Thần Y Đích Nữ - Phần 299 (919-921)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 919:

☆, Ai về nhà nấy tìm mẹ của mình!

 

Phượng Vũ Hoành đột nhiên xuất hiện tại đại doanh bờ Nam, chính là làm người bên này trở tay không kịp. Bọn hắn xưa nay chưa từng nghe nói còn có nữ tử có thể vào quân doanh, vị Tế An quận chúa này tại trong đại quân Cửu hoàng tử làm ầm ĩ cũng coi như, sao hiện tại cậy mạnh phóng đến đại doanh bờ Nam này?

 

Phó tướng hậu cần đầu tiên là mặc kệ, lớn tiếng chất vấn:

-“Người tới là ai?

 

Phượng Vũ Hoành hừ lạnh:

-“Biết rõ còn hỏi.

 

Sau lưng truyền tới tiếng bịt mũi diễu cợt của mấy người Vong Xuyên Hoàng Tuyền còn có Ban Tẩu Hà Cam, thậm chí Hà Cam đã mở miệng nói:

-“Đừng khi không kiếm chuyện, tại Đại Thuận có thể tự xưng quận chúa, trừ bỏ Tế An quận chúa, còn có ai?

 

-“Tế An quận chúa?

Phó tướng hậu cần đó lại có lời,

-“Ngươi là Tế An quận chúa lại như thế nào? Ở bên ngoài chúng ta sẽ xem ngươi là quận chúa, thấy ngươi cũng sẽ quỳ xuống dập đầu. Nhưng nơi đây là quân doanh, trong quân doanh không hoan nghênh nữ tử! Nữ tử vào doanh cũng là tối kỵ! Xin hỏi Tế An quận chúa, ngươi chạy đến trong đại doanh chúng ta, là muốn làm gì?

 

Người này nói rất không khách khí, một đôi mắt trừng Phượng Vũ Hoành, dáng dấp đó nhìn qua y hệt kẻ thù kiếp trước.

 

Phượng Vũ Hoành cũng có chút tức giận,

-“Bổn quận chúa là giết toàn gia ngươi hay là thế nào? Ở đâu đến oán khí lớn như vậy?

 

Nàng nói chuyện cũng rất không khách khí, thậm chí vừa nói vừa đi đến trước phó tướng đó, mãi cho đến gần, khoảng cách ba bước đứng lại, lại nói:

-“Đồng phó tướng đúng không? Bổn quận chúa nghe nói hôm qua ngươi đi tới một tiệm vải ở Lan Châu một chuyến, có việc này không?

 

Đồng phó tướng chau mày, tùy tiện nói:

-“Đúng thì làm sao? Ta là phó tướng quản lý hậu cần, tiệm vải đó là có hợp tác với đại doanh chúng ta đầu này, bổ sung xiêm y cho các tướng sĩ cũng là đặt vải ở chỗ ấy!

 

-“Phải không?

Phượng Vũ Hoành bất chợt cười phá lên, chỉ là loại cười thế nhưng cho người ta một loại cảm giác âm trầm, đặc biệt Đồng phó tướng, càng bị nàng cười đến trong ngày nóng bức phía nam này nổi lên một tầng hàn khí.

-“Tất cả vải vóc xiêm y của các tướng sĩ đều là đặt ở chỗ ấy, bởi vậy có thể thấy được quan hệ thân mật! Ừ, vậy bổn quận chúa dường như cũng đã hiểu một chút, tại sao vài tên tặc nhân cướp lương thảo chạy trở về nam giới, vào trong tiệm vải kia.

 

-“Cái gì?

Nàng nói vậy dẫn tới tất cả tướng sĩ sửng sờ, đám người đều nghe không hiểu, có người vội hỏi:

-“Quận chúa câu nói này có ý gì? Lương thảo bị cướp?

 

-“Phải đấy!

Phượng Vũ Hoành duỗi tay:

-“Nguyên bản lương thảo sớm đã có thể vận chuyển tới đại doanh bờ Nam, ngay tại trước đó vài ngày, tại lúc đội ngũ vận chuyển của Nhị hoàng tử cũng sắp đi vào cảnh nội La thiên phủ thì, đột nhiên bị một hỏa tặc nhân bắt cóc! Tất cả lương thảo đều bị cướp đi cũng thiêu hủy, mà có ám vệ Nhị hoàng tử theo dõi đám tặc nhân đó, phát hiện vài tên trong đó vào Lan Châu, tiến vào gian tiệm Đồng phó tướng thường ra vào.

 

-“Chuyện này..... Sao lại như vậy?

Đám người đều kinh ngạc, không khỏi nhìn Đồng phó tướng:

-“Ngươi đi tiệm vải thế nhưng có nghe nói việc này? Vì sao những người kia phải đến tiệm vải đây?

 

Sắc mặt Đồng phó tướng không dễ nhìn lắm, đối mặt chất vấn của mọi người chỉ lập lờ nói câu:

-“Sao ta biết!

 

Sau đó đầu mâu lại chỉ hướng Phượng Vũ Hoành:

-“Quận chúa không cần nói chung quanh, bây giờ chúng ta là đang chất vấn ngài, thân là nữ tử, đến bên trong đại doanh tìm cái xui gì?

 

Phượng Vũ Hoành hừ lạnh,

-“Thế nào, bổn quận chúa vào đại doanh, ngươi có ý kiến?

 

-“Đương nhiên!

 

-“Có ý kiến thì ngươi cút cho ta!

Phượng Vũ Hoành nổi giận,

-“Bổn quận chúa cũng không có thời gian chít chít với ngươi ở nơi đây, một tên quản lý hậu cần, muốn nói cái này, cũng nên là phó tướng ba quân đến thương lượng với bổn quận chúa, ngươi xem như là cái thứ gì? Ngươi đại biểu ba mươi vạn đại quân này sao? Ngươi không hoan nghênh bổn quận chúa sao? Được! Bổn quận chúa có thể đi, thế nhưng lương thảo ta cung cấp, ba mươi vạn các ngươi thế nhưng một hạt gạo cũng đừng nghĩ ăn! Đói chết đi!

 

Vừa nghe nói không cho cơm ăn, các tướng sĩ lại không chịu được, có người phối hợp với Đồng phó tướng nói:

-“Đã không cho cơm ăn, vậy thì chúng ta không đánh giặc!

 

Phượng Vũ Hoành cũng không sợ cái này:

-“Vốn là đánh trận cũng không mang các ngươi, hù dọa ai đây?

 

Chúng tướng sĩ ngẩn ra, không phải sao, nguyên bản người ta đánh trận cũng không cần bọn hắn! Từ lúc cửu điện hạ tới, bọn hắn trừ bỏ ở chỗ này uổng phí hết lương thực, còn đã làm gì?

 

Chợt nghe Phượng Vũ Hoành lại nói:

-“Các ngươi đã nói không đánh giặc, vậy thì nhanh lên thu thập bao y phục, không cần chiếm biên chế quân đội, ăn quân lương triều đình, binh không đánh giặc chúng ta không cần! Đều ai về nhà nấy tìm mẹ của mình đi!

 

Nghe nàng nói như thế, trong đám tướng sĩ, lại có người không nhịn được, thẳng thắn giơ lên một cây cờ lớn, lớn tiếng nói:

-“Cửu điện hạ bất công! Nữ tử vào doanh đại hung! Tế An quận chúa nói chuyện ác độc tổn thương tới quân tâm! Chúng ta muốn một câu trả lời! Xin đem tất cả công đạo Bát điện hạ đã từng ở đây trả cho chúng ta!

 

Lúc hắn nói, cũng đã có người gọi theo. Trong lúc nhất thời, đám người lại bị loại không khí này cảm hoá, dần dần, người đi theo gọi khẩu hiệu phản động ngày càng nhiều.

 

Phượng Vũ Hoành híp mắt nhìn về phía cột cờ lớn kia, phía trên cao thêu một chữ “Mặc”, rõ ràng là tên Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc. Nàng có thể nào không hiểu đây là chuyện gì, chỉ là giả vờ khó hiểu hỏi câu:

-“Sao vậy? Hiện trong tay còn giữ lá cờ Bát hoàng tử? Xem ra tâm các ngươi hướng về Bát hoàng tử, là trước sau không đổi nha! Phải chăng chờ sẽ có một ngày Bát hoàng tử có thể lại trở lại nam giới, một lần nữa thống nhất dẫn các ngươi? Dẫn các ngươi cùng thông đồng với Cổ Thục tấn công Đại Thuận? Có phải các người đều quên Bát hoàng tử làm ra những chuyện kia hay không vậy? Phải chăng đều quên nguyên bản mình chính là quân cờ Bát hoàng tử mưu đoạt trữ vị? Phải chăng đều quên nếu không có Cửu hoàng tử đến, các ngươi cũng sẽ bị 50 vạn đại quân trong đại mạc lao ra đạp ở dưới chân?

 

Nàng lạnh lùng trách mắng, trong tay vẫn là xách loại kỳ quái kia, đồ vật có thể để thanh âm của nàng khuyếch lớn vô số lần. Thanh âm lưu truyền đến mức thật xa, vô số tướng sĩ nghe được, trong nháy mắt đã lại nghĩ tới âm mưu đáng sợ của Bát hoàng tử, thiếu chút hại bọn hắn tính là đồng lõa phản tặc không nói, còn thiếu một chút liên lụy mệnh của mình.

 

Càng có nhiều tướng sĩ nhà ngay tại cảnh nội La thiên phủ sợ hãi khôn cùng, nếu như vẫn là Bát hoàng tử trông coi đầu này, sợ là hiện tại La thiên phủ đã sớm thành Huyết vực chứ?

 

Tiếng hô khẩu hiệu dần dần nhỏ, đám người không dám lần nữa đi theo gọi, những người dẫn đầu kêu gào thấy không có người phụ họa, cũng im lặng. Thế nhưng vẫn giơ đại kỳ trong tay, chữ “Mặc” thật to chói mắt người.

 

Phượng Vũ Hoành nhìn chằm chằm cờ ấy trong lòng liền không thoải mái, thẳng thắn thò tay vào ống tay áo, từ trong không gian lấy ra súng lục, đột ngột bất ngờ bắn ra ngoài! Ngay tại lúc đám người còn không thấy rõ trong tay nàng cầm là cái gì, chợt nghe một tiếng “Oành” vang lên, cột cờ đằng xa gãy ngang!

 

Đám người hít vào một ngụm khí lạnh, có người biết cái này nhất định chính là ám khí sử dụng trong đại quân Cửu hoàng tử, uy lực gần như ngang với thiên lôi, đồng thời cũng kinh ngạc với thủ pháp Tế An quận chúa này chính xác như vậy, cột cờ hẹp dài cách xa như vậy đều có thể cắt đứt, cái này cần là cái chính xác gì?

 

-“Cờ Huyền Thiên Mặc, cư nhiên còn có thể giơ lên, Tây Phóng, ngươi công tác bên này làm được cũng không thế nào đúng.

Nàng lạnh giọng răn dạy Tây Phóng:

-“Sai lầm như vậy, nên phạt ngươi.

 

Tây Phóng cung kính nói:

-“Thuộc hạ nhận phạt. Nhưng tại trước khi lãnh phạt xin cho thuộc hạ bắt người đó đến, dùng chính quân uy!

 

Hắn nói xong, nhanh chân liền đi vào trong đám người, đám người tự động tự giác nhường ra một lối đi cho hắn, lại nhìn Tây Phóng nắm chặt cổ áo người kia, tiện tay lại kéo bên người một cái, đồng thời nói:

-“Liền các ngươi hai cái hùng hổ sôi nổi nhất, rất nhớ nhung Bát hoàng tử đúng không? Ta có thể tiễn các ngươi hồi kinh, tự mình đến trước mặt Bát hoàng tử biểu đạt tương tư.

 

Mà Phượng Vũ Hoành đầu này, Đồng phó tướng cũng bị Hà Cam hạn chế, căn bản là vô dụng võ lực, chỉ là một thanh thương chặn lại đầu hắn.

 

Ba người này sợ choáng váng, người trong đại quân bờ Nam cũng thấy choáng, tất cả mọi người khá là hỏng mất, Tế An quận chúa này sao bạo lực như vậy? Thoạt nhìn so với Cửu hoàng tử được gọi là Cửu diêm vương còn chỉ có hơn chứ không kém nha!

 

Phượng Vũ Hoành nhìn ba người này cười nói:

-“Dư đảng Bát hoàng tử, bắt tới đến cũng chẳng phải việc khó. Bổn quận chúa không ngại nói cho các ngươi biết, tiệm vải trong thành Lan Châu đã bị người của chúng ta khống chế lại, đừng lại vọng tưởng lan truyền tin tức ra ngoài, mà vụ án Bát hoàng tử phái người cướp lương thảo đoạn quân nhu bờ Nam, triều đình cũng sẽ lập tức tiến vào quy trình thẩm tra xử lý. Các ngươi chẳng phải tâm tâm niệm niệm nhớ Bát hoàng tử của các ngươi sao? Bổn quận chúa tiễn các ngươi trở lại, liền tận mắt nhìn thấy Bát hoàng tử phải chịu thẩm thế nào, nhận tội thế nào. Nhìn thử người cầm đầu kia đến cùng lạnh lẽo bao nhiêu tâm người!

 

Nàng mấy câu nói, đám người lần nữa khiếp sợ. Chẳng lẽ đại doanh bờ Nam cạn lương thực là Bát hoàng tử làm ra? Thế nhưng..... Tại sao vậy? Bọn hắn cùng Bát hoàng tử đánh trận bao nhiêu năm, tại sao phải đói chết bọn hắn?

 

Có người không nghĩ ra, trong lòng vô cùng uất ức, căm giận nói:

-“Cũng quá độc ác chút! Các hoàng tử tranh quyền đoạt vị, muốn bắt chúng ta những tiểu lâu la này lấp hố, chúng ta trêu ai ghẹo ai?

 

-“Đúng vậy! Quận chúa, tuy nói Cửu điện hạ ra trận giết địch không mang theo chúng ta, nhưng chúng ta cũng là cẩn trọng trú đóng bờ Nam, không có công lao cũng có khổ lao, vì sao tâm Bát hoàng tử ác như vậy, muốn đói chết chúng ta?

 

Phượng Vũ Hoành buông tay:

-“Đây là lòng người, còn chưa hiểu sao? Người có tâm, dù cho các ngươi trước đây là thủ hạ Bát hoàng tử, chỉ cần thành tâm sửa đổi, chỉ cần có thể nhận rõ ràng tình thế, chỉ cần còn có một chút tâm trung quân ái quốc, hắn vẫn sẽ coi các ngươi như huynh đệ! Nói thí dụ như Cửu điện hạ. Mà người vô tâm, dù cho các ngươi đi theo hắn bao nhiêu năm vào sinh ra tử, nhưng khi phát sinh sự việc dính đến lợi ích của hắn thì, hắn đều sẽ không chút do dự vứt bỏ các ngươi. Đúng là các ngươi cũng phải nghĩ lại chính mình, vì sao hôm nay ta tức giận, cũng vì nhìn thấy quá nhiều người tâm chí bất định, gió thổi đầu nào thì ngã đầu ấy, chưa bao giờ chịu cẩn thận phân tích sự việc, gặp phải chút chuyện liền kích động, liền dễ dàng bị người cổ động. Ta xin hỏi các ngươi, phải chăng có một ngày người Cổ thục tới nói với các ngươi hai câu nói xấu Cửu điện hạ, các ngươi cũng sẽ tin?

 

Lời của nàng làm tam quân tướng sĩ người người cúi đầu, cảm thấy thật xấu hổ. Ngẫm lại không phải sao, bọn hắn chính là cỏ đầu tường nghiêng ngả, mỗi một ngày nghe tiếng gió đoán trời mưa. Ngày ấy, lúc Cửu hoàng tử đến đại doanh đều đã nói hay, kết quả hôm nay xảy ra chút việc nhỏ liền dễ kích động đi theo gây sự.

 

Trước mắt cẩn thận ngẫm lại, mấy cái người bị bắt đi trước mặt, thậm chí ngay cả cờ xí Bát hoàng tử đều giữ lại, thì rõ ràng rắp tâm bất lương, bọn hắn gào thét gì!

 

Lại nói chuyện kho lương hết rồi, Cửu hoàng tử luôn không có khả năng nhìn thấy ba trăm ngàn người chết đói, chắc chắn sẽ nghĩ cách. Bây giờ bọn hắn cả hỏi cũng không hỏi, thì gây sự theo, Tế An quận chúa này nhìn khá là bưu hãn, nhưng người ta còn không bắt lấy gây chuyện chém đây! Xem như ôn nhu.

 

Phượng Vũ Hoành nhìn những người này, tự nhiên có thể thấy ra tâm lý của bọn hắn biến hóa, nàng cảm thấy thật hài lòng. Vẫn là câu nói kia, cây nhỏ không đánh không thẳng, người không cắt sửa thì hắn uốn éo xiêu vẹo, chẳng phải binh dòng chánh, luôn không thể thiếu thường xuyên gõ, nếu là thật có thể gõ ra một nhánh thân vệ, cũng coi như bọn hắn không uổng phí phen công phu này.

 

Nàng cười cười, lại chủ động đề cập cái đề tài Đồng phó tướng mới bắt đầu nói kia:

-“Có người nói, nữ tử không thể vào đại doanh, bổn quận chúa vào đại doanh chính là xui. Tốt lắm! Đã có thuyết pháp như vậy, vậy hôm nay, liền để cho các ngươi nhìn thử bổn quận chúa dựa vào cái gì có thể đường hoàng vào đại doanh!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 920:

☆, Ta đến đây!

 

Phượng Vũ Hoành theo lời dựa vào, vậy chính là thật dựa vào, đến khi nàng cầm lên một thứ sau thân trước lúc tới, đám người mới ý thức tới phía sau Tế An quận chúa này vẫn là cõng lấy thứ gì. Chỉ có điều vật kia dùng vải bọc lại, ai cũng không nhìn ra là cái gì. Lúc này thấy mở vải tốt nhất ra, đám người nhìn kỹ tới, đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh!

 

Đấy là một cây cung, thân thể khắc cổ hàn ngọc đen, băng thiền làm dây, trên nạm nhiều bảo thạch màu, toàn thân bóng lưỡng, hình như có một chùm ánh sáng che ở phía trên, quả thực cho người sau khi nhìn thấy sẽ không đành lòng dời mắt.

 

Cũng là tướng sĩ ra chiến trường đánh giặc, đối với cung tên này mỗi người đều có hiểu biết nhất định, bọn hắn biết cái gì là tinh cung, cái gì là cung tốt, cái gì là cung thường dùng trong tay đại tướng, thậm chí đối với tổ thần xạ thần cơ doanh thủ hạ của Cửu hoàng tử, trong âm thầm cũng từng nghiên cứu. Mà khi cái cung này xuất hiện tại trước mặt mọi người, tất cả mọi người thấy choáng.

 

Chợt nghe tiếng Phượng Vũ Hoành lại sáng loáng mà đến ——

-“Vật này tên là hậu nghệ cung, là thánh vật Đại Thuận ta, từ hàn bảo ngọc đen chế thành, nặng đến 180 cân. Thái tổ khai quốc Đại Thuận ta chính là dùng cung này bắn giặc cướp thủ, đặt vững quốc thổ Đại Thuận ta. Mà kể từ lúc đó, Thái tổ hoàng đế đã có ý chỉ bảo cho biết, phàm kẻ được cung này, bất luận nam nữ, có thể tự do ra vào tứ phương quân doanh Đại Thuận, phụ trợ tướng lĩnh hiệu lệnh ba quân, trợ giúp thiên tử bình định thiên hạ! Các ngươi nói, đại doanh bờ Nam này, bổn quận chúa có tư cách vào hay không?

 

Một lời nói, khiếp sợ ba quân.

 

Hậu nghệ cung ah…, tuy là bọn hắn chưa từng thấy, thế nhưng cũng tuyệt đối là nghe nói qua. Hơn nữa sớm thì nghe rằng hoàng thượng đem hậu nghệ cung cho Tế An quận chúa, lúc trước thời điểm Đồng phó tướng hậu cần chỉ trích Phượng Vũ Hoành không nên vào quân doanh đã có người tỉnh ngộ không đúng lắm, nhưng nhất thời lại không nhớ ra nổi, bây giờ mới nhớ tới, Tế An quận chúa đây là người tay cầm hậu nghệ cung, họ Đông có quyền lực gì cản trở người ta ra vào đại doanh?

 

Có hậu nghệ cung kinh sợ, lại không có người dám nhiều lời nửa câu về việc này nữa, Phượng Vũ Hoành nhìn thấy kinh sợ này đạt đến hiệu quả dự đoán, cũng sẽ không rối rắm với này. Có một số việc điểm đến là dừng, không cần thiết vẫn giằng co nữa, mà những người này, nếu như đạo lý như vậy đều không nghĩ ra, nếu như trải qua lần này, như cũ làm không rõ ràng vấn đề chỗ mình đứng, vậy thật không cần phải ở lại đại doanh bờ Nam, hoang phí biên chế trong quân.

 

Nàng nắm hậu nghệ cung trong tay, lại mở miệng nói:

-“Trên thực tế, lương thảo vận chuyển từ kinh thành bị cướp, Cửu điện hạ còn sốt ruột hơn các ngươi. Tuy đã điều tra ra đầu đuôi câu chuyện, tuy đã bắt cái tiệm vải ở Lan Châu, nhưng những lương thực kia cũng đã bị thiêu hủy, cũng không tìm lại được. Vì để cho các ngươi không chịu đói, vì để cho các ngươi có cái ăn, Cửu hoàng tử móc ra số lượng lớn tiền bạc từ trong túi chính mình, bổn quận chúa tự mình đi tới Lan Châu cùng với cảnh nội La thiên phủ tiến hành chọn mua. Các ngươi, không hỏi rõ ràng nguyên nhân, cứ như vậy đi theo hồ đồ, nhưng có nghĩ qua việc này truyền tới trong lỗ tai của Cửu điện hạ, hẳn là sẽ khiến cho tâm điện hạ lạnh lẽo? Các ngươi có biết, nuôi sống 30 vạn đại quân, cần bao nhiêu tiền không? Không tin, bổn quận chúa có thể cho phép các ngươi nghỉ, các ngươi đến cảnh nội La thiên phủ đi hỏi thăm một chút, mấy ngày nay bổn quận chúa phải chăng đang thu mua lương thảo, phải chăng còn với vô số nông hộ đặt trước lương thực để cho bọn hắn định kỳ đưa sang bên này, phải chăng cả rau dưa, thịt ca đều định đầy đủ cho các ngươi!

 

Mấy câu nói, nói tới mặt bọn nam nhi càng đỏ hơn, từng tên từng tên cúi đầu, dồn dập tự trách. Phượng Vũ Hoành nói không khác nào đang đánh mặt của bọn hắn, bọn hắn những hán tử ngũ đại tam thô cũng quá không hiểu chuyện, lương thực bị cướp cũng là chuyện không có biện pháp, Cửu điện hạ người ta móc tiền túi của chính mình mua đồ ăn cho bọn hắn, nhưng bọn hắn lại không biết tốt xấu tại đầu này gây sự, còn bị vài cái dư đảng Bát hoàng tử khiêu khích suýt nữa đã tạo phản, đây là chuyện người làm sao?

 

Có người ảo não nói:

-“Là chúng ta quá vọng động rồi, quận chúa nói đúng, chúng ta loại cỏ đầu tường này, thay đổi chủ nhân như thế nào người ta đều không ưa. Cửu điện hạ có thể nhịn chúng ta lâu thế đã rất khó khăn, chúng ta nếu lại tiếp tục như vậy, đó là tự đoạn đường lui, như có một ngày hại chính mình, cũng chẳng oán được ai.

 

Có người dẫn đầu nói như vậy, những người khác cũng nhao nhao biểu thị ý tưởng giống nhau, đều biết mình sai rồi, hi vọng Tế An quận chúa có thể cho bọn hắn thêm một cơ hội, bọn hắn từ nay về sau nhất định giữ vững lập trường, cũng sẽ không bao giờ nghe tiếng gió đoán trời mưa, cứ chạy theo ý nghĩ người khác.

 

Càng có người nói:

-“Mấy ngày nay Tây Phóng tướng quân vẫn ở bên này, còn có một ít anh em đi theo Cửu điện hạ từ kinh đô đều tới cũng đến đầu này trợ giúp, tiếp xúc mấy ngày, tuy trong miệng chúng ta không nói, nhưng trong lòng đều hiểu. Ba mươi vạn người này, với các anh em Cửu điện hạ mang tới không cách nào so sánh được, bọn hắn tâm trí kiên định có niềm tin, trái lại chúng ta đầu này, mỗi một ngày liền giống như không như ý..... Thế nhưng.....

 

Người nọ ngẩng đầu nhìn nhìn Phượng Vũ Hoành, đánh bạo nói:

-“Thế nhưng bờ Nam một vùng đúng là không có chuyện gì làm nha! Cửu điện hạ đánh trận không mang theo chúng ta, chúng ta từng ngày từng ngày nhàn ở đây, xác thực đúng vậy trong lòng phát hoảng, trải qua không vững vàng.

 

Đám người đều cùng gật đầu, đồng ý cách nói như vậy. Tư cách chiến sĩ, rõ ràng phải ở tiền tuyến đánh trận, bọn hắn nhưng đi chiến trường không được, có một loại cảm giác bị chủ soái vứt bỏ.

 

Phượng Vũ Hoành đương nhiên có thể rõ ràng cảm giác này, trước đó, nàng với Huyền Thiên Minh cũng có sắp xếp mới với đại quân bờ Nam đầu này, nghe được các tướng sĩ hỏi, lúc này nàng liền nói:

-“Điểm này, Cửu điện hạ cũng đã sớm có sắp xếp, chỉ là các ngươi không kịp đợi, ngày gần đây chúng ta vẫn đang thu xếp chuyện lương thảo, lúc này mới để việc sắp xếp các ngươi đến một bên, không ngờ các ngươi cấp bách như vậy.

 

Nói xong, Không chờ đối phương đặt câu hỏi, lại nói:

-“Bây giờ đã lấy được hai toà thành Sa Bình cùng Tuyệt Bình, đại quân đóng trại tại phía nam thành Tuyệt Bình, nhưng đối với tuần phòng và quản lý hai toà thành thế nhưng có chút lực bất tòng tâm. Ý của Cửu điện hạ là, do Tây Phóng tướng quân chọn lựa tướng sĩ tại đại quân bờ Nam này, phân biệt chuyển tới thành Tuyệt Bình và Sa Bình, chiếm được hai toà thành không có khả năng lại bị mất, cái nhiệm vụ bảo vệ thành phải rơi vào trên đầu các ngươi. Đương nhiên, cũng không thể một lần đều qua 30 vạn đại quân, bờ Nam vẫn phải đóng giữ, thế nhưng cũng chẳng phải vẫn luôn do một nhóm người lưu lại, Tây Phóng tướng quân sẽ an bài các ngươi thay phiên đi tới hai thành đó, cụ thể an bài như thế nào, sau này để Tây Phóng tướng quân lại nói với các ngươi.

 

Nàng nhàn nhạt tường thuật những việc nàng đã sớm đã thương lượng kỹ càng với Huyền Thiên Minh, nghe được việc này ba mươi vạn đại quân bờ Nam nhiệt huyết sôi trào. Tuy nói không phải lên chiến trường đi đánh giặc, dù sao có khả năng gần tiền tuyến một chút, rốt cuộc là nhiệm vụ Cửu điện hạ tự mình phái xuống, để cho bọn hắn không lại cảm thấy là một đám người bị vứt bỏ.

 

Các tướng sĩ ý chí chiến đấu đang trong khôi phục dần dần, Phượng Vũ Hoành vô cùng hài lòng, trước khi đi lần nữa căn dặn Tây Phóng phải cẩn thận kiểm định tuyển chọn người đi hai thành Sa Bình và Tuyệt Bình, bảo đảm chắc chắn trên nhân phẩm không có sơ hở nào có thể mang vào trong đại mạc, Tây Phóng một hai đồng ý.

 

Ngay cả mấy cái dư đảng Bát hoàng tử bị tóm ra, Tây Phóng kiến nghị xử trí theo quân pháp, cũng coi như lần nữa nhắc nhở đại quân một chút. Phượng Vũ Hoành không có ý kiến về việc này, giao chuyện bên này cho Tây Phóng xong thì trở lại thành Tuyệt Bình.

 

Nguy cơ ở bờ Nam xem như tạm thời giải trừ, hai toà thành bởi vì có đại quân bờ Nam gia nhập, quản lý cũng càng thêm có thứ tự. Nàng lại bắt đầu trong không gian tiếp tục điều phối trà giải nắng, dù sao cũng không thể cứ chờ bị bệnh lại đi trị, phải làm tốt dự phòng thời tiết nóng xâm lấn.

 

Nam giới đầu này tất cả đều không có rối loạn, quận Tế An đầu kia, có Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong tự mình tọa trấn, có Hứa thị và Tần thị cùng với Tưởng Dung Bạch Phù Dung mấy người đồng lòng giúp đỡ, dân chúng chỉ số hạnh phúc cũng là không ngừng kéo lên, dĩ nhiên quận Tế An trở thành địa phương khiến người hâm mộ nhất cả Vân Thiên phủ.

 

Càng ngày càng nhiều người muốn dời chỗ tới quận Tế An, thế cho nên đất đai quận Tế An càng ngày càng đắt, dân chúng không có chút của cải căn bản đều không vào ở được.

 

Mà những dân bản địa nghèo khổ trong quận thì lại cả ngày thắp hương bái Phật, cảm thán mạng của mình tốt, sinh thời có thể gặp được Tế An quận chúa, có thể đến quận Tế An phát triển được tốt như vậy.

 

Tiệm tranh thêu của Tưởng Dung cũng là càng mở càng náo nhiệt, ai nấy cũng biết nàng là thân muội muội Tế An quận chúa, hơn nữa tú nương trong cửa hàng cũng đều được mời tốt nhất, lại trải qua Tưởng Dung tự mình dạy dỗ, mỗi người tay nghề kỹ càng, cho nên các tiểu thư, phu nhân xa gần đều thích đi đến tiệm này, ngoài bán chút thành phẩm, gần như mỗi ngày đều có thể nhận đơn đặt hàng số lượng lớn, thậm chí có gia đình vì nữ nhi trong nhà xuất giá, tới đây đặt tranh thêu trước mấy tháng.

 

Ngày hôm đó, Tưởng Dung vừa từ trong cửa hàng đi ra, đang chuẩn bị đi tìm Bạch Phù Dung, để nàng đi dạo với mình, thuận tiện kiểm tra một chút tình huống kinh doanh buôn bán của các cửa tiệm trên đường phố chính.

 

Nhưng còn không chờ ra ngoài, thì thấy tiểu nha hoàn Sơn Trà từ bên ngoài vội vã chạy vào, một tay nắm chặt nàng, thở hổn hển vội lên tiếng:

-“Tiểu thư, không tốt, đuổi tới, người kia từ trong kinh thành đuổi tới!

 

Tưởng Dung sửng sờ, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp,

-“Cái gì không được? Ai từ trong kinh thành đuổi tới nhỉ?

 

Sơn Trà giậm chân một cái:

-“Còn có thể là ai, Tứ điện hạ đấy! Tứ điện hạ từ trong kinh thành đuổi tới quận Tế An rồi!

 

Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa tiệm tranh thêu bất chợt truyền đến tiếng cười to:

-“Ha ha ha ha! Tiểu sư phụ, ta đến đây!

 

Tưởng Dung theo bản năng muốn xoay người chạy trốn, nhưng còn không chờ chạy được hai bước, cánh tay đã bị người nắm chặt, sau đó một cái dốc sức thì lại bị kéo về.

 

Nàng không đứng vững, trực tiếp nhào vào trong lòng đối phương, người nọ cũng không khách khí, dang hai tay, ôm chặt người vòng ở trước người.

 

Lúc này hai người đứng giữa chánh đường tầng một trong tiệm, chung quanh còn có nhiều người đang chọn mẫu tranh thêu đây, chủ nhân liền trực tiếp bị một nam nhân ôm vào trong lòng như vậy, thế nhưng sợ ngây người các tiểu thư, phu nhân một phòng này.

 

Đám người cảm thán liên tục:

-“Quận chúa muội tử thật là hào phóng a!

 

Hào phóng cái rắm a! nội tâm Tưởng Dung gần như tan vỡ, nói ra gần như là gầm thét, nàng lớn tiếng mà kêu:

-“Huyền Thiên Dịch, ngươi buông tay ra cho ta! Buông tay! Lại không buông tay ta sẽ phải gọi người tới! Ta cho ngươi biết, quận Tế An này đều là người của chúng ta, ngươi một cái hoàng tử không quan không tước, ở đây không chiếm được chút lợi lộc gì, phàm là ta kêu một tiếng phi lễ, lập tức liền sẽ xông tới rất nhiều người loạn côn đánh chết ngươi!

 

Nàng vừa kêu như thế, một phòng toàn người lại choáng.

 

Hoàng tử? Chà chà Oh My God, sao lại đến một vị hoàng tử nữa? Quận Tế An rốt cuộc là địa phương nào? Có quận chúa trấn thủ không nói, các hoàng tử cũng người này tiếp theo người kia đến, rốt cuộc đây là muốn làm gì?

 

Càng có ít tiểu thư chưa xuất giá vừa nghe nói là hoàng tử, từng người một cũng thẳng mắt, đã thưởng thức qua diện mạo Lục hoàng tử, không biết đây là hoàng tử thứ mấy, dáng vẻ..... cũng không tệ nha!

 

Dáng vẻ người Huyền gia thật tốt, đây là gien di truyền, tự nhiên Huyền Thiên Dịch cũng là một khuôn mặt tuấn tú. Những cô nương gia này người người  nhìn sang đã đỏ mặt, dồn dập cúi đầu, trong lòng như nai vàng ngơ ngác. Có người phản ứng kịp nhanh chóng quỳ xuống, không biết là hoàng tử nào không có cách nào gọi, thế nhưng quỳ lạy là tránh không khỏi.

 

Trong lúc nhất thời, trong tiệm tranh thêu quỳ đầy đất, cũng chỉ còn sót lại Huyền Thiên Dịch đứng ôm chặt Tưởng Dung, chợt nghe hắn vô cùng nghiêm túc nói với Tưởng Dung:

-“Tiểu sư phụ, ta rất nhớ nàng.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 921:

☆, Cười một cái, tiểu sư phụ của ta dễ nhìn nhất!

 

Mặt Huyền Thiên Dịch nghiêm túc chuyên chú điển hình, còn kém là giơ tay lên thề.

 

Phượng Tưởng Dung vào giờ phút này trong đầu lại đột nhiên hiện lên một nghi vấn, lúc trước khi vị gia này có hôn ước với tiểu thư Bộ gia, phải chăng đối với tiểu thư Bộ gia cũng là cái đức hạnh này?

 

Nàng nhíu nhíu mày, cũng không sao, trong lòng trong nháy mắt khó chịu, mà khó chịu còn dùng hành động thực tế thể hiện ra. Chỉ thấy Tưởng Dung nhấc chân phải lên, hung hăng đạp lên chân trái Huyền Thiên Dịch, sau khi rơi xuống đất còn ép mấy lần, đau đến Huyền Thiên Dịch trợn tròn mắt.

 

-“Ta nói tiểu sư phụ, sức lực chân nàng làm sao càng lúc càng lớn? Ta đã sớm nói không nên đi theo Nhị tỷ tỷ nàng học luyện công phu mà, nữ nhân vẫn là thân thể mềm mại một chút mới tốt, cả ngày táy máy tay chân đánh đánh giết giết, mệt không chịu được.

 

-“Ngươi câm miệng cho ta!

Tưởng Dung tức giận tới mức nghiến răng, muốn tránh ra hắn, bất đắc dĩ sức lực của mình vẫn chưa đủ, trái lại bị người ta ôm sít sao.

-“Huyền Thiên Dịch thả ta ra! Lại không thả..... ta thật gọi người tới!

 

-“Tiểu sư phụ, nàng nhẫn tâm từ bỏ ta, ta xa xôi vạn dặm chạy đến quận Tế An tìm nàng, vì thế còn quỳ trong hoàng cung ba ngày ba đêm mới cầu được phụ hoàng ân chuẩn, sao nàng thấy ta một chút đều không vui vậy? Đến, đừng nghiêm mặt, cười một cái, tiểu sư phụ của ta dễ nhìn nhất!

 

Thì ra thật là hoàng tử... Người quỳ trên đất nhìn nhau một cái, dùng ánh mắt truyền lại ý nghĩ trong lòng, phổ biến cho rằng điều là nhi tử hoàng gia nhưng thật là khiến người mở mang tầm mắt a! Một Lục hoàng tử, Vương gia đàng hoàng không làm, chạy tới bên này dạy học. Người này không biết là hoàng tử nào, chạy đến bên này truy nữ nhân, cái này thật đúng là..... Thật là rồng sinh chín con đều có bất đồng nha!

 

Nhìn hai người này ôm thật chặt, dưới ban ngày ban mặt, có thể cảm lạnh không nói, điều này..... Cũng quá chọc người hâm mộ nha!

 

Các tiểu thư kia trong lòng oán thầm, chỉ nói nữ nhi Phượng gia thật là tốt số, mỗi người đều có hoàng tử che chở, nghe nói vị Phượng tứ tiểu thư trong kinh thành cũng thật sớm đã cùng Ngũ hoàng tử định xong việc hôn nhân, dùng thân thứ nữ được Ngũ hoàng tử hứa làm chính phi, thực khiến người ước ao ghen tị!

 

Hiện tại hai người này lại đang show ân ái, đáng thương các nàng không chỉ bị lơ là cứ phải quỳ mãi như thế, còn phải chịu hai người này ngọt ngào thế tiến công, thật là khổ không thể tả nha!

 

Trong lòng mọi người oán thầm Huyền Thiên Dịch hoàn toàn không phát giác, hắn chỉ là ôm Tưởng Dung suy nghĩ, sao này tiểu sư phụ hai tháng không gặp cáu kỉnh thấy hơn chứ? Khí lực cũng lớn hơn so với ban đầu.

 

Đương nhiên, rèn luyện thân thể là chuyện tốt, nhưng vạn nhất tiểu sư phụ đi theo Nhị tỷ tỷ nàng học công phu học được càng tinh ranh hơn chút, vậy sau này sợ là càng khó thuần phục nha! Không thích hợp không thích hợp, sau này cũng không thể lại thả tiểu sư phụ xa phạm vi tầm mắt, giờ khắc này hắn cảm thấy được cảm giác nguy hiểm cường đại.

 

-“Huyền —— Thiên —— Dịch!

Phượng Tưởng Dung gần như tức giận muốn điên lên, nàng rốt cuộc là đường nào không bái đến, cư nhiên liền chọc vị thần này?

-“Ngươi tới làm gì?

 

Nơi đây là quận Tế An nha? Cái tên này chẳng phải bị hoàng thượng phạt giam cầm sao? Sao lại có thể rời kinh thành?

 

Cả người nàng chấn động, không khỏi nói:

-“Chẳng phải ngươi đã lén chạy ra ngoài chứ? Huyền Thiên Dịch, lá gan người cũng quá lớn rồi, nếu như bị hoàng thượng biết được thế nhưng tội chết mất đầu, ngươi không sợ chết sao? Có phải bị bệnh hay không?

 

-“Ai nha tiểu sư phụ!

Huyền Thiên Dịch đau lòng vỗ lưng Tưởng Dung,

-“Vừa rồi ta không phải cũng đã nói, là quỳ trong hoàng cung ba ngày ba đêm cầu xin phụ hoàng gật đầu đồng ý, cái đó làm sao có thể xem như trộm đi? Đừng sợ đừng sợ, ta không sao mà!

 

Tưởng Dung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua cũng lập tức phản bác:

-“Ta cũng không lo lắng ngươi có việc, ta là sợ hoàng thượng trách tội xuống lại liên lụy đến ta. Thật vất vả qua mấy ngày tháng yên tĩnh, cũng không thể lại có sự cố.

 

Nói xong, lại giãy mấy cái, phát hiện vẫn tránh không được, không khỏi buồn bực. Nhìn tới vẫn là phải đàng hoàng học công phu mà! Nếu nàng có bản lĩnh như Nhị tỷ tỷ, chỉ là một cái Huyền Thiên Dịch đáng là gì?

-“Ngươi đến cùng muốn làm gì?

 

Lời Tưởng Dung bất thiện,

-“Huyền Thiên Dịch, thả ra móng vuốt của ngươi, ta với ngươi chẳng qua là quan hệ thầy trò, có người đối với sư phụ như vậy sao? Ngươi là muốn khi sư diệt tổ hay là thế nào?

 

-“Không buông!

Mỗ ta dứt khoát giở trò vô lại,

-“Thả, nàng sẽ chạy ngay, sau này thì mỗi ngày nhìn nàng, đỡ phải sơ ý một chút nàng sẽ mất bóng.

 

Hai người này ngươi một câu ta một lời nói tới náo nhiệt, tiểu nhị trong cửa hàng cảm thấy lại tiếp tục như vậy cũng chẳng phải một chuyện này, thanh danh tiểu chủ nhân nhà mình.... danh tiết.... nhưng còn phải muốn đây! Huống chi, nhiều người quỳ ở đây xem trò vui, cứ khiến người cảm thấy khó chịu.

 

Vì thế bọn tiểu nhị tự chủ trương bắt đầu đuổi người, những người kia vừa bắt đầu còn đuổi không đi, sau này thị vệ Huyền Thiên Dịch mang theo ra mặt, mới khiến các tiểu thư, phu nhân biết khó mà lui.

 

Lúc gần đi, cũng không biết tiểu thư nhà nào còn nói thêm câu:

-“Vị điện hạ này thật là trọng tình nghĩa, tính tình chân thực!

 

Phượng Tưởng Dung cực kỳ buồn nôn, nàng xem như hiểu rõ, Huyền Thiên Dịch đúng là cố ý đặc biệt chạy đến quận Tế An để làm hỏng thanh danh của nàng, mưu đồ..... mưu đồ gì? Nàng lại có chút không rõ, buột miệng hỏi câu:

-“Huyền Thiên Dịch, đến cùng người muốn làm cái gì?

 

Thấy người đều đi, cửa tiệm cũng đã đóng lại, bọn tiểu nhị cũng thức thời lùi vào hậu đường, lúc này hắn mới thả tiểu sư phụ trong ngực ra, sau đó bước về sau hai bước sờ mũi một cái nói:

-“Biểu thị chủ quyền công khai.

 

Phượng Tưởng Dung cái mũi suýt nữa tức điên,

-“Cái chủ quyền gì? Ngươi muốn tuyên chủ quyền ngươi trở lại kinh thành tuyên đi, đến chỗ ta làm gì? Lại nói, ai chủ quyền của ngươi? Nếu luận lên, ta là sư phụ ngươi, cho dù muốn biểu thị chủ quyền công khai, đó cũng là nên do ta người sư phụ này đến tuyên!

 

-“Vậy cũng được hả!

Mắt Huyền Thiên Dịch sáng lên,

-“Không quản ai của ta, hay là của nàng, chung quy là một ý. Đến đây tiểu sư phụ, nàng tuyên đi! Ta nghe đây!

 

Tưởng Dung cảm thấy bản thân bị hắn dẫn vào khe, thế nào lại nói không rõ chứ? Nàng bất đắc dĩ, tận tình khuyên:

-“Ngươi ta chẳng qua chỉ là quan hệ thầy trò, ta dạy cho ngươi thêu hoa cũng dễ làm thôi, ngươi không thể đối với ta có yêu cầu nhiều hơn! Y hệt ta đến quận Tế An, ai quy định ta phải sinh sống ở kinh thành? Ai quy định làm sư phụ thì không thể ra ngoài vân du? Ngươi tên đồ đệ này làm sao lại vấp chân như thế chứ? Đi nơi nào đều theo? Có thể để cho người bớt lo chút hay không? Ta nói Huyền Thiên Dịch, tuy nói chúng ta hai ba năm về trước cũng không có tiếp xúc gì, nhưng chuyện ngươi từng có hôn ước với tiểu thư Bộ gia sư phụ ta vẫn tinh tường, cách làm người của ngươi cũng nghe Nhị tỷ tỷ nói, khi đó cũng không cảm thấy ngươi quấn người như vậy mà? Không cảm thấy gây phiền cho người khác như thế? Thế nào, bị nhốt trong phủ vài năm, lại đổi tính?

 

Huyền Thiên Dịch không hề do dự liền gật đầu,

-“Không phải sao! Ai nghe nói một đại nam nhân cả ngày trong phủ thêu hoa? Ai nghe nói đường đường một hoàng tử cả ngày trong phủ thêu hoa? Ta tính tình này đã sớm tại trong quá trình thêu hoa có chuyển biến, việc này đều là công lao của tiểu sư phụ nàng, vì thế phụ hoàng còn từng tán dương ta, nói ta hiện tại thu tâm dưỡng tính, rất tốt, còn nói đợi có cơ hội phải tưởng thưởng cho nàng đàng hoàng.

 

-“Quên đi thôi, ta không cần.

Tưởng Dung buồn buồn quay người lại tìm một ghế dựa ngồi xuống,

-“Huyền Thiên Dịch, ngươi chỉ cần đừng khuếch đại dằn vặt ta như vậy, thì ta muốn đốt nhang. Ngươi xem thử, hôm nay nhiều người nhìn như vậy, thế nhưng sẽ ảnh hưởng rất xấu thanh danh của ta, dù sao ta cũng là cô nương gia còn chưa đính hôn cùng xuất giá, ngươi bảo ta về sau còn thế nào ra ngoài? Không bị người trạc cột sống cùng bị đâm chết?

 

Huyền Thiên Dịch vừa nghe lời này thì càng vui vẻ,

-“Chớ sợ chớ sợ, danh tiếng xấu ta đảm bảo đền bù! Ta chịu trách nhiệm hoàn toàn! Chưa đính hôn chưa xuất giá càng tốt hơn, ừ, càng tốt hơn.

 

Mắt thấy ánh mắt Phượng Tưởng Dung đã bắt đầu chuyển biến nổi giận, Huyền Thiên Dịch lại nói:

-“Kỳ thực nàng thật không nên e ngại chuyện bị trạc cột xương sống, chẳng phải mọi chuyện nàng đều dùng cái Nhị tỷ tỷ của nàng làm gương sao? Vậy làm sao không học thêm một chút tính tình của nàng ta? Nàng xem nàng ta làm việc, lúc nào sợ bị người khác nói qua? Miệng mọc ở trên thân của người khác, bọn hắn muốn nói gì thì cứ nói đi thôi, nàng lại không rơi mất thịt. Thế nào, lời của người khác có thể ảnh hưởng cuộc sống của nàng sao? Nếu nàng cầm cái quan niệm này đi hỏi Nhị tỷ tỷ nàng, ta bảo đảm Phượng Vũ Hoành sẽ đánh nàng một trận.

 

Tưởng Dung vừa nghe lời này cũng có chút động dung. Đúng nha! Nàng mọi nơi lấy Nhị tỷ tỷ làm gương, thế nhưng thế nào liền học không được Nhị tỷ tỷ tính tình độ lượng như vậy? Làm sao lại không thể học thêm một chút can đảm của Nhị tỷ tỷ?

 

Huyền Thiên Dịch lại thêm một câu:

-“Chớ đem lý do cho là Nhị tỷ tỷ nàng có chỗ dựa. Đúng vậy, nàng ta là có chỗ dựa, lẽ nào nàng không có sao? Đứa ngốc, chỗ dựa lớn nhất của nàng chính là nhị tỷ tỷ của nàng đấy!

 

Một câu nói, lại đề tỉnh Tưởng Dung. Nhưng nàng vẫn không nghĩ ra vì sao Tứ hoàng tử này phải chạy đến quận Tế An, không khỏi lại hỏi:

-“Người nói thử đến cùng tại sao người tới nơi này?

 

-“Sư phụ ta chạy, không có ai dạy cho tay nghề ta, tư cách một cái đồ đệ chăm học hảo hỏi, ta tất nhiên phải đuổi theo bước chân sư phụ. Điểm này, ngay cả phụ hoàng đều khen đấy!

 

Tưởng Dung vỗ trán, người hoàng thượng này thật đúng là..... Thôi, nói:

-“Nếu đã đến, vậy thì lưu lại thôi, chung quy ta cũng đuổi không được ngài. Chẳng qua ta cũng không biết nên an bài ngài đi ở nơi nào? Hiện tại ta tạm thời vẫn ở tại trong phủ Nhị tỷ tỷ, ngài không tiện ở quán trọ. Cũng có tòa nhà là Nhị tỷ tỷ để cho ta cùng mẫu thân của ta, chẳng qua ta còn chưa chuyển, bên trong cũng không mua thêm không quét tước, người sống không được. Lại nói, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không thể ở tòa nhà của ta.

 

-“Không có chuyện gì, ta đi tìm lão lục, hắn ở đâu ta ở đó!.

 

-“Ạch...

Tưởng Dung lại có chút khó khăn,

-“Cái kia cái gì, Lục hoàng tử cũng ở tại trong phủ Nhị tỷ tỷ đây!

 

-“Vậy bằng cái gì ta không thể vào ở?

Huyền Thiên Dịch lại không chịu,

-“Lão lục đều có thể vào ở, dựa vào cái gì? Ta không thể?

 

Tưởng Dung cũng không cách nào phản bác, nhẫn nhịn nửa ngày tới câu:

-“Lục hoàng tử là Nhị tỷ tỷ mời đến ở, thế nhưng hiện tại điện hạ là người quản lý quận Tế An, là người có cống hiến lớn trong quận, người thì sao? Người có thể làm gì cho quận này? Còn có! Hiện tại Nhị tỷ tỷ đi nam giới, ta không làm chủ được, nếu ngài thực sự muốn vào phủ sống, thì đi thương lượng với hai vị phu nhân Diêu gia.

 

Vừa nghe nói phải thương lượng với người nhà họ Diêu, Huyền Thiên Dịch sợ. Với người nhà họ Diêu là chuyện có thể thương lượng rõ ràng sao? Người nhà họ Diêu hắn còn không biết sao! Rất bao che khuyết điểm! Không chỉ tự bênh, mấy người này đặc biệt không phân rõ phải trái, ngay cả phụ hoàng của hắn tại trước mặt người nhà họ Diêu cũng xử không được chuyện này, hắn còn dám đi va cái lưỡi đao? Thôi thôi...

 

-“Thực sự không được trước tiên ta ở khách sạn, ta xài bạc ở khách sạn chu toàn a!

 

Tưởng Dung tâm lại mềm, ngẫm lại cái tên này cũng là từ thật xa chạy đến, cứ như vậy khiến người đến khách sạn ở cũng có chút không có nhân tình, nghĩ tới nghĩ lui, bất đắc dĩ nói:

-“Nếu không ngài ở hậu viện tiệm này đi!

 

Hậu viện tiệm tranh thêu là tòa nhà hai cổng, vốn muốn cho tú nương hoặc là người làm công ở, nhưng tới làm việc hơn nửa cũng là dân chúng phụ cận, bọn hắn có thể đi về nhà ở, hơn nữa sân sau đó cũng thật sự quá tốt chút, bọn hạ nhân ở có vẻ xa xỉ, lúc này mới trống ra, bây giờ cho Huyền Thiên Dịch đến ở cũng vừa hay.

 

Huyền Thiên Dịch nghe xong cười, mừng rỡ lại bế Tưởng Dung lên ——

-“Ta biết ngay tiểu sư phụ tâm địa tốt nhất! Vậy ta đây dọn vào nha!

 

Tưởng Dung không phản ứng hắn, giẫy giụa xuống, nghĩ dẫn hắn đến phía sau đi xem thử tòa nhà.

 

Lúc này, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gõ cửa truyền đến, đồng thời có người vội lên tiếng:

-“Tam tiểu thư có ở đây không? Có tin phía nam gửi tới, Lục điện hạ kêu tiểu nhân đưa tới cho ngài!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 27/05/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts