Sủng Thê Như Lệnh - Chương 215

☆, Nhìn nhi tử đòi nợ, Vệ Huyên hồi tưởng chính mình khi còn bé, có phải cũng là ngu xuẩn như thế!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chờ Nhị hoàng tử tìm được cha của nó tố cáo thì, Trường Cực đã đi theo nương nó rời cung.....

 

Nhị hoàng tử dắt cha nó hoàng thượng trở lại Phượng Nghi cung nhìn một cái, phát hiện tiểu quỷ đáng ghét không có ở đây, nổi tức giận nghẹn khuất không phát ra được, nhất thời giận đến muốn khóc, khóc thút thít nhìn phụ hoàng nó, nghẹn ngào nói:

-“Phụ hoàng, nó là hài tử xấu, bắt nạt người!

 

Khánh Phong đế nắm tay nhỏ bé mềm nhũn mũm mĩm của tiểu nhi tử, nhìn trong đôi mắt nó tương tự thê tử hàm chứa nước mắt, dáng vẻ ủy khuất không thôi, mặc dù đau lòng, thế nhưng cũng rất buồn cười.

 

Tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ cũng không kỳ quái, hơn nữa lúc trước khi Thụy Vương thế tử phi tiến cung, Vệ Huyên đã dẫn nhi tử hắn đến Thái cực điện cho mình nhìn qua.

 

Mặc dù hài tử kia dáng vẻ giống Vệ Huyên, thế nhưng tính cách cũng không giống như phụ thân, ngược lại là hài tử đặc biệt ngoan ngoãn đáng yêu, tương đối giống Thọ An, hiển nhiên được Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Thọ An dạy rất khá. Cho nên muốn bắt nạt người cũng sẽ không bắt nạt đến chỗ nào, ngược lại có thể tiểu nhi tử của mình là bị bọn họ quá mức sủng ái, tính tình bá đạo cương liệt, bắt nạt đối phương không sai biệt lắm!

 

Vì vậy Nhị hoàng tử điện hạ bởi vì vấn đề tính cách từ nhỏ, cho dù bị Trường Cực âm thầm bắt nạt, tất cả mọi người vẫn là cảm thấy hắn đi bắt nạt đối phương không sai biệt lắm, mọi người đối với hắn loại ấn tượng này mãi cho đến sau khi bọn họ lớn lên cũng không có thay đổi, khiến cho nó từ nhỏ đến lớn không biết ở chỗ Trường Cực ăn bao nhiêu thua thiệt.

 

Bây giờ, vẫn là một Nhị hoàng tử điện hạ ngu ngơ không biết số mạng sau này của mình, phát hiện Trường Cực đã theo mẫu thân nó xuất cung, nhất thời không thuận theo, bám lấy Khánh Phong đế, kêu hắn ngày mai lại cho đòi đứa trẻ đáng ghét kia tiến cung tới chịu phạt vân vân….

 

Khánh Phong đế rất nuông chiều tiểu nhi tử, trưởng tử Vệ Hạo bởi vì là Hoàng thái tử, làm việc phải chững chạc tự tin, sau ba tuổi cũng không hề làm nũng với cha mẹ, mọi chuyện bị yêu cầu nghiêm khắc, Khánh Phong đế biết trách nhiệm của trưởng tử, cũng sợ trưởng tử tương lai không có đảm đương, không dám nuông chiều quá mức. Ngược lại sau này tiểu nhi tử có thể sẽ làm cái hiền Vương hoặc nhàn Vương, nuông chiều nhiều hơn chút cũng không sao.

 

Cho nên, coi như Khánh Phong đế không chịu nổi thỉnh cầu nhỏ của nhi tử muốn gật đầu đáp ứng thì, đúng lúc hoàng hậu đổi bộ xiêm y từ trong điện đi ra, thấy dáng vẻ hai cha con, nhất thời nheo mắt lại.

 

Nhị hoàng tử nước mắt miễn cưỡng nín trở về, cũng không dám bám ở trên người phụ thân nữa.

 

Khánh phong đế vội vàng nhéo móng vuốt mập của tiểu nhi tử ý bảo nó ngoan một chút, cười ôn hòa nói với Mạnh Vân:

-“A Vân, Thụy Vương thế tử phi đi về sao? Hai người đã lâu không gặp, làm sao không lưu nàng ở lâu hơn?

 

Mạnh Vân cười như không cười nhìn nhi tử trốn sau lưng trượng phu, nói:

-“Ta sợ lưu lại nữa, nhi tử của ngài sẽ mang ngài về đây bắt nạt đệ đệ.

 

Dứt lời, nàng ngồi lên kháng, trầm giọng nói:

-“Trạc nhi, tới, mẫu thân có lời…..

 

Nhị hoàng tử theo bản năng trốn ra sau lưng phụ hoàng, Khánh Phong đế cũng vội vàng che nó lại.

 

-“A Diệp!” Tiếng Mạnh Vân có chút lạnh.

 

Khánh phong đế nghe nàng ngay trước mặt hài tử lại kêu tên của mình, hiển nhiên là tức giận, cũng không dám che chở tiểu nhi tử nữa, vội vàng đẩy nó ra. So sánh tiểu nhi tử, hắn vẫn sợ nàng tức giận, đến lúc đó bị chọc tức hỏng thân thể cũng không tốt. Huống chi, hắn cũng biết, xác thực tính cách tiểu nhi tử cần có người tới bắt.

 

Nhị hoàng tử: há miệng!!!!

 

Phụ hoàng quá không đáng tin cậy!

 

Nhị hoàng tử cảm thấy tâm linh nhỏ bé của nó bị mẫu hậu lãnh khốc vô tình cùng phụ hoàng không trượng nghĩa làm tốn thương, nó quyết định sau này phải rời cung trốn đi, đến ở nhà hoàng thúc bọn họ, để cho phụ hoàng hối hận cả đời

 

Hoàng thái tử ở dưới đèn dựa bàn luyện chữ, nghe được Đức An báo lại Nhị hoàng tử điện hạ bị hoàng hậu phạt úp mặt vào tường sám hối thì, cũng không dừng bút, chẳng qua là nhàn nhạt đáp ‘biết’.

 

Đợi qua một khắc đồng hồ, rốt cuộc Hoàng thái tử viết xong chữ to hôm nay, quan sát chữ chính mình viết, có chút buồn bực xoa bóp cổ tay nhỏ gầy của mình, cảm thấy mình viết chữ vẫn như cũ không quá quan, ngày sau phải cẩn thận luyện tập mới được.

 

Ở trong lòng Hoàng thái tử vừa định ra kế hoạch học tập, cung nữ liền bưng tới nước rửa tay, lại đổi một bộ xiêm y, mới nói:

-“Đi thiên điện Phượng Nghi cung.

 

Nhị hoàng tử tuổi còn nhỏ, vẫn là ở tại trong cung hoàng hậu, ngược lại là Hoàng thái tử, kể từ khi được sắc phong Thái tử thì, Hoàng thái tử liền có cung điện riêng của mình, thật may là bởi vì tuổi nó cũng không tính lớn, cũng không rời khỏi hậu cung, phải đi Phượng Nghi cung cũng không cần thời gian bao lâu.

 

Hoàng thái tử đi tới Phượng Nghi cung thì, trước đi thỉnh an phụ mẫu.

 

Mạnh Vân thấy trưởng tử tới, lôi kéo hỏi thăm nó bài vở cùng sinh hoạt hàng ngày xong, liền không nói cái gì nữa.

 

-“Mẫu hậu, con đi xem Nhị đệ một chút.” Hoàng thái tử rất có ánh mắt nói.

 

Mạnh Vân không lên tiếng, chẳng qua là xoay người vào nội điện, Hoàng thái tử lập tức biết đây là mẫu thân chấp thuận. Mặc dù mẫu thân yêu cầu nghiêm khắc đối với đệ đệ, nhưng cũng sẽ không thật cái gì đều không quan tâm.

 

Chờ hắn đi đến thiên điện thì, Hoàng thái tử bị phụ hoàng của nó len lén kéo đến một bên.

 

-“Hạo nhi, tính tình đệ đệ con tương đối nóng nảy, trong lòng không chừng rất ủy khuất, con phải trấn an nó, đỡ phải nó kìm nén, sẽ rời cung trốn đi, đến ở nhà mấy vị hoàng thúc con, cái này không thể được!

 

Khánh Phong đế tinh tế dặn dò trưởng tử, sau đó sờ sờ ống tay áo, móc ra một cái túi tiền thêu song long hí châu màu vàng sáng, lại nói:

-“Bên trong là mấy đóa hoa hướng dương thủy tinh Tây dương tiến cống, trước kia Nhị đệ con muốn chơi, trẫm chưa cho nó, hôm nay trong lòng nó khó chịu, liền cho nó chơi, kêu nó chớ làm mất, đây chính là lễ vật phụ hoàng muốn tặng cho sinh nhật mẫu hậu các con.

 

Hoàng thái tử nhìn phụ hoàng đang dài dòng văn tự, khuôn mặt tuấn nhã sạch sẽ ở dưới ánh đèn ban đêm, hiển hiện ra màu sắc nhu hòa không giống nhau, người xem tâm đều muốn nhũn ra.

 

Trong lòng hắn không ngừng được thở dài, tật xấu dễ dàng mềm lòng của phụ hoàng thật là không tốt, tuy nói không thể giống như hoàng tổ phụ lãnh khốc vô tình, sát phạt quả quyết, thế nhưng cũng không thể quá mức mềm lòng, sẽ khiến cho triều thần cùng hoàng thúc sinh ra dị tâm.

 

Cho nên, có phụ hoàng như vậy, thật là làm cho nó làm nhi tử bận tâm, nó phải càng bình tĩnh, phải dùng ánh mắt càng khách quan nhìn chuyện, cũng không thể giống phụ hoàng vậy, ngầm dễ dàng mềm lòng như vậy.

 

Hoàng thái tử âm thầm hạ quyết tâm xong, trên mặt cũng không lộ vẻ, chờ Hoàng thượng rốt cuộc dài dòng xong rồi, mới cười nói:

-“Phụ hoàng yên tâm, Nhị đệ liền giao cho nhi tử, một lát nhi tử sẽ dẫn nó đi nghỉ ngơi, ngài và mẫu hậu cũng đi nghỉ ngơi sớm đi, đừng phá hư thân thể.

 

Khánh Phong đế nghe xong tâm cực kỳ được vỗ về, nhi tử hiếu thuận là sự tình mỗi người phụ thân đều sẽ vui mừng, từ khi ra đời trưởng tử chính là tôn tử đầu tiên của hoàng gia, trở thành hoàng trưởng tôn áp lực hết sức nặng, thêm nữa lúc ba tuổi liền bị tiên đế chỉ định phải khai sáng cho nó, đi Tĩnh Quan Trai học tập, đoạn thời gian hắn chưa lên ngôi kia bởi vì tâm tư phụ hoàng khó dò, cuộc sống hết sức tối tăm gian nan, cũng là có tiểu hài này ở trước mặt phụ hoàng tẫn hiếu, sau khi được phong Hoàng thái tử, lại càng không giống như hài tử bình thường có thể bướng bỉnh.

 

Khánh Phong đế nhìn vẻ mặt trưởng tử trầm tĩnh, trong lòng không khỏi nhũn ra, cúi người xuống ôm lấy nhi tử, chờ lúc hắn buông ra, thấy da mặt trưởng tử xưa nay lão luyện thành thục ửng đỏ, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, trên mặt lại giả vờ không phát hiện, bình thản nói:

-“Được rồi, con đi đi.

 

Hoàng thái tử thi lễ với phụ thân, liền đi thiên điện.

 

Trong thiên điện đèn đuốc huy hoàng, cung nhân im lặng đứng, chỉ có một tiểu phá hài đáng thương đối mặt với vách tường hối lỗi, thân ảnh nhỏ bé lộ ra có chút quật cường.

 

-“Nhị đệ!

 

Nhị hoàng tử nghe được tiếng huynh trưởng, vui mừng quay đầu, chờ phát hiện chỉ có huynh trưởng cũng không thấy thân ảnh phụ hoàng mẫu hậu thì, nhất thời phồng má lên, lại nghiêng đầu không để ý tới.

 

Hoàng thái tử không nhịn được buồn cười, cũng không biết nó còn nhỏ tuổi, từ đâu tới tính khí lớn như vậy. Nghĩ đến đối tượng nó tức giận, Hoàng thái tử âm thầm cau mày, cảm thấy đệ đệ tùy ý phát giận như vậy cũng không tốt, loại tính tình này sau này rất dễ dàng gây họa, mẫu hậu phạt nó là phải, chỉ sợ nó cho là mọi việc đã có phụ hoàng che chở, liều mạng, tiếp tục như vậy, tương lai không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Huống chi, Trường Cực là hài tử rất đáng yêu mà, đặc biệt là hài tử của di di Thọ An, tự nhiên không thể chán ghét nhau như vậy, sẽ chọc cho trưởng bối thương tâm.

 

Hoàng thái tử đi tới trước mặt đệ đệ, đứng ở nơi đó nhìn nó không nói lời nào.

 

Nhị hoàng tử là đứa không nhịn được lời nói, mặc dù rất thất vọng người tới không phải phụ mẫu, thế nhưng huynh trưởng tới chẳng qua là đứng ở một bên không nói lời nào, sẽ khiến cho nó có chút khắc chế không nổi.

 

-“Đại ca, tại sao đại ca không nói chuyện?

 

-“Nói gì?

Hoàng thái tử nhàn nhạt nói,

-“Tán dương đệ hôm nay nổi nóng rất giỏi à!

 

Nhị hoàng tử rụt thấp đầu, luôn cảm thấy giờ khắc này đại ca cực kỳ giống mẫu hậu, làm cho nó không dám lỗ mãng. Rõ ràng dáng vẻ ca ca chiếm đa số như phụ hoàng, thế nhưng khi trầm mặt xuống, cái khí thế đó, vô cùng giống dáng vẻ mẫu hậu khi tức giận, để cho mỗi lần nó vừa nhìn thấy trong lòng liền phát run, thật là hận không thể huynh trưởng không chỉ có dáng dấp giống phụ hoàng, ngay cả tính tình cũng giống là tốt rồi.

 

-“Đệ không phải cố ý, rõ ràng là nó bắt nạt đệ!

 

-“Trường Cực đệ đệ nhỏ hơn đệ một tuổi đấy!” Hoàng thái tử chỉ nói.

 

Nhị hoàng tử lẩm bẩm nói:

-“Thế nhưng nó chính là hài tử xấu!

 

-“Nó xấu như thế nào?

 

Nhị hoàng tử vừa nghe, nhất thời lên tinh thần, lôi kéo huynh trưởng lẩm nhẩm lầm nhầm kể lể Trường Cực hư.

 

Hoàng thái tử bình tĩnh nghe, chờ Nhị hoàng tử nói xong, mặt trông đợi nhìn mình, Hoàng thái tử đột nhiên nói:

-“Đệ đứng lâu như vậy, không mệt sao?

 

Nói xong, đưa ra một ngón tay đâm đâm bả vai đệ đệ, tiểu phá hài quả nhiên hai chân không nhịn được đặt mông ngồi xuống đất.

 

Trên đất trải thảm êm dày, té lên cũng không đau, cho nên Hoàng thái tử cũng không nóng lòng, ngược lại là Nhị hoàng tử tức giận, nước mắt ở trong hốc mắt lăn qua lộn lại, hít hít mũi muốn khóc.

 

Lúc này tâm tình Nhị hoàng tử là như vậy: qaq tại sao đại ca phải đâm đổ mình? Thật quá mức! Thật quá mức! Thật quá mức!

 

Hoàng thái tử khom lưng bế nó lên đặt ngồi đến trên tháp, để cho cung nhân đi mang nước sạch sẽ tới cho nó rửa mặt, sau đó lại phân phó người đi chuẩn bị một ít thức ăn, đem vốn là còn chọc giận muốn khóc Nhị hoàng tử cảm động đến cảm thấy trên thế giới này chỉ có ca ca tốt, hài tử có ca là cái bảo.

 

Hoàng thái tử tự mình rửa mặt cùng tay cho đệ đệ, lại bưng tới một chén canh trứng sữa tuyết lê đút nó, nói với nó:

-“Thật ra thì hôm nay đệ làm sai, biết không? Trường Cực tuổi nhỏ hơn đệ, là đệ đệ, đệ phải yêu mến nó, mà không phải thấy nó giống như nó cướp mẫu hậu, cho dù mẫu hậu thương yêu nó một chút, cũng càng không qua đệ mà, hôm nay hành vi của đệ như vậy, sẽ chỉ làm người khác cho rằng đệ quá mức tùy hứng nuông chiều, trong lòng không thích đệ!

 

Nhị hoàng tử vừa há mồm ăn đồ huynh trưởng đút tới, vừa hàm hồ nói:

-“Vậy cũng được, sau này đệ không cướp với nó, thế nhưng đệ vẫn cảm thấy ghét nó!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Người bạn nhỏ Trường Cực bị Nhị hoàng tử cảm thấy ghét lại cảm thấy Nhị hoàng tử thật là quá thú vị, khiêu khích một cái liền tức khóc, giống như cái túi khóc vậy, chỉ biết cáo trạng, thật là vô dụng.

 

Giống như nó bị người bắt nạt, cũng sẽ không đi cáo trạng, mà là để cho người lớn nhìn thấy, người lớn liền sẽ che chở nó.

 

Người bạn nhỏ Trường Cực tay nhỏ bé mềm nhũn lôi kéo tay của mẫu thân, tâm tình rất tốt tung tăng nhảy nhót đi ra hoàng cung, rất nhanh liền ở trước cửa cung thấy phụ thân của bọn họ tới đón.

 

Mặc dù ngày hôm trước mới trở lại kinh thành, chỉ chung sống với nó thời gian hai ngày, nhưng nó là hài tử rất dễ làm quen, biết những bạn nhỏ khác đều có cha có nương, người này chính là cha của nó, cho nên nó rất thích người cha này.

 

-“Phụ thân!” Nó nhào qua, ôm chân hắn.

 

Vệ Huyên rũ mắt, nhìn thấy nhi tử đòi nợ mang gương mặt lộ ra mười phần tương tự với mình cười xuẩn xuẩn với mình, nhất thời da mặt có chút không khống chế được giật giật, hồi tưởng chính mình khi còn bé có phải cũng là ngu xuẩn như vậy hay không?

 

Giống như không có chứ!

 

Mặc dù rất muốn rút chân về không để ý tới cái nhi tử ngu xuẩn đòi nợ này, thế nhưng thấy A Uyển cười yêu kiều nhìn mình, Vệ Huyên chỉ đành phải trái lương tâm bế nhi tử đòi nợ lên, cùng A Uyển leo lên xe ngựa phủ Thụy Vương.

 

-“Làm sao lại muộn như vậy? Không có mệt chứ?” Sau khi lên xe ngựa, Vệ Huyên liền thân thiết hỏi.

 

A Uyển cười lắc đầu,

-“Hoàng hậu biết thân thể của ta, làm sao có thể để cho ta mệt? Chàng đừng suy nghĩ nhiều. Ngược lại lúc trước ở trong hoàng cung, Trường Cực cùng Nhị hoàng tử có chút xung đột, cùng nhau khóc vang rung trời, sau đó Nhị hoàng tử chạy đi Thái cực điện tìm Hoàng thượng, cũng không biết sẽ như thế nào?

 

Trong lòng ít nhiều có chút lo lắng sau khi Khánh Phong đế lên ngôi, tính tình có thay đổi hay không?

 

Vệ Huyên bĩu môi nói:

-“Cũng không làm sao, tiểu tử kia khóc lóc vào Thái Cực điện, lúc ấy ta thấy được, bất quá bởi vì Hoàng thượng vẫn còn đang nghị sự, liền kêu Từ An mang nó tới thiên điện chơi, lúc nó đi ngược lại nhìn ta thêm mấy lần.

 

Nói xong, lại không nhịn được liếc gương mặt nhi tử.

 

A Uyển không nhịn được cong môi cười, cũng sẽ không nói với hắn thật ra thì dáng vẻ Trường Cực rất giống hắn vân vân…., ngược lại nàng hy vọng dáng vẻ Trường Cực giống mình, để cho hắn có thể yêu ai yêu cả đường đi, trời sanh dáng vẻ Trường Cực lại giống phụ thân, chỉ có đôi mắt là giống mình.

 

Trường Cực ngồi ở bên cạnh nghe cha mẹ nói chuyện, chờ sau khi bọn họ nói xong, lập tức nhào đến trên người Vệ Huyên,

-“Phụ thân ôm….

 

Vệ Huyên:

…..

 

Thấy A Uyển nhìn mình chằm chằm, Vệ Huyên chỉ đành phải đưa tay ôm lấy nhi tử ngọt như mật dính tới, từ một cái ngăn tủ trong xe ngựa lấy ra một hộp bánh ngọt kín đáo đưa cho nó gặm, đỡ phải nó không có việc gì liền nhìn mình chằm chằm.

 

Vì vậy dọc theo đường đi Trường Cực ngồi ở trong lòng phụ thân gặm bánh ngọt trở lại Thụy Vương phủ.

 

Lúc còn chưa xuống xe, liền nghe được một giọng nữ dễ nghe ngạc nhiên kêu lên:

-“Trong xe là đại tẩu sao?

 

Trường Cực tò mò thò đầu ra, thấy được cạnh xe ngựa một nữ tử mặc áo hoa văn cỏ bách điệp, váy màu da ngựa đậm bị một đám nha hoàn bà tử vây quanh, trên đầu cài một đóa châu hoa san hô ngọc lam, vóc người tinh tế, khuôn mặt trắng nõn xinh xắn, nhìn chính là một mỹ nhân, hơn nữa dáng dấp có chút giống cha mình.

 

Lúc này, mỹ nhân dáng dấp có chút giống cha mình vẻ mặt hết sức kích động nhìn xe ngựa.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 30/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts