Sủng Thê Như Lệnh - Chương 222

☆, Rốt cuộc bà nổi gan truyền tin cho Vệ Huyên đang hầu bệnh ở Thái cực điện!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Nghe nói trượng phu cùng trưởng tử trở về, Mạnh Xúc không khỏi cười nói với A Uyển:

-“Hôm nay, ngày nghỉ của đại biểu tỷ phu muội, đồng liêu mời hắn đi chùa Minh Tể ăn chay, nên dẫn An nhi cùng đi, thuận tiện để cho nó trông thấy việc đời.

 

A Uyển thấy lúc Mạnh Xúc nói tới Tống Nghiễn, ý cười từng chút từng chút từ mi mày khóe mắt đều tràn ra, cả người đều tỏa ra ánh sáng sáng rọi, trong khoảng thời gian ngắn không khỏi có chút sửng sờ.

 

Sau khi nàng hồi kinh thì tới An Quốc Công phủ mấy lần, cũng không có một lần gặp qua Tống Nghiễn, ngược lại có lúc nghe Vệ Huyên kể lại thế cục trong triều thì, sẽ nói đến Tống Nghiễn người này làm chuyện gì, lại như thế nào.

 

Bất kể nói thế nào, Tống Nghiễn cưới chính là bào tỷ hoàng hậu đương triều, cùng hoàng đế cũng coi là anh em cột chèo.

 

Khánh Phong đế là người quang minh lỗi lạc, cũng không kiêng kỵ ngoại thích, nhìn ở mặt mũi của Mạnh Vân, đối Tống Nghiễn dù chưa quá mức nể trọng, nhưng nên cho mặt mũi cũng cho.

 

Mà Tống Nghiễn cũng là người nhanh trí, không đọa tổ phong, hôm nay An Quốc Công phủ, ở dưới kinh doanh của vị thế tử Tống Nghiễn này, càng thêm hiển quý.

 

Đang suy nghĩ, liền nhìn thấy Tống Nghiễn khoác một cái áo choàng màu lam đậm đi vào, sắc mặt nhàn nhạt, một đôi mắt sâu không lường được, cùng trước kia cũng không khác gì, khiến người nhìn thấy liền cảm giác người này chững chạc thanh quý.

 

Trưởng tử Tống Thần An đi theo phía sau, dáng dấp hắn tương đối giống như Mạnh Xúc, bất quá tính tình so ra lại như Tống Nghiễn, bất quá mới bảy tám tuổi mà thôi, lại thích học người lớn nghiêm mặt, nhìn rất là nghiêm túc.

 

-“Thọ An biểu muội tới rồi.” Tống Nghiễn khẽ mỉm cười với A Uyển.

 

A Uyển nghe hắn gọi mình biểu muội, trong lòng không khỏi có chút không biết nên khóc hay cười, liếc nhìn Mạnh Xúc mi mày khóe mắt đều là ý cười, cười đáp:

-“Không nghĩ tới hôm nay lại ở chỗ này thấy đại biểu tỷ phu! Đại biểu tỷ phu nhìn giống như cũng không có thay đổi gì.

 

Tống Nghiễn đỡ thê tử tới nghênh đón vào ngồi, nhìn ôn nhu săn sóc, nghe được lời của nàng, ánh mắt lóe lên, trả lời:

-“Thọ An biểu muội cũng giống vậy.

 

Tống Thần An tới hành lễ với A Uyển, trong lúc giở tay nhấc chân rất có nghi tướng.

 

A Uyển đưa lễ vật đã chuẩn bị trước cho nó, cười nói:

-“Chỉ chớp mắt An nhi đã trưởng thành như vậy, giống như một tiểu đại nhân, nhìn giống như phụ thân.

 

Tống Thần An bởi vì lời của A Uyển mà hai mắt tỏa sáng, gò má trắng nõn cũng lộ ra chút đỏ ửng, hiển nhiên lời này của A Uyển khiến cho nó vô cùng vui vẻ.

 

A Uyển trong lòng khẽ nhúc nhích, liền hiểu mặc dù tính tình Tống Thần An giống như Tống Nghiễn, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, hỏa hầu vẫn chưa tới, không làm được giống như Tống Nghiễn không lộ thanh sắc, chỉ đến như thế cũng đáng yêu hơn nhiều.

 

Bình thường con trai đều thích bắt chước phụ thân, Tống Nghiễn tập trung tinh lực rất nhiều vào trưởng tử, phần lớn thời gian đều mang theo bên người đích thân dạy dỗ, cũng không quái Tống Thần An như thế.

 

-“Di di hẳn là tới ngồi nhiều với mẫu thân, mẫu thân thường xuyên nhớ tới ngài, có ngài ở đây, mẫu thân cũng vui vẻ rất nhiều.” Tống Thần An cười nói.

 

A Uyển cong môi cười,

-“Cho dù ta không đến, đại biểu tỷ cũng có thể tới Thụy Vương phủ, ta nhất định sẽ trà ngon đối đãi.

 

Mạnh Xúc không nhịn được cong môi cười, nói:

-“Tốt lắm, ngày khác tỷ sẽ phải tới cửa quấy rầy, cũng không cho phép muội ngại phiền.

 

Nhàn thoại mấy câu xong, Tống Thần An liền tới tiếp tiểu biểu đệ chơi, người lớn tiếp tục ngồi nói chuyện.

 

Hắn nhìn Đại tỷ tỷ Tống Thần Nhã bên cạnh một cái, lại nhìn tiểu biểu đệ giống như con sóc con ngồi gặm bánh ngọt, thấy gương mặt xinh đẹp kia bởi vì ăn mà phình, có một loại đáng yêu khác, không khỏi cong môi cười, cảm thấy tính cách tiểu biểu đệ này tuyệt không giống như Thụy Vương thế tử, rất đáng yêu.

 

Hy vọng tiểu biểu đệ một mực ngốc nghếch đáng yêu như vậy mới tốt.

 

Rốt cuộc nam nữ hữu biệt, Tống Nghiễn ngồi một hồi, hàn huyên với A Uyển mấy câu, liền đứng dậy rời đi.

 

A Uyển nhìn bóng lưng của hắn, lại nhìn về phía đại biểu tỷ thấy vẻ mặt nàng ôn nhu như nước, ở trong lòng cảm khái.

 

Có một số việc, như người uống nước, lạnh ấm tự biết, có lẽ có thời điểm không biết cũng là một loại hạnh phúc.

 

Hôm nay A Uyển tới, chẳng qua là tới trò chuyện cùng thân thích, ngồi nửa ngày, lại thấy tiểu nhi tử của Mạnh Xúc mới vừa tỉnh ngủ thì, cự tuyệt Mạnh Xúc lưu lại dùng cơm, dắt Trường Cực của nàng trở về phủ.

 

Đang trong thư phòng luyện chữ rất nhanh Tống Nghiễn liền nhận được tin tức Thụy Vương thế tử phi rời đi, nhất thời tay chấp bút một cái, một giọt mực lớn rơi xuống trên giấy.

 

Tống Nghiễn nhìn cái chữ bị hỏng trên giấy, hồi lâu để bút xuống.

 

Gã sai vặt hầu hạ bên cạnh cơ trí bưng nước tới cho hắn rửa tay, sau đó lại đi phòng trà pha trà tới.

 

Tống Nghiễn ngồi ở trên giường la hán gần cửa sổ uống trà, vẻ mặt thanh đạm, ánh mặt trời yên tĩnh từ bên cửa sổ trúc đào đi qua, ánh mặt trời xen qua giữa cành lá, khiến cho một phòng yên tĩnh.

 

Thẳng tới ở cửa vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ, vạt váy màu đỏ thắm thêu hoa lan lướt qua ngưỡng cửa, nâng lên tầm mắt, là một dung nhan thanh lệ, nhu tĩnh như nước.

 

-“A Nghiễn.

Nàng khẽ mỉm cười, nụ cười vững vàng là do cuộc sống của nàng thật là an bình,

-“Đã đến buổi trưa, nghe nói chàng còn chưa dùng bữa, cần phải kêu người dọn cơm?

 

Tống Nghiễn không trả lời nàng, ngược lại hỏi:

-“Thọ An biểu muội đã về?

 

-“Đúng vậy, nguyên bản thiếp muốn lưu nàng lại dùng bữa, cố tình nàng lại khách khí với thiếp, nói Trường Cực phải nghỉ trưa, không quen giường, đến lúc đó sẽ bị nó huyên náo không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi về trước.

 

Nàng nói xong, chỉ có ôn nhu cùng bao dung, cũng không oán trách.

 

Tống Nghiễn đưa mắt nhìn dung nhan thanh lệ trắng nõn của nàng, duỗi tay nắm lấy tay nàng đang nhẹ nhàng đặt trên đầu vai hắn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

A Uyển mới vừa trở về phủ, liền nghe nói Vinh Vương tới.

 

Sau khi tân đế lên ngôi, bởi vì hành vi Vinh Vương lúc trước, Khánh Phong đế rất tín nhiệm hắn, để cho hắn tiếp tục quản lý phủ Nội Vụ, ngày nay ở kinh thành cũng coi là người thánh quyến không ngừng.

 

Hắn và Thụy Vương làm hai vị trưởng bối thúc thúc của Khánh Phong đế ở kinh thành ngày nay, chỉ cần bọn họ an an phận phận làm chuyện tốt của mình, so với những hoàng tử khác kết quả tốt hơn nhiều.

 

Nghe nói Vinh Vương tới, ở chỗ Thụy Vương phi, A Uyển liền dẫn nhi tử tới.

 

Hỏi quản gia, mới biết hiện tại Thụy Vương còn đang ở đại doanh tây giao chưa trở lại, Vệ Huyên cũng ra ngoài, không biết đi chỗ nào, cũng không nói rõ với quản sự ngoại viện.

 

Vinh Vương vốn là đến tìm Vệ Huyên, ai ngờ Vệ Huyên không ở nhà, Thụy Vương cũng không ở nhà, liền tới bái kiến Thụy Vương phi vị hoàng thẩm này, tính toán ở chỗ này chờ Vệ Huyên trở lại.

 

Thụy Vương phi ở phòng khách chiêu đãi hắn.

 

Thời điểm A Uyển đi vào, liền thấy một nam tử trẻ tuổi đang ngồi trên ghế thái sư sơn đen ở vị trí đầu phía dưới Thụy Vương phi, tóc dày nhu thuận dùng một cái kim quan nạm nam châu buộc thật chỉnh tề, khoác trên người một cái áo choàng màu đỏ tím dệt hoa văn chữ vàng, trên eo buộc một cái đai lưng nạm ngọc thạch, hai bên trái phải đeo dương chi ngọc bội toàn thân trắng noãn, càng nổi bật người nọ ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm.

 

Hai người đang ở phòng khách nói chuyện, bất quá đều là nam tử trẻ tuổi kia đang nói, Thụy Vương phi cười lắng nghe, vẻ mặt ung dung an ổn, năm tháng lắng đọng ở trên người bà khí chất yên tĩnh hào phóng nói không nên lời, rất là thoải mái.

 

-“Vinh thúc tổ!” Trường Cực giòn tan kêu nam tử trẻ tuổi kia.

 

-“Ai nha, đây không phải là Tiểu Trường Cực của chúng ta sao? Đi chỗ nào chơi hả? Đã trở lại rồi à? Mau tới đây cho thúc tổ ôm một cái!

 

Nam tử trẻ tuổi nói xong, một phen túm lấy tiểu gia hỏa, chơi nổi chơi trò chơi ném lên thật cao.

 

So với mấy năm trước mập mạp, bây giờ Vinh Vương là một nam tử dáng người thon dài cân xứng nhẹ nhàng, đã không thấy phong thái mập mạp đã từng, mặt mũi anh tuấn, khí chất tự phụ, khẽ mỉm cười, quả nhiên phong thái dồi dào. Đáng tiếc tính tình này mà điên lên, nhìn lại có chút không biết điều.

 

Trường Cực bị Vinh Vương ném thật cao, ở giữa không trung cười khanh khách, hết sức thích cái trò chơi nguy hiểm này, A Uyển cùng Thụy Vương phi lại thấy run như cầy sấy, như sợ Vinh Vương không tiếp được làm hài tử té.

 

-“Mau thả xuống, mau thả xuống!

Thụy Vương phi liên tục kêu lên:

-“Chớ làm hài tử sợ hãi…..

 

Nghe được tiếng Thụy Vương phi, Vinh Vương mới một phen tiếp lấy hài tử rơi xuống, ôm nó, vô tội nhìn Thụy Vương phi, lại cười nói với A Uyển:

-“Thọ An đã về rồi, đã lâu không gặp, nhìn sắc mặt Thọ An khá hơn một chút.

 

A Uyển thấy nhi tử không có sao, mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thời gian rảnh đi chào hỏi Vinh Vương, sau đó có chút trêu chọc, cười nói:

-“Mỗi lần gặp mặt Tiểu cữu cữu đều chỉ nói cùng một câu, thì không thể nói điểm khác?

 

Vinh Vương nghe thẹn, sờ sờ mũi, thật giống như mỗi lần chính mình nhìn thấy cái ngoại sinh nữ này đều sẽ nói lời này đi? Bất quá cũng không có biện pháp, Vệ Huyên chỉ thích kiểu này, nếu hắn nói là Thọ An tốt như thế nào, Vệ Huyên liền sẽ vui vẻ, sau đó sẽ nghĩ kế giúp mình. Cho nên theo thói quen mà thôi, mỗi lần gặp mặt, hắn liền đem lời nói ra.

 

Thấy dáng vẻ hắn khờ khờ quẫn bách, A Uyển cùng Thụy Vương phi đều không khỏi tức cười, chỉ cảm thấy người này vô luận là mập hay gầy, tựa hồ tính tình cũng không có thay đổi qua.

 

-“Mới từ An Quốc Công phủ trở về? Đi thăm Xúc nha đầu à?” Vinh Vương trò chuyện với A Uyển.

 

-“Vâng, đã lâu không gặp Đại biểu tỷ, đi thăm nàng một chút!

 

Thụy Vương phi gọi Trường Cực tới bên người, kêu nha hoàn bưng tới bánh ngọt cùng nước trái cây mới vừa ép nó thích ăn, chính mình bẻ bánh đút nó, thấy nó ngồi ngoan ngoãn, mở ra cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm cắn, dáng vẻ người đút ta rất ngon ngọt, cả trái tim Thụy Vương phi đều mềm nhũn.

 

Nhìn thấy Trường Cực, sẽ luôn khiến cho bà thất ý cho là thấy được Vệ Huyên khi còn bé.

 

Khi đó bà mới vừa gả tới, Thái hậu lo lắng bà là mẹ kế, sợ bà âm thầm không tốt với con riêng, cho nên ôm Vệ Huyên tiến cung nuôi, cũng là nuôi đến lớn cỡ tuổi Trường Cực vậy, mới để cho Thụy Vương nhận trở lại.

 

Khi đó, Vệ Huyên cũng là ngồi ở chỗ này, mặt mũi lại không nhịn được quan sát chung quanh, lúc bà muốn bẻ bánh ngọt đút hắn thì, tính tình hắn cực lớn trực tiếp hất đổ, sau đó nhảy xuống ghế Thái sư liền chạy, một đám nha hoàn ma ma chỉ có thể xách váy lên đuổi theo sau lưng hắn, cả sân viện loạn lên, phách lối tùy ý…..

 

Đôi phụ tử này thật là cực kỳ khác nhau.

 

Trường Cực ngoan ngoãn đáng yêu, Vệ Huyên lại bị nuông chiều đến vô pháp vô thiên, thậm chí không có quan niệm thị phi, chỉ biết tùy hứng làm việc, bất chấp hậu quả, thực tại làm cho không người nào có thể thích hài tử như vậy, thậm chí lo lắng tương lai với tính tình này của hắn sẽ xảy ra chuyện…..

 

Hết thảy đã thay đổi ở cơn bệnh nặng lúc Vệ Huyên sáu tuổi…..

 

Sau đó hết thảy đều thay đổi, chuyện bà đã từng lo lắng bởi vì Vệ Huyên thay đổi, tất cả không có phát sinh, mà cái cửa ải khổ sở nhất, rốt cuộc sau khi Văn Đức đế băng hà, Vệ Huyên cũng coi là vượt qua, rốt cuộc để cho bà thở phào nhẹ nhõm.

 

Bà mơ hồ cảm giác được trên người Vệ Huyên xảy ra chuyện gì, trong lòng thậm chí mơ hồ đoán được một chút, bất quá lại không dám quá mức cẩn thận tìm tòi nghiên cứu. Thậm chí sau khi quan sát qua, phát hiện Vệ Huyên thay đổi mang tới chỗ ích lợi, càng không cần thiết tìm tòi nghiên cứu.

 

Tiên đế sủng ái Vệ Huyên sau lưng ẩn giấu mục đích cùng sắp xếp, bà cũng là ở thời gian Vệ Huyên vào cung hầu bệnh kia mới đoán ra một hai, lúc đã suy đoán tất cả mọi chuyện rõ ràng, cũng không phải không kinh hãi.

 

Ở hạ tuần tháng năm Vệ Huyên từ Minh Thủy Thành chạy về, cả ngày lẫn đêm, đã mệt chết đi mấy con hãn huyết bảo mã, mới co lại thành chỉ thời gian mười ngày đã về tới kinh thành, ngay sau đó cũng không trở về vương phủ, mà liền tiến cung.

 

Một lần tiến cung đó, cho đến sau khi Văn Đức đế băng hà nửa tháng, hắn mới từ trong cung đi ra.

 

Một tháng trước khi Văn Đức đế băng hà, Vệ Huyên dám vượt qua tất cả hoàng tử, được Văn Đức đế bổ nhiệm ở trong cung hầu bệnh.

 

Tuy nói Thụy Vương phi có thể tiến cung, nhưng bà một phụ nhân ở hậu viện, địa phương hoạt động ở trong cung bất quá cũng là hậu cung, liên quan không tới được tiền triều, dĩ nhiên là không thấy được hoàng đế cùng Vệ Huyên, thêm nữa thân thể Thái hậu cũng không tiện, bà cùng hoàng hậu hai người ở bên người Thái hậu hầu bệnh, càng không có cơ hội thấy Vệ Huyên.

 

Cho đến bà nhận ra được thái hậu trong cung dị thường, lơ đãng tìm hiểu, cẩn thận chấp vá cân nhắc từng chút một sự tình rõ ràng xong, rốt cuộc bà nổi gan truyền tin cho Vệ Huyên đang hầu bệnh ở Thái cực điện.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 13/10/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts