Thần Y Đích Nữ - Phần 285 (877-879)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 877:

☆, Cầu quận chúa làm chủ cho chúng ta!

 

Nhạc đệm đến từ một đội binh đóng ở ngoài tiểu viện khu dân nghèo, bọn họ là giữ cửa cho cháu trai quận trưởng, thế nhưng bảo vệ bảo vệ phát hiện bên trong không hề có tiếng động, đây chẳng phải tác phong thói quen của tên đó.

 

Mọi người sợ có chuyện, đi vào điều tra, chợt phát hiện trong phòng chỉ có một tiểu tức phụ hôn mê, nơi nào có nửa cái bóng dáng nam tử áo gấm.

 

Những người này sợ hãi, thế nhưng tiểu tức phụ bị lắc mãi vẫn không tỉnh, rõ ràng cho thấy trúng thuốc mê, bọn họ nhanh chóng đi tìm trên đường cái, kết quả vừa tìm liền trực tiếp tìm về cửa thủ phủ quận.

 

Chẳng qua, lòng Phượng Vũ Hoành không thanh thản mà để ý đến bọn họ, dù sao chẳng qua đêm đó, sáng sớm ngày mai, thủ phủ quận náo nhiệt cũng không chỉ một tên cháu kia nha?

 

Sợ là đến thời điểm tên cháu kia sống hay chết đã không có người nào nguyện ý đi để ý, tinh lực tất cả mọi người đều phải tập trung ở chỗ Đằng Bình, mà Đằng Bình nếu muốn mạng sống, cũng chỉ có thể đi tìm nàng.

 

Đêm đó dò hỏi quận Tế an, lúc trở lại tòa nhà Ngọc Châu, trời cũng đã tờ mờ sáng. Phượng Vũ Hoành nhanh chóng rửa mặt một phen lên giường ngủ bù, Tưởng Dung còn ngủ thật ngon, cũng không biết nhị tỷ tỷ của nàng trở lại.

 

Ngày kế sau khi qua buổi trưa, Phượng Vũ Hoành rời giường, rửa mặt ăn cơm, sau đó như người không có chuyện gì mang theo muội muội của mình cùng ba nha đầu còn có tướng lĩnh Lý Trụ thu ở nửa đường cùng ra ngoài dạo phố.

 

Trên một con đường phồn hoa nhất trong thành Ngọc Châu có Bách Thảo Đường thuộc về nàng.

 

Sáng sớm hôm nay Vương Lâm cũng đã dẫn theo hai đại phu từ kinh thành theo tới đi tới đó, rất nhanh thì sáp nhập vào trong Bách Thảo Đường Ngọc Châu kinh doanh.

 

Bách Thảo Đường đều nhận một chủ nhân, đó là Tế An quận chúa Phượng Vũ Hoành, mà Vương Lâm là chưởng quỹ kinh thành, đồng thời cũng chưởng quản tất cả sổ sách các tỉnh phủ khác.

 

Đương nhiên, trong ngày thường Thanh Ngọc cũng sẽ tiến hành tuần tra, nhưng dù sao vẫn là không có bận tâm nhiều lắm như Vương Lâm đối chỗ này.

 

Dân chúng Ngọc Châu nghe nói đại phu kinh thành đến đây, người người đều thực hưng phấn, cũng rất mới lạ. Đều nói đại phu kinh thành y thuật cao minh, đặc biệt Bách Thảo Đường trong kinh, các đại phu tay nghề cũng là Tế An quận chúa cùng với ngoại công thần y Diêu Hiển tự mình truyền thụ cho, nếu có đại phu như vậy sau này có thể tọa trấn Ngọc Châu, đối với người Ngọc Châu mà nói thế nhưng là chuyện thật tốt.

 

Rất nhiều người mộ danh đến đây, từ sáng sớm mở cửa lên liền đội ngũ xếp hàng thật dài, đám người chính là tới buổi trưa cũng không chịu rời khỏi, những tiểu thương bán đồ ăn vặt rất biết làm ăn, gánh đòn gánh qua lại bên cạnh đội ngũ, đám người không cam lòng rời đi thì sẽ từ trong tay bọn họ mua một ít thức ăn lấp đầy bụng.

 

Bất luận cái thời đại gì đều là giống nhau, chuyện làm ăn ở y quán, bệnh viện là tốt nhất, đám người có thể không ăn, nhưng sinh bệnh thì nhất định phải uống thuốc, người nghèo đến đâu cũng sẽ giảm bớt ít tiền thuốc, cũng không thể trơ mắt mà nhìn thân người chết đi. Phượng Vũ Hoành nghĩ đến y viện ở thế kỷ hai mươi mốt, cửa bệnh viện luôn kẹt xe, y viện xây ra bao nhiêu chỗ đậu xe đều sẽ đậu đầy, chen bao nhiêu giường nằm viện lâu cũng là túng thiếu.

 

Mở bệnh viện là lãi kếch sù, kỳ thực một chút cũng không sai, xác thực lãi kếch sù.

 

Người hôm nay còn tới bên trong còn có rất nhiều là những hạ nhân cao môn đại hộ, bọn họ chẳng phải xem bệnh cho mình, mà là đòi thỉnh các đại phu trong kinh thành đến phủ đi xem bệnh cho chủ nhân của bọn họ. Đại hộ nhân gia chú ý nhiều, bất kể là phu nhân tiểu thư hay lão gia, cũng không thể xuất đầu lộ diện đến y quán, trong ngày thường chính là bị bệnh cũng là thỉnh đại phu đi đến phủ, thậm chí có người còn cung dưỡng khách khanh đại phu, trong Phượng phủ cũ trước đây đã có nhân vật như vậy.

 

Thế nhưng hiện tại đại phu trong kinh chỉ đến được hai vị, vừa đến còn chưa quen thuộc tình huống bên này, hai tới Bách Thảo Đường này địa phương vừa phải, không cách nào so sánh được với kinh thành, nhiều đại phu lập tức đều chen vào đây cũng không chốn chờ, ngược lại nhượng lão đại phu nguyên bản tọa trấn Ngọc Châu trong lòng còn có thể có chút ý kiến, Vương Lâm là bất tri bất giác chuẩn bị.

 

Chẳng qua, hạ nhân cao môn đại hộ phái tới mời người cũng chẳng phải thất vọng mà quay về, Vương Lâm căn cứ người trong tay mình, cũng làm sắp xếp, cơ bản từ sau ngày mai thì có thể phân tán đại phu còn lưu trong trạch viện ra ngoài đến trong các phủ xem bệnh cho các quý nhân chủ tử.

 

Bách Thảo Đường kiếm tiền là một phương diện, chủ yếu nhất vẫn là muốn mở rộng thanh thế. Bọn họ mới đến, chung quy nhanh chóng mở rộng mỹ danh Bách Thảo Đường cùng với Tế An quận chúa, tạo thành ảnh hưởng chính diện nhất định tại trong tâm dân chúng.

 

Lúc Phượng Vũ Hoành đến đó, thấy chính là từng cảnh tượng đồ sộ, trong lòng rất thoả mãn.

 

Nàng cũng không tự cao tự đại, liền dứt khoát khiến người từ trong nhà dời hai cái ghế ra, nàng với Tưởng Dung an vị ở cửa Bách Thảo Đường bắt đầu nói chuyện với dân chúng.

 

Nàng báo với dân chúng:

-"Ấn nói rất nhiều chứng bệnh nặng hẳn là áp dụng nằm viện trị liệu, thế này tiện cho các đại phu toàn bộ một ngày mười hai canh giờ quan sát. Chẳng qua hiện tại Bách Thảo Đường chúng ta mở ở Ngọc Châu có chút nhỏ, còn không thỏa mãn được nhu cầu như vậy, nhưng mọi người yên tâm, vấn đề này nhất định sẽ giải quyết, chúng ta sẽ tận lực nghĩ cách mở rộng kinh doanh, để dân chúng toàn thành đều có thể được xem bệnh. Sau đó chúng ta cũng sẽ ở trong quận Tế An lại xây một cái Bách Thảo Đường lớn bằng như ở kinh thành, bất kể là bố trí nhân viên chữa bệnh và chăm sóc hay là điều khiển dược phẩm, đều sẽ giống như kinh thành, đến thời điểm quận Tế An với Ngọc Châu quan hệ cũng sẽ càng thêm thân mật, bất kể mọi người là đến bên kia đi mua đồ hay thăm người thân hoặc là xem bệnh, đều sẽ trở nên vô cùng thuận tiện."

 

Nàng nói chuyện là nhẹ nhàng cười, cũng khiến đám người tức khắc cảm thấy thân cận rất nhiều, tuy nói có mấy lời là bá tánh bình thường nghe cũng không hiểu lắm, nhưng ý nghĩa trên cơ bản có thể rõ ràng.

 

Nguyên bản nàng là quận chúa, xưa nay dân chúng Ngọc Châu chưa từng thấy quan lớn như vậy, đám người còn rất hồi hộp, không biết phải chăng nên quỳ xuống dập đầu.

 

Đến là Phượng Vũ Hoành chủ động bắt chuyện để cho bọn họ thanh tĩnh lại, cảm thấy người quận chúa này cũng không giống như bọn họ nghĩ, cũng không có một chút loại cảm giác xa cách cao cao tại thượng nào, trái lại rất thân thiết, còn có thể vì nhóm người bá tánh suy nghĩ, thậm chí so Tiền Phong Thu Tiền đại nhân quan phụ mẫu Ngọc Châu còn hòa ái hơn.

 

Vì thế, đám người thu hồi khẩn trương, cũng chủ động nói chuyện, có người nói:

-"Muốn đến quận Tế An mà, hiện tại đã có không ít người chuyển tới, cũng không biết vì sao vội vã mang đi, nghe nói vừa đến đó còn phải chính mình xây nhà. Nhưng quận Tế An không cho chúng ta vào, người chuyển vào cũng không ra được."

 

-"Ai nha!"

Có vị lão nhân qua tuổi năm mươi biết chút ít nội tình, chủ động nói:

-"Nghe nói những người kia cũng không nguyện dời đi, nhưng bọn hắn là bị Đằng gia uy hiếp, không dời đi không được. Có chỗ Quận chúa không biết, quân binh Đằng gia còn thường xuyên tới Ngọc châu này, bắt nạt dân chúng đấy là chuyện thường xảy ra, cầm thứ gì xưa nay cũng không đưa tiền, bán đồ nếu nói nhiều hơn một câu thì bị đánh chửi. Ai nha, dân chúng Ngọc Châu chúng ta có thể nói quanh năm đều sinh sống dưới bóng mờ quận Tế An, thế nhưng lo lắng đề phòng mà!"

 

Ông đang tố khổ, không khéo chính là, vừa vặn có một đội sáu người binh riêng quận Tế An đi ngang qua, nghe rõ ràng nói như vậy!

 

Một người cầm đầu tức giận, hét to:

-"Ngươi con mẹ nó đang thả cái rắm gì!"

 

Sau đó xông lại cong lên quả đấm định đánh lão nhân kia.

 

Lão nhân sợ hãi, cũng không ngờ chính mình nhiều lời nói một câu trong lòng nói nhưng thật khéo đúng dịp bị những người này nghe được, trong lòng ông hối hận, đồng thời cũng lo lắng tính mạng mình.

 

Binh riêng quận Tế An đánh người quan phủ đều không có cách nào quan tâm, bộ xương già này của ông có thể chịu nổi mấy lần? Hôm nay vốn là tới bốc thuốc cho bạn già, không ngờ lại góp vào tính mạng của mình.

 

Ông tuyệt vọng nhắm mắt lại, thế nhưng quả đấm đòi mạng kia không có rơi xuống, trái lại cái tay muốn nắm vạt áo của mình cũng lỏng ra.

 

Lão nhân khó giải, đánh bạo mở mắt ra nhìn, nhưng thấy cái nam tử cường tráng vẫn đi theo sau lưng Tế An quận chúa đang bẻ cổ tay tên binh ra sau, một tay khác cũng không khách khí bẻ mở ngón tay hắn nắm vạt áo mình.

 

Lúc đẩy ra vô cùng dùng sức, thậm chí ông có thể nghe được tiếng răng rắc, rõ ràng cho thấy gảy xương.

 

Lão nhân bị doạ run rẩy toàn thân, theo bản năng mà lui về sau vài bước, chợt nghe tên binh kia đau đến kêu to "aw aw", nhưng Lý Trụ không hề có ý định buông tay ra.

 

Một đội binh tuỳ tùng mà đến thấy thủ lĩnh của mình bị thiệt thòi, định tiến lên hỗ trợ, không đợi cất bước tới, Ban Tẩu âm thầm ẩn mình bất chợt lắc mình mà ra, gần như chính là thời gian nháy mắt liền đánh ngã những người kia trên mặt đất, sau đó lắc người, lại ẩn trở lại. Thật giống như vừa rồi căn bản hắn chưa từng xuất hiện, những người kia tự mình chịu thương tổn.

 

Lý Trụ hỏi Phượng Vũ Hoành:

-"Quận chúa, người này xử trí như thế nào?"

 

Phượng Vũ Hoành nhìn người kia, cũng không vội đáp lời, mà là mở miệng hỏi:

-"Bên đường đánh người, trong mắt các ngươi có phải là không có luật pháp Đại Thuận hay không? Quan phủ Ngọc Châu là trang trí à?"

 

Thế nhưng ai biết người nọ lại lớn tiếng nói:

-"Chúng ta là binh của quận Tế An! Quận Tế an có pháp lệnh của chính mình, vương pháp Đại Thuận của ngươi mắc mớ gì tới ta? Lão tử chỉ thích bên đường đánh người! Lão tử chỉ thích bên đường đánh người Đại Thuận các ngươi…."

 

Hắn vừa nói chuyện, dân chúng lại theo bản năng run rẩy toàn thân, đủ thấy quanh năm suốt tháng tại bao phủ dưới bóng mờ những người này, đều đã trăm hay không bằng tay quen.

 

-"Nói như vậy, ngươi là thừa nhận mình không là người Đại Thuận rồi?"

Phượng Vũ Hoành nhưng suy nghĩ lời nói của người đó, trong lòng có suy nghĩ, nhưng thấy nàng gật gật đầu, nói:

-"Xem ra quận Tế an đã tự thành một quốc gia! Được rồi, đã chẳng phải con dân Đại Thuận ta, vậy bổn quận chúa cũng không tiếp tục lưu cái tình cảm gì. Lý Trụ, trực tiếp đánh chết!"

 

Lý Trụ là xuất thân quân nhân, trong xương cốt của hắn vĩnh viễn đều có lưu giữ một loại gọi là "Phục tùng", đối với lời của tướng lĩnh nói trừ phi vi phạm đạo nghĩa với chính mình, y hệt lúc trước Bát hoàng tử vậy, nếu không thì, hắn mãi mãi cũng chỉ có thể phục tùng.

 

Phượng Vũ Hoành vừa ra sát lệnh này, Lý Trụ gần như chính là không hề do dự, rút ra bội kiếm trong tay, phất tay liền chặt đứt đầu người trong tay.

 

Trong lúc nhất thời, máu tươi tung toé, máu tươi phọt ra giội đến trên người rất nhiều người, đám người cũng không có tránh né, ngược lại là trong mắt căm tức mang theo vui vẻ khi được báo cừu nhìn thi thể kia ngã ở trên mặt đất.

 

Đã bao nhiêu năm, người Ngọc Châu đời đời kiếp kiếp đều bị quận Tế An đàn áp thật cẩn thận sống sót, các đời tri châu Ngọc Châu đều đối chỗ đặc thù kia không có cách nào.

 

Cũng có người nghĩ tới phản kháng, nhưng không có một tiền lệ thành công, đám người phản kháng không chết cũng bị thương, dần dần, lại không có người dám to gan đối kháng với quận Tế An.

 

Hiện tại, Tế An quận chúa đến đây, chủ nhân chân chính quận Tế An đến đây. Đây là quận chúa hoàng gia, là chánh phi tương lai của chiến thần Cửu hoàng tử, hoàng thượng ban cho đất phong, là một người duy nhất trong cả Đại Thuận chính thức nắm giữ đất phong.

 

Đám người đột nhiên nhớ tới những truyền thuyết về Tế An quận chúa, nhớ tới nàng tế thế cứu dân, nhớ tới nàng luyện thép cho Đại Thuận, nhớ tới nàng cùng Cửu hoàng tử liên thủ mang binh tấn công Thiên Chu.....

 

Đám người rốt cục ý thức được, vị quận chúa này cũng là chiến thần, cũng là một cái tồn tại dù là ai đều không cách nào khinh thường, hiện tại nàng đã đến rồi, người Ngọc Châu cũng sẽ không bao giờ bị Đằng gia bắt nạt!

 

Cũng không biết là ai dẫn đầu quỳ xuống, la to lên:

-"Cầu Tế An quận chúa làm chủ cho bá tánh!"

 

Tất cả mọi người quỳ xuống đất, đều lả tả lớn tiếng nói:

-"Cầu Tế An quận chúa làm chủ cho chúng ta!" [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 878:

☆, Đằng đại nhân uy vũ!

 

Chọc tới trên đầu Tế An quận chúa, đối phương ánh mắt đều không chớp một cái trực tiếp ra tay giết một cái, vẫn là binh của Đằng gia, còn dư những người bị đả thương trên đất kia từng tên từng tên mặt lộ sợ hãi, lúc lại nhìn Phượng Vũ Hoành liền cảm giác mình đang nhìn một cái diêm vương mặt ngọc. Cứ như vậy không nhẹ không nặng mấy câu nói, một cái đầu người rơi xuống đất, sợ là quận trưởng Đằng Bình cũng không có dứt khoát thế này chứ?

 

Có người bị thương hơi hơi nhẹ chút, bò trên mặt đất lui về phía sau, Phượng Vũ Hoành cũng không cản, lại mở miệng nói:

-"Trở về báo tin cũng tốt, báo cáo với Đằng Bình, người, bổn quận chúa giết. Về phần thân phận người chết đi, cũng đừng vô sỉ xưng mình là binh riêng của quận Tế An, các ngươi chỉ là người Đằng gia, quận Tế An ta không cần loại bại hoại này. Đi đi, người Đằng gia, đi nói cho chủ tử của các ngươi biết, đây là hậu quả công nhiên đối kháng vương triều Đại Thuận."

 

Thấy nàng đáp ứng thả người đi, những người bị thương kia liền giống như nhận được đặc xá, mặc kệ bị thương nặng bao nhiêu, đều hết cố gắng lớn nhất của mình bò tới phương xa, như chỉ lo bò chậm chậm sẽ bỏ mệnh.

 

Phượng Vũ Hoành chẳng thèm để ý, nàng chỉ gọi là người bên cạnh thỉnh những người dân này!

 

Sau đó lại cất cao giọng du dương:

-"Mọi người không cần lo lắng, từ xưa tà bất thắng chính, các người là con dân Đại Thuận, triều đình Đại Thuận có nghĩa vụ bảo vệ các ngươi, người thân các ngươi an toàn tại quốc thổ. Về phần người Đằng gia, đã không thừa nhận mình là con dân Đại Thuận, đó là tạo phản, hôm nay bổn quận chúa đứng ra, đại biểu triều đình xuất binh trấn áp, quận Tế An chính là đánh ta cũng phải đánh nó về. Chẳng qua người khiến quận Tế An chúng ta ngàn vết thương trăm vết cắt, nhất định vì thế phải trả một cái giá cực đắt. Các ngươi yên tâm, chỉ là Đằng gia, chỉ là một ngàn binh riêng, còn không đủ để chống đỡ lấy một trận chiến sự. Hãy xếp hàng xem bệnh thôi, ta đi đến phủ nha một chuyến."

 

Nói rồi, lại quay đầu nói với Lý Trụ,

-"Ngươi không cần đi theo, trở về gọi hai mươi huynh đệ tới, canh giữ tại Bách Thảo Đường này, phàm là có người Đằng gia có liên quan với Đằng gia đến đây gây sự, giết không tha!"

 

Nàng hạ tử lệnh, Lý Trụ chào theo nghi thức quân đội, lập tức trở về điều binh.

 

Bách Thảo Đường đầu này, Vương Lâm cũng dẫn người xử lý sạch sẽ thi thể và vết máu, thi thể càng là sai người trực tiếp vứt ra thành Ngọc Châu, vứt vào trong núi cho chó ăn.

 

Phượng Vũ Hoành từ biệt dân chúng, vội vã đi gặp Tiền Phong Thu.

 

Chuyện phát sinh ở cửa Bách Thảo Đường đã truyền tới trong tai Tiền Phong Thu, chẳng qua việc lần này là một lần duy nhất ông đối mặt Đằng gia không có cảm thấy hữu tâm vô lực, càng không có cảm giác sợ hãi.

 

Người là Phượng Vũ Hoành giết, cái này biểu lộ lập trường và thái độ của Tế An quận chúa. Nàng muốn thu hồi quận Tế An! Muốn đưa ra chiêu thức đối kháng người Đằng gia đến cùng! Đây là kết quả mấy đời dân chúng Ngọc châu mong đợi, đây là việc mà Tiền Phong Thu ông nằm mộng cũng muốn thúc đẩy.

 

Nhưng có một chút lo lắng nhỏ, dù sao Phượng Vũ Hoành mang đến bao nhiêu binh mã trong lòng ông có tính toán, binh riêng của Đằng gia lại có gần nghìn tên đấy!

 

Cho nên, lúc Phượng Vũ Hoành đến phủ nha, Tiền Phong Thu gặp mặt câu nói đầu tiên là nói:

-"Binh mã thủ thành Ngọc Châu có năm trăm, tất cả giao cho quận chúa thuyên chuyển!"

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, cũng không khách khí, chỉ nói với Tiền Phong Thu:

-"Điều ra hộ tịch người nhà họ Đằng, ta xem thử. Là ở chỗ ngài, hay tại Vân Thiên phủ?"

 

-"Hộ tịch à?"

Tiền Phong Thu sửng sờ, lập tức lắc đầu,

-"Không có không có, từ ngày hạ quan tiếp nhận tri châu Ngọc Châu thì vốn chưa từng thấy. Nghe nói mấy đời hộ tịch Đằng gia cũng không ở tại phủ nha Đại Thuận, Vân Thiên phủ cũng không có lưu giữ."

 

-"Hả?"

Phượng Vũ Hoành nhíu mày,

-"Vậy chẳng phải bọn hắn không có hộ khẩu Đại Thuận hả?"

 

Tiền Phong Thu nghĩ một lát nói:

-"Vậy cũng không thể nói là không có hộ khẩu đâu? Bớt đến chẳng phải không hộ khẩu Đại Thuận, nghe nói Đằng gia từ mấy đời trước ngay trong đất phong quận Tế An thành lập hộ tịch đơn độc, không chỉ Đằng gia bọn hắn, tất cả dân chúng ngụ tại quận Tế An đều bị ép từ bỏ hộ tịch Đại Thuận, gia nhập hộ tịch đất phong, người về sau trở thành quận Tế An, lại không có quan hệ với Đại Thuận."

 

-"Đại Thuận không quản à? Các ngươi chưa từng có thượng báo triều đình sao? Tri phủ Vân Thiên phủ cũng chưa từng có đứng ra can thiệp sao?"

Phượng Vũ Hoành cũng nghĩ không ra,

-"Nói độc lập có thể độc lập đi, chẳng lẽ luật pháp đại triều ở chỗ này thật chỉ là cái trang trí?"

 

-"Quận chúa bớt giận."

Tiền Phong Thu nhanh chóng đáp:

-"Cái này hạ quan cũng không có cách nào, nói đến cũng là chuyện mười mấy năm trước. Sau khi hạ quan tiếp nhận tri châu Ngọc Châu cũng đã từng hỏi thăm tri phủ Vân Thiên phủ chuyện này, thế nhưng tri phủ Vân thiên phủ cũng không thể làm gì, hắn từng nói nói với hạ quan, từ lúc tiền nhiệm hắn trước kia đã từng dâng tấu chương lên triều đình, nhưng chẳng biết vì sao tấu chương bị người ở bên trên đè ép xuống, từ đó một chút tin tức cũng không có. Từ đó về sau, mỗi khi tấu chương có liên quan với Đằng gia mặc kệ đưa lên bao nhiêu lần đều chỉ có một cái kết quả đá chìm đáy biển, rõ ràng cho thấy trong kinh có người che chở. Mà chúng ta chẳng phải quan ở kinh thành, không lên triều được, trừ bỏ chuyển tấu chương cũng không cách nào khác. Sau này từ từ, cũng không có người lại chịu đi quản Đằng gia."

 

Phượng Vũ Hoành nghe được thẳng cau mày, rất hiển nhiên, từ mấy đời trước Đằng gia đã tìm được chỗ dựa ở kinh thành, mà thế lực chỗ dựa kia vẫn còn lớn, thế cho nên có thể đè xuống hết thảy tấu chương đến.

 

Thế hệ đây là Bát hoàng tử, đời trước thì là ai chứ? Chẳng qua chuyện xưa quá xa nàng cũng vô tâm lại đi điều tra, tra xét cũng không dùng, nói chung hiện tại nàng đã đến rồi, thì không có khả năng lại để cho Đằng gia loại nhân vật này tiếp tục nữa, địa bàn của Phượng Vũ Hoành nàng, vẫn là sớm chút thu hồi lại thôi.

 

-"Ngài mang theo quan binh thủ thành, tức khắc niêm phong tất cả sản nghiệp Đằng gia trong phạm vi Ngọc Châu, là tức khắc!"

Nàng lạnh mặt hướng Tiền Phong Thu ra lệnh,

-"Một khi có người cản trở, bất kể là ai, giết không tha."

 

Vẫn là câu kia giết không tha, doạ Tiền Phong Thu run rẩy toàn thân, chỉ cảm thấy tiểu nữ tử trước mặt vào giờ phút này trên dưới quanh người tản ra một cỗ lệ khí không thể bỏ qua, ông cách năm bước xa, đều có thể cảm thụ được luồng lệ khí đàng kinh sợ kia.

 

Nhưng ông vẫn còn có chút do dự, niêm phong hết thảy sản nghiệp Đằng gia à! Sản nghiệp Đằng gia tại cảnh nội Ngọc Châu chắng phải một cái hai cái, ông đã từng tính qua, tổng cộng có hơn mười tám nơi, đám người sau lưng đều gọi các tiệm ấy là mười tám tầng địa ngục.

 

Ông tư cách tri châu, thường ngày ra thành thấy các tiệm ấy cũng là hết khả năng đi đường vòng, trước mắt nhưng phải dẫn người đi niêm phong, sao lại cảm thấy có chút khiếp đảm chứ?

 

Phượng Vũ Hoành nhìn ra tâm tư Tiền Phong Thu, không khỏi lắc lắc đầu,

-"Tiền đại nhân, phó tướng Tiền Lý luôn luôn chưa từng có do dự giống như ông. Phàm là hắn có chút do dự với mệnh lệnh cấp trên đưa ra, phàm là sản sinh chút hoảng sợ kẻ địch, ở trên chiến trường, ngoài một cái chết, hắn sẽ không còn có kết cục khác."

 

Tiền Phong Thu run rẩy toàn thân, lập tức nhớ tới nhi tử của mình Tiền Lý từng tại trong thư nói qua, Tế An quận chúa Phượng Vũ Hoành chẳng phải nữ nhân bình thường, một thân võ học xuất thần nhập hóa bác đại tinh thâm, ngay cả Cửu điện hạ đều đối cái này khâm phục không thôi. Ở trên người chẳng nhìn thấy một chút không phóng khoáng nữ tử quen có, nữ tử này đại khí tự nhiên mà thành, người mang dị bẩm, trong quân đội tài bắn cung trận pháp đều xuất từ tay nàng, trên chiến trường lại giống như nam tử xông pha chiến đấu, cùng Cửu hoàng tử sóng vai mà chiến, không thua tu mi.

 

Tiền Phong Thu nghiến răng, không do dự nữa, chỉ nói:

-"Hạ quan lĩnh mệnh."

 

Rồi sau đó cũng không trì hoãn, cất bước liền đi điều binh.

 

Mà những tên tư binh bị trọng thương, cũng tại sau khi bọn người Phượng Vũ Hoành rời đi tìm được đồng bạn tương tự tại trong thành Ngọc Châu đi dạo nhiễu loạn dân chúng, bị nâng trở lại, dọc đường nói thảm trạng tiểu đầu mục bị giết, cắn răng nghiến lợi phải đi về báo cáo quận trưởng Đằng đại nhân, vì bọn hắn làm chủ, báo thù.

 

Cũng không biết, trước mắt trong thủ phủ loạn tung lên, nơi nào còn có tâm tư bận tâm sự việc bọn hắn.

 

Từ hôm qua vào đêm tận đến hôm nay cuối giờ Thân, Đằng Bình vẫn trong tiểu viện kia hành hoan, chưa từng đi ra.

 

Đêm qua rõ ràng cũng chỉ kêu hai tên nam sủng, thế nhưng chẳng biết vì sao, đến nửa đêm, dĩ nhiên hết thảy nam sủng nữ thiếp trong phủ đều tụ tập đến khu nhà nhỏ này.

 

Bọn hạ nhân vốn muốn cản, nhưng trong nhà Đằng Bình cùng với hai tên nam sủng kia giống như điên, về sau đối những người này biểu đạt vô hạn hoan nghênh nhiệt liệt.

 

Sau khi xét thấy trước đây Đằng Bình cũng từng làm việc hoang đường này, một lần triệu hạnh bảy tám sủng thiếp cũng chẳng phải chưa từng có, bọn hạ nhân liền cho là lần này đây là chơi cao hứng, chuẩn bị nâng cao một bước, vì lẽ đó cũng không có ngăn.

 

Điểm yêu thích ấy của Chủ tử bọn hắn vẫn là biết được đấy, càng là rõ ràng nếu là ở vào lúc này ngăn cản làm không tốt liền phải rơi đầu.

 

Vì thế, tất cả nam sủng nữ thiếp đều bị thả vào ở đêm qua, trong phòng tiếng động hành hoan quả thực là thế không thể đỡ, ồn ào đến cả lão thái thái trong phủ đầu kia đều nghe.

 

Bọn hạ nhân sau lưng ước ao ghen tị, lại không nghĩ rằng, một ngày một đêm liền không dừng lại, thẳng đến trưa hôm sau, lúc lục tục có nữ thiếp không chịu nổi không để ý hình tượng từ trong phòng bò ra ngoài hô lớn cứu mạng, bọn hạ nhân nhìn dưới thân vài nữ thiếp kia không ngừng trào ra vết máu, mới hiểu ngay chuyện, nhanh chóng liền đi tiền viện thỉnh khách khanh đại phu trong phủ.

 

Lại không nghĩ rằng, đại phu tới, tổng cộng ba người, kết quả sau khi đi vào không lâu lắm lại có hai người liều mạng chạy ra ngoài, một người ném mất xiêm y, một người rơi quần, còn dư lại một người nhưng chưa có chạy ra.

 

Không lâu lắm, trong phòng truyền ra tiếng kêu gào như giết heo của tên đại phu kia, cùng với tiếng dâm tà của Đằng Bình càng hân hoan.

 

Hai tên đại phu chạy ra bị doạ đến mặt mũi trắng bệch, nhanh chóng phân phó quản gia Đằng phủ:

-"Nhanh! Nhanh đi thỉnh người có thể làm chủ lại đây! cũng không biết Đằng đại nhân là trúng tà gì, còn tiếp tục như vậy thì sắp tinh tẫn nhân vong a! Nhanh! Một khắc cũng không trì hoãn được!"

 

Quản gia quay mình bỏ chạy, trong lòng suy nghĩ nên đi tìm ai chứ? Là tìm lão thái thái hay phu nhân? Suy nghĩ thêm, lão thái thái năm tháng quá lớn, xương cốt thân mình đều muốn vỡ tan, sao có thể chịu nổi kích thích như vậy, vạn nhất qua đến lại giống như đại phu kia không chạy được.....

 

Hắn lắc đầu, không dám nghĩ nữa, trong lòng nhưng suy nghĩ lão gia nhà mình vì sao bất chợt uy vũ như vậy, chẳng lẽ là dược những đại phu kia chế biến ra quá mãnh liệt, thế cho nên thu lại không được?

 

Xem như vậy, vụ này mặc dù là có thể đè xuống, đại nhân cũng phải cực kỳ điều dưỡng một trận mới được, ngay cả trong phủ những nam sủng nữ thiếp kia, sợ là lại không thể dùng, đều phải ném đi, đổi lại một nhóm khác.

 

Hắn vừa nghĩ vừa chạy tới chỗ Đằng phu nhân, đến khi đến trước viện, nhìn thấy nha đầu bà tử lo lắng đứng một viện, lúc này mới vội vàng nói:

-"Mau! Dẫn ta đi gặp phu nhân, có việc gấp hồi bẩm!"

 

Hắn vừa nói vừa định xông vào bên trong, lúc này chính là thời gian bữa tối, hắn là quản gia trong phủ, trong ngày thường cũng thường báo cáo Đại phu nhân công việc trong phủ, chớ nói chi là giữa hắn và đại phu nhân còn có qua mấy lần việc không thể để người biết, cũng không bận tâm gì.

 

Đang nghĩ ngay hạ nhân ở bên ngoài hô một tiếng, chính mình đi vào thì được, lại không nghĩ rằng một hàng nha hoàn bà tử bất chợt chắn ở cửa phòng, nói cái gì cũng không cho hắn đi vào trong thêm một bước... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 879:

☆, Muốn mạng sống? Phải thỉnh Tế An quận chúa....

 

Nhìn thấy nha hoàn bà tử trong viện Đại phu nhân là cái phản ứng này, quản gia sửng sờ, lập tức bất chợt hiểu được gì đó, không khỏi cười tà:

-"Phải chăng đại phu nhân lại mời vị nào đang chơi đùa? Ai nha, chẳng qua hôm nay các ngươi phải đi vào nói với phu nhân một tiếng, lão gia bên kia xảy ra chuyện, lão thái thái thân mình không được, chuyện này phải Đại phu nhân làm chủ mới được."

 

Nha hoàn bà tử mặt khó xử, một cái đại nha hoàn nhất đẳng bất đắc dĩ nói:

-"Lưu quản gia tha thứ, hôm nay Đại phu nhân quả thực không tiện, trong phủ trừ bỏ mấy vị chủ tử chính là ngài có quyền lợi lớn nhất, nếu không chuyện này liền người xem xử lý đi thôi, qua đi phu nhân biết cũng sẽ không trách ngài."

 

Nói xong, còn cười ám muội với Lưu quản gia, thậm chí đi về phía trước hai bước, kề gần Lưu quản gia, mềm nhũn nói:

-"Van cầu Lưu quản gia, hôm nay cũng đừng tìm phu nhân chúng ta mà."

 

Thủ phủ này đối ngoại đây là một địa phương vô cùng uy nghiêm, thế nhưng đóng kín cánh cửa chỉ có người chính bọn họ biết được, đây chính là một tổ dâm loạn không hơn không kém, không chỉ lão gia phu nhân hoang đường, ngay cả bọn hạ nhân từng người một cũng đều chẳng phải bớt lo.

 

Quản gia léng phéng với Đại phu nhân, nha hoàn nhất đẳng bên cạnh đại phu nhân lại cũng không minh bạch với quản gia này. Nha đầu này mười bảy tuổi, chính là tuổi trổ mã, bộ ngực phập phồng, thẳng sượt tới quản gia kia tâm hoảng ý loạn, thậm chí không để ý ở đây còn có người khác, đưa tay ngay nơi ngực nha hoàn kia nắm một cái, sau đó nói:

-"Ta cũng muốn tự mình làm chủ, chuyện lần này quan trọng quả thực không có cách nào làm chủ mà! Ngươi không biết, lão gia đầu kia....."

 

Hắn căng ra cổ họng cao giọng, rõ ràng nói sự việc ở chỗ Đằng Bình một lần, nghĩ là tốt nhất phu nhân trong phòng có thể nghe được, sau đó chủ động kết thúc chiến đấu, mau chạy ra đây chủ trì đại cuộc.

 

Lại không nghĩ rằng, một phen giải thích này, phu nhân bên trong không nghe, lại bị lão thái thái ở ngoài viện đã được người dùng kiệu mềm nhấc đến bên này nghe rõ ràng.

 

Lão thái thái tức giận đến thiếu chút xoay lưng chạy đi, nha hoàn bà tử vừa kinh hô, người trong sân này biết đã gây họa, nhanh chóng tiến lên quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu.

 

Lão thái thái gắng gượng thân mình hỏi tên Lưu quản gia:

-"Vừa mới.... lời của ngươi thế nhưng là sự thật? Ta vừa mới đi đến chỗ Bình nhi nhìn, người trong tiểu viện đều không cho ta vào, cũng không nói đến cùng xảy ra chuyện gì, chỉ nghe động tĩnh bên trong kỳ kỳ quái quái, còn nghĩ đến đầu này hỏi thử phu nhân các ngươi, lại không nghĩ rằng ấy mà hoang đường như vậy!"

 

Lão thái thái tức giận tới mức run cầm cập. Bữa tối hôm nay bà dùng có chút nhiều, nghĩ ra ngoài đi dạo tiêu cơm, nghe nói Đằng Bình tại tiểu viện bên kia, muốn đi đến nhìn thử.

 

Kết quả bọn hạ nhân ngăn lại, nói cái gì cũng không cho vào, bà là người từng trải, sao không nghe ra được bên trong là âm thanh gì, nghĩ một người mẫu thân để ý sự việc này cũng không được, vì thế nhanh chóng ngồi kiệu mềm, chạy tới chỗ Đại phu nhân.

 

Quản gia bất đắc dĩ, việc này giấu là không giấu được, huống chi lão thái thái đã nghe, hắn lại như thế nào?

 

Chỉ phải gật gật đầu, nói:

-"Lão thái thái, câu câu nô tài mới nói là thật! Trước mắt cả nhóm người đại phu đều không có biện pháp, trong đó còn có một đại phu rơi vào bên trong không ra được?."

 

Lão thái thái thở hổn hển, hồng hộc mấy hơi, nha hoàn bà tử vội vàng thuận khí cho bà một hồi, cuối cùng là chậm lại, lập tức lão thái thái thu xếp muốn xông vào trong gian phòng của đại phu nhân.

 

Lúc này nha hoàn bà tử trong viện Đại phu nhân cũng không còn biện pháp! Suy nghĩ thêm, ở chỗ lão gia chuyện hoang đường như vậy đều xảy ra, sợ là phu nhân vụ ấy cũng che không được! Thôi, muốn loạn thì cùng loạn thôi, không chắc thoáng cái tức chết lão thái thái, từ nay về sau phu nhân các nàng tại hậu viện này nhưng chính là một người độc đại, không cần tiếp tục phải nhìn sắc mặt lão thái thái.

 

Bọn hạ nhân mang theo tâm tình như vậy thỉnh lão thái thái đi vào phòng, kết quả lão thái thái liền trơ mắt nhìn thấy cháu trai ruột của mình nằm với thím của hắn tại trong một tấm chăn, quần áo ném đầy đất, trên giường khắp nơi bừa bộn, híp mắt cũng biết là xảy ra chuyện gì!

 

Trong cơn tức giận lão thái thái "Két" một tiếng quất tới, bọn hạ nhân vội vội vàng vàng tiến lên khiêng người đi, đồng thời lớn tiếng mà kêu:

-"Mau truyền đại phu, mau truyền đại phu!"

 

Lưu quản gia đến nay mới hiểu được vì sao lúc nãy bị chặn lại, không ngờ đại phu nhân này cả cháu trai chồng mình đều không buông tha a! Thế nhưng kỳ quái, ầm ĩ như vậy, hai người trên giường nhỏ sao một người cũng không tỉnh, ngủ chết như vậy?

 

Hắn tiến lên thử gọi vài tiếng, người trên giường vẫn không hề phản ứng gì, lúc này nha hoàn nhất đẳng lúc trước cũng lên đến đây nói với hắn:

-"Chớ kêu, hình như là trúng thuốc mê, chúng ta đã gọi cả ngày đều gọi không tỉnh. Vừa mới ngươi nói lão gia nơi đó cũng xảy ra chuyện, rốt cuộc đây là thế nào? Vì sao trong một đêm gặp chuyện không may?"

 

Lưu quản gia cũng là lo lắng vội vã, mấy ngày nay nghe nói Tế An quận chúa đến Ngọc Châu, hắn vẫn tâm thần không yên. Trong phủ từ trên xuống dưới đều bị Đằng Bình một lần nữa sắp xếp qua, ngay cả ám vệ và binh riêng phòng thủ đều thêm vài lần, nhưng hắn vẫn cảm thấy không vững vàng.

 

Không ngờ thật xảy ra chuyện, tuy sự việc vừa mới ra, nhưng hắn sao lại cảm thấy chuyện này không thoát liên quan Tế An quận chúa chứ?

 

Lão thái thái đầu kia được đại phu cấp cứu, đến là chậm lại, lão thái thái này đến cũng không quái đản, sau khi tỉnh rồi lập tức được hạ nhân dìu đỡ ngồi dậy, sau đó lại tỉ mỉ hỏi thăm tình huống chỗ Đằng Bình.

 

Ngay cả chuyện con dâu và tôn tử dan díu, bà mang tính lựa chọn không suy nghĩ thêm nữa, dù sao so với nhi tử, một nàng dâu thật không tính là gì, chính là tôn tử cũng chẳng phải dòng chính nữ, không ngại.

 

Chuyện này nói cho cùng chẳng qua là chuyện xấu trong nhà, quay đầu lại xử trí tiểu thê tử kia cũng coi như, nhưng Đằng Bình đầu này không thể bị gì!

 

Bà hỏi mấy cái đại phu:

-"Lão gia bên kia rốt cuộc sao lại thế này?"

 

Có vị đại phu đáp:

-"Nhìn như là trúng xuân dược mạnh, dược hiệu quá mạnh, nếu muốn tận trừ bỏ bớt cũng còn phải năm ba cái canh giờ, chính là không biết thân mình lão gia có thể kháng được hay không?"

 

Bọn hắn cũng không có cách nào, trúng xuân dược đấy, trừ bỏ dùng cách giải trừ nguyên thủy nhất này, thật sự cũng không có chiêu khác.

 

Lão thái thái tức giận đến gào to:

-"Báo quan! Lập tức báo quan đi! Chính người nào dám kê đơn cho quận đại nhân? Đây rõ ràng là mưu sát! Báo quan! Lập tức báo quan!"

 

Lời này vừa dứt, người cả phòng đều mắt choáng váng, vô cùng bất đắc dĩ, báo quan? Báo với ai? Lưu quản gia đánh bạo nói:

-"Lão thái thái, tại quận Tế An, lão gia chúng ta chính là quan lớn nhất, ngài xảy ra chuyện, không nơi báo được."

 

-"Vậy đi báo bên ngoài quận Tế An! Đi Ngọc Châu! Đi Vân Thiên phủ!"

 

-"Lão thái thái quên rồi sao? Đằng gia tự bốn đời trước đã trừ bỏ hộ tịch từ Đại Thuận, đối với Đại Thuận mà nói, chúng ta cũng không phải con dân của bọn họ, xảy ra chuyện chỉ có bản thân phụ trách, căn bản Đại Thuận không quản."

 

Lão thái thái gấp đến thẳng khóc, vừa khóc vừa nói:

-"Ta biết ngay sớm muộn gì sẽ có chuyện, trước kia đã khuyên cha Bình nhi qua, nói hắn phải biết thu lại, thế nhưng hắn không nghe, trái lại ngày một thậm tệ hơn. Hiện tại được rồi, xảy ra chuyện đều không ai quản, các ngươi cũng nói thử, Bình nhi bây giờ bị người hạ dược, phải làm gì đây? Ta đã nói Bình nhi ta trong ngày thường tuy nói ham chơi chút, nhưng cũng không đến mức hoang đường đến mức này, rốt cuộc chính là bị người gian làm hại! Số Bình nhi ta thật là khổ mà!"

 

Lão thái thái kêu rên lên.

 

Bọn hạ nhân cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể chờ đợi lão thái thái gào khóc xong, lúc này mới do một vị đại phu chủ động mở miệng nói:

-"Kỳ thực, muốn trị bệnh lão gia đến cũng chẳng phải không có biện pháp."

 

Hắn nhìn lão thái thái, thấy được ánh mắt mong đợi, lại bất đắc dĩ nói:

-"Chỉ phải thỉnh một người, người này lại chẳng phải dễ mời như vậy."

 

-"Phải thỉnh người nào?"

Lão thái thái có chút mê man,

-"Còn có người nào mà Đằng gia chúng ta không mời được? Người nọ là thiên binh phải không?"

 

Đại phu khó xử nói:

-"Tuy chẳng phải thiên binh, nhưng cũng không kém nhiều lắm, người nọ chính là Tế An quận chúa trước đây không lâu mới đến Ngọc Châu."

 

Lão thái thái từng ngụm từng ngụm nước nuốt không suông, suýt nữa sặc chết chính mình. Tế An quận chúa a! Người này chẳng phải bà chưa từng nghe nói, nhưng bà nghe nói Phượng Vũ Hoành cũng không là y thuật đối phương cao minh nhiều bản lãnh lợi hại, mà là, Tế An quận chúa kia thế nhưng là chính chủ quận Tế An, là người cầm thánh chỉ hoàng đế, nắm trong tay khế đất mỗi một tấc đất quận Tế An.

 

Đằng gia bà mấy đời đóng giữ, nhưng cũng chỉ là một cái quận trưởng, có quyền đóng giữ, có quyền thống trị, nhưng không có bất kỳ quyền chuyển nhượng đất đai.

 

Nói cách khác, Đằng gia đối với quận Tế An mà nói, cùng địa vị Lưu quản gia tại Đằng gia là một dạng, chẳng qua chỉ là đại quản gia cả quận Tế An mà thôi, nói cho cùng địa bàn này còn không phải của bọn họ.

 

Đại phu kia thấy lão thái thái ngây người, lại nói:

-"Tế An quận chúa là thần y nổi danh nhất Đại Thuận, lão gia hoặc là kiên trì, vượt qua năm ba cái canh giờ này không chừng còn có thể giữ được một cái mạng, hoặc là cũng chỉ có thể thỉnh Tế An quận chúa ra tay giúp đỡ."

 

Lão thái thái nghiến răng:

-"Đi mời! Vì tính mạng Bình nhi, lại người khó thỉnh thế nào, cũng phải thử một lần. Ta chỉ muốn Bình nhi có thể trị, chỉ cần Bình nhi sống sót, quận Tế An này..... Trả cho nàng cũng được."

 

Bọn hạ nhân nghe lão thái thái đã lên tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng thu xếp đến Ngọc Châu mời người.

 

Nhưng dằn vặt lâu như vậy, trời cũng tối rồi, canh giờ này có thể mời người đến sao? người đi Ngọc Châu thấp thỏm trong lòng, càng là đối với Tế An quận chúa kia suy đoán nhiều một chút, trong lòng ai nấy đều không nắm chắc. Nếu như thuốc Đằng quận trưởng thật là đối phương hạ, nữ nhân ác độc như thế, bọn họ đi sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng chứ? Tế An quận chúa sẽ không trực tiếp chém bọn hắn chứ?

 

Đầu này bọn hạ nhân đi tới Ngọc Châu tìm Phượng Vũ Hoành cứu Đằng Bình, mà một đầu khác, những tên thương binh từ Ngọc Châu trở về cũng tập trung ở trong đại doanh binh riêng, vừa đem sự việc xảy ra ở cửa Bách Thảo Đường Ngọc châu nói một lần với Hàn tướng lãnh của bọn hắn.

 

Nói xong, càng là nói:

-"Hàn soái, nhất định phải giúp chúng ta báo thù a! Tế An quận chúa kia kiêu ngạo đến dám ngay trên đường giết người, căn bản là không có để quận Tế an chúng ta trong mắt, còn tiếp tục như vậy chúng ta còn đường nào để sống? Sớm muộn sẽ bị nàng sát quang a!"

 

Cũng có người nói:

-"Khi chúng ta trở về đi ngang qua thủ phủ, nghe nói trong phủ đại loạn, lão gia và phu nhân đều xảy ra chuyện, Hàn soái, ngài nói quận Tế an chúng ta có phải xong rồi hay không? Tế An quận chúa đến đây, nàng muốn thu hồi địa bàn này, vậy sau này chúng ta phải làm sao đây? Đằng gia có gia tài bạc triệu, trốn tới chỗ nào đều được, chúng ta thì sao? Ai sẽ quan tâm chúng ta?"

 

-"Khỏi nói quan tâm chúng ta, sợ là một khi đối chọi gay gắt, chúng ta tư cách binh riêng, chính là kẻ chết thay giúp đỡ Đằng gia ngăn trở Tế An quận chúa, chỉ có đạp lên thi thể chúng ta, Tế An quận chúa mới có thể đi vào quận Tế an, mà Đằng gia ngay tại lúc này, sợ là đã sớm trốn đi rất xa, cái bóng đều tìm không thấy."

 

Binh lính cũng là người trẻ tuổi huyết khí phương cương, Hàn tướng lãnh vừa nghe xong lời này cũng là tức giận không chỗ phát tiết, mặt hắn nghẹn đỏ bừng, rốt cục đã quyết định:

-"Cùng với bị người tìm tới cửa, không bằng áp dụng chủ động thế tiến công! Gọi tất cả huynh đệ, chúng ta đi vây quanh Ngọc Châu, tìm Tế An quận chúa kia trả thù! Thuận tiện cũng cho tri châu Ngọc Châu biết uy thế của chúng ta, cho hắn biết một chút lợi hại của huynh đệ chúng ta!"

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 25/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts