Thần Y Đích Nữ - Phần 264 (814-816)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 814:

☆, Tế An quận chúa là người không may mắn!

 

Vốn là một hồi kiện tụng mạng người, diễn biến đến hiện giờ nhưng thành một màn kịch náo loạn. Vị đại nhân bị kéo đứt hạt châu tuy từ y phục mặc trên người nhìn không ra cái gì, nhưng trong thực tế gia cảnh cũng không tốt lắm, nguyên bản hắn là ở trong một nha môn nước trong không có chút béo bở, trong nhà đành phải chỉ có một chính thê cùng một dòng chính, quan cư tam phẩm nhưng ngay cả một tiểu thiếp đều không có.

 

Chuyện này không phải hắn đối với thê tử có bao nhiêu chung thủy, người biết nội tình đều biết, hắn là không cưới nổi tiểu thiếp….. Trong kinh thành phải nuôi tiểu thiếp đó cũng là một việc phí tiền, phí thuế thóc không nói, còn phải chuẩn bị một cái viện, dùng tới nha hoàn bà tử, sinh thứ tử thứ nữ vẫn phải nuôi dưỡng, hắn không phải người dư tiền…

 

Hôm nay tiến cung tới tham gia cung yến, vì không muốn trở thành trò cười cho người khác, ngay cả vừa rồi bị Cửu hoàng tử ném ra chuỗi hạt châu kia cũng là theo người mượn, nói hay lắm sáng sớm ngày mai liền phải trả.

 

Huyền Thiên Minh đương nhiên biết vị này chính là đau lòng biết bao vật kia, chẳng qua hắn không quan tâm, một chuỗi hạt châu tệ mà thôi, thủy tinh chủng cực phẩm thì đã có sao? Trong phủ của hắn vừa nắm là một bó to, hiện tại ngay cả tiểu nha đầu nhà hắn cũng không quan tâm chút nào đồ chơi kia, cùng lắm trở lại thưởng mấy xâu qua thì xong rồi, vấn đề là không có thể ở vào lúc này để tiểu nha đầu nhà hắn bị người khi dễ…..

 

Phượng Vũ Hoành khoanh hai tay ở trước người, nhìn một trò náo kịch trước mắt này, lại thỉnh thoảng hướng Thiên Vũ đầu kia ngắm nhìn thêm vài lần, phát hiện sắc mặt Thiên Vũ âm trầm, dáng vẻ không cao hứng, cho nên nàng hướng Huyền Thiên Minh khẽ lắc đầu, ra hiệu cũng đừng làm ra quá mức.

 

Cuối cùng là Huyền Thiên Minh nghe lời của nàng, nói vị quan tam phẩm đại nhân kia trở lại ban thưởng mấy xâu tốt hơn cho hắn, lúc này mới khiến việc này coi như thôi….

 

Mà những quan viên theo phe Bát hoàng tử bị đánh, từng người một nhưng có nỗi khổ không nói được. Bọn hắn tự nhiên là không dám ngay mặt lý luận với Cửu hoàng tử, thậm chí chính là gây sự với Phượng Vũ Hoành cũng là nhắm mắt mở miệng, đương nhiên, sở dĩ dám cứng rắn đối đầu, đây là bởi vì Bát điện hạ đã trở lại, chỗ dựa của bọn hắn trở lại, mà sau khi trở về cũng đã chuyển nói với mọi người, lần này trở về chắc chắn có động tác lớn, bảo bọn họ toàn lực phối hợp.

 

Trước mắt, hai bộ thi thể còn nằm trên đất, Kinh Triệu Duẫn Hứa Cánh Nguyên đã cho người đi tìm Lệ đại học sĩ, mà phu phụ Mã đại nhân Hình bộ thượng thư cũng còn đang lau nước mắt.

 

Bên này, Lục hoàng tử làm chứng cho Phượng Vũ Hoành, bọn hắn nắm cái gì để kiềm chế Phượng Vũ Hoành đây, xem ra trước mắt quả thực hiệu quả rất ít, Tế An quận chúa này vốn cũng chẳng phải mấy cái tiểu thư văn nhược không ra cổng trước không bước cổng trong, người ta là trên chiến trường trở mình tới được, sẽ bị vụ đàm tiếu này thì vấp chân sao?

 

Trong lúc nhất thời, đám người cũng không biết còn có thể có cái chiêu mới gì, mọi người bị đánh cũng đều đau, ai nấy khóe miệng đều ào ào chảy máu, vẫn cứ cũng không có thái y tiến lên xem cho.

 

Lúc này Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc cũng là mặt lạnh đứng, nhưng sau khi đứng một hồi thì nói một câu:

-“Đệ muội thật là... Bát ca biết nói thế nào đây? Dường như mỗi một lần có đệ muội tham dự tiệc rượu đều sẽ xảy ra một ít sự cố. Một phần…..

 

Nhắc tới lời này, các quan lại không lời kia lập tức lại lần nữa sinh động lên, thậm chí có người đếm trên đầu ngón tay, từ lúc bắt đầu lần thứ nhất Phượng Vũ Hoành tham gia cung yến tính lên, mỗi một việc, mỗi một chuyện một lần nữa nhắc tới: Nhấc lên, thậm chí ngay cả chuyện Phượng Vũ Hoành từng lên triều đình cũng bị lục ra.

 

Chuyện cũ năm xưa, đến là giúp đỡ nàng làm một cái tổng kết rất tỉ mỉ. Chỉ là những người này chỉ một mặt tính toán bởi vì quan hệ Phượng Vũ Hoành đã chết đi những người nào, bởi vì quan hệ Phượng Vũ Hoành Đại Thuận đã phá đi ít nhiều quy củ ban đầu, đối với Phượng Vũ Hoành đã từng vì Đại Thuận làm chuyện tốt nhưng không nhắc tới một lời. Cái gì luyện thép, cái gì trị thiên tai, cái gì hành y trị dịch, những thứ này hết thảy bị mọi người mang tính lựa chọn quên đi, thật sự không cần mặt.

 

Rất nhanh, đã có người quỳ trước mặt Phượng Vũ Hoành, than thở khóc lóc nói:

-“Tế An quận chúa! Xin đừng nên lại nhúng tay vào việc trong triều, Đại Thuận có chư vị hoàng tử, có vô số nam nhi giỏi thủ gia vệ quốc, không cần ngài lại vì Đại Thuận mang đến cái gì, ngài nên trong phủ an tâm mà làm quận chúa phú quý của ngài, không nên gieo vạ cho Đại Thuận!

 

Cùng với tiếng hô này, nhóm người sớm có chuẩn bị lập tức té quỵ một mảnh, cùng nhau nói lời nói tương tự, vừa nói vừa dập đầu. Thậm chí còn có người hướng Thiên Vũ đế cầu lên ——

-“Hoàng thượng, nữ tử vào triều vốn cũng không đúng quy củ, mỗi lần Tế An quận chúa xuất hiện tại trong cung đều có thảm sự phát sinh, nàng là một người không may mắn, thỉnh hoàng thượng hạ lệnh sau này không nên để Tế An quận chúa tiến cung nữa!

 

Thiên Vũ nghe được kinh hãi, thời gian cung yến chết mất hai người, chẳng phải hẳn là lập tức phái người đi tra án sao? Đề tài đây là thế nào nhảy xa như vậy, cư nhiên vòng tới chỗ Phượng Vũ Hoành? Còn thăng lên đến cao độ như vậy.

 

Trong đầu ông có chút hỗn loạn, trong nháy mắt còn coi chính mình say rượu không tỉnh, theo bản năng bấm Chương Viễn một cái, đau đến Chương Viễn không ngừng toét miệng.

 

Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong nghe không nổi nữa, tức giận nói:

-“Tế An quận chúa là người trong hoàng gia, các ngươi đây là muốn nhúng tay việc hoàng gia sao?

 

Ngay lập tức có người của Bát hoàng tử lại cao giọng nói:

-“Hiền vương điện hạ, các lão thần này nhưng cũng là suy nghĩ vì Đại Thuận ta! Chúng ta là quan viên Đại Thuận, đương nhiên phải vì Đại Thuận phụ trách, vì hoàng thượng phụ trách. Mạch máu Đại Thuận không thể nắm giữ ở trong tay một cô nương, đây là quy củ của lão tổ tông, mong rằng Hiền vương điện hạ phân rõ, mong rằng hoàng thượng cũng có thể vì Đại Thuận suy nghĩ, vì bách tính suy nghĩ!

 

-“Đúng vậy! Hoàng thượng, không thể lại để Tế An quận chúa tiến cung, bằng không tai nạn một cái tiếp theo một cái, vĩnh viễn không có ngưng hẳn!

 

-“Trong kinh thành cũng sẽ không cần Bách Thảo Đường của quận chúa, đó chẳng qua là cái thủ đoạn hốt bạc, thỉnh Tế an còn lớn hơn thuận một cái bộ dạng ban đầu, xin cho dân chúng một cái chỗ trú ngụ an ổn!

 

-“Hoàng thượng!

Hai phu phụ Mã đại nhân Hình bộ thượng thư cũng xoay người lại không ngừng dập đầu với Thiên Vũ,

-“Hoàng thượng, Tế An quận chúa xác thực người không may mắn, nữ nhi của chúng thần chết không rõ ràng, cũng bị nàng khắc chết!

 

Một câu một câu, đối Phượng Vũ Hoành lên tiếng phê phán che ngợp bầu trời mà đến, liền giống như diễn kịch, từng người từng người hành động cũng rất tốt.

 

Phượng Vũ Hoành nhìn những người này, phát hiện còn có một chút quan viên nguyên bản trung lập cũng không biết là bị cảm hoá hay bị người cổ động, cũng quỳ theo. Người ở đây rất nhiều, lại cũng quỳ gần một nửa số lượng, cái này đến là một cái ngoài ý muốn.

 

Thiên Vũ đế tức giận đến muốn chặt người, thao con mẹ, thật vất vả ông mới có một nhi tức toàn năng, còn nghĩ phải hống nâng thật tốt, để nàng giúp đỡ lão Cửu nhiều hơn, giúp lão Cửu chính là giúp Đại Thuận này! Nghĩ sau này lão Cửu kế vị, được nhi tức này giúp đỡ, có thể thống trị Đại Thuận càng tốt hơn. Lại không nghĩ rằng, những lão bất tử này cư nhiên gần sang năm mới đuổi đến trên điểm mấu chốt này ngột ngạt ông, nhi tức quý giá nhất của ông bị nói tới cùng như một yêu quái. Còn cái gì người không may mắn, theo ông thấy, đám lão bất tử này mới đúng không rõ! Mẹ nó, hôm nay chắc chắn phải đánh chết bọn hắn!

 

Thiên Vũ bắt đầu tại chỗ loanh quanh, một bên loanh quanh một bên còn dùng ánh mắt tìm kiếm chung quanh. Đám người đều không hiểu đây là ý gì, đến là Chương Viễn phản ứng kịp trước tiên, nhanh thu xếp để Ngự lâm quân gần đó đều lui bước về phía sau, không ngừng lui ra phía sau.

 

Phượng Vũ Hoành cũng không hiểu đây là chuyện gì, nhỏ giọng hỏi Huyền Thiên Ca:

-“Đây là làm gì vậy?

 

Huyền Thiên Ca cân nhắc một hồi, nói:

-“Chuyện này tám phần mười là Hoàng bá bá đang tìm vũ khí chuẩn bị đánh người.

 

Quả nhiên, lời nàng mới vừa nói ra, đầu kia chợt nghe được Thiên Vũ đế tức giận nói:

-“Chương Viễn! Ngươi thứ ăn cây táo, rào cây sung, ngươi để cho tất cả bọn hắn lui về phía sau làm gì? Muốn tạo phản phải không? Thao con mẹ, lão tử tìm không được đao kiếm tìm cây côn cũng được chứ? Gậy không có, cành cây cũng được chứ? Lão tử muốn nhìn thử dùng cành cây quất bọn hắn còn dám trốn là thế nào?

 

Thiên Vũ nói làm là làm luôn, cây bên hồ rất nhiều, cao thấp cũng có, ông khoát tay liền bẻ một nhánh cây dài xuống, sau đó xông tới đám đại thần đang quỳ ầm ĩ, vung tay lên thì quất tới.

 

Thiên Vũ cũng là hoàng đế từng thân chinh đi lên chiến trường, một thân công phu cũng không yếu, tuy nói bởi vì lúc còn trẻ đi lên chiến trường để lại chút tiểu thương tiểu bệnh, đến già đều tìm tới, nhưng đánh các quan lại không dám đánh trả này vẫn là dư xài…..

 

Ông ra sức đánh, cứ giống như quất oan gia. Mà bọn quan viên này bị ông đập cho oa oa kêu to, tuy là trong ngày mùa đông mặc nhiều cũng bị quất đau đớn, từng cái từng cái thậm chí trong lòng trào lên hoài nghi lão hoàng đế này đến cùng phải hay không thân thể càng ngày càng không tốt? Thế nào sức lực này còn lớn như vậy, nào giống như một cái lão nhân tuổi già?

 

Bên này oa oa kêu loạn, những người còn lại cũng chỉ có thể ngóng nhìn, hoàng hậu muốn đi lên can ngăn, thử mấy lần đều không thể tới gần người, có hai lần còn chút xíu đã bị Thiên Vũ vung cành cây lên đánh vào gò má, doạ bà không dám tiến lên nữa.

 

Các hoàng tử thì lại khoanh tay nhìn, nhìn như náo nhiệt, thậm chí Huyền Thiên Minh còn ra chủ ý cho Thiên Vũ ——

-“Đánh trên cổ và mặt… xiêm y dày đánh vào sẽ không đau.

 

Vì thế Thiên Vũ mới hạ thủ, quả nhiên roi liền chọn chỗ da thịt lộ ở bên ngoài mà đánh.

 

Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc nhanh nhíu mày nhìn, cũng không tiến lên, nhưng đối với các quan lại kia nhìn qua hắn lắc lắc đầu, sau đó làm động tác hơi nhỏ…

 

Những quan viên kia được ám chỉ, nghiến răng, lập tức lại lần nữa gào thét lên ——

-“Hoàng thượng, ngài hôm nay chính là quất chết chúng thần, thần cũng phải xả thân vì vận nước Đại Thuận, vì lê dân bá tánh trong thiên hạ.

 

-“Hoàng thượng! Tế An quận chúa là người không may mắn, thỉnh hoàng thượng không nên cho quận chúa lại nhúng tay vào việc trong triều, thỉnh hoàng thượng suy nghĩ vì thiên hạ!

 

Mặc kệ Thiên Vũ đế làm sao đánh, những người này y hệt lại không sợ đau vậy, càng không ngừng hô lời nói tương tự, từng người một còn dập đầu trên mặt đất, có người trên trán đều đụng đến ra máu.

 

Dần dần, Thiên Vũ đế cũng mệt mỏi, động tác dưới tay cũng chậm lại.

 

Cuối cùng Huyền Thiên Minh không nhìn nổi nữa, chớp mắt nhìn Huyền Thiên Hoa, người sau bất đắc dĩ, tiến lên, tự mình nâng Thiên Vũ đế trở lại.

 

Thiên Vũ đế vốn còn muốn mắng lên vài câu, lại nghe Huyền Thiên Hoa ghé vào lỗ tai ông nhỏ giọng nói:

-“Ngài là hoàng đế, lúc như thế này, không nên chửi.

 

Đúng vậy, ông là hoàng đế, là hoàng đế phải kềm chế tính tình của mình, không thể quá tùy tính, không thể quá làm theo ý mình. Đều nói sau khi làm hoàng đế liền có được thiên hạ, khắp thiên hạ đều là của ông, muốn làm gì thì làm cái đó. Nhưng sau khi ngồi trên bảo tọa này ông mới biết được, thì ra hoàn toàn khác biệt, sau khi làm hoàng đế, quá nhiều việc thân bất do kỷ, cả ăn cơm uống nước cũng có người nhìn, món ăn mà thích cũng chỉ tối đa ba miếng, nếu lại muốn ăn sẽ có hạ nhân huỷ bỏ món ăn đó đi. Sủng hạnh phi tần hậu cung cũng vậy, mỗi tháng vào hậu cung đều có định sổ, không thể nhiều, cũng không có thể ít, y hệt như thi hành nhiệm vụ đi hoàn thành cái gọi là ân huệ cùng hưởng, còn khiến cho thế nhân đều hâm mộ không thôi.

 

Ông bị lễ nghi quy củ như vậy trói buộc mấy chục năm, đến những năm này, ông đã già đi, bọn nhi tử trưởng thành, tính tình của ông cũng lên cao, càng bắt đầu như là tiểu hài tử cái loại cùng quy củ lễ nghi phân cao thấp kia, không nghĩ lại vâng theo, muốn sống cho thoải mái, nhưng cho tới bây giờ, Thất nhi tử nói tới, ông mới nhớ chính mình còn là một hoàng đế, có một số việc tuy lại không nguyện, cũng không làm được... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 815:

☆, Cùng cửu gia đánh đổi đối nghịch!

 

-“Lão Thất.

 

Thiên Vũ Đế một thân uể oải, nhìn những lão thần trước mắt thương tích khắp người còn quỳ trên mặt đất, luôn có một loại kích động muốn đẩy những người này vào trong sông.

 

Thế nhưng ông không thể, ông chỉ có thể hỏi Huyền Thiên Hoa:

-“Ngươi nói chuyện này nên làm sao?

 

Huyền Thiên Hoa một mực lại không ra ý cho ông, chỉ là nói với ông:

-“Ngài là hoàng đế, nên làm như thế nào ngài so với nhi thần rõ ràng.

 

-“Ý của ngươi là, chỉ có thể ấn theo phương thức của hoàng đế mà làm?

 

Thiên Vũ có chút tuyệt vọng nhìn về phía Phượng Vũ Hoành... Theo phương thức của hoàng đế, vậy thì ở cái thời điểm mấu chốt này tuyệt đối không thể bởi vì một nữ tử mà bác bỏ những trọng thần này. Trong những người quỳ trên mặt đất này có quan viên nhỏ bốn, năm phẩm, nhưng cũng có Thượng Thư bộ Hình, cùng với Đại Lý tự Thiếu Khanh, hôm nay nếu như ông bác bỏ những người này, ngày mai chuyện này sẽ truyền khắp kinh thành, nói Thiên Vũ Đế ông chỉ sủng Cửu hoàng tử, trong lòng chỉ có nhi tử Vân phi sinh, liên đới cũng sủng Cửu hoàng tử phi tương lai lên trời. Vì để cho Phượng Vũ Hoành ở trong cung có địa vị, liền đề nghị của Thượng Thư bộ Hình cùng Đại Lý tự Thiếu Khanh những trọng thần như vậy đều cự tuyệt, còn cầm cành cây đánh người, ông danh tiếng người hoàng đế này sẽ hoàn toàn bị huỷ.

 

Thiên Vũ Đế nhắm chặt mắt, tâm giận đến run rẩy. Nhưng vào lúc này, đột nhiên nghe được tiếng Huyền Thiên Minh truyền đến, là nói câu:

-“Không cho thê tử của ta quản sự tình? Không cho nàng tiến cung sao? Quá tốt rồi! Bản vương thực sự phải cảm tạ chư vị đại nhân đấy! Những năm này bản vương vẫn đang suy nghĩ, làm sao nữ tử người khác mỗi ngày đi dạo phố mua đồ trang sức xiêm y, cả ngày không phải cân nhắc nơi nào ăn ngon chính là nơi nào chơi vui, không nữa thì chính là ở trong phủ ngủ nướng, lại nghiên cứu cho mình tìm cái phu quân như ý, sống tháng ngày được kêu là một cái thích ý. Nhưng vì sao thê tử bản vương gia thì mỗi ngày luôn vì sự tình đất nước bận tâm, lại là luyện thép, lại là trị bệnh cứu người, dựa vào cái gì? Trong kinh Bách Thảo Đường mở ở nơi đó, thuốc bán đi vẫn không nhiều bằng thuốc bố thí ra ngoài, mỗi tháng đều là kinh doanh lỗ vốn, cũng là bởi vì A Hoành nói phải giảm thiểu gánh nặng cho phụ hoàng. Quốc thổ Đại Thuận quá lớn nàng quản hoàn toàn không được, nhưng ít ra ở bên trong kinh thành muốn làm hết sức vì phụ hoàng phân ưu. Bất quá chư vị đại nhân nói rồi, Bách Thảo Đường không cần mở ra, sau này nàng cũng không cần quan tâm quốc sự, bản vương ở đây thật sự phải cảm tạ chư vị đại nhân, đã giải thoát cho A Hoành.

 

Hắn nói, cũng thật là trịnh trọng cúi mình vái chào về phía những quan viên này, sau đó không dấu vết hướng về phía Phượng Vũ Hoành chớp mắt, lại nói:

-“Từ nay về sau, Tế An quận chúa sẽ ở trong phủ an nhàn hưởng phúc, Bách Thảo Đường trong kinh chúng ta cũng sẽ không mở cửa, an nhàn thì đi dạo khắp nơi, tiêu xài bạc, mua đồ trang sức, sau này hoàng cung này cũng không tiến vào. Ừ, liền quyết định như thế.

 

Nói xong, hướng về phía Phượng Vũ Hoành cười cười, nói:

-“Thê tử, nàng xem coi thế nào?

 

Đương nhiên Phượng Vũ Hoành cho hắn thể diện, lập tức tươi cười rạng rỡ nói:

-“Đã sớm muốn được như thế! Ngày mai bản quận chúa liền đi kêu người đóng Bách Thảo Đường.

 

Bên này đã tỏ thái độ, những đại thần đang quỳ kia tập thể thở phào nhẹ nhõm. Bát điện hạ giao nhiệm vụ cuối cùng cũng coi như là viên mãn hoàn thành, tuy nói bên trong có thật nhiều khúc chiết, nhưng tốt xấu kết cục cũng như Bát điện hạ mong muốn. Còn hai người đột nhiên bị giết kia, bọn họ thật sự không biết là ai làm, trong lòng cân nhắc sẽ không phải là Bát điện hạ chứ? Bất quá sự tình chưa có điều tra rõ ràng, ai cũng không thể nói lung tung, bất quá chính là ở trong lòng đoán xem thôi.

 

Thiên Vũ là không hiểu trong hồ lô hai người này bán chính là thuốc gì, bất quá Huyền Thiên Minh đã để lại cho ông rất nhiều cảm xúc. Ngẫm lại xem, xác thực, tiểu thư người khác sống rất là thoải mái, nhưng A Hoành đứa bé này thì khổ hơn nhiều, tuy nói ở trên mặt tiền bạc không thiếu, ông cũng chưa bao giờ chặng thứ tốt, nhưng so với những cống hiến mà nàng đã làm vì Đại Thuận, thế nhưng đã ít lại càng ít. Huống chi nha đầu này còn theo lão Cửu ra chiến trường, vì Đại Thuận thu phục quốc thổ đó là tận hết sức lực, bây giờ nói bỏ quên người ta liền bỏ quên, cái này khiến ông làm sao nhẫn tâm?

 

Thiên Vũ Đế nhìn Phượng Vũ Hoành, cũng không biết nên nói cái gì, liền sững sờ ở tại chỗ, mãi đến tận khi Phượng Vũ Hoành hướng về phía ông, chủ động nói câu:

-“Những năm này A Hoành đa tạ phụ hoàng đã nâng đỡ, nhưng sau này sợ là không cách nào thường xuyên tiến cung tới thăm phụ hoàng. Phụ hoàng thân thể không được, kính xin phải bảo trọng mới được.

 

Mấy câu nói, nói tới thiếu một chút nước mắt Thiên Vũ đã rơi ra, tuy rằng trong lòng ông vẫn cảm thấy đây là lão Cửu lại cho những lão già bất tử mà không đứng đắn kia bài học, nhưng chính ông cũng không chịu nổi hai hài tử này bị bắt nạt. Nhưng lại có thể làm sao đây? Pháp luật không trách chúng thần, quân cũng không thể một mực bằng sức một người đối kháng nhiều triều thần như vậy!

 

Huống chi, trong lòng ông rõ ràng, đại thụ sau lưng những người kia là lão Bát, hài tử kia một lòng một dạ đọ sức cùng lão Cửu, muốn so sánh, nhìn ai có bản lĩnh hơn đi ngồi cái ngôi vị hoàng đế kia. Ông là phụ thân, đều phải cung cấp cơ hội công bằng cho mỗi hài tử, hoàng gia, vốn nên là như vậy, ông tuyệt đối không thể khư khư cố chấp, trong mắt chỉ có lão Cửu, như vậy coi như tương lai lão Cửu ngồi vào ở vị trí này, cũng sẽ bị người lên án, nói là dựa vào quan hệ Vân phi mới ngồi trên ngôi vị hoàng đế.

 

Nhi tử ông yêu mến nhất, không thể để cho người nói như vậy. Mà đối với lão Bát, chỉ cần hắn không giống lão tam lão tứ lúc trước bức cung phạm thượng, còn ở vào vị trí hoàng tử đi cạnh tranh, vậy hãy để cho bọn họ tranh đi, ông cũng muốn nhìn một chút, cái thiên hạ này, đến cùng ai có bản lĩnh hơn đi ngồi vững vàng nó!

 

-“Kinh Triệu Duẫn.

Thiên Vũ chỉ vào hai bộ thi thể kia, mỏi mệt mở miệng,

-“Hôm nay đã xảy ra vụ án, điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của hai người này, cần phải tìm ra hung phạm. Vụ án này trẫm sẽ liên tục theo dõi, ngươi không nên khiến cho trẫm thất vọng.

 

Hứa Cảnh Nguyên mau mau quỳ xuống trước mặt Thiên Vũ tỏ thái độ:

-“Xin hoàng thượng yên tâm, trong vòng mười ngày thần nhất định cho ngài một cái trả lời thoả mãn chắc chắn!

 

Đây là Hứa Cảnh Nguyên khoa trương mở miệng, mười ngày phá án, người nhà của hắn thực tại vì hắn lau một vệt mồ hôi.

 

Cung yến tan rã trong không vui, ngay khi mọi người chuẩn bị khấu đầu với Đế hậu xuất cung hồi phủ thì, nhưng lại có người đánh bạo đưa ra:

-“Hoàng thượng, trong cung phát sinh sự tình dạng này, lại là ở đại niên, thực cực kỳ quá không may mắn. Mà điều này cũng đã nói rõ phòng thủ trong cung không nghiêm, thị vệ Ngự lâm quân không thể trốn tránh trách nhiệm.

 

Lời này vừa nói ra, trong mắt Huyền Thiên Minh lập tức bắn ra một đạo hàn quang, bên trong Ngự lâm quân có hơn một nửa là do hắn thống lĩnh, cái này không phải làm khó dễ thẳng hắn sao?

 

Mi tâm hắn khẽ nhúc nhích, cánh tay lại bị Huyền Thiên Hoa đè đè xuống, bên tai truyền đến tiếng Huyền Thiên Hoa:

-“Bình tĩnh đừng nóng, bọn họ có chuẩn bị mà đến, trong cung có chuyện cũng là rõ như ban ngày, ngươi trốn tránh không được trách nhiệm này, không bằng tùy theo bọn họ, nhìn xem cuối cùng có thể ầm ĩ thành cái kết quả gì?

 

Huyền Thiên Hoa bên này vừa khuyên trụ được người, đầu kia cũng đã có người kiến nghị Huyền Thiên Minh giao ra binh quyền thống lĩnh một bộ phận Ngự lâm quân.

 

Thiên Vũ tức giận đến run rẩy, ngay cả Chương Viễn đều không nhìn nổi, lớn tiếng nói:

-“Các ngươi khinh người quá đáng!

 

Nhưng đến cùng hắn chỉ là một thái giám, trong lúc nhất thời lại chọc đến một trận chê trách.

 

Thiên Vũ xem như là đã nhìn ra, những người này hôm nay là không đạt được mục đích không chịu bỏ qua, nhưng ông có thể nói cái gì? Cuối năm chết mất hai người, Ngự lâm quân là làm ăn gì?

 

Thời điểm như thế này chính là có ý bao che cũng là không còn gì để nói, lúc này lão hoàng đế hạ quyết tâm, giậm chân một cái lớn tiếng nói:

-“Được, lão Cửu, chuyện này ngươi không thể tách rời quan hệ, giao ra binh phù điều động Ngự lâm quân đây!

 

Huyền Thiên Minh không nói hai lời, cho tay vào ngực, móc ra binh phù, giơ tay liền ném tới hướng Thiên Vũ đầu kia.

 

Binh phù lướt qua không gian, trải qua vị trí các hoàng tử, ánh mắt Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc trượt theo cái binh phù kia, vẫn trơ mắt mà nhìn nó rơi vào trong tay Thiên Vũ, thậm chí còn phát hiện Thiên Vũ chính là nhìn tới hướng mình.

 

Vừa rồi trong mắt hắn tựa hồ lộ ra một tí tẹo tham lam như thế, cũng không biết có bị phụ hoàng thu vào đáy mắt hay không.

 

Binh phù một lần nữa đưa về trong tay Thiên Vũ, lập tức thì có người kiến nghị do đồng dạng quanh năm ở bên ngoài mang binh nên cho Bát hoàng tử nhận lấy quyền lợi này, nhưng Thiên Vũ cũng có lời:

-“Làm sao, Bát điện hạ của các ngươi qua năm không trở về phía nam à? Nếu như vậy, cũng được, binh quyền Ngự lâm quân giao cho lão Bát. Lão Bát, ngươi đem binh quyền phía nam giao cho lão Cửu đi, chờ sang năm để cho hắn đi nhận lấy nam giới, ngươi cũng không cần trở lại nam giới, lưu ở kinh thành vừa vặn có thể thống lĩnh Ngự lâm.

 

Thiên Vũ ra mặt, trong mắt lộ ra vô số hết sạch, cái quan chức tự cho là thông minh muốn hãm hại Huyền Thiên Minh trong nháy mắt liền choáng váng!

 

Nguyên bản vốn còn muốn chính mình là giúp đỡ Bát hoàng tử làm chuyện lớn, lấy quyền lực thống lĩnh Ngự lâm quân của Cửu hoàng tử, cái này xem như là một cái công lớn chứ? Từ nay về sau chính mình có thể ở chỗ Bát hoàng tử giữ lấy một vị trí, cũng không phải cái người vô dụng, vận làm quan so với hiện tại hanh thông rất nhiều, trong nhà cũng có thể theo thăng chức rất nhanh.

 

Nguyên bản hắn đang làm mộng đẹp, lại lập tức bị Thiên Vũ đánh trở về Địa ngục, người kia kinh ngạc mà quỳ, theo bản năng mà lại nói câu:

-“Hoàng thượng là đang nói đùa chứ?

 

Thiên Vũ hừ lạnh:

-“Quân vô hí ngôn.

 

Sau đó nhìn về phía Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc, lại nói:

-“Lão Bát, trẫm đang nói chuyện với ngươi đây!

 

Huyền Thiên Mặc đã tức đến tan vỡ, hắn tự nhận định lực cùng năng lực ứng biến của chính mình đều xem như là cực kỳ mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không như lão tam cùng lão tứ lúc trước vậy ngốc thấu khang. Nhưng lại vạn lần không nghĩ tới, trong đội ngũ chính mình xuất hiện một đồng đội đầu heo như vậy, chuyện này quả thật là giết người không đền mạng.

 

Binh quyền Nam giới, đó là căn cơ mà hắn đã nỗ lực nhiều năm vì chính mình mới kiếm được, hắn thậm chí ở phía nam đã kiến lập xuống tiểu triều đình, còn kế hoạch cùng câu thông với các tiểu quốc bên trong đại mạc.

 

Một khi giao ra binh quyền này, hắn là mất đi hết thảy thẻ đánh bạc, lập tức từ một con cọp đã biến thành một con mèo, móng vuốt quào người có thể đau không?

 

Huyền Thiên Mặc lập tức quỳ xuống, lớn tiếng nói:

-“Phụ hoàng, chuyện cười như vậy vạn vạn lần không mở ra được! Nhi thần ở nam giới nhiều năm, đối với thế cuộc bên kia rõ rõ ràng ràng, trước mắt khắp nơi đều không ổn định, thời điểm như thế này đổi chủ soái xa lạ, với quốc gia đang yên ổn mà nói là bách hại mà không một lợi đâu!

 

-“Bát ca, lời ấy sai rồi!

Lúc này, Huyền Thiên Minh lại mở miệng nói chuyện,

-“Năm trước bản vương cũng đi tới Nam giới mấy tháng, tình huống Bát ca nói xác thực là thật, nhưng bản vương cũng không phải là chủ soái xa lạ. Ở nam giới mấy tháng, đối với thế cuộc cùng địa thế đầu kia không nói hiểu đến rõ rõ ràng ràng, nhưng cũng coi như là tám chín phần mười, nếu như hiện giờ thay đổi người khác sợ là sẽ phải lộn xộn, nhưng bản vương đi, thì sẽ không phát sinh tình huống như vậy, Bát ca không cần lo lắng.

 

Huyền Thiên Mặc hận đến cắn răng:

-“Cửu đệ là đang đùa giỡn an nguy của Đại Thuận.

 

-“Lớn mật!

Thiên Vũ giận dữ, nói:

-“Lời là trẫm nói, trẫm đang đùa giỡn sao? Bọn họ nói để lão Cửu giao ra binh quyền Ngự lâm quân, lão Cửu liền giao, còn ngươi thì sao, hiện tại trẫm bảo ngươi giao ra binh quyền nam giới, liền không dễ à? Có phải là mấy thần tử so với trẫm đều hữu hiệu hơn? Lão Bát, trẫm xem là tháng ngày ngươi ở bên ngoài đã quá lâu, đã quên quốc gia còn có một vị quân vương, quên trẫm là phụ hoàng của ngươi!

 

Đỉnh đầu đã bị chụp mũ, Bát hoàng tử biết, hôm nay lặp đi lặp lại nhiều lần bức bách hai người Huyền Thiên Minh cùng Phượng Vũ Hoành, đã chạm vào giới hạn của Thiên Vũ, nếu như lúc này hắn không giao ra binh quyền, sợ là cái cục diện này không thể thu hồi. Thôi, để năm sau lại lên kế hoạch nghĩ biện pháp trở về nam giới, cùng kéo đại mạc ở đó khởi sự, như vậy vừa vặn, thêm nữa binh mã nam giới cũng chỉ nghe hiệu lệnh của một mình hắn.

 

Hắn gật đầu, hai tay nâng lên binh phù, đưa tới trong tay Thiên Vũ... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 816:

☆, Lão Bát hung tàn!

 

Phượng Vũ Hoành cảm thấy, chính mình không phải đứng đầu lừa gạt, Huyền Thiên Minh mới là một cao thủ làm ăn! Thẳng thắn giao ra quyền thống lĩnh Ngự lâm quân, đổi lấy ba mươi vạn đại quân nam giới, khoản buôn bán này nghĩ như thế nào đều là có lời.

 

Bất quá điều duy nhất làm cho nàng lo lắng chính là Ngự lâm quân canh giữ lại là đại nội hoàng cung, biên giới rối loạn còn có đường lùi, dù cho bị đoạt thành cũng là có cơ hội đoạt lại. Chỉ khi nào trong hoàng cung bị người khống chế lại, vậy coi như là trực tiếp bắt cóc trung tâm quyền lực Đại Thuận, cái này thì tương đương với một người bị gãy tay chân còn có cơ hội sống, nhưng bị bóp nát trái tim vậy thì chắc chắn phải chết.

 

Phượng Vũ Hoành nghĩ tới đây, trên mặt lại hiện lên một tầng lo lắng.

 

Sự tình xử lý xong, rốt cục Thiên Vũ lên tiếng cho tất cả mọi người lập tức xuất cung, bao gồm các hoàng tử, phi tần, bao gồm hoàng hậu, cũng không muốn bầu bạn với bất cứ ai, ông uống nhiều rồi, muốn trở về ngủ.

 

Chương Viễn đỡ Thiên Vũ đi ra cánh rừng, đưa lên ngọc liễn, Thiên Vũ an vị ở trong ngọc liễn còn nhắc tới:

-“Sau này A Hoành thật sự không thể vào cung sao? Vừa nãy trẫm tựa hồ cũng không đáp ứng qua, chuyện này còn có thể quay lại chứ?

 

Chương Viễn bất đắc dĩ nói cho ông biết:

-“Không thể xoay chuyển trở về, hoàng thượng ngài vừa nãy đáp ứng thỏa đáng, sau này quận chúa không nhúng tay vào việc trong triều, không lại tiến cung, thậm chí cái Bách Thảo Đường ngoài cung kia, sợ là đều phải đóng cửa đấy!

 

Chương Viễn nói cũng tức trong lòng, không khỏi thấp giọng chửi bới câu:

-“Thực sự là một đám lão già bất tử, làm sao Cửu điện hạ không nắm roi đánh bọn họ đều lên Tây Thiên đi?

 

Thiên Vũ hừ lạnh:

-“Ngươi cho rằng quất chết một đám đại thần cùng quất chết một phi tử là một chuyện sao? Quất chết cái phi tử nói trắng ra đó là việc nhà, quất chết đại thần vậy coi như là quốc sự! Trẫm tuy sủng ái lão Cửu, nhưng cũng không muốn làm một hôn quân, lại càng không nguyện để lão Cửu nhận cái tội danh vô liêm sỉ. Thôi, giang sơn này đều sẽ giao cho đời kế tiếp, để bọn họ tranh tranh cũng được, A Hoành là đứa trẻ tốt, nhưng nếu theo lão Cửu, đây chính là nàng nhất định phải chịu đựng. Một đường này, phong ba cũng được, nhấp nhô cũng được, bọn họ thế nào cũng phải trải qua mấy vòng, mới có thể ngồi vững vàng thiên hạ này, trẫm như một đường hộ giá hộ tống, ngôi vị hoàng đế này ngồi được quá dễ dàng, sợ là sau này không biết quý trọng, gặp phải sự tình cũng làm không ổn thỏa. Chỉ là đáng tiếc A Hoành không thể thường tiến cung, trẫm rất là yêu thích lá trà nàng đưa tới, còn có những đồ vật mới mẻ của nàng, chính là bồi tiếp trẫm trò chuyện cũng là tốt đẹp.

 

Chương Viễn lại nói:

-“Nô tài đáng tiếc nhất còn không là những thứ kia, mà là sau này quận chúa không thể thường xuyên tiến cung đến bắt mạch cho hoàng thượng, càng không thể có những thuốc quý hiếm kia. Nếu như Bách Thảo Đường trong kinh lại đóng, ngài lại có cái đau đầu nhức óc, thế nhưng chỉ có thể uống thuốc đắng trước đây. Vấn đề là đắng thì đắng đi, thấy hiệu quả cũng chậm, ngài biết, lão tổ tông chúng ta truyền xuống y thuật đến là chữa đi cái rễ, nhưng ngự y trong cung xem bệnh cho ngài căn bản là không dám dùng thuốc mạnh, đều là chút không nóng không lạnh, rõ ràng lượng thuốc chữa ba ngày liền có thể khỏi, bọn họ phải kéo đến mười ngày nửa tháng, cái này không phải làm bị tội sao.

 

Thiên Vũ Đế nghe xong cũng là liên thanh cảm thán, cái này cũng chưa tính cái gì, chết người nhất chính là cái Diêu lão đầu kia. Nghe nói Diêu gia cùng Hoành nha đầu đã hòa thuận rồi, hiện tại nhi tử thứ tám của ông đã đắc tội với Hoành nha đầu, theo cái tính khí kia của Diêu lão đầu, là làm sao cũng sẽ không lại tiến cung đến tiếp ông uống rượu. Aiza! Làm sao vừa nãy liền đã quên việc này, thật là phải chết, sớm biết chính là liều mạng làm một hôn quân, cũng không thể đáp ứng mấy lão bất tử kia! Thực sự là thất sách, thất sách mà!

 

Thiên Vũ than thở, Chương Viễn cho rằng là vì Phượng Vũ Hoành, vậy mà ông là đang phiền muộn chính mình không còn bạn rượu.

 

Mà Minh Chỉ cung bên kia, Thiên Vũ là đi trước, ngay sau đó là hoàng hậu mang theo hậu phi rời đi.

 

Nguyên quý nhân đi chậm mấy bước, ngang qua bên cạnh Bát hoàng tử thì một mặt lo âu nhìn hắn, lại nghe Bát hoàng tử ở bên tai bà nhẹ giọng nói:

-“Mẫu phi đừng lo lắng, nắm giữ hoàng cung, mới bằng nắm giữ tiếng nói Đại Thuận.

 

Lúc này mới khiến cho tâm Nguyên quý nhân chân thật một ít, sau đó yên lặng mà theo đoàn người phi tần rời đi.

 

Những người còn lại cũng lần lượt rời đi, Huyền Thiên Minh đi đến bên cạnh Phượng Vũ Hoành, vui cười hớn hở nói:

-“Thê tử, bỏ đi!

 

Nhưng mà, trên thực tế tâm tình của hắn lại là kém xa tít tắp biểu hiện ra như vậy, sau khi hai người xuất cung cùng lên long xa Huyền Thiên Minh, Vong Xuyên đi theo, còn Hoàng Tuyền thì lại mang theo Tử Duệ cùng đi long xa phủ quận chúa trở về phủ.

 

Mới vừa lên đường, Phượng Vũ Hoành liền nói ra lo lắng trong lòng.

 

Đối với việc này, Huyền Thiên Minh cũng gật đầu tán đồng, bất quá vẫn là an ủi nàng nói:

-“Nghĩ cũng không nghiêm trọng đến như vậy! Hoàng cung xác thực trọng yếu, nhưng như thế nào đi nữa giày vò cũng bất quá là ầm ĩ ở bên trong cung tường, không gây họa tới bách tính. Không thể so với khai chiến biên quan, chúng ta có thể tốc chiến tốc thắng cũng còn tốt, một khi bị đối phương đoạt thành, theo phương pháp của mấy tiểu quốc đại mạc kia, thế nhưng tất yếu sẽ đồ thành.

 

-“Đồ thành...

 

Phượng Vũ Hoành nhíu mày suy nghĩ. Nàng biết đồ thành đại diện cho cái gì, cái kia không chỉ là một câu khái quát có khả năng dân chúng lầm than.

 

Nàng không trải qua cuộc chiến đồ thành thời cổ, nhưng cũng lang bạt qua chiến trường Thiên Chu ở bắc giới, cũng từng thấy thảm trạng Đoan Mộc An Quốc trầm đông cung.

 

Huống chi, ở kiếp trước nàng đã đi qua vùng Trung Đông, từ bên trong gió lửa mưa đạn cướp ra người bệnh cứu chữa tại hiện trường, từng thấy các tội nhân hô to cái gọi là tín ngưỡng mà làm ra hành động cầm thú. Cung biến cố nhiên đáng sợ, nhưng so với quốc gia bị đồ thành, là lý trí nhiều hơn.

 

-“Những tiểu quốc đại mạc thật sự sẽ khởi sự sao?

Nàng hỏi Huyền Thiên Minh,

-“Điện hạ có thể chắc chắn chứ?

 

Huyền Thiên Minh gật đầu,

-“Có thể xác định. Lão Bát với bọn hắn làm giao dịch, lấy Cổ Thục làm đại biểu chư quốc phía nam liên hợp tấn công Đại Thuận, tạo thành nam giới hỗn loạn, hắn thì lại chắc chắn ta sẽ xuất chinh, vì lẽ đó bản thân của hắn nên sẽ tìm một ít lý do lưu ở kinh thành.

 

-“Nam giới đầu kia sẽ không để cho ta chiến đấu quá ung dung, binh mã dưới tay hắn cũng sẽ không hoàn toàn nghe lời của ta, trận chiến này tất bại, mà ít nhất phải mất ba thành. Mà mấy tiểu quốc ở nam giới liên hợp lại cũng mượn cơ hội này hướng về thủ đô Đại Thuận nghị hòa, điều kiện chính là lập lão Bát là thái tử.

 

-“Lão Bát kế vị, giao dịch bọn họ đã bàn xong xuôi là có thể tiến hành, Đại Thuận nhường ra ba thành cho tiểu quốc Đại Mạc nam giới, do Cổ Thục thống nhất phân phối.

 

-“Lần trước điện hạ nói, Bát hoàng tử không phải là người tuân thủ lời hứa.

Phượng Vũ Hoành mắt lộ ra ánh sáng lạnh, hỏi:

-“Còn có, điện hạ chắc chắn nhất định sẽ bại sao?

 

Huyền Thiên Minh cười khổ, nói:

-“Lão Bát đương nhiên không phải người tuân thủ lời hứa, một khi hắn thượng vị, cái gì Cổ Thục, cái gì đại mạc, hắn sẽ trước tiên tập hợp hơn nửa nhân mã Đại Thuận toàn lực tấn công, tuyệt đối không thể để quốc thổ Đại Thuận trôi đi ở trong tay của hắn, cái này cũng là chỗ ta đối với hắn còn hơi hơi tồn chút tình nghĩa huynh đệ. Chí ít dưới dự tính xấu nhất hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, vận nước Đại Thuận sẽ không thiệt thòi.

 

-“Nhưng ở trong quá trình này cũng không biết có bao nhiêu bách tính phải trả giá…..mà cái giá bằng cả mạng sống!

Phượng Vũ Hoành tức giận đến cắn răng:

-“Vì tâm tư của bản thân, tình nguyện lôi kéo nhiều người chôn cùng như vậy, coi như sau đó đoạt lại được ba cái thành kia, những bách tính chết đi có thể sống lại sao?

 

Trong lòng nàng còn tồn tại chủ nghĩa nhân đạo, đối với loại người coi tính mạng bách tính như rơm rác, nàng không ưa.

 

-“Bằng vào chúng ta muốn tránh.

Huyền Thiên Minh nói với nàng,

-“Vừa nãy nàng hỏi, ta dùng cái gì chắc chắn nhất định sẽ bại, đó là bởi vì ta hiểu rất rõ con đường của hắn đi. Trận chiến này nếu như ta xuất chinh, nàng hãy chờ xem, hậu bị quân nhu, dược phẩm cùng với lương thảo, tuyệt đối sẽ không theo số lượng mà phân phối, càng tuyệt đối không thể đúng hạn đưa đến!

 

-“Rất có thể liền mắc cạn ở nửa đường, để tướng sĩ chúng ta ở phía trước không có lương thực có thể ăn, chiến mã không cỏ có thể ngặm, như vậy làm sao có thể thắng?

 

-“Con mẹ nó!

Phượng Vũ Hoành trực tiếp thô bạo ra miệng, nói:

-“Hắn quá âm hiểm.

 

Ra trận giết địch, ngoại trừ vũ khí áo giáp cùng chiến thuật thống lĩnh ra, quan trọng nhất chính là lương thảo cùng quân nhu, còn có chuẩn bị dược phẩm. Nếu như những cái này tới không kịp, các tướng sĩ ngay cả ăn đều ăn không đủ no, làm sao đánh trận? Lại không nói có hay không có khí lực, chính là trong lòng cũng không còn gì để nói mà!

 

Người ta ra trận giết địch vậy cũng là việc mang theo đầu, mỗi lần xung phong đều có khả năng lại không về được, nay trước khi chết nhưng ngay cả bữa cơm no cũng không cho ăn, từ cổ chí kim cũng không có đạo lý như vậy, trước khi lên Đoạn Đầu đài chặt đầu cũng được một bữa cơm no đấy!

 

Phượng Vũ Hoành tức giận đến tim đều đập thình thịch, nhưng là có biện pháp gì? Nàng hỏi Huyền Thiên Minh:

-“Điện hạ có thể không đi không?

 

Huyền Thiên Minh nói cho nàng biết:

-“Binh quyền Đại Thuận đến đời phụ hoàng này, cũng không có đặt quá nhiều vào trong tay tướng quân, ngay cả Bình nam tướng quân những năm này cũng dần dần thả ra binh quyền, toàn bộ quy đến danh nghĩa hoàng tử. Mà trong các hoàng tử, có binh quyền, biết đánh trận, ngoại trừ ta cùng lão Bát, cũng chỉ có Thất ca.

 

-“Thất ca?

Phượng Vũ Hoành khẽ cắn răng, nói:

-“Ý của điện hạ là, nếu như điện hạ không đi, cũng chỉ có thể là Thất ca đi? Con mẹ nó khác nhau ở chỗ nào?

 

Nàng quả thực có chút không khống chế được tâm tình của mình, nhưng nàng cũng biết mắng như thế nào đều không làm nên chuyện gì, trừ phi nàng giết chết Huyền Thiên Mặc, bằng không chuyện này không xong được.

 

Thế nhưng giết Huyền Thiên Mặc, nói nghe thì dễ, tuy là nàng có không gian dối trá ở trong tay, Thịnh vương phủ, ngọa tẩm của Huyền Thiên Mặc cũng không phải dễ dàng xông vào.

 

Bất quá... mắt nàng hơi chuyển, ngọa tẩm không dễ dàng xông vào, đến chỗ khác loanh quanh một vòng đến cũng không phải không được, nếu Huyền Thiên Minh xuất chinh hậu bị lương thảo có thể theo không kịp, vậy cũng chỉ có thể để chính bọn hắn sau khi đến phía nam lại mua, mà tiền này thì...

 

-“Được rồi, những sự tình này nói sau, trước tiên điện hạ đưa A Hoành trở về phủ, trời không còn sớm, A Hoành trở lại nghỉ một lát, buổi tối còn có việc.

 

-“Chuyện gì?

Huyền Thiên Minh trực tiếp cau mày, hỏi:

-“Nàng lại muốn làm gì? Ta đã nói với nàng, lão Bát không phải lão Tam năm đó, hắn không dễ đối phó như vậy, nàng đừng có làm bừa.

 

-“Ai nha….. ai làm bừa với hắn.

Phượng Vũ Hoành cười nói:

-“A Hoành là chuẩn bị đi Lữ gia một chuyến, Lữ Yến không hiểu tại sao lại trúng độc, chuyện này trong lòng A Hoành không rõ, buổi tối đi thăm dò.

 

Huyền Thiên Minh cũng biết chuyện này nàng vẫn xoắn xuýt, liền cũng không lại hoài nghi, đem người đưa đến cửa phủ quận chúa, chỉ dặn câu:

-“Ban đêm nàng hành động cẩn thận một chút, mang theo Ban Tẩu.

 

Phượng Vũ Hoành cười với hắn,

-“Điện hạ yên tâm, chỉ là Lữ phủ, lại không phải cái hổ lang gì, Ban Tẩu tên kia ta mang theo cũng là trói buộc, điện hạ hiểu.

 

Huyền Thiên Minh gật đầu, không nói cái gì nữa. Hắn biết nha đầu này có cái không gian Càn Khôn, thời điểm nguy cấp liền chui đầu vào đó trốn một chút, đại la thần tiên cũng tìm không thấy người, cái này cũng là nguyên nhân hắn yên tâm để cho nàng đơn độc hành động.

 

Hai người ở cửa phủ quận chúa tách ra, không lâu sao, Hoàng Tuyền cùng Tử Duệ cũng từ long xa chính mình trở về phủ. Trải qua chuyện ở trong cung, Tử Duệ vẫn nhíu chặt mày rầu rĩ không vui, nhìn thấy Phượng Vũ Hoành, rất muốn cùng nàng nói chút gì, nhưng cuối cùng chỉ nói câu:

-“Tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta ngày mai nói nữa.

 

Phượng Vũ Hoành cảm thán đứa nhỏ này thực sự là lớn rồi, liền dặn hạ nhân đưa Tử Duệ trở về phòng, chính mình cũng mang theo nha hoàn trở về sân.

 

Mới vừa vào nhà, Vong Xuyên liền không thể chờ đợi được nữa nói:

-“Tiểu thư, người lừa điện hạ!

 

Hoàng Tuyền giật mình, hỏi:

-“Tiểu thư lừa gạt điện hạ? Lừa gạt điện hạ cái gì?

 

Vong Xuyên giậm chân một cái, nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hoành nói:

-“Tiểu thư nói ban đêm muốn đi Lữ phủ, nhưng kỳ thực ngài là muốn đi chỗ càng nguy hiểm hơn? Nếu như nô tỳ không đoán sai, hẳn là Thịnh vương phủ, có đúng hay không?

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 20/12/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts