Thần Y Đích Nữ - Phần 278 (856-858)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 856:

☆, Cơm nước của mình chính mình lo.....

 

Đối với chuyện mở Bách Thảo Đường, Diêu thị nắm ý kiến kiên quyết phản đối, lời giải thích của bà là:

-"Bách Thảo Đường là người ấy mở, A Hoành ta không biết những cái y thuật kia, cũng không có những viên thuốc thuốc viên kỳ quái, y thuật Diêu gia chúng ta căn bản cũng không phải như thế. Người kia là yêu nghiệt, Phượng Cẩn Nguyên, ngươi vì sao nhất định phải ép nữ nhi của ta thành như tên yêu nghiệt kia?"

 

Diêu thị đặc biệt không hiểu rõ nói:

-"Nếu như ngươi thích nữ nhi như vậy, vậy vì sao lúc trước nàng hồi phủ, ngươi đối xử nàng vẫn không tốt như vậy? Ngươi rõ ràng không thích nữ nhi như vậy, cảm thấy nàng cướp danh tiếng, cảm thấy chính ngươi không cách nào nắm trong tay, cho nên ngươi nghĩ hết tất cả biện pháp muốn diệt trừ nàng. Hiện tại nữ nhi chân chính của chúng ta trở lại, ngươi vẫn phải buộc nàng biến thành như vậy, Phượng Cẩn Nguyên, ngươi đến cùng rắp tâm gì?"

 

Tại trên vấn đề nữ nhi này, Diêu thị không muốn làm bất luận cái nhượng bộ gì, quan hệ giữa bà cùng Phượng Cẩn Nguyên vốn đã xấu hổ, lúc hai người tại kinh đô là cừu nhân, cho dù đến nam giới, chẳng qua chỉ là vì Phó Nhã mà miễn cưỡng duy trì hòa bình mặt ngoài. Trên thực tế, hai người căn bản là không cách nào ngủ cùng giường, chính vì không bị người hữu tâm phát hiện mà ngủ chung ở trong phòng ngủ, giữa giường cũng là chắn vách ngăn.

 

Vừa rồi Diêu thị nghe nói có người tìm tới cửa muốn mở Bách Thảo Đường, phản ứng đầu tiên của bà chính là sợ Phó Nhã lại trở về cái dạng Phượng Vũ Hoành kia, doạ bà nhanh chóng đứng ra ngăn cản, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, trước tiên mắng Phượng Cẩn Nguyên một trận.

 

Phượng Cẩn Nguyên bị mắng cũng là oan,

-"Lúc nào ta nói muốn mở Bách Thảo Đường? Ta cũng ước gì đời này đều đừng lại có người đề cập với ta ba chữ Bách Thảo Đường! Chẳng lẽ ta không biết chúng ta căn bản không có bản lĩnh đi mở sao? Ngươi phụ nhân này, vạn nhất người nọ còn chưa đi xa, ngươi gây gỗ ầm ĩ bị người nghe được thì phải làm sao? Thật là thành sự thì ít bại sự thì nhiều!"

 

Hai người cay độc lẫn nhau cũng là ai đều không chịu phần thấp, Phó Nhã kẹp ở giữa hết cách rồi, đành phải khổ sở khuyên Diêu thị:

-"Mẫu thân đừng nóng vội, chúng ta không thèm mở Bách Thảo Đường, chỉ là bất chợt có người tìm tới cửa, phụ thân cùng con cũng vì chuyện này phát sầu đây!"

 

-"Phát sầu? Tại sao phải phát sầu? Trực tiếp cự tuyệt thì tốt rồi! A Hoành, chúng ta tuyệt đối không nên mở Bách Thảo Đường, đó là chuyện người kia làm, con tuyệt đối không nên học theo nàng. Mẫu thân không muốn nữ nhi như vậy, nữ nhi của ta chính là tiểu nữ tử, không có bản lãnh cao như vậy, chúng ta hảo hảo sống tháng ngày của mình, tuyệt đối đừng đi suy nghĩ nổi bật hơn mọi người. Chờ con qua mấy tháng nữa làm lễ cập kê, nương liền nói với phu nhân tri châu, để nàng giúp đỡ con kiếm một người tốt."

 

-"Câm mồm!"

Phượng Cẩn Nguyên cũng là cuống lên,

-"Cái gì nói cái người tốt? Ngươi điên rồi phải không? Chúng ta đến bên này là vì cái gì? Tri châu một nhà cùng chúng ta thân cận, lại là vì cái gì? Ngươi còn thật sự cho rằng là tới nơi này, tránh quấy rầy sao? Diêu Thiên Nhu! Thu hồi điên điên khùng khùng của ngươi đi, nếu ngươi thật đau lòng nữ nhi, liền thử suy nghĩ vì nàng, không cần nhắc lại cái gì kiếm người tốt, nữ nhi chúng ta là phải gả cho Bát điện hạ!"

 

Phượng Cẩn Nguyên thật là phải bị Diêu thị chọc giận điên lên, Diêu thị này nếu thật tìm tri châu phu nhân Tưởng thị đi làm mai cho Phó Nhã như vậy cũng được sao? Lại không nói truyền tới trong lỗ tai của Bát điện hạ người ta sẽ có ý kiến gì, chính là bị dân chúng Lan Châu nghe được, đó cũng là xảy ra chuyện nha!

 

Diêu thị bị hắn rống một tiếng như thế, cũng là giật cả mình, thoáng cái đã nhớ tới theo như lời nói lúc trước người mặc áo đen kia tới tìm bà. Muốn trốn khỏi kinh thành, muốn ở cùng một chỗ với nữ nhi của bà, phải nghe theo lời nói, nghe Bát điện hạ cùng Nguyên quý nhân sắp xếp, cùng Phượng Cẩn Nguyên ra vẻ phu thê, bảo đảm Phó Nhã thành Phượng Vũ Hoành chân chính. Điều quan trọng nhất, từ nay về sau, Phượng Vũ Hoành chính là người của Bát điện hạ, không hề liên quan với Cửu hoàng tử.

 

Diêu thị cũng biết mình là nói sai, tuy là trong lòng lại không nguyện Phó Nhã gả vào hoàng gia, nhưng chuyện đến nước này cũng không có biện pháp thay đổi. Cái này là đánh cược các nàng rời kinh, cũng là căn bản sống yên phận tại nam giới Lan Châu.

 

Bà cúi đầu, không cam lòng nói:

-"Tối thiểu, đừng có mở Bách Thảo Đường mà!"

 

Phó Nhã cũng nói:

-"Đúng vậy mà, không có mở Bách Thảo Đường mà? Con nơi nào sẽ biết y thuật gì? Ở đâu có loại viên thuốc thuốc viên này? Những thứ đó phóng tầm mắt khắp thiên hạ đều không có người nghe nói qua, chúng ta đi đến nơi nào làm?"

 

Trong lúc mấy người ồn ào, Phượng Cẩn Nguyên cũng suy nghĩ rất nhiều, nhưng càng nghĩ càng thấy không mở Bách Thảo Đường cũng chẳng phải hồi sự này, ông phân tích với hai người:

-"Ai nấy đều biết sản nghiệp lớn nhất dưới tay Tế An quận chúa chính là Bách Thảo Đường, tiệm trang sức cùng tiệm đồ cổ đó đều là trò đùa trẻ con, nhưng nàng toàn lực thúc đẩy Bách Thảo Đường, không chỉ ở kinh thành, tại các tỉnh phủ cũng đều mở ra phân đường. À, nghe nói hiện nay đang kêu gì... Bách thảo y viện? Bây giờ chúng ta đi tới Lan Châu, nếu như đối chuyện này không để bụng lắm, cũng dễ dàng bị người lên án."

 

Ông nói, nhìn Diêu thị, lại nói:

-"Ngươi cũng không cần vừa nhắc tới Bách Thảo Đường thì nghĩ đến người kia, mà trên thực tế, Bách Thảo Đường là cửa hàng đồ cưới của ngươi, vốn là thuộc về ngươi, là đồ vật Diêu gia đưa cho ngươi, nó không hề hoàn toàn thuộc về người kia. Tuy là bây giờ sản nghiệp tại dưới tên nàng, nhưng Bách Thảo Đường ba chữ này cũng là vinh quang của Diêu gia, lẽ nào ngươi không muốn kế thừa vinh quang Diêu gia sao?"

 

Diêu thị bị hắn nói tới cũng có chút động tâm, nhưng đến cùng bà chẳng phải tánh tình tranh cường háo thắng, Bách Thảo Đường với bà mà nói, kế thừa hay không không khác gì, bà nhất định đời này vô duyên y dược, cũng không có tâm tư nhìn thấy Bách Thảo Đường huy hoàng hay không. Nhưng Phượng Cẩn Nguyên nói đúng, bọn họ đến Lan Châu, nếu như đối với Bách Thảo Đường không chút nào để bụng, cũng là dễ dàng bị người hoài nghi.

 

Diêu thị cảm thấy đau đầu, hối hận mình đi tới nơi này. Bà hướng Phượng Cẩn Nguyên khoát khoát tay,

-"Các ngươi xem rồi làm đi."

 

Sau đó xoay người rời đi, nếu không nghĩ vào sảnh đường dừng lại.

 

Phó Nhã đưa bà vài bước, lại trở về, cũng là lo lắng vội vã, Phượng Cẩn Nguyên nói với nàng:

-"Lại kéo dài mấy ngày, chúng ta cũng cẩn thận suy nghĩ, ta sẽ đi nha môn tri châu một chuyến, trừ bỏ tìm một đại phu dạy ngươi chút y thuật dễ hiểu ra, cũng nói chuyện này với Quý đại nhân một chút. Còn có cái Phương Như Giang kia, nếu là thương nhân bán thuốc ở Lan Châu, hắn cũng nên có chút hiểu rõ mới đúng."

 

Nam giới đầu này, một nhà Phượng Cẩn Nguyên trải qua không hề an ổn, nhưng trong Nguyệt Hàn cung trong hoàng cung ở kinh thành, tiếng cười một mảnh. Chỉ vì lúc gần đi Phượng Vũ Hoành nhờ Huyền Thiên Hoa đưa tiểu bạch hổ đến cho Vân phi. Nàng đi, rất nhanh Huyền Thiên Minh cũng phải đi về phía nam, sợ Vân phi buồn chết người, đặc biệt thả tiểu bạch hổ tại bên ấy làm cho nàng cái bạn kèm.

 

Vân phi thực thích con vật nhỏ này, tuy là con hổ, mặc dù tiểu bạch ăn rất nhiều, nhưng cũng không biết vì sao, nó chính là lớn chậm, hơn mấy tháng, cũng chẳng qua so vừa lúc tới lớn một chút thôi, thoạt nhìn vẫn như con mèo lớn. Vân phi thường ôm nó tại trong Nguyệt Hàn cung đi dạo, tình cờ còn muốn dọa bọn cung nữ ma ma, đến là doạ mấy tên hạ nhân quá chừng.

 

Tiểu bạch hổ cũng là có nhãn lực, biết ai là chủ tử, biết hỗn với ai có thể có ăn ngon, thấy hàng ngày chính là thân với Vân phi. Nhìn thấy Vân phi liền ôm đùi, chỉ cần Vân phi ngồi xuống, nó lập tức nằm úp sấp kế bên chân, Vân phi đánh đàn, nó ở ngay bên cạnh mặt trông vẻ say mê, trêu đến Vân phi luôn chia cho nó hơn một nửa đồ ăn ngon, thường một người một hổ ngồi đối diện, chỉ chốc lát ăn được xong ba bàn lớn.

 

Chậm rãi, đám cung nhân cũng đều quen, biết tiểu bạch hổ này cũng không cắn người, còn rất thông minh, như là mở ra tâm trí, dĩ nhiên có thể theo người giao lưu đơn giản, có thể nghe hiểu được mấy người nói.

 

Đám cung nhân vô cùng ngạc nhiên, tình cờ Vân phi ngủ trưa, các nàng liền sẽ mang theo tiểu bạch hổ đến trong vườn đi chơi đùa, dần dần đối tiểu bạch hổ này cũng bắt đầu yêu thích.

 

Lúc đó, đoàn xe Phượng Vũ Hoành đã đi tới Mi Thiên phủ, lại đi nửa ngày liền có thể đi vào cảnh nội Thụ Châu. Đi đường xa này rất mệt nhọc, mặc dù là xe ngựa trải qua cải tạo cũng so không bằng bánh xe hậu thế giảm xóc, ngay cả Tưởng Dung từ ban sơ lúc rời kinh khá hưng phấn cũng trở nên ủ rũ.

 

Mấy người ngồi trong xe ngựa, đôi khi rất lâu sau cũng không nói chuyện, có ngủ, có ăn quà vặt, Phượng Vũ Hoành thì lại đưa ý niệm vào không gian, đi thu dọn gì đó trong không gian.

 

Vong Xuyên chỉ là tinh thần, thời khắc đều chú ý hướng đi bên ngoài. Mi Thiên phủ khí hậu hơi ấm áp hơn kinh thành một chút, nhưng cũng không có ấm quá nhiều, Phượng Vũ Hoành tính toán cũng cao hơn cở khoảng năm, ba độ, nhưng gió nhẹ, cho nên trên cảm giác vẫn đủ thoải mái.

 

-"Tiểu thư, đằng trước có một sạp trà, nếu không chúng ta ở chỗ đó nghỉ chân, trước tiên lấp bao tử?"

Vong Xuyên buông rèm xe xuống xoay người lại nói với Phượng Vũ Hoành:

-"Tính toán đến lúc chạng vạng mới có thể đi vào Thụ Châu, bữa trưa khẳng định là bỏ lỡ."

 

Phượng Vũ Hoành mở mắt ra, cũng nhìn ra phía ngoài, gật đầu:

-"Được, đến lều trà kia dừng lại thôi."

 

Nàng lại nói với Hoàng Tuyền:

-"Trong chốc lát nhìn thử trên sạp trà có gì ăn có thể mua, nếu như không có gì tốt, liền để cho mọi người ăn trước dự trữ trên xe, đợi đến Thụ Châu lại tiếp tế là tốt rồi."

 

Nói chuyện, đoàn xe đã ngừng lại, mọi người xuống xe, những ám vệ cưỡi ngựa điểm hai người đi nhích sang bên trong sơn lâm, nói là đi tìm thử xem có gà rừng thỏ rừng hay không, những người còn lại nhưng lại chen vào quán trà, có thể ngồi an vị, không ngồi được liền ở bên ngoài tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống.

 

Mở lều trà đấy là hai lão phu thê cùng một tiểu cô nương chưa tròn mười tuổi, tiểu cô nương rất cơ trí, vừa nhìn thấy tới nhiều người như vậy, nhanh chóng thì đi nấu nước.

 

Lão bà tử nhìn một vòng, nhìn ra Phượng Vũ Hoành là người sẽ tính tiền, nhanh chóng liền đến hỏi:

-"Vị tiểu thư này, chúng ta ở đây đơn sơ, cũng không có gì ăn ngon, chỉ là có chút nước trà cùng chút bánh mì thô, ngài xem ngài là đến đông như vậy, hay là uống trà?"

 

Lều trà qua đường điều kiện thiếu thốn, lão bà tử thấy những người này đều mặc không tệ, có chút ngượng ngùng lấy ra bánh mì chay không ra gì.

 

Đám người đi lâu như vậy, tại lều trà thế này ăn cơm cũng chẳng phải lần một lần hai, đều biết bánh mì thô ăn không ngon, Phượng Vũ Hoành liền nói:

-"Nấu cho chúng ta chút nước nóng là được rồi."

 

Vừa nói vừa từ trong tay áo lấy ra một gói trà nói:

-"Dùng trà chúng ta pha trà, mặt khác lại cho nhóm người ở đây mượn nồi cùng củi lửa giúp chúng ta luộc chút đồ ăn, đồ ăn chúng ta đều mang theo? Bà yên tâm, bạc sẽ không thiếu."

 

Nàng ra hiệu với Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền móc năm lạng bạc ra đưa cho lão bà kia:

-"Đủ chứ?"

 

Lão bà chưa từng thấy thỏi bạc, bọn hắn ở chỗ này mở lều trà, một chén nước trà mới một đồng tiền, đương nhiên, nói là nước trà, chẳng qua chỉ là chút bọt lá trà. Một cái bánh mì thô cũng mới ba văn, từ sớm đến tối bán hơn một ngày, nhiều nhất cũng liền tranh mấy mươi đồng tiền, đôi khi ít người, cả ngày đều không thể thu. Một lần ra tay chính là nguyên một thỏi bạc to, bọn hắn chưa từng thấy từng tới tay, cả lão già và tiểu cô nương kia đều tiến tới.

 

Tiểu cô nương tuổi nhỏ cũng không biết sợ hãi, lúc ấy thì há to miệng nói:

-"Chuyện này... Cái này cần có bao nhiêu tiền nhỉ? Đây là chẵn một hai lượng sao?" [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 857:

☆, Lão thân thế nhưng là người quý phủ Cửu hoàng tử.....

 

Lão già cười khổ,

-"Ngốc tôn nữ, đây là năm lượng bạc đấy! Ba người tổ tôn chúng ta một năm đều xài không được nhiều ngân lượng như thế!"

 

Ông nói với Phượng Vũ Hoành:

-"Chỉ là mượn chút nước sôi, mượn cái nồi củi lửa, tiểu thư không cần cho nhiều như vậy, cho mấy đồng tiền là được."

 

Phượng Vũ Hoành cười nói:

-"Cầm đi, ngày rất lạnh bày cái sạp cũng không dễ dàng, chúng ta nhiều người như vậy quấy rầy các người trong chốc lát cũng làm không được chuyện làm ăn khác, lát nữa chúng ta đi, những bạc này cầm cẩn thận."

 

Hoàng Tuyền nhét thỏi bạc vào trong tay bà lão, cười ha hả nói:

-"Bà bà mau cầm, nhanh chóng pha trà lên đi!"

 

Hai vợ chồng già thấy Phượng Vũ Hoành cố ý phải cho, cũng biết đây là gặp phải quý nhân, liền muốn dập đầu tạ ân, bị Phượng Vũ Hoành ngăn lại. Lại nói rất nhiều cảm tạ, lúc này mới lại đi pha trà.

 

Vương Lâm thu xếp đoàn người lấy xuống đồ ăn dự trữ trên mỗi chiếc xe, quá nửa là chút điểm tâm mua ở bên trong cái huyện nhỏ, còn có chút mì sợi sáng sớm vừa mới mua chưa nấu, hơn nữa thịt khô do Phượng Vũ Hoành mang theo từ trong kinh thành, đều giao cho hai vợ chồng già kia.

 

Ám vệ đi vào núi tìm món ăn dân dã cũng rất nhanh trở về, một người xách một con thỏ một con chim trĩ. Người sẽ xử lý món ăn dân dã chủ động tiến lên hỗ trợ, ám vệ lại đốt lên đống lửa cách lều trà không xa, thả thịt chim xử lý xong lên nướng.

 

Không bao lâu, một chầu cơm trưa coi như phong phú liền chuẩn bị xong.

 

Tiểu cô nương kia nhìn thèm ăn, Tưởng Dung làm chủ cho nàng một cái đùi gà, bà lão lại quỳ với Tưởng Dung ngỏ ý cảm ơn, còn nói tiểu tôn nữ bọn họ đã gần một tháng không được ăn thịt.

 

Vương Lâm khó giải, liền hỏi bà lão:

-"Lẽ ra thịt ba chỉ cũng hai mươi mấy đồng một cân, mỗi ngày các ngươi cũng có thể kiếm được hai mươi, ba mươi đồng chứ? Cũng không đến nỗi một tháng không cho hài tử ăn thịt."

 

Lão nhân kia than một tiếng, bất đắc dĩ nói:

-"Vị tiểu ca này, đâu có tốt như ngài nghĩ vậy. Chúng ta một ngày kiếm ba mươi đồng, liền phải giao ra mười lăm đồng, đôi khi không kiếm được mười lăm đồng, phải nộp ra tiền đồng gom để dành trong tay. Không đưa thì phải bị đánh, cuộc sống không tốt lắm!"

 

Vương Lâm vừa nghe lời này cũng bất đắc dĩ, lúc trước hắn chưa gặp được Phượng Vũ Hoành, nhà cũng là nghèo khổ, biết rõ khu vực ngoại thành có ít ác bá đi thu phí bảo vệ, không quản ngươi làm sinh nhai gì, mỗi ngày đều phải giao tiền bạc cho bọn hắn, không cho thì phải bị đánh. Vô số năm xuống, đã tạo thành một cái định luật, quan phủ cũng không quản được.

 

Đương nhiên, nếu như những sạp hàng nhỏ này gặp phải người đập phá, bọn hắn cũng thật xuất lực bảo vệ, cho nên thường xuyên qua lại, đám người cũng công nhận. Dù sao làm loại chuyện làm ăn qua đường này, ai cũng có thể gặp được, khó tránh sẽ có chút thương gia không nói lý ác ý làm khó dễ, lúc như thế này liền trông cậy vào đối phương bảo vệ.

 

Đạo lý này Phượng Vũ Hoành cũng hiểu, nàng không còn lòng dạ quan tâm những việc nhỏ dân không kêu ca quan không cứu này, cũng cho rằng tại chỗ qua đường kiếm sống này, không có ai bảo vệ xác thực là không được.

 

Nàng chỉ nói với tiểu cô nương kia:

-"Hôm nay có bạc, nhưng không được nói với người ngoài, đợi khi về nhà để gia gia nãi nãi mua đồ ăn ngon cho ngươi."

 

Tiểu cô nương gật đầu liên tục, nheo mắt cười tít, rất dễ nhìn.

 

Mọi người đang ăn cơm uống trà, có người còn mở túi rượu ra uống hai ngụm. Phượng Vũ Hoành cũng không quản, ngược lại cũng là ngồi xe ngựa, uống nhiều rồi thì ngủ, không đáng ngại gì.

 

Chỉ là mới ăn không lâu, lại có mấy chiếc xe ngựa từ phía đông đường nhỏ chạy đến đầu này, cũng tại trước sạp trà này dừng lại, sau đó một bà đen mập cùng một nam nhân cao lớn như đồ tể đi đến phía này, đầu tiên là chớp mắt nhìn nhóm người Phượng Vũ Hoành, trên mặt bà tử hơi lộ vẻ cảnh giác.

 

Nhưng tên đồ tể không để ý những cái này, lớn tiếng hô vào trong sạp trà:

-"Gói hai mươi cái bánh mì thô của các ngươi cho ta, chúng ta muốn mang đi."

 

Hai vợ chồng già đáp lời, nhanh chóng bận rộn. Thế nhưng tên đồ tể chớp mắt nhìn trúng nước trà đám người Phượng Vũ Hoành đang uống, ngửi được mùi thơm, không cần hỏi, nhất định là trà ngon cực phẩm.

 

Hắn lớn tiếng mà reo lên:

-"Loại trà này, lại ngâm một ấm to, chứa vào trong túi nước, chúng ta mang đi!"

 

Lão già nghe, nhanh chóng giải thích:

-"Vị gia này, trà đây là mấy khách quan này chính mình mang tới, chẳng phải lều trà nhỏ chúng ta có thể bán nổi. Ngài muốn giải khát, trà nơi này của chúng ta một đồng tiền một chén, chẳng qua cũng không nói dối ngài, chỉ là chút lá trà bọt, tức là uống ấm thân, giải giải khát mà thôi."

 

-"Chính mình mang?"

 

Tên đồ tể liếc mắt ngó một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Tưởng Dung. Lại cân nhắc một hồi, thì thầm với bà tử bên cạnh vài câu, đã thấy bà tử kia lắc lắc đầu, hai người cầm bánh mì thô cho tiền đồng vội vã liền đi trở về xe ngựa.

 

Tưởng Dung khó giải, nhỏ giọng hỏi Phượng Vũ Hoành:

-"Nhị tỷ tỷ, vừa rồi bọn hắn nói cái gì vậy? Sao muội thấy là đang nói chúng ta?"

 

Phượng Vũ Hoành cười gằn,

-"Chỉ hai chúng ta ăn mặc tốt nhất, bên người cũng đều có hạ nhân hầu hạ, Bởi vậy, cái người thoạt nhìn như đồ tể đánh chủ ý lên hai ta, muốn bắt trói tỷ muội chúng ta đi đổi tiền."

 

-"A?"

 

Tưởng Dung kinh hãi, lập tức "Phốc xuy" thoáng cái đã cười. Trói nàng đến là dễ dàng, chẳng qua nàng bây giờ đang cùng một chỗ với Nhị tỷ tỷ nhà mình, đây là tặc nhân nơi nào ăn gan hùm mật báo, lại dám trói nhị tỷ tỷ nàng? Đến cuối cùng ai trói ai còn chưa biết! Tưởng Dung ở phương diện này đối với Phượng Vũ Hoành đấy là hoàn toàn tự tin, một chút cũng không hàm hồ.

 

Tiếng cười của nàng còn có tiếng nói của Phượng Vũ Hoành một chút cũng không có thèm che giấu, bị bà tử cùng tên đồ tể kia nghe rõ ràng, bà tử kia cũng không có phản ứng gì, nhưng tên đồ tể rõ ràng tính tình khá lớn, dừng bước đột nhiên quay đầu lại, chỉ vào hai người Phượng Vũ Hoành lớn tiếng quát hỏi:

-"Mẹ nó hai kẻ tiện nhân, các ngươi mới vừa nói gì?"

 

Hắn bên này quát một cái, cũng làm cho ba tổ tôn lều trà sợ hãi, lão già vội vàng tiến lên khuyên, không ngừng chịu tội với tên dáng đồ tể, lão bà cũng khuyên Phượng Vũ Hoành bớt tranh cãi, đi ra khỏi nhà nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

 

Nhưng tên đồ tể lời đã nói ra, dù cho Phượng Vũ Hoành đầu này không có phản ứng, thế nhưng Ban Tẩu trong đám ám vệ không nghe được. Tiện nhân à? Hai chữ đây là dùng miệng nói chứ? Tốt lắm! Thân ảnh hắn hơi động, đám người chỉ cảm thấy hoa mắt, đều không nhìn ra là ai hiện ra trước mắt, chỉ là một đạo hư ảnh.

 

Tiếp theo, tên đồ tể liền cảm thấy hai bên quai hàm của hắn bị người nắm chặt, hắn chỉ muốn thoát khỏi, nhưng thứ nắm quai hàm giống như là kìm sắt, dù như thế nào cũng tránh không được. Trong khoảng khắc giãy dụa thế này, đột nhiên trong miệng nóng lên, cũng không kịp cảm thấy đau, một vật gì đó từ trong miệng rơi ra, rơi trên mặt đất. Cũng trong nháy mắt, quai hàm buông lỏng, bóng người trước mắt thoáng qua, thoáng cái đã biến mất không còn tăm hơi.

 

Mà hắn thì kinh ngạc cúi đầu, muốn xem thử vật rớt đến trên đất đến cùng là cái gì, đồng nhất xem không quan trọng lắm, hắn cả kinh kêu to một tiếng quái dị, đặt mông liền ngồi trên mặt đất.

 

Tiểu cô nương lều trà cũng bị doạ kêu to, vợ chồng già nhanh chóng ôm cháu gái vào trong ngực, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn nữa.

 

Bà tử đen mập cũng sợ hãi, bởi vì rơi trên mặt đất vật chính là đầu lưỡi đại hán kia, một cái lưỡi máu dầm dề bị cắt đứt tận gốc, ném xuống đất, miệng chảy đầy máu, đau đến hôn mê bất tỉnh.

 

Bà bị doạ từng bước bước về sau, nhìn chằm chằm một đám người trước mặt, càng nhìn càng là hoảng sợ.

 

Vừa rồi đại hán kia đã đề nghị với bà, nói hai cô nương kia không tệ, không bằng cùng nhau mang đi, đến lúc đó còn có thể lĩnh thêm chút tiền thưởng. Nhưng bà không đồng ý, bởi vì bà chú ý tới đám người này sợ không phải người thường, những thanh niên mặc áo đen rõ ràng chính là cao thủ, phía bên mình tổng cộng chỉ bốn tên tay chân, thật phải động thủ chắc chắn ăn thiệt thòi.

 

Cũng không nghĩ đến, hai cô gái nói chọc giận tên đồ tể, tên đồ tể liền mắng một câu tiện nhân thì bị cắt đầu lưỡi, trước mắt tiến cũng không được lui cũng không xong, trong lúc nhất thời bà cũng không biết nên làm sao cho tốt.

 

Tưởng Dung cũng không ngờ ám vệ của Phượng Vũ Hoành lại máu tanh như thế, doạ nhắm mắt lại không dám nhìn.

 

Thế nhưng Hoàng Tuyền đứng bên cạnh các nàng lại nổi giận, trừng bà tử kia lớn tiếng nói:

-"Ác nhân đến từ nơi nào? Dám nhục mạ tiểu thư nhà ta? Cắt đầu lưỡi thật đúng là nhẹ, Ban Tẩu, sao ngươi không trực tiếp băm người?"

 

Ban Tẩu phiên cái xem thường, lại bắt đầu làm đấu tranh với một khối thịt thỏ, đồng thời cũng đáp:

-"Vậy thì quá máu tanh, chúng ta còn chưa ăn cơm xong đây!"

 

Tưởng Dung nghe gật đầu liên tục, rất tán thành.

 

Nhưng Hoàng Tuyền không cho rằng như thế,

-"Người chửi tiểu thư nên giết, giữ lại cũng là kẻ gây họa! Ta nhìn các ngươi không giống người tốt! Nói.... Các ngươi rốt cuộc làm gì? Trong mấy chiếc xe ngựa kia chứa cái gì?"

 

Phía bên nàng rêu rao lên, một đầu khác, chỗ xe ngựa đối phương cũng đi đến bốn gã đại hán, một tên trong đó lôi tên đồ tể hôn mê đi, lúc trở về lại hỏi bà tử kia:

-"Thẳng thắn giết hết hả!"

 

Bà tử quả thực không méo lệch cái mũi, nhỏ giọng nói:

-"Có phải hay không các người ngốc? Vừa rồi thân thủ người ta như vậy, chúng ta làm sao đánh thắng được?"

 

Bà giậm chân một cái, ngược lại liền đổi một bộ mặt khác, càng là đối với Phượng Vũ Hoành nịnh hót cười phá lên, đồng thời quăng phất khăn trong tay nói:

-"Oái! Vị tiểu thư này, thật là hiểu lầm! Hiểu lầm! Vừa rồi tên kia nói chuyện không xuôi tai, ngài giáo huấn đúng, đầu lưỡi này cắt tốt, nếu như ngài không cắt, sợ là ngày sau hắn vẫn phải gây họa."

 

-"Ừ."

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-"Nói như vậy, ta là giúp các ngươi dọn dẹp môn hộ? Trừ đi một cái phiền phức thích gây họa?"

 

-"Đúng vậy, Đúng vậy!"

Bà tử kia cười theo, vẻ mặt lại vô cùng cứng ngắc, Rõ ràng cố gượng cười ra.

-"Cô nương đại nhân đại nghĩa, gặp loại người nói không giữ mồm giữ miệng nên giáo huấn, lão nô tạ ơn cô nương ra tay."

 

-"Tạ ơn hả?"

Vương Lâm bất chợt mở miệng,

-"Chỉ nói ngoài miệng cảm tạ sao được? Nếu là tạ ơn, phải lấy ra cái thành ý! Tiểu thư chúng ta thông thường thế nhưng không tùy tiện ra tay giúp người làm niềm vui, cho nên các ngươi nhìn thử, nên ra bao nhiêu bạc biểu đạt cám ơn?"

 

Một câu nói, thế nhưng đem mấy người kia sợ ngây người! Đây là tình huống thế nào? Quanh năm đánh cướp, hôm nay bị người khác cướp à?

 

Ngay cả bà tử đen mập cũng chợt bật cười:

-"A! Tiểu huynh đệ làm ăn đây là làm đến quen đường quen ngõ?"

 

Bà đối với Vương Lâm không có khách khí như đối với Phượng Vũ Hoành, cười lạnh nói:

-"Lại nói ra như vậy, cũng không sợ chém gió to quá gãy lưỡi."

 

Vương Lâm cũng cười lớn,

-"Đầu lưỡi của ta mọc tại trong miệng mình, có phải không sợ gió lớn, đến là người của các ngươi, đầu lưỡi rơi trên mặt đất, thế nhưng phải cẩn thận chút, gió lớn không ngại, vạn nhất con chó hoang từ nơi nào đến, sẽ tha đi ăn hết."

 

-"Ngươi --"

 

Bà tử kia cũng bị tức giận, lại nhìn nhìn Phượng Vũ Hoành, một cô nương rất dễ nhìn, thế nào vào lúc này nhìn trên mặt cũng một tướng mạo đánh cướp?

 

Bà ổn định tâm tư, không hề tính toán với Vương Lâm, thế nhưng nói với Phượng Vũ Hoành:

-"Lão thân ăn nói khép nép, nhưng cô nương vẫn là không nể mặt mũi. Nếu như vậy, lão thân cũng không sợ bày ra thân phận, nói thiệt cho các ngươi biết, lão thân thế nhưng là người phủ Cửu hoàng tử trong kinh đô, điêu dân các ngươi lại muốn kiếm chuyện với Cửu điện hạ?" [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 858:

☆, Nữ tử đưa cho Cửu điện hạ.....

 

Một câu "người phủ Cửu hoàng tử", bà tử đen mập vốn tưởng là đối phương nhất định sẽ bị hù dọa, dù sao phóng tầm mắt cả Đại Thuận, bất kể là quan quân hay thương nhân, vừa nghe nói tên Cửu diêm vương cũng phải tránh đi ba phần, không nói chạy đến xó xỉnh đi ngồi run cầm cập, cũng là tận lực thoái nhượng, tuyệt đối không thể đối kháng.

 

Thế nhưng bà tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi mình thả ra "hào ngôn" này, chẳng những không có thu được hiệu quả như dự đoán, ngược lại là chọc đám người này cười, có người cười ha ha, thậm chí có người đã cười đến che lại bụng, y hệt nghe được chuyện buồn cười nhất khắp trong thiên hạ.

 

Bà vạn phần khó giải,

-"Các ngươi là ngốc phải không? Như là một đám ngốc tử, lão thân tính toán với các ngươi cũng bị mù mắt."

 

Nói chuyện, chột dạ bước về sau vài bước, xoay người muốn rời khỏi, lại bị ám vệ Phượng Vũ Hoành bên này ngăn lại.

 

-"Các ngươi muốn làm gì? Ỷ vào nhiều người liền muốn khởi sự phải chăng? Ta xem các ngươi chẳng phải ngốc chính là điếc, không nghe lão thân vừa mới nói cái gì sao? Chúng ta là người phủ Cửu hoàng tử, các ngươi có biết kết cục đối nghịch với Cửu hoàng tử không? Có phải các ngươi căn bản là không nghe rõ cái gì gọi là Cửu hoàng tử? Chính là con trai thứ chín của đương kim thánh thượng, Ngự Vương điện hạ!"

 

Bà nói ra dáng, lại là chọc người bên Phượng Vũ Hoành cười từng trận, Vương Lâm lớn tiếng nói:

-"Ngươi bà già này, miệng xấu lòng dạ xấu thì thôi vậy, sao còn dám ném ra uy danh Cửu hoàng tử? Còn dám giả mạo người Ngự vương phủ? Điên rồi phải không?"

 

Bà tử đen mập thốt ra:

-"Các ngươi mới điên rồi!"

 

Vương Lâm còn muốn đáp lời, lại để cho Phượng Vũ Hoành đoạt trước tiên, nàng hỏi bà tử kia:

-"Nếu nói là người phủ Cửu hoàng tử, vậy chuyến đi này của các ngươi đây là muốn đi đâu? Ta thấy đây chẳng phải hướng đi kinh đô."

 

Nàng vừa nói vừa nhìn về phía mấy chiếc xe ngựa phía sau, lại hỏi một câu:

-"Trong xe ngựa là người nào?"

 

Nàng có thể nhìn ra xe ngựa đang lay động, Rõ ràng bên trong có người đang vùng vẫy.

 

-"Ngươi đây đừng có xen vào!"

Bà tử phiên cái xem thường,

-"Cũng không cân nhắc một chút phân lượng của mình, lại dám hỏi thăm chuyện Cửu hoàng tử? Ngươi cho rằng ngươi là ai hả?"

 

Phượng Vũ Hoành cười cười,

-"Ta là ai? Nói ra sợ hù chết ngươi. Hôm nay vốn cũng không muốn tính toán nhiều với các ngươi, nhưng các ngươi cũng đã ném ra tên Cửu hoàng tử, chuyện này nếu ta mặc kệ, thật vẫn không còn gì để nói."

 

-"Hả?"

Bà tử khó giải,

-"Ngươi nói lời này là có ý gì?"

 

-"Ý trên mặt chữ."

 

Phượng Vũ Hoành đứng dậy đi về phía trước, bất chợt lại dừng lại, nhìn một người trong một đoàn của mình. Đấy là một đại phu của Bách Thảo Đường, còn khá là trẻ, hơn 20 tuổi.

 

Trước khi xuất hành tất cả mọi người đã hoá trang khác nhau, vừa vặn người nọ mặc một thân quý khí, ra vẻ công tử nhà giàu.

 

Nàng đánh ra chủ ý, bất chợt hành lễ với người nọ, mở miệng nói:

-"Bát điện hạ, bà tử này nói bà là người phủ Cửu điện hạ, không biết ngài đã từng thấy qua?"

 

Đại phu Bách Thảo Đường cũng là Phượng Vũ Hoành cùng Diêu Hiển hai người tự tay mang ra ngoài, không chỉ y thuật qua ải, nhân phẩm qua được, ngay cả năng lực phản ứng cũng là rất nhanh.

 

Nghe được Phượng Vũ Hoành đột nhiên nói một câu như vậy, người nọ gần như trong nháy mắt liền hiểu qua đây là ý gì, vì thế khóe môi hơi mím, hết khả năng để khí chất của mình càng giống chút người nối dõi hoàng gia, không ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng nói:

-"Chuyện cười, xưa nay bổn vương ở phủ Cửu đệ chưa từng thấy loại hung hăng vừa đen vừa mập này?"

 

Một câu nói, chọc bà tử đen mập kia tức giận gần chết, đương trường trở mặt:

-"Cuồng đồ lớn mật ở đâu ra, lại dám giả mạo Bát điện hạ? Dáng dấp ngươi như thế còn dám tự xưng là Bát điện hạ? Cũng không sợ Bát điện hạ biết được sẽ lột da của ngươi! Lão thân thế nhưng là tâm phúc của Bát điện hạ hiện nay, người khác không nhận ra, tôn nhan điện hạ ta chính là nhắm mắt đều có thể nhận ra được! Há dung nạp ngươi nghịch tặc này giả mạo?"

 

-"Tâm phúc của Bát điện hạ hiện nay!"

Phượng Vũ Hoành đạt được mục đích, cũng không diễn kịch với đại phu kia nữa, lạnh lùng nhìn bà tử kia,

-"Tâm phúc của Bát điện hạ hiện nay, ngươi giả mạo ma ma phủ Cửu điện hạ làm chi? Chẳng lẽ là làm cái buôn bán gì không muốn để người khác nhận ra, muốn úp chậu nước dơ đến trên đầu Cửu điện hạ?"

 

Trong lòng bà tử kia kinh hãi, biết chính mình nói sai lời làm lộ, nhưng lời đã nói ra, lại thu về cũng không kịp, vì thế bà đứng ra, lớn tiếng nói:

-"Là người Bát điện hạ hay người Cửu điện hạ khác nhau ở chỗ nào? Nói chung chúng ta là người phủ hoàng tử, bọn tiểu dân các ngươi còn không mau mau tránh ra, khó xử phủ hoàng tử, cũng biết kết cục là cái gì?"

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, nói:

-"Biết, kết cục rất đơn giản, chính là một cái chết. Chẳng qua chết đối với các ngươi mà nói vẫn còn quá thống khoái, huống chi ta còn rất muốn biết một chút các ngươi đánh cờ hiệu Cửu điện hạ đến cùng làm những buôn bán gì?"

 

Nàng nói xong, nhanh chân bước tới, chạy thẳng tới mấy chiếc xe ngựa kia.

 

Tráng hán bên người bà tử muốn tiến lên cản, nhưng thân thủ của bọn hắn so với một đám ám vệ Ban Tẩu mang theo kém hơn quá nhiều quá nhiều, suýt nữa vốn là cánh tay cũng chưa đợi nâng lên một nửa, đã bị ám vệ tháo ra mấy cái khớp xương cánh tay, đau đến "ngao ngao" thét lên.

 

Phượng Vũ Hoành vận khinh công cất bước tốc độ cực nhanh, gần như không có quá lâu liền đến trước xe ngựa, rút roi từ trong tay áo ra, hướng phu xe mắt như hung thần ác sát trừng nàng hung hăng vung lên, ngay lập tức phu xe bị đánh ngã trên mặt đất.

 

Lại một roi quất tới, màn xe xe ngựa bị quất mở, nàng nhìn thấy bảy, tám nữ hài tử chen chúc tại một chỗ trong thùng xe, người người tóc tai rối bời dung mạo tiều tụy, áo khoác cũng có dấu vết lôi xé.

 

Màn xe vừa đứt, các nữ hài tử bị doạ co rút thành một cục, hoảng sợ trừng to mắt nhìn nàng. Cũng có người lá gan lớn, đã đứng lên nỗ lực muốn làm ngã xe, thế nhưng các nàng đều bị trói tay chân còn bịt miệng, không làm được gì. Trước mắt nhìn thấy Phượng Vũ Hoành, trong mắt ôm mong chờ, như là có lời muốn nói.

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền chạy theo sát phía sau, ở Phượng Vũ Hoành bày mưu tính kế thả các nữ hài tử đó từ trên xe ra, còn cởi ra trói buộc.

 

Phía sau, Vương Lâm cũng mang theo một đám thầy thuốc đến mấy chiếc xe ngựa khác, cũng thả nữ hài đằng sau xuống. Những người này chân vừa chạm đất, dây thừng chùng xuống, ngay lập tức có người muốn chạy trốn, ám vệ hành động cực nhanh, nghiêng mình né liền chặn người lại, sau đó làm thành một vòng, ngăn trở các nàng dự định chạy trốn.

 

Vải rách bịt miệng cũng được thả ra, có nữ hài tử oa oa khóc lớn, còn có hoảng sợ hỏi:

-"Các ngươi là một bọn sao? Vì sao thả chúng ta xuống lại còn không để chúng ta đi? Chúng ta phải về nhà, chúng ta đều là hài tử gia đình tốt, là bị bà tử kia trói tới mà!"

 

-"Đánh rắm!"

Bà tử kia cũng gấp, nữ hài thiên tân vạn khổ tìm đến cứ như vậy bị người thả đi, hôm nay cho dù bà không chết tại chỗ, sau khi trở về cũng phải bị chủ tử xử quyết! Dưới tình thế cấp bách bà chỉ vào những cô gái này giậm chân mắng to:

-"Ta phi! Nữ hài gia đình tốt sao? Các ngươi chẳng qua là nữ tử trong hoa lâu, lão bà tử có thể dẫn các ngươi đến Nam giới đi hầu hạ quân gia là phúc phận của các ngươi, các ngươi đừng được tiện nghi còn ra vẻ."

 

-"Đến Nam giới đi hầu hạ quân gia?"

Hoàng Tuyền buồn bực hỏi một câu:

-"Hầu hạ cái quân gia gì? Làm quân kỹ sao? Trong quân doanh có hồng trướng, cũng đúng là vậy, nhưng vì cái gì phải từ nơi xa như vậy vận chuyển quân kỹ đi tới? Gần đó tìm chẳng phải không được sao?"

 

-"Hừ!"

Bà tử kia chớp mắt trừng Hoàng Tuyền,

-"Ngươi biết cái gì! Hiện tại bờ Nam 30 vạn đại quân cũng đã thuộc về Cửu điện hạ chúng ta quản lý, Cửu điện hạ đây chính là quý tử kinh đô, những tiểu lẳng lơ phía nam đều bị các tướng sĩ chơi đùa không sai biệt lắm, Cửu điện hạ là hoàng tử, làm sao có thể kiếm người mà người khác để lại? Chúng ta phải từ địa phương xa vận chuyển tới nam giới, đợi chuyển đến, đại quân Cửu điện hạ cũng nên đến, vừa vặn hưởng dụng."

 

Bà càng nói càng đắc ý, lại tự xưng là người bên cạnh cửu điện hạ.

 

Phượng Vũ Hoành nghe được thẳng cau mày,

-"Đại quân Cửu điện hạ muốn đi nam giới à? Bây giờ Cửu điện hạ vẫn còn ở kinh đô, Nam giới cũng còn chưa có chiến báo truyền về, tin tức này ngươi từ chỗ nào lấy được? Thế nào, Nam giới sẽ khởi chiến tranh, chuyện này Bát điện hạ rõ ràng trong lòng? Vậy muốn khởi chiến tranh chính là người nào? Chẳng phải Bát điện hạ các ngươi an bài ra chứ?"

 

Nàng lạnh lùng nhìn bà tử kia, ánh mắt như đao, doạ bà tử kia không tự chủ liền lui về sau một bước, nhưng đụng phải một ám vệ đã rút ra chủy thủ.

 

-"Ngươi... Các ngươi là người nào?"

 

Bà rốt cục ý thức được không đúng, nghe ra dường như đối phương vô cùng hiểu rõ hướng đi trong kinh thành, sẽ không phải cũng là người phủ hoàng tử nào chứ?

 

-"Tiểu thư! Cứu lấy chúng ta!"

Lúc này, trong nữ hài bị trói, có một người bất chợt quỳ xuống lớn tiếng nói:

-"Ngài đừng nghe bà tử kia nói bậy, tỷ muội chúng ta chẳng phải nữ tử hoa lâu, ta là tứ tiểu thư tri châu phủ Bồng Châu, là thứ nữ, tuy nói người trong nhà không quá tiếp đãi, nhưng cũng là nữ nhi đứng đắn, ngày mười lăm tháng giêng đi ra xem hoa đăng thất lạc cùng hạ nhân, bị bọn họ trói đi. Tiểu thư, van cầu ngài cứu lấy chúng ta, chỉ cần có thể đưa ta về nhà ở Bồng Châu, người nhà ta sẽ có thâm tạ."

 

Được nàng dẫn đầu, các nữ tử khác cũng bắt đầu tự giới thiệu.

 

Để Phượng Vũ Hoành ngoài ý là, trong này có rất nhiều là nữ tử nhà quan, mặc dù không phải, cũng là nữ nhi thương hộ, không có một người nào là dân chúng bần dân.

 

Nàng dần dần hiểu rõ, chỉ có cô nương nhà giàu mới được nuông chiều, thân mình được bảo dưỡng tốt, dáng dấp cũng xuất chúng một chút. Đương nhiên, bên trong khó tránh còn có một chút vấn đề, bà già này luôn mồm luôn miệng đánh cờ hiệu Cửu hoàng tử, những hộ quan gia thương gia mất nữ nhi nhất định phải phái người đi tìm, cho dù chẳng tra được rõ cũng là ngầm hỏi, một khi hỏi thăm ra việc này có quan hệ tới Cửu hoàng tử, sự việc sợ sẽ không dễ dàng giải quyết thế này.

 

Nàng không thèm tranh luận với bà tử kia, nói với mấy cô gái này:

-"Cứu các ngươi có thể, nhưng chẳng phải hiện tại liền để các ngươi đi. Nơi đây là ngoại thành, dù ta thả các ngươi, các ngươi cũng chạy không xa, khó bảo toàn mới ra long đàm lại vào hang hổ. Các ngươi lại theo chúng ta đi, đến Thụ Châu ở phía trước, tự ta sẽ an bài người đưa các ngươi ai về nhà nấy."

 

Nàng nói xong, cũng không chờ mấy nữ hài tử đó trả lời, liếc mắt ra hiệu với ám vệ, ám vệ lập tức bắt bà tử cùng mấy tên tráng hán kia lên xe ngựa. Tất cả mọi người liên quan với bà tử kia một lần nữa nhét vào trong xe ngựa, phu xe đổi thành ám vệ, một lần nữa chuẩn bị.

 

Tổ tôn ba người chủ lều trà nhìn đến sững sờ, nàng sợ hù đến tiểu cô nương kia, nghĩ một lát, từ trong không gian lấy ra một số kẹo nhét cho nàng, lại cho đôi lão phu thê kia ngân phiếu năm mươi lượng.

 

-"Các ngươi cũng nghe được, bà tử đen mập kia là người bên cạnh Bát hoàng tử, chuyện hôm nay là các nàng nghe theo Bát hoàng tử bày mưu tính kế lừa bán nữ tử đàng hoàng đi về phía nam đảm nhiệm quân kỹ, nhưng không hề quan hệ gì với Cửu điện hạ. Các ngươi không thể nói lung tung, hư hỏng thanh danh của Cửu hoàng tử."

 

Lão phu thê là người thành thật, nhưng cũng không ngốc, ngọn nguồn thấy rõ ràng, vì thế vội vàng gật đầu:

-"Tiểu thư yên tâm, chúng ta tuyệt đối không nói lung tung, Cửu hoàng tử là oan uổng, phàm là có người hỏi tới, chuyện hôm nay chúng ta sẽ theo sự thực đáp lời."

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, không nói cái gì nữa, xoay người lên xe ngựa, phân phó phu xe:

-"Toàn lực đi tới Thụ Châu, không tiếp tục dừng lại giữa đường."

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 08/08/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts