Thần Y Đích Nữ - Phần 291 (895-897)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 895:

☆, Cửu điện hạ là thiên thần!

 

Vào ban đêm ngày thứ nhất Huyền Thiên Minh đi tới bờ nam, không có cho mình cùng với kẻ địch bất kỳ thời gian nào để thở, trực tiếp thống lĩnh mười vạn đại quân mà hắn mang đến từ đại doanh kinh giao tấn công thành thứ nhất của Cổ Thục, thành Sa Bình.

 

Nguyên bản ba mươi vạn đại quân lưu thủ ở một vùng phía nam căn bản không có bên trong phạm vi kế hoạch của hắn, ánh mắt của Cửu hoàng tử đều không xem xét bọn họ đầu này một chút, chỉ trực tiếp mang theo binh mã của chính mình không nói hai lời liền nhằm phía thành Sa Bình, thậm chí ngay cả hội nghị trước chiến dịch đều không mở, thậm chí lưng ngựa hắn cũng không xuống, chỉ là đi hướng phía nam, ngồi ở trên ngựa nhìn phương hướng thành Sa Bình, mãi đến tận màn đêm buông xuống, soái kỳ vung lên, tất cả mọi người cùng nhau tiến lên.

 

Mà cái thành từ trước đến giờ được Bát hoàng tử nhận định là phòng ngự đệ nhất thành của Cổ Thục quốc, tính cả quân đội mười quốc liên minh, tổng cộng có hơn 50 vạn đại quân đóng giữ thành Sa Bình, cũng không biết thế nào, lúc đại quân Cửu hoàng tử tập kích vào, giống như đậu hủ tự nát, hầu như không có quá trình mà bị phá tan.

 

Thậm chí ba mươi vạn đại quân bờ Nam đang vây xem ở kế bên đều không phản ứng lại được, trong chớp mắt liền nghe thấy tiếng nổ vang trời, sau đó tường thành thành Sa Bình ầm ầm sụp đổ, quân địch phía trên bùm bùm rớt xuống, thật giống như sủi cảo.

 

Không chỉ đại quân Cổ Thục hoảng loạn, ngay cả ba mươi vạn đại quân bờ Nam cũng hoảng rồi, cũng không ai biết Cửu hoàng tử đến cùng là dùng thủ đoạn gì, dĩ nhiên có thể dùng loại thủ đoạn thô bạo này trong nháy mắt một lần chiếm thành Sa Bình, bọn họ thậm chí còn có thể nhìn thấy những quân sĩ Cổ Thục đó cùng với quân của liên minh đại mạc khủng hoảng chạy trốn về phía sau, thật giống như Cửu hoàng tử là Diêm vương, ai muốn đến gần thì đều phải chết.

 

Có người nhìn ra tương đối cẩn thận một chút, phát hiện từng tiếng ầm ầm kia nổ vang đến từ chính trong đại quân của Cửu hoàng tử, có mấy người từ trong tay ném đi một thứ, bọn họ cũng không nói rõ ràng là cái gì, chỉ biết là đồ chơi sau khi vứt đi ra ngoài, vừa rơi xuống đến trên tường thành thành Sa Bình liền nổ vang, không chỉ tiếng vang lên, lực phá hoại cũng là tương đối lớn, tường thành theo tiếng nổ vang tất nhiên sẽ mở một cái lỗ thủng, thành nổ hơi nhiều, tường liền ngã, ngay cửa thành cũng không cần phá, trực tiếp nổ một cái cửa thành mới.

 

Đại quân Huyền Thiên Minh từ nơi tường thành sụp đổ cứ như vậy tiến vào Sa Bình, lúc sau không có vứt thứ đó nữa, là có một loại vũ khí mới khác, có người cầm ám khí kỳ quái hướng về trước mà đánh, cũng mang theo thanh âm rất lớn, thế nhưng lại không nổ tung, mà là đánh vào trên người những quân địch còn chưa kịp chạy trốn, một cái lỗ thủng chảy máu, bên trong người bị ám khí đánh lập tức ngã xuống đất tử vong, trong lúc nhất thời, thành Sa Bình trở thành một cái biển máu.

 

Một trận đại chiến này, không chỉ doạ chạy đại quân Cổ Thục, để Huyền Thiên Minh thuận lợi chiếm lĩnh thành Sa Bình, cũng dọa sợ ba mươi vạn đại quân phía nam kia, để bọn họ nhìn thấy Cửu diêm vương uy mãnh.

 

Mà cách phía nam gần nhất là Lan Châu, bách tính ở đây cũng là trắng đêm không ngủ, từ lúc một tiếng nổ bắt đầu vang lên, tất cả mọi người đều đứng lên, từ trong phòng đi ra, đứng ở trên đường phố, ánh mắt nhìn tới phương hướng phía nam.

 

Bất quá bọn hắn cũng không thấy được cái gì, Lan Châu là một thành ở biên giới, tường thành đắp cực cao, đều che mọi thứ ở ngoài thành hết thảy ở bên ngoài. Nhưng cái này đối với bọn hắn mà nói hoàn toàn xa lạ, tiếng nổ mạnh lại từng trận truyền đến, thật giống mặt đất đều nổ vang theo, một thoáng một thoáng run chuyển.

 

Có người sợ sệt là địa long vươn mình, nhưng lại cảm thấy không giống, bởi vì chỉ có khi thanh âm đó mới vang lên thì mặt đất mới run chuyển theo, đối với thành Lan Châu mà nói cũng không tính có thương tổn thực tế gì!

 

Rất nhanh, quan binh thủ thành trực tiếp thăm dò được tin tức, đương nhiên, tin tức này bắt nguồn từ hai mắt của bọn họ, bọn họ đứng ở trên tường thành, chính mình nhìn về hướng đối diện, tuy nói thành Sa Bình cùng thành Lan Châu còn cách khá xa phía nam, bất quá mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy chút chút ánh lửa ở đầu kia, cùng với tiếng mười vạn đại quân hò hét chém giết.

 

Đặc biệt khi tường thành thành Sa Bình sụp xuống, bụi bặm tung lên thật giống như cũng có thể từ phía nam trực tiếp đập tới hướng Lan châu bên này để bọn họ không thể không ôm lấy đầu mình.

 

Có người nhìn thấy rõ ràng tất cả phía đối diện, nhìn thấy thành Sa Bình bị hủy diệt sụp xuống, không thể tin được mà chạy xuống tường thành, lảo đảo muốn chạy tới hướng tri châu phủ. Nhưng dọc theo con đường này tất cả đều là bá tánh đứng ở trên đường cái, hắn bị bá tánh ngăn lại, không thể không giảng giải ra hết thảy những gì chính mình nhìn thấy.

 

Dân chúng một truyền mười mười truyền một trăm, rất nhanh, tất cả mọi người đều biết Cửu hoàng tử đã tới nam giới, vào đêm ngày thứ nhất, chủ động khởi xướng tiến công đệ nhất thành Cổ Thục, hơn nữa lấy tư thế cực kỳ hung hãn trong nháy mắt thâu tóm thành Sa Bình vào trong túi, thành này lúc Bát hoàng tử đóng giữ, mấy năm đều là cửa ải khó không có hạ nổi.

 

Mọi người lại nghĩ tới truyền thuyết Chiến Thần, từ mấy năm trước Cô Mặc quốc tây giới thay đổi triều đại, đã từng có thế lực chủ trương phản Đại Thuận, Cửu hoàng tử mang binh trấn áp, không chỉ đả kích nguồn thế lực kia đến nổi đều không còn lại ai, còn đề cử một người vô cùng thân cận với Đại Thuận, hầu như có thể tính là người của mình, trở thành quốc quân lên đài, cho tới lúc Cô Mặc tây giới trở thành Tứ phiên quốc Đại Thuận thì bên trong thật nghe lời nên cũng là một cái bớt lo.

 

Lần đó, Cửu hoàng tử đã được gọi là Chiến Thần, nhưng Nam giới dù sao cách khá xa, cảm xúc đối với chuyện này cũng không quá sâu.

 

Nhưng hôm nay, Cửu hoàng tử Chiến Thần oai phong trong nháy mắt nhen lửa ở phía nam, nhen lửa ở thành Sa Bình, mọi người đều có chút choáng váng.

 

Có người nói:

-“Chẳng lẽ Cửu điện hạ đúng là thiên thần hạ phàm? Bằng không hắn từ kinh đô đến nam giới, con đường hành quân xa như vậy, người kiệt sức, ngựa hết hơi, vì sao nghỉ cũng không cần nghỉ ngơi là có thể lập tức triển khai thế tiến công Cổ Thục? Nếu không là thần tiên, ai có thể làm được?

 

-“Đúng đấy! Không có nghe vị quan gia này nói sao, tường thành thành Sa Bình đều sụp đổ, chúng ta ở tại Lan châu lâu như vậy, đều biết tường thành thành Sa Bình cao bao nhiêu dày bao lớn hả! Cửu điện hạ lại có thể đẩy ngã tường thành?

 

-“Không phải đẩy, là tiếng nổ ầm ầm kia đấy!

Có người sửa lại,

-“Đó là thiên lôi, chỉ có thiên thần mới có thể nắm thiên lôi ở trong lòng bàn tay đấy! Thiên lôi nổ vang, đừng nói là một cái thành Sa Bình nho nhỏ, chính là toàn bộ nhân gian đều phải run chuyển theo!

 

Mọi người đối với cách giải thích đơn giản này không thể không tán thành, liền từng người từng người hướng về phía nam quỳ xuống, không ngừng mà hô to:

-“Cửu hoàng tử, thiên thần hạ phàm! Cửu hoàng tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!

 

Cái quan sai kia nguyên vốn là muốn chạy tới phủ tri châu báo tin cho Quý Lăng Thiên Quý đại nhân, cũng ở bầu không khí như thế này bị cảm hoá, đã quên chính mình vốn là phải làm gì, theo mọi người đồng loạt quỳ xuống, không ngừng mà hướng về phía nam kia dập đầu.

 

Thậm chí tâm tình của hắn so với những người dân này còn càng kích động hơn, bởi vì hắn từng tận mắt thấy thành Sa Bình bị diệt, tận mắt thấy thần võ của Cửu hoàng tử. Đừng nói những người dân này cảm thấy Cửu hoàng tử là thiên thần, hắn đối với chuyện này cũng tin tưởng không nghi ngờ!

 

Trong lúc nhất thời, hầu như toàn bộ người thành Lan Châu đều quay về phương hướng của Huyền Thiên Minh mà liên tục lễ bái, bao gồm những quan binh thủ thành trên tường thành Lan châu, cũng không khống chế được tâm tình kích động, dồn dập quỳ xuống.

 

Thực sự là quá kích động lòng người, Cổ Thục rục rà rục rịch nhiều năm, mấy lần nỗ lực đột phá bờ nam hướng về Đại Thuận trêu chọc, lúc Bát hoàng tử đóng tại đây, đều cho áp chế trở lại, cuối cùng cũng chiếm lĩnh nhưng vẫn nằm ở việc không ai quản lí nổi hỗn loạn ở khu vực phía nam. Nhưng vậy cũng là phải dùng thời gian mấy năm, làm sao như Cửu hoàng tử trong đêm công thành làm đến chấn động như vậy.

 

So sánh với Huyền Thiên Minh, nguyên bản ở trong lòng mọi người vẫn tính là Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc thần võ quả thực là khiếp nhược, chỗ nào cũng không sánh nổi với Cửu hoàng tử, sức chiến đấu kém không phải vấn đề mấy đoạn, mà là một người trên trời, một người dưới đất. Nếu nói là trước đây bọn họ kính Bát hoàng tử làm tướng, vậy thì bây giờ liền kính Cửu hoàng tử là thần, trong lòng hết thảy người nam giới là thiên thần! Chiến Thần!

 

Càng có người nhìn rõ ràng hơn, Cửu hoàng tử chỉ là mang theo mười vạn binh mã của chính mình từ kinh đô tới xuất chiến, cũng không có mang theo vốn có ba mươi vạn đại quân của bờ Nam, mà ba mươi vạn người đó cũng không có giác ngộ, chỉ ở phía sau quan sát, cũng không có người nói tiến lên hỗ trợ, còn ở thời điểm thiên lôi oanh thành sợ đến chạy trối chết.

 

Trong lúc nhất thời, mọi người đối với ba mươi vạn đại quân bờ nam hết sức xem thường, thậm chí đối với Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc cũng liền mang theo xem thường.

 

-“Đây chính là binh của Bát hoàng tử sao? Làm sao cùng binh của Cửu hoàng tử cách xa nhiều như vậy?

 

-“Binh phàm nhân làm sao có thể so với thiên binh, nói chung chúng ta toàn lực ủng hộ Cửu hoàng tử là được rồi, hoàng thượng phái Cửu hoàng tử tới đây, rõ ràng chính là không tín nhiệm Bát hoàng tử nữa. Hắn đóng giữ ở nam giới nhiều năm như vậy cũng không thấy có tiến triển gì, đến là thuế má ở nam giới chúng ta thì tăng gấp mấy lần, tướng quân như vậy sớm một chút rời đi đối với chúng ta mà nói lại là chuyện thật tốt.

 

Huyền Thiên Minh còn không biết, hắn toàn lực công thành đối với bá tánh Lan châu đã tạo thành rung động thật lớn, càng là không biết hành động đầu tiên của hắn đã hầu như thu hoạch lòng người toàn thành. Lúc này hắn còn mang người tiếp tục truy kích tàn quân Cổ Thục, vẫn đuổi theo ra thành Sa Bình lại đi thêm mấy chục dặm về phía nam, lúc này mới ngừng lại, mà toà thành thứ hai của Cổ Thục thành Tuyệt Bình đã có thể thấy được ở xa xa.

 

Hắn không có tiếp tục tấn công về phía trước, mà là vung tay, dẫn người rút về Sa Bình, đồng thời tìm nơi đóng trại ở mười dặm phía nam thành Sa Bình, đồng thời lệnh tướng sĩ của mình lập tức tiếp nhận cả tòa thành Sa Bình, khắc phục hậu quả cùng công tác thống trị.

 

Trong thành Lan Châu, tại cửa Phượng phủ, bắp chân Phượng Cẩn Nguyên không ngừng mà run cầm cập, đứng đều sắp đứng không được, trong miệng không ngừng mà nhắc tới:

-“Xong, xong rồi, Cửu diêm vương vừa đến, phía nam thật sự xong rồi!

 

Bên ngoài cửa phủ có bá tánh quỳ ở trên đường nghe lời này, mang theo tức giận hỏi:

-“Ngài đang nói cái gì? Cửu điện hạ tới là mang hy vọng cho nam giới chúng ta, cái gì gọi là phía nam thật sự liền xong hả? Lời này của ngài là có ý gì?

 

Trong lòng Phượng Cẩn Nguyên cũng có hờn dỗi, phẫn nộ rên một tiếng lớn tiếng nói:

-“Ngươi biết cái đếch gì!

 

Sau đó vung tay áo một cái, cố nén bước chân run cầm cập, đi trở lại trong viện.

 

Phó Nhã lại vẫn như cũ đứng ở cửa phủ theo bách tính đồng thời nhìn về phía nam, tuy nàng không có quỳ, tâm tình lại hết sức phức tạp, một lúc là chấn động, một lúc lại là mê man, một lúc là mừng rỡ, một lúc lại đã biến thành bi ai.

 

Từng tiếng Cửu hoàng tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế làm cho nàng cảm thấy linh hồn của chính mình đều đi theo nổ vang lên, thật giống ngoài thành từng tiếng nổ vang kéo không chỉ là một mảnh đất trời nam giới, còn kéo theo cả tâm tình nàng.

 

Phượng Cẩn Nguyên hét nàng một tiếng:

-“Ngươi không trở lại, còn đứng ở nơi đó làm gì?

 

Lúc này Phó Nhã mới lấy lại tinh thần, dưới chân lại không có động, chỉ là đáp lại:

-“Ta nhìn một chút.

 

Sau đó không để ý tới Phượng Cẩn Nguyên, một lòng một dạ nhìn kỹ hướng nam, lại có chút chờ đợi tiếng nổ vang rền như vậy lại vang lên mấy lần, làm cho nàng lại cảm thụ một phen.

 

Đáng tiếc, tiếng nổ đã ngừng, dần dần, có tin tức từ cửa thành nam truyền đến:

-“Cửu hoàng tử đã chiếm lĩnh thành Sa Bình, đại quân Cổ Thục chạy trốn, thành Sa Bình là của Đại Thuận chúng ta rồi!

 

Mọi người từng trận hoan hô! Nhưng cái hoan hô kia với người bên trong Phượng phủ mà nói, lại là hết sức chói tai, ngay cả Diêu thị đều trùm kín chính mình ở trong chăn, một câu đều không muốn tiếp tục nghe.

 

Huyền Thiên Minh mang theo đại quân từ bỏ truy địch, trở lại trong thành Sa Bình, noi theo lần trước không giống với đóng bên trong Thiên Chu, trong đại quân tạm thời không có phó tướng, do tướng lĩnh Thần Cơ doanh Tây Phóng cùng Hà Cam hai người phụ tá Huyền Thiên Minh xử lý quân vụ, không người đưa ra dị nghị.

 

Có tướng sĩ đánh đến sung sướng, thấy không lại tiếp tục truy, lớn tiếng mà hỏi:

-“Tướng quân, tại sao chúng ta không tiếp tục truy đuổi?

 

Huyền Thiên Minh lắc đầu, không hề trả lời, chính là Tây Phóng nói câu:

-“Cũng không nhìn xem trước mắt là giờ nào, lại đuổi tiếp trời đã sáng rồi, đợi đến ngày mai mặt trời vừa mọc, các ngươi liền biết vì sao chúng ta không truy đuổi, đến thời điểm đó đừng khóc không chịu đánh!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 896:

☆, Nóng bức tập kích...

 

Lời Tây Phóng nói chẳng khoa trương chút nào, sáng sớm hôm sau khi tia sáng mặt trời đầu tiên tại thành Sa Bình tràn ra thì, bọn tướng sĩ này chân thực khóc.

 

Quá nóng! Nóng đến chịu không nổi!

 

Tuy nói từ lúc tiến vào La Thiên Phủ, sóng nhiệt cũng đã bao phủ tới, nhưng tốt xấu coi như có thể chịu được, không đến nỗi như thành Sa Bình bên này nóng đến căn bản là không chỗ trốn được.

 

Huyền Thiên Minh nói cho bọn hắn biết:

-“Ngăn cách giữa Cổ Thục với Đại Thuận là bờ Nam, thoạt nhìn không bắt mắt, nhưng bờ Nam là một cái cách nhiệt tách ra Đại Thuận và đại mạc. Hoặc là các ngươi cảm thấy nhiệt độ Lan Châu cùng với bờ Nam còn có thể tiếp thu, thế nhưng nhất thời chân chính tiến vào khu vực đại mạc, một khi tiến vào cảnh nội Cổ Thục, loại nóng này rất khó khăn thừa nhận. Sở dĩ Bổn vương lựa chọn trong suốt đêm qua nhanh chóng tấn công đệ nhất thành Cổ Thục, là vì thừa dịp trong lúc ban đêm mát mẻ, tại lúc các ngươi còn chưa có bị thời tiết nóng tập kích, thời điểm thân thể còn chưa xuất hiện trạng huống nóng bức, chúng ta dùng cường thế đoạt một thành, với Cổ Thục mà nói là một loại kinh sợ. Đồng thời, cũng tranh thủ cho đại quân của chúng ta qua được một kỳ, giúp bọn ngươi thuận lợi vượt qua cửa ải nóng bức này.

 

Khi hắn nói xong lời này, mọi người đối với cách nói này còn không có đặc biệt tín phục, tuy nhiên đã nóng đến chịu không nổi, nhưng nghĩ sao cũng không đến mức thân thể sẽ gặp sự cố, thậm chí vấn đề lớn đến không cách nào ra chiến trường đi đánh giặc.

 

Thế nhưng cách nghĩ này cũng không có kéo dài, trong buổi trưa ngày này, đã có số lượng lớn tướng sĩ bắt đầu đi tả, bắt đầu bị cảm nắng, thậm chí bắt đầu ngất. Thậm chí bao gồm chính Huyền Thiên Minh, nếu chẳng phải ngầm vận nội lực tản bớt nóng, sợ là cũng sẽ không đỡ nổi từng trận sóng nhiệt trong đại mạc này.

 

Cổ Thục là quốc gia biên giới thứ nhất của đại mạc, bởi vì chưa có quá thâm nhập đại mạc, cho nên lĩnh vực quốc thổ trái ngược với tiểu quốc trong đại mạc mà nói vẫn là lớn hơn nhiều, tổng cộng có mười hai toà thành trì, khu vực kinh thành ở lệch về phía nam trung tâm, sau tòa thành thứ tư.

 

Thành Sa Bình rất gần Đại Thuận, tuy còn không có tại trung tâm đại mạc, nhưng trong và ngoài thành cũng đều bị đất vàng vây quanh. Chẳng qua phần lớn mặt đất trong thành vẫn là rải gạch xanh, những gạch xanh này rõ ràng cho thấy đào lấy được từ Đại Thuận, chỉ vì không đến nỗi gió lớn nổi lên, người trong thành căn bản không ra khỏi cửa.

 

Trong đại mạc, thủ đô của mỗi một toà thành là xây bên sông, có thể nói, người đại mạc vô cùng mẫn cảm và chuẩn xác tìm kiếm nguồn nước, bọn hắn phụ thuộc vào những nguồn nước này mà sinh tồn, vì bảo vệ nguồn nước, gần như tất cả thành trì quốc gia đều sẽ vây quanh bảo hộ dòng sông ở trong thành, hơn nữa dọc theo dòng sông cũng có trọng binh canh giữ. Có thể nói, nguồn nước là cư dân đại mạc dựa vào để an sinh lập mệnh, sơ sẩy không được.

 

Trong thành Sa Bình cũng có một dòng sông, dân chúng Sa Bình là nương theo dòng sông. Kỳ thực dân chúng Sa Bình đối với sự chiếm cứ của Đại Thuận cũng không có bao nhiêu phản cảm, bọn hắn ở vốn rất gần Đại Thuận, trước đây thời điểm Cổ Thục thần phục Đại Thuận, mậu dịch qua lại ở biên giới giữa hai quốc gia là mười phần phức tạp, luôn có thương nhân Đại Thuận đi tới thành Sa Bình thu mua đặc sản của bọn hắn, nói thí dụ như hoa quả đặc hữu trong đại mạc, hương liệu, cùng với những thịt khô ăn ngon bọn hắn chế luyện. Cũng giới hạn ở cảnh nội Lan Châu cùng với La Thiên Phủ, dĩ nhiên sinh lòng ngóng trông đối với Đại Thuận.

 

Sau khi đại quân Huyền Thiên Minh vào thành cũng không có tiến hành phá hủy kiến trúc, càng không có lại hãm hại dân chúng, trừ đi đại quân Cổ Thục chạy trốn dẫn tới rối loạn ra, tòa thành này gần như với lúc trước không khác biệt gì!

 

Thậm chí tự mình Huyền Thiên Minh mang theo tướng sĩ điều kiện thân thể khá tốt chút cùng vào thành đi quét tước, hơn nữa cũng là trọng điểm bảo vệ con sông kia.

 

Dân chúng thành Sa Bình nhìn thấy tướng sĩ Đại Thuận giảng đạo lý thông nhân tình như thế, cũng không sợ hãi, dồn dập từ trong nhà đi ra ngoài, mang theo công cụ vẩy nước quét nhà đến hỗ trợ, buổi trưa còn mời các tướng sĩ vào nhà ăn cơm.

 

Thậm chí có dân chúng đã không kịp chờ đợi hỏi:

-“Có phải sau này Sa Bình chúng ta là do Đại Thuận quản lý không? Vậy lúc chúng ta qua lại giữa Cổ Thục cùng Đại Thuận, phải chăng sẽ không còn hà khắc như trước đây?

 

Người này vừa vặn hỏi Hà Cam, Hà Cam khó giải:

-“Trước đây rất hà khắc sao?

 

Người nọ gật đầu:

-“Phải đấy! Tuy nói trước đây thời điểm không có đánh trận, giữa hai nước cũng cho phép quan hệ giao dịch, nhưng vừa đến thuế má quá nặng, mỗi khi kiếm được mười lượng bạc, sẽ bị trừ đi năm lượng, tính ra cũng là kiếm tiền rất khổ cực. Thế nhưng bất kể là từ Đại Thuận đến Cổ Thục, hay là từ Cổ Thục đến Đại Thuận, trước tiên đều phải đi đến quan phủ lập hồ sơ, sau đó từ quan phủ cấp cho chứng minh thông hành, lúc này mới có thể đi qua biên giới. Thế nhưng tối đa chỉ là mười ngày, trong đó còn phải đi qua đại mạc bờ Nam, chúng ta chỉ là cưỡi lạc đà vội vã mà đi, dừng lại tại cảnh nội Đại Thuận cũng không mấy ngày.

 

Hà Cam gật đầu,

-“Thì ra như vậy. Trước mắt thành Sa Bình mới vừa chiếm đóng, quan hệ giao dịch hẳn là phải đợi thêm một thời gian mới có thể khôi phục, chẳng qua Sa Bình đã đưa về bản đồ Đại Thuận, thương nhân qua lại giao dịch hẳn là không cần phiền toái như vậy. Lát nữa ta sẽ nói chuyện với chủ soái chúng ta, hỏi thử ý kiến của ngài ấy, hết khả năng để cho các ngươi thuận tiện một chút.

 

Người nọ nghe xong rất vui mừng, liên tục cho Hà Cam uống nhiều một chút rượu trái cây bọn hắn đặc chế, nói là có thể giải bớt thời tiết nóng.

 

Mấy ngày nay, bận nhất là Tùng Khang cùng mấy vị quân y khác. Quá nhiều người bị cảm nắng, Tùng Khang hận có thể không ngủ để cứu trị. Thế nhưng không được, tại dưới điều kiện như thế này, hắn cũng không thể cậy mạnh, phải ăn được uống được ngủ được, như vậy mới có thể bảo đảm thể lực.

 

Dù sao trước đây hắn là người Bắc giới, cũng đã quen với băng hàn, đối với nóng bức quả thực ứng phó tương đối quá sức. May nhờ Huyền Thiên Minh cũng tốt, tướng sĩ khác cũng tốt, đều biết lúc như thế này ai khổ cũng không khổ bằng mấy vị quân y này, một khi các đại phu ngã xuống, những tướng sĩ kia lại càng không có người cứu chữa. Vì thế, trà lạnh cũng là trước tiên nhường cho bọn Tùng Khang uống đủ, thậm chí Tây Phóng mời được vài nha đầu địa phương, giúp đỡ quạt cho bọn Tùng Khang, đi đâu quạt ở đó, tốt xấu có thể có chút gió.

 

Tùng Khang cũng không chối từ, người khác cũng không dị nghị, bởi vì mọi người đều rõ ràng đạo lý nhất định phải bảo đảm thể lực quân y.

 

May mà lúc trước Phượng Vũ Hoành chuẩn bị cho đại quân không ít thuốc, còn là thuốc tây, rất tiện mang theo, hạn sử dụng rất dài. Trong đó quá nửa là nhằm vào nắng nóng, thuốc thổ tả, thuốc giải nắng đều có không ít.

 

Tùng Khang ấn nhu cầu phân phối ra, để bảo đảm một viên thuốc cũng không thể lãng phí. Đồng thời, hắn cũng đề nghị Huyền Thiên Minh mời vài đại phu địa phương tới hỗ trợ, dù sao bọn hắn chữa trị chứng bệnh thế này càng thuận buồm xuôi gió, bản địa cũng có một chút dược liệu đặc hiệu cùng đồ ăn đặc thù tương tự rượu trái cây tự nhưỡng vân vân, dùng để giải nắng rất tốt.

 

Trải qua mấy ngày bận rộn, cuối cùng các tướng sĩ bị trúng nắng đã được hóa giải, Huyền Thiên Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Cho đến lúc này, các tướng sĩ mới mừng thầm tướng quân của bọn hắn thật là liệu sự như thần, thừa dịp bọn hắn mới đến, lại là vào đêm tiến vào bờ Nam, nhiệt độ ban đêm và ban ngày ở đại mạc chênh lệch quá lớn, bọn hắn thừa dịp mát mẻ đánh một trận hoàn mỹ, hơn nữa có Thần Cơ doanh dùng cái loại gì đó đáng sợ gọi là “Lôi” dọa cho đại quân Cổ Thục tè ra quần, lúc này mới cho bọn hắn có cơ hội thở dốc và thích ứng.

 

Cũng không biết mấy ngày đại quân Cổ Thục mới có thể hòa hoãn lại, mọi người nghĩ đến hình dáng các tướng sĩ Cổ Thục bị dọa liền cảm thấy đã nghiền, trong lòng càng là bội phục sát đất chủ soái nhà mình cùng với vương phi tương lai còn xa tại Quận Tế An.

 

Không ra ngoài dự liệu của tướng sĩ Đại Thuận, chân thực đại quân Cổ Thục trong chiến dịch đêm đó bị sợ choáng váng, doạ điên rồi, thế cho nên đều binh lùi tới thành Tuyệt Bình mấy ngày, vẫn không có trì hoãn qua sức lực này.

 

Thượng tướng quân Cổ Thục Bích Tu trở lại thành Tuyệt Bình liền bệnh nặng một hồi, sinh bệnh còn ngủ không yên, bởi vì hắn chỉ cần nhắm mắt lại, bên tai sẽ theo thói quen có loại  vang vọng rầm rập, chấn động đến mức hắn từng đêm từng đêm ngủ không yên.

 

Bích Tu thân là tướng quân Cổ Thục, bao nhiêu năm rồi vẫn rất được quốc quân Cổ Thục coi trọng, còn giao hảo với Bát hoàng tử Đại Thuận.

 

Thậm chí một loạt kế hoạch giúp đỡ Bát hoàng tử thượng vị mà tấn công Đại Thuận cũng là hai người lập ra, sau đó từ hắn thượng báo quốc quân Cổ Thục, cũng mạnh mẽ thuyết phục quốc quân cho đến đồng ý mới thôi.

 

Có thể nói, Bích Tu với Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc hai người chính là chung một phe, hắn tin tưởng chỉ cần Huyền Thiên Mặc ngồi lên rồi vị trí hoàng đế Đại Thuận, địa vị Bích gia hắn tại Cổ Thục nhất định có thể nâng cao một bước, lại tại dưới nâng đỡ của Huyền Thiên Mặc, nhất định Bích gia cũng có thể có thế lực phát triển tại Đại Thuận.

 

Nhưng đáng tiếc! Đánh bàn tính sai rồi, bọn hắn chỉ đoán được sự việc phát triển theo hướng có lợi cho chính mình nhất, lại không nghĩ rằng Đại Thuận phái tới Cửu hoàng tử lại cường hãn như thế.

 

Bích Tu đang bị bệnh, trong lòng mắng to Huyền Thiên Mặc một trận, quái Huyền Thiên Mặc không có sớm nói cho hắn biết trong tay Huyền Thiên Minh lại có ám khí như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng không rõ được thứ đó đến cùng là cái gì.

 

Sau này có người nói là thiên lôi, thậm chí cũng có người nói Cửu hoàng tử Đại Thuận là thiên thần hạ phàm, thế nhưng hắn không tin! Cõi đời này thật có thiên thần sao? Nhưng vì sao thiên thần không tới Cổ Thục hắn?

 

Nhưng nếu không phải thiên thần, vật như vậy lại giải thích như thế nào? Hắn chinh chiến nửa cuộc đời, chưa từng thấy vật đáng sợ kia, lại có thể miễn cưỡng nổ sụp tường thành thành Sa Bình. Không phải lúc đầu tiên nổ vang lại có tướng sĩ liều mạng túm hắn xuống, sợ là hiện tại hắn cũng đã sớm chôn xương ở dưới thành Sa Bình rồi?

 

Bích Tu bị bệnh tại ngày thứ tư trở nên tốt hơn, hắn lập tức triệu tập tất cả tướng lĩnh đến trướng chủ tướng thương nghị quân tình, đám người lần nữa tiến hành phân tích thứ đó, nhưng cuối cùng không có kết quả.

 

Chẳng qua cũng có người thấy rõ hình thái và cách sử dụng cái thiên lôi này, sau khi tường thuật giảng lượt cho Bích Tu nghe, lại lần nữa đề nghị:

-“Nếu không chúng ta nghĩ cách trộm đi!

 

Thế nhưng làm sao trộm chứ?

 

Bích Tu cũng cảm thấy cái phương pháp này không tệ, bớt đến trộm đi ra một cái hai cái bọn hắn nghiên cứu một chút, vì thế trong lòng bắt đầu cân nhắc phương án trộm này.

 

Nhưng đồng thời, lại có người nói:

-“Trừ thiên lôi ra, còn có loại ám khí bọn hắn vẫn cầm trong tay, lúc đó ta quay đầu lại liếc nhìn, lúc ám khí kia phát sinh là dẫn ánh lửa, vô cùng dọa người, người không may mắn bị đánh trúng không còn sống sót, lập tức bỏ mình, thật sự là quá đáng sợ.

 

Bích Tu vỗ bàn một cái, nói:

-“Trộm! Phải trộm!

 

Hắn suy nghĩ một chút, lập tức phân phó:

-“Đi liên lạc Giang phó tướng ở bờ Nam, Bát điện hạ không ở nam giới, chuyện này nhất định phải để hắn nghĩ biện pháp!

 

Bích Tu thân mình khôi phục, thế nhưng lửa giận trong lòng trong lúc nhất thời không cách nào tiêu trừ. Giữ nhiều năm như vậy, thành Sa Bình lại bị người công phá trong một đêm, thậm chí tấn công đến mức hắn bên này sức hoàn thủ đều không có, ngẫm lại rất khó coi. Việc này không che giấu nổi, chẳng mấy chốc ở kinh đô sẽ nhận được tin tức, còn không biết quốc quân nghe được cái này thư từ sau khi phải phát cáu như thế nào, rốt cuộc Bích gia hắn phải tại trong lịch sử chiến công này vẽ xuống một bút khuất nhục.

 

Đêm nay, Bích Tu vọt vào hồng trướng phát tiết, hùng hổ trút tất cả tức giận ở trong hồng trướng, trong một đêm giết chết hai tên quân kỹ... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 897:

☆, Bổn vương ở đây, không có công bằng.

 

Đại quân Huyền Thiên Minh chính thức đóng trại ở mười dặm bên ngoài thành Sa Bình. Đồng thời cũng chia một bộ phận tướng sĩ đóng giữ trong thành Sa Bình, tuy tạm thời còn không có tiến hành tiếp quản phủ nha Sa Bình, nhưng quan sai trong nha môn cũng đã đổi thành tướng sĩ Đại Thuận.

 

Có thể nói, trong ngoài thành Sa Bình cũng đã thành thiên hạ Đại Thuận, Huyền Thiên Minh càng là nhận lời dân chúng Sa Bình, một tháng sau để cho quan viên Đại Thuận vào ở bên này, vì dân chúng Sa Bình thay đổi hộ tịch Đại Thuận, sau khi thay đổi xong mậu dịch qua lại sẽ chính thức khôi phục, lại không cần bất luận cái thủ tục gì, bởi vì Sa Bình đã thành Đại Thuận, hai bên căn bản chính là một quốc gia.

 

Đối với người Sa Bình có ý đi tới Đại Thuận sinh hoạt, Đại Thuận cũng hoan nghênh cũng tiếp nhận, chỉ là hết thảy chi phí cần phải tự gánh vác.

 

Đương nhiên, cũng có dân chúng nam giới muốn tới Sa Bình kiếm sống, bên này cũng giúp đỡ tiếp nhận.

 

Nói chung, Sa Bình không còn là thành trì của Cổ Thục, mà là nhập vào trong bản đồ Đại Thuận, nhưng tạm thời còn chưa có đưa về bất luận cái Tỉnh phủ gì, Huyền Thiên Minh nghĩ, tất cả thành trì Cổ Thục hắn nghĩ trong tương lai tiến hành điều chỉnh lại, mới xây Tỉnh phủ, phân phối người chuyên môn đến quản lý.

 

30 vạn đại quân Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc lưu lại cũng không có bị điều đến Sa Bình, mấy người phải ở lại bờ Nam, chỉ là có một bộ phận người bị triệu hoán tới giúp đỡ Sa Bình tu sửa tường thành. Bọn hắn từ cảnh nội Lan Châu mua gạch xanh, lại dùng lạc đà vận chuyển đến thành Sa Bình.

 

Những người kia vừa bắt đầu cũng không cảm thấy như thế nào, nhưng thành tường này sửa sửa mới phát hiện, không đúng a! Đại quân Huyền Thiên Minh chỉ phụ trách giám công cùng cung cấp phương án xây dựng, làm việc toàn bộ đều là người đại quân bờ Nam bọn hắn đầu này, bằng cái gì?

 

Có người không làm nữa, thẳng thắn ném công cụ trong tay chỉ vào đại quân Huyền Thiên Minh lớn tiếng ồn ào:

-“Sao các ngươi không làm việc?

 

Người của Huyền Thiên Minh khó hiểu hỏi:

-“Không phải chúng ta đang làm việc sao? Không có chúng ta đưa ra phương án, các ngươi biết tường này làm như thế nào sao? Làm việc không chỉ là việc chân tay, còn có một việc gọi là động não, người bên chúng ta làm ra chính là động não. Làm nhanh chút đi, tướng quân nói, hôm nay trước khi chạng vạng phải làm cao như vậy.....

 

Hắn khoa khoa tay,

-“Đêm này thế nhưng không cho các ngươi cơm ăn.

 

-“Dựa vào cái gì?

Đại quân bờ Nam bùng nổ,

-“Trời nóng mà làm việc như vậy, còn không cho cơm ăn, dựa vào cái gì?

 

-“Bằng ngài ấy là Cửu hoàng tử! Nếu các ngươi có ý kiến, đại khái có thể đi nói với Cửu điện hạ, Về phần điện hạ có chịu quan tâm hay không? Còn có kết cục các ngươi nói ý kiến này, nhưng phải nghĩ rõ ràng. Đừng trách chúng ta không nhắc nhở, những công việc này cũng là Cửu điện hạ tự mình phân phối xuống.

 

Đại quân bờ Nam ỉu xìu, Cửu điện hạ, đó chẳng phải Cửu diêm vương sao, ai ăn nhiều chết no dám tìm hắn đi lý luận? Nhưng cứ như vậy mặt trời lên cao tu sửa tường thành, bọn hắn cũng không cam lòng mà!

 

Người của Ngự vương lại giảng sự thật với bọn hắn:

-“Các ngươi đã đóng giữ tại bờ Nam bao nhiêu năm? Đối với chiến sự giữa Cổ Thục đã có bất luận tiến triển gì không? Thế nhưng có bất luận tác dụng thúc đẩy gì chưa? Chúng ta vừa tới đây liền nắm được thành Sa Bình, các ngươi ra nửa điểm sức lực chưa? Chiến tích như vậy các ngươi đi hỏi thử đi, nhìn xem ai có thể sóng vai với tướng quân chúng ta? Uy lực thiên lôi đều gặp chứ? Thứ đó, cho các ngươi thêm ba kiếp, các ngươi làm ra được sao? Liền đầu óc trình độ này, các ngươi không đến tu sửa tường thành còn làm được gì?

 

Những người này cũng không biết là bị sưởi nóng đến mơ hồ hay là bị vòng vo đến mơ hồ, ngược lại nghe nói vậy chỉ cảm thấy người ta nói cũng có đạo lý ha! Vì thế cũng đã không hùng hổ nữa, mà cúi đầu bắt đầu xây gạch. Thỉnh thoảng còn phải chịu đựng đại quân Ngự vương chỉ chỉ chỏ chỏ, rất chịu uất ức.

 

Chẳng qua phải nói lên thiên lôi hôm đó, không cần nói tướng sĩ Cổ Thục, tuy là đại quân bờ Nam của Đại Thuận ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ. Chẳng lẽ đúng là thiên lôi sao? Những tướng sĩ này vừa chồng gạch vừa nghĩ tiếng sấm cuồn cuộn trong đêm ấy, động tác trên tay không khỏi tăng tốc một chút. Cửu hoàng tử không trêu chọc nổi, đây là ý nghĩ thống nhất trong lòng mọi người.

 

Chẳng qua, các tướng sĩ tu sửa tường thành nhận mệnh, thế nhưng phó tướng đại quân bờ Nam lại không nhận mệnh.

 

Giang Tuyển là người thứ nhất dưới quyền Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc, 30 vạn đại quân bờ Nam trừ đi Huyền Thiên Mặc chính là nghe lời của hắn, mà sau khi Huyền Thiên Mặc về kinh đã giao 30 vạn đại quân này cho hắn.

 

Các tướng sĩ cũng ở trước mặt Huyền Thiên Mặc phát lời thề, mặc kệ người đến thống lĩnh đại quân bờ Nam là ai, tâm 30 vạn người bọn hắn mãi mãi cũng là hướng về Bát điện hạ.

 

Đầu trưa nắng này, Giang Tuyển ngang qua cân nhắc kỹ, cuối cùng từ bờ Nam chạy tới thành Sa Bình, cầu kiến Huyền Thiên Minh.

 

Huyền Thiên Minh tại trong trướng Nam Giao của thành Sa Bình gặp hắn. Lúc đó, quỷ y Tùng Khang đang ở bên trong đại trướng của hắn mân mê thuốc chích, buộc kim tiêm dựng thẳng ống tiêm, hắn đẩy ngón cái, có nước thuốc từ mũi kim nhỏ giọt xuống, Giang Tuyển nhìn thấy cơ trên mặt đều co giật. Nhưng đến đều đã đến, chính là không thể bị một quân y dọa cho chạy, vì thế nhắm mắt làm đại lễ với Huyền Thiên Minh, quỳ cũng quỳ, vấn an cũng đã vấn an, nhưng chậm chạp không có nghe tiếng gọi của đối phương.

 

Huyền Thiên Minh chẳng những là tướng quân, lại là hoàng tử, là Vương gia, người ta không gọi lên, hắn cũng không dám chính mình đứng dậy, vì thế đành phải tiếp tục quỳ.

 

Lều lớn này xây trên sa mạc, mặt nền trong lều căn bản chính là đất cát, là nóng bỏng, hắn quỳ rất không thoải mái, nhíu chặt lông mày, suy tư rốt cuộc vị Cửu diêm vương này có ý gì?

 

Huyền Thiên Minh đang xem thư nhà tiểu thê tử hắn viết tới, trong thư nói tới lão Bát làm ra trận tai nạn kia, khiến cho hắn tức quá chừng. Chẳng qua còn nói lên bây giờ Quận Tế An thống trị đã không tệ, hắn lại cảm thấy vô cùng vui mừng. Đã nói, vợ của hắn là có bản lãnh nhất, tới chỗ nào cũng có thể bình định một vùng thiên hạ, cho dù có người cố ý gây sự, trong nháy mắt cũng sẽ bị bãi bình.

 

Hắn xem thư xong, lúc này mới đưa mắt nhìn Giang Tuyển, nhưng không chú ý nghe vừa rồi lúc người ta quỳ xuống tự giới thiệu vấn an, vì thế lại hỏi một câu:

-“Ngươi nói ngươi là ai?

 

Giang Tuyển trong lòng hờn dỗi càng sâu, nhưng cũng không dám phát tác, đành phải lại nói một lần:

-“Thuộc hạ phó tướng đại quân bờ Nam, Giang Tuyển.

 

-“A, phó tướng đại quân bờ Nam.

Huyền Thiên Minh gật gật đầu,

-“Ngươi tới gặp bổn vương, thế nhưng có chuyện gì sao?

 

Giang Tuyển cau mày nói đây không phải vô nghĩa sao? Ngươi nhận binh quyền bờ Nam, tay cầm binh phù đi tới nơi này, đều đã mấy ngày rồi, trừ bỏ không ngừng mà điều người qua tu sửa tường thành cho ngươi, đã làm xong chuyện khác sao? Liền phơi chúng ta ở chỗ ấy chẳng quan tâm, hôm nay nếu ta không đến, phải chăng liền định vẫn lạnh nhạt thờ ơ như thế?

 

Giang Tuyển trong lòng oán thầm, trên miệng cũng không dám nói như vậy, thế nhưng mang theo một chút oán giận nói:

-“Cửu điện hạ, chúng ta cũng là tướng sĩ, nhiều năm vẫn đóng giữ bờ Nam. Từ sau khi tướng quân hồi kinh 30 vạn đại quân ở đây vẫn quần long vô thủ, thật vất vả chờ Cửu điện hạ đến, lại không nghĩ rằng điện hạ tiến công thành Sa Bình cũng không thương lượng với chúng ta thoáng cái, sau khi dẹp xong thành cũng bỏ mặc bọn ta. Các tướng sĩ đều vạn phần khó giải, thuộc hạ chỉ đành mặt dày tới hỏi thăm một chút, rốt cuộc Cửu điện hạ có sắp xếp và suy nghĩ gì với đại quân bờ Nam chúng ta?

 

Hắn tự giác nói rất đúng lý hợp tình, cảm giác hết thảy lý đều ở tại chính mình, không khỏi đầu cũng ngước lên, dáng vẻ rất không phục.

 

Nhưng Huyền Thiên Minh lại vẫn một dáng vẻ lười biếng tựa ở trên ghế trúc, một đôi mắt tràn đầy tà khí nhìn hắn chằm chằm, cũng không nói chuyện, cứ nhìn như vậy, thế nhưng nhìn Giang Tuyển trong khí trời cực nóng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

 

-“Tướng quân đã cầm binh quyền, nên đối xử bình đẳng.” Hắn nhắm mắt lại xuất ra một câu, như là đã dùng hết khí lực toàn thân.

 

Cho tới bây giờ Giang Tuyển mới phát hiện, Cửu điện hạ so với Bát điện hạ doạ người nhiều hơn, cũng không cần nổi giận, chỉ nhìn xem người như vậy cũng như quát mắng người.

 

Rốt cục, Huyền Thiên Minh nói chuyện, nhưng hỏi ngược lại hắn:

-“Ngươi là đang nói chuyện với bổn vương sao? Đối với một lão Bát đã bị cách chức mở miệng một tiếng một tiếng kêu tướng quân, nhưng đối với bổn vương cái tướng quân đương nhiệm chỉ xưng điện hạ, các ngươi đã không hề coi bổn vương là tướng quân, vì sao bổn vương phải coi các ngươi như tướng sĩ? Chẳng qua là một đám trang trí ăn quân lương thôi!

 

Huyền Thiên Minh lại ru rú trong ghế dựa, tìm cái tư thế càng thoải mái, nói:

-“Lại có, bổn vương làm việc, lúc nào đến phiên ngươi nhúng tay? Bổn vương dùng ai không dùng ai, phản ứng ai không để ý ai, lúc nào luận được ngươi tự tính toán?

 

Nói vậy hỏi Giang Tuyển run rẩy toàn thân, cũng ý thức được chính mình vừa mới dẫn theo hỏa giận nói chuyện để người ta xoi mói bắt lỗi, tuy hắn xác thực là cố ý nói như thế, cũng không nghĩ đến Cửu hoàng tử này bản lĩnh bới lông tìm vết mạnh như vậy, không chút nào nể mặt trực tiếp liền chỉ ra, cũng khiến hắn có chút xấu hổ. Thế nhưng...

 

-“Nhưng trước đây Bát điện hạ không phải như vậy.

Hắn lại cảm thấy bản thân nói có lý,

-“Lúc Bát điện hạ làm chủ soái, đối đãi các tướng sĩ là đối xử bình đẳng.

 

-“Đã hoài niệm Bát điện hạ ngươi như vậy, vậy thì đi tìm hắn là được, đi ngay bây giờ! Người đâu......

Huyền Thiên Minh bất chợt hét lớn một tiếng, ngoài trướng lập tức có tướng sĩ chạy vào, chợt nghe hắn lại nói:

-“Bắt tên này tự xưng là cái gì phó tướng 30 vạn đại quân bờ Nam, gọi Giang cái gì ấy nhỉ..... kéo hắn ra ngoài cho bổn vương, khai trừ biên chế, lại đưa người trở lại kinh thành, nhất định phải đưa tới trước mặt Bát điện hạ, để chủ tớ bọn hắn đàng hoàng quen biết nhau, ôm đầu mà khóc một hồi. Cũng không xằng bậy bổn vương đối tướng sĩ bờ Nam một phen thương cảm.

 

-“Cửu điện hạ! Không đúng! Tướng quân!

Giang Tuyển đều có chút lời không được nói, không ngừng khoát tay nói:

-“Tướng quân ngài không thể thế này, cái này không công bằng! Thuộc hạ làm phó tướng nhiều năm như vậy, sao có thể nói cách chức thì cách chức?

 

Huyền Thiên Minh vẫn lắc đầu, nói:

-“Công bằng? Tại chỗ của bổn vương đây, không có công bằng. Thiên hạ này vốn là bất công, nếu ngươi muốn công bằng, thì tự lập cái thiên hạ, nhưng đáng tiếc, ngươi sẽ không có cơ hội. Tự lập thiên hạ, đó là tạo phản, cũng không biết ngươi nói ra lời này, là bản thân ngươi muốn tạo phản, hay là lão Bát chủ - tử ngươi nghĩ muốn tạo phản, bổn vương có thể viết tấu chương chuyển về trong kinh, để phụ hoàng cẩn thận điều tra thêm.

 

Mồ hôi lạnh trên trán Giang Tuyển ròng ròng chảy xuống dưới, Cửu hoàng tử này thế nào là như vậy chứ? Thế nào lại nói không rõ chứ? Căn bản cũng không theo động tác xuất bài a! Hắn cảm thấy mình như là đối với một tảng đá tự động phản xạ nói chuyện, nói một câu đối phương đẩy một câu, đẩy đến tâm phế hắn đều đau.

 

Mắt thấy ngoài trướng lại vào một người, cùng với người vào trước đó, hai người trái phải muốn kéo hắn ra ngoài, Giang Tuyển cuống lên, lớn tiếng gào lên:

-“Cửu điện hạ! Ngài làm như thế là không chiếm được lòng 30 vạn đại quân bờ Nam! Ngươi chính là tay cầm binh quyền, chẳng qua chỉ là cái thùng rỗng, không có ai lại cam tâm tình nguyện nghe lời ngươi! Ngươi làm như vậy, chính là một tên tướng quân thất bại!

 

Hắn là liều mạng kêu gào, dĩ nhiên hận ý trong lòng đối với Huyền Thiên Minh là ngập trời..... Kết quả, đổi lấy đối phương coi như không có vấn đề chút nào, nhún vai cười...

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 21/12/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts