Thần Y Đích Nữ - Phần 294 (904-906)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 904:

☆, Diêu thị chết….

 

Diêu thị khó được tỉnh táo, nhưng để Phó Nhã có chút đỏ mặt. Nàng luôn tưởng rằng Diêu thị là hồ đồ, là có chút si ngốc, cho nên mới vô sỉ làm nữ nhi của bà, hưởng thụ tình mẫu tử vốn nên của Phượng Vũ Hoành.

 

Nhưng bây giờ mới biết, kỳ thực Diêu thị không chút nào si ngốc, chỉ là có ít việc bà mang tính lựa chọn tránh đi, không nguyện thừa nhận, lúc này mới tạo ra cục diện hôm nay.

 

Diêu thị đẩy Phó Nhã dẫm lên một cái vại nước bên tường bò đến trên tường, nàng có chút không muốn, vươn tay nỗ lực đi kéo Diêu thị.....

-“Phu nhân, chúng ta cùng đi thôi! Trước mắt tình thế này, ngài lưu lại tám phần mười là không có kết quả tốt. Ngài với Phượng Cẩn Nguyên căn bản cũng chẳng phải vợ chồng, không cần thiết vì đám người Phượng gia của ông ta lại ném chính mình vào. Phu nhân yên tâm, Phó Nhã tuyệt đối sẽ không liên lụy ngài, chúng ta trước rời đi Phượng phủ này, sau đó ngài thì đi tìm Cửu hoàng tử, hắn là vị hôn phu của quận chúa, dù như thế nào cũng sẽ không làm khó ngài - mẹ ruột quận chúa.

 

Phó Nhã van nài khuyên, trong đó cũng mang theo năm phần thật tình, chỉ là năm phần khác thế nhưng hy vọng Diêu thị có thể cũng dẫn nàng đến trước mặt Huyền Thiên Minh, như vậy, nàng có thể còn có một con đường khác có thể đi.

 

Thế nhưng Diêu thị lại lắc đầu, mặt tràn ra tức chết, bà nói:

-“Ta không đi, tuy sớm đã không còn là người của Phượng gia, thế nhưng kết cục hôm nay cũng có một nửa nhân tố từ ta, nếu chẳng phải lúc trước ta quá cố chấp làm bậy, chúng ta cũng không thể đến nam giới này. Mình gây tội cũng phải tự mình chuộc, chính ta gây nhân thì phải chính mình thu ác quả này. Ngươi đi nhanh đi! Dù ngươi tính chẳng phải nữ nhi của ta, nhưng tốt xấu ngươi có một gương mặt giống nữ nhi của ta, cuối cùng ta không nhẫn tâm kéo ngươi vào. Hài tử ngoan, đi mau, sau này rời xa thị phi triều đình, tìm một chỗ cẩn thận sinh hoạt, cũng không nên chảy vào trong vũng nước đục này, biết không? Đi mau!

 

Bà nói, thì liền đẩy chân Phó Nhã, nhưng vào lúc này, chợt nghe phía sau một trận tiếng kêu la cùng tiếng bước chân càng ngày càng gần.

 

Diêu thị hoảng sợ quay đầu lại, nhưng thấy Quý Lăng Thiên đã mang theo quan sai vọt vào hậu viện, trừ cung sai ra, còn có người dáng vẻ tướng sĩ, mặt sắc lạnh mà nhìn Phó Nhã đang nằm sấp ở trên chóp tường, lớn tiếng nói:

-“Không thể để cho nàng chạy! Bắt lấy nàng!

 

Quát to một tiếng thế nhưng khiến Diêu thị sợ hãi, bà cái gì cũng không để ý, nhanh chóng dốc sức đẩy chân Phó Nhã, đồng thời nói:

-“Mau! Nhanh chút nhảy xuống, bên này ta còn có thể chống đỡ một trận, ngươi mau chạy đi!

 

Phó Nhã cũng không cần biết gì khác, không khuyên nổi Diêu thị, trước mắt truy binh đã đến dưới lòng bàn chân, mặt Quý Lăng Thiên đằng đằng sát khí, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên đều bị người áp đến, nếu nàng không chạy sợ là ngay cả mạng đều sẽ không bảo đảm.

 

Phó Nhã nghiến răng, đột nhiên tung người, từ trên đầu tường nhảy xuống. Diêu thị trơ mắt nhìn nàng đào tẩu, một dòng nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, tuy biết rõ người này cũng chẳng phải nữ nhi của mình, thế nhưng gương mặt đó khiến bà lưu luyến vô cùng.

 

Bà quay đầu, đối đầu những quan binh xông tới, dang hai tay ra, y hệt con gà mái già che chở hài tử của mình, lớn tiếng nói:

-“Không cho phép người nào thương tổn nữ nhi của ta! Các ngươi muốn tính sổ, ta và Phượng Cẩn Nguyên đều ở chỗ này, nữ nhi của ta là vô tội!

 

Đám quan sai thô lỗ, chứ đâu để ý những thứ này, bọn hắn chỉ biết nguyên bản đàng hoàng mà làm người hầu tại tri châu phủ, nhưng cũng vì một nhà ba người này đến Lan Châu đây, mang theo cái quận chúa giả, mà Quý đại nhân bọn hắn còn chăm sóc một nhà ba người này, lúc này mới làm cho trong ngoài châu phủ không được lòng người. Bọn hắn bị giam trong phủ vài ngày, đã sớm nghẹn một bụng hỏa khí không chỗ phát tiết, hôm nay nghe nói là tới bắt một nhà quận chúa giả, cũng là chà sát hai tay.

 

Có người tiến lên một bước lôi kéo Diêu thị, còn lớn tiếng mắng chửi:

-“Ngươi cái bà tử này! Chỉ bằng ngươi với lão già kia đủ làm gì? Quận chúa giả kia mới là tội phạm quan trọng, chúng ta muốn bắt chính là nàng, ngươi mau tránh ra cho ta!

 

Người kia nói xong, đột nhiên một tay ném Diêu thị đến một bên, Diêu thị đụng vào thân cây, không ngừng ho. Dẫu có như thế này, bà vẫn chịu đựng thân thể không khỏe lần nữa vọt tới, mắt thấy người kia đã giẫm lên vại nước, một bàn tay đều với đến đầu tường, cũng không biết khí lực của bà ở đâu ra, ấy mà vọt mạnh qua ôm chặt chân người kia, miễn cưỡng lại kéo hắn xuống.

 

Phía sau có tướng sĩ bất đắc dĩ nói câu:

-“Diêu phu nhân, người chạy kia chẳng phải nữ nhi của người, nàng vẫn luôn ở đây lừa bịp người, đây là một người giả.

 

Nhưng Diêu thị chứ đâu nghe lọt, bà biết đó là người giả, nhưng bà vẫn muốn bảo vệ mệnh Phó Nhã.

 

Đại hán kia bị kéo xuống, Diêu thị lại về tới vị trí ban đầu, chắn vại nước, không ai nhường ai tới gần.

 

Quý Lăng Thiên cuống lên, lại giằng co như thế nữa, quận chúa giả kia ấy mà chạy xa! Vì thế phẫn nộ quát:

-“Đám phế vật này, một nữ nhân đều không thu thập được! Hôm nay không bắt được người chúng ta liền ai cũng đừng nghĩ sống!

 

Tại dưới sinh tử kích thích, đám quan sai cũng nóng nảy, mấy đôi tay cùng nhau tiến lên lôi kéo Diêu thị, vẫn cứ Diêu thị liền nằm ở trên chum đựng nước đó, liều mạng phải tranh thủ thời gian cho Phó Nhã có thể thoát được càng xa một chút. Quan binh giận dữ, chỉ thấy một người rút ra bội đao, đâm tới Diêu thị.

 

Tướng sĩ phía sau nhìn thấy màn này, lớn tiếng kêu lên:

-“Chậm đã!

 

Nhưng vẫn là chậm nửa nhịp, chuôi đao kia đã đâm thật sâu vào giữa lưng Diêu thị, mũi đao đều lộ ra đằng trước. Vẫn cứ quan sai ấy khi nghe được một tiếng “Chậm đã” này theo bản năng phản ứng, đao vừa đâm đi vào thì lại rút ra, máu Diêu thị trào ra, trong nháy mắt liền nhiễm đầy đất.

 

Phượng Cẩn Nguyên bị doạ mộng rồi, mắt thấy Diêu thị ngã trơn trên đất, ông muốn tiến lên xem thử, nhưng chính mình còn bị áp giải, chỉ đành hô to mấy tiếng:

-“Diêu thị! Diêu thị ngươi tỉnh tỉnh! Không được chết mà!

 

Tướng sĩ áp giải hắn không nhẫn tâm, thả Phượng Cẩn Nguyên ra, ông vài bước vọt tới trước mặt Diêu thị, cũng không có do dự liền bế người lên, ôm vào trong lòng.

 

Diêu thị vẫn còn chút hơi thở, nhưng cũng không chống đỡ được tử khí lan tràn, bà dường như không thấy đau, thậm chí trên mặt vẫn nở nụ cười. Bà nhìn Phượng Cẩn Nguyên, dường như lại về tới mười mấy năm trước khi bà xuất giá, Phượng Cẩn Nguyên là quan trạng nguyên, một thân học vấn cả hoàng thượng đều khen thưởng vô tận, bà tại lúc Phượng Cẩn Nguyên đậu trạng nguyên dạo phố, xa xa nhìn thoáng qua, thì đã phương tâm ám hứa.

 

Là Phượng Cẩn Nguyên trước tiên đề thân, ở trên triều đình cầu với hoàng thượng độc nữ Diêu gia. Nhưng phải nói hôn nhân của bà với Phượng Cẩn Nguyên, Diêu gia là không đồng ý, đặc biệt Diêu Hiển, sau khi điều tra gia thế Phượng gia cùng với cách làm người của lão thái thái trong phủ, vô cùng kiên quyết từ chối.

 

Là bà Diêu Thiên Nhu chính mình khổ sở cầu xin phụ thân đồng ý, còn nói sau này mặc kệ Phượng gia đối bà ra sao, bà mãi không hối hận, đều sẽ cẩn thận lo liệu.

 

Bà lấy chết uy hiếp, Diêu Hiển hết cách rồi, lại tâm thương nữ nhi, chỉ đành đáp ứng. Nghĩ nhà mình tốt xấu ở kinh thành có thể chiếm được dừng chân, tặng nhiều chút của hồi môn, Phượng gia nếu có tâm, liền sẽ không bạc đãi nữ nhi của ông.

 

Cứ như vậy Diêu thị gả tới Phượng gia, lại không nghĩ rằng, Phượng gia ấy mà là đầm rồng hang hổ, từng người từng người đều sẽ ăn người uống máu.

 

Bà hối hận qua, đã từng tuyệt vọng mà cầm thánh chỉ nữ nhi cầu được ly hôn với Phượng Cẩn Nguyên, đoạn tuyệt quan hệ tình nghĩa vợ chồng. Thế nhưng hiện tại bà sắp chết, cũng đã sắp không thở nổi, đột nhiên lại không có hối hận, đột nhiên lại nhớ tới vài năm đầu lúc thành thân, Phượng Cẩn Nguyên đối với bà rất tốt.

 

Diêu thị giơ tay đi sờ mặt Phượng Cẩn Nguyên, người này già hơn rất nhiều, cũng tang thương chán chường rất nhiều, nhưng bà lại như cũ có thể từ trên gương mặt này tìm thấy dáng vẻ quan trạng nguyên trước kia.

 

Bà há miệng, vô lực nói:

-“Ta thật sự đã từng yêu ngươi.

 

Nhưng vừa bất đắc dĩ nói:

-“Tiếc thay, ngươi không quý trọng.

 

Nói xong, không còn nhìn Phượng Cẩn Nguyên, mà đưa mắt về phía mấy tên tướng sĩ vây lại, lại vẫy tay một người trong đó.

 

Người nọ mặt đầy hổ thẹn, ngồi xổm xuống nói với bà:

-“Diêu phu nhân, khi đến điện hạ hạ lệnh, hết khả năng không được thương tổn ngài, thế nhưng... Ngài đây là tội gì!

 

Diêu thị quan tâm chẳng phải chết sống của mình, bà chỉ là phí sức nói với tướng sĩ này:

-“Nói với điện hạ các ngươi, để hắn chuyển cáo với A Hoành, nói... thì nói ta... có lỗi với nàng. Nếu có kiếp sau, nàng không cần làm nữ nhi của ta, ta..... không xứng.

 

-“Không xứng!

 

Hai chữ ra miệng, mắt Diêu thị bắt đầu tan rã, ngửa đầu nhìn trời, cũng không biết bà đang nhìn cái gì. Trên mặt trước sau mang theo nụ cười, đến khi thở ra một hơi cuối cùng thì, Phượng Cẩn Nguyên nghe được bà nỉ non nói:

-“Ta nhìn thấy A Hoành...

 

Rốt cục, tắt hơi, hai mắt vừa nhắm, một giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống, tuyên cáo chung kết cả đời này.

 

Phượng Cẩn Nguyên cũng nhắm chặt mắt, chảy hai hàng lệ. Đi cùng đến tinh, từ Thẩm thị đến Phượng Tử Hạo, lại tới Phượng Trầm Ngư, Kim Trân, còn có lão thái thái, thêm vào về sau Khang di... Hắn đưa đi bao nhiêu người? Một cái Phượng phủ to như vậy, càng để ông chơi đùa gần như tuyệt hậu. Hiện tại Diêu thị cũng đã chết, như vậy... ông thì sao?

 

Không thể cứu vãn, không thể cứu vãn!

 

Phượng Cẩn Nguyên yên lặng ai thán, lúc mở mắt ra lần nữa, thế nhưng nói với Quý Lăng Thiên:

-“Đừng có uy phong! Ta bị Bát hoàng tử bỏ rơi, ngươi cũng vậy. Ngươi ta tất cả cũng là một trong những rất nhiều quân cờ của Bát hoàng tử, có thể dùng sẽ dùng, không thể dùng liền thí, người ta không chút nào lưu ý. Ngươi đừng tưởng rằng hôm nay giúp đỡ Cửu điện hạ bắt ta hắn sẽ đối với ngươi xử lý nhẹ, ta hiểu rất rõ vị hoàng tử này, ta cho ngươi biết, không thể nào! Xưa nay hắn đều không phải một người giữ lời, hắn làm việc chưa từng có kết cấu, nghĩ đến thì liền làm, chuyện gì đó trước tiên hứa hẹn, những điều kia đều là chó má! Huống chi, hôm nay người của ngươi giết Diêu Thiên Nhu, Diêu Thiên Nhu này ngươi biết là ai không? Mẹ ruột chân thực của Tế An quận chúa! Là nữ nhi duy nhất của thần y Diêu Hiển trong kinh thành! Tuy là Cửu điện hạ bỏ qua cho ngươi, Diêu gia cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Quý Lăng Thiên, ngươi nhất định phải chết! Mà ta.....

 

Rốt cuộc là hy vọng sống sót càng mãnh liệt một chút, Phượng Cẩn Nguyên thả Diêu thị ra, đứng dậy nói với bọn quan sai và tướng sĩ:

-“Các ngươi không thể giết ta, mặc dù ta không là tả tướng, nhưng rốt cuộc là cha ruột Tế An quận chúa, trong kinh thành còn có một nữ nhi là chánh phi tương lai của Ngũ hoàng tử, mặc kệ hướng đến cái nào, các ngươi đều không có tư cách giết ta.

 

Đạo lý này Phượng Cẩn Nguyên không nói, các tướng sĩ cũng biết, huống chi Huyền Thiên Minh ra lệnh là đều phải mang Phượng Cẩn Nguyên cùng Diêu thị tới thành Sa Bình, bọn hắn căn bản cũng không nghĩ đến đúng lúc này có cái thương tổn mang tính thực chất gì, nhiều nhất chính là hù dọa hù doạ, sau đó chủ yếu là bắt cái quận chúa giả.

 

Đối với nữ tử kia, nhưng đánh giết tùy ý, Huyền Thiên Minh nói, chỉ chừa đầu người để hắn liếc mắt nhìn là được.

 

Thế nhưng hiện tại Phó Nhã chạy, bọn hắn bên này đã có người đuổi theo, cũng không biết có thể truy về được hay không?

 

Diêu thị cũng đã chết, ngay ở trước mặt bọn họ bị quan sai giết chết, cái này sai... Trở về nên giao phó thế nào chứ? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 905:

, Bệnh tim?

 

Các tướng sĩ đưa ra quyết định cuối cùng là trói Phượng Cẩn Nguyên lại rồi áp giải đến thành Sa Bình, mà Diêu thị phải lập tức đến tiệm mua cái quan tài để đặt vào, cùng nhau nhấc về thành.

 

Quý Lăng Thiên bị Phượng Cẩn Nguyên dọa cho sợ, hơn nữa Diêu thị chết, hắn cũng ý thức được chính mình lần này thật sự là xong đời. Liền đứng ở nơi đó run lập cập, chờ đợi xử lý.

 

Các tướng sĩ cũng không biết nên xử lý hắn ra làm sao, liền thẳng thắn cũng trói lại, tất cả đều mang về thành Sa Bình, bao gồm cả quan binh đã giết người kia.

 

Phượng Cẩn Nguyên vẫn tính có chút lương tâm, Diêu thị nhập quan thì ông tự mình ôm bỏ vào, còn thu dọn tóc của bà và xiêm y một phen, ngực bị thương cũng tìm đại phu đến xử lý qua một chút, không đến nỗi vẫn cứ chảy máu. Sau đó, tự mình đóng nắp quan tài lại, ở bên ngoài dập đầu một cái.

 

Việc này làm đến tình ý chân thành, những tướng sĩ kia nhìn thấy đều thổn thức không ngớt.

 

Khi lên đường, Phượng Cẩn Nguyên một lần nữa bị người trói chặt, ông cứ như vậy, nhảy dựng lên nhìn quan tài của Diêu thị đi ở bên cạnh, tâm tư trong lòng quay cuồng vô tận, hối hận nồng đậm thuận theo mà đến, nước mắt càng không ngừng được rơi xuống.

 

Ông đã từng hồ đồ cỡ nào hả! Hết lần này tới lần khác làm khó dễ Diêu thị và Phượng Vũ Hoành, ai khuyên cũng không nghe, hai con mắt giống như bị che đậy, một điểm đúng đắn đều không nhìn thấy. Nghĩ ông đường đường tả tướng, cũng là người đoạt qua địa vị trạng nguyên, đầu óc phải là nhất đẳng tuyệt hảo, sao trong lúc xử lý việc nhà có thể hồ đồ đến vậy?

 

Phượng Cẩn Nguyên liền có một loại cảm giác, những năm quá khứ kia, có khả năng ông đã bị trúng tà, không phải vậy làm sao có thể cố chấp như vậy?

 

Kèm theo người nhà họ Phượng cũng đều trúng tà, mỗi người bài xích một phòng Diêu thị, cũng không biết, một khi lúc trước lựa chọn thân cận, sau này chính là một cái ánh mặt trời rộng lớn a!

 

Đáng tiếc, Phượng phủ ngay khi đó dưới sự hướng dẫn của ông, từ bỏ ánh mặt trời rộng lớn, đi tới đường nhỏ gồ ghề, cuối cùng, đưa tất cả mọi người đều đi tới đường chết.

 

Bất quá, cũng may ngoại trừ Trầm Ngư kia, đám con gái của ông đều còn sống sót, A Hoành, Tưởng Dung, còn có Phấn Đại, mấy cái nha đầu này còn sống sót, An thị cũng còn thật tốt, cuối cùng việc này cũng coi như là để ông nhìn thấy một tia hi vọng. Chính là có chút bận tâm cái tính tình của Phấn Đại, không chừng một ngày nọ liền làm tức giận nhị tỷ tỷ của nàng, đối với nàng cũng hạ sát thủ.

 

Ngũ hoàng tử tuy đối với Phấn Đại được, nhưng sợ là đối kháng không được hai người Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Minh.

 

Phượng Cẩn Nguyên có chút nóng nảy, ông đặc biệt nhớ tới muốn trở lại trong kinh đi nói với Phấn Đại một tiếng, tuyệt đối không nên làm khó dễ nhị tỷ tỷ ngươi, Phượng gia không còn lại người nào, tỷ muội các ngươi nếu như có thể khỏe mạnh, có thể ở chung hòa thuận, sau này vẫn có ngày sống dễ chịu.

 

Phấn Đại là chính phi tương lai của Ngũ hoàng tử, ông có thể nhìn ra được Ngũ hoàng tử đối với Phấn Đại là chân tâm, chỉ cần Phấn Đại không đối nghịch với Phượng Vũ Hoành, chỉ cần Phấn Đại có thể chân tâm thực lòng nhận cái nhị tỷ tỷ kia, hắn là nam đinh Phượng gia coi như chết, các nữ quyến cũng có thể vẻ vang mặt mày rạng rỡ, cũng không đến nỗi để ông ở dưới cửu tuyền cũng không an tâm được.

 

Đúng, Phượng Cẩn Nguyên biết mình sống không lâu. Ông tìm đường chết tìm đường chết, hiện tại, còn có thể sống đã xem như là cái kỳ tích. Bây giờ ngẫm lại, năm tháng quá khứ, Phượng Vũ Hoành đúng là nể tình ông là cha đẻ bề trên lưu không ít tình cảm, chí ít không tự tay giết ông.

 

Mà ông đây, không biết cảm ơn, ngược lại ở kinh thành tìm đường chết còn làm không đủ, lại làm đến nam giới. Lần này, cũng chạy không thoát, rơi vào trong tay Cửu hoàng tử, ông có thể có vô hạn loại cái chết, Cửu hoàng tử tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.

 

Phượng Cẩn Nguyên thu hồi mắt từ trên quan tài, chỉ nói chết thì cũng đã chết rồi, Diêu thị là vợ cả của ông, nếu như đều có thể chết ở nam giới, chôn cùng nhau cũng không sai, chung quy cũng coi như là đoàn viên.

 

Đời sau nếu còn có thể gặp lại một chỗ, nhất định ông sẽ cố gắng đối bà, lại không cưới thêm bất luận một ai. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trên đường từ quận Tế An đi tới Lan Châu, Phượng Vũ Hoành ngồi ở trong xe ngựa, nguyên bản là đang nhắm mắt định thần, nhưng trong chớp mắt trong lòng truyền đến cực kỳ đau đớn. Loại đau này lại như là có người lấy đao mạnh mẽ đâm vào vậy, đột nhiên xuất hiện, không có bất kỳ dấu hiệu, đau đến nàng không cách nào nhịn được, lập tức từ chỗ ngồi té xuống, trực tiếp lăn xuống trên nền thùng xe.

 

Một tiếng “Rầm” này, dọa sợ Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên, liền ngay cả Ban Tẩu đánh xe đều lập tức dừng xe ngựa lại, sau đó xốc mành đi vào, liếc mắt liền thấy mặt Phượng Vũ Hoành trắng bệch ngã trên nền xe.

 

Chỉ trong nháy mắt, hắn còn tưởng rằng là chủ tử hắn ngủ không cẩn thận té xuống nền xe, nếu thực sự là như vậy, hắn còn có thể chế nhạo một phen. Nhưng đến cùng nghĩ quá đơn giản, chỉ bằng bản lĩnh Phượng Vũ Hoành, coi như ngủ đến say, cũng tuyệt đối không thể rơi xuống trên đất. Huống chi mặt trắng bệch, cùng tay khẩn cấp ôm ngực, không ai biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

 

Ba người vội vàng nâng Phượng Vũ Hoành dậy, một lần nữa thả lại chỗ ngồi, Vong Xuyên thậm chí để tấm đệm xuống phía dưới chỗ ngồi, muốn cho Phượng Vũ Hoành nằm một lúc.

 

Ban Tẩu vội vã hỏi:

-“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

 

Hai nha đầu lắc đầu, cũng không ai biết đây là làm sao.

 

Hoàng Tuyền nói:

-“Cũng không biết vì sao, tiểu thư đột nhiên liền té xuống.

 

Nói xong, lại nhìn Phượng Vũ Hoành một chút, nhưng thấy nàng nhắm chặt hai mắt, dùng sức mà nhíu mày, vẻ mặt hết sức thống khổ, trên trán mồ hôi cũng nhỏ giọt chảy xuống, giống như nước chảy.

 

-“Tiểu thư.

Hoàng Tuyền có chút cuống lên, vừa giúp nàng lau mồ hôi vừa nhẹ nhàng kêu nàng:

-“Tiểu thư, ngài đây là làm sao vậy?

 

Trong chớp mắt đau đớn làm Phượng Vũ Hoành hầu như không thở nổi, thật giống như con dao kia ở trong thân thể đâm vào lại rút ra, loại cảm giác đó thực sự là xót ruột thấu xương lại liền với thần kinh. Hoảng hoảng hốt hốt liền cảm giác mình sắp ngất đi, trước mắt một mảnh mờ mịt, coi như dùng sức mà mở mắt cũng vẫn như cũ là không nhìn thấy bất luận là đồ vật gì.

 

Hiểu rõ nhất thời điểm nàng thật sự sợ sệt, thật giống linh hồn muốn cùng bộ thân thể này tróc ra, miễn cưỡng xé rách. Nàng thậm chí đang nghĩ, có phải là thân thể này vốn không phải là của mình, chiếm nhiều năm như vậy, rốt cục muốn đuổi linh hồn của nàng ra ngoài? Nếu như đúng là như vậy, dù cho nàng là thần y, cũng vô phương xoay chuyển, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chính mình lần thứ hai chết đi.

 

Tiếng kêu của Hoàng Tuyền làm cho bệnh trạng của nàng hơi hơi có một chút giảm bớt, nàng miễn cưỡng bình tĩnh lại, cố gắng hết sức áp chế loại đau đớn này xuống, hơn nữa Ban Tẩu cùng Vong Xuyên còn đang không ngừng mà nói chuyện với nàng, rốt cục, thần trí bắt đầu dần dần khôi phục, tầm mắt cũng rõ ràng một chút, có thể thấy được mặt mấy hạ nhân.

 

Phượng Vũ Hoành thở dài một cái, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Nàng theo bản năng mà nắm một cái, cũng không biết bắt được chính là ai, dựa vào lực liền muốn đứng dậy, lại nghe tiếng Ban Tẩu truyền đến:

-“Vẫn là đừng đứng lên, nằm một lúc đi!

 

Thế mới biết người bị tóm lấy là Ban Tẩu, thế nhưng nàng lắc đầu:

-“Không được, càng nằm càng mơ hồ, ta vừa cảm giác đã ngủ thiếp đi liền tỉnh không được.

 

-“Phi phi phi!

Ban Tẩu không thích nghe nàng nói nếu như vậy, còn là hai tay nắm chặt cánh tay nàng, đỡ người lên dựa vào trên đệm lót phía sau.

-“Đến cùng làm sao vậy?

 

Hắn không hiểu y thuật, nhưng ở trong đầu bốc lên một ý nghĩ:

-“Chẳng lẽ là trúng độc? Người nào có thể hạ độc cao minh như thế?

 

Vong Xuyên lại lắc đầu nói:

-“Không thể. Chúng ta một đường này ăn uống ở đều cẩn thận một chút, huống chi bản thân tiểu thư là đại phu, không thể trúng độc mà chính mình cũng không biết. Nếu là có cao thủ như vậy hạ độc, chúng ta cũng không thể sống đến hôm nay, tiểu thư cũng không thể đảo mắt liền lại tốt hơn một chút.

 

Phượng Vũ Hoành đối với cái này đầu tiên là tán thành:

-“Vong Xuyên nói không sai, không thể là trúng độc, ta chỉ là trong chớp mắt trong lòng vô cùng đau đớn, cũng không biết tại sao, thật giống có người dùng dao đâm vào lại rút ra vậy, khó có thể chịu đựng.

 

Nàng vừa nói vừa ấn ấn nơi ngực, rất là kỳ quái.... nói:

-“Hiện tại đã tốt lắm rồi, không đau.

 

Ba người vô cùng kinh ngạc, Vong Xuyên kiến nghị nghỉ ngơi, nhưng Phượng Vũ Hoành kiên trì tiếp tục lên đường, nàng nói:

-“Muốn nghỉ ngơi đến trấn đằng trước lại nghỉ, ta không có chuyện gì, chúng ta nhanh lên một chút chạy đi thì chuyện gì đều tốt. Ta bệnh này không giống như người khác gây ra, là trong đầu chủ động kích thích ra, cùng các ngươi cũng không nói được, không nói rõ ràng được, chính là tâm bệnh.

 

Ba người xác thực không nghe rõ, Ban Tẩu lại tán thành Phượng Vũ Hoành:

-“Hiện tại chính diện chúng ta đi ở giữa quan đạo, trước không có thôn sau không có khách điếm, không phải địa phương nghỉ ngơi. Càng đi về phía trước thì không tới nửa ngày liền có thể đến một thị trấn, chúng ta đến thị trấn nghỉ ngơi, cũng có thể mời đại phu tới xem một chút. Đều nói thầy thuốc không thể tự trị, chủ tử một mình cũng không thể tự mình bấm mạch chẩn bệnh, nghe vậy liền vô căn cứ.

 

Hắn nói xong, lại xác nhận một lần với Phượng Vũ Hoành:

-“Thật sự không có chuyện gì?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu:

-“Không có chuyện gì, nhanh đánh xe, sớm một chút đến huyện thành kia mới là đúng.

 

Ban Tẩu theo tiếng đi ra ngoài, Hoàng Tuyền Vong Xuyên lại không yên lòng đỡ Phượng Vũ Hoành ngồi dậy, thẳng thắn đặt đầu nàng lên chỗ ngồi, hai người song song ngồi ở hai bên chống đỡ thêm, cũng tỉnh táo để tránh lại phát sinh tình huống như vậy lại sinh ra sai lầm.

 

Phượng Vũ Hoành cũng không nói gì, đi đến chỗ, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, vừa ý nghĩ tự nhiên lại liên tục lăn lộn như đốt tan như nước.

 

Trong lòng đau đớn như vậy, bệnh tim sao? Không thể, nàng sớm từng làm kiểm tra toàn thân cho mình, vô cùng khỏe mạnh, lại nói thân thể này còn trẻ như vậy, Diêu gia cùng Phượng gia vừa không có di truyền bệnh tim, nàng không thể có chứng bệnh như vậy.

 

Đúng là có một loại cảm giác, vừa đau đớn thật giống như đến từ một người khác xa xa dẫn dắt, mà người kia... Đều nói mẹ con đồng lòng, chẳng lẽ là Diêu thị xảy ra chuyện? Tuy nói cảm tình của nàng cùng Diêu thị đã đi đến cuối con đường, nhưng Diêu thị này đến cùng là mẹ ruột của bộ thân thể này, thân thể này là từ trong bụng Diêu thị sinh ra, nếu như Diêu thị xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thân thể này sản sinh chút tâm linh cảm ứng, cũng không phải là không thể được.

 

Phượng Vũ Hoành vẫn suy đoán, không biết Diêu thị đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, chuyện này cùng Huyền Thiên Minh có quan hệ không?

 

Mấy hạ nhân vẫn lưu ý tình huống của nàng, chỉ lo trong chớp mắt tái phát bệnh. Nhưng mãi đến vào tận trong cái huyện thành nhỏ kia, Phượng Vũ Hoành đều cùng người bình thường như nhau, không thấy lại có thêm dị chứng. Chỉ là dọc theo con đường này nàng đều sầu não uất ức, sắc mặt rất là khó coi, làm cho ba người cũng không dám hỏi nhiều cái gì.

 

Mấy người thu xếp dừng lại ở một cái khách sạn, Hoàng Tuyền mời đại phu tới, cái đại phu kia chẩn mạch nửa ngày cũng chẩn không ra đến tột cùng là cái gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nói nàng đi xe mệt nhọc, nghỉ ngơi thật nhiều là không sao.

 

Nhưng đám người Ban Tẩu vẫn là không yên lòng, giữ nàng một đêm, mãi đến tận hai ngày sau Phượng Vũ Hoành tinh tinh thần thần nói cho bọn họ biết:

-“Hết tốc độ tiến về phía trước, đến cảnh nội La Thiên phủ thì bắt đầu thu mua lương thảo!

 

Mấy người lúc này mới yên lòng lại.

 

Bên trong đại mạc Nam giới, nhóm Phượng Cẩn Nguyên xuyên qua phía nam, khó khăn cất bước một đường hướng tới thành Sa Bình, đi thẳng đến nửa đêm mới chạy tới Sa Bình.

 

Bởi vì khí trời nóng bức, thi thể Diêu thị dần dần có mùi mục nát truyền đến, theo như Phượng Cẩn Nguyên, vậy thì đây là một luồng mùi vị của tử vong..... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 906:

, Sư phụ để ta nhìn điện hạ!

 

Diêu thị ngoài ý muốn bỏ mình, tuy nói cũng không phải chủ ý của Huyền Thiên Minh, thế nhưng hắn cũng đối với cái quan tài đó cau mày một lúc lâu, dọa tướng sĩ bên cạnh không dám thở mạnh, Phượng Cẩn Nguyên nhìn thấy, không có quá nhiều hoảng sợ, nhưng Quý Lăng Thiên cùng tên quan sai giết Diêu thị bị doạ cùng nhau tiểu trong quần, chỉ lo Cửu hoàng tử này kích động một cái đương trường liền giết đi hai người bọn họ.

 

Thế mà, Huyền Thiên Minh cũng không có quyền lựa chọn vào lúc này giết hai người họ, hắn ra lệnh mở quan tài Diêu thị ra, tự mình tiến lên xác nhận thân phận người chết xong, lập tức phân phó một lần nữa chuẩn bị quan tài quý giá, ở ngày thứ ba hậu táng, sau đó đã quay người hồi mình ở thành Sa Bình tạm thời ở một trạch viện.

 

Nhưng ai đều có thể nhìn ra, sắc mặt Cửu hoàng tử rất khó coi, chỉ chuyện sợ là không hảo thiện. Phượng Cẩn Nguyên thấy mọi người đều đứng nguyên tại chỗ nhìn theo Cửu hoàng tử rời khỏi, sau đó ai đều không có chủ ý, ông cũng chủ động mở miệng, nói với những tướng sĩ kia:

-“Hiện tại đầu tiên hẳn là phái người đi tiệm quan tài, ấn theo phân phó của Cửu điện hạ đi mua quan tài tốt nhất đến. Đồng thời ——

 

Hắn nhìn về phía Quý Lăng Thiên, trong mắt cũng mang theo cừu hận,

-“Giam giữ hai người này, coi chừng cho tốt, muôn ngàn lần không được xảy ra bất kỳ sai lầm nào. Các ngươi nhất định phải hiểu? Thì là không thể để cho bọn hắn tốt, thế nhưng cũng không thể khiến bọn hắn chết, dễ dàng mà chết đi, lợi cho bọn hắn quá rồi.

 

Ông dừng một chút, lại nói:

-“Về phần ta... Diêu thị rốt cuộc là vợ cả của ta, tang sự này để cho ta đi theo làm! Các ngươi yên tâm, ta sẽ không chạy, lại nói, nơi đây là thành Sa Bình, là địa bàn của Cửu điện hạ, chính là ta muốn chạy cũng không nơi để chạy.

 

Các tướng sĩ cảm thấy ông nói cũng rất có đạo lý, hơn nữa đoạn đường này Phượng Cẩn Nguyên vẫn rất đàng hoàng, dù sao bọn hắn cũng không dám lại đi xin chỉ thị với Cửu hoàng tử, không bằng cứ làm theo lời ông nói, cùng lắm qua đi lại hỏi thử Hà Cam tướng quân.

 

Đám người lập tức hành động, mua quan tài mua quan tài, tuyển nghĩa địa tuyển nghĩa địa, nhốt Quý Lăng Thiên nhốt Quý Lăng Thiên. Nhưng kỳ thật loại nào đều dễ làm, nhưng chỉ có chuyện chọn nghĩa địa, quả thực có chút hơi khó.

 

Nơi đây là đại mạc, đâu đâu cũng là đất cát, chứ đâu dường như có cái địa phương có thể chôn người? Đến là dọc tuyến nguồn nước trong thành thích hợp đào móc, nhưng con sông kia là sông sinh mệnh dân chúng thành Sa Bình, bên cạnh chôn quan tài luôn không được, hơn nữa Tùng Khang nói, thi thể chôn lâu không ai có thể bảo đảm sẽ phát sinh biến hóa như thế nào, vạn nhất mục nát quá độ ô nhiễm nguồn nước thế nhưng rất trí mạng.

 

Các tướng sĩ hết cách rồi, hỏi Hà Cam cũng không bỏ ra nổi chủ ý, cuối cùng vẫn là chỉ đành mong đợi vào Phượng Cẩn Nguyên.

 

Sau khi Phượng Cẩn Nguyên từ trên vị trí tả thừa tướng té xuống rồi cũng không trải qua chuyện gì đứng đắn, cho dù là hồi trước với Diêu thị Phó Nhã ba người giả quận chúa, nghe Quý Lăng Thiên mở miệng một tiếng tả tướng tả tướng gọi, hắn nói thật, cũng không tìm về quá nhiều cảm giác đã từng.

 

Đến hiện tại, vì Diêu thị xử lý tang sự, ông càng như là lại về tới mấy năm trước, về tới lúc trước Phượng gia vẫn tính vinh quang, tất cả cũng là do ông làm chủ, người phía dưới có làm gì không hiểu chuyện đều sẽ xin chỉ thị với ông.

 

Phượng Cẩn Nguyên chủ động ôm sự việc tìm nghĩa địa, ông tìm kiếm mấy người dân thành Sa Bình, thành tâm theo người ta hỏi người thành Sa Bình phải an táng thế nào.

 

Kỳ thực theo lý thuyết, hẳn là chuyển thi thể Diêu thị trở lại kinh thành, dù sao nơi đó mới là căn cơ Diêu gia. Thế nhưng điều kiện không cho phép, nam giới quá nóng, mới thời gian hai ngày cũng đã xuất hiện mục nát, lại dằn vặt nữa sợ là quan tài đều đi không ra La thiên phủ liền sẽ triệt để hủy hoại. Tại chỗ an táng là ổn thỏa nhất, đợi qua vài năm nếu như Diêu gia nguyện ý, lại phái người tới chuyển cũng là có thể.

 

Dân chúng thành Sa Bình nói với ông, thành đông mười dặm có một khối nhỏ vùng lục châu, đám người không có ở bên kia xây thành trì sinh hoạt, mà là chuyên môn dùng để an táng người quá cố. Nhưng Diêu thị là ngoại tộc, theo lý thuyết là không nên đặt ở nơi đó, tri phủ thành Sa Bình cũng sẽ không đồng ý người ngoài đến chỗ kia đi an táng.

 

Dù sao chỗ này chật quá, nếu như tuỳ tiện an táng rất dễ dàng tạo thành không đủ dùng, đến thời điểm thành Sa Bình người mình táng không vào được nhưng sẽ không tốt.

 

Cho nên nhiều năm trước tới nay, trong thành mỗi hộ trong nhà làm tang đều phải đi đến quan phủ lập hồ sơ, từ tri phủ đại nhân mở ra nhánh, mới cho phép táng đến chốn ốc đảo đó.

 

Đám người không hơn trăm họ cũng nói:

-“Hiện tại Sa Bình tất cả thuộc về Đại Thuận, lễ pháp Cổ Thục càng không cần lưu ý. Chỉ cần Cửu hoàng tử Đại Thuận đáp ứng, thì không có vấn đề.

 

Phượng Cẩn Nguyên biết Huyền Thiên Minh nhất định sẽ đáp ứng, thẳng thắn hỏi cũng không hỏi, trực tiếp cứ thu xếp các tướng sĩ dẫn hắn đến kia chốn ốc đảo trước tiên nhìn một chút, tuyển chỗ tốt, đào xong hầm mộ, bia mộ cũng khắc.

 

Đến là khắc bia mộ lúc Phượng Cẩn Nguyên tự mình đi xin chỉ thị Huyền Thiên Minh, thỉnh hắn cầm chủ ý văn bia này phải viết như thế nào, lấy danh nghĩa người nào đi lập.

 

Huyền Thiên Minh cũng không hàm hồ, lúc này liền tỏ thái độ:

-“Tự nhiên là dùng danh nghĩa bổn vương cùng Hoành Hoành đi lập.

 

Suy nghĩ thêm, lại nói:

-“Thêm vào Tử Duệ đi.

 

Phượng Cẩn Nguyên hành lễ với hắn, không nói thêm gì nữa, lui ra ngoài. Mà lúc này Huyền Thiên Minh đang ngồi trong sảnh đường trạch viện lâm thời trong thành Sa Bình, ở bên cạnh hắn, Tùng Khang cũng ở đó, đang mân mê một số thuốc.

 

Huyền Thiên Minh rất bất đắc dĩ nói:

-“Ngươi có thể chuyển sang nơi khác mân mê những đồ chơi này hay không? Chẳng phải có phòng của ngươi sao?

 

Tùng Khang đáp như là chuyện đương nhiên:

-“Trước khi đi sư phụ nói, để ta cẩn thận nhìn điện hạ.

 

Huyền Thiên Minh không nói gì. Nhìn? Cách nhìn thế này? Phượng Vũ Hoành có ý là để Tùng Khang tùy thời xem trọng thân thể của hắn được không? Cái tên này thế nào với nhìn chăm chú như tặc? Chẳng qua hắn cũng lười với kế hoạch này, nói tóm lại Tùng Khang cũng không gây phiền cho người, là người y si, một lòng đắm chìm trong y dược, dù cho hai người cùng tồn tại một phòng, cũng có khả năng một ngày đều không có bất kỳ trao đổi gì, ai bận việc nấy, không liên quan tới nhau.

 

Hơn nữa 10 vạn đại quân Thiên Chu theo có gần một nửa người đối nắng nóng vẫn là khó nhịn, trạng huống đột phát luôn có phát sinh, Huyền Thiên Minh cũng là tùy thời muốn hỏi thử hắn tình huống các tướng sĩ.

 

Chẳng qua lần này sau khi Phượng Cẩn Nguyên đi, Tùng Khang cũng có vài lời nói, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Phượng Cẩn Nguyên rời đi nhìn một hồi, mở miệng nói:

-“Người nọ là uống thuốc xong? Cả người đều bình thường lên.

 

Huyền Thiên Minh hừ lạnh:

-“Có mấy người chính là không đến Hoàng Tuyền không quay đầu lại, cần phải để hắn thấy cái gì là cái chết thực sự, hắn mới chịu hồi tâm chuyển ý. Như là trước đây cũng như vậy đối xử Diêu thị, đối xử A Hoành, tội gì Phượng gia rơi vào kết cục bây giờ.

 

Tùng Khang hấp hấp cái mũi, cũng phụ họa nói:

-“Phải a! Có sư phụ ta một nữ nhi tốt như vậy hắn không muốn, cần phải đuổi đi ra hoang dã, cũng không biết hắn đầu óc rốt cuộc làm bằng gì, không bằng ngày nào đó ta cắt ra cho hắn xem thật kỹ một chút?

 

Huyền Thiên Minh không lại thảo luận với hắn nữa, Tùng Khang này chỉ toàn là suy nghĩ cắt cái này cắt cái kia, còn nói là học cắt đầu người ta với thê tử hắn, thật là... Biến thái!

 

Tùng Khang tự nhiên không biết Huyền Thiên Minh đánh giá cao hắn, quay đầu, tiếp tục đi nghiên cứu những thuốc kia.

 

Rất nhanh, đến ngày hạ táng Diêu thị. Sáng sớm cùng ngày tất cả mọi người dậy thật sớm, bao gồm Huyền Thiên Minh, phá lệ thay đổi áo tím, mặc một thân áo trắng.

 

Gần như không có người xem qua Cửu hoàng tử mặc y phục màu trắng, tại trong quan niệm mọi người, y phục trắng dường như là đại biểu Thất điện hạ, nhưng hôm nay nhìn Cửu điện hạ mặc lên người, cũng cảm thấy rất dễ nhìn, trong tà mị mang theo một tia thê lương, khí tràng vô cùng đặc biệt.

 

Tang lễ Diêu thị có thể nói là do một tay Phượng Cẩn Nguyên tổ chức, tuy Huyền Thiên Minh cảm thấy Diêu thị rốt cuộc là mẹ ruột Phượng Vũ Hoành, nhưng quan hệ mẹ con hai người cũng còn tại đó, hành vi việc làm của Diêu thị cũng còn tại đó, hắn có thể phân phó hậu táng đã là ân đức, cũng không đến nỗi lại hao tâm tốn sức nhiều.

 

May mà Phượng Cẩn Nguyên vô cùng nghiêm túc việc này, còn mang theo vài phần hổ thẹn cùng với phân tình Diêu thị ở bên trong, tang lễ thật là làm được rất long trọng, thời gian mấy ngày này còn dựng cái linh đường, mỗi đêm hắn cũng có quỳ gối bảo vệ linh tiền Diêu thị, từng tờ từng tờ đốt tiền giấy. Thế cho nên hôm nay an táng, hai cái vành mắt Phượng Cẩn Nguyên cũng là đen, cả người chẳng hề có tinh thần.

 

Quan tài là do Tây Phóng tự mình chuyển tới từ Lan Châu, gỗ lim thượng đẳng, hai người Hà Cam và Tây Phóng tự cho mình là đồ đệ Phượng Vũ Hoành, chủ động gánh vác nhiệm vụ nhấc hòm, nâng hai sừng đằng trước, mà hai sừng mặt sau nhưng lại giao cho Tùng Khang cùng Bạch Trạch vẫn đi theo Huyền Thiên Minh đến nhấc.

 

Phượng Cẩn Nguyên gánh linh phiên đi đằng trước, trong tay còn cầm cái giỏ, thỉnh thoảng từ bên trong lấy ra một vốc tiền giấy hất lên không trung, nhưng cũng không nói lời nào.

 

Huyền Thiên Minh cũng đi theo bên quan tài, yên lặng mà cất bước, nhìn ánh mắt kinh ngạc của dân chúng thành Sa Bình, trong lòng suy nghĩ chờ Phượng Vũ Hoành đến nơi này, sẽ trách hắn hay không?

 

Tuy Diêu thị không phải hắn giết, nhưng xác thực vì mệnh lệnh của hắn mà chết, tại trong chuyện này, xác thực hắn có một phần trách nhiệm.

 

Quý Lăng Thiên cùng quan sai ấy bị tạm giữ, phu nhân Tưởng thị liên quan Quý Lăng Thiên cũng được đưa tới thành Sa Bình, cùng quân cất bước tại bên cạnh Quý Lăng Thiên, sớm đã khóc đến không còn hình tượng, thỉnh thoảng hỏi người bên cạnh:

-“Có phải Cửu hoàng tử muốn giết chết chúng ta hay không?

 

Tướng sĩ bên cạnh hừ lạnh, cũng không một chút khách khí nói:

-“Sao vậy? Hai vợ chồng các ngươi có bản lĩnh hợp mưu với Bát hoàng tử xúi giục được một cái quận chúa giả, liền không nghĩ đến sẽ có một ngày vì thế phải trả một cái giá cực đắt? Chuyện diệt cửu tộc dám làm, đợi đến lúc chân chính sẽ diệt cửu tộc, sao lại không có khí cốt?

 

Tưởng thị vừa nghe lời này người liền tê liệt, nếu không phải có người sau lưng áp giải, cả người bà sẽ cứ như bùn nhão ngồi bệt trên mặt đất.

 

Tuy là như bây giờ vậy cũng là cực kỳ chật vật, Quý Lăng Thiên thấy phu nhân dạng này trong lòng đau khổ, mà lại không có biện pháp, y hệt tướng sĩ này nói, từ lúc nhận Phó Nhã là Tế An quận chúa thì, hắn nên nghĩ đến cuối cùng sẽ có một ngày nên vì cái này trả giá thê thảm.

 

Chỉ là trước đây quá lạc quan, không ngờ đại quân Cửu hoàng tử quá thần dũng, không có sự giúp đỡ của 30 vạn đại quân bờ Nam thế mà cũng chiếm được một thành của Cổ Thục, điểm này, sợ là Bát hoàng tử xa tại trong kinh cũng không nghĩ ra mà!

 

Ông than khổ, trong lòng nói với phu nhân một vạn câu thực xin lỗi, lại nghĩ tới ba chữ “Diệt cửu tộc” vừa rồi, lại bắt đầu chia buồn cho người trong nhà.

 

Rất nhanh sẽ đến vùng ốc đảo phía đông thành Sa Bình, chỗ Phượng Cẩn Nguyên tuyển lập mộ rất không tệ, dựa lưng đại thụ, bên cạnh chính là nguồn nước, lúc người đến đứng sẽ cảm thấy tâm thần thoải mái, trong đại mạc loại khí hậu khô nóng cỡ nào cũng mất đi một nửa.

 

Huyền Thiên Minh không biết Phượng Cẩn Nguyên còn có bản lãnh như vậy, đến là thoả mãn gật gật đầu, nhưng cũng không nói gì nhiều.

 

Dưới cái nhìn của hắn, tuy Phượng Cẩn Nguyên này bổ cứu nhiều hơn nữa, cũng bổ không về trái tim ông ta đã từng đánh rơi, càng bổ không trở lại những năm tháng tiểu thê tử của hắn tại Phượng gia bị bất công, ngẫm lại hắn liền nghiến răng nghiến lợi.

 

Nhập gia tùy tục, tang lễ Diêu thị Phượng Cẩn Nguyên thỉnh một thầy địa lý địa phương Sa Bình đến giúp chủ trì, lễ nghi rất chính quy long trọng.

 

Trước khi nhập niệm, Huyền Thiên Minh lên tiếng:

-“Chém chết Tri châu Lan Châu Quý Lăng Thiên, cùng quan sai hành hung, tế vong hồn Diêu phu nhân ở trên trời!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 15/02/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts