Thần Y Đích Nữ - Phần 270 (832-834)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 832:

☆, Kế hoạch bí mật của bọn tỷ muội!

 

Phượng Vũ Hoành không biết trong hộp của mấy người đều đựng những thứ gì? Nàng hiếu kỳ mở ra xem, được chứ, toàn là ngân phiếu!

 

Huyền Thiên Ca, Phong Thiên Ngọc cùng với Nhậm Tích Phong ba người bút tích không nhỏ, ngân phiếu trong mỗi chiếc hộp cũng có mười vạn lượng…..

 

Nhậm Tích Phong chủ động mở miệng nói:

-“Tỷ muội chúng ta đều không phải người ngoài, có một số việc ta cũng sẽ không gạt, nói trắng ra. Những ngày gần đây ta ở nhà nghe được phụ thân cảm thán không ít, nam giới đầu kia thế cuộc bất ổn, ngay ngày trước, phụ thân cùng ta lộ chân tướng, ông nói mấy tháng tới Nam giới tất nhiên sẽ có chiến loạn, mà còn là một cuộc chiến khá là gian khổ!

 

-“Cửu điện hạ tiếp nhận binh quyền Nam giới, nên do Cửu điện hạ xuất chinh, nhưng để Bát điện hạ ở lại trong kinh, đây chính là một mầm họa. Cho dù tạm thời Bát điện hạ không ra tay với kinh thành, những bộ hạ cũ ở Nam giới của Bát điện hạ cũng sẽ không dễ dàng bất chợt liền nghe mệnh lệnh của Cửu điện hạ, công khai tạo phản không dám, sợ là sẽ ngầm ngáng chân…. Ba mươi vạn đại quân, mật thám bên trong liền đếm không hết là có bao nhiêu tên!

 

-“Đương nhiên, cái này cũng không phải mấu chốt nhất, mấu chốt nhất là chắc chắn Bát hoàng tử sẽ ra tay trên lương thảo quân nhu, dùng để chặt đứt đường lui của Cửu điện hạ.

 

Phong Thiên Ngọc phụ họa nói:

-“Phụ thân ta cũng làm phân tích như vậy, hơn nữa có mật báo phía nam cung cấp tới, trận chiến này chắc chắn chính là Bát điện hạ với Cổ Thục cùng với mấy tiểu quốc đại mạc thương nghị, tất cả cũng chỉ vì trợ giúp hắn lấy được hoàng vị.

 

-“Đương nhiên, nếu như ở trên chiến trường có thể diệt Cửu ca, đó cũng là tốt nhất!

Huyền Thiên Ca hừ lạnh nói:

-“Lòng muông dạ thú, thật không rõ ta sao lại có loại ca ca này!.

 

Nàng nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Mấy người chúng ta đã thương lượng qua, ở chỗ ngươi cũng không thiếu cái gì, chúng ta đưa chút nữ trang… nữ hài tử nhà nào cũng không có gì kỳ lạ, không bằng liền cống hiến ra bạc vốn riêng ngày thường. Trong lòng chúng ta tinh tường, nếu Cửu ca lên chiến trường, ngươi là không thể nào thu tay mặc kệ, chưa chừng trên vấn đề lương thảo quân nhu ngươi ở phía sau phải thu xếp. Mấy ngân phiếu này ngươi thu đi, luôn có chỗ dùng được.

 

Bạch Phù Dung vẫn không lên tiếng, cũng không lấy ra bạc, cho đến lúc này mới xuyên vào nói.

 

Nàng nói với Phượng Vũ Hoành:

-“A Hoành, nhà ta không có nhiều bạc như vậy, nhưng ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không một chút lực cũng không ra, ta từ chỗ phụ thân đã nghĩ được biện pháp ứng đối, ngươi tạm chờ tin tức tốt của chúng ta, không quá hai ngày chắc chắn có tin tức tốt truyền đến.

 

Phượng Vũ Hoành khó giải, nghi hoặc mà nhìn mấy người:

-“Các ngươi định làm gì?

 

Sẽ không cũng học nàng ra ngoài đánh cướp chứ!

 

Huyền Thiên Ca cười thần bí,

-“Hiện tại tạm thời không nói cho ngươi biết, nói chung ngươi kiên nhẫn chờ thêm hai ngày, bạc cho lương thảo của đại quân Cửu ca chúng ta nhất định nghĩ cách dự bị nhiều hơn, mặc kệ lão Bát ở trong kinh dấy lên sóng gió gì, chúng ta có tiền tài trong tay, thì cũng không sợ.

 

Phượng Vũ Hoành thật hết cách rồi, mấy người cắn chết không nói, đành phải bất đắc dĩ nhắc nhở:

-“Không quản các ngươi làm cái gì, nhất định phải chú ý an toàn, bất luận cái chuyện gì nguy hiểm đến sinh mạng đều không cho làm, biết không?

 

Phong Thiên Ngọc cười đau cả bụng:

-“Oái, xử lý một yến hội có gì đáng nguy hiểm nha!

 

Một câu nói suýt nữa nói lỡ miệng, bị Huyền Thiên Ca trừng lập tức im lặng, chỉ nhếch miệng cười cười.

 

Mấy người cười cười nói nói lại ngồi nửa ngày, buổi trưa vẫn ở phủ quận chúa dùng bữa.

 

Đầu bếp Tiên Nhã lâu nấu mấy món luôn để mấy người ăn đến đi đường không được…..

 

Huyền Thiên Ca vừa nấc cục vừa nói:

-“A Hoành, ngươi muốn đi tới đất phong, vậy hạ nhân trong phủ cũng không thể đều mang theo chứ? Nếu không thì thưởng đầu bếp này cho ta, cho ta mang về vương phủ đi thôi! Ta cam đoan sẽ không bạc đãi hắn.

 

Phượng Vũ Hoành trợn mắt xem thường, kiên quyết lắc đầu:

-“Không được không được, ngươi nhìn tới nha hoàn bà tử ta đều có thể cho ngươi, đầu bếp thì ta nhất định phải mang đi.

 

-“Keo kiệt!

Huyền Thiên Ca tức giận đến đi nhéo nàng,

-“Mười vạn lạng bạc còn đổi không được đầu bếp của ngươi? Bản công chúa tới bên ngoài mua một đầu bếp văn tự bán đứt cũng chẳng qua chỉ vài chục lượng bạc mà thôi.

 

Lời này vừa dứt, ngay cả Bạch Phù Dung đều nghe không nổi,

-“Thiên ca, đầu bếp vài chục lượng chỉ bán thân sao có thể so với Tiên Nhã lâu? Ngươi cũng không hỏi một chút tại phủ quận chúa A Hoành một tháng tiền công cho hắn là bao nhiêu.

 

Huyền Thiên Ca rất hứng thú, tò mò hỏi Phượng Vũ Hoành:

-“Ngươi cho bao nhiêu vậy?

 

Phượng Vũ Hoành vươn ra năm ngón tay,

-“Cùng giá với thời điểm hắn ở tại Tiên Nhã lâu.

 

-“Năm lượng hả?

 

-“Là năm mươi lượng.

 

Huyền Thiên Ca lại nấc cục, tuy còn không đến mức bị năm mươi lượng làm cho kinh động, nhưng đối với một người đầu bếp có thể lấy đến tiền lương giá này cũng hơi kinh ngạc.

 

Bình thường mà nói, một tháng tiền công của hạ nhân trong phủ phổ biến là hai lượng bạc, trọng yếu một chút thiếp thân cận thân ba đến năm lượng, quản gia tám lượng. Gia đình hiền hậu một chút, ở ngày tết sẽ có tiền thưởng, đương nhiên, tại trong gia đình đại hộ, cũng thường sẽ thu được tiền thưởng của chủ tử thêm vào khách quý qua lại. Cho nên tuy nghe tới tiền công không cao, nhưng đám người vẫn là nguyện ý đến cao môn đại hộ làm hạ nhân, bởi vì tiền thưởng thu vào tương đối nhiều nha!

 

Nhưng như Phượng Vũ Hoành thế này, một người đầu bếp một tháng cho năm mươi lượng vẫn là quá ít thấy, chẳng qua đầu bếp Tiên Nhã lâu nha! Phàm là người ăn qua đồ ăn Tiên Nhã lâu đều biết, ngay cả Tiên Nhã lâu nấu ra cơm tẻ cũng ăn ngon hơn nhà khác, chớ đừng nhắc tới món ăn.

 

Người ta tại trong Tiên Nhã lâu một tháng lại có năm mươi lượng tiền công, còn mỗi ngày đều có thể thu được tiền thưởng của khách nhân, nếu như Phượng Vũ Hoành cho ít thật là không thông tình lý.

 

Huyền Thiên Ca bĩu môi, không hề đề cập đến chuyện muốn đầu bếp nữa. Mấy người ăn no uống say liền cáo từ rời đi, lúc gần đi còn thần thần bí bí để Phượng Vũ Hoành đợi tin tức tốt của các nàng, chắc chắn cho nàng niềm vui bất ngờ.

 

Phượng Vũ Hoành đoán không được là cái kinh hỉ gì, cả đầu nàng chỉ có hai chữ “Đánh cướp”, chẳng qua suy nghĩ thêm, mấy người này bây giờ cũng không có cái bản lĩnh đánh cướp, bất đắc dĩ đành phải nghe lời của các nàng, lẳng lặng chờ tin tức tốt.

 

Mấy người là từng người từng người lên xe ngựa, Phượng Vũ Hoành cố ý ở thêm với Huyền Thiên Ca trong chốc lát, chờ những người khác đi, lúc này mới đem một việc nhờ Huyền Thiên Ca.

 

-“Ta chuẩn bị đưa hai người vào Thái y viện trong cung, là từ một trăm vị trí đầu. Nguyên bản chuyện này chính ta có thể làm, nhưng ra tay chậm, trước mắt cũng đã mất cơ hội, ngươi xem thử có thể giúp ta an bài một chút hay không? Ta cứ cảm thấy bầu không khí trong cung không đúng lắm, thế nào cũng phải lưu người ở bên trong, huống chi Vân mẫu phi đằn kia cũng cần người chiếu cố.

 

Huyền Thiên Ca còn cho là cái chuyện lớn gì, vui cười hớn hở vỗ tay của Phượng Vũ Hoành:

-“Yên tâm đi, lát nữa bảo bọn hắn đến vương phủ tìm ta đi, qua mười lăm tháng giêng thì ta sắp xếp hai người họ tiến cung, bảo đảm sẽ không đánh cỏ động rắn. Chẳng qua ngày mùng mười cũng đừng đến nha! Ngày ấy ta có việc quan trọng phải làm.

 

Nàng nói xong, tùy ý khoát khoát tay, lên xe rời đi.

 

Phượng Vũ Hoành trực giác được chuyện quan trọng trong ngày mùng mười theo lời Huyền Thiên Ca nhất định có quan hệ tới mình, nhưng người ta không nói nàng cũng không có cách nào, bất đắc dĩ trở vào phủ, vẫn rất hào hứng với Vong Xuyên Hoàng Tuyền suy đoán một phen, lại cũng chỉ làm cái đề tài giải buồn thôi.

 

Đêm đó nàng mang theo Tử Duệ đi Diêu phủ dùng bữa tối, nói sự việc chính mình muốn đi đất phong một lần, lại dẫn tới mấy vị mợ lau nước mắt.

 

Hứa thị vẫn rất nhớ nhung chuyện chung thân của nàng, không ngừng nói với nàng:

-“Dù như thế nào lễ cập kê cũng phải trở lại kinh thành đi làm, hôn sự của cháu mợ ở đây cũng chuẩn bị, cháu yên tâm, chúng ta cái gì cũng biết.

 

Mợ hai Tần thị cũng nói:

-“Ngày hôm trước đi trong phố lúc, trùng hợp gặp phải Chu phu nhân của Ngự vương phủ, bà còn nói hôn sự của các cháu với mợ, nói là Ngự vương phủ cũng đang gia tăng chuẩn bị.

 

Mợ ba Miêu thị khá là lo lắng:

-“Cháu nói lần này cháu đi, có chút quá vội vàng hay không? Từ kinh đô đến quận Tế an có xa hay không? Phải đi mấy ngày?

 

Phượng Vũ Hoành kiên nhẫn nói:

-“Đất phong là ở biên giới tây nam quản hạt Vân Thiên phủ cảnh nội Ngọc Châu, từ kinh thành xuất phát, cưỡi ngựa thì cở năm, sáu ngày là đến, ngồi xe ngựa làm sao cũng phải mười lăm ngày.

 

-“Xa như vậy hả?

 

Ba vị mợ có chút lo âu, nhưng Phượng Vũ Hoành xưa nay chính là một người có chủ ý, nàng làm xong suy nghĩ sẽ không dễ dàng thay đổi, ba người cũng biết không khuyên nổi, cũng chỉ có thể yên lặng mà tính toán phải mau chuẩn bị vài thứ, để lúc nàng đi có thể mang theo.

 

Đất phong thông thường quốc gia cũng sẽ không đầu tư xây dựng, thế nhưng cũng chẳng phải thổ địa dồi dào, hài tử nhà mình đi đến đó khẳng định là phải nếm chút khổ sở, may mà biên giới tây nam không giống Hoang Châu, thời điểm này cũng ăn tết xong, khí hậu sẽ từ từ tốt lên, dù sao cũng hơn đi tới vào giữa mùa đông.

 

Diêu Tĩnh Quân nhắc nhở Hứa thị:

-“Phòng bị chút ngân lượng cho A Hoành mang theo, đất phong bên kia trăm việc đợi làm, thiếu bạc thế nhưng không làm được chuyện.

 

Hứa thị gật đầu liên tục, ngay cả Tần thị cùng Miêu thị cũng thu xếp trong chốc lát còn muốn đi kho hàng điểm điểm, tìm chút vật đáng tiền cho hài tử nhà mình mang theo.

 

Phượng Vũ Hoành cười khổ,

-“Trong tay cháu không thiếu bạc.

 

Nàng thật không thiếu, không chỉ không thiếu, còn là cái kẻ giàu xổi, không tính cả lúc trước đã có, chỉ tính những cái vừa đánh cướp từ Thịnh vương phủ đều đủ lóe mù mắt người.

 

Nàng cũng muốn đem hàng trữ trong địa khố phủ quận chúa cũng chuyển nhập không gian, đi lần này không chắc lúc nào mới về được, huống chi nàng không ở trong phủ, đề phòng sơ suất, muôn ngàn lần không được để người có tâm thừa cơ. Nàng là cái tham tài, thậm chí đã tính toán đồ vật đáng tiền trong phủ phải chăng cũng phải mang đi theo.

 

Ở đây, người nhà họ Diêu đối với lời giải thích của nàng hết sức phản bác, Hứa thị dẫn đầu nói:

-“Cháu có đấy là của cháu, chúng ta chuẩn bị là tâm ý người nhà.

 

Diêu Tĩnh Quân gật đầu:

-“Chờ tương lai cháu thành thân, vậy là người Huyền gia, mọi việc tự nhiên có Ngự vương phủ đến bận tâm. Nhưng bây giờ còn chưa xuất giá, chính là hài tử Diêu gia ta, hài tử đi xa nhà, người lớn trong nhà tự nhiên phải đi theo chuẩn bị.

 

Phượng Vũ Hoành trong lòng từng đợt cảm động, đi đến thế giới này, trừ Huyền Thiên Minh ra, thì chỉ có Diêu gia có thể cho nàng ấm áp như vậy, huống chi chỗ này còn có thân gia gia của nàng.

 

Nàng thấy Diêu Hiển cười đến nheo mắt lại, Diêu Hiển không nói thêm gì nữa, chỉ một chén rượu đón lấy một chén rượu buồn bực uống vào.

 

Tôn nữ của ông phải rời khỏi kinh thành, lại là lấy phương thức này, trong lòng ông một hơi này thế nào cũng nuốt không trôi. Nhưng nuốt không trôi lại như thế nào chứ? Chẳng qua, ông chỉ là một đại phu, ông có thể đi giết Bát hoàng tử kia sao?

 

Một cái đại niên, Phượng Vũ Hoành đến đêm mùng tám tháng giêng mới có thể nghiêm chỉnh cùng người nhà họ Diêu ăn một bữa cơm đoàn viên thật ngon, thực sự cũng bất đắc dĩ.

 

May mà người nhà họ Diêu đều lý giải nàng, cả mấy biểu ca đều đối tốt với nàng tựa như em gái ruột, vừa nói vừa cười, cũng hòa tan rất nhiều u sầu ly biệt.

 

Rời khỏi Diêu phủ, nàng lưu Tử Duệ tại bên này, chính mình tóm lại không mấy ngày thì phải rời kinh thành, nàng muốn mượn khoảng thời gian này khiến cho Tử Duệ tiếp xúc nhiều với người nhà họ Diêu, nhiều dưới bồi dưỡng cảm tình, không đến nỗi bất chợt sau khi nàng đi trong lòng hài tử này khó chịu.

 

Tử Duệ rất hiểu chuyện, để hắn ở đây hắn không phản đối, chỉ là tại lúc đưa Phượng Vũ Hoành hồi phủ nhỏ giọng nói với nàng:

-“Mặc kệ tỷ tỷ ở đâu, Tử Duệ cũng là người nhớ tỷ. Tỷ tỷ, tỷ đừng vội, đợi đệ trưởng thành, Tử Duệ trưởng thành liền sẽ thủ hộ ở bên người tỷ tỷ, đâu cũng không đi.

 

Phượng Vũ Hoành cái mũi cay cay, bước nhanh hơn trở về trong phủ quận chúa. Cả đêm cũng ngủ không ngon, trong chốc lát mơ thấy Huyền Thiên Minh tại trên chiến trường nam giới xảy ra chuyện, trong chốc lát lại mơ thấy Tử Duệ khóc lóc gọi tỷ tỷ. Đến khi hừng đông cuối cùng mới có thể ngủ, lúc tỉnh lại, đã đến giờ Tỵ ngày hôm sau.

 

Vong Xuyên hầu hạ nàng rửa mặt, Hoàng Tuyền từ bên ngoài chạy trở lại, nói cho nàng biết một cái tin.

 

-“Vũ Dương công chúa đưa thiệp mời cho tất cả các tiểu thư, phu nhân trong nhà quan chức trong kinh thành, nhưng chỉ có sót phủ quận chúa chúng ta!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 833:

☆, Liên minh phản Bát!

 

Lời Hoàng tuyền nói khiến cho Vong Xuyên khó giải:

-“Vũ Dương công chúa đưa cái thiệp gì?

 

-“Chính là một cái thiệp thỉnh phu nhân tiểu thư các phủ tại mùng mười, tức là chạng vạng ngày mai đến Văn Tuyên vương phủ tham gia một bữa yến hội….. Là thỉnh tất cả đương gia chủ mẫu và tiểu thư dòng chính các phủ, thậm chí ngay cả thứ tiểu thư đều được mời.

 

Vong Xuyên cau mày:

-“Nhưng trong phủ chúng ta không nhận được thiệp mà?

 

-“Nói chính là cái này!.

Hoàng Tuyền giậm chân một cái nói:

-“Chuyện gì thế này? Lẽ ra yến hội của Vũ Dương công chúa như thế nào cũng không thể không mời tiểu thư chúng ta nhỉ? Tiểu thư, chẳng lẽ ngài với Vũ Dương công chúa hai người giận nhau à?

 

Phượng Vũ Hoành trợn trắng mắt, hỏi:

-“Ngày hôm qua, nàng mới từ chỗ chúng ta lừa ăn lừa uống, ngươi có nhìn ra có ý giận dỗi không?

 

Vong Xuyên giựt giựt khóe miệng, cái gì gọi là lừa ăn lừa uống? Trừ bỏ Bạch gia tiểu thư, mấy vị khác thế nhưng một người giao ra mười vạn lượng bạc tiền ăn được không?

 

Nàng chợt nghĩ tới một chuyện,

-“Chẳng lẽ hôm qua theo lời Vũ Dương công chúa kế hoạch bí mật, chính là cái này?

 

Phượng Vũ Hoành không tỏ rõ ý kiến, nàng hỏi Hoàng Tuyền:

-“Có biết tiệc rượu đó là dùng chủ đề gì không?

 

Hoàng Tuyền gật đầu,

-“Bảo là muốn vì Đại Thuận cầu phúc, vì hoàng thượng cầu phúc, vì Hoàng hậu nương nương cầu phúc!.

 

-“Có thế chứ.” Phượng Vũ Hoành bật cười.

 

Nàng có chút rõ ràng những nha đầu kia đang giở trò quỷ gì? Chụp cái mũ lớn như vậy, loại yến hội cầu phúc này ai dám không tham gia? Nếu như truyền ra phu nhân hoặc tiểu thư của tên quan viên nào đó không đi, đó là không cho Đại Thuận thể diện, không để ý tới an nguy hoàng thượng hoàng hậu, loại tội danh này ai gánh vác?

 

Cầu phúc phải dùng bạc nha! Đi lên miếu cầu phúc còn phải cho tiền nhang đèn đấy, Huyền Thiên Ca không chịu mua bán lỗ vốn.

 

Nàng nhếch môi cười cười, Vong Xuyên cuối cùng cũng suy nghĩ ra được chút đạo lý, nhưng Hoàng Tuyền vẫn là đầu óc mơ hồ. Chẳng qua nàng cũng nhìn ra chẳng phải tiểu thư nhà mình với Vũ Dương công chúa có ngăn cách, cũng sẽ không rối rắm với chuyện này.

 

Phượng Vũ Hoành đơn giản ăn chút cháo trắng rau dưa coi như bữa sáng, năm này qua đi không hề có một chút không khí vui mừng, nhưng phúc lợi của hạ nhân trong phủ nên có không thể thiếu được.

 

Đương nhiên, những thứ này cũng không cần nàng bận tâm, tất cả đã có nha đầu đại quản gia Thanh Ngọc thu xếp, mà nàng cũng trao cho Thanh Ngọc rất nhiều quyền lực, nói thí dụ như bạc trong sổ sách chi ra ngàn lượng trở xuống không cần báo cáo với nàng, chỉ cần ghi rõ trong sổ là được. Mỗi khi đến tết, phúc lợi của hạ nhân trong phủ đều là do Thanh Ngọc trông coi, bao gồm gia quyến bọn hạ nhân này, nhưng phàm là ở kinh thành cùng với vùng ngoại thành, cũng không thể quên.

 

Mà Thanh Ngọc cũng đích xác là một nhân tài quản gia, nàng không chỉ nghĩ đến những gia quyến kia, còn sẽ căn cứ vào nhu cầu mỗi nhà khác nhau, đám người khác nhau mà đặc biệt cho quà lễ năm mới. Tỷ như có hài tử, vậy thì chuẩn bị thêm chút kẹo, có người già, thì sẽ đưa chút ít đồ bổ, gã sai vặt trong nhà có thê tử, nếu như cùng làm việc cũng dễ xử lý, như không cùng làm việc, vậy thì ấn phân lệ nha hoàn trong phủ, nữ trang vải vóc một cái không thiếu….

 

Mà phân phát người làm trong phủ cũng không chỉ là tiền công gấp đôi cùng thêm vào ngân lượng, còn có phân phát thịt cá dầu muối các thứ cần thiết, rất chăm sóc.

 

Phượng Vũ Hoành trước sau cho rằng không thể hoàn toàn dựa vào tiền bạc đánh động lòng người, có lúc làm chút việc chăm sóc nhỏ, mới càng có thể để những hạ nhân kia quyết một lòng với mình. Dù sao trong phủ quận chúa nàng lưu không nổi mật thám, cho dù chẳng phải mật thám, nhưng có mấy cái hạ nhân tâm thuật bất chánh, cũng sẽ trộn lẫn một ao nước trong. Tiểu ân tiểu huệ có thể thu được nhân tâm, nàng tuyệt sẽ không tiếc rẻ một ít bạc kia, ngoài ra, người làm trong phủ có đau bệnh, cũng có thể được trị liệu miễn phí ở Bách Thảo Đường, không cần bọn hạ nhân chính mình xuất ra một đồng tiền, tất cả để trong phủ gánh chịu.

 

Hiện tại Bách Thảo Đường đóng cửa, nàng đi tới đất phong cũng không thể mang đi tất cả hạ nhân trong phủ, vì phủ lưu giữ người làm, nàng còn đặc biệt để Vương Lâm tuyển một đại phu tuổi khá lớn, gia nghiệp đều ở kinh thành không thể cùng đi theo, chiếu theo tiền công chuyên môn, phụ trách trị liệu cho tất cả người làm trong phủ quận chúa, Diêu phủ, cùng với mấy tòa phủ đệ thân quen với nàng.

 

Bọn hạ nhân nghe nói hành động lần này, mỗi một người đều vô cùng cảm động, nhao nhao bày tỏ chỉ ra nhất định sẽ bảo vệ tốt phủ quận chúa, chờ quận chúa trở lại.

 

Mà những hạ nhân được tuyển ra muốn cùng đi theo Phượng Vũ Hoành tới đất phong, mấy ngày nay cũng đang thu dọn đồ đạc, từng người từng người đối với lãnh địa mới đều tràn đầy hi vọng.

 

Hiện tại, tin tức Phượng Vũ Hoành muốn rời khỏi kinh đô đi đất phong cũng đã không phải bí mật gì, nàng cũng không có cố ý giấu diếm, thậm chí để Vương Lâm cùng Thanh Ngọc đều thả tin tức này ra, hơn nữa nói gần nói xa tuyên bố nàng là bị những lão thần kia đuổi ra khỏi kinh thành.

 

Mà những lão thần kia là ai, dân chúng tự nhiên rõ ràng, chẳng phải mấy người bức bách Tế An quận chúa đóng cửa Bách Thảo Đường sao! Tương tự đám người cũng sẽ không quên, những người kia đều dựa vào Bát hoàng tử!

 

Phượng Vũ Hoành những năm này ở kinh thành thế nhưng chưa từng từ bỏ thanh danh kinh doanh, việc thiện càng là làm không ít, người trong kinh thành chịu qua ân huệ của nàng vừa nắm một bó to, thậm chí y thuật của nàng còn khá hơn mấy thái y.

 

Những người nguyên bản là đảng phái trung lập, cũng bởi vì Phượng Vũ Hoành diệu thủ hồi xuân, trong lòng cũng dần dần chếch về bên Cửu hoàng tử.

 

Dân chúng lại tự động tổ chức lên “liên minh phản Bát”, đội ngũ hơn ngàn người phân tán ra, lấp đi cửa nhà những quan viên là địch với Tế An quận chúa.

 

Bọn hắn cũng thông minh, không xông vào bên trong, biết tự tiện xông vào phủ đệ quan viên đấy là phải rơi đầu, ngồi ở ngay cửa, một người dời cái băng nhỏ ngồi, thậm chí còn có người dùng túi nước chứa nước, lúc khát nước liền có cái để uống.

 

Cứ như vậy, trước cửa mỗi cái phủ đệ cũng có một hai trăm người vây chặt, đám người cũng chẳng phải ngồi không, thỉnh thoảng liền tổ chức một chút cùng nhau lên án công khai, hướng cửa phủ lớn tiếng nói:

-“Trả công đạo cho Tế An quận chúa! Đưa chúng ta Bách Thảo Đường! Dựa vào cái gì? Đuổi Tế An quận chúa ra khỏi kinh đô? Chân chính nên cút đi là các ngươi!

 

Thanh âm liên tiếp, rất náo nhiệt.

 

Thời điểm không hô to, đám người liền túm năm tụm ba mà tán gẫu, tại dưới hoàn cảnh hoạt động lớn, lải nhải nói toàn bộ đều có quan hệ với Phượng Vũ Hoành. Đám người trước sau nhớ tới Phượng Vũ Hoành đã từng vì kinh đô làm cống hiến, có người nhắc đến trận Đông tai hai năm trước.

 

-“Năm ấy, lão nương trong nhà lạnh đến đông cứng, mắt thấy người sắp không chịu được, nhờ có người nói quận chúa ở cửa Bách Thảo Đường bố thí trà ấm, ta cõng lão nương đi lĩnh trà, quận chúa nhìn lão nương bệnh nặng, còn đón người vào trong Bách Thảo Đường tự mình trị liệu, đã kéo lão nương ta từ trước quỷ môn quan trở lại. Cho tới bây giờ lão nương cũng còn lẩm bẩm Tế An quận chúa là ân nhân, theo ta nói nhìn thấy quận chúa nhất định phải dập đầu.

 

Hắn nói xong, lập tức có người cùng nói:

-“Không phải sao! Nếu không phải Tế an nghĩ đến bần dân thành Bắc chúng ta, phát lương thực cho chúng ta, còn cho người giúp chúng ta tu nhà cửa, bằng không ai có thể quản chúng ta chết sống đây? Tất cả chúng ta sẽ bị đông chết trên đống tuyết.

 

Lại có người nhắc đến nạn hồng thuỷ năm đó cùng với bệnh dịch sau hồng thuỷ.

 

-“Năm ấy lũ bất ngờ, nếu không phải Quận chúa và Cửu điện hạ quyết định thật nhanh vây ép các nạn dân ở ngoài thành, sợ là người cả kinh thành cũng phải bị nhiễm bệnh. Đây chính là bệnh dịch nha! Ai dính vào còn có thể sống sao? Là Quận chúa và Cửu điện hạ cứu người cả cái kinh thành này.

 

-“Đúng vậy! Quận chúa và Cửu điện hạ đều rất tốt, vì không muốn những người bên ngoài kia mất mạng, thân phận quý giá như bọn họ cư nhiên ra khỏi thành, ở bên ngoài dựng lều tự mình cứu trị dân chạy nạn, trên đời này còn có hoàng tử và quận chúa nào tốt như vậy sao?

 

-“Đúng rồi! Quận chúa còn luyện thép cho Đại Thuận chúng ta, nghe nói vũ khí thép của chúng ta đã chém đứt thiết tinh của Tông Tùy, rất uy phong!

 

-“Quận chúa còn thu phục Thiên Chu đấy!

 

Đám người, ngươi một câu ta một câu nói công tích vĩ đại của Phượng Vũ Hoành những năm này, không chỉ ở chỗ một cửa phủ có nghị luận như vậy, mà là tất cả cửa phủ đệ bị vây chặt đều đang nói cố sự nội dung tương tự. Đám người càng nói càng kích động, càng nói càng cảm thấy có dạng quận chúa này ở đây, Đại Thuận mới có hi vọng. Chỉ có Cửu hoàng tử cùng Tế An quận chúa kết liền cành, cùng chung quản lý thiên hạ, bọn hắn mới có hi vọng tương lai.

 

-“Thế nhưng quận chúa tốt như vậy, lại bị đám vương bát cẩu này đuổi đi!

Có người kích động bắt đầu kêu gào, đứng lên chỉ cửa phủ trước mặt mắng to:

-“Các ngươi đến cùng có phải quan viên Đại Thuận hay không? Các ngươi đến cùng có phải người Đại Thuận hay không? Các ngươi là mật thám nước khác phái tới sao? Vì sao tốt cho Đại Thuận, người tốt với dân chúng phải đánh đuổi đi? Vì sao lại không nhìn nổi Đại Thuận càng ngày càng cường thịnh chứ?

 

Có người dẫn đầu, những người khác cũng ngồi không yên dồn dập đứng dậy chửi ầm lên, thậm chí vừa mắng vừa khóc, cuối cùng phát triển trở thành tất cả mọi người đối mặt phương hướng hoàng cung quỳ xuống, không ngừng mà khóc cầu rằng:

-“Hoàng thượng! Người xem xem những quan viên này không chút để ý an nguy Đại Thuận, mặc kệ sống chết của dân chúng! Quan viên như vậy triều đình không thể dùng mà! Có bọn hắn một ngày, Đại Thuận sẽ vĩnh viễn không ngày yên tĩnh mà! Hoàng thượng! Lòng người khó lường, Bát hoàng tử không có ý tốt mà! Thỉnh hoàng thượng tra cho rõ! Hoàng thượng minh giám!

 

Từng tiếng la lên vang động trời, phố dài mười dặm đều có thể nghe được, đám người bị không khí như vậy lây, càng ngày càng nhiều dân chúng ra khỏi cửa gia nhập vào “liên minh phản Bát”, trường hợp này đồ sộ đến đám quan sai Kinh Triệu Duẫn phái ra bảo vệ trị an nhìn thấy đều thẳng nổi da gà, thậm chí cũng kích động cùng quỳ theo.

 

Kinh Triệu Duẫn thấy được cảnh tượng như vậy, hắn là quan phụ mẫu kinh thành, có tình huống như thế phát sinh lẽ ra hẳn là ngay lập tức cho người trấn áp, nhưng là người theo phe Phượng Vũ Hoành, hắn biết hiện tại mình phải làm là vào cung diện thánh, đem tình huống bên ngoài một chín một mười báo cho hoàng thượng biết. Mặc kệ hữu dụng hay không, đỡ phải tình huống như thế phải đến trên triều đình biết được.

 

Mà những quan viên và các gia quyến kia thì rùa rụt cổ tại trong cửa phủ, lúc này là sợ mất mật, từng người từng người bị doạ cũng run rẩy, toàn bộ đều tụ tập vào trong một gian phòng, lẫn nhau suy đoán chuyện này cuối cùng sẽ diễn biến thành cái dạng gì?

 

Có quan viên nhát gan đã bắt đầu trù tính một khi bị giáng tội phải làm gì, là trốn hay đi tìm Bát hoàng tử nghĩ cách. Có một ít lá gan lớn thì lại phái ra hạ nhân nhà mình từ cửa nhỏ lặng lẽ ra ngoài phủ, chạy tới cửa thành, báo cho đại quân thủ thành trong kinh có biến động, để đại quân thủ thành xuất binh trấn áp.

 

Cũng không biết, tướng lĩnh đại quân thủ thành gọi là Vương Trác, từ quân lính, đấy là Phượng Vũ Hoành một tay cất nhắc lên. Sớm nghe nói chuyện bên trong thành, cung yến đêm đó hắn cũng có mặt, bất đắc dĩ chức quan quá thấp, lại là võ tướng, công phu miệng lưỡi làm sao mà lợi hại bằng những quan văn kia, nóng ruột cũng không dám chen lời. Lại không nghĩ tới người trước mắt cư nhiên chạy tới không biết xấu hổ kêu hắn mau xuất binh đi trấn áp những bách tính kia, Vương Trác tức giận treo hạ nhân đến báo tin lên đánh cho một trận, lại gán cái tội danh phá hoại phòng thủ kinh thành, ném vào đại lao.

 

Mà hạ nhân kia cũng là xui xẻo, phá hoại phòng thủ kinh thành sao? Hắn xác thực bị phá hủy, bởi vì thời điểm chạy đến đây không cẩn thận té lộn mèo một cái, các binh sĩ bên trên tường thành rảnh rỗi nhàm chán chồng gạch xanh chơi đùa, vừa xây xong năm khối gạch xanh đã bị hắn đụng ngã.

 

Trong kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên cũng có thể truyền vào trong tai Phượng Vũ Hoành, mà người nói cho nàng biết tin tức, là Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa nửa canh giờ trước đến phủ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 834:

☆, Tuyệt Ảnh thần thâu!

 

Lúc đó, hai người đang ngồi trong sân sưởi nắng mùa đông, Vong Xuyên Hoàng Tuyền dời ghế mây dây ra, ghế không có chân, là dùng cây mây hình cung thay thế. Người ngồi phía trên có thể lay động trước sau, vô cùng thích ý.

 

Hai người công phu cũng không tệ, cũng có nội lực trong người, mặc dù là trong ngày mùa đông, ngồi lâu trong viện cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

 

Huyền Thiên Hoa đang nói chuyện dân chúng kinh thành tự phát tổ chức “liên minh phản Bát” cùng với chuyện đang ầm ĩ bên ngoài xong, hỏi nàng:

-“Phải muội có ý an bài người mình trà trộn ở bên trong, tác động những bách tính kia theo hướng nhất định không?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu:

-“Muội vốn muốn làm như thế, ngày ấy thời điểm để Vương Lâm tuyên bố Bách Thảo đường đóng cửa liền chuẩn bị người như vậy, nhưng đáng tiếc ——

 

Nàng duỗi tay,

-“Không dùng!

 

Đang khi nói chuyện, ý cười đầy mặt, thật là có chút đắc ý.

 

Huyền Thiên Hoa nhìn nàng tiểu mô dạng này, không khỏi bật cười,

-“Nhìn xem muội đắc ý.

 

Chẳng qua nha đầu này xác thực nên được như ý nha! Không có an bài người dẫn dắt ngôn luận, không có nàng ở sau lưng duỗi tay tụ tập quần chúng, nhưng quần chúng vẫn là tự phát làm chuyện này, từ trong thâm tâm hô lên tiếng hô như vậy, đủ thấy hơn hai năm này, Tế An quận chúa trong lòng mọi người đã có một địa vị không thể thay thế. Hắn kiêu ngạo vì nàng!

 

-“Thất ca cảm thấy như vậy không thích hợp à?

 

Dù sao trong tháng giêng lại làm cho kinh thành phát ra náo loạn như vậy, vạn nhất Thiên Vũ đế trách tội xuống, nhất định nàng cũng có trách nhiệm.

 

-“Thất ca nói, phụ hoàng sẽ không trách muội chứ? Vạn nhất lão nhân gia người thật sự tức giận, vậy muội ra ngoài khuyên mấy bách tính kia, có thể khuyên về được không?

 

Nhưng Huyền Thiên Hoa lắc đầu, nói cho nàng biết:

-“Thất ca kiêu ngạo vì muội! Phụ hoàng cũng đều kiêu ngạo vì muội! Lúc Thất ca tới thì thấy Hứa Cánh Nguyên, hắn đang đi vào trong cung. Lẽ ra bọn quan viên nên có kết cục tước quan tịch biên gia sản, đúng là muội nên biết, quan viên gây chuyện quá nhiều, xử phạt một hai tên, thì không công bằng, nếu đều xử phạt, sợ là trong khoảng thời gian ngắn không có nhiều người có thể lấp vào chỗ trống, sẽ tạo thành triều chính rung chuyển.

 

-“Vậy phụ hoàng sẽ dùng phương thức gì để giải quyết chứ?

Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát,

-“Phạt bổng?

 

-“Ừ.

Huyền Thiên Hoa gật đầu,

-“Phạt bổng, đây là biện pháp giải quyết duy nhất. Chẳng qua đây chỉ là tạm thời, phụ hoàng cũng không có già đến hồ đồ, trong lòng ông số tiền kia tính được thế nhưng sạch lắm! Lão Bát là con trai của ông, bọn quan viên này với ông lại không có quan hệ huyết mạch, tạm thời phạt bổng, sau đó muội cứ nhìn thôi, sự việc tiếp nhị liên tam sẽ dập đến trên đầu bọn họ, ta có thể tưởng tượng được bọn họ sẽ rất kinh ngạc lúc đối mặt những sự kiện đột phát đó, cũng có thể tưởng tượng được đến lúc đó phụ hoàng thịnh nộ, đánh người vào vực sâu không đáy. Từng tên từng tên, ông luôn có công phu hòa hoãn tìm kĩ ứng cử viên phù hợp tới chống đỡ những người khuyết đó, rồi sau đó tìm tuyển người, cũng sẽ không phải những tên kết đồng minh với lão Bát.

 

Hắn nói, dừng lại ghế mây dây vẫn đang lắc lư, nhìn về phía Phượng Vũ Hoành:

-“Chỉ phải ủy khuất muội, quận Tế an không đi không được. Chỉ có muội rời khỏi, mới sẽ không bị bão táp của triều đình liên lụy. Muội yên tâm, mặc dù ra tháng giêng Minh nhi cũng đi về phía nam, kinh thành lớn như vậy vẫn còn có Thất ca, nên có, Thất ca sẽ vì các ngươi bảo vệ.

 

Phượng Vũ Hoành cũng nhìn kỹ Huyền Thiên Hoa, nhìn một chút bỗng nhiên thì có chút đau lòng. Nếu như có thể, nàng là cỡ nào không hy vọng người như Huyền Thiên Hoa tham dự vào trong những... đấu tranh xấu xa này, cả ngày lục đục với nhau, chú ý tình thế trong kinh, suy đoán tâm tư của địch nhân.

 

Dưới cái nhìn của nàng, Huyền Thiên Hoa nên cả đời nhẹ như mây gió, cái gì cũng không thèm quan tâm, cái gì cũng không nghĩ tới, trải qua cuộc sống hắn muốn. Mà như bây giờ vậy, chắc chắn chẳng phải hắn mong muốn.

 

Nhưng nàng lại có thể nói cái gì? Hắn là hoàng tử, sinh ở hoàng gia, liền trốn không thoát những vận mệnh này, hắn không tìm việc, chuyện cũng sẽ tìm tới hắn, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển, việc nên đến cũng vẫn sẽ đến.

 

Y hệt Lục hoàng tử, trốn đến Đông Bắc lại như thế nào? Nên trở lại đối mặt vẫn phải trở lại đối mặt. Tuy nói không tranh hoàng vị không nghĩ hoàng quyền, nhưng nàng trước sau nhớ tới Phượng Phấn Đại đi tìm Lệ quý nhân mẫu phi Lục hoàng tử, trước mắt còn chưa sinh cái sự tình gì, cũng không biết tháng ngày nàng không ở kinh thành, đối phương lại sẽ gây ra chuyện gì?

 

-“Muội không cần lo lắng cho Thất ca.

Như là đoán ra trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, Huyền Thiên Hoa khẽ nói:

-“Muội làm những chuyện chính mình muốn làm, muội đi con đường mình muốn đi đi, mặc kệ có bao nhiêu gian nguy, chỉ cần muội muốn đi lên phía trước, thất ca bảo đảm sẽ vì muội hộ tống.

 

Phượng Vũ Hoành chịu không nổi nhất Huyền Thiên Hoa nói như vậy, mỗi lần đều nói cho cái mũi nàng cay cay. Huyền Thiên Hoa là người tốt đẹp nhất tinh khiết nhất nàng ở thời đại này gặp phải, loại tốt đẹp và tinh khiết này thậm chí ngay cả Huyền Thiên Minh đều đuổi không được, nhưng đáng tiếc, hắn lựa chọn thủ hộ mình, mà chính hắn, lại không có người thủ hộ.

 

-“Thất ca.

Nàng một lần nữa để ghế mây dây lay động, quyết định đổi chủ đề,

-“Phe đảng Bát hoàng tử ở kinh thành có những ai, Thất ca nhất định biết được tám, chín phần mười không sai chứ?

 

Nàng híp mắt lại, mơ hồ lộ ra hưng phấn rất khó cảm thấy.

 

Huyền Thiên Hoa không chú ý vẻ mặt của nàng, chỉ gật đầu nói:

-“Biết!.

 

-“Vậy Thất ca có thể cung cấp cho muội một phần danh sách hay không?

 

Nàng tinh thần tỉnh táo, ngừng lại ghế mây dây lay động, hai tay bám vào trên tay cầm ghế mây dây, cười híp mắt cầu người:

-“Viết ra danh sách cho muội, lại viết lên chức quan quan giai những người đó thì tốt rồi. Ừ, tạm thời liền muốn quan ở trong kinh thành. Thế nhưng còn có một ít người chẳng phải quan, nói chung có quan hệ tới hắn, Thất ca cũng biết, đều nói cho muội.

 

Huyền Thiên Hoa khó giải:

-“Muội muốn làm gì?

 

Phượng Vũ Hoành nói:

-“Không có gì, chỉ là trong lòng có cái tính toán, như thế nào muội cũng phải biết rõ là ai ở sau lưng hại muội. Những người ngày ấy ở trên cung yến làm khó dễ muội chắc hẳn chỉ là một phần chứ? Hẳn là còn có một phần không có lộ ra, Thất ca nói cho muội biết, muội suy nghĩ một chút.

 

Huyền Thiên Hoa bất giác nhìn nàng, gật đầu nói:

-“Được.

 

Sau đó đứng dậy, nói:

-“Đi thôi, đi vào nhà, hiện tại Thất ca liền viết cho muội.

 

Phe đảng Bát hoàng tử, ở kinh thành tổng cộng hai mươi ba người, trong đó mười lăm vị quan viên, những người khác cũng là phú hộ nổi danh trong kinh thành, hoàng thương, ở kinh thành cũng là đầu lĩnh các hạng sản nghiệp, rất giàu.

 

Huyền Thiên Hoa làm rất cẩn thận, không chỉ liệt ra chức quan quan giai những quan viên kia, tại phía sau tên, còn liệt kê ra sản nghiệp những phú hộ kia sở hữu kinh doanh, hơn nữa đối lợi nhuận hàng năm của bọn họ làm một cái phỏng chừng đại khái.

 

Cái này quả thật làm cho mắt Phượng Vũ Hoành sáng lên, nhìn chằm chằm những cái lợi nhuận hàng năm này nước miếng cũng sắp chảy ra. Mà làm nàng hưng phấn nhất, là một người trong đó lại là vị lão bản tiền trang, chính là ngân hàng tư nhân Thịnh Nguyên xếp hàng thứ hai ở Đại Thuận.

 

Nàng mừng rỡ đều mau không che giấu nổi, thấy Huyền Thiên Hoa viết xong, liên tục đẩy hắn ra ngoài phủ:

-“Thất ca, muội mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lúc, thất ca về trước đi, trước khi muội đi nhất định sẽ đi thăm Thất ca.

 

Huyền Thiên Hoa không hiểu nàng lại muốn làm gì, bất đắc dĩ một đường bị đẩy ra ngoài cửa phủ, chỉ nói nha đầu này quỷ tâm nhãn nhiều, lại một lòng căn dặn nàng bất kể làm cái gì đều phải chú ý an toàn, Huyền Thiên Minh còn trong đại doanh, phía bên nàng có chuyện gì nhất định phải đi Thuần vương phủ tìm hắn thương lượng.

 

Phượng Vũ Hoành cười híp mắt đưa người đi, sau đó gần như là chạy trở về viện của mình, ngồi trong phòng nhìn tờ danh sách kia không ngừng mà cười khúc khích.

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền thấy nàng cười đến choáng váng, Hoàng Tuyền hỏi nàng:

-“Tiểu thư, trên trang giấy này có hoa sao?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, nói:

-“Không có, nhưng có bạc!

 

Đúng vậy, có bạc, đặc biệt ngân hàng tư nhân kia, càng làm cho nàng nhìn thấy nhiễm nhiễm hi vọng. Ý nghĩ của nàng dựa vào tiền trang này thoáng cái đã mở ra, lập tức vỗ trán một cái, ngốc nha! Làm sao lại không nghĩ đến cái điểm quan trọng này đây! Cứ cảm thấy đi trộm chút vàng ròng bạc trắng chân thật nhất, những ngân phiếu kia sẽ không đi động, dù sao không còn cách nào tóm ra ngoài đổi, rất dễ dàng bị tóm gọn. Nhưng nếu như trộm ngân phiếu ra, ấn danh xưng ngân hàng tư nhân trên ngân phiếu vụng trộm đi tiền trang một chuyến, ngân phiếu thả trên mặt tủ vừa để xuống, nàng tự mình lấy đi ngân lượng tương ứng, chẳng phải càng tốt hơn sao? Không thể công khai đi đổi, nàng sao lại không nghĩ ra lén đi đổi chứ? Trộm xong đi đổi ngay, không cho đối phương cơ hội báo quan ngân phiếu hết hiệu lực. Đúng, liền làm như thế!

 

Phượng Vũ Hoành càng nghĩ càng thấy con đường này tiền đồ vô cùng quang minh, thế cho nên ngây ngô ngồi trên ghế nở nụ cười cả buổi trưa, cuối cùng cũng làm cho Ban Tẩu bật cười, ba người nhất trí cho rằng tiểu thư nhà mình điên rồi, phải đi tìm đại phu.

 

Phượng Vũ Hoành đương nhiên không thể mất mặt, nhanh chóng thu liễm thần sắc, đối với mấy người khoát khoát tay nói:

-“Không có chuyện gì, chính là vừa rồi khi thất ca đến nói với ta một câu chuyện cười, ta càng nghĩ càng mắc cười, lúc này mới không khống chế được.

 

Ban Tẩu nhíu mày, hỏi:

-“Thất điện hạ sẽ kể chuyện cười?

 

Hai nha đầu đều gật đầu, tán thành nghi vấn của Ban Tẩu.

 

Phượng Vũ Hoành cũng mặc kệ cái gì, nàng nói sẽ đó là sẽ, sẽ không cũng là sẽ không! Vì thế ba người không có biện pháp, chỉ đành để tùy nàng, mắt thấy nàng vào bữa tối lại một người tiêu diệt cả một đầu chân giò lớn.

 

Phượng Vũ Hoành đương nhiên ăn nhiều chút, tối nay là phải hành động. Không đúng, không chỉ tối hôm nay, nhiều nhà như vậy, nàng làm sao cũng phải trộm năm ba ngày chứ? Chẳng qua tính như thế, dường như trước mười lăm tháng giêng còn trộm không xong, ngược lại bạc là trên hết, mặc kệ trộm tới khi nào, trộm xong mới thôi.

 

Nàng đứng dậy đi kho hàng trong phủ quận chúa, vì sợ chỗ trong không gian không đủ dùng, mấy cái rương lần trước trộm ra từ trong Thịnh vương phủ trước tiên toàn bộ đều chồng vào trong nhà kho. Thẳng đến trong không gian trống không, lúc này mới hài lòng rời khỏi, sau đó trở về phòng ngủ, ngủ thẳng đến lúc nửa đêm mới tỉnh lại, thay xong y phục dạ hành, trực tiếp ở gian phòng của mình liền lợi dụng không gian cất bước, thoát khỏi tầm mắt Ban Tẩu.

 

Đáng thương Ban Tẩu đến khi sáng sớm hôm sau còn tưởng rằng chủ tử nhà hắn đàng hoàng trong phòng ngủ, căn bản không biết người ta kỳ thực trong đêm dạo kinh thành đến khi hừng đông mới trở về.

 

Người trong danh sách cũng không phải Phượng Vũ Hoành toàn đều biết, đêm nay nàng chỉ chọn mấy cái trợ thủ mà nàng nhận biết, tìm được phủ đệ đối phương, trước tiên chạy tới phòng kế toán, ngân phiếu dễ trộm, cũng không dễ dàng bị phát hiện. Trộm xong phòng kế toán lại đi tìm kho hàng, mặc kệ cái gì trực tiếp dọn sạch.

 

Sau khi dời bốn nhà như vậy, so so một chút những ngân phiếu trộm đến tay kia, phát hiện toàn bộ đều là đổi thông đại tiền trang đệ nhất đệ nhị Đại Thuận, vậy dễ làm. Ấn theo dấu đánh trên ngân phiếu tìm được ngân hàng tư nhân, thoải mái đặt ngân phiếu ở cửa hàng, sau đó rất không khách khí vào kho bạc, ấn theo con số trên ngân phiếu, rất nghiêm cẩn lấy bạc.

 

Đương nhiên, Phong Hối tiền trang đệ nhất ngân hàng tư nhân Đại Thuận đấy là sản nghiệp của Đại hoàng tử, nàng không thể hố Đại hoàng tử. Cho nên, nàng đều theo số lượng trên ngân phiếu lấy bạc, cũng may bạc trong ngân khố cũng là cân lượng chính quy, dễ so sánh. Đến cái ngân hàng tư nhân người trong phe đảng Bát hoàng tử mở, nàng không còn khách khí như thế, thẳng thắn ngân phiếu cũng không lưu, trực tiếp dời trống cả một kho bạc.

 

Trong nháy mắt không gian dược phòng của nàng đều đầy, thậm chí trên giường phòng nghỉ ngơi đều chất đầy cái rương. Phượng Vũ Hoành cảm giác thỏa mãn tăng cao, đắc ý mà trở về phủ ngủ.

 

Cũng không biết, trong kinh nghe đồn xuất hiện “Tuyệt Ảnh thần thâu” từ tối nay trở đi, triệt để truyền ra...

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 30/03/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts