Thần Y Đích Nữ - Phần 268 (826-828)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 826:

☆, Tập trung vũ khí nóng vào chiến trường.

 

Một lần đại trộm Thịnh vương phủ, Phượng Vũ Hoành dường như trộm đến phê, con người nàng luôn luôn thi hành trừng mắt tất báo, tiền lệ xưa nay với địch nhân không dễ dàng bỏ qua.

 

Như trước kia một roi quất tới, lại lộ ra có chút không văn nhã, bây giờ ngẫm lại, có mấy người chính là nhớ ăn không nhớ đánh, ngươi đánh hắn một trận, không chắc qua lần này lành sẹo liền quên đau, thế nhưng ngươi động đến tiền của hắn, vậy coi như lấy mạng của hắn, tuyệt đối còn thống khổ hơn rút gân lột da.

 

Lữ gia chính là một ví dụ, bị thủ đoạn cưỡng chế chèn ép của Diêu gia, thất bại thảm hại trên sinh ý, rơi vào kết cục bây giờ, ôm lấy cái quan chức Tả tướng thì hữu dụng gì? Bổng lộc của một Thừa tướng cũng không nuôi nổi một đám người.

 

Phượng Vũ Hoành suy nghĩ, tuy nàng trộm không phải của riêng, khế đất khế ước gì đó không đạt tới tay, nhưng dọn sạch hàng trong mấy nhà kho rất là phơi phới.

 

Mấy ngày gần đây phải nghĩ biện pháp có được danh sách đám người phe đảng của Bát hoàng tử, đặc biệt những người ồn ào sôi nổi trong cung yến ngày ấy, từng người từng người, trước khi nàng đi phải thu thập thật tốt bọn họ, coi như là trả cho nàng lộ phí từ kinh thành đến đất phong.

 

Kho tài bảo của Thịnh vương phủ bị dời sạch trống không, người bên ngoài cũng không nghe thấy tin tức gì, trừ phi người hữu tâm tìm hiểu, tỷ như Huyền Thiên Minh, những người khác căn bản còn không biết phát sinh chuyện lớn như vậy!

 

Mà chính Huyền Thiên Mặc cũng không muốn lộ ra, chuyện này chẳng phải chuyện tốt gì, có thể dưới mí mắt mình bị người lấy sạch kho tài bảo, chỉ có thể nói rõ Thịnh vương phủ hắn phòng bị không nghiêm ngặt, để cho trộm chuyển hết cả tài bảo trong phủ, mà hắn cũng không phát hiện được, tin tức như thế nếu là bị bọn quan viên biết, đối với danh dự của hắn sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn, cũng sẽ tạo thành một loại cảm giác không an toàn cho các quan lại.

 

Hắn chỉ có thể vụng trộm điều tra, thế nhưng tra mấy ngày, người đã chết không ít, đối với chuyện muốn biết vẫn là hoàn toàn không biết gì cả!

 

Đêm đó, Phượng Vũ Hoành lại vào trong không gian bận rộn, chủ yếu là tiến hành kiểm nghiệm đối với máu của Lữ Yến cùng Lữ Bình, còn có cái huyết yến kia. Kết quả kiểm nghiệm không có khác gì lúc trước nàng suy đoán, trên huyết yến kia xác thực hạ độc rất trắng trợn.

 

Phượng Vũ Hoành nghĩ, độc này hạ xuống lớn lối như thế, hẳn là đã tính toán kỹ không sợ bên ngoài có người sẽ điều tra, bởi vì con đường có được huyết yến quá ít, hiện nay chỉ có trong hoàng cung có thể chảy ra, bên ngoài mấy đại phu kia, phàm là có tâm, cũng không ai dám nói lời này ra ngoài.

 

Nhưng không thể ngờ Lữ gia tìm tới nguyên bản thành cừu Phượng Vũ Hoành, mà Phượng Vũ Hoành cũng vào Lữ phủ đi xem bệnh cho Lữ Yến.

 

Chẳng qua Phượng Vũ Hoành cũng không muốn đả thảo kinh xà*, vừa là Huyền Thiên Minh chắc chắn hoàng hậu cũng chẳng phải ác ý, thứ hai nàng cũng muốn nhìn thử cuối cùng mục đích của hoàng hậu đến cùng là cái gì, luôn không có khả năng vô duyên vô cớ liền ra tay với Lữ Yến, hủy cọc hôn sự này nàng từ bên tác thành, gây nên lần này sẽ lôi kéo người ta suy nghĩ sâu xa.

 

(Chú thích: Đả thảo kinh xà: đập cỏ rắn sợ, giống như rút dây động rừng, kế 13 trong 36 kế)

 

Mùng năm tết, là ngày Phượng Vũ Hoành đã định ra để đi Lữ phủ. Lại đi xem Lữ Yến chẳng qua là viện cớ, nàng sớm đã sai người an bài nữ y mỗi ngày đi truyền dịch cho Lữ Yến, tự mình tới cửa đơn giản chỉ là cái danh nghĩa, mục đích là đi châm cứu cho Lữ Bình.

 

Kỳ thực đối với Lữ Bình mà nói, biện pháp trị tận gốc tốt nhất là khai đao, nhưng nàng cùng Lữ Bình cũng không có giao tình sâu đậm, không ngoài chính là một cái giao dịch lúc trong cung yến Nguyệt tịch, không cần thiết phí sức.

 

Còn nữa, trị bệnh kín này cho Lữ Bình không muốn để người nhà họ Lữ biết, nếu như phẫu thuật nhất định phải tĩnh dưỡng một thời gian thật dài, sợ là không gạt được.

 

Đối với việc Phượng Vũ Hoành đến, Lữ phủ vẫn cung kính tiếp đón, cũng không hề đề cập tới những chuyện giữa hai nhà trước đây, cứ giống như chưa từng xảy ra, hiển nhiên cho nàng là ân nhân.

 

Hôm nay nữ y chưa tới cửa, nàng tự mình đến truyền dịch cho Lữ Yến, sau đó lại thừa dịp khi truyền dịch đi châm cho Lữ Bình.

 

Đến khi tất cả đã xử lý tốt chuẩn bị rời đi, Lữ Yến hỏi một câu:

-“Người hại ta, quận chúa có đầu mối chưa?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, nói:

-“Chuyện này ta cũng không có thời gian tìm hiểu, trong cung yến đã xảy ra một ít chuyện, thế cho nên hiện tại ta cũng không thể vào cung, ngay cả Bách Thảo Đường trong kinh thành đều bị buộc phải đóng cửa….. Trước mười lăm tháng giêng ta cũng phải rời khỏi kinh thành đi tới đất phong ở quận Tế An. Aiza, Lữ tiểu thư, ta vốn cũng có tâm tra một chút, nhưng những chuyện này chồng chất tại một chỗ, ta từ sớm đến tối loay hoay sứt đầu mẻ trán, sợ là cũng hữu tâm vô lực.

 

Nàng nhếch môi cười khẽ, đẩy hết trách nhiệm ra ngoài, tuy nói ngày ấy trong cung yến Lữ gia bởi vì Lữ Yến sinh bệnh cũng không có đi tham gia cung yến, nhưng đã qua nhiều ngày thế này nghĩ cũng nên nghe nói.

 

Tuy nàng không có chỉ thẳng là ai khó xử nàng, nhưng Lữ Tùng làm quan nhiều năm, mịt mờ trong đó vẫn có thể nghe được rõ ràng.

 

Quả nhiên, Phượng Vũ Hoành chân trước mới đi Lữ Yến chân sau bèn hỏi Lữ Tùng rốt cuộc sao lại thế này!

 

Lữ Tùng bất đắc dĩ nói ra chuyện phe phái Bát hoàng tử sinh sự khó xử Tế An quận chúa, tức giận đến Lữ Yến tại chỗ đã phun một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.

 

Sau này người nhà họ Lữ phân tích, tất cả đều là Nguyên quý nhân ở sau lưng phá rối, Về phần căn nguyên Lữ Yến trúng độc, tám phần mười chính là huyết yến, chỉ có điều cũng không ai dám nói.

 

Mà đồ vật hoàng hậu đưa là từ trong cung đi ra, Nguyên quý nhân thì ở trong cung, có thể là bà đã mua chuộc được cung nhân Cảnh Từ cung ở chỗ hoàng hậu, lúc này mới đưa đến Lữ Yến trúng độc.

 

Cát thị thầm nghiến răng, liên tục khuyến khích để Lữ Tùng cắt đứt với phe cánh Bát hoàng tử cùng Nguyên quý nhân, hơn nữa tìm cơ hội báo thù cho nữ nhi.

 

Mà Lữ Tùng nghĩ chính là nữ nhi Lữ Yến này đã giữ không được, trước mắt hy vọng duy nhất của Lữ gia chỉ còn có Lữ Bình, cũng không biết cái bệnh kia của nàng đến cùng có thể chữa khỏi hay không?.

 

Chuyện Lữ gia chẳng qua là Phượng Vũ Hoành muốn biết con đường hắc ám trong cung, hơn nữa chuyện đáp ứng Lữ Bình lúc trong cung yến Nguyệt tịch cũng có thể làm được, tòa phủ đệ kia nàng không cần phải đi vào nữa.

 

Ngày mai mùng sáu, nàng đã ước định rõ ràng với Huyền Thiên Minh cùng đi đại doanh kinh giao, cho nên vừa về tới phủ nàng ngay lập tức vào dược thất, sau đó lại vào dược phòng không gian, xê dịch các hòm châu báu tầng một, chuyển kho quân dụng dưới đất trong không gian ra, bắt đầu kiểm kê súng đạn bên trong.

 

Nếu như sau tháng giêng đúng như Huyền Thiên Minh dự đoán nam giới bên kia sinh sự, vậy trận đấu này chắc chắn phải đánh.

 

Đại quân xuất chinh không thể mang đi hết thảy lương thảo, tuy nói trong quân ở đó cũng có dự trữ, nhưng Huyền Thiên Minh là phải dẫn binh mã của mình đi, trong đại doanh kinh giao có một bộ phận người ở lại Thiên Chu, còn dư lại đều phải hộ tống xuất chinh, hơn nữa thêm mười vạn binh mã của Phong Chiêu Liên, mang đi không ít người, ở đó tồn trữ lương thực không chắc đủ.

 

Còn nữa, mấy tướng sĩ kia dù sao cũng đã đi theo Bát hoàng tử thật nhiều năm, lần này không ngáng chân Huyền Thiên Minh đã tốt lắm rồi, căn bản không trông cậy nổi cái gì, cho dù Huyền Thiên Minh có hổ phù trong tay, cũng không chịu nổi những người kia không xuất lực. Nếu như hậu bị lương thảo lại xảy ra sai sót, trận đánh này sẽ cực kỳ gian nan.

 

Nàng thật sự nghĩ qua, nếu như Huyền Thiên Minh cuối cùng chỉ có thể dựa vào binh mã chính mình mang tới đi đánh giặc, trên nhân số so với vài quốc gia đại mạc liên minh quả thực kém hơn quá nhiều, thế thì phải có bảo đảm ở trên vũ khí.

 

Trước đây nàng luôn cân nhắc không muốn để cho vũ khí nóng xuất hiện quá sớm ở thời đại này, nhưng ý tưởng là một phương diện, khi sự tình bức bách đến phần này, cũng không thể không lại suy nghĩ lại. Thật không thể để cho người mình chịu thiệt, cũng không thể nhìn binh mã Huyền Thiên Minh mang đi lấy ít địch nhiều, bị thương mất mạng.

 

Nàng ngồi xếp bằng ở trên mặt đất bên cạnh kho vũ khí, nhìn súng đạn kia, trong lòng cũng có tính toán. Thích hợp loại chiến tranh tầm cỡ lớn phải là súng tự động, súng lục nhỏ có thể cho Huyền Thiên Minh dùng phòng thân.

 

Trước kia đã cho hắn một cái, nhưng hắn vẫn không mang theo, còn cất giữ trong không gian, lần này phải bắt hắn mang theo trong người. Đạn cũng phải chuẩn bị từ sớm, những thứ này phải khống chế số lượng, sớm đưa đến trong quân doanh, nàng xuất phát sớm hơn Huyền Thiên Minh, còn có chút thời gian, các tướng sĩ cũng cần phải thao luyện.

 

Súng ống không cần phải phòng bị cho mỗi tướng sĩ, sẽ không tiện quản lý, nàng quyết định chỉ cho các tướng sĩ của tổ thần xạ trong Thần Cơ doanh.

 

Tuy tổ thần xạ chỉ có 500 người, nhưng tại loại thời đại vũ khí lạnh này, đột nhiên xuất hiện năm trăm khẩu súng máy, đó cũng là vô cùng rung động, huống chi trừ bỏ năm trăm khẩu súng, nàng còn có thể phân phối bom cho tổ thiên cơ, dùng cho bố trí phòng thủ thành trì, kỳ trận.

 

Phượng Vũ Hoành tin chắc, có chút chuẩn bị này, tuy nói không thể khoe khoang khoác lác nói cái gì không có sơ hở nào, nhưng mấy liên minh đại mạc muốn tại trên lực lượng vũ trang siêu thời không thế này đạt được thắng lợi, vậy thật là nói chuyện viển vông.

 

Đồng thời Huyền Thiên Minh bên này cũng tiết kiệm không ít khí lực, giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất.

 

Đương nhiên, quản lý súng đạn là trọng yếu nhất, hiện nay trừ bỏ Huyền Thiên Minh cùng với tướng sĩ Thần cơ doanh ra, nàng không chuẩn bị để bất kỳ kẻ nào tiếp xúc đến mấy đồ này, coi như vũ khí thần bí của thần cơ doanh thôi, chuyện này tạm gác lại ngày mai đến trong đại doanh nhất định phải cường điệu với Tây Phóng và Hà Cam.

 

Đêm đó nàng ngủ ngon giấc, ngày kế trời vừa sáng đã thức dậy, sau khi rửa mặt chọn một bộ đồ gọn gàng, là trước đây nàng thiết kế cho mình, trang phục có chút tương tự dùng để cưỡi ngựa, phía sau lại thêm cái áo khoác lông chồn, lập tức xuất hiện hiên ngang oai hùng không nói, còn không trói buộc, rất thích hợp nữ tử tại đại doanh nơi như thế này qua lại.

 

Điểm tâm dùng chút cháo trắng rau dưa, Hoàng Tuyền nói:

-“Năm nay, không giống qua năm mới, không có không khí năm mới gì cả, hiện tại đã là mùng sáu, mấy ngày nay ngay cả mỡ thịt tiểu thư đều không sao chạm vào.

 

Vong Xuyên cũng cùng nói:

-“Hiện tại còn phải đi tới đại doanh, ở đó thức ăn càng kém cỏi.

 

Phượng Vũ Hoành bật cười, nói:

-“Đúng vậy nha, ta cũng thèm chân giò của Tiên Nhã lâu, nếu không chúng ta đi tới đất phong cũng mang theo đầu bếp trong phủ thôi, cũng đỡ phải đến đó không có thức ăn ngon.

 

Đề nghị này lấy được hai nha đầu nhất trí tán thành, Hoàng Tuyền thậm chí còn thu xếp có nên đến cửa tiệm làm bánh ngọt ngon nhất kinh thành, đào sư phụ làm bánh mang đi.

 

Phượng Vũ Hoành thực bất đắc dĩ nói:

-“Trong lòng ngươi, phải chăng đất phong quận Tế An kia là một mảnh đất hoang vu, cái gì cũng không có? Chúng ta có cần phải mang chút nước giếng từ kinh thành đi theo không?

 

Hoàng Tuyền rất nghiêm túc trả lời nàng:

-“Tuy nói không đến nỗi phải mang nước giếng ở kinh thành, nhưng đến đó khẳng định là phải múc nước giếng, thế nhưng không chỉ một ngụm.

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, rất không đồng ý với ý nghĩ của Hoàng Tuyền, nhưng Vong Xuyên cũng tương tự không lạc quan, nàng báo với Phượng Vũ Hoành:

-“Tiểu thư không biết đâu, Đại Thuận rất ít người có được đất phong, tại triều đại hiện tại của chúng ta, ngài là người đầu tiên, ngay cả Vũ Dương công chúa đều không có đất phong thuộc về mình đâu?

 

-“Đương nhiên, hoàng thượng có quyền lực hạ phóng đất phong, nhưng trao đất phong chẳng khác nào trao quyền lợi, lời nói phạm thượng, ở trên đất phong, ngài chính là hoàng đế, cho nên ngài nghĩ đi, sao hoàng thượng có thể ban ra địa phương giàu có và đông đúc?

 

-“Ngay cả hoàng thượng có cái tâm kia, quần thần tuyệt đối cũng sẽ không đáp ứng. Sở dĩ ngài thuận lợi lấy được đất phong này như thế, vậy cũng chỉ có thể nói rõ một sự thật —— đấy là một khối đất không lông.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 827:

☆, Lúc nên trở mặt thì trở mặt!

 

-“Đất đai cằn cỗi hả!

 

Phượng Vũ Hoành cảm thán thời vận của mình không đủ, thật vất vả có được khối đất phong, thế mà còn là đất đai cằn cỗi. Mẹ nó, nếu như là nơi giàu có và đông đúc, hoàng gia sao có thể cho người, phải biết, thưởng đất phong ra ngoài trên lý thuyết sẽ không thể thu về nha! Trừ phi cường thủ hào đoạt, như vậy cũng sẽ làm mất tiếng tăm của Đại Thuận.

 

-“Tiểu thư.

Hoàng Tuyền cũng cùng nói:

-“Ngài có lẽ còn không biết đất đai cằn cỗi là có ý gì, chính là cái địa phương kia, đất đai hoa màu không mọc, muốn làm ruộng đều là không được. Chẳng qua chung quanh có núi, trước đây nô tỳ đã từng nghiên cứu, ngay trong lãnh địa đất phong của chúng ta, lại có một dãy núi, có hai ngọn núi, chẳng phải đất hoang sao!

 

-“Không sao.

Phượng Vũ Hoành khoát khoát tay nói:

-“Tiểu thư nhà ngươi vốn cũng không nghĩ đến nơi ấy đi làm ruộng, lại nói ta cũng sẽ không. Có núi thì tốt rồi, bớt đến lên núi kiếm ăn cũng sẽ không chết đói. Ở đó rất gần quặng ngọc, chúng ta cũng nên sửa sang sản nghiệp nhà mình một chút.

 

Hai nha đầu lúc này mới yên lòng, tiểu thư nhà mình là người có chủ ý, những năm này xưa nay cũng không bỏ qua, chỉ cần nàng nói không sao, vậy thì thật chính là không sao. Dù sao chính các nàng không thiếu bạc, trong cuộc sống cũng sẽ không có trở ngại.

 

Phượng Vũ Hoành thu thập xong liền chuẩn bị ra phủ, hôm nay nàng hẹn ước với Huyền Thiên Minh, hai người ở ngoài thành hội hợp, đồng thời Huyền Thiên Minh phải mang theo hai chiếc xe ngựa trống rỗng, sau khi ra thành nàng phải tìm cớ ngồi vào trong xe ngựa trống, chuyển súng đạn trong không gian vào trong xe ngựa.

 

Lúc ba người ra phủ, trời cũng mới sáng, trên đường vẫn chưa có người nào, trong tháng giêng, nhiều nhà không làm việc, người trong kinh thành dù sao cũng giàu có một chút, hơn nữa cũng là ăn tiệc hay đánh bài, sáng sớm ai cũng sẽ không thức dậy quá sớm.

 

Khi Phượng Vũ Hoành ra cửa mới nhớ tới chuyện này, vì thế gọi Ban Tẩu, nói với hắn:

-“Ngươi đi Liên phủ một chuyến, hỏi thử Phong Chiêu Liên muốn cùng đi đại doanh với chúng ta hay không. Chúng ta tại trong long xa chờ ngươi, đi nhanh về nhanh.

 

Ban Tẩu khó giải hỏi:

-“Cái yêu nghiệt kia, dẫn hắn theo làm gì?

 

-“Trong đại doanh kinh giao có 10 vạn đại quân là của hắn, ngươi nói có cần thiết dẫn hắn cùng đi nhìn thử hay không?” Phượng Vũ Hoành không nói thêm gì nữa, khom lưng vào trong long xa.

 

Hoàng Tuyền thấy vẻ mặt nàng không đúng, có chút e ngại thay Ban Tẩu, không khỏi nhiều lời nói câu:

-“Ban Tẩu chính là quá không xem mình như người ngoài, tiểu thư ngài ngàn vạn lần chớ giận hắn.

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, nói:

-“Không sao.

 

Nhiều năm như vậy người theo bên cạnh, nàng sao lại không hiểu. Chỉ là Ban Tẩu cũng thật là như Hoàng Tuyền từng nói, sống quen với nàng, không xem mình như người ngoài, thế cho nên nàng nói cái gì đối phương chắc chắn sẽ có chút nghi vấn và chất vấn, không thể lập tức vô điều kiện đi chấp hành. Đương nhiên, ám vệ như vậy cũng chỉ là nhân tính hóa, không giống những người bên cạnh Huyền Thiên Minh kia, đều rất máy móc, không thông tình lý.

 

Ban Tẩu hành động mau, các nàng tại trong long xa đợi nhiều nhất hai phút đồng hồ đối phương đã trở lại, thế nhưng chỉ một người trở lại, tới trước mặt Phượng Vũ Hoành, xòe hai tay nói:

-“Cái yêu nghiệt kia không đi.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, kết quả này cũng không ngoài ý muốn, nàng để Hoàng Tuyền phân phó phu xe có thể đi được rồi, nhưng Ban Tẩu còn đứng trong toa xe, nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hoành hỏi một câu:

-“Chủ tử có muốn biết nguyên nhân hắn không đi hay không?

 

Phượng Vũ Hoành nhíu mày nói:

-“Vậy ngươi không ngại nói một chút đi, dù sao một đường này chúng ta cũng không có việc gì để làm.

 

Ban Tẩu giựt giựt khóe miệng, vừa nhắc tới Phong Chiêu Liên đấy là mặt xem thường thêm ghét bỏ nói:

-“Cái yêu nghiệt đó gần đây hàng ngày đều mang theo các loại đồ tốt chạy tới Thuần vương phủ, mang theo đồ vật ăn mặc đơn giản ở dùng đều đã được vận dụng, chỉ cầu gặp mặt Thất điện hạ. Kết quả mỗi ngày nếm mùi thất bại, cũng không vào được cửa phủ, nhưng vẫn cứ làm không biết mệt. Thuộc hạ đi tìm hắn, nói chủ tử đề nghị, bị hắn thẳng thắn cự tuyệt, hắn bảo thuộc hạ nhắn với chủ tử, nói những lính kia đã đưa cho các ngươi, đó chính là tư binh của các ngươi, là nuôi trong binh doanh hoang phí lương thảo, hay là kéo ra ngoài đến trên chiến trường bán mạng giết địch, cũng sẽ không tiếp tục liên quan tới hắn, hắn không còn là chủ soái những tướng sĩ kia, hôm nay tự nhiên cũng không đi làm gì.

 

Ban Tẩu nói xong, thân ảnh chớp một cái biến mất.

 

Phượng Vũ Hoành với lời Phong Chiêu Liên nói lại có một chút cảm động, dù nói thế nào, có thể từ bỏ quyền lực, từ bỏ binh mã, đối với bất cứ người nào mà nói cũng phải cần dũng khí rất lớn. Phong Chiêu Liên có thể làm đến bước này, nàng cũng được, Huyền Thiên Minh cũng được, trong lòng đều cảm kích.

 

-“Tiểu thư.

Vong Xuyên nhìn ra tâm tư của Phượng Vũ Hoành, nói câu:

-“Đây cũng là sự lựa chọn của chính Liên vương, hắn đã nghĩ đến Đại Thuận làm người dân thường, vậy chúng ta thuận theo tâm hắn thì tốt rồi, để cuộc sống của hắn sau này trải qua gió êm sóng lặng, cũng xem như thành toàn một phần tâm ý của hắn lúc rời khỏi Thiên Chu.

 

-“Vong Xuyên.

Hoàng Tuyền vô cùng xoắn xuýt, nói:

-“Chẳng phải ngươi đang muốn khuyên tiểu thư giúp Liên vương đến gần Thất điện hạ chứ?

 

Vong Xuyên trợn mắt, nói:

-“Sao có thể.

 

-“Nhưng lòng của người nọ đều ở trên người Thất điện hạ, ngoài ra, còn có chuyện gì có thể để cho hắn cảm thấy những ngày sau này thoải mái?

 

Về việc này, Vong Xuyên cũng không có cách giải đáp, đến là Phượng Vũ Hoành nói câu:

-“Cũng chẳng phải mười vạn binh mã có thể mua được hắn tùy tâm sở dục*, lúc trước hắn chính là không giao binh, chẳng qua đánh một trận mà thôi, sớm muộn là thủ hạ bại tướng, cho nên đừng hòng nhờ vào đó để ta giúp đỡ hắn đến gần Thất ca. Ta không thể chỉ vì mười vạn binh mã gài bẫy Thất ca, đây là tuyệt đối không được.

 

(Chú thích: tùy tâm sở dục ý là tùy ý mà làm)

 

Hai người nha đầu gật đầu, vậy mới đúng, thật sự phải đi theo một chủ tử như vậy, tuyệt đối không khoan dung, cũng sẽ không có thể vì cái gọi là báo ân sẽ xoắn xuýt mà mất đi nguyên tắc, lúc nên trở mặt thì trở mặt, quản ngươi là ai. Hai người đối với việc Phượng Vũ Hoành hình dung Phong Chiêu Liên thành “thủ hạ bại tướng” vô cùng tán đồng!

 

Xe ngựa rất nhanh thì ra khỏi thành, Huyền Thiên Minh liền ở năm dặm ngoài thành chờ các nàng, vừa thấy long xa đến đây, lập tức tiến lên, Phượng Vũ Hoành để lại hai nha đầu ở trên xe, còn mình thì xuống xe gặp Huyền Thiên Minh lặng lẽ nói chuyện.

 

Hai người nói một hồi liền lên một trong hai xe ngựa bình thường, những người còn lại nhìn không hiểu sao, nhưng tóm lại hai chủ tử ở cùng một chỗ, khẳng định là có mục đích của bọn hắn, không ai đi hỏi.

 

Đoàn xe tiếp tục tiến lên, đi tới bức vách núi. Mà Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Minh sau khi hai người vào xe ngựa, một khắc cũng không trì hoãn, Phượng Vũ Hoành không ngừng mà từ trong không gian đem loại súng ống nàng đã chọn lựa từ trong tay áo moi ra ngoài, Huyền Thiên Minh lại phụ trách giúp đỡ sắp xếp gọn gàng, bảo đảm chắc chắn hai chiếc xe ngựa có thể chứa đầy tất cả đồ Phượng Vũ Hoành cần dùng.

 

Sau khi sắp xếp xong một chiếc xe ngựa, hai người lại kêu đội ngũ dừng lại rồi đi tới chiếc xe ngựa kia, tiếp tục giả vờ.

 

Hai tên phu xe cảm thấy trọng lượng xe ngựa có biến hóa, dường như chất đầy đồ vật, thế nhưng thật không hiểu rốt cuộc sao lại như thế, mặt đầy nghi hoặc mà tiếp tục đánh xe.

 

Mãi cho đến phía dưới chân vách núi, Huyền Thiên Minh ngoài ý muốn lựa chọn đi con đường xa, mà không phải dùng khinh công trèo núi, điều này làm cho Vong Xuyên Hoàng Tuyền cùng với Bạch Trạch đều hết sức khó hiểu, ngay cả Ban Tẩu đã hiện thân mặt cũng kỳ quái.

 

Nhưng kỳ quái thì kỳ quái, nếu chỉ có một mình Phượng Vũ Hoành, mấy người còn có thể hỏi một câu, nhưng bây giờ Huyền Thiên Minh cũng ở đây, bọn hắn không có gan, đành phải luẩn quẩn đường xa, tốn thêm mấy canh giờ mới tiến vào đại doanh kinh giao.

 

Phượng Vũ Hoành đã lâu chưa tới bên này, tướng sĩ thủ trại đã gặp nàng đều rất thân thiết, mở miệng một tiếng kêu vương phi.

 

Nàng cũng không keo kiệt, trước khi ra cửa nàng cũng đã từ trong không gian lấy ra rất nhiều sô cô la phòng bị tại trong long xa, thời tiết đang rất lạnh bất kể là tuần phòng hay huấn luyện đều hết sức khổ cực, có sô cô la ở trong người thỉnh thoảng ăn một khối, cũng có thể tăng cường thể lực.

 

Đương nhiên, phân chia sô cô la cho hơn mười vạn người nàng cũng không có tinh lực đều chuẩn bị, chỉ phòng bị mấy bao, gặp phải thủ trại liền cho, sau đó để cho bọn hắn cầm phân cho mọi người, gặp ai thì cho người ấy, ai không có, ngày sau có cơ hội tại những chỗ khác sẽ bù đắp lại.

 

Đối với chuyện Phượng Vũ Hoành đến, Huyền Thiên Minh cũng không có lộ ra, chỉ là gọi hai tướng lĩnh Hà Cam và Tây Phóng thần cơ doanh, sau đó gật đầu với Phượng Vũ Hoành, chính mình dẫn người đi vào nơi đóng quân, lưu lại Phượng Vũ Hoành nói chuyện với hai tướng lĩnh.

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền cũng đi cùng Huyền Thiên Minh, các nàng cũng chẳng phải lần đầu tiên tới, biết quy củ của nơi này, tự nhiên tiểu thư vừa vào đại doanh là có công việc nghiêm chỉnh phải làm, cũng không thể lại giống như một tiểu thư còn mang theo hai nha đầu hầu hạ.

 

Đương nhiên, hai người Vong Xuyên Hoàng Tuyền cũng là cao thủ của cao thủ, mỗi lần tới luôn có tướng sĩ trong lúc rảnh rỗi so chiêu với hai người, tướng sĩ loại đánh chiến dịch cỡ lớn tại trên công phu tự nhiên là không bằng các nàng loại cao thủ đào tạo đặc thù tinh xảo, cho nên thông thường cũng được hai người chỉ điểm một phen, cũng xem như có thu hoạch.

 

Lại nói Phượng Vũ Hoành đầu này, hai người Hà Cam và Tây Phóng phân biệt thống lĩnh Thần Cơ doanh trên danh nghĩa tổ thần xạ cùng tổ thiên cơ, hay là từ giờ khắc Phượng Vũ Hoành bắt đầu thành lập Thần Cơ doanh, hình tượng chủ soái Huyền Thiên Minh trong lòng bọn hắn đã không có cao to như trước đây, thay vào đó chính là cái tiểu nữ tử chọn lựa bọn hắn từ trong mấy vạn người ra.

 

Tất cả bản lĩnh của bọn hắn đều được lợi từ chân truyền của Phượng Vũ Hoành, Phượng Vũ Hoành đối với bọn hắn mà nói, không chỉ là chủ soái Thần Cơ doanh, còn là ân sư của bọn hắn.

 

Hai người đối với Phượng Vũ Hoành thẳng quỳ xuống, hành đại lễ sư đồ, Phượng Vũ Hoành cũng không cự tuyệt, an tâm nhận lấy, chờ khi hai người đứng dậy, lúc này mới cười cười một người nhét một hầu bao thêu chữ “Phúc”, tốt xấu là trả tiền, trong mỗi cái hà bao có tấm ngân phiếu một ngàn lượng, xem như tiền mừng tuổi nàng cho hai tên tướng lĩnh.

 

Chung quanh tại Thịnh vương phủ có nhiều thu hoạch, nàng bây giờ chính là một cường hào, chút tiền này đối với nàng mà nói thật không tính là gì, nhưng đối với Hà Cam và Tây Phóng, đây là quân lương làm binh lính bao nhiêu năm đều kiếm không được.

 

Mà Phượng Vũ Hoành kinh hỉ còn chưa ném xong, nàng báo với hai người:

-“Tiền thưởng cho mấy trăm ngàn đại quân ta chuẩn bị không nổi, nhưng tiền thưởng cho một ngàn người Thần Cơ doanh chúng ta, ta có chuẩn bị. Hôm nay ta mang ngân phiếu tới, mỗi người một trăm lượng, không nhiều, bước sang năm mới rồi, cũng nên tặng thưởng.

 

Những thỏi vàng ròng trộm được trong Thịnh vương phủ, Huyền Thiên Minh đánh giá cở ba ngàn vạn lượng, một ngàn người này một người một trăm lượng bạc ròng, bây giờ Phượng Vũ Hoành không coi là việc to tát.

 

Còn nữa, mang binh đánh giặc chính là vậy, chỉ dựa vào mị lực cá nhân đi chinh phục các tướng sĩ là không lâu dài, đám người làm binh lính là vì cái gì? Còn chẳng phải vì tự có một việc làm để kiếm sống sao, có được quân lương có thể trợ cấp gia đình. Đại Thuận trưng binh cũng không thu con trai độc nhất, quân lương của bọn hắn phải nuôi gia đình, nuôi đệ muội, nhiệm vụ rất nặng nề.

 

Bây giờ nàng xem như chủ soái Thần Cơ doanh, chính như lời nàng nói, mấy trăm ngàn đại quân không quản được, nhưng một cái Thần Cơ doanh nho nhỏ, nhất định phải quản. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 828:

☆, Huấn luyện súng ống lựu đạn!

 

-“Cảm ơn chủ tử, ta còn suy nghĩ hai ngày nữa sẽ để người liên lạc giúp đỡ đưa về nhà tất cả vài chục lượng bạc chính mình để dành được, không ngờ chủ tử cho nhiều như vậy!

 

-“Tốt lắm, trước tiên đừng kích động, lần này ta tới là có nhiệm vụ muốn giao cho các ngươi.

Phượng Vũ Hoành nhìn hai người dáng vẻ sắp khóc tới nơi, bất đắc dĩ nói:

-“Hà Cam, ngươi đi tập hợp tướng sĩ Thần cơ doanh chúng ta lại, nhớ kỹ, phải tập hợp ở miệng núi phía sau, chúng ta đi về phía hậu sơn. Tây Phóng ——

 

Nàng chỉ vào hai chiếc xe ngựa sau lưng, nói:

-“Chúng ta một người đuổi một chiếc đi.

 

Phượng Vũ Hoành tự mình đánh xe ngựa, rời đại doanh chạy về phía hậu sơn, trên đường có gặp phải tướng sĩ tuần doanh, đều không ngoại lệ ném một bao nhỏ sô cô la. Dù sao trong không gian có nhiều, dễ như ăn cháo.

 

Thần Cơ doanh tập hợp cực kì mau, đám người nhìn thấy Phượng Vũ Hoành đến đây đều vô cùng hưng phấn, Phượng Vũ Hoành không nói thêm gì, trước tiên mang người một đường thẳng đến một vùng đất rộng rãi ở hậu sơn.

 

Huyền Thiên Minh nói cho nàng biết nơi ấy vô cùng bí mật, tại giữa hai ngọn núi, địa phương trống trải, mà hắn cũng sẽ thông báo, để bọn tướng sĩ khác trong doanh trại mặc kệ nghe được thanh âm gì, cũng không được đi tới đó quấy rối.

 

Phượng Vũ Hoành cần chính là địa phương yên tĩnh, sau khi đến, đầu tiên là phát ra hà bao nhỏ đã chuẩn bị trước, cũng nói với mọi người trong mỗi cái hà bao đều là giống nhau, một người một ngân phiếu 100 lượng, xem như tiền thưởng tết đến, các tướng sĩ mừng rỡ nhảy dựng lên hoan hô, nhưng để Phượng Vũ Hoành cảm thấy có chút ngượng ngùng.

 

Nàng thành lập Thần Cơ doanh, sau đó là quá bận rộn, đánh trận bắc địa, sau khi trở về trong kinh lại một đống việc chờ nàng, thế cho nên đều không quan tâm tướng sĩ bên này.

 

May ở chỗ này chẳng phải biên quan, các tướng sĩ không có tùy thời phải lên chiến trường nguy hiểm đến tính mạng, còn nữa cách kinh thành cũng gần, tại trên lương thảo quân nhu không thiếu, cũng không gặp chịu ít nhiều tội.

 

Nàng nghĩ, rất nhanh mọi người đã phải lên chiến trường, sau này phải bỏ tâm nhiều hơn đối với những tướng sĩ này, để ngày thường tiểu ân tiểu huệ còn có vật liệu quân nhu cần thiết nhất định phải sung túc.

 

Mặt khác, những tướng sĩ tử thương tại trên chiến trường Thiên Chu, tuy sau khi trở về Huyền Thiên Minh cũng đã phát trợ cấp cho trong nhà, nhưng cũng không phải chỉ là một lần thì tính, sau này cũng phải quan tâm nhiều hơn.

 

Nàng suy nghĩ lung tung, các tướng sĩ đã cất ngân phiếu ở trong ngực, Hà Cam đứng cạnh nàng nói:

-“Chủ tử, sau đó phải làm gì?

 

Lúc này Phượng Vũ Hoành mới phục hồi tinh thần lại, sau đó cười nhạt, vận nội lực lớn tiếng nói:

-“Hôm nay, muốn cho mọi người nhìn mấy thứ vũ khí kiểu mới, đây là vũ khí bí mật của Thần Cơ doanh chúng ta, xử dụng trong chiến trận sau này.

 

-“Ta chỉ phân phối cho chư vị ở đây, các ngươi nghe kỹ, không cần nói các ngươi trong chốc lát thấy cái gì, cảm nhận được bao nhiêu chấn động, các ngươi có thể tại đương trường mà biểu đạt ra, nhưng nếu rời khỏi khu vực hậu sơn này, lúc trở lại trong doanh trại, thì phải canh phòng nghiêm ngặt, đối với bất kỳ người nào cũng không được để lộ nửa câu, biết không?

 

-“Biết!

 

Chúng tướng cùng kêu lên trả lời, đồng thời trong lòng cũng đang suy đoán có thể để cho chủ tử nhà mình phải hướng tướng sĩ trong đại doanh nói là vũ khí bí mật đến cùng là cái gì?

 

Đến khi Phượng Vũ Hoành vén lên màn hai chiếc xe ngựa kia, đến khi nàng lấy ra một súng máy, lấy ra một trái lựu đạn, sau đó lại phân biệt biểu diễn một phen. Sau khi đám người nhìn hai thứ đồ này tạo thành lực sát thương và lực phá hoại, từng người một đều trợn tròn mắt.

 

Chấn động, xác thực chấn động, mà phương thức bọn hắn lựa chọn biểu đạt thực ra là ôm đầu ngồi xổm trên đất, run lẩy bẩy.

 

Có người giọng run rẩy hỏi:

-“Đây là địa chấn sao? Có mấy đồ này, có phải là có thể tạo thành địa chấn không?

 

Súng máy còn có thể tiếp thu, nhưng lựu đạn không chỉ sinh ra lực phá hoại phạm vi lớn, còn đưa tới mặt đất rung động quy mô nhỏ. Những thứ này rốt cuộc là người cổ đại, đối mặt gì đó ngàn năm sau đó mới phải xuất hiện làm ra biểu hiện, Phượng Vũ Hoành biểu thị cũng chẳng phải không thể tiếp thu.

 

Cho nên nàng lớn tiếng mà nói với mọi người:

-“Đây không phải địa chấn, chỉ là chấn động quy mô nhỏ mà thôi. Chẳng qua ta có thể khẳng định với các ngươi, người trong phạm vi sát thương của lựu đạn này, phàm là bị lan đến gần, tuyệt không thể sống.

 

Hà Cam mở to hai mắt nhìn xem nơi ấy, Tây Phóng thậm chí chạy lên trước đi kiểm tra hiện trường, lúc trở về lại sợ hãi nói:

-“Chủ tử, mấy chục người đều sẽ bị lan đến, phạm vi sát thương quá lớn!

 

Nói thì nói thế, nhưng trong mắt của hắn lại vô cùng chấn động, nói:

-“Thứ này nên dùng ở trên chiến trường, người chúng ta thậm chí cũng không cần động, chỉ tại chỗ ném về trước thì có thể.

 

Hà Cam cũng nói:

-“Còn có vật trong tay chủ tử kia, dường như tác dụng có chút giống mũi tên, chỉ là quá mức cường hãn, tuyệt đối mũi tên không thể so với.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, trực tiếp ném súng máy trong tay cho Hà Cam, mà chính mình lại từ trong xe ngựa lấy ra một cái giống nhau như đúc. Nàng nói:

-“Thứ này gọi là súng máy, là ta chuẩn bị cho tổ thần xạ, vừa rồi cái ném ra kia gọi là lựu đạn, chuyên cung cấp cho tổ thiên cơ sử dụng.

 

Nàng nhìn về phía Tây Phóng, lại nói:

-“Lựu đạn ta cũng không có mang tới rất nhiều, chỉ có mười cái, cho các ngươi dùng thử. Ta cũng không gạt nói với nhóm người các ngươi, qua tháng giêng thì phải đi về phía nam, mấy tiểu quốc đại mạc hợp thành liên minh, phát động xung kích đối với biên quan nam giới Đại Thuận ta, ta muốn các ngươi trước tiên nắm giữ cách vận dụng lựu đạn bỏ túi này, sau đó lại nghĩ cách vận dụng thứ này đến trong cơ quan bày trận, chắc chắn đưa đến hiệu quả làm ít công to.

 

Nàng vừa nói vừa lại trở về xe ngựa, từ bên trong lại lấy một loại địa lôi khác ra. Địa lôi trong tay Phượng Vũ Hoành chẳng phải loại mấy chục năm trước xử dụng trong đại chiến thứ 2, mà sau này mới nghiên cứu ra, hình dáng rất nhỏ, lớn bằng lòng bàn tay, lực sát thương lại vượt qua loại địa lôi bình thường mấy lần.

 

Nàng báo với Tây Phóng:

-“Cái này lực sát thương gần như lựu đạn bỏ túi, nhưng nó dùng để chôn dưới đất, đào cái hố cạn, đặt nó vào, lại lấp đất lại, chỉ cần có người từ phía trên đi qua, hoặc là vật thể tương đồng trọng lượng vượt trên, lập tức sẽ nổ vang. Ngươi bây giờ cầm nó, chạy xa, chôn xuống dưới thử xem.

 

Tây Phóng ngạc nhiên chiếu theo Phượng Vũ Hoành nói đi làm, các tướng sĩ cũng mở to hai mắt nhìn chờ Tây Phóng thử nghiệm.

 

Chỉ thấy Tây Phóng chạy đến một nơi mà Phượng Vũ Hoành gật đầu nói là khoảng cách an toàn, lập tức dùng bội đao trên người đào một hố nhỏ trên mặt đất, sau đó thật cẩn thận chôn địa lôi vào, lại nhẹ nhàng lấp đầy đất, nhìn một hồi, chạy về hỏi Phượng Vũ Hoành:

-“Phải như thế nào thử nghiệm đây? Chúng ta không thể cho người đi qua giẫm mà?

 

Phượng Vũ Hoành bật cười, lập tức nói với Hà Cam:

-“Bắn một mũi tên, nắm giữ lực lượng kia, dự tính mũi tên rơi xuống nơi ấy vừa lúc là trọng lượng một người nam nhân thành niên được rồi.

 

Hà Cam gật đầu, trước tạm thời giao súng trong tay cho Phượng Vũ Hoành cầm, mình thì từ trên lưng tháo xuống cung tên tùy thân mang theo, ngắm đều không cần ngắm, một mũi tên liền bắn tới.

 

Đám người theo bản năng bịt lỗ tai, cứ nhìn tên bay, địa lôi nổ, tiếng nổ vang đinh tai nhức óc truyền đến, như thiên lôi kích vào thế gian, đáng sợ như vậy.

 

Lại trợn tròn mắt, một trái lựu đạn, một quả địa lôi, triệt để nảy sinh một ít quan niệm cổ nhân, diễn luyện lần này, mang đến cho bọn hắn ấn tượng cả đời đều khó mà phai mờ được.

 

Thậm chí sau này có người nói, Tế An quận chúa căn bản cũng không phải là người trên thế gian này, nàng là thần tiên hạ phàm, cái gì lựu đạn và địa lôi, căn bản chính là thiên lôi nàng mang xuống nhân gian, chẳng qua sửa lại hình thức mà thôi. Thần tiên dùng thiên lôi trừng phạt người tội ác, là người trong lúc thương sinh trừ hại.

 

Sau này Phượng Vũ Hoành nghe được cái truyền thuyết này, chẳng qua cũng chỉ cười mà thôi. Kỳ thực đám người nói không sai, nàng xác thực không phải người của thế giới này, nàng đến từ một thời không khác, song hành cùng cái thời không này, có thời gian chuyển dời giống nhau, nhưng cũng vĩnh viễn sẽ không tương giao.

 

Địa lôi cùng lựu đạn bỏ túi xuất hiện để các tướng sĩ tổ thiên cơ từng người từng người nóng lòng muốn thử, Phượng Vũ Hoành giảng nội dung cho Tây Phóng nghe, sau đó đem lựu đạn và chín cái địa lôi còn dư lại cho hắn, để hắn mang theo năm trăm thiên cơ đến đầu khác thử nghiệm. Mà nàng ở nơi này, phải dạy nội dung cách sử dụng súng máy cho thành viên tổ thần xạ.

 

Dù sao, lựu đạn và địa lôi sử dụng cũng chẳng cần bao nhiêu kỹ thuật, không ngoài chính là một cái ném, một cái chôn, quan trọng chính là tổ thiên cơ am hiểu trận pháp và cơ quan làm sao vận dụng hai thứ đồ này, đây mới là mục đích cuối cùng của nàng.

 

Mà thủ pháp đối với súng máy yêu cầu tương đối cao, đây cũng là nguyên nhân sở dĩ nàng lựa chọn tổ thần xạ. Chỉ có thần xạ, mới có thể nắm giữ tốt độ chính xác, mới có thể sau khi ngang qua huấn luyện làm được, đỡ phải tám phần mười trở lên không phát nào trượt.

 

Năm trăm khẩu súng máy là toàn bộ đều chuyển tới, nàng mở ra màn xe ngựa, để các tướng sĩ xếp hàng lĩnh, rất nhanh thì phân phát xong xuôi.

 

Nhìn các tướng sĩ một người trong tay một cây súng máy, loại cảm giác thời không thác loạn lần nữa ập lên thần kinh Phượng Vũ Hoành, nàng phải dùng sức hất đầu mới có thể đuổi đi loại cảm giác náo loạn này.

 

Hà Cam lo âu hỏi:

-“Chủ tử sao vậy?

 

Nàng chỉ đáp:

-“Không có chuyện gì, tối hôm qua ngủ không ngon, đầu có chút đau.

 

Hà Cam thì cho là nàng là vì chuẩn bị mấy thứ ấy vất vả, trong lòng cảm giác rất khó chịu, càng quyết định nhất định phải luyện giỏi thương pháp, làm phụ tá đắc lực của Phượng Vũ Hoành.

 

Phượng Vũ Hoành rót vào nội lực lớn tiếng giảng cách sử dụng súng máy, bảo đảm chắc chắn người người đều nghe rõ, sau đó lại cho người lập bia ngắm tại chỗ rất xa, lúc này mới dẫn theo mọi người luyện tập xạ kích.

 

Thành viên tổ thần xạ ở phương diện này vô cùng có thiên phú, mấy lần tập trung luyện tập cũng đã để cho bọn hắn nắm giữ yếu lĩnh, lại qua mấy lần, đã có người có thể bắn trúng chướng ngại vật phía trước.

 

Súng máy là súng toàn tự động bắn đạn liên tục, rất nhanh liền bắn bia ngắm phía trước ngã xuống đất không còn đứng, nàng cũng không cho người lập lại… Ban đầu lập bia chỉ là khiến mọi người có một khái niệm tính thực chất mà thôi, mà trên thực tế, súng máy bởi vì đặc tính bắn liên tục, phạm vi sát thương khá là tùy thời cơ, người có thể chuyển dời nó, cũng có thể chống đỡ chân cố định sử dụng. Đây là cần kẻ sử dụng chính mình phải chậm rãi nghiên cứu.

 

Nàng không hề bồi tiếp luyện, gọi Hà Cam đến một bên, nhấn mạnh nội dung cơ quan sử dụng chính nói một lần với Hà Cam, bảo đảm chắc chắn Hà Cam hoàn toàn lĩnh hội, nàng mới có thể yên tâm để Hà Cam mang theo các tướng sĩ tiếp tục luyện tập. Dù sao nàng không thể luôn ở lại đại doanh, gần như ngày mai phải trở về.

 

Đồng thời, đối với quản lý súng máy, nàng cũng hướng Hà Cam hạ một loạt mệnh lệnh bắt buộc ——

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 07/03/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts