Thần Y Đích Nữ - Phần 272 (838-840)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 838:

☆, Liên phủ diễn trò!

 

Liên phủ đang hát hí khúc, Phong Chiêu Liên thỉnh gánh hát vào phủ hát biểu diễn tại nhà, mời được một số các tiểu thư, phu nhân cao môn đại hộ trong kinh thành nghe chung.

 

Trong đó không thiếu người trong phe cánh Bát hoàng tử, ngay cả các khuê nữ gia đình thương nhân đi theo Bát hoàng tử cũng đều thỉnh đến.

 

Trong sân oanh oanh yến yến rất náo nhiệt, thậm chí có vài vị phu nhân tiểu thư dựa vào thời gian nói chuyện, còn vô tình hay cố ý sờ soạng trên người Phong Chiêu Liên một phen, thành công ăn đậu hũ rồi đỏ mặt len lén cười, mặt nhỏ nhắn hồng liền giống như thấy người yêu.

 

Nhưng Phong Chiêu Liên tại trong lòng các nàng xác thực chính là một nữ tử, lại bởi vì dung mạo của nàng thực sự quá đẹp, đẹp đến cả nữ tử đều động tâm, ngay cả này đã là các phu nhân đã nửa tuổi đời đã làm nương đều quên tình.

 

Dù cho trong mấy nhà này vừa rồi bị tặc nhân cướp sạch không thừa, ngay cả châu báu nữ trang đều khoác lên trong đại hội Văn tuyên vương phủ cầu phúc, sau khi nhận được lời mời của Liên phủ, vẫn là mang theo hậu lễ quên cả trời đất.

 

Hôm nay diễn ra là một màn diễn tranh cướp gia sản giữa huynh đệ, mấy huynh đệ tất cả đều nhớ kỹ tài sản lão cha trong nhà, đều vọng tưởng sau khi lão cha qua đời có thể kế thừa sản nghiệp trong nhà, trở thành tộc trưởng trong gia tộc.

 

Vốn là cạnh tranh công bình mỗi người dựa vào bản lãnh thật sự, nhưng trong này có một tên huynh đệ đặc biệt tàn nhẫn, chính đạo không đi mà phải đi thiên môn, không ngờ thế nào bằng thực lực thủ thắng, cả ngày liền suy nghĩ với các người bạn cũ của cha hắn tạo mối quan hệ, để bọn bạn cũ mỗi ngày bên tai phụ thân thổi gió, nói huynh đệ khác không tốt này không tốt kia, mà chỉ có một mình hắn tốt. Lại chẳng phải suy nghĩ làm sao hãm hại các huynh đệ khác, tốt nhất từng cái đều giết chết, gia sản này tự nhiên là của hắn.

 

Mà bọn bạn cũ của cha hắn cũng nể mặt hắn, cũng cho rằng người này có thể thành công, sau này làm tộc trưởng sẽ đối với bọn họ có bao nhiêu hỗ trợ. Bọn họ toàn tâm toàn lực giúp đỡ người này bình định chướng ngại, thậm chí khi người huynh đệ kia đưa ra muốn bọn họ ra bút lớn tiền bạc trợ giúp hắn thành công, những người này tình nguyện như cũ.

 

Nhưng cũng không phải mọi người đều tình nguyện, bên trong này có một vài người biểu hiện có chút do dự, thẳng thắn mặc kệ người huynh đệ kia, dùng thế lực của mình trộm sạch sành sanh nhà những người đó, đoạt được tiền của đều chuyển đến trong nhà mình, mặc kệ người bị trộm thê thảm như thế nào!

 

Gánh hát này cũng không biết là từ chỗ nào thỉnh, hát là tình cảm dạt dào, diễn hỏng vị huynh đệ kia quả thực làm cho người phía dưới xem kịch nghiến răng, thậm chí có phu nhân có vẻ nhập vai tuồng đứng lên nhảy nhót mắng hắn là trứng con rùa đen, thậm chí nắm lên chén trà trên bàn liền vứt lên, đánh tới trên người diễn viên kia, diễn viên cũng không kêu đau.

 

Bầu gánh hát ở phía sau đài nhìn mọi người phía dưới vào trò chơi như vậy, không khỏi bội phục Liên cô nương mỹ nhân tuyệt sắc cho hắn kịch bản này.

 

Nguyên bản bọn hắn còn chuẩn bị hát kịch bản cũ, nhưng Liên cô nương nói, kịch bản cũ đều nghe qua tám trăm lần, không tươi mới, sau đó cho màn kịch này, để cho bọn hắn học hát, chỉ cần hát thật tốt, còn trọng thưởng.

 

Hắn nguyên bổn đối với màn diễn này không có nhiều niềm tin lắm, chỉ nghĩ đến tả hữu là chủ nhà yêu cầu, bọn hắn lấy tiền hát hí khúc, hát cái gì chẳng phải hát a! Lại không nghĩ rằng có thể dẫn tới người vào trò chơi như vậy, đây thật là thu hoạch ngoài ý muốn mà!

 

Một lát nữa hắn nhất định phải trao đổi cùng Liên cô nương, xem có thể mua bản diễn này hay không, bản diễn tốt như vậy, phải cam đoan sau này bọn hắn đến nơi khác cũng có để hát.

 

Thế mà, vị bầu gánh này chỉ biết trước mắt, cũng không biết nội tình trong đó. Các phu nhân tiểu thư này vì sao kích động như thế? Chính kịch bản thì không có sức hấp dẫn lớn như vậy, mà có thể tạo thành loại hiệu quả náo động này, đây là bởi vì kết hợp chuyện tự bản thân các nàng trải qua.

 

Đương nhiên, cũng chẳng phải mọi người kích động, những người tức giận cũng là người trong phe cánh Bát hoàng tử, hoặc quan lại hoặc thương nhân, mấy ngày nay trải qua tặc nhân đánh cướp, trong phủ nghèo rớt mồng tơi.

 

Các nàng tư cách phụ nhân khuê phòng cùng tiểu thư không ra cổng trước không bước cổng trong, nguyên bản là không minh bạch kết cục trong đó, chỉ cho là trong phủ thật sự bị tặc, còn trong nhà chửi tặc nhân kia sao tuyệt tình như thế, dời trống cả phủ, cả tấm ngân phiếu cũng không lưu lại.

 

Thế nhưng, có thể trà trộn tại trong phủ lại thành công tồn tại đến nay như vậy, thì có thể có mấy người hiền lành? Trong nhà bị tặc, lão gia đi cáo quan, kết quả sống chết mặc bây, trở lại cùng phụ tá trồn trong thư phòng thương lượng, sau khi đi ra hỏi thế nào đều không nói rõ tình huống, gấp đến các nàng xoay quanh.

 

Đang tính toán không hiểu là chuyện ra sao đây, được chứ, hôm nay một màn kịch làm cho các nàng toàn đã hiểu! Náo loạn nửa ngày cũng là tên khốn kiếp Bát hoàng tử kia giở trò quỷ mà?

 

Cũng không biết diễn đây là cố ý hay là đúng dịp, tuy nói các nàng rõ ràng trong lòng Liên cô nương này với Tế An quận chúa Phượng Vũ Hoành quan hệ tốt lắm, nhưng Phong Chiêu Liên trưởng dáng vẻ này, tùy ý làm ra một cái biểu tình đáng thương vô tội, tâm các phu nhân tiểu thư này lập tức liền tan. Thôi, không dám mắng Bát hoàng tử, vậy bây giờ chửi chửi diễn viên cũng được chứ? Mượn diễn trò trữ tình, các nàng hôm nay nên chửi cho sướng miệng!

 

Trong Liên phủ một hồi lâu náo nhiệt, các tiểu thư, phu nhân chỉ dùng miệng chửi còn không được, còn phải ném vỏ trái cây hạch, mấy trăm lượng bạc một bộ trà cụ đều ném đi vài bộ, nghe thanh âm Ô Lê Sênh chạy tới, nhìn thấy rất đau lòng, chỉ muốn khuyên Phong Chiêu Liên một lời đuổi những người này đi, nhưng Phong Chiêu Liên lặng lẽ nói cho nàng biết, tất cả cái này đều là vì phối hợp Phượng Vũ Hoành diễn trò, Ô Lê Sênh đã im lặng.

 

Cãi nhau hơn nửa giờ, cuối cùng là yên tĩnh chút, Phong Chiêu Liên mau để cho gánh hát triệt hồi, hạ nhân lại quét dọn hiện trường sạch sẽ, một lần nữa bày tiệc, lại rót rượu cho mọi người, hiện tại mới xem như là bình phục trong lòng mọi người.

 

Nhìn các tiểu thư, phu nhân này, trong lòng Phong Chiêu Liên cũng là khổ nha! Kinh thành nước đục thật đúng là sâu, trước đây lúc ở Thiên Chu chỉ cảm thấy Thiên Chu hoàng thất tàn nhẫn, Đại Thuận tốt xấu là trung thổ, người có thể nhu thuận một chút. Lại không nghĩ rằng, từng cái một là suy thoái, trình độ thâm độc so không kém Thiên Chu hoàng thất bao nhiêu, thế nhưng thời điểm có ý nghĩ xấu còn mang nụ cười trên mặt đấy, thật buồn nôn.

 

Hắn mấy ngày nay đã từng vụng trộm gặp mặt Phượng Vũ Hoành, nha đầu kia nghe nói là cái gì “Thể dục buổi sáng”? Luyện xong liền đến trong phủ của mình ngồi một chút. Mẹ nó trời còn chưa sáng đấy, luyện đấy là cái công phu gì? Hắn không minh bạch, nhưng sau khi nghe tin tức Phượng Vũ Hoành muốn đi đất phong liền vô cùng rối rắm.

 

Kỳ thực hắn rất muốn cùng Phượng Vũ Hoành đi đất phong, thậm chí ngay cả miệng đều mở ra liền chuẩn bị nói ra quyết định của mình. Nhưng nghĩ đến Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa còn an ổn ở trong kinh thành, miệng há to ra lập tức thì lại đóng trở lại.

 

Thôi, mỹ nhân cùng mỹ nam, hắn vẫn lựa chọn người sau.

 

-“Liên cô nương.” Một vị tiểu thư nhà quan tiếc thay trông mong sượt đến bên cạnh Phong Chiêu Liên, lắc mông, chen đi Ô Lê Sênh.

 

-“Cũng là ngươi ở đây tốt, giống như là một chốn cực lạc, lại có nữ tử tốt đẹp như ngươi sinh sống, thật là ước ao từng cọng cây ngọn cỏ trong phủ này.

 

Ô Lê Sênh nghe được thẳng cau mày, giữa mùa đông ở đâu ra cỏ?

 

-“Liên cô nương.

 

Lại một vị tiểu thư thương gia hai mắt chứa lệ sượt đi qua, cánh tay chạm vào, trắng trợn liền móc lên vai Phong Chiêu Liên, rước lấy một nhóm lại một nhóm nhãn đao.

 

-“Chỉ có tại bên cạnh ngươi mới cảm thấy an toàn, ngươi không biết, gần đây trong nhà của chúng ta bị tặc nhân cướp đoạt, kho hàng đều dời trống, ta mỗi ngày buổi chiều đều ngủ không yên giấc, chỉ sợ tặc nhân kia lại xông tới. Mưu không tới tài, vẫn không sát hại tính mệnh nha? Ô ô! Liên cô nương, ta rất sợ hãi.

 

-“Liên cô nương.

 

Tiểu thư hát phu nhân lên sàn, Phong Chiêu Liên nhìn, cái này giống như là một chủ mẫu nhà quan tam phẩm, mập mạp, mặt dữ tợn.

 

-“Ai nha, thật đáng thương nữ tử tốt đẹp như ngươi, ban đêm nhất định phải đóng cửa thật kỹ, muôn ngàn lần không được để tặc nhân vào phòng nha!

 

Nghe nàng nói, đám người nhao nhao bày tỏ quan tâm đối với Phong Chiêu Liên, thậm chí còn có người đề nghị không bằng các nàng dọn vào ở, bảo vệ Liên cô nương? Tức giận đến Ô Lê Sênh kêu to muốn các nàng đều cút ra ngoài.

 

Thế nhưng ai có thể nghe Ô Lê Sênh đây, tất cả mọi người đều cho Ô Lê Sênh là người bị bệnh thần kinh, thấy hàng ngày gọi tỷ tỷ của mình là phu quân, người như vậy có gì đáng nói với nàng. Vì thế mọi người lựa chọn không nhìn, tiếp tục quấn lấy bên cạnh Phong Chiêu Liên, rồi lại nghe Phong Chiêu Liên mở miệng nói:

-“Ta không sợ, ta chính là một bình dân, trong phủ cũng không có bao nhiêu tài sản, viện này cũng nhỏ, đạo tặc chướng mắt ta ở đây. Nếu nói có tiền nha, vẫn phải là trong vương phủ, chà, ta chính là nghe nói phủ đệ Bát điện hạ rất giàu có, hôm qua còn giống như đưa một chiếc ngọc phật vào trong hoàng cung, là tặng cho Lệ quý nhân làm lễ. Ai nha, nghe nói ngọc phật kia từ chất liệu đến chạm trổ cũng là cực phẩm, nghĩ đến không biết xài bao nhiêu bạc đào lấy được.

 

Hắn không đề cập đến Bát hoàng tử cũng tốt, nhấc lên người nọ, các phu nhân tiểu thư này từng người từng người lại là nghiến răng nghiến lợi, đều hận không thể ăn Bát hoàng tử.

 

Liền có người nhỏ giọng nghị luận:

-“Có ai nghe nói hay không, Thịnh Nguyên tiền trang vẫn còn đang mở đó. Có mấy người nghe nói ngân hàng tư nhân bị trộm, sợ tiền tài của mình khó giữ được, dồn dập cầm ngân phiếu đi lấy tiền, Thịnh Nguyên tiền trang không chút nào sợ hãi, lấy bao nhiêu đưa bấy nhiêu, chứ đâu như vẻ bị trộm?

 

-“Trên công đường ngày ấy bọn hắn không phải nói chỉ bị mất những ngân phiếu của chúng ta trái ngược số lượng ngân lượng? Ngân hàng tư nhân đều có hàng tích trữ, số tiền của chúng ta cũng không đến mức dẫn hết tiền trang, không làm chậm trễ người khác lấy tiền.

 

-“Hắn nói cái gì các ngươi tin cái đó a? Ta không biết trong phủ của các ngươi là cái dạng gì, ngược lại ta nói rõ đầu đuôi, kho trong phủ chúng ta đấy là bị dời cái không còn một mảnh, ngay cả cọng lông cũng không còn.

 

-“Trong phủ chúng ta cũng vậy.

 

-“Chúng ta cũng vậy.

 

-“Cái này chẳng phải sao! Trong nhà tất cả chúng ta đều bị dọn sạch sẽ, thế nào, lại cho tiền trang mặt mũi, không dọn sạch? Có dạng đạo tặc này sao?

 

-“Ý của ngươi là…..

 

-“Hừ, chủ nhân Thịnh Nguyên tiền trang đây chính là thân thích mẫu tộc Lệ quý nhân…..

 

Một câu nói, trong lòng mọi người càng thêm rõ ràng.

 

Có người ngồi không yên, đứng dậy cáo từ, chuẩn bị trở về phủ theo lão gia hảo hảo phân tích chuyện này. Có một người dẫn đầu, những người khác liền cũng đứng dậy theo, tuy nói không nỡ rời Phong Chiêu Liên, nhưng các nàng cảm thấy kết quả hôm nay phân tích được càng là làm người khiếp sợ, vì thế không ngừng bận rộn hồi phủ, chỉ để lại một bàn cơm thừa canh cặn.

 

Phong Chiêu Liên vung tay, phân phó hạ nhân:

-“Lui a!

 

Lập tức khóe môi nhếch lên một tia cười quỷ bí, thầm nghĩ tiểu nha đầu a tiểu nha đầu, ta chính là lại giúp ngươi một cái, món nợ này chúng ta nhớ kỹ!

 

Trong tiệm tranh thêu ở Thành đông, Phượng Tưởng Dung thu thập ra hai cái bao bọc tùy thân, lại mang theo chút tích lũy trong ngày thường, cùng với ngân phiếu “lừa bịp” được từ chỗ Tứ hoàng tử, nói với An thị:

-“Mẫu thân, con muốn đi đến đất phong với nhị tỷ tỷ…..”[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 839:

☆, Cuộc sống cũng hữu hảo…

 

Chuyện Phượng Vũ Hoành muốn đi đất phong… bây giờ tại kinh đô cũng đã không tính là cái bí mật gì, sớm đã xuyên thấu qua Bách Thảo Đường truyền ra ngoài, bây giờ trong kinh thành coi như bách tính bình dân tại lúc vô sự cũng sẽ ai thán vài tiếng, nhưng đáng tiếc quận chúa tốt như vậy lại bị đuổi phải rời khỏi kinh thành, thật không biết những người kia nghĩ ra sao?

 

Đối với quyết định của Tưởng Dung, An thị cũng không ngoài ý muốn, nhưng bà vẫn lắc đầu, nói với Tưởng Dung:

-“Ta không đồng ý!.

 

Tưởng Dung khó giải hỏi,

-“Vì sao?

 

An thị nói cho nàng biết:

-“Con là nữ nhi của ta, tuy nói ta chỉ là một thiếp thất, nhưng ta cũng không hy vọng nữ nhi của ta gả cao môn đại hộ giúp đỡ trong nhà bấu víu quan hệ, ta chỉ muốn cho con bình bình đạm đạm, tương lai có thể tìm người thành thật an ổn sinh hoạt tốt rồi. Nhị tỷ tỷ con, con đường cần phải đi nhất định không tầm thường, Tưởng Dung, thế không phải chúng ta có thể theo kịp.

 

-“Vì sao nhất định phải nghĩ như vậy chứ?

Tưởng Dung nhíu mày lại hỏi An thị:

-“Vì sao Nhị tỷ tỷ không tầm thường chúng ta liền theo không kịp? Chạy nhanh một chút vẫn còn được, hiện tại con muốn đi theo tỷ tỷ, giúp đỡ tỷ tỷ làm chuyện tỷ tỷ muốn làm. Nương, chẳng phải con muốn trèo lên cao môn đại hộ, con chỉ muốn như Nhị tỷ tỷ vậy, sinh hoạt tự tại như vậy.

 

An thị lắc đầu,

-“Tự tại? Con cảm thấy nàng rất tự tại có phải không? Bên cạnh nàng tràn đầy tính toán, mỗi một bước cũng là nhấp nhô, nhìn như tiêu sái thong dong, nhưng con phải biết, sau lưng phải trải qua bao nhiêu gắng sức, mới có thể làm cho mặt ngoài thoạt nhìn đơn giản như vậy? Tưởng Dung, con là nữ nhi của ta, mẫu thân dù sao sẽ không hại con.

 

Tưởng Dung nhìn An thị, lại suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên thì cười, nàng nói:

-“Mẫu thân, có phải người không nỡ để con rời đi hay không? Nếu không người đi chung với con đi! Nhị tỷ tỷ sẽ không không cần chúng ta.

 

Tiểu nha đầu ánh mắt sáng lên, lôi kéo tay An thị không ngừng nói:

-“Con hỏi thăm qua, mảnh đất phong của Nhị tỷ tỷ ở tại vùng đông nam, khí hậu còn tốt hơn kinh đô, thời điểm này đã bắt đầu ấm lên, chúng ta đi qua bên kia đều có thể thấy lá xanh. Mẫu thân, cùng đi chứ!

 

Nàng mang đầy hy vọng, luôn nghĩ An thị có thể đáp ứng cùng đi, toà kinh thành này để lại cho nàng quá nhiều quá nhiều hồi ức không tốt, cả một toà Phượng phủ kia, cũng đã thành lao tù đáy lòng nàng chạy không thoát. Tưởng Dung cảm thấy, chính mình ở chỗ này nữa, sớm muộn cũng có một ngày sẽ điên mất.

 

Nhìn nữ nhi ánh mắt mong chờ, trong nháy mắt An thị cũng động tâm, nhưng rất nhanh thì lạnh xuống, bà cười khổ nói:

-“Ta có thể đi hướng nào? Ta là thiếp của Phượng Cẩn Nguyên, khế thân cũng còn nắm trong tay người nhà họ Phượng, còn không bằng một kẻ nô tài.

 

Đại thuận triều đối với chế độ tiểu thiếp là cực kỳ hà khắc, hẳn là cái vị lúc trước lập ra luật pháp vô cùng xem thường nhân vật tiểu thiếp này, cho nên liền tại trong luật pháp quy định, tiểu thiếp cùng nô tịch đồng dạng tồn tại khế thân, một khi làm tiểu thiếp người nào, vậy thì tương đương với giao khế thân cho người kia hoặc là trên tay gia tộc người kia, sống hay chết toàn do người ta làm chủ, không tồn tại ly hôn, không tồn tại bị bỏ, một khi thất sủng, trừ bỏ chờ chết, chính mình không hề có một chút lối thoát.

 

Tưởng Dung trước đây còn nhỏ, không ngờ những thứ này, nhưng cũng chẳng phải chưa từng nghe nói. Trước mắt nghe được An thị nhắc tới chuyện khế thân, nhưng cũng có chút lo lắng. Suy nghĩ thêm, thẳng thắn giậm chân một cái nói:

-“Con đi tìm Tứ điện hạ, chẳng qua là một tờ khế ước, Tứ điện hạ sẽ có biện pháp.

 

Nói rồi liền muốn chạy ra ngoài, lại bị tay An thị kéo lại:

-“Tìm ai cũng không hữu dụng.

 

Bà vuốt ve tóc mềm của khuê nữ nhà mình, bất đắc dĩ nói:

-“Phượng Cẩn Nguyên đã chạy rồi, khế thân thứ đó khẳng định hắn đã mang theo, chính là không mang theo, cũng không chắc giấu đến nơi nào, tìm đến Tứ điện hạ thì hữu dụng gì chứ?

 

Bà lôi kéo Tưởng Dung ngồi xuống, lúc này mới lại nói:

-“Nói đến Tứ điện hạ, ta có một sự tình cũng muốn hỏi con.

 

Tưởng Dung không biết là duyên cớ gì, nháy mắt hỏi:

-“Mẫu thân ngài nói.

 

An thị khoát khoát tay, lui nha đầu trong phòng, thấy cửa phòng đóng, lúc này mới mở miệng:

-“Tứ điện hạ đối đãi con làm sao, những năm này mẫu thân cũng đã thấy trong mắt, cũng không biết con có ý tưởng gì, cũng không dám hỏi. Nói thật ra, vẫn là câu nói kia, cũng không hy vọng con leo lên cao môn đại hộ, càng không hy vọng con có liên luỵ gì với người trong hoàng gia. Hay là gả vào môn đệ thoạt nhìn phong quang chọc người ước ao như vậy, nhưng sau lưng trong lòng chua xót cũng chỉ có mình biết, nói cũng không có chốn để nói, chỉ đành cắn răng nuốt máu vào bụng.

 

-“Hài tử, nếu như con nghe lời của mẫu thân, thì đừng có gấp, chẳng qua con mới mười ba tuổi, còn có những ngày tốt lành, chúng ta chậm rãi chọn, cũng có thể gặp được người thích hợp.

 

An thị nói mấy câu đã khiến cho Tưởng Dung bị hồ đồ rồi, nàng thuận miệng liền hỏi:

-“Con đối với Tứ điện hạ có thể có ý gì?

 

Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng vẫn là đột nhiên nhói một cái, thật giống như có thứ gì đó trong chớp mắt tóm chặt tâm nàng, khó chịu như vậy.

 

Tưởng Dung nhíu nhíu mày, thái độ đối với việc này sẽ không giống vừa rồi thong dong như vậy, nhưng mặc dù là như thế này, nàng vẫn kiên trì lập trường của mình, báo với An thị:

-“Con với Tứ điện hạ chẳng qua là quan hệ thầy trò, là hoàng thượng hạ ý chỉ để con dạy điện hạ thêu hoa, chỉ đến thế mà thôi, mẫu thân không cần quá loạn tưởng.

 

-“Là ta loạn tưởng sao?

An thị bất đắc dĩ lắc đầu,

-"Vậy xem như ta loạn tưởng đi, không có Tứ điện hạ, còn có cái Thất điện hạ, đối với người kia, con lại nói như thế nào?"

 

Tưởng Dung trong lòng rối rắm, rõ ràng là nàng muốn theo Nhị tỷ tỷ đi đất phong, sao lôi kéo lôi kéo liền kéo tới chỗ Thất điện hạ? Mẫu thân cũng vậy, biết rõ người đây là một cái khe trong lòng nàng không bước qua được, nàng thật vất vả cưỡng bách chính mình không thèm nghĩ nữa, rồi lại bị nhấc lên thế này, tránh không kịp.

 

Nàng không biết nên nói như thế nào, nhưng lại không thể không nói câu nào, nghĩ một lát, nhưng lắc lắc đầu, đành phải một câu:

-“Cái người kia, con muốn không được.

 

Vành mắt trong nháy mắt chớp hồng, nàng quật cường ngẩng đầu lên, nước mắt miễn cưỡng giam cầm trong hốc mắt, cưỡng bách không khiến chúng nó chảy xuống….

 

Rốt cục phơi khô, lúc này mới nở nụ cười,

-“Mẫu thân, hay là chúng ta nói một chút chuyện con muốn cùng nhị tỷ tỷ đi đất phong nha! Nếu không ngài coi như thương con, thả con đi giao du một vòng? Con chỉ đi mở mang kiến thức, trải qua không lâu lắm... Thì trở lại.

 

Một câu cuối cùng rõ ràng nói tới không cam lòng, nhưng Tưởng Dung là đứa bé hiếu thuận, nếu như An thị yêu cầu nàng đi xem thử rồi trở lại, thì nàng nhất định sẽ trở lại.

 

Nhưng An thị lại cười cười lắc đầu, nói cho nàng biết:

-“Đi thôi! Làm nương mà còn không biết hài tử của mình? Ta sớm biết không giữ được con, nhưng vừa hy vọng con có thể ở bên cạnh bồi tiếp ta, nhưng ta cũng như thế biết con trải qua không vui vẻ. Chính là mâu thuẫn như vậy! Trước đây Phượng gia như căn nhà giam, hiện tại Phượng gia không còn, con tuổi còn nhỏ cứ không nên một mực sống ở dưới bóng mờ môn đệ lụn bại. Ta cũng hi vọng con có thể đi ra ngoài, chạy khỏi nơi này, sống qua những tháng ngày mà tự mình muốn, chỉ là Tưởng Dung, con phải nhớ cho kỹ, mặc kệ đi tới chỗ nào, đều không thể quên bản tâm của mình, không thể bị bất cứ sự vật ngoại giới gì làm cho mê hoặc. Vi nương nói như vậy, con hiểu không?

 

Tưởng Dung nước mắt rào thoáng cái chảy ra, ôm chặt lấy An thị khóc oa oa, vừa khóc vừa nói:

-“Mẫu thân, ta cuối cùng là không cam lòng mà sống như vậy, ta muốn cùng Nhị tỷ tỷ, nương cũng biết, từ nhỏ con đã nguyện ý đi theo phía sau nàng, mặc kệ tỷ tỷ đi tới chỗ nào, chỉ cần có thể nhìn thấy tỷ tỷ, thì cảm thấy sinh hoạt tràn đầy hi vọng. Con biết chuyện tỷ tỷ làm ra đều cấp bách, vì vậy con muốn giống như tỷ tỷ, nghĩ muốn đi theo tỷ tỷ cùng làm những chuyện có mục đích, có ý nghĩa. Chờ đến có một ngày con trưởng thành, có năng lực, con mới có thể bảo vệ nương….

 

-“Mẫu thân, người biết không? Con cuối cùng là sợ hãi Phượng Cẩn Nguyên sẽ lại trở về, sẽ vẫn thu hồi bọn ta vào Phượng phủ, nhốt tại một cái viện nho nhỏ. Mỗi ngày phải nhìn sắc mặt của ông ta, phải xem sắc mặt Phấn Đại mà tồn tại….

 

-“Mẫu thân, con không nghĩ lại sống như thế. Nương nhất định phải chờ con, luôn có một ngày như vậy con sẽ trở về, hồi đến bên cạnh nương, đến thời điểm để nương xem thử, Tưởng Dung của người cũng có thể vì người mà đỡ một phương mưa gió!

 

Nàng từ gào khóc nói đến kiên định, An thị nhìn mặt đứa bé nho nhỏ này quật cường, trên mặt cuối cùng lại lộ ra nụ cười từ ái.

 

Tưởng Dung cứ như vậy cáo biệt An thị, mang theo hai bao đồ tùy thân, mang theo nha hoàn Sơn Trà cùng đi phủ quận chúa, một khắc cửa mở ra, Phượng Vũ Hoành như là sớm biết nàng sẽ đến, cười cười kéo người vào trong phủ, sau đó nói cho nàng biết:

-“Chúng ta 10 tháng giêng thì phải rời kinh, cũng chỉ còn sót lại một ngày thời gian, muội tới vừa lúc, giúp đỡ tỷ tỷ chuẩn bị một chút.

 

Tưởng Dung kinh ngạc, Phượng Vũ Hoành lại nói:

-“Không cần nghĩ quá nhiều, đã quyết định, vậy thì theo tỷ, cứ khiến mình sống thật tốt.

 

Mãi cho đến bị kéo vào viện thứ ba, lúc này Tưởng Dung mới nói tới câu nói trước, nàng hỏi Phượng Vũ Hoành:

-“Nhị tỷ tỷ làm sao biết suy nghĩ của muội?

 

Phượng Vũ Hoành cười nói:

-“Tỷ lại không ngốc, nhìn muội một thân trang phục và đạo cụ này liền có thể đoán được.

 

Một câu nói, nói tới tiểu nha đầu cười tươi như hoa. Nàng biết, nhị tỷ tỷ nàng chắc là sẽ không bỏ lại nàng, từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ mới đúng là bến tàu chắn gió chân chính của mình.

 

Mồng mười tháng giêng thì phải rời kinh, lúc này Diêu phủ cũng được Hứa thị dẫn dắt nhanh vì Phượng Vũ Hoành chuẩn bị vật cần thiết để xuất hành, chỉ là chuẩn bị cho nàng quần áo đã xếp vào ba rương lớn, Diêu Hiển nhìn thấy không ngừng toét miệng, tâm nói chỗ nào cần phải nhiều... xiêm y thế này, cũng quá khoa trương rồi.

 

Nhưng tâm tư các nữ nhân rốt cuộc là càng cẩn thận chút, Hứa thị biết trong ngắn hạn Phượng Vũ Hoành không thể về được, ba rương quần áo này thế nhưng một năm 4 mùa cũng có thể có mặc, bao gồm giầy, phòng bị đến 10 điểm đủ cả.

 

Tần thị đi vơ vét nhà kho, đem một vài đồ vật bà cảm thấy Phượng Vũ Hoành đến đầu kia có thể dùng được cũng đều cho xếp vào hòm, bình hoa, vật trang trí, ấm trà tách trà, phàm là bà ngó dễ nhìn đều cho xếp vào rương, suýt nữa thì dời trống nửa cái nhà kho.

 

Cuối cùng thu xếp ra mười một chiếc rương lớn, thế nhưng làm cho con trai của bà Diêu Hiên sợ hãi, một trận khuyên nhủ, mới khiến cho Tần thị cắt giảm một phần. Nhưng mặc dù thế này, vẫn có năm chiếc rương là bà cảm thấy nhất định phải mang.

 

Miêu thị làm điểm tâm ăn ngon, liền một đầu đâm vào nhà bếp rất lâu sau đều không ra.

 

Đợi lúc Hứa thị vào trong phòng bếp, phát hiện Miêu thị làm điểm tâm đều có thể mở tiệm bánh ngọt. Chẳng qua bà cao hứng a, báo với Miêu thị:

-“Làm đúng, phải mang nhiều một chút, trên đường phải đi nửa tháng đấy, cũng không thể khổ A Hoành chúng ta.

 

Diêu Tĩnh Quân theo tới liếc nhìn, thẳng bĩu môi,

-“Sẽ hỏng mất chứ?

 

-“Ngươi biết cái gì?

Hứa thị đẩy người ra ngoài,

-“Giữa mùa đông nào dễ dàng hỏng như vậy. Lại nói, hỏng có thể ném đi, làm ít không đủ ăn phải làm sao? Chuyện nữ nhân gia ngươi không hiểu, chớ theo lẫn vào.

 

Đám nam tử Diêu gia biểu thị thật lòng không thể ra sức, chính là nhìn rương được thu thập bằng nửa cái viện này, yên lặng mà tính toán ngoại sinh nữ nhà mình có mang bao nhiêu đoàn xe mới có thể chứa mấy đồ này đi nha?

 

Diêu gia đầu này náo nhiệt cực kì, lúc này, Phượng Vũ Hoành đang kéo Tưởng Dung ở trên đường chọn mua một số vật cần thiết, đang chuẩn bị đến một tiệm tiểu thực mua chút đồ ăn vặt, quẹo một cái cua quẹo, vừa vặn va phải Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc ưỡn thẳng lưng cưỡi ngựa đi dạo …[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 840:

☆, Bát hoàng tử bị ẩu đả!!!

 

Oan gia ngõ hẹp!

 

Trận này, liên quan với Bát hoàng tử dẫn đầu gây sự, muốn đuổi Phượng Vũ Hoành ra khỏi kinh thành, hơn nữa chuyện uy hiếp nàng đóng cửa Bách Thảo Đường đã truyền ra ở trong kinh thành. Đám người cũng không dám ngay trước mặt liền đối với một hoàng tử thế nào, nhưng trong lòng thì chửi Bát hoàng tử từ đầu đến chân một lần.

 

Từ lúc Huyền Thiên Mặc từ trong Thịnh vương phủ đi ra, tại lúc cưỡi ngựa trên đường đi dạo, cũng đã nhận được vô số nhãn đao. Dân chúng không công khai đến, nhưng ngầm mờ ám thì không ít, thậm chí có người vứt trứng gà dưới móng ngựa của hắn.

 

Huyền Thiên Mặc cũng không phải tam hoàng tử lúc trước, không đến nỗi bên đường đánh chửi dân chúng, bởi vì trong lòng hắn rõ ràng, muốn có thiên hạ này, cũng không thể mất đi khối dân tâm này. Bây giờ mình đã rơi vào hạ phong, lại bên đường khó dễ dân chúng, nỗi oan ức này càng là vác không nổi.

 

Cho nên, một hoàng tử, hôm nay vẫn chịu đựng, đến khi gặp phải Phượng Vũ Hoành, trong mắt hàn quang lúc này mới không nhịn được nổi lên.

 

Phượng Vũ Hoành vừa ngẩng đầu, vừa vặn đối đầu cặp mắt như lão ưng kia, trong mắt kia truyền ra ngoài tin tức như là lộ ra tử vong, khiến người chớp mắt thân thể lạnh băng.

 

Tưởng Dung bị dọa sợ, theo bản năng lui về sau một bước, lại không cẩn thận đạp góc áo choàng, một cái đứng không vững, người “Rầm” một cái ngã ngồi trên đất, rơi ngã nàng “Oái” một tiếng.

 

Phượng Vũ Hoành rõ ràng có thể đỡ người, nhưng nàng cũng không biết nghĩ thế nào, không chỉ không đi đỡ Tưởng Dung, chính mình còn mặt hoảng sợ lui về phía sau, sau đó thành công vấp tại trên chân Tưởng Dung, ngã nhào một cái cũng ngồi đó.

 

Nếu nói Tưởng Dung ngã một cái, có thể còn không dẫn nổi cái náo động gì, nhiều nhất cũng chính là gợi ra chút quan tâm mà thôi. Nhưng Phượng Vũ Hoành thì lại khác, nàng ở kinh thành nổi tiếng quá cao, đặc biệt những ngày gần đây, bởi vì chuyện Bách Thảo Đường huyên náo, Tế An quận chúa gần như cũng đã thành lời nói đám người treo trên bờ môi, thậm chí có ít người về đến nhà đang ăn cơm đều phải lau nước mắt, nghĩ Bách Thảo Đường tốt, mắng những người đối nghịch với Tế an quận chúa.

 

Trước mắt Phượng Vũ Hoành vừa ngã, vừa vặn ngã tại đầu phố náo nhiệt, người đi đường nhiều, thoáng cái đã vào mắt tất cả mọi người.

 

Đám người dồn dập xúm lại phía này, mà Vong Xuyên Hoàng Tuyền hai người nha đầu ở bên cạnh nhận được ánh mắt Phượng Vũ Hoành nhắc nhở, nhanh chóng một người đi đỡ Tưởng Dung, một người đi đỡ tiểu thư nhà mình, vừa đỡ còn vừa lớn tiếng mà hỏi:

-“Tiểu thư, ngài không có sao chứ? Tiểu thư, nô tỳ đã nói không cho ngài ra ngoài, trong triều nhiều đại nhân nhìn ngài không hợp mắt như vậy, ngài vừa ra cửa phủ không chắc sẽ bao nhiêu đám người sẽ ngáng chân ngài!

 

Nói xong, Vong Xuyên còn hướng Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc vẫn cưỡi ngựa quỳ xuống, mặt hoảng sợ nói:

-“Bát điện hạ, quận chúa chúng ta tuyệt đối không phải có ý quấy rối ngài đi lại, cũng chẳng phải có ý cản đường, thỉnh Bát điện hạ khai ân, tuyệt đối không nên để vật ngài cưỡi giẫm chết quận chúa chúng ta mà!

 

Nói rồi, với Hoàng Tuyền, hai người trực tiếp liền dập đầu với Bát hoàng tử, vừa đụng vừa rơi nước mắt, hai người thậm chí còn che chở ở trước mặt Phượng Vũ Hoành, y hệt sau một khắc móng ngựa của Bát hoàng tử sẽ bước lên.

 

Liên quan phía sau Tưởng Dung cũng khóc theo, một mặt cũng là bị chút kinh hãi, nhưng cũng không đến nỗi doạ khóc, chủ yếu là diễn trò cho người ngoài nhìn.

 

Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc còn cưỡi trên con ngựa cao to chỉ cảm thấy trong đầu “ong ong” mà vang lên, trước đây hắn chỉ biết Phượng Vũ Hoành này ngôn ngữ sắc bén ra tay tàn nhẫn, là loại cầm đao cầm cung ra trận cùng người đối nghịch. Lại không nghĩ rằng nàng lên sàn diễn lại cũng đủ như thế, lời nói dối này cả con mắt cũng không nháy một cái. Rõ ràng ngựa của hắn cả một cọng tóc gáy nàng cũng chưa đụng tới, thậm chí hai người còn cách mấy bước khoảng cách đấy, thế nào hai người kia liền ngồi dưới đất? Đây không phải lừa người sao?

 

Trong ánh mắt hắn mang theo tin tức nhìn tới chỗ Phượng Vũ Hoành, đã thấy trong mắt nha đầu kia lại cũng mang theo khiêu khích, truyền ra ngoài ý định rõ ràng chính là: Lừa ngươi lại như thế nào?

 

Tuy là người âm tình bất định thu phóng tự nhiên, cũng sẽ nổi giận, sắc mặt Bát hoàng tử khó coi, người còn ngồi trên lưng ngựa, ở trên cao nhìn xuống, nhìn mấy cái nữ nhân khóc lóc rối rít kia trong lòng sinh phiền, thật hận không thể giương móng ngựa giẫm chết các nàng.

 

Mà dân chúng đầy đường vây xem lúc này thông qua hai người Vong Xuyên Hoàng Tuyền cũng nghe rõ, thì ra người ngồi trên lưng ngựa kia chính là Bát hoàng tử, Thịnh vương điện hạ nha!

 

Đám người phản ứng kịp, nhanh chóng quỳ xuống đất dập đầu, cũng không dám thở mạnh, trên mặt thoạt nhìn rất là e ngại, làm dáng thần phục. Nhưng lại không ai biết, trong lòng bọn hắn nghĩ tới nhưng với biểu hiện mặt trên hoàn toàn khác nhau, vào giờ phút này, gần như tất cả dân chúng quỳ trên mặt đất đều trong lòng mắng Bát hoàng tử 108000 lần. Nếu không phải vì cha hắn là hoàng thượng, phải tôn kính, bằng không vậy thật là cũng phải mắng tám đời tổ tông.

 

Tại Bách Thảo Đường bên kia bất tri bất giác, trong giảng thuật đám người truyền miệng, Bát hoàng tử chính thật là người sau lưng duỗi tay làm hại Bách Thảo Đường đóng cửa, cũng thật chính là hắn xúi giục những đại thần kia phải đuổi Tế An quận chúa ra khỏi kinh thành. Có thể nói, bây giờ người ở kinh thành, từ quan viên đến bách tính bình thường, không có người nào ở đây không sau lưng mắng Bát hoàng tử, thậm chí bao gồm những người vốn theo phe Bát hoàng tử đối với hắn cũng lấy thái độ quan sát, tất cả chỉ vì trong kinh bất chợt xảy ra án trộm cắp quỷ dị.

 

Đương nhiên, tiểu tâm tư của bọn quan viên ít nhiều gì Huyền Thiên Mặc cũng đoán được một ít, nhưng đồng dạng, hắn cũng đang hoài nghi là bọn quan viên liên thủ lại nói dối mất trộm, dùng để chạy trốn hắn yêu cầu nộp lên những cống ngân kia.

 

Người hai phe từng người có ý nghĩ của họ, bây giờ chính là giằng co, ai cũng không trước tiên nói phá mà thôi.

 

Còn những người dân này, Huyền Thiên Mặc đương nhiên cũng không ngốc, “Phản bát liên minh” trong kinh thành thanh thế lớn như vậy, đều vây quanh Thịnh vương phủ đi ồn ào, hắn làm sao có thể không biết gì cả. Thế nhưng biết lại như thế nào? Cá biệt mấy vị quan viên hắn còn có biện pháp đối phó, nhưng dân chúng cả thành lại làm cho hắn có chút khó khăn, cũng không thể trắng trợn tàn sát đâu?

 

Huyền Thiên Mặc sắc mặt càng ngày càng không dễ nhìn, thẳng nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hoành nhìn thật lâu, qua đi bất chợt liền nở nụ cười, sau đó mới mở miệng nói:

-“Đệ muội đi đường thật đúng là không cẩn thận, cách ngựa của bổn vương khoảng cách xa như vậy đây, sao đã ngồi trên đất? Là đường này không bằng phẳng sao?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, nói:

-“Kinh thành đại đạo cũng là người của phụ hoàng tu sửa, hàng năm đều phải chi bạc bảo vệ, sao có thể không bằng phẳng. A Hoành chỉ không thể ngờ trong nơi náo nhiệt này bất chợt lao ra một con ngựa cao lớn, nhất thời bị kinh sợ, lúc này mới ngã chổng vó, quả thực không dám trách tội đến trên người Bát điện hạ. Điện hạ nói vậy nhất định là có việc gấp muốn đi làm, lúc này mới cưỡi ngựa nhảy vào nơi náo nhiệt, tuyệt đối không nên bởi vì A Hoành mà trì hoãn, trách tội xuống, A Hoành sẽ không gánh nổi!.

 

Nàng ngồi dưới đất, không hề có ý định đứng dậy, ủy ủy khuất khuất nói dối, thế nhưng nghe tới lại là chân thật như vậy, thậm chí ngay cả Huyền Thiên Mặc cũng hoài nghi phải chăng thật là ngựa của mình đã hù nàng. Đương nhiên, hắn biết Phượng Vũ Hoành là tuyệt đối không thể bị một con ngựa dọa cho phát sợ, nàng không doạ ngựa đã tốt lắm rồi, nhưng hắn ở trên đường cái tranh luận với một tiểu nữ tử sao?

 

Hắn vô ý trước mặt bách tính làm loại sự tình này, Phượng Vũ Hoành mặc kệ có thân phận gì, mà khi nàng thả xuống tư thái, thời điểm muốn làm một tiểu nữ tử, xác thực nàng cũng thực chính là một tiểu nữ tử. Chính mình hôm nay mặc kệ nói cái gì, đều sẽ rơi xuống đầu đề câu chuyện, hình tượng xấu trong lòng bách tính đều là không thể nghịch chuyển. Cho nên hắn lựa chọn thỏa hiệp, thậm chí liền chuẩn bị chủ động mở miệng nói xin lỗi, cái này vốn chính là một chuyện nhỏ, hắn là nam nhân, hạ mình chịu tội với đối phương là một tiểu nữ tử, chuyện như vậy không bẽ mặt.

 

Huyền Thiên Mặc chuẩn bị xuống ngựa, nghĩ muốn tự tay đỡ Phượng Vũ Hoành lên, nhưng ngay khi hắn vừa có ý nghĩ này chưa kịp áp dụng, lại không nghĩ rằng, thị vệ đi ở bên người hắn nhìn không được, bất chợt rống lớn một tiếng:

-“Điêu dân lớn mật! Dám ngay trên đường ngăn Bát điện hạ, các ngươi phải bị tội gì?

 

Một tiếng hô này, làm cho Huyền Thiên Mặc hoảng sợ, lập tức căm tức thị vệ kia, nhưng đối phương căn bản cũng không cảm thấy mình làm sai.

 

Hắn là một thị vệ mới nhậm chức, chiếm được việc có thể đi theo ở bên cạnh Bát điện hạ, trong lòng vô cùng đắc ý, một lòng nghĩ làm sao để biểu hiện, làm sao có thể bảo vệ chủ tử, nếu như biểu hiện tốt, năm sau thăng thị vệ trưởng không thành vấn đề.

 

Kỳ thực, người này không có bản lãnh gì, lại càng không nhìn sắc mặt người nghe biết lời nói, nếu nói tại trước kia, Huyền Thiên Mặc tuyệt đối sẽ không mang theo thị vệ như vậy trên đường phố. Nhưng trận này hết cách rồi, bởi vì án mất trộm trong phủ, hắn đã giết quá nhiều người, trong lúc nhất thời nhân thủ điều phối không được, lại không thể chỉ có một mình bản thân ra đường, lúc này mới tuyển người này, lại không nghĩ rằng làm ra kết quả như thế.

 

Thị vệ nói như vậy, kế hoạch ban đầu của hắn cũng không thể áp dụng, cứ không được ở vào lúc này xuống ngựa chịu tội, người đều đắc tội, lại cho quả táo ngọt, hữu dụng gì? Trong lúc nhất thời, bầu không khí liền cương ở đấy.

 

Vẫn cứ thị vệ kia còn cảm thấy bản thân làm được rất đúng, lý trực khí tráng còn ở chỗ đó diễu võ dương oai, không ngừng chỉ trích bọn người Phượng Vũ Hoành không biết điều, thậm chí còn rút ra bội kiếm bên eo chỉ Hoàng Tuyền.

 

Dưới cái nhìn của hắn, Phượng Vũ Hoành chẳng qua là một quận chúa khác họ, chủ tử nhà hắn lại là hoàng tử chính kinh, thêm nữa thế lực của Bát hoàng tử các hoàng tử khác như thế nào có thể so sánh! Người quận chúa này dám to gan như thế đối với chủ tử nhà mình, hắn nhất định phải xả cơn giận vì chủ tử.

 

Tên thị vệ này hùng hổ có hoan, nhưng bọn người Phượng Vũ Hoành không hề lay động, thậm chí ngay cả luôn luôn kích động nhiều lời Hoàng Tuyền cũng có thể nhịn xuống cáu kỉnh. Chỉ vì các nàng đã thấy dân chúng quỳ dưới đất chung quanh đã có phản ứng!

 

Dân chúng đích xác có phản ứng, đối mặt Bát hoàng tử bọn họ giận mà không dám nói gì, nhưng đối mặt một tên thị vệ nho nhỏ, bọn họ là có thể trút cơn giận cho Tế An quận chúa, thật sự có thể vứt bỏ ra ngoài. Đặc biệt nhìn thấy tên thị vệ kia ngay cả trường kiếm đều đã rút ra, ngay lập tức có người hò hét lớn tiếng…

 

-“Giết người rồi! Có thị vệ bên đường giết người rồi!

 

Còn có càng nhiều người hơn nữa dồn dập tức giận chỉ trích:

-“Ngươi chẳng qua là một tên thị vệ mà thôi, có tư cách gì nói chuyện với Tể An quận chúa như vậy?

 

-“Vướng mắc giữa quận chúa và vương gia, chứ đâu có phần ngươi ra mặt?

 

-“Tên thị vệ này không biết xấu hổ, một nam nhân cầm kiếm chỉ một tiểu cô nương, ta phi! Không biết xấu hổ!

 

-“Đúng rồi! Không biết xấu hổ!

 

Một câu một câu chỉ trích cũng chửi rủa truyền đến, tên thị vệ kia không nhịn được nữa, đã quay đầu lại sử dụng kiếm chỉ hướng về phía dân chúng.

 

Nhưng dân chúng nhiều người nha, sợ hắn làm chi? Rất nhanh đã chọc nhiều người tức giận, đám người hợp nhau tấn công, những bác trai bác gái xách giỏ từ trong giỏ xách lấy ra cải thảo, trứng gà, khoai tây, nện tới tên thị vệ kia.

 

Trong lúc nhất thời, đường phố rơi ra “món ăn đản vũ”, thậm chí có chút “Hạt mưa” còn lạc thiên, một quả trứng gà cũng không thế nào, “Đùng” một cái liền đánh lên trên trán Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc, tan vỡ ra!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 15/05/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts