Thần Y Đích Nữ - Phần 286 (880-882)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 880:

☆, Sao Lục ca lại đến đây?

 

Một ngàn tư binh, được Hàn Cương dẫn dắt đi suốt đêm đuổi giết tới thành Ngọc Châu, tin tức này rất nhanh truyền tới bên trong quận thủ phủ đến trong tai lão thái thái.

 

Lão thái thái này vẫn không tính là quá hồ đồ, nhưng đáng tiếc tuổi tác đã cao, trong lòng tuy muốn có thêm chút biểu hiện cũng làm không xong, cái gì mà làm chủ, chỉ có thể liên tục ai thán:

-“Loạn rồi, đây là loạn rồi! Đã sớm nói cùng Bình nhi, đất phong này không phải của Đằng gia, nhưng không người nào nghe lời của ta. Bây giờ báo ứng đến rồi, báo ứng đến rồi!

 

Bên trong thủ phủ hỗn loạn tưng bừng, trong thành Ngọc Châu, Phượng Vũ Hoành bố trí thám tử ở ngoài quận Tế An cũng cấp tốc báo lại, người kia đem một ngàn binh mã chạy tới, nói rõ ràng.

 

Sau khi Phượng Vũ Hoành nghe xong cấp tốc đứng dậy, để ba tên ám vệ lưu lại ở trong phủ bảo vệ mọi người, lại lệnh cho Lý Trụ tập hợp đủ người ngựa, nàng thì mang theo Vong Xuyên Hoàng Tuyền tới phủ nha trước.

 

Tiền Phong Thu cũng được tuyến báo, chính mình lo lắng chờ ở cửa phủ, vừa thấy Phượng Vũ Hoành đến thì mau tới trước nghe lệnh.

 

Phượng Vũ Hoành chỉ nói:

-“Quan sai bình thường lưu ở trong thành động viên dân chúng, tập hợp quan binh thủ thành, theo bản quận chúa ứng địch!

 

Lời này nói xong thì, cửa thành Ngọc Châu đã bị các quân binh công phá, những người kia được Hàn Cương dẫn dắt rất là phách lối, vọt vào thành. Theo như phong cách của bọn họ hẳn là vào thành liền bắt đầu đánh hỗn loạn, bất quá trước mắt đêm khuya, trên đường không người, muốn đánh cũng không nơi ra tay, Hàn Cương thẳng thắn dặn dò mọi người:

-“Lưu giữ thể lực, toàn lực đối phó cái Tế An quận chúa kia.

 

Rốt cục, hai phe binh mã gặp gỡ ở trên phố thành Ngọc Châu.

 

So sánh với một ngàn binh riêng của Đằng gia, người của Phượng Vũ Hoành thật là thưa thớt đến đáng thương, mặc dù là thêm vào năm trăm binh sĩ thủ thành thành Ngọc Châu cũng là không đáng chú ý.

 

Hàn Cương hầu như vừa gặp gỡ người ngựa của Phượng Vũ Hoành bên này thì liền không nhịn được cười ra tiếng, đưa tay nhắm thẳng vào Phượng Vũ Hoành bên kia cười to nói:

-“Tế An quận chúa, ngươi chuẩn bị lấy chút ít người này đối kháng cùng binh mã của ta? Ha ha ha ha! Thật là một tiểu nữ tử, không biết trời cao đất rộng, chút người này liền cho huynh đệ chúng ta nhét cũng không đủ để nhét kẻ răng, ngươi con nhóc con này chưa dứt sữa, vẫn là nhanh nhanh cút trở lại kinh thành đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!

 

Những người thô thiển này nói chuyện cách thức không cá biệt, một câu so với một câu khó nghe, bất quá Phượng Vũ Hoành không vì thế tức giận, bởi vì nàng biết, đối phương nói lời như vậy, đều là phải trả giá thật lớn, hơn nữa cái giá như thế không chịu trả nợ này, lập tức liền phải thanh toán.

 

Quả nhiên, Hàn Cương ở đó nói cái chữ cuối cùng mới vừa dừng lại, trong chớp mắt, liền thấy tên kia còn không kịp ngậm miệng lại, đột nhiên ứa huyết ra, một cái một cái hàm răng bị ám khí đánh rơi, toàn bộ đánh vào cổ họng của hắn, cùng máu nuốt vào trong bụng.

 

Mà người xuất thủ không phải ai khác, chính là nghe không được ngoại nhân nói xấu một câu về chủ nhân hắn, Ban Tẩu.

 

Hàn Cương đột nhiên bị đánh sạch răng, nhưng hắn căn bản lại không biết là ai đánh, miệng đầy răng nuốt vào trong bụng, là vừa đau vừa buồn nôn, còn có một cái răng cuối cùng kẹt ở yết hầu, làm cho hắn bị sặc một trận ho khục khục.

 

Phượng Vũ Hoành bị chọc cười ‘Khanh khách’ không ngừng,

-“Thực sự thật không tiện, thủ hạ của ta không chịu nổi bản quận chúa bị ai bắt nạt, lần này cũng coi như ngươi mệnh lớn rồi, chỉ là rơi mất hàm răng, nói như vậy bọn họ đều không trực tiếp động thủ lấy đầu người. Bất quá các ngươi cũng nhìn thấy, chúng ta tuy nói ít người, nhưng đánh trận mà, không phải là người nhiều liền có thể phân ra ai thắng ai thua, tinh binh cường tướng không sợ lính tôm tướng cua, Đằng gia, các ngươi chính là chuẩn bị kỹ càng ván đóng quan tài? Nếu như không có, vậy thì một lát chỉ có thể do chúng ta quét sạch, dọn dẹp chiến trường thì đem thi thể các ngươi chất chồng đến cái hố xác ngoài thành rồi dùng hỏa thiêu.

 

Nàng nói mang theo ý cười, thế nhưng những câu lạnh người tâm phổi, những binh sĩ kia nghe được trán đều bốc hơi, nhìn lại một chút Hàn Cương kia trong chớp mắt liền bị đánh răng rơi đầy miệng nha, đột nhiên liền cảm giác mình đi tới thành Ngọc Châu thực sự là có chút lỗ mãng. Một cảm giác sợ hãi có đi mà không có về lan tràn nhập tâm, làm rất nhiều người trong nháy mắt liền bắt đầu sinh ý lui binh.

 

Hàn Cương không còn hàm răng, nhưng đến cùng không nguy hiểm tính mạng, chỉ là khi nói chuyện như là lão thái thái không còn răng, miệng bị hở như vậy, nghe làm sao đều kì dị.

 

Hắn chỉ vào Phượng Vũ Hoành oa oa kêu to:

-“Tiểu oa nhi lớn mật, dám động Hàn gia gia ngươi, hôm nay Hàn gia gia liền để đầu của ngươi rơi xuống đất, để người của ngươi nhặt xác cho ngươi!

 

Hắn thả lời hung ác, nhưng một điểm đều không doạ đến Phượng Vũ Hoành, ngược lại đến là nghe được Phượng Vũ Hoành nói:

-“Để đầu của ta rơi xuống đất hả? Vậy ngươi trước đến hỏi một chút cái phu quân tương lai kia của ta Cửu hoàng tử có chịu hay không!

 

Hàn Cương một lời khó chịu, đầu óc nóng lên, nơi nào còn nhớ được cái gì Cửu hoàng tử hay không Cửu hoàng tử, hắn thậm chí cũng không có chú ý đến huynh đệ bên cạnh trên mặt đã mơ hồ lộ ra một chút ý sợ hãi, vẫn cứ lớn tiếng kêu:

-“Phóng ngựa lại đây! Cùng Hàn gia gia quyết một trận tử chiến!

 

Theo Hàn Cương bên này hô to một tiếng, vừa phát động hai phe hỗn chiến, thậm chí Lý Trụ đã động, mang đám người dịch chuyển về phía trước vài bước, nhưng vào lúc này, liền nghe bên trong binh lính Đằng gia nổi lên một trận rối loạn, có một binh sĩ nhanh chóng chạy lên, quay về hướng Hàn Cương nói:

-“Hàn soái, không tốt, chúng ta bị vây quanh rồi!

 

Hàn Cương sững sờ:

-“Cái gì bị vây? Đối diện chỉ mấy trăm người kia, có thể vây được chúng ta?

 

-“Không đúng! Không đúng!

Cái tham binh kia vội la lên:

-“Không chỉ mấy trăm người, bọn họ có mấy vạn nhân mã a! Đã vây quanh thành Ngọc Châu rồi, một người cầm đầu đã vào thành, chạy đến bên này rồi!

 

-“Mấy vạn người hả?

 

Hàn Cương nghe có chút choáng váng, mấy trăm người hắn không để vào mắt, hơn ngàn người cũng có thể đánh một trận, thế nhưng mấy vạn người chênh lệch này lại là quá to lớn nha!

 

Cho tới bây giờ tuyến báo Đằng gia chưa từng nói Tế An quận chúa này còn có hậu binh, xưa nay không nghe nói nơi nào lại xuất hiện ra mấy vạn người đi, vậy phải làm sao bây giờ?

 

-“Ngươi thấy rõ ràng không?

Hắn hỏi lại cái tham binh kia,

-“Nếu là mấy vạn người, vậy khẳng định là đánh cờ hiệu mà đến, ngươi nhìn thấy là nhân mã đến từ nơi nào? Trên cờ hiệu viết cái gì?

 

Cái tham binh kia gãi đầu một cái,

-“Thật giống là viết cái chữ Phong! Cũng không biết là người bên nào, bất quá khẳng định không phải giúp đỡ chúng ta, bởi vì những người kia vừa vào thành liền chém giết hết những huynh đệ chúng ta lưu ở cửa thành rồi!

 

-“Hít!

 

Hàn Cương hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cục ý thức được sự tình không ổn. Nhưng vào lúc này lại nghĩ lui binh đã chậm, mắt thấy bốn phương tám hướng thành Ngọc Châu này đều có đám người từ trong tối om om vọt tới, họ điều đến trên đường cái, trên cờ xí ở trong đêm tối đánh kí hiệu chữ “Phong” lại dễ thấy như vậy, đâm vào mắt của hắn so với rơi mất răng trong miệng còn đau. Nhưng Hàn Cương không nghĩ ra, “Phong” trên kí hiệu kia là có ý gì?

 

Lúc này, Phượng Vũ Hoành cũng chú ý tới chuyện này, từ ngoài thành Ngọc Châu đột nhiên tràn vào dị binh, cái chữ “Phong” trên cờ hiệu kia cũng vào mắt của nàng, trong lòng nàng hơi động, tuy rằng cảm thấy không có khả năng lắm, nhưng toàn bộ Đại Thuận người có thể điều binh khiển tướng, xứng với một chữ “Phong”, ngoại trừ một vị kia, cũng không còn có người khác.

 

Nhưng cái vị kia tại sao tới thành Ngọc Châu này? Còn dẫn theo 3 vạn đại quân?

 

Trong lúc nhất thời, hai phe nhân mã đều đang trong nghi ngờ, nhưng vào lúc này, lại thấy bên trong đại quân dưới cờ hiệu chữ “Phong” có một người cưỡi tuấn mã thong dong mà ra, đứng ở trước mặt đại quân, một thân áo bào tro, nồng nặc hơi thở sách vở phả vào mặt, cùng đại quân phía sau tựa hồ hoàn toàn không hợp.

 

Nhưng hắn vừa mở miệng, lời nói ra lại để cho Hàn Cương cùng với một ngàn binh riêng của Đằng gia trong nháy mắt tuyệt vọng, hắn nói ——

-“Tế An quận trưởng Đằng Bình, tạo phản làm loạn, bản vương hôm nay lĩnh binh đến đây, thay thế phụ hoàng bình loạn!

 

Nói xong, vung tay phải lên, 3 vạn đại quân đông bắc nhanh chóng tấn công, trong nháy mắt liền bao phủ một ngàn binh mã Đằng gia lại không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

 

Đại quân quy mô lớn như vậy áp cảnh, may mà cũng chính là ở buổi tối, không phải vậy sợ là bá tánh thành Ngọc Châu này đã bị doạ gần chết.

 

Bất quá đại quân chữ “Phong” kỷ luật nghiêm minh, hành động cấp tốc, không có kéo dài chút nào, rất mau giết một ngàn binh mã Đằng gia đến không còn manh giáp.

 

Máu chảy đầy đất, cả con đường cái đều bị máu nhuộm đến đỏ chót, mơ hồ còn có thể nghe binh lính Đằng gia chưa chết thống khổ kêu rên, nhưng không chiếm được nửa điểm đồng tình, rất nhanh ở trong thống khổ chết đi.

 

Tiền Phong Thu tri châu Ngọc Châu là một quan văn, tuy nói nhi tử đã ra chiến trường đánh giặc làm phó tướng, nhưng ông lại không từng trải qua chiến trường máu tanh. Giờ khắc này nhìn chỗ nọ đã chảy huyết tới bên chân ông, không khí trong thành Ngọc Châu này toàn mùi máu tanh, thiếu một chút nữa ông đã không nhịn được ói ra.

 

Nhưng sư gia bên cạnh lại giúp đỡ ông một cái, nhỏ giọng nói:

-“Đại nhân thế nhưng ngàn vạn lần phải nhịn một chút a! Ngài là tri châu, thời điểm như thế này nếu như té xỉu hoặc là nôn mửa cái gì, thực sự có chút mất thân phận.

 

Tiền Phong Thu cũng rõ ràng đạo lý này, huống chi ông đã nhận ra cái người mang theo 3 vạn đại quân đi tới Ngọc Châu là ai, một trán mồ hôi lạnh đều đổ ra. Cũng không biết trận này Ngọc Châu là chiêu gọi Phong quân bằng cái gì, làm sao mà chiêu đại nhân vật này đến đây!

 

Ông mau mau mang theo người phía bên mình đi tới, cũng không đề ý trên đất toàn bộ đều là máu, hướng về phía vị công tử áo màu xanh lam kia quỳ xuống dập đầu hành đại lễ, đồng thời hô to:

-“Vi thần khấu kiến Hiền vương điện hạ, Hiền vương điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!

 

Người đến không phải ai khác, chính là Lục hoàng tử, Hiền vương Huyền Thiên Phong.

 

Hắn nhìn Tiền Phong Thu kia một chút, trên mặt vẫn như cũ là dáng vẻ thư sinh nhàn nhạt, chỉ hơi giơ tay lên nói:

-“Tiền đại nhân, xin đứng lên.

 

Tiền Phong Thu đứng lên, đã là một thân đầy máu, ông lại hoảng loạn, nhìn qua vô cùng suy yếu.

 

Huyền Thiên Phong lại không để ý đến ông ta, đến là thúc dục ngựa chủ động đi tới chỗ Phượng Vũ Hoành, đầu ngựa hai người đều quay về, Huyền Thiên Phong ôn hòa cười,

-“Đệ muội, Lục ca đến không muộn chứ?

 

Phượng Vũ Hoành cũng cười đáp:

-“Không muộn, không muộn, chỉ là, Lục ca, sao Lục ca lại đến đây?

 

Hai người bên này nói chuyện, Tiền Phong Thu cảm giác mình đứng ở nơi đó rất lúng túng, liền chính mình tìm việc làm cho mình, chỉ huy quan binh thành Ngọc Châu bắt đầu quét dọn chiến trường.

 

Mà phía bên Phượng Vũ Hoành, Lý Trụ cũng chủ động tổ chức nhân mã rút đi, trở lại chỗ ở lúc trước.

 

Ba vạn quân đông bắc không lưu lại ở đây, mà là dưới sự dẫn dắt của một tên phó tướng trực tiếp chạy đi quận Tế An. Ngay cả Vong Xuyên Hoàng Tuyền đều đi theo đoàn người Lý Trụ trở lại.

 

Trong nháy mắt, trên đường cái này ngoại trừ bọn quan binh quét tước, cũng chỉ còn sót lại hai người Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Phong, cùng với những ám vệ ẩn trong đêm đen của mỗi người bọn họ.

 

Huyền Thiên Phong không có ý xem tình cảnh máu tanh này, theo bản năng mà quay đầu đi chỗ khác, nhưng vẫn là không tránh thoát.

 

Phượng Vũ Hoành chủ động đề nghị hắn đến trong tòa nhà kia của nàng ngồi, Huyền Thiên Phong tự nhiên là không có ý kiến.

 

Hai người giục ngựa mà quay về, dọc theo đường đi, Huyền Thiên Phong nói với nàng:

-“Kỳ thực sớm từ hai tháng ở năm trước có thừa, đại quân đông bắc cũng đã theo mật chỉ của phụ hoàng lặng lẽ lùi lại, đại quân phân tán mà đi, không làm kinh động bất luận người nào. Nguyên vốn là muốn tạm thời ẩn náo ở kinh giao, chỉ sợ trong kinh đột nhiên có biến, phụ hoàng cùng Cửu đệ nơi đó ứng phó không được, ta lại không yên lòng tình huống ở bên này, lén lút nói với phụ hoàng một tiếng, mang đám người trước tiên chạy tới bên này, giúp muội một tay.

 

Hắn thấy Phượng Vũ Hoành thay đổi sắc mặt, không đành lòng nhìn nàng có gánh nặng trong lòng, lại nói:

-“Cái này đều là phụ hoàng phê chuẩn, ta xem như là phụng mệnh làm việc, đệ muội không cần cảm kích ta, muốn tạ liền chờ sau này về kinh đi cảm tạ phụ hoàng đi.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, nhưng vẫn nói:

-“Dù như thế nào, đại ân của Lục ca, A Hoành nhớ ở trong lòng!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 881:

☆, Các ngươi muốn làm người Tế An hay người Đại thuận?

 

Nàng cùng Lục hoàng tử chẳng qua bèo nước gặp nhau, tuy nói dính tầng thân thích của Huyền Thiên Minh, nhưng Phượng Vũ Hoành không đến nỗi chỉ dựa vào cái này có thể phiền tôn giá một vị hoàng tử, tự mình mang theo ba vạn đại quân đến cứu nguy nàng.

 

Tuy nói thật phải đánh nàng cũng không sợ quận Tế An kia, chuyện mười phần chắc mười, nhưng đối phương nói không sai, lấy ít thắng nhiều, dù cho trận chiến có thể đánh thắng, cũng tránh không được thương vong.

 

Một trăm binh riêng trong tay nàng thế nhưng để dành cho quận Tế An trong tương lai, nàng còn nghĩ chờ sau khi đất phong xây dựng ổn định rồi thì cẩn thận huấn luyện….

 

Tuy nói không thể huấn luyện uy phong như Thần Cơ doanh vậy, thế nhưng sẽ cao hơn hiện tại mấy tầng, bảo vệ mảnh đất phong này vẫn là không thành vấn đề.

 

-“Hiện tại bọn họ đi thu quận Tế An.

 

Huyền Thiên Phong nói tới hờ hững, giống như là đi lấy một món đồ thông thường, hắn hoàn toàn không thèm để ý, chỉ là đối với tình huống sau khi thu hồi quận Tế An có chút lo âu.

 

Hắn báo với Phượng Vũ Hoành:

-“Tài phú Đằng gia mấy đời tích lũy được cũng không chỉ bạc triệu, lão Bát đầu kia sẽ có hành động, đệ muội phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Chẳng qua cũng không cần quá lo lắng, dù sao hiện tại hắn không có toàn bộ binh quyền, Ngự lâm quân là tuyệt đối không thể điều ra bên ngoài hoàng cung, Thất đệ còn ở kinh thành, nghĩ đến hắn cũng sẽ giúp muội chu toàn một phen.

 

-“Phải chăng chẳng mấy chốc Lục ca sẽ chạy trở về?

 

Nàng đã biết Huyền Thiên Phong là lâm thời quyết định đi về phía này, vậy nhất định là phải nắm chặt đường về, dù sao thế cuộc kinh thành nơi ấy cũng chẳng phải rất ổn định, có ba vạn quân Đông Bắc này ẩn náu ở ngoài thành, ít nhiều nàng cũng có thể yên tâm chút.

 

Lại không nghĩ tới Huyền Thiên Phong lại lắc đầu,

-“Đại quân khẳng định là phải đi về, ta sẽ để phó tướng mang bọn hắn đi, mà ta... Đệ muội ——

 

Hắn nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, tại khi vào cửa trạch viện ba sân nói ra lời trong tim của mình:

-“Ta muốn lưu ở quận Tế An, chỉ làm một ông đồ dạy học.

 

Phượng Vũ Hoành ngẩn người, có chút không phản ứng kịp, hỏi

-“Làm ông đồ dạy học? Vì sao?

 

‘Đường đường hoàng tử không làm, đến địa phương nhỏ này làm một ông đồ dạy học?’

 

Huyền Thiên Phong rất nghiêm túc gật gật đầu, hắn nói:

-“Mang binh tại Đông Bắc mấy năm, sớm đã phiền chán cuộc sống như thế! Nếu đệ muội không chê, thì lưu Lục ca ở đây thôi, tức khắc chỉ làm một ông đồ dạy học. Đệ muội không biết, đây mới là sinh hoạt cả đời này ta tha thiết mơ tưởng.

 

-“Thế nhưng...

Phượng Vũ Hoành có chút luống cuống,

-“Nếu như Lục ca ở lại chỗ này, vậy ba vạn binh mã phải làm sao? Phó tướng cũng có thể dẫn bọn họ về kinh đô, sau đó thì sao? Rắn mất đầu, sẽ không lo lắng có chuyện?

 

Ba vạn đại quân chẳng phải con số nhỏ, cứ như vậy lưu ở ngoài kinh thành, vạn nhất khâu nào xảy ra sai sót, đối với kinh đô mà nói thế nhưng trí mạng. Mà một quốc gia, kinh đô chính là trái tim, một khi trái tim có chuyện, cả Đại Thuận khó giữ được.

 

Huyền Thiên Phong như đã sớm có sắp xếp của mình,

-“Đệ muội yên tâm, lúc Lục ca tới đây đã nói cẩn thận với Thất đệ, một khi ba vạn binh mã hồi kinh, hắn lập tức sẽ ở ngoài kinh thành làm tốt tiếp ứng. Ba vạn đại quân này từ nay về sau cứ giao cho Thất đệ quản lý, đồng dạng giữ được kinh đô không có sơ hở nào. Thất đệ làm người, đệ muội cũng có thể yên tâm!

 

Hắn mang Huyền Thiên Hoa ra, Phượng Vũ Hoành chân thực không có gì để nói. Ba vạn đại quân giao vào trong tay ai nàng cũng không yên lòng, bao gồm Lục hoàng tử này, không có quá nhiều tương giao, nàng không thể như đối Huyền Thiên Minh Huyền Thiên Hoa đối với hắn như vậy.

 

Phượng Vũ Hoành nghĩ, Lục hoàng tử rất thông minh, hắn sẽ không không rõ ràng suy nghĩ trong lòng mình, ba vạn đại quân này, sợ sẽ là thẻ đánh bạc hắn đổi chính mình dạy học tại quận Tế An, yêu cầu này nàng không đáp ứng cũng phải đáp ứng, dù cho vì kinh đô càng thêm an toàn, cũng không thể không gật đầu.

 

Thôi, nàng cười cười,

-“Là muội nghĩ nhiều rồi, chẳng qua Lục ca là muốn một cái thân phận bình thường, vậy tới quận Tế An dạy học….. Cũng không phải không được!

 

-“Đệ muội đã đáp ứng, vậy chuyện này quyết định vậy nha.

 

Huyền Thiên Phong không có tính toán Phượng Vũ Hoành là vì nguyên nhân gì mà gật đầu, những cái đó đối với hắn mà nói đều không trọng yếu, chẳng qua hắn muốn thoát khỏi hoàn cảnh và bầu không khí chọc người chán ghét trong kinh thành, chẳng qua chỉ là muốn ở lại bên người nữ tử có thể khiến cho hắn nhìn thấy hy vọng, nhìn thử xem nàng thống trị, cái quận Tế An bị Đằng gia độc hại trăm năm sẽ biến thành cái dạng gì?

 

Mỗi khi nhìn thấy Phượng Vũ Hoành, Huyền Thiên Phong luôn có thể tưởng tượng đến ngày đó hắn cùng cô gái này đứng phía sau thôn trang kinh giao…..

 

Cô gái này chỉ vào sơn mạch cách đó không xa nói cho hắn quy hoạch bên kia, nói nàng khai khẩn đất hoang gieo trồng thảo dược, nói nàng làm sao xây dựng thôn trang nhỏ ấy, vì dân chúng chung quanh sáng tạo cùng cung cấp bao nhiêu phúc lợi.

 

Hắn đều có thể nhớ tới thần thái tung bay lúc Phượng Vũ Hoành nói tới chuyện này, càng có thể nhớ tới lúc gần đến Ngọc Châu, dân chúng kinh thành hoài niệm Bách Thảo Đường.

 

Vì có thể tới quận Tế An làm một ông đồ dạy học, hắn từ bỏ một thân binh quyền, trừ đi cả đời vinh quang, quỳ trước mặt phụ hoàng cầu xin một ngày một đêm. Rốt cục, lão phụ thân gật đầu, hắn không kịp chờ đợi đuổi đến, trong lòng lại có mơ hồ kích động. Đây mới là sinh hoạt Huyền Thiên Phong hắn hy vọng, thanh thanh thản thản, đọc sách dạy người. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Ba vạn quân Đông Bắc vọt vào quận Tế An, quận Tế An mất binh riêng dường như con hổ đã không có răng, đại quân không tốn chút xíu sức lực liền khống chế lại tất cả mọi người Đằng gia.

 

Đằng Bình đã tỉnh táo, nhưng mất hơn phân nửa cái mạng, nằm trên giường thoi thóp.

 

Đại phu nhân cùng tên cháu kia cũng tỉnh lại, lão thái thái làm chủ ban cho Đại phu nhân ba thước lụa trắng, được mọi người hợp lực đưa nàng lên Tây Thiên.

 

Mà tên cháu kia rốt cuộc là cháu của bà, mệnh là giữ lại, mệnh căn nhưng sớm đã bị Phượng Vũ Hoành phế ngay lập tức.

 

Lão thái thái mang theo người toàn phủ chủ động mở rộng cửa đầu hàng, đối mặt ba vạn quân Đông Bắc chắp tay nhường một toà thủ phủ và quận Tế An, nhưng cự tuyệt không tiết lộ tài phú Đằng gia đã nhiều năm nắm giữ đang giấu ở nơi nào.

 

Chẳng qua cái này cũng không trọng yếu, phó tướng sai người giam giữ tất cả mọi người Đằng gia cùng một chỗ, cũng canh phòng nghiêm ngặt bọn hắn tự sát, chờ hừng đông sẽ đưa về kinh đô.

 

Mà trong trạch viện Ngọc Châu, Huyền Thiên Phong cũng nói cho Phượng Vũ Hoành biết:

-“Hình bộ thượng thư bị miễn chức, hiện tại Hình bộ do Kinh Triệu Duẫn Hứa Cánh Nguyên thay thế tiếp quản, cho nên đối với muội mà nói là chuyện tốt!.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Đích xác là một tin tức tốt!.

 

Sau đó không có thâm nhập hơn về đề tài này, rẽ sang chuyện khác, nói:

-“Từ mai chính thức tiếp nhận quận Tế An, sẽ có thật nhiều chuyện bận rộn, đến lúc đó còn phải làm phiền Lục ca giúp đỡ thêm. Về phần Lục ca nói lớp học, không bằng bắt tay trùng kiến, chúng ta cũng tính thử xem có thể có bao nhiêu học sinh nguyện ý đến quận Tế An đi học.

 

Huyền Thiên Phong mấy ngày liền bôn ba, Phượng Vũ Hoành cũng là vài đêm đều ngủ không ngon, đến khi trời mới tờ mờ sáng mỗi người mới đi nghỉ ngơi, rồi lại tại giờ Thìn ba khắc liền lại thức dậy, rửa mặt xong cùng nhau tới quận Tế An.

 

Lần này, Phượng Vũ Hoành là quang minh chánh đại tiến vào quận Tế An, dẫn theo mọi người phía bên mình, nàng lấy nghi thức quận chúa còn có uy danh Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong cùng tiến vào.

 

Trong quận Tế An, người Đằng gia đã bị áp lên xe chở tù, kể cả lão thái thái còn có Đằng Bình bệnh nặng, đều không ngoại lệ.

 

Dân chúng trong quận bất luận giàu nghèo, tụ tập ở chỗ tù xa trên đường cái thật đông, trong tay cầm theo nhiều thứ nện trên xe tù, càng có người thẳng thắn hơn nhặt được tảng đá vứt tới, trực tiếp đập một nha đầu Đằng gia hôn mê bất tỉnh.

 

Đám người hận thấu Đằng gia, đặc biệt đám người bị lường gạt tới, càng là đối với Đằng Bình nghiến răng nghiến lợi. Nhưng cũng có những người là đang chột dạ, nói thí dụ như những người mặc chung một quần với Đằng Bình, người đi tới quận Tế An làm ăn mở cửa hàng dùng giá cao hại dân chúng.

 

Đằng gia ngã xuống, bọn họ ý thức được vùng đất này lập tức liền phải có chủ nhân mới, mà tiệm bọn họ tuy nói là xây ở trong này, thế nhưng cũng không có bất kỳ khế ước, một khi Tế An quận chúa trở mặt, bọn họ phải lập tức cuốn chăn màn rời đi, một chút chỗ nói rõ lí lẽ đều không có.

 

Thế nhưng lúc xây tiệm cũng ném vào không ít bạc, chưa kịp kiếm về, cứ rời khỏi như vậy thực sự cũng là không cam tâm. Đám người quấn quýt, tụ ở một chỗ thương lượng nên làm thế nào cho phải.

 

Ba vạn quân Đông Bắc tại dưới căn dặn của Huyền Thiên Phong khởi hành hồi kinh, đến khi bọn họ rút khỏi, trong quận mới coi như yên tĩnh lại.

 

Tất cả mọi người đứng trên đường cái, bao gồm mấy hài tử hai ba tuổi cũng được người lớn nắm tay đứng ở nơi đó, mắt chăm chăm nhìn cái nữ tử giỏi giang cưỡi ở trên ngựa cao to, như thể vểnh lỗ tai chờ tuyên phán vận mạng.

 

Mà đồng dạng, Phượng Vũ Hoành cũng đang quan sát đám dân chúng này, là lương thiện, là gian hoạt, chớp mắt đã biết.

 

Nàng cười cười, thế nhưng hỏi một vấn đề:

-“Các ngươi là người Đại Thuận hay người Tế An?

 

Đám người cũng sửng sốt, người Đại Thuận hay người Tế An? Vấn đề này nên nói như thế nào?

 

Đối với dân bản địa quận Tế An mà nói, bọn họ là người Tế An, bởi vì từ mấy đời trước, hộ tịch cũng đã bị Đằng gia cưỡng ép loại trừ từ quan phủ Đại Thuận, vào đến trong quận Tế An.

 

Mà đối với những người vài tháng trước bị Đằng gia cưỡng ép đoạt chuyện làm ăn không thể không dời vào quận Tế An mà nói, bọn họ đời đời kiếp kiếp đều là người Đại thuận, bây giờ rơi vào kết cục như thế, là bị Đằng gia làm hại.

 

Đám người đối mặt với vấn đề này vô cùng luống cuống, có người lá gan lớn thử thăm dò hỏi một câu:

-“Quận chúa hy vọng chúng ta là người Đại Thuận hay người Tế An?

 

Phượng Vũ Hoành vẫn cười như cũ, như gió xuân hiu hiu, cẩn thận căn nhắc tỉ mỉ, nhưng cũng là tiếu lý tàng đao.

 

Ai cũng đoán không ra trong nụ cười như thế ẩn chứa cái gì, nhưng cũng hiểu rõ, hiện tại Tế An quận chúa cũng không vui vẻ lắm, tuy đoạt lại quận Tế An, tuy đưa bộ tộc Đằng gia ra công lý, nhưng quận Tế An trải qua thời gian dài lưu giữ vấn đề cũng quá nhiều, nói thí dụ như bọn họ những người dân này nên xử trí như thế nào?

 

-“Chẳng phải bổn quận chúa hy vọng các ngươi là người nơi nào các ngươi người ở nơi ấy.

Phượng Vũ Hoành tiếng nói hơi có điều hòa hoãn, nàng nói với đám người:

-“Mà chính là các ngươi hy vọng mình là người nơi nào? Các ngươi nguyện ý làm người ở nơi nào? Các ngươi đối Đằng gia lưu bao nhiêu cảm tình, đồng dạng, đối Đại Thuận lại có bao nhiêu không muốn xa rời? Ta biết cái này rất khó lựa chọn, đây là một vấn đề lịch sử để lại, cũng không trách các ngươi bất kỳ kẻ nào được, nhưng khối đất phong này đã do hoàng thượng Đại Thuận ban thưởng cho ta, ta đối với nơi đây, thì có quyền tuyệt đối chủ sử. Bao gồm phòng ốc, bao gồm khế đất, bao gồm từng cọng cây ngọn cỏ ở đây, người nào…..

 

Nàng vừa nói vừa lấy thánh chỉ lúc trước được Thiên Vũ đế phong thưởng từ trong tay áo ra, tiện tay giao cho Tiền Phong Thu tri châu Ngọc Châu một đường theo nàng mà đến.

 

Tiền Phong Thu rất biết chuyện đương trường liền tuyên đọc thánh chỉ kia một lần, đọc xong lại sợ văn tự trong thánh chỉ khó hiểu, lại dùng lời nói trắng ra giải thích:

-“Khối đất phong này từ xưa tới nay tất cả thuộc về Đại Thuận, là lãnh địa Đại Thuận phân ra để chuẩn bị ngày sau ban thưởng cho công thần có công. Mà Đằng gia chỉ là tư cách quận trưởng, chỉ là trông coi khu vực này cho Đại Thuận mà thôi. Bọn hắn đối với quận Tế An mà nói, chẳng qua là tên giữ cửa gã sai vặt, nhưng tâm gã sai vặt này cũng quá lớn, trải qua mấy đời người, dần dần quên địa vị thân phận chính mình là gì, lại thật sự coi chính mình thành chủ nhân của nơi này, người như vậy, tru di cửu tộc không chút nào là quá. Mà ngược lại, Tế An quận chúa mới là chủ nhân chân chính quận Tế An hoàng thượng thân phong, mới là vương giả ở đây, phòng ốc các ngươi ở, tiệm các ngươi mở, chỉ có Tế An quận chúa mới có tư cách cùng quyền lực cho các ngươi do Đại Thuận triều đình thừa nhận, hiểu không?” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 882:

☆, Chúng ta muốn làm người Tế An quận chúa!!!

 

Tiền Phong Thu giải thích rất rõ ràng, dân chúng nghe được cũng rất rõ ràng, đặc biệt càng có người thẳng tính tiếp một câu:

-“Đó chẳng phải nói, Đằng gia vốn là chó giữ nhà quận Tế An sao? Cũng bởi vì chủ nhà quanh năm đều không ở nhà, bọn hắn liền coi nơi đây là nhà của mình, chính mình xoay mình làm chủ nhiều năm như vậy, chúng ta trên thực tế là bị một đám chó giữ nhà trông coi!

 

Lời này vừa dứt, đám người nghị luận sôi nổi, tuy nói dường như khó tiếp thu, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì có chuyện như vậy. Trong lòng mọi người ai oán a! Bị con chó coi cửa thống lĩnh mấy đời người, cái này thật là…..

 

Có người lo lắng:

-“Nhà cửa của ta là do tổ phụ ta xây lên, lẽ nào địa phương này kỳ thực cũng không là của chúng ta? Nếu như trong quận muốn thu hồi đất đai, chúng ta phải đi ở nơi nào?

 

Mà những người dọn tới sau đó đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với kết quả này, tuy cũng không cam tâm, nhưng cuối cùng không đến mức giống như dân bản địa là giống như là trời sập.

 

Đến là những người tới mở cửa hàng muốn chiếm tiện nghi, mọi người thương lượng một chút, tập thể lên tiếng:

-“Chúng ta xây cửa hàng bỏ ra quá nhiều bạc, các ngươi không thể nói thu hồi thì thu hồi đi!

 

-“Đúng vậy! Chúng ta xây nhưng cũng là tiểu lâu hai tầng, không nói gần như táng gia bại sản, nếu như đều thu hồi, chúng ta còn sống thế nào? Các ngươi không thể không nói lý!

 

Các thương nhân lớn tiếng mà ồn ào, từng bá tánh bên cạnh nghe được trong lòng buồn bực, đã có người nghe không được mở miệng nói:

-“Các ngươi là tới mở cửa hàng sao? Các ngươi rõ ràng chính là một nhóm với Đằng gia, thương lượng xong đến đầu này để vơ vét của cải! Một cái bánh bao muốn mười đồng, bánh bao ở Ngọc Châu một cái chỉ một đồng tiền, đây là các ngươi không phải đoạt tiền sao?

 

-“Đúng rồi! Đến trong tiệm các ngươi mở ăn cơm, uống một hớp nước nóng, thời điểm tính tiền cư nhiên cũng phải tính tiền, ai đã từng nghe nước trắng còn trả tiền? Mấy người các ngươi rõ ràng chính là gian thương!

 

-“Các ngươi là đồng bọn Đằng gia! Hẳn là cũng phải bắt các ngươi!

 

Trong lúc nhất thời, dân chúng cùng thương nhân hai phe hình thành một loại đối lập, bên kia cũng không nhường nhịn, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn.

 

Thẳng đến về sau, Lý Trụ bất chợt quát lớn ——

-“Ngậm miệng lại cho ta!

 

Lúc này đám người mới ổn định lại, lại bắt đầu mang theo hoảng sợ nhìn về phía Phượng Vũ Hoành bên này, đồng thời trong lòng cũng đang suy tư, vị chủ quận Tế An mới tới này sẽ giúp ai.

 

Phượng Vũ Hoành nghe bọn họ nói, nghe đến vui rồi, nàng hỏi những thương nhân kia:

-“Nghe nói các ngươi vốn là thương nhân Ngọc Châu? Như vậy, là ai cho các ngươi đến quận Tế An mở cửa hàng?

 

Những thương nhân kia sửng sờ, có người nói:

-“Là Đằng quận trưởng.

 

-“A, là Đằng Bình.

Phượng Vũ Hoành gật đầu, đồng thời cũng nhắc nhở mọi người:

-“Hiện tại Đằng Bình đã không còn là quận trưởng, mà là người có tội. Là Đằng Bình cho các ngươi đến, vậy tổn thất của từng người phải tìm Đằng Bình mà đòi, các ngươi cũng nhìn thấy vừa rồi bọn hắn là đi chỗ nào, hiện tại đuổi theo vẫn còn kịp. Chẳng qua ta nhất định phải nhắc nhở các ngươi một câu, hết thảy tài sản Đằng gia cũng đã sung công, mà công này, chỉ chính là triều đình Đại Thuận, muốn tổn thất, có thể thẳng đến kinh thành, quỳ gối trước cửa hoàng cung, nhìn thử hoàng thượng có nguyện ý gặp các ngươi hay không! Ồ đúng rồi, còn có chuyện này, các ngươi nói tới nơi này mở cửa hàng xây nhà? Được thôi, hiện tại đưa khế đất ra đi, với tư cách chủ quận Tế An, ta nhất định phải kiểm tra một chút.

 

Đám người chỉ sợ nhắc đến khế đất, nàng cứ luôn nhắc tới. Quận Tế An không có khế đất, Đằng gia cũng không ngốc đến cả loại công văn hành chính đều làm chút giả ra, bởi vì như vậy rất có thể sẽ tại ngày sau hạ xuống cái chuôi, bị người ta tóm lấy không buông.

 

Dù sao mấy đời bọn họ đóng giữ ở phía này, cảnh nội Ngọc Châu ai mà chẳng biết quận Tế An chính là Đằng gia, chuyện một câu nói, muốn cái gì khế đất.

 

Thế nhưng quận Tế An đến trong tay Phượng Vũ Hoành, liền muốn tất cả ấn theo quy định chế độ làm việc, nàng nói:

-“Sao vậy? Không có? Thế nhưng giao ra đất cần phải chứng minh khế đất, khắp thiên hạ cũng là đạo lý này. Hiện tại các ngươi không đưa ra nổi khế đất, lại nói chỗ đó là của các ngươi, lại còn trên mảnh đất kia xây nhà của mình, bổn quận chúa là muốn tính một bút với các ngươi tội phá hoại quy hoạch thổ địa quận Tế An ta.

 

Đám người ngốc lăng, xây căn nhà mà còn bị tính sổ?

 

Nhưng Phượng Vũ Hoành đầu này đúng là tỉ mỉ tính toán, không chỉ nàng đang tính, Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong cũng đang giúp nàng cùng tính một lượt, tính tới cuối cùng, do Huyền Thiên Phong mở miệng, nói:

-“Ấn giá trị mỗi trượng hai mươi lượng tính toán, lát nữa chúng ta sẽ phái người đi tới mỗi cửa hàng đo đạc một lần nữa, đến thời điểm các ngươi ấn theo mình xây nhà to nhỏ đi giao nộp chi phí thì được.

 

-“Chuyện này…..

 

Các thương nhân cúi đầu bấm đốt ngón tay, một trượng hai mươi lượng, mỗi cửa tiệm đều tới mấy trăm trượng a!

 

Tại quận Tế An thế nhưng một số tiền lớn, bọn họ xây nhà đã tốn không ít bạc, lại ra khoản tiền này thế nhưng lỗ cả căn nhà.

 

Đám người này muốn khóc mà không ra nước mắt, thế nhưng bọn họ xác thực không nơi đi nói rõ lý lẽ, bởi vì căn bản đã không có lý.

 

Đất đai vốn là chiếm không, trước kia là Đằng gia định đoạt, thế nhưng trong một đêm Đằng gia ngã, chính mình chết sống cũng không để ý, sao có thể lại làm chủ cho bọn họ.

 

Có người nhỏ giọng nói:

-“Biết đủ đi! Còn chưa bị trị tội là đồng bọn Đằng gia, chúng ta liền đốt nhang đấy!

 

Bọn họ nghĩ cũng phải, kết cục của Đằng gia ai nấy đều chính mắt thấy được, một khi bị nói thành là đồng bọn, ai có thể qua tốt đây?

 

Vì thế mọi người không lại ầm ĩ, tuy không cam tâm, lại cũng chỉ có thể nhận tội.

 

Mà những tiệm từ dân bản địa quận Tế An, những người kia nhưng vẫn có chút sốt ruột. Bọn họ đều là buôn bán nhỏ, cùng mấy thương hộ vô cùng bạo tay thế nhưng không giống nhau đâu!

 

Quanh năm suốt tháng có thể thu vào hai mươi ba mươi lượng đã tốt lắm rồi, lần này một trượng hai mươi lượng, muốn bọn họ sống thế nào?

 

Đám người chăm chăm mà nhìn Phượng Vũ Hoành, rốt cục chờ đến Tế An quận chúa này lại mở miệng, là nói:

-“Bổn quận chúa đã tiếp nhận ở đây, thì không thể không có hoạch định tương lai quận Tế an, các ngươi lại nghe thử lời kế tiếp của bổn quận chúa, sau đó lại quyết định mình là muốn làm người Tế An Đằng gia, hay là muốn làm người Đại Thuận ta.

 

Nàng nói:

-“Từ ngày hôm nay, quận Tế An đối thương hộ vốn có, dân chúng trong đất phong chính thức mở ra khế đất, đối với dân bản địa trong quận, không cần nói ngươi là mở cửa hàng, hay là bá tánh bình thường, tất cả không trả giá khế đất bổ sung, đồng thời, đối với bá tánh nhà nghèo khổ cũng cho chính sách phúc lợi nhất định, bao gồm tu sửa phòng ốc, con cái nhập học đường, miễn phí chạy chữa vân vân. Đối với những thương hộ Đằng gia mời chào tới, liền theo giá tiền mỗi trượng hai mươi lượng, trong vòng ba ngày các ngươi đến quận thủ phủ giao bạc lên, lấy đi khế đất, đồng thời trong quận sẽ căn cứ vật phẩm các ngươi bán tiến hành thống nhất định giá, tuyệt không cho phép một mình tăng giá bán ra.

 

-“Bổn quận chúa nói rất rõ ràng với các ngươi, muốn chiếm tiện nghi, không có cửa đâu, muốn lừa bịp hại dân chúng, càng là không có cửa đâu. Các ngươi như có cái tâm đó, kịp thời cút ra khỏi quận Tế an cho ta! Đừng ở chỗ ta đục nước béo cò. Muốn tại quận Tế an sống yên phận, thì tuân thủ tân quận pháp cho ta, tại chỗ bổn quận chúa đây, chuyện như vậy tuyệt đối không có chỗ thương lượng!

 

Nàng nói chuyện, để những thương hộ kia lại không có bất kỳ hy vọng dư thừa, thậm chí Phượng Vũ Hoành còn nói:

-“Cảm thấy không công bình, các ngươi có thể kiện lên cấp trên, muốn bẩm báo thì bẩm báo! Bổn quận chúa ở chỗ này chờ các ngươi chiến thắng trở về, ta cũng muốn nhìn thử, trừ phi các ngươi tư thông với địch phản quốc, bằng không cả Đại Thuận có ai dám đến quận Tế An ta tự tìm phiền phức!

 

Lời vừa thốt ra, đám người cũng triệt để hết hy vọng. Đi chỗ nào cáo đây! Xưa nay sĩ nông công thương, thương đều là xếp hạng cuối cùng, có Tế An quận chúa vị tôn phật đứng lỳ ở đây, ai có thể làm chủ cho bọn hắn đây?

 

Huống chi lúc bọn hắn tới vốn là lấy ý tưởng chiếm tiện nghi mà tới, bây giờ tiện nghi không chiếm, ngược lại tiền mất tật mang, nói đến cũng chính là mình đáng đời.

 

Bọn hắn nhận, dồn dập biểu thị sẽ đi nộp lên ngân lượng, đồng thời cũng tiếp thu một lần nữa lập ra giá hàng.

 

Đương nhiên cũng có người cá biệt muốn rời khỏi quận Tế An, Phượng Vũ Hoành biểu thị có thể, việc không sang hộ tịch nàng mặc kệ, vẫn là câu nói kia, lúc trước ai cho thì đi tìm người đó. Những người kia lại ủ rũ xuống.

 

Giải quyết vấn đề Thương hộ xong, còn sót lại những dân chúng bị Đằng gia đoạt chuyện làm ăn cưỡng bách dọn vào, Phượng Vũ Hoành đối đãi bọn hắn cùng dân bản địa giống nhau, tặng không khế đất, cũng cảm tạ bọn họ ra sức xây dựng quận Tế An, đồng thời cũng hứa hẹn, những tiệm tại trong thành Ngọc Châu sẽ tại trong vòng ba ngày trả đủ số, nên là của ai vẫn là của người ấy.

 

Về phần những người đây là nghĩ muốn đi về Ngọc Châu hay tiếp tục lưu lại tại quận Tế An, cũng là bọn họ tự do, nếu như muốn đi, nàng sẽ thay đổi hộ tịch cho bọn họ, lại vào Đại Thuận, đồng thời cũng sẽ đối với trạch viện bọn họ đã xây tại quận Tế An bồi thường ngân lượng nhất định, có thể nói là vô cùng khoan dung.

 

Đám người nghe, từng người từng người cảm động đến thẳng rơi lệ. Cũng không ngờ Tế An quận chúa cư nhiên nói lý như vậy, còn có thể suy nghĩ vì bá tánh như vậy, cái này cùng Đằng gia căn bản chính là hai cách làm hai loại phong cách, nếu như quận Tế An có thể vẫn tiếp tục như vậy, tương lai vô cùng quang minh a!

 

Lúc này, lại có người nói lên:

-“Các ngươi còn không biết sao! Tòa quặng ngọc ở ngoại ô Ngọc Châu, chính là sở hữu của Tế An quận chúa! Trước đây quặng kia là của Tam hoàng tử, chúng ta đến trong mỏ đi làm công thế nhưng chịu khắt khe, không đi lại sẽ bị đánh. Từ khi quặng ngọc ấy thuộc về Tế An quận chúa thì, những thợ đào mỏ mỗi tháng thế nhưng có tiền công nhiều hơn lúc trước gấp ba, thế nhưng còn được ăn ngon, ngày lễ ngày tết còn sẽ có cho đồ vật. Chủ yếu nhất là, nếu như tại trong mỏ bị thương, Bách Thảo Đường trong thành Ngọc Châu sẽ trị thương miễn phí.

 

Có người nhắc lên như thế, đám người cũng lập tức nghĩ tới. sản ngọc Ngọc Châu, cho nên được cái tên thế này, sát bên cái quặng ngọc, dân chúng đương nhiên phải dựa vào quặng ngọc này ăn cơm. Chủ quặng thuê bọn họ đào mỏ, đây là nguồn kinh tế phần lớn bá tánh bình thường, dựa vào an sinh lập mệnh.

 

Từ khi quặng ngọc đến trong tay Phượng Vũ Hoành, thế nhưng thay đổi chính sách tàn bạo lúc trước của tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ, vô cùng chiếu cố thợ mỏ, cũng rất khoan dung, cho tiền công lại nhiều, rất được dân chúng ủng hộ.

 

Vừa nghĩ đến thế này, nếu như quận Tế an cũng do Phượng Vũ Hoành chưởng quản, có quặng ngọc bên kia làm ví dụ, bọn họ cũng sẽ không mệt a! Quận chúa tốt như vậy đi nơi nào tìm, tương lai quận Tế An vô cùng quang minh!

 

Người dọn vào sau cũng cảm thấy kích động trong lòng, nhiệt huyết sôi trào, nhao nhao bày tỏ chỉ ra chính mình nguyện ý ở lại chỗ này, hơn nữa có thể kiến tạo phòng ốc càng tốt hơn.

 

Sau khi những điều này an bài xong, chủ đề lại quay trở về đến ban đầu, Phượng Vũ Hoành vẫn là hỏi:

-“Vậy các ngươi là muốn làm người Tế An Đằng gia, hay là muốn làm người Đại Thuận chứ?

 

Đám người lúc này đã hiểu, có người dẫn đầu nói:

-“Chúng ta muốn làm người Tế An quận chúa!

 

Nàng cười,

-“Thế nhưng bổn quận chúa là quận chúa Đại Thuận, phu quân tương lai của ta là hoàng tử Đại Thuận, ta chính là người Đại Thuận thứ thiệt đây!

 

-“Vậy chúng ta liền cũng làm người Đại Thuận! Chúng ta là người Đại Thuận Tế An quận chúa!

 

Đám người dồn dập quỳ xuống đất, cao giọng tỏ thái độ ——

-“Chúng ta làm người Đại Thuận Tế An quận chúa!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 03/10/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts