Thần Y Đích Nữ - Phần 277 (853-855)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 853:

☆, Giả quận chúa giả quá đã nghiền!!!

 

Đương nhiên, đám người cũng đều không là ngốc tử, tuy nghe nói chuyện Tế An quận chúa cùng với Phượng Cẩn Nguyên, Diêu thị một nhà ba người đến Lan Châu đây, thế nhưng đối với ngoại giới đồn đãi Tế An quận chúa ân đoạn nghĩa tuyệt với Cửu điện hạ, ngược lại, lại đầu nhập vào Bát điện hạ, cũng là nắm giữ nguyên ý kiến.

 

Mọi người cũng cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, Tế An quận chúa cùng Cửu điện hạ trải qua mưa gió, cùng chung hoạn nạn, càng là liên thủ bắt Thiên Chu, sao có thể ở vào lúc này bất chợt liền chia tay? Người quận chúa này chẳng phải giả chứ?

 

Nói riêng như vậy dần dần truyền ra, một người truyền một người, nguyên bản vì Phó Nhã đến mà tiệm trang sức bất chợt trở nên trang nghiêm, trong nháy mắt nghị luận sôi nổi, mọi người đối với tính chân thực về thân phận Phó Nhã sinh ra hoài nghi.

 

Phó Nhã nhìn trong mắt gấp trong lòng, nhưng nàng lại không có cách nào, muốn mở miệng tranh luận, lại cảm thấy cũng chẳng phải chuyện như vậy, thật là giảm thân phận. Cùng lúc nha hoàn Tiểu Đào Nhi nhỏ giọng ở bên người nàng nói câu:

-“Quận chúa, bình tĩnh đừng nóng.

 

Tâm Phó Nhã hơi trầm, lúc như thế này không bình tĩnh đừng nóng cũng không có cách nào. Trước khi nàng ra khỏi nhà Phượng Cẩn Nguyên đã nói qua với nàng, muôn ngàn lần không được lộ ra e sợ, ở Lan Châu này, nàng chính là Phượng Vũ Hoành, mặc kệ ai ra mặt chỉ ra và xác nhận, thân phận này cũng là không thể sửa đổi.

 

Đám người lại nghị luận một hồi, rốt cục có người đưa ra cái nhìn của mình:

-“Các ngươi nói Tế An quận chúa ân đoạn nghĩa tuyệt với Cửu điện hạ, chuyện này xác thực không thể tưởng tượng nổi. Nhưng lại làm sao không thể tưởng tượng nổi, đó cũng là chuyện giữa hai người bọn họ….. Bây giờ Tế An quận chúa đi tới Lan Châu chúng ta cũng không phải tới một mình, Tả tướng trước đây còn có Diêu thị mẫu thân của nàng cũng đều cùng đến, thế nhưng Tri châu đại nhân chúng ta còn thường xuyên mang phu nhân của mình tới cửa, ta chính là tận mắt thấy qua Tri châu đại nhân ở trên đường gặp phải Tế An quận chúa đương thời quỳ hành lễ.

 

-“Đúng!

Có người phụ họa nói:

-“Xác thực thế này, ngày ấy ta cũng nhìn thấy. Tri châu đại nhân là quan phụ mẫu Lan Châu chúng ta, trước đây trừ bỏ nhìn thấy Bát điện hạ, ông ta chưa từng quỳ ai! Nếu như Tế An quận chúa là giả, Tri châu đại nhân phân biệt không ra à?

 

-“Theo ta thấy, không thể nào là giả. Tri châu đại nhân và phu nhân năm ngoái còn đi kinh thành, từng gặp mặt Tế An quận chúa, thế nhưng ta còn nghe nói bọn họ là đã từng quen biết, rất quen thuộc. Đều là người quen, sao có thể nhận sai.

 

-“Đúng đúng đúng! Tri châu đại nhân không thể nhận sai! Người trước mắt này đích xác là Tế An quận chúa mà!

 

Có người dẫn đầu vừa kêu như thế, đám người lập tức phản ứng, dồn dập quỳ xuống, cùng hô to kêu lên:

-“Khấu kiến Tế An quận chúa! Khấu kiến Tế An quận chúa! Quận chúa thiên tuế!

 

Trái tim Phó Nhã vẫn treo lơ lửng rốt cục rơi xuống đất, trong lòng cố gắng nhớ tới thói quen thần thái động tác cùng với phương thức nói chuyện của Phượng Vũ Hoành mà trước đây lúc tiếp xúc với Phượng Vũ Hoành, sau đó hết khả năng để cho mình dựa vào nàng, nhẹ nhàng nâng lên hai tay, nói với mọi người:

-“Đều đứng lên đi! Nơi này không phải trong cung, cũng không phải kinh thành, không có quy củ lớn như thế, chúng ta cũng là đến xem nữ trang, không cần đa lễ.

 

Lúc nói chuyện, còn nở nụ cười nhạt nhòa, gương mặt đó đúng là rất giống với Phượng Vũ Hoành.

 

Xác định thân phận của nàng, đám người đã buông lỏng phòng tuyến trong lòng, đồng thời cũng đối với chuyện Tế An quận chúa đến Nam giới càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.

 

Có người tiến lên trước thử thăm dò nói chuyện, Phó Nhã cũng là mỉm cười ứng đối, không thân thiết, nhưng cũng tuyệt đối không gọi là xa lánh.

 

Còn có tiểu thư như quen thuộc, mang theo hai loại nữ trang không chắc chọn lựa thỉnh nàng giúp đỡ định đoạt, Phó Nhã nhìn một hồi, lắc đầu cười khổ:

-“Nếu để cho ta phân biệt một loại binh khí tốt hư cũng được, nhưng đối với nữ trang mà nói ta luôn luôn cũng là người thường, chính là nhà mình tại trong kinh mở ra tiệm trang sức, cũng đều giao cho hạ nhân xử lý. Cho nên thực sự xin lỗi, ta cũng không phân biệt ra được.

 

Đây là nàng tự mình phân tích về Phượng Vũ Hoành, từ Bắc giới nhận thức ngày ấy, Phượng Vũ Hoành tại phương diện nữ trang biểu hiện vô cùng mộc mạc. Tuy nói ăn mặc mà đoán ý thật, lại rất ít mang nữ trang. Tình cờ một cây trâm, đến là vật cực quý, tuy nhiên chỉ một cái mà thôi. Sau này trở lại kinh thành, cởi xuống chiến trang, cũng chưa thấy có bao nhiêu thay đổi. Cho nên nàng phân tích Phượng Vũ Hoành hiếu chiến, đối với tiểu vật mà nữ tử chung tình sợ là không thích, cho nên nàng đến Nam giới đầu này, tuy nói Tri châu Lan Châu đưa cho không ít đồ tốt, nhưng nàng vẫn tận lực để cho mình càng gần kề phong cách Phượng Vũ Hoành, không dễ dàng mang đi ra ngoài.

 

Phó Nhã nói lời này để cho các tiểu thư phu nhân càng tán đồng, lời đồn Tế An quận chúa võ công cao cường đã sớm truyền tới nam giới, tuy nói bên đây là thiên hạ của Bát hoàng tử, thế nhưng không hề ảnh hưởng một số các tiểu thư phu nhân âm thầm sùng bái. Bây giờ nghe được quận chúa “chính miệng” nói mình không am hiểu phân biệt nữ trang, trong lòng còn cao hứng hơn, cảm thấy trước đây không có sùng bái sai người.

 

Phó Nhã nhìn vẻ mặt mọi người hài lòng, trong lòng càng cao hứng hơn, nhưng tính tình vẫn có thể ổn định, nàng nói với mọi người:

-“Tuy ta đối nữ trang không quá rành rẽ, nhưng ta với phụ mẫu mới tới Nam giới, dù sao vẫn là muốn mua một ít nữ trang đặc sắc ở đây đưa cho mẫu thân. Vừa vặn hôm nay tất cả mọi người ở đây, không ngại giúp ta tiến cử đi!

 

Nàng vẫn rất biết làm người, cũng không một mình đi tầng hai, ngay tầng một với các phu nhân tiểu thư này ở cùng một chỗ, vừa nói vừa cười, vô cùng ôn hòa, vô cùng ăn khớp. Mua gì đó cũng chẳng qua tầm thường, nhưng cũng rất có đặc sắc Nam giới, trong lúc nhất thời, để các phu nhân tiểu thư này cùng với chủ tiệm trang sức này đều đối với nàng biểu dương rất nhiều, đến khi Phó Nhã đi, đám người còn quỳ trên mặt đất đưa tiễn, để Phó Nhã tâm tình rất sung sướng.

 

Ai biết mới ra cửa tiệm trang sức này, chợt trông thấy một người bị thương máu me đầy người ngã xuống phía trước cửa tiệm, “Rầm” một tiếng, kinh ngạc tất cả mọi người chung quanh đây.

 

Đấy là chàng trai trẻ tuổi, chẳng qua vừa hai mươi, hai tay che ngực, Rõ ràng bị trọng thương ở lồng ngực. Trong miệng thỉnh thoảng phun ra máu tươi, chính là miệng nôn ra máu nhiễm quần áo, để hắn thoạt nhìn vô cùng khủng bố.

 

Người nọ cũng không biết đi bao xa, lúc nhìn lại phương hướng hắn đi tới, một đường đều có giọt máu, những người đi đường đều đang chỉ chỉ chỏ chỏ, có người nhận ra người bị thương:

-“Đây không phải vị tiểu ca viết thư giúp người ở thành bắc sao?

 

-“Đúng đúng đúng, chính là hắn.

Có người chứng kiến thấy được quá trình hắn bị thương, liền giải thích với mọi người:

-“Là bị ngựa giẫm, ta tận mắt nhìn thấy, người cỡi ngựa là tướng sĩ trong đại quân bờ Nam, dáng dấp đen tuyền, cực kỳ cường tráng. Con ngựa kia chạy nhanh, tiểu ca này vừa viết thư cho người, còn nói với người khác hôm nay sớm chút thu sạp hàng, phố Tây đầu này có một tòa tửu lâu muốn thỉnh hắn tới giúp đỡ viết thực đơn mới. Ai biết mới đi đến đầu phố, đã bị con ngựa kia đạp thành trọng thương, người cỡi ngựa cũng không ngừng lại liếc nhìn, còn vung roi đánh hắn, mắng hắn cản đường. Đại quân bờ Nam luôn luôn kiêu ngạo, coi mạng người như cỏ rác, thật là thiên lý khó dung mà!

 

Người kia nói rất phẫn hận, trong giọng nói toàn là bất mãn đại quân bờ Nam, cả một đám dân chúng cũng phụ họa theo nói:

-“Tại Nam giới, đại quân bờ Nam chính là Trời, ngay cả tri châu Quý đại nhân cũng phải cho bọn hắn một chút mặt mũi, huống hồ là thư sinh nho nhỏ. Ai nha, tiểu ca này đã bị thương thành thế này vẫn còn đi tới phía này, chẳng lẽ còn muốn đi tới tửu lâu viết thực đơn kiếm mấy trăm tiền đồng sao?

 

Đang khi nói chuyện, tiểu ca té xuống đất có ý thức, nỉ non mở miệng nói:

-“Ta nhất định phải đi, mẹ ta vẫn chờ ta cầm tiền đồng trở lại bốc thuốc cho bà.

 

-“Oái! Chính ngươi đã bị thương thành như vậy, coi như kiếm thêm tiền đồng cũng là trước tiên chữa thương cho mình đi! Đã như vậy cũng không biết còn có thể sống tiếp hay không, còn nghĩ kiếm cái tiền đồng gì!

 

Đám người cảm thán, đã thấy tiểu ca kia vẫn là từng bước từng bước bò trên đất, không khỏi luôn miệng ai thán, đối đại quân bờ Nam càng là oán giận ngập trời.

 

Lúc này, trong tiệm trang sức cũng không có mấy thiếu phu nhân tiểu thư đi ra, có tiểu thư nhát gan, dùng khăn che mắt không dám nhìn tới, nhưng có tiểu thư cũng tâm địa tốt, đáng thương thư sinh kia, các nàng xin Phượng Vũ Hoành:

-“Quận chúa, ngài y thuật cao minh, nhanh xem thử giúp tiểu ca này đi! Hắn bị thương thành thế này, nhất định sẽ chết tại đầu đường.

 

Càng có phu nhân có lòng tốt nhắc nhở:

-“Nghe nói quận chúa bây giờ cùng Bát điện hạ đi chung với nhau, Bát điện hạ là thống soái đại quân bờ Nam đấy! Chuyện phát sinh như vậy đối với thanh danh đại quân nhất định là ảnh hưởng cực xấu, quận chúa cũng không thể thấy chết mà không cứu.

 

Phó Nhã nghe được từng trận đau đầu, chẳng phải nàng không muốn cứu, nhưng nàng làm sao mà cứu chứ? Nàng không phải Phượng Vũ Hoành chân chính, nàng không biết y thuật, thậm chí ngay cả làm sao bắt mạch cũng không biết. Phải làm sao mới ổn đây?

 

Tiểu Đào Nhi theo bên người cơ trí, thay nàng nói câu:

-“Thế nhưng quận chúa chúng ta đi ra ngoài là muốn mua nữ trang cho phu nhân, không mang hòm thuốc, cũng không mang thuốc! Làm sao trị thương?

 

Đám người nghe cũng đúng! Xảo phụ còn khó hơn vì không bột đố gột nên hồ đây, Tế An quận chúa người ta hai tay trống trơn, làm sao trị bệnh cứu người?

 

Đầu óc Phó Nhã cũng chẳng phải cho không, lúc này con mắt hơi chuyển động, nghĩ ra một chủ ý. Nàng nhanh chóng nói với Tiểu Đào Nhi:

-“Mặc kệ thế nào, cứu người quan trọng hơn. Ta chưa quen thuộc Nam giới này, ngươi có biết chung quanh đây nơi nào có y quán?

 

Không chờ Tiểu Đào Nhi trả lời, trong dân chúng đã có người lớn tiếng nói:

-“Đi lên phía trước không xa là có một y quán!

 

Phó Nhã lập tức nói:

-“Tốt! Có y quán sẽ không sợ! Hôm nay bổn quận chúa ở đây cầu hai người hảo tâm hỗ trợ mang vị tiểu ca này tới y quán, không để các ngươi khiêng uổng công, mỗi người năm lạng bạc. Mặt khác…..

 

Nàng nói với Tiểu Đào Nhi:

-“Cũng lấy tất cả tiền chúng ta ra!

 

Tiểu Đào Nhi lập tức biết ý của nàng, cũng không hàm hồ, cấp tốc lấy bạc vụn còn có ngân phiếu trong túi tay áo ra. Vừa mới mua nữ trang dùng xong một ít, bây giờ ngân phiếu còn dư ròng rã một trăm lạng, cộng thêm hơn 10 lượng bạc vụn. Nàng đưa cho Phó Nhã nói:

-“Quận chúa, đều ở nơi này!

 

Phó Nhã gật đầu, suy nghĩ thêm, xoay người nói với tiểu nhị tiệm trang sức:

-“Vị tiểu ca này, làm phiền ngươi đi theo một chuyến, những cái này xem như tiền xem bệnh, nếu còn không đủ, ngươi trước tiên đi theo đưa người đi, nói người y quán nhất định phải dùng thuốc tốt, cần phải chữa khỏi người. Bạc không đủ ngươi lại tới trong phủ ta lấy, yên tâm, phần của ngươi,  ta sẽ không thiếu.

 

Tiểu nhị nghe vậy, lập tức lớn tiếng nói:

-“Tế An quận chúa thật giống Bồ Tát sống nha! Tiểu ca đây là tích tụ đức gì có thể gặp được ngài người hảo tâm như vậy! Quận chúa yên tâm, chuyện này tiểu nhân nhất định làm tốt cho ngài!

 

Nói xong, xoay người lại xin phép chưởng quỹ nghỉ, lập tức tiến lên thu xếp người giúp đỡ cùng khiêng người bị thương đi. Dân chúng đầu đường thấy tình cảnh này, rốt cuộc được rõ ràng, thì ra vị cô nương tốt bụng đây chính là Tế An quận chúa trong truyền thuyết đã đi tới Lan Châu!

 

Lập tức có người lớn tiếng nói:

-“Nghe nói Tế An quận chúa là thần y, tại Đại Thuận thiệt nhiều địa phương đều mở ra Bách Thảo Đường, chính vì tạo phúc dân chúng. Bây giờ quận chúa đến Lan Châu, là phúc phận của chúng ta đấy!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 854:

☆, Phó Nhã lộ tẩy!!!!

 

Đám người vù vù hô lạp lạp lại quỳ xuống, y hệt như hành hương dập đầu với Phó Nhã.

 

Trong nháy mắt, Phó Nhã chính mình cũng mê mang, nàng cảm thấy bản thân đúng là Phượng Vũ Hoành, tên thần y chính là nàng nên được đấy chứ. Đồng thời cũng vô cùng hài lòng hành động vừa rồi của mình, nghĩ sau khi trở về nói một chút với Phượng Cẩn Nguyên, nhất định là sẽ nhận được tán đồng.

 

Tiểu Đào Nhi thấy Phó Nhã chìm đắm tại đương trường, không khỏi ngầm lau mồ hôi, lặng lẽ kéo kéo tay áo Phó Nhã, nhỏ giọng nói:

-“Quận chúa, chúng ta hồi phủ thôi, lão gia và phu nhân vẫn chờ ngài đấy!

 

Sau đó lại nhẹ giọng nói:

-“Đi mau, đỡ phải ngày càng rắc rối.

 

Một khi y quán không trị khỏi người, vạn nhất đến thỉnh Phó Nhã đi qua thì làm sao được?

 

Tiểu Đào Nhi là người Quý Lăng Thiên sắp xếp tới, thế nhưng cơ trí, cũng biết người quận chúa này có vấn đề, Quý Lăng Thiên để nàng đi theo bên người Phó Nhã, thay Phó Nhã chu toàn nhiều hơn.

 

Phó Nhã trong lòng cả kinh, gật đầu ngay, mang theo Tiểu Đào Nhi vội vã hồi phủ.

 

Hai người mới vừa vào cửa phủ, Tiểu Đào Nhi ngay lập tức phân phó với người làm trong phủ:

-“Tiểu thư mới tới Nam giới có chút khó chịu với khí hậu bên này, thân mình không quá ổn định, mấy ngày gần đây không tiếp khách.

 

Thấy phòng gác cổng đáp lại, các nàng mới yên tâm tới viện Phượng Cẩn Nguyên cùng Diêu thị ở.

 

Trong nhà hạ nhân làm chè lạnh, mới mang lên bàn, nàng trở lại vừa vặn thời gian dùng cơm.

 

Diêu thị đối Phó Nhã rất đau lòng, trong lòng bà, Phó Nhã chính là con gái ruột của bà, chính là A Hoành của bà, nhìn nữ nhi hôm nay trở về sắc mặt không tốt lắm, không khỏi có chút lo lắng.

 

Bà hỏi Phó Nhã:

-“Sao thế? Phải chăng bên ngoài quá nóng? Chúng ta đã quen ở kinh thành, lúc tới đây trong kinh vẫn là vào tháng chạp, đến phía nam bất chợt thì biến thành mùa hè, không thích ứng cũng là chuyện bình thường. Mẫu thân lại để cho hạ nhân nấu canh mơ, trong chốc lát con dùng một chút. Trong tòa phủ này có hầm chứa đá, lát nữa con kêu hạ nhân chuyển thêm mấy chậu nước đá đến phòng chính mình, ngàn vạn cũng không thể ủy khuất chính mình.

 

Phó Nhã biết Diêu thị thương nàng, cũng là vô cùng đau lòng, nàng cười cười nói với Diêu thị:

-“Mẫu thân an tâm, con không sao, chính là vừa rồi ở trên đường thấy được một người bị móng ngựa giẫm thành trọng thương, là bị chút kinh hãi.

 

-“Bị móng ngựa giẫm bị thương? Vậy thì có cái gì phải kinh hãi?

Phượng Cẩn Nguyên khó giải,

-“Người đã chết?

 

Phó Nhã lắc đầu,

-“Không chết, chính là đã dẫm vào ngực, vẫn đang ói máu, người dính đầy máu.

 

-“Cứ như vậy dọa ngươi?

Phượng Cẩn Nguyên để đũa xuống, mặt nghiêm túc nói:

-“Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là Tế An quận chúa! Văn võ song toàn, lại là thần y, đừng nói chỉ là giẫm thương tổn, chính là dẵm đến máu thịt be bét, ngươi cũng nên phải mắt cũng không chớp cái nào!

 

-“Ngươi nói mê sảng cái gì!

Diêu thị nghe Phượng Cẩn Nguyên nói lời này, đương trường trở mặt, chiếc đũa đều quăng đi. Bà lớn tiếng nói:

-“Cái gì gọi là mắt cũng không có thể nháy thoáng cái? Con gái của ta làm sao lại văn võ song toàn? Làm sao lại là thần y? Nếu nàng thật là văn võ song toàn, trước kia ngươi còn có thể dễ dàng đuổi ba mẹ con chúng ta ra ngoài phủ sao? Phượng Cẩn Nguyên ta cho ngươi biết, nữ nhi của ta đúng là dạng này, nhìn thấy người bị thương sẽ sợ, tính tình nhu nhược, không biết võ công, nhiều nhất đi theo ông ngoại nàng hiểu được chút y thuật dễ hiểu, nhiều năm như vậy cũng quên đến không sai biệt lắm. Theo như lời ngươi cái người văn võ song toàn kia, là tên yêu nghiệt trong kinh thành đó! Ngươi muốn nhận ngươi liền nhận nàng đi, đừng lại biến nữ nhi của ta thành dáng dấp như vậy!

 

-“Ý kiến nữ nhân!

Phượng Cẩn Nguyên cũng phát hỏa,

-“Như ngươi vậy chỉ có thể hại nàng! Cũng sẽ hại cả hai chúng ta! Vì sao Nguyên quý nhân đưa chúng ta đi Lan Châu? Quý đại nhân Tri châu vì sao cực kỳ lễ phép đối với chúng ta? Ngươi tưởng là bằng ta hay bằng ngươi? Ta cho ngươi biết, cũng chẳng phải! Bằng đấy là khuôn mặt này của nàng!

 

Phượng Cẩn Nguyên chỉ vào Diêu thị lớn tiếng nói:

-“Nam giới cần chính là Tế An quận chúa, chẳng phải nữ nhi của ngươi, ngươi hiểu không? Hiểu không?

 

Diêu thị bị hắn doạ làm cho sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời giật mình ở chỗ ấy, không biết nên thế nào mới tốt, một chén chè lạnh còn chưa ăn mấy cái thì lại ăn không nổi, chỉ một tiếng thở dài.

 

Bà nắm tay Phó Nhã, trong mắt nén lệ, không ngừng mà hỏi:

-“Con cũng muốn biến thành như vầy phải không? Tại sao phải biến thành như vậy? Nữ nhi của ta không phải như thế mà!

 

Phó Nhã đối Diêu thị là có một chút đau lòng, tuy nói trong phần tình này xen lẫn quá nhiều lợi dụng, nhưng đối mặt một Diêu thị thật đau lòng mình, Phó Nhã cũng không muốn bà chịu quá nhiều thương tổn.

 

Phó Nhã đứng lên cầm tay Diêu thị, nói với bà tử hầu hạ phía sau Diêu thị:

-“Bưng mì đến trong nhà của phu nhân đi.

 

Sau đó lại đỡ Diêu thị đứng dậy, ôn nhu nói:

-“Mẫu thân yên tâm, con trước sau cũng là cái A Hoành ở trong lòng ngài, sẽ không thay đổi, sẽ luôn luôn là con gái của ngài, yên tâm đi! A Hoành đỡ ngài về phòng.

 

Diêu thị bị Phó Nhã dụ dỗ trở về phòng, lúc Phó Nhã trở ra, nhưng đã thu hồi biểu tượng nhu nhược lúc ở trước mặt Diêu thị, lại hiện ra vẻ mặt kiên quyết cùng tàn nhẫn.

 

Nàng ngồi xuống bàn, đối mặt với Phượng Cẩn Nguyên, nhưng dạy dỗ Phượng Cẩn Nguyên một câu:

-“Phụ thân không nên ngay trước mẫu thân nói lời như vậy, lẽ nào ngài đã quên lúc ở kinh thành bà đối với người kia như thế nào sao? Là bởi vì người đó thay đổi, bà người mẫu thân này liền trở mặt không tiếp thu. Chẳng lẽ phụ thân còn muốn khiến cho chuyện như vậy tái diễn? Nguyên quý nhân đã từng nói, muốn chứng thực thân phận này, đầu tiên nhất định phải qua cửa ải Diêu thị, chỉ có một cái mẫu thân kiên định không thay đổi tin tưởng ta là nữ nhi của bà, xuất diễn này của chúng ta mới dễ hát tiếp. Nếu không thì, phí công nhọc sức!

 

Phượng Cẩn Nguyên cũng cảm thấy vừa rồi nói có chút nặng, Phó Nhã nhắc nhở như vậy, ông cũng giật mình. Đúng vậy nha, quá gấp, quên vẫn còn cần ổn định Diêu thị bên này. Ông thật là từ trên vị trí Tả tướng lùi đi quá lâu, cái đầu này quá lâu không có chuyển biến, thế cho nên có một số việc suy tính không đủ chu toàn. May là có Phó Nhã từ bên nhắc nhở, hai người hợp tác cũng xem như vô cùng vui sướng.

 

-“Là phụ thân nóng lòng chút.

Hai người vô cùng vào trò chơi, mặc kệ người trước người sau, Phó Nhã đều gọi Phượng Cẩn Nguyên là phụ thân, Phượng Cẩn Nguyên cũng tự xưng là phụ thân.

 

-“Hôm nay ngươi ra ngoài, thu hoạch như thế nào?

 

Phó Nhã ra ngoài cũng không phải thật là đi dạo, mục đích của bọn họ là để cho Phó Nhã từng chút từng chút đứng vững gót chân tại Lan Châu, đem tin tức “Tế An quận chúa đi tới Nam giới” này từng chút từng chút để Lan Châu dân chúng tiếp nhận. Cho nên, Phượng Cẩn Nguyên để Phó Nhã cách mỗi mấy ngày đi ra phủ chuyển vài vòng, lần trước ở trên đường gặp phải tri châu Lan Châu, hơn nữa chuyện đối phương dập đầu chính là một màn kịch cố ý an bài mà thôi.

 

Phó Nhã đương nhiên tình nguyện phối hợp, nàng đem chuyện hôm nay nói với Phượng Cẩn Nguyên một lần, từ vào tiệm trang sức, đến cho bạc trị liệu cho thư sinh kia, đằng trước Phượng Cẩn Nguyên nghe vô cùng hài lòng, gật đầu liên tục, đến khi thư sinh kia xuất hiện, ông nhíu mi, luận âm mưu lại từ trong lòng vọt lên.

 

-“Chẳng phải người hữu tâm cố ý an bài chứ? Dùng cái này đến công bố thân phận của ngươi?

 

Phó Nhã cũng lo lắng ở phương diện này, nàng hỏi Phượng Cẩn Nguyên:

-“Nếu như là người kia, gặp phải việc này phải nên làm như thế nào?

 

Phượng Cẩn Nguyên lập tức nói:

-“Nàng sẽ cứu, sẽ tiến lên trị liệu. Thế nhưng nàng không thể ra ngoài không mang theo thuốc, trên người nàng cho dù là lúc ngủ đều sẽ chứa thuốc.

 

Phó Nhã ngẩn ra,

-“Ý của phụ thân là, hôm nay lời nói của ta vẫn có lỗ thủng?

 

Nàng chà chà tay, trong lòng lo lắng,

-“Nếu thật là người có lòng thăm dò, vậy lần này chẳng phải là bị lộ?

 

-“Đừng nóng vội.

Phượng Cẩn Nguyên khoát tay chặn lại,

-“Cũng chưa chắc, những cái này chẳng qua là chúng ta suy đoán mà thôi, cũng có khả năng người nọ đích xác là bị móng ngựa đạp thương tổn, tất cả cũng là trùng hợp. Mặc dù thật là người có tâm cố ý an bài một màn kịch, cách làm của ngươi cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ, dân chúng tìm không ra sai lầm. Bọn hắn vẫn cứ nhặt xương trong trứng chim, mình cũng phải không được chỗ tốt gì. Thế nhưng sợ là sợ chuyện như vậy lặp đi lặp lại phát sinh, nhiều lần nhiều lần, tự nhiên sẽ có người nghi ngờ, bởi vì dù sao ngươi không biết y thuật, mà Tế An quận chúa cũng không thể một lần đều không ra tay. Nếu như vi phụ lường trước không sai, người y quán hẳn là chẳng mấy chốc sẽ tìm tới cửa!

 

Đang nói, bên ngoài có hạ nhân báo lại,

-“Có một tiểu nhị ở tiệm trang sức tới đây, nói là người thư sinh quận chúa chúng ta đưa đến y quán, y quán trị không sống, muốn cầu quận chúa tự mình đi xem một chút.

 

Tiểu Đào Nhi lập tức nói:

-“Ta không phải nói mấy ngày gần đây quận chúa đều không tiếp khách sao?

 

Hạ nhân kia gật đầu nói:

-“Là đáp như thế, thế nhưng sau khi tiểu nhị tiệm trang sức đi, lại tới nữa một tiểu nhị của y quán, ở bên ngoài khổ sở cầu xin, trước cửa phủ đã tụ tập vô số dân chúng, đều nói chờ quận chúa diệu thủ hồi xuân đây!

 

Phó Nhã nghe được thẳng cau mày, ngay lập tức cũng không có chủ ý, nhanh chóng liền hỏi Phượng Cẩn Nguyên:

-“Phụ thân, vậy phải làm sao đây?

 

Phượng Cẩn Nguyên hừ lạnh, nói:

-“Chỉ biết có người sẽ âm thầm khuấy đảo, lại không nghĩ rằng đến bất chợt như vậy. Thôi, chúng ta cũng không cần sợ, lúc trước trước khi rời khỏi kinh thành ta cũng đã nghĩ đến sẽ gặp phải những chuyện tương tự, đặc biệt nói tinh tường với ám vệ Nguyên quý nhân phái tới, ám vệ ấy cũng không hàm hồ, ngày kế tìm đủ loại các dạng người bị thương đến Bách Thảo Đường đi mua thuốc, trong đó liền lấy được viên thuốc trị vết thương ngựa đạp. Thứ đây là nàng dành riêng, bất kỳ kẻ nào phỏng chế cũng không được, Nam giới cũng chưa từng có mở Bách thảo đường, ngươi chờ chút, vi phụ đi lấy.

 

Nói xong, lại nói với hạ nhân:

-“Cứ nói với bọn hắn, quận chúa ngay lập tức đi tới y quán.

 

Phượng Cẩn Nguyên trở về phòng lấy một vỉ thuốc đến giao cho Phó Nhã:

-“Cầm thuốc này đi, ấn cách dùng và liều dùng trên tờ giấy này viết căn dặn người nọ dùng. Chẳng qua ngươi cũng phải làm dáng một chút, không thể đến liền cho thuốc.

 

Điểm ấy Phó Nhã là rõ ràng, vì thế gật đầu, bỏ thuốc vào túi tay áo, mang theo Tiểu Đào Nhi vội vã ra phủ, đi thẳng đến y quán.

 

Lúc Phó Nhã đến đó, tại cửa y quán đã tụ tập rất nhiều người, là những dân chúng từ cửa phượng phủ một đường theo tới, đám người làm thành một nửa vòng tròn, vây tới Phó Nhã từng trận đau đầu.

 

Nàng vỗ trán, động tác hợp thời, Tiểu Đào Nhi liền giải thích:

-“Quận chúa chúng ta chưa từng tới Nam giới, đối khí hậu ở đây đặc biệt không thích ứng, thấy đấy, lúc trước ở trên đường mới chạy một vòng, sau khi hồi phủ thân mình liền không quá thoải mái, lúc này mới làm trễ nãi canh giờ ra phủ, thỉnh mọi người không lấy làm phiền lòng.

 

Đám người về việc này cũng có thể lý giải, dù sao ai cũng biết Tế An quận chúa sinh ở kinh thành, sau lại đi tây bắc, lại sau lại đánh Thiên Chu, tất cả đều là băng hàn chi địa, không thích ứng thời tiết nóng bức ở Nam giới là chuyện bình thường. Bọn hắn chỉ là quan tâm Tế An quận chúa có thể chữa lành cái thư sinh trọng thương này hay không, vì thế người người vịn cửa nhìn vào trong, chỉ thấy Phó Nhã ra dáng đặt tay lên cổ tay người bị thương, nhìn như bắt mạch vậy, còn giống như hiểu rõ tổn thương không ngừng gật đầu.

 

Nhưng lão đại phu y quán kia ở bên cạnh nhìn thế nhưng không hiểu, ông cân nhắc một hồi, nói một câu:

-“Quận chúa thật là thần nhân mà, ngón tay cũng chưa đặt đến trên mạch, lại cũng có thể chẩn ra chứng bệnh?” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 855:

☆, Làm chuyện làm ăn với quận chúa giả…..

 

Vừa nói một câu này, thế nhưng lôi mọi người ngoài khê trong nhão nhìn tới tay Phó Nhã xen kẽ trên cổ tay người bị thương….. Không phải sao, nơi Phó Nhã đặt căn bản chẳng phải mạch mà chính là chỗ cổ tay bình thường.

 

Có người “phốc xuy” bật cười, liền nói với lão đại phu kia:

-“Thần nhân cũng không thể tùy tiện cầm cổ tay có thể chẩn ra chứng bệnh mà!

 

Còn có người trực tiếp liền hỏi Phó Nhã:

-“Quận chúa, rốt cuộc ngài đang làm gì?

 

Phó Nhã bị nói vô cùng khó xử, trong lòng mọi cách lo lắng, còn tốt ở trên mặt cũng không biểu hiện ra cái gì. Nàng trong lòng nhanh chóng đối với việc này làm ra phản ứng, nghỉ biện pháp ứng đối, vội vã đáp:

-“Phương pháp cùng trong ngày thường các ngươi đã thấy không giống nhau, đây là y thuật ta học từ chỗ sư phụ Ba Tư, cũng chẳng phải Đại Thuận thường dùng.

 

Nàng đối Phượng Vũ Hoành vẫn có hiểu biết nhất định, ngay lập tức soạn ra lời nói dối lần này, sau đó không đợi đám người nói cái gì nữa, nhanh chóng từ trong túi nơi tay áo lấy ra viên thuốc đưa cho lão đại phu kế bên,

-“Loại thuốc này, mỗi ngày hai lần, mỗi lần một mảnh, uống bảy ngày bảo vệ mệnh không lo.

 

Kỳ thực Phó Nhã cũng không biết đến cùng nó là thuốc gì, chẳng qua Phượng Cẩn Nguyên nói cho nàng biết thuốc có thể trị thương do ngựa đạp, vậy khẳng định thì không có vấn đề.

 

Lão đại phu nhìn nàng một cái, không nói gì, nhưng ánh mắt tập trung trên viên thuốc cầm trong tay. Viên thuốc là từ trong Bách Thảo Đường kinh thành lấy ra, đã bị Phượng Vũ Hoành đổi từ đóng gói tấm nhựa trước đây thành giấy chuyên dụng, thoạt nhìn như cũ vô cùng to lớn vĩ đại.

 

Lão đại phu một mực sống ở nam giới, cũng có nghe thấy loại thuốc viên này, nhưng lại cũng chưa từng thấy, hôm nay nhìn thấy chỉ cảm thấy vô cùng thần kỳ, đưa đến dưới lỗ mũi ngửi thử, còn không có bao nhiêu mùi vị, không khỏi dâng lên hoài nghi vật nhỏ như vậy sẽ có bao nhiêu dược hiệu, sao có thể bù đắp được ít nhiều dược liệu nấu ra từ nước thuốc Đông y?

 

Tiểu Đào Nhi nhìn ra nghi ngờ trong lòng lão đại phu này, khóe môi khẽ nhếch, sinh ra lòng tự tin tự nhiên nói:

-“Thuốc viên Tế An quận chúa chuyên dùng, khinh thường so với nước thuốc đắng cho bệnh nhân dùng, người trong thiên hạ này đều biết. Lão đại phu không nên nghi ngờ, loại thuốc viên này cũng là kế thừa từ y thuật Ba Tư, Đại Thuận chúng ta là không có. Bởi vì Bách Thảo Đường cũng không có mở đến Nam giới, cho nên thứ này ở chỗ này vẫn tính là mới mẻ, thế nhưng ở kinh thành đã không phải chuyện chơi ngạc nhiên gì. Chỉ là thuốc quý, không phải người bình thường có thể dùng nổi.

 

Phó Nhã nhanh chóng vờ trách Tiểu Đào Nhi:

-“Nói cái gì đắt giá không đắt giá, dùng ở chính đạo, có thể trị lành bệnh cho người chính là đáng giá, đồ vật đắt nữa cũng không thể chỉ dùng cho quan lại quyền quý, sau này đừng nói như thế nữa.

 

Tiểu Đào Nhi lập tức cúi đầu nhận sai, Phó Nhã nói cũng thu được một vòng ủng hộ của mọi người bên ngoài. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lại không ở thêm, đứng dậy cáo từ, trong tiếng vỗ tay của mọi người vội vã trở về Phượng phủ.

 

Tiểu Đào Nhi có chút nghĩ mà sợ, đến khi cửa phủ đóng mới nói với Phó Nhã:

-“Thật là nguy hiểm, ngài sao cả bắt mạch ra sao cũng không biết?

 

Muốn đóng vai một thần y, bớt đến trong lòng mình cũng nên có cái đo đếm, cân nhắc kỹ cơ sở này chứ?

 

Phó Nhã vẫn cứ liền không cân nhắc, cũng là thiên tính vạn tính lại tính sót điểm này, lúc này ngẫm lại cũng phải từng trận mồ hôi lạnh nhỏ giọt xuống, lúc gặp Phượng Cẩn Nguyên cũng có chút chột dạ.

 

Bọn hạ nhân bị Phượng Cẩn Nguyên điều ra, hai người tới thư phòng, Phó Nhã lại nói chuyện mới vừa rồi một lần. Phượng Cẩn Nguyên hữu tâm trách cứ, nhưng cũng biết nàng không là nữ nhi ruột thịt của mình, nói nhiều cũng sợ Phó Nhã có cảm xúc.

 

May mà hiện tại ông không có cáu kỉnh giống như trước đây, sức lực cũng không giống thời điểm làm Tả tướng, người bị thiệt thòi, bớt đến cũng thiếu một trí, hiện tại ông dần dần rõ ràng phát hỏa chẳng phải phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, quan trọng chính là phải nghĩ thử làm sao giúp đỡ Phó Nhã vượt ải nguy an này.

 

Ông cân nhắc một hồi, mở miệng nói:

-“Đi học y thuật khẳng định là không kịp mất rồi, nhưng tối thiểu thường thức cơ bản nhất ngươi phải hiểu, chí ít sẽ không phát sinh tình huống giống như hôm nay, ngay cả cái mạch đều bắt không đúng chỗ.

 

Phó Nhã gật đầu:

-“Vâng, chuyện hôm nay xác thực là ngoài ý muốn, thế nhưng ta phải học thế nào?

 

Phượng Cẩn Nguyên suy nghĩ thêm, nói:

-“Ta tức khắc đi tới phủ tri châu một chuyến, để Quý đại nhân đưa một đại phu tới. Có thể là tâm phúc càng tốt hơn, nếu không phải tâm phúc, cũng phải là loại nào dạy xong có thể giết chết. Nói chung, chuyện này tuyệt đối không thể lại cho người nắm được cái chuôi, bằng không sợ phải có chuyện. Ba người chúng ta ở đây, vận mệnh cũng là cùng một nhịp thở, ngươi thành, ta cũng được, ta tốt, ngươi cũng khỏe, tuyệt đối không thể phá lẫn nhau.

 

Phượng Cẩn Nguyên nói ra, Phó Nhã cũng nghiêm túc gật đầu:

-“Nữ nhi rõ ràng, thỉnh phụ thân yên tâm.

 

Hai người đang nói, bên ngoài có hạ nhân báo lại nói:

-“Có vị thương nhân thảo dược địa giới Lan Châu, yêu cầu gặp quận chúa.

 

Phó Nhã khó giải, mở miệng hỏi:

-“Có nói là vì chuyện gì không?

 

Hạ nhân kia đáp:

-“Đối phương chỉ nói đến nói chuyện làm ăn với quận chúa, cụ thể là chuyện làm ăn gì cũng không nói. Nhưng người ấy quanh năm tại Lan Châu này tiến hành giao dịch thảo dược, nghĩ đến hẳn là có liên quan với cái đó.

 

Phó Nhã nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, nhưng nghe đối phương nói:

-“Gọi người nọ đến sảnh đường chờ chút, lo pha trà.

 

Sau đó lại nói với Phó Nhã:

-“‘Lai giả bất thiện’, sợ là lại có quan hệ tới y thuật, vi phụ đi theo ngươi một chuyến, nhưng muôn ngàn lần không được bị người lượn quanh nhảy vào.

 

Có thể có Phượng Cẩn Nguyên đi theo, Phó Nhã cũng xem như thở phào nhẹ nhõm. Nàng không sợ cái khác, thế nhưng chỉ sợ gặp phải việc có quan hệ hành y, nàng thế nhưng nửa điểm cũng không hiểu, hơi một xíu liền phải bêu xấu.

 

Hai người tới sảnh đường, nhưng thấy trong sảnh đường một nam tử đang ngồi, trông vẻ bốn mươi tuổi, một thân quý khí, dáng dấp cũng rất là khôn khéo, nhìn qua biết ngay là thương nhân.

 

Người nọ thấy bọn họ đi tới, nhanh chóng đứng dậy, đầu tiên là hành lễ với Phó Nhã, rất thành khẩn nói câu:

-“Thảo dân thỉnh an quận chúa.

 

Phó Nhã gật gật đầu, tận lực để cho mình đi tìm cảm giác lúc Phượng Vũ Hoành nói chuyện:

-“Đứng lên đi, không cần đa lễ.

 

Sau đó lại nói với hạ nhân:

-“Sao không lo pha trà cho tiên sinh?

 

Người kia nói cảm tạ sau khi nói liên tục “Không dám không dám”, sau đó lại hướng Phượng Cẩn Nguyên cúi chào,

-“Ngưỡng mộ đại danh Phượng tiên sinh đã lâu, lại bởi vì đường xá xa xôi vẫn không thấy được, hôm nay là tiểu dân có phúc ba đời.

 

Phượng Cẩn Nguyên cười ha ha, chủ động ngồi ở trên chủ vị, Phó Nhã cũng ngồi trong tầm tay phía dưới, chợt nghe Phượng Cẩn Nguyên nói:

-“Ta trước đây sinh sống ở kinh thành, cũng không có dịp đi về phía nam. Lần này cùng thê nữ đồng loạt dời tới Lan Châu, còn phải cảm tạ dân chúng cùng tri châu đại nhân Lan Châu chiếu cố nhiều. Mới vừa nghe hạ nhân nói tiên sinh là làm sinh ý dược liệu?

 

Người kia cũng ngồi xuống ghế dựa, mỉm cười đáp:

-“Tiên sinh nói phải, tiểu nhân tên là Phương Như Giang, quanh năm làm buôn bán thảo dược tại nam giới La thiên phủ cùng với cảnh nội Lan Châu, cũng mở ra mấy tiệm thuốc. Ngày gần đây nghe nói Tế An quận chúa tôn giá đi tới Lan Châu, có thể nói là mộ danh mà đến, không có sớm đưa lên bái thiếp, mong rằng quận chúa không nên trách tội.

 

Phượng Cẩn Nguyên cười không nói, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Phó Nhã.

 

Phó Nhã hơi nếm thử một ngụm trà, hỏi người kia:

-“Không biết Phương tiên sinh vì sao mà đến?

 

Phương Như Giang cũng không kéo dài, nghe Phó Nhã hỏi, ngay lập tức nói:

-“Không dối gạt quận chúa, ở lập trường kinh doanh mà nói, lần này tiểu nhân tới trước là muốn hỏi thử quận chúa có suy nghĩ mở Bách Thảo Đường tại cảnh nội Lan Châu hay không? Nghe nói quận chúa tại bên trong rất nhiều Tỉnh phủ bao gồm kinh đô đều mở Bách Thảo Đường, nhưng chỉ không có dính đến nam giới, bây giờ quận chúa đã tới Lan Châu, nếu có ý này, tiểu nhân nguyện tận toàn lực giúp đỡ.

 

-“Hả?

 

Phó Nhã trong lòng “hồi hộp” một cái, vừa rồi vẫn còn đau đầu chuyện y thuật, nay Bách Thảo Đường lại bị nhấc lên, hôm nay đến cùng là ngày tháng gì? Cố ý đối nghịch với nàng phải không? Chẳng qua tuy là trong lòng buồn bực, trên mặt cũng không thể biểu lộ ra, đặc biệt vừa rồi Phượng Cẩn Nguyên còn nhìn nàng một cái, ý rõ ràng chính là nhắc nhở nàng muôn ngàn lần không được tại sự tình này lại xuất lỗ thủng. Cũng nghĩ đến xác thực Phượng Vũ Hoành cũng như người nọ nói đã mở rất nhiều Bách Thảo Đường, vậy đã nói rõ Bách Thảo Đường đối với Phượng Vũ Hoành mà nói là một chuyện cực kỳ quan trọng. Nói đến chuyện trọng yếu như vậy, nàng nhất định cũng phải chăm chú lên.

 

Giống như đang suy tư, Phó Nhã lại nâng chén trà lên đưa đến bờ môi, nhưng đang tính toán nên nói như thế nào?

 

Nửa ngày, rốt cục thả xuống, trong lòng thế nhưng có một phen tâm tư, lại mở miệng nói:

-“Bách Thảo Đường sở dĩ chưa mở đến nam giới, trước đây là vì bên này dù sao cũng là nơi đại quân bờ Nam thống lĩnh, từ La thiên phủ bắt đầu, một đường đi về phía nam, phủ thành cũng là đại quân bờ Nam canh gác. Đại quân bờ Nam là do Bát điện hạ thống lĩnh, ai nấy đều biết khi còn bé bổn quận chúa cùng Cửu hoàng tử đã đính hôn ước, cho nên mới không có cân nhắc bên này.

 

Nàng nói hợp tình hợp lý, Phương Như Giang cũng là gật đầu liên tục.

 

Phượng Cẩn Nguyên cũng nói tiếp:

-“Lúc trước hôn ước cùng Cửu điện hạ là việc lúc nhỏ, là khi thái hậu nương nương còn sống định ra.

 

Ông vừa nói vừa xua tay:

-“Chuyện này không nói cũng thế, cũng là chuyện bên trong Phượng gia ta.

 

Phó Nhã gật đầu, lại tiếp tục nói

-“Nếu như ta cùng Cửu điện hạ đã từ bỏ hôn ước, người cũng đến nam giới, chuyện Bách Thảo Đường nói cho cùng nên cân nhắc một phen. Nhưng ngươi cũng biết, ta cùng với phụ mẫu mới đến không lâu, đối với tất cả ở đây còn không quen thuộc, cũng không nghĩ sớm như vậy liền lo liệu chuyện Bách Thảo Đường, cho nên….. Việc này không vội.

 

Nàng nói chuyện này không vội, chính là thật không vội, hận không thể rõ ràng liền không cần tiếp tục nhắc đến.

 

Nhưng Phương Như Giang lại vô cùng có lòng thành, không ngừng khuyên bảo nàng:

-“Nam giới là biên cảnh, thường sẽ phát sinh ẩu đả không nói, lại là khu vực nóng bức, buôn bán thảo dược đều làm vô cùng tốt, huống chi quận chúa có y thuật diệu thủ. Tiểu dân vẫn là câu nói kia, chúng ta ở lập trường kinh doanh mà nói, nếu Bách Thảo Đường có thể mở ra ở nam giới, đối với dân chúng nam giới mà nói là một chuyện thật tốt. Đương nhiên, bên trong này lợi nhuận cũng là rất nhiều. Nghe rằng quận chúa bây giờ hoàn toàn ủng hộ Bát điện hạ, như vậy nói cách khác chống đỡ đại quân bờ Nam, đối với đại quân mà nói, y dược và ngân lượng thế nhưng đại bảo đảm.

 

Phó Nhã gật đầu,

-“Đúng vậy. Việc này ta sẽ cân nhắc, lát nữa tiên sinh lưu lại phương thức liên lạc cho hạ nhân trong phủ, tiện ngày sau liên hệ.

 

Phương Như Giang vừa nghe lời này trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng đáp lại, sau đó lại nói nữa nếu quả như thật muốn thành lập Bách Thảo Đường, cửa hàng, dược liệu, tiểu nhị và các thứ cũng không cần Phó Nhã bận tâm, hắn sẽ an bài tất cả, xuất Tiền xuất Lực, chỉ là cần Tế An quận chúa treo cái danh đầu, sau đó lại cung cấp chút thuốc viên dùng trong các Bách Thảo Đường ở các tỉnh phủ khác, hai người chia lời bốn sáu, hắn chỉ cầm bốn, để Phó Nhã cầm đầu, hay hoặc là hắn cầm ba phần mười cũng được, cũng chính là hi vọng có một cái cơ hội có thể hợp tác với Tế An quận chúa, cũng không uổng hắn làm buôn bán thảo dược nửa đời, tính là một cái tác thành danh vọng và địa vị.

 

Phần cuối cùng này của Phương Như Giang, Phó Nhã cau mày hỏi Phượng Cẩn Nguyên:

-“Chuyện này phụ thân thấy thế nào?

 

Không đợi Phượng Cẩn Nguyên trả lời, Diêu thị bất chợt đi tới sảnh đường, kiên quyết nói:

-“Không thể mở!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 02/08/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts