Sủng Thê Như Lệnh - Chương 216

☆, Vệ Ái vs Chu Thác, ngo ngoe hạnh phúc!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

A Uyển vén lên màn xe ngựa, thấy nữ tử cạnh xe ngựa búi tóc phụ nhân lại vẫn giống như một thiếu nữ xấu hổ ngượng ngùng, trên mặt lộ ra ý cười vui thích.

 

-“Ái muội muội đã lâu không gặp.

 

Vệ Ái kích động nhìn nàng, hốc mắt bất giác có chút đỏ lên, mừng rỡ nhìn nàng, lúc nước mắt sẽ phải rớt ra, nhìn thấy Vệ Huyên từ xe ngựa đi ra, nước mắt lại gắng gượng nín trở về, gục đầu xuống, giống như một con chó nhỏ bị bắt nạt đến vô cùng đáng thương, càng chọc người trìu mến.

 

A Uyển thấy vậy, không khỏi trừng mắt nhìn Vệ Huyên, trừng đến hắn không giải thích được, nhìn lại dáng vẻ Vệ Ái, liền biết A Uyển cho là trong lúc hắn hồi kinh đã bắt nạt cái muội muội khác mẫu này, bất quá căn bản không để ở trong lòng, làm theo ý mình xuống xe, trước đỡ A Uyển xuống, lại ôm nhi tử đòi nợ nhào tới xuống.

 

Vốn là thả nhi tử đòi nợ xuống trên đất, ai ngờ nó đưa ra hai tay trắng nõn ôm cổ của mình, thân thể nhỏ vẫn chặt chẽ dựa vào trong lòng mình, còn ngẩng đầu hướng hắn cười vui sướng lại ngọt ngào, bi bô kêu lên:

-“Phụ thân ôm…..

 

Vệ Huyên dừng lại, dư quang khóe mắt phát hiện A Uyển lại nhìn mình chằm chằm, chỉ đành phải giơ cánh tay lên, nâng cái mông nhỏ của tiểu tử, để nó ngồi ở trên cánh tay của mình.

 

Tiểu Trường Cực được hắn ôm lấy, hiển nhiên rất thích cái độ cao này, nhất thời cười lớn.

 

Rất nhanh lực chú ý của Vệ Ái đã bị mô thức chung sống của hai phụ tử này hấp dẫn, nhất thời cũng cảm thấy Vệ Huyên không phải đáng sợ như vậy! Ở trong lòng nàng, nam nhân thương hài tử cho dù vóc người hung hãn đi nữa, cũng là có chỗ đáng khen. Lúc trước bởi vì vẻ nhẫn tâm lúc Vệ Huyên ra tay dạy dỗ trượng phu Chu Thác để cho trong lòng nàng sinh ra sợ hãi….. lại phai đi rất nhiều.

 

-“Làm sao Ái muội muội tới đây?

 

A Uyển vui vẻ nắm tay của Vệ Ái đã đi nhanh đến trước mặt mình, đánh giá nàng trên dưới, phát hiện mặc dù giống như trước đây vóc người tinh tế, hiển nhiên sau khi lập gia đình vẫn không có thay đổi gì, bất quá tinh thần coi như là tốt.

 

Vệ Ái gả đến Thừa Dương bá đã hai năm, nhưng vẫn không có tin tức, Thụy Vương phi vì chuyện này sầu muốn chết, đi thắp hương bái Phật không ít, lại tìm cho nữ nhi rất nhiều bí truyền sinh con, thế nhưng giống như cũng không có hữu dụng.

 

Mặc dù Chu Thác là đích ấu tử Thừa Dương bá, thế nhưng đại sự con nối dõi vẫn được các trưởng bối coi trọng, Vệ Ái một mực không có tin tức, Thừa Dương bá phu nhân không khỏi có chút phê bình kín đáo.

 

Vốn dĩ A Uyển còn lo lắng Vệ Ái sẽ uất ức, nhưng không nghĩ tinh thần cũng không tệ lắm.

 

Vệ Ái cười thật ngọt ngào với nàng,

-“Muội nghe nói đại tẩu cùng cháu trai hồi kinh, hôm nay trở về thăm hai người, nhưng không nghĩ tới sáng sớm hai người đã tiến cung.

 

A Uyển thấy dáng vẻ nàng, làm như phải về Thừa Dương bá phủ, bất quá bởi vì nàng trở lại rồi, Vệ Ái liền lại cùng nàng xoay người vào cửa Thùy Hoa, Vệ Huyên ôm nhi tử đòi nợ tay mập treo ở trên cổ hắn đi ở sau đó, phía sau là một đám nha hoàn bà tử vây quanh.

 

Đầu tiên bọn họ đi chính viện thỉnh an Thụy Vương phi, nhưng không nghĩ hôm nay Thụy Vương cũng ở đây, cũng không đi quân doanh Tây Giao.

 

Thụy Vương vừa nhìn thấy tôn tử, nhất thời cặp mắt sáng lên, liền đưa tay nói:

-“Trường Cực, đến chỗ tổ phụ này, tổ phụ ôm con.

 

Trường Cực nhìn tổ phụ, lại ngẩng đầu nhìn Vệ Huyên, ở trong nhận thức có hạn của nó, tiếng xưng hô “phụ thân” này so với “Tổ phụ” quen thuộc hơn nhiều, lúc ở Minh Thủy Thành mấy tỷ đệ Chu gia chơi với nó, treo ở trong miệng đều là phụ thân phụ thân, người khác đều có phụ thân có mẫu thân, nó chỉ có mẫu thân, biết phụ thân ở trong kinh thành không khỏi hết sức trông đợi. Chờ sau khi hồi kinh thấy phụ thân, tự nhiên trước phải dính phụ thân.

 

Vì vậy, cái miệng nhỏ nhắn của nó mím mím lắc đầu, hai tay lại ôm sát Vệ Huyên, vẻ mặt thề không rời khỏi cha.

 

Thụy Vương nhìn thấy cực kỳ ưu thương, tên nhi tử lưu manh này có cái gì tốt? Nhìn vẻ mặt lãnh đạm, hiển nhiên tuyệt không hiếm lạ, làm phụ thân còn không biết đức hạnh của nhi tử lưu manh này sao? Tiểu Trường Cực còn có thể dính hắn như vậy, nhất định là Khang Nghi cùng Thọ An đã dạy nó thật tốt, tuyệt đối không quan hệ một đồng với nhân cách mị lực của hắn.

 

Thụy Vương phi thấy buồn cười, làm như không phát hiện tổ tôn ba người đấu, tiếp đón A Uyển cùng nữ nhi tới ngồi, lại vội kêu nha hoàn dâng trà bánh ngọt, dáng vẻ hết sức bận rộn, hiển nhiên đối nữ nhi đi mà trở lại rất là vui vẻ.

 

Tuy nói nữ nhi là gả ở trong kinh, ngồi xe ngựa qua lại cũng bất quá cỡ khoảng một canh giờ, thế nhưng rốt cuộc là vợ của người khác, về nhà mẹ đẻ cũng không thể ở quá lâu, tránh cho bà bà nhà người ta nói. Hiện nay A Uyển trở lại, nữ nhi ở lâu thêm cũng không sao.

 

Mẹ, con gái, mẹ chồng, nàng dâu ba người ngồi chung một chỗ nói đến vui vẻ. Vệ Ái kêu người lấy tới một cái bọc lớn bằng một tấm gấm đỏ, ngượng ngùng nói với A Uyển:

-“Nghe nói đại tẩu cùng Trường Cực sẽ trở về, muội liền làm mấy bộ y phục cùng túi tiền, khăn tay các thứ cho hai người, hy vọng đại tẩu thích.

 

Sau đó lại cho cháu trai nhỏ thêm quà lễ.

 

A Uyển vui vẻ nhận lấy, vừa mở ra xem vừa nói dỗi với Vệ Ái:

-“Ái muội muội châm tuyến xưa nay tẩu rất tin tưởng, không cần nhìn cũng biết là cực cực tốt. Chẳng qua là sau này chớ có như thế, mệt mỏi chính mình thì làm sao được?

 

Vệ Ái hết sức vui sướng nói:

-“Không mệt, muội thích làm những đồ này, làm cho đại tẩu cùng cháu trai, là một chút tâm ý của muội.

 

A Uyển biết nàng yêu thích kim chỉ thêu thùa, tựa như có vài người thích thi từ ca phú bút chương xanh đỏ những vật này vậy, tuy nói không đủ phong nhã, nhưng cũng là nàng yêu thích nhất, tự nhiên A Uyển sẽ không bỏ đi sự nhiệt tình của nàng. Phụ nhân hậu trạch ít có chuyện tiêu khiển, đây cũng là một loại tiêu khiển, tự nhiên A Uyển sẽ không nói thêm cái gì.

 

Mở ra xem thôi, xiêm y đường may chỉnh tề tỉ mỉ, bằng phẳng giống như máy may, trên y phục thêu hoa cỏ phú quý cùng hoa văn tường vân trông rất sống động, nhìn liền thích.

 

-“Ái muội muội tay nghề càng ngày càng giỏi lắm!” A Uyển khen không dứt miệng.

 

Vệ Ái xấu hổ cong môi cười.

 

Thụy Vương phi thấy hai cô tẩu này cũng không bởi vì mấy năm không thấy mà có chút ngăn cách, trong lòng cũng hết sức vui mừng. Cha mẹ luôn có thời điểm già đi, trong cuộc đời nữ nhân xuất giá phải dựa vào nhiều là anh trai và chị dâu nhà mẹ đẻ, nữ nhi giao tình tốt với chị dâu nhà mẹ đẻ, chờ sau khi mình trăm năm, cũng không sợ nữ nhi bị người bắt nạt.

 

Nghĩ xong, bà cũng nói theo:

-“Kể từ khi biết A Uyển trở lại, A Ái liền một mực mong đợi, A Uyển trở lại cũng tốt, sau này nàng cũng có người nói chuyện.

 

A Uyển cười nói:

-“Ta thích Ái muội muội, không thể tham gia hôn lễ của Ái muội muội, trong lòng cũng hết sức tiếc nuối.

 

Bà tức ba người nói vài lời thôi, liền lại nghe hạ nhân tới báo, Nhị thiếu gia Vệ Trác trở về.

 

Rất nhanh liền thấy một thiếu niên tuấn mỹ gần mười tuổi đi vào, bước chân có chút dồn dập, lúc đi vào liền nhìn qua thính đường, khi thấy Vệ Huyên cùng hài tử bị hắn ôm vào trong lòng thì, đôi mắt to xinh đẹp nhất thời cong thành trăng khuyết, bên má bởi vì ý cười mà lộ ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, lộ ra có chút ngốc nghếch.

 

Vệ Trác đầu tiên là hành lễ thỉnh an cha mẹ cùng anh trai và chị dâu, tỷ tỷ, sau đó lập tức bật đến chỗ Vệ Huyên,

-“Đại ca, đệ đã trở về. Trường Cực, tiểu thúc thúc ôm con có được hay không?

 

Trường Cực lần nữa lắc đầu thành trống bỏi, lại duỗi tay mập ôm sát cổ của Vệ Huyên, cả người tiếp tục treo ở trên cổ hắn.

 

Vệ Trác nhất thời có chút thất vọng, nhéo tay mũm mĩm của cháu nhỏ một cái,

-“Trường Cực, cháu không thích tiểu thúc thúc sao?

 

Sau đó rất nhanh lại tỉnh lại,

-“Đúng rồi, tiểu thúc thúc có quà cho Trường Cực.

 

Nói xong, liền đi ra ngoài.

 

Chờ khi Vệ Trác trở về, cầm trong tay hai quả bóng da nhỏ, lớn bằng nắm tay làm bằng da trâu màu sắc rực rỡ, trên quả bóng da buộc chuông nhỏ màu vàng thủ công tinh xảo, nhẹ nhàng lắc một cái, liền vang lên leng keng leng keng.

 

-“Trường Cực có thích hay không?

 

Quả nhiên Trường Cực bị sắc thái tươi đẹp của quả bóng da hấp dẫn, một cái tay vịn vai Vệ Huyên, một cái tay đưa tới nhận lấy, nói cám ơn với Vệ Trác, như chuyện đương nhiên ngồi ở trong lòng Vệ Huyên phe phẩy chơi quả bóng da.

 

Vệ Trác thấy nó thích, vui mừng đến cả khuôn mặt cũng sáng lên.

 

Vệ Huyên thấy dáng vẻ ngu xuẩn của đệ đệ, bĩu môi, sau đó ném nhi tử đòi nợ trong lòng cho hắn.

 

Trường Cực chu miệng lên, thấy phụ thân lãnh mi mắt lạnh, liền đầu nhập vào trong lòng tiểu thúc thúc, cùng hắn chơi đùa, làm lơ tổ phụ đang mắt trông mong nhìn tới.

 

Thụy Vương rất bi thương.

 

Chạng vạng tối, Vệ Ái bị giữ lại dủng cơm xong, mới cáo từ rời đi.

 

Bất quá trước khi rời đi, liền có hạ nhân tới báo, Chu Quận mã tới đón quận chúa.

 

Nghe được hạ nhân tới báo, Vệ Ái lập tức liếc mắt đi dò xét Vệ Huyên.

 

A Uyển thấy vậy, cũng không nhịn được liếc nhìn Vệ Huyên, có chút hoài nghi có phải vị thế tử gia này đã làm cái chuyện gì không được với Chu Thác vị muội phu này hay không? Mới khiến cho Vệ Ái luôn theo bản năng nhìn hắn.

 

Vệ Huyên rất bình tĩnh ngồi, cúi đầu uống trà.

 

Rất nhanh, Chu Thác một thân triều phục được người dẫn tới phòng khách, tư văn lễ độ hướng các vị trưởng bối hành lễ thỉnh an, đặc biệt tới bái kiến A Uyển vị chị dâu này, sau đó cho Trường Cực quà lễ ra mắt.

 

-“Biết đại tẩu cùng cháu trai trở lại, ta muốn cùng A Ái tới bái kiến một phen, gần đây công vụ vội vàng không có ngày nghỉ, thật sự là áy náy.

Chu Thác dáng vẻ ngượng ngùng, vội vội vàng vàng giải thích:

-“Nguyên muốn hôm nay cùng A Ái trở lại, nhưng không nghĩ nha môn tạm thời có chuyện bị kêu đi, hiện giờ mới tới…..

 

-“Không sao, công vụ quan trọng hơn.” A Uyển cẩn thận quan sát Chu Thác, ở trong lòng âm thầm đánh giá hắn.

 

Chu Thác là nhân vật tướng mạo nhã nhặn thanh nhã, bề ngoài tự nhiên không xuất sắc bằng nam nhân Vệ gia, bất quá cũng tự có phong tư nghi độ, hành vi văn nhã có độ, lúc cười có chút thành thật, hiển nhiên tính tình không tệ.

 

Mặc dù còn không biết tính tình Chu Thác như thế nào, nhưng ấn tượng đầu tiên cũng là không tệ.

 

A Uyển cười, khách khí mấy câu, liền ngồi ở một bên không nói, để phu thê Thụy Vương hỏi chuyện con rể.

 

Nói vài lời thôi, Chu Thác uyển chuyển từ chối Thụy Vương phủ lưu lại dùng cơm, mang theo thê tử rời đi.

 

Vệ Trác đi đưa bọn họ.

 

Một mực đưa đi tới cửa, Vệ Trác mặt ngây thơ nhìn vị tỷ phu này, chờ Vệ Ái lên xe ngựa xong, kéo tay áo hắn, chờ Chu Thác nhìn tới thì, nhỏ giọng hỏi:

-“Tỷ phu, ngươi còn đau phải không?

 

Chu Thác mặt trầm trọng nhìn em vợ, nói:

-“Còn có chút đau.

 

Vệ Trác oh một tiếng, sau đó làm bộ nói:

-“Đại ca đệ chính là tính tình này, tỷ phu đừng thấy lạ. Bất quá đệ cực kỳ thích, ít nhất đại ca rất có đảm đương, có phải hay không?

 

Chu Thác nhất thời có chút đau dạ dày, cảm thấy cậu em vợ này tuyệt không ngây thơ không tỳ vết, ngược lại lúc nào cũng đang bổ đao. Bất quá suy nghĩ một chút mình cũng không có làm ra sự tình gì có lỗi với thê tử, nhất thời rất lý trực khí tráng thẳng tắp lưng, cùng em vợ đáp mấy câu nói, mới lên xe ngựa cùng thê tử trở về Thừa Dương bá phủ.

 

Vệ Ái thấy trượng phu lên xe, liền tò mò hỏi:

-“Chàng và Trác nhi nói cái gì vậy?

 

Chu Thác cảm thấy cái này là chuyện của nam nhân, liền hàm hồ nói:

-“Cũng không có gì, chỉ nói chút lời nói.

 

Thấy thê tử một đôi mắt yêu kiều như nước mùa thu ôn nhu nhìn tới, hắn nhìn thấy thì mềm lòng thành một đoàn, không khỏi có chút đỏ mặt nói:

-“Nàng đừng lo lắng, không có chuyện gì.

 

Vệ Ái nghĩ đến sự tình lúc trước, gục đầu xuống, vặn vặn tay, buồn buồn nói:

-“Thật xin lỗi, thiếp không biết đại ca sẽ làm như vậy, bất quá cũng chỉ là đại ca lo lắng thiếp.....

 

Mặc dù lại một lần nữa bị Vệ Huyên dọa sợ đến thấy hắn liền sợ, nhưng Vệ Ái vẫn cảm thấy người đại ca này là ca ca tốt nhất trên đời này, tuy là trượng phu, cũng không cách nào thay thế.

 

Chu Thác vội vàng lôi kéo tay của nàng, ôn nhu nói:

-“Không có sao, không có sao, ta không để ở trong lòng.

 

Sau đó thấp giọng nói:

-“Vốn cũng là ta không đúng, đại cữu ca đánh ta là phải.....

 

Trong xe ngựa, hai phu thê hiếm thấy thổ lộ tâm tình, nhìn đối phương, đều ngây ngô cười lên. Chờ đến Thừa Dương bá phủ, hai tiểu phu thê đã ngọt ngào như mật.

 

Thế tử Chu Chửng của Thừa Dương bá phủ biết tiểu đệ hôm nay đi Thụy Vương phủ đón em dâu về nhà, cho nên đã chờ ở cửa thật sớm, mắt lạnh nhìn đệ đệ ngu xuẩn đỡ em dâu xuống xe, thấy hai người dáng vẻ ngọt như mật, mày không khỏi giật giật.

 

-“Đại ca!

 

Hai phu thê nhìn thấy hắn, vội vàng tới hành lễ.

 

Chu Chửng nhàn nhạt đáp lại, nói với Vệ Ái:

-“Đệ muội, ta tìm Thác đệ nói chút chuyện.

 

Vệ Ái ngoan ngoãn gật đầu, thức thời nói:

-“Vậy muội đi thỉnh an mẫu thân trước, hai người trò chuyện.

 

Dứt lời, liền dẫn nha hoàn bà tử bước vào chính viện Thừa Dương bá phủ.

 

Chờ Vệ Ái đi xong, Chu Chửng nhìn tiểu đệ đi tới, mặt mũi ngốc ngốc nhìn mình, dáng vẻ nghi hoặc, hỏi:

-“Hôm nay đi Thụy Vương phủ à?

 

-“Đúng.

 

-“Không bị đánh hả?

 

-“Đại ca!

Vẻ mặt Chu Thác không thể hiểu được nói:

-“Tại sao đệ phải bị đánh? Chẳng lẽ đại ca ước gì đệ bị đánh?

 

Chu Chửng hừ một tiếng, lớn tiếng nói:

-“Nếu đệ cưới quận chúa, thì yên tâm ở với nàng, nếu không ta người thứ nhất không buông tha đệ.

 

Năm đó hắn đi theo bên người Vệ Huyên, kiến thức không ít thủ đoạn của Vệ Huyên, tất nhiên biết trong mắt vị thế tử gia này không chứa một hạt bụi, cho dù hắn nhìn đối với hai đệ muội khác mẫu không có sắc mặt gì, nhưng cũng không cho phép người ngoài bắt nạt.

 

Nguyên bổn Chu Chửng cho là cái đệ đệ này thành thật thành thật, cưới Vệ Ái tính tình xấu hổ ngượng ngùng, chỉ cần có Vệ Huyên, liền có thể bảo đảm đệ đệ một đời vinh hoa an ổn, nhưng ai biết không chịu nổi trưởng bối trong nhà lại phạm ngu xuẩn, còn có tên đệ đệ này cũng phạm ngu xuẩn theo.

 

Cho nên, lúc ấy Vệ Huyên lôi tên đệ đệ này ra đánh một trận, mẫu thân khóc lóc như nhi tử đã chết vậy, hắn cũng không dám đi cầu tình.

 

-“Tự nhiên đệ phải đối đãi nàng thật tốt, A Ái rất tốt, đệ ngưỡng mộ nàng cũng không kịp.

Chu Thác gãi gãi đầu,

-“Vậy thì thật là một hiểu lầm, là chính nương nóng đầu, đệ cũng không biết xảy ra chuyện gì, đã bị đánh.

 

Biểu tình hắn buồn bực.

 

Chu Chửng cười lạnh nói:

-“Đó là chính đệ ngu xuẩn, có mắt cũng có thể nhìn ra ý của mẫu thân, ta còn tưởng rằng đệ sẽ hiểu, nhưng không nghĩ đệ ngu xuẩn đến cái trình độ này. Bất quá cũng tốt, cho đệ cái dạy dỗ, sau này đừng phạm ngu xuẩn nữa.

 

Tất nhiên hắn biết Vệ Ái gả tới hai năm nhưng vẫn không sinh dưỡng, cho nên mẫu thân mới nóng nảy một chút, thế nhưng chuyện này cũng không thể oán trách ở trên người một mình nữ nhân, lại lấy tính tình Vệ Huyên, coi như Vệ Ái cả đời cũng sinh không được, cũng không cho người bắt nạt nàng.

 

Chu Thác vẫn rất buồn bực, lúc ấy hắn đã bị đại cữu ca đánh đến ngốc, vẫn là Vệ Ái đi cầu tình mới không có bị đánh thành đầu heo, thế nhưng cũng để cho hắn đau đã lâu, ngay cả mẫu thân hắn cũng bị dọa, không dám tùy tiện bỏ thêm người vào trong viện của hắn.

 

Huống chi hắn nguyên vốn cũng không muốn có được hay không? Bởi vì cho tới bây giờ không hướng phương diện kia muốn, lúc ấy mới chậm lụt không biết xảy ra chuyện gì?

 

Bất quá chờ trở lại phòng, thấy thê tử của hắn dưới đèn vừa làm châm tuyến vừa chờ, Chu Thác cảm thấy tâm mình lại sống lại, chỉ còn dư lại lòng tràn đầy vui mừng.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 04/10/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts