Sủng Thê Như Lệnh - Chương 217

☆, Trường Cực chỉ giữa hai chân mình, quay về Vệ Huyên bi bô nói: “Cùng Trường Cực rất khác nhau”.

Edit + Beta: Đào Mai

 

Đưa phu thê Vệ Ái đi xong, A Uyển cùng Vệ Huyên cũng từ biệt phu thê Thụy Vương, mang theo nhi tử trở về Tùy Phong viện.

 

Trường Cực ngồi ở trong lòng phụ thân, hai tay ôm quả bóng da nhỏ màu sắc rực rỡ kia, lúc đi lại chuông vàng nhỏ đính trên quả bóng da phát ra âm thanh leng keng, ở ban đêm ngày xuân mặt trời chiều ngã về tây này, thêm mấy phần không khí vui sướng, cũng để cho hắn vui mừng mà một đường lắc lắc quả bóng da đó.

 

Vệ Huyên nghiêm mặt ôm nó, chân mày nhíu chặt, chờ lúc Trường Cực đưa quả bóng da kia tới cho hắn, hắn nhẫn nại nói:

-“Chính con chơi là tốt rồi.

 

Trường Cực ngoẹo đầu nhìn hắn, lại dời dời quả bóng da hướng hắn,

-“Cho cha…..

 

-“Không cần!

 

Thấy Trường Cực cố chấp phải cho hắn quả bóng da, Vệ Huyên nhịn xuống xung động ném đi, cầm ở trong tay.

 

Thấy hắn rốt cuộc nhận, Trường Cực thật vui vẻ cười với hắn không ngừng, hai tay lại ôm cổ của hắn, nghiêng đầu nhìn A Uyển, cười khanh khách nói,

-“Nương, Trường Cực ngoan…..

 

A Uyển nhịn cười, híp mắt nói:

-“Ừ, Trường Cực rất ngoan, cũng sẽ cùng mọi người chia xẻ đồ tốt.

 

Được khen ngợi, người bạn nhỏ càng khoan khoái, ưỡng ngực nhỏ.

 

Trở lại Tùy Phong viện, A Uyển kêu người đi nấu nước nóng cho nhi tử rửa mặt, nhưng không nghĩ tiểu tử níu lấy y phục phụ thân nó, kêu la:

-“Cùng phụ thân, cùng nhau…..

 

Đối phụ thân mới mẻ này, nó vẫn thật nhiệt tình, chủ yếu nhất là, dáng dấp phụ thân cao, được hắn ôm, nó có thể thấy xa hơn, càng thích phụ thân.

 

Vệ Huyên chân mày lại giật giật.

 

-“Tốt, cùng nhau!” A Uyển vẫn rất ôn hòa.

 

Vì vậy, hai cha con cùng đi tắm rửa, A Uyển tự mình vén tay áo hầu hạ bọn họ.

 

Nhìn ở phân thượng A Uyển tự mình phục vụ, Vệ Huyên tiếp tục nhịn.

 

Ngồi ở trong bồn tắm tản ra tùng hương, Vệ Huyên đưa tay vịn nhi tử đòi nợ không an phận, giúp đỡ A Uyển tắm cho nó, tiểu tử giống như con bọ chét vậy, một hồi vỗ bọt nước, một hồi từ đầu này bồn tắm nhào đến đầu kia, một hồi lại nằm trong bồn tắm bi bô nói chuyện với A Uyển, hết sức bận rộn, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười đùa khoan khoái thuộc về hài đồng.

 

-“Ngồi yên, đừng lộn xộn.

 

Vệ Huyên không nhịn được vỗ xuống cái mông nhỏ trần như nhộng của nó.

 

Tiểu tử nghe lời ồ một tiếng, chẳng qua là mới ngồi một hồi, nó đột nhiên lại giải quyết, cúi đầu nhìn chằm chằm gì đó giữa chân phụ thân, lại nhìn phía dưới của mình, đưa ra tay nhỏ béo chỉ tiểu trùng tử giữa hai đùi mình bi bô nói:

-“Cùng Trường Cực, không giống nhau!

 

Vệ Huyên cười nhạo nói:

-“Ngươi cũng chưa đủ lông đủ cánh, tự nhiên không giống nhau!

 

Nói xong, dáng vẻ rất là kiêu ngạo.

 

-“Trường Cực lông dài?” Trường Cực không hiểu nghiêng đầu nhìn hắn.

 

Rốt cuộc trên mặt Vệ Huyên lộ ra chút ý cười, bất quá là cười nhạo, lúc đang chuẩn bị nói những lời đả kích tên đòi nợ này, rốt cuộc bị A Uyển giận đập vai hắn một chưởng.

 

-“Uy! Chớ dạy hư nó, nó còn nhỏ!

 

A Uyển đối với hai cha con này thật sự là không còn lời để nói, chẳng lẽ con trai giai đoạn trưởng thành đều phải trải qua sự tình quẫn quẫn hữu thần này? Nam nhân này cùng một hài tử ba tuổi so sánh xem điểu ai lớn….., có cần thiết không?

 

Vệ Huyên không để ý, lẩm bẩm nói:

-“Ngược lại, sau này nó trưởng thành cũng sẽ biết, bất quá là trước hạn nói cho nó biết thôi!

 

Sau đó béo mặt non mềm mũm mĩm của nhi tử nói:

-“Tiểu tử, nhớ kỹ cho lão tử, sau này giữ kỹ đồ chơi nửa người dưới của ngươi, nếu như không giữ kỹ, cẩn thận lão tử gắp lấy nó!

 

Nói xong, xách tiểu tử trần như nhộng lên, cong ngón tay lại bắn con sâu nhỏ kia.

 

Trường Cực vội vàng dùng hai tay che đồ chơi giữa hai đùi, méo miệng nhìn hắn, bèn hỏi:

-“Phụ thân, giữ cái gì? Sẽ bị cắt mất sao?

 

Không khỏi nước mắt lưng tròng nhìn mẫu thân bên cạnh, nó không muốn cắt mất.

 

-“Đúng, cắt nó!

Vệ Huyên hung ác cười nói,

-“Không nghe lời, không hiếu thuận liền cắt!

 

Con sâu nhỏ lại bị cắt mất, Trường Cực bị dọa sợ đến nước mắt đều phải rơi xuống, lắp bắp nói:

-“Không, không cắt, sẽ đau đau…..

 

A Uyển thấy nam nhân này lại đe dọa nhi tử như vậy, thật sự là kỳ cục, không khỏi nâng cao âm thanh:

-“Vệ Huyên!

 

Lúc này Vệ Huyên mới câm miệng, thấy tắm đã không sai biệt lắm, chính mình từ trong bồn tắm đứng lên, dùng khăn lớn bao lấy nhi tử đã tắm xong, thả nó vào trên tháp trong tịnh phòng, sau đó chính mình ung dung thong thả mặc xiêm y.

 

Mà Tiểu Trường Cực bị đặt ở trên tháp vẫn là cảm thấy rất ủy khuất, bị bọc trong khăn ngồi ở chỗ đó khóc thút thít, bĩu môi hét “Không cắt không cắt, sẽ đau….. đau…..” vân vân…..

 

A Uyển thấy thật sự là vừa buồn cười vừa tức giận, bánh bao nhỏ trắng trẻo mập mạp lộ nửa người trên trắng nõn non mềm, tội nghiệp ngồi ở đàng kia khóc thút thít, thật sự là làm cho người đau lòng lại muốn bắt nạt, liền nói với Vệ Huyên:

-“Là chàng chọc cho nó khóc, chàng phải phụ trách dỗ nó. Trên người ta cũng ướt, cũng phải đi tắm một cái, trước tiên chàng dẫn nó trở về phòng, nhớ mặc y phục cho nó.

 

Vệ Huyên liếc A Uyển một cái, lại nhìn tiểu tử cúi đầu ở nơi đó dụi mắt khóc, không nói một lời tới dùng khăn lớn khỏa lên người nó, sau đó ôm trở về phòng.

 

Chờ A Uyển tắm xong đi ra, thì thấy đôi phụ tử kia đã tốt rồi, ở trên kháng gần cửa sổ chơi đến vui vẻ, một người lười biếng ngồi dựa ở đàng kia, một đứa ở trên người hắn nhảy tới nhảy lui chơi đến vui vẻ, mỗi khi nó muốn té xuống, Vệ Huyên sẽ đưa tay tiếp lấy nó, để cho Trường Cực cười càng vui vẻ hơn.

 

A Uyển nhìn thấy sợ mất mật, lúc thấy Trường Cực lại từ một cái gối dựa bật xuống thiếu chút nữa té xuống kháng, trái tim cơ hồ đều muốn ngừng đập.

 

Vệ Huyên đưa tay vững vàng tiếp lấy nó.

 

Tiểu Trường Cực thuận thế dựa vào trong lòng Vệ Huyên, dính vào trên người hắn, lúc thấy A Uyển, vui mừng kêu to:

-“Nương!

 

A Uyển vỗ vỗ ngực, kéo tâm bị nhấc lên xuống, oán giận nói:

-“Các ngươi chơi cái gì? Cái này quá nguy hiểm! Trường Cực, phải nghe lời.

 

Trường Cực lập tức cười ha hả nói:

-“Nương, Trường Cực ngoan, thật biết điều, so với tiểu ca ca ngoan…..

 

Nó nói tiểu ca ca đó là Nhị hoàng tử gặp phải lúc vào cung hôm nay.

 

A Uyển mỉm cười,

-“Con đây là mèo khen mèo dài đuôi sao?

 

Trường Cực vội vàng lắc đầu, thẳng hét lên:

-“Không khoe khoang, Trường Cực thật biết điều!

 

Sau đó lại đem đầu ủi tới ủi lui ở trong lòng Vệ Huyên, cười ha hả nói:

-“Trường Cực nghe lời, đứa bé ngoan, phụ thân nói!

 

Sau đó bám lấy phụ thân nó, bi bô làm nũng,

-“Phụ thân, có phải hay không? Có phải hay không?

 

Vệ Huyên không hé răng, hắn lười biếng ngồi dựa ở đó, vẻ mặt khó được buông lỏng, cả người cũng lộ ra rất nhẹ nhàng thích ý, đối với lời của tiểu gia hỏa không phản ứng gì, hiển nhiên dễ thương như mật nữa, cũng không đả động được hắn.

 

A Uyển cười như không cười nhìn Vệ Huyên, ngồi vào trên kháng, dựa vào bên kia Vệ Huyên, lúc bị hắn duỗi tay thuận thế ôm thì, cách Vệ Huyên đưa tay nhẹ nhàng bấm mặt nhi tử, cười nói:

-“Con làm sao ngoan? Không phải mới vừa khóc dữ dội sao?

 

Tiểu Trường Cực phồng má lên, bi bô nói:

-“Nương hư, Trường Cực không khóc! Nam tử hán, không khóc!

 

A Uyển phù một cái bật cười,

-“Nương hư chỗ nào hả? Rõ ràng con đã khóc! Khóc giống như con mèo mướp nhỏ!

 

Nói xong, khoa tay ở trên mặt nó,

 -“Chỗ nào là nam tử hán hả? Nương không thấy như vậy?

 

Trường Cực không thuận theo, tức giận đến xoay lưng lại không để ý tới nàng.

 

A Uyển cười không ngừng, thò đầu đi hôn mặt Vệ Huyên một cái, cười hỏi:

-“Chàng làm sao mà dỗ được nó ngừng khóc vậy?

 

-“Tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh, biết cái gì? Hò hét là được.

 

Vệ Huyên không cho là đúng nói, hiển nhiên không để nhi tử khóc lóc ở trong mắt.

 

Thấy hắn không nói, A Uyển cũng không thèm để ý, cùng nhi tử chơi một hồi, thấy hắn híp mắt buồn ngủ, liền kêu Vệ Huyên ôm nó lên giường.

 

Vệ Huyên nhíu mày,

-“Nó lớn như vậy, không thể ngủ cùng cha mẹ, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng có ngủ cùng cha mẹ.

 

A Uyển hừ hắn, đang muốn nói hắn và Trường Cực khác nhau, từ nhỏ đã bị Thái hậu ôm vào trong cung nuôi, tách ra khỏi cha mẹ, sau đó lại nghĩ đến sau khi hắn sanh ra không lâu, mẫu phi ruột thịt đã mất, đem lời muốn nói ra nuốt xuống, dời đi đề tài,

-“Thế nhưng Trường Cực mới ba tuổi…..

 

Ở trong mắt nàng hài tử ba tuổi đều là tiểu hài tử, ngủ cùng cha mẹ không có gì.

 

Lúc này Vệ Huyên lại không thuận theo tâm ý của nàng, ôm nhi tử đã chơi đến mệt mỏi mà ngủ đến sương phòng kế bên, kêu bà vú cùng nha hoàn chăm sóc.

 

A Uyển than thở, mặc dù không yên tâm, nhưng rốt cuộc không kiên trì nữa. Nàng biết tính cách Vệ Huyên, có thể làm đến bước này đã coi như là rất khá, nếu là gây nữa, không chừng sẽ có phản ứng ngược.

 

Chờ sau khi Vệ Huyên trở lại, A Uyển đã rửa mặt xong, ngồi ở trên giường chờ hắn.

 

Dưới ánh đèn, nam tử tuấn mỹ điệt lệ khó buông lỏng, giữa hai lông mày cũng tản ra một loại lười biếng thích ý, ôm nàng lên giường, hôn môi nàng, lấy tay vào váy của nàng vuốt lưng nàng, thấp giọng nói:

-“Mệt mỏi không?

 

A Uyển lắc đầu một cái, ôm cổ hắn hôn ngược lại hắn, hơi thở giao hòa lẫn nhau, có vẻ rất là thân mật.

 

Đêm càng khuya, A Uyển lười biếng nằm ở trong ngực ướt mồ hôi của hắn, cọ hai chân lạnh băng của mình lên chân ấm áp của hắn, đầu dựa vào trên cánh tay của hắn, nhẹ giọng hỏi:

-“Hôm nay ta thấy Ái muội muội tựa hồ rất sợ chàng, làm sao vậy?

 

Dáng dấp Vệ Ái, gục đầu xuống, dáng vẻ vừa sợ hắn lại mặt tràn đầy tín nhiệm, thật sự là mâu thuẫn, để cho A Uyển không biết nói cái gì cho phải.

 

Vệ Huyên cũng không dối gạt nàng, hời hợt nói:

-“Tiểu tử Chu Thác kia lên cơn hâm, ta đánh hắn một trận, cái gì cũng tốt.

 

A Uyển sửng sốt một chút, vuốt ngực Vệ Huyên,

-“Chàng đánh hắn làm gì? Chẳng lẽ..... Hắn làm chuyện có lỗi với Ái muội muội?

 

-“Ồ... Ngược lại không có, thế nhưng hắn dại dột không nhìn ra người ngoài tính toán, cho nên ta liền đánh hắn một trận, Thừa Dương bá phu nhân đau lòng nhi tử, sau này sẽ không dám tùy tiện ra chủ ý nữa. Nếu như bà nương kia dám tới một lần, ta sẽ lại đánh nhi tử của bà ta một trận!

 

A Uyển: há miệng!

 

Thật là ý kiến hay!

 

A Uyển nhất thời không lời nào để nói.

 

Chu Thác là nhi tử nhỏ nhất Thừa Dương bá phu nhân sinh ra, bảo bối cục cưng nâng niu trong lòng bàn tay, là thương hắn nhất, cho nên lúc ban đầu Thụy Vương cố ý gả nữ nhi cho tiểu nhi tử, chính Thừa Dương bá phu nhân đã tính toán một phen, cảm thấy sau này trưởng tử là phải tập tước*, con thứ cũng là người có chủ ý, không cần lo lắng. Chỉ có tiểu nhi tử này mặc dù cũng có chút chủ ý, thế nhưng bản tính thuần lương không chịu nổi, đối với chuyện hậu trạch thường xuyên sẽ phạm ngu xuẩn, liền muốn để cho hắn cưới quận chúa vương phủ, tương lai cũng có thể giúp đỡ hắn, vì vậy liền vui vui vẻ vẻ đáp ứng cái hôn sự này.

 

(Chú thích: tập tước là kế thừa tước vị)

 

Thế nhưng Vệ Ái gả tới hai năm bụng cũng không có động tĩnh, Thừa Dương bá phu nhân là thương nhi tử nhất, lo lắng tương lai nhi tử không có con nối dõi chăm sóc trước lúc lâm chung, liền nổi lên tâm tư, thêm nữa Vệ Ái cũng là người tính tình thuần lương mềm yếu, hết sức dễ tính toán, liền muốn bỏ người vào trong phòng cho nhi tử, thế nào cũng có bầu trước một cái lại nói.

 

Nhưng ai biết, đụng phải Vệ Huyên tên sát tinh không ấn theo bài bản ra bài, hắn cũng không tìm Thừa Dương bá phu nhân gây xúi quẩy, mà là trực tiếp lôi Chu Thác ra đánh một trận, hơn nữa để cho Thừa Dương bá phu nhân chính mắt nhìn thấy hình dạng tiểu nhi tử, xem bà ta còn dám lại ra chủ ý gì hay không? Bà ta dám ra chủ ý một lần, liền đánh Chu Thác một lần, đánh đến bà đau lòng đến ngay cả lá gan cũng không lớn nổi mới thôi.

 

Một nam nhân ngay cả mình không có đời sau cũng sẽ không để ý, sẽ cho phép muội phu bởi vì muội muội không có sinh con mà ngủ với nữ nhân khác sao? Dám có dị tâm, trực tiếp đánh!

 

Hắn mới bất kể trên thế giới này cái gì nam nhân tam thê tứ thiếp là lẽ phải, chỉ cần không thuận tâm tình hắn, cũng khiến cho người không thuận tâm.

 

Đời trước từng nuôi qua đôi đệ muội ngốc xuẩn khác mẫu này một hồi, nhìn trên phân thượng bọn họ nghe lời, ai dám bắt nạt bọn họ, tự nhiên Vệ Huyên sẽ không ngồi yên không để ý đến.

 

Thừa Dương bá phu nhân giận mà không dám nói gì, mặc dù cảm thấy Vệ Huyên thật quá mức, thế nhưng bất kể là lúc tiên đế còn, hay là bây giờ Khánh Phong đế, cũng bày ra dáng vẻ trọng dụng Vệ Huyên, để cho hắn vẫn còn vinh sủng.

 

Cho dù bà vào cung khóc kể cùng hoàng hậu Vệ Huyên làm ác, đoán chừng hoàng hậu cũng sẽ không để ý đến bà, thậm chí có thể sẽ chọc cho hoàng hậu không vui, thêm nữa Thừa Dương bá cũng ngăn cản thê tử tái phạm ngu xuẩn, lại có Chu Chửng khuyên lơn mẫu thân, chuyện này mới chấm dứt.

 

Mặc dù cảm thấy Chu Thác có chút đáng thương, thế nhưng ai kêu hắn cưới quận chúa Thụy Vương phủ, từ xưa tới nay vô luận nữ tử thân phận gì, bình thường ở trên hôn nhân đều là nữ nhân tương đối thua thiệt, cho nên thái độ của A Uyển đối với hành động này của Vệ Huyên ngầm cho phép duy trì. Cái này kêu là bênh vực người thân không cần đạo lý, đặt ở trên người bất luận kẻ nào cũng sẽ như vậy.

 

Vì vậy buông tâm ra, nàng an an ổn ổn dựa ở trong lòng hắn ngủ.

 

Vệ Huyên cúi đầu hôn mặt nàng, cũng theo chìm vào giấc ngủ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trở lại kinh thành, nghỉ ngơi mấy ngày cho qua nổi mệt mỏi xong, A Uyển liền bắt đầu đi lại, mang theo nhi tử đi bái phỏng bạn bè thân thích trong kinh.

 

Đầu tiên nàng mang theo nhi tử trở về Hoài Ân Bá phủ bái kiến trưởng bối, tiếp theo lại đi bái phỏng Uy Viễn Hầu phủ.

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu lớn tuổi, kể từ sau khi Thái hậu qua đời, thân thể cũng theo không được, giao chuyện nhỏ chuyện lớn trong Uy Viễn Hầu phủ cho Uy Viễn Hầu, không xen vào nữa, an tâm ở trong phủ an hưởng tuổi già, chỉ ở một ít thời điểm chỉ điểm một chút cho các tôn tử coi trọng, vân vân…..

 

Lúc Vệ Huyên cùng A Uyển mang theo Trường Cực tới cửa, Lão phu nhân Uy Viễn Hầu hết sức kích động, ôm Trường Cực vào trong lòng không chịu buông tay, cười cười nước mắt lại chảy ra.

 

-“Ngoại tổ mẫu.....” Vệ Huyên ấp úng kêu.

 

A Uyển nhìn lòng cũng có chút chua xót.

 

Chỉ có Trường Cực không biết chuyện gì xảy ra, nghi ngờ nhìn cha mẹ, lại nhìn nhìn Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, đưa ra tay nhỏ bé sờ mặt đầy nếp nhăn của bà, bi bô kêu lên:

-“Không khóc, không khóc.....

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu bị nó chọc cho nín khóc mỉm cười, dùng khăn lau khô nước mắt, nói:

-“Được, nghe lời của Trường Cực chúng ta, ta không khóc, phải vui vẻ mới đúng.

 

Nói xong, lại không nhịn được quan sát ngoại tôn cùng tức phụ ngoại tôn trước mặt, vẻ mặt hân hoan.

 

Mắt Vệ Huyên trầm liễm, đối với việc Lão phu nhân Uy Viễn Hầu thất thố phảng phất như không nhìn thấy, chờ tâm tình bà vững vàng xuống, mới nói:

-“Ngoại tổ mẫu, sau này chúng cháu sẽ hiếu thuận với người, người phải cố gắng bảo trọng thân mình.

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu vui vẻ cười, luôn miệng nói tốt.

 

Ở Uy Viễn Hầu phủ chơi nửa ngày, mới cáo từ rời đi.

 

Tốn mấy ngày thời gian, A Uyển bái phỏng xong một ít bạn bè thân thích thân cận, người cũng dàn xếp xuống.

 

Nhưng không nghĩ, đến thời điểm tháng năm, nàng nhận được tin tức Tĩnh Nam quận vương phủ, Vệ Châu sắp sửa lấy chồng.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 05/10/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts