Thần Y Đích Nữ - Phần 297 (913-915)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 913:

☆, Cô nãi nãi đánh thành Tuyệt Bình, là bởi vì mơ một giấc mơ!

 

Không có chút nào hồi hộp, tường thành và cửa thành tòa thành thứ hai Cổ Thục Bắc quốc lại bị thiên lôi Đại Thuận nổ san bằng....

 

Lúc Bích Tu mang binh vọt tới cửa Bắc thì, thấy chính là trung tâm cửa thành thủng một cái động lớn, còn có tường thành sụp đổ hơn phân nửa.

 

Xuyên thấu qua lỗ thủng tròn ở cửa thành, hắn nhìn thấy đội ngũ Đại Thuận đối diện, một nam một nữ đang ngồi trên hai con lạc đà lông trắng sóng vai mà đứng, nam áo tím trên người, chính là Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh Đại Thuận mà hắn quen thuộc.

 

Mà nữ tử bên cạnh một thân quần trắng nhưng cũng không lạ mắt, tuy rằng chưa từng thấy, nhưng chân dung lại xem qua rất nhiều lần, không phải ai khác, chính là chánh phi tương lai của Cửu hoàng tử, Tế An quận chúa Phượng Vũ Hoành.

 

Bích Tu hận hai người họ hận nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt hận Phượng Vũ Hoành, một cô nương gia, không đàng hoàng ở nhà thêu hoa, cư nhiên hơn nửa đêm đi theo nam nhân ra trận đánh trận, còn một mực đánh Cổ Thục bọn họ thảm như vậy.

 

Bại bởi Huyền Thiên Minh không bẽ mặt, nhưng thua ngay vợ chồng nhà người ta, vậy coi như nói thì dễ mà nghe thì khó.

 

Phượng Vũ Hoành xuất hiện ở trên chiến trường, đối với tất cả tướng sĩ Cổ Thục mà nói cũng là một loại nhục nhã, nhưng đối mặt phần nhục nhã này, bọn hắn lại không dám tiến lên đi phá hủy.

 

Đặc biệt lúc người Cổ Thục nhìn thấy tay Phượng Vũ Hoành còn cầm một cái thứ kỳ quái thì, bước chân muốn duỗi ra thì càng là rụt về lui lại....

 

Bọn hắn đều nhớ, người Đại Thuận chính là dùng vật tương tự như vậy, đem tứ huynh đệ bọn họ đóng giữ tường thành từng tên từng tên đánh xuống, hơn nửa cũng là trán xuyên thành một lỗ, đào ra vật trong lỗ đó, cư nhiên ai đều không có biện pháp chuẩn xác nói ra thứ đó đến cùng nên gọi tên gì?

 

Cửa thành nổ tung, một cái động lớn, lộ ra hai cái thế giới trong ngoài. Người trong thành bị doạ run lập cập, dù cho Thượng tướng quân Bích Tu làm sao hô lớn chống lại, cũng không người nào nguyện ý đi lên phía trước thêm một bước.

 

Mà ngoài thành, đại quân Huyền Thiên Minh nhưng sĩ khí cổ vũ, tướng sĩ bọn hắn đầu này mới không quản nữ tử nào ra chiến trường thật ngượng ngùng, Phượng Vũ Hoành ra chiến trường, bọn hắn sớm đã thành thói quen, ngay cả những vũ khí này đều là người ta cung cấp.

 

Huống chi, Tế An quận chúa có thể giống như nữ tử bình thường sao? Tại trong lòng bọn tướng sĩ, Tế An quận chúa bọn hắn, Vương Phi của bọn hắn đó là tiên nữ trên trời! Đánh trận có tiên nữ hỗ trợ, thì có mất mặt gì!

 

Huyền Thiên Minh chỉ vào cái cửa thành thủng cái lỗ lớn nói với tiểu thê tử bên cạnh:

-“Một lát nửa nổ tung hai lần, nổ thành lớn một chút, chúng ta lại xông vào trong, đỡ phải giống như chui lỗ, khó chịu.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Cửa lớn trực tiếp nổ hư a! Tường thành thì thôi, không nên nổ tung, đỡ phải chúng ta còn phải tốn sức tu sửa lại. Thành Tuyệt Bình cách khá xa, chúng ta từ Lan Châu vận chuyển gạch xanh cũng thật không dể dàng.

 

Đối thoại không coi ai ra gì, thật giống như Thành Tuyệt Bình đã là vật trong túi, hoàn toàn không thấy đại quân Cổ Thục trong thành tồn tại. Là cái Thành Tuyệt Bình nho nhỏ, chính là một hơi đánh vào kinh đô Cổ Thục, đó đều là chuyện thật dễ dàng.

 

Thượng tướng quân Bích Tu Cổ Thục hôm nay uống rượu, tuy nói bị Đại Thuận này theo thứ tự thiên lôi nổ cho tỉnh tám phần, nhưng rốt cuộc vẫn có hai phần say.

 

Hắn càng nhìn cái bạch y Phượng Vũ Hoành đó lại càng tức giận, không khỏi cắn răng nghiến lợi thì thầm câu:

-“Không kịp chờ đợi liền khoác vải trắng trên người, đây là muốn đưa tang cho Cổ Thục chúng ta sao?

 

Phó tướng bên người nhanh chóng khuyên:

-“Tướng quân, đối đầu kẻ địch mạnh, cũng khó mà nói lời nói không may thế này nha!

 

Nào có cuộc chiến nào còn chưa đánh, tướng quân phe mình liền nói cái gì đưa tang hay không, lại là cho phía bên mình, chuyện đây là sao?

 

Hắn suy nghĩ một chút, đến là liên tưởng đến Phượng Vũ Hoành toàn thân áo trắng này sao lại thế này, vì thế lại nói:

-“Nghe rằng thành Sa Bình đầu kia liên tiếp hai đám ma đều là làm cho người nhà Tế An quận chúa, mẫu thân và phụ thân của nàng lần lượt qua đời, xác thực có tang tại người.

 

Bích Tu vừa nghe lời này liền vui vẻ, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện đầu kia làm tang, vì thế cười ha ha, chỉ vào người ngoài cửa động đằng trước lớn tiếng thét:

-“Cha mẹ đều chết hết, không trong nhà ăn chay niệm phật, còn chạy bên ngoài đến đánh cái trận gì? Cả nha đầu như ngươi, một thân lệ khí, mệnh cứng như thế, không khắc chết người nhà mới lạ! Phượng Vũ Hoành! Không bằng ngươi cởi ra thân tang phục của ngươi, để Bổn tướng quân xem thử ngươi thân mình trong tang phục phải chăng cũng giống như váy lụa trắng, thủy linh nhi?

 

Nguyên bản còn cảm thấy Phượng Vũ Hoành một thân trắng đứng tại đối diện vô cùng chướng mắt, vào lúc này nghe nói là cha mẹ đều chết hết, Bích Tu chỉ cảm thấy y phục trắng thật đúng là hợp mắt nha!

 

-“Đáng đời khắc chết người nhà, theo Bổn tướng quân nhìn, không tốn thời gian dài, Phượng gia các ngươi thì sẽ thành tuyệt hậu!

 

Ban đêm đại mạc, nói như vậy truyền ra vô cùng rõ ràng, câu câu chữ truyền tới trong tai tướng sĩ Đại Thuận, làm cho một đám tiểu tướng sĩ đều tức giận đến phình lên, đều cũng không kiềm chế được nửa, giơ lên vũ khí trong tay liền muốn xông về phía trước.

 

Thế nhưng Phượng Vũ Hoành vung tay lên, dừng lại bước chân của các tướng quân muốn xung phong. Nàng cũng không tức giận, niệm thần từ trong tay áo chuyển ra một cái loa phóng thanh trong không gian.

 

Huyền Thiên Minh thấy nàng lại dùng cái này, không khỏi cười nói:

-“Hiện tại ít nhiều cũng có chút nội lực, không đến nỗi còn dùng đồ chơi này phát biểu lớn tiếng chứ?

 

Nàng lại trợn mắt, nói:

-“Đối với mấy người Cổ Thục này dùng nội lực? Quá lãng phí.

 

Sau đó mở ra nút bấm loa phóng thanh, “Khặc khặc” hai tiếng, lúc này mới lại mở miệng nói:

-“Uy! Cái đối diện tự xưng tướng quân gì kia! Đúng, đang nói ngươi, bộ dạng giống như chuột đất. Uống rượu chứ gì? Đường đường tướng quân, không nói mang theo tướng sĩ ra trận giết địch, đứng ngay trong thành cãi nhau với ta tiểu nữ tử, ngươi ngó ngó ngươi chút tiền đồ này, thật đúng là phối hợp chiều cao của ngươi, cứ nhỏ lớn tí tẹo như vậy!

 

Phượng Vũ Hoành vừa mở miệng, chọc cái tướng quân Đại Thuận cười ha ha. Con chuột đất sao? Thật đúng nha! Thượng tướng quân Bích Tu trời sinh dáng lùn, lại có chút tròn, ngồi trên lưng lạc đà không phải giống như chuột đất sao! Quận chúa hình dung thật là chuẩn xác.

 

Lại cứ loa phóng thanh của Phượng Vũ Hoành hết sức tốt, công suất vô cùng lớn, thanh âm truyền tới trong thành Cổ Thục, có tướng sĩ Cổ Thục không kềm được đều che miệng bắt đầu cười trộm.

 

Có người nhớ tới có lần nghe cô nương trong hồng trướng nói, đồ chơi của Thượng tướng quân cũng vô cùng nhỏ xinh, còn cứ muốn các cô nương khen hắn thần võ, nhưng trên thực tế giống như trêu chọc, không biết cứ tưởng là nữ nhân. Hắn nghĩ đến chỗ này thì càng không nhịn được cười, cả mặt đều đỏ bừng.

 

Bích Tu tức giận đến oa oa kêu to, lại ngó ngó phó tướng bên cạnh cùng với các tướng lĩnh các quân liên minh, nhìn thế nào cảm giác người ta đang cười nói hắn, trên mặt hắn không nhịn được, lớn tiếng quát:

-“Tiểu nương môn! Ngươi đừng cho thể diện mà không cần!

 

Tiếng cười của Phượng Vũ Hoành lại truyền đến:

-“Ta nói con chuột đất, ngươi có mệt hay không a? Gọi tới gọi lên, cuộc chiến này đến cùng còn muốn đánh nữa hay không? Còn có nha, ta nhắc nhở ngươi một câu, cầm chuyện Phượng gia thành tuyệt hậu kích thích ta, thế nhưng đã sai hoàn toàn. Ngươi đối địch với chúng ta, làm sao lại không đi điều tra nhiều một chút? Phượng gia à? Cô nãi nãi từ bao nhiêu năm trước đã không ngóng trông cả nhà bọn họ tốt, có chết hay không, ăn thua gì đến ta? Ngay cả ngươi nhắc tới tang sự mẫu thân ta, ta cũng muốn nói hai câu.

 

Nàng lại hắng giọng, sau đó ngồi thẳng người, rất nghiêm trang nói với Bích Tu,

-“Con chuột đất, ngươi nghe, Ngự Vương điện hạ cùng bổn quận chúa hôm nay sở dĩ tấn công Thành Tuyệt Bình, đến là có quan hệ với tang sự này. Bổn quận chúa đi trước mộ của mẫu thân nhìn rồi, cảm thấy phong thuỷ rất tốt, rất tốt. Hôm qua mẫu thân báo mộng cùng ta, nói dù cho phong thuỷ cho dù tốt, đều cũng là quá gần Cổ Thục chút, bà sống không yên ổn. Cho nên bổn quận chúa lại hợp kế với cửu điện hạ.... Được, mẫu thân đã cảm thấy gần Cổ Thục quá, vậy thì chúng ta lại đuổi Cổ Thục xa một chút, để mẫu thân từ nay về sau có thể có cái chỗ an ổn an thân, không cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy, lại càng không cho phép ngươi Cổ Thục cho nàng thêm phiền loạn. Ừ, đúng, chính là nguyên nhân đêm nay chúng ta tới công đánh Thành Tuyệt Bình!

 

Mấy câu nói, lại suýt nữa làm cho các tướng sĩ Cổ Thục bị tức điên. Thì ra tấn công Tuyệt Bình, diệt một toà thành, cũng vì một giấc mơ người chết nhờ? Lý do còn có thể quá tùy tiện hay không? Còn có thể càng tức chết người hay không? Cái này bảo bọn hắn như thế nào đây? Nếu Thành Tuyệt Bình mất, dù cho mệnh có thể bảo vệ, nếu kinh đô trách tội xuống, chuyện như vậy cũng không cách nào giao đãi nha?

 

Bích Tu nghĩ đến càng xa một chút, thậm chí nghĩ tới lúc chính mình quỳ trong triều đình, khóc lóc đối mặt quốc quân chất vấn đáp:

-“Đại Thuận nói, sở dĩ tấn công Tuyệt Bình, là một giấc mơ mà nương Tế An quận chúa chết đi đã nhờ vả.

 

Sau đó Cổ Thục quốc quân vung tay lên, dùng một câu “Nói bậy” Chém hắn.

 

Bích Tu tức giận đến hai mắt đều phát Kim tinh, liền chuẩn bị mang binh giết ra ngoài thành liều mạng với người Đại Thuận, lúc này, chợt nghe tiếng Huyền Thiên Minh lại vang lên:

-“Ngày gần đây tâm tình thê tử của Bổn vương không tốt, bổn vương là dỗ không được.... Thôi thôi, vậy trước tiên thu cái Thành Tuyệt Bình cho tiểu thê tử sung sướng, xả giận, sớm muộn cũng có một ngày phải bưng nơi ở của các ngươi. Tới tới tới, vị tướng quân chuột đất kia, chính là các ngươi đi ra, hay là chúng ta đi vào?

 

Phượng Vũ Hoành nói tiếp:

-“Vẫn để bọn hắn đi ra đi, đi vào đánh, đập bể kiến trúc, chính chúng ta lại phải lấy bạc ra tu sửa, không có lợi lắm.

 

Tướng sĩ Cổ Thục đến cùng cũng là huyết khí phương cương, chứ đâu chịu được nhục nhã như vậy? Vì thế dồn dập quên sợ hãi, cũng không cần Bích Tu thúc giục, giơ đao kiếm liền xông ra ngoài thành.

 

Bích Tu cũng bị tức tới cực điểm, Phượng Vũ Hoành há mồm ngậm miệng con chuột đất con chuột đất, chuyên chọn khuyết điểm của hắn chửi, gọi hắn làm sao chịu đựng? Hơn nữa men rượu lại lên cao, thẳng thắn cũng cầm binh khí trong tay xông ra ngoài thành.

 

Phó tướng bên cạnh cũng là người Cổ Thục, thấy chủ soái đều giết ra ngoài, hắn càng không có đạo lý tiếp tục lưu lại trong thành. Vì thế hét lớn một tiếng:

-“Đại Thuận! Để mạng lại!

 

Dứt lời, người đã theo Bích Tu xông ra ngoài.

 

Binh Cổ Thục là xông ra, những người mười nước liên minh nhưng tương đối bình tĩnh. Dù sao Đại Thuận đầu kia chửi mắng cũng là Cổ Thục, nhưng không có quan hệ gì với bọn hắn, người Cổ Thục bị mắng đầu óc kích động trước đi chịu chết, mười nước liên minh nhưng thời khắc nhớ kỹ ám khí thiên lôi trí mạng trong tay tướng sĩ Đại Thuận, người người mang trong lòng hoảng sợ, không nguyện ra khỏi thành tham chiến.

 

Nhưng cứ như vậy lui binh trên mặt cũng không nhịn được, dù sao đều đạt thành liên minh, lâm trận lùi bước nói thì dễ mà nghe thì khó. Vì thế những người này thẳng thắn lưu tại trong Thành Tuyệt Bình quan sát, thẳng đến bên ngoài “oành” một tiếng vang thật lớn, thiên lôi Đại Thuận tái hiện, mấy chục vạn đại quân Cổ Thục trong nháy mắt bị nổ thành một lỗ hổng, chủ soái Ô Lan quốc quyết định thật nhanh dẫn theo nhân mã của chính mình cấp tốc rút đi.

 

Mà theo sát phía sau chính là quân Cửu Quốc liên minh khác, thậm chí có người hướng ngoài thành gọi:

-“Bích Tu tướng quân, không địch lại liền lùi đi! Chúng ta tại thành Nguyệt Bình chờ ngươi!

 

Phía trước Bích Tu vừa từ trong tiếng thiên lôi oanh tạc phục hồi tinh thần lại, liền lúc ẩn lúc hiện nghe được một câu như vậy, tức giận đến phun ra một ngụm máu..... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 914:

☆, Một cái so với một cái không biết xấu hổ nha!

 

Bích Tu thổ huyết, may mà phó tướng bên người vươn tay đỡ hắn, nhờ vậy mới không có ngã xuống từ trên lạc đà.

 

Quân Cổ Thục tại sau một tiếng thiên lôi nổ vang ý thức được sự vọng động của mình, dồn dập dừng bước không dám tiến lên nữa. Có người còn hi vọng mười nước quân liên minh có thể qua đến làm con pháo thí, kết quả vừa quay đầu lại, trong Thành Tuyệt Bình trống rỗng, nơi nào còn có cái bóng minh quân, không khỏi tại trong lòng thầm mắng mười cái tiểu quốc.

 

Người Cổ Thục không tiến lên nữa, người Đại Thuận cũng không có truy kích, liền đứng tại đối diện từng cái từng cái cười hì hì nhìn bọn hắn, giống như đùa hài tử.

 

Thế nhưng người Cổ Thục đã qua thời khắc đầu óc kích động, dù sao thực lực Đại Thuận còn tại đó, tuy là người ta nhục nhã bày ngoài sáng, bọn hắn cũng không dám nói thêm cái gì?

 

Các tướng sĩ người người tính toán trong lòng nên làm gì lén lén lút lút chạy mất, vạn nhất đối phương lại một cái thiên lôi ném tới, bọn hắn không phải chết chắc?

 

Bích Tu bị tướng sĩ vây quanh ở giữa đám người, căn bản là không dám thò đầu ra, trong lòng hắn rõ ràng, người Đại Thuận trừ bỏ thiên lôi, còn có một loại ám khí cách thật xa có thể ngắm trúng người, phàm là hắn vừa thò đầu ra, nhất định bị người thoáng cái ngắm chuẩn mi tâm mất mạng đi.

 

Nhưng cứ như vậy vẫn giằng co cũng không phải cách hay, thế là hắn hít sâu mấy hơi, lớn tiếng mà hô:

-“Huyền Thiên Minh! Ngươi có bản lĩnh thì đi ra đơn đả độc đấu với Bổn tướng quân! Dẫn một đám người đến, có tài ba gì?

 

Lời vừa thốt ra, đừng nói tướng sĩ Đại Thuận, chính là người Cổ Thục đều nhịn không được vui rồi. Giời ạ, đây là mang binh đánh giặc! Chính ngươi cũng không dẫn theo mấy chục vạn đại quân sao? Tính ra nhiều người hơn Đại Thuận người ta.

 

Hai nước giao chiến, bất quần ẩu chẳng lẽ còn muốn solo sao? Hôm nay Thượng tướng quân này là uống bao nhiêu rượu, đứt gân não phải không?

 

Huyền Thiên Minh cũng vui vẻ, cao giọng nói:

-“Con chuột đất, ngươi say bổn vương cũng không say, thả thiên lôi địa hỏa không cần, bổn vương đơn đả độc đấu với ngươi? Ăn nhiều chết no sao?

 

Nói xong, ấy mà một chút chuẩn bị cũng không cho đại quân Cổ Thục, tiện tay liền ném tới một quả lựu đạn, chợt nghe “oành” một tiếng, lại một nhóm quân Cổ Thục báo phế.

 

Coi như không có mười nước liên minh, một mình Cổ Thục cũng có cả 30 vạn đại quân, nhưng ngang qua giao chiến hai thành Sa Bình cùng Tuyệt Bình, nhân số liền ngần ấy một chút bị tạc ít.

 

Mọi người đối với “Thiên lôi” Hoảng sợ không chỉ không chút nào giảm, ngược lại là hăng hái tăng lên, đặc biệt lần này Phượng Vũ Hoành tham chiến, vị Tế An quận chúa này cũng không biết có phải là bởi vì cha mẹ đều chết hết hay không, hỏa khí đặc biệt lớn, trong tay cầm cái đen tuyền không rõ cái gì, thẳng bốc tia lửa, không ngừng mà bắn phá tới Cổ Thục đầu này, mỗi lần bắn phá đều chết một đám người.

 

Dần dần, người Cổ Thục đã hiểu, đây không phải hai quân đối chọi, cái này căn bản là quân Đại Thuận đơn phương tàn sát!

 

Người Cổ Thục cũng lại không đánh xuống được, doạ kêu cha gọi mẹ chạy trối chết, hoàn toàn không để ý Bích Tu đã tỉnh hồn lại thống lĩnh cùng chỉ huy, ngay cả người vát quân kỳ đều dứt khoát ném cờ lớn một cái, hai tay bịt lấy lỗ tai liều mạng chạy vào thành.

 

Bích Tu đều đỏ mắt, lại chẳng phải sát hồng, trên sự thực bọn hắn căn bản cả cọng lông tướng sĩ Đại Thuận cũng chưa đụng, người ta khoảng cách thật xa đây, chính ở nơi đó không ngừng mà vứt thiên lôi, càng không ngừng dùng ám khí kỳ quái trong tay bắn phá. Quân Cổ Thục máu chảy thành sông, thi thể đều chất thành núi.

 

Phó tướng bên người kéo Bích Tu một phen:

-“Tướng quân, triệt thoái đi! Cuộc chiến này không có cách nào đánh!

 

Bích Tu lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, khi hắn nhìn rõ ràng thế cuộc trước mắt, thật giống như lúc trước thành Sa Bình thất thủ lại lặp lại, hai mắt hắn nhắm chặt, lúc lại mở ra, rốt cục hạ ra lệnh rút lui!

 

Có chủ soái hạ lệnh, các tướng sĩ chạy càng sôi nổi, phía sau tiếng vang rung trời, cũng không ai biết viên thiên lôi liền rơi xuống đỉnh đầu của mình, chỉ là không mạng chạy, chạy trở về trong thành còn không được, còn phải tiếp tục chạy về phía nam, từ cửa thành Nam lại chạy ra ngoài, tốt nhất có thể vẫn chạy đến thành Nguyệt Bình, như vậy thì còn có thể có một trận tháng ngày thở dốc.

 

Bích Tu cũng trở về thành, lúc ngang qua đường hồng trướng thì, chỉ thấy cô nương bên trong cũng liều mạng chạy ra ngoài, chỉ lo chạy thật chậm sẽ bị thiên lôi đánh chết.

 

Cũng chỉ trong chớp mắt như thế, thần kinh hắn thoáng cái hoảng hốt, trong đám cô nương chạy trối chết dường như có một người giống như Tể An quận chúa Đại Thuận, thế cho nên hắn thiếu chút coi chính mình còn chưa tỉnh rượu bị hoa mắt.

 

-“Đây là người nào?

Hắn chỉ vào nàng hỏi phó tướng bên cạnh,

-“Là cô nương trong hồng trướng chúng ta sao?

 

Phó tướng thuận mắt nhìn, cũng là chấn động mạnh một cái, theo bản năng đã bật thốt lên ——

-“Quận chúa Đại Thuận?

 

Nghe được tướng sĩ bên cạnh đáp một câu:

-“Đó chính là nữ tử từ ngoài thành mới chộp được!

 

-“Mới chộp được?

 

Bích Tu hai mắt sáng ngời, lập tức thúc lạc đà chạy tới, không nhiều lời, khom người một cái liền tóm nàng kia lên phóng tới trước người mình.

 

Nàng kia bị doạ kêu to “A” một tiếng, quay đầu nhìn hắn hoảng sợ nói:

-“Ngươi là ai?

 

Bích Tu lần nữa nhìn chằm chằm gương mặt đó, không khỏi thở dài nói:

-“Trên đời lại còn có người giống nhau như vậy? Chẳng lẽ là tỷ muội song sinh? Hay hoặc là là... Thám tử Đại Thuận?

 

Lời vừa thốt ra, trong nháy mắt trong mắt hiện lên lệ quang, tay vòng ở eo nữ tử cũng gia tăng lực, đau đến nàng kia lại kêu lên sợ hãi.

 

-“Thượng tướng quân, chẳng lẽ người này thật là thám tử Đại Thuận?

 

Phó tướng chăm chăm nhìn nàng kia, trường đao trong tay nắm chắc, mắt thấy định chặt xuống!

 

Nhưng vào lúc này, nàng kia hét to một tiếng:

-“Ta không phải! Ta là người Bát hoàng tử, ta là hướng về các ngươi bên này!

 

Một tiếng kêu nói rõ thân phận của mình, chính là Phó Nhã từ thành Lan Châu chạy đến.

 

Nàng nghe ra thân phận tướng quân Cổ Thục, lập tức làm vui lòng lớn tiếng nói:

-“Thượng tướng quân hận Tế An quận chúa đúng không? Ta cũng hận! Bát hoàng tử đã có thể mượn dùng khuôn mặt này của ta bốc lên một trường phong ba, Thượng tướng quân vì sao không noi theo này chứ?

 

Nói vậy cũng nhắc nhở Bích Tu, đồng thời cũng làm cho hắn nhớ tới truyền thuyết liên quan với Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc cho tới một cái nữ tử tướng mạo rất giống Tế An quận chúa, rốt cuộc chính là sự thật!

 

Hắn cười ha ha, đưa tay lại vớt Phó Nhã lên, an vị ở trước người mình, một đôi bàn tay lớn ở vị trí then chốt trên người rất không đàng hoàng nhéo một cái, đổi được Phó Nhã một tiếng duyên dáng gọi to.

 

Bích Tu vô cùng hài lòng, lớn tiếng nói:

-“Đã như vậy, vậy bản tướng quân liền dẫn ngươi đi thành Nguyệt Bình một chuyến!

 

Trong một đêm, Cổ Thục lại đánh mất đi một toà thành trì, mà Đại Thuận đầu kia, tin chiến thắng rất nhanh thì đi qua thành Sa Bình truyền tới bờ Nam, lại trải qua từ bờ Nam truyền tới Lan Châu.

 

Vẫn còn không tới nửa ngày, tin tức Thành Tuyệt Bình bị Cửu hoàng tử bỏ vào trong túi liền truyền khắp mỗi ngõ ngách nam giới.

 

Liên quan với truyền thuyết Cửu hoàng tử là chiến thần trời lần thứ hai ở giữa trăm họ truyền vang, ngay cả người trong 30 vạn đại quân bờ Nam cũng không khỏi không khâm phục vị Cửu điện hạ anh dũng này.

 

Phải biết, chiếm thành trì Cổ Thục cũng không phải dễ dàng như vậy, khí hậu nóng bức hạn chế nhịp bước tiến tới của quân Đại Thuận, trước đây chẳng phải Bát hoàng tử chưa từng thử qua, nhưng khi các tướng sĩ đón nóng bức đi tới ở ngoài thành Sa Bình thì, cũng đã có một bộ phận người bị trúng nắng đến ngất ngã đi, còn dư lại cũng là thời khắc đều ở biên giới ngất đi, đứng cũng khó khăn, còn nói gì tới đánh trận.

 

Bọn hắn cũng chẳng phải chưa từng nghĩ lợi dụng buổi chiều tác chiến, thế nhưng ai có thể như Cửu hoàng tử này vậy, chỉ một đêm có thể chiếm đoạt tòa thành? Một khi không chiếm được, ngày kế phải nên làm như thế nào?

 

Trận chiến này, để Quân Uy Huyền Thiên Minh lại dựng cao thêm vài phần. Cũng không biết, chính là lấy được thành Tuyệt Bình rồi, nhưng bọn hắn đối mặt cũng là từng vấn đề khó.

 

Những vấn đề khó đầu tiên liền xuất hiện ở trên dân chúng Thành Tuyệt Bình, dân chúng Thành Tuyệt Bình không giống thành Sa Bình vô cùng thuận lợi mà tiếp thu thống trị của Đại Thuận. Tri phủ Tuyệt Bình này lại là một người tính tình cương liệt, đại quân Bích Tu chạy, Thành Tuyệt Bình luân hãm, hắn tự giác hổ thẹn với quốc quân Cổ Thục, lại ở lúc đại quân Huyền Thiên Minh xử lý tốt chiến trường ngoài thành, sáng sớm cùng ngày tiến vào Thành Tuyệt Bình, mang theo một nhà già trẻ, ngay cửa nha môn tri phủ náo loạn tự sát.

 

Tự sát này cũng không phải hù dọa người, là chết thật, có lấy đao đâm bụng, có va tường, còn có trói dây thừng thắt cổ ở xà nhà cửa nha môn, ngay cả hai cái hài tử còn trong tã lót đều bị người lớn trước khi chết trước tiên nghẹn chết.

 

Lúc Huyền Thiên Minh Phượng Vũ Hoành mang theo bộ phận đại quân đi tới cửa nha môn thì, thấy chính là mấy chục bộ thi thể ngang dọc tứ tung nằm ở nơi đó.

 

Bọn hắn cũng không ngờ Cổ Thục này sẽ có trung thần can đảm như thế, trong lúc nhất thời sụt sịt không thôi. Nhưng thảm kịch đã tạo thành, tự nhiên không cách nào bổ cứu, Huyền Thiên Minh hạ lệnh tẩm liệm một nhà tri phủ cất vào hòm, lại tìm người để hỏi chỗ mai táng.

 

Thế mà, một nhà tri phủ này đã khiến cho dân chúng Thành Tuyệt Bình rối loạn, bọn hắn lớn tiếng kêu ——

-“Người Đại Thuận là cường đạo! Người Đại Thuận hủy quê hương chúng ta! Đuổi cẩu Đại Thuận ra Thành Tuyệt Bình! Chúng ta liều mạng với tụi nó!

 

Gần như là dân chúng toàn thành đều hành động, mặc kệ nam nữ lão ấu, đều nhấc theo gia hỏa nhà mình có thể dùng làm vũ khí xông đến trên đường cái, cùng Huyền Thiên Minh đầu này tạo thành một cái kiên quyết đối lập.

 

Tướng sĩ Đại Thuận không có manh động, dù sao dân chúng là dân chúng, tướng sĩ là tướng sĩ, tướng sĩ ra trận giết địch đấu cái một mất một còn đấy là số mệnh an bài, nhưng bọn hắn chưa bao giờ nguyện giết người bừa bãi, càng không thể thương tổn dân chúng vô tội.

 

Trước đó Huyền Thiên Minh sớm có quân quy, đại quân của hắn mặc kệ tấn công ở đâu, tuyệt không đồ thành.

 

Nhưng hôm nay, dân chúng Thành Tuyệt Bình một lòng một dạ muốn vì Cổ Thục đòi lại tòa thành này, thậm chí có người chỉ vào mũi Huyền Thiên Minh la mắng:

-“Bọn người cẩu tặc các ngươi! Đã có gia đình không cố gắng đợi, vẫn cứ muốn tới hủy quê hương của người khác, các ngươi chính là một đám vô lại! Là cường đạo!

 

Nói vậy chửi đến Huyền Thiên Minh cũng có chút tức giận, hắn hỏi ngược lại dân chúng Thành Tuyệt Bình:

-“Lẽ nào các ngươi cũng không biết là Cổ Thục trước tiên phát khởi tiến công Đại Thuận sao? Nhiều năm hai quốc bình an vô sự, Đại Thuận cung cấp ít nhiều tiện lợi cho Cổ Thục các ngươi, đưa tới ít nhiều đồ tốt, ăn dùng, dạng nào không có. Thế nào, không biết cảm ơn không nói, còn trở mặt không quen biết, quay đầu lại thẳng thắn muốn chiếm cứ Đại Thuận?

 

Da mặt dân chúng Thành Tuyệt Bình cũng không phải dày bình thường, đối với lời của Huyền Thiên Minh phản kích ấy mà:

-“Dựa vào cái gì? Đại Thuận các ngươi liền chiếm địa bàn tốt như vậy? Dựa vào cái gì? Cổ Thục chúng ta thì phải sinh hoạt trong sa mạc? Chúng ta chiếm đoạt mấy toà thành của các ngươi sao thế? Về phần các ngươi quay đầu lại đối với chúng ta tiến hành chèn ép lớn như vậy? Đều nói Đại Thuận đất rộng của nhiều, làm sao lại không thể chia cho chúng ta một chút?

 

-“Ừ?

Huyền Thiên Minh nghe được hơi hoảng hốt, quay đầu hỏi Phượng Vũ Hoành:

-“Bổn vương nghe nói vậy, thế nào chợt thấy dường như người nhà họ Phượng lại sống lại vậy? Một cái so với một cái không biết xấu hổ, những người này sẽ không phải tất cả họ Phượng chứ?

 

Phượng Vũ Hoành cũng cảm thấy trận này như từng quen biết, nhớ lúc đầu người nhà họ Phượng chẳng phải như vậy sao! Các nàng chiếm tiện nghi của ngươi sao cũng được, ngươi không có khả năng phản kích, phản kích thì tất cả cũng là ngươi không đúng.

 

Nàng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi:

-“Nếu thật là như thế này thì cũng dễ xử lý, đối phó Phượng gia ta có kinh nghiệm nha! Chẳng phải với mọi người có thể nói rõ đạo lý!

 

Huyền Thiên Minh gật đầu:

-“Đúng vậy, lúc cần thiết, thì phải dùng võ lực trấn áp!

 

Hắn vừa dứt lời này, lập tức tay giơ lên, lớn tiếng nói:

-“Tất cả nghe lệnh! Phàm là người ngăn trở đại quân ta chiếm Thành Tuyệt Bình, giết không tha!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 915:

☆, Bách Thảo Hương!

 

Dân chúng hung hãn lại không nói lý, cũng chịu đựng không nổi võ lực quân chánh quy trấn áp, thậm chí Huyền Thiên Minh đầu này căn bản cũng không động một đầu ngón tay bọn hắn, chỉ là do Hà Cam chỉ huy người tổ thần xạ tay cầm súng máy bắn phá lên không trung một trận, những dân chúng Thành Tuyệt Bình rêu rao lên muốn bảo vệ quốc thổ Cổ Thục một tấc cũng không thể chạy mất thì đều sợ, cũng không ai dám tiến lên, miệng cũng ngậm lại, dao phay lưỡi búa trong tay cũng đàng hoàng thả xuống, ủ rũ đi về nhà từng người.

 

Phượng Vũ Hoành hừ lạnh:

-“Không cốt khí.

 

Huyền Thiên Minh lại đã bắt đầu chỉ huy chúng tướng thu thập nha môn tri phủ này, tiền viện tiếp tục làm công đường, hậu viện thì coi như chỗ ở tạm thời.

 

Mà đại quân tự nhiên từ cửa thành Nam ra khỏi thành, đóng trại tại ngoài mười dặm bên ngoài thành, chuẩn bị chống lại thời tiết nóng chẳng mấy chốc sẽ xâm lấn.

 

Đám người ra tay vô cùng nhanh nhẹn, bởi vì có kinh nghiệm của thành Sa Bình, đều biết đại khái tiến vào loại khí hậu này bao lâu về sau sẽ có thời tiết nóng xâm lấn; Bức bách thân, tận lực tranh thủ trong vòng nửa ngày đều làm xong hết thảy mọi chuyện.

 

Mà đám người lường trước cũng không sai, liền tại chạng vạng ngày hôm đó, khí hậu Thành Tuyệt Bình còn nóng bức hơn thành Sa Bình cũng đã đánh ngã một nhóm lớn người, đa số là bộ phận tướng sĩ Thiên Chu tới.

 

Nhưng may mà lần này có Phượng Vũ Hoành, đám người từ trên tâm lý liền ung dung hơn lần trước rất nhiều, không có nhiều sợ hãi, đều biết mặc kệ bệnh nặng hơn, Tế An quận chúa cũng có thể trị thật tốt, chẳng qua chỉ là chờ chút canh giờ mà thôi.

 

Tất nhiên Phượng Vũ Hoành không để mọi người thất vọng, Không chờ vào ở sân sau nha môn, trước tiên nàng liền dẫn Tùng Khang và các quân y đi đại doanh Nam Giao bên kia, mà trong thành lại để cho Huyền Thiên Minh cùng với một bộ phận các tướng sĩ thể chất tốt hơn đến xử lý.

 

Nàng đến đại doanh lúc mặt trời còn chưa xuống, đại mạc đầu này nhất định có giờ khác với khu vực trung thổ Đại Thuận, Phượng Vũ Hoành tính toán ước chừng là hai giờ, mặt trời xuống núi tương đối trễ, ban ngày còn dài hơn đêm đen nhiều lắm.

 

Sau khi Tướng sĩ hạ trại, cắm soái trướng đàng hoàng, ngay lập tức dựng y trướng, Phượng Vũ Hoành dẫn đầu đi vào, thu xếp đồ đạc nên dùng, lúc này mới gọi bọn người Tùng Khang vào, mỗi người đều nhận một chút dược phẩm mới, có thuốc Đông y bào chế sẵn, còn có thuốc tây, để cho bọn hắn cầm đi ấn người bị cảm nắng nghiêm trọng phân phát, mà chính nàng lại qua lại trong mỗi cái doanh trướng có tướng sĩ bị cảm nắng, vì những bệnh nhân cấp cứu trước tiên treo truyền dịch lên.

 

Đồng thời, rất nhiều thuốc đau bụng cũng đồng thời phân phát ra, chính là sợ đồ ăn ở đây các tướng sĩ ăn không quen, hơn nữa nắng nóng khó nhịn, rất dễ dàng dẫn lên đau bụng.

 

Có Phượng Vũ Hoành ở đây, bệnh tình tướng sĩ đại doanh đầu này rất nhanh đã được khống chế, không cần Huyền Thiên Minh lo lắng.

 

Chỉ là trong Thành Tuyệt Bình, dân chúng lại như cũ không phối hợp Đại Thuận quản lý, bọn hắn cũng không gây sự, cũng sau khi trong thành yên ổn tiếp tục khôi phục từng bước sinh hoạt, nhưng lại đổi thành một loại phương thức khác để diễn tả mình chống lại Đại Thuận, nói thí dụ như ——

 

-“Cái hương liệu này là chỉ bán cho người Cổ Thục, kem dưỡng da mặt cũng là chỉ bán cho người Cổ Thục, người Đại Thuận các ngươi muốn vào tiệm chúng ta, chúng ta không ngăn được cũng không dám cản trở, nhưng đồ vật là của ta, ta có quyền lựa chọn có bán cho ngươi hay không!

 

Hôm nay Phượng Vũ Hoành chẳng qua là đến Thành Tuyệt Bình đi dạo, đúng dịp thấy tiệm bán hương nhào bột, nghĩ vào xem thử, lại chọn mua một chút.

 

Trong đại mạc khí trời nóng bức không nói, ánh mặt trời cũng quá mức sung túc, trên mặt chúng tướng sĩ cũng bắt đầu rách da, thậm chí có người đã bị bỏng nắng.

 

Nghe nói người Cổ Thục nghiên cứu ra một loại kem dưỡng da mặt, chuyên môn dùng chống nắng, dùng cực kỳ tốt.

 

Đương nhiên, nam nhân Cổ Thục là không cần bôi thứ đó, cũng là bán cho nữ hài tử, nàng nghĩ, nếu như có thể mua nhiều một số phân phát cho tướng sĩ Đại Thuận, hẳn là ít nhiều gì cũng có thể có điều giảm bớt.

 

Trong không gian của nàng cũng có kem chống nắng, nhưng vừa đến lấy ra rất dễ thấy, thứ hai nàng cũng muốn so sánh nhìn thử là người Cổ Thục chính mình nghiên chế càng hữu hiệu, hay là đời sau càng tốt hơn.

 

Tiếc thay, mới vừa vào cửa lại đụng vào đinh, người Cổ Thục làm ăn nhất trí đối ngoại, căn bản không chịu bán đồ cho người Đại Thuận.

 

Bọn hắn cũng nói:

-“Trừ phi Đại Thuận các ngươi đến cướp! Thế nhưng giống các ngươi cướp thành trì Cổ Thục vậy, lại khác cường đạo ở chỗ nào?

 

Hoàng Tuyền cũng có chút tức giận,

-“Các ngươi đã đều nhận định Đại Thuận là cường đạo, vậy hôm nay chúng ta dù cho không cướp tiệm ngươi, cũng bỏ không được danh hiệu cường đạo, tính ra thế này, còn không đi nhìn một chút liền cướp các ngươi đây!

 

Vong Xuyên cũng rất tức giận, phụ họa nói:

-“Đại quân Cổ Thục giữ không được thành trì của chính mình, là chính bọn hắn không có bản lĩnh, các ngươi làm dân chúng cứ an phận sinh sống, chứ đâu xúi giục được những yêu nga tử? Đại quân chúng ta còn chưa đồ thành đây, đã tính lưu mệnh cho các ngươi, có phải hay không các người cũng hơi khiêm tốn một chút vậy?

 

Thấy hai người quyết tâm, lại đều mang bội kiếm bên người, người Cổ Thục cũng biết hai nha đầu này đừng xem là nữ, nhưng có công phu trong người, thật phải động thủ chắc chắn đánh không lại.

 

Huống chi bên cạnh vị tiểu thư này bọn hắn thế nhưng nhận được, đấy là Tể An quận chúa Đại Thuận, lên được chiến trường ném thiên lôi, nếu như thật chọc mấy vị này, tiểu điếm này đừng nói làm ăn, sợ là mệnh của bọn hắn cũng phải góp vào.

 

Vì thế, người Cổ Thục lại một lần nữa kinh sợ, chẳng qua nhưng sợ cực kì rất khác biệt, bọn hắn áp dụng thái độ “Không để ý tới”, chưởng quỹ và tiểu nhị né sang bên cạnh, một bộ “Ngươi thích cướp thì cướp thôi” Chiêu thức, cũng làm cho hai người Hoàng Tuyền Vong Xuyên xấu hổ.

 

Hai nha đầu dùng ánh mắt hỏi thăm Phượng Vũ Hoành, ý kia là: “Cướp không?”

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu:

-“Có gì đáng cướp, chẳng qua chỉ là chút phá hương liệu kem dưỡng da mặt, ta nhớ rõ chủ nhân cũ cửa tiệm sát vách chính là phu nhân tri phủ Thành Tuyệt Bình trước kia chứ? Bây giờ một nhà tri phủ trước tuẫn quốc, tiệm cũng thuộc về chúng ta, vậy dứt khoát chúng ta cũng mở tiệm như vậy, để người Thành Tuyệt Bình cũng biết rõ hương liệu và kem dưỡng da Đại Thuận là dạng gì!

 

Nàng nói làm là làm luôn, xế chiều hôm đó các tướng sĩ sửa sang lại cửa hàng kế bên. Trước kia tiệm là bán nữ trang, nữ trang tự nhiên là sung công, Phượng Vũ Hoành một người trong tiệm cả đêm, từ trong không gian chuyển ra thiệt nhiều dược phẩm cùng nước hoa.

 

Nếu nói kem chống nắng có hữu dụng như người Cổ Thục chuyên môn nghiên chế ra hay không nàng không dám hứa chắc, nhưng nước hoa ở thời đại này thì tuyệt hảo, ngay cả lúc trước thất công chúa Cổ Thục kia mang theo thứ đồ hư của nàng đến trong hoàng cung Đại Thuận đi khoe khoang, cũng bị nàng so đi xuống.

 

Bây giờ, đồ giống vậy bày đến trên thị trường, nàng cũng không tin các phu nhân tiểu thư của các nhà phú hộ trong Thành Tuyệt Bình này sẽ không động tâm.

 

Cái gì trung thành với Cổ Thục, cái gì bán nước hay không, lại không nói thể chế quản lý của chính Cổ Thục có vấn đề, liền chỉ hướng là người Cổ Thục trước tiên đối Đại Thuận phát tiến vào tiến công, bọn hắn Đại Thuận phản kích lại liền có lý, cầm đi đến nơi nào đều nói xuôi. Không nghe nói ngươi đánh ta, còn không cho ta lại đánh lại, chẳng lẽ còn cáo lão sư sao?

 

Phượng Vũ Hoành dằn vặt cả đêm, quầy hàng tầng một trong tiệm đặt tràn đầy, tầng hai tạm thời không mở ra, bị nàng xem như kho hàng, cũng đỡ phải bán hết hàng rồi từ trong không gian cầm ra không tiện.

 

Hoàng Tuyền Vong Xuyên sáng sớm hôm sau bị gọi vào tiệm đến tiếp thụ “Tốp huấn luyện trước”, Phượng Vũ Hoành tạm thời tìm không được giúp đỡ, cũng chỉ có thể dùng nha đầu của mình trước tiên đảm nhiệm nhân viên bán hàng.

 

Mà Vong Xuyên Hoàng Tuyền hai người đối với Phượng Vũ Hoành luôn có thể đột nhiên biến ra một số gì đó kỳ quái đến cũng sớm đã thấy quái, lúc trước tại lúc giải độc cho các tướng sĩ đại doanh kinh giao, các nàng cũng không phải không tận mắt thấy qua tiểu thư nhà mình từ trong tay áo túm ra từng chiếc mông cực lớn.

 

Hai nha đầu thích ứng rất nhanh, đối với công hiệu và cách dùng các loại dược phẩm đã nhớ vô cùng rõ, mấy người lại chuẩn bị ra không ít trang giấy, chuẩn bị người đến mua hàng tùy thời ghi lại.

 

Bởi vì chuẩn bị vội vàng, hơn nữa Thành Tuyệt Bình này không có dân chúng Cổ Thục nguyện ý nhận chuyện làm ăn của người Đại Thuận, cho nên tiệm bọn hắn ngay cả bức hoành đều không có.

 

Phượng Vũ Hoành hết cách rồi, thẳng thắn dùng giấy trắng viết chữ to, sau đó tiến sát gần vị trí bức hoành trên cửa hàng, liền gọi ——

-“Bách Thảo Hương.”

 

Cứ như vậy lại thu xếp vừa giữa trưa, mới vừa qua buổi trưa, Bách Thảo Hương liền tuyên bố khai trương. Không có nhiều oanh oanh liệt liệt, thậm chí đều không có người đi tới cổ động, cứ như vậy vô thanh vô tức mở cửa, thời điểm rất nhiều người đi ngang qua thậm chí đều không rõ ràng tiệm này rốt cuộc làm gì?

 

Chẳng qua, rất nhanh sẽ có người tỉnh ngộ môn đạo, bởi vì lúc từ trước cửa tiệm này ngang qua thì, luôn có thể ngửi được một mùi hương thoang thoảng, phảng phất ngay trước cửa, không gay mũi, nhưng thơm mê người, khiến người sau khi ngửi qua khắc sâu ấn tượng, đến khi đi về trong nhà như cũ nhớ kỹ.

 

Ngày thứ nhất không người đến cửa, cũng có không ít người đứng ở cửa ngửi mùi. Cái này ở trong dự kiến của Phượng Vũ Hoành, ngày kế, nàng đều dùng chữ to viết ra chủng loại vật phẩm Bách Thảo Hương chủ yếu kinh doanh dán vào trên tường ngoài cửa hàng, quả thực không kém chút xíu nhà kế bên kia.

 

Nhưng chủ nhân sát vách cũng không sợ, rốt cuộc là người Đại Thuận mở tiệm, dân chúng Thành Tuyệt Bình bọn họ cũng đã sớm đạt thành nhất trí, không chỉ Thương gia không bán đồ cho người Đại Thuận, dân chúng cũng sẽ không mua đồ của người Đại Thuận.

 

Ông chủ nhỏ thậm chí dời ghế ngồi chờ ở cửa nhìn Bách Thảo Hương bị chê cười, mắt thấy đến giữa trưa đều không ai tới cửa, hắn mừng rỡ suýt nữa liền muốn mời một đội cổ nhạc đến thổi kèn đàn hát.

 

Thế mà, mắt nhìn thấy nhưng cũng không nhất định đều là thật. Cửa chính Bách Thảo Hương không ai vào, thế nhưng cửa sau suýt nữa đều bị đám người đạp phá.

 

Tới cửa toàn bộ đều là những nha hoàn bà tử những nhà phú hộ, không có người nào mà chẳng phải hướng tới mùi thơm tản ra ở cửa Bách Thảo Hương.

 

Người Cổ Thục đều biết hoàng thất Cổ Thục có thể chế bách hương thủy, nhưng bách hương thủy khó cầu, chuyên môn cung cấp cho người hoàng gia sử dụng, các nàng những người này coi như trong tay có rất nhiều bạc căn bản cũng không mua được.

 

Hai ngày này ngửi mùi thơm truyền ở cửa Bách Thảo Hương, lại nhìn thấy trên tường ở cửa dán ra nói rõ, biết đây là một loại gần như Bách Hương thủy, thế nhưng tốt hơn Bách Hương thủy vô số lần, thậm chí thất công chúa Cổ Thục cầm Bách Hương thủy đến hoàng cung Đại Thuận đi khoe khoang, đều bị loại nước hoa này thuấn sát cho trở lại.

 

Vì thế, các tiểu thư, phu nhân mấy nhà phú hộ ngồi không yên, dồn dập phái ra nha hoàn bà tử bên người đến Bách Thảo Hương đi tìm hiểu tình huống. Nhưng lại bị vướng bởi thân phận dân chúng Thành Tuyệt Bình, không được từ cửa chính trực tiếp tiến vào, chỉ đành lặng lẽ đi cửa sau.

 

Phượng Vũ Hoành sớm đã làm tốt chuẩn bị tâm lý như vậy, cũng chứa lô hàng nước hoa dùng bình nhỏ, làm như hàng mẫu, dùng giá tiền cực cao bán cho những người đến đây cầu mua.

 

Nhưng nước hoa đó lượng quá nhỏ, chỉ đủ dùng hai lần, đồng thời cũng tuyên bố, cửa sau Bách Thảo Hương chỉ mở ra trong ba ngày, sau ba ngày cũng không tiếp tục mở, tất cả người muốn tới mua đồ, cũng chỉ có thể đi vào từ cửa chính.

 

Rõ ràng, ngươi muốn thứ tốt, cũng đừng lại nghĩ đến trung thành với Cổ Thục; Nếu muốn tiếp tục làm con dân tốt của Cổ Thục, vậy cũng chớ đến Bách Thảo Hương mua đồ.

 

Đối với một toà thành mà nói, quyền lên tiếng trừ bỏ tại trong tay kẻ thống trị ra, phú hộ tuyệt đối là chiếm giữ đệ nhị. Mà có thể thao túng tâm tư bọn phú hộ này, nữ quyến trong nhà tuyệt đối là chiếm một ưu thế lớn.

 

Phu nhân, tiểu thiếp, nữ nhi, gió thoảng bên gối thổi một hơi, cái gì con dân tốt của Cổ Thục, sao có thể so với mỹ nhân ôn nhu nhà mình. Huống chi, loại mùi hương đó, ngay cả chính bọn hắn đều thích ngửi.....

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 19/04/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts