẩn thận sống sót. Đợi đến mùa xuân, sau khi con dâu cùng tôn tử trở lại, nhi tử sẽ tỉnh lại. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Vệ Huyên từ Thái cực điện đi ra, nhìn lên bầu trời kinh thành âm trầm, suy nghĩ lúc này Minh Thủy Thành, sợ là tuyết đã rơi.

 

Đợi đến mùa xuân, hắn sẽ đích thân đi đón hai mẹ con bọn họ trở lại.

 

-“Thế tử điện hạ xin chờ một chút.

 

Sau lưng truyền đến giọng đặc biệt bén nhọn của nội thị, Vệ Huyên quay đầu nhìn, lại thấy Từ An bây giờ đã vinh thăng Đại tổng quản Thái cực điện ôm một cái áo choàng lụa màu thạch thanh tới, cười ha hả đưa cho hắn nói:

-“Thế tử, thời tiết lạnh, mắt thấy sẽ phải tuyết rơi, đây là Hoàng thượng thưởng áo choàng cho ngài, để cho ngài bảo trọng thân mình.

 

Ánh mắt Vệ Huyên lóe lên, dưới cái nhìn soi mói của cung nhân chung quanh, nhận lấy, nhàn nhạt nói:

-“Làm phiền Hoàng thượng nhớ thương, ta phải đi tạ ơn ngay.

 

Dứt lời, sải bước đi tới Thái Cực điện.

 

Chờ Vệ Huyên lần nữa từ Thái Cực điện đi ra, kinh thành liền nổi lên truyền lưu Thụy Vương thế tử rất được Hoàng thượng tín nhiệm.

 

Lúc hoàng hậu Mạnh Vân nghe Hạ Thường nói buổi trưa hôm nay Hoàng thượng ban thưởng Thụy Vương thế tử một cái áo choàng, yên lặng chốc lát, mới nhàn nhạt nói:

-“Bổn cung đã biết!

 

Hạ Thường cong môi cười, liền không cần phải nhiều lời nữa. 

 

 

*** *** *** *** ***

 

Mùa xuân Khánh Phong đầu tiên, lúc thời tiết ấm trở lại, A Uyển từ biệt Minh Thủy Thành, đám người Chu phu nhân, Triệu phu nhân, được thị vệ hộ tống, mang theo nhi tử cùng cha mẹ rời khỏi Minh Thủy Thành, đi về kinh thành.

 

Thời gian qua đi năm năm, A Uyển lần nữa trở lại kinh thành.

 

Đang lúc đoàn xe tới Xa Tâm Đình mười dặm ngoài kinh thành thì, xa xa liền truyền đến một trận tiếng vó ngựa.

 

Đang ngồi ở trong lòng mẫu thân vui sướng gặm bánh bao, người bạn nhỏ Trường Cực nghe được động tĩnh bên ngoài, tò mò thò đầu nhìn về phía cửa sổ xe, nhưng không nghĩ cửa sổ xe bị người mở ra, sau đó là cạnh xe ngựa, một nam nhân ngồi ở trên tuấn mã mặc áo gấm màu đỏ sẫm đưa tay vào, lập tức ôm lấy hai mẹ con bọn họ.

 

Bị mẫu thân gắt gao ôm chặt Tiểu Trường Cực không chỉ không có bị hù dọa, ngược lại còn kêu lên ‘oa’, đôi mắt trừng lên tròn xoe, đặc biệt là phát hiện mình đã ngồi ở trên ngựa, càng là hưng phấn trực tiếp xoay người ôm cổ nam nhân kia, kêu lên:

-“Trường Cực cưỡi ngựa, bổng bổng đát…..

 

Vệ Huyên xách nó lên, hai cha con mặt đối mặt, lạnh mặt nói:

-“Gọi phụ thân!

 

Trường Cực nháy nháy mắt, sau đó mờ mịt kêu một tiếng phụ thân, tiếp tục duỗi móng vuốt ôm hắn không buông, kêu lên:

-“Phụ thân, cưỡi ngựa, cưỡi ngựa, mau mau…..

 

Vệ Huyên không kiên nhẫn đối phó cái nhi tử đòi nợ này, ném nó cho Lộ Bình cưỡi trên ngựa bên cạnh, sau đó kéo giây cương, ôm người trong lòng cứ như vậy chạy đi.

 

Gió thổi vù vù ở bên tai, A Uyển chôn mặt ở trên ngực hắn, không nhịn được đập hắn một cái,

-“Chàng làm cái gì vậy?

 

Thanh âm của nàng biến mất ở trong gió.

 

Nam nhân ôm nàng chẳng qua là dùng tí lực, dùng áo choàng trên người của hắn che kín nàng, để cho nàng an an ổn ổn ở trong lòng hắn.

 

Lập tức gió rất lớn, thổi đến gò má nàng có chút đau đớn, không thể làm gì khác hơn là chôn mặt ở trong lòng hắn, hai tay ôm thật chặt eo của hắn, hít vào hơi thở quen thuộc trên người hắn, cho dù đang xốc nảy trên lưng ngựa, chỉ cần người này ở bên cạnh, vẫn để cho nàng cảm giác được một trận an ổn, cùng với tâm linh ổn định.

 

Vô luận năm tháng biến đổi như thế nào, chỉ cần hắn ở bên người, nàng có thể trở nên thong dong yên ổn.

 

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc tiếng gió bên tai dừng lại, nàng từ trong ngực hắn thò đầu ra, thì thấy bọn họ đã đến một bình nguyên rộng lớn, từ đàng xa có thể thấy núi xanh chạy dài không ngừng, còn có con sông chảy qua chân núi, núi dài xanh thẫm, con sông như dải lụa, cùng gió thổi qua, dưới chân cỏ lau từng tầng một đẩy ra, có một cảm giác “Ngày tựa như khung lư, lung đắp khắp nơi”.

 

Nàng chỉ nhìn một cái, liền bị người nâng mặt lên, sau đó là hơi thở quen thuộc của người nọ cướp lấy hô hấp của nàng.

 

Cho đến hắn lưu luyến buông nàng sắp hít thở không thông ra, vẫn một lần lại một lần liếm hôn cánh môi nàng, cúi đầu nhìn nàng ánh mắt thâm thúy mà điên cuồng, mang theo thâm trầm rung động, một lần nữa nạp nàng thật chặt vào trong lòng.

 

-“A Uyển.....

Tiếng của hắn trầm thấp mà đè nén,

-“Chuyện đều đã qua, sau này sẽ không lại để cho nàng lo lắng. Ông ta….. Ông ta chết rồi, là ta thúc đẩy.....

 

Ngữ khí của hắn lúc đầu có chút không yên, nhưng đến cuối cùng đã khôi phục kiên định.

 

Cho dù vì nàng, hắn cũng phải khiến cho chính mình cố gắng sống sót. Kiếp trước bọn họ có duyên không nợ, kiếp này hắn nhất định bọn họ phải duyên định suốt đời.

 

A Uyển nghe được rất kinh hãi, mặc dù chỉ là ít ỏi mấy lời, nhưng vẫn là có thể tưởng tượng lúc trước hắn bị kẹt một tháng ở hoàng cung kia, là gian nan nguy hiểm như thế nào?

 

Trong lòng nàng có chút khổ sở, không nhịn được ôm thật chặt eo của hắn, dựa mặt vào trong lòng hắn, cho hắn an ủi không nói gì.

 

Vệ Huyên trầm mặc một hồi, rốt cuộc ôm nàng tung người xuống ngựa, sau đó vứt ngựa đến một bên, dắt tay của nàng, thần sắc nhu hòa nhìn nàng, hỏi:

-“A Uyển, nàng có muốn đi một chút hay không?

 

A Uyển nhìn hắn, phát hiện dĩ vãng trong lúc lơ đãng mi mày hắn luôn hơi nổi lên âm u buồn bực hiện tại bất tri bất giác đã biến mất, cả người trở nên trong sáng mà nhu hòa, mặc dù tình cờ ánh mắt nhìn nàng vẫn còn có chút cảm giác điên cuồng khác thường, rốt cuộc so với trước kia tốt hơn nhiều, rõ ràng, sau khi tân đế lên ngôi, để cho hắn giống như buông xuống một bọc quần áo nặng nề, đao treo ở trên đầu đã được thả xuống.

 

A Uyển nhìn cũng thật vui mừng, thích dáng vẻ hắn trong sáng nhẹ nhàng như vậy.

 

Nàng cười khanh khách nói:

-“Ta không muốn đi, lúc nào chúng ta trở về?

 

Sau đó không khỏi oán trách hắn một câu,

-“Cha mẹ cùng Trường Cực còn ở trong xe đấy, chàng cứ mang ta đi như vậy, ngay cả nhạc phụ nhạc mẫu đều không chào hỏi, nếu là truyền đi, không khỏi để cho người ta cảm thấy chàng làm việc khinh cuồng.

 

Vệ Huyên tức cười, lúc trước khi hắn thấy nàng thì quá kích động, cho nên đầu nóng lên, trực tiếp khiêng nàng liền đi, thật đúng là quên mất phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

Bất quá lời này không thể nói, liền dáng vẻ tự tin nói:

-“Nàng yên tâm, chung quanh không có khác người, những hộ vệ kia đều là người của ta, sẽ không nói ra.

 

A Uyển bị hắn làm cho dở khóc dở cười, nam nhân này luôn là như vậy,

-“Bất quá vẫn là trở về đi thôi, không chừng phụ vương ở trong kinh cũng đang chờ đấy!

 

-“Ông ta sẽ không quản chúng ta, chẳng qua là chờ đòi nợ kia thôi.

 

-“Uy!” A Uyển trừng hắn.

 

-“Được, được, được, là Trường Cực.

Hắn lại lẩm bẩm một câu,

-“Cái tiểu quỷ không ánh mắt đó, nhìn vẫn như cũ đáng ghét!

 

A Uyển đầu tiên là trừng hắn, trừng hắn lần nữa đổi lời nói thì, chính mình nhịn không được bật cười.

 

Vệ Huyên là cái tính tình gì, nàng từ nhỏ đã biết, nếu đáp ứng nàng, thì sẽ làm tốt. Không phải nàng khoe khoang, Trường Cực thật sự là một hài tử rất tốt, rất dễ dàng làm cho người ta thích, cộng thêm cái sức bám người của nó, sợ không người nào có thể cự tuyệt.

 

Cho nên lần này trở về, nàng cũng không lo lắng Trường Cực lại như thế nào, chỉ lo lắng hắn mới lên chức làm cha này bởi vì những tâm kết kia làm tới quá mức, đả thương tâm Trường Cực.

 

Bất quá bây giờ thấy hắn bởi vì mình tức giận mà im hơi lặng tiếng, trong lòng trở nên mềm nhũn.

 

-“A Huyên, gió quá lớn, ta có chút lạnh, trở về đi thôi.” A Uyển đổi cái cớ.

 

Quả nhiên, lần này Vệ Huyên không có lưu lại nữa, ôm nàng đến trên lưng ngựa, chính mình phóng người lên ngựa, ôm nàng vào trong lòng dùng áo choàng dầy đặc che kín xong, thì lôi kéo giây cương, vội vã chạy về kinh thành.

 

Bầu trời kinh thành trong suốt mà sáng ngời, mà xa xa ở cạnh Xa Tâm Đình đoàn xe vẫn chờ ở nơi đó, cũng không có bởi vì người nào đó tự mình đến mà lên đường, nguyên nhân đó là tiểu gia hỏa không đáp ứng, phải ở chỗ này chờ mẫu thân nó.

 

-“Trường Cực, phụ thân cháu chính mình chạy đi chơi, không nghe lời, Trường Cực cũng không nên học phụ thân cháu! Không bằng Trường Cực cùng tổ phụ trở về trước đi thôi, tổ phụ chuẩn bị cho cháu thật nhiều đồ chơi cùng đồ ăn ngon!

 

-“Không! Chờ mẫu thân!” Tiểu gia hỏa kiên định nắm quả đấm nói.

 

-“Trường Cực, cháu không thích tổ phụ sao?

 

-“Thích, thế nhưng, phải đợi mẫu thân!

 

-“Trường Cực…..

 

-“Chờ phụ thân!

 

.....

 

Thụy Vương nhìn dáng vẻ tôn tử phảng phất cùng một dạng như nhi tử, thấy dáng vẻ nó một cách tinh quái lại hừng hực, nhất thời lệ rơi đầy mặt.

 

Sẽ không lại tới một tôn tử lưu manh chứ?

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 27/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts