Sủng Thê Như Lệnh - Chương 221

☆, Ba cái bánh bao, Trường Cực, Quang Phúc, Phúc Béo……

Edit + Beta: Đào Mai

 

A Uyển dắt nhi tử vào chánh điện Phượng Nghi cung, liền thấy Mạnh Vân mặt mày hàm chứa ý cười đang thản nhiên nhìn mình, phảng phất đang đặc biệt chờ nàng vậy.

 

Để cho hoàng hậu chờ, đây là sự tình hết sức thể diện.

 

Chẳng qua A Uyển cười với Mạnh Vân một cái, liền dẫn Trường Cực tiến lên thỉnh an, làm xong chào hỏi.

 

Mạnh Vân trước là phân phó cung nữ bên cạnh dâng lên mứt táo bánh củ từ mà Trường Cực thích ăn, chờ trà bánh tất cả lên xong, cười nói với A Uyển:

-“Hôm nay nghĩ như thế nào mà tiến cung thăm tỷ? Trạc nhi ngược lại thường treo Trường Cực ở mép, ước gì hắn thường thường tiến cung, thậm chí bám lấy phụ hoàng nó, nói là để cho Trường Cực ngày sau vào cung làm thư đồng cho nó, theo nó cùng nhau ăn ở tại trong cung…..

 

Đầu tiên là A Uyển sợ hết hồn, không nhịn được nhìn về phía nhi tử giống như con sóc nhỏ đang gặm mứt táo bánh củ từ, cũng không biết tên tiểu gia hỏa này là làm sao mà được Nhị hoàng tử thích như vậy, rõ ràng lúc mới gặp mặt, Nhị hoàng tử còn bị nó chọc tức khóc qua, phải tìm hoàng đế làm chủ cho nó vân vân….., nhưng không nghĩ vào cung mấy lần thì, hai tên tiểu tử lại tốt giống như thân huynh đệ.

 

-“Trạc nhi cá tính có chút xúc động, nói gió chính là mưa, ta cũng không đáp ứng.

 

Mạnh Vân cũng cười liếc mắt nhìn Trường Cực, trong lòng biết A Uyển chỉ sinh một hài tử, sau này sợ là khó có hài tử, chính nàng sẽ không mặc cho nhi tử mình làm bừa, đem Trường Cực nuôi ở trong cung theo nó.

 

-“Chờ Trường Cực lớn một chút, liền tiến cung đến Tĩnh Quan Trai đi học, đến lúc đó Trường Cực phải cùng các ca ca chung sống thật tốt.

 

Hiển nhiên Mạnh Vân đã rõ ràng lúc trước con thứ hai của mình đã lại đi làm chuyện gì, thấy Trường Cực cùng phụ thân tập võ, hắn nghe gió chính là mưa, đoán chừng cũng ầm ĩ với phụ hoàng muốn theo học.

 

Trường Cực nghe được Mạnh Vân tự nhủ, ngẩng đầu hướng nàng hân hoan vui sướng cười, bi bô đáp:

-“Trường Cực nghe lời của di di!

 

Tiểu gia hỏa cười rất tươi, bên khóe miệng còn dính lấm tấm mảnh vụn mứt táo bánh củ từ, làm nổi lên gương mặt trắng nõn đáng yêu thêm mấy phần đồng thú, để cho Mạnh Vân có chút không khỏi tức cười, chính mình cầm khăn lau miệng cho nó, lại lấy được tiểu gia hỏa vui sướng nói cám ơn.

 

Hài tử cơ trí đáng yêu luôn có thể tùy tiện thắng được niềm vui của mọi người, mà Trường Cực loại tính cách dễ thân quen này càng là đánh bại hết thảy đại sát khí phái nữ, riêng là nghe âm thanh bi bô kia, liền làm cho người vui vẻ, nhìn lại dáng vẻ nó xinh đẹp giống như kim đồng trong tranh vẽ, ngây thơ hồ đồ, càng yêu thích không thôi.

 

Mạnh Vân sinh hai hài tử, cũng là quá độ mẫu tính, đối Trường Cực hết sức yêu thích.

 

Hàn huyên một lát xong, A Uyển mới nói rõ ý hôm nay chính mình tiến cung.

 

-“Là A Tự gởi thư.

 

Nói đến Mạnh Tự, A Uyển cười mặt mày cong cong, thấy trên mặt Mạnh Vân cũng lộ ra mấy phần ý cười vui thích, tiếp tục nói:

-“Không biết A Tự có nói với Nhị biểu tỷ ngài hay không, nàng cùng Thẩm muội phu tính toán hồi kinh một chuyến, trước trung thu sẽ trở lại.

 

Mạnh Vân cười gật đầu,

-“Tỷ cũng vậy, sớm hôm nay nhận được tin Dương Thành, nhưng không nghĩ nha đầu kia cũng nói với muội, vẫn là vậy lời nói không để trong lòng.

 

Tiếp theo Hai người liền cùng nhau nổi lên dong dài sự tình Dương Thành, bầu không khí càng lộ vẻ thân thiết, cho đến cung nhân đi vào bẩm báo, Hoàng đế cùng Nhị hoàng tử tới.

 

Mọi người vội vàng đứng dậy đi nghênh đón, A Uyển cũng dắt nhi tử theo sau lưng Mạnh Vân đi nghênh đón.

 

Khánh Phong đế mang theo Nhị hoàng tử hoạt bát đi vào, lại là một phen bái kiến xong, mới ngồi xuống.

 

Mới vừa lên ngôi chưa đầy một năm Khánh Phong đế nhìn vẫn giống như lúc làm Thái tử vậy tuấn tú ôn nhã, nhưng ngắn ngủi nửa năm cuộc sống đế vương, để cho trên người hắn có thêm một luồng uy nghi không cho người nhìn thẳng, càng hiện ra thanh quý phi phàm.

 

Khánh Phong đế cũng là một mỹ nam tử hiếm có.

 

Hắn cười ấm áp nói với A Uyển:

-“Tình cảm tỷ muội các ngươi rất tốt, Thọ An biểu muội có rảnh rỗi thì tiến cung nhiều hơn đến trò chuyện với A Vân, đỡ phải A Vân một người ở trong cung tịch mịch.

 

A Uyển cười đáp ứng, bình thản nói:

-“Chỉ cần Hoàng thượng cùng Nhị biểu tỷ không chê A Uyển phiền là được.

 

Nghe được nàng trả lời, Khánh Phong đế mỉm cười, rất hài lòng nàng tự nhiên không làm dáng trả lời mình.

 

Thuở nhỏ A Uyển đính hôn với Vệ Huyên, lại cùng Tỷ đệ Mạnh gia tình như thủ túc, từ nhỏ đến lớn, cùng Thái tử cùng Công chúa Thanh Ninh cũng thường xuyên gặp mặt, bàn về liên hệ máu mủ mà nói, vẫn là biểu tỷ đệ ruột thịt, phần tình cảm này tự nhiên không bình thường.

 

Cho dù nàng gả cho Vệ Huyên, ngầm Khánh Phong đế vẫn như cũ lấy biểu muội gọi nàng, nàng cũng trả lễ lại, cũng không một mực tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi quân thần.

 

Cùng A Uyển hàn huyên xong, Khánh Phong đế lại kêu Trường Cực đến lôi kéo nó nói chuyện, thấy nó mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng mồm mép rõ ràng lanh lợi, hợp với âm thanh bi bô, khiến cho người vừa yêu vừa vui, trong lòng không khỏi càng thêm thích, thêm nữa con thứ hai ở bên cạnh âm thầm kéo tay áo của hắn, hắn không khỏi buồn cười.

 

-“Trường Cực thật là hài tử ngoan, không bằng làm nhi tử của Hoàng bá phụ, như vậy ngươi có thể ở lại trong cung, hai ca ca cũng có thể chơi với ngươi.” Khánh phong đế cười nói.

 

Nghe nói như thế, không khí chánh điện Phượng Nghi cung có chút vi diệu.

 

Lời này của Khánh Phong đế cùng lời của Văn Đức đế năm đó đối với Vệ Huyên cỡ nào tương tự, lúc đó mới tạo thành Vệ Huyên cùng các hoàng tử gọi nhau huynh đệ.

 

Hiện tại, Khánh Phong đế cũng làm ra chuyện tình tương tự phụ hoàng, để cho Trường Cực cùng nhi tử mình gọi nhau huynh đệ. Chẳng qua là Trường Cực cũng không phách lối như Vệ Huyên, ngược lại là một hài tử thực khiến cho người yêu thương.

 

Cung nhân nít thở, im ắng đứng thẳng.

 

Trường Cực lại nhíu mày, ngốc ngốc nhìn hắn, có chút chần chờ nói:

-“Hoàng bá phụ, Trường Cực có phụ thân, không muốn làm nhi tử hoàng bá phụ, cũng không muốn rời đi mẫu thân. Hơn nữa, Đại ca ca cùng tiểu ca ca không phải ca ca Trường Cực sao?

 

Đường huynh đệ cũng là huynh đệ!

 

Khánh Phong đế bật cười, ôm Trường Cực cùng nhị nhi tử vào trong lòng, phân biệt để cho hai đứa bé ngồi ở trên đùi hắn, cười nói:

-“Trường Cực nói đúng, bọn họ đều là huynh trưởng ngươi!

 

A Uyển thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nhìn sang, thấy vẻ mặt Mạnh Vân tự nhiên, cảm thấy mình đa tâm.

 

Chờ Khánh Phong đế đùa xong hai đứa bé rồi, mới hỏi tới các nàng lúc trước nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, Mạnh Vân liền nói chuyện Mạnh Tự và Thẩm Khánh trước ngày mùa thu sẽ từ Tây Bắc hồi kinh một chuyến.

 

Khánh phong đế nhìn về phía Mạnh Vân, như có điều suy nghĩ nói:

-“Cả nhà Chấn Uy tướng quân trung liệt, chuyện Chu thủ thành lúc trước, ít nhiều cũng nhờ bọn họ…. Dương Thành mới không bị phá...

 

Mạnh Vân cùng A Uyển cũng không có tiếp lời, bất quá trong lòng hai người đều hiểu ý Khánh Phong đế, im lặng không lên tiếng theo ở một bên.

 

Khánh phong đế bị tiểu nhi tử kéo tới, ở lại không lâu, nói vài lời thôi, uống chung trà liền rời đi.

 

Khánh phong đế vừa rời đi, Nhị hoàng tử liền lôi kéo Trường Cực đến thiên điện chơi.

 

Thấy hai đứa bé tay cầm tay, vừa đi vừa châu đầu lại nói chuyện, A Uyển cùng Mạnh Vân đều không khỏi mỉm cười.

 

Ở trong cung đến xế trưa, bị Mạnh Vân giữ lại dùng bữa, A Uyển mới dắt nhi tử trở về phủ.

 

Trong thời gian nửa ngày, trong cung ngoài cung đã truyền lời Khánh Phong đế nói một lần, người có tâm liền có thể từ trong khui ra một hai…..

 

Kể từ khi Mạnh hoàng hậu gả vào hoàng thất, xưa nay là một người trị gia cực nghiêm, ngày nay nàng trông coi phượng ấn, Phượng Nghi cung bị cai quản giống như thùng sắt vậy, hiện tại lại dễ dàng để cho loại tin tức này truyền ra ngoài, sợ là cố ý truyền ra.

 

Có người không nhịn được ở trong lòng cảm thán,

-“Lại là một tên Vệ Huyên nữa! Hai cha con này thật là tốt số! Cũng không sợ cực thịnh tất suy…..

 

A Uyển không quá quan tâm lời đồn đãi bên ngoài, hôm sau lại mang nhi tử đi phủ Trưởng công chúa Khang Bình.

 

Phu thê Trưởng công chúa Khang Bình ra cửa đi tìm bằng hữu, bất quá vừa đúng Mạnh Phong được nghỉ ở nhà.

 

Trưởng tử của Mạnh Phong —— nhũ danh Quan Phúc giống như con vịt con vậy lung lung lay lay chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chạy tới liền lôi kéo Trường Cực không buông.

 

-“Ngươi đã lâu không tới, đều không chơi với ta, thật xấu, có phải chỉ nhớ tiến cung tìm Phúc Béo chơi hay không?

 

Phúc Béo là nhũ danh Nhị hoàng tử Vệ Trạc, nguyên nhân là lúc nó ra đời béo lùn chắc nịch, Mạnh Vân liền lấy cho nó cái nhũ danh pha trò này.

 

Từ lúc nó hiểu chuyện về sau, cũng biết xấu hổ, liền không cho phép người ngoài gọi nó nhũ danh này, thậm chí ai dám buông lời gọi nó “Phúc Béo” nó liền đánh người thành heo mập. Quan Phúc là anh em bà con ruột thịt của nó, âm thầm vẫn thích gọi nó Phúc Béo, tình cảm thật là lúc tốt lúc xấu.

 

Bất quá giữa hài tử tự có cách chơi của bọn chúng, người lớn cũng không quá để ý.

 

Trường Cực lắc đầu, chớp mắt to đen nhánh nói:

-“Mới không có, Trường Cực cùng phụ thân tập võ, rất nghiêm túc đấy!

 

Sau đó quay đầu đi tìm mẫu thân làm chứng minh.

 

-“Di di, là như thế sao?

 

Quan Phúc cũng mắt lom lom nhìn A Uyển, mặt hâm mộ.

 

A Uyển mím môi cười gật đầu.

 

Có lẽ là nam hài đối với học võ đều có loại hướng tới, thấy Trường Cực tuổi còn nhỏ hơn mình, lại có thể cùng phụ thân tập võ, liền cũng đi bám lấy phụ thân.

 

Mạnh Phong bị hai tiểu tử chọc cho nở nụ cười, sau khi nghe xong liền một tay chộp lấy một đứa, kẹp bọn chúng ra sân chơi, để lại A Uyển và Liễu Thanh Đồng nói chuyện với nhau.

 

Liễu Thanh Đồng tự mình châm trà cho A Uyển, trò chuyện với A Uyển, biết được A Uyển vì chuyện Mạnh Tự mà tới, cười nói:

-“Tam muội muội vừa đi đã là mấy năm, hiện nay Tây Bắc mới vừa khôi phục thái bình, trở lại ở mấy năm cũng được. Lấy bản lãnh Thẩm muội phu, có thể ở trong kinh mưu một công việc, nhất định không kém.

 

A Uyển cười gật đầu, nói khẽ với nàng:

-“Hôm qua muội vào cung, trùng hợp gặp phải Hoàng thượng, tựa như Hoàng thượng cũng có ý này.

 

Liễu Thanh Đồng nghe xong, trên mặt không nhịn được bật cười, cũng thấp giọng nói:

-“Chỉ sợ cũng vì Nhị tỷ tỷ thôi, Nhị tỷ tỷ thương Tam muội muội như vậy, Hoàng thượng cũng là biết, tự nhiên không bỏ được để cho Tam muội muội một mực theo Thẩm muội phu sống ở Tây Bắc.

 

Đế hậu tình cảm tốt, với bọn họ mà nói là một chuyện may mắn, tự nhiên hết sức vui mừng. Mà những chuyện này, lấy thông minh của Mạnh Vân, tự mình sẽ không mở miệng nói gì, nhưng Hoàng thượng có thể để ở trong lòng, nói rõ hắn vẫn vô cùng ngưỡng mộ Mạnh Vân.

 

Tuy nói Khánh Phong đế nói rõ sẽ giữ đạo hiếu cho tiên đế hết ba năm, thế nhưng hậu cung lớn như vậy đâu có thể nào chỉ có một mình hoàng hậu, sợ sau khi ra khỏi hiếu kỳ, triều thần sẽ bày đặt hoàng đế nạp cung nhân phong phú hậu cung, đến lúc đó hậu cung sẽ không phải là một mình hoàng hậu.

 

Liễu Thanh Đồng lo lắng trùng trùng chuyện này, cũng lo lắng sau này có người tiến cung, ảnh hưởng đến địa vị Mạnh Vân.

 

A Uyển đối nàng rầu rĩ có biết một hai, cũng không nói lời nào, thời gian sẽ chứng minh hết thảy, nàng không dám bảo đảm, tự nhiên cũng sẽ không xoắn xuýt nhiều.

 

Chờ Mạnh Phong mang theo hai đứa bé quậy xong trở lại, A Uyển cùng Liễu Thanh Đồng bất đắc dĩ để cho nha hoàn bà tử mang hai đứa bé đi rửa qua loa một chút, đổi đi y phục ướt mồ hôi trên người, tránh cho bị bệnh.

 

Mạnh Phong nghe A Uyển âm hối tiết lộ, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ. Ba tỷ muội nhà hắn, hai người đều ở trong kinh đây, cũng chỉ có cái tiểu muội muội thương yêu nhất ở xa tận Tây Bắc, mặc dù thường xuyên thư từ qua lại, vẫn là đau lòng không thôi, nếu như có thể trở lại kinh thành, dĩ nhiên là tốt.

 

Ngày thứ ba, A Uyển lại mang Trường Cực đi phủ An Quốc Công.

 

Đến phủ An Quốc Công, An Quốc Công phu nhân lại tự mình ra đón, đối A Uyển cười rất là nhiệt tình, ngôn ngữ tha thiết đón nàng vào, hướng về phía Trường Cực khen lại khen, để cho A Uyển có chút không khỏi tức cười.

 

Hồi kinh mấy tháng, số lần A Uyển tới phủ An Quốc Công là ít nhất, nguyên nhân đó là đối cái An Quốc Công phu nhân này thực sự không có gì để nói.

 

Vị này cũng là người co được giãn được, ban đầu A Uyển còn nhỏ tuổi liền khuấy hồ quyết định của bà, lại có Vệ Huyên tên hỗn thế ma vương chạy tới trộn lẫn, để cho An Quốc Công phu nhân giận đến ngực phát đau.

 

Thế nhưng đã nhiều năm như vậy, Vệ Huyên vẫn được thánh quyến, sợ vẫn là phải phong cảnh mấy thập niên, A Uyển cũng thê bằng phu quý, ở trong kinh thành này có thể nghênh ngang mà đi, làm sao có người dám đắc tội? Mà thái độ An Quốc Công phu nhân này cũng biến chuyển rất mau, một chút cũng không mất tự nhiên.

 

A Uyển cười tươi nói:

-“Đã lâu không có nhìn Đại biểu tỷ, hôm nay đột nhiên có chút nhớ nhung Đại biểu tỷ. Nghe nói hiện tại Thần Nhã đã học tập quản lý việc nhà với ngài, trong thoáng chốc đã là một đại cô nương.

 

Tống Thần Nhã là nữ nhi đầu tiên Mạnh Xúc sinh, ban đầu An Quốc Công phu nhân đối với việc này hết sức không thích, chẳng qua là vì ngại Trưởng công chúa Khang Bình không dám nói gì, nhưng trong tối còn không khỏi biểu hiện ra một hai, lúc trước mang theo một cái chất nữ nhà mẹ đẻ bên người thân thiết như mẹ con vậy là kháng nghị của bà, đáng tiếc lại bị A Uyển cùng Vệ Huyên khuấy hồ.

 

An Quốc Công phu nhân vẫn cười híp mắt, dáng vẻ có chung vinh dự, nói thẳng:

-“Là hài tử nương dạy thật tốt!

 

A Uyển không khỏi mỉm cười.

 

Rất nhanh liền thấy Mạnh Xúc nhận được tin tức, mang theo nữ nhi Tống Thần Nhã vội vã tới nghênh đón.

 

A Uyển nhìn thấy Tống Thần Nhã lanh lợi theo ở bên cạnh mẫu thân, dáng dấp nàng tương đối giống như Tống Nghiễn, mặt mũi trắng nõn sạch sẽ, một đôi mắt phượng càng mê người, mặc ào gấm thêu màu đỏ, trên đầu chải song nha kế, cài trâm trân châu, cùng châu hoa hồng bảo thạch, cao vút đứng ở đàng kia, cho người ta cảm giác minh châu không tỳ vết.

 

Nàng cười tiến lên hành lễ, cử chỉ tự nhiên hào phóng, mặc dù nhàn tĩnh ôn nhã, so với Mạnh Xúc ôn nhu như nước có thêm một chút kiên cường.

 

A Uyển thật vui vẻ tính tình Tống Thần Nhã không giống Mạnh Xúc, dù sao nữ hài tử vẫn là kiên cường một ít tương đối khá, mới sẽ không bị người bắt nạt, sợ đây cũng là Tống Nghiễn thấy thích, mới sẽ dạy Tống Thần Nhã thành dáng vẻ như vậy.

 

Mạnh Xúc nhìn thấy A Uyển hết sức vui vẻ, cùng bà bà từ biệt xong, liền dẫn A Uyển tới trong viện của mình nói chuyện.

 

Tống Thần Nhã rất khéo léo ngồi ở một bên giúp một tay chiếu cố tiểu biểu đệ, vừa nghe mẫu thân nói chuyện với A Uyển, không nhịn được tò mò nhìn A Uyển thêm mấy lần.

 

A Uyển tới không nhiều, Tống Thần Nhã nói chuyện với nàng cũng không nhiều, thế nhưng đối với Thụy Vương thế tử phi hiện ở trong kinh thành để cho người người hâm mộ vẫn là thật tò mò.

 

Làm một cô nương chưa lấy chồng, tự nhiên cũng nghe nói sự tình phu thê Thụy Vương thế tử, trong lòng nàng rất là hâm mộ tình cảm giữa bọn họ không có người thứ ba nhúng tay vào.

 

Mặc dù phụ thân của nàng cũng không có thông phòng di nương, chỉ có một mình mẫu thân, thế nhưng nàng cũng không cách nào đọc được ý tưởng phụ thân, không biết rõ cảm xúc của phụ thân dưới vẻ mặt thanh đạm, ngược lại là mẫu thân một năm so với một năm càng kính yêu phụ thân, để cho nàng có lúc trong lòng sẽ sinh ra một loại ý tưởng kỳ quái.

 

Nàng không quá muốn trở thành giống như nương vậy.

 

Bất kể là di di hoàng hậu trong cung, hay là giống như Tam di mẫu ở Dương Thành, hoặc là vị biểu di này, mỗi người đều có đặc sắc, mỗi người đều có lối sống cùng lý niệm, cũng làm cho nàng không nhịn được nghĩ phải học tập hướng tới, muốn có cuộc sống như các nàng.

 

A Uyển cùng Mạnh Xúc nhàn thoại hơn phân nửa thì, nghe nói Tống Nghiễn mang theo trưởng tử từ chùa Minh Tể trở về.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 12/10/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts