Sủng Thê Như Lệnh - Chương 214

☆, Giống một dạng lưu manh như cha nó!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Cung nhân trình lên trà quả bánh ngọt xong, liền im lặng lui sang một bên chờ.

 

Mạnh Vân nhìn hài tử nằm trong lòng A Uyển, mở một đôi mắt đen lúng liếng tò mò nhìn con của mình, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười ấm áp.

 

-“Trường Cực, ta là di di của con.” Nàng ôn nhu nói.

 

Trường Cực nhìn Mạnh Vân, lại quay đầu nhìn nhìn mẫu thân mình, thấy mẫu thân gật đầu, mới vui sướng cười với Mạnh Vân kêu lên:

-“Di di!

 

Mạnh Vân ai một tiếng, đưa ra lễ vật tự mình đã chuẩn bị từ trước, sau đó lôi kéo tay trắng mũm mĩm của Tiểu Trường Cực, nhẹ giọng nói với nó, dụ nó nói chuyện, hỏi thăm đều là một ít chuyện rất bình thường.

 

Trường Cực đúng là hài tử tính tình tốt, hơn nữa hết sức tự làm quen, thấy dáng vẻ Mạnh Vân thân thiết, lời nói nhỏ nhẹ, rất nhanh liền bi bô nói chuyện với người ta, tiếng trả lời vô cùng vang dội, nếu là bị hỏi đến đáp không được, sẽ nghiêng đầu đi nhìn mẫu thân, sau đó A Uyển sẽ đơn giản dẫn dắt, nó hiểu lại nói tiếp, tiếp tục trả lời vang dội, chính mình cười rất khoan khoái.

 

Mạnh Vân thấy nó cơ trí đáng yêu, trong lòng cũng từ nguyên bổn yêu thích hiện tại nhiều thêm vui mừng, liền ôm nó vào trong lòng đùa nó.

 

Hoàng thái tử ngồi ngay ngắn ở bên cạnh mẫu thân, nhìn dáng vẻ Trường Cực vui sướng, cũng không nhịn được trên mặt mang theo ý cười, chỉ cảm thấy cái đệ đệ này thật là chơi vui, không chỉ có dáng dấp xinh đẹp, hơn nữa so với Nhị đệ chỉ biết quấy rối chơi vui hơn nhiều, ít nhất nó nhìn thật biết điều, mẫu thân hỏi cái gì cũng thành thật trả lời, nếu đáp không được cũng sẽ không hàm hồ cho qua hoặc là cúi đầu không nói lời nào, mà là sẽ cơ trí quay đầu đi tìm mẫu thân, được nhắc nhở lại tiếp tục.

 

Hoàng thái tử người bạn nhỏ không biết, thật ra thì còn có một loại hài tử là trời sanh sẽ giả bộ ngoan ngoãn ngốc nghếch, Trường Cực là loại hình như vậy. Thật may là cũng bởi vì người bạn nhỏ này tính tình tốt, mới có thể ở dưới một người cha lạnh lùng vẫn khỏe mạnh lớn lên, cảm thấy mình thật là ngu ngơ.

 

A Uyển cũng đưa lễ vật đã chuẩn bị trước cho Hoàng thái tử, thấy tầm mắt nam hài tám tuổi len lén liếc tới, khẽ mỉm cười với nó, nhưng không nghĩ da mặt trắng nõn tuấn nhã tương tự phụ hoàng của người bạn nhỏ hơi phiếm hồng, không khỏi có chút buồn cười, cho là người bạn nhỏ xấu hổ, giống như trước đây, lôi kéo cánh tay mũm mĩm còn thuộc về tiểu hài tử nói chuyện với nó.

 

Thật ra thì nàng không biết, vào lúc này trong lòng Hoàng thái tử rất xấu hổ lại vui sướng, xấu hổ là ngày hôm qua mẫu thân đã bóc trần bí mật nhỏ của nó, vui sướng là có thể được gặp lại nàng, cảm thấy nàng vẫn giống như trong trí nhớ của mình.

 

Năm đó, lúc A Uyển theo Vệ Huyên đi Minh Thủy Thành, thật ra thì Hoàng thái tử đã ghi nhớ, chẳng qua là đã trôi qua mấy năm, trí nhớ dần dần trở nên mơ hồ, mỗi lần nhận được lễ vật từ Minh Thủy Thành đưa tới thì, sẽ mơ hồ có chút ấn tượng, chờ bây giờ gặp lại…., rốt cuộc lại nhớ lại người này, trong lòng dĩ nhiên là tràn đầy vui mừng.

 

Hắn còn nhớ lúc người này cùng với chính mình chơi đùa vui vẻ, cùng những người chỉ biết cười nịnh nọt nói như vậy không được như vậy không được là không giống, tựa như một thân nhân khác.

 

-“Di di, lần này di di trở về, sau này còn đi không?

 

Hoàng thái tử đoan đoan chánh chánh ngồi, hơi nghiêng người tới trước hỏi thăm.

 

A Uyển cười nói:

-“Tạm thời sẽ không đi, sau này cũng không biết.

 

Hoàng thái tử suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện sau này rất khó nói, liền không nhắc lại cái này nữa, ngược lại hỏi thăm A Uyển sự tình ở Minh Thủy Thành, chờ nghe A Uyển kể lại hoàn cảnh địa lý, khí hậu, nhân văn phong tục Minh Thủy Thành thì, rất nhanh liền bị hấp dẫn tất cả lực chú ý.

 

Tiếng nói của A Uyển không nhanh không chậm, nhu hòa yên ổn, cũng ở trong vô hình yên ổn lòng người, bất tri bất giác Hoàng thái tử nghe đến mê mẩn, ngay cả Trường Cực vốn là bị Mạnh Vân lôi kéo nói chuyện lúc này cũng ngồi ở trong lòng Mạnh Vân, nghe mẫu thân nói chuyện, một đôi mắt sáng long lanh nhìn bọn họ.

 

Làm Hoàng thái tử, người thừa kế Đại Hạ trong tương lai, cho dù tuổi còn nhỏ, lại dĩ nhiên có thể biết được một ít chuyện, A Uyển biết nếu không phải ngoài ý muốn, sau khi Khánh Phong đế trăm năm, tương lai Hoàng thái tử chắc chắn leo lên vị trí kia.

 

Làm một hoàng đế, có thể cả đời cũng sẽ không đích thân tới các nơi như biên cảnh kia, nhưng lại có thể từ chỗ người ngoài biết, trên thế giới còn có địa phương như vậy, để cho trong lòng hắn có cái khái niệm.

 

Cho nên, Mạnh Vân chẳng qua là mỉm cười ngồi ở một bên, cùng nhi tử lắng nghe A Uyển nói chuyện Minh Thủy Thành.

 

Chẳng qua là sự tình Minh Thủy Thành còn chưa nói xong, lộc cộc lộc cộc tiếng bước chân ở bên ngoài vang lên, liền thấy Nhị hoàng tử Vệ Trạc sáng sớm hôm nay bị Thái hậu đón đi Nhân Thọ cung chơi đùa đã trở lại, về tới sẽ phải nhào vào trong lòng mẫu thân, nhưng không nghĩ trong lòng mẫu thân lại bị một hài tử xa lạ chiếm đoạt, Nhị hoàng tử nhất thời xù lông.

 

-“Ta…., đây là mẫu hậu của ta!” Hắn giống như cái tiểu lựu đạn vậy nhào tới, kéo Trường Cực xuống.

 

Trường Cực thấy một cái tiểu ca ca bật tới muốn kéo mình, rất lanh lẹ chính mình lật người nhảy xuống, sau đó nhảy trở về trong lòng mẫu thân mình, len lén làm cái mặt quỷ với Nhị hoàng tử.

 

Nhị hoàng tử thấy vậy, nhất thời bị chọc tức, cảm thấy tiểu hài này thật là to gan, lại dám đùa bỡn mình, liền nhào tới muốn đánh nó.

 

-“Trạc nhi!” Mạnh Vân lạnh giọng kêu lên.

 

Nhị hoàng tử giương nanh múa vuốt nhất thời giống như bị điểm huyệt định thân vậy, sau đó bất đắc dĩ xoay người lại nhìn về phía mẫu thân, mếu máo, trong lòng vô cùng ủy khuất, khóc thút thít nói,

-“Mẫu hậu, nó….. Nó làm ngoáo ộp với nhi thần, lại cướp ngài….. với nhi thần!

 

-“Nói bậy, đây là Trường Cực đệ đệ của con.

Tiếng Mạnh Vân vẫn là nhàn nhạt,

-“Bình thường mẫu hậu dạy con như thế nào hả? Con là ca ca, phải nhường đệ đệ!

 

Mặc dù bình thường hai huynh đệ Hoàng thái tử cũng thích dính mẫu thân, cái này là bởi vì thiên tính của hài tử, thế nhưng nếu như tiếng mẫu thân trở nên lạnh, lại sẽ theo bản năng sợ hãi kính sợ, dưới sự so sánh, phụ hoàng bọn họ luôn là ôn hòa hiền lành, ngầm rất sủng ái bọn họ, để cho hai huynh đệ Hoàng thái tử ngược lại không có sợ hãi, một ít thời điểm có thể lưu manh với phụ hoàng…..

 

Nhị hoàng tử nghe xong, nhìn Trường Cực ngồi ở trong lòng A Uyển, vẫn méo miệng nói:

-“Mẫu hậu, cái thẩm thẩm xinh đẹp này là ai?

 

-“Là thê tử Huyên thúc con, muội muội mẫu hậu, con có thể gọi nàng di di.

 

-“Là mẫu thân cái đệ đệ này sao?” Nhị hoàng tử chỉ Trường Cực dò đầu nhìn hắn.

 

Mạnh Vân mỉm cười gật đầu.

 

Sau đó, một màn xuất hiện để cho người ta trợn mắt há hốc mồm, Nhị hoàng tử vừa nghe lập tức chạy tới, kéo Trường Cực từ trong lòng A Uyển ra, trước là dáng vẻ hai anh em tốt, ôm thân thể nhỏ bé của Trường Cực cười nói:

-“Được rồi, nếu như ngươi là đệ đệ, hôm nay ca ca liền hào phóng chút, không tính toán với ngươi. Bất quá ngươi chiếm đoạt mẫu hậu ta, ta cũng phải chiếm đoạt nương ngươi mới công bình.

 

Nói xong, trực tiếp nhào tới trong lòng A Uyển, tay nhỏ gắt gao ôm nàng, giống như con khỉ con leo đến trong lòng nàng ngồi.

 

Trường Cực cũng bị hành động của Nhị hoàng tử làm cho bối rối, rốt cuộc không kềm chế được nhảy tới kéo Nhị hoàng tử,

-“Không cho phép, đây là mẫu thân Trường Cực, Trường Cực không muốn nương ngươi!

 

-“Không được…. không được, ta phải chiếm nương ngươi, không cho ngươi!

 

Nhị hoàng tử ôm chặt muốn chết.

 

Trường Cực kìm nén đến mặt mũi đỏ bừng, tức giận, rốt cuộc cũng uốn người vọt tới trong lòng Mạnh Vân, hét lớn:

-“Ta cũng phải chiếm nương ngươi, không trả lại cho ngươi!

 

Rốt cuộc Nhị hoàng tử nóng nảy, ngẩng đầu nhìn lên, tiểu quỷ kia lại chạy đi bá chiếm mẫu hậu hắn, cũng không ngồi yên nữa cuối cùng từ trong lòng A Uyển nhảy ra, nhưng không nghĩ đứa bé kia lại nhân cơ hội nó nhảy xuống, thật nhanh đánh tới, nhảy trở về trong lòng nương nó, chính mình ôm thật chặt, lại hướng nó làm cái mặt quỷ, phảng phất đang cười nhạo nó.

 

Nhị hoàng tử..... Nhị hoàng tử, nó oa một tiếng khóc.

 

Lớn như vậy, lần đầu tiên Nhị hoàng tử gặp phải tên vô lại lại giảo hoạt như vậy, lại bắt nạt nó như vậy!

 

Trường Cực thấy vậy, cũng oa một tiếng khóc, hơn nữa khóc so với Nhị hoàng tử còn lớn tiếng hơn, có thể thấy được lượng hô hấp tốt bao nhiêu.

 

Trong nháy mắt, chánh điện Phượng Nghi cung vang lên tiếng khóc rung trời của hai cái tiểu phá hài, dường như muốn xốc nóc nhà lên.

 

Từ hai đứa bé cướp người bắt đầu, mọi người liền thêm hứng thú nhìn, cho đến bọn họ một cao một thấp khóc lên, thật là dở khóc dở cười.

 

A Uyển ôm nhi tử vào trong lòng, cầm khăn lau mặt nó, Mạnh Vân cùng Hoàng thái tử dỗ Nhị hoàng tử, sau một lúc lâu, mới dỗ hai hài tử khóc giống như tiếng đồng la bể ngừng lại.

 

-“Trạc nhi đừng khóc, con là ca ca, lại khóc sẽ để cho đệ đệ chế giễu.

Mạnh Vân xoa mặt mèo của nhị nhi tử,

-“Con xem, đại ca con chưa bao giờ khóc ở trước mặt con.

 

Nhị hoàng tử thút tha thút thít nhìn về phía huynh trưởng.

 

Hoàng thái tử lập tức cười nói:

-“Mẫu hậu nói phải, Nhị đệ bao giờ thấy ca ca khóc qua?

 

Nhị hoàng tử suy nghĩ một chút, lấy trong cuộc đời có hạn của nó, tựa hồ chưa từng thấy ca ca khóc qua, ngược lại là hắn hơi có không như ý, luôn là ngân cổ họng khóc lớn, vì vậy lập tức nín nước mắt trở về. Chẳng qua là chờ lúc mẫu thân lau mặt cho mình, đột nhiên nhớ tới cái tiểu phá hài cướp mẫu thân với mình, nghiêng đầu nhìn, ai ngờ tiểu phá hài kia đã ngồi ở trong lòng nương nó, đang uống nước trái cây.

 

Nhị hoàng tử cảm thấy mặt trong mặt ngoài của mình đều bị đứa nhỏ đáng ghét này đánh bại, nó thật khó chịu, nó phải đi tố cáo với phụ hoàng.

 

Vì vậy, Nhị hoàng tử khó khăn lắm mới từ chỗ Thái hậu trở lại, lại chạy đi.

 

-“Nương nương, Nhị điện hạ đi Thái cực điện.” Cung nữ vội vàng tới bẩm báo.

 

Hoàng thái tử vừa nghe lập tức cuống lên, muốn đi mang đệ đệ lưu manh về, vẫn là Mạnh Vân ngăn nó lại, nói:

-“Tùy nó!

 

Hoàng thái tử nhìn mẫu hậu hời hợt nói, không khỏi nghĩ tới một cái từ: ‘Thu sau tính sổ!’ Nhất thời đối với đầu óc đệ đệ lưu manh hết sức đồng tình, quyết định chính mình vẫn là ngoan ngoãn nghe lời của mẫu thân, đỡ phải đến cuối cùng, ngay cả phụ hoàng cũng không che chở được bọn họ.

 

Không để ý đến tiểu nhi tử chạy đi, Mạnh Vân thấy A Uyển đang đút nước trái cây cho Trường Cực, nói:

-“Tính tình Trạc nhi có chút cương liệt, lại là đứa không nhịn được, vừa vặn Trường Cực có thể trị nó.

 

Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Trường Cực có chút ôn nhu,

-“Bất quá sau này Trường Cực phải sống chung thật tốt với các ca ca nha.

 

Trường Cực đang uống nước trái cây, nghe xong vội vàng ngẩng đầu bỗng nhiên cười với Mạnh Vân, vui sướng nói:

-“Di di, Trường Cực biết!

 

Sau khi Mạnh Vân nghe xong, nụ cười trên mặt càng sâu.

 

A Uyển không nhịn được bật cười, chuyện mới vừa rồi, mặc dù là Nhị hoàng tử khơi mào, nhưng nếu như không có Trường Cực khiêu khích, Nhị hoàng tử cũng sẽ không kêu la như sấm như vậy, mà đứa nhỏ của mình bình thường nhìn thuần lương, nhưng một ít thời điểm rất hiểu như thế nào tranh thủ tâm đồng tình của mọi người, có chút cảm giác đánh đòn phủ đầu.

 

Giống một dạng lưu manh như cha nó!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 29/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts