Thần Y Đích Nữ - Phần 273 (841-843)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 841:

☆, Đừng quên lễ an ủi cho bổn quận chúa!!!!

 

Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc vài năm không về kinh đô, vừa về đến thì chịu đòn, vẫn cứ ai vẫn là dân chúng đánh.

 

Thế nhưng hắn biết, lúc như thế này không thể đánh trả, vốn là bởi vì chuyện Phượng Vũ Hoành đóng cửa Bách Thảo Đường chọc nhiều người tức giận, nếu như lúc như thế này lại động thủ với dân chúng, làm không tốt liền sẽ gợi ra đại loạn, vậy là sự việc không người nào có thể tha thứ được.

 

Hắn ngồi trên ngựa, tránh trái tránh phải, lại bất đắc dĩ dân chúng càng tụ càng nhiều, vứt gì đó càng là ngũ hoa bát môn, thậm chí có lão thái thái ngồi ở bên đường cũng tháo xuống vải quấn chân. Thị vệ kia đã bị mọi người đánh ôm đầu ngã trên mặt đất, hắn vội vã từ trên lưng ngựa xuống, trốn đến sau lưng ngựa, nhưng con ngựa kia lại bị nhóm người đánh bị kinh sợ, giương lên móng, suýt nữa giẫm chết hắn.

 

Huyền Thiên Mặc tức giận đến suýt nữa thổ huyết, chớp mắt nhìn thấy mấy người Phượng Vũ Hoành đã đứng lên, đứng ở một bên, rõ ràng khoảng cách không xa, nhưng một chút việc đều không có, đồ vật dân chúng vứt cũng không đánh trúng nàng một chút nào.

 

Huyền Thiên Mặc bực mình, thẳng thắn cũng đứng ở bên cạnh Phượng Vũ Hoành, vừa vặn lúc này một bó cải trắng nện tới hắn cũng bay đến phụ cận, Huyền Thiên Mặc não quất một cái, dĩ nhiên theo bản năng trốn ở phía sau Phượng Vũ Hoành.

 

Mà Phượng Vũ Hoành vào giờ phút này vừa nhìn thấy tại một đầu khác của con phố Kinh Triệu Duẫn Hứa Cánh Nguyên đang vội vàng chạy tới đây, khóe môi nàng nhếch lên, không trốn, miễn cưỡng để bó cải trắng kia đập ngay chính mình.

 

Lúc Hứa Cánh Nguyên đến đó, vừa vặn nhìn thấy Bát hoàng tử trốn phía sau Phượng Vũ Hoành, một bó cải trắng đánh tới đầu Phượng Vũ Hoành, cũng đánh tan tóc của nàng, ngọc trâm cũng đánh hư, cực kỳ chật vật.

 

Lúc này, chợt nghe dân chúng vừa lớn tiếng kêu lên:

-“Bát điện hạ sao không bằng cả một tên thị vệ? Thị vệ còn biết chính mình chịu, mà ngài lại đi trốn ở phía sau một nữ tử, chẳng lẽ Bát hoàng tử Đại Thuận chính là can đảm như vậy? Độ lượng như vậy sao?

 

-“Đúng rồi! Trốn ở sau một nữ tử, người không tiền đồ như thế!

 

-“Đúng! Không tiền đồ! Không tiền đồ! Không tiền đồ!

 

Một tiếng một tiếng hô to, kêu Phượng Vũ Hoành suýt cười ra nội thương, Huyền Thiên Mặc cũng sắp tức ra nội thương.

 

Hắn đứng phía sau Phượng Vũ Hoành, lạnh lùng thốt:

-“Đây là thủ đoạn của đệ muội?

 

Phượng Vũ Hoành hé miệng cười cười:

-“Quá khen quá khen!

 

-“Hừ!

Huyền Thiên Mặc từ phía sau nàng bước ra ngoài, một mắt nhìn về phía Hứa Cánh Nguyên đang chạy tới, lạnh giọng hỏi:

-“Kinh Triệu Duẫn, ngươi tới được thật là đúng lúc.

 

Hứa Cánh Nguyên cúi người hành lễ:

-“Bảo đảm kinh thành bình thuận, là chức trách vi thần, tự nhiên là nhất định lúc phải nên xuất hiện thì xuất hiện.

 

Huyền Thiên Mặc rất muốn hỏi vậy vì sao thời điểm bọn điêu dân gây chuyện ngươi không đến? Nhưng lại nhìn những người dân này, nói ít mấy trăm người, hướng nhiều nói gần như phải có hơn ngàn người, nếu như đều quơ đũa cả nắm nói thành là điêu dân, sợ là nha môn đại lao cũng không chứa nổi đâu!

 

Trong lòng hắn bực bội, nhưng cũng rất nhanh liền làm ra quyết đoán. Huyền Thiên Mặc rất hiểu rõ đạo lý muốn được thiên hạ trước phải có dân tâm, dù cho hắn một chốc vẫn chưa thể được đến dân tâm, nhưng ít ra cũng không thể mất quá nhiều. Trước mắt nếu như nhắm mắt sĩ diện, hắn muốn uy phong hoàng tử, vậy đắc tội nhưng gần trăm nghìn người, cái nguy hiểm này hắn bốc lên không nổi.

 

Tâm khí lại đè ép, tiến lên hai bước, sau đó quay người lại, đối với Phượng Vũ Hoành liền bái một cái, mở miệng nói:

-“Dù nói thế nào, chuyện hôm nay xác thực bổn vương va chạm quận chúa, bổn vương sớm phải nhận lỗi một phen, vừa rồi đi về phía này cũng chính là vì thế. Nhưng lại không nghĩ rằng tên thị vệ mới nhậm chức trong phủ không biết chuyện, nói lời không nên nói. Đệ muội đại nhân đại lượng, không nên tính toán với Bát ca! Bát ca ở đây chịu tội với đệ muội, một lát nữa ổn thỏa sẽ đưa đến phủ một phần lễ an ủi, chuyện hôm nay thỉnh đệ muội giơ cao đánh khẽ, không nên tính toán với Bát ca!

 

Đầu tiên là bổn vương, xem như dùng tôn sư Vương gia cúi người, sau lại đề đệ muội cùng Bát ca, xem như dùng tình thân thích cầu được một cái tác thành, Huyền Thiên Mặc này cũng xem như đã dùng hết tâm tư.

 

Phượng Vũ Hoành liền suy nghĩ, Bát hoàng tử có thể làm đến nước này, thực sự không dễ, phải biết hắn là một hoàng tử, chịu oan ức lớn như vậy, bên đường bị dân chúng dùng trứng gà đập đầu, còn có thể làm được như vậy, cũng coi là một nhân tài. Mà nàng cũng không thể bị ngôn ngữ của đối phương mà lại níu chặt không buông, vậy thì thành nàng không phải.

 

Vì thế Phượng Vũ Hoành cười cười, hướng Huyền Thiên Mặc đáp lễ, lúc này mới nói:

-“Bát ca nói quá lời, hôm nay vốn là lỗi của A Hoành, là A Hoành đi đường không cẩn thận, đụng phải Bát ca, dân chúng cũng có chút kích động, dù sao A Hoành là một tiểu nữ tử, có lẽ nhìn trên điểm này mới gây nên quá khích, A Hoành nghĩ, dùng độ lượng của Bát ca, chắc là sẽ không tính toán với dân chúng chứ?

 

Mấy câu nói, lại chống Huyền Thiên Mặc lên trên một độ cao, hắn có muốn khó xử những người dân này cũng không được.

 

Huyền Thiên Mặc cười khổ gật đầu, chỉ nói:

-“Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên.

 

Sau đó lại quay đầu lại nói với Kinh Triệu Duẫn:

-“Chuyện hôm nay cũng là lỗi của bổn vương, Hứa đại nhân như có vấn trách, bổn vương nguyện chịu trách nhiệm hết thảy, thỉnh Hứa đại nhân vạn vạn không cần khó xử dân chúng.

 

Hứa Cánh Nguyên gật đầu,

-“Đa tạ Bát điện hạ thông cảm, bổn quan còn nghĩ nếu Bát điện hạ nhất định phải trị tội, nhiều người như vậy thật sự không chỗ để nhốt. Điện hạ lòng dạ rộng lớn, như vậy ——

 

Hắn xoay người lớn tiếng nói với dân chúng:

-“Tất cả mọi người giải tán đi! Tan hết!

 

Dân chúng nghe nói vậy, trong lòng cũng là thở dài một hơi. Phải biết rằng, mặc kệ bởi vì sao, bên đường đập phá hoàng tử đây chính là tội chết nha! Bọn họ vừa rồi cũng bị tức váng đầu, hơn nữa vốn nghĩ đánh tên thị vệ kia hả giận, sau đó cũng không biết là ai dẫn đầu đánh Bát hoàng tử, đám người nghĩ người hai bên nhiều, liền thừa dịp loạn cũng cùng quá đã nghiền. Đến khi Kinh Triệu Duẫn đến đây bọn họ mới biết sợ, nguyên bản không lo lắng bị vấn trách, lần này xem như an tâm.

 

Hứa Cánh Nguyên nhìn dân chúng trông vẻ dồn dập thở ra một hơi, con mắt hơi chuyển động, lại nói:

-“Vừa rồi Tế An quận chúa cầu tình với Bát điện hạ, không tính toán với các ngươi, còn không mau mau trí tạ với quận chúa!

 

Đám người cũng nghe được Phượng Vũ Hoành nói, vì thế dồn dập quỳ xuống lại tạ ơn Phượng Vũ Hoành. Huyền Thiên Mặc tức giận đến sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng. Rõ ràng là hắn không tính toán, sao lại thành công lao của Phượng Vũ Hoành?

 

Một hồi náo kịch cuối cùng là cắt ngang, thấy dân chúng đều đi, Huyền Thiên Mặc lại không nguyện ở lâu chỗ này, liếc nhìn thị vệ vẫn còn nằm trên đất, thẳng thắn nói với Hứa Cánh Nguyên:

-“Chính là người này trước hết nhục mạ quận chúa, còn cầm kiếm chỉ nha hoàn quận chúa. Đây chẳng phải bổn vương sai khiến, là chủ ý của chính hắn, bổn vương không muốn hạ nhân như vậy, ngươi mang đi, là đánh hay là phạt tùy theo ngươi, chính là giết cũng mặc kệ không cần báo cáo với bổn vương.

 

Nói xong, lên ngựa liền đi, chạy như bay về Thịnh vương phủ.

 

Lại nghe thấy Phượng Vũ Hoành ở phía sau hô một tiếng:

-“Bổn quận chúa mùng 10 tháng giêng thì phải rời kinh, Bát ca cũng đừng quên đáp ứng ta giá lễ an ủi ấy.

 

Huyền Thiên Mặc tức giận đến hất đầu, lại quăng dịch trứng gà đầy mặt.

 

Nháo trò như thế, đồ vật cũng mua không được, Phượng Vũ Hoành vui tươi hớn hở mang theo Tưởng Dung hồi phủ, trở lại sắp xếp đầu bếp ngày mai nhất định phải làm ra hai mươi phân thịt giò dầm tương, nàng phải mang lên đường.

 

Mười ba tháng giêng, Phượng Vũ Hoành mang theo Vong Xuyên Hoàng Tuyền cùng với Ban Tẩu ba người đi đến đại doanh, đến đại doanh cấp tốc cùng Huyền Thiên Minh hội hợp, không nhiều lời, hai người trong âm thầm đi tới màn trướng trống mà Huyền Thiên Minh đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu từ trong không gian chuyển đồ vật ra bên ngoài.

 

Trước tiên là súng ống cho Thần Cơ doanh, nàng chuẩn bị lưu lại thêm lựu đạn và địa lôi, mặt khác, ngày gần đây những kim ngân trộm được cũng muốn lưu lại nơi này một ít, để Huyền Thiên Minh mang đi theo cùng đại quân.

 

Trong không gian của nàng có hạn, trộm được cũng có thể đều chứa đựng, nhưng bởi vì kho hàng dưới đất phủ quận chúa nguyên bản là tồn trữ không ít, nếu muốn mang đi, có một ít khó khăn. Nàng để lại một phần cho Diêu Hiển, còn đặt một phần tại Thuần vương phủ, nhưng vẫn là muốn Huyền Thiên Minh mang đi mười rương.

 

Huyền Thiên Minh mắt thấy tiểu thê tử của hắn cầm ra bên ngoài một rương một rương kim ngân, trong lòng phát lạnh! Nha đầu chết tiệt này, thần tiên hạ phàm chẳng qua cũng chỉ như thế chứ? Bản lãnh này, còn kém hóa đá thành vàng. Chẳng qua nghĩ nghĩ đám người theo phe lão Bát trong một đêm mất đống của cải, cũng thật là đã nghiền.

 

Trừ bỏ những…..cái này, Phượng Vũ Hoành vẫn để lại rất nhiều dược, hơn nửa cũng là thuốc tây, tiện lợi mang theo, thấy hiệu quả mau, uống cũng ít. Không giống thuốc Đông y, mặc dù là thuốc Đông y bào chế sẵn, một lần cũng phải mười cái sáu mảnh tám mảnh, một ngày còn uống ba lần, cứ như vậy liều dùng liền nhiều, chiếm chỗ. Huống chi hành quân đánh trận, coi như trong quá trình từ kinh đô chuyển đi nam giới, cũng tránh không được có tiểu tai bệnh nhẹ. Đoàn quân không thể bởi vì mấy người bị bệnh mà trở ngại hành trình, vì vậy cần có dược vật trị liệu nhanh chóng, thuốc tây là thích hợp nhất.

 

Nàng để lại không ít thuốc cảm mạo, thuốc sốt, còn có thuốc tiêu viêm thuốc đau bụng, cái này đó điều là cần thiết khi ra ngoài. Mặt khác, nam giới khí trời nóng bức, sa mạc kế bên, không có mùa đông. Nhiều muỗi nhiều côn trùng, liền cần một số dược phẩm phòng muỗi phòng côn trùng. Nàng lấy ra một mớ thuốc xịt muỗi và côn trùng, toàn bộ đều để ở trong lều, để Huyền Thiên Minh lát nữa chính mình thu dọn.

 

Cuối cùng là đều chuẩn bị nên chuẩn bị, Phượng Vũ Hoành thở dài một hơi, báo với Huyền Thiên Minh:

-“Ngày mai A Hoành sẽ đi, điện hạ không cần đưa, A Hoành dậy sớm đi.

 

Huyền Thiên Minh lắc đầu nói:

-“Không được, ta phải đưa Hoành Hoành... Nàng đừng có gấp, sáng mai ta trước tiên cần phải vào triều sớm, đợi ta hạ triều trở lại Hoành Hoành lại đi, ta đưa Hoành Hoành một đoạn mới có thể yên tâm.

 

Nàng muốn nói không cần, nhưng lại ngẫm lại, dù sao hắn là vị hôn phu của mình, lúc như thế này là nên đưa, nếu như không đưa, sợ là người hữu tâm lại sẽ lấy cái này làm văn. Vì thế cũng không tranh cãi nữa, chỉ gật gật đầu nói:

-“Được rồi, vậy A Hoành chứa những thứ nên chứa, còn có người Bách Thảo Đường cũng phải đi theo, đoàn xe cũng không nhỏ. May mà A Hoành không cần dùng xe ngựa mang những tài vật, lại thêm vào một số đồ vật không tiện mang theo, thì A Hoành đều đã vứt vào trong không gian, rất tiện lợi.

 

Huyền Thiên Minh vẫn không yên lòng, cân nhắc một hồi dứt khoát nói:

-“Nếu không ta đưa Hoành Hoành đến đất phong đi, sau khi đến liền lập tức chạy về, cũng không tốn mấy ngày.

 

-“Tuyệt đối không thể.

Phượng Vũ Hoành thẳng thắn cự tuyệt,

-“A Hoành đi trên đường thế nào cũng phải khoảng nửa tháng, sợ là thời gian nửa tháng này phía nam chiến báo đều sắp tới. Điện hạ chính là phải lấy quốc sự làm chủ, Về phần A Hoành, điện hạ cũng biết, mặc kệ gặp phải chuyện lớn bằng trời, A Hoành đều có chỗ có thể trốn, bất luận cái trạng huống gì đều không đả thương được A Hoành.

 

Huyền Thiên Minh đương nhiên biết nàng có cái không gian càn khôn, cũng chỉ có thể gật đầu, nửa ngày, nhưng thấp giọng nói:

-“Ta kỳ thực chỉ muốn ở chung với Hoành Hoành thêm một thời gian, Hoành Hoành đến đất phong cũng phải bận rộn một thời gian, chúng ta sẽ không gặp mặt quá nhanh.

 

Nàng cười cười chui vào lòng hắn,

-“Ngày sau còn dài, có ngày đó thiên hạ đại định. Cũng là điện hạ, đáp ứng A Hoành, ở trên chiến trường trăm ngàn lần phải bảo trọng chính mình, điện hạ còn có nhiều tướng sĩ như vậy, không cần thiết gặp chuyện cứ chính mình xông về phía trước, tư cách tướng lĩnh một phương, chỉ huy mới đúng điện hạ nên làm.

 

Huyền Thiên Minh bật cười, đánh trận nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn cần một tiểu nha đầu đến dạy hắn làm việc thế nào? Đưa tay xoa bóp cái mũi nha đầu này, nghĩ mắng nàng hai câu sung sướng. Lúc này, chợt nghe ngoài trướng có trận tiếng bước chân vội vã truyền đến, rất nhanh đã có người đứng lại ở trước trướng, vội lên tiếng:

-“Vương phi! Nhanh đến phía sau núi xem thử! Bên kia xảy ra vấn đề rồi!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 842:

☆, Tướng sĩ trọng thương!!!

 

Phượng Vũ Hoành cảm thấy, có lẽ thời cơ nàng với Huyền Thiên Minh gặp nhau thật sự không chọn đúng, dưới hoàn cảnh như vậy, phía bên nàng vứt hòn sỏi đánh người, hắn đầu kia kéo chân thương tổn sống dở chết dở, tràn đầy máu tanh. Gặp gỡ không đủ ôn hòa, cho nên ngày sau ở chung liền đều cũng không có trị an. Cứ giống với hiện tại, nàng ngày mai định rời khỏi kinh đô, hắn ít ngày nữa cũng phải đi tới nam giới bình loạn, hai người trong ồn ào có yên tĩnh, thật vất vả nghĩ mấy khắc ôn hinh, nhưng lại đột nhiên bị cắt đứt.

 

Nàng bất đắc dĩ, vén rèm ra trướng, cau mày, vội vã bèn hỏi câu:

-“Phía sau núi sao zậy?

 

Tướng sĩ này mặt lo lắng nói:

-“Có huynh đệ thần cơ doanh máu đầy mặt chạy đến, nói bên kia xảy ra chuyện, người bị thương. Gọi tòng quân đại phu đi, đại phu kia lại nói... Đã vô lực trị liệu.

 

Sau đó Huyền Thiên Minh ra tới nghe xong lời này lạnh cả tim, hắn biết Phượng Vũ Hoành an bài cho Thần Cơ doanh bên kia bí mật huấn luyện là vật gì, cũng biết thứ đó có thể mang tới uy hiếp bao lớn. Lúc đối địch lực chấn nhiếp và lực phá hoại cường đại gần như có thể để một tràng chiến dịch nghiêng về một phía đạt được thắng lợi. Có như vậy thần khí tại, phe mình gần như có thể không đưa vào nhân lực quá nhiều thì có thể chiến thắng đối phương mấy chục vạn đại quân.

 

Thế nhưng chiến thắng là tuyệt đối, khoảng cách xa, đối phương khó lòng phòng bị, thậm chí nghĩ cũng nghĩ không hiểu. Hắn cũng từng lo âu loại hỏa dược này liều lượng cao tỷ lệ cao sẽ rất nhanh bị đối phương bắt chước đi, nhưng Phượng Vũ Hoành nói với hắn không cần lo lắng, thứ đó cũng không dễ dàng có thể mô phỏng được, bởi vì bên trong có rất nhiều thứ là bí phương độc môn của chính nàng, người khác không biết, muốn học cũng học không được…..

 

Kỳ thực Huyền Thiên Minh cũng không biết ý chân chính của Phượng Vũ Hoành, đấy là nói, bên trong có rất nhiều thứ là không thuộc về cái thời đại này, cái thời đại này mặc dù là dựa theo nguyên lý điều chỉnh tỉ lệ hỏa dược, thì cũng không tài nào làm ra hiệu quả giống như súng đạn vũ khí nóng nàng lấy ra.

 

Hắn từng tận mắt thấy qua thứ đó phát huy uy lực, rất đáng sợ, trước mắt nói tướng sĩ Thần cơ doanh bị thương, đó nhất định là tại trong quá trình huấn luyện xảy ra sai sót, người bị thành như vậy, còn có thể sống sót sao?

 

Hắn kéo Phượng Vũ Hoành cấp tốc đi về phía hậu sơn, đồng thời cũng hỏi tên tướng sĩ truyền lời kia:

-“Tổng cộng bị thương bao nhiêu người?

 

Thần Cơ doanh toàn bộ là tinh anh, cũng là Phượng Vũ Hoành tinh nhuệ bí mật bồi dưỡng được, đừng nói là tổn thất một nhóm, chính là tổn thất một người đều đủ đau lòng.

 

Tướng sĩ này cũng đã gấp đến sắp rơi nước mắt, vội trả lời:

-“Nghe quân y nói, ít nhất mười người.

 

Ít nhất mười người! Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Minh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều trong mắt đối phương thấy được tiếc nuối và đau lòng. Nhưng cũng không nói thêm cái gì, chỉ là tăng nhanh tốc độ, đến khi ra khỏi doanh trướng, sau đó Huyền Thiên Minh dắt một con ngựa, kéo Phượng Vũ Hoành cùng cưỡi, nhanh chóng chạy tới hậu sơn.

 

Vốn theo tại phía sau, Vong Xuyên Hoàng Tuyền hai người thấy thế lập tức cũng tìm ngựa đuổi theo, nhưng cũng thức thời rơi xuống hai người kia một ít cự ly ngắn.

 

Hai người cưỡi ngựa nhanh bỏ qua người đi theo, Phượng Vũ Hoành từ trong không gian điều ra hòm thuốc đến cầm trên tay. Nàng cảm thấy tướng sĩ Thần cơ doanh bị thương mình cũng là có trách nhiệm, dù sao vũ khí đời sau lấy ra dùng thử, nàng chỉ mang theo các tướng sĩ luyện không tới hai ngày, sau đó thì ném cho các tướng sĩ tự mình luyện tập, điều này thật sự là có chút làm người khác khó chịu. Nhưng lại đuổi trên điểm mấu chốt này, nàng phải rời kinh đi đất phong, nghĩ ở trong đại doanh tay nắm tay dạy luyện chút thời gian, nói nhiều một số chú ý sự hạng, các tướng sĩ cũng không đến mức tại trong quá trình chính mình sờ soạng bị thương.

 

Máu me đầy mặt, chắc chắn chẳng phải súng ống tạo thành thương tổn. Lựu đạn hay địa lôi chứ? Lúc nổ tung rốt cuộc có bao nhiêu người đang vây gần, quân y nói không cách nào trị liệu, đến cùng thương tổn đến trình độ nào?

 

Trong lòng nàng sinh ra cực kỳ tự trách, loại tâm tình này lây nhiễm Huyền Thiên Minh, hắn sau lưng ôm chặt nàng, đồng thời nói:

-“Không nên như vậy, cái này không trách được Hoành Hoành. Người làm binh đánh giặc, thì sớm có chuẩn bị tâm lý này, mệnh cũng là giao trong đại doanh.

 

-“Nhưng nếu A Hoành có thể dạy nhiều thêm mấy lần, cũng không đến mức xuất hiện sai lầm như vậy.

 

Trong lúc hai người nói chuyện đã đi tới phía sau núi, vừa thấy bọn hắn đến đây, ngay lập tức có người xông tới, Tây Phóng đầu tiên quỳ trước ngựa thỉnh tội:

-“Vương gia, vương phi, cũng là thuộc hạ sai lầm, thuộc hạ cam nguyện lãnh phạt!

 

Hai người từ trên ngựa xuống, Phượng Vũ Hoành tự mình nâng người dậy, hơn nữa nói với hắn:

-“Việc này ai cũng không oán được, thứ đó vốn cực kỳ nguy hiểm, nhớ lúc đầu ta tiếp xúc, cũng không tốt hơn các ngươi.

 

Nàng lời nói đến mức hàm hồ, trên thực tế là nói, thứ này sớm xuất hiện, vì thí nghiệm kỳ công so sánh, người bỏ mạng trong thử nghiệm này cũng tuyệt không phải một người hai người.

 

-“Người ở nơi nào?

 

Nàng bước nhanh đi lên phía trước, đến là xem thấy đầu trước có một đống người vây thành một vòng.

 

Tây Phóng chỉ phía trước,

-“Vẫn ở đây.

 

Lúc này, đã có tướng sĩ xông đến trong đám người lớn tiếng kêu khiến người tản ra, tiện để Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Minh tiến vào. Mà mấy vị quân y tòng quân lúc này cũng đang cực lực cứu trị người bệnh, nhưng từng người từng người đều là vừa cứu vừa lắc đầu.

 

Bị thương thực sự quá nặng, có người chân đều nổ đến sắp đứt rời, chỉ liền với từng chút nhỏ cơ thịt, thoạt nhìn vô cùng dọa người. Còn một số bị nổ nửa bên mặt, như quỷ đeo mặt nạ vậy, máu thịt be bét. Coi như bị thương nhẹ, đó cũng là nổ thành cái mông nở hoa, may mà không đau đến xương cốt.

 

Phượng Vũ Hoành đi tới gần nhìn, trong lòng cũng theo “Hồi hộp” một cái, đặc biệt là có tướng sĩ đang trong trạng thái sắp chết, ý thức tan rã mơ hồ, gần như sau một khắc liền sẽ ngừng thở.

 

Nàng cẩn thận phân biệt thoáng cái, tất cả đều là thành viên tổ thần xạ, cũng chẳng phải tổ thiên cơ.

 

Cũng mặc kệ là bên nào, những người này điều là binh lính nàng tự mình mang ra ngoài nha! Nàng sao không đau lòng được!

 

Tây Phóng quỳ ở bên cạnh nói qua một chút, thì ra là tổ thiên cơ đêm hôm qua nghiên cứu trận pháp mới tốt lắm, hơn nữa đem mấy viên địa lôi Phượng Vũ Hoành lưu lại chôn vào làm thí nghiệm. Thí nghiệm là vô cùng thành công, thế nhưng vạn cũng không ngờ, trong địa lôi chôn vào còn có một cái không nổ, người đi dọn hiện trường đếm sai lầm, cho rằng tất cả nổ tung, nhờ vậy mới không có để ý quá nhiều. Lại không nghĩ rằng, hôm nay người tổ thần xạ luyện tập tiểu tổ tác chiến, vừa vặn có một tiểu phân đội mười người đi tới khu thí nghiệm địa lôi kia, người đến còn thật không có dẫm lên trên địa lôi, lại không nghĩ rằng giữa sườn núi có khối đá rơi lăn ra đây, vừa vặn đập trúng địa lôi chưa nổ kia, “Oanh” Một tiếng, nổ tiểu phân đội mười người thất linh bát lạc.

 

Tây Phóng nói:

-“Tất cả đều là sai lầm của thuộc hạ, mệnh những huynh đệ này thuộc hạ nên trả lại, thỉnh Vương gia, vương phi xử lý, thuộc hạ không có nửa câu oán hận.

 

Một đầu khác, Hà Cam cũng quỳ xuống, nhưng không biết nên nói gì. Binh lính của mình nằm trên đất thống khổ chờ chết đi, mà hắn cái này làm Phó tướng nhưng chẳng có bản lãnh gì, cũng sẽ không có thủ đoạn thi cứu, điều này làm cho hắn làm sao có thể không thương tâm.

 

Đều nói nam nhi có lệ bất khinh đạn, nhưng hắn hiện tại chính là không ngừng được chảy nước mắt, lau mãi cũng không khô. Tuy nói làm quân nhân đều nhất định có giác ngộ sinh tử, nhưng chuyện này nếu phát sinh ở trên chiến trường, đây là đương nhiên không gì đáng trách, trước mắt lại một mực thương tổn ở ngưỡng cửa nhà mình, chuyện đây là sao?

 

Hai người một cái khóc, một cái nhận tử tội, làm ầm ĩ làm cho trong lòng Phượng Vũ Hoành buồn bực một hồi lâu. Nàng thẳng thắn không để ý tới hai người, đi thẳng đến những người bị thương kia. Có người nhìn thấy nàng, trong mắt lộ ra hi vọng sống sót, thậm chí có người đưa tay ra với nàng, trong miệng còn kêu rên cái gì, thanh âm cũng đã nghe không rõ ràng.

 

Phượng Vũ Hoành căng thẳng trong lòng, lập tức phân phó tướng sĩ chung quanh:

-“Đừng vây quanh nhìn, đi tìm màn dựng đến bên này, ít nhất hai cái, mỗi cái phải có thể chứa đựng năm người.

 

Tướng sĩ nghe phân phó lập tức đi chấp hành ngay, Phượng Vũ Hoành bên này lại phân phó những quân y kia:

-“Dùng kéo cắt bỏ xiêm y người bị thương, cởi ra, bất kể có lạnh hay không, trước tiên cởi lại nói.

 

Nói xong, không nhìn bên này nữa, ngược lại là xoay người lại xông về Tây Phóng và Hà Cam hai người, lớn tiếng nói:

-“Có thời gian nhận tội cùng khổ sở, không bằng ngẫm lại làm sao sơ cứu, làm sao có thể bảo vệ mệnh bọn huynh đệ này!

 

Hà Cam ánh mắt sáng lên,

-“Có thể bảo vệ mệnh?

 

Phượng Vũ Hoành không đáp, chỉ là nói:

-“Ta tận lực.

 

Sau đó hơi ngửa đầu hô to một tiếng:

-“Ban Tẩu! Ra đây!

 

Lời vừa dứt, bóng người trước mắt lóe lên, Ban Tẩu hiện thân đi ra, nàng lại nói:

-“Ngươi lập tức trở về kinh đô, mang ngoại công ta Diêu Hiển tới đây, mau!

 

Ban Tẩu biết chuyện quá khẩn cấp, không nhiều lời, thân hình loáng một cái liền biến mất không còn tăm hơi.

 

Huyền Thiên Minh cũng đi lên trước, vỗ vỗ vai nàng nhỏ giọng nói:

-“Đừng có gấp, cố gắng giữ tỉnh táo là trọng yếu nhất, Hoành Hoành trị thương cứu người, ta không giúp được gì, nhưng bên này xảy ra việc, tiền doanh chắc chắn cũng xấu, ta nhất định phải đi qua bên kia, Hoành Hoành lưu lại nơi này được chứ?

 

Nàng gật đầu,

-“Điện hạ yên tâm, còn lại cũng là chuyện trị liệu, A Hoành có thể ứng phó. Đợi ngoại công đến đây lại có giúp đỡ, càng làm dễ chút. Mệnh những tướng sĩ này A Hoành nhất định phải bảo vệ, còn có hắn ——

 

Nàng chỉ Tây Phóng,

-“Tuy có khuyết điểm, nhưng cũng khó tránh lỗi của A Hoành, điện hạ, quân pháp...

 

-“Trong Thần Cơ doanh, Hoành Hoành tự tính toán.

 

Huyền Thiên Minh khoát khoát tay, không có ý nhúng tay chuyện nội bộ Thần Cơ doanh. Vụ sự cố này nói tóm lại Tây Phóng là phải gánh vác trách nhiệm, nhưng trước mắt là kế dùng người, tổ thiên cơ trọng yếu bao nhiêu hắn rõ ràng trong lòng, không nghĩ vào lúc này phát sinh thêm sự cố.

 

Phượng Vũ Hoành thở phào nhẹ nhõm, chỉ nhẹ giọng nói:

-“Cảm ơn.

 

Sau đó quay người lại, không nhìn hắn nữa, một lòng nhào đến trong trị liệu những thương binh kia.

 

Huyền Thiên Minh biết trước mắt thê tử của mình là tăng nhanh tốc độ cướp người với diêm vương, cũng không ở lâu, lúc gần đi nói với Tây Phóng:

-“Lập công chuộc tội, mới đúng chuyện ngươi nên làm, mà không là ở đây cứ luôn thỉnh tội. Ngươi tuy là tử tội, đáng chết cũng phải chết trên chiến trường cho bổn vương, mà không là trong đại doanh của chúng ta. Biết không?

 

Tây Phóng không hề nói gì, chỉ hướng về phía Huyền Thiên Minh dập đầu lạy ba cái, đến khi Huyền Thiên Minh rời đi, lại hướng Hà Cam dập đầu một cái.

 

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Hà Cam trong ánh mắt cũng lộ ra kiên định, hắn chủ động nói với Tây Phóng:

-“Vương gia nói đúng, chúng ta không thể chán chường trong đại doanh, mà là phải báo cừu cho các huynh đệ ở trên chiến trường trở lại!

 

Hai người đứng lên, đúng dịp thấy các tướng sĩ cũng cầm lều dựng và công cụ đến. Vì thế toàn thành viên tham dự dựng y trướng, rất nhanh hai chiếc lều lớn liền dựng sẵn, lại giúp đỡ bọn quân y nâng người bệnh vào trong màn.

 

Phượng Vũ Hoành phân phó:

-“Người bị thương nhẹ mang vào trướng bên trái, người trọng thương mang vào trướng bên phải.

 

Nhìn đám người ấn phân phó của mình đều làm xong, lúc này mới lại phân phó những quân y kia…..

 

-“Các ngươi lại chờ ở bên ngoài, ta đi bên trong chuẩn bị thỏa đáng sẽ gọi các ngươi vào.

 

Nói xong, xoay người vào trướng, chỉ để lại bên ngoài một bầy tướng sĩ.

 

Đám người đều biết, lúc Phượng Vũ Hoành xem bệnh rất kiêng kỵ người ngoài quấy rối, cho nên bọn hắn chỉ ở ngoài trướng bảo vệ, ai cũng chưa từng nói nhiều.

 

Đến khi Phượng Vũ Hoành đã chuẩn bị xong bên trong hai cái lều, mới gọi người đi vào lều người bị trọng thương bên phải, mà bọn quân y đi vào mắt đều choáng váng —— khi nào thì ra nhiều dụng cụ chữa bệnh như thế? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 843:

☆, Tổ tôn hai người cùng cứu người…

 

Phượng Vũ Hoành không cho mọi người bao nhiêu cơ hội kinh ngạc, đại phu tòng quân bên này của Huyền Thiên Minh cũng đều do nàng gọi ra từ Bách Thảo Đường, đối với thủ pháp chữa bệnh cơ bản nàng thường dùng đều rất rõ ràng, trước mắt không cần Phượng Vũ Hoành nhiều lời, bọn hắn rõ ràng ngay công tác thiết yếu nhất chính là trước tiên dọn dẹp sạch sẽ vết thương mà các tướng sĩ bị nổ, làm cho vết thương càng lộ ra.

 

Quân y tổng cộng tám người, xông lên, nhưng cũng có chủ thứ. Tướng sĩ trọng thương tổng cộng bốn người, do ba quân y thủ pháp tốt nhất đầu tiên lựa chọn bệnh nhân, sau đó một người nặng nhất để lại cho Phượng Vũ Hoành, năm tên quân y còn lại rất tự giác đi trướng bên trái kia xử lý người bệnh nhẹ.

 

Phượng Vũ Hoành vừa bắt tay xử lý người bệnh bị nổ một chân cơ hồ đều đứt lìa vừa nói với ba người khác:

-“Trước tiên dùng rượu cồn tiêu độc, cẩn thận không nên đụng đến vết thương, người bị thương dễ dàng không nhịn được đau đớn sản sinh vùng vẫy, từ đây làm cho vết thương tiếp tục rách ra. Sau khi dọn sạch thân thể ta tới dùng thuốc tê, gây tê bộ phận bị thương sau đó mới thanh lý chỗ đau, đồng thời phải chú ý những viên đá nhỏ nổ nát đâm vào trong da thịt, phải dùng nhiếp cẩn thận lấy ra. Kiểm tra cẩn thận, không được sót lại.

 

Giai đoạn xử lý trước này nghe ra rất đơn giản, nhưng bắt tay vào làm cũng cần cẩn thận gấp bội, các tướng sĩ gần như toàn thân cao thấp đều bị thương tổn, nếu muốn rượu cồn không động vào vết thương quá khó khăn. Các đại phu chỉ đành lựa chọn tận lực trước tiên không đi chạm vào chỗ đau, về phần chỗ bị thương nhẹ vẫn phải làm khử độc trước.

 

Những binh sĩ này nói cho cùng là chân hán tử, biết chủ tử là đang cứu mệnh bọn hắn, cho nên mặc dù rất đau, nhưng ai cũng không lại kêu gào, từng người từng người cắn chặt răng kiên trì, thế nào cũng không kêu thành tiếng.

 

Phượng Vũ Hoành một khi tiến nhập trạng thái làm việc, đã lập tức thu lại tất cả cảm xúc. Dù sao kiếp trước nàng chính là làm quân y, đối với công tác xử lý dã chiến này thật sự rất quen thuộc. Những người này cũng chính là binh lính chính nàng mang ra ngoài, cho nên nàng có cảm tình, ở kiếp trước trên chiến trường vùng Trung Đông, những người từ trong chiến tranh chính mình tham dự cứu viện, tùy tiện đoạt ra người nào mà không bị thương nặng, thương tổn càng đáng sợ hơn, thậm chí có người bụng rách ra, ruột đều phải chính bọn họ dùng tay nâng trước mới có thể không chảy ra.

 

Nàng tỉnh táo làm công việc trong tay, chuyên tâm quấn tới trong niềm tin cấp cứu sinh mạng, chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở những quân y kia một số chú ý, cùng với công tác sau đó phải tiến hành, lại kiếm giờ rảnh nói với những tướng sĩ kia:

-“Hiện tại lại nhịn một chút, đau thì đau chút, nhưng các ngươi nhất định không thể ngất đi. Trong chốc lát thời điểm xử lý chỗ đau ta sẽ dùng thuốc tê cho ngươi, sẽ không sẽ cảm giác được đau.

 

Công việc cấp cứu tiến hành khua chuông gõ mõ, có tướng sĩ vì phân tán lực chú ý, chủ động mở miệng hỏi nàng:

-“Chủ tử là ngày mai thì phải rời kinh sao?

 

Phượng Vũ Hoành đáp:

-“Đúng vậy. Chẳng qua các ngươi yên tâm, một lát nữa đợi ngoại công ta đến đây, hai người chúng ta chắc chắn trước tiên tranh thủ làm xong giải phẫu các ngươi tại hôm nay, ngày mai tính là ta đi rồi, đầu này cũng có ông ngoại nhìn chằm chằm, không có sơ hở nào.

 

Tướng sĩ này nói:

-“Có Diêu thần y chiếu cố, chúng ta đương nhiên yên tâm, chỉ là chủ tử ngài ngày mai rời kinh, ở trên đường nhưng nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, làm thêm phòng bị.

 

-“Ta hiểu rồi.

 

Phượng Vũ Hoành câu có câu không theo sát các tướng sĩ trò chuyện, đến chân thực giúp đỡ mọi người phân tán một số lực chú ý.

 

Hơn nửa giờ sau, dọn dẹp thân thể xong, rốt cục lộ ra da thịt vốn là diện mục, đến để các tiểu tương sĩ cũng xấu hổ.

 

Trước mắt nằm trần truồng, còn là ở trước mặt chủ tử, chủ tử tuy cường hãn, nhưng dù sao vẫn là tiểu cô nương đấy, cái này nhưng tương đương với thấy hết tất cả bọn họ nha! Đặc biệt cái tướng sĩ được Phượng Vũ Hoành tự tay trị liệu, cả mặt đều là xấu hổ. Bọn hắn đều là nam nhân cũng không sao cả, thế nhưng bẩn mắt chủ tử, cái này làm sao cho phải đây? Lẽ ra đây là chuyện phá hoại danh tiết nữ tử, nên đặt ở dân gian, vậy bọn họ chắc chắn phải cưới nàng. Nhưng vị trước mặt này, người ta là quận chúa, là chánh phi tương lai của vương gia, bọn hắn có mấy cái đầu mà dám nghĩ tới “chịu trách nhiệm”?

 

Tiêu độc xong xuôi, Phượng Vũ Hoành bắt đầu phun thuốc gây tê cho mấy người, thấy một chàng trai nhắm chặt mắt, mặt đều hồng hồng, trong lòng nàng bất chợt liền đã hiểu rõ chuyện gì, lắc đầu bất đắc dĩ. Tư tưởng cổ đại về điểm này để nàng cứ cảm thấy bất đắc dĩ, nàng là một đại phu, tại kiếp trước của nàng, đại phu nhân vật này đấy là không liên quan tới giới tính. Ngươi không thể bởi vì ngươi là nữ bác sĩ sẽ không xem bệnh cho nam bệnh nhân, ngươi cũng không thể bởi vì ngươi là nam bác sĩ sẽ không nhận nữ bệnh nhân. Có bao nhiêu bác sĩ khoa nam là nữ nhân, lại có bao nhiêu bác sĩ phụ khoa là nam nhân, bệnh nhân nên xem bệnh chẳng phải phải xem bệnh sao?

 

Sau khi nàng đi tới cái thời đại này, không chỉ một lần theo sát bệnh nhân, cũng cùng các đại phu y tá dưới quyền ở Bách Thảo Đường của nàng đều nói qua đạo lý này, nhưng dù cho đại phu y tá rõ ràng lý giải, bệnh nhân cũng không thể tiếp thu. Liền nói thí dụ như phu nhân tiểu thư đại gia tộc, coi như nhìn nam bác sĩ, cũng giới hạn ở bắt mạch, còn phải cách ở trên tay một tấm lụa mỏng mới được, bằng không cũng sẽ bị nói thành không kiềm chế.

 

Nàng nỗ lực nhiều lần, sau này cảm thấy bằng sức một người quả thực không cách nào thay đổi tư tưởng người thời đại này, cũng bỏ qua, do đó nuôi dưỡng thêm một số nữ đại phu, lúc này mới giải quyết vấn đề khó khăn nữ tử xem bệnh.

 

Trước mắt, nàng cần phải lần nữa nhắc lại quan điểm của mình:

-“Ta là một đại phu, đối với giờ khắc này các ngươi mà nói, ta không có nghĩa là một cô gái, các ngươi cũng không cần phải bởi vì ta là nữ tử mà xấu hổ. Ta xem là bệnh, là thương tổn, mà chẳng phải cá nhân các ngươi, hiểu không?

 

Có người loạn xạ gật đầu, chợt nghe được Phượng Vũ Hoành còn nói:

-“Đã đã hiểu, liền mở mắt ra. Chuyện ta đều không ngại, các ngươi mắc cỡ cái gì.

 

Đám người nghe, cũng đúng nha, cũng là Đại lão gia đám tiểu tử bọn hắn, thế này cũng quá giả vờ. Vì thế một người một người lục tục mở to mắt nhìn, dần dần tiếp nhận lý niệm mà Phượng Vũ Hoành nói “bác sĩ không phân biệt giới tính”.

 

Mà người bệnh trong một cái lều khác tương đối nhẹ, quá nửa là bị thương ngoài da, do lúc nổ bọn hắn ở cách xa, tuy nói cũng bị lan đến, thương tổn lại chẳng phải rất nặng. Nặng nhất tức là cái mông nở hoa, đơn giản xử lý một chút, Phượng Vũ Hoành lưu lại nơi này thuốc trị thương, sau đó thì là đem thuốc tiêu viêm Phượng Vũ Hoành đã điều phối dùng phương thức truyền dịch đều truyền cho mỗi người, lại lưu lại một người ở chỗ này khán hộ, những người khác lại đi vào trong lều người bị trọng thương, giúp đỡ cùng dùng nhiếp khều khều những đá vụn đâm vào trong thịt.

 

Đến khi những công tác tiền kỳ này đều làm xong, Diêu Hiển cũng được Ban Tẩu đưa đến. Ông đến thế nhưng để Phượng Vũ Hoành thở phào nhẹ nhõm, công tác của bọn quân y đã kết thúc, nàng để mọi người đều đi đến ngoài trướng nghỉ ngơi chờ đợi, lại sắp xếp tướng sĩ đáp thêm hai đỉnh lều trại dùng để nghỉ ngơi, phân phó Vong Xuyên Hoàng Tuyền cùng với Ban Tẩu ba người ở bên ngoài canh phòng nghiêm ngặt, trừ bỏ Huyền Thiên Minh ra, bất kỳ kẻ nào cũng không được đi vào.

 

Những việc cần thiết đều đã sắp xếp xong, nàng đóng màn cửa, Diêu Hiển đang kiểm tra bọn người bị thương nặng, vừa nhìn vừa cau mày lắc đầu, vừa lắc đầu vừa từng bước từng bước chích thuốc mê cho người bị thương.

 

Đến khi xác định tất cả tướng sĩ đã muốn tiến vào trạng thái mê, lúc này mới không nhịn được răn dạy Phượng Vũ Hoành:

-“Khi đến trên đường ông đã nghe nói, cháu muốn dạy bọn hắn dùng súng đạn hậu thế thì thôi vậy, sao không dạy nhiều ngày, để chính bọn hắn luyện tập lung tung?

 

Phượng Vũ Hoành cũng là thở dài nói:

-“Đây không phải sự việc đều cùng đến một lúc sao. Cháu cũng không ngờ xảy ra chuyện như vậy, lần này là cháu sơ sót. Gia gia, qua đi ngài muốn làm sao giáo huấn cháu đều được, trước mắt chúng ta trước tiên làm chánh sự, làm giải phẫu thôi.

 

Diêu Hiển cũng biết hiện tại chẳng phải lúc truy cứu trách nhiệm, vung tay lên:

-“Thôi, ngày mai cháu nên đi thì đi, bên này ông sẽ nhìn chằm chằm cho. Bất kể là trị liệu hay là những cái….. súng đạn kia, ông dạy bọn hắn là được.

 

Có Diêu Hiển hỗ trợ, Phượng Vũ Hoành đã tiết kiệm được thiệt nhiều khí lực, hai người không nói thêm lời nào, cấp tốc nâng người bị thương nặng đến trong phòng mổ không gian.

 

Kết quả vừa vào không gian, vốn đã quyết định không hề răn dạy tôn nữ của mình, lúc này Diêu Hiển lại không nhịn được ——

-“Cháu nói thử xem, khắp phòng đều đặt là cái gì hả? Đừng cho là ông không biết tin đồn bên ngoài cái gì tuyệt ảnh thần thâu là ai, có thể bất động thanh sắc dọn sạch kho tài bảo người ta, chuyện như vậy trừ cháu ra, sợ là khắp thiên hạ này cũng không còn người thứ hai có thể làm được. Các phủ khác thì thôi vậy, Thịnh vương phủ cháu cũng dám đi, cháu không cần đầu sao?

 

Phượng Vũ Hoành nhanh chóng giả bộ đáng thương cầu xin tha thứ, không ngừng theo sát gia gia bảo đảm sau này cũng không dám nữa, vừa dỗ vừa khuyên, cuối cùng là đè xuống được hỏa khí của Diêu Hiển, hai người lúc này mới vào trong phòng phẫu thuật, từng bước từng bước tiến hành phẫu thuật cho các tướng sĩ bị thương.

 

Trong không gian làm giải phẫu thế nhưng tốt hơn ở bên ngoài nhiều lắm, vừa tới nơi này thiết bị tân tiến, toàn bộ đều là sản phẩm cao cấp nhất thế kỷ hai mươi mốt. Thứ hai đồ đạc ở nơi này lấy mãi không hết dùng không xong, chính là rác rưởi ném trên đất trong không gian cũng có công năng tự động thanh lý. Còn nữa, bên trong không gian không tồn tại mục nát, không cần lo lắng mấy người bệnh chưa xử lý vết thương tiếp tục chuyển biến xấu.

 

Mặc dù là thế này, mặc dù có không gian ở đó, mặc dù có Diêu Hiển hỗ trợ, hai người vẫn là bận rộn suốt cả đêm. Thời gian, Huyền Thiên Minh vào trong lều, phát hiện bên trong không có một bóng người, cũng hiểu rõ Phượng Vũ Hoành cùng Diêu Hiển là vào trong không gian. Hắn không nói gì, xoay người ra ngoài lều, nhưng chính mình kéo cái ghế ngồi ở ngoài lều tự mình canh giữ, ai canh cũng không yên tâm.

 

Đến ngày kế khi chân trời trắng bệch, lúc này Phượng Vũ Hoành mới từ trong không gian đi ra. Người mới vừa xuất hiện, bên ngoài Huyền Thiên Minh liền vén lều đi vào, chỉ nhìn thấy một mình Phượng Vũ Hoành, hắn cũng chẳng hỏi gì, tiến lên liền ôm chặt người, đau lòng vỗ về tóc thê tử của mình, đạn bắn hụt nói:

-“Khổ cực nàng.

 

Tóc mới gội xong, hiển nhiên là mới tắm xong vòi sen trong không gian, còn mang theo mùi hương gội đầu thế kỷ hai mươi mốt.

 

Thế nhưng Phượng Vũ Hoành lắc lắc đầu:

-“A Hoành còn trẻ, thể lực tốt, không khổ cực. Chính là gia gia, đã có tuổi, mấy ca giải phẩu xong mệt đến sắp ngã quắp. Ông đang tắm, vừa vặn điện hạ vào đây, chúng ta đi vào nhấc người bệnh ra thôi.

 

Vì thế, đường đường hoàng tử một quốc gia, tam quân chủ soái, đi theo thê tử của mình nhẫn nhục chịu khó làm công tác nhấc người bị thương.

 

Huyền Thiên Minh không thể không khâm phục y thuật của Phượng Vũ Hoành, những người này bị thương thành cái dạng gì hắn chẳng phải chưa thấy, có một người toàn bộ chân từ bắp đùi thì đã gãy xương, chỉ còn lại một chút da thịt, nhưng hiện tại một lần nữa nhìn thấy, thoạt nhìn đã liền lại.

 

Phượng Vũ Hoành nói với hắn:

-“Nối thì nối xong, có thể sống được hay không còn phải xem mệnh. A Hoành lưu lại nhiều thuốc ở chỗ này, gia gia sẽ lưu lại trong đại doanh chăm sóc người bệnh, đồng thời cũng giúp A Hoành giám sát huấn luyện Thần Cơ doanh sử dụng vũ khí mới. Hôm nay A Hoành vẫn phải đi, kéo thêm một ngày liền hơn một ngày phiền phức, những người bị thương nặng tính mạng đã không còn lo lắng nữa, điện hạ yên tâm, còn lại chính là dựa vào tĩnh dưỡng.

 

Huyền Thiên Minh gật đầu, chợt nghĩ đến một chuyện.....

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 28/05/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts