Thần Y Đích Nữ - Phần 279 (859-861)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 859:

☆, Âm mưu Bát hoàng tử..…

 

Trên đường hướng Thụ Châu, tinh thần mọi người đều sốt sắng cao độ, Vong Xuyên Hoàng Tuyền thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, chú ý động tĩnh những xe ngựa kia.

 

Mấy chiếc xe ngựa kia bị đoàn xe Phượng Vũ Hoành kẹp ở giữa, để xác định trước sau đều có thể bảo vệ, ám vệ cưỡi ngựa cũng trọng điểm vây quanh hai bên mấy xe ngựa kia, chỉ có một mình Ban Tẩu vẫn cưỡi ngựa đi theo xe Phượng Vũ Hoành, một tấc cũng không rời.

 

Tưởng Dung ngồi trong xe, mặt phẫn hận, nàng nghĩ không thông, nói:

-“Muốn tìm quân kỹ, cho dù phải từ địa phương xa tìm, những nữ tử hoa lâu còn chưa đủ sao? Vì sao phải bắt cóc nữ tử đàng hoàng? Nhị tỷ tỷ, vừa rồi cô nương kia nói nàng là thứ nữ trong nhà tri châu Bồng Châu, là thật vậy chăng? Đám người bà tử kia có lá gan bao lớn, lại dám trói nữ tử nhà quan? Bà ta không sợ tri châu Bồng Châu tra tới chém đầu của bà à?

 

Tưởng Dung càng nói càng tức, tức giận đến ở trên xe thẳng giậm chân.

 

Vong Xuyên với Phượng Vũ Hoành nghĩ cùng một ý, thấy Phượng Vũ Hoành không lên tiếng, chủ động mở miệng đáp vấn đề của Tưởng Dung, nàng nói:

-“Lẽ nào Tam tiểu thư đã quên bà tử kia là nói như thế nào? Các nàng thế nhưng đánh cờ hiệu Cửu điện hạ, có tên tuổi Cửu điện hạ trấn áp, cho dù tri châu Bồng Châu tra được, lại nói được gì? Một cái thứ nữ mà thôi, nếu như đích nữ, còn có thể đến trong kinh thành đi làm ồn ào, vì một thứ nữ đắc tội Cửu điện hạ, thực sự không đáng!

 

-“Chẳng qua trực tiếp trói đích nữ khẳng định là có khó khăn, đích nữ đại hộ nhân gia thông thường ra ngoài cũng có hộ vệ đi theo, bản lĩnh bà tử kia cũng không quá lớn. Đến là những thương hộ nhân gia kia, nếu như nữ nhi bị trói vừa vặn là trong nhà bọn hắn vô cùng bảo vệ, chuyện này sợ là sẽ ầm ĩ đến kinh thành.

 

Nàng nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, hỏi một câu:

-“Tiểu thư, Ngài nói đúng không? Bồng châu cách kinh thành đều không xa.

 

Phượng Vũ Hoành như cũ không lên tiếng, lúc này Hoàng Tuyền cũng phân tích nói:

-“Nữ tử bị trói đi tương đương với thanh danh xấu, sợ là có gia đình căn bản cũng không sẽ đi tìm? Nữ nhi như vậy dù cho tìm trở về, cũng là một phế nhân, không chỉ không ai thèm lấy, ở nhà cũng vậy sẽ bị người chỉ chỉ chỏ chỏ, liên quan những nữ nhi khác trong nhà cũng gặp họa theo. Theo ta thấy, có hơn một nửa gia đình sẽ chọn trầm mặc, coi như người câm ăn hoàng liên, tự mình nuốt đắng.

 

-“Sau khi đến Thụ Châu nghĩ ra lý do, không nên để cho những nữ tử kia quá lúng túng.” Phượng Vũ Hoành đột nhiên nói một câu thế này, sau đó lại nhắm mắt, không nói nữa.

 

Vong Xuyên biết ý của nàng, gật đầu nói:

-“Tiểu thư yên tâm, tri châu Thụ Châu giao hảo với Thất điện hạ, đoạn đường chúng ta đi đất phong này mấy tỉnh phủ châu huyện phải đi ngang qua….. hai vị điện hạ cũng đã phái người sớm chào hỏi, đều tính là người mình. Đến lúc đó chúng ta để cho tri châu Thụ Châu đứng ra, nói nữ hài tử đó là phu nhân hắn mời đến Thụ Châu chơi, lại cho người thông báo trong nhà, trong thư viết tinh tường tình huống, sau đó để người nhà các nàng đón nữ nhi mặt mày rạng rỡ về.

 

-“Trong thư nhất định phải viết tinh tường là người Bát điện hạ trói nữ nhi của bọn họ, còn đánh cờ hiệu Cửu điện hạ muốn hư hỏng thanh danh Cửu điện hạ. Tiểu thư nhà chúng ta tâm địa tốt, cứu người.

Hoàng Tuyền ở bên cạnh nói chen vào,

-“Nói chung không thể để cho Bát hoàng tử nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Đấy là cần thiết.

 

Xem ra chiến sự nam giới chẳng mấy chốc sẽ xảy ra, sợ là hiện tại đã có động tĩnh, chỉ có điều đường xá quá xa, bây giờ còn chưa có truyền tới kinh thành. Chẳng qua trong lòng lão Bát nhất định đã biết rõ, sau khi đến kinh thành hắn cũng không ngừng liên hệ với mấy nước nhỏ đại mạc, bằng không sẽ không trước tiên liền nẩy lên cái chủ ý thế này. Chỉ có điều số mệnh bà tử đen mập này không tốt, gặp nàng, cũng không biết là nghĩ như thế nào, lại đi con đường này, Bát hoàng tử không nói cho bà ta biết đi phía này rất có thể va chạm nàng sao?

 

Phượng Vũ Hoành cau mày, bất chợt có một dự cảm rất xấu, nàng bất chợt mở to mắt nhìn, đến là dọa người trong xe giật mình. Nhất là Sơn Trà, đang rót nước cho Tưởng Dung, suýt nữa ném bình đồng đi, cũng nhờ Hoàng Tuyền ở bên cạnh nâng tay.

 

-“Tiểu thư, sao thế?

Vong Xuyên thấy thế nhanh chóng đặt câu hỏi,

-“Có phải là nghĩ tới cái gì không?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Bà tử này va vào chúng ta không phải ngẫu nhiên, cũng chẳng phải vận khí bọn họ không tốt, mà là Bát hoàng tử cố ý an bài. Muốn dùng cái này để cảnh cáo chúng ta, cũng xem như nhắc nhở, cuộc chiến giữa hắn và Huyền Thiên Minh đã chính thức bắt đầu. Bất kể là ngoài sáng hay bí mật, hắn cũng sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp tiến hành vây chặt Huyền Thiên Minh, mà đội ngũ giống như bà tử đen mập kia vận chuyển quân kỹ, không chỉ là một cái này. Bây giờ cả Đại Thuận, sợ là bốn phương tám hướng đều có đội ngũ như vậy đang hành động, tất cả đánh cờ hiệu Cửu điện hạ, làm hỏng thanh danh Cửu điện hạ. Sau đó trực tiếp vận chuyển người tới nam giới, tại nam giới lại tuyên dương trắng trợn một phen, chờ sau khi Huyền Thiên Minh đến nam giới, sợ là sẽ bị tập thể dân chúng chống lại.

 

Nàng xoa trán,

-“Dân chúng Nam giới chống lại còn khá tốt, những người này ra tay đều chọn những quan gia, chưa chừng lại có quan viên cáo trạng bẩm báo kinh thành, lại bị những người theo phe Bát hoàng tử ở trong triều thổi phồng…..

 

-“Vậy chẳng phải thanh danh Cửu điện hạ sẽ bị hủy sao?

Hoàng Tuyền hận đến nghiến răng,

-“Chết tiệt, Bát hoàng tử luôn mánh khóe đằng sau, hắn có bản lĩnh sao không công khai đến? Chân ướt chân ráo đánh một trận!

 

-“Hoàng vị, chuyện như vậy làm sao có thể là đao thật tên thật đánh tới.

Vong Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng đối với chuyện này không có cách nào, chỉ đành mong đợi vào Phượng Vũ Hoành:

-“Tiểu thư, người xem việc này phải làm gì đây? Chúng ta trơ mắt mà nhìn Cửu điện hạ đeo cái nồi đen này à?

 

Phượng Vũ Hoành cười khổ,

-“Bằng không còn có thể làm sao? Sợ là từ một khắc lão Bát giao binh quyền nam giới ra, chuyện này cũng đã trong bóng tối đưa ra. Một cái hai cái chúng ta còn có thể phái người đi cản, nhưng sao có thể chỉ một cái hai cái, sợ là mười cái tám cái cũng không nhất định, chúng ta ngăn cũng ngăn không được.

 

-“Vậy phải làm sao mới được?

Hoàng Tuyền cũng nóng nảy,

-“Thực sự không được, để các tiểu thư trong xe ngựa phía sau làm chứng cho Cửu điện hạ đi?

 

-“Sao có thể.

Tưởng Dung nói

-“Vừa rồi ngươi còn nói các nàng chỉ sợ thanh danh xấu, nếu như đi ra làm chứng, chẳng phải là phải truyền ra chuyện mình bị bắt? Chẳng qua…..

 

Nàng dừng một chút, nhìn về phía Phượng Vũ Hoành,

-“Nhị tỷ tỷ, tỷ nói xem nếu như cho các nàng chỗ tốt nhất định, các nàng có nguyện ý làm người làm chứng chuyện này hay không?

 

Trong xe ngựa nhất thời rơi vào vắng lặng, người người đều nghĩ đến khả năng Tưởng Dung nói lên này. Nhưng cho chỗ tốt, có chỗ tốt gì chứ? Tiểu thư nhà quan, không thiếu bạc, không thiếu địa vị, không thiếu….. Không đúng! Phượng Vũ Hoành nháy mắt mấy cái, thật không thiếu bạc và địa vị sao? Tuy nói là tiểu thư nhà quan, nhưng những người đó bất quá cũng chỉ là thứ nữ quan gia, còn có đích nữ thương hộ. Thứ nữ thiếu là địa vị, đích nữ thương hộ thiếu chính là cái thân phận càng cao quý, cùng với một cái việc xã giao với đẳng cấp cao. Hay là, những thứ này nàng có thể làm được.

 

Phượng Vũ Hoành trong lòng hiểu rõ, lại giao cho phu xe tăng nhanh tốc độ, cuối cùng là lúc chạng vạng tối tiến vào thành Thụ Châu.

 

Chính như Vong Xuyên từng nói, từ kinh đô đến quận Tế an dọc theo con đường này, Huyền Thiên Minh cùng Huyền Thiên Hoa hai người đã sớm báo tin với tri phủ tri châu các nơi, căn bản là Phượng Vũ Hoành đến một toà thành đều sẽ được tiếp đón chí cao vô thượng, coi như đến huyện nhỏ, cũng có Huyện lệnh đứng ra sắp xếp.

 

Khi các nàng đi vào thành Thụ Châu, binh lính thủ thành ngộ tính cực tốt nhận ra người, tiến lên xác định qua thân phận xong thì, một đường chạy trở về bẩm báo với tri châu đại nhân, tri châu kia mấy ngày nay luôn luôn chờ Phượng Vũ Hoành đại giá quang lâm, vừa nghe nói vào thành, nhanh chóng mang theo thủ hạ và các quan viên cùng với phu nhân nhà mình ra ngoài nghênh tiếp.

 

Xe ngựa Phượng Vũ Hoành đi thẳng tới cửa phủ nha, vừa xuống xe, thì thấy một đám quan viên quỳ đầy đất, cùng kêu lên vấn an. Liên quan dân chúng chung quanh cũng quỳ xuống, người người đều chứng kiến phong thái Tế An quận chúa.

 

Hôm nay Phượng Vũ Hoành không có tâm tư hàn huyên với quan viên dân chúng, chỉ đơn giản thăm hỏi vài câu, tùy theo tri châu Tống Thiên Tề Tống đại nhân vào phủ nha.

 

Mấy xe ngựa chở nữ hài được an bài vào từ cổng sau, sau khi các nữ tử xuống xe trước tiên đi rửa mặt, đầu này, Phượng Vũ Hoành đã đem chuyện đã xảy ra nói một lần với Tống Thiên Tề.

 

Tống Thiên Tề này là người Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa, theo Huyền Thiên Hoa hơn nhiều năm, cũng xem như tâm phúc, vừa nghe nói chuyện này lập tức nhíu mày, nhanh chóng liền nói:

-“Quận chúa nói để phu nhân hạ quan đứng ra nói là mời các tiểu thư kia đến gặp người, cái này không có vấn đề, thế nhưng nếu những địa phương khác cũng có đội ngũ như vậy, vậy thanh danh Cửu điện hạ thế nhưng đáng lo đấy!

 

Hắn gấp đến thẳng đảo quanh, lãi nhãi không ngừng:

-“Có nghĩ biện pháp gì, mới có thể vạch trần Bát điện hạ làm ác không?

 

Phượng Vũ Hoành khuyên ông:

-“Tống đại nhân chớ vội, việc này ta tự có biện pháp, ngài cùng phu nhân chỉ cần có thể làm chuyện này hoàn mỹ là tốt rồi. Mặt khác, chúng ta sợ là phải quấy rầy trong phủ mấy ngày, hy vọng đại nhân bao dung.

 

-“Quận chúa sao lại nói thế!

Tống Thiên Tề khoát khoát tay,

-“Những chuyện này điều là hạ quan phải làm.

 

Nói rồi, dường như nghĩ đến một chuyện, lập tức nhìn về phía phu nhân mình:

-“Nhớ tới…. hình như phu nhân có một thứ muội gả tới Bồng Châu, làm thiếp tại trong phủ tri châu Phàm Châu?

 

Lưu thị phu nhân Tống Thiên Tề gật gật đầu,

-“Lão gia nói không sai, thiếp cùng với thứ muội đó cũng tính có chút qua lại, hàng năm đều gửi quà lễ năm mới lẫn nhau. Nàng cũng sinh một nữ nhi cho tri châu Bồng Châu, chính là không biết có phải người quận chúa cứu được hay không?

 

Bà nói xong liền đứng lên, hướng Phượng Vũ Hoành bái lạy nói:

-“Chẳng qua, trước tiên thiếp thân đi hậu viện xem thử! Nếu thật là nàng, chuyện này cũng có thể từ trong giúp đỡ chu toàn một hai.

 

Phượng Vũ Hoành cũng nói cám ơn:

-“Dĩ nhiên như vậy là tốt nhất, phu nhân yên tâm, việc này ta cũng sẽ tận lực bảo vệ thanh danh mấy cô nương kia, như vị cô nương nọ đúng là thân thích nhà phu nhân, chỉ cần nàng nguyện ý đi ra làm chứng cho Cửu hoàng tử, ta tự nhiên cũng sẽ đưa mẹ con các nàng một hồi tạo hóa.

 

Lưu thị nhanh chóng lại tạ ân Phượng Vũ Hoành, đồng thời cũng nói:

-“Phải nói thứ muội kia của ta, từ nhỏ để ý nhất chính là thân phận thứ nữ của mình, cũng chính bởi vì là một thứ nữ, cho nên chỉ đành phải làm thiếp cho người. Ta với nàng tuy không thân thiết, nhưng cũng chưa từng bạc đãi qua, nàng làm thiếp cho người, sinh hạ nữ nhi liền cũng là thứ nữ, gần như đều thành một việc hai mẹ con nàng bực bội nhất. Nàng không nghĩ để nữ nhi của mình tương lai đi theo con đường của nàng, thế nhưng lại không có biện pháp nào thay đổi, nếu như quận chúa có thể ở phương diện này giơ tay giúp đỡ, hẳn là tới tay thuận lợi nhất.

 

Bà lưu lại lời nói này xong, liền dẫn nha hoàn vội vã đi đến hậu viện.

 

Thế nhưng Tống Thiên Tề cảm thấy chuyện này kỳ thực là hơi khó, còn muốn vì phu nhân nhà mình giải thích một phen, Phượng Vũ Hoành lại nói:

-“Không sao, một cái thân phận mà thôi, chỉ cần nàng gật đầu đáp ứng, chính bổn quận chúa sẽ có biện pháp. Về phần những người ở hậu viện kia, bà tử còn có mấy gã đại hán, ngày mai ngài đưa tới kinh thành, trực tiếp đưa đến trong tay Kinh Triệu Duẫn Hứa Cánh Nguyên. Ta sẽ phái thủ hạ ám vệ một đường hộ tống, đề phòng có chuyện xảy ra.

 

Tống Thiên Tề gật đầu, Phượng Vũ Hoành lại nói:

-“Ngoài ra, còn muốn Tống đại nhân phối hợp diễn một tuồng kịch…..” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 860:

☆, Kinh thành mới mở Thiên Thảo Đường!

 

Hôm sau trời vừa sáng, tri châu Thụ Châu Tống Thiên Tề thăng đường, công khai thẩm tra xử lý vụ án bà tử đen mập lừa bán nữ tử đàng hoàng đi nam giới đảm nhiệm quân kỹ. Mà Phượng Vũ Hoành lựa chọn lảng tránh, chỉ giao toàn quyền cho Tống Thiên Tề thẩm tra xử lý vụ án này.

 

Có lẽ khi Bát hoàng tử sắp xếp đường dây này xác thực là đánh chủ ý muốn cho Phượng Vũ Hoành gặp phải, cho nàng cái kinh sợ, lại không nghĩ rằng, Phượng Vũ Hoành lại dùng biện pháp công khai thẩm lý này!

 

Bát hoàng tử cho rằng Phượng Vũ Hoành chắc chắn giết chết người này cho hả giận, nhưng đáng tiếc, hắn vẫn quá không hiểu nữ tử này, giết chết, với Phượng Vũ Hoành mà nói, là phương pháp ngu nhất!

 

Bà tử cùng mấy gã đại hán còn có phu xe kia về vụ án này thú nhận thẳng thắn, dưới đại hình cũng nhận tội là Bát điện hạ sai khiến, hơn nữa vu hại là Cửu điện hạ gây nên.

 

Tống Thiên Tề trên công đường tuyên bố áp một đám phạm nhân về kinh đô, giao cho Kinh Triệu Duẫn tiến hành thẩm tra xử lý, còn thân phận các cô gái bị bắt thì ẩn giấu. Đồng thời cũng sai người dán quá trình và kết quả thẩm tra hôm nay đến cả phố lớn ngõ nhỏ Thụ Châu, đồng thời cũng phái người đưa tới tri phủ Mi Thiên phủ thuộc Thụ Châu, đương nhiên, là đánh cờ hiệu Phượng Vũ Hoành, từ Mi Thiên phủ cũng khuyếch đại tuyên truyền, vạch trần tội ác Bát hoàng tử.

 

Đi cùng lúc đó, thư viết cho trong nhà những nữ hài này cũng nhao nhao đưa ra, Lưu thị phu nhân Tống Thiên Tề cũng xác nhận cái thứ nữ tri châu Bồng châu đúng là cháu ngoại nữ của mình, tên là Ngô Phương Phỉ, Lưu thị cũng tự mình viết một phong thư cho thứ muội mình, cũng đối vị tiểu thư kia nói rõ chỉ cần nàng bằng lòng làm chứng, chính Tế An quận chúa sẽ làm chủ cho nàng ngày sau.

 

Thứ nữ khẽ cắn răng, gật đầu đáp ứng. Tuy nói thừa nhận chuyện bị trói mất danh tiếng, làm không cẩn thận đời này đều không ai thèm lấy. Thế nhưng nếu như sau lưng có Tế An quận chúa làm chỗ dựa, vậy thì tất cả đều không giống với lúc trước.

 

Thân nàng tại quan gia, ít nhiều cũng có thể nghe nói chuyện trong kinh thành, người đứng sau lưng Tế An quận chúa là Cửu điện hạ và Thất điện hạ, còn có giao hảo với Đại điện hạ Nhị điện hạ, ngay cả hoàng thượng đều đối với nàng giống con gái ruột vậy. Có thể có người như vậy làm chủ làm chỗ dựa cho nàng, sau này tự nhiên nàng sẽ có cuộc sống tốt.

 

Nàng vừa gật đầu đáp ứng, quay đầu lại cũng nói quyết định của mình với các nữ hài khác, vị tiểu thư này vô cùng có chủ ý, không những mình đồng ý, còn cổ động các nữ hài khác cùng nhau làm chứng. Đương nhiên những nữ hài này không có được bất kỳ bảo đảm gì của Phượng Vũ Hoành.

 

Ngô Phương Phỉ chỉ nói với các nàng:

-“Nếu như chúng ta không có gặp phải quận chúa, hiện tại liền còn tại trong tay những tặc nhân kia, kết cục chính là đưa đến nam giới đi đảm nhiệm quân kỹ. Đến lúc đó đừng nói cái gì thanh danh đối ngoại, sợ là người nhà chúng ta cũng phải tận hết sức phủi sạch quan hệ với chúng ta, thậm chí nhà giống như ta còn rất có thể sẽ phái ra sát nhân dứt khoát giết ta, để tránh mang đến sỉ nhục cho gia tộc. Có thể nói mệnh chúng ta cũng là quận chúa cứu, hiện tại trơ mắt mà nhìn những tặc nhân kia nói xấu Cửu điện hạ, chúng ta sao có thể ngồi yên không để ý đến?

 

Nàng lấy tình để thông hiểu, lấy lý lẽ để cảm động, cũng tính thuyết phục gần một nửa nữ hài. Còn có một vài nữ hài xoay không kịp khúc cong này, nhất định không chịu, Ngô Phương Phỉ cũng không bắt buộc, chỉ mang theo những người nguyện ý làm chứng đi tìm Lưu thị, mặc cho bà sắp xếp.

 

Rất nhanh, những nữ hài này cũng được một đường đưa tới kinh thành, người nhà của các nàng cũng được báo cho đi phủ Kinh Triệu Duẫn ở kinh thành đón người.

 

Đương nhiên, Phượng Vũ Hoành cũng đều viết thư cho Kinh Triệu Duẫn Hứa Cánh Nguyên còn có Huyền Thiên Minh, Huyền Thiên Hoa, báo tình huống những nữ hài này, hơn nữa trọng điểm là phải chiếu cố Ngô Phương Phỉ.

 

Đặc biệt lúc người nhà Ngô Phương Phỉ đến kinh đô, phải tận hết sức ổn định, cũng không thể nữ nhi đáp ứng rồi, người trong nhà lại đổi ý.

 

Chẳng qua trong lòng Phượng Vũ Hoành cũng hiểu rõ, Bồng Châu ở hướng Đông kinh thành, đệ nhất châu thuộc về cảnh nội Lỗ Thiên phủ, theo nàng biết, tri phủ Lỗ Thiên phủ cùng Huyền Thiên Hoa quan hệ cũng không tệ lắm, chuyện này cũng không tính là khó làm. Tri châu Bồng Châu thức thời, nên rõ ràng vấn đề mình chọn đội.

 

Nhóm các nàng lưu lại tại Thụ Châu năm ngày, đến khi nhận được phi ưng Huyền Thiên Minh đưa thư từ kinh đô, sau khi xác nhận tất cả mọi người đã đưa đến phủ Kinh Triệu Duẫn, lúc này mới yên tâm rời đi Thụ Châu, tiếp tục tiến lên.

 

Mà ở kinh đô, ngay khi những... người kia đưa đến, cùng ngày một chẩn đường tên là “Thiên Thảo Đường” oanh oanh liệt liệt mở ra. Bát điện hạ Huyền Thiên Mặc công khai lộ diện, mang theo thầy thuốc Ba Tư gặp mặt dân chúng, báo với mọi người tại kinh thành cũng không phải không có Bách Thảo Đường thì không thể sống, hắn mở ra Thiên Thảo Đường, thỉnh đại phu Ba Tư, tất cả giá thuốc so với Bách Thảo Đường trước đây thấp ba phần mười, tặng thiết thực lớn nhất cho dân chúng.

 

Hành động lần này cũng khiến hắn tại trong khoảng thời gian ngắn hòa nhau không ít thanh danh, có một ít dân chúng nhìn giá thuốc tiện nghi, liền cảm thấy được Bát hoàng tử cũng là người tốt.

 

Vì thế, Thiên Thảo Đường nhiệt nhiệt nháo nháo mở ra, cả ngày hôm nay xem bệnh người cũng là nối liền không dứt, dược liệu càng bị tranh mua, đại phu Ba Tư cũng bị vây chặt như nêm cối.

 

Huyền Thiên Mặc nhìn điệu bộ này cao hứng trong lòng, những dược liệu bán ra thấp hơn Bách Thảo Đường ba phần mười, chẳng qua là hồi thu mua dược liệu bị nhiễm nấm phải vứt bỏ một nữa, hắn không chỉ không lỗ, còn kiếm lời một số lớn.

 

Chính là vừa rồi có người mật báo chuyện nhóm người bà tử đen mập bị áp tống đến phủ Kinh Triệu Duẫn có chút nằm ngoài dự liệu của hắn, không phải nói Tế An quận chúa Phượng Vũ Hoành là người tính tình nóng nảy sao? Gặp loại chuyện này chẳng phải hẳn là đương trường liền giết đi bọn người bà tử kia cho hả giận sao?

 

Hắn với Phượng Vũ Hoành tại một cái đại niên này cũng tính từng có vài lần giao lưu, chỉ cảm thấy nàng cực kỳ độc ác, trừng mắt tất báo, có lúc cũng đùa giỡn chút tiểu tâm tư, nhưng bất quá chỉ là chút thủ đoạn nữ hài tử gia, lại không nghĩ rằng, đối với chuyện này đến là tìm phiền phức lớn cho hắn.

 

Huyền Thiên Mặc trong lòng nghẹn một hơi, chẳng qua cũng không lo ngại, một bà tử và mấy tên tráng hán, nhân thủ như vậy còn cáo không ngã hắn, ai mà tin được chứ?

 

Cho dù có nhân chứng đến đây, cũng chẳng qua chỉ là phiền toái một chút, thương tổn mang tính thực chất cuối cùng cũng sẽ không tạo thành. Cũng không thể dựa vào lời khai của bà tử kia mà trị tội hắn một hoàng tử chứ?

 

Chỉ có điều….. an bài kế hoạch trói người ở mấy đường khác sợ là phải ngừng lại, việc này ầm ĩ đến trong kinh, phải trả lại hết thôi, nếu tiếp nhị liên tam phát sinh càng nhiều, hắn cũng không ép xuống được. Lão cửu và lão thất cũng chẳng phải ăn chay, hắn vẫn không muốn tại trước khi lão Cửu rời kinh quậy chuyện quá lớn!

 

Hắn âm thầm phân phó thủ hạ, lập tức thông báo người phụ trách trói người ở các đường bộ khác, ngưng hẳn kế hoạch, tất cả cô nương trói được tất cả đuổi về đường cũ, không thể đề cập bất kỳ kẻ nào, bao gồm tên gọi Cửu điện hạ cũng không nên nhắc lại, việc này coi như thôi.

 

Chính như Huyền Thiên Mặc suy nghĩ, Kinh Triệu Duẫn khai đường thẩm tra án này, bà tử đen mập vẫn là nhận tội, nhưng lời của bọn họ cũng không có sức thuyết phục gì, dù cho có nhiều nữ hài làm chứng, cũng không tạo thành thực chất uy hiếp đối với Bát hoàng tử. Chỉ cần Bát hoàng tử một mực chắc chắn không có loại chuyện này, bà tử đen mập là bị người chỉ điểm, liền đẩy đi trách nhiệm sạch sành sanh.

 

Hứa Cánh Nguyên cũng hiểu rõ đạo lý này, hắn cũng không bắt buộc, chỉ là viết xong vụ án này rõ rõ ràng ràng một tấm cáo thị, đưa tới các tỉnh phủ châu huyện, nói là ngày gần đây dễ xảy ra chuyện như vậy, làm cái nhắc nhở cho mọi người.

 

Nhưng dùng danh nghĩa ấy, đem hư hư thực thực tội ác Bát hoàng tử trói người này để cho càng nhiều người biết.

 

Vẫn cứ lúc này đã có rất nhiều gia đình nữ nhi bị bắt cóc, đám người dồn dập đem mục tiêu chăm chú vào trên người Bát hoàng tử, các quan lại trong lòng ngầm hận, các thương hộ cũng vừa tới thỏa thuận xong việc làm ăn, hết khả năng lách đi Bát hoàng tử, phàm là buôn bán tiếp xúc với Bát hoàng tử, mặc kệ có lợi ích bao lớn, bọn hắn cũng không làm.

 

Mà các quan lại mất nữ nhi, tuy nói cũng không có chính xác cho thấy chính mình càng nghiêng về vị hoàng tử nào kế thừa đại thống, nhưng nếu là Bát hoàng tử, bọn hắn khẳng định là lòng có mâu thuẫn. Mà loại mâu thuẫn xem ra trước mắt không tính là gì, ngày sau thế nhưng có thể trở thành chướng ngại vật cường đại với Huyền Thiên Mặc. Riêng là những nhân ngẫu này liền dâng lên sổ con khó xử hắn, đã đủ hắn sặc một cái.

 

Mà Thiên Vũ đế cũng vui vẻ đem những sổ con chỉ trích Bát điện hạ chia sẻ với chúng thần, trong một khoảng thời gian, cũng là tạo thành một loại hiện tượng Bát hoàng tử gây thù hằn đông đảo.

 

Huyền Thiên Mặc chính mình chuyển tảng đá nện chân mình, trong lòng càng là ghi hận Phượng Vũ Hoành, thỉnh thoảng hỏi thăm chiến báo nam giới đã đưa tới chỗ nào, chờ Thiên Vũ đế biết được, rồi ra lệnh Huyền Thiên Minh đi.

 

Chiến trường phía nam là địa bàn của hắn, một khi Huyền Thiên Minh lên chiến trường, hắn có một trăm loại phương pháp để Huyền Thiên Minh một đi không trở lại.

 

Tiếc thay, chiến báo phía nam chưa kịp đến kinh thành, Thiên Thảo Đường mà hắn gióng trống khua chiêng mở thế nhưng đã xảy ra đại sự. Đại phu Ba Tư vì mô phỏng theo thủ pháp trị liệu của Phượng Vũ Hoành, vì để cho Thiên Thảo Đường nhanh hơn thay thế địa vị Bách Thảo Đường trong tâm dân chúng tại kinh thành, dĩ nhiên mạo hiểm áp dụng phẫu thuật mở ngực một người mắc bệnh.

 

Tiếc thay, nguyên lý căn bản giải phẫu hắn cũng không biết, mấy dao hạ xuống, trực tiếp bổ chết người.

 

Trong Thiên Thảo Đường trị chết người, thân nhân bệnh nhân quậy chuyện, liên quan ngày gần đây tại Thiên Thảo Đường người mua thảo dược rẻ sau khi trở về uống phát hiện một chút cũng không có hiệu quả, còn trong thảo dược phát hiện nấm mốc, ngửi được mùi mốc.

 

Những người này tụ tập đến một chỗ, phân tích chuyện này trước sau, rõ ràng ngay Bát hoàng tử gian trá. Vì thế mọi người ngồi không yên, dân chúng túm năm tụm ba mà tụ tập tại cửa phủ nha Kinh Triệu Duẫn, thân nhân bệnh nhân bị trị chết nâng thi thể người chết đến cửa phủ nha đi kích trống, đồng thời, có người khác cưỡng ép giải đại phu Ba Tư đến hiện trường, tại lúc Kinh Triệu Duẫn vỗ bàn thăng đường, trực tiếp đem Thiên Thảo Đường cùng với Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc kiện ra công đường.

 

Dân kiện quan, không nhiều, dân cáo hoàng tử, càng là thiên hạ kỳ văn. Theo lý, phạm thượng, thời gian thăng đường liền phải trước tiên đánh ba mươi đại bản, trên bàn còn phải đóng đinh, có thể đi qua mới có thể tiến hành, mới có thể tùy ngươi cáo. Chịu đựng không nổi chết đi, cũng chỉ có thể coi như ngươi xui xẻo.

 

Nhưng ngày gần đây dân chúng kinh thành xem bệnh bốc thuốc tại Thiên Thảo Đường nhiều lắm, đám người cũng chẳng phải hoàn toàn thiếu kiến thức pháp luật! Về phần đối với kích trống kêu oan cáo trạng chuyện này vẫn là minh bạch đấy!

 

Cho nên, vừa rồi lúc kích trống tất cả dân chúng đến đây đều lên đi gõ mấy lần, thế cho nên trên đại sảnh trước mắt đều chen lấn tràn đầy hừng hực, dân chúng đã tham dự kích trống có ít nhất 200 người, mà bên ngoài tiếng trống vẫn còn tiếp tục vang lên, người càng ngày càng nhiều.

 

Tất cả mọi người chỉ thẳng Thiên Thảo Đường, thi thể người chết kia cũng đang nằm ngang trên đại đường, người thân tiếng khóc rung trời, cả tiếng “Uy vũ” của đám quan sai đều không trấn áp được.

 

Mà Kinh Triệu Duẫn Hứa Cánh Nguyên ngồi ở trên công đường, nhìn cảnh tượng phía dưới cũng không tức giận chút nào, cho dù dân chúng tiếp tục tuôn chen vào trong, tiếp tục cao giọng tiến hành chửi bậy đối với Thiên Thảo Đường cùng với Bát hoàng tử, hắn cũng không tức giận, thậm chí nheo mắt mỉm cười.

 

Tốt lắm, hắn chỉ thích hiệu quả như vậy, Bát hoàng tử, Thịnh vương điện hạ, lúc này nhìn ngươi nên ra trận thế nào! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 861:

☆, Thiên Vũ quyết đoán!

 

Dân chúng đến tố giác Bát hoàng tử rất nhiều, đừng nói không thể đánh nhiều người như vậy, chính là trên công đường của Hứa Cánh Nguyên cũng chen không lọt, người đều đứng trên đường cái, vẫn là hiện ra vô cùng chen chúc.

 

Hứa Cánh Nguyên cười híp mắt ổn định cảm xúc dân chúng, hơn nữa biểu đạt coi trọng án này, sau đó quyết định lập tức tiến cung, thỉnh hoàng thượng tiến hành định đoạt việc này.

 

Mà những dân chúng đến tố cáo cũng có cốt khí, đi theo phía sau xe ngựa Hứa Cánh Nguyên. Hứa Cánh Nguyên tiến cung, bọn họ quỳ ngay trước cửa cung, thậm chí có người còn dùng tiền tìm thư sinh viết chữ lớn —— ‘Bát điện hạ, trả mạng cho ta!’ Thân nhân người chết giơ cao chữ lớn qua đầu, gào gào khóc lớn.

 

Bây giờ Ngự lâm quân thủ vệ cửa hoàng cung tất cả thuộc về Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc quản, nhưng trong thời gian ngắn Huyền Thiên Mặc còn chưa có năng lực đổi những người này thành người mình. Đấy là một công trình lớn, dùng thế lực của hắn ở kinh thành trong khoảng thời gian ngắn còn không làm được, nhiều nhất chính là thay đổi phạm vi nhỏ những người tiếp cận Thiên Vũ đế tại trong cung, những cái khác còn duy trì nguyên dạng.

 

Duy trì nguyên dạng vậy thì đồng nghĩa với tâm những người này vẫn là hướng về Huyền Thiên Minh. Cho nên khi bọn hắn đối mặt nhiều dân chúng quỳ ở cửa cung, vừa khóc vừa la, vốn nên trục xuất, thế nhưng như không thấy, thậm chí từng người một còn hy vọng có thể lại kịch liệt hơn nữa.

 

Dân chúng thấy Ngự lâm quân mắt nhắm mắt mở, vì thế huyên náo càng hung, dần dần dẫn vô số người vây xem, người gia nhập đội ngũ cũng càng ngày càng nhiều.

 

Đội ngũ vô cùng đồ sộ, thậm chí đều rất khó nhìn thấy người đứng cuối hàng.

 

Lúc này, Hứa Cánh Nguyên tiến cung, đang quỳ gối ở ngoại điện Chiêu Hòa điện, Thiên Vũ nguyên bản đang nghỉ ngơi, bị tin tức Hứa Cánh Nguyên mang tới trực tiếp liền sợ ngây người ——

-“Ngươi nói lão Bát mở ra chẩn đường? Hồ đồ!

 

Lão hoàng đế tức giận tới mức vỗ bàn,

-“Hắn mở cái chẩn đường gì? Hắn là nhân tài sao chứ? Còn Thiên Thảo Đường, hắn là tuyên bố đối nghịch với A Hoành?

 

Hứa Cánh Nguyên gật đầu:

-“Hoàng thượng nói rất đúng, cho nên chẩn đường này còn chưa mở mấy ngày đấy? Liền trị chết người, còn bán dược liệu lên mốc cho dân chúng. Hiện tại dân chúng bẩm báo phủ nha, gần như... Dân chúng non nửa thành đều đến cáo trạng. Thần phái người trước tạm thời niêm phong Thiên Thảo Đường, bắt đại phu Ba Tư coi tiệm, cũng niêm phong hết thảy thảo dược. Hoàng thượng người xem ——

 

Hứa Cánh Nguyên mở ra một bao đồ mang theo bên người, bên trong là thảo dược mà người của hắn đi Thiên Thảo Đường mang về,

-“Những thứ này chính là xuất từ Thiên Thảo Đường, thần cũng không rõ dược lý, đặc biệt mang vào cung, thỉnh hoàng thượng cho thái y viện đến kiểm tra một phen.

 

Thiên Vũ gật đầu, ra hiệu Chương Viễn đi thái y viện gọi người.

 

Không qua bao lâu, viện thủ thái y viện tự mình đến Chiêu Hòa điện, đối với túi thảo dược này không ngừng lắc đầu:

-“Hồi hoàng thượng, những thảo dược này chủ yếu đã không có hiệu quả thuốc, bên trên còn có chút mốc. Rõ ràng chính là phế liệu. Bệnh nhân uống thuốc này không chỉ không trị hết, còn có thể vì vậy mà trúng độc. Không biết những thuốc này là từ đâu tìm đến?

 

Hứa Cánh Nguyên nói:

-“Đây là thuốc trong Thiên Thảo Đường của Bát điện hạ cầm về, viện thủ đại nhân phải nhìn kỹ? Chúng ta tuyệt đối không thể oan uổng Bát điện hạ.

 

-“Chuyện này…..

Viện thủ vừa nghe là đồ vật của Bát điện hạ, không khỏi càng cẩn thận hơn, nâng dược liệu ấy lên lại tỉ mỉ tra xét nửa ngày, sau đó bất đắc dĩ gật đầu, nói với Thiên Vũ:

-“Thần vẫn là câu nói kia, đây là những phế liệu mọc rêu, uống vào sẽ hỏng người.

 

Bốp!

 

Thiên Vũ tức giận đến ném chén trà trên bàn, Chương Viễn đau lòng một hồi lâu, đấy là bộ trà cụ mới nhất, thế nhưng giá trị ngàn lạng bạc, cứ như vậy ném một cái, không thành bộ, thực đáng tiếc.

 

-“Ngươi hãy nói một chút cái chuyện mổ bụng đi!

Thiên Vũ hỏi Hứa Cánh Nguyên,

-“Cái gì gọi là cắt mở ngực người? Bọn hắn rốt cuộc là muốn làm gì? Đây là xem bệnh sao? Đây rõ ràng là giết người!

 

Viện thủ Thái y viện cũng bị dọa giật mình, không hiểu nhìn về phía Hứa Cánh Nguyên.

 

Hứa Cánh Nguyên rất hài lòng hiệu quả như vậy, vì thế nghiêm túc nói:

-“Thiên Thảo Đường mọi nơi mô phỏng theo Bách Thảo Đường của Tế An quận chúa, đại phu Bách Thảo Đường là được quận chúa cùng Diêu Hiển Diêu lão tiên sinh chân truyền, có phương pháp rất đặc biệt cứu trị người, trong đó có mổ bụng, mở đầu, phá thịt nối xương, thậm chí phụ nhân khó sinh còn có thể phẫu thuật bụng lấy hài tử ra. Bây giờ Thiên Thảo Đường cảm thấy bọn hắn cũng có thể làm phẫu thuật như vậy, cho nên nhận một bệnh nhân xương ngực gảy lìa, liền do đại phu Ba Tư kia mổ, dùng dao vạch trước ngực bệnh nhân ra, kết quả bệnh nhân không chờ cứu trị liền chết trên bàn giải phẫu.

 

Hắn nói ra hết sức ôn hòa, vốn muốn nói tới máu tanh một chút, dùng để tăng cường kích thích giác quan, nhưng lại cảm thấy Thiên Vũ lớn tuổi rồi, rất có thể không chịu nổi kích thích như vậy, cho nên chỉ đành bày ra thẳng thuật. Nhưng mặc dù là như thế này, cũng để Thiên Vũ, Chương Viễn cùng với viện thủ Thái y viện nghe được kinh hãi đến biến sắc.

 

Thiên Vũ chưa kịp mở miệng, tiểu thái giám Chương Viễn liền há miệng run rẩy tới câu:

-“Chuyện này... Lá gan cũng quá lớn rồi? Trực tiếp xé ngực người ra? Vậy những cái bên trong còn không đều chảy ra?

 

Thiên Vũ tức giận đến thật muốn đạp thái giám này một cước, Hứa Cánh Nguyên thật vất vả lưu tình dưới miệng chưa nói đến nhẫn tâm như vậy, kết quả Chương Viễn thật tốt, suýt nữa nói ông ối.

 

Ông hung hăng trừng mắt liếc tiểu thái giám, kết quả tiểu thái giám căn bản nhìn cũng không nhìn ông, tự mình còn ở chỗ đó xoắn xuýt:

-“Thật sự chính là mở ngực bể bụng a, người Ba Tư kia có phải điên rồi hay không? Dùng bột gây tê sao? Đây thật sự là đang giết người, tuyệt đối là đang giết người mà! Hoàng thượng, người Ba Tư của Bát điện hạ đến Đại Thuận chúng ta giết người!

 

Viện thủ Thái y viện cũng gật đầu nói:

-“Thần đã từng đến Bách Thảo Đường Tế An quận chúa mở hỏi qua, cũng tận mắt thấy qua Diêu lão tiên sinh vì bệnh nhân thực thi cái gọi là phẫu thuật, lần đó đồng dạng là mở ngực. Nhưng lại không phải lấy dao giết người, mà là trải qua một loạt chuẩn bị, không chỉ mang theo truyền dịch, còn dùng châm gây mê để người bệnh toàn thân mê man, không có cảm giác đau đớn, y hệt như ngủ vậy. Trong quá trình tiến hành phẫu thuật, cũng có không ngừng cung cấp huyết dịch, Diêu lão tiên sinh thủ pháp cao minh, sau khi lấy dị vật trong lồng ngực ra lập tức tiêu độc khâu lại, toàn bộ quá trình một nửa canh giờ, bệnh nhân kia từ không nói ra được một tháng liền đã khỏi bệnh xuất viện về nhà. Cũng không biết người Ba Tư kia là mở ngực như thế nào, mà trực tiếp trị chết người?

 

Hứa Cánh Nguyên nói:

-“Còn có thể mở ngực thế nào, y hệt như Viễn công công nói vậy, là trực tiếp dùng đao chém, thuốc tê cũng vô dụng, cái gì truyền dịch, cái gì cung ứng huyết dịch, tất cả biện pháp đều không có. Là trực tiếp trói người ở trên giường, dùng đao miễn cưỡng phá tan ngực, xuống một đao, người trực tiếp liền chết!.

 

Thiên Vũ xem như nghe rõ, lão Bát đây là đang đối nghịch với Phượng Vũ Hoành, kết quả để tên lang băm Ba Tư đến làm bậy, không chỉ bán dược liệu phế thải, còn giết người bừa bãi, căn bản cũng không coi con dân Đại Thuận của ông như người!

 

Hứa Cánh Nguyên lần nữa hướng Thiên Vũ hỏi:

-“Hoàng thượng, Thiên Thảo Đường kia thần đã làm chủ phong bế, người Ba Tư cũng đã giam giữ trong đại lao phủ nha. Nhưng dân chúng không tha thứ, bởi vì ngày Thiên Thảo Đường khai trương, Bát điện hạ tự mình ra mặt, đại phu Ba Tư kia được Bát điện hạ thổi phồng mới được đám người công nhận, thảo dược cũng là được Bát điện hạ cam đoan dân chúng mới dám mua. Trước mắt cảm xúc dân chúng vô cùng kích động, người người hô muốn điện hạ cho lời giải thích. Quá nhiều người, thần không làm chủ được, thỉnh hoàng thượng cho chủ ý.

 

Thiên Vũ giận dữ:

-“Cho cái rắm chó chủ ý! Đạp hắn cái gì Thiên Thảo Đường, người Ba Tư kia chém ngang hông cho trẫm, Về phần lão Bát….. Tiểu viễn tử, truyền khẩu dụ của trẫm, để hắn đến trên đường cái quỳ xuống nhận sai với dân chúng, người bị trị chết bồi thường ngàn lượng, như là người nhà không nghe theo, kêu hắn quỳ ở đó mặc cho đánh mặc cho chửi, sau đó lại kéo tới nha môn Kinh Triệu Duẫn, đánh năm mươi đại bản!

 

Chương Viễn run rẩy toàn thân,

-“Năm mươi đại bản nha, gần như đánh chết đấy?

 

-“Nếu thật có thể đánh chết thì tốt rồi!

 

Thiên Vũ tức giận tới mức dựng râu, tính tình ông nóng nảy, nếu chẳng phải bởi vì đang ở hoàng vị, lúc này sớm đã tự mình xông ra đi đá tên bất hiếu tử kia.

 

Mỗi một ngày chính sự không làm, chỉ biết gây rắc rối, chẳng qua lão Bát chỉ là người kinh doanh Thiên Thảo Đường, chân chính trị chết người đấy là đại phu Ba Tư, nếu không thì, ông thật muốn để lão Bát đi đền mạng cho người ta! Chẳng phải thích dày dò sao? Thẳng thắn dằn vặt chết đi, ông cũng đỡ phải bận tâm.

 

Hứa Cánh Nguyên nói:

-“Đánh không chết, Bát điện hạ võ công cao cường, có nội lực hộ thể, năm mươi đại bản chẳng qua tương đương với người bình thường mười cái bản tử, không ngại.

 

Hắn không nói lời này cũng tốt, nói một lời này, Thiên Vũ lập tức lại đổi chủ ý:

-“Vậy một trăm đại bản! Đánh! Nhanh đi đánh cho trẫm!

 

Chương Viễn phiên cái xem thường, nhủ thầm bây giờ hiểu nghĩ đánh chết phá nhi tử kia, lúc trước suy nghĩ gì? Là ai nói thật muốn để lão Bát và lão Cửu tỷ đấu một chút a! Hừ!

 

Trong lòng hắn oán thầm, chẳng qua bây giờ còn có hai vị đại thần tại đây, thế nhưng không dám nói lung tung. Vì thế nhanh chóng đi đến Thịnh vương phủ truyền chỉ.

 

Hứa Cánh Nguyên cùng viện thủ thái y viện cũng lùi đến ngoài điện đi làm chuyện riêng. Còn dư Thiên Vũ ngồi tại trong Chiêu Hợp điện, đối với một đám tiểu thái giám tiểu cung nữ tiếp tục tức giận.

 

Lần này chuyện Thiên Thảo Đường, cũng làm Huyền Thiên Mặc bất ngờ, hắn không ngờ người Ba Tư kia càng là lớn mật như thế, lại dám mô phỏng theo Phượng Vũ Hoành làm phẫu thuật như vậy!

 

Nhưng cho dù ngoài ý muốn như thế nào cũng đã chậm, sau khi hắn nghe nói việc này là cả cửa phủ cũng không dám ra ngoài, bởi vì cửa phủ đều bị dân chúng vây lại, rau cải trắng hư, hột gà thúi, từng phát từng phát vứt lên trên cửa phủ, thị vệ giữ cửa đều bị đánh thẳng ôm đầu.

 

Đến khi Chương Viễn đến truyền chỉ, đứng ngay chính viện cao giọng xướng hợp, người rêu rao bên ngoài đều nghe rõ rõ ràng ràng, đám người càng đã có nắm chắc, lớn tiếng kêu để Bát hoàng tử đi ra nhận tội.

 

Mà Kinh Triệu Duẫn bên kia, tại cửa cung liền đối với một đám dân chúng tuyên bố quyết định của Thiên Vũ đế, dân chúng cũng xem như tiếp thu, cùng hô to lên:

-“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng thượng thánh minh!

 

Chỉ là gia đình người chết ấy khá là kích động một chút, rêu rao lên để Bát hoàng tử đền mạng.

 

Nhưng có người nói cho bọn hắn biết:

-“Mạng người là người Ba Tư làm hại, hoàng thượng thân phán chém ngang hông, đã là cực hình. Bát hoàng tử cuối cùng không có tự mình bày mưu đặt kế mưu tài hại mệnh này, chuyện này tối đa chẳng qua là người Ba Tư kia tự chủ trương, y thuật nông cạn, hoàng thượng có thể thông suốt bắt nhi tử quỳ xin lỗi đã là mặt mũi thiên đại, cũng không nên lại đối nghịch với hoàng gia, thấy đỡ thì thôi đi! Bớt đến còn có thể được bồi thường ngàn lượng.

 

Người kia vừa phân tích, cũng đúng, vì thế cũng sẽ không náo loạn, chạy theo Kinh Triệu Duẫn tới Thịnh vương phủ, chờ nhìn Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc quỳ mà xin lỗi.

 

Thiên Vũ lên tiếng, tuy Huyền Thiên Mặc không tình nguyện, cũng không có cách nào khác. Thế là hắn liền quỳ gối trên bậc thang Thịnh vương phủ, hướng dân chúng trong kinh thành thành khẩn nhận sai...

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 15/08/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts