Thần Y Đích Nữ - Phần 287 (883-885)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 883:

☆, Xây dựng Quận Tế An…..

 

Kế hoạch và hành động thu phục Quận Tế An, Phượng Vũ Hoành vô cùng hài lòng, nhưng đối với thu thuế, giá hàng..... về chuyện này nàng chẳng có đường lối, may mà còn có tri châu Ngọc Châu Tiền Phong Thu ở đây, nàng thẳng thắn đẩy công việc này cho Tiền Phong Thu cùng sư gia hắn đi làm, làm xong chính mình lại xét duyệt thì được ri.

 

-“Kỳ thực loại chuyện nhỏ này ta cũng có thể làm, đệ muội cần gì mượn tay người khác, trong quận chúng ta chính mình giải quyết là tốt rồi.

 

Phượng Vũ Hoành không thể không nghĩ tới để Huyền Thiên Phong giúp đỡ làm, thế nhưng chẳng phải nàng không thể nói sao! Nói như thế nào hắn cũng là một hoàng tử, đi tới nơi trại bần này làm một giáo viên dạy học cũng đã để nàng áy náy, sao lại làm phiền các công việc khác.

 

Chẳng qua trước mắt người chủ động nâng lên, nàng bèn biết thời biết thế, giao chuyện sạp hàng này cho Huyền Thiên Phong.

 

Ngay cả chuyện đo đạc đất đai thương hộ chiếm đoạt như vậy liền do Lý Trụ bọn hắn thu xếp người đi làm.

 

Về phần nơi ở nói cho cùng có sẵn, nàng trực tiếp vào ở quận thủ phủ, binh mã Lý Trụ liền đến ở trạch viện các tư binh lúc đầu ở, dọn dẹp một chút đến cũng khí thế thoải mái.

 

Huyền Thiên Phong liền chuyển theo cùng nàng tới trong quận thủ phủ, dù sao trạch viện ấy quá lớn, nàng ở nội viện, Huyền Thiên Phong ở ngoại viện, hai người không quấy rầy lẫn nhau, còn thuận tiện tùy thời thảo luận thoáng cái vấn đề xây dựng Quận Tế An.

 

Bọn người Vương Lâm chính mình tìm kiếm trạch viện, Đằng gia ngã xuống, trong quận này viện trống ra rất nhiều, cũng là ngày trước người nhà họ Đằng ở. Lần này ba vạn đại quân Đông Bắc vào quận, là thu toàn cửu tộc, phàm là thân bằng cố hữu dính với Đằng gia đều một lưới bắt hết đưa lên xe chở tù, Về phần phải xử trí như thế nào, đấy là chuyện của Hình bộ sau khi hồi kinh.

 

Trạch viện của Đằng gia đều xây dựng rất khí thế, Vương Lâm mang theo một đám nhân viên y tế tìm hai tòa trạch viện, tất cả nhân viên y tế mỗi người đều có thể chia được một cái tiểu viện độc lập, điều kiện cũng thực không tệ, thậm chí cũng tốt hơn kinh thành.

 

Đám người vô cùng hài lòng về việc này, thậm chí có người nghĩ nếu như sau này ở bên này thành gia lập nghiệp cũng không tệ, mà có ít người tuổi tác nhưng lại bắt đầu trù tính chờ bên này ổn định lại, liền cũng đón gia quyến còn ở kinh thành đến, dù sao trong thời gian ngắn không thể quay về, người một nhà không thể phân ra lâu thế.

 

Người mình đều an bài gần xong, những thương hộ kia cũng tại sau khi đo đạc kết thúc chủ động đến quận thủ phủ nộp lên ngân lượng mua đi khế đất, mà những ngân lượng thu được kia liền vào phòng kế toán quận thủ phủ mới xây, làm như cơ sở tài sản xây dựng Quận Tế An.

 

Đương nhiên, bạc này nghe tới không ít, nhưng ứng dụng thực tế, đối với Quận Tế An trăm việc phải làm mà nói vẫn là như muối bỏ biển, Phượng Vũ Hoành còn từ trong không gian cầm ra rất nhiều trợ cấp.

 

Mỗi khi lúc này, nàng cũng rất cảm tạ những thương hộ bị Đằng gia lừa gạt đến mở cửa hàng kia, còn có ít dân chúng tới ở, bớt đến tại đường phố phòng ốc xây dựng một khối này để nàng tiết kiệm được thiệt nhiều sức lực, tiền tài của nàng đều dùng để trợ cấp những người dân bản địa vốn vô cùng khó khăn.

 

Người trông coi s sách phủ Quận thủ phủ là từ Ngọc Châu Bách Thảo Đường điều tới, do Vương Lâm đề cử, vô cùng tin cậy.

 

Mà người làm trong phủ cũng là rất thiếu, nàng thẳng thắn mướn thợ từ trong dân bản địa, cứ như vậy có thể mau sớm trì hoãn giải quyết vấn đề nhân thủ phía bên mình, thứ hai cũng xem như phúc lợi cho các dân nghèo, bớt đến tại trên địa bàn của nàng thợ thủ công sẽ không bị tùy ý đánh chửi, cắt xén tiền công.

 

Mặt khác, quận thủ phủ cũng phải tiến hành tu sửa một vòng mới, sở hữu dụng cụ đều phải thay mới, những người đã bị đoạt tiệm bị ép đi tới Quận Tế An cư trú trong nhà có người trước đây chính là mở tiệm vải, còn có làm nghề mộc đánh gia cụ bán thành phẩm, vừa vặn bao công tác cải tạo quận thủ phủ, không chỉ Phượng Vũ Hoành yên tâm sử dụng, chính bọn hắn làm cũng vui vẻ.

 

Sau năm ngày, quận thủ phủ chính thức sửa lại bức hoành, đổi tên là “phủ Quận chúa Tế An”, tựa như kinh thành vậy, Phượng Vũ Hoành vô cùng hài lòng.

 

Ngày hôm đó, nàng mang theo Vong Xuyên Hoàng Tuyền còn có Tưởng Dung Sơn Trà cùng nhau đi trên đường phố chính Quận Tế An, bên này chủ yếu đã khôi phục kinh doanh, tất cả tiệm gì đó giá cả đều một lần nữa mục tiêu xác định qua, cả khách sạn đều tiếp nhận định giá thống nhất của quận thủ phủ.

 

Mới bắt đầu đám người không quá tình nguyện, bởi vì Phượng Vũ Hoành quá dân chủ, không giống Đằng gia có thể cho bọn hắn chính sách thật tốt. Chẳng qua mấy ngày nay kinh doanh ra, chợt phát hiện tuy giá tiền đè thấp, nhưng khách nhân tới cửa mua đồ rõ ràng tăng cao, tính được, còn nhiều bạc hơn lúc trước kiếm trong hai ngày, lúc này mới yên lòng lại, quyết định chân thật sinh hoạt tại Quận Tế An.

 

Hộ tịch của tất cả mọi người đều do tri châu Ngọc Châu thống nhất tiến hành đăng ký một lần nữa, Quận Tế An sau trăm tuổi quay về Đại Thuận, cũng xem như chuyện vui mừng, thậm chí có người ở ngưỡng cửa nhà mình đốt hai phong pháo tỏ vẻ chúc mừng.

 

Đám người nhìn thấy Phượng Vũ Hoành trên đường phố, đều biểu đạt ra hết sức nhiệt tình, có ít tiệm thậm chí còn kêu tiểu nhị gói bánh ngọt nhà mình đưa cho Phượng Vũ Hoành.

 

Phượng Vũ Hoành cũng không cự tuyệt, chẳng qua cũng kêu nha hoàn cho bạc khen thưởng, tính ra tuyệt đối còn tốn hơn bình thường đi mua nhiều lắm.

 

Hôm nay nàng đi trên đường phố kỳ thực là có mục đích, ngày ấy lúc dạ thám Quận Tế An chọn trúng mấy cửa tiệm trên đường phố chính này, sau này sau khi hỏi qua phát hiện là người nhà họ Đằng mở, bọn họ đã bị áp giải đến kinh thành, mấy cửa tiệm ấy đúng lúc trống ra, một lần nữa thuộc về trong quận phân phối sử dụng.

 

Nàng chuẩn bị đả thông các tiệm ấy, mở Bách Thảo Đường. Sớm mấy ngày trước cũng đã phân phó cho Vương Lâm đi làm việc này, hiện tại đã đến trước tiệm kia, phát hiện người của Vương Lâm tay chân vô cùng nhanh nhẹn, mới thời gian mấy ngày cũng đã dọn dẹp vô cùng ra dáng, mơ hồ cũng có thể nhìn ra dáng vẻ Bách Thảo Đường kinh thành.

 

Thấy nàng chạy tới, Vương Lâm vội vàng từ bên trong chạy ra, vừa chạy còn vừa gọi người phía sau:

-“Mấy cái bảng kia nhất định phải treo xong, phòng giải phẫu là ở lầu một.

 

Chờ đến trước mặt Phượng Vũ Hoành, hành lễ, cười hì hì nói:

-“Chủ nhân, người xem phải chăng cũng rất giống? Bên trong cũng là tận lực cải tạo ấn theo dáng vẻ kinh thành, thực sự có nơi bố cục bất đồng tạo ra không thể thay đổi được, cũng đều xử lý thích hợp nhất. Ước chừng còn có ba ngày, thì có thể thuận lợi hoàn công. Chẳng qua có nước sơn trên gỗ, mùi rất nồng, sợ là phải lại phơi thêm mấy ngày.

 

-“Vậy không sao.

Phượng Vũ Hoành nói với hắn:

-“Tất cả ngươi nhìn mà làm, bạc chi từ trong sổ sách của phủ quận chúa là được, Bách Thảo Đường này cũng có thể dùng tiền của công.

 

Bách Thảo Đường trong kinh thành đóng cửa thì, có một số bạc lớn cũng đổi thành ngân phiếu, nàng giao cho Vương Lâm bảo quản, chính vì dùng xây y viện tại đây.

 

-“Trước mắt trong quận không có ngân hàng tư nhân, trước hết chúng ta lãnh từ Ngọc Châu đi, chờ qua mấy ngày chúng ta phải nghĩ biện pháp để lão bản tiền trang đến đây mở chi nhánh, sử dụng cũng tiện hơn.

 

Nàng tính toán hướng đi tương lai của Quận Tế An, càng ngày càng có lòng tin xây dựng ở đây thành một cái thành nhỏ phồn hoa, thậm chí cũng đã định ra tốt phương án trạm xe ngựa, trừ bỏ cất bước trong quận, còn có thể đi đường ngắn tới Ngọc Châu, chuẩn bị ngày gần đây liền đưa ra.

 

Ngoài ra, trong mấy cửa hàng Đằng gia lưu lại, nàng còn chọn một gian rất không tệ muốn làm thành tiệm trang sức, dù sao quặng ngọc nhà mình ở đây, không mở tiệm trang sức chế tạo ngọc quả thực có chút lãng phí.

 

Huống chi, hôm qua nhận được thư Huyền Thiên Ca gửi tới, bên trong viết Bạch nghệ nhân cùng Bạch Phù Dung đã lên đường, chuẩn bị đến chỗ này của nàng. Hai người kia chán ghét sinh hoạt kinh đô, muốn tới đây tìm cái thanh tĩnh, mà Bạch nghệ nhân cũng chủ động đưa ra ý tưởng từ quặng ngọc ở đây giúp đỡ Phượng Vũ Hoành làm nữ trang, xem như báo lại đại ân Phượng Vũ Hoành đã cứu trị Bạch Phù Dung.

 

Nàng không hy vọng Bạch nghệ nhân báo ân, chẳng qua hai người họ muốn xa cách kinh thành cũng là việc tốt, có thể có Bạch nghệ nhân một cao nhân thế này càng là việc tốt.

 

Thế nhưng Bạch Trạch đi theo Huyền Thiên Minh ra chiến trường, lưu Bạch Phù Dung ở kinh thành cũng là tăng thêm nhớ nhung, Phù Dung tới đây, trong ngày thường nàng qua lại, ít nhất có thể giúp đỡ mang theo câu thăm hỏi nào đó.

 

Qua chuyện này, thậm chí Phượng Vũ Hoành đã sinh ra ý tưởng tạo Quận Tế An thành một khu thương nghiệp trọng yếu vùng Tây Nam. Dùng Quận Tế An làm trung tâm, mở ra bốn phương, thu hút tiền của bốn phương, ngẫm lại chính là một chuyện kích động lòng người.

 

Chẳng qua nàng cũng biết chính mình không có nhiều tinh lực như vậy, sở dĩ đi tới Quận Tế An này, mục đích là từ bên này đến nam giới dù sao cũng gần một chút, nàng vận chuyển quân nhu lương thảo cũng càng thuận tiện hơn kinh thành.

 

Nói cho cùng, tinh lực chủ yếu của nàng vẫn phải đặt ở trong đại chiến Nam giới, Quận Tế An này tuy nàng lại có nhiều ý nghĩ tốt đẹp, cũng không có đầy đủ nhân thủ giúp đỡ nàng thực thi.

 

Chẳng qua những điều này chỉ là tạm thời, nhân thủ chung quy từ từ mời chào, nàng rất hy vọng sẽ có một ngày có thể tìm được một người giống như Thanh Ngọc giúp đỡ, làm người đáng tin, còn là người thông thạo chuyện làm ăn. Chỉ là người như vậy vốn khó tìm, còn phải chậm rãi dây vào.

 

May mà hiện tại ít nhất có Huyền Thiên Phong ở đây, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ nàng che chở nhìn một chút, tuy rằng không biết vị Lục hoàng tử này có thể ở trong Quận Tế An bao lâu, nhưng Phượng Vũ Hoành luôn có một loại cảm giác, giống như Lục hoàng tử vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại kinh thành, cả đời liền cắm rễ ở chỗ này.

 

Nàng gần như có thể tưởng tượng được ra rất nhiều năm sau đó, khi các nàng đều già lọm khọm, như cũ có thể nhìn thấy Huyền Thiên Phong nhẹ khom lưng, mỗi ngày còn bước tại trên đường tới học đường, một nhóm lại một nhóm học sinh được hắn dạy dỗ, trở thành nhân tài trụ cột triều đình.

 

Quận Tế An đầu này chủ yếu tất cả cũng đã bước vào quỹ đạo, mà Ngọc Châu bên kia, những tiệm phú hộ bị hại được trả lại, có người tiếp tục qua lại kinh doanh giữa Ngọc Châu và Quận Tế An, cũng có người mướn càng nhiều tiểu nhị trông nom, còn có người dứt khoát liền nhờ người trung gian chuyển nhượng đi, sau đó dùng tiền chuyển nhượng tới tại Quận Tế An đầu này lại lần nữa lo liệu lên.

 

Tại Ngọc Châu Đằng gia cũng có rất nhiều sản nghiệp, những thứ này Phượng Vũ Hoành đều không muốn, tất cả trả lại chính phủ Ngọc Châu. Lập tức nhiều tiệm địa bàn tốt như vậy vào trướng phủ tri châu, Tiền Phong Thu mừng rỡ miệng cười toe toét.

 

Bởi vì Đằng gia nhiều năm chính sách tàn bạo, Ngọc Châu cũng bị gieo vạ đến không ra hình thù gì, ông vẫn luôn là một tri châu nghèo, thậm chí có lúc còn phải lấy bổng lộc của mình bổ sung vào trong nha môn.

 

Bây giờ có nhiều tiệm trong tay, không nói lần nữa khiến cho trên sổ sách nha môn có thể lập tức bắt đầu nâng lên, riêng là ngày sau có thể vững vàng thu được thuế, đối với Ngọc Châu mà nói, chính là một cái tiền lời cực lớn.

 

Chỉ có nha môn có tiền, dân chúng mới được phúc lợi tốt hơn, điểm này Phượng Vũ Hoành rõ ràng. Dù nói thế nào Quận Tế An cũng không qua chính là hai cái huyện thành lớn, chiếm diện tích không cách nào so sánh được với Ngọc Châu, người cũng không bằng một phần tư dân chúng Ngọc Châu. Cho nên, rất nhiều chỗ Quận Tế An vẫn phải dựa vào Ngọc Châu để sinh tồn, tuy nói Tiền Phong Thu là người bên Huyền Thiên Minh, ở giữa còn có tầng quan hệ Tiền Lý, nhưng nàng chưa bao giờ cho rằng đối với thuộc hạ chính là luôn đòi lấy, mà cũng phải nên trả giá, như vậy mới có thể đổi lấy đối phương càng thêm trung thành.

 

Thế nhưng, nàng còn cần tại trong lòng dân chúng Ngọc Châu dựng nên một hình tượng tốt, thu được một thanh danh tốt, thế này mới có lợi cho nàng tại khu này đứng vững gót chân.

 

Tiền Phong Thu đối Phượng Vũ Hoành đấy là ôm lòng cảm kích, không ngừng mà tuyên truyền cho dân chúng Ngọc Châu Tế An Quận chúa tốt bao nhiêu, Quận Tế An một lần nữa xây dựng tốt cỡ nào, dẫn tới càng nhiều nghệ nhân nguyện ý chạy tới đó, cũng có nhiều dân chúng cùng khổ muốn đi đến Quận Tế An sinh hoạt, bởi vì nghe nói Tế An Quận chúa cho xây nhà miễn phí.

 

Phượng Vũ Hoành về việc này đấy là ai đến cũng không cự tuyệt, nàng vội vàng hy vọng Quận Tế An có thể mau sớm đi vào quỹ đạo, mà tinh lực của nàng cũng nhanh một chút vùi đầu vào trong chiến sự Nam giới.

 

Tính toán một chút, Huyền Thiên Minh cũng đã đang trên đường đi Nam giới..... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 884:

☆, A….. ngũ hoàn, ngươi lớn hơn tứ hoàn có một vòng.

 

Chuyện Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong tại Quận Tế An mở học đường rất nhanh thì truyền ra….. Đương nhiên, cái này cũng là do Phượng Vũ Hoành cố ý sắp xếp…… tin tức mới lan ra nhanh như vậy.

 

Lần này, tin tức không chỉ truyền ra tại Quận Tế An, cũng không chỉ truyền đến Ngọc Châu, nàng thậm chí tại cả trong phạm vi Vân Thiên phủ đều tiến hành tuyên truyền.

 

Mà chỗ tốt của việc tuyên truyền chính là, hoàng tử mở học đường, ở Đại Thuận xưa nay chưa từng có, lại là Lục hoàng tử luôn luôn dùng học vấn trứ danh giúp đỡ tu bổ Tứ Khố Toàn Thư của Đại Thuận, có thể bái sư với Huyền Thiên Phong, đây chính là vinh quang gia tộc đấy! Thậm chí có gia đình phú quý đang nghĩ, đừng nói Lục hoàng tử còn là một người đại học vấn, liền tính chẳng biết gì cả, chỉ cần có thể đánh tới liên hệ với các hoàng tử, có thể trước mặt hoàng tử lăn lộn quen mặt, đó cũng là việc vô thượng vinh quang, nói ra vô cùng thể diện.

 

Vì thế, cả Vân Thiên phủ đều sôi trào, cũng không quản lớp học hiện tại có dựng lên hay không, đám người dồn dập mang theo hài tử nhà mình tuôn tới Quận Tế An, càng có thư sinh mộ danh mà tới.

 

Trong lúc nhất thời, trong Quận Tế An có chừng hai khách điếm tất cả ở đầy, lão bản khách điếm mừng rỡ lúc nửa đêm đều len lén đốt nhang, may mắn lúc trước mình không bởi vì mấy trăm lượng mua khế đất mà từ bỏ chuyện làm ăn cực tốt ở trong Quận Tế An này.

 

Trong quận này chẳng những có quận chúa, rõ ràng còn có hoàng tử, sự phát triển trong tương lai có thể nói vô hạn, Quận Tế An đây là sẽ lên trời đấy!

 

Quận Tế An nhỏ, chỉ là hai khách điếm làm sao có thể ở, vì thế theo sát sau, khách sạn ở Ngọc Châu cũng bị những người này bao cả, đám người không có ai ở đây không bàn về chuyện Lục hoàng tử sẽ khai giảng đường, cũng sinh ra hứng thú lớn với diện mạo của Quận Tế An mới, thậm chí có phú hộ tại giữa ban ngày đã bắt đầu tại trên đường cái trong quận loanh quanh, tìm kiếm cơ hội kiếm tiền, nhìn mình còn có thể gia nhập vào đây hay không?

 

Về việc này, Phượng Vũ Hoành vô cùng vui vẻ cũng vô cùng hoan nghênh, đừng xem Quận Tế An nhỏ, nhưng nếu như tính thêm những khu đất hoang chưa khai khẩn kia, không nói lớn bằng Ngọc Châu, nếu có nhỏ một nửa cũng đủ. Trước đây trong quận ít người, mọi người ở tập trung, những khu đất hoang ngoại vi sẽ không có người đi khai khẩn cùng ở lại.

 

Nàng từng đi xem qua, đất hoang không thích hợp gieo trồng, nhưng xây nhà ở lại, xây cửa hàng kinh doanh là không hề có vấn đề gì. Người muốn tới Quận Tế An cư trú càng ngày càng nhiều, giá nhà trong quận tăng mạnh, để nàng nhìn thấy vô hạn cơ hội kiếm tiền.

 

Xưa nay Phượng Vũ Hoành đều không phủ nhận chính mình rất tham tiền, sẽ không ai không động tâm tiền tài, nàng vẫn cảm thấy cái gì cũng không tin cậy, chỉ có chính mình cất giữ càng nhiều bạc mới đáng tin nhất, thế này mặc kệ đến lúc nào, trong tay có tiền, mới có thể trải qua những tháng ngày thoải mái. Chẳng qua bây giờ ngoài chính nàng trải qua thoải mái, chiến sự Nam giới mới là chuyện khó khăn mà nàng lo xa nhất.

 

Đôi khi ngẫm lại liền không thăng bằng a! Phượng Vũ Hoành thường xuyên cảm thán, Bát hoàng tử xúi giục nhiễu loạn, muốn Huyền Thiên Minh đi bình định, còn hắn thì sao? Thế nhưng không đi bình định, Nam giới sẽ sinh loạn, Cổ Thục cùng với những tiểu quốc đại mạc kia cũng không phải người ngu, một khi Đại Thuận đầu này chậm chạp không có xuất binh trấn áp, rất có thể bọn hắn sẽ được đà lấn tới, đến thời điểm chiến sự phát triển đến không thể cản nổi, bị hại thế nhưng chính là lê dân bá tánh.

 

Trung tâm thành phố không đủ ở, liền mở rộng phạm vi trung tâm thành phố, thu gom địa phương vòng ngoài vào đây, một vòng mở rộng hai vòng, hai vòng mở rộng ba vòng, ba vòng mở rộng bốn vòng, không biết có thể đến mấy vòng a...

 

Hiện tại Phượng Vũ Hoành chính là ý định này, nàng nói chuyện này với Tiền Phong Thu, Tiền Phong Thu cũng vô cùng tán thành, hơn nữa đáp ứng toàn lực hỗ trợ.

 

Có Tiền Phong Thu giúp đỡ, phía bên nàng sẽ không cần phí tâm tư quá nhiều, ngược lại Quận Tế An và Ngọc Châu chặt chẽ dựa vào, đầu này phát triển, Ngọc Châu cũng cùng phồn vinh.

 

Thậm chí hai người thương lượng xong, lần nữa tu sửa lại đường nhỏ liên thông Ngọc Châu và Quận Tế An, khiến mọi người đi lại giữa hai nơi càng thuận tiện. Dù sao địa phương Quận Tế An có hạn, vẫn có rất nhiều người cần phải tới ở Ngọc Châu, thế này cũng xem như song song kinh doanh.

 

Có Phượng Vũ Hoành ở đây, trong lòng Tiền Phong Thu cũng càng có sức lực, huống chi ở đây còn có Lục hoàng tử một tôn thần như thế, đây chính là một hoàng tử chân chính đấy!

 

Tiền Phong Thu tư cách quan bên ngoài, bình thường đều rất ít có thể tiếp xúc đến hoàng tử đại nhân vật như vậy, ông vẫn là vô cùng kích động. Hơn nữa quan hệ giữa Phượng Vũ Hoành với Huyền Thiên Minh trong lòng ông rõ ràng, Tiền Lý dòng chính của ông làm phó tướng tại dưới trướng Huyền Thiên Minh, hai người nói đến cũng tính là người một nhà, ông với Phượng Vũ Hoành ở chỗ này làm xong công tác hậu cần, cũng có thể có điều giúp đỡ con nhà mình.

 

Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong đối với chuyện Phượng Vũ Hoành lợi dụng tên hắn kêu gọi phát triển mạnh Quận Tế An mắt nhắm mắt mở, hắn người này không có bao nhiêu đầu óc buôn bán, đối bên trong môn đạo không thấy rõ, cũng không muốn đến xem.

 

Hắn chỉ biết tất cả việc Phượng Vũ Hoành đang làm thoạt nhìn cũng là tinh thần phấn chấn, huống chi người ta kiếm tiền là vì trù bị quân nhu, cũng không có vào túi riêng của mình, cái này đề cao cảnh giới không chỉ một cấp độ. Đây là hắn lần đầu sống dưới hoàn cảnh như vậy, nhìn lớp học ngày ngày dựng lên, Huyền Thiên Phong đối với Quận Tế An cũng là tràn đầy kỳ vọng vô tận.

 

Phượng Vũ Hoành bên này tất cả tiến hành khí thế ngất trời, mà ngay tại đầu tháng hai, kinh đô đầu kia, Lữ Yến ốm chết.

 

Những ngày tháng này cũng vừa vặn, đúng lúc cùng ngày Lữ Yến tắt thở là Huyền Thiên Minh rời kinh. Lữ gia sợ phạm vào kiêng kỵ, vẫn cứ không dám báo tang, đến hai ngày sau mới công bố ra ngoài tin Lữ Yến qua đời.

 

Trong ba ngày phúng viếng, lập tức phát tang, cả tòa Lữ phủ đều đắm chìm tại trong một mảnh đau buồn. Trong này đặc biệt phu nhân Cát thị thương tâm nhất, ba nữ nhi Lữ gia, chỉ có Lữ Yến là thân sinh của bà, nguyên bản có mong đợi lớn nhất ở nữ nhi này, lại không nghĩ rằng chính là loại mong đợi này lại hại Lữ Yến, khiến cho nàng tuổi còn nhỏ đã hương tiêu ngọc vẫn.

 

Lữ Dao chết, Lữ gia phá sản, hiện tại Lữ Yến cũng đi, trong lúc nhất thời Lữ Tùng không còn tâm tư, muốn từ quan hồi hương.

 

Thế nhưng người nhà họ Lữ nghĩ như thế nào cũng cảm thấy nuốt không trôi một hơi này, mất hai nữ nhi, nếu nói cái thứ nhất Lữ Dao là nha đầu kia tự mình tự chịu, cũng là Lữ gia có phần trách nhiệm. Nhưng lần này Lữ Yến thì?

 

Người nhà họ Lữ biết đây là một hồi mưu sát, nhưng bên trong cư nhiên dính đến hoàng hậu luôn luôn không tranh với đời, cái này khiến cho bọn họ có chút không dò rõ mạch lạc.

 

Nhưng dù như thế nào, Bát hoàng tử bên kia khẳng định là không thể lại nghĩ tới, nhưng muốn đầu nhập vào Cửu điện hạ, rồi lại trong khoảng thời gian ngắn tìm không được cơ duyên.

 

Lữ Tùng nghĩ, ông còn có một nữ nhi như thiên tiên nuôi ở khuê phòng, tuy nói thân có bệnh kín, nhưng hôm nay với tình huống này của Lữ gia, cũng không thể không bỏ chút công phu trên người nữ nhi này. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sau khi Quận Tế An tất cả đã đi vào quỹ đạo, cuối cùng Phượng Vũ Hoành cũng an tâm viết phong thư cho Huyền Thiên Minh, viết rõ tình huống chính mình ở đây, hơn nữa tả lại chuyện Lục hoàng tử đến.

 

Lúc trước Huyền Thiên Ca phái ra phi ưng truyền thư tới, nàng biết Huyền Thiên Minh đã mang binh khởi hành thẳng đến Nam giới, bây giờ đang ở trên đường, cũng không biết thư này có thể đưa đến trong tay hắn hay không?

 

Nàng hỏi Ban Tẩu:

-“Đại quân trên đường đi, phi ưng đưa tin có chuẩn xác không?

 

Nàng có chút không quá tin thông tin cổ đại.

 

Lúc này giờ Tuất, đối với cổ đại mà nói đã coi như là đêm đen, nàng cứ ngồi ven hồ nước tại trong viện của phủ quận chúa mới của mình vừa cho cá ăn vừa nói chuyện với Ban Tẩu, thức ăn cá trong tay một chút một chút ném vào trong ao, no đến mức mấy con cá từng con từng con cái bụng tròn xoe.

 

Ban Tẩu vô cùng xem thường ngó thức ăn cá trong tay nàng vài lần, sau đó trả lời nàng:

-“Phi ưng của chúng ta đã ngang qua huấn luyện đặc thù, không có không đáng tin như Quận chúa nghĩ như thế, chúng mạnh hơn người nhiều, càng chẳng phải những con bồ câu đưa thư phổ thông có thể so sánh.

 

-“A, như vậy hả!

 

Phượng Vũ Hoành hơi hơi yên tâm chút, tuy nàng cũng không biết quy trình huấn luyện phi ưng ra sao, nhưng Ban Tẩu đã nói như vậy, vậy thì nhất định không thành vấn đề.

 

Nàng không hề rối rắm với vấn đề thư có thể đến hay không, ngược lại là cảm khái đến chuyện Đằng gia lưu lại tòa phủ đệ này:

-“Phải nói người nhà họ Đằng thật đúng là biết hưởng thụ đấy! Tòa phủ đệ này còn khí phái hơn phủ quận chúa của chúng ta ở trong kinh thành, may nhờ Tưởng Dung còn có Lục điện hạ đều ở, bằng không chỉ có một mình ta ở thật đúng là cảm thấy có chút trống không. Mặc dù là có bọn hắn, sân viện vẫn trống một phần lớn, ngẫm lại chỉ cảm thấy hoang phí.

 

-“Dù cho hoang phí, Quận chúa cũng không thể lại tuyển người vào trong phủ.

Ban Tẩu nghiêm túc nói:

-“Phượng tam tiểu thư cùng Lục điện hạ thì thôi vậy, đừng nghĩ dời người ngoài vào đây. Xử lý sự vụ của quận có công đường nha môn, nơi này thuộc về nhà ở riêng tư.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên. Cùng lắm mướn thêm hạ nhân, có càng nhiều người hơn đi lại trong phủ, mới không cảm thấy trống không. Chẳng qua ta sợ là cũng không lâu a!

 

Nàng cảm thán,

-“Nhiều nhất lại qua hai tháng, thì phải đi về phía nam.

 

Trong lòng nàng có chút mất mát, bởi vì nghĩ đến lại qua hai tháng đã tới sinh nhật nàng, còn nhớ ba năm trước Chu phu nhân đến Phượng phủ đặt sính lễ lúc đó còn từng cầm tay nàng nói “Nhịn ba năm nữa”, bây giờ kỳ hạn ba năm sắp tới, nàng cũng đã sớm không cần nhẫn nhịn ở Phượng phủ kia, thế nhưng hơn nửa cũng không chờ được hôn kỳ đúng hẹn tới.

 

Thật chẳng phải sợ gả, đối với Phượng Vũ Hoành mà nói, mười lăm tuổi căn bản chẳng phải tuổi lập gia đình, nhưng đến cùng linh hồn nàng chẳng phải mười lăm tuổi, cảm tình cùng Huyền Thiên Minh cũng đã sớm nước chảy thành sông, cũng chân thực hy vọng nhanh chút gả đi, có cái danh phận danh chánh ngôn thuận, hai người một đường cùng nắm tay đồng hành, cũng càng thuận tiện hơn lúc trước rất nhiều.

 

Tiếc thay, những điều này chẳng phải nàng muốn thì được, trong cuộc sống luôn có quá nhiều chuyện khuấy nhiễu, chiến sự nổ ra ở phía nam, cũng không biết lại phải kéo dài bao nhiêu năm.

 

Tâm tình của nàng có chút cô đơn, Ban Tẩu cũng đã nhìn ra, tuy không biết nàng đang suy nghĩ gì, tuy nhiên thức thời không có nói quấy rối.

 

Hắn chỉ đứng bên cạnh nhìn Phượng Vũ Hoành cho cá ăn, một đầu khác Vong Xuyên Hoàng Tuyền cũng đứng đấy, trơ mắt nhìn mấy con cá kia đều no đến mức cũng không muốn ăn thêm nữa, rốt cục Ban Tẩu không nhìn nổi, nói câu:

-“Có thể đừng cho ăn nữa không?

 

Sau đó còn không chờ Phượng Vũ Hoành nói tiếp, đột nhiên lại tới câu:

-“Lục điện hạ đến đây.

 

-“Hả?

 

Phượng Vũ Hoành quay đầu, quả nhiên thấy Huyền Thiên Phong một thân áo lam đang đứng tại cửa khu nhà nhỏ của nàng. Nơi ấy vốn là cái giàn nho, hiện tại còn chưa tới mùa, nho chưa kết, nhưng khí hậu tây nam tốt, chính là mọc không ít lá xanh.

 

-“Lục ca.

 

Nàng chủ động chào hỏi,

-“Làm sao lại đứng ở nơi đó? Lại đây ngồi!

 

Nói là ngồi, thế nhưng nơi nào có chỗ ngồi, chính nàng là ngồi trên bờ đá lan can bên hồ nước.

 

Huyền Thiên Phong cũng không có chú ý như con cháu hoàng gia, Phượng Vũ Hoành kêu hắn lại đây ngồi, hắn liền thong dong đi tới, ngồi xuống đối diện Phượng Vũ Hoành, cũng là tại trên bờ đá lan can.

 

Vong Xuyên đi pha trà nóng cho hai người, Hoàng Tuyền còn bưng mấy đĩa nhỏ bánh ngọt đặt giữa hai người. Nhìn Huyền Thiên Phong dạng này không giống như nói mấy câu sẽ đi.

 

Ban Tẩu yên lặng mà ẩn trở lại chỗ tối, chỉ chừa hai người Vong Xuyên Hoàng Tuyền ở bên cạnh hầu hạ. Chẳng qua ám vệ này ở trong bóng tối không ngừng mà oán thầm, quở trách Lục hoàng tử vô số lần..... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 885:

☆, Hoàng tử nghèo nhất!!!

 

Theo như Ban Tẩu xem ra, Lục hoàng tử tiếp cận chủ tử nhà hắn chính là ôm tâm tư không đứng đắn gì, chủ tử nhà hắn hiện đang lớn lên, tư thái cũng nêu rõ hơn mới trước đây, bản lĩnh càng là một năm càng vượt qua một năm. Lục hoàng tử nhất định là nhìn trúng chủ tử nhà hắn, lúc này mới nghĩ hết tất cả biện pháp để tới gần. Thật, nha đầu này đã có chủ, những người này còn nhiệt tình trông mong nhớ mãi cái gì?

 

Phượng Vũ Hoành đương nhiên không biết tên ám vệ kia đang suy nghĩ gì, hai ngày này nàng đều không thể nhìn thấy Huyền Thiên Phong, chỉ biết đối phương đanh thu xếp chuyện học đường, cũng là bận rộn, đến đi vội vàng.

 

Chẳng qua nghe nói lớp học bên kia xây dựng cực kỳ nhanh, những học sinh muốn đến cầu học cùng người nhà bởi lấy lòng Quận Tế An, chủ động giúp đỡ xuất Tiền xuất Lực, để tiến độ xây dựng lớp học tăng lên không ít.

 

Trận này nàng dựa vào tên Lục hoàng tử vì Quận Tế An làm không ít chuyện, tuy người ta không nói gì, nhưng nàng cứ cảm thấy thẹn lắm, vì thế do dự thế nào mở miệng đây, là chỉ đơn thuần ngỏ ý cảm ơn, hay là nói chuyện phân chia tiền lời?

 

Thấy mặt nàng xoắn xuýt, Huyền Thiên Phong như là đã có thể đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, không thể nín được cười thoáng cái, nói:

-“Đệ muội không cần nghĩ nhiều như thế, Lục ca đi tới Quận Tế An cũng không phải cầu lợi, trên thực tế, trong cuộc đời hai mươi mấy năm này của ta, chưa bao giờ từng có một ngày cầu lợi. Nếu quả thật là muốn tính được mất, Lục ca phải bồi thường một số cho đệ muội, bởi vì muội chứa chấp ta, để ta có thể sinh hoạt tại trong Quận Tế An, nơi ở cũng không cần chính mình ra bạc xây dựng, là ta đã chiếm tiện nghi của Quận Tế An!

 

-“Sao Lục ca lại nói như thế!

Trong lòng nàng tốt lên, không chia tiền a! Vậy thì tốt,

-“Bất quá một cái chỗ ở mà thôi, với lại muội cảm thấy trong phủ này thực sự quá trống trải, Lục ca vào ở cũng thêm chút nhân khí. Vốn còn nghĩ nếu như Lục ca muốn đơn độc lập cái phủ, trong quận cũng không có thiếu trạch viện Đằng gia trước đây lưu lại, đều vô cùng khí thế, muội đều giữ lại, Lục ca có thể tùy ý chọn.

 

Huyền Thiên Phong lắc đầu,

-“Không cần, Lục ca không có ý nghĩ tự lập môn hộ, tìm tiểu viện ngay phủ quận chúa này ở chính là tốt nhất. Huống chi ——

 

Hắn có chút xấu hổ nói:

-“Nói ra cũng không sợ đệ muội chê cười, hiện tại Lục ca cũng không có bạc để chi tiêu cho một cái phủ đệ, đều nói trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh, trong các hoàng tử Đại Thuận, ta là nghèo nhất. Hiền vương phủ trong kinh nếu không có phụ hoàng và đại hoàng huynh giúp đỡ, cũng không chống đỡ được như bề ngoài vậy. Ta không biết kiếm tiền, trong tay phàm là có chút bạc đã nghĩ ngay đi mua sách, lại chẳng phải biên sách mời chào văn nhân dị sĩ, thường xuyên qua lại, kế toán trong phủ sớm bị đào đến không còn một mảnh.

 

Phượng Vũ Hoành ngẩn người, tuy cũng nghe Vong Xuyên Hoàng Tuyền phân tích qua Lục hoàng tử chắc chắn không có tiền bằng các hoàng tử khác, nhưng cũng không ngờ giống như hắn nói nghèo túng đến như vậy, cứ như vậy thất thần một hồi, bất chợt ném ra một câu:

-“Nếu không... Muội đưa cho Lục ca chút bạc nha! Muội... Muội vẫn có chút nội tình.

 

Huyền Thiên Phong bật cười,

-“Của muội là của muội, sao Lục ca có thể đưa tay nhận bạc của muội, sau này trong học đường đúng hạn phát tiền công cho ta thì được rồi.

 

Hắn bưng tách trà lên, ung dung uống.

 

Phượng Vũ Hoành vội vàng gật đầu, trong lòng suy nghĩ, chẳng những phải đưa tiền công, còn phải cho thêm chút. Mấy lớp học đó dứt khoát mang theo danh nghĩa Huyền Thiên Phong thôi, nàng không thèm tiền lời một cái học đường. Chẳng qua tốt nhất vẫn là phái một kế toán đắc lực giúp hắn trông coi sổ sách, bằng không vị hoàng tử điện hạ này lại phải tốn bạc tại một số địa phương không nhìn thấy sờ không được.

 

Thư sinh rốt cuộc là thư sinh, ý nghĩ chính là không giống người khác, bình tâm mà nói, Phượng Vũ Hoành đối cử chỉ của Huyền Thiên Phong vẫn là hết sức không tệ, bởi vì nàng rất ít chạm tới người như vậy, giữa người và người hơn nửa xen lẫn quá nhiều tính toán và lợi dụng, Huyền Thiên Phong là một trường hợp đặc biệt, với Huyền Thiên Hoa vậy, có thể làm cho nàng nhìn thấy một ít thành phần sạch sẽ trong hoàng tộc.

 

-“Nghĩ đến đệ muội cũng không ở tại Quận Tế An lâu chứ?

Huyền Thiên Phong tính tháng ngày cho nàng,

-“Nhiều nhất hai tháng, sợ là muội phải lên đường đi về phía nam.

 

-“Phải đấy! Sau khi muội đi, Quận Tế An này còn phải nhờ Lục ca giúp đỡ hao tổn tâm trí nhiều.

 

Nàng nói là nói trong lòng, Quận Tế An giao cho ai cũng không thể để nàng yên tâm, có lẽ nên nói, giao cho ai đều trấn thủ không được ở đây. Tuy bây giờ nhìn lại tình thế hết sức tốt đẹp, nhưng những thương hộ dân chúng này dù sao thời gian nàng tiếp nhận không có bao lâu, vạn nhất sau khi nàng đi lại có người dâng lên dị tâm, không có người trấn áp được địa bàn thì sao được?

 

Cho nên nói, việc này để cho Lục hoàng tử là thích hợp nhất, ai có thể không mở mắt mà đối nghịch với một vị hoàng tử?

 

Nàng thành tâm thành ý theo sát Huyền Thiên Phong nói:

-“Lục ca, ca ca có thể ở lại Quận Tế An với muội mà nói là tốt nhất, muội đi về phía nam chẳng phải một tháng hai tháng có thể trở về được, nếu trong quận không có Lục ca, muội thật sự không biết phải làm sao mới được.

 

Về việc này, Huyền Thiên Phong rất tự nhiên đáp ứng, hắn nói:

-“Đệ muội yên tâm, Lục ca không ăn thua gì cũng là một hoàng tử, huống chi chẳng phải còn có tri châu Ngọc Châu sao? Cũng không đến nỗi để khu vực này rối loạn đi. Cũng là muội, nam giới hung hiểm, trên chiến trường trên tại đao thương không có mắt, ngàn vạn lần phải bảo trọng chính mình.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Lục ca yên tâm, không phải lần đầu tiên muội ra chiến trường, trong lòng vẫn có tính toán.

 

Huyền Thiên Phong cũng biết bản lãnh cái đệ muội này rất lớn, cũng không nhiều lời, chỉ là thở dài nói:

-“Lục ca quá ít hỏi thăm tới sự việc trong kinh, chỉ là không bao lâu sớm nghe nói nhị tiểu thư Phượng gia định hôn ước với Minh nhi. Tiểu tử kia từ nhỏ đến lớn cũng chẳng phải người rất nghe lời, trước đây nữ nhi Định An vương phủ coi trọng hắn, hắn còn nổi lửa đốt nhà người ta. Lại không nghĩ rằng, hai người các ngươi hợp ý như vậy.

 

Nói đến cái này, tâm Phượng Vũ Hoành liền tốt lên, thẳng thắn kêu Vong Xuyên Hoàng Tuyền đi đổi nước trà thành rượu, thừa dịp đêm nay ánh trăng đẹp, thỉnh Lục hoàng tử nâng chén uống rượu.

 

Huyền Thiên Phong không có cự tuyệt, ba chén rượu vào bụng, chợt nghe Phượng Vũ Hoành nói về nàng lần đầu gặp Huyền Thiên Minh tại trong núi lớn Tây Bắc, nghe được Phượng Vũ Hoành khoa trương nói:

-“Thời điểm lần đầu tiên muội nhìn thấy hắn, quả thực bị cái khuôn mặt kia làm cho kinh ngạc đến ngây người đấy! Xưa nay chưa từng thấy người nào soái như vậy, mi tâm còn có một đóa sen tím! Lục ca nói xem, người sao có thể tại mi tâm mọc ra đóa sen tím hả? Lúc đó suýt nữa muội cho rằng hắn là một con yêu nghiệt gì đó biến thành! Chẳng qua nào có yêu nghiệt bị thương thành như vậy, muội nhìn không được, ra tay tu sửa hắn.

 

Nàng một câu một câu nói hai người gặp nhau lúc trước, sau đó lại nói đến nàng dùng hai mươi lượng bạc Huyền Thiên Minh cho mang theo mẫu thân và đệ đệ còn có một bà tử từ thôn Tây Bình một đường chạy về kinh thành, người nhà họ Phượng xấu đến mức nào, có bao nhiêu nghiêm khắc.

 

Nói nói, đủ loại trước đây lại diễn qua tại trong đầu của nàng một lần, cũng đã không có nổi cừu hận lúc trước, ngược lại là đối với người trong Phượng phủ đủ màu đủ kiểu khi đó có chút hoài niệm, bao gồm gương mặt Phượng Trầm Ngư đó.

 

-“Thật là từ xưa tới nay muội chưa từng thấy nữ tử có dáng vẻ xinh đẹp như thế.

 

Chuyện đến nước này, nàng cũng chịu cho Phượng Trầm Ngư một cái đánh giá tương đối công chính. Ở hậu thế tuy nhiều mỹ nhân ngôi sao, nhưng hơn nửa cũng là trong một cái khuông mẫu trên bàn mổ khắc ra, ném đi tâm địa của Phượng Trầm Ngư tốt xấu không nói, gương mặt đó của nàng ta thật sự gọi là dung nhan khuynh thế.

 

-“Kỳ thực nếu như Phượng phủ không hố người như vậy, muội cũng không huyên náo với bọn họ đến mức căng như thế, dù sao cũng là thân nhân. Nhưng đáng tiếc mà, sự việc trên đời cũng không có hoàn mỹ như vậy. Thôi thôi, bớt đến Huyền Thiên Minh còn đáng tin, đối với muội mà nói chính là hồi báo tốt nhất.

 

Nàng cười hì hì hồi tưởng chuyện cũ, bất tri bất giác ấy mà nói thiệt nhiều chuyện liên quan với trước đây cho Huyền Thiên Phong nghe.

 

Chậm rãi, còn nói đến chiến sự nam giới, nàng báo với Huyền Thiên Phong:

-“Muội đi tới Quận Tế An, chính vì dễ dàng đi đến nam giới hơn, hết thảy bạc đều là chi viện cho đại quân của Huyền Thiên Minh. Lục ca biết không, một khi lương thảo rơi vào trong tay Bát hoàng tử, quân nhu của Huyền Thiên Minh khẳng định là cung cấp không kịp. Tướng sĩ ăn không đủ no, cuộc chiến này sẽ không có cách nào đánh, vì vậy muội phải tiếp ứng ở phía sau, nhất định không được để cho hắn tứ cố vô thân, muội cùng với hắn là một thể.

 

Lúc nàng nói chuyện cằm hất cao, mặt thanh xuân phấn chấn. Huyền Thiên Phong liền cảm thấy bản thân đang đối thoại với một nữ tử hiếm thấy, mà nguyên bản hắn đối với Phượng Vũ Hoành mang theo loại cảm tình nào đó khó nói rõ ràng, vào giờ khắc này cũng có biến hóa tính thực chất, có lẽ nên nói, là chân chính lộ ra loại tình cảm đó, để chính hắn thấy rõ nhận ra rõ ràng, để hắn hiểu được, cảm tình hắn đối cô gái này cũng không phải như một loại chính mình vốn muốn, mà hẳn là là... Sâu đậm kính phục!

 

Tất cả mọi thứ ở Quận Tế An đã có thứ tự tiến hành, Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong tự mình giám công lớp học cũng tại sau mười ba ngày khánh thành, chính thức treo biển bắt đầu chiêu thu học sinh.

 

Ngày treo biển đó, Phượng Vũ Hoành mang theo Tưởng Dung cũng đi xem trò vui, đến là lại dẫn tới những học sinh và người nhà đường xa tới kích động một hồi lâu.

 

Tưởng Dung nhìn một mảnh phồn vinh trong quận, đám người mỗi người đều có chuyện làm, tâm tư cũng hoạt động, nàng cũng không muốn làm người nhàn rỗi, chỉ là lại không biết mình có thể làm những gì mới tốt, vừa sốt ruột, người hết thảy vô cùng lo lắng.

 

Phượng Vũ Hoành đối với nàng cũng có một chút suy nghĩ, nàng nói với Tưởng Dung:

-“Không bằng muội mở tiệm tranh thêu ngay Quận Tế An đi! Đối với cái sinh ý này muội xem như cũng quen đường quen nẻo, dù sao trong quận tiệm không cũng không ít, chúng ta chọn một gian vị trí tốt thu xếp. Chỗ tỷ còn có không ít mẫu thêu mới, có rất nhiều cái đều là lúc trước sư phụ Ba Tư cho tỷ, vẽ đấy là cảnh vật hải ngoại, thêu ra là vô cùng tươi mới, nhất định sẽ làm người ta yêu thích. Muội ở chỗ này kinh doanh tiệm thật tốt, sau này An di nương cũng xem như có chỗ an thân lập mệnh. Tỷ biết các người rất không thích ở lại kinh thành, Quận Tế An cũng là một chỗ quy tụ tốt, tuy nói An di nương là thiếp Phượng Cẩn Nguyên, thân phận này ngược lại cũng không phải là không có thể trừ bỏ, các ngươi tại Quận Tế An có cái nhà của chính mình, tỷ cái làm tỷ tỷ này cũng xem như an tâm.

 

Phượng Vũ Hoành vì cô muội muội này suy nghĩ rất tốt. Về phần thân phận thiếp của An thị, kỳ thực dễ làm, nàng không cho rằng sau mấy chuyện Phượng Cẩn Nguyên đến nam giới giúp đỡ Phó Nhã làm còn có thể sống sót, Phượng Cẩn Nguyên vừa chết, tự nhiên An thị được tự do.

 

Làm người thế nào cũng phải biết rõ cảm ơn, nàng trước sau nhớ tới Diêu thị từng nói, lúc trước khi rời kinh, việc An thị nắm cổ áo Tử Duệ, nhét vào trong một nắm bạc vụn. Nghĩ đến không có những bạc kia, lúc các nàng tại thôn Tây Bình, cũng đã sống không nổi nữa.

 

Tưởng Dung không ngờ Nhị tỷ tỷ đã sắp xếp cuộc sống của nàng được tốt như vậy, thậm chí ngay cả An thị cũng cân nhắc tới, điều này làm cho nàng vô cùng cảm động.

 

Tiểu nha đầu vốn ngại ngùng, vừa cảm động đến không biết nên nói cái gì, ú a ú ớ, nước mắt đọng tại trong vành mắt.

 

Đến là Phượng Vũ Hoành lại nói:

-“Tỷ để lại một tòa nhà tại bên cạnh toà phủ quận chúa này cho muội, từ cửa lớn phủ quận chúa đi tới nơi ấy chẳng qua khoảng cách hai mươi bước, rất gần, đợi An di nương đến đây liền thu thập bên kia, tính là nhà các ngươi tại Quận Tế An. Muội không cần cảm ơn tỷ, nhiều năm như vậy chúng ta trải qua tháng ngày ấy ai cũng chịu đủ lắm rồi, tỷ chỉ hy vọng là có thể có chút người nhà ở bên người, có thể có cái dáng vẻ nhà, được chút ấm áp như chữ nhà, có thể đem mất đi trước đây, từng chút nhỏ bù đắp lại...

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 10/10/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts