Thần Y Đích Nữ - Phần 265 (817-819)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 817:

☆, Trù bạc đưa phu quân trường chinh!

 

Vong Xuyên suy đoán Phượng Vũ Hoành muốn đi Thịnh vương phủ, đã dọa sợ Hoàng Tuyền, ngay cả Ban Tẩu cũng không biết từ nơi nào xông ra, câu nói đầu tiên chính là:

-“Không thể đi.

 

Phượng Vũ Hoành vỗ trán:

-“Vì sao?

 

-“Quá nguy hiểm.

 

-“Ta không cảm thấy nguy hiểm.

Nàng thực sự giảng đạo lý cùng tuỳ tùng,

-“Người và người năng lực là không giống, ngươi cho rằng địa phương nguy hiểm, đối với ta mà nói như giẫm trên đất bằng.

 

Ban Tẩu bị đả kích đến mặt mày cau có, nhưng vẫn là cắn răng nói câu:

-“Vậy cũng không được.

 

Nói xong, nhìn thấy Phượng Vũ Hoành một mặt kiên định, cảm thấy tám phần mười là không ngăn được, liền bổ túc một câu:

-“Trừ phi chủ tử mang ta theo.

 

Vong Xuyên theo sát cũng nói:

-“Nô tì cũng đi.

 

Hoàng Tuyền cũng rất muốn nói một câu như thế, nhưng nàng am hiểu nhất chính là đánh đấu, khinh công cùng dạ hành ẩn giấu cũng không phải sở trường của nàng, đi theo ngược lại sẽ cản trở, vì lẽ đó lời đến bên mép cũng phải thu lại, chỉ là tự ức chế chính mình đến không chịu được.

 

Phượng Vũ Hoành cũng là đau đầu, nàng phân tích với hai người kia:

-“Ta là đi thám thính ban đêm, không phải đi ngắm cảnh, hôm nay cũng không phải tết Nguyên Tiêu, Thịnh vương phủ càng không thể có hoa đăng, các ngươi đều đi theo làm gì? Không biết càng nhiều người mục tiêu càng lớn sao?

 

Vong Xuyên vô cùng rối rắm, đạo lý này nàng hiểu, trước đây thời điểm ở Ngự vương phủ bởi vì khinh công xuất sắc, cũng làm không ít sự tình thám thính ban đêm này, đương nhiên rõ ràng đạo lý người càng nhiều mục tiêu lại càng lớn.

 

Nàng rối rắm thật lâu, rốt cục nói câu:

-“Nô tỳ có thể không đi, nhưng chí ít tiểu thư phải mang theo Ban Tẩu.

 

-“Vong Xuyên.

Phượng Vũ Hoành nhắc nhở nàng,

-“Ở bên trong long xa Cửu điện hạ cũng đã nhắc nhở qua, ta mang theo Ban Tẩu, sau đó thái độ Cửu điện hạ lại là gì? Còn nói muốn mang theo?

 

Vong Xuyên giậm chân một cái:

-“Đó là bởi vì tiểu thư lừa gạt điện hạ nói là đi Lữ phủ của Hữu tướng! Đi Lữ phủ đương nhiên không có chuyện gì, nhưng trên thực tế tiểu thư muốn đi chính là Thịnh vương phủ đấy? Tiểu thư ngài phải mang theo Ban Tẩu, nếu như không mang, hiện tại nô tỳ liền đi nói cho Cửu điện hạ biết, nói ngài chuẩn bị đêm khuya hành động đơn độc xông vào Thịnh vương phủ.

 

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ, nha hoàn của nàng càng ngày càng có chủ ý nha! Cũng dám đi đâm thọc, cái này sau này còn không phải tạo phản sao?

 

Bất quá nàng cũng biết, Vong Xuyên các nàng là vì muốn tốt cho mình, dù sao Thịnh vương phủ không thể so với nơi khác, nếu như thật sự có chuyện bất trắc, không phải Huyền Thiên Minh sẽ nổi điên sao.

 

Nàng suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói:

-“Thôi được, vậy Ban Tẩu hãy cùng đi. Tối nay giờ tý xuất phát, bây giờ còn có thể ngủ một hồi.

 

Vì sợ Phượng Vũ Hoành chính mình lén lút chuồn mất, Ban Tẩu không sang phòng khác cũng không lên cây, ngồi ngay ở gian ngoài phòng nàng ngủ, khiến cho Phượng Vũ Hoành tức giận đến trùm chăn kín đầu, trong lòng mắng trên một vạn lần, ngẫm lại không cam lòng, lại lò đầu ra ngoài lớn tiếng nói:

-“Ban Tẩu, ta nói cho ngươi biết, đừng đánh ý đồ xấu hạ cái mê dược gì cho ta, chủ nhân nhà ngươi là thần y, cái mê dược kia của ngươi đối với ta vô dụng! Một chút đều dùng không được!

 

Nói xong, lại trùm đầu tiếp tục chửi bới.

 

Ban Tẩu cũng không phản ứng lại nàng, liền tự mình ở bên ngoài ngồi uống nước trà, một bát tiếp theo một bát, rất nhanh thì nghe được Phượng Vũ Hoành nhỏ giọng nói thầm:

-“Uống! Uống chết ngươi! Uống cho ngươi liên tục chạy nhà xí, xem ngươi còn thấy ta thế nào!

 

Cái này đến là nhắc nhở Ban Tẩu, đúng vậy, uống nhiều nước khẳng định là phải đi tiểu, hắn vừa đi tiểu, lấy bản lĩnh của nha đầu này còn không đến vèo một cái liền không còn thân ảnh. Liền bát trà nắm trong tay cũng để xuống, trong lòng nghĩ mấy trăm lạng bạc ròng một bộ trà cụ dùng để uống trà bất quá cũng chính là cái tư vị này, không là cái gì.

 

Đến là ngủ một lúc, giờ tý cũng rất nhanh đã đến, đồng hồ sinh học của Phượng Vũ Hoành luôn luôn rất chuẩn, đây là ở kiếp trước đã tạo thành thói quen. Chỉ cần nàng muốn ở một thời gian cố định tỉnh lại, trước khi ngủ ở trong lòng sẽ nhắc tới mấy lần, sau đó mở mắt thì, bảo đảm thức dậy so với cái thời gian định kia sớm hơn năm phút đồng hồ, cái thói quen tốt này đến cổ đại cũng không có bị vứt bỏ.

 

Nàng ngồi dậy, cách màn dày đặc mặc quần áo thường, liền nghe Ban Tẩu ở gian ngoài nói:

-“Thật đúng là tâm rất lớn, ban đêm muốn hành động, còn có thể thoát xiêm y ngủ đến chân thật như vậy.

 

-“Ta tình nguyện.

 

Phượng Vũ Hoành không cái gì tiện hay không tiện, nàng không giống tiểu thư chân chính ở cổ đại, thời điểm mặc quần áo nếu như nghe được một chút tiếng nam tử đều sẽ cảm giác mình bị hỏng mất danh tiếng. Đối với nàng mà nói, lộ cái gì cánh tay lộ cái gì bắp đùi, cái kia bất quá chính là kiếp trước mặc đồ tắm hai mảnh mà, lại đi đầy đường, có là cái gì?

 

Lại nói, nàng hiện tại còn ăn mặc áo ngủ tơ lụa đây, thêm vào cái màn này lúc trước để cho tiện mình tùy thời tùy chỗ tiến vào trong không gian không bị nha hoàn bên ngoài phát hiện, đặc biệt làm rất dày, ngay cả cái bóng đều nhìn không thấy, có cái gì phải sợ.

 

Nàng vui cười hớn hở mặc quần áo thường, vừa mặc vừa trả lời Ban Tẩu:

-“Ta tình nguyện, cái này gọi là theo đuổi chất lượng giấc ngủ, chỉ có ngủ ngon mới có thể có bảo đảm được thể lực cùng tinh thần, không đến nỗi đang lúc hành động có sơ xuất. Ban Tẩu, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi không ngủ một chút, cẩn thận một lúc kéo chân sau của ta, sẽ lạc mất ta thì cũng không thể trách ta.

 

Ban Tẩu hừ lạnh, nói:

-“Làm sao ngươi biết ta không ngủ? Ta đã ngủ qua.

 

-“Dẹp đi!

Phượng Vũ Hoành cười nhạo,

-“Ngươi ngồi ở chỗ ấy nhìn chằm chằm ta, ngay cả mắt đều không chớp một cái, khi dễ ta không biết?

 

Ban Tẩu lườm một cái, vô lực nguỵ biện, bởi vì hắn xác thực như Phượng Vũ Hoành từng nói, căn bản là không chợp mắt, cũng không hề động đậy mà nhìn chằm chằm màn, tập trung tinh thần sức lực dù cho là con muỗi bay vào hắn đều có thể nhìn ra rõ rõ ràng ràng.

 

Hắn cảm thấy nên nhìn chăm chú Phượng Vũ Hoành như thế, không phải vậy nha đầu này quá quỷ quái, không chắc ngay khi hắn nháy mắt một cái người đã không thấy tăm hơi. Bất quá...

 

-“Làm sao có khả năng ta lạc mất bóng dáng của chủ tử?

 

Cái này quá tổn thương mặt mũi...

 

-“Ai nha?

Phượng Vũ Hoành đã thay xong xiêm y, đưa tay hất màn lên,

-“Nói ngươi còn không thừa nhận à? Ngươi lại không phải không từng lạc mất ta qua, đã quên à? Năm ấy ở phủ Tam hoàng tử!

 

Ban Tẩu khóe miệng giật giật, được rồi, lần kia xác thực là đủ mất mặt, sau khi lạc mất người hắn không dám đi nói với Cửu điện hạ, thẳng thắn đi tìm Thất điện hạ, cuối cùng vẫn là Thất điện hạ mang người từ trong phủ Tam hoàng tử ra. Nha đầu này vẫn còn tốt đẹp không có chết ở trong phủ Tam hoàng tử mà còn thả một cây đuốc, nhưng không thể không nói, làm được đến thật quá hay mà!

 

Thấy Ban Tẩu không nói nữa, Phượng Vũ Hoành cười hì hì xuống giường, bên ngoài Hoàng Tuyền cũng bưng chậu rửa mặt đi vào, Vong Xuyên rót trà lạnh trên bàn cho nàng súc miệng.

 

Sửa soạn xong xuôi, Phượng Vũ Hoành lúc này mới hướng về phía Ban Tẩu vẫy tay:

-“GO! GO! GO!

 

Ban Tẩu không nghe rõ, nhưng cũng đoán được ý là đi với nàng, hai người đều mặc đồ đen, ra ngoài phòng thân hình loáng một cái, liền mất bóng, chỉ chừa lại hai nha đầu đang lo lắng.

 

Nói thực sự khinh công của Phượng Vũ Hoành cũng là qua loa, doạ người thì được, nếu thật dùng đến trên thực chiến, chí ít ở trong mắt Ban Tẩu chính là một điểm đáng xem đều không có. Vì lẽ đó dọc theo một đường này, Ban Tẩu là vừa ghét bỏ vừa chăm sóc, sau đó thẳng thắn bắt lấy cánh tay Phượng Vũ Hoành mang theo nàng chạy, lúc này mới đạt đến tốc độ chính mình thoả mãn, chỉ chốc lát sau cũng đã đứng ở dưới một cây đại thụ cách Thịnh vương phủ không xa.

 

-“Làm sao lại ngừng sớm như thế? Chạy lên trước vài bước nữa đi!

Phượng Vũ Hoành đối với khoảng cách này hết sức không vừa lòng, nói:

-“Quá xa, chúng ta thật sự không phải đến ngắm phong cảnh.

 

Nàng cau mày nhìn Thịnh vương phủ ở phía xa, nhìn ra khoảng cách cở năm mươi mét, Ban Tẩu này không khỏi quá cẩn thận rồi.

 

-“Không xa.

Ban Tẩu nói cho nàng biết,

-“Thịnh vương phủ trong phạm vi ba bước một cương năm bộ một tiểu binh, chủ tử xem hiện tại đêm khuya yên tĩnh, nhưng trên thực tế, ở phía trước cách chúng ta khoảng mười bộ xa, thì có ba tên ám vệ ẩn núp. Vì lẽ đó, chủ tử nói chuyện nên tận lực nhỏ giọng chút.

 

Phượng Vũ Hoành đối với cái này không lại tranh cãi, mà là tập trung tinh thần đi nhận biết vị trí của ám vệ mà Ban Tẩu nói tới.

 

Nhận biết không quan trọng lắm, đến là khiến nàng sợ hết hồn! Ám vệ ở Thịnh vương phủ quả thực không phải phủ đệ bình thường có thể so sánh được, sợ là đề phòng ở hoàng cung cũng không có nghiêm ngặt như vậy! Bởi vì Ban Tẩu vừa nói chính xác ra có ba tên ám vệ ở phía trước mười bộ xa, nhưng nàng lại chỉ cảm ứng được hai tên, ở trên cây, mà còn lại một tên thế nhưng dù như thế nào cũng không tìm ra được.

 

Ban Tẩu tựa hồ biết là kết quả này, liền nhỏ giọng nói:

-“Còn có một tên ở trong vại nước.

 

Hắn chỉ chỉ một cái vại nước ở rìa đường phía trước, nói:

-“Đừng tưởng rằng là cái vại nước cũ nát vứt ở nơi hoang phế đó, cái kia đều là có ý định mà thôi, tên ám vệ thứ ba ẩn ở chỗ kia, là một cao thủ hóa cốt công.

 

Phượng Vũ Hoành hít vào một ngụm khí lạnh, hóa cốt công à! Nàng chỉ nghe nói qua, lại không chân chính từng trải qua.

 

Cái vại nước kia nói là vại nước, tuy nhiên gần như cái bình mà người phương bắc dùng để muối dưa, rất nhỏ, chiều cao chỉ quá đầu gối của nàng, một người trưởng thành ở tình huống bình thường là tuyệt đối không thể chui vào bên trong còn không bị người phát hiện.

 

Nếu như thật giống Ban Tẩu nói tới là cao thủ hóa cốt công, nàng không thể không kinh ngạc, bởi vì cao thủ như vậy mà chỉ phòng thủ ở bên ngoài cách phủ khoảng bốn mươi mét có hơn, vậy trong Thịnh vương phủ sẽ là cái tình trạng gì đây?

 

Ban Tẩu nhìn ra nàng khiếp sợ, lại nhỏ giọng hỏi kĩ:

-“Còn chuẩn bị đi vào không? Hiện tại trở về còn kịp.

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, nói:

-“Đến đều đã đến rồi, không có đạo lý trở về, chỉ là Ban Tẩu ngươi, ta cảm thấy ngươi tuyệt không thể đi vào, trừ phi bại lộ.

 

Ban Tẩu gật đầu, nói:

-“Xác thực.

 

-“Thế nhưng ta có thể.

Nàng nhếch nhếch môi,

-“Ngươi trở về, ta có thể.

 

-“Hiện tại không phải là thời điểm chia cao thấp.

Ban Tẩu tức giận đến cắn răng vang lên ken két nói,

-“Nghe ta, theo ta trở về, muốn biết cái gì chúng ta lại nghĩ cách hỏi thăm, chủ tử tuyệt đối không thể mạo hiểm.

 

-“Không có mạo hiểm một chút nào.

Phượng Vũ Hoành trong giọng nói phát hiện ung dung,

-“Ta nói rồi, cõi đời này vẫn không có địa phương nào Phượng Vũ Hoành ta không vào được. Năm sau Cửu điện hạ các ngươi phải đi đánh giặc ở phía nam giới, có người nói Bát hoàng tử sẽ ở phía sau quấy rối, đứt đoạn lương thảo của hắn, vì lẽ đó ta phải vào Thịnh vương phủ chuyến này.

 

Ban Tẩu không hiểu, hỏi:

-“Đứt đoạn lương thực cùng chủ tử phải tiến vào Thịnh vương phủ có quan hệ gì?

 

Hỏi xong, đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, nói:

-“Sẽ không phải chủ tử muốn ——

 

Hắn nói, làm một cái động tác cắt cổ, trong lòng thế nhưng hết sức khiếp sợ. Cửu vương phi tương lai này lá gan cũng lớn quá rồi đó!

 

-“Không được! Tuyệt đối không được!” Hắn nói như chém đinh chặt sắt.

 

Ai biết Phượng Vũ Hoành lại cười nói:

-“Không giết, ta xác thực không có bản lĩnh ở trong Thịnh vương phủ bắt hắn để giết.

 

-“Vậy chủ tử muốn làm gì?

Ban Tẩu cuống lên, hỏi:

-“Rốt cuộc chủ tử muốn đi vào làm gì?

 

Phượng Vũ Hoành nói:

-“Hắn muốn đoạn lương thảo của phu quân tương lai của ta, vậy ta phải chuẩn bị thêm chút bạc cho phu quân tương lai của ta để chính hắn đi mua lương thảo. Bản quận chúa đêm nay muốn chuyển sạch sẽ tài bảo trong kho Thịnh vương phủ hắn, kiếm bạc đưa phu quân vạn lý trường chinh!

 

Nói tới đây, đột nhiên sững sờ, lập tức trợn mắt ngoác mồm nửa ngước đầu nhìn về phía bên phải, kinh ngạc mà nói câu:

-“Cửu... Cửu điện hạ!

 

Ban Tẩu theo bản năng nhìn về hướng ánh mắt nàng đang nhìn, cũng là trong thời gian liếc mắt như thế, hắn đột nhiên rùng mình một cái —— bên kia không còn ai! Trong nháy mắt liền rõ ràng là chuyện gì xảy ra, quả nhiên, lại thu hồi ánh mắt thì, nguyên bản người còn đứng ở bên cạnh hắn, dĩ nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 818:

☆, Ban đêm ăn trộm Thịnh vương phủ!

 

Nếu không phải lúc này ban đêm thần nhân tĩnh lặng, lại đang ở gần Thịnh vương phủ dưới mí mắt nhiều ám vệ như vậy, Ban Tẩu thật sự muốn tàn nhẫn mà đánh chính mình một cái tát. Tại sao hắn lại có thể sơ sẩy như vậy, hẳn là khi nghe tiếng “Cửu điện hạ” ở cửa miệng thì liền ý thức được đây là một cái tròng! Phượng Vũ Hoành ngoại trừ khi nói cùng ngoại nhân thì sẽ xưng một tiếng Cửu điện hạ, ngay trước mặt lúc nào nàng kêu như vậy? Xưa nay đều là gọi thẳng đại danh có được hay không? Hắn làm sao có thể quên đi chuyện này cơ chứ?

 

Ban Tẩu ý thức được chính mình lại phạm vào một cái sai lầm nghiêm trọng, nhưng cũng không biết nên làm gì để bổ cứu. Đi vào trong Thịnh vương phủ tìm người sao? Nói thật, hắn không chắc chắn. Hắn không phải vạn năng, khinh công của hắn cùng công phu ẩn giấu cũng không có xuất thần nhập hóa đến loại cảnh giới này! Tuy nói tiến vào hoàng cung một chuyến đều được, nhưng cũng không dám ở trước mặt Thịnh vương phủ có thể làm cái này. Thịnh vương phủ có phản ẩn ám vệ, cái này là không thể nghi ngờ, như lúc này hắn đi theo vào, rất có thể liền thành trói buộc của chủ nhân, một khi hắn có chuyện, lấy tính tình của chủ nhân nhất định là sẽ xuất thủ cứu giúp. Đến thời điểm hai người đều thua ở bên trong, hắn chính là có một trăm cái mạng cũng không đủ bồi thường.

 

Nhưng nếu như quả thực không đi theo vào còn có thể làm sao? Ban Tẩu gấp đến độ trong lòng thoán hỏa, lại đi tìm Thất điện hạ lần nữa sao? Thịnh vương phủ nơi như thế này Thất điện hạ có thể đi vào hay không đây? Hắn cũng không dám đánh cái cam đoan, đứng tại chỗ tự mình suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng một cái, bất đắc dĩ khinh thân lui về phía sau, yên lặng mà đuổi về hướng Ngự vương phủ.

 

Thôi, bị mắng liền bị mắng đi, giết hắn cũng được, dù sao cũng hơn vứt người ngốc kia đi một mình trong Thịnh vương phủ như thế! Tâm tình Ban Tẩu vào giờ khắc này như đang hy sinh, đồng thời trong lòng càng là mắng Phượng Vũ Hoành một ngàn lần một vạn lần, cũng không phải mắng nàng liên lụy chính mình, mà là mắng nàng lá gan quá lớn dám một mình xâm nhập Thịnh vương phủ, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?

 

Hắn mang theo tâm tình như vậy tiến vào phủ Huyền Thiên Minh, mới tới phạm vi năm mươi bộ cũng đã bị ám vệ Ngự vương phủ nhìn chằm chằm, nhưng hắn lấy xuống khăn đen che mặt, người Ngự vương phủ nhận ra là hắn, liền cũng không có đi hỏi, chỉ là lúc hắn đi vào tẩm viện Huyền Thiên Minh thì, có người theo gió nói với hắn:

-“Chủ nhân ở thư phòng.

 

Ban Tẩu lại đổi phương hướng đi về hướng thư phòng, lúc này mới thuận lợi nhìn thấy Huyền Thiên Minh.

 

Lúc này Huyền Thiên Minh đang viết chữ, đầu bút lông cương kính mạnh mẽ, nhưng cũng mang theo một luồng hơi thở xơ xác.

 

Đối với Ban Tẩu đến, hắn tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, thậm chí là trước tiên đã mở miệng, hỏi:

-“Làm sao, lạc mất chủ nhân của ngươi rồi?

 

Ban Tẩu run run, “Rầm” một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Huyền Thiên Minh, một câu nói cũng không nói, yên lặng mà cúi đầu chờ bị xử trí.

 

Kết quả đợi đến nửa ngày cũng không có nghe động tĩnh, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lại thấy Huyền Thiên Minh còn đang viết chữ, liên tiếp viết vài tờ, lúc này mới lại nói:

-“Đừng có ý kiến, ngươi hồi phủ đi chờ nàng là tốt rồi.

 

-“Thế nhưng.....

Ban Tẩu cau mày, nói:

-“Chủ nhân đi tới Thịnh vương phủ.

 

-“Bản vương biết! Yên tâm đi, nàng sẽ bình an hồi phủ, ngươi đi đi.

 

Ban Tẩu liền bị đuổi ra như thế, một khắc đi ra ngoài hắn thậm chí hoài nghi hai người Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Minh có phải là phát sinh tình cảm thay đổi.

 

Lúc này, năm mươi bộ xa xa gần Thịnh vương phủ, một chỗ trong hư vô đứng một người, chính là Phượng Vũ Hoành ở bên trong nhà thuốc không gian.

 

Trước đây một mình nàng ở trong không gian là không thể nghe được động tĩnh bên ngoài, tuy rằng cũng có thể có chút vang động nhỏ bé, nhưng nếu như muốn nghe được lời nói rõ ràng lại là không có cách nào, cho nên mấy lần nàng lợi dụng không gian làm việc, cho dù lần trước tiến vào phủ Tam hoàng tử thì, cũng là không thể không hiện thân mới có thể nghe được đối phương nói chuyện. Nhưng từ khi không gian thăng cấp, sau khi kho quân dụng trong lòng đất xuất hiện, nàng lại ở bên trong không gian, thế nhưng có thể nghe được động tĩnh bên ngoài rõ rõ ràng ràng, cái này khiến cho hành động của Phượng Vũ Hoành càng thêm tiện lợi.

 

Giờ khắc này nàng chính là đứng ở bên trong không gian, tỉ mỉ mà nghe động tĩnh của Ban Tẩu ở bên ngoài, chờ xác định Ban Tẩu đã rời đi, lúc này mới bắt đầu hành động bước kế tiếp.

 

Tuy nói Ban Tẩu là người mình, nhưng nàng cũng không muốn để Ban Tẩu nhìn thấy nàng quỷ dị đột nhiên chợt hiện, gây nên huyền huyễn như vậy, vẫn là ít ở đây đi, dù sao lúc trước không phải đối phó người nhà họ Đoan Mộc thì là ở trong rừng cây, tốt xấu có thể che giấu một chút.

 

Ban Tẩu rời đi, nàng cũng từ lâu xác định rõ khoảng cách cái người ẩn giấu trong vại nước phía trước kia, bước thứ nhất vô cùng mạo hiểm, nàng ở bên trong nhà thuốc đi mười một bước, sau đó ngồi xổm người xuống, xoa tay phải, trong lòng đọc thầm một tiếng “ra”, một giây sau, người nàng đã lại xuất hiện ở trên thực tế, liền ngồi xổm ở sau cái vại nước kia.

 

Lúc này Phượng Vũ Hoành đã bế khí, mà lại dùng tốc độ nhanh nhất lại động ý niệm “tiến vào”, một cái ra vào này, nửa hơi thở cũng chưa tới, cái tên trong vại nước là một tên cao thủ tuyệt thế, nhưng vẫn không có phát hiện bất kỳ chỗ nào không đúng.

 

Dù sao, trong thiên hạ không có “Thần tiên” Phượng Vũ Hoành như vậy, cao thủ cao đến đâu, cũng không ngăn nổi Phượng Vũ Hoành có một cái lợi khí dối trá ở tay.

 

Nàng liền lợi dụng không gian của mình như vậy, từng bước từng bước tính toán, mỗi lần sau khi tiến vào đều tìm kĩ lối ra mở miệng nói, sau đó cẩn thận đi nghe tiếng động, nhất định phải xuất hiện nơi không có ai, lúc này mới sẽ động ý niệm đi ra ngoài.

 

Đương nhiên, sau khi đi ra ngoài cũng là lập tức đi vào, dù cho ở lúc này không tới thời gian nửa hơi thở có người nhìn thấy, vậy cũng chỉ có thể là cho mình hoa mắt, bởi vì chỉ cần Phượng Vũ Hoành không ra, bọn họ mặc dù là lục soát cả phủ, cũng là tìm không ra nửa cái bóng của nàng.

 

Lần này Phượng Vũ Hoành đi vào là có mục tiêu rõ rệt, nàng không giết người, cũng không phóng hỏa, nàng cũng sẽ không đi tẩm viện Huyền Thiên Mặc, mục đích chuyến đi này của nàng chỉ vì một cái chữ “Tài”.

 

Đương nhiên, nếu như vừa vặn tiền tài này liền đặt ở tẩm viện, vậy thì nàng cũng chỉ đành thử xông vào một lần, ngược lại coi như bị phát hiện, quá mức chính là nhiệm vụ thất bại, muốn bắt nàng chính là không thể.

 

Nhưng địa phương Thịnh vương phủ cất giấu tài vật sẽ ở nơi nào đây? Đây là sự tình Phượng Vũ Hoành khá là buồn rầu!

 

Tài sản Huyền Thiên Minh giấu trong lòng đất, lối vào là tại đáy hồ nhân tạo trong phủ, dùng cơ quan để hồ nước tách ra, người phải từ cầu thang đi vào.

 

Nàng không biết Bát hoàng tử sẽ cất giấu tài vật ở nơi nào? nếu như cũng là địa phương như vậy, thì khá là phiền toái, động tĩnh quá lớn, căn bản không tránh được phòng bị, trừ phi ám vệ là choáng váng mới phát hiện không được.

 

Bất quá nàng cũng có thể lựa chọn lội xuống, nhưng đáng tiếc, vừa đến ngày đông bên trong mặt hồ đã kết băng, thứ hai, nàng cũng không biết bơi, ba là, lợi dụng không gian, nếu như hồ nước quá sâu, địa phương trong không gian cũng không đủ.

 

Lúc này Phượng Vũ Hoành đã thâm nhập vào trung tâm, chỉ ba lần ra vào không gian đã ở vùng đất trung tâm, người lại đang đứng ở trong không gian, đang cân nhắc có phải nên đi về hướng thư phòng một chuyến không? Bình thường cơ mật trong phủ không phải đều ở trong thư phòng sao.

 

Lúc này, lại nghe được bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, âm thanh có chút hỗn độn, hai người, chắc chắn không có võ, hẳn là hạ nhân trong phủ.

 

Phượng Vũ Hoành đi theo, đi thẳng đến cuối không gian, mới lại lắc mình đi ra, sau đó trong nháy mắt đi vào, liền vẫn đi theo như thế, cũng cùng đi thật xa.

 

Mãi đến tận hai người kia đứng lại, bên ngoài truyền đến tiếng “Ào ào”, lúc này mặt nàng mới xạm lại, cái quái gì vậy nguyên lai là cùng đi đến nhà xí, lại là toilet nam. Cũng may nàng ở trong không gian, nếu không vậy khung cảnh này cũng thật là lúng túng.

 

Đang chuẩn bị rời đi, lại nghe được hai người trong nhà xí nhỏ giọng nói chuyện, một người trong đó nói:

-“Điện hạ đã lâu không trở về phủ, lại là không biết việc rò nước dưới chân núi ở hậu viện….. Cung yến đêm nay, thị vệ đang làm nhiệm vụ còn phải tới chân núi quét tước một phen, ta đi theo xách thùng nước, hai cánh tay mệt đến hiện tại còn không nhấc lên nổi.

 

Tên còn lại lập tức nói tiếp:

-“Gần đây cho dù tuyết rơi, tuyết đọng cũng không làm sao thấm đến chân núi, may nhờ hôm nay tuyết không rơi, không phải vậy sợ là sẽ làm hỏng đi những bảo bối kia. Ngươi cũng là xui xẻo, sao một mực ở chỗ nào không ở, lại ở đó để bị tóm đi làm tráng đinh xách nước, một công việc nặng nhọc như thế!

 

-“Không phải đâu!

Người kia ảo não nói:

-“Nếu không phải vì liếc mắt thấy cái tiểu tiện nhân kia, ta mới không đi tới hậu hoa viên. Thế nhưng không đi, cũng sẽ nghĩ đến hoảng, cuối năm ta cũng nên khai trai, không phải vậy chẳng biết lúc nào điện hạ mới trở về phía nam, còn không là phải chết khát chúng ta….. Nghĩ tới điện hạ không ở trong phủ mới đi thân cận với cái tiện nhân kia một chút, ai biết vừa mới dập hỏa xong, người đằng trước lại đến, ta hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là phải lưu lại hậu sơn.

 

Tên còn lại nở nụ cười nói:

-“Xem ra ngươi run không chỉ là tay, sợ là hai chân cũng run cầm cập đi!

 

Hai người một trận cười khẩy, sau đó đứng dậy rời đi.

 

Phượng Vũ Hoành nghe được trợn tròn mắt, người làm trong phủ cùng nha hoàn vụng trộm cũng là không có sáng tạo nào tốt hơn, không phải hoa viên chính là núi giả, tốt xấu các ngươi tìm gian phòng cũng được mà, cuống lấy hậu hoa viên mà làm à?

 

Nàng cân nhắc trong phủ của mình thật giống ngoại trừ ám vệ ra cũng không có gã sai vặt trẻ tuổi, hạ nhân tiền viện có nam, bất quá đều là lão bá, người thành thật, nàng tuyển chọn hẳn là sẽ không sai. Hồ đồ cân nhắc, người nhưng cũng chuyển động.

 

Hoa viên, hậu sơn, đường đi tuy rằng là không rõ ràng cụ thể lắm, nhưng hướng về năm lần tiến vào hậu viện quấy nhiễu là không sai. Thịnh vương phủ này là sân năm lần tiến vào, cùng hết thảy phủ đệ các hoàng tử là kích thước giống nhau, chỉ là kiến thiết bên trong xem theo yêu thích của cá nhân mà sắp xếp.

 

Nghe tới hậu viện Thịnh vương phủ thật giống là có một ngọn núi, hẳn là không cao, không phải vậy nàng làm sao không chú ý tới. Cái mà hai tên hạ nhân kia nói chân núi rò nước suýt nữa hư bảo bối, nếu như đoán không sai, hẳn chính là bảo khố Thịnh vương phủ không sai. Xem ra cũng là xây ở lòng đất, chỉ là không kiến tạo, hơn nữa chính là lâu năm ít tu sửa, lại bị rỉ nước. Xem ra chủ nhân quanh năm không ở trong phủ là không được, hạ nhân đều lừa gạt hắn, không có cố gắng giữ gìn, chỗ trọng yếu như vậy lại đều có thể rò rỉ nước, thật đúng thế.

 

Trong lòng nàng tính toán, người cũng nhanh chóng chuyển động, rốt cục vòng tới mặt sau thì, lại phát hiện nơi này ám vệ minh ám càng hơn nhiều. Nàng có thể nghe tiếng thì có mười tên, cái này là không bao gồm những tên nàng không nghe ra…..

 

Phượng Vũ Hoành cũng có chút căng thẳng, vừa nãy lần cuối cùng thò đầu ra, đã thấy tiểu sơn đằng trước, bất quá là một toà núi đá, do người xây dựng lên, xem ra như là quang cảnh, rất thấp, nhưng nếu như nói trong lòng đất là đào rỗng, cái diện tích đó thế nhưng quá lớn rồi.

 

Khoảng cách không gian của nàng có hạn, muốn đi vào núi còn cần ở chính giữa phải ra ngoài một lần, lần này sợ là phải bại lộ ở khu vực chính giữa, làm sao có thể tránh thoát ám vệ lần theo đây?

 

Nàng nhíu mày suy tư, cuối cùng lại là nhìn chằm chằm không gian hai tầng. Trên tầng hai, từ giữa không trung nhanh chóng lóe qua một lần, sợ là sẽ không có người quá chú ý chứ? Dù sao người nào cũng không thể đột nhiên không có dấu hiệu nào xuất hiện ở giữa không trung, ám vệ chú ý cũng không tập trung tới đó. Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng bị phát hiện, nhưng động tác của nàng mau một chút, chỉ cần có thể đi vào trong không gian, hẳn là sẽ không thành vấn đề.

 

Đây là một hành vi phi thường mạo hiểm, Phượng Vũ Hoành lên tới tầng hai, chọn xong lối ra, sau đó, thực tại tâm tư trầm trầm, dùng tốc độ nhanh nhất một thoáng thoáng hiện, lại tiến vào không gian, thế nhưng rõ ràng cảm giác được bên ngoài có một trận gió xẹt qua không khí mà tới.

 

Trong lòng nàng kinh hãi —— bị phát hiện rồi! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 819:

☆, Ai là cường hào?

 

Trong không gian đối với ngoại giới mà nói là một không trung hư vô, tuy là những ám vệ kia vừa rồi có thấy cái gì, lúc này cũng vậy lại tìm không được nửa điểm tung tích.

 

Phượng Vũ Hoành ngơ ngác mà đứng trong không gian, mắt trợn thật lớn, gần như không dám thở mạnh.

 

Tuy biết rõ đối phương không thể bắt nàng từ trong không gian ra, nhưng cũng không thể thoát khỏi loại không khí khẩn trương này.

 

Nửa ngày, rốt cục bên ngoài có thanh âm truyền đến:

-“Xác thực có bóng người, hắc y, không nhìn ra nam nữ.

 

-“Ngươi xác định? Chúng ta nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, đừng nói là người, chính là một con chim bay qua cũng có thể bắt được, sao hiện tại chẳng phát hiện bất cứ thứ gì?

 

-“Còn có ai nhìn thấy bóng người?

 

-“Ta cũng nhìn thấy, nhưng không xác định là người.

 

-“Tìm một chút.

 

Bên ngoài ám vệ nói ra kết luận của bọn họ, Phượng Vũ Hoành nghe được từng hồi hoảng sợ. Xem ra giữa không trung cũng là trong phạm vi nhìn kỹ của đối phương nha, may mà hôm nay nàng không chỉ đeo khăn đen che mặt, còn dùng một mảnh vải màu đen quấn tóc dài, hơn nữa tận lực không có bôi lên nước hoa, ngực cũng buộc chặt, giấu đi tất cả đặc thù của phái nữ, lúc này mới không bị người nhìn ra rốt cuộc là ai.

 

Nàng khẩn trương mà đứng trong không gian, nghe người bên ngoài lại tìm một hồi, thậm chí còn mở ra chân núi đi thăm dò một phen, sau khi xác định thật không có, lúc này mới quay lại vị trí.

 

Nhưng vẫn có tiếng bàn luận truyền tới, là có người đang nói:

-“Nếu quả thật là có kẻ xâm nhập đến bên này, mưu đồ khẳng định là tài vật. Tẩm viện của Điện hạ có ba mươi người phòng thủ, chắc chắn không ngại, chúng ta chính là ở đây bảo vệ, trộm tài sản khẳng định là xuất hiện.

 

-“Sợ là thân thủ đối phương quá nhanh, chúng ta không bắt được.

 

-“Vậy cũng không ngại, chung quy chỉ là một người, bên trong không có ngân phiếu, cũng là chút kim ngân và châu báu, một người có thể dời đi bao nhiêu?

 

Có người vừa nói như vậy, bên ngoài những người khác cũng đã không còn coi là chuyện to tát. Xác thực, đối với bọn họ mà nói, một mình vào đây trộm cắp, có thể lấy đi bao nhiêu? Nhiều nhất mấy bao đồ, Thịnh vương phủ gia đại nghiệp đại, còn kém ngươi mấy bao vàng?

 

Bọn hắn cũng muốn nhìn thử, chính là người nào có lá gan lớn như thế dám đi vào Thịnh vương phủ, đồng thời cũng âm thầm khâm phục, có thể đi tới nơi này, chắc chắn cao thủ của cao thủ.

 

Hiện tại Phượng Vũ Hoành đã đi vào trong sơn động kia, lời những ám vệ kia nói lúc trước nàng cũng có nghe được, nhưng trong lòng phát ra trận trận cười gằn. Có thể mang đi bao nhiêu à? Hãy chờ xem, hôm nay cô nãi nãi chính là muốn cướp hết sạch địa khố này của các ngươi, để cho các ngươi mở mang kiến thức…...lực lượng của một người.

 

Đương nhiên, sau khi chuyển xong cũng không thể đi từ đường cũ ra, nàng sẽ không đi vòng vòng trong hậu viện, mà trực tiếp xuyên qua tường viện đi về nhà.

 

Trong nhà kho dưới đất không có ai, điểm này Phượng Vũ Hoành có thể khẳng định, nhưng lại có rất nhiều nước, không chỉ mặt đất có nước đọng, trên nóc trên vách cũng đang chảy xuống, nước cũng không sâu, còn chưa tới mũi hài, nhưng đi vài bước giày cũng là ướt đẫm.

 

Trong lòng nàng phiền chán, thẳng thắn ở trong không gian thay đôi ủng đi mưa kiếp trước, giẫm lên nước thế này dù sao cũng tốt hơn giày vải.

 

Nhà kho dưới đất ở chân núi này tuy nói không có người bảo vệ, nhưng nàng cũng không thể làm ra tiếng vang quá lớn! Sau khi thật cẩn thận đi về phía trước một đoạn, phía trước lập tức sáng tỏ thông suốt, tận cùng đường nhỏ là một vùng đất rộng rãi, một hang động ước chừng gần ba mươi mét vuông, chất đầy thùng gỗ. Có lớn có nhỏ, nhét đầy, trung tâm một cái lối đi nhỏ gần đủ ba người đi song song, những chỗ khác cũng có đống rương, thậm chí diện tích mặt bằng không đủ, còn chiếm không gian, cái rương chồng lên cái rương, chồng chất đầy đủ ba tầng.

 

Nàng tiến lên mở một cái rương, đều không ngoại lệ tất cả chứa đầy,

 

Phượng Vũ Hoành cảm thấy choáng, nàng luôn tưởng rằng chính mình cũng đã là cái kẻ giàu xổi, tài bảo trong phủ quận chúa hoa cả mắt, đôi khi nàng nhìn đều quáng mắt.

 

Sau này đi Ngự vương phủ đi thăm kho báu dưới đáy hồ của Huyền Thiên Minh, lại phát hiện mình còn không bằng một phần ba người ta. Bây giờ lại nhìn Thịnh vương phủ này, ai là cường hào lập tức rõ ràng.

 

Phượng Vũ Hoành lau mồ hôi, cũng không trì hoãn nhiều, ý niệm khởi động, mở ra quầy hàng trong không gian, trong tầng một có một phần đất trống, liền thu mấy cái rương trong sơn động này vào.

 

Lại nhìn không gian một cái, được rồi, cả lầu một gần như không còn chỗ đặt chân. Vì thế cũng học cách của Thịnh vương phủ, mặt bằng không đủ gom trên dưới nhiều tầng, chồng mấy cái rương lên trong không gian, thế này mới hiển lên rõ không quá ngổn ngang.

 

Nàng không tính ra được một sơn động kho báu này đến cùng giá trị bao nhiêu, cũng không tính ra được một sơn động kho báu này có đủ quân nhu cho Huyền Thiên Minh hay không? Dù sao trong ngày thường không thường đi phố mua đồ, ăn dùng cũng là trong phủ có sẵn, nếu như có thể nắm giữ giá hàng, nàng cũng có thể làm một cái trù tính chung vật liệu chiến bị.

 

Chẳng qua, thông qua lần đánh cướp này Phượng Vũ Hoành đã hiểu ra một đạo lý, trách không được nhiều người lại thích trộm đồ như vậy, bởi vì trộm đồ có được tiền thật mau mà! Chỉ thoáng một cái như thế, một hang núi trống trơn…..

 

Đương nhiên, đây cũng chính là nàng có bản lãnh này, tặc nhân bình thường, là không thể nào một người trộm được nhiều như vậy.

 

Phượng Vũ Hoành đổi đường ra phủ, trực tiếp xuyên núi mà đi, trốn đi từ phía sau, mấy ám vệ ở trước núi vẫn canh giữ đến hừng đông, cũng lại không thấy được cái thân ảnh hắc y quỷ dị kia.

 

Lúc Phượng Vũ Hoành trở lại phủ quận chúa, đã qua nửa giờ Dần, gần như là mới đến cửa phủ liền luôn bị Ban Tẩu đang chờ ở chỗ này từ giữa không trung nắm chặt, trực tiếp dẫn người về trong sân.

 

Bất thình lình bị bắt lại này, nàng thật đúng là sợ toát mồ hôi, chẳng qua sau khi phát hiện là Ban Tẩu cũng nhận mệnh, ngoan ngoãn bị nắm cổ áo, như xách con gà con xách trở lại trong viện của mình.

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền đều ở trong sân đang đi tới đi lui, trên mặt lo lắng, vừa nhìn thấy Phượng Vũ Hoành trở lại dồn dập xông tới, đã nghĩ hỏi chút gì, nhưng nghe nàng nói:

-“Bổn quận chúa rất mệt, muốn đi ngủ.

 

Hoàng Tuyền giậm chân nói:

-“Ai nha, tiểu thư!

 

Lại bị Vong Xuyên ngăn lại nói:

-“Tiểu thư mệt lắm rồi, có chuyện gì ngày mai lại hỏi.

 

Hoàng Tuyền cũng rất nhanh thì tiếp nhận, đi theo Vong Xuyên bận trước bận sau lấy nước cho Phượng Vũ Hoành rửa mặt, chính là ném một mình Ban Tẩu đứng trong sân, tức giận tới mức nghiến răng.

 

Thế nhưng bó tay với người ta, dù sao đấy là chủ tử, thế nhưng người ta không mất một sợi tóc trở lại, cái này nói rõ? Nói rõ ngoại trừ tại trên trình độ khinh công, chủ tử của mình xác thực mạnh hơn mình, thế nhưng không chỉ mạnh hơn một chút, mà là mạnh đến xuất quỷ nhập thần, tới trên cảnh giới khiến cho mình cả cái bóng cũng không thấy. Tài nghệ không bằng người, mình còn nói được gì?

 

Ban Tẩu tức giận đến trực tiếp trở lại phòng của hắn ở hậu viện đi ngủ, đêm nay bãi công!

 

Hai nha đầu hầu hạ Phượng Vũ Hoành lên giường, hai người cũng lui ra, liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, ai về phòng nấy ngủ.

 

Phượng Vũ Hoành không thích có người gác đêm, huống chi trong ngày thường các nàng cũng quen rồi, chẳng phải chỗ tối còn có cái Ban Tẩu đấy sao, không có chuyện gì.

 

Nhưng không biết, Ban Tẩu buồn bực ảo não đến một nửa, nhưng nghĩ đến hẳn là đi tới Ngự vương phủ báo tin, vì thế nhanh chóng lại đứng dậy, lại chạy đến Ngự vương phủ.

 

Chẳng qua có người bảo vệ hay không, đối với Phượng Vũ Hoành mà nói không có ảnh hưởng gì, thậm chí nàng càng yêu thích không ai nhìn chằm chằm, thế này thì nàng có thể không kiêng dè gì tiến vào trong không gian. Hôm nay vừa có được một số lớn tài bảo như vậy, cũng phải xem thật kỹ, mới không uổng phí chính mình lo lắng đề phòng đi chuyến này.

 

Nàng vào trong không gian, cũng không ngại mệt, đều mở ra từng cái từng cái toàn bộ mấy cái rương kia, những cái nguyên bản xếp chung với nhau cũng bị nàng dụng ý niệm điều động một chút. Thật tốt ý niệm trong không gian cũng có thể dùng, không đến nỗi để nàng dùng tay đi dọn, bớt đi thiệt nhiều khí lực.

 

Phải nói khi thùng gỗ đóng kín, thì không có quá nhiều cảm giác chấn động, vừa mở ra này, đặc biệt tất cả rương cùng nhau mở ra, tuy là Phượng Vũ Hoành cũng có khó thở ngắn ngủi, thậm chí sinh ra cảm giác chóng mặt ngắn ngủi.

 

Đương nhiên, nàng biết mê muội này cũng chẳng phải trong rương có độc, mà là nàng... Con mẹ nó quá mở mang tầm mắt! Đầy rương đều là thỏi vàng ròng, đầy rương đều là châu báu cực phẩm, tỏa sáng lấp lánh, sáng mù mắt nàng mà!

 

Không tiền đồ dựa vào trên một cái rương châu báu, Phượng Vũ Hoành luôn miệng cảm thán:

-“Quá nhiều tiền! Đúng là quá nhiều tiền!

 

Đây vẫn chỉ là Thịnh vương phủ trong kinh, Bát hoàng tử ở phía nam kia ở nhiều năm như vậy, tạo dựng lên tiểu triều đình thì tương đương với phủ hắn tại nam giới, đầu kia hẳn là ẩn giấu càng nhiều chứ? Nàng hẳn là phải lén lén lút lút đi về phía nam một chuyến, cũng chui đầu vào kho báu kia?

 

Ngẫm lại thì đã nghiền, trộm đồ quá sướng, đặc biệt trộm đồ vật của loại cặn bã này, càng thoải mái hơn! Kêu ngươi bán nước, kêu ngươi giở trò xấu, kêu ngươi mơ tưởng đoạt vị! Cô nãi nãi mạo muội hang ổ của ngươi, cô nãi nãi thu kho hàng của ngươi, ngươi liền thổ huyết đi thôi!

 

Từ giờ Dần đến hừng đông, Phượng Vũ Hoành ở trong không gian, nằm úp sấp tại trên đống vàng bạc châu báu này ngủ, thẳng đến bên ngoài truyền đến tiếng Hoàng Tuyền gõ cửa, lúc này mới mơ mơ màng màng đáp một tiếng, lập tức phản ứng kịp chính mình còn trong không gian, nhanh chóng ra đến, nhanh chóng thay xong áo ngủ, chui vào trong chăn, sau đó kêu một tiếng:

-“Vào đi!

 

Hoàng Tuyền đẩy cửa mà vào:

-“Tiểu thư, nên thức dậy, ngài đã nói qua hôm nay phải đi Lữ phủ một chuyến.

 

Phượng Vũ Hoành ôm đầu mà khóc, nàng còn chưa ngủ đủ mà.

 

Hoàng Tuyền lại kêu hai tiếng, thấy gọi không tỉnh, lại đi tới hất màn cửa nhìn tiểu thư của nàng ngủ ngon, cũng lại không gọi, dù sao đi Lữ phủ cũng chẳng phải chuyện lớn gì, Lữ Yến trúng độc thì trúng độc, có chết hay không ai quản, vẫn là tiểu thư của mình ngủ trọng yếu hơn. Vì thế nha đầu này xoay người đi ra ngoài, lại đi tìm Vong Xuyên cùng Ban Tẩu phân tích đến cùng tối ngày hôm qua tiểu thư của mình đi làm cái gì? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Phượng Vũ Hoành ngủ một giấc đến trưa, vẫn là đói mới tỉnh. Lúc thức dậy chính mình lầm bầm một câu:

-“Ban đêm ra ngoài dằn vặt, là dễ dàng đói mà!

 

Sau đó gọi nha hoàn vào hầu hạ rửa mặt.

 

Người tiến vào vẫn là Hoàng Tuyền, vừa nhìn nàng đánh răng vừa nói với nàng:

-“Người Lữ phủ thật đúng là nóng lòng, giờ Tỵ đã tới rồi, nói cái gì: ‘quận chúa đã đáp ứng với phu nhân của nô tỳ hôm nay sẽ tới phủ một chuyến, nô tỳ là tới đón quận chúa’. Hứ! Thứ đồ gì nha! Xin chúng ta tới cửa, còn gấp thành như vậy, nô tỳ đã nói nàng ta chờ, quận chúa dậy lúc nào thì nói lúc đó. Tiểu nha đầu kia gấp đến ở tại tiền viện loanh quanh đến giữa trưa, khóc đều khóc đến mấy lần.

 

Người phủ quận chúa đối với Lữ gia không có ấn tượng tốt gì, Phượng Vũ Hoành sở dĩ đáp ứng, cũng là muốn nhìn xem rốt cuộc Lữ Yến vì sao đến trên điểm mấu chốt này lại trúng độc, chuyện này khẳng định là bị hại, nàng như thế nào cũng phải biết rõ hung thủ là ai, làm cái phòng bị.

 

Nhưng cũng không gấp rút, sau khi rửa mặt, từ từ mà ăn bữa trưa xong, lúc này mới thay đổi xiêm y với hai nha hoàn làm bạn mà ra cửa phủ.

 

Nha hoàn Lữ gia khóc lóc đi theo ra ngoài, thấy Phượng Vũ Hoành lên long xa, lúc này mới lên xe ngựa Lữ gia, theo sát ở phía sau.

 

Lúc Phượng Vũ Hoành đến Lữ phủ, mới vừa vào viện thế nhưng ngửi được mùi thuốc nồng nặc, Lữ phu nhân Cát thị tự mình đứng ở cửa nghênh tiếp, trên trán toàn là mồ hôi, cũng không có hình tượng gì, hiển nhiên là chờ đã lâu.

 

Vừa thấy long xa Phượng Vũ Hoành đến đây, trực tiếp quỳ ngay trên đất, hô to:

-“Thần phụ cung nghênh quận chúa!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 16/01/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts