Thần Y Đích Nữ - Phần 283 (871-873)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 871:

☆, Quận chúa giả bị dân chúng thỉnh nguyện!!!

 

Tin tức Dược thương Phương Như Giang ở Lan Châu hết lần này tới lần khác tìm tới Phượng phủ, du thuyết Phó Nhã mở Bách Thảo Đường tại Lan Châu cũng không biết làm sao mà liền truyền ra ngoài, truyền đến trong tai dân chúng Lan Châu.

 

Nguyên bản việc này cũng không có gì, nhưng Liên quân đại mạc xâm lấn, chiến sự bờ Nam càng khẩn trương, mỗi ngày đều có số lượng lớn thương binh từ bờ Nam đưa tới Lan Châu, vào ở y quán Lan Châu. Phố lớn ngõ nhỏ đều có thể nhìn thấy tướng sĩ bị thương, có y quán ở không hết, giường bệnh cũng đặt rìa đường. Mùi máu tràn ngập chung quanh, tuy chiến hỏa còn chưa có đốt tới Lan Châu, thế nhưng dân chúng Lan Châu đã sớm cảm nhận được loại không khí khẩn trương này.

 

Tại dưới không khí nhuộm đẫm máu thế này, dân chúng bất chợt nghe nói có dược thương muốn cùng với Tế An quận chúa mở Bách Thảo Đường, bọn hắn đối với tin tức này thế nhưng giơ hai tay tán thành. Ai nấy đều biết Tế An quận chúa y thuật cao minh, ai nấy cũng đều biết trong tay Tế An quận chúa có kỳ dược có một không hai, người phía nam tuy chưa từng thấy Bách Thảo Đường chữa bệnh như thế nào, nhưng cũng có nghe chút tin đồn truyền đến bên này. Nghe đồn nói Tế An quận chúa có thần kỳ khó lường, khiến mọi người nghe chỉ cảm thấy Tế An quận chúa là thần tiên trên trời.

 

Bây giờ thế cuộc như vậy, nếu như Tế An quận chúa có thể mở Bách Thảo Đường, đây chính là chuyện tạo phúc to lớn cho dân mà!

 

Vì thế, dân chúng Lan Châu tự phát tổ chức ra, mỗi ngày đều có số lượng lớn dân chúng vây tại ngoài cửa Phượng phủ thỉnh nguyện, hy vọng Phó Nhã có thể đồng ý mở Bách Thảo Đường, vì dân chúng Lan Châu ra một chút sức. Càng có mấy y quán tiếp đón lượng lớn thương binh, mỗi ngày cũng có người tới cửa cung kính thỉnh Tế An quận chúa xuống núi, giúp đỡ bọn hắn trị những thương binh bọn hắn thật không thể ra sức.

 

Liên tiếp mười mấy ngày, Phượng phủ chưa từng yên tĩnh, bên ngoài dân chúng đến thỉnh nguyện vây chặt, càng tụ càng nhiều, đến lúc sau cả cửa sau Phượng phủ cũng đều có người, bốn phương tám hướng vây chặt Phượng phủ nước chảy không lọt.

 

Trong Phượng phủ, bất kể là chủ tử hay hạ nhân, mỗi một người đều bị doạ không dám ra cửa, Phó Nhã lại càng dứt khoát đối ngoại cáo ốm, cũng tuyên bố thầy thuốc không thể tự chữa, chính nàng bị bệnh, thực sự cũng không có cách nào.

 

Nhưng trên sự thật, nàng lại là theo Phượng Cẩn Nguyên mỗi ngày đều đang nghiên cứu ứng đối ra sao, đối với những dân chúng tới thỉnh nguyện kia, là đuổi cũng chẳng phải không đuổi cũng chẳng phải, trong lòng sốt ruột, người thế nhưng thật miễn cưỡng gầy đi một vòng.

 

Phượng Cẩn Nguyên bấm đốt ngón tay tính tháng ngày nói:

-“Ấn theo phi ưng chúng ta đưa thư vào trong kinh vậy cũng sẽ có tin trả lời.

 

Phó Nhã nói:

-“Coi như chúng ta đưa thư xảy ra vấn đề, nhưng trong kinh cũng phải có tin tức chủ động truyền đến cho chúng ta. Bây giờ Nguyên quý nhân trong cung, Bát điện hạ cũng ở trong cung, cũng không thể để chúng ta tự nghĩ biện pháp xử lý chuyện đầu này. Phô trương này là bọn họ sắp xếp, làm sao bây giờ lại bỏ mặc không quan tâm chúng ta vậy? Chuyện này lớn như vậy, muốn ai đến khắc phục hậu quả?

 

Nàng có chút oán giận, nguyên bổn chính là nếu không có động tỉnh gì nhất thời cũng không vội vã, nhưng cục diện trước mắt giằng co đến thế này, nàng là không vội không được.

 

Phượng Cẩn Nguyên trong lòng cũng là lo lắng, nhưng lúc này ông cũng biết đầu tiên mình phải trấn định lại, ít nhất phải ổn định Phó Nhã, muôn ngàn lần không được trên điểm mấu chốt này xảy ra bất trắc gì.

 

Ông phân tích với Phó Nhã:

-“Bên ngoài loạn, sợ là sự việc trong kinh cũng lẫn lộn, chưa chừng Bát điện hạ đầu kia đưa thư tới thì ở nửa đường bị người cướp. Chẳng qua không phải sợ, mấy ngày trước chúng ta đây chẳng phải cũng thương lượng qua sao, đã có người ra bạc cho chúng ta mở tiệm thuốc, vậy thì chúng ta mở, đến thời điểm xem bệnh thỉnh chút đại phu nổi danh là được rồi. Ngươi là nữ hài tử gia, lại là quận chúa kim chi ngọc diệp, sao có thể tự mình đi ngồi dược quán xem bệnh. Chính là tại trong kinh, người kia chính nàng cũng là không đi. Cho nên mở Bách Thảo Đường không ngại. Về phần những y quán muốn mời ngươi xuống núi kia, ngươi cứ tiếp tục cáo ốm, bọn hắn cũng không thể làm gì. Còn có chút dược kỳ quái kia thực sự không được thì từ Bách Thảo Đường vùng khác điều vận tới bên này, phái người ra ngoài chọn mua, luôn luôn có biện pháp.

 

-“Vậy giả bệnh tới khi nào?

 

Phó Nhã rõ ràng đã không kiên nhẫn, cả ngày không thể ra cửa, tựa trộm trốn trong phủ, cuộc sống như thế nàng thật là mau chịu không nổi nữa.

 

-“Vậy cũng không bao lâu, chẳng mấy chốc tin tức từ kinh thành sẽ truyền về.

 

Phượng Cẩn Nguyên lời mới nói ra, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân của hạ nhân vội vã mà đến, là ám vệ ở tại nam giới. Người nọ đứng ở cửa, nói câu:

-“Trong kinh có tin tức.

 

Hai người vui mừng, mau mau kêu người vào đây, sau khi người nọ đi vào chỉ giao một phong thư cuốn thành dạng ống cho bọn họ, sau đó thì lại lui ra ngoài.

 

Phượng Cẩn Nguyên mở lá thư ra, là Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc tự tay viết, trên đối mặt bọn hắn tại Lan Châu sinh hoạt làm một phen giao phó, nhưng chẳng qua chỉ là giao phó thông thường, chỉ nói cho bọn họ biết tiếp tục dùng thân phận Phượng Vũ Hoành tiếp tục sống, cái khác không cần để ý nhiều, có chuyện không xử lý được thì đi tìm Quý Lăng Thiên, hắn tự có biện pháp. Nhưng tại thư cuối cùng lại nhắc tới một việc lớn: Quyền thống lĩnh 30 vạn đại quân Bờ Nam đã giao cho trong tay của Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh, không có gì bất ngờ xảy ra, vừa qua tháng giêng Cửu hoàng tử sẽ dẫn đại quân đến nam giới đây. Mặt khác, Phượng Vũ Hoành đi đất phong, cũng có khả năng từ đất phong cất bước tới vùng Lan Châu này, mọi chuyện cẩn thận.

 

Lần này đừng nói là Phó Nhã, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên đều có chút phát hoảng. Ông đối với Huyền Thiên Minh cùng Phượng Vũ Hoành hai người kia có một loại hoảng sợ theo thói quen, vốn tưởng rằng đến phía nam thì có thể hoàn toàn thoát khỏi hai người kia, lại không nghĩ rằng, trong chớp mắt nam giới thay đổi trời, Cửu hoàng tử tiếp quản 30 vạn đại quân bờ Nam.

 

Điều này có ý vị gì? Thấy đấy thì có nghĩa nam giới lại rơi vào trong tay Cửu hoàng tử sao? Vậy Bát điện hạ thì sao? Rốt cuộc chuyện này ra sao? Phượng Cẩn Nguyên nghĩ mãi không ra.

 

Mà Phó Nhã cũng cùng một dạng nghi hoặc như ông, hai người lăng lăng nhìn thư, trong lòng một mảnh thê lương.

 

-“Phụ thân.

Nửa ngày, Phó Nhã mở miệng,

-“Có phải Chúng ta là không có tác dụng..... gì? Cửu hoàng tử vừa đến, thân phận của chúng ta tự nhiên sẽ bị bại lộ, huống chi người kia cũng sẽ cất bước tới đây, Lan Châu này..... Còn có chuyện cho ta à?

 

Nàng cười khổ,

-“Giả đến cùng chính là giả, bất luận làm sao sắp xếp, đều luôn có một ngày bị lộ tẩy. Chúng ta hiện tại không nên suy nghĩ thêm mở cái gì Bách Thảo Đường, hẳn là cân nhắc làm sao thoát thân chứ? Một khi Cửu hoàng tử đến đây, làm sao còn có cơ hội cho chúng ta sống sót.

 

Phượng Cẩn Nguyên run rẩy toàn thân, loại hoảng sợ này là theo bản năng, là đã thâm nhập trong tâm, để bất kể như thế nào ông cũng không thể thoát được.

 

Thế nhưng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, cũng cảm thấy không hề bi quan như Phó Nhã nói tới vậy, ông phân tích nói:

-“Trong thư Bát điện hạ chỉ nhắc tới kêu chúng ta mọi chuyện cẩn thận, cũng không có kêu chúng ta lập tức bỏ chạy, ngược lại còn muốn chúng ta giống như trước tại đầu này sống bình thường. Cái này nói rõ?

 

Tâm tư khác hơi động,

-“Này đã nói rõ Bát điện hạ là có lưu lại tay sau. Ngươi suy nghĩ một chút, 30 vạn đại quân bờ Nam, nói giao cho Cửu hoàng tử cứ giao cho Cửu hoàng tử sao? 30 vạn đại quân ba trăm ngàn trái tim, đi theo Bát điện hạ vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, sao có thể tức khắc lại nghe lời Cửu hoàng tử.

 

-“Ý của phụ thân là…..

 

-“Bên trong này có ẩn tình!

Phượng Cẩn Nguyên trở nên hưng phấn, ông cảm thấy mình phân tích rất thích hợp,

-“Cửu hoàng tử đến nam giới, là một cái bẫy của Bát điện hạ, chưa chừng thì cho hắn một cái có đi mà không có về, đến thời điểm, nam giới vẫn là thiên hạ của chúng ta!

 

-“Thật sự?

Tâm tư Phó Nhã cũng hoạt động, lại không như lúc trước cái loại tử khí nặng nề,

-“Nếu quả thật là như thế, vậy chúng ta còn có giá trị.

 

Nàng rất cao hứng,

-“Chỉ cần đối với Bát điện hạ còn có tác dụng, thì sẽ không sắp trở thành con rơi, chúng ta hảo hảo làm việc, những điều kiện điện hạ đáp ứng nhất định sẽ thực hiện.

 

Nàng nhìn Phượng Cẩn Nguyên cười phá lên,

-“Phụ thân, vậy cứ làm theo lời người, chúng ta còn tiếp tục trù tính mở Bách Thảo Đường, ta nghĩ cách để nha hoàn ra ngoài một chuyến, nói một tiếng với tri châu đại nhân bên kia, để hắn nghĩ biện pháp từ Bách Thảo Đường ở tỉnh phủ khác kiếm ra dược, tốt xấu qua cửa ải trước mắt này.

 

Hai người ý kiến đạt thành thống nhất, người cũng lại có tinh thần, tức khắc thu xếp lên. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Kinh đô, Diêu phủ….

 

Hứa thị Tần thị Miêu thị ba người đã làm xong chuẩn bị rời kinh, thế nhưng trước khi ra đi Miêu thị thay đổi chủ ý, bà cho rằng ba người không thể cùng đi quận Tế an, chỗ A Hoành tuy là cần có thân nhân chiếu cố, nhưng Tiêu châu còn có Tử Duệ, các bà đều đi xa như vậy, Tử Duệ đầu kia vạn nhất có chuyện gì, đều không có cữu mẫu ở bên cạnh, dù sao đứa nhỏ này còn nhỏ.

 

Bọn người Hứa thị nghe cũng cảm thấy chuyện như thế, vì thế Hứa thị vung tay lên:

-“Vậy muội đi đến Tiêu châu, ta đi quận Tế an với Nhị đệ muội.

 

Đối với quyết định của ba người, Diêu gia từ trên xuống dưới đều vô cùng bất đắc dĩ, Diêu Tĩnh Quân trước sau e ngại các nàng tới đó sẽ gây thêm phiền toái cho Phượng Vũ Hoành, chẳng qua sau đó Diêu Hiển lên tiếng, cảm thấy Hứa thị Tần thị đi qua cũng được, Hoành nha đầu lại có bản sự gì, trong mắt ông đến cùng cũng chính là một hài tử, huống chi qua mấy tháng nữa cũng sắp cập kê, để nàng trở lại kinh thành cử hành lễ cập kê đấy là không có khả năng lắm, cho nên trong nhà phải có trưởng bối tại bên ấy trước tiên thu xếp.

 

Diêu Hiển vừa nhắc tới chuyện này, mấy người Diêu Tĩnh Quân cũng theo phản ứng kịp, đồng thời cũng nghĩ đến Cửu điện hạ đã từng nói, phải thành hôn tại ngày cập kê của Phượng Vũ Hoành. Nhưng bây giờ nam giới sinh loạn, cái hôn lễ này sợ là phải hoãn, nhưng lễ cập kê vẫn phải làm.

 

Vừa nghĩ tới đó, Diêu Tĩnh Quân lập tức cải lập trận, bắt đầu giục Hứa thị Tần thị mau chóng lên đường, còn lần nữa mà xác định mang gì đó có đủ hay không?

 

Hỏi đến Hứa thị cũng cảm thấy phiền, ông vẫn là không yên lòng, thẳng thắn quyết định:

-“Lúc A Hoành cập kê toàn gia chúng ta cùng đi, trước hết các nàng đánh trận đầu, tại bên ấy chuẩn bị, còn dư gì đó không mang đủ đợi lúc chúng ta đi qua mang thêm.

 

Cứ như vậy Hứa thị Tần thị, được người cả nhà đưa tiễn ngồi lên xe ngựa đi tới đất phong quận Tế an, mà Miêu thị đầu kia cũng lên xe ngựa chạy tới Tiêu châu.

 

Nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng Diêu Hiển cũng là cảm thán liên tục, chỉ nói sống lại đời này, tuy nói Phượng Vũ Hoành gặp phải Phượng gia toàn gia cực phẩm nhưng may mà Diêu gia này là chân tâm đối đãi, cũng không tính quá chịu thiệt.

 

Ông căn dặn Diêu Tĩnh Quân:

-“Phái hai tên ám vệ ở phía sau tuỳ tùng bảo vệ thôi, Tiêu châu đầu kia cũng phái một tên, tuy nói Tiêu châu đường gần, nhưng cũng không thể xảy ra sai sót. Đại tức phụ đầu kia đường xa, thế nhưng phải cố chăm sóc.

 

Diêu Tĩnh Quân gật đầu đáp lại, nhanh đi điều động nhân thủ.

 

Hứa thị Tần thị chỉ mỗi người dẫn theo một nha hoàn tùy thân, lại có chính là xa phu, hai người ngồi trên một chiếc xe ngựa, phía sau còn xếp vào chiếc xe ngựa hàng hóa, không có ai đi theo bảo vệ thì không được.

 

May mà bây giờ ám vệ Diêu phủ cũng nhiều, ông suy nghĩ một chút, phái ám vệ Ngự vương phủ tới đầu kia, cũng báo hai người kia sau khi đến đất phong liền đi đưa tin với Phượng Vũ Hoành, tức khắc ở lại bên ấy!

 

Diêu gia vừa đưa ba vị phu nhân đi, mấy đứa nhỏ còn nhuộm đẫm trong đau buồn “Mẫu thân vứt bỏ bọn hắn”, Diêu Thư chuẩn bị đóng kín cửa phủ, mới đi đến cửa phủ, còn chưa kịp nói với người gác cổng, thì thấy ngoài cửa hai người lén lén lút lút tới, chuồn đi bên kia, ngó dáo dác, còn dùng tay áo che mặt mũi, nhìn qua liền không giống người tốt.

 

Hắn hơi nhướng mày, tức giận hỏi một câu:

-“Hai người các ngươi đang làm cái gì?” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 872:

☆, Lão Huyền a! Lão Diêu a!!!

 

Cửa Diêu phủ đến hai người khả nghi, một tiếng của Diêu Thư làm cho người Diêu gia chưa kịp về viện của mình đều kinh sợ, đám người quay đầu nhìn lại, nhưng thấy hai người kia vẫn là dùng tay áo che nửa mặt dưới, chỉ lộ ra đôi mắt, nghe Diêu Thư quát hỏi thì một người trong đó nói:

-“Nhỏ giọng một chút nhỏ giọng một chút, chúng ta là tìm đến Diêu Hiển, Diêu Thư ngươi mau mau câm miệng cho ta! Nơi nào cũng có ngươi vậy?

 

Người nọ vừa nói vừa giậm chân, xem dạng này vô cùng tức giận.

 

Diêu Thư cũng tức giận,

-“Ta nói ngươi ai nha? Gọi thẳng tục danh của ta thì thôi vậy, lại còn dám gọi thẳng tục danh tổ phụ trong nhà! Nhìn hai người ngươi dạng này cũng không như là người tốt, lại không rời đi đừng trách ta báo quan!

 

-“Ngươi ——

Người đó tức giận mà mắt to trừng tròn xoe, lại nhìn vào trong cửa phủ, rất nhanh thì tìm ra vị trí Diêu Hiển, lập tức lớn tiếng nói:

-“Diêu Hiển, nhanh chóng kéo tôn tử xúi quẩy nhà ngươi đi! Lại mời lão tử vào!

 

-“Câm mồm!

 

Diêu Thư cũng tức giận, còn muốn nói thêm gì nữa, kết quả bị Diêu Hiển ngăn cản, sau khi bên lỗ tai hắn nhỏ giọng nói vài câu, chỉ thấy mặt Diêu Thư trong nháy mắt liền trắng. Lại ngó ngó hai người bên ngoài, nhoáng một cái đã hiểu rõ sao lại thế này.

 

Hắn sững sờ tại chỗ, sau khi phản ứng kịp thì nghĩ muốn quỳ xuống dập đầu, kết quả bị Diêu Tĩnh Quân trước hắn một bước phản ứng kịp nhanh chóng kéo tay, sau đó nói với Diêu Hiển:

-“Phụ thân tiếp đón đi, con dẫn bọn nhỏ trở về viện.

 

Nói xong, mang theo một đám người Diêu gia vội vã liền vào nội viện, rất xa còn có thể nghe được Diêu Tín con trai thứ sáu Diêu gia lẩm bẩm hỏi:

-“Rốt cuộc là ai vậy? Thần bí như vậy.

 

Chờ tất cả mọi người một mạch vào nội viện, Diêu Hiển mới bất đắc dĩ ngoắc tay với hai người bên ngoài,

-“Vào đi.

 

Chờ sau khi hai người kia vào phủ, tên gác cổng lập tức đóng cửa phủ, Diêu Hiển liếc nhìn hai người bọn họ, hỏi:

-“Hoàng cung tốt đẹp không ở, tới chỗ ta làm gì?

 

Người vừa tới chẳng phải ai khác, chính là ở trong hoàng cung rãnh rỗi ngũ tích lục thú Thiên Vũ đế cùng Chương Viễn.

 

Đại quân Huyền Thiên Minh xuất chinh, tại trong nháy mắt Thiên Vũ nhận được tin chỉ cảm thấy trong kinh thành lớn như vậy, ông thật giống thành người cô đơn, bên người trừ bỏ tên tiểu thái giám Chương Viễn, cả cái người nói chuyện đều không có.

 

Đương nhiên, ông hy vọng nhất người có thể ở bên cạnh là Vân Phiên Phiên, thế nhưng cũng là một người không có khả năng ở với ông, người ta ở tại trong Nguyệt Hàn cung chơi mèo làm hổ thế nhưng tự tại, chứ đâu còn quản ông lão già sống có uất ức hay không?

 

Thiên Vũ đế hết cách rồi, lại bị vướng bởi chuyện Phượng Vũ Hoành, Diêu Hiển cũng không tiến cung, ông buồn bực chết mất, thẳng thắn lừa tiểu thái giám cùng nhau ra khỏi cung, lén lén lút lút tìm đến Diêu phủ, chỉ vì với Diêu Hiển uống mấy chung.

 

Đương nhiên, nói là hai người họ vụng trộm xuất cung, nhưng chỗ tối vô số ám vệ đều theo dõi bảo vệ, an toàn có thể cam đoan.

 

Diêu Hiển với Thiên Vũ quá quen thuộc rồi, chứ đâu còn cần Thiên Vũ tự mình nói ra nguyên do, ông dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể phân tích tâm tư lão hoàng đế đến tám chín phần mười, chỉ là ông không hiểu.

 

-“Mọi người đều nói làm hoàng thượng trăm công nghìn việc, loay hoay đều tìm không thấy nam bắc, sao ngươi sống tựa như hài tử vậy? Nói xuất cung thì xuất cung, nói uống rượu thì uống rượu hả?

 

Thiên Vũ với Chương Viễn hai người đến khi vào sân mới dám thả xuống tay áo từ trên mặt, sau đó thở phào một hơi, Thiên Vũ cũng không khách khí, chủ động kéo cánh tay Diêu Hiển, lôi kéo ông đi vào trong viện.

 

-“Đâu có nhiều cơ chế như vậy, trẫm đã số tuổi này, dù sao cũng nên có chút sự tình của mình. Ngươi đừng giống như những người bảo thủ trong triều, vừa thấy trẫm liền nói việc triều chính, trẫm nghe phiền lòng. Hôm nay tới tìm ngươi chính là uống rượu đánh cờ, đừng nhắc cái khác.

 

Diêu Hiển bất đắc dĩ, mang theo ông đi tới sân của mình ở đầu kia, vừa đi còn vừa nói:

-“Chỗ này của ta rượu cũng không có ngon như của A Hoành, cũng không hơn trong hoàng cung, ngươi đừng yêu cầu quá cao thì được.

 

-“Không có chuyện gì không có chuyện gì, là rượu là được.

 

Thiên Vũ trên điểm này cũng chẳng phải rất xoi mói, đôi khi uống rượu chính vì uống say, với rượu uống có ngon hay không không có quan hệ gì.

 

-“Cõi đời này có thể bồi tiếp trẫm uống rượu trừ ngươi ra cũng không người nào, trẫm chính là muốn uống chút rượu chuyện trò, không chọn rượu tốt xấu.

 

Được rồi! Ông vừa nói như thế Diêu Hiển cũng hơi xúc động, tìm người uống chút rượu chuyện trò, đây là một việc bình thường cỡ nào, nhưng đối với một vị đế vương mà nói, cũng đã thành xa xỉ, thậm chí càng vụng trộm chạy ra ngoài giống như trộm tìm tới phủ ông, ngẫm lại liền đáng tiếc. Thôi, ông vẫn lấy ra mấy bình rượu ngon A Hoành để lại cho ông đi!

 

Diêu Hiển động lòng trắc ẩn, Thiên Vũ đế có rượu ngon, đầu bếp trong Diêu phủ lại trù hoạch một bàn đồ nhắm, hai người nâng cốc nói cười, nói cho cùng vui vẻ.

 

Chương Viễn hiện tại cũng không thể nào tại trên sự tình Thiên Vũ uống rượu mà tích cực, hiện tại lão hoàng đế là muốn làm gì thì ông theo làm nấy, bởi vì Huyền Thiên Minh từng đã chạy tới nói với hắn, không cần quá bắt ép Thiên Vũ, ông muốn làm chút gì ăn chút gì, cứ tuỳ ông, chỉ cần đừng quá giới hạn quá đau đớn thân mình liền được. Dù sao từng tuổi này, mọi việc đều hạn chế, dễ dàng hạn chế ra sai lầm.

 

May mà Thiên Vũ chỉ là tìm đến Diêu Hiển, Diêu gia là Huyền Thiên Minh chỉ rõ không cần phòng ngừa, dùng người tuyệt đối tin tưởng, hắn cũng ít đi một chút lo âu.

 

Dù sao có ám vệ đi theo, cùng lắm uống rượu say thì vác trở về, dù sao cũng hơn nhìn lão hoàng đế mỗi ngày tại trong Chiêu Hợp điện đối với phương hướng Nguyệt Hàn cung thở dài mạnh hơn.

 

Đôi khi hắn cũng cảm thấy Thiên Vũ nhớ nhung Vân phi thế này sẽ chết sớm, nhưng chuyện tình giữa nam nam nữ nữ, hắn một tên thái giám làm sao mà hiểu được, làm nô tài chính là theo chủ tử, theo chủ tử chính là bổn phận của hắn.

 

Trong lúc Tiểu thái giám đang tâm tư, Thiên Vũ đế với Diêu Hiển cũng đã hiện vẻ say rượu, may mà cũng không nghiêm trọng lắm, còn có thể nói một chút.

 

Diêu Hiển đang xoi mói Thiên Vũ,

-“Thật lợi hại nha! Đuổi ngoại tôn nữ ta ra kinh thành, Bát nhi tử của ngươi thật có tiền đồ.

 

Thiên Vũ khoát khoát tay,

-“Ra ngoài rèn luyện cũng tốt, đất phong tự tại hơn kinh đô, đầu kia thành lập xong đối với nàng mới có lợi, dù sao cũng là địa bàn của chính nàng. Lão Diêu ta nói với ngươi…..

 

Thiên Vũ uống nhiều rồi cũng không đoái hoài tới trẫm hay không, trực tiếp chính là mở miệng xưng “Ta”, ông nói với Diêu Hiển,

-“Cả Đại Thuận, đất phong đầu tiên đưa ra, chính là quận Tế an. Ngươi có biết ý nghĩa của đất phong là như thế nào không? Có nghĩa là nơi đó chính là một cái thiên địa độc lập, không cần nộp thuế cho Đại Thuận, không cần triều cống, có thể nuôi binh riêng. Chỉ cần nàng nguyện ý, tại bên ấy lập cái tiểu triều đình đều không ai quản. A Hoành đi nơi đó, chính là cái thằng chột làm vua xứ mù, tại thiên hạ trong quận Tế an, nàng lớn nhất, không ai có thể để ý nàng. trước đây hết cả Đại Thuận không có ra bất kỳ một khối đất phong nào, thậm chí ngay cả vương khác họ cũng không có đất phong, chính là sợ một khi xây dựng ra đất phong, có chính mình chính quyền cùng binh riêng, sẽ tạo thành uy hiếp đối với Đại Thuận.

 

Diêu Hiển đương nhiên rõ ràng đạo lý này, từ khi ông biết Phượng Vũ Hoành có một khối đất phong thì, liền tra xét thiệt nhiều tư liệu về phương diện này, cũng biết một khối đất phong là ban thưởng cỡ nào.

 

Ông hỏi Thiên Vũ,

-“Đã trọng yếu như vậy, vì sao phải cho A Hoành?

 

-“Bởi vì lão tử cảm thấy nàng có giá trị!

Thiên Vũ vỗ ngực,

-“A Hoành đứa nhỏ này thật tốt! Văn có thể đấu đổ Phượng Cẩn Nguyên tả tướng một triều, võ có thể đánh xuống một Thiên Chu quốc, y thuật cao minh huyền diệu, còn luyện thép cho Đại Thuận, hài tử như vậy khắp thiên hạ đều tìm không ra thứ hai, sao ta có thể không thương che chở?

 

-“Xì!

Diêu Hiển liếc Thiên Vũ một cái,

-“Đừng nói giống như chính mình rất vĩ đại, ta còn không biết ngươi? Sở dĩ chịu cho ra đất phong, còn chẳng phải vì nàng đã sớm đặt cho Cửu nhi tử ngươi thương yêu nhất! Cho bao nhiêu đồ tốt tương lai lúc đó chẳng phải là người Huyền gia ngươi, bằng không ngươi cam lòng? Ngươi có lá gan lớn như vậy dám cầm một cái quận phong mà mạo hiểm?

 

Thiên Vũ nghe cười hì hì, chút mưu mô của mình đều bị Diêu Hiển xem thấu, Thiên Vũ cũng không giấu giấu diếm diếm, hào phóng thừa nhận, chẳng qua đối với công lao Phượng Vũ Hoành vẫn là hết sức công nhận.

 

Diêu Hiển than một tiếng, lại uống một hớp rượu, hỏi một cái vấn đề mình vẫn đang tự hỏi,

-“Lão Huyền a! Ngươi nói ngươi cũng thả người đi, một cái hướng đất phong, một cái đi nam giới, sẽ không sợ kinh đô sinh biến chứ? Ta mặc dù không vào triều, nhưng ít nhiều cũng có thể nghe kể một ít việc trong triều, thế cục hôm nay thế nhưng không thế nào chắc chắn, ngươi cái Bát nhi tử kia khống chế Ngự lâm quân, ngươi nên đề phòng một chút, vạn nhất trong cung sinh biến, tuy là trong tay lão Cửu nhà các ngươi có mấy chục vạn đại quân, lại đánh trở lại cũng là không kịp.

 

Thiên Vũ khoát khoát tay, không chút để ý nói:

-“Sinh biến thì sinh biến, ai bảo ta sinh nhiều nhi tử bại gia như vậy, cũng có một tên muốn hại trẫm. Chẳng phải lão Bát vẫn có người khác, đây là sự việc mỗi một đời quốc quân đều phải trải qua, ta cũng không thể tránh thoát được. Ngược lại, ta cũng muốn xem thử, tâm địa của lão Bát đến cùng có thể độc ác đến mức độ nào. Lão Diêu à! Cái giang sơn này phân lượng rất nặng, ta không muốn để cho Minh nhi sau lưng đeo một cái gánh nặng dựa vào mẫu phi sủng ái thượng vị, ta hết khả năng để hắn kế vị danh chính ngôn thuận. Đúng rồi, có chuyện này ngươi còn không biết đâu?

 

Thiên Vũ thần thần bí bí nhìn Diêu Hiển,

-“Ngươi đứa cháu ngoại gái kia, A Hoành, nàng là phượng tinh lâm thế Khâm Thiên giám xem sao thấy được, từ trong núi lớn tây bắc một đường đi tới kinh thành, tuy từng bước gặp khó xử gặp tai họa, nhưng bố cục phượng tinh trước sau không biến, cũng mang đến cho Đại Thuận ta lần lượt kinh hỉ. Phượng tinh lâm thế, long vị này chắc chắn là Minh nhi!

 

Thiên Vũ rất có tự tin điểm này, Diêu Hiển cũng không có biểu hiện ra loại kinh ngạc Thiên Vũ mong đợi. Phượng không phượng tinh ông không biết, ông chỉ biết là chính mình với tôn nữ hai người xuyên việt đến triều đại này, nhất định chính là cùng người khác bất đồng. Chẳng phải vui mừng sao, dùng nhiều kỹ thuật tân tiến đời sau đến chấn hưng Đại Thuận như vậy, vì bách tính tạo phúc, tương lai Đại Thuận có quốc mẫu như vậy, ngẫm lại nói cho cùng thiên mệnh an bài như vậy. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Huyền Thiên Minh mang binh xuôi nam, Phượng Vũ Hoành cũng tại ngày mùng 6 tháng 2 đó tiến nhập cảnh nội Ngọc Châu. Bởi vì lúc trước tại Thụ Châu trì hoãn mấy ngày, sau lại vì gặp phải nhóm người Thanh Sơn trại lại trì hoãn hai ngày, ngày nàng đến Ngọc Châu đã muộn không ít. Hai ngày nay đi suốt đêm, đám người đều rất mệt mỏi. Trong xe, Tưởng Dung đang dựa vào trên người Sơn Trà ngủ chập chờn, ngay cả Hoàng Tuyền Vong Xuyên cũng đang nhắm mắt dưỡng thần. Phượng Vũ Hoành lại ngủ không được, trong tay nâng một quyển sách xem say mê hứng thú.

 

Sách đó là quyển sách lúc trước lúc rời kinh Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong đưa, là Huyền Thiên Phong tự tay viết, xem như một quyển du ký. Chỉ là ghi lại toàn bộ đều là việc của cảnh nội Vân Thiên phủ, trong đó trình bày một vùng Ngọc Châu cùng với quận Tế an vô cùng tường tận. Nét mực rất mới, nhìn qua không giống như đã viết quá lâu trước đó, Phượng Vũ Hoành đoán chừng tức là viết trong tháng giêng, nghĩ đến là sau khi Lục hoàng tử biết được tin tức nàng phải đi đất phong, đặc biệt sáng tác cho nàng.

 

Chữ giống như người, vừa nhìn thấy chữ phía trên này, ngay lập tức Phượng Vũ Hoành có thể tưởng tượng ra cái hoàng tử hào hoa phong nhã như thư sinh. Đều nói rồng sinh chín con đều có bất đồng, trước đây Phượng Vũ Hoành lý giải cái này chỉ dừng lại ở trong khái niệm, mà khi nàng tới thời đại này, thấy được chín đứa nhi tử của Thiên Vũ đế này, rốt cuộc hiểu rõ hàm nghĩa chân chính của những lời này.

 

Xác thực nha, đều bất đồng. Nàng lật sách dừng ở trang thứ mười ba, tại dưới ngòi bút của Huyền Thiên Phong, một cái cố sự về quận Tế an cũng từ nơi này mở rộng ——[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 873:

☆, Quận Tế an….

 

Nhớ lúc đầu lúc Đại Thuận kiến quốc, thái tổ khai quốc chỉ vào bản đồ Đại Thuận, tiện tay vẽ mấy nơi cằn cỗi ra để làm thành đất phong, dùng để phong thưởng ngày sau….., nguyên bản những đất phong này đều có chủ, bớt đến tại trong đầu Thái tổ hoàng đế là đã nghĩ xong phải cho người nào, nhưng không thể ngờ, một vị phiên vương trong đó không đoán rõ ràng tâm tư Thái tổ, cho rằng thái tổ không muốn cho hắn đất phong xem như ban thưởng, vì thế dưới cơn nóng giận giơ lá cờ, muốn tạo phản…..

 

Đại Thuận xuất binh trấn áp, cũng rất nhanh thì trấn áp thế lực của hắn, thế nhưng bởi vậy để thái tổ thấy được tai hại đất phong. Phiên vương hợp lý nuôi tư binh, một đời cũng tốt, nhưng phiên vương là thừa kế nha! Như thế truyền xuống, thế không phải gây phiền phức cho con cháu Huyền gia bọn hắn đời sau sao? Vạn nhất cái phiên vương nào lại có dị tâm, đến lúc đó trên đất phong binh cường tướng giỏi, Đại Thuận trấn áp sẽ không có dễ dàng…..

 

Ông ý thức được điểm này, vì thế thẳng thắn nghiến răng, vốn muốn ban tặng đất phong thần cho người có công lớn, tất cả bị tước đoạt quyền lợi này, thay đổi dùng kim ngân trân bảo thay thế. Mà đám công thần kia cũng biết rõ đạo lý trong đó, trung thành tuyệt đối, không tính toán ở trên mặt này.

 

Sau này từ từ, mấy khối đất phong Thái tổ hoàng đế vạch ra cũng dần dần bị thủ tiêu, đều bị một lần nữa đưa về trong phạm vi bản đồ Đại Thuận thống nhất quản hạt, truyền tới Thiên Vũ đế này, liền chỉ còn lại có một cái quận Tế an.

 

Khu vực hành chính Đại Thuận dùng “Phủ Châu Huyện Trấn Thôn” để dùng phân chia, ngoài kinh thành, thuộc hạ dùng Phủ là lớn nhất, lập tri phủ, chức quan Thông phán; Dưới phủ là Châu, cùng lập tri châu, chức Thông phán; Dưới Châu là Huyện, quan phụ mẫu là Huyện lệnh, rồi Tri huyện, chức Huyện thừa; Sau đó thì Thị Trấn cùng Thôn, mà trong này cũng không có khu vực “Quận” tồn tại. “Quận” là một khối đất phong duy nhất của cả Đại Thuận, xem như bây giờ một cái tồn tại đặc thù nhất trong quốc cảnh Đại Thuận, bởi vì không tại phạm vi quản hạt hành chính, cho nên từng ấy năm tới nay triều đình vẫn luôn không quá coi trọng quản lý, chỉ thiết lập một cái chức vụ quận trưởng, đời đời dừng lại canh ở nơi đó.

 

Lúc trước Huyền Thiên Phong hứng thú với du lịch, từng tới quận Tế An qua, trong sách hắn báo với Phượng Vũ Hoành, hiện tại quận trưởng quận Tế An họ Đằng, tên là Đằng Bình, tính được, năm nay cỡ bốn mươi lăm, bởi vì đời đời đóng tại phương này, đất phong mấy đời cũng không được phong thưởng ra ngoài….. Dần dần, Đằng gia đã cho rằng mảnh đất quận Tế An này là sản nghiệp tư hữu của gia tộc bọn hắn, ở trên đất đó xây dựng rầm rộ, làm xằng làm bậy.

 

Chẳng qua điều này cũng làm cho quận Tế an tại Đằng gia phát triển một chút này, còn phồn vinh hơn trong tưởng tượng không ít, tuy nói không có cách nào so với châu huyện bình thường, cũng không phải như người ngoài cho là….., là một khối đất đai cằn cỗi.

 

Phượng Vũ Hoành xoa xoa thái dương, có chút không biết nên khóc hay cười. Đằng gia, cho rằng đất phong là của bọn hắn? Xây dựng rầm rộ nàng vô cùng hoan nghênh, thế nhưng chuyện làm xằng làm bậy này thế nhưng phải quản quản.

 

Nàng còn nhớ ban đầu lúc được đất phong, cũng từng nghĩ tới để Vương Lâm phát triển Bách Thảo Đường ở đất phong này, thế nhưng sau khi người đi điều tra phát hiện bên này quá ít người, nói là một cái quận, tất cả các gia đình gộp lại còn không chống đỡ được một thôn xóm, Bách Thảo Đường mở ở loại địa phương này cũng không có ý nghĩa thực tế gì.

 

Sau đó Vương Lâm đề nghị dứt khoát mở tại trong thành Ngọc Châu, như vậy vừa có thể chiếu cố đất phong, có thể chú ý quặng ngọc, vẹn toàn đôi bên.

 

Đối với đất phong, Phượng Vũ Hoành trước đây chưa từng quản, tuy nàng biết sớm muộn cũng có một ngày phải phát triển ở đây, nhưng hơn hai năm này, bên người nàng luôn có chuyện thế này thế kia không ngừng phát sinh, còn đi tới Thiên Chu đánh trận, từ từ liền thả xuống chuyện bên này. Cũng từng phái người phải qua thu thuế đầu này, nhưng một mực bị từ chối quá mức kham khổ, nàng cũng không tính toán nhiều. Luôn nghĩ chờ ngày nào đó lúc quyết định xây dựng lại thống nhất quản lý, bây giờ xem ra, muốn thống trị tốt quận Tế an, trước tiên phải diệt trừ thổ địa của nơi này mới được.

 

Nàng xoa trán, sự việc không khó làm, chỉ rất chọc người chán ghét. Bởi vì trú đóng lâu dài thì quên bổn phận của mình? Một bên cầm bổng lộc triều đình, một bên lại nghĩ chiếm địa bàn làm của riêng, người Đằng gia thật đúng biết tính món nợ này mà!

 

Động tác nặn nặn thái dương nhanh nhanh của nàng đã bị Vong Xuyên phát hiện, lập tức nhỏ giọng hỏi:

-“Tiểu thư sao thế? Phải chăng xe ngựa xóc nảy không quá thoải mái? Nếu vậy tiểu thư nằm xuống, nô tỳ giúp người xoa bóp đầu? Phải hơn một canh giờ mới có thể đi vào thành Ngọc Châu, chúng ta đến Ngọc châu lại cẩn thận nghỉ ngơi.

 

-“Không cần.

Phượng Vũ Hoành xua tay, thấy lời Vong Xuyên nói làm mọi người trong xe đều kinh ngạc, thẳng thắn cũng sẽ không để vùng không gian này vắng lặng, mở miệng nói:

-“Các ngươi có biết hiện tại đất phong kia là người nào quản lý không?

 

Tưởng Dung cùng Sơn Trà khẳng định là lắc đầu, Hoàng Tuyền cân nhắc một hồi nói:

-“Nghe nói có một loại chức quan gọi Quận trưởng.

 

-“Đúng vậy.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, nói ra chuyện viết trong du ký còn có phân tích của mình cho mấy người một lần. Bản ý của nàng là nói cho mọi người biết tuyệt đối không nên cảm thấy đến đất phong thì có thể buông lỏng tinh thần, không chắc tại đất phong này vẫn có một trận đánh ác liệt, bớt đến với Đằng gia kia nhưng có một phen chu toàn.

 

Lại không nghĩ rằng, nguyên bản bởi vì mọi người mơ màng mà ngủ dẫn đến có chút trong xe ngột ngạt, thế nhưng bởi vì nàng giải thích mà nổ tung náo nhiệt lên, ngay cả Tưởng Dung cùng Sơn Trà đều tinh thần tỉnh táo.

 

Tưởng Dung lôi kéo cánh tay của nàng, hai mắt đều bốc sáng lên,

-“Nhị tỷ tỷ, đất phong là địa bàn của tỷ, quận trưởng kia lần này xem như đụng vào mũi đao rồi? Nhị tỷ tỷ sẽ không dễ dàng tha bọn hắn đi? Đây chính là làm xằng làm bậy nha! Xử trí như thế nào cho phải đây?

 

Cả nha hoàn Sơn Trà đều nắm nắm đấm nói:

-“Xét nhà! Diệt tộc! Nói chung không thể để cho bọn hắn dễ chịu.

 

Phượng Vũ Hoành vỗ trán, phải chăng chuyến đường dài này nghẹn điên mọi người? Thế nào thấy kẻ ác giống như hoàng thử lang thấy gà? Còn kém không chảy nước miếng.

 

Nàng hỏi Tưởng Dung,

-“Không sợ gặp nguy hiểm?

 

Tưởng Dung hỏi ngược lại:

-“Có thể có nguy hiểm gì? Chúng ta muốn binh có binh muốn bạc có bạc, Nhị tỷ tỷ chính là Quận chúa hoàng thượng thân phong, mang theo thánh chỉ công văn, có thể có nguy hiểm gì?

 

Nói cho cùng. Phượng Vũ Hoành cảm thấy Tưởng Dung phân tích thật đúng, kẻ ác? Đánh chạy tốt rồi, chẳng phải không phân rõ phải trái sao, bàn về không phân rõ phải trái, nàng là tổ tông. Có binh có tiền, sợ cái gì? Chính là tùy hứng như vậy.

 

Vì thế, người cả xe cười cười nói nói, hơn một canh giờ sau, đoàn xe vào thành Ngọc Châu.

 

Tri châu Ngọc Châu họ Tiền, tên là Phong Thu, cũng không phải người ngoài, chính là cha ruột của phó tướng Tiền Lý dưới trướng Huyền Thiên Minh. đoạn đường này hướng đi của Phượng Vũ Hoành, ông từng thời khắc đều đang hỏi thăm, nghe nói hôm nay đội ngũ sẽ đi vào Ngọc Châu, lập tức liền quét dọn lại một lần một toà phủ ba viện đã chuẩn bị sẵn trước đó.

 

Đến khi đoàn xe Phượng Vũ Hoành vào thành, Tiền Phong Thu mắt choáng váng, không phải nói quận chúa mang theo muội muội cùng nha hoàn còn có một ít đại phu sao? Nay làm sao có cả binh mã? Phóng tầm mắt nhìn, một mảnh người đen kịt, biết là Tế An quận chúa vào thành, không biết còn tưởng rằng quân địch tấn công tới đây!

 

Trên đường không thiếu dân chúng bị dọa chạy trở về nhà, vén rèm nhìn ra bên ngoài, Hoàng Tuyền bĩu môi,

-“Chạy cái gì! Chúng ta lại không ăn thịt người.

 

Tiền Phong Thu ở cửa thành chào đón Phượng Vũ Hoành, sau khi nói đơn giản mấy câu khách sáo thì ngay lập tức tự mình dẫn đầu, dẫn dắt nhân mã trước tiên hướng tri châu phủ nha.

 

Đến cửa phủ nha, Phượng Vũ Hoành cùng người trong chiếc xe nàng theo Tiền Phong Thu vào nha môn, những người khác lại bị dẫn đi tòa phủ ba viện đã chuẩn bị xong trước đó.

 

Ban Tẩu với Tiền Lý tính là người quen, sau khi biết vị tri châu đại nhân này là phụ thân Tiền Lý cũng an tâm, không đi cùng Phượng Vũ Hoành, mà là cùng đi trạch viện.

 

Mà Phượng Vũ Hoành đầu kia, sau khi vào trong nha môn ngồi xuống, ngay lập tức Tiền Phong Thu hành đại lễ với nàng.

 

Phượng Vũ Hoành nhanh chóng tự tay nâng người dậy, cũng nói với ông,

-“Tiền đại nhân không cần khách khí như vậy, ngài là phụ thân Tiền phó tướng, chúng ta không phải người ngoài, không cần khách sáo như vậy! Tiền phó tướng vẫn luôn trú đóng ở Thiên Chu, cũng không có cơ hội trở về thăm ngài, cho nên lần này đến, Cửu điện hạ đặc biệt căn dặn ta mang không ít thứ, xem như thay Tiền phó tướng tận cái hiếu.

 

Xác thực lúc tới nàng mang theo ròng rã một xe đồ vật là chuẩn bị cho Tiền Phong Thu, cũng xác thực là Huyền Thiên Minh giao phó.

 

Dù sao Tiền Lý theo hắn nhiều năm, lại là phó tướng trong quân, lần này đám người Phượng Vũ Hoành đi đất phong còn phải cần Tiền Phong Thu giúp đỡ nhiều hơn, không thể thiếu ân tình này được.

 

Trong đồ vật quà tặng trừ mua được ở ngoài, Phượng Vũ Hoành còn thêm không ít dược liệu trong không gian, chỉ là cây sâm trăm năm lại có linh chi, ngoài ra còn có một cây sâm hơn ngàn năm, xem như lễ cực quý trọng.

 

Đương nhiên, ngân phiếu cũng không có thể thiếu, cá nhân Huyền Thiên Minh ra một vạn lượng ngân phiếu để Phượng Vũ Hoành mang theo giao cho Tiền Phong Thu, tính là một chút tâm ý của hắn.

 

Tiền Phong Thu vừa nghe nói Cửu điện hạ nghĩ đến chu đáo như vậy, rất cảm khái. Tuy nói trong phủ của ông cũng có mấy cái tiểu thiếp cùng con thứ thứ nữ, nhưng Tiền Lý là dòng chính duy nhất của ông, vốn dĩ ông không muốn Tiền Lý đi tòng quân, nhưng đáng tiếc không cưỡng được tên tiểu tử đó cả đời chỉ thích võ, hết cách rồi, đành phải nhịn đau đưa đứa con dòng chính duy nhất ra chiến trường.

 

May mà sau vài năm cũng cố thành phó tướng, lại được chủ soái coi trọng như vậy, ông thấy hạ nhân bưng một xe đồ vật bên ngoài từng cái từng cái vào trong phủ, trên mặt cũng cảm thấy có ánh sáng.

 

Chẳng qua ông vẫn đối những tên binh mã Phượng Vũ Hoành mang tới khá kỳ quái, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là hỏi, Phượng Vũ Hoành nói với ông:

-“Binh riêng ta mang cho đất phong, quận Tế An. Ta tư cách quận chúa, tại trong phạm vi đất phong chính mình là có quyền đóng quân nuôi binh riêng chứ?

 

Tiền Phong Thu vội vàng gật đầu,

-“Đây là tự nhiên, đây là tự nhiên, chỉ là không biết trước khi tới quận chúa có tìm hiểu rõ quận Tế An…. địa phương kia hay không? Có biết Đằng gia không?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Biết một chút, nhưng không nhiều, vẫn là phải thỉnh giáo nhiều với Tiền đại nhân.

 

Hạ nhân đưa tới trà tốt nhất Ngọc Châu, chén trà bằng ngọc, Tiền Phong Thu nói là ngọc thạch từ vùng mỏ bên kia khai thác ra, ông thấy tốt, đi mua ngay một phần đánh thành trà cụ.

 

Lại báo với Phượng Vũ Hoành,

-“Trà ở đây không sánh được trong kinh thành, cái này là cống trà năm ấy hoàng thượng ban thưởng, vẫn không đành lòng uống, cũng không biết có phù hợp khẩu vị quận chúa hay không.

 

Thấy Phượng Vũ Hoành uống một hớp, gật đầu thì, ông mới lại nói:

-“Nếu nói đến Đằng gia đất phong kia, ai nha…..

 

Ông thở dài thật sâu,

-“Quận chúa có chỗ không biết, bởi vì tính đặc thù của đất phong, tuy Đằng Bình chỉ là quận trưởng, quận kia cũng không có lớn như thành Ngọc Châu, nhưng Đằng Bình vẫn có tư cách cùng hạ quan đứng ngang hàng. Hơn nữa xưa nay triều đình đối với xây dựng ở đất phong cũng không quản, thế cho nên thế lực Đằng gia trong phạm vi này càng lúc càng lớn. Đất phong ít người, nhưng nửa năm trước Đằng gia cùng không ít thương hộ Vân Thiên phủ liên thủ, dẫn không ít thương hộ đi phía bên kia mở cửa hàng, Đằng gia không trả giá cung cấp đất đai trong đất phong, chỉ là cần các thương hộ chính mình xây nhà. Các thương hộ cảm thấy đây là một bút buôn bán có lời, cho nên vô cùng vui vẻ đi tới. Có thương hộ dẫn đầu, một số dân chúng cũng động tâm tư qua bên kia sinh hoạt, bởi vì Đằng gia ném ra cành ô-liu, chỉ muốn qua bên kia sinh hoạt, không trả giá cung cấp thổ địa, tự xây nhà là được.

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 12/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts