Thần Y Đích Nữ - Phần 284 (874-876)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 874:

☆, Đằng gia to gan!!!

 

-“Đằng gia vô cùng bạo tay đấy!

Hoàng Tuyền cảm thán,

-“Thật coi đất đai là đồ vật của bọn hắn sao? Nói biếu tặng thì biếu tặng?

 

Tâm tình của Phượng Vũ Hoành đối với việc này cũng không có quá nhiều mâu thuẫn, trái lại cười nói:

-“Đây là chuyện tốt mà! Không cần chúng ta xuất lực, Đằng gia đã làm xong công tác kêu gọi đầu tư thương mại, hơn nữa còn thành công dẫn khách hàng đi vào. Hiện tại chẳng những có người kinh thương, còn có người mua đồ, muốn người có người muốn hàng có hàng, thật tốt. Tiền đại nhân, nửa năm gần đây, địa phương kia rất náo nhiệt chứ?

 

Tiền Phong Thu gật đầu,

-“Xác thực, bởi vì Đằng gia thả ra điều kiện quá mê người, không ít người đều chạy đến đất phong. Hồi đầu năm hạ quan cũng từng tới đó một lần, bây giờ quận Tế An cửa hàng san sát, các gia đình cũng nhiều hơn trước kia gấp đôi.

 

Phượng Vũ Hoành lần nữa cảm thán:

-“Thật tốt đấy! Cả khai hoang đều bớt đi.

 

Tiền Phong Thu có chút lo âu,

-“Quận chúa đừng có coi thường Đằng gia kia, từ đời thái tổ đến nay Đằng gia chính là quận trưởng quận Tế An, quận trưởng này là thừa kế, ngang qua nhiều đời kinh doanh, bây giờ Đằng gia tại quận Tế An thậm chí toàn bộ Vân Thiên phủ rất có thế lực, có thể nói đã thâm căn cố đế, gần như không người nào có thể dao động, chính là tri phủ Vân Thiên phủ cũng phải cho họ ba phần mặt mũi. Tất cả chỉ vì trong tay Đằng gia có gần nghìn binh riêng! Những binh riêng này trong ngày thường sinh hoạt ở ngay trong đất phong, huấn luyện, bảo đảm bộ tộc Đằng gia mấy đời thái bình.

 

-“Gần nghìn binh riêng?

Phượng Vũ Hoành cau mày, vạn phần khó giải,

-“Đất phong là có quyền lợi có quân binh riêng, nhưng đó chỉ là cho chủ của đất phong mà thôi, Đằng gia có cái quyền lợi này?

 

-“Tự nhiên là không có, nhưng bởi vì mấy đời quận Tế An đều không có được phong thưởng ra ngoài, cho nên thế lực Đằng gia mới từng chút nhỏ lớn mạnh. Sau khi ngài được phong làm quận chúa cũng ban cho khối đất này, cũng chẳng phải Đằng gia không có tìm cách qua, sau này nghe nói thụ phong chẳng qua là một….. là tiểu nữ tử, đã không có để trong lòng.

Tiền Phong Thu vô cùng bất đắc dĩ, nói:

-“Hiện tại Quận chúa tới đây là phải thu hồi đất phong? Nghĩ đến cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, còn phải cùng Đằng gia trải qua vài lần chu toàn đấy!

 

Phượng Vũ Hoành chống má suy tư nửa ngày, trong lòng cũng có chút chủ ý, nên cũng không ngồi lâu ở nha môn này, viện cớ đường xa vất vả cần nghỉ ngơi, từ biệt với Tiền Phong Thu, trở lại phủ viện kia.

 

Binh mã nàng mang theo đóng trại bốn phía trong sân, Tiền Phong Thu cũng là bỏ ra một phen công phu, trong thời gian ngắn ngủi liền phân phát đủ phạm vi cư trú, dọn ra phòng ốc cho các tướng sĩ.

 

Quản gia trong phủ nói với nàng:

-“Quận chúa yên tâm, dân chúng đều tự nguyện, đại danh của ngài Ngọc châu chúng ta sớm đã nghe được, nghe nói ngài tới, dân chúng rất vui mừng. Đặc biệt nghe nói lần này ngài tới Ngọc châu là muốn thu hồi quận Tế An, dân chúng càng là nguyện ý phối hợp. Lại nói, đại nhân cũng vì cung cấp chỗ đặt chân lâm thời, bao hết mấy cái khách điếm, Quận chúa cứ an tâm.

 

-“Hả?

Phượng Vũ Hoành vừa đi vào trong viện vừa hỏi quản gia kia:

-“Làm sao mà dân chúng vừa nghe nói ta muốn thu hồi quận Tế An thì vui mừng như vậy? Quận Tế An thuộc về ai quản lý thì có ảnh hưởng gì dân chúng Ngọc Châu hả?

 

-“Oái! Quận chúa có chỗ không biết, ảnh hưởng thế nhưng rất lớn!

Quản gia mặt sầu khổ, nói,

-“Những năm này Đằng gia ở là ở tại trong quận Tế An, nhưng phạm vi thế lực lại phát triển trải rộng cả Ngọc Châu. Không nói khoa trương, trong thành Ngọc Châu này gần như sáu phần mười cửa tiệm đều là nhà bọn họ mở, không chỉ mua rẻ bán mắc, còn cực kỳ bất công với dân chúng, có người mua một cân thịt ba chỉ, bọn họ cưỡng ép cắt cho người ta hơn hai cân, nhiều hơn một cân, thế nhưng không mua cũng không được, không có tiền thì phải bị đánh, dân chúng chịu không ít khổ.

 

Ông vừa nói vừa chỉ dẫn Phượng Vũ Hoành đi đến nội viện, lại nói:

-“Tiền đại nhân chúng ta cũng quản qua, kết quả bị người nhà họ Đằng đánh một bạt tay, mặt xưng phù bảy ngày, bẩm báo Vân Thiên phủ cũng vô dụng.

 

-“Nói như vậy, Đằng gia bá đạo đến độ chọc người phẫn nộ?

 

-“Chẳng phải!

Trạch viện vừa phải, đi vài bước đã đến hậu viện, quản gia lại không được đi vào bên trong, chính là đứng lại ở đây, nói với Phượng Vũ Hoành,

-“Bên trong có nha đầu làm việc nặng hầu hạ, quận chúa có việc phân phó một tiếng là được, lão nô liền chờ ở ngoại viện.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, mang theo một đám người vào viện.

 

Bởi vì nhiều người, lại chỉ là ở tạm thời, nên cũng không có quá nhiều quy củ cùng phô trương. Nàng sắp xếp một đám người Vương Lâm ngụ tại viện vừa tiến vào cùng viện kế bên, cơ bản cũng là hai, ba người một căn phòng. Mà cái viện thứ ba bên ngoài nàng với Tưởng Dung Vong Xuyên Hoàng Tuyền còn có Sơn Trà ở, mặt khác lại ở bốn nữ y Bách Thảo Đường. Nàng với Tưởng Dung ngủ một phòng, những người khác nhưng lại do Vong Xuyên đi sắp xếp, hai người một phòng vẫn có thể.

 

Trong viện có hạ nhân làm việc nặng, đã chuẩn bị xong bồn tắm và nước nóng, đang chờ bọn người Phượng Vũ Hoành trở lại để hầu hạ tắm rửa.

 

Mọi người thu thập thỏa đáng xong, tiền viện cũng đưa cơm nước đến. Mãi cho đến ngày chạng vạng, người cuối cùng là ăn uống no đủ cũng ung dung khoan khoái, người tiền viện đều đang nghỉ ngơi, trong cái nhà ba phòng, Tưởng Dung cũng không chống đỡ được đã nằm ngủ, cũng chỉ còn sót lại Phượng Vũ Hoành với Vong Xuyên Hoàng Tuyền vẫn còn tương đối tinh thần, ba người ngồi bên ngoài uống trà, thuận tiện nói tới Đằng gia trong quận Tế An.

 

-“Đêm nay nô tỳ muốn đi tìm hiểu qua?

Vong Xuyên đề nghị,

-“Nô tỳ với Ban Tẩu đi một chuyến, hôm nay tiểu thư cẩn thận nghỉ ngơi, ngày mai lại tính toán sau.

 

Nhưng Phượng Vũ Hoành làm sao là người có thể nghỉ ngơi, tinh lực của nàng vốn tốt hơn người khác chút, trong xe ngựa cũng ngủ chập chờn qua, hơn nữa trong lòng có việc, đêm nay có thể ngủ được mới lạ.

 

Nàng tại chỗ làm ra quyết định:

-“Đêm nay chúng ta cùng đi, coi như dạo đêm quận Tế An.

 

Nói xong lại nhìn nhìn vẻ mặt Hoàng Tuyền đang ủy khuất, rất hào phóng nói:

-“Hoàng Tuyền cũng cùng đi thôi! Vừa đến giờ tý chúng ta sẽ xuất phát, hiện tại trước tiên nghỉ ngơi một lúc.

 

Dạ thám quận Tế An, nói rõ là thám thì thám, vừa qua khỏi giờ tý, ngay lúc Tưởng Dung oán niệm Phượng Vũ Hoành rời giường.

 

Tưởng Dung xoa xoa mắt bất đắc dĩ nói:

-“Nếu như muội cũng biết công phu, chắc chắn cũng muốn đi theo Nhị tỷ tỷ.

 

Nói xong, lại lật giường ngủ tiếp.

 

Phượng Vũ Hoành cười khổ, đến cùng vẫn còn con nít, mười ba tuổi đang tham ngủ, sớm quen thuộc cũng không che giấu nổi giới hạn tuổi tác.

 

Nàng đổi xiêm y xong, không có tận lực màu đen, chỉ là chọn mặc quần dài màu xanh đen, mang theo hai nha hoàn cùng Ban Tẩu, bốn người vội vã ra đi, một đường đi đến quận Tế An.

 

Quận Tế An ngay tại ngoại ô Ngọc châu, xuyên qua một con đường nhỏ liền đến, nghiêm ngặt tính, đường vẫn chưa tới ba dặm. Lúc các nàng đến đó, bóng đêm đang chìm, là thời điểm cổ nhân ngủ say sưa. Thời cổ không có gì tiêu khiển, cũng không có điện, chiếu sáng ban đêm hoặc là dựa vào ánh nến hoặc là dựa vào ánh trăng, đêm nay mây đen, không trăng không sao, cả quận Tế An giống như là một lao tù tối đen, vuông vắn cắm ở chỗ ấy, cho người một loại cảm giác ngột ngạt.

 

Ban Tẩu nhỏ giọng nói:

-“Địa phương tốt lành biến thành thế này, Đằng gia đáng chết.

 

-“Thế nào rồi?

Hoàng Tuyền nhíu mày,

-“Nếu ta nói thế này càng tốt hơn, tiện cho chúng ta làm việc.

 

Vong Xuyên cũng có giải thích của mình, trong lúc thoán nhảy một cái lên nóc nhà nói:

-“Đằng gia đặt chuyện làm ăn kiếm tiền tại Ngọc châu, ở đây chẳng qua chỉ là cái phòng ngủ, hơn nữa còn có gần nghìn binh riêng đóng quân ở đây, lệ khí nặng chút là không ngoài ý muốn.

 

-“Các ngươi nhìn, trên đường phố chính thật vẫn có không ít cửa hàng.

Phượng Vũ Hoành chỉ vào một lối đi đằng trước nói,

-“Đây chính là những thương gia mà Đằng Bình dẫn tiến vào chứ? Ha ha, biếu tặng đất? Đằng gia làm sao có thể đưa ra khế đất? Mỗi một tấc đất quận Tế An cũng là của bổn quận chúa, tất cả khế ước đất đai ở trong tay bổn quận chúa. Chẳng qua rất tốt, những người này xây phòng ở miễn phí cho chúng ta, sau này chúng ta vào ở cũng tiết kiệm không ít phiền phức.

 

Nàng vừa nói vừa đánh giá hai bên đường phố này, chẳng mấy chốc, chỉ vào cái tiệm hai tầng trong đó hỏi mấy người:

-“Các ngươi nhìn, tiệm này từ bên ngoài nhìn vào, bố cục trông giống như là Bách Thảo Đường trong kinh? Nếu như có thể đả thông hai bên tiệm, diện tích so với Bách Thảo Đường trong kinh cũng không sai biệt nhiều lắm!.

 

Ban Tẩu gật đầu,

-“Đúng! Không tệ, nếu không thì định ra nơi này đi!

 

-“Được!

 

Phượng Vũ Hoành rất thoải mái đáp lại, thật giống như những cửa tiệm trong cả con phố này đã bị bỏ vào trong túi vậy, không chút nào khách khí.

 

Nàng cũng thật không cần khách khí, Đằng gia dùng loại thủ đoạn này mời thương hộ đến, hơn nửa cũng là muốn chiếm tiện nghi. Mà tiện nghi ai nấy muốn chiếm, nàng càng nghĩ chiếm cái đầu lớn hơn.

 

Mấy người đang trên đường đi tới, thỉnh thoảng cần lưu ý có tư binh đi tuần hay không, lại không nghĩ rằng, đi hai con đường, cuối cùng là tại một chỗ cửa nhà dân thấy được một đội tướng sĩ xách đèn lồng, nhưng đối phương lại chẳng phải tuần tra ban đêm, mà là đứng ở kia cửa nhà dân, như là đang canh giữ.

 

Mấy người xem xét, không khỏi buồn bực, cái gọi là nhà dân, chẳng qua là một cái sân nhỏ, bên trong có căn nhà ngói ba gian, thoạt nhìn rất là nghèo khó, bọn họ không hiểu nơi như thế này có cái gì tốt mà canh giữ?

 

Phượng Vũ Hoành ra hiệu ba người vận khinh công vào xem thử, đồng nhất xem mới biết, thì ra trong nhà có càn khôn khác. Căn nhà ngói ba gian, trong đó một gian là lão thái thái ngủ, một gian khác là một tiểu tức phụ, mà trong phòng tiểu tức phụ đó, đang có một tên nam tử áo gấm ngồi cạnh giường.

 

Nam tử kia thân thể nhỏ bé mập mạp, dáng vẻ được đến là trắng nõn, nhưng một mắt to mắt nhỏ, rõ ràng là tên tàn tật. Giờ khắc này đang mặt dâm tà cười cười với tiểu tức phụ, dọa tiểu tức phụ kia không ngừng mà rụt vào trong giường.

 

Nhưng nàng càng tránh né nam tử kia càng cười đến vui vẻ, vừa cười vừa nói:

-“Ngươi trốn đi, bổn công tử chính là thích việc này, ngươi càng trốn bổn công tử càng vui vẻ. Ta nói Tố Nga à! Hai người chúng ta trong lúc liền đẩy đẩy thôi, lại chẳng phải lần đầu, ngươi nói ngươi thẹn thùng cái gì hả?

 

Phượng Vũ Hoành nằm úp sấp ở chóp tường vừa nghe lời này, liền liếc cái xem thường, chẳng lẽ là thông dâm? Vậy thì không có gì đáng xem.

 

Ai biết tiểu tức phụ đó càng thấp giọng khóc lên, vừa khóc vừa xin:

-“Ngài buông tha ta đi, lần trước chính là ngài cưỡng ép muốn thân thể ta, ta vốn không nên lại sống sót, thế nhưng ngài lại uy hiếp ta nói nếu như ta chết rồi, nam nhân của ta trên quận thủ phủ làm công liền cũng phải bỏ mạng, còn có bà bà của ta, ngươi cũng sẽ không bỏ qua nàng. Ngài muốn ta phải làm sao?

 

Thanh âm tiểu tức phụ ép tới cực thấp, rõ ràng cho thấy sợ quấy rầy đến bà bà ở kế bên. Nhưng nàng không biết, lão thái thái kia cũng sớm đã bị hạ mê dược, căn bản không thể nào tỉnh lại.

 

Nam tử áo gấm cười hì hì,

-“Ngươi biết được là tốt rồi, ngoan ngoãn mà nghe lời, để bổn công tử thoải mái đi, chỉ cần ngươi nghe lời, ta bảo đảm nam nhân của ngươi tại trên quận thủ phủ không ai dám bắt nạt. Ngươi cũng biết, ta chính là cháu ruột Đằng quận trưởng, ông đối với ta còn thân hơn thân nhi tử.

 

Nói rồi, ma trảo đã duỗi qua. Tiểu tức phụ đó không chỗ trốn được, người trong nhà lại bị uy hiếp, chỉ đành trơ mắt mà nhìn hắn nắm chặt áo trong của mình, làm dáng định kéo xuống.

 

Ai biết xiêm y chưa kịp kéo đây, bất chợt nam tử áo gấm đó mắt nhắm lại, chợt thoáng cái liền ngã xuống trên người nàng. Lúc đầu nàng cứ tưởng người này không vội nhào lên phía trước, nhưng chờ một lúc mới phát hiện căn bản không phải chuyện như vậy, nam tử này hệt như đã chết ngã trước người nàng, một chút động tác cũng không có. Mà nàng còn đang nghi hoặc, mình cũng bị một trận mê muội, mơ mơ màng màng ngất đi..... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

 Chương 875:

☆, Đằng gia chính là cường đạo!!!

 

Phượng Vũ Hoành thu súng thuốc mê về không gian, rất có khiêu khích nhìn thoáng qua Ban Tẩu, đối phương giựt giựt khóe miệng, không nói gì.

 

Loại ám khí này của Phượng Vũ Hoành hắn vẫn tâm tâm niệm niệm muốn, mỗi lần nhìn thấy nàng phát ra Ban Tẩu đều cảm thấy nhiều năm công phu của mình quả thực uổng công luyện tập. Chẳng qua suy nghĩ thêm, người ta là chủ tử của hắn, dù sao chủ tử cũng phải mạnh hơn thuộc hạ tý, cũng thoải mái.

 

Bốn người từ nóc nhà bay xuống, nghênh ngang vào trong phòng. Các tên binh giữ cửa bên ngoài nghĩ đến là cảm thấy tại trong phạm vi quận Tế An tuyệt đối không thể có chuyện, khu nhà nhỏ này càng là nhỏ đến nếu thêm ra một con gà đều có thể bị bọn họ phát hiện kịp thời, cho nên căn bản cũng không bận tâm lắm.

 

Cũng không biết vẫn cứ lại có bốn người thân pháp cực kỳ giỏi lẻn vào đây, không hề phát ra động tĩnh nào, y hệt u linh, lặng yên không một tiếng động đánh mê đi người bọn họ phải bảo vệ.

 

Ban Tẩu chỉ hai người trên giường, dùng ánh mắt hỏi Phượng Vũ Hoành xử lý như thế nào, Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, không trực tiếp trả lời, ngược lại là chính mình bước lên phía trước, đầu tiên là động thủ rút hai cây châm gây tê ra vứt về không gian, sau đó thì ngay mặt hai người nha hoàn một tên ám vệ lột quần của tên nam tử áo gấm…...

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền che mặt, tiểu thư đây là muốn làm gì nhỉ? Ban Tẩu lại trơ mắt mà nhìn Phượng Vũ Hoành lại lấy ra một cây châm, ở trên mệnh căn cháu quận trưởng nhanh chóng đâm mấy lần, sau đó thu ngân châm vào tay áo.

 

Phượng Vũ Hoành xoay người lại nhỏ giọng nói:

-“Mặc quần cho hắn, sau đó khiêng lên, chúng ta đi quận thủ phủ một chuyến.

 

Bốn người nói đi là đi, hoàn toàn không thấy những tư binh ngốc nghếch ở bên ngoài.

 

Đến khi đi ra một con đường Hoàng Tuyền mới nói:

-“Những tên binh kia cũng là trang trí chứ? Sao từng tên từng tên ngốc đầu ngốc não? Cứ như vậy còn có thể bảo vệ chủ tử, còn có thể bảo vệ đất phong sao?

 

Phượng Vũ Hoành nhún nhún vai:

-“Một địa phương nhỏ xúi giục được binh mã riêng, ngươi còn nghĩ bọn họ mạnh mẽ bao nhiêu? Chẳng qua chỉ là thân thể cường tráng một chút, có mấy phần sức lực thôi, không thể so với tướng sĩ trong quân đội. Chẳng qua như vậy cũng tốt, thật sự cần động thủ, chúng ta cũng bớt việc chẳng phải sao?

 

-“Chủ tử làm gì hắn?

 

Ban Tẩu chẳng phải rất quan tâm năng lực nghiệp vụ của quân binh riêng, dù sao hắn càng quan tâm vừa rồi Phượng Vũ Hoành đâm mệnh căn cháu quận trưởng mấy lần, đến cùng có thể có tác dụng gì?

 

Phượng Vũ Hoành bĩu môi:

-“Cũng không làm sao, mệnh vẫn giữ, chỉ là mệnh căn sau này không thể dùng…..

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền “Phốc xuy” cười, nếu không phải chính trực trời tối người yên, các nàng thật muốn vỗ tay nói tốt.

 

Chẳng qua Ban Tẩu lại không cùng ý với các nàng, hắn nói:

-“Chuyện như vậy một đao có thể giải quyết, lần tới chủ tử đừng dùng phương pháp trực tiếp như vậy.

 

Cái gì hả, một đại cô nương gia, cởi quần của nam nhân, trơ mắt nhìn vật đó, làm sao nghĩ hắn cũng cảm thấy rất buồn nôn.

 

-“Dùng dao quá máu tanh, thế nhưng mục tiêu còn quá lớn.

 

Ban Tẩu run rẩy toàn thân,

-“Đừng nói nữa, càng nói càng buồn nôn. Không cần dao ta còn có thể dùng tay vặn, thế nào cũng không cần ngài tự mình ra tay. Về sau lại có loại chuyện này, nói một tiếng, không nhọc chủ tử tự mình làm.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, cảm thấy ám vệ này lúc này vẫn đủ ý tứ.

 

Vừa rồi trong viện kia xem như khu dân nghèo quận Tế An, còn cách thủ phủ của quận một đoạn. Mấy người đang cẩn thận đi trên đường, tiếp cận địa phương tập trung phú hộ, quân binh riêng tuần tra cũng một chuyến một chuyến bắt đầu tăng lên, chẳng qua tránh né thì không thành vấn đề.

 

Dọc đường thấy cũng có rất nhiều tên binh riêng canh giữ tòa nhà, nghiễm nhiên những tên binh này trở thành bộ phận trọng yếu của dân chúng quận Tế An, vây quanh quận thủ phủ, chiếm cứ gần như một phần ba địa bàn trong quận.

 

Mà những cửa hàng do Đằng gia dụ dẫn đến đầu tư đều tập trung ở trên một con phố chính mà các nàng đã đi qua trước đó, còn có ít cư dân sau này bị hấp dẫn đến quận Tế An xây nhà ở lâu dài, cũng ở cách vùng đất trung tâm không xa, vị trí địa lý không tệ, không giống trong nhà tiểu tức phụ vừa rồi hẻo lánh như vậy.

 

Phượng Vũ Hoành nghĩ, trong quận khá là nghèo khó cư nhiên hẳn là dân bản địa quận Tế An, ở xa xôi, rất ít người quản lý.

 

Mà dân chúng sau đó, tuy nói đất đai là trong quận cung cấp miễn phí, nhưng bọn hắn đã có năng lực xây nhà chính mình, thế nhưng có người còn xây tòa nhà hai viện, đã nói rõ vẫn có cơ sở kinh tế nhất định.

 

Hơn nữa là bị quận trưởng mê hoặc tới, tự nhiên nhường ra đoạn đường cũng tương đối tốt hơn rất nhiều.

 

Nàng nhịn không được trong lòng hiếu kỳ, mắt thấy ở địa phương phía trước có hơn mười bước đã thấy được, nàng vẫn cứ lại hợp ý một tòa nhà hai viện, thu xếp trước tiên đi vào tìm hiểu.

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền cũng không có ý kiến gì, nhưng khổ Ban Tẩu, trên vai còn gánh một tên a? Khiêng một người không quá nhiều với hắn mà nói cũng chẳng phải việc khó gì, đêm nay lẻn vào quận Tế An, vì chính là tìm hiểu tình huống trong cả quận, nhà nghèo nhà xem như đã đi qua, cửa hàng cũng ở bên ngoài xem một phen, trước mắt thấy nhà các phú hộ, vào xem thử là tất phải.

 

Mấy người ý kiến thống nhất, do Phượng Vũ Hoành dẫn đầu, mấy người phi thân liền vào viện.

 

Trong sân yên tĩnh, cả cái người đang gác đêm đều không có, tòa nhà từ bên ngoài nhìn thì rất khí thế, thế nhưng sau khi tiến vào trong mới phát hiện, kỳ thực cũng không phải như vậy.

 

Cũng không biết là bởi vì tòa nhà xây rất vội vàng hay là chủ nhà chỉ thích phương cách giản lược này, sân thật to ngoại trừ mặt nền lót gạch xanh ra, không còn có trưng bày khác, thậm chí ngay cả mấy cái cây đều lười trồng, trống rỗng, nhìn qua như toà trạch quỷ.

 

Mấy người một đường tìm thấy viện hai gian, cuối cùng là trong chủ ốc phát hiện người sống. Đó là một đôi vợ chồng trung niên, không ngủ, đang dựa vào cạnh giường nói chuyện.

 

Phụ nhân hơi mập, nhưng tướng mạo hiền lành, chỉ là giữa hai lông mày mang theo chút đau buồn, giờ khắc này đang oán giận nói với nam nhân nhà mình:

-“Lúc trước Đằng quận trưởng thuyết phục chúng ta chuyển đến bên này, còn nói thổ địa là đưa tặng, để cho chúng ta tự mình xây nhà, còn nói quận Tế An là cái thế ngoại đào nguyên, chúng ta đi tới nơi này sinh hoạt sẽ có bao nhiêu tốt. Thế nhưng phu quân, chàng không cảm thấy chúng ta bị gạt sao? Vào quận Tế An rồi cũng không ra được, ban ngày thiếp muốn đi Ngọc Châu một chuyến, đến tiệm ở đó thu nợ tháng, thế nhưng tướng sĩ canh giữ quận vẫn cứ không cho thiếp ra ngoài, nói muốn mua đồ chỉ có thể mua ở trong quận, Ngọc Châu có quận Tế An cũng có, muốn thu nợ cũng phải xin chỉ thị với quận trưởng, lấy được văn thư phê chuẩn mới có thể ra quận. Cái này thì thôi vậy, nhưng giờ đây đồ vật trong quận bán cũng quá mắc, nhà chúng ta vốn có chút của cải, nhưng hôm nay mắt thấy sẽ bị vét sạch, cuộc sống này về sau thế nào mà qua nổi?

 

-“Ai da!” Người nam nhân kia cũng là thở dài thật sâu, mặt vẻ chán nản.

 

Phụ nhân có chút nóng nảy,

-“Chàng chỉ thở dài hữu dụng gì, phải nghĩ cách đi thôi! Đều tại chàng, lúc trước lại nghĩ chiếm tiện nghi một mảnh đất này, đáp ứng Đằng quận trưởng chuyển đến bên này, hiện tại mấy người nhà chúng ta đều tương đương với bị nhốt, muốn đi cũng không đi được, chàng nói phải làm gì đây?

 

Người nam nhân kia tay vỗ mép giường, rốt cục nói thực tình cho thê tử của mình:

-“Ở đâu là nghĩ chiếm tiện nghi, lúc trước ta là sợ nàng sợ hãi không dám nói với nàng, trên thực tế, rõ ràng chính là Đằng gia nhìn trúng chuyện làm ăn nhà chúng ta, miễn cưỡng muốn chiếm thành của mình. Ta mấy lần cự tuyệt, nhưng quận Tế An có quân binh riêng, chúng ta chứ đâu là đối thủ của bọn họ. Chuyện làm ăn đã bị đoạt đi, Đằng quận trưởng còn nói cái gì không lấy không, dùng mảnh đất này tới làm trao đổi, còn yêu cầu nói phải dựng lên tòa nhà hai viện trở lên, dùng để chấn hưng quận Tế An.

 

-“Cái gì?

Phụ nhân thất kinh,

-“Đằng gia đoạt chuyện làm ăn của chúng ta? Vậy ta còn đi thu nợ cái gì? Làm sao còn có nợ để thu? Đây không phải là cường đạo sao?

 

Nam nhân bị doạ phải mau che miệng của phụ nhân,

-“Nàng nhỏ giọng một chút, nàng coi nơi đây là Ngọc Châu sao? Tai vách mạch rừng, bị người Đằng gia nghe được, đừng nói chuyện làm ăn của chúng ta, ngay cả mạng đều là giữ không được đâu!

 

Phụ nhân che mặt, ô ô khóc lên, muốn bao nhiêu bất lực có bấy nhiêu bất lực.

 

-“Ai da!

Nam nhân lại than thở nói:

-“Nàng đừng khóc, không chỉ là chúng ta, nhà ai chẳng phải giống nhau? Tất cả người từ Ngọc Châu chuyển tới đây tự mình dựng phòng, chuyện làm ăn nhà ai cũng bị Đằng gia tịch thu, bằng không coi như cho không, lại có ai nguyện ý chuyển đến đây? Lại nói, cái gì gọi là cho không? Vốn chẳng có khế đất, hiện tại chúng ta xây xong tòa nhà, có điều người ta nói lúc nào thu hồi thì đi thu hồi, chúng ta muốn nói lý không nơi đi không nơi tố.

 

Phụ nhân kia nghe được trong lòng càng uất ức, nghĩ một lát, nén lệ hỏi một câu:

-“Không phải nói quận Tế An đã được phong thưởng rồi sao? Có phải thưởng cho Tế An quận chúa không? Tại sao Quận chúa đó còn chưa tới? Chàng nói nếu như quận chúa đến đây, tình huống ở đây sẽ khá hơn một chút không? Chí ít sẽ không như Đằng gia chứ?

 

Nam nhân kia gật đầu nói:

-“Chắc là không bá đạo như Đằng gia, mặc dù chúng ta cách xa kinh thành, nhưng vẫn có thể nghe kể một ít chuyện về Tế An quận chúa đó. Nghe nói nàng y thuật cao minh, xây xong Bách Thảo Đường, còn giúp rất nhiều nhà nghèo. Có thể là Tế An quận chúa quá bận rộn lại phải hành y lại phải đánh trận, nhất thời cũng không đoái hoài tới ở đây. Ai da…..

 

Hai người lại là luôn miệng thở dài, đều không biết cuộc sống tương lai nên làm gì tiếp tục nữa.

 

Mà bốn người Phượng Vũ Hoành núp trong bóng tối cũng xem như nghe rõ, thì ra dân chúng ở đây cũng bị cưỡng bách tới, không chỉ bị cưỡng bách nhốt vào trong quận Tế An, hơn nữa còn bị buộc xây tòa nhà hai viện trở lên, coi như là làm xây dựng cho đất phong.

 

Nàng sờ mũi một cái, dù nói thế nào, đất phong bị Đằng gia lăn qua lộn lại như thế, tại phương diện xây dựng thật khiến nàng bớt lo không ít.

 

Nguyên bản nàng còn bận tâm đầu này cùng cái thôn hoang vắng thông thường, còn phải tìm người quy hoạch lại, tìm người xây nhà, hiện tại cũng bớt chuyện. Đương nhiên, tương lai vẫn là bồi thường, cái này phải xem đám người này có thể phối hợp tới trình độ nào?

 

Phượng Vũ Hoành trong lòng có ý định, mấy người toàn lực xuất phát tới quận thủ phủ.

 

Quận thủ phủ phòng thủ dù sao xem như tương đối nghiêm mật, cũng không biết có phải bình thường cứ như vậy hay không? Nói chung sau khi Ban Tẩu quan sát nói cho các nàng biết:

-“Cửa chính bên này là có mười tên ám vệ, không bao gồm bên trong.

 

Hoàng Tuyền có chút lo âu:

-“Nếu không mấy người vào đi thôi, ta sợ cản trở.

 

Ban Tẩu nhìn nàng một cái, rất phối hợp gật gật đầu,

-“Ta nghĩ kế này rất hay!

 

Hoàng Tuyền hung hăng lườm hắn, chẳng qua cũng chẳng thốt ra câu nào. Khinh công của nàng là kém nhất trong mấy người, thậm chí ngay cả Phượng Vũ Hoành mấy năm gần đây mới bắt đầu học tập khinh công đều mạnh hơn nàng. Chẳng qua trái ngược với Vong Xuyên mà nói, trên mặt kiếm pháp kỹ năng của Hoàng Tuyền cao hơn một bậc, đây là có sở trường riêng!

 

Bốn người đến cùng mục tiêu sẽ quá lớn, Phượng Vũ Hoành cũng thẳng thắn để Vong Xuyên ở lại bên ngoài, chỉ do nàng với Ban Tẩu hai người tức khắc tiến vào.

 

Hai nha hoàn cũng không nói gì, vừa tới nơi này chẳng phải nơi để tranh chấp, thứ hai bản lĩnh tiểu thư nhà các nàng các nàng ở trong lòng đã có tính toán, thủ phủ quận nho nhỏ, căn bản không cần lo lắng.

 

Hai nha hoàn lưu ở bên ngoài tiếp ứng, Ban Tẩu nhìn Phượng Vũ Hoành chớp mắt, hỏi một câu:

-“Tách ra vào hay cùng vào?

 

Phượng Vũ Hoành cười cười quỷ dị,

-“Đương nhiên tách ra rồi, ngươi trước.

 

Ban Tẩu gật đầu, lắc người, nháy mắt biến mất.

 

Phượng Vũ Hoành cười hì hì nói với hai nha đầu:

-“Các ngươi, xoay người.

 

Chờ Vong Xuyên Hoàng Tuyền hai người vừa xoay người, nàng gần như một khắc không dừng lại, trực tiếp chui vào trong không gian... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

  

Chương 876:

☆, Đằng gia hoa tuyệt thế!!!

 

Hai người, một người dùng khinh công, một người dựa vào không gian dối trá đầu cơ trục lợi, đến cũng ung dung đi vào. Mười tên ám vệ bên ngoài thủ phủ như đần độn, căn bản là không có phát hiện có hai người sống cùng một người hôn mê gần chết đã vào trong phủ.

 

Phượng Vũ Hoành cùng Ban Tẩu hợp lại tại chính viện, hai người đang chuẩn bị thương lượng một chút nên đi bên nào? Lúc này, thấy có hai tên gia đinh gác đêm xách đèn lồng đi ra, vòng quanh ao nước nhỏ chính viện vừa đi vừa nói chuyện. Một tên trong đó án chừng nguyên một thỏi bạc trong tay một chút, cười hì hì nói:

-“Hôm nay phu nhân cho, ước chừng mười lạng.

 

Một tên khác trong mắt mang theo ước ao rõ ràng:

-“Mười lạng hả! Phu nhân thật hào phóng. Chẳng qua ngươi lại hiến thân chứ?

 

Người nọ gật đầu:

-“Đó là tự nhiên.

 

-“Lại nói như thế, mười lạng cũng không nhiều, đi một chuyến Hoa Lầu còn không chỉ mười lạng đây, bà ta đây là được tiện nghi.

 

Người nọ lại nói:

-“Cũng không thể nói như vậy, tuy phu nhân già chút, nhưng được bảo dưỡng cũng xem là tốt. Lại nói, tối lửa tắt đèn, vừa nhắm mắt lại, đều giống nhau. Ngươi xem lão gia, là nam hay nữ cũng không đáng kể đấy, chúng ta còn có bạc cầm, thật tốt.

 

Đồng bạn gật đầu,

-“Đúng vậy, tức là dung mạo ngươi tuấn tú, ta như vậy phu nhân còn chướng mắt đấy!!.

 

Hai người nói xong, lại tà tà cười một phen, tiếp tục đi tuần thú chỗ khác.

 

Phượng Vũ Hoành lau mồ hôi căn bản không tồn tại trên trán một cái, rất bất đắc dĩ nói:

-“Đằng gia này! Làm sao mà nam nam nữ nữ đều hợp khẩu vị vậy? Vừa rồi người kia nói cái gì? Đằng Bình nam nữ đều xơi?

 

Ban Tẩu gật đầu,

-“Đều nói thế!. Chà chà, phu nhân cũng phóng đãng như vậy, toàn gia thật là kỳ nhân.

 

Mắt Phượng Vũ Hoành sáng lên, nhìn cháu trai quận trưởng trên người Ban Tẩu, đánh tới một chủ ý:

-“Đi, chúng ta trước tiên đi gặp phu nhân kia, giải quyết vị trên người ngươi lại nói.

 

Hai người một đường chui vào trong nội viện, đến là không cần cố sức đã tìm được gian nhà phu nhân quận trưởng ở. Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì đây là một tòa viện lớn nhất trong phủ, nghĩ cũng biết hẳn là chỗ ở của chính thất phu nhân.

 

Quận trưởng phu nhân đã ngủ rồi, quần áo xốc xếch, trên giường khắp nơi bừa bộn, hiển nhiên là vừa rồi không làm chuyện gì tốt. Phượng Vũ Hoành ghét bỏ đi lên trước, một châm gây tê làm mê bà, lại cấp tốc lột sạch quần áo trên người phu nhân, hết thảy ném xuống đất, sau đó ra hiệu Ban Tẩu cũng như thế lột sạch cháu trai quận trưởng, nhét hai người vào trong cùng chăn, tình cảnh thoạt nhìn cực kỳ hài hòa.

 

Nàng cười gian, ngay cả gương mặt băng sơn của Ban Tẩu cũng theo hiện một chút ý cười, hắn nói:

-“Nếu như quận trưởng nhìn thấy, sẽ tức xỉu đi chứ? Ngàn vạn lần chớ có tức chết, như vậy thì chơi không vui.

 

-“Tức không chết!.

Phượng Vũ Hoành khoát khoát tay,

-“Bình thường phu nhân này luôn trộm người, quận trưởng sao không biết được, hai người không ngoài chính là treo một danh phận, trong ngày thường ngươi chơi của ngươi ta chơi của ta, đều mắt nhắm mắt mở. Chẳng qua trước đây có lẽ không quá mức lắm, lúc này ngủ cùng một chỗ với cháu trai, ta thật muốn xem thử sắc mặt quận trưởng sau khi phát hiện tình cảnh này, ngươi nói có thể hay không như trái cà tím?

 

Phượng Vũ Hoành cười đến đau bụng, vừa nói vừa lách ra ngoài cửa sổ, nàng còn muốn đi tới chỗ quận trưởng Đằng Bình nhìn thử là cái quang cảnh như thế nào? Cứ cảm thấy hôm nay đến thủ phủ này cũng không vô ích, tám phần mười có thể nhìn thấy không ít trò hay!

 

-“Ngay cả phu nhân quận trưởng cái đức hạnh này, vậy quận trưởng kia cũng chẳng phải cái vật gì tốt.

Ban Tẩu vừa bay trên mái hiên vừa nói:

-“Nam nữ đều xài, thật không biết trên đời này vì sao lại có loại biến thái này. Cái đại trạch này thế nhưng còn lớn hơn phủ quận chúa chúng ta tại kinh đô, nghĩ đến mấy đời Đằng gia này là tham lam không ít.

 

-“Đó là tự nhiên.

 

Phượng Vũ Hoành không chút nào cảm thấy kỳ quái. Một đại gia tộc, đóng giữ một phương mấy đời người, nếu lại không tồn trữ xuống chút gia nghiệp, đây chính là không uổng công hỗn. May mắn chính là hiện tại nàng đã đến đây, mặc kệ lúc trước Đằng gia tồn trữ bao nhiêu gia sản, nàng cũng chuẩn bị nhận hết tất cả. Chẳng có ai ngại nhiều tiền mà phải không!

 

Nội viện rất lớn, y hệt Ban Tẩu từng nói, cả thủ phủ chiếm diện tích còn lớn gần như gấp đôi phủ quận chúa của nàng ở kinh thành, mà Đằng Bình giờ khắc này cũng không biết là đang triền miên ở trong cái ôn hương nhuyễn ngọc nào, để hai người họ tìm kiếm một trận.

 

Chẳng qua không đợi tìm được vị trí Đằng Bình, đến là tại một chỗ trong nhà lớn hơn phát hiện một hiện tượng kỳ quái, trời tối nửa đêm canh ba, lại có sáu, bảy nữ tử tụ hội ở đây, ngồi vây quanh một bồn hoa trong viện nói chuyện uống trà, từng người từng người ăn mặc yêu diễm kiều mị, cũng đỡ là Ngọc Châu đầu này gần phía tây nam, khí hậu đã ấm lên, bằng không mùa này vừa lộ cổ vừa lộ ngực, vẫn rất lạnh.

 

Phượng Vũ Hoành mang theo Ban Tẩu dừng lại, không có tên cháu kia làm gánh nặng Ban Tẩu dễ dàng rất nhiều, cũng vui vẻ ngồi trên mái hiên nhìn bát quái.

 

Nói bát quái cũng xác thực là bát quái, thì ra mấy nữ tử này cũng là tiểu thiếp của tên quận trưởng Đằng Bình, các nàng ngụ tại trong cái đại viện này, Đằng Bình muốn đến ai thì điểm tên người đó, sau đó do hạ nhân đưa đến gian phòng ông ta chỉ định, cũng gần như đãi ngộ của hoàng đế trong hoàng cung, cũng không biết có phải là cố ý học hay không?

 

Bọn tiểu thiếp ban đêm ngủ không được, tụ trong viện nói chuyện phiếm, một người trong đó đầy bụng ai oán nói:

-“Mấy ngày gần đây eo của ta dường như lại phình chút, cũng không biết có phải là ăn nhiều hay không, ngày mai nên quản kín miệng, lão gia không thích mập.

 

-“Cũng đúng! Từ khi phu nhân mập, lão gia cũng không tiếp tục vào phòng bà ta, nghe nói phu nhân tịch mịch khó nhịn, gã sai vặt trong phủ chúng ta đều sắp bị bà ta ngủ khắp cả?

 

Nàng kia vừa nói vừa dùng khăn che miệng, cười khanh khách đến không ngậm miệng lại được.

 

Nghĩ đến, chuyện phu nhân quận trưởng cũng đã không phải bí mật gì, cả một ít tiểu thiếp đều có thể lấy ra trêu chọc.

 

Mà một cái tiểu thiếp khác cũng mở miệng nói:

-“Ngươi nói eo của ngươi to lên, có khi nào có thai không? Ta nhớ rõ tháng trước may mắn lão gia chiêu ngươi ba lần, nhiều hơn tỷ muội chúng ta.

 

Cái nữ tử lúc trước nói mình mập bất đắc dĩ lắc đầu:

-“Sao có thể, các ngươi cũng không phải trong lòng không rõ ràng, chúng ta nào có cái phúc khí mang thai. Từ lúc vào thủ phủ này, liền bị buộc uống canh tránh thai, những ai không chịu uống đều bị Đại phu nhân sau lưng dằn vặt chết đi, chúng ta có thể còn sống, cũng vì nghe lời.

 

Nàng vừa nói như thế, những người khác cũng cùng cảm khái:

-“Đúng vậy đấy, tại trong phủ này, trừ bỏ phu nhân, ai còn có thể có tư cách sinh ra hài tử lão gia? Quận trưởng là thừa kế, phu nhân phải bảo đảm hài tử chính mình sinh ra, tương lai có được địa vị thừa kế này. Chúng ta chẳng qua là đồ chơi đưa vào phủ thôi, sống hay chết không ai quản.

 

-“Nhưng chính là đồ chơi, làm như thế cũng không vững vàng mà!

Có người ai oán,

-“Các tỷ muội, các ngươi nói nói hiện tại đây là kiểu thế đạo gì, nữ nhân còn không bằng nam nhân? Hiện tại Lão gia tình nguyện muốn nam sủng hầu hạ cũng không tìm chúng ta, tháng này chúng ta còn chưa từng thấy mặt lão gia đấy?

 

Nàng này nhấc lên, sắc mặt mấy  tiểu thiếp khác cũng càng thêm trở nên ảm đạm…. Không phải sao, Đằng Bình hàng đêm chiêu hạnh nam sủng, các nàng những tiểu thiếp này giống như đồ trang trí vậy, đến là sành ăn cung dưỡng, thế nhưng không nhìn thấy lão gia, trong lòng của các nàng không vững vàng.

 

-“Mặc kệ.

Có người tâm khá lớn, rộng rãi nói:

-“Ngược lại có ăn có mặc là được, chính là khổ mấy tên đại phu ngoại viện, mỗi ngày đều phải chuyên tâm nghiên cứu làm sao mới có thể điều chế ra thang thuốc tốt hơn đến cho lão gia, để bảo đảm lão gia càng già càng dẻo càng dai, thật là đã hao hết tâm tư.

 

-“Đúng rồi, các ngươi nghe nói không? Nghe nói Tế An quận chúa trong kinh thành đã đến đây, người đã đến Ngọc Châu, ở lại ngay Ngọc Châu. Các ngươi nói, nàng đến nơi này có phải là muốn lấy lại quận Tế An không? Nếu quả như thật bị nàng thu hồi, chức quan của lão gia còn bảo đảm được không? Vạn nhất khó giữ được, chúng ta phải làm sao?

 

Nói như vậy, tất cả mọi người trầm mặc. Tuy nói các nàng chỉ là nữ quyến trong phủ, nhưng chỗ có nữ quyến thì sẽ có bát quái, chuyện như vậy hoặc là nghe bọn sai vặt nói, hoặc là các nữ nhân hỏi thăm đã sớm biết được tin tức.

 

Có người thử thăm dò nói:

-“Cũng không thật có thể thu hồi chứ? Đằng gia ở tại khu này khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, không phải dễ dàng liền bị thu hồi như vậy! Lại nói, chúng ta ở đây vẫn còn nhiều binh mã mà?

 

-“Ta nghe nói, bên trên giao nhiệm vụ cho lão gia chính là trọn tất cả sức lực có thể mà kéo Tế An quận chúa ở tại Ngọc Châu, để nàng không có tinh lực suy nghĩ chuyện phía nam.

Có người nhỏ giọng nói,

-“Đây chính là tin tức ta phí hết tâm tư nghe được, theo nói người bên trên kia, là Bát hoàng tử đương triều.

 

Lời này vừa dứt, đám người đều ý thức được chuyện nghiêm trọng, nhưng cũng không dám lại trò chuyện nhiều, sau khi mấy ánh mắt trao đổi, dồn dập trở về gian phòng của mình, chỉ để lại trong sân một đống chén trà trống không.

 

Phượng Vũ Hoành ngồi tại bên trên nghe, cũng không có bao nhiêu ý định. Nàng đã sớm hoài nghi Đằng Bình với Bát hoàng tử là một nhóm, Đằng gia thế lực to lớn hơn nữa, nếu muốn mỗi triều mỗi đại đều có thể bảo trì được huy hoàng, thì nhất định phải tại các triều các đại đều tìm được chỗ dựa của chính mình.

 

Thấy vậy một đời này, bọn họ tìm tới Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc.

 

-“Đi thôi, chúng ta đi xem thử chính chủ.

 

Phượng Vũ Hoành lên tiếng, sau đó đi đầu đứng lên, lại tiếp tục thâm nhập vào trong phủ.

 

Nhiều lần trằn trọc, rốt cục tại một cái tiểu viện tìm được Đằng Bình.

 

Vào giờ phút này, Đằng Bình đang cùng hai tên nam sủng giữa giường trình diễn đại chiến thân thể, trường hợp kia cũng gọi cái kích tình, ngay cả ai nên ở phía trên ai nên ở phía dưới đều không cần tính toán.

 

Hai tên nam sủng nhìn qua tuổi không lớn lắm, nhiều nhất mười lăm, mười sáu, đến là hai tiểu sinh mặt ngọc, làm loại sự tình này rất thành thạo điêu luyện.

 

Ban Tẩu nhìn thấy cau mày, đặc biệt khi hắn phát hiện chủ tử của hắn cũng đang nhìn thẳng mắt, còn kém chảy nước miếng, trong lòng có cỗ hờn dỗi không chỗ đi phát.

 

Hắn giơ tay che khuất mắt Phượng Vũ Hoành, sau đó ghé vào lỗ tai nàng nhỏ giọng hỏi một câu:

-“Nếu không trực tiếp giết đi cho rồi, người như thế giữ lại cũng là kẻ gây họa.

 

-“Như vậy sao được.

 

Phượng Vũ Hoành kéo tay hắn xuống, diễn hay thế cũng không thể bỏ qua, ba nam a! Quá phấn khích.

 

-“Quận chúa muốn làm gì?” Ban Tẩu không còn gì để nói, có loại nữ nhân này?

 

-“Trực tiếp giết đi quá tiện nghi cho hắn, đêm nay chúng ta không mời mà tới cũng là không quá phúc hậu, không bằng đưa lên một món lễ lớn a!

 

Nàng nháy mắt mấy cái, sờ soạng trong không gian một chút, nhớ tới trước đây có được một chút xuân dược tính mạnh, nàng cảm thấy mới mẻ, đặc biệt lưu trong không gian không ít, cũng dạng bột phấn.

 

Rất nhanh đã lục ra, ước chừng ba bao lớn, nàng đưa cho Ban Tẩu nói:

-“Đi, cho bọn hắn thêm giờ củi lửa, để quận thú đại nhân thống khoái mà đại chiến trên ba ngày ba đêm.

 

Ban Tẩu khóe miệng nhếch lên, chuyện này hắn tình nguyện làm.

 

Rất nhanh, hạ xuân dược xong, Phượng Vũ Hoành lại có chủ ý:

-“Chỉ hai tên nam sủng thế nào đủ, thêm nhiều thuốc như vậy, không có một mười người tám người sợ là cũng không đủ cho bọn họ. Đi đi đi, chúng ta dẫn tất cả nam sủng và tiểu thiếp trong phủ này đến đây, để Lão Đằng này thật sự vui a vui a.

 

Vì thế, tại trong đêm không trăng như thế này, Phượng Vũ Hoành cùng Ban Tẩu hai người giả tranh gia đinh và nha hoàn trong phủ này, đào ra hết thảy nam sủng và tiểu thiếp trong phủ, làm cho các nàng đi đến khu nhà nhỏ kia tìm Đằng Bình.

 

Đến cũng không ai hoài nghi, nghĩ đến chuyện như vậy trước đây Đằng Bình cũng là thường làm, cũng chẳng có gì lạ.

 

Chỉ không thể ngờ, thời điểm ra ngoài phủ nhưng gặp chút nhạc đệm nho nhỏ…..

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 18/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts