Thần Y Đích Nữ - Phần 295 (907-909)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 907:

☆, Một cách sống khác!

 

Một câu nói đó, doạ đại phu nhân Tưởng thị của Quý Lăng Thiên đương trường ngất xỉu đi, có tướng sĩ tiến lên dò hơi thở, lên tiếng:

-“Chết rồi!

 

Quý Lăng Thiên chỉ cảm thấy trong lồng ngực một luồng khí ngai ngái dâng lên, nhịn không được, há há mồm, đã phun ra một ngụm máu.

 

Thi thể Tưởng thị bị người khiêng đi tạm thời ném qua một bên, Quý Lăng Thiên nhưng lại quỳ xuống đất hướng chỗ Huyền Thiên Minh không ngừng dập đầu:

-“Cầu Cửu điện hạ tha ta một mạng, cầu Cửu điện hạ tha ta một mạng!

 

Huyền Thiên Minh lắc đầu:

-“Cùng lão Bát làm gian, mạo nhận Tế An quận chúa, Quý Lăng Thiên, đây là đại tội diệt cửu tộc. Ngươi đừng có gấp, trên đường hoàng tuyền đi chậm một chút, chẳng mấy chốc già trẻ Quý gia các ngươi bổn vương sẽ đưa tới cho ngươi.

 

Quý Lăng Thiên lại là phun ra một ngụm máu! Vào giờ phút này, ông cũng rất muốn như phu nhân nhà mình trực tiếp bị doạ chết đi, thế nhưng hôm nay ông cũng không làm sao liền không chịu thua kém như thế, phun trọn hai búng máu, hành hạ như thế cũng không chết, thậm chí ngay cả ngất cũng không ngất một cái.

 

Đột nhiên ông liền suy nghĩ, đây có lẽ là lão thiên trừng phạt ông, khiến ông rõ ràng đối mặt cái chết của mình, đối mặt sai lầm tày trời mình đã từng phạm phải.

 

Rốt cuộc ông không cam lòng, chết cũng phải kéo cái đệm lưng không phải sao? Chuyện như vậy không thể một nhà Quý gia ông chịu trách nhiệm, chẳng phải còn có người chộn rộn vào đây sao?

 

Ông mở mắt, chỉ thẳng Phượng Cẩn Nguyên ——

-“Hắn! Còn có hắn! Hắn cũng là đầu sỏ gây nên, Cửu điện hạ vì sao không giết cả hắn?

 

Huyền Thiên Minh không lên tiếng, chỉ là Phượng Cẩn Nguyên đón nhận ánh mắt Quý Lăng Thiên, nói câu:

-“Không cần ganh đua so sánh với ta, tuy ta chân chính là cha ruột Tế An quận chúa, thế nhưng nữ nhi kia của ta lại chưa từng vì ta nói tốt một câu. Bằng vào ta hiểu nàng, trong chuyện này, nàng tuyệt đối sẽ không lại có nuông chiều. Quý đại nhân, ngươi cứ đi trước một bước đi, khẳng định sau này ta sẽ đi cùng ngươi, chẳng qua là chết sớm, chết trễ mà thôi, ngươi không mệt.

 

Quý Lăng Thiên không lời nào để nói, Phượng Cẩn Nguyên là phụ thân Phượng Vũ Hoành, nói đến vẫn là cha vợ Cửu hoàng tử, lời này người ta cũng đã nói ra, ông còn có thể làm sao? Quý gia ông cũng không thể so với Phượng gia. Vì thế cúi đầu, xem như nhận.

 

Huyền Thiên Minh cũng không trì hoãn, vung tay lên, lập tức có tướng sĩ tiến lên giải Quý Lăng Thiên cùng quan sai sớm đã sợ đến ngẩn ra đến cạnh quan tài Diêu thị, lại đạp một cái sau đầu gối hai người để cho bọn hắn song song quỳ xuống, lập tức lại có hai người nâng đao tiến lên, không nhiều lời, chém xuống cổ hai người họ.

 

Phượng Cẩn Nguyên trơ mắt mà nhìn đầu Quý Lăng Thiên rơi xuống đất, thậm chí đầu quan sai ấy còn lăn hai cái đến bên chân ông. Ông đá đá, dường như đang đá tương lai của mình.

 

Nghĩ đến, lại chẳng bao lâu nữa, kết cục của ông cũng sẽ như thế chứ? Cửu hoàng tử tại trên loại chuyện giết người này, thế nhưng luôn luôn đều chưa từng nương tay.

 

Ông thu hồi tâm tư, không suy nghĩ thêm nữa những đều được có hay không. Người chính là vậy, một khi ngươi sợ chết, vậy thì ngươi sẽ nghĩ hết các loại biện pháp vì mình tranh thủ thẻ đánh bạc sống. Mà một khi ngươi coi nhẹ tử vong, vậy sống hay không, cũng không có ý nghĩa quá lớn.

 

Ông ôm lòng quyết muốn chết mà xử lý xong tang sự Diêu thị, nhìn Diêu thị chôn cất, nhìn các tướng sĩ lấp đất, lập bia. Sau đó ông lên trước, hất tung tiền giấy còn dư lại trong tay bên cạnh mộ, lại quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, xem như hoàn thành cả nghi thức này.

 

Huyền Thiên Minh cũng tại trước mộ phần cúi ba cái, nhìn chằm chằm bia mộ nhìn một hồi, không nói gì thêm nữa, quay người lại, mang theo thủ hạ chúng tướng xoay người rời khỏi, cũng không có đi quan tâm Phượng Cẩn Nguyên.

 

Đến khi người trong nghĩa địa đã đi sạch, thậm chí các tướng sĩ cũng tha đi mấy bộ thi thể, âm dương tiên sinh thành Sa Bình cũng nhận tiền thưởng của Huyền Thiên Minh cũng rời khỏi, Phượng Cẩn Nguyên hoảng hoảng hốt hốt phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện trước mộ Diêu thị cũng chỉ còn lại có một mình ông.

 

Đây là một cơ hội chạy trốn tuyệt hảo, nhưng Phượng Cẩn Nguyên biết, ông tuyệt đối chạy không thoát. Huyền Thiên Minh một người cẩn thận như vậy, mặc dù có thể lưu một mình ông ở chỗ này, thì đã ngờ tới hết thảy khả năng, bao gồm ông chạy trốn.

 

Hiện tại vùng này là địa bàn của Huyền Thiên Minh, Phượng Cẩn Nguyên biết không cần biết ông chạy tới đâu, rất nhanh đều sẽ bị nắm về, mà ông cũng không còn tâm tư trốn chạy, người trước đây một lòng nghĩ bảo vệ tánh mạng, bây giờ đối với “Sống”, đã không ôm bất luận cái hy vọng xa vời gì.

 

Cũng rất cảm tạ Huyền Thiên Minh cho ông cơ hội như vậy, để ông có thể đơn độc ở với Diêu thị một lúc, ông cũng không biết nên nói với Diêu thị chút gì, nên làm không nên làm, trước đây ông đều làm, nói nữa một vạn câu thực xin lỗi, cũng không có cách nào bù đắp những năm tháng thương tổn ba mẹ con.

 

Phượng Cẩn Nguyên chỉ là có chút nhớ nhung Tử Duệ, hài tử kia đáng yêu như vậy, lớn lên lại đẹp như vậy, lại là đệ tử nhập thất của đế sư Diệp Vinh, ông vốn nên nâng niu trong tay cẩn thận yêu thương, lại bị ông lặp đi lặp lại nhiều lần thương tổn, thậm chí thương tổn đến gãy một ngón tay.

 

Phượng Cẩn Nguyên giơ tay lên, đột nhiên tát lên mặt mình một cái tát, nằm ở trước mộ Diêu thị ô ô khóc rống lên.....

 

Ông ngồi ở trước mộ Diêu thị, suốt ba ngày ba đêm, thời gian đến hồ nhỏ bên cạnh uống mấy lần nước, thứ gì đó cũng không ăn, cũng không ngủ, cả người cứ như qủy hồn, hốc mắt hãm sâu, thoạt nhìn có vài phần đáng sợ.

 

Ngày thứ tư, rốt cuộc Phượng Cẩn Nguyên đứng lên, lung lay vài cái mới đứng vững thân hình, sau đó từng bước từng bước rời khỏi mộ Diêu thị, thế nhưng đi trở về hướng thành Sa Bình.

 

Lúc Huyền Thiên Minh lại gặp được Phượng Cẩn Nguyên, là ở trong trướng soái bên ngoài cửa Nam thành Sa Bình. Tuy nói nhất định có chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không ngờ người này có thể tổn hại chính mình thành cái dạng này.

 

Hắn muốn cười, muốn hỏi Phượng Cẩn Nguyên một chút vì sao không chạy, lại biến mình thành dạng như vậy là muốn nhận được người nào đồng tình chứ? Thế nhưng đến cùng hắn đã không còn là Cửu hoàng tử lúc trước lúc còn trẻ, “Làm bậy” vẫn còn, tùy hứng nhưng ít đi vài phần.

 

Tại dưới cục diện chính trị thế này, tại giữa hai ba năm thế này, hắn gặp chuyện nghĩ đến càng nhiều, roi trong tay cũng lại không giống như trước kia tùy ý quất ra. Nhưng đây không phải tâm biến mềm, càng chẳng phải nhu nhược, mà là học được tiến một bước cân nhắc hơn thiệt, học được nhiều từ góc độ vấn đề đi tự hỏi, mà phàm là Ngự Vương điện hạ lại ra tay, thủ hạ nhưng lại phải mang một cái mạng.

 

Y hệt hắn bây giờ đối với Phượng Cẩn Nguyên, đã không có tinh thần lúc trước cái loại một lòng một dạ báo cừu hả giận cho Phượng Vũ Hoành, chỉ cảm thấy thế sự vô thường, ấy mà từ trên người một người thấy được xuân đi thu đến, hoa tàn hoa nở.

 

Hắn hỏi Phượng Cẩn Nguyên:

-“Không nói chút gì vì mình bảo mệnh sao?

 

Phượng Cẩn Nguyên nghĩ một lát, chính thật vẫn nghĩ tới một chuyện, vì thế mở miệng nói:

-“Lúc trước khi Thiên Chu trưởng công chúa Khang di gả cho ta, ta bị quyền lực mơ hồ bất tỉnh đầu óc, cũng không có nghĩ nhiều cái gì. Thế nhưng sau lại ta mất vị trí thừa tướng, chính là từ đầu đến cuối phân tích qua một phen, lại trải qua một phen điều tra, lúc này mới hiểu, thì ra các ngươi đều là muốn tìm một phần bản đồ Thiên Chu, các ngươi cho rằng bản đồ kia trong tay của ta, thậm chí cả hoàng thất Thiên Chu đều cho rằng cái đó tại trong tay ta, cho nên phái Khang di tới, dùng lý do kết thân thân cận với ta, trên thực tế nàng là lục soát từ trên xuống dưới Phượng phủ ta tìm kiếm đồ vật Thiên Chu..... Đúng không?

 

Ông chủ động nhắc tới cái này, Huyền Thiên Minh cũng không thèm giấu giếm, gật đầu nói:

-“Đúng vậy!.

 

Nhưng lập tức cũng cười lạnh, lại nói:

-“Thế nhưng trong đầu các ngươi, cũng không bao gồm bổn vương. Bổn vương biết, trong tay ngươi không có vật kia.

 

Phượng Cẩn Nguyên sửng sờ:

-“Cách nào điện hạ chắc chắn như thế?

 

Huyền Thiên Minh cong khóe miệng tà tà cười:

-“Vì bổn vương hiểu rất rõ ngươi, dùng cách làm người của ngươi, nếu như trong tay thật có thứ quan trọng như vậy, sớm đã dùng đến để làm tiền đặt cược, sao cũng không đến mức rơi vào tình trạng bây giờ?.

 

Phượng Cẩn Nguyên cười khổ, chỉ nói tất cả mọi người cho rằng Cửu điện hạ này là bốc đồng nhất lại nhìn sự việc rất rõ ràng. Xác thực, nếu như trong tay ông thật sự có vật kia, Phượng gia cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế, bớt đến ông sẽ lấy ra vì Phượng gia tái tranh thủ một chút hi vọng sống.

 

-“Phải đấy! Ta đích xác không có. Điện hạ ngày ấy ở tại nghĩa địa không có giết ta, bây giờ nói cho thống khoái a!

 

Phượng Cẩn Nguyên quỳ xuống, một thân hơi thở chết chóc lan tràn, một chút đều không có sinh cơ.

 

Huyền Thiên Minh nhìn ông, đóa sen tím chỗ mi tâm càng diễm lệ.

 

Phượng Cẩn Nguyên quỳ trên mặt đất đợi đã lâu, cuối cùng đợi đến một câu nói:

-“Bổn vương không giết ngươi, Về phần sự sống chết của ngươi, vẫn là lưu cho Hoành Hoành xử lý đi!

 

Nói xong, đứng dậy rời đi, chỉ chừa một mình Phượng Cẩn Nguyên quỳ trong trướng soái, thật lâu đều chưa phục hồi tinh thần lại.

 

Phượng Cẩn Nguyên còn sống, lại sống hoàn toàn khác với trước kia, cũng không biết ông nối sai sợi gân nào, bắt đầu đổi tính, ở trong quân doanh cũng không ở vô ích, mỗi ngày đều đến trong thành Sa Bình đi giúp các tướng sĩ múc nước, sau đó lại gánh một gánh một gánh gánh tới. Ông chưa từng làm công việc như vậy, thời điểm lúc đầu luôn gánh một thùng đổ hết nửa thùng, nhưng người này sức hiểu biết vẫn đủ mạnh, mấy lần về sau liền nắm giữ bí quyết gồng gánh, lại gánh nước về cũng sẽ không giống như trước vẩy đổ nhiều như vậy.

 

Ngoài ra, ông lại chủ động bắt chuyện với các tướng sĩ, dạy một số tướng sĩ tuổi nhỏ biết chữ viết chữ, rất nhiều tướng sĩ đều được ông dạy dỗ biết viết tên của mình.

 

Đi ra làm binh đánh giặc cũng là chút người thô kệch, ỷ vào thân thể cường tráng, nghĩ kiếm chút quân lương, có thể giúp một chút trong nhà. Bọn hắn hơn phân nửa chưa từng đi học gì, càng không biết chữ, mới bắt đầu còn có người đối Phượng Cẩn Nguyên bịt mũi diễu cợt, thật là có chút thành kiến. Nhưng chậm rãi, nhìn thấy có vài tướng sĩ tuổi nhỏ đều biết viết tên mình, tâm cũng ngứa ngáy, không hề bài xích Phượng Cẩn Nguyên, chủ động tới tìm ông học viết tên.

 

Phượng Cẩn Nguyên ai đến cũng không cự tuyệt, vui tươi hớn hở dạy, thậm chí còn giúp một số tướng sĩ cần viết di thư. Những tướng sĩ này đều hiểu, mỗi một lần ra trận giết địch đều có khả năng là một lần cuối cùng, lại làm sao áp đảo thắng lợi cũng là phải có thương vong, bọn hắn sợ lần sau lên chiến trường thì không về được, trước mắt vừa vặn có Phượng Cẩn Nguyên một vị “Tiên sinh” như thế, thẳng thắn viết di thư.

 

Các tướng sĩ ước định lẫn nhau, di thư cất ở trên người, bất kể là ai chết đi, chỉ cần bên cạnh huynh đệ có năng lực, liền lấy di thư từ trên người hắn ra, chính mình áng chừng, tương lai tìm cơ hội đưa đi cho người nhà của mình, dù sao cũng tốt hơn không lưu giữ gì.

 

Phượng Cẩn Nguyên cũng thông qua sự kiện di thư này đối với nhân sinh biết thêm một bước, sự tình sinh tử với ông mà nói, càng thêm rộng rãi. Ông cảm thấy có cơ hội, ông cũng có thể viết một phong di thư, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết di thư của mình là để cho ai.

 

Phượng gia không còn người nào, có thể nói, trước đây tất cả thân cận một chút với ông, từng người từng người đều chết hết, di thư của ông nên đưa đến trong tay Phấn Đại, chỉ bằng tính tình của hài tử đó, sẽ trực tiếp vo thành một cục ném đi?

 

Phượng Cẩn Nguyên cười khổ, một lần lại một lần nhắc nhở các tướng sĩ ngũ đại tam thô:

-“Mặc kệ tới khi nào, đều phải đối đãi tử tế với người nhà của các ngươi, phải không thiên không lệch, đối xử bất kỳ một nữ nhi nào cũng phải rất là công bình.

 

Thậm chí ông còn kể trải nghiệm của chính mình cho mọi người nghe, nói mọi người muôn ngàn lần không được giống như ông.

 

Hà Cam kể lại những hành vi việc làm của Phượng Cẩn Nguyên những ngày gần đây cho Huyền Thiên Minh nghe, ban đầu Huyền Thiên Minh nghe thấy mới mẻ, nghe một hồi, thế nhưng cũng là vô hạn thổn thức..... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 908:

☆, Chỉ bằng trí nhớ này, thật đúng là nhân tài Trạng nguyên!

 

Kỳ thực trước khi bắt người, Huyền Thiên Minh nghĩ bắt Diêu thị cho Phượng Vũ Hoành, Về phần cái Phượng Cẩn Nguyên này, hắn trực tiếp liền làm xong việc. Cũng không nghĩ đến, người chết chính là Diêu thị, còn dư lại Phượng Cẩn Nguyên hắn lại không hạ thủ được, một người là thân phụ một người là thân mẫu, thế nào cũng phải lưu lại một người cho nha đầu kia.

 

Vốn là sắp xếp Phượng Cẩn Nguyên ở trong thành Sa Bình, thế nhưng Phượng Cẩn Nguyên không nguyện chính mình sống ở đó.

 

Ông kiên trì ở lại đại doanh, cũng chủ động nhận rất nhiều công việc trong đại doanh. Đôi khi tướng sĩ trong doanh trại luyện binh, ông liền đến thành Sa Bình đi giúp dân chúng Sa Bình làm vài việc, thậm chí ngay cả chuyện viết thực đơn cho tửu lâu như vậy đều làm qua.

 

Có tướng sĩ thầm lén nghị luận, nếu như vị Phượng tiên sinh này trước đây không làm việc tuyệt tình như vậy, lại nói như vậy, quận chúa sẽ không không chào đón ông. Nhưng đáng tiếc! Chính ông lấp kín con đường của mình, tuy là quay đầu lại, cách bờ cũng quá xa, căn bản không lên được.

 

Phượng Cẩn Nguyên làm việc tốt cũng không quá lâu, thời tiết trong đại mạc nóng bức để ông dính vào cảm nóng, ban ngày gần như không ra khỏi cửa, không ngừng nôn mửa.

 

Vẫn cứ Tùng Khang đặc biệt phiền ông, kiên trì không đến trị liệu, những quân y khác tự nhiên cũng là nghe Tùng Khang, đã cũng không ai phản ứng Phượng Cẩn Nguyên, nhiều nhất chính là cho phòng bị cho ông một số trà lạnh giải nắng, không hề cho thuốc.

 

Phượng Cẩn Nguyên cũng biết mình gây phiền cho người khác, hơn nữa ông cũng không còn tâm tư sống tiếp, có dùng thuốc hay không cũng không tính đến, thậm chí đối với tiểu tướng sĩ bị phái đến chăm sóc ông không ngừng mà ngỏ ý cảm ơn.

 

Có lúc cảm giác hơi tốt một chút, ông liền tự mình xuống đất đổ vật bẩn, không phiền phức người khác.

 

Ban ngày nóng bức khó nhịn, đến buổi tối hơi đỡ một chút.

 

Phượng Cẩn Nguyên thẳng thắn ban ngày ngủ, đêm tỉnh, nhưng cái gì cũng đều không làm được, cũng chỉ có thể ngồi ở trên giường trong doanh trướng, một lần lại một lần hồi tưởng trước đây, hồi tưởng những năm tháng người Phượng phủ đều còn sống, thậm chí về tới ngày đại hôn của ông với Diêu thị, lúc ấy thế nhưng thái hậu nương nương còn đang tại thế đều đưa lễ đến, cảnh tượng cỡ nào.

 

Buổi chiều hôm đó, Huyền Thiên Minh phá lệ đi tới lều Phượng Cẩn Nguyên, trong tay còn ôm hai bầu rượu.

 

Phượng Cẩn Nguyên không rõ ý đồ của hắn, lúc nhìn thấy Huyền Thiên Minh đưa một bầu rượu trong đó cho ông thì, cứ tưởng độc tửu muốn tiễn ông ra đi, không khỏi cười khổ nói:

-“Cửu điện hạ coi như muốn giết người cũng chẳng phải cái tính tình này, độc tửu thứ này quá mịt mờ, cũng không phải cách giết người Cửu điện hạ am hiểu.

 

Huyền Thiên Minh bật cười, kéo cái ghế ngồi xuống đối mặt ông, hỏi:

-“Vậy ngươi nói một chút, bổn vương nên làm sao giết người?

 

Phượng Cẩn Nguyên nói:

-“Hẳn là oanh oanh liệt liệt, như giết Quý Lăng Thiên vậy, cho mọi người một cái kinh sợ, mà không phải lén lén lút lút đưa một bầu rượu đến. Bây giờ, đối với cái sai ta phạm vào, một bình độc tửu thật lợi cho ta quá rồi, có lẽ điện hạ là vì lưu chút mặt mũi cho A Hoành chứ? Ta người làm cha này xưa nay chưa từng làm một cái chuyện hướng về nàng, đến chết rồi còn phải cần nữ nhi này tới giúp ta bảo đảm mặt mũi, quả thực không mặt mũi tiếp tục đối mặt liệt tổ liệt tông Phượng gia.

 

Nói xong, chính là rất sảng khoái ngậm miệng bình rượu kia vào trong miệng, sùng sục sùng sục liền rót vài ngụm vào bụng. Sau đó thả rượu lên trên bàn nhỏ bên cạnh, nhìn Huyền Thiên Minh cười khổ:

-“Sau khi uống xong bao lâu mới thấy hiệu quả chứ?

 

Lại nếm một chút,

-“Dường như chẳng phải lập tức, nghĩ đến Cửu điện hạ là có chuyện muốn nói với ta.

 

Huyền Thiên Minh nghe ông nói vậy cũng không nói gì, cũng nâng lên bầu rượu trong tay mình, uống hai ngụm, lúc này mới nói:

-“Đến cũng không có gì đặc biệt muốn nói, chính là vào ban đêm ngủ không được, muốn tìm một người uống hai chén, nghĩ tới nghĩ lui, còn chưa từng uống rượu với ngươi vị nhạc phụ tương lai này, nay mới tới.

 

Phượng Cẩn Nguyên sửng sờ,

-“Cùng ta uống rượu?

 

Lại nhìn nhìn bầu rượu mình vừa mới uống, dường như đã hiểu rõ chuyện gì:

-“Chẳng lẽ là ta hiểu nhầm rồi? Bầu này chẳng phải độc tửu?

 

Huyền Thiên Minh gật đầu:

-“Ngươi thật sự hiểu rõ bổn vương, nếu bổn vương muốn giết ngươi, tuyệt đối không thể lặng yên không tiếng động dùng một bình độc tửu giải quyết. Huống chi, nói để lại ngươi cho A Hoành, thì bổn vương sẽ không đích thân động thủ.

 

Phượng Cẩn Nguyên nháy mắt mấy cái, cũng không có cảm giác sống sót sau tai nạn, ngược lại là có chút thất vọng mà lắc lắc đầu,

-“Là ta suy nghĩ rất đơn giản, trước đây liều mạng muốn sống, bây giờ mới biết, thì ra muốn chết cũng không có dễ dàng như vậy.

 

Ông nắm lên bầu rượu đó, ngưỡng cổ, lại uống vài hớp.

 

Ông vốn là một văn nhân, tửu lượng không có bao nhiêu, mấy cái rượu mạnh vào bụng, người cũng có chút chóng mặt. Chỉ cảm thấy mắt toả nhiệt mũi cay cay, lại vừa mở miệng, nhưng chẳng biết vì sao liền khóc lên.

 

Huyền Thiên Minh cũng không cản, cũng không cảm thấy phiền chán, chỉ vừa uống vừa nhìn Phượng Cẩn Nguyên khóc, đến khi ông khóc đến không sai biệt lắm, lúc này mới nói câu:

-“Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế chứ?

 

Phượng Cẩn Nguyên khịt khịt mũi, khổ sở thở dài:

-“Cũng vì hồi trước cũng chưa hề nghĩ tới lại có hôm nay, cho nên mới làm nhiều chuyện sai lầm. Bây giờ hối hận, nhưng cũng đã chậm, nhiều người đều chết rồi, ta vẫn còn sống làm gì? Cửu điện hạ, ngươi nói ta vẫn còn sống làm gì?

 

-“Thế nhưng trước đây ngươi thế nhưng một lòng hy vọng người chết đi là A Hoành.

Huyền Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, đâm vào vết sẹo của Phượng Cẩn Nguyên,

-“Nếu không phải thê tử Bổn vương có bản lĩnh, sợ là sớm chết ở trong tay ngươi không chỉ một lần.

 

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, đối với sai lầm chính mình đã từng phạm tuyệt không cấm kỵ thừa nhận:

-"Bọn họ trên đường hồi kinh ta phái người giết qua; Sau này Thẩm gia hết lần này tới lần khác ra tay, ta cũng không ngăn; Thậm chí khi hồi hương tế tổ, Tử Hạo cùng Trầm Ngư liên thủ hại A Hoành, ta cũng ngóng nhìn nàng thật bị thiêu chết....."

 

Ông vừa nói vừa xua tay,

-"Quá nhiều lần, ta đã vụng trộm động tay bao nhiêu lần đều đếm không hết, thế nhưng như điện hạ nói, A Hoành có bản lĩnh, lần nào cũng không để ta từng thành công."

 

Ông vừa nói vừa tát mình một cái, nước mắt lại rớt xuống, sau đó lại hỏi Huyền Thiên Minh:

-"Cửu điện hạ, ngài nói đi phải chăng ta thật không có đầu óc? Giờ nghĩ lại, ta đều không biết làm sao liền chó ngáp phải ruồi còn trúng cái trạng nguyên, chỉ bằng với đầu óc này, cư nhiên ta còn có thể thi đậu trạng nguyên? Phàm là thông minh, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy cũng nên rõ ràng, A Hoành là không động được chứ? Sao lúc đó ta không nhìn ra? Còn một lòng một dạ nghĩ bảo đảm Trầm Ngư?"

 

Huyền Thiên Minh vô cùng tán thành lời nói của Phượng Cẩn Nguyên:

-“Có thể trước kia phụ hoàng hoa mắt, nhìn lầm bài thi, bằng không chỉ bằng đầu óc của ngươi, thật không phải cái nhân tài Trạng nguyên.

 

Phượng Cẩn Nguyên rất biết đùa, cũng không biết là ngang qua nhiều chuyện như vậy sau khi tính khí thật sự có chuyển biến lớn, vẫn là mấy lạng rượu vào bụng say đến tìm không ra bắc nam, càng lớn gan lôi kéo tay của Huyền Thiên Minh bắt đầu theo người ta tán gẫu việc nhà.

 

Từ lúc hắn phụ lục nói lên, một mực nói đến đậu Trạng nguyên, đại hôn với Diêu thị, lại nói đến đưa A Hoành đi đón A Hoành về, sau đó là người của Phượng gia từng người từng người chết đi, lại tận mắt nhìn Phượng gia đi tới suy yếu, mỗi một phân đoạn cùng chi tiết nhỏ đều không có buông qua, trí nhớ tốt đến Huyền Thiên Minh đều không thể không phục. Hắn thậm chí nói câu:

-“Dựa vào trí nhớ này của ngươi, có cái trạng nguyên cũng có khả năng.

 

Phượng Cẩn Nguyên không có nhận lời hắn nói, vẫn còn tiếp tục nói, thậm chí ông đem lúc Phượng Vũ Hoành vừa trở lại kinh đô, Huyền Thiên Minh và Huyền Thiên Hoa làm chỗ dựa cho Phượng Vũ Hoành, từng tới Phượng phủ mấy lần, đã nói cái gì đều nhớ kỹ.

 

Phen này nói hết thì đúng là hồi ức cả đời Phượng Cẩn Nguyên cùng với toàn tộc Phượng gia, Huyền Thiên Minh cũng là nghe đến say sưa ngon lành, dù sao bên trong có tiểu thê tử của hắn tham dự, hơn nữa còn là làm như làm mất mặt người kia, nghe tới rất đã nghiền.

 

Rốt cuộc, Phượng Cẩn Nguyên nói đến lúc chôn cất Diêu thị thì ngừng lại, lại quay đầu, trời cũng sáng. Ông đã tỉnh rượu hơn phân nửa, nhìn thấy bản thân cực không hình tượng quỳ trên mặt đất, hai tay ôm gối Huyền Thiên Minh, chỉ cảm thấy có chút ngượng ngùng.

 

Ông muốn xin lỗi với Huyền Thiên Minh, nói mình là uống nhiều mới mất trạng thái, nhưng lại cảm thấy xin lỗi gì đó quá mức nhợt nhạt, không ý nghĩa thực tế gì.

 

Lại mở miệng, nhưng nói:

-“Ta là người sắp chết, hiện tại duy nhất có thể cầu chính là Cửu điện hạ sau này có thể đối xử A Hoành chúng ta tử tế. Phượng gia không cho nàng nửa điểm tình thân, hy vọng phần thiếu hụt này của ta có thể sau khi nàng gả tới Ngự vương phủ bù đắp lại. Nữ nhi này của ta không dễ dàng, có thể sống đến bây giờ toàn bằng vận mệnh của chính nàng, nghĩ đến sau khi ta chết đi, nàng có thể càng nhẹ nhỏm một chút.

 

Ông từ trên mặt đất đứng dậy, chân quỳ lâu không dễ dùng lắm, suýt nữa té ngã.

 

Huyền Thiên Minh giơ tay đỡ ông, nói:

-“Thê tử của mình, tự nhiên bổn vương sẽ chăm sóc thật tốt, ngươi còn có cái khác..... Giao phó không?

 

Hắn vốn muốn nói ngươi còn có di chúc khác không? Sau đó cảm thấy có chút không quá nhân đạo, đã lâm thời sửa lại.

 

Phượng Cẩn Nguyên cũng không khách khí, nghĩ một lát nói:

-“Ta còn có một thiếp thất cùng ba nữ nhi sống sót, thiếp thất không vào gia phả, chưa nói tới hưu hay không, ta chết, tự nhiên nàng sẽ tự do. Cái tam nữ nhi với A Hoành luôn luôn giao hảo, nghĩ đến không cần ta lo cái gì, có nhị tỷ tỷ của nàng, tuyệt đối sẽ không mệt Tưởng Dung. Chính là còn có cái tứ nữ nhi.....

 

Phượng Cẩn Nguyên dừng một chút, từ sờ soạng dưới đáy gối lấy ra một phong thư mấy ngày trước đã viết xong, đưa cho Huyền Thiên Minh nói:

-“Đây là thư ta viết cho Phấn Đại, nàng ở kinh thành, tuy hứa cho Ngũ điện hạ, Ngũ điện hạ đối nàng cũng không tệ, nhưng lòng ta đây thủy chung là chẳng thể bỏ xuống. Điện hạ hẳn còn nhớ cái nha đầu đó, tính tình nàng giống Thẩm thị mẫu thân Trầm Ngư lúc trước, một chút đầu óc cũng không có, châm lửa cháy ngay, tuổi còn nhỏ mà oán khí quấn quanh người. Ta không biết nên làm gì dạy dỗ tốt hài tử kia, nó cũng không nghe lời ta, chỉ hy vọng tương lai điện hạ hồi kinh có thể giao phong thư này cho nàng, tính là một người cha dặn dò nàng cuối cùng trước khi chết!

 

Phượng Cẩn Nguyên nói xong những thứ này, lại thấy Huyền Thiên Minh nhận lá thư, lúc này mới yên lòng. Men rượu triệt để tản ra, nóng bệnh rồi lại xâm lấn đến, ông mơ mơ màng màng ngã về giường, rất nhanh thì ngủ mê mang.

 

Huyền Thiên Minh gọi tướng sĩ bên ngoài vào đây giúp Phượng Cẩn Nguyên đi giầy khoác áo ngoài đắp kín mền, lúc này mới rời lều.

 

Nghênh đón thái dương trong đại mạc lên cao, đón chờ chính là nắng nóng, hắn mở phong thư của Phượng Cẩn Nguyên cũng không phong kín ra, thấy là nhắc nhở cuối cùng của một người cha trước khi chết đối với nữ nhi, toàn bộ đều là kêu Phấn Đại không nên đối chọi với Phượng Vũ Hoành.

 

Ông nhắc nhở Phấn Đại, chỉ có giao hảo với Phượng Vũ Hoành, mới có thể bình an sống tốt, mà bây giờ, chẳng có cái gì hạnh phúc hơn so với có thể được sống.

 

Huyền Thiên Minh khẽ thở dài, cất phong thư vào trong ngực, tâm nguyện này của Phượng Cẩn Nguyên hắn nguyện ý giúp đạt thành, chỉ xem Phượng Phấn Đại có biết hối cải hay không thôi!

 

Dù sao Phượng gia là căn cơ của Phượng Vũ Hoành, hắn cũng không hy vọng đến cuối cùng Phượng gia héo tàn đến một người cũng không còn, chẳng qua cũng may vẫn có cái Phượng Tưởng Dung kia, tiểu thê tử của hắn cũng không đến mức quá tịch mịch.

 

Sau cả đêm dài nói chuyện, Phượng Cẩn Nguyên bệnh nặng hơn..... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 909:

☆, Lúc này mới có cái dáng một quận chúa!

 

Huyền Thiên Minh mệnh lệnh Tùng Khang phải đi chữa bệnh cho Phượng Cẩn Nguyên, hắn nói:

-“Dù sao cũng là cha ruột sư phụ ngươi, sống hay chết do sư phụ ngươi định đoạt.

 

Tùng Khang đối với cái này không lời nào để nói, xách theo hòm thuốc tiến vào lều Phượng Cẩn Nguyên, đã thấy nhân diện gầy gò hốc mắt hãm sâu, đang nằm trên giường nhìn mái che. Trong mắt vô thần, một thân tử khí, nếu không còn có thể nhìn ra hơi thở, cũng không khác gì người chết.

 

Hắn không tốt tính mà tiến lên, “Oành” một tiếng đặt hòm thuốc lên trên bàn, lớn tiếng nói với Phượng Cẩn Nguyên:

-“Ta tới xem bệnh cho ngươi!

 

Vừa nói vẫn vừa liếc cái xem thường, vẫn lẩm bẩm:

-“Khi còn sống không biết đàng hoàng, sắp chết vẫn gây phiền phức cho người.

 

Phượng Cẩn Nguyên liếc nhìn Tùng Khang, chỉ nói thật là người có tính tình gì thì thu đồ đệ tính tình ấy! Tính cách Tùng Khang cũng thật như Phượng Vũ Hoành, có cái gì thì nói cái đó, một chút đều không để cho mình uất ức.

 

Ông cười khổ, thanh cổ họng nói với Tùng Khang:

-“Không cần trị, ta đã sống quá lâu, sống nữa chính là tội nghiệt. Cám ơn hảo ý của ngươi, trở về đi!

 

Tùng Khang “thiết” một tiếng,

-“Cái gì gọi là sống nữa chính là tội nghiệt? Ngươi bây giờ cũng đã là tội nghiệt! Không trị dẹp đi, coi như ta thích chữa cho ngươi? Sư phụ ta phiền nhất chính là ngươi.

 

Hắn nói xong, xách hòm thuốc xoay người liền rời khỏi.

 

Phượng Cẩn Nguyên cười khổ, thế nhưng suy nghĩ câu “Sư phụ ta phiền nhất chính là ngươi” của Tùng Khang, trong lòng cảm giác thật khó chịu.

 

Huyền Thiên Minh đứng ngay ngoài trướng, động tĩnh bên trong nghe được rõ rõ ràng ràng, lúc Tùng Khang đi ra liếc mắt nhìn hắn, hắn lúc lắc, không cưỡng cầu nữa, chỉ là phân phó tướng sĩ hầu hạ ở ngoài trướng nói:

-“Không cần nghiêm khắc.

 

Xem như một chút đồng tình cuối cùng của hắn đối với Phượng Cẩn Nguyên.

 

Thế nhưng Phượng Cẩn Nguyên cái gì cũng ăn không trôi, thuốc cũng uống không vô, thân thể ngày càng sa sút, mắt nhìn thấy sắp không được. Các tướng sĩ lần lượt hồi báo tình huống với Huyền Thiên Minh đầu kia.

 

Huyền Thiên Minh nghe lâu cũng phiền, thẳng thắn phân phó nói:

-“Không cần báo, nếu hắn không muốn sống, vậy chúng ta cũng không ngăn hắn.

 

Bất quá vẫn là có người đi theo Phượng Cẩn Nguyên học viết qua tên của chính mình, vừa để Phượng Cẩn Nguyên giúp đỡ viết di thư có chút đồng tình với ông, thừa dịp thời điểm đưa cơm nói với Phượng Cẩn Nguyên:

-“Ông luôn miệng nói thực có lỗi với quận chúa, nói với chúng ta là vô ích, nếu thật muốn nhận sai, thật muốn chuộc tội, sao không bồi dưỡng thân thể tốt, chờ khi quận chúa đến đây thì chính miệng nói với nàng? Tốt xấu nói xong ông lại chết, cũng sẽ không lưu lại cái tiếc nuối gì.

 

Phượng Cẩn Nguyên than khổ:

-“Chống đỡ không đến lúc đó, thân thể ta chính bản thân ta tinh tường, nhiều nhất không quá ba ngày.

 

-"Thế nhưng nghe nói quận chúa lại không quá mười ngày cũng là có thể đến bên này nha!"

Tướng sĩ này nói:

-"Đại phu đều đã nói, bệnh của ông nếu có thể đàng hoàng phối hợp trị liệu, vẫn có thể khỏe lại. Được rồi! Đó chỉ là lúc sớm nhất, khi đó nếu như ông có thể phối hợp, là có thể trị hết. Nhưng hiện tại nhiệt độc đã xâm lấn toàn thân, quỷ y nói, coi như là quận chúa diệu thủ, cũng không hồi phục được. Nhưng nếu ông chịu uống thuốc, lại chống đỡ ít ngày đợi đến quận chúa đến đại doanh là không có vấn đề, ông thực sự không muốn gặp mặt quận chúa một lần sao?"

 

Lời nói cuối cùng của tướng sĩ này đã đánh động Phượng Cẩn Nguyên, ông không để ý bản thân sống hay chết, cho dù nghe nói hiện tại cái bệnh này đã không trị hết, ông cũng không có phản ứng.

 

Thế nhưng Phượng Vũ Hoành thật sự sắp tới sao? Nếu như mười ngày có thể đến, vậy ông đồng ý chờ một chút. Tiểu tướng sĩ này nói đúng, có mấy lời phải ngay mặt mà nói, có chút hổ thẹn cứ phải ngay mặt mà biểu đạt.

 

Ông rất muốn nói tiếng thật xin lỗi với nhị nữ nhi, cho dù Phượng Vũ Hoành không chấp nhận, bớt đến trong lòng ông được dễ chịu một chút.

 

Phượng Cẩn Nguyên có động lực, bắt đầu phối hợp ăn đồ ăn, uống thuốc. Tuy rằng gì đó là ăn ba ngụm thì ói một ngụm, nhưng cũng tốt hơn là không ăn.

 

Phượng Vũ Hoành sẽ tới nam giới, trở thành niềm tin để ông kéo dài sinh mạng.....

 

Lúc đó, đám người Phượng Vũ Hoành đã sắp tiến vào cảnh nội La thiên phủ. Trước mắt là thời gian gieo trồng vào mùa xuân, mua lương thực mua được cũng đều là lương thực cũ năm ngoái, bất quá La thiên phủ tồn trữ gạo cũng vô cùng sung túc, trong tay nàng nhiều bạc, chọn mua ròng rã mười xe lương thực xong, vẫn còn muốn mua.

 

Thế nhưng thương nhân La thiên phủ không bán lương thực nữa, tuy rằng lương thảo dự trữ sung túc, mà cách mua này cũng không như là làm chuyện tốt, một cô nương gia mua nhiều lương thực, rốt cuộc là muốn làm gì?

 

Nhóm người mễ thương có suy nghĩ này, sau khi rất nhiều người tiến đến một chỗ thương lượng, nhất trí quyết định cũng không tiếp tục bán lương thực cho Phượng Vũ Hoành.

 

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ, lộ ra thân phận mình, lại không nghĩ rằng, cái gọi là Tế An quận chúa, tại trong mắt mọi người La thiên phủ thế nhưng như một trò cười.

 

Có vị mễ thương nói:

-“Chuyện này làm sao vừa đi ra một cái mạo nhận Tế An quận chúa? Coi chúng ta như ngốc tử?

 

Tên còn lại cũng tiếp lời nói:

-“Đúng rồi! Lan Châu cái quận chúa giả mở ra Bách Thảo Đường, trắng trợn vơ vét của cải, hiện tại cũng bị vạch trần, cả tri châu Lan Châu đều bị Cửu điện hạ chém, ngươi tiểu cô nương lại tới giả mạo, sẽ không sợ bị chặt đầu?

 

Phượng Vũ Hoành vừa nghe lời này thoáng cái đã vui rồi,

-“Phó Nhã đã bị vạch trần? Nhanh như vậy?

 

Nàng hỏi một người trong đó:

-“Các ngươi nói Quý Lăng Thiên cũng bị chém đầu, đây là thật hay giả?

 

Mễ thương đó thuận miệng đáp một câu:

-“Hắn dẫn người giết phu nhân họ Diêu, đây chính là mẹ ruột Tế An quận chúa, Cửu điện hạ không chém hắn mới là lạ! Nghe nói là chém tại trước mộ Diêu thị, thì mang theo tên quan sai tự tay giết người, máu đều phún ra thật xa.

 

Trong lúc nhất thời, đám người lại bắt đầu liền mở rộng thảo luận chuyện Diêu thị, thậm chí còn có người nói:

-“Nghe nói Diêu thị là bị một đao đâm vào lưng, chết rất là thảm.

 

Phượng Vũ Hoành nghe được lời này, chỉ cảm thấy nơi ngực lại bắt đầu đau âm ỉ, không giống lúc trước cái loại tới bất ngờ, thế nhưng từng chút từng chút đau đớn tăng lên, có một quá trình, dài đằng đẵng, thực sự tàn khốc.

 

Ban Tẩu đưa tay đỡ người, mắt nhìn thấy trên trán chủ tử hắn chảy mồ hôi, mau kêu Hoàng Tuyền Vong Xuyên cùng nhau hỗ trợ đưa người về trong xe ngựa. Hắn lái xe rời đi, phía sau xe đi theo mười chiếc xe thóc, lại không đề cập tới chuyện tiếp tục mua lương thảo, vội vã chạy đến Lan Châu.

 

Tuy nói Phượng Vũ Hoành đã sớm chuẩn bị sợ là Diêu thị đã có bất trắc, thế nhưng khi nàng chính tai nghe được Diêu thị đã chết, bộ thân thể này một cách tự nhiên phản ứng nhưng vẫn là làm cho nàng cảm thấy có chút khó có thể chịu đựng.

 

Nàng lệch nghiêng tựa ở trên người Vong Xuyên, ngăn dòng nước mắt chảy, tuy là sau này Diêu thị làm nhiều chuyện tạo ác với nàng, nàng cũng chỉ biết lúc nghĩ đến gương mặt kia bi thống không thôi. Đây rốt cuộc là mặt giống mẹ kiếp trước cùa nàng!

 

Kiếp trước kiếp này, phân tình mẫu thân đều cạn như vậy, cũng không biết là ông trời cố ý sắp xếp, hay là trong số mệnh nàng nên như thế.

 

Người bên cạnh tuy nói không thể hoàn toàn lý giải tâm tình của nàng, nhưng có thể lĩnh hội đủ cảm thụ một nữ nhi tại lúc mất đi mẫu thân.

 

Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên đều là cô nhi, lúc thân nhân rời đi các nàng còn quá nhỏ, nhỏ đến cả cha mẹ đều không nhớ được, thế nhưng ai cũng chẳng ngờ làm cô nhi cô độc khi còn sống, các nàng cũng từng không chỉ một lần từng ảo tưởng nếu như chính mình có người thân, sinh hoạt sẽ là dạng gì?

 

Vong Xuyên ôm lấy Phượng Vũ Hoành, chủ tử này còn nhỏ hơn nàng mấy tuổi luôn làm cho nàng đau lòng, nàng một lần lại một lần nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Tiểu thư không khóc, phu nhân phải đi hưởng phúc.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, nước mắt lại như cũ đang chảy.

 

Ròng rã mười xe lương thảo, tuy nói Phượng Vũ Hoành vốn muốn lại mua thêm, thế nhưng khi biết được tin tức Diêu thị qua đời thì, nàng phải tạm thời thả xuống tâm tư tiếp tục mua lương thực, mau mau chạy tới Lan Châu.

 

Tuy là như vậy, mười xe lương thảo vẫn là một đội hình không nhỏ, lương thực chồng tràn đầy mười xe, thế cho nên xe cộ quá nặng, phải hai con ngựa mới kéo đi được.

 

Đại quân thủ thành Lan Châu là người của Huyền Thiên Minh, chính bọn họ liếc mắt một cái liền nhận ra Phượng Vũ Hoành, hơn nữa chính bọn họ biết, lần này không phải là giả, bởi vì Vong Xuyên và Hoàng Tuyền ở đây!

 

Các tướng sĩ mau mau xông tới, không ngừng mà hàn huyên, thế nhưng rõ ràng sắc mặt Phượng Vũ Hoành không được, Vong Xuyên lặng lẽ nói với các tướng sĩ,

-“Quận chúa nghe nói chuyện Diêu phu nhân.

 

Các tướng sĩ vừa nghe câu nói này, trong lòng cũng nổi lên bi ai.

 

Bất quá Phượng Vũ Hoành không có tinh thần, chuyện nên làm vẫn phải làm, nàng nói với các tướng sĩ:

-“Mười xe lương thảo phía sau là chọn mua cho đại quân Ngự vương, các ngươi sai người dời lương thực xuống, vận chuyển đến thành Sa Bình, sợ là phải dùng lạc đà.

 

Các tướng sĩ vừa nghe đấy là chọn mua cho phía bên mình, đều đặc biệt vui mừng, mau kêu người chuyển lương thực xuống chất lên trên xe phía bên mình.

 

Hoàng Tuyền kết toán tiền công cho mấy người đánh xe để bọn hắn quay về, lúc này mới lại cùng Phượng Vũ Hoành cùng với đoàn xe vận chuyển lương thực tiếp tục chạy tới thành Sa Bình.

 

Tế An quận chúa chân chính đi tới Lan Châu, đây đối với dân chúng Lan Châu mà nói chính là đại sự, đặc biệt nàng còn có mười xe thóc lớn đến chi viện đại quân, cái này cùng với hình tượng quận chúa trong lòng mọi người tưởng tượng lúc trước hết sức phù hợp.

 

Hơn nữa có Phó Nhã trước đó để so sánh, đám người dồn dập cảm thấy hiện tại cái này thật chính là dáng vẻ một quận chúa.

 

Vì thế, dân chúng Lan Châu một đường hoan hô đón đưa Phượng Vũ Hoành, theo đoàn xe cùng nhau đi tới cửa thành Nam, còn có người nghe nói Phượng Vũ Hoành bởi vì chuyện Diêu thị vô cùng thương tâm thế cho nên thân mình không khỏe, dồn dập mắng cái quận chúa giả kia, hơn nữa lớn tiếng mà hứa hẹn:

-“Quận chúa yên tâm! Lúc này mắt của chúng ta đã đánh bóng, chỉ cần quận chúa giả kia còn lưu tại trong thành Lan Châu, chúng ta nhất định sẽ bắt nàng tới!

 

Lúc Phượng Vũ Hoành ra khỏi thành từ trong xe ngựa đi ra, ngỏ ý cảm ơn dân chúng Lan Châu, hơn nữa đáp ứng bọn hắn chờ sau khi xử lý xong chuyện của đại quân, nhất định sẽ trở lại Lan Châu, tự mình mở một Bách Thảo Đường chân chính.

 

Cùng lúc đó, nàng cũng mệnh Vong Xuyên, sau khi đến thành Sa Bình gửi thư cho quận Tế An, kêu Vương Lâm chọn bốn đại phu đưa đến đây, chuẩn bị mở Bách Thảo Đường ở đây.

 

Rời Lan Châu, đi qua bờ Nam, xe ngựa sớm đã không thể đi, các nàng thay đổi cưỡi lạc đà. Ban Tẩu vốn muốn mang Phượng Vũ Hoành đi trước một bước, hắn biết Phượng Vũ Hoành nhất định rất gấp đến thành Sa Bình, bất kể là gặp điện hạ, hay là đến trước mộ Diêu thị tế bái, cũng nên là việc khẩn cấp.

 

Thế nhưng Phượng Vũ Hoành không muốn đến nhanh như vậy, có một số việc không có đối mặt còn có thể có nhiều không gian để tưởng tượng, một khi thật sự nhìn thấy mộ Diêu thị, nàng có chút không dám tưởng tượng bản thân nên đối mặt thế nào.

 

-“Cứ bỏ đi trước như vậy a!

 

Nàng cự tuyệt đề nghị của Ban Tẩu, cúi đầu ngồi ở trên lạc đà không lại lên tiếng.

 

Ban Tẩu cũng không có biện pháp, cùng Hoàng Tuyền hai người một người một bên, che chở Phượng Vũ Hoành thật chặt, chỉ lo nàng trạng thái này lúc nào đó ngồi không vững sẽ ngã xuống từ trên lạc đà.

 

Rốt cục tới gần Sa Bình, nàng dừng lại lạc đà, nói với Vong Xuyên Hoàng Tuyền:

-“Các ngươi áp bốn xe lương vào thành trước đi, ta muốn đến mộ của bà xem trước một chút.

 

Lúc trước sớm đã hỏi các tướng sĩ Diêu thị mai táng ở nơi nào, lúc này chỉ để lại một câu phân phó, lập tức đánh lạc đà chạy đi, trực tiếp chạy nhanh tới ốc đảo phía đông thành Sa Bình...

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 06/03/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts