Thần Y Đích Nữ - Phần 274 (844-846)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 844:

☆, Tiễn đưa quận chúa.....

 

-"Phía nam có thư truyền đến, nói cuộc sống tạm bợ của ba người Phượng Cẩn Nguyên, còn nhân mô cẩu dạng*. Tuyên bố Tế An quận chúa đã giải trừ hôn ước với bổn vương, sau đó muốn gả cho Bát hoàng tử."

 

(Chú thích: Nhân mô cẩu dạng là thành ngữ Trung Quốc: mặt người thân chó, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì)

 

Hắn sờ mũi một cái, trong lòng không quá tốt.

 

-"Tri phủ Lan Châu là người của lão Bát, thường xuyên đến trong viện Phượng Cẩn Nguyên kia ngồi một chút, đối ngoại lại xưng là phải đi bái phỏng Tế An quận chúa."

 

Phượng Vũ Hoành nghe được thì vui rồi,

-"Nói như vậy, ba người kia nguỵ trang đến mức còn rất giống."

 

Nàng nhún nhún vai nói,

-"Có thể không giống sao, nói đến, cũng chỉ có cái Phó Nhã là giả, hai người kia thế nhưng là cha và mẹ thứ thiệt. Thôi, bước đi này cũng là bọn họ tự chọn, tương lai cũng tất nhiên phải thừa nhận hậu quả nên có. Huyền Thiên Minh, điện hạ nói với A Hoành những thứ này, là muốn hỏi một chút thái độ của A Hoành đối Diêu thị sao?"

 

Hắn gật đầu,

-"Đúng vậy. Dù sao ta sẽ tới nam giới trước, đến lúc đó ba người kia nếu có động tác gì, ta cũng có làm chuẩn bị. Thái độ của Hoành Hoành đối với Diêu thị rất trọng yếu, quyết định bà sống hay chết."

 

Huyền Thiên Minh nói tới rất lạnh lùng, thế nhưng rất thực tế,

-"Bọn họ còn sống xác suất vừa phải, theo ta thấy, ta không hi vọng bọn họ còn tồn tại ở cõi đời này, khiến cho cuộc sống của Hoành Hoành thêm bất luận cái lo lắng gì!"

 

-"Vậy diệt trừ thôi."

Phượng Vũ Hoành nói một cách lạnh lùng:

-"Trước đây A Hoành cắt đứt với Diêu phủ, cùng Tưởng Dung cắt đứt, đó chính là diễn trò cho người ta xem, mục đích là bảo vệ. Nhưng cắt đứt với Diêu thị..... là thật lòng."

 

Nàng không có nói nhiều, đối với người mẹ kia, ngoài gương mặt, sớm đã không còn bất luận chỗ nào để cho nàng quyến luyến. Thế nhưng lấy gương mặt đó làm ác với nàng, lại làm cho nàng cảm thấy buồn nôn. Nếu là mẹ kiếp trước cùa nàng, tuyệt đối sẽ không thế này.

 

-"Nói đến, chính là Phượng Cẩn Nguyên người kia, điện hạ cân nhắc lại."

Phượng Vũ Hoành bất chợt nhớ đến một chuyện,

-"Lần trước A Hoành nhìn thấy Phong Chiêu Liên, hắn còn đặc biệt nhắc A Hoành về Phượng Cẩn Nguyên. Một phần bản đồ bảo tàng của Thiên Chu, trước sau hắn vẫn hoài nghi là ở trong tay Phượng Cẩn Nguyên, sở dĩ chuyển tới ở bên cạnh Phượng phủ, đó cũng vì tiện cho ẩn vệ của hắn tùy thời đi vào phủ thăm dò, thế nhưng chẳng tra được gì. Hắn nói nếu như chúng ta muốn bảo tàng kia, phải từ trong miệng Phượng Cẩn Nguyên dụ ra một chút lời nói thật. A Hoành nghĩ đến, dù sao trong tay chúng ta đã có hai phần, nếu như một phần cuối cùng thật ở chỗ Phượng Cẩn Nguyên, không cần thì đáng tiếc, điện hạ nói đúng không?"

 

Huyền Thiên Minh bật cười,

-"Tham tài."

 

Sau đó vuốt xuôi mũi nhỏ nàng,

-"Được! Nếu hắn có, vậy thì lưu hắn một mạng."

 

Hai người đang nói, trong không gian có tiếng Diêu Hiển truyền đến. Phượng Vũ Hoành nhanh chóng dụng ý niệm điều người ra, sau đó giao mấy bệnh nhân này cho Diêu Hiển trông coi, mình thì mang theo nha hoàn ám vệ, đi theo Huyền Thiên Minh cùng rời lều trại, cấp tốc chạy về kinh thành.

 

Nàng cả đêm không ngủ, Huyền Thiên Minh đề nghị là nghỉ ngơi một ngày, ngày mai rồi đi không muộn. Nàng lại không đồng ý, chỉ nói mình dù sao cũng là ngồi xe ngựa, mệt mỏi mệt nhọc trong xe ngựa có thể ngủ bù.

 

Huyền Thiên Minh biết nàng bướng bỉnh, cũng không khuyên nhiều hơn nữa, chỉ giúp nàng kiểm tra vật cần thiết lại lần nữa, lại căn dặn những người đi theo lần nữa, lúc này mới hơi yên lòng.

 

Phượng Vũ Hoành lần này mang người đi theo cũng không ít, trừ bỏ Vong Xuyên Hoàng Tuyền hai nha hoàn cận thân ra, chính là ám vệ trong phủ mang đi chín người, thêm vào Ban Tẩu tổng cộng mười người, điểm theo mười con khoái mã, một đường tuỳ tùng.

 

Mặt khác, đầu bếp Tiên Nhã lâu trong phủ kia cũng dẫn theo, còn có tiên sinh trông coi sổ sách, những người khác đi theo thì cũng là người trong Bách Thảo Đường, bao gồm cả Vương Lâm tổng cộng hai mươi người.

 

Đây là một đội ngũ khổng lồ, lại thêm vào một số hành lý cùng các vật cần thiết cũng xếp vào mấy xe ngựa, cuối cùng chợt thanh tỉnh chút, được chứ, đội ngũ đầy đủ ba mươi chiếc xe ngựa.

 

Huyền Thiên Minh cười nàng giống như áp tiêu, Phượng Vũ Hoành lại len lén nói:

-"Đáng tiền đều ở trong không gian, nếu ai không mở mắt muốn cướp A Hoành, vậy chỉ có thể coi là gặp vận rủi lớn."

 

Về cái này, Huyền Thiên Minh là cực kì tin tưởng.

 

Lúc gần đi, Diêu gia dốc hết toàn lực đưa tiễn, Tưởng Dung xách bao quần áo tùy thân của mình đi theo, cả nha hoàn Sơn Trà cũng không mang, tiểu nha hoàn ở phía sau kêu khóc cùng đi, cuối cùng vẫn là Phượng Vũ Hoành phát từ bi để nàng đi theo.

 

Phượng Vũ Hoành không có ngồi chiếc long xa của mình, vừa đến rất dễ thấy, thứ hai quá phú quý xa hoa, cũng không thích hợp chạy đường dài.

 

Nàng ngồi xe ngựa là Hứa thị mới làm, hai con tuấn mã kéo xe, toa xe đặc biệt lớn, bên trong ngoài lối vào, ba mặt còn lại có chỗ ngồi. Mấy ghế ngồi này đều là ghế xếp, buông ra có thể hợp lại một nơi, hợp lại ra một cái giường để ngủ. Bên trên trải đệm làm từ da thỏ, trực tiếp quấn ở trên mặt gỗ, ngồi lên vô cùng thoải mái, dựng lên giường ngủ cũng vừa hay trở thành đệm giường, vừa mềm mại vừa ấm áp.

 

Bên dưới chỗ ngồi còn ngăn kéo, bên trong chứa chút đồ ăn vặt, còn có mấy tấm chăn giường. Bởi vì kinh đô bây giờ còn rất lạnh, trong mỗi chiếc xe ngựa đều đặt lò sưởi ấm nhỏ cho mọi người.

 

Huyền Thiên Minh đối với xe ngựa mới này vô cùng hài lòng, còn cảm tạ trời đất nói cám ơn với Hứa thị, cũng làm cho Hứa thị cảm động quá chừng.

 

Phượng Vũ Hoành hôm nay rời kinh, người đến đưa tiễn cũng chẳng phải ít, Huyền Thiên Minh cùng người Diêu phủ đều tính là người trong nhà, cái này tạm thời không nói đến!

 

An thị tự nhiên muốn đến đưa nữ nhi, bà cũng không đến tay không, biết mình tặng không nổi vật gì tốt, Phượng Vũ Hoành cũng không thiếu đồ tốt, cho nên tự mình suốt đêm làm thiệt nhiều điểm tâm, nhấc theo hai cái giỏ lớn đưa đến, để tỷ muội các nàng trên đường ăn.

 

Ngoài ra, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Lục hoàng tử, cùng với Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa đều đến đưa tiễn. Những người này điều có giao tình với Phượng Vũ Hoành.....

 

Tưởng Dung còn len lén nói với Phượng Vũ Hoành:

-"Tứ điện hạ cũng muốn đến, thế nhưng hắn không được ra phủ."

 

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ cười khổ, nàng với Tứ hoàng tử kia thật sự không có giao tình gì, thậm chí trước đây vẫn tính là kẻ địch..... Chỉ là Tưởng Dung, cư nhiên cứ như vậy đi theo mình, không biết vị Tứ hoàng tử kia ở trong phủ sẽ như thế nào giậm chân.....

 

Đương nhiên, đây là chuyện người ta, nàng còn không xen vào, với mấy vị hoàng tử khác cũng là một hồi hàn huyên.

 

Đại hoàng tử vụng trộm nhét một tấm ngân phiếu cho nàng, chỉ sợ nàng đi ra khỏi nhà tình hình kinh tế sẽ căng thẳng. Nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng biết, trong tay vị đệ muội này thế nhưng không chút nào khẩn trương, lại không nói lão Cửu chắc chắn nên cho đều đã cho đủ, riêng là chính bản thân người ta, đó cũng là vị cao thủ vơ vét của cải. Với mấy án mất trộm trong kinh, hắn nghĩ như thế nào cùng vị đệ muội này không thoát liên quan đi?

 

Nhị hoàng tử cũng không có cho gì, chỉ đưa tới một bức họa của Huyền Phi Vũ nhờ hắn mang tới, nói là đứa nhỏ này chính mình vẽ đấy!

 

Lục hoàng tử tương đối đặc biệt, đưa một quyển sách cho Phượng Vũ Hoành. Sách đó được viết tay, nét mực rất mới, nghĩ đến là gần đây mới viết. Phượng Vũ Hoành đoán chắc là Lục hoàng tử tự tay viết, cũng không biết trong đó đã ghi lại cái gì. Hiện tại cũng chẳng phải lúc lật xem, đành phải biểu đạt cám ơn của mình, cũng không nói gì thêm nữa.

 

Mấy vị hoàng tử không tiễn xa, chỉ ở cửa phủ quận chúa nhìn theo đoàn xe rời khỏi, mà đi theo đưa đến cửa thành, là Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh cùng Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa.

 

Phượng Vũ Hoành với Tưởng Dung ngồi cùng xe, trên xe còn có Vong Xuyên, Hoàng Tuyền cùng với nha hoàn Sơn Trà của Tưởng Dung.

 

Đến gần cửa thành, cảm thấy bên ngoài tiếng người huyên náo, thật giống như có người càng ngày càng nhiều ở phía trước để đưa tiễn. Phượng Vũ Hoành khó giải, Tưởng Dung nhưng không nhịn được hất rèm xe ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đồng nhất xem không quan trọng lắm, chân thực bị dọa giật mình --

-"Nhị tỷ tỷ, bên ngoài thiệt nhiều dân chúng, hai bên đường phố tất cả đều là người, sắp nhìn không tới cuối!"

 

Nghe nàng nói, Vong Xuyên Hoàng Tuyền cũng hất rèm cửa sổ đi nhìn, quả nhiên, bên ngoài hàng loạt dân chúng chạy tới tiễn đưa, trong tay ai nấy đều mang theo giỏ trúc, bên trong có chứa bánh bao, có chứa trứng gà, thậm chí còn có chứa khoai tây. Đều chẳng phải cái gì đáng tiền, có lẽ những thứ này là đồ tốt nhất trong nhà mà các dân chúng nghèo khổ có thể đem ra.....

 

Phượng Vũ Hoành cũng lại nhìn, ngoài dân chúng nghèo khổ, cũng không bài trừ có một ít gia đình giàu cũng tham dự trong đó, cầm gì đó thì khá là tốt, có ôm vải vóc cẩm đoán, còn có nâng trang sức trâm cài, thậm chí còn có người dứt khoát giơ lên ngân phiếu trong tay.

 

Bất kể là mang theo cái quỷ gì, những người tham dự tiễn đưa giờ khắc này biểu đạt đều là đồng dạng một cái chủ đề --

 

-"Tiễn đưa Tế An quận chúa!"

 

-"Quận chúa muôn ngàn lần không được quên dân chúng trong kinh, nhất định phải trở về nha!"

 

-"Quận chúa ngài yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngài bảo vệ cẩn thận phủ quận chúa, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào đi tới phủ quận chúa quấy rối!"

 

-"Quận chúa ngài nhận lấy một chút tâm ý của chúng ta thôi, mang theo trên đường ăn, chúng ta đều nhớ kỹ ngài!"

 

Một tiếng một tiếng, tình chân ý thiết*. Phượng Vũ Hoành không thể ngồi yên trong xe ngựa, kêu ngừng xe, người từ trong toa xe bước ra ngoài.

 

(Chú thích: Tình chân ý thiết: thiết tha, thật lòng)

 

Huyền Thiên Minh khẩn trương qua đây đỡ nàng xuống, sau đó hai người cùng đứng trước đám người. Nàng cũng không biết nên nói cái gì, quá nhiều người, một tiếng một tiếng, thì nàng tính nói chuyện, thanh âm cũng sẽ bị nhấn chìm.

 

Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, thẳng thắn thật sâu cúi mình vái chào những người dân này, đem ý nghĩ trong lòng mình dùng hành động trực quan nhất biểu đạt ra ngoài.

 

Cúi mình vái chào xong, các bách tính kia đều khóc, mặc kệ nam nhân nữ nhân, mặc kệ người nghèo người giàu, giờ khắc này đều quỳ xuống đất ô ô gào khóc.

 

Hơn hai năm, Tế An quận chúa vì kinh thành, vì Đại Thuận đã cống hiến từng chút từng chút đều ấn sâu trong lòng mọi người.

 

Coi như trong những ngày thường, phú thương hào môn trong mắt không người, cũng hầu như sẽ nhớ kỹ Bách Thảo Đường một lần lại một lần trị lành bệnh cho chính bọn họ cùng với người nhà, cũng sẽ nhớ kỹ trong nhà mẹ già sinh bệnh không cần tiếp tục phải uống loại thuốc nước đắng.

 

Phượng Vũ Hoành thật là mặt hướng toàn dân, thế nhưng Phượng Vũ Hoành đi lần này, đám người chỉ cảm thấy hơn hai năm này trình độ sinh hoạt đã được đề cao lên bất chợt bỗng chốc hạ xuống.....

 

Sau này bọn họ lại phải tiếp tục uống thuốc nước đắng, rất nhiều người trong tâm đều muốn, muôn ngàn lần không được sinh bệnh, thế nhưng muôn ngàn lần không được sinh bệnh nha!

 

Đám người nức nở tặng lễ cho Phượng Vũ Hoành, đến khi Phượng Vũ Hoành lần nữa trở lại trong xe ngựa, dân chúng đưa thứ gì đó cũng không muốn, chỉ là biểu đạt cám ơn của mình, ngay cả nàng còn sẽ hay không trở về, cuối cùng nhưng lưu lại một câu:

-"Vậy phải xem người đuổi ta đi có nguyện ý buông tha ta hay không!"

 

Nàng Phượng Vũ Hoành chưa bao giờ là một thánh mẫu, có cơ hội lợi dụng cũng sẽ không bỏ qua, mà có thể điều động dân tâm đi đối kháng Bát hoàng tử, cõi đời này sợ cũng chỉ có nàng có thể làm được chuyện như vậy.

 

Đến khi xe ngựa ra khỏi thành, Phượng Vũ Hoành không ngồi trong xe ngựa, mà là cùng Huyền Thiên Minh hai người cùng cưỡi một con.

 

Huyền Thiên Minh cùng Huyền Thiên Hoa vẫn đưa đoàn xe đến chỗ ngã ba Nam Giao cách kinh đô mười dặm.

 

Huyền Thiên Minh chỉ về con đường phía tây kia nói:

-"Vẫn đi về phía kia, đại khái đi đến bầu trời tối đen, thì sẽ đến một cái huyện nhỏ, hôm nay các ngươi nên nghỉ ngơi ở đó."

 

Huyền Thiên Hoa cũng nói:

-"Huyện nhỏ kia tên là huyện Bạch Thủy, bên trong chỉ có một khách điếm, ta đã sớm phái khoái mã đi giúp ngươi bao cả khách điếm, đầy đủ các ngươi ở."

 

Phượng Vũ Hoành cười nói:

-"Thất ca, người quá bá đạo, chúng ta bao hết, người khác ở đâu?" [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 845:

☆, A Hoành rời kinh!!!

 

Huyền Thiên Hoa cười nói:

-"Không đến nỗi không có chỗ ở, vừa đúng huyện nhỏ kia ta đã đi qua, khách điếm vốn cũng không lớn, các ngươi nhiều người... Thế này người có thể ở lại cũng đã không sai. Thứ hai, huyện nhỏ kia là huyện người qua đường, có thể thuê từng nhà dân cư, người đi đường không ở được trong khách điếm cũng sẽ đi tá túc dân cư, đưa ra bạc là được."

 

Nàng thế mới biết nguyên lai còn có phong tục như vậy, liền cười cười cám ơn Huyền Thiên Hoa, mấy người lại nói vài lời, nàng không ở thêm lâu, chui vào trong xe ngựa vội vã rời đi.....

 

Chẳng qua mấy người cũng nói cẩn thận, bớt đến cách mỗi năm ngày liền phải dùng phi ưng truyền tin tức một lần, từ Huyền Thiên Minh bên này khởi xướng trước, sau đó nàng hồi âm là được, ít nhất phải nói rõ tình huống đất phong bên kia thoáng cái, cũng đỡ bọn hắn lo âu.

 

Từ đầu tới cuối, Tưởng Dung đều ngồi trong xe ngựa chưa hề đi ra, thậm chí đều không có vén rèm xe lên liếc nhìn bên ngoài. Biết rõ Thất hoàng tử ở bên ngoài, tiếng đối phương nói nàng đều nghe được rõ ràng, trong lòng rõ ràng nhói đau khó chịu, nhưng vẫn là nhịn xuống. Đã chọn rời khỏi kinh thành, chính là muốn mở ra một cái sinh hoạt mới, trước đây những kia nàng đã từng hy vọng xa vời, nhưng thủy chung người và sự việc xa không thể chạm, tốt nhất đều có thể dần dần quên đi, không muốn lại bị nhấc lên, cũng không muốn lại bị hồi tưởng.

 

Phượng Vũ Hoành đối với Tưởng Dung như vậy vẫn rất thưởng thức, mặc kệ nam tử hay nữ tử, cầm lên được thì phải thả xuống được, trừ phi ngươi tất thắng nắm chắc 15%, bằng không, không cần thiết để toàn bộ tinh lực trên thân một người. Đương nhiên, nàng cảm thấy có thể để cho Tưởng Dung có dạng dũng khí đi làm thay đổi này, công lao của Tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch cũng không nhỏ.

 

Có lẽ thật là đáp lại câu nói kia thôi: muốn quên một người, biện pháp tốt nhất chính là nhớ kỹ một người khác. Tưởng Dung phải chăng thả Tứ hoàng tử ở trong lòng nàng không biết, nhưng ít ra đối với Thất hoàng tử, nha đầu này đã có thể dùng thái độ khá lý trí đi đối mặt. Tuy cái gọi là "Đối mặt" này kỳ thực cũng chẳng qua chính là lảng tránh, có biết lảng tránh cũng xem như một cái tiến bộ.

 

Đoàn xe chạy cực kì mau, bởi vì có xe ngựa đã ngang qua cẩn thận chọn lựa hơn nữa cải tạo qua. Lúc trước Phượng Vũ Hoành từ trong không gian cầm ra rất nhiều xe đẩy, không làm gì khác, chính là phá gỡ vòng cao su trên bánh xe, sau đó lại để cho thợ thủ công nghĩ cách tiến hành ghép lại, một lần nữa dính vào, dùng cao su bọc lại tất cả bánh xe ngựa, bên trong còn có thể chứa chút ít không khí, làm ra tác dụng giảm xóc cực kỳ hữu hiệu.

 

Mặt khác, thùng của mỗi cỗ xe ngựa cũng là ngang qua cải tạo đặc thù, tuy nói chắc chắn thua kém chiếc tinh xảo phú quý của Phượng Vũ Hoành, nhưng ngồi cũng tuyệt đối là thoải mái hơn xe ngựa phổ thông rất nhiều.

 

Hoả lò đất đỏ đều nung trên mỗi chiếc xe ngựa, tiện đám người nấu nước nóng, Phượng Vũ Hoành cũng nói Vương Lâm cho người phụ trách chọn mua, bảo đảm trên mỗi chiếc xe đều có không ít đồ ăn.

 

Nhiều người xuất hành, tốc độ tuy là mau, chẳng qua cũng bằng một người cưỡi ngựa, đôi khi vì phải chạy đi, rất có khả năng sẽ bỏ qua bữa trưa hoặc tối, thậm chí cho tới ban đêm còn không có cách nào đến châu phủ kế tiếp, mà tình huống không thể không ngủ trong xe ngựa cũng sẽ phát sinh. Cho nên trên mỗi chiếc xe đều chứa không ít đồ ăn, để tiện cho việc ngủ đêm.

 

Chuyện đi xa nhà như vậy đối với Phượng Vũ Hoành mà nói cũng không có gì mới mẻ, dù sao có kinh nghiệm đi qua Thiên Chu, chỉ có điều đi hướng Thiên Chu càng ngày càng lạnh, đi tới đất phong càng ngày càng nóng.

 

Nhưng đối với Tưởng Dung mà nói, chuyến xuất môn này chính là quá khó khăn, đừng nói là xa, nàng gần như cũng chưa từng ra khỏi kinh thành, mười mấy năm sống trong một vùng tứ phương thiên địa, nếu không phải Phượng phủ biến thiên, nàng chắc còn làm tổ trong phủ, không ra cổng trước không bước cổng sau!

 

Tưởng Dung xốc lên rèm cửa sổ xe, thời tiết kinh giao vẫn rất lạnh, lập tức liền có một luồng gió lạnh trút vào. Nhưng nàng vẫn cứ đón gió lạnh như vậy thổi thật lâu, chỉ cảm thấy trong lòng thư sướng, cả tâm cảnh dường như cũng trống trải.

 

Sơn Trà có chút chịu không được lạnh, nhưng nhìn nhìn nhị tiểu thư cùng hai nha hoàn khác trong xe cũng là dáng vẻ không sao cả, cũng không tiện khuyên Tưởng Dung hạ rèm xuống. Nàng biết, tiểu thư nhà mình trước đây sống rất nghẹn khuất, sau này tức là biết Tứ hoàng tử, cả người mới hiển lên rõ có thêm vài phần phấn chấn, thế nhưng phấn chấn cũng là hữu hạn, một khi trở lại trong bốn phương thiên địa kia, ngay lập tức lại trầm tịch thu liễm. Giống như Phượng Tưởng Dung bây giờ, nàng còn chưa từng nhìn thấy, dường như cả người đều tỏa ra sinh cơ, có thể cảm hoá đến nàng cùng nhau vui vẻ.

 

Đến là Phượng Vũ Hoành chủ động giúp thả rèm xuống, nàng nói với Tưởng Dung:

-"Tỷ biết trong lòng muội, cũng lý giải muội muốn nhìn thử thế giới bên ngoài nhiều, thế nhưng phải cẩn thận bị nhiễm phong hàn. Đây chẳng qua là đất hoang núi hoang kinh giao, không có gì đáng nhìn, mấy ngày nữa càng tiếp cận khu vực tây nam, thời tiết lại ấm lên, phong thổ cùng kinh đô cũng khác nhau, đến lúc đó lại nhìn, mới đúng là phong cảnh ven đường."

 

Tưởng Dung luôn luôn nghe lời của nhị tỷ tỷ nàng, lập tức ngồi thẳng thân mình không nhìn nữa, gương mặt cũng đã đông đến đỏ bừng.

 

Sơn Trà nhanh chóng cầm lấy bình đồng vẫn hâm trên lò đến rót cho nàng trà ấm, nàng cầm trong tay, lúc này mới ấm áp chút.

 

-"Nhị tỷ tỷ, tỷ nói muội không phải đang nằm mơ chứ?"

 

Hai người tỷ muội cảm tình từ trước đến giờ không tệ, nàng sẽ không bởi vì tỷ tỷ nhà mình thân phận cao quý cỡ nào mà sinh tâm tư xa lánh, đối với Tưởng Dung mà nói, Phượng Vũ Hoành vẫn luôn là gương mẫu tư tưởng của nàng, chỉ tiếc, chính mình không có không chịu thua kém như vậy, cả đời cũng không thể đến độ cao đó.

 

Phượng Vũ Hoành cũng nhận lấy trà Vong Xuyên đưa tới, uống một hớp lúc này mới nói:

-"Nếu thật là mộng, luồng gió lạnh thổi tới cũng nên tỉnh rồi."

 

Nàng đưa tay nhéo mặt nha đầu kia,

-"Những năm này càng hơi gầy, chẳng qua nhìn sắc mặt đã tốt hơn lúc tỷ mới từ tây bắc trở về rất nhiều rất nhiều."

 

Tưởng Dung cười híp mắt, đến là Sơn Trà nhận lấy nói với Phượng Vũ Hoành:

-"Nhị tiểu thư cũng nhìn ra sắc mặt Tam tiểu thư tốt lên à? Cái này là nhờ vào Tứ điện hạ đưa tới không ít đồ tốt. Khi đó Tứ điện hạ nói khí sắc Tam tiểu thư không được, từ trong phủ cầm không ít nhân sâm.....dược liệu, nô tỳ trong ngày thường luôn nấu cho tam tiểu thư uống, uống uống thật cũng hòa hoãn tới, ngay cả An di nương cũng khen đây!"

 

Tưởng Dung bĩu môi,

-"Hắn nói đồ vật trong phủ hắn quá nhiều không còn chỗ để, cũng không có nữ nhân giúp đỡ ăn, ta nên giúp hắn một chút."

 

Nói xong, lại hừ lạnh một tiếng,

-"Kỳ thực cũng chẳng phải không có nữ nhân giúp đỡ ăn, nghe nói trong hậu viện cũng có mấy cái nha hoàn thông phòng đấy, chỉ có điều người kia keo kiệt, không nỡ cho người ta. Chẳng qua là mấy cây nhân sâm trăm năm mà thôi, có gì mà không thể bỏ được, còn là hoàng tử đây!"

 

Vừa nhắc tới Tứ hoàng tử, Tưởng Dung luôn có rất nhiều lời nói, tuy nói biểu tình giọng nói cũng mang theo phẫn hận, nhưng rốt cuộc vẫn có thể nghe ra chút bất đồng. Chỉ là loại bất đồng này nha đầu là người trong cuộc còn không có cảm giác được, Phượng Vũ Hoành có thể nhạy cảm bắt giữ, nhưng cũng không nghĩ tán gẫu sâu cái đề tài này.

 

Trong ý thức ngắn, nàng cứ cảm thấy Tưởng Dung còn nhỏ, tiểu cô nương mới mười ba tuổi, có thể biết cái gì gọi là tình yêu chứ? Bất kể là Thất hoàng tử hay Tứ hoàng tử, cảm tình là theo tuổi sinh ra, có lẽ chính là ảo giác nhân sinh trưởng thành trong nháy mắt, nếu như một mực dẫn dắt nàng tại giữa hai người này làm lựa chọn, vậy thì là thuần túy nói dối.

 

Phượng Vũ Hoành không nghĩ nói dối Tưởng Dung, nàng chỉ hy vọng Tưởng Dung có thể bình thản đối xử tất cả, sau đó chừng hai năm nữa tâm trí càng thêm thành thục, mới tốt có năng lực phán đoán chân chính của bản thân.

 

-"Nhị tỷ tỷ."

 

Sau khi đề tài Tứ hoàng tử hất qua thậm chí cũng không dừng lại, lời Tưởng Dung nói rất nhanh thì có chuyển ngoặt, tự nhiên như vậy, không chút nào tận lực. Nàng hỏi Phượng Vũ Hoành:

-"Đất phong bên kia nghe nói vẫn là hoang, chúng ta là đi khai hoang sao?"

 

Phượng Vũ Hoành cười khổ,

-"Không đến nỗi khai hoang, thật cũng không quá hoang dã, tỷ đã hỏi thăm qua, ở đó vẫn còn có chút thôn làng, cũng có không ít dân bản địa, chỉ có điều đều tương đối bần cùng, tạm thời do tri châu Ngọc Châu quản lý, đợi chúng ta tới sẽ trực tiếp chuyển giao quyền quản hạt. Chúng ta phải nghĩ biện pháp kéo các thôn dân cần cù làm giàu, đương nhiên, đầu tiên cũng phải ngay tại chỗ kiến tạo xong phòng ốc, bằng không chúng ta thế nhưng chỗ ở đều không có."

 

Tưởng Dung nghe thì cảm thấy mới mẻ, chưa nói tới sợ hãi, thật là vô cùng hướng tới. Chẳng qua Sơn Trà lại có chút bận tâm, chỗ ở đều không có, chẳng lẽ phải ngủ ngoài đường phố? Thôn dân ở đó rất nghèo, tới cùng là trình độ nào chứ? Nàng không dám hỏi Phượng Vũ Hoành, chỉ là đưa mắt nhìn Vong Xuyên, Hoàng Tuyền hai người.

 

Hoàng Tuyền thích nói chuyện, vừa cắn hạt dưa vừa nói:

-"Đừng sợ, người nghèo nhiều cũng dễ làm việc, chỉ cần chúng ta ra được bạc, muốn dạng lao động gì không có! Cùng lắm trước hết ở nhờ tại phủ nha tri châu đại nhân, hắn vẫn không hảo hảo hầu hạ."

 

Sơn Trà lúc này mới yên lòng lại! Đúng nha, nhị tiểu thư cũng không chỉ là nhị tiểu thư, người ta còn là quận chúa, quận chúa đến, cái quan tri châu gì, còn chẳng phải hảo hảo nịnh bợ.

 

Về việc này, Phượng Vũ Hoành là gật gật đầu, cũng xem như thừa nhận an bài như thế. Nàng có tính toán đến đó trước ở tạm tại phủ tri châu, sau đó ở trong đất phong chọn địa điểm tốt liền lập tức bắt tay mời người xây dựng trạch viện, cũng như phải mau sớm hiểu thêm dân tình phong thổ, lên núi kiếm ăn, dựa sông khiếm uống, mau chóng xây dựng, kêu gọi đầu tư thương mại.

 

Nói đến, tri phủ Ngọc Châu cũng không phải người ngoài, từ lúc trước thời điểm Phượng Vũ Hoành được phong huyện chủ, Huyền Thiên Minh đã có quyết định, thay đổi chức tri châu người lãnh đạo trực tiếp huyện Tế An Ngọc Châu.

 

Bây giờ tri châu Ngọc Châu là người của hắn, nữ nhi dòng chính duy nhất trong nhà còn gả cho một phó Thống lĩnh trong quân tây bắc, xem như quan hệ thông gia. ần này nàng đi tới Ngọc Châu, Huyền Thiên Minh đã sớm đưa tin tức tới, nói vậy ở đó đã đang làm chuẩn bị!

 

Phượng Vũ Hoành đang một đường hướng tây, trên đường cũng là xem như vừa nói vừa cười vô cùng thích ý, mà ở Diêu phủ lại là một mảnh bi ai, Hứa thị dẫn đầu lau nước mắt, từ lúc đoàn xe Phượng Vũ Hoành rời phủ thì bà đang khóc, thế nào cũng dỗ không được.

 

Không chỉ bà khóc, Tần thị cùng Miêu thị cũng khóc, Tần thị vừa khóc còn vừa đang rút kinh nghiệm:

-"Chúng ta chính là xưa nay không có nuôi dưỡng nữ nhi qua, cũng không biết nên thế nào thân cận với nữ nhi, nên mới đưa đến A Hoành đứa nhỏ này trải qua cho dù có nhà mẹ đẻ cũng dường như không có, một chút lực cũng không dựa vào, ngược lại còn lo lắng hơn chúng ta mà tận lực xa lánh. Chúng ta lúc trước như thế nào không thể lại lấy ra chút dũng khí, lại kiên quyết một chút, lưu nàng lại chứ?"

 

Miêu thị gật đầu phụ họa nói:

-"Đúng vậy, thật vất vả trong nhà mới có nữ nhi, còn không hiếm có: yêu thích được bao nhiêu thời gian đâu, thì lại đi, về sau chúng ta lại phải cả ngày đối với vài đại tiểu tử, ngẫm lại liền cực kỳ phiền."

 

Diêu gia sáu đứa con trai mắt lớn trừng mắt nhỏ đứng cạnh, nhìn, nghe, lại một lần nữa đối với mình chẳng phải là thân sinh của ba người mà sinh ra hoài nghi.

 

Lúc này, chỉ thấy Hứa thị khóc lóc bi thảm bất chợt vỗ bàn một cái, nhảy thoáng cái đứng lên, lớn tiếng nói:

-"Lại không thể nhịn! Ta có một quyết định --" [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 846:

☆, Bát hoàng tử đề nghị!!!

 

Hứa thị bất chợt hô to một tiếng, thế nhưng dọa ba vị phu nhân và sáu đứa con trai Diêu gia quá chừng, ngay cả Diêu Tĩnh Quân đứng cạnh bà cũng theo run rẩy toàn thân, sau đó cau mày quát hỏi:

-"Phu nhân lại muốn làm gì?"

 

Hứa thị giậm chân một cái:

-"Ta quyết định! Ra tháng giêng ta sẽ xuất phát, đi đất phong, đi chiếu cố A Hoành!"

 

-"Cái gì?"

Mọi người thất kinh,

-"Ngươi muốn đi đất phong?"

 

-"Đúng!"

Hứa thị gật đầu, vô cùng kiên quyết,

-"Lúc A Hoành ở tại kinh đô, luôn có chuyện thế này thế kia quấn lấy, chúng ta cũng hiếm khi thân cận, càng là ít chăm sóc nàng. Lúc này đi đất phong, sẽ không có nhiều con ngươi nhìn chằm chằm, cho nên ta nhất định phải đi qua, khuê nữ nhà mình vẫn là mình chiếu cố mới yên tâm, giao cho những nha hoàn bà tử không được, ta trong lòng cứ lo lắng."

 

Vừa nói, vừa nói với nha hoàn bên cạnh:

-"Nhanh đi, thu thập hành lý cho ta, chúng ta ra tháng giêng sẽ xuất phát."

 

Tiểu nha hoàn cũng sắp khóc:

-"Phu nhân, còn chưa tới mười lăm mà, ngài là qua tháng giêng mới thật đi, cũng không cần thu thập hành lý sớm như thế mà! Lại nói --"

 

Nàng nhìn Diêu Tĩnh Quân chớp mắt,

-"Ngài đi, trong phủ phải làm sao, lão gia và hai vị thiếu gia ai tới chăm sóc?"

 

-"Bọn hắn đều đã lớn như vậy, cách ta còn không sống được sao?"

 

Vào giờ phút này, Hứa thị yêu nữ nhi như mệnh, trong đầu trừ bỏ Phượng Vũ Hoành, hoàn toàn không chứa nổi bất kỳ kẻ nào.

 

Diêu gia nam nhân thịnh vượng, đặc biệt đến đời các nàng, sinh ra đứa nhỏ toàn bộ đều là nam hài, đây quả thực đã trở thành sự việc mấy nàng dâu hỏng mất nhất. Nhi tử có cái gì tốt? Cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài, nào có tri kỷ như khuê nữ? Tiếc thay, ba cặp, sinh sáu đứa, toàn là tiểu tử, các nàng đều tuyệt vọng.

 

-"Ta bất kể, ngược lại ta đã quyết định chủ ý, ai cũng đừng ngăn cản ta!"

 

Diêu Tĩnh Quân tức bực giậm chân:

-"Ngươi... không phải đi qua cho thêm loạn sao? Đầu kia trăm việc đợi làm, A Hoành là đi qua xây dựng, ngươi nghĩ là đi du ngoạn sao?"

 

-"Cũng vì nàng phải đi qua chịu khổ, cho nên ta mới muốn đi qua chiếu cố!"

Hứa thị nói tới đúng lý hợp tình:

-"A Hoành đứa nhỏ này mệnh khổ nhiều! Từ nhỏ được đưa đến trong núi đi chịu tội, thật vất vả trở lại, Phượng gia lại là nơi không có lương tâm, từng bước hãm hại, từ trên xuống dưới liền không một người hy vọng nàng có thể còn sống. Thật vất vả hài tử chính mình có bản lĩnh tiền đồ, ai nghĩ được Thiên Nhu nàng lại..."

 

Vừa nhắc tới Diêu Thiên Nhu, người nhà họ Diêu đều trầm mặc, ngay cả Diêu Tĩnh Quân đều mất khí thế.

 

Hứa thị nước mắt lại rơi, vừa nức nở vừa tiếp tục nói:

-"Đứa nhỏ này hiện tại tương đương với không cha không mẹ, có vị hôn phu, nhưng đến cùng vẫn chưa kết hôn, thế nhưng Cửu điện hạ bận rộn quân vụ, cũng không thể vẫn bồi tiếp nàng. Nàng lại có bản lĩnh cũng chẳng qua chỉ là cô nương gia, cứ như vậy mang theo một đội người đi tới đất phong, bên người một thân nhân đều không có, ta vừa nghĩ tới đó, trong lòng này liền khó chịu!"

 

Trưởng tử Diêu Thư chen vào một câu:

-"Cũng chắng phải một cái thân nhân không có, chẳng phải còn mang theo muội muội sao? vị Tam tiểu thư Phượng gia ấy cùng đi theo."

 

-"Tam tiểu thư kia có thể dùng được cái gì?"

Hứa thị phản bác,

-"Ai còn không biết tính tình Tam tiểu thư Phượng gia, không phải ta người làm mợ này sau lưng nói nàng, trên sự thực chính là bản thân nàng còn phải dựa vào A Hoành chúng ta bảo vệ đấy, không thêm loạn đã tốt lắm rồi, còn có thể hy vọng nàng tới chăm sóc A Hoành?"

 

Bà nói, vừa nhìn về phía đại nhi tử Diêu Thư cùng con thứ hai Diêu Sâm,

-"Các ngươi hai cái tiểu tử, lại là trưởng tôn trong nhà, sau khi vi nương đi các ngươi phải chăm sóc đệ đệ thật tốt, hiếu kính tổ phụ, cũng chăm sóc tốt phụ thân các ngươi, biết không?"

 

Diêu Thư nghe được thẳng cau mày, nói vậy nói như thế nào giống như giao phó di ngôn vậy? Còn sau khi đi, chạy đi đâu hả?

 

-"Nương!"

Diêu Thư cực lực tranh thủ,

-"Trong triều sự vụ cũng bận rộn, trong nhà sao có thể lo lắng bao nhiêu, ngài là trưởng tức trong nhà, còn quản trong phủ đấy, sao nói đi là đi?"

 

-"Chà?"

Hứa thị không hiểu,

-"Ngươi đứa nhỏ này đến cùng phải người Diêu gia chúng ta hay không? Diêu gia chúng ta làm sao lại ra tên bại hoại như ngươi?"

 

Diêu Thư từng ngụm từng ngụm không nuốt trôi, suýt nữa sặc chết chính mình. Đây là mẹ ruột à? Nói thân nhi tử như vậy sao?

 

-"Diêu gia gia huấn chính là vong ngã! Hoà thuận! Đối xử tử tế tộc nhân! A Hoành là thân biểu muội của ngươi, bị người khi dễ đến phải rời xa kinh thành đi chỗ đất đai cằn cỗi, ngươi cũng không biết đau lòng? Ta bao năm nay là nuôi không ngươi, ngươi đã học từ ai tâm địa sắt đá hả?"

 

Hứa thị lời này vừa dứt, Diêu Thư cũng là sững sờ, lại cũng thuận theo ý Hứa thị kiểm điểm lại một hồi. Đúng vậy nha, hắn sao nghĩ thế này được? Mẫu thân đi chiếu cố biểu muội, chẳng phải hẳn là sao? Biểu muội đi một mình chịu khổ, hắn cái này làm đại biểu ca không giúp được gì đã rất tội lỗi, sao bây giờ còn cản trở không cho mẫu thân đi chiếu cố?

 

Diêu Thư cúi đầu, vì khí độ của mình mà hối hận. Liên quan Diêu Sâm cũng cảm thấy mẫu thân là đúng, không dám mở miệng phản bác.

 

Diêu Tĩnh Quân ở bên cạnh nhìn, lại nghe Hứa thị từng tiếng khóc lóc kể lể, đặc biệt cứ nghĩ tới hành vi việc làm của Diêu Thiên Nhu, trong lòng cũng là không dễ chịu. Ông người làm cữu cữu không có trông nom tốt muội muội mình, khiến cho ngoại sinh nữ có nhiều phiền toái nhiều như vậy, là nên để vợ của mình đi qua chăm sóc thật tốt đứa nhỏ này. A Hoành tội nghiệp quá mà!

 

Trong lúc nhất thời, đối với quyết định của Hứa thị, người nhà họ Diêu từ ban đầu phản đối mảnh liệt rất nhanh đến trước mắt toàn phiếu chống đỡ, thậm chí Tần thị cùng Miêu thị cũng yêu cầu cùng nhau đi, ba người chiếu cố mới càng thoả đáng.

 

Tam tiểu tử Diêu Hiên oán niệm một câu:

-"Đúng là các người đều đi, trong nhà sẽ không có nữ nhân!"

 

Hứa thị lau nước mắt một cái, dạy dỗ vài cái tiểu nhân --

-"Các ngươi cũng biết trong nhà không nữ nhân? Còn không mau thu xếp tìm tiểu thê tử! Từng đứa từng đứa cũng không biết vì chuyện đại sự cả đời của mình mà sốt ruột, còn nói không thấy ngại trong nhà không nữ nhân?"

 

Sáu cái tiểu nhân bị một trận giáo huấn, cũng không dám lại lên tiếng. Vì thế, ba vị bà chủ trong nhà bắt đầu nghiên cứu đi tới đất phong cần phải mang theo những thứ gì, hoàn toàn không để ý tới mọi người còn lại.

 

Diêu Tĩnh Quân ngược lại cũng chẳng phải không muốn cho thê tử của mình đi chiếu cố Phượng Vũ Hoành, trên thực tế hắn tư cách một đại cữu cữu, vô cùng lo lắng cô cháu ngoại kia, nhưng cũng cảm thấy nếu như ba nữ nhân đều đi, trong nhà này không chắc sẽ lộn xộn. Vì thế trong tâm lặng lẽ ngẫm nghĩ, gửi phong thư đến đại doanh, hỏi thử lão gia tử chuyện này phải làm sao đây?

 

Sau khi Phượng Vũ Hoành rời kinh, gây ra phong ba cũng không chỉ có một Diêu phủ, lúc này Bình vương phủ cũng là loạn thành một đoàn, tất cả chỉ vì Tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch phát điên, nói cái gì sẽ đi ra ngoài. Nhưng hắn là người bị nhốt, Thiên Vũ đế năm ngoái khai ân để hắn có thể tại lúc có cung yến ra ngoài phủ tham gia, cũng không nói để hắn bình thường cũng có thể hoạt động tự do.

 

Trong phủ Bình Vương từ trên xuống dưới cũng có người giám thị, bên ngoài còn có trọng binh canh giữ, hắn tuy lại ầm ĩ thế nào, trừ phi xông ra, bằng không là không thể nào từ trong phủ này ra ngoài.

 

Thế nhưng xông ra hắn cũng không có bản lãnh kia, vốn là võ công cũng không bằng lão Thất lão Bát lão Cửu xuất thần nhập hóa như vậy, hơn nữa hai năm qua bị giam giữ trong phủ, chăm chỉ thêu hoa, cũng không sao luyện võ, mắt thấy trên cánh tay đều sinh ra thịt béo, dù cho xông ra cũng mất sức lực năm đó.

 

Huyền Thiên Dịch tức giận đến đập loạn một trận trong phủ, từ thư phòng nện tới sảnh đường, lại từ sảnh đường đập phá đến cửa lớn, chỉ vào cửa phủ mắng thị vệ canh giữ bên ngoài, nói người ta là hỗn đản vương bát đản, để mở cửa.

 

Tiếc thay, người bên ngoài lại giống như đầu gỗ, mặc cho hắn chửi như thế nào, người ta đều làm như không có nghe thấy, không thèm để ý.

 

Huyền Thiên Dịch chửi đến mệt mỏi, trở về phòng lớn ngồi uống trà. Hạ nhân tổng cộng bưng lên bốn loại trà, loại nào cũng đều không vào miệng hắn. Hắn cũng nghĩ không thông, ở kinh thành tốt như vậy, làm sao nha đầu Phượng Tưởng Dung kia đột nhiên bỏ đi hả?? Còn phải đi địa phương xa như vậy.

 

Hắn cũng không ngốc, Phượng Vũ Hoành đi đất phong, đấy là đi tị nạn sao? Đấy rõ là đi giành chính quyền, chẳng những muốn xây dựng đất phong, xây dựng địa phương kia thành một thiên đường, một cái thế ngoại đào nguyên chỉ thuộc về nàng, hơn nữa mắt thấy chiến dịch phía nam còn sắp hưng khởi, một chốc sao có thể chiếm được.

 

Tiểu sư phụ của hắn! Cứ như vậy bị lừa đi, cả chào hỏi với hắn người đồ đệ này cũng không chịu, đây không phải cố ý chọc giận người sao?

 

Hai năm qua hắn đối với Tưởng Dung, tiểu sư phụ này có thể nói là chú tâm bồi dưỡng nha! Nguyên bản tiểu nha đầu này gầy nhom, để hắn dùng các loại dược liệu quý hiếm điều dưỡng trên mặt cũng béo ục, dung mạo cũng càng nẩy nở, ngay cả vóc dáng đều nhô lên không ít. Mắt thấy càng lúc càng xinh đẹp, gần như liền có thể tắm một cái vào nồi rồi, kết quả bị người thoáng cái đã lừa đi mất, vậy những năm này chẳng phải hắn chăm sóc uổng phí sao?

 

Huyền Thiên Dịch tức giận đến đau gan, tiểu sư phụ của hắn! Bị yêu quái bắt đi rồi!

 

Mồng mười tháng giêng, vì Tế An quận chúa rời kinh, Thiên Vũ đế trong lòng tính toán sẽ có thật nhiều người đi ra tiễn đưa, ông đã tìm một lý do, đổi lên triều sớm thành giữa trưa, buổi sáng nghỉ ngơi, sau bữa cơm một đám quan viên đều vào cung. Liên quan Huyền Thiên Minh đều không vội hồi đại doanh, tiến cung tham gia lên triều.

 

Trong triều mùng tám tháng giêng liền mở ấn, trong đại niên tích lũy một số việc chờ xử lý từng việc được giải quyết, tấu chương các nơi cũng trước sau chuyển đưa tới, đều đang báo tình huống các tỉnh địa.

 

Thiên Vũ đế tư cách một hoàng đế kỳ thực không hề hồ đồ, đối với việc trong triều xử lý luôn luôn thoả đáng, tuy nói lúc tuổi già đã không có bao nhiêu chiến tích, nhưng đối với công việc hàng ngày xử lý cũng là anh minh quyết đoán, tuyệt đối khiến người tìm không ra sai lầm. Nhưng hôm nay, nhất định phải có người đang trên triều đình này nảy ra chủ ý xấu, liền nói thí dụ như Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc.

 

Liền thấy hắn tiến lên một bước, hướng Thiên Vũ hành lễ, lớn tiếng nói:

-"Phụ hoàng, Đại Thuận khai phá vũ khí thép đã qua hơn một năm năm tháng, nhưng hôm nay vũ khí thép vẫn chỉ là nắm giữ ở trong tay đại quân tây bắc và bắc giới, những tướng sĩ khác đều không được phân phối nửa điểm. Nhi thần cảm thấy, bây giờ hẳn là mở rộng vũ khí thép đến các nơi trong đại quân, phòng khi cần thiết."

 

Hắn nói xong, ngẩng đầu chớp mắt nhìn Thiên Vũ, chợt phát hiện Thiên Vũ cụp mí mắt, dáng vẻ không có tinh thần, dường như hoàn toàn không có nghe lời của hắn vào trong lòng.

 

Hắn tĩnh lặng chờ một lúc, thấy không được đáp lại, không khỏi lại lần nữa nói lời vừa rồi, đồng thời còn dùng ánh mắt nhìn thêm vài lần bọn quan viên đứng ở bên hắn.

 

Các quan lại thấy thế lập tức đồng thời mở miệng nói:

-"Thần, tán thành!"

 

Thiên Vũ cuối cùng là lấy lại tinh thần, lại cũng chỉ nói câu:

-"A?"

 

Sau đó nhìn về phía Huyền Thiên Minh.

 

Huyền Thiên Minh đến cũng tính nể tình, không khiến những người này tẻ ngắt, rất nhanh thì cấp ra một cái đáp án để phe Bát hoàng tử hộc máu:

-"Không có!"

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 06/07/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts