Thần Y Đích Nữ - Phần 281 (865-867)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 865:

☆, Trừng trị sơn phỉ!

 

Kỳ thực nàng rất muốn vào trong không gian đi tắm gội, nhưng chỗ này cũng không tiện, tính toán một chút, tắm rửa tàm tạm trước, đợi tới Hải Châu lại nghỉ ngơi thôi!

 

Lão bà tử rất coi trọng chuyện sơn phỉ đột kích ban đêm, không ngừng mà khuyên Phượng Vũ Hoành sáng sớm ngày mai nhất định phải mau mau lên đường, rời khỏi vùng này thì tốt rồi. Nhưng Phượng Vũ Hoành biết đó cũng chẳng phải sơn phỉ, nhưng cũng không cách nào giải thích với lão bà tử, chỉ gật đầu cảm tạ ý tốt của đối phương, cũng sẽ không nói cái gì. Chỉ là tiểu oa nhi ba tuổi có lẽ bị kinh hãi, luôn khóc lóc ầm ĩ, mẫu thân nó dỗ thế nào cũng không được, vừa khóc lại khóc hơn một canh giờ, cũng không thấy có ý định dừng lại, dần dần khóc đến lạc giọng.

 

Phượng Vũ Hoành trở lại xe ngựa một chuyến, lúc trở ra, trong tay cầm một cái ống trúc, bên trong chứa sữa bò từ trong không gian đổ vào, nàng kêu tiểu thê tử kia hâm lại sữa bò cho tiểu oa nhi uống, tiểu oa nhi uống được đồ uống ngon, quả nhiên không khóc rống nữa. Tiểu thê tử đó không ngừng biểu đạt lòng biết ơn, còn nói đồ tốt như thế trong nhà đều không có bạc để trả, Phượng Vũ Hoành khoát khoát tay, không để ý chút nào những thứ này.

 

Lão bà tử thấy Phượng Vũ Hoành tâm tính thiện lương, cảm thấy có chút băn khoăn, suốt đêm đi thăm vài hộ hàng xóm, thật vất vả kiếm được nửa bát bột ngô, đến phòng bếp nấu nửa nồi cháo bắp sềnh sệch, hiếm, cũng đã là đồ tốt nhất những thôn dân này có thể cầm ra được.

 

Phượng Vũ Hoành kêu Hoàng Tuyền Vong Xuyên chia một ít cho người bên ngoài, dùng chính chén bọn hắn mang theo đựng, một người chỉ có thể được chia nửa bát, nhưng tốt xấu nóng hổi, cũng xem là tốt.

 

Nàng nghĩ, trong không gian có gạo và mì nàng trừ bị không ít, khi đi có thể lặng lẽ lưu lại một chút, lại lưu lại chút ngân lượng, cũng xem như lòng biết ơn.

 

Cứ như vậy qua cả đêm, ngày hôm sau trời vừa mới tờ mờ sáng Vương Lâm đang thu xếp lên đường sớm, lão bà tử cũng giục các nàng đi mau, bằng không đêm nay lại đi không ra dãy núi này, sợ vào ban đêm sẽ bị tập kích.

 

Phượng Vũ Hoành cũng không muốn trì hoãn nữa, để lại cho đứa nhỏ này vài ống trúc sữa bò, sau đó mang theo bọn người Tưởng Dung trở về trong xe ngựa.

 

Lão bà tử và tiểu thê tử kia vẫn đưa xuất viện, tiểu oa nhi kia còn không ngừng nói với Phượng Vũ Hoành tạ ơn, nói cho cùng một hài tử cơ trí. Nhưng nàng đầu này chưa kịp lên xe ngựa, khiến người ngoài ý muốn chính là, sơn phỉ cư nhiên đến thật!

 

Lần này Phượng Vũ Hoành biết là thật sự gặp phải sơn phỉ, nàng không ăn thua gì cũng có thể phân biệt ra được phái đoàn người chiếm núi làm vua cùng phái đoàn tử sĩ trong kinh bất đồng, chỉ là những người này trừ ăn mặc khá giống từng khu vực ra, nhưng cũng không có quá nhiều vô lại. Thế nhưng rất hung, từ trên núi lao xuống chạy thẳng tới khu nhà nhỏ này, thế cho nên Hoàng Tuyền nghĩ rằng muốn tới cướp đường, còn nói với Ban Tẩu:

-“Chỉ mấy người này, chính ngươi có thể giải quyết đi? Cũng quá coi thường chúng ta, muốn cướp đường cũng không nói phái thêm nhiều người.

 

Xác thực, sơn phỉ tổng cộng chỉ có sáu người, dẫn đầu là tên râu ria rậm rạp, mặt khờ khạo. Thế nhưng mọi người cũng không có quan tâm Hoàng Tuyền, thậm chí cũng không tại trước đội xe Phượng Vũ Hoành dừng lại chút nào, trực tiếp liền vọt tới bên người tiểu thê tử, tên râu ria rậm rạp lôi kéo cánh tay của nàng, hét to một tiếng,

-“Đi theo ta!

 

Tiểu thê tử sợ hãi, kêu to một tiếng, tiểu oa nhi khóc lớn “Oa oa”, càng không ngừng hô,

-“Mẫu thân, mẫu thân, các ngươi thả mẫu thân của ta ra.

 

Nhưng người bị tên râu ria rậm rạp nắm chặt chứ đâu thả ra, chợt nghe tên râu ria rậm rạp kia quát to:

-“Khóc tang cái gì? Bọn lão tử là tới giải cứu các ngươi! Tại tiểu thôn rách nát, nghèo rớt mồng tơi này, bọn lão tử không tới cả nhà các ngươi sẽ phải đói chết!

 

Vừa nói vừa liếc nhìn tiểu tức phụ ấy, sau đó hơi quay đầu nói với một vị huynh đệ bên cạnh,

-“Các ngươi nói không sai, mười dặm thôn này, chỉ có tiểu tức phụ này dáng vẻ ưa nhìn nhất, chính là nàng!

 

Sau đó lại đưa tay đi nhéo gương mặt tiểu tức phụ kia một cái, hài lòng nói:

-“Không sai, bóng loáng thủy nộn, nếu không phải bên người đi theo đứa bé, còn thật dễ dàng để cho người ta cho là đại cô nương. Tiểu nương tử, coi như số ngươi gặp may có thể được huynh đệ chúng ta tuyển chọn, hôm nay thì đi theo nam nhân lên núi, sau này làm áp trại phu nhân trên núi chúng ta, sinh con dưỡng cái cho Đại đương gia! Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi thành thật nghe lời, an tâm sinh sống với Đại đương gia chúng ta, những thân thích nghèo của ngươi ở chân núi, sơn trại chúng ta đều nuôi, bảo đảm sẽ không thiếu các nàng ăn mặc.

 

Nói xong, còn hết sức lớn lối, ném một bao bạc cho lão bà tử,

-“Ba mươi lượng, mua tức phụ nhà ngươi, đủ rồi chứ. Đi!

 

Nói xong, lôi kéo người muốn đi.

 

Tiểu thê tử đó dùng sức vùng vẫy, hét to, nhưng đáng tiếc, không có một gia đình nào dám lộ diện hỗ trợ. Bà bà của nàng nóng nảy, không ngừng mà khóc cầu thả con dâu của bà, nhưng sơn phỉ sao có thể nghe bà nói.

 

Bà cuống lên, xông lên phía trước há miệng cắn vào cánh tay tên râu ria rậm rạp, lần này cũng khiến tên râu ria rậm rạp nới lỏng người, nhưng đối phương dưới tê rần cũng ra tay độc ác với bà, giơ chân lên dùng sức dốc hết sức đạp một cái, miễn cưỡng đá văng lão bà tử vài bước xa, va đến trên cây to ngưỡng cửa, một ngụm máu đã phun ra ngoài.

 

-“Nương!

 

Tiểu tức phụ bổ nhào lên phía trước khóc lớn tiếng gọi, đã thấy những sơn phỉ lại muốn động thủ đánh con trai của nàng. Nàng lại đi lôi kéo nhi tử, muốn bảo vệ, quả thực khó xử.

 

Phượng Vũ Hoành không nhìn nổi, ra hiệu ám vệ ra tay, sáu tên sơn phỉ làm sao là đối thủ của ám vệ, cơ hồ đều không có sức hoàn thủ, hai ba cái đã bị ám vệ chế phục, từng tên từng tên bị ấn quỳ trên mặt đất.

 

Bọn sơn phỉ còn dáng vẻ rất không phục, tên râu ria rậm rạp kia cao giọng gào thét,

-“Người qua đường, các ngươi đi quan đạo các ngươi, chúng ta qua cầu độc mộc chúng ta, tuy là chúng ta chiếm núi làm vua, nhưng cũng không có ra tay với người qua đường các ngươi, các ngươi không biết cảm kích, ngược lại còn ra tay với chúng ta, đến cùng có giảng đạo nghĩa giang hồ hay không?

 

Phượng Vũ Hoành hừ lạnh,

-“Đạo nghĩa giang hồ? Đấy là người trong giang hồ nói, chúng ta cũng không phải người trong giang hồ, dựa vào cái gì phải nói đạo nghĩa giang hồ? Chiếm núi làm vua, các ngươi còn lý luận? Ban ngày ban mặt trắng trợn cướp đoạt dân phụ, còn thương tổn lão nhân, luật pháp Đại Thuận tại trong mắt các ngươi là trang trí sao?

 

-“Phi!

Tên râu ria rậm rạp kia tiếp tục gọi ồn ào,

-“Luật pháp Đại Thuận? Chúng ta là sơn phỉ, ai nghe nói sơn phỉ giảng luật pháp? Ngươi nói ngươi chẳng phải người trong giang hồ, cho nên không nói đạo nghĩa giang hồ, đồng dạng, chúng ta cũng chẳng phải công dân lương thiện tuân thủ pháp luật, cho nên cũng không cần tuân thủ luật pháp Đại Thuận!

 

-“A?

Phượng Vũ Hoành liếc nhìn hắn,

-“Chẳng phải lương dân thì có thể không tuân thủ pháp luật? Tốt lắm, vậy xem ra ta hôm nay chính là giết các ngươi, cũng không sao cả, sơn phỉ sao, người người phải trừ diệt.

 

-“Ngươi dám!

Tên râu ria rậm rạp kia trợn tròn cặp mắt,

-“Ngươi nếu như dám đụng đến một đầu ngón tay chúng ta, Đại đương gia chúng ta nhất định mang theo các anh em hạ sơn, băm các ngươi thành thịt nát!

 

Ầm!

 

Hoàng Tuyền tung một cước đạp lên trên ngực tên râu ria rậm rạp, một cước này vận nội lực bảy phần mười, suýt nữa trực tiếp đạp chết râu ria rậm rạp. Chỉ thấy tên này phun ra một ngụm máu, người ngã lệch nghiêng hai cái qua lại, cuối cùng là được ám vệ trợ giúp không ngã xuống. Lập tức hoảng sợ nhìn về phía Hoàng Tuyền, tiểu nữ tử này cư nhiên không có bất kỳ dấu hiệu nào liền ra tay hại người, còn ra tay nặng như vậy, đám người này rốt cuộc làm gì?

 

-“Băm các ngươi thành thịt nát cũng không tệ lắm!

Hoàng Tuyền khinh bỉ liếc nhìn tên râu ria rậm rạp kia,

-“Chỉ các ngươi chút bản lãnh này còn muốn làm sơn tặc? Đừng tưởng rằng bằng mình dung mạo khó coi có thể dọa sững người, giơ đao chém lung tung ai không biết hả? Trong người cũng không có nội lực, thu thập loại người các ngươi, một mình cô nãi nãi có thể đánh một trăm.

 

Nàng một chút cũng không khuếch đại, phế vật như vậy, một trăm tên thật là điều chắc chắn.

 

Phượng Vũ Hoành lại không để ý sáu người kia, chỉ căn dặn ám vệ trông người cho kỹ, cho quỳ ở ngưỡng cửa viện, nàng lại đi đi qua kiểm tra thương tổn của lão bà tử kia.

 

Lão bà tử co quắp tại phía dưới gốc cây, hộc máu, người đã ở trạng thái nửa hôn mê. Phượng Vũ Hoành đi qua bắt mạch, lại ấn vị trí ngực bị đá, xác định không có gãy xương lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không thể xác định có bị thương tới ngũ tạng hay không. Người đã có tuổi thì bộ phận thân thể đều yếu kém, nàng không thể cam đoan thủ pháp trung y ắt hẳn chữa khỏi người, cũng chẳng phải một chốc có thể thấy hiệu quả.

 

Nàng nghĩ một lát, về trong xe ngựa một chuyến, Tưởng Dung đã từ trên xe bước xuống xem trò vui, một mình nàng trong xe ngựa, cấp tốc cầm hòm thuốc vẫn phòng bị ở trên xe, lại từ trong không gian lấy máy truyền dịch cùng ống nghe ra, mới trở lại bên người lão bà tử.

 

Một loạt chẩn bệnh điều tra, chắc chắn đủ để xác định ngũ tạng không bị thương, đây là chuyện tốt, nhưng gân xương bị thương đã thành chắc chắn.

 

Phượng Vũ Hoành kêu người nhấc lão bà tử nằm ngang vào trong nhà, sau đó đi vào theo, thoát quần áo trên người lão bà tử, giơ tay hành châm, hóa đi máu tụ nơi ngực, nghĩ một lát, lại từ trong không gian lấy ra một cái đèn trị liệu bằng tia hồng ngoại loại nhỏ đã nạp điện, tiến hành chườm nóng cho lão bà tử. Thời gian bệnh nhân bị ngoại lực thanh tỉnh một trận, nàng vì ngăn ngừa đau đớn đối với bệnh nhân tạo thành hai lần thương tổn, lại cho lão bà tử uống một viên thuốc giảm đau không tính gây tê.

 

Viên thuốc vào miệng không bao lâu, lão bà tử giảm bớt đau đớn thấy rõ, nhưng cũng chưa rõ ràng, mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy nơi ngực nóng hổi, cũng không biết là thứ gì đó thả ở trên.

 

Phượng Vũ Hoành thấy bà muốn động, lập tức nhẹ giọng nói:

-“Bà bà đừng nóng vội, ta đang giúp bà bà trị thương, bà bà bị sơn tặc ác bá đá bị thương, ói ra máu. Chẳng qua không cần lo lắng, không có chuyện gì, ta đã châm cứu tan ứ, lại điều dưỡng mấy ngày là khỏe thôi.

 

Phượng Vũ Hoành vẫn cho rằng, đối với người cao tuổi, tận khả năng vẫn là dùng liệu pháp trung y thì tốt hơn, phương pháp trị liệu tây y tuy thấy hiệu quả mau, đao đến hết bệnh, nhưng lại có tính phá hoại nhất định, hơn nữa thủ thuật khôi phục cũng là một cửa ải đại nạn. Người lớn tuổi chịu không được loại dằn vặt này, có không ít người bệnh đều là chết trên bàn phẫu thuật. Nàng cũng dạy đại phu Bách Thảo Đường kiểu thế này, để cho bọn họ dựa vào người mà định ra phương án trị liệu, mà không phải thống nhất “Một đao cắt”.

 

Lão bà tử nghe Phượng Vũ Hoành nói thì yên lòng, nàng cũng thu hồi đèn sưởi, sau đó giúp lão bà tử đắp kín chăn mền, lúc này mới gọi người bên ngoài vào đây.

 

Nàng hành y không thích có người ngoài ở đây, quy củ này Hoàng Tuyền và Vong Xuyên đều hiểu, cho nên vẫn canh ở ngoài cửa. Lúc này vừa nghe nói có thể vào, mau để cho tiểu tức phụ kia mang theo hài tử vào xem thử, thấy lão bà tử cũng không có đại sự, lúc này tiểu tức phụ kia mới yên lòng lại, đối với Phượng Vũ Hoành lại một trận dập đầu cảm tạ. Nhưng nàng tạ ân xong lại như cũ gào khóc không ngừng, nàng không nghĩ ra, hỏi:

-“Vì sao sơn tặc phải xuống núi trói ta?

 

Lúc này lão bà tử đã tỉnh lại, Hoàng Tuyền đỡ bà ngồi dựa ở trên giường, sắc mặt cũng tốt chút. Cảm thấy vừa rồi tức ngực thở hổn hển, nhưng sau khi được vị tiểu thư này trị liền hòa hoãn không ít, đặc biệt Phượng Vũ Hoành cho bà uống thuốc giảm đau, hiện tại ngay cả cảm giác đau đớn đều không có, vô cùng ngạc nhiên.

 

Hoàng Tuyền nói với tiểu tức phụ kia,

-“Không nghe nói là cho ngươi đi làm áp trại phu nhân cho Đại đương gia bọn hắn sao! Sơn tặc trói nữ tử không thể bình thường hơn được, cũng không có gì quá kỳ quái. Nếu không chúng ta liền gọi mấy tên sơn tặc vào hỏi thử, ngược lại cũng cần phải xử trí.

 

Nàng nhìn nhìn Phượng Vũ Hoành, thấy tiểu thư của mình gật đầu, mới bước ra nói ám vệ áp giải người vào đây.

 

Tên râu ria rậm rạp kia đã bị nàng một cước đạp chỉ còn nửa cái mạng, giờ khắc này rủ đầu bị tạm giữ mang vào đây, nhưng liếc mắt liền thấy được lão thái thái trên giường đã có chuyển biến tốt, không khỏi kinh hãi,

-“Sao ngươi tốt được nhanh vậy? Chẳng lẽ nơi này có thần y? Các ngươi nói cho ta biết, phải chăng nơi này có thần y?” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 866:

☆, Đây là ổ cướp? Không giống nha!

 

Tên râu ria rậm rạp bất chợt không để ý bị thương nặng lần nữa kêu lên, Ban Tẩu nghe phiền, định lại ra tay, lại bị Phượng Vũ Hoành ngăn cản, hỏi hắn một câu:

-"Có thần y thì sao? Không có thần y thì sao?"

 

Nói xong, Không chờ tên râu ria rậm rạp trả lời, lại xoay người nói với tiểu tức phụ kia:

-"Lão bà bà thương tổn cơ bản không có chuyện gì nữa, nhưng còn phải dựa vào dưỡng thương, không thể làm việc nặng, tận lực nằm thẳng, không nên khom người xuống làm việc, cũng không thể cảm lạnh."

 

Nàng thò tay vào ống tay áo, móc ra ba ống Voltaren đưa cho đối phương, nói:

-"Thoa lên chỗ bị thương, một ngày ba lần, những thứ này thoa xong, bà bà có thể hết."

 

Trong lúc Phượng Vũ Hoành nói chuyện, ánh mắt tên râu ria rậm rạp kia nhìn chằm chằm ba ống Voltaren kia, cả năm tên đồng bọn phía sau mắt cũng đều bốc lên gian xảo, thật giống như Phượng Vũ Hoành cầm trong tay là vàng.

 

Hoàng Tuyền nhìn thấy cũng vui rồi,

-“Ta nói, các ngươi là sơn tặc hay dược tặc? Tiền tài tùy thân chúng ta mang theo cũng chẳng phải ít, sao các ngươi không có hứng thú tiền tài, đến là như si mê dược?

 

Tên râu ria rậm rạp kia như là không nghe lời của Hoàng Tuyền, chỉ nhìn Phượng Vũ Hoành nỉ non nói:

-“Cô nương chính là thần y đúng không? Cô nương y thuật cao minh, có thể cứu sống lão bà tử hộc máu đúng không? Cô nương có thể đi lên núi khám bệnh cho phu nhân chúng ta hay không? Chỉ cần cô nương có thể chữa lành phu nhân Đại đương gia chúng ta, muốn bao nhiêu tài bảo chúng ta đều đưa! Không dối gạt cô nương, nếu chẳng phải bởi vì phu nhân trọng bệnh Đại đương gia hoàn toàn suy sụp, huynh đệ chúng ta cũng sẽ không dấy lên chủ ý muốn cướp thê tử người ta, một trận này là chúng ta gạt Đại đương gia làm ra, nghĩ có thể trói một người dung mạo xinh đẹp, tốt nhất còn biết sinh con, chỉ cần Đại đương gia nhìn thuận mắt, dần dần cũng quên phu nhân hiện tại. Cô nương không tin ngài hỏi thăm một chút, tuy nói chúng ta làm sơn phỉ, thế nhưng chưa từng bắt nạt dân chúng trong thôn này!

 

Phượng Vũ Hoành liếc nhìn tiểu tức phụ kia, thấy đối phương gật đầu, đã biết lời tên râu ria rậm rạp nói cũng không sai lắm. Cũng không có thương tổn tới thôn dân, cũng không có nghĩa là bọn hắn thật là người tốt, nàng hỏi tên râu ria rậm rạp kia:

-“Ngươi có ý là, nếu ta không ra tay cứu giúp, các ngươi cứ tiếp tục đi ra cướp người à?

 

Tên râu ria rậm rạp rên lên một tiếng,

-“Trừ phi cô nương vẫn ở lại trong thôn này, bằng không chúng ta vẫn phải cướp người. Trong trại không thể không có phu nhân, Đại đương gia bây giờ sa sút như vậy! Các anh em cũng không sống yên lành được, còn không bằng liều một phen, vạn nhất liều mạng thoả mãn, cũng tính cứu người một trại.

 

Đây là cái logic chó má gì? Phượng Vũ Hoành cau mày, vì lão đại các ngươi tốt, liền đi trói thê tử người khác, lại nói được thật đáng thương, người này, nếu muốn tìm cho mình lý do, thật là da mặt muốn dày cỡ nào thì có cỡ ấy! Chẳng qua nàng sở dĩ còn không có ra tay ác độc với mấy tên sơn tặc này, cũng chẳng phải vì nàng có lòng thương hại, đối với Phượng Vũ Hoành mà nói, loại hành vi hạ sơn làm ác cướp cường dân phụ này, đủ khiến nàng dẹp luôn một trại này.

 

Tuy nàng cũng chẳng phải cái loại thánh mẫu thích chõ mũi vào chuyện người khác, nhưng nếu là sơn trại, chẳng phải chắc chắn lại có béo bở! Nguyên bổn nàng chính là nghĩ như vậy, nửa đường đánh cướp sơn trại, thì có thể vét lên một bút, ai bảo hiện tại nàng thời thời khắc khắc đều nghĩ vì đất đai cằn cỗi của quận Tế An, còn thời thời khắc khắc phải nghĩ vì chiến dịch sắp tới của Huyền Thiên Minh.

 

Nhưng nàng cũng không có làm như vậy, là bởi vì tại trên người sáu tên sơn tặc xuống núi cướp người này nàng thấy được một loại tật xấu không giống với kẻ ác dân gian, đặc biệt lực lượng lúc bọn hắn đi đường, lúc đứng thẳng không tự giác liền thẳng tắp eo, còn có lúc quỳ xuống loại nào vẻ không phục, cũng chẳng phải thân làm một tên sơn tặc quen có. Lẽ ra sơn tặc cho dù có cốt khí, chẳng qua chỉ là mấy người gia chủ, đối với tiểu lâu la phía dưới, thông thường bị người ta tóm lấy, đầu tiên nghĩ tới hẳn là làm sao bảo mệnh, vạn lần sẽ không quỳ giống như đại nghĩa hào hùng vậy.

 

Trong lòng nàng mơ hồ có một loại suy đoán, mà loại đoán này đến cùng đúng hay không, còn cần nàng tiến một bước đi tra xét.

 

-“Ngươi nên lên núi với chúng ta cứu người?

Tên râu ria rậm rạp kia có chút gấp,

-“Trên núi chúng ta có thiệt nhiều tài bảo, chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi phu nhân, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu! Đừng xem chúng ta làm sơn tặc, nhưng ta Hồ lão tam một hán tử, nói lời giữ lời, tuyệt không nuốt lời!

 

Phượng Vũ Hoành bật cười,

-“Đã quỳ ở chỗ này, còn nhiều lời như vậy, không bằng lấp kín miệng của bọn hắn, đỡ phải ta nghe thấy phiền lòng.

 

Nàng khoát khoát tay, ra hiệu ám vệ xử lý, ám vệ cũng đối với phân phó của chủ tử chấp hành vô cùng tốt, ngay lập tức tại trong nhà tranh này tìm miếng vải vụn loạn xạ nhét vào miệng sáu người kia. Thấy sáu người đang giãy giụa, thẳng thắn giơ tay ở phía sau đầu gõ một cái, đánh ngất đi thì sẽ không ầm ĩ, sau đó tiện tay ném vào trong viện, vẫn canh chừng.

 

Phượng Vũ Hoành cũng không ở thêm trong phòng này, lại dặn dò tiểu tức phụ kia một phen, sau đó ra sân. Chẳng qua đoàn xe của nàng lại không đi, nàng nói với Vong Xuyên Hoàng Tuyền:

-“Ta lên núi một chuyến, đến trong sơn trại kia một lần.

 

-“Đi chỗ đó làm gì?

Hoàng Tuyền khó giải, lập tức dường như hiểu được, không khỏi cười hắc hắc:

-“Chẳng phải Tiểu thư muốn dẹp luôn sào huyệt sơn tặc kia à? Nô tì lành nghề, chúng ta cùng đi thôi!

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, không tỏ rõ ý kiến, liên quan cũng mang Vong Xuyên đi. Ban Tẩu ở phía sau nhìn ba người kia lên núi, nghĩ một lát, giao cho ám vệ vài câu, chính mình cũng đi theo lên. Diệt sào huyệt người sao? Chuyện này không chỉ Hoàng Tuyền lành nghề, hắn cũng rất sở trường.

 

Một nhóm bốn người vội vã đi vào núi, Vong Xuyên tâm tư cẩn thận, ở trên đường bèn hỏi Phượng Vũ Hoành:

-“Có phải Tiểu thư cảm thấy trên thân mấy tên vô lại kia, không giống như dáng dấp kẻ làm trong nghề này à?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, Hoàng Tuyền nghe không hiểu,

-“Không giống làm sơn tặc? Đồ chơi này còn có trông giống sao? Lại nói, dù cho không giống, chính bọn hắn cũng thừa nhận, còn nói được gì nữa? Sơn tặc chính là cường đạo, loại nhân vật này mỗi người phải trừ diệt. Chẳng qua chúng ta là đang vội, tiểu thư quản vụ này làm cái gì?

 

-“Coi như vì dân trừ hại chứ sao.

Ban Tẩu lắc lắc thân hình nói,

-“Tối ngày hôm qua không đánh đủ, hôm nay lại đi đánh một vòng quyền làm tiêu khiển.

 

Hắn hoạt động cánh tay một chút, chỉ cảm thấy có sức lực không chỗ dùng.

 

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ nghe đối thoại của bọn hắn, vẫn cảm thấy nói chuyện với Vong Xuyên dễ hơn một chút, nàng trả lời Vong Xuyên:

-“Xác thực không giống, cứ cảm thấy như tướng sĩ trong đại quân ra tới, lưng và thắt lưng kia ưỡn thẳng, sáu người bước chân cũng rất chỉnh tề, nhìn thì chẳng phải cố ý, mà là trải qua thời gian dài thành thói quen này, thay đổi cũng đổi không được.

 

-“Tướng sĩ?

Mấy người đều cả kinh,

-“Tướng sĩ sao sẽ lưu lạc thành sơn tặc?

 

Quốc khố Đại Thuận dồi dào, trước mặt mấy đời hoàng gia truyền ngôi đều lưu truyền đến mức sống yên ổn, chưa từng xuất hiện tình huống gieo vạ lê dân bách tính và tài sản trong cung, cho nên tài phú trải qua thời gian dài tích lũy được có thể nói vô cùng khả quan, đối đãi binh tướng giải ngũ còn có thương binh mất đi năng lực tác chiến và lao động cũng chiếu cố rất nhiều, sao có thể có tướng sĩ chiếm núi làm vua? Các tướng sĩ học được giáo dục của quân đội Đại Thuận, không có khả năng có loại tư tưởng này mà!

 

Mấy người đều không nghĩ ra, Phượng Vũ Hoành cũng không nói sâu, bất đắc dĩ, chỉ phải tiếp tục chạy vội tới trong ngọn núi, nghĩ đến trong trại lại cẩn thận điều tra một phen.

 

Đoàn người bọn họ là tới vào ban ngày, nghĩ muốn che dấu thực sự không dễ, Phượng Vũ Hoành có chút hối hận mang nhiều người như vậy.

 

Chẳng qua nếu đã đến, cũng không thể lại xua người trở lại, nàng nghĩ một lát, thẳng thắn làm ra một quyết định rất trực tiếp:

-“Đá sơn môn, Kêu người! Chúng ta quang minh chánh đại đi vào!

 

Nàng nói được thì làm được, trên cửa gỗ lớn có viết ba chữ lớn “Thanh Sơn trại” mới vừa sáng đến trước mắt, thanh âm của nàng cũng vang lên:

-“Người bên trong nghe đây, chúng ta là đại phu Hồ lão tam mời lên, chữa bệnh cho phu nhân trong núi!

 

Cửa sơn trại đó mở về phía bắc, nói là cửa, kỳ thực chẳng qua dựng lên cái giá gỗ mà thôi, hai bên có xây một chòi canh, rất cao, nàng nhìn ra ước chừng năm mét, phía trên phân biệt đứng một người, đang hướng phía dưới đánh giá mấy người bọn hắn.

 

Phượng Vũ Hoành thấy hai người kia chỉ nhìn mình cũng không có động tác, cau mày lại kêu một lần:

-“Có nghe hay không? Chúng ta là đại phu Hồ lão tam mời tới, chẳng phải áp trại phu nhân của các ngươi bị bệnh sao? Sao thấy đại phu còn không mau mau mời vào bên trong, vô lễ như vậy?

 

Ban Tẩu nghe được trợn tròn mắt, có người nói chuyện với sơn tặc như thế sao? Biết ngươi là quận chúa, không biết còn tưởng rằng ngươi là sơn tặc đây!

 

Xem người ta đứng gác có bao nhiêu quy tắc, đứng nghiêm, một tay buông xuống đứng ở bên chân, một tay đỡ nắm trên cán đao bên hông, ngay cả động tác cúi đầu nhìn xuống phía dưới đều nhất trí như vậy, hai người hiện thống nhất một góc độ, đều lả tả.

 

Không chỉ hai người trên chòi canh kia, ngay trong cửa sơn trại đơn sơ này, một đội sơn tặc tuần núi cũng vừa hay đi ngang qua, ăn mặc thống nhất, khoác lên miếng giáp, mỗi người nhấc theo trường thương, bước đi chỉnh tề, lúc nghe thấy Phượng Vũ Hoành gọi cửa, có người hô to một tiếng:

-“Ngừng!

 

Tất cả mọi người lập tức dừng lại, ngay cả bước chân cuối cùng hạ xuống cũng giống như đúc.

 

Bốn người Phượng Vũ Hoành lập tức cau mày, lần này, ngay cả Hoàng Tuyền cũng nhìn ra, đó cũng không phải sơn tặc thông thường, nếu không phải hiện ra ở loại địa phương này, nàng tuyệt đối hoài nghi bọn hắn là một đám binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh. Trong ngọn núi còn cắm cờ, hồng kỳ, hoàng kỳ, lục kỳ, hẳn là phân biệt đại biểu ba phe cánh, là đám sơn tặc này chính mình phân ra. Có thứ tự như vậy, hợp quy tắc như vậy, ngay cả trong sơn trại cũng là chỉnh tề, không chút nào tùy ý tán loạn như nơi ở của đạo tặc.

 

Phượng Vũ Hoành nhìn chằm chằm đội người tuần sơn dừng lại nhìn các nàng, rõ ràng từ trên mặt người dẫn đầu nhìn ra một loại cương nghị chỉ có quân nhân mới có được.

 

Rốt cuộc đây là một đám người nào?

 

Không chờ nàng lại mở miệng, tên cầm đầu đạo tặc đi tuần núi đã đi tới chỗ các nàng, cách chỗ Phượng Vũ Hoành đứng năm bước đứng nghiêm, lớn tiếng quát hỏi:

-“Ngươi nói các ngươi là đại phu? Vì sao đến nhiều người như vậy? Người nào biết trị bệnh?

 

Nói xong, lại nhìn mấy người, liếc nhìn Vong Xuyên trong tay xách theo hòm thuốc, vì thế hỏi lại:

-“Là ngươi?

 

Vong Xuyên lắc đầu,

-“Ta chỉ là nha hoàn đi theo, tiểu thư nhà chúng ta mới là đại phu. Trong ngọn núi các ngươi thế nhưng có một người gọi là Hồ lão tam? Là tên râu ria rậm rạp, hắn thỉnh chúng ta tới.

 

-“Đúng.

Hoàng Tuyền cũng nói:

-“Bọn hắn tổng cộng sáu người, ngay thôn dưới chân núi, nhìn thấy tiểu thư nhà ta chữa bệnh cho một thôn dân, đã nói tình huống phu nhân các ngươi, xin chúng ta lên núi xem thử.

 

Người nọ vô cùng cẩn thận, sau đó xem xét, lại hỏi:

-“Vậy Hồ lão tam mấy người bọn hắn đâu?

 

-“Còn trong thôn.

Phượng Vũ Hoành nói,

-“Còn trong thôn làm gì, các ngươi nên cảm thấy hứng thú, liền phái người xuống núi ngó đi. Về phần chúng ta, ngược lại đã đứng ở cửa sơn trại, có trị bệnh hay không là chuyện của các ngươi.

 

Nàng duỗi tay,

-“Nghe nói áp trại phu nhân bệnh rất nặng, cũng không biết còn có thể chống đỡ ít nhiều thời gian.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 867:

☆, Xem bệnh cứu người..…

 

-“Không thể nói bậy!

Người nọ trợn mắt,

-“Phu nhân chúng ta phúc khí lớn, há cho phép ngươi hồ ngôn loạn ngữ!

 

Nói xong, lại dừng một chút, không tiếp tục phát hỏa, có thể tới một đại phu không dễ dàng, nói tới trước kia cũng là bọn hắn cưỡng ép trói tới, chữa vài lần cũng không chữa khỏi, sau này bọn hắn phân tích có thể là người bị trói tới tâm không cam tình không nguyện, không cố gắng chữa trị, dù cho đánh chửi cũng không hiệu nghiệm, bởi vì Đại đương gia bọn hắn cũng không nguyện ý tuỳ tiện thương tổn người tốt. Huống chi, đại phu cũng là nam tử, xem bệnh cho phu nhân luôn rất không tiện. Hôm nay thật vất vả có người chủ động tới cửa, lại là một nữ y, cũng nên lôi vào nhìn thử cho phu nhân, không thể cứ như vậy tức giận bỏ đi.

 

Hắn nghĩ như vậy, giọng nói cũng hoà hoãn lại, chủ động chắp tay với Phượng Vũ Hoành,

-“Sơn dã thô nhân nói chuyện trực tiếp, nữ đại phu không lấy làm phiền lòng, hiện tại theo ta vào trại đi thôi! Trước tiên gặp gỡ Đại đương gia chúng ta, lại đi nhìn phu nhân không muộn.

 

Nói xong, nghiêng người sang, làm một cái động tác “Thỉnh” rất quy củ, nhưng để mấy người Phượng Vũ Hoành lần thứ hai sinh ra nghi hoặc thân phận của bọn hắn.

 

Từ cửa sơn trại đến vị trí chính giữa sơn trại, đi khoảng chỉ một nén nhang, dọc theo con đường này thấy được không thiếu cái gọi là sơn tặc đang huấn luyện, Ban Tẩu sờ mũi một cái, không hiểu lầm bầm câu:

-“Làm sao làm sơn tặc còn có luyện binh?

 

Ban Tẩu nói không sai, xác thực đang luyện binh, Phượng Vũ Hoành quá quen thuộc hình thức thao luyện này, gần như liếc mắt thì nhìn ra ngay.

 

Nàng không có trả lời Ban Tẩu, trong lòng thế nhưng đang nghĩ lai lịch người Thanh Sơn trại này, hay hoặc là chỉ vì nơi này có một cái người đã từng đi lính, bị Đại đương gia chọn trúng, để hắn dùng tiêu chuẩn quân nhân mà thao luyện thủ hạ? Nhưng suy nghĩ thêm cũng không đúng, người có thể làm sơn tặc cơ bản đều không có tính tự hạn chế gì, dù có người đã từng đi lính dẫn đầu thao luyện, cũng không thể huấn luyện tất cả mọi người thành có thứ tự như vậy, càng không thể làm cho tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện bị thống lĩnh, bị thuần hóa nghiêm khắc thế này.

 

Nàng vẫn suy nghĩ, vừa ngẩng đầu, đã đến nhà gỗ Đại đương gia đang ở. Có người đi vào báo cáo, rất nhanh, bên trong có một nam tử khoảng 25 - 26 tuổi đi ra. Người nọ biểu tình có chút kích động, không ngừng mà xoa xoa tay hỏi người truyền lời bên cạnh:

-“Thật có nữ y tới sao?

 

Tiếng hắn nói vang dội, dáng người kiên cường, đứng ở nơi đó y hệt một ngọn núi nhỏ, hiện ra rất là kiên định vững vàng.

 

Người truyền lời đang dẫn Phượng Vũ Hoành các nàng một đường đi tới vị kia, nghe đương gia hỏi nhanh chóng chỉ vào Phượng Vũ Hoành nói:

-“Chính là vị cô nương này, nàng tự xưng là đại phu, nha hoàn của nàng còn có hòm thuốc. Các nàng nói là người Hồ lão tam xuống núi thỉnh, Hồ lão tam xác thực trời mới tờ mờ sáng đã đi ra ngoài, không ngờ thật sự thỉnh nữ y trở lại.

 

Đương gia kia chưa kịp nghe xong liền nhanh chân đi tới trước mặt Phượng Vũ Hoành, không nói hai lời, trước tiên là hướng về phía Phượng Vũ Hoành hành lễ. Lễ nghi tư thế tiêu chuẩn, là chào theo nghi thức quân đội.

 

Phượng Vũ Hoành nheo mắt lại nhìn hắn, người này chỗ hàm dưới có vết sẹo, là vũ khí sắc bén quẹt làm bị thương, làn da thô ráp hiện ra màu đen, như là dài hạn chịu đựng ánh nắng nắng gắt. Chào theo nghi thức quân đội vô cùng tự nhiên, không làm bộ, rõ ràng chính là đã quen phương thức hành lễ này, chỉ không thể ngờ một nữ đại phu lên núi cư nhiên nhìn hiểu tư thế này.

 

Hắn cúi chào xong lúc này mới lên tiếng nói:

-“Đa tạ nữ đại phu có thể đặc biệt lên núi, quyết không lừa, phu nhân ta bệnh rất nặng, nửa năm này càng nặng, suýt nữa là cả giường cũng không xuống được. Trước đây thỉnh qua mấy đại phu đều nói là ho lao, nói không chữa được, thế nhưng ta cùng phu nhân phu thê tình thâm, ta không thể nhìn nàng cứ thế mà chết đi, cho nên phái người đi khắp nơi mời đại phu. Nếu nữ đại phu đã đến, liền làm phiền ngài nhọc lòng, chỉ cần có thể chữa khỏi phu nhân ta, ngài muốn bao nhiêu bạc cũng có thể! Muốn cả trại này của ta, chỉ cần có thể lưu lại miếng ăn cho các anh em, ta đều sẽ chắp tay nhường cho.

 

Hắn vừa nói chuyện vừa vỗ ngực làm bảo đảm, cũng không thế nào, Phượng Vũ Hoành càng lựa chọn tin tưởng người này. Mặc dù là một sơn tặc, nhưng nàng chưa bao giờ nghi ngờ ánh mắt nhìn người của chính mình, người nọ là một hán tử, nói một không hai, có thể kính trọng.

 

-“Có y thuật giỏi hay không, thế nào ngươi cũng phải dẫn ta đi xem qua mới dễ nói chuyện.

 

Nàng không hỏi nhiều cái gì, trực tiếp đưa ra phải đi thăm bệnh nhân.

 

Đương gia kia tự nhiên vô cùng vui vẻ, tự mình mang theo các nàng đi vòng tới hậu viện, đến dừng lại trước một gian nhà trúc, lúc này mới khó xử nhìn Ban Tẩu chớp mắt, rồi nói:

-“Tiểu huynh đệ, xin lỗi, ta biết ngươi hẳn là tới bảo vệ nữ đại phu. Nhưng nội thất của nữ nhân dù sao rất không tiện, ngươi xem…..

 

-“Không ngại.

Phượng Vũ Hoành khoát khoát tay, nói với Ban Tẩu:

-“Ngươi chờ ở bên ngoài là được.

 

Dứt lời, lại tiếp nhận hòm thuốc trong tay Vong Xuyên,

 -“Các ngươi cũng chờ ở bên ngoài.

 

Dứt lời, tự xách hòm thuốc, đưa tay đẩy ra cửa nhà trúc, một hạ nhân cũng không mang, chính mình liền đi vào.

 

Đương gia kia đối với Phượng Vũ Hoành đột ngột sinh ra kính phục, đối với ba người ở lại ngoài cửa lên tiếng:

-“Xin yên tâm.

 

Sau đó cũng đi vào theo, chỉ chừa người dẫn đường tới bồi tiếp ba người bọn họ.

 

Không khí trong gian phòng bệnh nhân không được, tại lúc Phượng Vũ Hoành vào nhà đồng thời cũng đã từ trong không gian lấy ra khẩu trang đeo lên, thấy ánh mắt đương gia kỳ quái nàng cũng không giải thích nhiều, chỉ là nói với hắn đây là thói quen hành y của mình. Vừa nói xong, bệnh nhân từng trận ho khan liền truyền đến, Phượng Vũ Hoành nghe một hồi, trong lòng dĩ nhiên đã có phán đoán bước đầu.

 

Nếu như không sai, hẳn là bệnh lao phổi, người cổ đại không hiểu cái gì gọi là bệnh lao phổi, gặp đến chứng bệnh tương tự liền gọi là ho lao. Tại cổ đại, ho lao căn bản là không chữa được, vị phu nhân này có thể chống đỡ sống hơn nửa năm cũng không dễ dàng.

 

Nàng đi lên trước, liếc mắt đã thấy phụ nhân nằm trên giường. Chẳng qua hơn hai mươi tuổi, lại bởi vì ốm đau lâu ngày, để cả người nàng đều hết sức gầy gò già nua, hốc mắt hãm sâu, đôi mắt tuy là mở ra, nhưng hai mắt vô thần, nếu là nhìn về phía trượng phu mình, cũng là che lại một tầng tử khí nồng đậm.

 

-“Chàng lại gọi đại phu tới làm gì chứ?

 

Phụ nhân trong phòng đã nghe được đối thoại ngoài ngưỡng cửa, biết vị tới này chính là nữ y, nhưng nàng cảm thấy bản thân không còn hi vọng sống sót, xem qua nhiều đại phu cũng không thấy khởi sắc, đã tự giận mình.

 

Nàng oán giận chồng mình:

-“Không nên đi trói người lên núi, bệnh này của thiếp không chữa được, chờ chết là được.

 

Nói xong, nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, vẻ mặt áy náy nói:

-“Vị tiểu cô nương này, thực xin lỗi, nhất định cô nương là bị hắn trói tới chứ? Đừng sợ, bọn hắn tuy là sơn tặc, nhưng xưa nay sẽ không vô duyên vô cớ hại người. Trói cô nương cũng vì sốt ruột muốn chữa bệnh cho ta, cô nương yên tâm, ta sẽ khiến hắn đưa cô nương hạ sơn, tiền xem bệnh cũng sẽ cho không ít.

 

Nói xong, lại ho sặc sụa một trận, còn có ra máu.

 

-“Phu nhân!

Đương gia kia bực bội giậm chân, tiến lên đỡ lấy phu nhân, vừa giúp nàng thuận khí vừa nói:

-“Lần này chẳng phải trói, là thỉnh, là vị nữ đại phu này tự nguyện lên núi trị bệnh cho nàng. Nàng ngàn vạn lần đừng nói mê sảng, cái gì không trị hết, Lý Trụ ta cũng không tin không trị hết phu nhân của mình!

 

Phượng Vũ Hoành không có ý nhìn show ân ái của hai người, xoay người để hòm thuốc ở trên bàn, quay lưng về phía hai người, chính mình tìm kiếm trong không gian.

 

Tuy nói vào Thanh Sơn trại cũng không sao mò ra, nhưng cũng bị nàng có thể đoán đại khái. Nếu như không đoán sai, đây cũng là một nhánh sơn tặc do quân nhân tạo thành, thế nhưng chẳng phải thương binh, nhìn tuổi của bọn hắn hẳn là quân nhân tại ngũ. Nàng có chút khó hiểu, quân nhân tại ngũ sao vào rừng làm cướp như thế?

 

Lẽ ra bệnh lao phổi hẳn là tiến hành xét nghiệm khuẩn kết hạch, hơn nữa phối hợp X quang chiếu phổi, có thể trực tiếp nhất nhìn ra chứng bệnh. Nhưng những phương án này đối với điều kiện bây giờ mà nói cũng không thể thực hiện, nàng chỉ có thể từ phương pháp nguyên thủy nhất ra tay, bắt mạch, nghe chẩn đoán bệnh.

 

Đối với chứng bệnh này xác thực chẩn bệnh kỳ thực cũng không có khó khăn gì, Phượng Vũ Hoành khẳng định chắc chắn đây là bệnh lao phổi điển hình, chỉ là hiện nay còn không thể xác định kết hạch cầu to nhỏ, không cách nào giám định có phát triển trở thành ung thư phổi hay không. Chẳng qua nhìn tình trạng của bệnh nhân hẳn chẳng phải ung thư, bớt đến phát bệnh đã tới nửa năm, trong loại điều kiện này còn có thể tỉnh táo sống sót, xác suất ung thư liền không lớn.

 

-“Thật sự là ho lao sao?

Đương gia kia vô cùng gấp gáp hỏi Phượng Vũ Hoành:

-“Có thể trị không?

 

Phượng Vũ Hoành từ trong hòm thuốc lấy thuốc chích ra, hỗn hợp vài loại dược vật xong, rút vào trong ống tiêm, sau đó nói với bọn hắn:

-“Ta muốn tiến hành tiêm thịt, cách này bất đồng với đại phu các ngươi ngày thường tiếp xúc qua, các ngươi cũng là mới gặp qua lần đầu. Có chút đau, nhưng cũng chẳng phải không nhịn được. Các ngươi có thể nói loại bệnh này thành là ho lao, tuy ta đối với nó có cách xưng hô khác, nhưng nghĩ đến đều không sai biệt lắm, chỉ là cách gọi mà thôi.

 

Nàng nói đương gia xoay chuyển cái mông bệnh nhân qua tiêm thịt, đối với người cổ đại mà nói là một vị trí thật xấu hổ, bệnh nhân có chút ngượng ngùng.

 

Chẳng qua Đương gia kia cũng thở phào nhẹ nhõm, không ngừng nói:

-“May mà tới là nữ y, may mà tới là nữ y.

 

Phần mông tiêm vào rất đau, Phượng Vũ Hoành đều không phải không thừa nhận nó rất đau, nhưng cũng là một phương pháp hiệu quả. Dược vật thành phần chủ yếu là thuốc streptomycin, là một loại kháng sinh nhóm aminoglycosid có tác dụng diệt khuẩn, ngăn cản quá trình tổng hợp bình thường protein của vi khuẩn, anbumin và một lượng nhỏ các tế bào trắng và các khuẩn kết hạch, làm ra tác dụng quấy nhiễu hợp thành kết hạch protein, do đó ức chế được sự phát triển của vi khuẩn.

 

Nghe tới rất khó đọc, đối vi khuẩn lao khống chế nhưng rất hữu hiệu. Đồng thời, thuốc streptomycin thứ này tiêm vào nếu so với đau đớn Penixilin đời sau phản ứng nhẹ hơn rất nhiều, thích hợp tiêm vào dài hạn, đặc biệt phối hợp với sau khi nàng tự mình trút vào bên trong hai loại dược vật khác, Phượng Vũ Hoành có thể bảo đảm trong vòng hai tháng thì có thể làm cho bệnh nhân khỏi hẳn. Chỉ tiếc, sợ là bệnh nhân này không có cơ hội tốt như vậy có thể để cho nàng trong vòng thời hạn hai tháng trị liệu không gián đoạn. Mà nữ y trong đội ngũ nàng cũng chẳng phải không có, lại không thể lưu lại cho một nhóm sơn tặc.

 

Nàng không có giấu diếm, đem chuyện này nói thực với đương gia một lần, đồng thời cũng lấy ra một số dược vật, nói cho đối phương biết:

-“Uống thuốc hiệu quả kém một chút, nhưng cũng chẳng phải không dùng được. Bình thường chú ý bảo dưỡng nhiều, trong phòng duy trì thông gió, không thể vẫn buồn bực bệnh nhân, lúc thời tiết tốt đỡ nàng vào trong viện ngồi một chút, như vậy đối khôi phục mới có lợi.

 

Nàng nói xong, lại vì bệnh nhân tiến hành một lần truyền dịch, bởi vì dài hạn bệnh nằm ở giường, bệnh nhân này không chỉ vi khuẩn lao lan tràn tại lá phổi, còn có một chút những biến chứng khác, thậm chí trước mắt vẫn còn phát sốt nhẹ, những thứ này cũng đều là vấn đề cần giải quyết gấp.

 

Đương gia và phu nhân đều có chút sững sờ, đầu tiên đương gia trơ mắt mà nhìn Phượng Vũ Hoành từng chút từng chút đẩy trút một ống thuốc chích vào trong thân thể phu nhân nhà mình, hiện tại hai người lại trơ mắt mà nhìn một cây kim may kỳ quái thoạt nhìn trông giống đâm vào lưng tay bệnh nhân, sau đó một chất liệu không biết cái gì, bên trong túi chứa nước liền treo lên cạnh giường, đương gia bất chợt liền nghĩ tới một cái truyền thuyết dân gian.

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 29/08/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts