Sủng Thê Như Lệnh - Chương 223

☆ , “Đã nói rồi không cho phép gọi bản điện hạ là Phúc Béo!!!”

Edit + Beta: Đào Mai

 

Lần đầu tiên Thụy Vương phi tự chủ trương truyền tin cho con riêng đang hầu bệnh ở Thái cực điện, vốn cho là Vệ Huyên sẽ bỏ mặc, nhưng không nghĩ Vệ Huyên đã kêu một tên nội thị mang tin tới cho bà.

 

Hắn kêu nội thị mang lời của mình, trong ý kêu bà chăm sóc tốt Thái hậu cùng Vương gia vân vân…., liền không có gì khác.

 

Thế nhưng Thụy Vương phi lại từ lời nói cảm giác được cái gì, chuyện về sau, mặc dù bà cũng không tại chỗ, thế nhưng thường xuyên tới lui giữa vương phủ và hậu cung, làm sao mà không cảm giác được không khí khẩn trương ở trong cung.

 

Theo Văn Đức đế bệnh nặng, trong cung ngoài cung cùng trên triều đình mỗi người đều có tính toán của mình, lại lẫn nhau hiểu ở trong lòng mà không nói ra, trong nhất thời Vệ Huyên là cái bia bị Văn Đức đế đẩy tới trên đầu sóng ngọn gió, hơi không cẩn thận, sẽ chết không có chỗ chôn.

 

Bà cơ hồ cho là Văn Đức đế vừa đi, Vệ Huyên cũng khó khỏi vận mệnh chết bất đắc kỳ tử.

 

Đây cũng là một trong những nguyên nhân…. dưới tình huống này Văn Đức đế tuyên triệu Vệ Huyên hồi kinh hầu bệnh.

 

Ông ta đẩy Vệ Huyên ra làm cái bia ngắm, để quan sát những hoàng tử kia.

 

Chỉ tiếc, Vệ Huyên cũng không muốn đi theo con đường mà ông sắp xếp, thậm chí không muốn đem tánh mạng của mình tống táng ở trong cung. Vì vậy Vệ Huyên ra tay.

 

Thụy Vương phi hít một hơi thật sâu, nếu như Vệ Huyên không ra tay, lấy tình huống thân thể Văn Đức đế, ông có thể sống thêm một năm. Thế nhưng Vệ Huyên ra tay trước thời hạn, cho nên Văn Đức đế chết.

 

Trước khi chết, không biết Văn Đức đế có hối hận hài tử chính mình một tay nâng đỡ bồi dưỡng ra, lại cắn trả ông một ngụm hay không? Hoặc là, ông có hối hận đã dưỡng hài tử mà nữ tử chính mình đã từng trân quý giấu ở trong lòng sanh ra thành bộ dáng như vậy hay không? Thậm chí chết đều phải lo lắng tồn tại của Vệ Huyên uy hiếp tân đế.

 

Thụy Vương phi vẫn nhớ trước hôm Văn Đức đế băng hà đó, Thụy Vương lảo đảo xông vào trong phòng bà, mặt anh tuấn trở nên trắng bệch, không còn ung dung anh vũ lúc trước. Cái nam nhân đã từng rong ruổi sa trường, lúc đối mặt triều thần tùy ý đàng hoàng, lúc này lại là chật vật cùng thống khổ như vậy.

 

-“Vương gia...

 

Lúc ấy bà bị dáng vẻ của ông làm cho kinh sợ.

 

Chẳng qua là bà mới mở miệng, ông liền bắt lại tay của bà, hơn nữa bóp quá chặt, khiến cho bà thậm chí cảm thấy đau đớn.

 

Sau đó bà nghe được ông gấp rút hỏi,

-“Thường Diễn là người nào? Có phải nàng kêu Thường Diễn đưa tin cho Huyên Nhi…. hay không?

 

Thường Diễn đó là nội thị ở Nhân Thọ cung, lúc Vệ Huyên hầu bệnh kêu hắn đưa tin cho mình, một tên nội thị nhìn rất tầm thường, năm Văn Đức 23, mới bị điều đến Thái cực điện làm việc, cũng là người của Vệ Huyên, không có ai biết Thường Diễn là người Vệ Huyên chôn ở trong Thái Cực điện, bà cũng là mơ hồ suy đoán ra thôi.

 

Thụy Vương phi chần chờ gật đầu.

 

Sau đó, bà nhìn thấy vẻ mặt Thụy Vương thêm mấy phần hoảng sợ, phảng phất khí lực cả người đều bị rút sạch, vô lực tê liệt ngồi ở trên tháp, cả người phảng phất trong nháy mắt già đi mấy tuổi.

 

Cho đến tin tức Văn Đức đế băng hà truyền tới, Thụy Vương phi mới hiểu được vì sao Thụy Vương thất thố.

 

Ông cũng biết việc làm của Vệ Huyên.

 

Một bên là huynh trưởng hoàng đế mà ông kính trọng, cho ông vinh quang phú quý; một bên là nhi tử mà ông yêu thương, từ nhỏ nâng niu ở trên đầu quả tim. Lúc hai người tồn tại xung đột lẫn nhau thì, ông nhất định phải làm quyết định.

 

Thế nhưng sau đó ông không nói gì, cho đến tân đế lên ngôi, ông thu liễm tính tình, ở trong tôn thất chu toàn, tận tâm tận lực nâng đỡ tân đế, cùng Vệ Huyên lại khôi phục phương thức chung sống lúc trước.

 

Thụy Vương phi lần nữa ý thức được, ông có bao nhiêu thương yêu Vệ Huyên, thậm chí có thể vì nhi tử này mà làm đến bước này.

 

-“Tổ mẫu!

 

Trong khi thất thần, nghe được tiếng hài tử non nớt gọi bà, Thụy Vương phi hồi thần, thấy hài tử ngồi ở trên ghế gấm ngoẹo đầu nhìn mình, khuôn mặt nhỏ cùng Vệ Huyên khi còn bé cực kỳ giống, thời gian giống như đột nhiên chảy ngược. Nhưng khi nghe được tiếng A Uyển nói chuyện với Vinh Vương ở bên cạnh, rất nhanh bà lại phục hồi tinh thần lại, sau đó cười ấm áp với tiểu hài tử.

 

Bên kia A Uyển cùng Vinh Vương nói xong, rất nhanh liền nói đến trên người Vinh Vương phi.

 

-“Tiểu cữu cữu cưới tiểu cữu mẫu, rốt cuộc có người giúp đỡ xử lý hậu viện, hầu hạ sinh hoạt hằng ngày, người nhìn cũng thay đổi thật nhiều, tinh thần chính là không giống nhau. Nghe nói mùng mười tháng sau là sinh nhật tiểu cữu mẫu, tiểu cữu mẫu ở đó chuẩn bị thế nào?” A Uyển hỏi.

 

Nói đến thê tử, dáng vẻ Vinh Vương rất vui vẻ, đôi mắt cũng cười thành trăng non, tâm tình vui sướng rõ ràng.

 

Hắn nói thẳng:

-“Năm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của nàng, tròn mười dĩ nhiên là phải làm lớn, tiểu cữu mẫu ngươi rất thích ngươi, đến lúc đó ngươi có thể đi qua theo nàng mừng sinh nhật, không cho phép kiếm cớ không đến!

 

A Uyển cười nói:

-“Đó là tự nhiên, được tiểu cữu mẫu coi trọng, dĩ nhiên ta phải đi chỗ hai người đòi chén trà uống.

 

Vinh Vương đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại thở dài, nói:

-“Vẫn là ngươi tốt, tiểu cữu mẫu ngươi gả tới kinh thành, rời xa quê nhà ngàn dặm, không quá quen khí hậu cùng thói quen kinh thành, nếu không phải vì ta, ban đầu nàng cũng sẽ không gả tới.....

 

Nghe hắn cảm khái cùng không tự tin, A Uyển cùng Thụy Vương phi liếc nhìn nhau, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, cảm thấy Vinh Vương đây là phải thua ở trong tay Vinh Vương phi.

 

Cũng thật may là Vinh Vương làm hoàng thúc nhỏ nhất của Khánh Phong đế, bên trên không có trưởng bối quan tâm chuyện hậu viện hắn, tùy tiện hắn lăn lộn như thế nào, cũng sẽ không có ai cho hắn ngột ngạt, cho dù hắn phục thấp làm tiểu với Vương phi của mình, cũng sẽ không có người nhìn không được nói hắn.

 

Đối với vị Vinh Vương phi kia, sau khi A Uyển hồi kinh ngược lại thấy được, ấn tượng đầu tiên đó là nhìn ngây người.

 

Lúc trước Vinh Vương phát ra lời nói, nói muốn cưới một tiên nữ làm Vương phi, lời này thật sự là không giả, Vinh Vương phi chẳng qua là ngồi ở đàng kia, liền đẹp đến tựa như ảo mộng, thật sự là để cho người ta kinh diễm không dứt. A Uyển không biết tiên nữ là cái dáng vẻ gì, nhưng Vinh Vương phi cũng là nữ tử đẹp nhất mà nàng hai kiếp đã gặp qua, đẹp đến có cảm giác kinh tâm động phách.

 

Dĩ nhiên, chờ biết sự tình Vinh Vương phi, A Uyển liền biết cái gọi là tiên nữ, có thể lưu lại nhân gian, cũng phải trả giá thật lớn.

 

Vinh Vương phi trời sanh có tật miệng, sinh ra thì không cách nào nói chuyện.

 

Dù nàng có khuôn mặt xinh đẹp như tiên, lại bởi vì cái tật miệng, một mực không thể làm mai mối.

 

Vinh Vương phi được sinh ra từ danh môn thế gia Văn gia Giang Nam, Văn gia là thi thư gia truyền, trong gia tộc có trưởng bối làm quan tại triều, chỉ riêng Tiến sĩ có chừng mười người, ở một vùng Giang Nam rất có danh vọng. Nàng là đích nữ xuất từ Tam phòng Văn gia, cũng là nữ nhi nhỏ nhất của Tam phòng, là lúc Văn Tam lão gia trung niên có được, không khỏi có khuynh hướng yêu thích, nhưng ai biết lại có tật miệng.

 

Phu thê Văn Tam lão gia thương tiếc nữ nhi, cũng biết thế đạo này nữ tử sống không dễ, huống chi là nữ tử có tật miệng, sợ cũng gả không tới nhà người tốt lành gì, một mực không định hôn cho nàng, tính toán để nàng ở nhà nuôi nàng đến già, thậm chí tính toán sau khi hai người già trăm tuổi, kêu tôn tử trong nhà săn sóc nữ nhi đến già, cho đến nàng về chầu tiên tổ.

 

Vinh Vương phi bị lưu lại, liền bị lưu đến mười tám tuổi, sau đó bị Vinh Vương du ngoạn đến Giang Nam vừa thấy đã yêu, sau đó gặp lại thì khuynh tâm, lần thứ ba thấy liền đòi cưới.

 

Phu thê Văn Tam lão gia cơ hồ sầu đến bạc đầu.

 

Bọn họ biết nữ nhi xinh đẹp thế gian hiếm thấy, cho nên một mực cẩn thận bảo hộ, thêm nữa bởi vì nữ nhi có tật miệng, cũng không ra khỏi cửa đi lại, người cũng khéo léo im lặng, cũng không mang đến phiền toái gì cho bọn họ, ở trong khuê phòng nuôi đến mười lăm tuổi, không người nào biết Tam phòng Văn gia bọn họ trừ có ba nhi tử ra, còn có một nữ nhi chưa lấy chồng.

 

Mấy phòng khác Văn gia cũng biết tình huống Tam phòng, bất kể cố ý hoặc là vô tình, cũng không có lắm mồm nói ra, bảo vệ nàng cực tốt.

 

Nhưng không nghĩ, loại bảo vệ này ở lúc Vinh Vương phi mười lăm tuổi bị đánh vỡ, biết được Văn gia có một nữ nhi đẹp như thiên tiên, có nam tử trong lúc vô tình thấy mặt bị kinh ngạc như gặp tiên nhân, liền sai bà mai đi cầu cưới…..

 

Chỉ tiếc, khi biết được nữ nhi bọn họ có tật miệng thì, rối rít đánh trống lui quân, thậm chí có ít người có phẩm hạnh tồi tệ, lấy thiếu sót của nữ nhi bọn họ ra làm lý do, lại muốn nạp làm thiếp, còn dáng vẻ tiện nghi bọn họ.

 

Lúc ấy Văn Tam lão gia giận đến cả người phát run, kêu người đánh người làm mai tới cầu hôn ra ngoài, hơn nữa buông lời nữ nhi Văn gia bọn họ chỉ làm thê không làm thiếp, nếu không thì tình nguyện làm bạn dưới đèn.

 

Ông tình nguyện nuôi nữ nhi đến già, cũng không để cho người chà đạp.

 

Tuy nói hành động này của Văn Tam lão gia khiến cho một số người Văn gia có phê bình kín đáo, thế nhưng bởi vì Văn Tam lão gia làm người cố chấp, cuối cùng cũng chỉ có thể thôi.

 

Mà ba năm này, lục tục vẫn có người nhìn trúng nữ nhi xinh đẹp tới cửa cầu cưới, nhưng Văn Tam lão gia rất kiên trì cự tuyệt, trong đó cũng không thiếu có thật lòng thành ý muốn cưới làm vợ, sau khi Văn Tam lão gia khảo hạch qua, vẫn là cự tuyệt.

 

Cái này một lưu, liền lưu đến mười tám tuổi.

 

Cho đến Vinh Vương mộ danh tới, sau đó vừa thấy đã yêu.

 

Phần lớn nam tử tầm thường là mơ ước nữ tử xinh đẹp chỉ là muốn nạp nàng làm thiếp, huống chi là Thiên gia Vương gia?

 

Cho nên lúc Vinh Vương tới cầu cưới, tất cả người Văn gia cho là Vinh Vương cũng giống như những nam nhân kia, muốn nghênh nữ nhi bọn họ trở về vương phủ làm thiếp, vị trí thân vương phi vô cùng tôn quý, làm sao có thể để cho một nữ nhân cái miệng không thể nói tới ngồi?

 

Cho nên không chút lưu tình cự tuyệt.

 

Cuối cùng Vinh Vương có thể lấy được Vương phi, cũng là hồi kinh dời cứu binh mới cưới được, cái cứu binh này đó là Thái hậu cùng hoàng hậu hậu cung, hơn nữa trong đó còn trải qua một phen khúc chiết.

 

Chuyện này cũng là sau khi A Uyển hồi kinh mới nghe người ta nói, rất nhiều người xem chuyện này trở thành đề tài lúc trà dư tửu hậu, hơn nữa nam nữ đối với chuyện này có cái nhìn bất đồng, nam nhân cảm thấy Vinh Vương đây là yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, lúc ấy vì cưới Vinh Vương phi ầm ĩ dữ dội, ngay cả Văn Đức đế đều không nghe theo. Nữ nhân là cảm thấy Vinh Vương tình thâm ý đốc, cũng không ngại Vinh Vương phi trời sanh tàn tật, tuy nói là tâm duyệt khuôn mặt đẹp, lại vẫn cưới vào cửa, hơn nữa hết sức ngưỡng mộ, không biết bao nhiêu người không ngừng hâm mộ.

 

Lúc đầu A Uyển nghe được cũng cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới Vinh Vương thật cưới nữ tử đẹp như thiên tiên trở lại, lúc ấy trong lòng đối Vinh Vương còn có chút phê bình kín đáo, cho là hắn nhìn trúng cô nương Văn gia người ta xinh đẹp mới cưới, thêm nữa Văn Đức đế có thể đồng ý, thật ra thì cũng có một phen làm dáng, dù A Uyển chưa biết nguyên nhân này, thế nhưng nhìn vẻ mặt Vệ Huyên, liền biết nội tình Vinh Vương cưới Vinh Vương phi cũng không đơn giản.

 

Sau đó khi thấy Vinh Vương cùng Vinh Vương phi chung sống thì, A Uyển mới biết, hoặc giả xinh đẹp là thứ nhất, nhưng nếu là người kia không tốt, nam nhân cảm thấy mới mẻ qua đi cũng sẽ phai đi, có thể làm cho nam nhân tình ý không đổi, vẫn là người kia.

 

Nghe hắn lải nhải nói Vương phi hắn vì hắn ủy khuất như thế nào, như thế nào chấp nhận, lúc đầu A Uyển cùng Thụy Vương phi còn có thể nhẫn nại nghe, chờ nghe được cuối cùng, tuy là hai người bình tĩnh nữa, cũng không nhịn được ở trong lòng trợn trắng mắt.

 

Vinh Vương phi tuyệt không ủy khuất!

 

Ngược lại, cô nương kia sống rất có tư vị. bởi vì nàng có tật miệng, nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, lại bởi vì có người nhà thương yêu bảo vệ, cũng không có một chút tự ti, ngược lại là cái người vô cùng thông cảm người, rộng rãi mà không mất đi lương thiện, cho dù gả đến địa phương xa lạ, thế nhưng có Vinh Vương toàn tâm toàn ý yêu thương, cộng thêm thân phận lại tôn quý, bối phận ở trong hoàng thất cũng lớn, thật đúng là không có người nào có thể cho nàng nhìn sắc mặt, không biết có bao nhiêu an bình sung sướng.

 

Cho nên khi Vinh Vương ở mép lải nhải nói chuyện Vương phi hắn có bao nhiêu ủy khuất, A Uyển cùng Thụy Vương phi nghe chẳng qua là cười trừ.

 

Đang nói, Vệ Huyên trở lại.

 

Trường Cực vừa nghe, liền giống như viên đậu khấu bật xuống ghế gấm, nhào tới hướng Vệ Huyên đi tới, ôm một cái chân dài của hắn, mặt ngốc nghếch cười với hắn.

 

-“Phụ thân trở lại rồi!

 

Vệ Huyên nhàn nhạt đáp một tiếng, sờ đầu của nó một cái, nhấc chân tiếp tục đi. Mà Trường Cực cứ như vậy hai chân đạp ở trên giày phụ thân, tùy hắn kéo đi, nụ cười trên mặt một mực không ngừng, hiển nhiên rất thích cái trò chơi này.

 

Thấy vẻ mặt Vệ Huyên như thường mà kéo cái gói đồ nhỏ đi vào, A Uyển có chút bất đắc dĩ, có lẽ xem ở trong mắt người ngoài, đây là biểu hiện Vệ Huyên thương yêu nhi tử, rất là dung túng hắn. Thế nhưng A Uyển từ nhỏ lớn lên cùng hắn, làm sao không biết chẳng qua là hắn mặc kệ Trường Cực không biết nhìn sắc mặt người mà thôi, cảm thấy cái nhi tử đòi nợ này dính người dính đến phiền, không để ý tới nó để cho nó biết khó mà lui.

 

Vinh Vương nhìn thấy hắn thì hết sức vui vẻ, đứng dậy đi đón, liền câu vai của hắn nói:

-“A Huyên, lần này lại làm phiền ngươi, tới tới tới, chúng ta đi thư phòng ngươi nói chuyện…..

 

Vệ Huyên cau mày, kéo tay của hắn xuống, mặt ghét bỏ nói:

-“Có lời liền nói, chớ lôi lôi kéo kéo.

 

-“Nếu ta không lôi lôi kéo kéo, ngươi sẽ không nghe ta nói.” Vinh Vương đúng lý hợp tình nói.

 

Vệ Huyên chào Thụy Vương phi, lại kéo nhi tử ngốc ngọt ra, xách ngồi lên trên ghế gấm, tùy ý nói:

-“Có người làm thúc thúc như ngươi vậy sao?

 

Vinh Vương cười hì hì nói:

-“Hai ta cùng nhau lớn lên, không cần tính toán như vậy, huống chi ngươi cũng chưa từng xem ta là thúc thúc mà!

 

Hai người cuối cùng vẫn là đi thư phòng Vệ Huyên nói chuyện, Trường Cực ôm chân của cha nó cọ tới.

 

Chờ lúc bữa tối, A Uyển thừa dịp Vệ Huyên đi tịnh phòng thay y phục, kéo nhi tử ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn đến trước mặt, hỏi:

-“Trường Cực, Vinh thúc tổ con lại muốn làm cái gì?

 

Trường Cực ngoẹo đầu dùng sức suy nghĩ một chút, sau đó tiến tới bên tai nương nó nói:

-“Vinh thúc tổ muốn bồn cảnh huyết ngọc thạch trong tay cha, bảo là muốn gỡ huyết ngọc thạch làm một bức rèm huyết ngọc thạch làm lễ vật sinh nhật cho bà thím, thuận tiện kêu thôn trang của cha đưa mấy con ngỗng trắng tới cho Vinh thúc tổ, nói muốn cho bà thím giết thời gian.

 

A Uyển bừng tỉnh, không oán được lúc này Vinh Vương trông mong tới đòi, huyết ngọc thạch này sản lượng cũng không nhiều, năm đó đã bị Thụy Vương gom hết, trừ làm sính lễ đưa đến phủ công chúa ra, chỗ Vệ Huyên cũng có một ít. Chắc là Vinh Vương không có biện pháp gom đủ, cho nên liền đánh chủ ý lên những huyết ngọc thạch Vệ Huyên cất giữ kia.

 

-“Bất quá cha nói, chính là cho con làm đạn châu bắn chơi, cũng không cho Vinh thúc tổ!” Trường Cực đắc ý nói.

 

A Uyển:

....

 

Nhìn tiểu dạng của nhi tử, A Uyển nhất thời không biết nói cái gì cho phải, vỗ vỗ đầu của nó, cứ để cho nó hiểu lầm đi thôi.

 

Chờ buổi tối lúc nghỉ ngơi, A Uyển liền nói đến ý đồ tới của Vinh Vương hôm nay với Vệ Huyên, kỳ quái nói:

-“Không phải chàng có rất nhiều huyết ngọc thạch sao? Thế nào không đưa chút cho hắn?

 

Vệ Huyên hừ một tiếng, nghiêng người qua nói:

-“Cho hắn làm chi? Hắn thiếu ta nhiều đồ như vậy, ta không vui cho hắn.

 

Dáng vẻ bụng dạ gà con.

 

A Uyển dở khóc dở cười.

 

-“Hơn nữa sau cùng hắn lấy của ta một bồn cảnh san hô đỏ cao ba thước đi, những san hô đỏ kia cũng đủ hắn làm bức rèm.

 

Được rồi, A Uyển không lời nào để nói.

 

Qua mấy ngày, Nhị hoàng tử từ trong cung đến tìm Trường Cực chơi.

 

Trường Cực đang ở trong sân đứng tấn, thấy Nhị hoàng tử tới, rốt cuộc hai chân chống đỡ không được nữa, đặt mông ngồi trên đất, dọa đám nha hoàn gã sai vặt hầu hạ chung quanh lo lắng.

 

Cặp mắt của Nhị hoàng tử tỏa sáng, cười nhạo nói:

-“Trường Cực, đây chính là ngươi nói Huyên thúc dạy ngươi tập võ?

 

Dáng vẻ cười nhạo Trường Cực chân ngắn vô dụng.

 

Trường Cực được nha hoàn đỡ dậy lau mồ hôi, mặt đỏ bừng bừng, trong miệng lại nói:

-“Phúc Béo ca ca, sao ngươi lại tới đây?

 

Khuôn mặt đang tươi cười của Nhị hoàng tử cứng đờ, sau đó là tiếng gầm gừ của nó:

-“Đã nói không cho phép gọi bổn điện hạ Phúc Béo!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 14/10/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts