Thần Y Đích Nữ - Phần 266 (820-822)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 820:

☆, Có thể chữa hết ta cũng không chữa cho ngươi!

 

Lữ gia là ngàn mong vạn mong cuối cùng cũng coi như là mong được Phượng Vũ Hoành đến.

 

Cát thị tự mình dẫn Phượng Vũ Hoành đi tới viện của Lữ Yến, vừa đi vừa nói:

-“Độc của Yến nhi càng ngày càng nghiêm trọng, hôm nay đã ói ra máu, máu là màu đen, người tinh tường vừa nhìn liền nhìn ra được là trúng độc. Nhưng mấy nhóm đại phu đến, chính là tra không ra đến cùng độc này đến từ nơi nào? Hạ nhân hầu hạ trong phủ cũng đã thay đổi, thuốc đều là thần phụ tự mình nấu, ngay cả ấm sắc thuốc đều đã đổi qua, vẫn không được.

 

Cát thị đã sắp khóc, nhưng bà biết lúc này không phải thời điểm khóc, chỉ cần Phượng Vũ Hoành đến là tốt rồi, coi như việc này ngọn nguồn không nói ra, bà cầu cũng là cầu Phượng Vũ Hoành cứu lấy Lữ Yến.

 

Tả tướng Lữ Tùng lúc này chính mình đang ở trong phòng Lữ Yến thở dài, nha hoàn đến báo nói Tế An quận chúa đến, ông cũng nhanh đứng dậy nghênh tiếp, rất là cung kính, cũng là quỳ xuống làm đại lễ.

 

Phượng Vũ Hoành lại khoát tay chận lại nói:

-“Tả tướng đại nhân không cần đa lễ, bản quận chúa hôm nay tới cửa là đến chẩn bệnh, những lễ nghi này có thể miễn thì miễn đi.

 

Nói xong, dưới Hoàng Tuyền Vong Xuyên làm bạn, liền đi thẳng đến giường bệnh Lữ Yến.

 

Một bên giường Lữ Yến còn đứng cái nha hoàn Như Ý, giờ khắc này nhìn thấy Phượng Vũ Hoành đến cũng là liền vội vàng hành lễ, Phượng Vũ Hoành lại không để ý nàng tí nào, vẫn là Cát thị kéo nàng qua một bên, để tránh khỏi ảnh hưởng Phượng Vũ Hoành chẩn bệnh.

 

Lữ Yến vẫn không có hôn mê, thần trí còn tỉnh táo, chỉ là mặt không có chút máu, toàn bộ người như là bị rút hết máu vậy, khô quắt đến không còn hình người.

 

Nói thật, vừa thấy nàng như vậy chính Phượng Vũ Hoành cũng sợ hết hồn, lúc này mới thời gian mấy ngày, lại có thể bị gieo vạ thành như vậy, cái người hạ độc đây là cố ý muốn mệnh Lữ Yến, cũng là quá ác độc.

 

Thấy Phượng Vũ Hoành đến, Lữ Yến có chút kích động, giẫy giụa muốn ngồi dậy, làm thế nào cũng không có khí lực, liền muốn giơ tay nắm lấy tay Phượng Vũ Hoành đều không thành công. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nằm ở trên giường, không cam lòng nhìn Phượng Vũ Hoành, hãm sâu trong hốc mắt đầy nước mắt, thế nhưng quật cường không để cho chảy ra.

 

-“Quận chúa!

 

Nàng mất công sức mở miệng, thanh âm yếu ớt, nhưng không đến nỗi khiến người ta không nghe được.

 

-“Quận chúa, người đến là tốt rồi, ta không sợ chết, ta chính là muốn biết đến cùng là ai hại ta. Xin lỗi, ta biết hôn nhân của ta cùng Bát điện hạ là quận chúa một tay thúc đẩy, mục đích trong đó đến tột cùng là gì ta không muốn đoán, nhưng cũng rõ ràng vốn là cái bẫy của quận chúa cho Bát điện hạ. Nhưng ta không tính đến, ta yêu thích Bát điện hạ, đồng ý gả cho chàng, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì để gả, ta đều tình nguyện. Vì lẽ đó, quận chúa, ta là cảm tạ người, nhà chúng ta cũng là cảm tạ người, chỉ là không nghĩ tới, sẽ có người tàn nhẫn như thế, vì không cho hoàng thượng tứ hôn cho ta, lại độc chết ta!

 

-“Quận chúa, người hại ta cũng chính là phá hoại kế hoạch của quận chúa, người ngàn vạn lần không thể dễ dàng buông tha!

 

Lữ Yến nói tới nghiến răng nghiến lợi, triệu chứng trúng độc cũng không có ảnh hưởng lời nói của nàng, tuy rằng tiếng nói yếu ớt, nhưng khí thế vẫn còn ở đó.

 

Phượng Vũ Hoành không có quá tính toán với nàng, chỉ là gật gật đầu nói:

-“Yên tâm, tự nhiên là sẽ tra ra rõ ràng.

 

Sau đó đưa tay bấm lên uyển mạch của Lữ Yến, quả nhiên, là trúng độc. Hạ độc rất trắng trợn mà, làm đến rất mãnh liệt, cũng rất dằn vặt người, không để cho người lập tức chết đi, nhưng cũng ở trong vòng mười ngày sẽ triệt để rút người trúng độc không còn gì, cuối cùng chỉ chừa một bộ túi da, người lại như là khí cầu xì hơi vậy một ngày một ngày xẹp xuống, cho đến tử vong.

 

Nàng nói cho Lữ Yến biết:

-“Khó giải, cũng không có thuốc giải, từ ngày trúng độc đến lúc ngươi tử vong, nhiều nhất mười ngày. Ta có thể giúp đỡ ngươi kéo dài cuộc sống một chút, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không vượt qua một tháng, ngươi sẽ rất thống khổ, còn không bằng mười ngày chết đi thì tốt hơn. Cái này, chính ngươi suy tính một chút.

 

Nàng không phải hù dọa người, chất độc này xác thực không có giải dược, người hạ độc vốn là muốn tính mạng đối phương, hơn nữa nàng cũng tính toán ra thuốc cần thiết để điều chế chất độc này là gì, những thứ đó hỗn tạp lại với nhau, thần tiên cũng không giải được độc.

 

Đương nhiên, nếu như nàng đồng ý ra tay, cũng không phải thật sự không thể trị.

 

Cổ đại không có điều phối thuốc giải, nhưng nàng dùng cách chữa bệnh của hậu thế là có thể bức độc tố ra khỏi thân thể. Tình huống đơn giản chính là tiêm vào kháng sinh, tại sau khi thân thể khôi phục lại cơ năng chỉ tiêu nhất định, tiến hành một lần thay máu toàn thân, hút ra máu vốn có độc tố, lại truyền trở lại nhóm máu đồng nhất khỏe mạnh, độc dĩ nhiên là giải.

 

Thế nhưng nàng không muốn trị cho Lữ Yến, nàng không phải là Thánh Mẫu, liền nghĩ Lữ Yến người thế này, nàng ăn no rửng mỡ phải vận dụng tài nguyên không gian đi chữa bệnh miễn phí cứu người à? Nàng có bệnh sao? Vì lẽ đó, một tháng kỳ hạn, là mức độ lớn nhất nàng trả giá, mà nguyên nhân cũng không phải là bởi vì thương hại, mà là nàng cần Lữ Yến lại tiếp tục sống một quãng thời gian nữa, nàng muốn nhìn một chút phản ứng của cái người hạ độc khi mà Lữ Yến vượt qua tử vong vài ngày.

 

Phượng Vũ Hoành là đệ nhất thiên hạ thần y, điểm này đã được mọi người nhận định, nàng nói khó giải, ai cũng sẽ không hoài nghi cõi đời này còn có người khác có thể đến cứu.

 

Cát thị vừa nghe lời này thoáng cái liền co quắp ngã xuống đất, người tuy rằng vẫn tỉnh táo, nhưng thật lâu cũng nói không ra lời.

 

Đến là Lữ Tùng, cướp lời hỏi câu:

-“Thật sự cũng chỉ có một tháng sao?

 

Phượng Vũ Hoành không đáp, trước đã nói tới rõ rõ ràng ràng, nàng không muốn nói thêm lần thứ hai.

 

Lữ Tùng không còn mặt mũi, cũng không thể hỏi lại, chỉ một mặt đau lòng mà nhìn Lữ Yến, một mặt chờ Lữ Yến trả lời chắc chắn, một mặt cũng là trong bóng tối tỉ thí, nếu như cho ông biết là ai ra tay, nhất định sẽ không giảng hoà!

 

Lữ Yến đến là so với phụ mẫu nàng càng tỉnh táo một chút, Phượng Vũ Hoành nói cũng không có nằm ngoài dự liệu của nàng, nàng đã sớm làm tốt chuẩn bị sẽ chết, chỉ là trong lòng có khẩu khí vẫn uất ức.

 

Nàng biết Bát điện hạ đối với nàng tí xíu tâm tư đều không có, nhưng muốn ngăn trở việc nàng kết hôn có rất nhiều biện pháp, vì sao đối phương phải dùng thủ đoạn rất cực đoan này? Nàng mới bao lớn, nàng căn bản là không sống đủ, thế nhưng phải cùng thế giới này nói tạm biệt.

 

Lữ Yến cười gằn một tiếng, nhìn chòng chọc Phượng Vũ Hoành, một lát, gật gật đầu nói:

-“Được, liền một tháng. Yến nhi cầu quận chúa, nếu như tra xét ra được người hạ độc, chí ít nói cho ta biết tên của hắn, như vậy ta chính là rơi xuống địa phủ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, hóa thành ác quỷ cũng phải tìm hắn tính sổ!

 

Phượng Vũ Hoành gật gù, không nói cái gì nữa, xoay người từ trong tay Vong Xuyên tiếp nhận cái hòm thuốc, sau khi mở ra đầu tiên là lấy ra ống chích lấy một ống máu Lữ Yến giữ lại trở lại xét nghiệm, sau đó trước tiên chích cho nàng một ống kháng sinh, lại dùng phương thức truyền dịch tiến hành tăng lực giảm nhiệt.

 

Người Lữ gia nhìn cái bình treo ở đầu giường, nhìn lại một chút Lữ Yến, tựa hồ thật sự có chút tinh thần, trong lòng Cát thị lại dâng lên hi vọng, không chắc liền có thể thật cơ chứ?

 

Phượng Vũ Hoành nói cho các nàng biết:

-“Truyền dịch cần khoảng chừng một canh giờ, ở giữa chỉ cần Lữ Yến không lộn xộn cái tay tiêm kim là không sao, sau một canh giờ ta sẽ nhổ châm ra, sau đó mỗi ngày sẽ phái nữ y Bách Thảo Đường lại đây tiếp tục truyền dịch cho nàng, ít nhất kéo dài mười ngày.

 

Cát thị một lòng một dạ đều đặt ở trên người Lữ Yến, đối với Phượng Vũ Hoành là thiên ân vạn tạ, sau đó an vị ở đầu giường Lữ Yến lau nước mắt.

 

Lữ Tùng cảm thấy ròng rã một canh giờ để Phượng Vũ Hoành ở chỗ này chờ cũng không được, ông một quan chức bồi tiếp nói chuyện cũng là lúng túng, nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát nói:

-“Lão thần còn có một nữ nhi cũng ở trong phủ, nếu không để cho nàng bồi tiếp trò chuyện với quận chúa đi! Nghĩ đến thời điểm quận chúa ở trong cung yến nguyệt tịch cũng đã gặp, chính là trưởng nữ của lão thần, tên là Lữ Bình.

 

Phượng Vũ Hoành gật gù, bất động thanh sắc nói:

-“Cũng được, Tả tướng đại nhân phái một hạ nhân dẫn đường là được, ta đến chỗ tiểu thư Lữ Bình ngồi một lúc.

 

Không cần chính mình đề nghị, Lữ Tùng liền đưa ra để Lữ Bình nói chuyện cùng nàng, cái này là trong ý muốn của Phượng Vũ Hoành.

 

Đang đi tới viện Lữ Bình, cái tiểu nha hoàn dẫn đường còn nhắc nhở nàng nói:

-“Đại tiểu thư có chút ẩn tật, xin quận chúa không lấy làm phiền lòng.

 

Nha hoàn này hầu hạ ở trong viện Lữ Yến, Lữ Yến đã quen sỉ nhục Lữ Bình, liên đới nha hoàn bên cạnh cũng quen rồi, người Lữ Yến đã như vậy, nha hoàn này còn ngáng chân Lữ Bình đây, đến cũng chọc cười.

 

Phượng Vũ Hoành đến, Lữ Bình cũng không cảm thấy bất ngờ, rất là khéo léo mà tiếp đón nàng vào trong, rồi hướng nha hoàn dẫn đường kia nói:

-“Ngươi mau mau trở về, tam muội muội đằng kia có thể không rời được người, bây giờ trong phủ ít người, nàng bên kia quan trọng hơn.

 

Nha hoàn kia vốn muốn lưu lại nghe một chút các nàng nói cái gì, nhưng Lữ Bình vừa đề tỉnh nàng liền cảm thấy cũng có đạo lý, Lữ gia đã mất nguồn tiền tài, phân phát ra ngoài rất nhiều hạ nhân, vốn là nhân thủ liền ít, vạn nhất tam tiểu thư đằng kia có chuyện bất trắc, nàng không ở đó thì làm sao bây giờ. Liền mau mau khom người một cái, như một làn khói liền chạy.

 

Lữ Bình nhìn nha hoàn kia chạy xa, lúc này mới cười lạnh nói:

-“Lữ Yến hôm qua cũng không thế nào, đồng ý là Lữ gia không còn tiền, nhưng nàng ta thật sự còn có không ít đồ trang sức, ai mà tận tâm tận lực hầu hạ nàng đến chết, nàng liền đem những thứ đó phân cho ai. Đều là nô tài tử khế, vì những thứ đồ này đều phải là cố gắng hầu hạ.

 

Nói xong, xin lỗi quay về phía Phượng Vũ Hoành nở nụ cười, nói:

-“Đều chưa hành lễ với quận chúa, chớ trách.

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu,

-“Không có chuyện gì.

 

Lữ Bình đưa nàng lui vào trong phòng ngồi, tự tay rót trà, Phượng Vũ Hoành căn bản không muốn uống.

 

Mùi trên người Lữ Bình càng ngày càng nặng, chính là dùng nước hoa cũng là không lấn át được, huống chi nơi này là gian nhà nàng thường ở, mùi trong phòng vô cùng khó ngửi.

 

Lữ Bình cũng biết tình huống này, thấy Phượng Vũ Hoành không uống trà, mau mau liền đi mở cửa sổ, mở ra tất cả cửa sổ của một phòng, tuy rằng lạnh chút, nhưng mùi là tản đi không ít.

 

Phượng Vũ Hoành chủ động mở miệng nói:

-“Sau khi Nguyệt tịch, tiểu thư cũng không ra ngoài chứ? Không thấy ngươi tới cửa đi tìm ta, ta cũng không tốt đến Lữ phủ, chuyện của ngươi liền vẫn đặt ở đó.

 

Lữ Bình bất đắc dĩ nói:

-“Trong phủ xảy ra nhiều chuyện như vậy! Lữ Dao lại chết rồi, bọn họ liền câu ta không cho ra ngoài. Hôm nay nếu không là quận chúa đến nhà, sợ là chúng ta còn không gặp mặt.

 

Phượng Vũ Hoành gật gù nói:

-“Đúng đấy!

 

Sau đó không nói thêm gì nữa, nhận lấy hòm thuốc từ Vong Xuyên, lúc này mới lại nói:

-“Ngươi vào bên trong đi, ta xem bệnh trạng của ngươi một chút.

 

Hai người tiến vào bên trong, hai cái nha đầu không theo, trong hòm thuốc Phượng Vũ Hoành lấy ra khẩu trang, găng tay.

 

Sau khi mang xong mới hướng Lữ Bình bên kia cũng cởi xiêm y trên nửa người, nàng cẩn thận kiểm tra, cũng rút một ống máu giữ lại trở về xét nghiệm, sau đó nói:

-“Chứng bệnh hôi nách điển hình, không có biến chứng khác, có thể trị. Ta cho ngươi một loại thuốc ——

 

Nàng vừa nói vừa lấy từ trong hòm thuốc ra, là trời vừa sáng nàng đã chuẩn bị kỹ càng, nói:

-“Ngươi một ngày uống một viên, uống trước khi đi ngủ, uống năm ngày liền. Còn có cái bình xịt này, ngươi mỗi ngày sáng sớm, giữa trưa và tối muộn xịt ba lần, sau năm ngày ta trở lại một chuyến, vẫn là lấy danh nghĩa xem bệnh Lữ Yến, đến thời điểm đó chít cho ngươi một loại thuốc, sau đó thì sẽ hết.

 

Lữ Bình gật gù, trong mắt mang theo cảm kích, mặc quần áo tử tế xong lúc này mới lại nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Ta tin tưởng y thuật quận chúa, ngài nói có thể trị hết liền nhất định có thể trị hết, ta cũng không biết nên làm sao cảm tạ, vừa vặn có một thứ ở chỗ này của ta, quận chúa sẽ cảm thấy hứng thú, ta lấy cho quận chúa xem xem ——” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 821:

☆, Thịnh vương phủ hỏng mất!

 

Lữ Bình từ trong một cái hộp gỗ lấy ra một vật, Phượng Vũ Hoành nhìn sang, phát hiện là một cái huyết yến.

 

Lữ Bình nói:

-“Đây là ta trộm được, bởi vì là đồ vật trong cung đưa ra, rất được coi trọng, do Cát thị tự mình trông coi, bởi vì mấy ngày nay Lữ Yến bệnh nặng, bà mới không tinh thần đi nhìn chằm chằm đồ chơi này, bị ta lấy được.

 

Nàng vừa nói vừa đưa vật đó tới trước Phượng Vũ Hoành nói:

-“Lần trước Cửu điện hạ và Quận chúa tới phủ tặng đồ, chân trước mới đi, người của Hoàng hậu nương nương bên kia đã tới, cũng đưa không ít thứ, còn có huyết yến này!

 

-“Ta không biết quan hệ của Quận chúa với Hoàng hậu nương nương rốt cuộc làm sao, nhưng ta ăn ngay nói thật, tuy đám đại phu tới xem qua đều nhất trí nói huyết yến này không hề có một chút vấn đề, nhưng Lữ Yến đúng là sau khi ăn vật này mới có dấu hiệu trúng độc.

 

Nói đến đây, Lữ Bình không nói thêm nữa, chỉ còn chờ Phượng Vũ Hoành kiểm tra.

 

Mà Phượng Vũ Hoành kỳ thực căn bản không cần cẩn thận đi nghiệm tra, từ lúc Lữ Bình mở hộp ra trong nháy mắt kia thì nàng ngửi ra được huyết yến này không đúng, mấy vị thuốc bên trong quá mãnh liệt cùng độc nàng chẩn bệnh ra Lữ Yến bị trúng rất ăn khớp, căn nguyên vấn đề tại trên huyết yến này không thể nghi ngờ. Thế nhưng.....Hoàng hậu đây tại sao lại làm thế chứ?

 

Nàng một chốc cũng nghĩ không thông nguyên nhân trong đó, nói với Lữ Bình:

-“Cảm ơn, ngươi không lén lấy ra huyết yến này, ta cũng đang nghĩ biện pháp đi kiếm một chút tới xem thử? Xác thực có chút vấn đề, ta lấy cái này đi, nếu Cát thị đằng kia phát hiện thiếu, ngươi tha thứ cho.

 

Lữ Bình cười khổ nói:

-“Cát thị bây giờ nơi nào còn có tâm tình lo lắng vật này, sáng hôm qua ta trộm ra, bà cũng không phát hiện có thiếu hay không. Một lòng một dạ của bà đều thả trên người Lữ Yến, sợ là căn bản cũng không nhớ tổng cộng ăn vào mấy bộ đi.

 

Nàng là thứ nữ, sau lưng với Cát thị chưa bao giờ xưng mẫu thân, đủ thấy trước đây Cát thị đối thứ nữ cũng là trách móc nặng nề.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, hai người lại nói vài lời thôi, một canh giờ sắp đến, nàng cáo biệt Lữ Bình, lại được nha hoàn dẫn đường đi trở về bên kia Lữ Yến, đến lúc đó, truyền dịch vừa vặn còn dư cái cặn thuốc, Phượng Vũ Hoành đợi mãi đến giọt thuốc cuối cùng trong bình lúc này mới rút kim trên mu bàn tay Lữ Yến ra.

 

Lữ Yến cũng có chút tinh thần, được nha hoàn đỡ ngồi dựa trên giường, không ngừng nói cảm tạ với Phượng Vũ Hoành.

 

Ngay cả Cát thị cùng Lữ Tùng cũng không ngừng nói cám ơn, Cát thị còn nói:

-“Trong phủ thực sự cũng không có cái gì tốt để đưa tiễn quận chúa, hiếm quý ngoạn ý cũng có, nhưng cũng là hồi trước Bát điện hạ và hoàng hậu nương nương đưa tới, nhà chúng ta nhất thời còn không dám động.

 

Bà nói xong lời này, Lữ Tùng lập tức tỉnh ngộ sai lầm trong lời nói, nhanh chóng lại nói:

-“Quận chúa đừng hiểu lầm, lời nội tử nói tuyệt đối không có ý oán hận Diêu gia.

 

Cát thị cũng gật đầu liên tục, thẳng nói mình nói sai.

 

Phượng Vũ Hoành cũng biết bọn họ không hề cố ý, không quan tâm cái này, chỉ nói cho Lữ Yến biết:

-"Tuy bây giờ nhìn khá hơn rất nhiều, nhưng tuyệt không phải thật sự tốt, đây đều là tác dụng của thuốc, nếu ngừng thuốc, tình huống của ngươi lập tức liền lại sẽ lui về nguyên điểm. Mỗi ngày trước khi ngủ uống hai viên, vẫn phải uống, không thể ngừng." 

 

Đây là thuốc cưỡng ép nhanh chóng đề cao lực miễn dịch, kỳ thực rất quý, thế nhưng không dễ mua, dù cho tại thế kỷ hai mươi mốt cũng chỉ có nhân vật trọng yếu hay hoặc là nhân vật đại phú mới dùng nổi. Trong hiệu thuốc của Phượng Vũ Hoành đương nhiên là có lưu giữ, nhưng cũng không nhiều, dù sao chẳng qua chỉ có mười hộp, nhưng nhà thuốc của nàng có công năng tự động bổ sung, đúng là không sợ dược phẩm hao tổn.

 

Chứng độc của Lữ Yến dùng y học hậu thế giải thích kỳ thực cũng rất đơn giản, một mặt quấy rầy tế bào mầm tạo máu (hematopoietic stem cells – HSC) hơn nữa cấp tốc lan tràn đến dòng máu, phương diện kia cũng phá hủy công năng miễn dịch của thân thể con người. Người một khi mất đi lực miễn dịch, lại không hề có năng lực chống cự bệnh độc, dưới sự nhanh chóng lan tràn, là phá hoại nàng thành cái dạng này.

 

Cát thị tiếp nhận thuốc lại lau nước mắt, lại nghe Lữ Yến nói:

-“Mẫu thân, đừng khóc, người chính là khóc cũng không khóc được ta trở lại, không bằng nghĩ nghĩ làm sao có thể báo thù cho ta.

 

Nói xong, lại nhìn về phía Phượng Vũ Hoành:

-“Nếu như quận chúa tra được hung thủ, nhất định nói cho ta biết, mặc kệ hung thủ kia là ở đâu, chính là ta cắn cũng phải cắn chết hắn!

 

Bây giờ Lữ Yến đã giống như ác quỷ, Phượng Vũ Hoành không muốn ở đó lâu, chỉ tùy tiện đáp một tiếng, cũng báo là mấy ngày nữa lại tới cửa, liền vội vã ra khỏi Tả tướng phủ. Bộ huyết yến kia bị nàng vứt vào trong không gian, kể cả máu của hai người Lữ Yến cùng Lữ Bình, đều phải đợi sau khi trở về tiến hành xét nghiệm.

 

Nàng trì hoãn ở tại Lữ phủ đến giờ Thân, cũng không biết, ngày hôm đó từ sáng dậy, trong Thịnh vương phủ liền náo loạn sôi tim. Đầu tiên là hạ nhân đi vào trong địa khố hậu dơn dọn dẹp nước đọng phát sinh hoảng sợ gào thét, rồi sau đó bọn thị vệ đi vào kiểm tra, lúc này mới sợ hãi phát hiện nguyên bản trong địa khố đầy ấp tài bảo cư nhiên không còn thứ gì, trừ bỏ nước đọng, chính là bốn phía vách tường lạnh băng, những tài bảo mà Thịnh vương điện hạ nhiều năm tích lũy được quỷ dị không thấy hình bóng.

 

Bọn thị vệ cảm giác không đúng, dù cho lúc tặc tới, mở rương mang tài bảo đi nhiều nhất, nhiều nhất cũng chỉ có thể mang đi hai bao, tính là bọn hắn phòng bị sơ hở…

 

Đương nhiên, nếu như chỉ mang đi 1, 2 bao, cũng không đến mức bị phát hiện, nhiều.....nhiều tài bảo thế này, bọn thị vệ cũng chỉ thỉnh thoảng mở rương ra sơ lược liếc mắt nhìn thôi, không thể mỗi ngày đi kiểm kê.

 

Nhiều rương như vậy, trong một rương bốc một nắm, đều có thể bỏ vào vài bao, mà một rương chỉ bốc một nắm như lời nói, mắt thường là không thấy được. Nhưng bây giờ tất cả các rương đều không thấy, cái này nói rõ? Chứng tỏ hẳn là có mưu kế chở đi! Nhưng nơi này phòng bị nghiêm ngặt, ám vệ là mười mấy, sao có thể bị trộm chở đi.

 

Dưới sự phân tích của người trong phủ nghĩ đến có thể là điện hạ chính mình đổi chỗ, lén lén lút lút, chưa nói cho bọn hắn biết. Nhưng dù sao chỉ là ý nghĩ, vẫn phải hỏi rõ trước mới có thể kết luận.

 

Đương nhiên, bọn hắn không dám đi tìm Huyền Thiên Mặc hỏi, vì thế liền gọi quản gia tới, dọc đường hạ nhân nhỏ giọng nói chuyện này, quản gia còn không tin, nói thẳng:

-“Sao có thể, chở đi nhiều cái rương như vậy, trong phủ người mù cũng nghe được tiếng động chứ? Sao có thể cũng không ai biết.

 

Nhưng khi mọi người dẫn hắn vào trong địa khố, để hắn được tận mắt nhìn thấy tình cảnh tráng quan thì, quản gia “Két” một tiếng liền nhào tới.

 

Bọn hạ nhân nóng nảy, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra quản gia là không rõ tình hình, quản gia cũng không biết, vậy nói rõ sự việc tám chín phần mười chẳng phải Vương gia chính mình ra tay, đã không là......

 

Tất cả mọi người run run, địa khố trống trơn, tài bảo mất, đây chính là hết thảy tồn kho trong Thịnh vương phủ nha! Chỉ là vàng liền có tới hai ngàn vạn lượng, còn chưa tính đống châu báu vô giá, cái này thì đi bàn giao thế nào đây?

 

Có người mình an ủi:

-“May mà ngân phiếu đều ở phòng kế toán, không để bên này, bằng không trong phủ chúng ta thế nhưng nghèo rớt mồng tơi, sợ là ngay cả tiền lương tháng này của chúng ta cũng không cách nào phát chứ?

 

Nói thế không ai đáp lại, còn tiền lương tháng này, cái này đều lúc nào rồi còn băn khoăn tiền lương tháng này? Mệnh có thể giữ được hay không còn khó nói đây!

 

Có người thông minh lúc này nói ra một câu:

-“Ám vệ, nhanh đi tìm ám vệ, hướng trên cây hô một tiếng có thể gọi ra. Bọn hắn mới thật sự là người phụ trách trông coi chỗ này, cho dù muốn trị tội cũng không thể trị đến chúng ta!

 

Một câu nói nhắc nhở tất cả mọi người, vì thế có người mau chạy ra ngoài gọi ám vệ vào, tổng cộng vào đây năm người, nhưng cũng không là người trực đêm qua, nhưng sau khi nhìn thấy “Rầm rộ” trong nhà kho dưới đất, đã lập tức làm ra lựa chọn —— thông báo Bát hoàng tử!

 

Huyền Thiên Mặc là chịu đựng bi ai cực lớn thưởng thức màn rầm rộ này, hắn có một loại xung động muốn giết người, nhưng liều mạng khống chế lại.

 

Hắn không phải ngốc, trong đầu vẫn đang ngẫm nghĩ chuyện này rốt cuộc sao lại thế này, bọn thị vệ nói, hôm qua trước khi thay gác còn đặc biệt nghiệm xem qua, trong địa khố đầy ắp, tài bảo cũng ở đó, chính là thời gian một đêm này liền không còn, nhưng bọn họ cũng không thấy được có bất kỳ người khả nghi ra vào.

 

Địa khố là Huyền Thiên Mặc tự mình chọn xây, chỉ có một cái cửa ra, hắn rõ ràng biết không có khả năng có người tại dưới mí mắt nhiều ám vệ và thủ vệ như vậy vận chuyển những thứ đó ra ngoài phủ, dù cho dùng mê dược mê choáng tất cả mọi người ở đây, nghĩ muốn vận chuyển nhiều cái rương tài bảo như vậy, cũng là chuyện căn bản không thể nào.

 

Thế mà, chuyện căn bản không thể nào cứ như vậy trơ mắt xảy ra, nháy mắt thế đó hắn đều cho rằng nhất định là thấy quỷ, bằng không mượn lực lượng của nhân loại, sao có thể làm được?

 

Đương nhiên, còn có một chút không thể loại trừ, đó là —— bên trong phủ có mật thám, thế nhưng không chỉ là một người.

 

Chỉ có một tên mật thám cường đại mới có thể lừa dối, trong phủ xảy ra một việc đại sự, mà trong lưới mật thám này phải có quản sự hạ nhân, thị vệ, thậm chí ám vệ trong phủ này.

 

Trong nháy mắt, Huyền Thiên Mặc mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn hai năm không hồi kinh, trong phủ nếu thật biến thành như vậy, vậy hắn chẳng phải là ở trong ổ sói?

 

Hắn giật mình, thần sắc cũng chậm lại, mất tài bảo một địa khố hắn cũng đau lòng, nhưng nếu bởi vậy có thể dắt ra một cái đầu mối trong phủ này, đến cũng không mệt. Nói chung, lấy của hắn ít nhiều, cũng phải phun ra cho hắn!

 

Bên này, Thịnh vương phủ đang thanh tra mật thám, Phượng Vũ Hoành lại không nghĩ rằng đối phương sẽ đi tới phương diện tự hỏi này, xem như chó ngáp phải ruồi, quấy trong Thịnh vương phủ chướng khí mù mịt.

 

Thời điểm trở lại phủ quận chúa, Bạch Trạch đang từ bên trong đi ra, nhìn thấy nàng nhanh chóng hành lễ, cướp lời mở miệng nói:

-“Vương phi, thuộc hạ là tới thăm Bạch cô nương, vốn muốn chờ ngài trở lại lên tiếng xin phép, nhưng bên kia gọi thuộc hạ phải lập tức trở về, thuộc hạ không ở thêm.

 

Phượng Vũ Hoành sửng sờ, hỏi:

-“Phải chăng điện hạ đằng kia có vấn đề gì?

 

Bạch Trạch lắc đầu, nói:

-“Không có việc gì, muốn đi tới đại doanh kinh giao một chuyến, bước sang năm mới rồi, đưa chút lễ mừng năm mới cho các tướng sĩ.

 

Lúc này Phượng Vũ Hoành mới yên lòng, để Bạch Trạch rời đi, mình cũng đi tới khách viện Bạch Phù Dung ở.

 

Lúc đến đó, Bạch Phù Dung đang thêu mặt một cây quạt, thấy Phượng Vũ Hoành đến đây nhanh chóng thả công việc trên tay đứng dậy đón lấy, cả người nhìn qua tinh thần mười phần, không hề giống đang bệnh.

 

Phượng Vũ Hoành cười cười nói với nàng:

-“Nếu như ở trong phòng buồn chán, đi dạo vòng vòng trong phủ đi, tuy ta chẳng muốn trong phủ xây dựng nhiều phong cảnh, nhưng dù sao bên trong tòa phủ đệ này cũng đẹp, nguyên bản lưu lại cũng đủ xem.

 

Bạch Phù Dung lắc đầu nói:

-“Ta nào có tâm tình để xem, có thể còn sống cũng cảm thấy cái mạng đây là nhặt được! Đương nhiên, chính là ngươi giúp ta nhặt về. Cũng phải hảo hảo cảm tạ ngươi, đúng là ngươi cũng biết, ta trừ bỏ ngoài miệng một câu cảm tạ ra, cũng không có gì có thể đưa ngươi. A Hoành, ngươi đừng ghét bỏ.

 

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ, nói:

-“Giữa chúng ta nào có nói những lời này, chuyện lúc ban đầu coi như không có ngươi, đối phương cũng sẽ tìm người khác, cơ sở ngầm của Đoan Mộc gia cùng Thiên Chu trải rộng thiên hạ, nếu không có ngươi, không chắc người nào liền lẫn vào, hậu quả càng là không thể tưởng tượng nổi. Nói đến, ta và cửu điện hạ còn phải cảm tạ ngươi.

 

Bạch Phù Dung vẫn là thở dài, nhưng cũng không có ý tại trên đề tài này dây dưa thêm, nàng nói với Phượng Vũ Hoành:

-“A Hoành, hôm nay ngươi không đến, ta cũng nghĩ đi đến viện của ngươi tìm ngươi, có cái sự tình ta muốn nói với ngươi ——” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

***************

 

Chương 822:

☆, Tỷ, tỷ chính là thằng chột làm vua xứ mù nha…

 

Bạch Phù Dung báo với Phượng Vũ Hoành nàng muốn đi trở lại Bạch phủ, dù sao nơi đấy là nhà nàng, nàng bây giờ đã rất khỏe, không thể vẫn làm phiền trong quận chúa phủ.

 

Việc này cũng không ngoài dự liệu của Phượng Vũ Hoành, nàng cũng không có ngăn cản! Vừa đến Phù Dung về nhà là chuyện rất bình thường, thứ hai, phía bên nàng cũng đang chuẩn bị rời kinh thành đi đến đất phong quận Tế an, cũng không thể chiếu cố ở đây.

 

Nàng chỉ là nói với Bạch Phù Dung:

-“Ngươi có thể về nhà, nói Bạch nghệ nhân cũng xuất cung đi! Điều tra chuyện trong cung cho tới bây giờ cũng điều tra không ra cái gì, cha con các người lâu dài không sống cùng nhau, dù sao cũng nên hưởng chút niềm hạnh phúc gia đình.

 

Chuyện này cứ quyết định như vậy, tối hôm đó liền do Vong Xuyên tự mình đưa Bạch Phù Dung trở lại Bạch phủ, mà trong cung Bạch nghệ nhân nhận được tin tức cũng tại ngày hôm sau xuất cung hồi phủ, cha và con gái trải qua năm mới.

 

Phượng Vũ Hoành vốn muốn tại ngày ba tháng giêng đi Văn Tuyên Vương phủ một chuyến, mang theo Tử Duệ, nói như thế nào cũng phải tới chúc Tết Văn Tuyên vương gia và vương phi, muốn mang tám kiểu lễ đã chuẩn bị tốt, nhưng ngay lúc xếp lên xe lại đổi chủ ý, bảo phu xe dời đồ vật xuống, không đi.

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền hai người khó giải, hỏi nàng:

-“Tiểu thư đây là thế nào?

 

Ngay cả Tử Duệ đều buồn bực nhíu mày.

 

Phượng Vũ Hoành kéo Tử Duệ qua, bất đắc dĩ nói:

-“Không đi, kể từ khi còn tiên đế Văn tuyên vương vì tránh hiềm nghi cũng đã không để ý tới việc trong triều, bây giờ càng là một thân nhẹ nhàng. Ta bây giờ cùng bọn lão thần phe Bát hoàng tử làm thành thế này, vẫn là không nên gây phiền phức cho vương gia vương phi mới tốt.

 

Vừa nói vừa xin lỗi vỗ vỗ vai Tử Duệ, lại nói:

-“Tử Duệ đệ xem, ở kinh thành chính là cũng sẽ có phiền toái thế này thế kia, tỷ tỷ ngay cả dẫn đệ đi thăm ai đều phải trông trước trông sau, cũng thật sự là không còn khí tiết. Chẳng qua cũng không còn cách nào, chính chúng ta chẳng sợ gì hết, lại không thể khiến cho người tốt với chúng ta thêm phiền toái, đệ nói đúng không?

 

Tử Duệ gật đầu,

-“Tỷ tỷ nói tới đệ đều hiểu, ngày ấy trong cung yến Tử Duệ cũng ở tại chỗ, thấy rất rõ ràng. Nhưng Tử Duệ quá nhỏ, thấp cổ bé họng, ngay tại lúc kia không có cách nào thay tỷ tỷ ra mặt nói chuyện, sợ là khiến người tóm cái chuôi nói tỷ tỷ không có giáo dục Tử Duệ.

 

Phượng Vũ Hoành bật cười, cảm thán hài tử tí tẹo như thế thì đã hiểu được nhiều như vậy, hài tử người khác hiểu chuyện cũng sớm là vui vẻ, nàng lại cứ cảm thấy trong lòng chua xót.

 

Đối với nàng mà nói, Tử Duệ cái tuổi này chính là học sinh tiểu học, nên là thời điểm chơi đùa hoạt bát nhất, nàng rảnh rỗi hẳn là mang đứa nhỏ này đi đến ngoại ô nhiều một chút, nhìn thử núi tuyết mùa đông, cỏ xanh xuân thu, còn có kiều dương mùa hè. Lại bất đắc dĩ dưới thời cuộc này, dưới thân phận địa vị này, luôn để nàng chỉ đành đưa đứa bé này đến Tiêu châu thư viện, không có cơ hội lựa chọn.

 

Nàng hỏi Tử Duệ:

-“Đệ có trách tỷ tỷ hay không?

 

Tử Duệ khó giải, nói:

-“Tại sao phải trách tỷ tỷ? Tỷ tỷ tốt như vậy, Tử Duệ thích tỷ tỷ cũng không kịp, làm sao sẽ trách? 

 

Phượng Vũ Hoành lôi kéo hắn vào phòng của mình, từng người ngồi xuống, uống nước trà hạ nhân dâng lên, lúc này mới lại nói:

-“Bây giờ còn trải qua năm mới, lẽ ra hẳn là mang đệ đi khắp nơi, các nhà các phủ đều đi một vòng, còn muốn tới nhà ngoại công kế bên làm khách. Nhưng đệ xem, sự việc một ngày một ngày xảy ra, đều đọng lại tại mấy hôm nay, cứ cảm thấy bận bịu không xong, một cái chớp mắt đã là mùng ba đại niên, chỗ nào chúng ta cũng chưa đi.

 

Nghe lời của nàng, Tử Duệ cười phá lên, vừa cười vừa nói với nàng:

-“Ra ngoài chúc tết lấy bao lì xì là chuyện tiểu hài tử làm, Tử Duệ đã không phải tiểu hài tử, qua ba năm nữa cũng có thể tham gia thi đồng sinh đây! Tử Duệ biết tỷ tỷ làm gì cũng là có đạo lý, chỉ là có một việc không hiểu, vì sao tỷ tỷ nói sự tình đều đọng lại tại mấy ngày nay? Tỷ tỷ đang vội?

 

Phượng Vũ Hoành biết không che giấu nổi đứa nhỏ này, nàng cũng không muốn giấu, sớm muộn đều phải biết, vì thế nói cho hắn biết:

-“Bởi vì qua lần này tỷ tỷ muốn rời khỏi kinh thành, còn chưa từng đi tới mảnh đất phong ở một lần, đại khái trước mười lăm tháng giêng muốn đi, đến thời điểm đó Tử Duệ trước tiên đến ở nhà ngoại công, được không?

 

-“Tỷ tỷ phải đi?

 

Vừa rồi còn nói mình chẳng phải tiểu hài, vừa nghe nói Phượng Vũ Hoành không ở nhà qua hết mười lăm, tiểu tử này thoáng cái liền ngồi không vững, nhảy dựng lên, có chút tức giận nói:

-“Vì sao phải đi? Tử Duệ nghe nói đất phong đầu kia là cái nơi cằn cỗi, chưa khai hóa xây dựng, cả trạch viện ra dáng đều không có, tỷ tỷ tội gì phải đi chịu tội ấy? Có phải là bởi vì lúc cung yến những lão gia hỏa kia bức bách? Nhưng bọn họ chỉ nói không cho tỷ tỷ vào hoàng cung, chưa nói không cho tỷ tỷ ở lại kinh thành mà!

 

Phượng Vũ Hoành luôn miệng trấn an:

-“Chẳng phải, chẳng phải như đệ nghĩ, tỷ tỷ đi đến đất phong nhưng chẳng phải vì tránh tai hoạ, mà là mảnh đất phong nguyên bản chính là của chúng ta, không thể để cho nó vẫn bỏ không, thế nào cũng phải lợi dụng. Thế nhưng nơi đó cũng chẳng phải nơi cằn cỗi như đệ nói, đệ quên tỷ tỷ còn có một tòa quặng ngọc? Vừa vặn, quặng ngọc ấy ngay kế bên đất phong Tế An, khai thác lâu thế, tỷ tỷ còn chưa từng đi, đệ nói có nên qua xem thử hay không?

 

-“Thế nhưng cũng không cần đi gấp như vậy.

Tử Duệ cau mày, trong lòng vẫn là cảm giác không đúng,

-“Nói là đi xem thử, thế nhưng Tử Duệ thế nào cảm thấy tỷ tỷ có ý thường trú ở chỗ ấy?

 

-“Thường trú thì không chắc, nhưng bên kia phủ đệ cũng phải bắt tay dựng lên.

 

Nàng báo với Tử Duệ:

-“Khái niệm đất phong đệ có lẽ không hiểu, đã nói, mảnh đất trống kia hoàn toàn thuộc về chúng ta, không cần nộp thuế cho triều đình, những tiệm mở tại trên địa bàn của chúng ta tiến hành kinh doanh còn phải nộp thuế cho chúng ta. Không giống tri châu tri phủ chỉ làm quan phụ mẫu một phương, chúng ta tương đương với...

 

Nàng thả nhẹ thanh âm:

-“Chúng ta tương đương với thằng chột làm vua xứ mù một phương. Đệ nghĩ đi! Ở kinh thành mọi nơi đều bị chế ngự, tại bên ấy thế nhưng tiêu dao tự tại, sao lại không làm? Tỷ tỷ cũng chẳng phải vẫn luôn ở lại bên ấy, chỉ là đi qua xây dựng một chút, chờ tất cả đã đi vào quỹ đạo, tỷ tỷ vẫn sẽ trở lại.

 

Nghe Phượng Vũ Hoành nói như thế, Tử Duệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đến là trong lòng cũng tính kế một phen, sau đó nói:

-“Tỷ tỷ nói rất có lý, một vùng như vậy là phải hảo hảo lợi dụng, không có khả năng khiến nó hoang phế. Tiếc thay Tử Duệ ra tháng giêng còn phải trở lại Tiêu châu đi học, Thất ca ca nói, trước mắt đọc sách tập võ mới là chuyện khẩn yếu, vạn không thể bởi vì người khác làm lỡ chính nghiệp, bằng không mặc dù tương lai đệ trưởng thành, cũng không giúp được tỷ tỷ cái gì. Tỷ tỷ an tâm đi, sau khi tỷ tỷ rời kinh Tử Duệ liền đến ở nhà ngoại công, không cần phải lo lắng cho đệ.

 

Cuối cùng đã thuyết phục được đứa nhỏ này, Phượng Vũ Hoành cũng thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ thêm, hiện tại liền thẳng thắn đuổi Tử Duệ đến Diêu phủ chơi, ở đó có nhiều biểu ca, luôn có thể bồi tiếp hắn.

 

Tử Duệ đối với an bài này rất vui vẻ, còn không ngừng nói cho nàng biết:

-“Vậy bữa tối đệ cũng dùng ở nhà ngoại công, tỷ tỷ không cần lo lắng cho đệ.

 

Phượng Vũ Hoành cười cười nhìn đứa nhỏ này chạy ra ngoài, thật là không lo lắng, kinh thành này phải nói chỗ để nàng tuyệt đối yên tâm, không ngoài ba cái địa phương, Diêu phủ, Ngự vương phủ, còn có Thuần vương phủ. Chỉ là suy nghĩ một chút việc đi đất phong kia, cũng là không có dễ dàng như nàng nói vậy, cũng không có thuần túy như nàng nói.

 

Nếu chỉ là xây dựng đất phong vì mình vơ vét của cải, Phượng Vũ Hoành sẽ vui vẻ đi làm việc này, nhưng bây giờ, bên trong cũng có chút hờn dỗi với phe Bát hoàng tử.

 

Chẳng qua nàng nghĩ thật rõ ràng, coi như hờn dỗi, đi đất phong cũng là lựa chọn tốt nhất, bởi vì mảnh đất phong của nàng thuộc về cảnh nội Ngọc châu tại biên giới tây nam Vân Thiên phủ, là một quận, đại khái có hai cái huyện lớn như vậy, không bằng một Châu, mà quặng ngọc của nàng cũng ở kế cận đó.

 

Chủ yếu nhất, nếu như năm sau Huyền Thiên Minh phải đi về phía nam đánh trận, nếu như Bát hoàng tử sau lưng động tay động chân tại trên lương thảo và quân nhu, vậy nàng tất phải nghĩ biện pháp bù đắp.

 

Dù sao ra trận giết địch là Huyền Thiên Minh, chuyện như vậy đợi không được, nàng phải cam đoan một số công tác hậu cần đều theo kịp. Mà từ đất phong đi tới nam giới, so với từ kinh thành gần hơn rất nhiều, cũng không giống như ở kinh thành lôi kéo sự chú ý của nhiều người, lại càng không có quá nhiều người nhìn nàng chằm chằm, nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, thế nhưng tự do hơn tại kinh đô.

 

Phượng Vũ Hoành đã sớm quyết định chủ ý này, mấy ngày nay đều đang làm chuẩn bị đi tới đất phong.

 

Bách Thảo Đường đầu kia đầu năm vừa đến mùng năm là nghỉ ngơi, nàng chuẩn bị ngày gần đây liền triệu tập Vương Lâm cùng Thanh Ngọc tới an bài sự tình thoáng cái, Bách Thảo Đường phải đóng cửa, nàng thật đúng là muốn nhìn một cái kinh đô được ân huệ của Bách Thảo Đường hơn hai năm, tại trong chớp mắt đã không có Bách Thảo Đường sẽ là cái cục diện gì?

 

Chạng vạng mồng 3, nàng vốn nghĩ đi đến Diêu phủ dùng bữa tối, gần sang năm mới cũng chưa chúc mừng năm mới với các thân nhân, tuy nói là nàng quá thất lễ. Nhưng may mà buổi chiều mồng 1 chuyện phát sinh trên cung yến người nhà họ Diêu cũng đều rõ rõ ràng ràng, biết nàng mấy ngày nay nhất định là có rất nhiều chuyện phải bận rộn, cũng sẽ không quy tội, ngược lại là Hứa thị còn đưa rất nhiều đồ tốt cho nàng, chỉ sợ trong phủ nàng chuẩn bị không nhiều, trong thức ăn đã thiệt thòi chính mình.

 

Tiếc thay, chân trước vừa nhấc lên, người còn chưa xuất viện, vừa ngẩng đầu, liền thấy nha hoàn đã dẫn Huyền Thiên Minh đi đến phía này, hai người đối diện.

 

-“Đây là muốn đi nơi nào?

Huyền Thiên Minh nắm chặt tay nàng, trực tiếp liền kéo về phía mình nói,

-“Tìm Hoành Hoành có chuyện đây, mặc kệ đi chỗ nào trước tiên đều chớ đi.

 

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ nói:

-“A Hoành chỉ là đến Diêu phủ kế bên ăn cơm tối, điện hạ đây là có chuyện gì gấp sao?

 

Huyền Thiên Minh không nhiều lời, nhưng một đường kéo người vào dược thất trong viện của nàng.

 

Người phủ quận chúa đều biết, chỉ cần tiểu thư nhà mình vừa vào dược thất, đó là nơi cơ mật, bất luận người nào cũng không thể tiến vào, mặc kệ chuyện có bao nhiêu gấp, trời sập cũng phải chờ ở bên ngoài. Đương nhiên, ngoài hai người, một người là Cửu hoàng tử, còn có một người chính là Diêu thần y.

 

Hai người vào dược thất, Vong Xuyên nhanh chóng ở bên ngoài đóng chặt cửa, cùng Hoàng Tuyền hai người tự mình bảo vệ.

 

Bên trong, Huyền Thiên Minh không có một câu nói nhảm, nói thẳng:

-“Thịnh vương phủ, một kho tài bảo đều bị trộm, chính là Hoành Hoành làm ra à!

 

Phượng Vũ Hoành trợn tròn mắt nói:

-“Làm sao lại trực tiếp tìm đến ta chứ? Lại nói khẳng định như vậy!

 

Huyền Thiên Minh cũng trả lại nàng một cái liếc mắt, nói:

-“Vô nghĩa, nghe nói là tài bảo của cả toà sơn động, một đêm biến mất quỷ dị, mà Thịnh vương phủ lại không có bất kỳ dấu hiệu vận chuyển tài bảo ra ngoài phủ. Nhiều đồ như vậy, coi như vận chuyển, cũng phải vận chuyển nửa đêm đấy? Huống chi là biến mất lặng yên không tiếng động, sự tình kiểu này trừ nàng ra, còn có ai làm được?

 

Được rồi! Nàng vỗ trán nói:

-“Thiên Minh có thể nghĩ đến cái này, nói vậy ngoại công ta cũng có thể nghĩ tới rồi. Vốn còn muốn cho Thiên Minh một cái ngạc nhiên, thế nhưng chính Thiên Minh tìm đến, thật là vô vị.

 

Nói rồi, lôi kéo tay của Huyền Thiên Minh, tay phải xoa nhẹ cổ tay trái, hai người trong nháy mắt liền ẩn vào trong hiệu thuốc không gian...

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 30/01/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts