Thần Y Đích Nữ - Phần 293 (901-903)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 901:

☆, Uy nghiêm của Bản vương, không được khiêu khích!!!

 

Đang khi Tây Phóng nói chuyện, Hà Cam cũng lên trước, cầm trong tay một phần danh sách, phía sau còn áp giải hai mươi người bị tóm ra.

 

Chợt nghe Hà Cam tiếp lời Tây Phóng nói:

-“Thấy không, trong hai mươi người này, trong đó sáu tên, là tù binh Cổ Thục đã nhận tội, bởi vì sáu tên bọn hắn từng theo Bát hoàng tử đi đến Cổ Thục bên kia bí mật thương thảo làm sao khởi xướng tiến công Đại Thuận! Ngoài ra còn có ba tên, buổi chiều ngày hôm trước lẻn vào trong đại doanh thành Sa Bình, trộm lấy thiên lôi của chúng ta, hơn nữa sau khi trộm lấy thành công một đường chạy tới hướng thành Tuyệt Bình, đem thiên lôi tiếp ứng cho người Cổ Thục, bị chúng ta đương trường chặn được. Nào cách khác, thì lại ba người kia nhận tội ra! Các ngươi cũng biết, đủ loại hành vi như vậy, đối với Đại Thuận mà nói, gọi là gì?

 

Hà Cam lạnh lùng hỏi, 30 vạn đại quân phía dưới vừa nghe có hơn một nửa người đều cảm thấy hồ đồ.

 

Cái gì gọi là Bát hoàng tử với Cổ Thục còn bí mật thương thảo làm sao khởi xướng tiến công Đại Thuận? Chẳng phải vì Cổ Thục với Đại Thuận từ trước đến nay liền có cừu oán sao? Chẳng phải Cổ Thục chủ động tới tấn công Đại Thuận sao? Thế nào bên trong này còn có chuyện Bát hoàng tử? Bát hoàng tử thế nhưng nguyên chủ tử bọn hắn, nếu như Bát hoàng tử thật làm chuyện như vậy, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, vậy đều là...

 

Trong nháy mắt, một từ tại trong đầu những bọn tướng sĩ này bật ra...... phản quốc!

 

Bát hoàng tử phản quốc, vì sao? Đám người khó giải, dồn dập nhìn về phía Hà Cam.

 

Hà Cam quét mắt mọi người một vòng, lúc này mới lại nói:

-“Các ngươi nghĩ không sai, chính là phản quốc. Hôm nay liền rất rõ ràng nói cho các ngươi, Bát hoàng tử vì một cái hoàng vị, tình nguyện hy sinh tính mạng tướng sĩ, tình nguyện hy sinh an nguy dân chúng nam giới, chỉ vì dùng Cổ Thục cùng mười nước liên minh tiến công, đổi lấy Cửu hoàng tử tại trong chiến dịch này ngoài ý muốn bỏ mình. Đồng thời, Cổ Thục bớt đến còn muốn tàn sát hai thành Đại Thuận, để sản sinh kinh sợ triều đình, do đó để hắn từ trong thu lợi, lại trở lại nam giới đến nâng đuổi Cổ Thục về đại mạc. Có dạng chiến công này, có hoàng vị dễ như trở bàn tay.

 

Đám người nghe được đánh tới hàn chiến, nếu như tất cả này đều là thật, vậy bọn hắn nhiều năm thần phục Bát hoàng tử rốt cuộc người gì a? Vì tư lợi bản thân, lại có thể ném nhiều tính mạng vào, bọn hắn thấy đấy là... Trợ Trụ vi ngược sao?

 

Đám người có chút dao động, nhưng vẫn là không thể tin được, dù sao lời nói của một bên quá mức cực đoan, tuy trong lòng bọn hắn có chấn động, nhưng vẫn là mang theo nghi hoặc sâu đậm.

 

Người bên Huyền Thiên Minh cũng không chỉ nhìn đối phương một lời sẽ tin, chỉ là do Tây Phóng nói cho bọn hắn biết:

-“Bao gồm cả Giang Tuyển ở trong đó, hai mươi mốt người này đến cùng có oan hay không, chúng ta ai nói cũng không tính, thậm chí chúng ta nói ba tên trong đó là bị bắt tại chỗ, các ngươi cũng chưa chắc có thể tin. Hôm nay bản tướng sẽ nói cho các ngươi biết, không chỉ hai mươi mốt người này, trong 30 vạn đại quân còn có kẻ phản bội, chỉ có điều tướng quân chúng ta không nghĩ lại tra cứu, chỉ hy vọng những người kia không bị tìm ra, chính mình giữ chút thể diện cho chính mình, sự việc không có thể làm quá mức. Các ngươi rốt cuộc là người Đại Thuận, quê hương của các ngươi vẫn là Đại Thuận, thân nhân của các ngươi cũng còn tại Đại Thuận! Nếu một ngày Đại Thuận bị man di chiếm cứ, người nhà của các ngươi nên sinh tồn như thế nào? Trong những người các ngươi có thể nghe nói trăm năm trước Cổ Thục cũng từng tiến công Lan Châu, cả đêm đồ thành, giết bao nhiêu con dân Đại Thuận? Gian dâm bao nhiêu nữ tử Đại Thuận? Giết hại bao nhiêu hài tử Đại Thuận? Các ngươi không suy nghĩ vì người nhà của các ngươi một chút sao?

 

Mấy câu nói, nói tới trong đại quân có không ít người đi theo thay đổi sắc mặt, thậm chí có người nhấc lên:

-“Các ngươi quên rồi sao? Tại lúc Bát điện hạ ở đây, xác thực ít nhiều qua lại Cổ Thục, thậm chí có một lần chúng ta còn được thấy tận mắt vài tên Cổ Thục vào soái trướng Bát điện hạ.

 

Hắn vừa nói như thế, mọi người nghe được, bên trong ngay lập tức có người phụ họa,

-“Đúng vậy! Chúng ta đi theo Bát điện hạ nhiều năm như vậy, đâu còn có thể không biết hắn vẫn bí mật qua lại với Cổ Thục? Lúc trước thời điểm Cổ Thục còn chưa có đối nghịch với Đại Thuận đảo mắt, qua lại cùng lui tới, cũng coi như giao lưu bình thường. Thế nhưng từ lúc thế cuộc hai bên từ từ khẩn trương, thế nhưng Giang phó tướng lại đi về phía nam thiệt nhiều lần.

 

-“Phải đấy! Đừng nói qua lại, ngay tại lúc này, trong hồng trướng trong doanh trại vẫn có vài cô nương Cổ Thục, vậy cũng là không cho phép chúng ta dùng.

 

-“Không cho phép chúng ta dùng... Ai nha!

Người nói chuyện giậm chân một cái,

-“Nhưng chẳng phải những người kia mới có quyền lợi vào hồng trướng nữ tử Cổ Thục?

 

Hắn nói chỉ phía trước, chính là những tên trong hai mươi mốt người bị Huyền Thiên Minh áp đưa tới.

-“Trừ khử bọn hắn, còn giống như có mấy tên, ta mơ hồ có chút ấn tượng.

 

Bên cạnh cũng có người nói:

-“Ta cũng có chút ấn tượng...

 

Vừa nói vừa quay đầu, trong nháy mắt thì nhìn hướng một người đứng cách đó không xa, bất chợt chìa tay chỉ ——

-“Còn có hắn!

 

Người bị chỉ ngẩn ra, nguyên bản gương mặt thoạt nhìn vẫn tính hiền lành, bất chợt phát hiện tàn khốc, một cỗ hung tàn lập tức đến, dường như giống như thay đổi thành người khác.

 

Người này như vậy, những người khác nào có thể không hiểu, trong lúc nhất thời, mọi người đối với Hà Cam Tây Phóng tin đến chín phần mười.

 

Cái gọi là hồng trướng, kỳ thực chính là nơi quân kỹ ở. Trong quân doanh cũng là nam tử, còn đều là trẻ tuổi, nam tử thân thể cường tráng. Bọn nam nhân cũng có nhu cầu sinh lý bình thường, trong quân đội lại có quy tắc, không thể tùy ý rời khỏi đơn vị đi thanh lâu, không thể mang thê tử của mình tòng quân, nhu cầu bình thường này nên giải quyết ra sao? Thì chỉ có lập hồng trướng.

 

Cũng chẳng phải mỗi ngày đều tùy tiện ra vào, lại có người chuyên môn quản sự vụ này phân tổ các tướng quân, bao nhiêu người một tổ, bình quân xuống mỗi người một tháng đều được chia hai lần, cũng xem như nhân đạo.

 

Trong đại quân bờ Nam có mười cái hồng trướng, trong mỗi cái lều đều ở năm sáu cái quân kỹ, trong đó trong một cái lều toàn bộ đều là nữ tử Cổ Thục bên kia đưa tới, tướng sĩ thông thường không thể tìm các nàng tầm hoan, các nàng là chuyên môn cung cấp cho chủ soái phó soái, cùng với một số đầu mục đặc thù.

 

Nghe lời Tây Phóng Hà Cam nói, đám người rất dễ dàng nghĩ đến những quân kỹ Cổ Thục, lại nghĩ đến những người trong ngày thường có thể được đi vào hồng trướng Cổ Thục, chẳng phải hai mươi mốt tên bị chộp tới kia sao! Vì thế, các tướng sĩ cảm xúc giận điểm bị đốt, một đồn mười, mười đồn trăm, đạo lý lần này người người đều truyền toàn bộ, mà tìm những người có thể ra vào hồng trướng Cổ Thục, cũng thành mục tiêu ba mươi vạn đại quân này.

 

Huyền Thiên Minh không ngăn, đã khiến cho bọn hắn từng tên từng tên cắn ra, cuối cùng, lại cắn ra mười lăm tên.

 

-“Cửu điện hạ! Tân tướng quân!

Trong đại quân có người dẫn đầu hô to, vô cùng ủy khuất nói:

-“Chúng ta căn bản cũng không biết Bát điện hạ lại tồn đấy là tâm tư này a! Chúng ta cũng là oan uổng!

 

-“Đúng vậy! Tân tướng quân, xưa nay chúng ta chưa bao giờ muốn phản bội Đại Thuận!

 

Thậm chí có tướng sĩ trẻ tuổi còn lau nước mắt,

-“Nhà ta còn có cha mẹ, ta còn không có cưới tiểu thê tử, tân tướng quân sẽ không coi chúng ta thành kẻ phản bội mà giết chết chứ?

 

Huyền Thiên Minh nhìn một màn này, lại nhìn nhìn những người bị bắt ra, buột miệng hỏi câu:

-“Các ngươi không vì chuyện mình làm mà hổ thẹn sao?

 

Những người kia từng tên từng tên nghiêm mặt, ai cũng không nói chuyện, trong đó có một số là fan trung thành với Huyền Thiên Mặc, đấy là đánh chết cũng sẽ không nói chủ tử một câu không tốt, mà lúc trước những tên bị bắt tại dưới thủ đoạn cưỡng bức của Huyền Thiên Minh có một số đã nhận tội. Trước mắt nghe được Huyền Thiên Minh hỏi như vậy, bọn hắn đều biết mình đã không thể cứu vãn, rơi vào trong tay Cửu diêm vương là đừng nghĩ lại trở mình, từ nay về sau lại cũng không giúp được Bát điện hạ cái gì, cảm xúc vô cùng cô đơn.

 

Giang Tuyển trong lòng rất hận, lớn tiếng nói:

-“Hổ thẹn? Chúng ta tại sao phải hổ thẹn? Chỉ có Bát điện hạ thượng vị, người nhà chúng ta mới có thể sống thật tốt! Mới có thể làm cho mẫu thân thê tử trong nhà như quý phụ trong kinh tiền hô hậu ủng. Nếu như vẫn giống như bây giờ, chúng ta dù cho đánh trận cả đời cũng chẳng qua chỉ là binh, một chút phá quân lương ấy còn chưa đủ người trong nhà ăn uống. Huống chi, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, không chắc một tràng chiến dịch liền không về được, chúng ta mưu đồ gì? Trái phải đều là liều mạng, còn không bằng đi theo Bát điện hạ, vì mình, cũng vì người nhà mưu tiền đồ tốt!

 

Hắn vừa dứt lời này, tương đương với thừa nhận hành động của bọn hắn. 30 vạn đại quân lần nữa sôi trào, đám người đều vạn vạn không thể tưởng được, thì ra đúng là như vậy! Chỉ vì tư dục của chính bọn hắn, mà phải liên lụy nhiều tính mạng người như vậy!

 

Có người bèn hỏi:

-“Các ngươi là có ngày tốt lành, chúng ta đây thì sao? Chúng ta làm binh là vì bảo vệ quốc gia, vì muốn người cả Đại Thuận đều sống thật tốt! Đúng là các ngươi thế nhưng vì tương lai chính mình mà liên lụy mệnh tiểu binh chúng ta! Còn liên lụy mệnh tất cả dân chúng nam giới! Lòng của các ngươi sao thế?

 

Đám người nhiều tiếng khiển trách, thẳng chửi đến bọn người Giang Tuyển máu chó đầy đầu. Thẳng đến những tiếng trách mắng dần dần yếu đi, lúc này Huyền Thiên Minh mới nâng nâng tay, ra hiệu đám người tĩnh lặng. Vì thế, đám người không nói thêm lời nào, từng người từng người ngước đầu, lẳng lặng nhìn vị tân tướng quân này, nghĩ đêm đó thiên lôi nổ vang, chỉ cảm thấy Cửu hoàng tử này quả nhiên chính là thiên thần.

 

Huyền Thiên Minh nói:

-“Hoàng tử đoạt dòng chính không hề ngạc nhiên, có thương tích có chết cũng không kỳ lạ, nhưng bổn vương không hy vọng loại đoạt dòng chính này là phải dùng tính mạng quốc thổ và dân chúng của mình đi làm thẻ đánh đổi. Như vậy coi như thắng, hoàng vị ngồi cũng không an ổn. Mấy người các ngươi, nếu như cũ vẫn tâm tâm niệm niệm nghĩ Bát điện hạ, bổn vương không ngăn, hiện tại có thể xưng tên ra, bổn vương lập tức sai người xóa đi danh hiệu của các ngươi trong đại quân, về sau ngươi chính là một bá tánh  bình thường, là về nhà đàng hoàng sinh hoạt, hay là đến kinh đô tìm chủ cũ của ngươi, cũng có thể. Nói chung, trong đại quân bổn vương không cần người như vậy! Mặt khác, muốn đầu nhập vào Cổ Thục, bổn vương sẽ đích thân đưa các ngươi đến thành Tuyệt Bình, chỉ cần Cổ Thục chịu thu, từ nay về sau các ngươi bỏ đi hộ tịch Đại Thuận! Nhưng nếu là muốn lưu ở Đại Thuận, nếu là muốn lưu tại trong đại quân, vậy thì phải đàng hoàng cho ta, đối với bổn vương không có chuyện gì có thể thương lượng, roi cùng quân quy trong tay bổn vương, cũng chẳng phải dễ dàng có thể khiêu khích!

 

Hắn mở miệng nói chuyện, một luồng uy áp từ trên trời tự nhiên hạ xuống, để 30 vạn người trong đại quân dồn dập cúi đầu. Có người to gan dễ tin hỏi một câu:

-“Tướng quân! Vì sao kể từ đêm chiếm được thành Sa Bình rồi lại không tấn công nữa?

 

Huyền Thiên Minh nói:

-“Tiến công hay không, khi nào tiến công, bổn vương tự có quyết đoán, chủ tướng sắp xếp không cần thiết phải giải thích rõ rõ ràng ràng với mỗi người. Nếu các ngươi quyết định dựa vào, vậy sẽ phải theo quy củ bổn vương, mặc kệ trước đây chủ cũ các ngươi đã dạy dỗ như thế nào, ngươi cũng nên quên đi không còn một mảnh mới tốt. Đúng rồi, gần đây có người hiếu kỳ cái thiên lôi này, nỗ lực đi trộm, vậy hôm nay, bổn vương sẽ để cho các ngươi tận mắt nhìn thấy, cái gì gọi là thiên lôi.....” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 902:

☆, Van cầu ngươi đánh chết ta thôi, mẹ nó quá dọa người!

 

Huyền Thiên Minh luôn luôn hiểu được cái gì gọi là “Kinh sợ”, hắn chưa hề cho rằng chỉ dựa vào há miệng thả chút lời thù hận thì có thể tạo được hiệu quả kinh sợ cao nhất. Trước đây, hắn lựa chọn vung roi, giết người, hiện tại, hắn lựa chọn dùng vũ khí có lợi nhất trong tay mình, để loại “Kinh sợ” này đạt đến hiệu quả lớn nhất.

 

Lựu đạn là Tây Phóng quăng ra, một đạo hình cung duyên dáng cắt qua trên không trung, kéo một vệt tuyến đuôi màu trắng.

 

30 vạn đại quân bờ Nam trơ mắt mà nhìn cái gọi là “Thiên lôi” xẹt qua chân trời, có người theo bản năng đã bịt kín lỗ tai, thế nhưng đôi mắt đều không nỡ nháy mắt. Đến khi đạo thiên lôi này rơi vào trong cát ở xa xa, chợt một tiếng nổ vang, mang theo cát đất tung bay. Trong nháy mắt kia, thật giống như trên bãi cát đã tuôn ra vạn ngàn thần binh, không trung hoàn toàn đều tràn ngập u ám.

 

Cách thật xa nhìn là một chuyện, khoảng cách gần như vậy nhìn lại là một chuyện khác, buổi tối hôm Huyền Thiên Minh công thành ấy, không mang đại quân bờ Nam, mấy người này cũng chỉ có thể ở tại vùng bờ Nam này  quan sát thành Sa Bình, có thể nghe được tiếng vang ầm ầm, có thể cảm thụ được đất cát đều đang khe khẽ run chuyển, thậm chí có người chạy về phía trước một đoạn, vẫn nhìn được tường thành thành Sa Bình bị thiên lôi đánh sập.

 

Hôm nay, rốt cục oai phong của thiên lôi thể hiện rõ ràng ở trước mặt bọn hắn, thời khắc này, người thông minh lập tức ý thức được một cái hiện thực: Có thần khí thế này trong tay, dù cho Cửu hoàng tử không muốn ba mươi vạn đại quân bọn hắn, tấn công Cổ Thục cũng tuyệt dễ như ăn bánh.

 

Cho nên, mấy người phải ngưu bức cái rắm! Người ta chịu thu thì thầm vui đi, lại giống như trước cùng phân cao thấp, chỉ bằng binh phù trong tay người ta, câu nói đầu tiên có thể khai trừ tất cả binh tịch bọn họ.

 

Như trước kia Giang Tuyển nói với bọn hắn không giống chút nào, còn nói cái gì cho dù Cửu hoàng tử đến, không có ba mươi vạn người bọn họ hắn cũng không làm nên chuyện, muốn đối kháng với Cổ Thục, thiếu bọn hắn không được.

 

Nhưng bây giờ thì sao? Đám người thấy rất rõ ràng, ba mươi vạn người này đối với Cửu hoàng tử mà nói, sợ là không chỉ không thành trợ lực, còn muốn trở thành gánh nặng với người ta.

 

Đây là ý nghĩ của người thông minh, có một số người đầu óc phản ứng hơi chậm tý, cũng có ý nghĩ của mình —— thiên lôi thực quá đáng sợ, nếu như lại đối đầu với Cửu hoàng tử, người ta cũng không cần phí bao nhiêu sức, vứt vào trong đám người vài cái thiên lôi, 30 vạn đại quân nghe tới là nhiều, thế nhưng đủ tạc mấy lần?

 

Nói chung, mặc kệ đám người nghĩ sao, Huyền Thiên Minh một cái thiên lôi này là đạt đến hiệu quả kinh sợ, hắn rất hài lòng phản ứng của mọi người, lại như cũ không cho đại quân bờ Nam đi đến Sa Bình, chỉ để bọn hắn trông coi trận địa quê hương đàng hoàng, tạm gác lại ngày sau tiếp thu nhiệm vụ trọng yếu hơn.

 

Mà nhiệm vụ trọng yếu hơn, tự nhiên là vấn đề đóng giữ thành trì tiếp theo. Hắn lưu Tây Phóng ở tại bờ Nam này chỉnh đốn quân vụ, cũng như phải từ trong ba mươi vạn người này lại tuyển ra một số nhân tài đáng đào tạo, không chỉ đại quân cần phó tướng, hắn cũng nhớ tới, tương lai đoạt được thành Tuyệt Bình, vậy người mình bây giờ đóng giữ thành Sa Bình thì sẽ đi đến thành Tuyệt Bình, sau đó rút ra nhân thủ từ đại quân bờ Nam lại đi bảo vệ thành Sa Bình, thay đổi như vậy, cũng không đến mức thành trì thu được sẽ không có ai quản lý.

 

Đương nhiên, như cũ hắn không tuyệt đối tín nhiệm đại quân bờ Nam, lại nhiều phen dặn dò Tây Phóng vạn sự phải chú ý nhiều hơn, lúc này mới lại dẫn người trở lại thành Sa Bình.

 

Ngay cả những người thông đồng phản quốc, sau khi hắn đi, là do Tây Phóng tổ chức, chém giết trước mặt mọi người.

 

Phía trên chiến trường coi trọng chính là cái thực lực, hôm nay Huyền Thiên Minh để bọn hắn nhìn thấy mấy phen thực lực, cũng không sợ lại có người lại được đà lấn tới. Đương nhiên, hắn càng hy vọng còn có người lấy thân thử nghiệm, bởi vì hắn tuyệt không cho rằng trong 30 vạn đại quân, thân tín của Huyền Thiên Mặc chỉ có mười mấy người như vậy. Nhất định còn có, chỉ có điều ẩn núp cực sâu.

 

Những ngày tiếp theo, tuy Huyền Thiên Minh không có tấn công nữa, tuy nhiên không nhàn rỗi.

 

Lúc Phượng Vũ Hoành ra khỏi quận Tế An thì đã cho phi ưng đưa thư cho hắn, hắn biết thê tử của mình đã ở trên đường đến nam giới, vì thế trong lòng càng thêm nắm chắc, cũng sẽ không quá quan tâm hoang phí đạn dược, mệnh tổ thần xạ có thể tiếp tục luyện tập đạn thật.

 

Mà Hà Cam lãnh đạo tổ thần xạ cũng là vô cùng có hiểu biết, luyện tập đạn thật đi bắn bia kia quá lãng phí, dù sao hiện tại ban ngày cực kỳ nóng, các tướng sĩ cả trướng cũng không dám ra ngoài, bọn hắn thẳng thắn ban ngày ngủ, đến buổi tối màn đêm buông xuống liền hết thảy rời giường, một người một con lạc đà chạy đến thành Tuyệt Bình.

 

Nếu muốn luyện thương pháp, vậy thì tìm người sống luyện, không chỉ luyện được càng chân thật, cũng không hoang phí đạn dược dị thường quý giá của mình.

 

Đương nhiên, bọn hắn cũng không biết đạn dược đồ chơi này, Phượng Vũ Hoành là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Không gian có thể tự động bổ hàng, chính là một cái vật nghịch thiên!

 

Dưới thành Tuyệt Bình, tổ thần xạ dừng ở ngoài tầm bắn của cung tên, lại vừa vặn tại trong tầm bắn súng ống. Bọn hắn căn bản cũng không sợ bị lính giữ thành phát hiện, thậm chí còn chỉ lo đối phương không phát hiện, cứ tình nguyện nhìn thấy biểu tình ảo não của người Cổ Thục khi “phát hiện bọn hắn nhưng lại không làm được gì bọn hắn”.

 

Tại dưới sự chỉ huy của Hà Cam, luyện tập thương pháp chính thức bắt đầu, tất cả nòng súng nhắm ngay tướng sĩ thủ thành trên tường thành, một người một súng, hai súng một đôi, thẳng dọa người thành Tuyệt Bình cho điên rồi! Đánh cho tuyệt vọng!

 

Liên tiếp mấy đêm, hàng đêm như vậy, thế cho nên mỗi đêm lúc tướng sĩ Cổ Thục thay phiên cương vị phải đi trên tường thành canh giữ, đều cần sớm viết xuống di thư, còn cần sớm uống một chén rượu tiễn đưa. Bọn hắn đều biết, chỉ cần lên tường thành, chủ yếu sẽ rất khó mà sống sót.

 

Rốt cục có người đưa ra kháng nghị, tại dưới tình huống biết rõ đi lên thì sẽ chết, vì sao người cần phải đi? Không tuân thủ không được sao?

 

Thượng tướng quân Bích Tu giận dữ, trên tường thành của ai không cần đề phòng, ngươi không đi lên canh giữ, vạn nhất quân địch ở phía sau tiến quân đại quy mô thì phải làm sao? Chẳng lẽ thành Tuyệt Bình cũng phải mất?

 

Thật vất vả Cửu hoàng tử Đại Thuận cho bọn hắn một cơ hội thở lấy hơi, bọn hắn vốn muốn đi trộm thiên lôi nghiên cứu một chút, kết quả thiên lôi không trộm được, còn góp người của Bát hoàng tử vào.

 

Bích Tu là nổi giận trong bụng không nơi trút, vẫn cứ ra tử lệnh tướng sĩ nhất định phải đóng giữ phòng thủ tường thành.

 

Các tướng sĩ không có cách nào, làm binh Cổ Thục, phải nghe lời của tướng quân, bọn hắn lên tường thành cũng là chết, không lên tường thành càng chết. Vì thế mọi người khẽ cắn răng, trèo lên tường thành được gọi là một cái lừng lẫy.

 

Suốt cả bảy ngày, binh Cổ Thục thủ thành dưới sự luyện tập của đám người Hà Cam đã chết hơn ba ngàn người. Rốt cục Bích Tu không kềm chế được, thu hồi mệnh lệnh, không lại canh giữ ở trên tường thành, ngược lại tất cả canh giữ ở trong tường, đặc biệt là cửa thành, ở bên trong tường canh chặt chẽ.

 

Thế nhưng thêm qua trận chiến ở thành Sa Bình mọi người đều biết, cái này căn bản là vô dụng, người ta có thiên lôi, trực tiếp nổ sập tường thành, còn dùng va cửa thành cái rắm a!

 

Thế nhưng mọi người không dám nói, Thượng tướng quân phân phó thế nào liền làm như thế đó! Ngược lại chỉ cần một ngày Đại Thuận không đánh đến, bọn hắn liền còn có mệnh thở dốc, một khi Đại Thuận tiến công thành Tuyệt Bình, chỉ sợ có thể còn sống cũng là một xa xỉ.

 

Tổ thần xạ luyện bắn súng bảy ngày, đánh thẳng đến trên tường thành Tuyệt Bình không có một bóng người, các tướng sĩ cảm thấy thật là vô vị, ngày thứ tám lại đến nhìn mấy lần, phát hiện vẫn là không có người, không thể không mất hứng mà về.

 

Trước khi đi vẫn còn bắn lên trên trời vài cái, doạ người trong thành Tuyệt Bình từng người từng người che lỗ tai mặt tuyệt vọng. Bọn hắn cảm thấy Cửu hoàng tử Đại Thuận hiện tại chính là chơi đùa bọn hắn đây, càng là như thế thì bọn hắn càng sợ hãi, còn không đi nhìn một chút một chút, một lần đều đánh tới kinh đô Cổ Thục, như thế quá mẹ nó dọa người!

 

Người Cổ Thục nghĩ sao, Huyền Thiên Minh không xen vào, hắn chỉ là yên lặng mà điểm cái like cho cách làm của tổ thần xạ, kết quả Hà Cam nói:

-“Kỳ thực là học với đại phu Tùng Khang, dùng cơ thể người Cổ Thục tiến hành thí nghiệm sống, hiện tại cảm thấy cách này đặc biệt thực dụng, sau đó chúng ta có thể tham khảo nhiều.

 

Huyền Thiên Minh rất tán thành.

 

Ngày kế, nguyên bản tướng sĩ ở lại Lan Châu đóng giữ phủ tri châu trở lại hai tên, đi tới trước mặt Huyền Thiên Minh bẩm báo nói:

-“Tập thể dân chúng Lan Châu vạch trần trong thành có cái Tế An quận chúa giả, dân chúng thỉnh nguyện, hy vọng tướng quân có thể làm chủ cho bọn họ, một lưới bắt hết một nhà ba người quận chúa giả.

 

Huyền Thiên Minh nhún vai cười,

-“Rốt cuộc rõ ràng được người quận chúa kia là giả sao? Coi như không tệ, nguyên bản bổn vương còn đang suy nghĩ, có phải phải qua ít ngày nữa những dân chúng quanh năm bị lão Bát tẩy não mới có thể hiểu ra hay không chứ! Chuyện này các ngươi trở lại nói với Quý Lăng Thiên đi! Liền nói bổn vương rõ ràng trong lòng đây là chuyện gì, nếu hắn muốn mạng sống, nên tỏ ra thái độ! Ít nhất phải để bổn vương biết, chuyện đến nước này, hắn là như cũ lòng mang cái bát chủ tử của hắn, vẫn muốn tại dưới mí mắt bổn vương bảo đảm tính mạng một nhà già trẻ quan trọng hơn. Bổn vương cũng phải xem thật kỹ, hắn đến cùng có lẽ chẳng phải quan Đại Thuận. Các ngươi nói với Quý Lăng Thiên, nếu như hắn lại trợn tròn mắt nói dối, bổn vương liền móc mắt hắn ra, đầu lưỡi cũng cắt đi, hết thảy ném cho chó ăn.

 

Hai tên tướng sĩ lĩnh mệnh mà đi.

 

Mà khi những câu nói này truyền tới trong tai Quý Lăng Thiên thì, Quý Lăng Thiên đã khóc, vừa lau nước mắt vừa than thầm chính mình mệnh khổ. Bát hoàng tử tại nam giới nhiều năm như vậy, hắn cũng không thể không phụ thuộc vào đối phương mà! Ai bảo người ta cận thủy lâu đài, ngươi không phụ thuộc người ta cũng không được mà! Sẽ thu thập ngươi trước.

 

Nhưng hôm nay, nam giới trở trời rồi, thay đổi chủ, lại còn đổi cái chủ đối lập với Bát hoàng tử. Hiện tại làm sao mà ông lại có cảm giác là bị Bát hoàng tử lợi dụng chứ? Lúc trước thời điểm Bát hoàng tử rời khỏi nam giới hồi kinh đã nói thật tốt đấy! Nam giới phải có chiến sự, nhưng bổn vương nhất định sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp không đến, mà thay đổi lão Cửu đến. Nhưng các ngươi cũng không cần sợ, lão Cửu chẳng qua là đến đánh giặc, ba mươi vạn đại quân trong tay bổn vương sẽ không giúp đỡ hắn, coi như chính hắn dẫn người đến, cũng mang không được bao nhiêu người, thì không tài nào đối kháng với 50 vạn đại quân liên minh Cổ Thục cùng với đại mạc, không đến thời gian vài ngày sẽ bị đánh đến hoa rơi nước chảy. Đến thời điểm đó, nam giới còn phải mời hắn trở lại.

 

Thế nhưng kết quả như thế nào? Cũng không giống với hắn dự đoán mà! Hoàn toàn tương phản nha! 30 vạn đại quân không phải không giúp người ta, mà căn bản là người ta cũng không hiếm lạ: Yêu thích, tuy ông vẫn bị khống chế trong phủ, nhưng vẫn có thể nghe được tin tức, tối đó vùng đất nổ vang cũng là tự mình cảm nhận được, Cửu hoàng tử vừa đến đã trực tiếp chiếm lĩnh thành Sa Bình, cái này cũng thành sự thật. Mặc kệ nhìn từ phương diện nào, Cửu hoàng tử đều cường hãn hơn Bát hoàng tử mà!

 

Hiện tại Quý Lăng Thiên cũng buồn bực, đến cùng tự tin của Bát hoàng tử là từ đâu tới mà nói ra những lời kia? Người Cổ Thục đã rót cho hắn bao nhiêu thuốc mê? Hắn là huynh đệ với Cửu hoàng tử từ nhỏ đến lớn, sao hiểu người ta ít thế kia?

 

Quý Lăng Thiên che mặt mà khóc, cảm thấy bất kể chính mình là có nghe lời Cửu hoàng tử hay không, sợ là muốn bảo đảm cái mạng này cũng không dễ dàng. Với danh tiếng ấy của Cửu hoàng tử, ông hoàn toàn tin tưởng đối phương có thể làm ra loại tá ma giết lừa qua cầu rút ván, mở to hai mắt cứ thế không thừa nhận chuyện ngươi lập công chuộc tội. Hay hoặc là âm dương quái khí đến một câu: “Bổn vương nói chuyện xưa nay thì tính là gì, ngươi có thể tính toán với bổn vương sao?”

 

Ông không thể làm gì người ta, nhưng bây giờ rốt cuộc là phải đánh cuộc một lần, vạn nhất lúc này Cửu hoàng tử liền đáng tin thì sao? Dù sao cũng hơn ông lập tức liền cự tuyệt, sau đó lập tức bị xử tử.

 

Thôi!

 

Quý Lăng Thiên vung tay lên, gọi một đám quan sai nói:

-“Đi thôi! Theo bổn quan tới Phượng phủ một chuyến!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 903:

☆, Một bước sai, cả bước sai!

 

Nói đến, Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc cũng là thật oan.

 

Nguyên bản kế hoạch của hắn cũng không có chỗ sơ suất, nếu như 30 vạn đại quân của hắn không phối hợp, liền trông cậy vào 115000 người Huyền Thiên Minh chính mình mang đi, căn bản không có thể đối kháng với Cổ Thục. Cổ Thục thêm vào liên minh đại mạc, vậy cũng gọi ròng rã năm trăm ngàn người đấy, Huyền Thiên Minh chính là dũng mãnh đi nữa, về nhân số chênh lệch cũng quá khác xa. Huống chi khí hậu đại mạc như vậy, Cổ Thục phàm là đùa giỡn chút tiểu tâm tư, tiêu hao cũng có thể tiêu hao thắng trận đấu này.

 

Tiếc thay, Bát hoàng tử không ngờ còn có Phượng Vũ Hoành cái phần mềm hack này, hỏa lực nặng thế kỷ hai mươi mốt xuất hiện ở thời đại này, tuy là nhân số tướng sĩ Cổ Thục nhiều hơn nữa, khí hậu đại mạc lại nóng bức, trận chiến này chật vật đi nữa, tất cả đều phải đứng dịch sang bên. Với hỏa lực nặng trước mặt, cái thời đại này hết thảy đều phải nhượng bộ.

 

Nguyên nhân như vậy, thế cuộc nam giới sau khi Huyền Thiên Minh đến, hoàn toàn không có phát triển theo suy đoán của Bát hoàng tử trước đây, tất cả tiến triển đều không giống như hắn tưởng tượng, thậm chí là ngược lại. Bao gồm Phó Nhã nước cờ này, cũng là đi được thiên nan vạn nan, trăm ngàn chỗ hở, thế cho nên chuyện đến nước này không thể không khí.

 

Đương nhiên, tất cả cái này, Bát hoàng tử đầu kia còn không có được tin tức, tất cả vây cánh của hắn ở đây phi ưng đưa thư cho hắn đều bị người Huyền Thiên Minh chặn được, thế cho nên Bát hoàng tử xa ở kinh thành đến nay còn đang nằm mộng chẳng mấy chốc Huyền Thiên Minh sẽ chết trong sa mạc.

 

Quý Lăng Thiên mang người ra phủ tri châu, đây là từ sau khi Huyền Thiên Minh tới nam giới, ông lần thứ nhất từ trong cửa phủ mình đi ra ngoài, ấy mà dường như qua mấy kiếp.

 

Trước đây ông đi ở trên đường, tuy nói dân chúng cũng chưa chắc có bao nhiêu kính yêu, nhưng thấy mặt hỏi thật cung kính chờ đợi vẫn có. Nhưng hôm nay bất đồng, dân chúng nhìn ông y hệt nhìn người không quen biết vậy, không thèm để ý. Cái này còn khá tốt, thậm chí còn bịt mũi diễu cợt ông, khoảng cách không bao xa còn có thể “Phi” một cái, biểu đạt mình phỉ nhổ.

 

Càng có người đối với ông chỉ chỉ chỏ chỏ, không chút nào cấm kỵ nói:

-“Thấy không, đây là quan phụ mẫu chúng ta, tri châu Lan Châu Quý đại nhân! Chính là hắn dẫn đầu nhận quận chúa giả kia, chúng ta mới đi theo nhận, chính là hắn cố ý nói dối bá tánh chúng ta, quan phụ mẫu như vậy chúng ta còn muốn hắn làm cái gì?

 

-“Đương nhiên không thể nhận! Quan phụ mẫu hại dân chúng, chúng ta phải nói cho Cửu hoàng tử biết, đổi vị trí tri châu Lan Châu ngồi, tuyệt đối không nên lại tìm một người như hắn, dân chúng Lan Châu không đả thương nổi.

 

Quý Lăng Thiên cúi đầu, cũng không dám phản bác. Ông có thể nói gì đây? Dân chúng nói một chút cũng không sai, chính là ông tại Bát hoàng tử bày mưu tính kế cố ý nói dối đám người tin tưởng Phó Nhã chính là Tế An quận chúa, còn luôn miệng ra dáng theo sát Phượng Cẩn Nguyên kêu tả tướng đại nhân, giờ nghĩ lại, ông đều muốn tát mình hai cái tát, trong lòng đối Bát hoàng tử cùng với một nhà ba người Phượng gia kia hận ý càng nồng.

 

Quý Lăng Thiên bước chân nhanh hơn, khí thế hung hăng liền đi tới cửa Phượng phủ.

 

Lúc này cửa lớn Phượng phủ đóng chặt, bên ngoài còn vây không ít dân chúng, cửa một đống lá cải trắng, trên cửa cũng có rất nhiều trứng gà thối.

 

Mỗi ngày dân chúng đều muốn đi tới một lần, chửi vài câu, vứt chút đông tây, nói chung không thể để cho người nhà họ Phượng dễ chịu.

 

Mà đối với việc này, Phượng phủ chọn lựa vẫn là thái độ lảng tránh, không mở cửa, không trả lời, liền liên tiếp hạ nhân cũng chưa từng ra.

 

Quý Lăng Thiên có chút hối hận, trước đây tặng không ít đồ cho Phượng gia, lại là ăn uống lại là ngân phiếu, chỉ vì có thể để cho bọn hắn tại nam giới sống xác đáng, giống cái phủ quận chúa phủ tả tướng.

 

Nghĩ đến, mấy ngày nay người Phượng phủ không ra khỏi cửa, cũng là dùng đồ dự trữ trước đây hắn đưa tới sinh sống chứ? Sớm biết hôm nay, lúc trước thì không nên quan tâm bọn hắn!

 

Ông mang theo quan sai đi đến trước cửa phủ, hét lớn một tiếng:

-“Phượng Cẩn Nguyên! Mở cửa ra cho lão tử!

 

Dứt lời, còn không nhịn được đạp tới một cước, không đạp cửa không sao, run chân đến mức đau đớn.

 

Đáng chết! Quý Lăng Thiên lại ảo não, lúc trước tòa phủ đệ đây là ông tự thân giúp đỡ chọn, cửa phủ cũng là người của ông một lần nữa tu sửa lại, đặc biệt sửa rất rắn chắc, nếu chẳng phải bởi vì cái này, một cước của ông hẳn là cánh cửa này bị đá văng chứ?

 

Trong Phượng phủ, một tiếng hô to của Quý Lăng Thiên gần như tất cả hạ nhân ở tiền viện đều nghe rõ rõ ràng ràng, có người chạy mau đến hậu viện bẩm báo với Phượng Cẩn Nguyên cùng Phó Nhã, lúc này hai cha con đang ngồi trong thư phòng thương lượng phải làm gì đây, lập trường hai người bất đồng, tranh chấp mặt đỏ tới mang tai.

 

Mấy lần Phó Nhã đều muốn thừa dịp lúc ban đêm chạy trốn, rồi lại khổ nỗi một cô nương dù cho trốn ra phủ, cũng không có cách nào sống yên phận. Hơn nữa khuôn mặt này của nàng lại quá nổi danh tại nam giới, dù cho mang theo mũ che mặt cũng thực sự gây cho người chú ý.

 

Quân thủ thành Lan Châu đều đổi thành người của Huyền Thiên Minh, đối với người ra ra vào vào rất là dụng tâm kiểm tra, nàng không cho rằng chính mình có thể chạy thoát được thành Lan Châu.

 

Hạ nhân kia bẩm báo để cảm xúc hai người lần nữa rơi vào trong sợ hãi, hai người bọn họ ngồi trong thư phòng không ai động, cũng không lên tiếng, hạ nhân bên ngoài còn tưởng rằng bên trong không có ai, lại lập đi lập lại hai lần sau đó mới chạy đi.

 

Không lâu lắm, chợt nghe có tiếng bước chân vội vã đến bên này, lập tức, tiếng Diêu thị vang lên, là đang gọi Phó Nhã:

-“Mau ra đây, thừa dịp mấy người còn chưa có đánh vào phủ, ngươi chạy nhanh một chút!

 

Phó Nhã nhảy dựng thoáng cái đứng lên, cùng lúc đó, cửa thư phòng cũng bị Diêu thị đẩy ra, mặc kệ Phượng Cẩn Nguyên làm sao, trực tiếp liền vọt tới Phó Nhã, một tay nắm chặt lấy cổ tay Phó Nhã, dùng lực mạnh dắt ra ngoài.

 

Phó Nhã có chút sợ, gấp giọng hỏi:

-“Phu nhân đang làm gì vậy?

 

Từ lần trước Diêu thị trở mặt, đã không hề nhận Phó Nhã nữ nhi này, trong chốc lát nói nàng chính là cái Phượng Vũ Hoành ở trong kinh thành, trong chốc lát lại nói nàng là người khác giả mạo ác ý làm nữ nhi mình, cứ không hề lại nhận Phó Nhã, càng không cho Phó Nhã lại mở miệng gọi bà là mẫu thân.

 

Phó Nhã hết cách rồi, từ đó về sau liền đổi giọng chỉ gọi bà là phu nhân, Diêu thị cũng không lại phản ứng nàng. Không ngờ hôm nay đột nhiên lại ầm ĩ lên một màn như thế, trong lúc nhất thời Phó Nhã không hiểu dụng ý của Diêu thị, sững sờ tại chỗ.

 

Diêu thị thấy kéo không nhúc nhích Phó Nhã, trong lòng một luồng khí nóng không nơi trút, nhìn hai bên một chút trong phòng liền còn có cái Phượng Cẩn Nguyên, vì thế lại nói với hắn:

-“Cái gì lại làm tả tướng, cái gì ủng hộ Bát hoàng tử, Phượng Cẩn Nguyên, nhiều năm như vậy, từ đầu tới đuôi ngươi đã từng là một chủ nhân sao? Ngươi đã đối phó qua một việc sao? Lúc trước Diêu gia ta chẳng qua chữa chết một quý phi, tuy nói quý phi đó theo ý người ngoài là được sủng, thế nhưng ngươi cũng không ngẫm lại, từ lúc Vân phi nương nương vào cung, trong hậu cung còn có ai có thể được hưởng sủng ái? Diêu gia bị giáng chức Hoang Châu, ngươi không hỏi cẩn thận một chút đến cùng là bởi vì sao, vội vã liền đưa 3 mẹ con chúng ta rời kinh thành, ngươi cho rằng đấy là đang tỏ thái độ với hoàng thượng à? Ta cho ngươi biết, từ lúc phụ thân ta trở lại kinh thành ta liền biết ngay, lúc trước sở dĩ đưa Diêu gia tới Hoang Châu, là vì hoàng thượng không muốn Diêu gia bị mưu hại trong những âm mưu của Tam hoàng tử, là hoàng thượng bảo vệ Diêu gia ta! Nhưng ngươi thì sao? Không phân tốt xấu liền đuổi chúng ta rời kinh thành, ngươi có biết ba năm kia chúng ta bị bao nhiêu khổ?

 

Hôm nay cũng không biết Diêu thị làm sao, tâm tư rõ ràng, rõ ràng mạch lạc, ngay cả đôi mắt đang nhìn người cũng ít đi cái loại đục ngầu trước kia, thật giống như trong một đêm biến thành người khác, lại biến trở về dáng vẻ vài năm trước mới vừa từ trong núi lớn tây bắc trở về. Vẫn cứ nhu nhược, nhưng cũng biết rõ sai trái, ai cũng không lừa gạt được bà.

 

Phượng Cẩn Nguyên nghe Diêu thị từng câu lên án, tuy sớm đã hiểu rõ năm đó Diêu gia đi Hoang Châu căn bản chính là một loại bảo vệ của hoàng thượng, nhưng chuyện như vậy lại một lần nữa bị nhấc lên, trong lòng ông ảo não cũng càng sâu một tầng.

 

Diêu thị nói không sai! Chuyện này chính ông cũng đã nghĩ qua nhiều lần. Nếu như lúc trước chẳng phải ông nhát gan lại nghĩ đến rất chếch, hơn nữa lão thái phân tích quá không lý trí, ông gần như là không do dự liền đuổi ba mẹ con Diêu thị hạ đường, lại vô cùng lo lắng nâng Thẩm thị thượng vị.

 

Ông tự cho rằng rất thông minh, chuyện này làm được cũng hoàn mỹ, lúc ấy thì một lòng nghĩ hoàng thượng nhất định có thể có điều trấn an ông, kết quả Thiên Vũ đế một chút phản ứng đều không có, cứ coi như không biết chuyện này.

 

Sau này, ông một lòng muốn bồi dưỡng Trầm Ngư, bỏ quên ba năm sau hồi phủ, khi Phượng Vũ Hoành quang mang tất lộ.

 

Giờ nghĩ lại, nếu như ban đầu ở thời điểm Cửu hoàng tử đặt sính lễ với Phượng phủ là ông có thể nhìn thấu quan hệ trong đó, sau đó dùng hết tâm tư tại trên người nhị nữ nhi Phượng Vũ Hoành, vậy Phượng phủ hôm nay, hẳn là biết bao phong quang vô hạn a!

 

Tiếc thay, một bước sai, cả bước sai, ông đầu nhập vào Bát hoàng tử xem ra lại sai!

 

Bây giờ đã không có đường sống quay đầu, Phượng gia đã không còn, Quý Lăng Thiên cũng lựa chọn đối lập ông, nơi này là Lan Châu, ông tứ cố vô thân.

 

-“Thôi!

Phượng Cẩn Nguyên khoát khoát tay với Diêu thị,

-“Ngươi bây giờ nói những lời đó còn có công dụng gì chứ? Nên làm cũng đã làm, người nhà họ Phượng nên chết cũng đều đã chết rồi, mắt thấy liền phải đến phiên chúng ta, xem ra lần đây là thật khó tránh khỏi kiếp nạn, ân oán giữa ta và ngươi, sợ là phải đến âm tào địa phủ đi thôi. Các ngươi lại trong phòng đợi đợi, ta đi đến tiền viện nhìn thử, phàm là có cơ hội tranh thủ được một đường sống, chúng ta cũng liều một phen.

 

Xưa nay Phượng Cẩn Nguyên đều không cảm thấy tử vong cách chính mình gần như thế, dù cho lúc trước bị Diêu thị đâm thành trọng thương, ông cũng không cảm thấy chính mình sẽ chết.

 

Nhưng bây giờ thì khác, kinh thành tốt xấu tính là nửa cái căn của ông, Lan Châu này một phần thế lực ông đều không có, trừ bỏ Quý Lăng Thiên ra, thậm chí ngay cả người quen biết ông đều không tìm ra được.

 

Thế nhưng Quý Lăng Thiên ngất trời, là đầu phục Cửu hoàng tử sao? Người nọ nói tới thế nhưng nhị con rể của ông, cũng không biết ở thời điểm này ông lại chịu thua, lựa chọn dựa vào Cửu hoàng tử còn có kịp hay không?

 

Phượng Cẩn Nguyên mang theo tâm tình như vậy đi tiền viện, mà trong thư phòng, Diêu thị còn nắm tay Phó Nhã túm người ra ngoài, vừa túm vừa nói:

-“Hài tử, sự tình của Phượng gia không có quan hệ gì với ngươi, ta bất kể trong lòng ngươi nghĩ ra sao, đến cùng mục đích muốn đạt thành là gì? Thế nhưng ban đầu bởi vì ta hồ đồ kéo ngươi đến bên này. Bây giờ Phượng gia tai vạ đến nơi, ngươi không cần thiết cùng theo bị liên lụy, chạy mau đi! Thừa dịp Phượng Cẩn Nguyên còn có thể kéo dài một trận, ngươi từ cái sân sau bên kia vượt tường đi, ngươi tuổi trẻ, đi đứng dễ dàng, chỉ cần có thể cơ trí một chút, bảo mệnh không thành vấn đề.

 

Đang khi nói chuyện, Phó Nhã đã bị Diêu thị kéo đến dưới một bức tường cuối hậu viện.

 

Không biết Diêu thị từ nơi nào lấy được một cái nón che mặt đưa cho Phó Nhã, lại thò tay vào ống tay áo, từ trong túi nơi tay áo móc ra mấy tấm ngân phiếu:

-“Đây là lúc ra đi ta vụng trộm mang theo từ trong kinh thành, ngươi cầm đi, nhanh thoát thân đi! Không tài nào trơ mắt nhìn ngươi với người nhà họ Phượng cùng chết.

 

Phó Nhã cái mũi chua xót, không ngờ chuyện đến nước này Diêu thị lại vẫn có thể suy nghĩ cho nàng. Theo bản năng nàng kêu một tiếng:

-“Mẫu thân...

 

Diêu thị ngớ ra, nhưng lại nói câu:

-“Phó Nhã cô nương, đừng gọi ta là mẫu thân, trước đây là ta hồ đồ, là ta quá bướng bỉnh. Nhưng trong lòng ta tinh tường, ngươi... chẳng phải nữ nhi của ta. Nữ nhi của ta ở kinh thành, là Tế An quận chúa..... của Đại Thuận.

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 21/01/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts