Thần Y Đích Nữ - Phần 300 (922-924)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 922:

☆, Cát không nắm giữ được, không bằng hất nó!

 

Tin là Phượng Vũ Hoành viết, đưa đến chỗ Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong, bởi vì trên phong bì này viết là cho Tưởng Dung, lúc này mới lại chuyển giao đến tiệm tranh thêu.

 

Đến đưa tin là tùy tùng bên cạnh Huyền Thiên Phong, sau khi đi vào đưa thư cho Tưởng Dung, lập tức nghiêng đầu, liếc mắt liền thấy được Huyền Thiên Dịch đang đứng bên cạnh, không khỏi kinh ngạc, kinh ngạc mà hỏi một câu:

-“Tứ điện hạ, chẳng phải ngài trốn ra từ trong kinh thành chứ?

 

Huyền Thiên Dịch tức giận đến một cái tát liền vỗ lên đầu tùy tùng kia:

-“Trốn cái gì trốn? Ngươi có nghe nói chạy nạn còn phải trốn đến nơi như thế này chọc mắt người sao?

 

-“Vậy tại sao ngài lại ở đây chứ?

Tùy tùng đó ôm đầu mặt sầu khổ,

-“Người nào không biết ngài bị hoàng thượng phạt giam cầm, đừng nói kinh thành, chính là cả cửa phủ cũng không thể ra, sao có thể bất chợt xuất hiện ở đây?

 

-“Chính là phụ hoàng để cho ta tới!

Huyền Thiên Dịch trầm mặt nói:

-“Tam tiểu thư Phượng gia là sư phụ của ta, sư phụ đã chạy rồi, ta làm đồ đệ có thể không đuổi theo sao? Bằng không ai dạy ta tay nghề? Yên tâm, cứ nói với Lục điện hạ nhà ngươi, nếu hắn không tin thì viết tấu chương gửi về kinh thành hỏi thử, xem phải chăng phụ hoàng gật đầu để cho ta tới. Ồ đúng rồi, nhớ kêu Lục đệ của ta tới đây thăm ta một chút, Tứ ca đến đây, nói như thế nào hắn cũng nên có biểu thị mới đúng!

 

Tiểu tùy tùng thưa dạ gật gật đầu, hỏi lại Tưởng Dung:

-“Tam tiểu thư xem trong thư có chuyện gì không? Nếu không có, nô tài quay về hồi bẩm với điện hạ một tiếng! Nếu có, nô tài cũng hồi bẩm với điện hạ một tiếng, thương lượng cẩn thận xử lý!

 

Một câu nói vốn là bình thường, nhưng lại nhìn biểu tình Tưởng Dung, rồi lại đột nhiên cả khuôn mặt đều xụ xuống, mặt bi ai.

 

Huyền Thiên Dịch cùng tiểu tùy tùng đều buồn bực, không hiểu đây là chuyện gì, Huyền Thiên Dịch đến chỉ là thoải mái, trực tiếp đoạt lá thư đó từ  trong tay Tưởng Dung, sau đó liếc nhìn, thuận miệng nói với tùy tùng đó:

-“A, không có việc gì, chết người mà thôi, Phượng Cẩn Nguyên chết rồi!

 

Tiểu tùy tùng đó suy nghĩ nửa ngày mới phản ứng tới, không khỏi cứng lưỡi. Phượng Cẩn Nguyên, đó chẳng phải cha Tế An quận chúa và Phượng tam tiểu thư sao!

 

Tuy nghe nói quan hệ không ra sao, dù sao có liên hệ huyết thống, đột nhiên đã chết rồi, chẳng trách Phượng tam tiểu thư cái biểu tình này. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên khuyên thế nào, đi cũng không được, không đi cũng không được.

 

Đến là Huyền Thiên Dịch giải vây cho hắn, đuổi người đến cửa, vừa mở cửa vừa nói:

-“Trở về liền ăn ngay nói thật với Lục điện hạ ngươi, kêu hắn cũng không cần lo lắng ở đây, hết thảy có ta ở đây.

 

Nói xong, đẩy tiểu tùy tùng ra cửa, lại rầm một tiếng đóng kỹ cửa lớn của tiệm.

 

Phong thư này nói tóm lại là Phượng Vũ Hoành báo tang với Phượng Tưởng Dung, nói nguyên nhân cái chết Phượng Cẩn Nguyên cùng Diêu thị, cùng với chuyển biến trước khi chết, Phượng Vũ Hoành cũng rất công đạo miêu tả ra, chẳng qua cũng không có biểu đạt bất luận cái quan điểm gì của chính mình, mà là để Tưởng Dung tự mình đi nghĩ, cũng là phải xem nàng đối cái phụ thân đó còn có bao nhiêu cảm tình.

 

Sau khi Huyền Thiên Dịch đưa tiểu tùy tùng đi, yên lặng mà trở lại bên cạnh Tưởng Dung, lại yên lặng mà đuổi thị vệ đi theo mình còn có nha hoàn bên cạnh Tưởng Dung.

 

Thẳng đến trong cửa hàng chỉ còn lại hai người bọn hắn, lúc này hắn mới lên tiếng nói:

-“Nếu như trong lòng nàng khó chịu, thì khóc lên, phụ thân chết rồi là tất phải khóc một chút, tuy phụ thân của nàng thực sự không ra sao.

 

Phượng Tưởng Dung cũng biết Phượng Cẩn Nguyên cái phụ thân này không ra sao, nhưng đấy rốt cuộc cũng là cha của nàng. Nàng nghĩ, mình hẳn là khóc một chút chứ? Cảm xúc nổi lên thật lâu, lại giơ tay chùi mắt một phen, chợt phát hiện vẫn không có nửa giọt nước mắt rơi xuống.

 

Nàng bất đắc dĩ, mặt lộ sầu khổ nói:

-“Không khóc nổi, phải chăng ta rất lãnh huyết?

 

Huyền Thiên Dịch lắc đầu:

-“Là chính Phượng Cẩn Nguyên làm thành như vậy, sao có thể trách nàng. Không tin nàng viết tin hỏi thử Nhị tỷ tỷ nàng, hỏi thử nàng tại thời điểm Phượng Cẩn Nguyên chết có chảy nước mắt hay không?

 

Tưởng Dung cười khổ,

-“Khẳng định không chảy, quan hệ Nhị tỷ tỷ và phụ thân càng cương hơn, mấy chuyện phụ thân làm với Nhị tỷ tỷ, quả thực cũng không xứng để Nhị tỷ tỷ lại gọi ông một tiếng phụ thân. Chẳng qua cũng tính ông có chút phúc phận, trước khi chết còn có Nhị tỷ tỷ ở bên cạnh, nguyên bản trước đây ông với Diêu phu nhân còn có cái Phó Nhã kia cùng đi nam giới, cho dù chết, bên người cũng sẽ không có người nhặt xác nha?

 

Tưởng Dung nói rồi, lại nhìn xem thư ấy,

-“Nhị tỷ tỷ nói trước khi chết ông đã tỉnh ngộ, nhưng đáng tiếc quá muộn, đạo lý đó nếu ông sớm rõ chút, ngày tháng của Phượng gia cũng sẽ không thành thế này. Điện hạ không biết, kỳ thực trước kia Phượng gia vẫn rất tốt, nhưng chỉ giới hạn ở trước khi Nhị tỷ tỷ được đưa đến tây bắc, chỉ giới hạn ở thời điểm Diêu phu nhân vẫn là chủ mẫu Phượng gia. Sau này chủ mẫu đổi lại Thẩm thị, thì tất cả ầm ĩ....

 

Nàng thở dài thật sâu, trong lòng dâng lên vô số cảm khái, trong lúc nhất thời, từ khi nàng biết chuyện trở đi, tất cả ký ức có liên quan Phượng phủ vọt tới, đến là nén ra mấy giọt nước mắt.

 

Huyền Thiên Dịch không biết cách xoa dịu nữ nhân đang khóc, nhớ mang máng lấy trước Bộ Nghê Thường cũng khóc qua ở trước mặt hắn mấy lần, hắn là cắn răng nhẫn, cuối cùng không thể nhịn được nữa phẩy tay áo bỏ đi, nhưng thủy chung không chịu mở miệng khuyên một câu.

 

Nhưng giờ đây Tưởng Dung khóc, hắn nhưng không nhịn được nâng lên cánh tay, dùng ống tay lau lau nước mắt của nàng, còn rất là tự nhiên nói câu:

-“Đừng khóc, đều đã qua, sau này không phải có cuộc sống tốt sao!

 

Cách Tưởng Dung khóc không giống với Bộ Nghê Thường, Bộ Nghê Thường đấy là vừa khóc còn vừa làm nũng, vừa làm nũng còn vừa trách móc. Tưởng Dung chính là ngồi ở đây, thân thể thẳng tắp, không có thanh âm, nước mắt chảy dài, như hạt châu, nhìn như không chút biến sắc, rồi lại phá lệ trêu chọc người đau lòng.

 

Huyền Thiên Dịch cảm thấy hắn chân thực đau lòng, nhưng lại thật sự không biết có thể khuyên như thế nào, nhẫn nhịn nửa ngày nghẹn ra một câu:

-“Nếu không ta hát thủ khúc cho nàng nghe?

 

Tưởng Dung “phốc xuy” thoáng cái cười phá lên, bởi vì Phượng Cẩn Nguyên qua đời mà đưa tới sầu não cũng hòa tan không ít.

 

Nàng bất đắc dĩ thở dài nói:

-“Ta cũng không phải thương tâm, chỉ là bởi vì huyết mạch thân tình, nước mắt không tự chủ liền chảy ra, là thân thể phản ứng tự nhiên, với trong lòng cũng không quan hệ nhiều lắm! Thế nhưng dù nói thế nào, đều phải cám ơn ngài, để ta không đến nỗi khi biết phụ thân qua đời vẫn là một thân một mình, như vậy mới gọi thê lương đấy!

 

Huyền Thiên Dịch lúc này mới lại cười phá lên:

-“Đúng thôi! Tiểu sư phụ của ta nên thật vui vẻ, lúc Phượng Cẩn Nguyên còn sống cũng không cho nàng ngày sống dễ chịu, ông ta chết hay không đối với nàng có thể có ảnh hưởng gì chứ? Dù sao Phượng gia đều như vậy, với không cũng không khác nhau gì cả, theo ta thấy, không bằng cũng đón nương nàng tới bên này, không phải nói Phượng Vũ Hoành chuẩn bị một tòa nhà cho các nàng sao? Mẹ con các nàng ở cùng nhau, thật tốt!

 

Tưởng Dung mới phản ứng lại, nói:

-“Đúng vậy! Phụ thân chết rồi, mẫu thân của ta là thiếp thất, không vào hồ sơ, không vào gia phả, bây giờ tự nhiên cũng tự do.

 

Cuối cùng nàng có chút động lực, suy nghĩ chuyện đón An thị tới quận Tế An.

 

Huyền Thiên Dịch thấy nàng lại khôi phục thần thái, lúc này mới cười híp mắt gật đầu, biểu thị rất hài lòng.

 

Phượng Cẩn Nguyên chết rồi? Việc này tốt lắm, lão già đó trước đây hắn nhìn không thuận mắt, còn nghĩ nếu lão bất tử đó lại bắt nạt tiểu sư phụ nhà hắn, hắn không để ý tự mình động thủ đưa ông ta đi tây thiên.

-“Nàng không cần sốt ruột!

 

Huyền Thiên Dịch mặt đắc ý theo sát Tưởng Dung nói:

-“Chờ sáng sớm ngày mai, thì ta sẽ phái người về kinh thành, đón phu nhân qua, chuyện này cứ giao cho ta làm đi!

 

Tưởng Dung đầu này tới một tứ hoàng tử hỗn thế, tháng ngày nói cho cùng trải qua nhiệt nhiệt nháo nháo, mà kinh thành đầu kia, Phượng Phấn Đại cũng nhận được tin Phượng Vũ Hoành từ nam giới đưa về. Cùng tin cùng nhau đến, còn có một cái lọ sứ, bên trong là tro cốt Phượng Cẩn Nguyên.

 

Phượng Vũ Hoành gửi tin cho Phấn Đại càng đơn giản, chỉ bình dị nói một ít chuyện sinh tiền tử hậu của Phượng Cẩn Nguyên, chính là đồng loạt gửi đến một phong thư khác khá là bao hàm thâm tình. Đấy là Phượng Cẩn Nguyên trước khi chết viết cho Phấn Đại, tối đó cùng Huyền Thiên Minh uống rượu, giao cho Huyền Thiên Minh, nhờ hắn đưa đến trong tay Phấn Đại.

 

Trong thư tình cảm dạt dào để Phấn Đại có thể nhìn rõ ràng tình thế, có thể ngẫm lại Phượng gia từ nhỏ đến lớn, suy nghĩ nhiều nhớ thoáng cái cốt nhục tình thân, không nên đối chọi với Nhị tỷ tỷ nàng. Càng là nói Phấn Đại, chỉ có đi theo Nhị tỷ tỷ nàng mới có thể sống thật tốt, mới có thể an an ổn ổn đi đến nửa cuối cuộc đời.

 

Phấn Đại xem hai phong thư thì, trên mặt đều là không có một chút xíu biểu tình, như thể đang xem thư của người xa lạ gửi, cùng nàng không có chút quan hệ nào. Nha hoàn bên người Đông Anh chính là hỏi một câu:

-“Tiểu thư, trong thư đang nói gì?

 

Lúc này nàng mới nhàn nhạt đáp lời:

-“Cũng không có gì, chỉ nói cho ta biết, Phượng Cẩn Nguyên chết rồi!

 

-“Cái gì?” Đông Anh kinh hãi, “Lão gia..... Chết rồi?

 

-“Ừ.

Phấn Đại khẽ nói:

-“Đừng đại kinh tiểu quái, chuyện sớm hay muộn, dựa vào cách ông ta dằn vặt như vậy, không chết mới lạ. Hừ!

 

Nàng đứng dậy hừ lạnh nói:

-“Đầu nhập vào Bát hoàng tử? Đi giúp cái nữ nhi giả? Mệt ông ta nghĩ ra được làm được! Thả ta cái này thân sinh nữ nhi cũng là chánh phi hoàng tử ông ta không quản, để ý cái nữ nhi giả không hề có quan hệ với ông ta, người như thế không chết, sống để làm chi? Nếu ta nói, ông ta chết còn chậm, hẳn là thật sớm thì chết đi, cũng đỡ phải dơ thanh danh Phượng phủ.

 

Nói xong, lại rất là mất mát cười hai tiếng, tự giễu nói:

-“Phượng phủ? Bây giờ còn có Phượng phủ gì, tòa phủ đệ này đã từng ta cho rằng là nhỏ như vậy, thời điểm vừa chuyển đến đây còn cảm thấy uất ức. Thế nhưng hiện tại lại nhìn, lại cảm thấy lớn như vậy, ta một người ở vắng vẻ, tuy lại có nhiều hạ nhân, cũng không đổi lại Phượng gia đã từng hưng thịnh. Đông Anh!

 

Nàng gọi nha hoàn bên cạnh,

-“Ngày mai ngươi liền sai người tháo bức hoành ở cổng xuống đi! Ở đây đã không còn là Phượng phủ.

 

-“Vậy phải đổi lên cái gì chứ?

 

Đông Anh cũng có chút sầu não, một cái gia tộc lớn như vậy, cứ nói như vậy tan rã thì tan rã?

 

Phấn Đại lại nghĩ không ra đổi lên cái gì, chỉ nói:

-“Trước tiên không, cái gì cũng không cần treo, chờ ta nghĩ kỹ lại nói. Lại hoặc là thẳng thắn sau đó cũng đừng treo, trong kinh nhiều người mấy cũng đều biết trong phủ này ở chính người nào, ta cùng với người ngoài cũng rất ít qua lại, tới cửa ngoài khách quen căn bản không có, một tấm biển, có cũng như không.

 

Đông Anh muốn khuyên nàng thêm hai câu, nhân tiện nói:

-“Vậy vạn nhất sau này tam tiểu thư hoặc nhị thiếu gia trở lại? Còn có An di nương, tiểu thư nên suy nghĩ lại hay không?

 

-“Các nàng?

Phấn Đại cười khổ,

-“Các nàng sẽ không trở về, yên tâm đi! Ở đây sớm liền cũng chỉ còn lại một mình ta, Phượng gia sớm đã không tồn tại, dù cho chúng ta thả cây đuốc đốt tòa nhà này, đều sẽ không có người nhiều lời nửa câu.

 

Nàng có chút thất thần, lảo đảo đi vào trong viện, đảo mắt nhìn quanh, bất chợt cười ha hả. Nửa ngày, lại nói:

-“Trước kia ta luôn có ảo tưởng trong Phượng gia một mình ta vô địch, tất cả mọi người xoay quanh ta, cuối cùng có một ngày ta sẽ đạp các nàng từng người một ở dưới chân! Bây giờ, Phượng gia quả nhiên một mình ta vô địch, lại không nghĩ rằng ấy mà quang cảnh như vậy. Thì ra, được đến thì có nghĩa mất đi, vậy nếu như ta muốn gì lại nhiều hơn chút, lại sẽ mất đi cái gì chứ?

 

Ánh mắt nàng lạnh lùng, hai mắt híp lại, đột nhiên lại vọt vào phòng lớn, ôm lấy lọ tro cốt Phượng Cẩn Nguyên đi ra ngoài, cứ thế đi đến trên đường lớn, ấy mà giơ cao bình lên, ném trên mặt đất.

 

Chợt có gió thổi đến, thổi một nắm tro cốt ấy một hạt không dư thừa.

 

-“Khi còn sống cũng không lưu lại, chết rồi ta cũng không cần ông ta! Hất! Về sau xong hết mọi chuyện!

 

Phấn Đại quả nhiên như Huyền Thiên Minh từng nói, hất tro cốt Phượng Cẩn Nguyên! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 923:

☆, Hoành Hoành cập kê.

 

Hai thành Đại mạc có đại quân bờ Nam vào ở, phương diện phòng thủ cùng quản lý thành chiếm được tiến triển rất lớn, Huyền Thiên Minh trọng điểm từ trong phát hiện một ít nhân tài, đề bạt lên tiếp nhận đủ loại chức vị chỗ trống.

 

Nhóm tướng sĩ bờ Nam chiếm được trọng dụng, rốt cục không lại cảm giác mình là người vô dụng, càng không cảm giác mình là phế binh bị Cửu hoàng tử vứt bỏ, từng người từng người nhiệt tình mười phần, đã sớm quên chính mình đã từng cũng cùng Bát hoàng tử lâu như vậy.

 

Lòng người thu hồi chính là đơn giản như vậy, võ lực áp đảo làm kinh sợ, cùng với cho bọn hắn so chủ tử lúc trước đãi ngộ tốt hơn. Những thứ này, Huyền Thiên Minh bắt tay vào làm thuận buồm xuôi gió, cũng không chút nào keo kiệt.

 

Mà Phượng Vũ Hoành mấy ngày nay nhưng lại về tới Lan Châu, bắt tay thành lập Bách Thảo Đường chính thức. Vương Lâm đầu kia cũng chuyển vận một nhóm đại phu và y tá tới, nàng lưu lại đa số người, lại phái một ít phân biệt đi thành Sa Bình cùng thành Tuyệt Bình trước.

 

Lan Châu bên này Bách Thảo Đường vẫn là thành lập phỏng theo quy mô ở kinh thành, đồng thời cũng công khai chế độ chữa bệnh hoàn thiện, còn phân ra đăng ký quầy tiếp tân khác biệt giữa dân chúng và binh sĩ.

 

Có thương binh dưới tiền tuyến đến đầu này chẩn bệnh, nhưng lại đi quầy tiếp tân ưu tiên tiếp thu trị liệu cho thương binh, mà dân chúng bình thường nhưng lại đi đăng ký quầy tiếp tân cho dân chúng, tất cả cũng là chính quy.

 

Dân chúng Lan Châu cực kỳ ủng hộ việc này, hơn nữa Bách Thảo Đường này vừa mở, Phượng Vũ Hoành đã dùng thuốc Đông y bào chế sẵn cùng với thuốc tây cá biệt đều dọn lên quầy hàng, trung thảo dược tự nhiên đang bán, vẫn là đối với bách tính nghèo khổ tiếp tục sử dụng ưu đãi mua thuốc cùng với chế độ tặng dược như ở kinh thành. Đồng thời, cũng bán một số trà hoa thảo giải nắng, rất được các tiểu thư, phu nhân trong các phủ thích.

 

Mà Phượng Vũ Hoành chính mình chỉ cần là người đang ở Lan Châu, lúc không có chuyện gì làm đều sẽ tới trấn thủ bên này, gặp phải căn bệnh hiếm gặp có đại phu khó giải quyết, nàng không nhiều lời tự thân bắt đầu, thời gian mấy ngày liền cứu chữa không ít người bệnh trước đây được cho là không cứu được.

 

Bởi vì có Phó Nhã giả Bách Thảo Đường lúc trước, hiện tại rốt cục đám người kiến thức thực lực Bách Thảo Đường chân chính, dưới sự so sánh sai biệt giữa hai người này quá lớn, thế cho nên hình tượng Phượng Vũ Hoành tại trong dân chúng cảm nhận trong nháy mắt cao lớn lên, thậm chí có người nói:

-“Cửu điện hạ là chiến thần, Tế An quận chúa chính là dược vương bồ tát nha!

 

Phượng Vũ Hoành không thèm để ý cái gì Bồ tát hay không, nhưng nàng mở Bách Thảo Đường, thứ nhất là tại đầu này thành lập mạng lưới tin tức của mình ngoài đó, còn có điểm trọng yếu nhất chính là thu nạp lòng người, trước mắt lòng người thu dần, cũng là để nàng hơi thở phào nhẹ nhõm.

 

Dù sao Bát hoàng tử tại đầu này kinh doanh nhiều năm, nếu là không lấy ra chút thực tế, sợ là muốn thu nhân tâm này còn thật là khó khăn đây!

 

Tuy là hiện tại, chắc chắn còn có một ít phần tử ngoan cố là đứng về phía lão Bát, chẳng qua đó dù sao cũng là cá biệt, nàng chính là không tính quá mức lưu ý.

 

Chỉ là Hoàng Tuyền Vong Xuyên hai nha đầu này mấy ngày nay có chút tâm thần bất định, tuy vẫn đi theo ở bên cạnh nàng, nhưng luôn thất thần. Ngày hôm đó, tại lúc Hoàng Tuyền tiện tay đánh đổ một cái hộp thuốc, rốt cuộc Phượng Vũ Hoành nhịn không nổi, chủ động mở miệng hỏi:

-“Các ngươi hốt hoảng mập mờ, đến cùng là bởi vì sao?

 

Hai người nha đầu liếc mắt nhìn nhau, từng người đành thở dài một hơi, sau đó do Vong Xuyên mở miệng nói:

-“Tiểu thư, còn có năm ngày chính là sinh nhật của ngài. Năm nay ngài tròn mười lăm tuổi, sinh nhật ý nghĩa thế nhưng không như dĩ vãng....

 

Phượng Vũ Hoành sửng sờ, tính toán một chút, không phải sao, sinh nhật đã tới rồi. Cổ nhân mười lăm cập kê, sinh nhật này xác thực không như dĩ vãng. Nhưng lại bất đồng, ở đây cũng không so kinh thành, rốt cuộc là nam giới biên quan, lại có chiến sự, nàng còn có thể làm ra mới mẻ cái gì?

 

Vì thế khoát khoát tay:

-“Không có bất đồng hay không, buổi sáng luộc một chén mì, bên trong thêm quả trứng gà thì tốt rồi, chúng ta đi ra khỏi nhà, tất cả giản lược.

 

-“Ai nha!

Hoàng Tuyền giậm chân một cái,

-“Tiểu thư! Cái gì nấu chén mì thêm trứng gà nha! Ngài quên, Cửu điện hạ thế nhưng vẫn luôn nhắc đến ngày trâm cài đó phải đại hôn với ngài. Nay mắt thấy tháng ngày cũng sắp tới, ngài cũng không vội sao? Điện hạ không đề cập tới, ngài đều không thu xếp hỏi thử? Mặc kệ thế nào, giao cho chung quy phải có một cái mà!

 

Hai nha đầu này đi theo Phượng Vũ Hoành lâu, sớm sẽ không giống mới đến Phượng phủ hồi đó, luôn xem mình như người ngự vương phủ.

 

Hiện tại, các nàng chỉ coi mình là nha đầu của Phượng Vũ Hoành, chuyện gì đó đều từ góc độ Phượng Vũ Hoành lo lắng, bao gồm việc cập kê và đại hôn này, cũng là đối Cửu hoàng tử có chút phê bình kín đáo.

 

Vong Xuyên cũng thuận theo Hoàng Tuyền lại nói:

-“Tụi nô tỳ không biết điện hạ trong âm thầm có từng đề cập với tiểu thư hay không? Thế nhưng tiểu thư đã ở tại Lan Châu này vài ngày rồi, điện hạ cũng chưa từng tới, nghĩ đến là không có câu thông gì chứ? Này thế nhưng đại sự, lúc tại quận Tế An hai vị phu nhân Diêu gia chẳng phải còn nói Vân phi nương nương đều tự mình đi tới Diêu phủ hạ sính lễ sao? Ai cũng không nói chuyện này phải dời về sau, thế nhưng chiến sự nam giới lại bày ra trước mắt, tiểu thư cũng không ở trong kinh thành với điện hạ, dời là chắc chắn, tuy là muốn dời, cũng phải có lời giải thích.

 

Phượng Vũ Hoành nghe có chút cảm động, hai nha đầu này đây là đang nói chuyện thay mình? Đang chỉ trích Huyền Thiên Minh? Cảm giác thành công tới tấp liền xông tới, xem ra mấy năm này làm bạn cũng chẳng phải toi công nha! Lòng người rốt cuộc là bằng thịt, hai nàng rốt cục từ trong lòng nhận chủ.

 

Nàng cười hì hì trấn an hai người nói:

-“Đừng nghĩ nhiều như thế, ta theo Huyền Thiên Minh thì sớm chẳng thể tách rời ra, đại hôn chẳng qua chỉ là cái tình thế, trước mắt người không thể tách rời thành Tuyệt Bình bên kia, hắn nào có thời gian rảnh rỗi đi tới bên này nha! Đợi chiến sự nam giới an ổn thì có thể khải hoàn hồi triều, đến lúc đó còn sợ hắn không cho ta một cái đại hôn ra dáng?

 

Nghe nàng nói thế, hai nha đầu thì biết rõ tiếp tục khuyên cũng vô dụng, nhưng vẫn không yên lòng nói câu:

-“Tiểu thư tốt nhất hỏi thử Cửu điện hạ, giả ngốc giả ngu không thể được, đây là đại sự.

 

Phượng Vũ Hoành cũng biết đây là đại sự, nàng cũng không có nói mình là nữ hài tử gia thì không biết thẹn hỏi, nàng chỉ là thật sự cảm thấy hai người kỳ thực rất ngầm hiểu ý. Trước mắt tình huống chính là đều bày ra trước mắt đây, không cần thiết lại đặc thù nói rõ chuyện này!

 

Huống chi từ trong lòng ra bên ngoài nàng cảm thấy nữ tử mười lăm tuổi đại hôn quá sớm, tuy tâm trí nàng thành thục, nhưng dù sao thân thể cũng là nguyên chủ, còn chưa trưởng thành, sớm thế thì kết hôn trải đời, luôn không được. Cho nên đại hôn hay không, Huyền Thiên Minh không đề cập tới, nàng cũng vui vẻ tự tại.

 

Còn có năm ngày thì cập kê, chẳng qua chỉ là cái sinh nhật mà thôi, đứa nhỏ như vậy làm sinh nhật gì chứ? Sinh nhật sinh nhật, kỳ thực chính là ngày khó khăn cực nhọc của mẹ, Diêu thị mới tạ thế, nàng tuy là đã bị nương thân ấy làm tổn thương không còn ít nhiều cảm tình, nhưng cũng cảm thấy nên biết điều một chút, ăn tô mì quên đi, chẳng có gì có thể qua.

 

Vì thế, Phượng Vũ Hoành như cũ bình tĩnh ở lại Lan Châu, mỗi ngày cũng bình tĩnh ra vào Bách Thảo Đường xem bệnh cho bách tính. Ngoài thị nữ bên người, cũng không ai biết ngày cập kê của Tế An quận chúa ở trước mắt.

 

Chuyện làm ăn của Bách Thảo Đường đặc biệt náo nhiệt, nếu không tại sao nói bất kể là cổ đại hay hiện đại, buôn bán kiếm tiền nhất mãi mãi cũng là y viện. Người nghèo đến đâu, họ có thể không nỡ ăn không nỡ mặc, nhưng bị bệnh họ nhất định cam lòng uống thuốc.

 

Trong nhà bình thường vì tiết kiệm tiền ăn không nổi tốt, nhưng trên thực tế, tiết kiệm tiền một chút đều dùng để uống thuốc. Thân thể là tiền vốn, một vị tiêu hao nhưng lại không biết đi bổ, sớm muộn cũng phải cho ngươi tìm trở về.

 

Đương nhiên Phượng Vũ Hoành rõ ràng quan niệm của mọi người, vì thế khiến cho nhân viên y tế Bách Thảo Đường thường ngày lúc tích cực cho bệnh nhân cùng với gia thuộc giảng đạo lý, cũng nói với mọi người, tiền chẳng phải tích góp ra được, mà là kiếm ra được. Ngươi có thể vì tiết kiệm tiền mặc áo vải thô, cũng không có gì, nhưng muôn ngàn lần không được vì tiết kiệm tiền mệt thân thể, bằng không lúc ốm đau thì hối hận cũng không kịp.

 

Nhưng đạo lý là đạo lý, đám người cũng chẳng phải khinh địch như vậy có thể tiếp thu được, hơn nửa người ngay mặt gật đầu đáp lại, quay đầu lại nên làm thế nào vẫn làm thế ấy! Về việc này, Phượng Vũ Hoành cũng không cách nào, nàng cũng chỉ có thể tận hết khả năng, nên nói cũng đã nói, nên làm làm, Về phần người ta có nghe hay không, đó là chuyện của người ta.

 

Chỉ là nàng những ngày sau này bình thản thong dong, Vong Xuyên Hoàng Tuyền bao gồm Ban Tẩu đều đặc biệt buồn bực, đặc biệt vì chủ tử nhà mình cảm thấy ấm ức, Ban Tẩu thậm chí rất có kích động đến trong thành Tuyệt Bình hưng sư vấn tội Cửu hoàng tử.

 

Tiếc thay, đến cùng vẫn là Huyền Thiên Minh đã để lại quá nhiều bóng mờ trong lòng của hắn, hắn là có tâm ấy cũng không gan đó, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay đếm ngày, trong lòng nói thầm chủ tử nhà mình số thật là khổ.

 

Rốt cục, hôm nay mười bảy tháng tư, sinh nhật Phượng Vũ Hoành đến.

 

Buổi sáng sớm đó, Vong Xuyên Hoàng Tuyền dậy thật sớm, rất chú tâm làm một tô mì mang tới trước mặt Phượng Vũ Hoành, mặc dù rất muốn lại ôm hai câu bất bình, thế nhưng hôm nay dẫu sao là sinh nhật Phượng Vũ Hoành, các nàng cũng cảm thấy nói quá nhiều sẽ chọc chủ tử phiền lòng.

 

Huống chi tối ngày hôm qua Vong Xuyên còn nói với Hoàng Tuyền, kỳ thực trong lòng tiểu thư cũng không thoải mái, chỉ có điều không có cách nào mà thôi, tiểu thư đã lựa chọn kiên cường, chúng ta cũng đừng lại cho tiểu thư ngột ngạt!

 

Hai nha đầu ăn ý ai cũng không nhắc lại chuyện đại hôn nữa, chỉ là hầu hạ Phượng Vũ Hoành rửa mặt, nhìn lại nàng ăn mì xong, lại yên lặng bưng đi, bầu không khí rất quỷ dị.

 

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ, nàng biết trong lòng hai nha đầu này không thoải mái, kỳ thực nói thật, trong lòng nàng cũng là có chút khó chịu. Dù sao ban đầu là Ngự vương phủ trước tiên đưa ra ngày cập kê là ngày đại hôn, mặc kệ thế cục trước mắt làm sao, Huyền Thiên Minh người này thế nào cũng phải cho nàng một lời nói chứ?

 

Nàng biết kết hôn khẳng định là không được, nhưng người ấy tốt xấu tới nói một tiếng, cũng xem như đối với nàng có câu trả lời. Hiện tại tính là gì? Một câu nói cũng không có, người cũng liên tiếp mấy ngày không thấy tăm hơi, nàng giận hờn không chủ động liên lạc với hắn, người nọ cũng giữ được bình tĩnh không tìm đến nàng, thực sự khiến người tức giận.

 

Sau khi Phượng Vũ Hoành ăn mì xong buồn bực không vui đi Bách Thảo Đường, dọc đường, chủ tớ ba người ai cũng không nói, sắc mặt càng ngày càng khó nhìn.

 

Chẳng qua sau khi đến Bách Thảo Đường, nàng cũng rất nhanh thì điều chỉnh lại tâm thái, hôm nay có cái thai phụ khó sinh bị mang lên Bách Thảo Đường bên này, đang chờ nàng đến làm phẫu thuật sinh mổ (c-section).

 

Đại phu điều đến Lan Châu không có nữ y, nếu đặt ở thế kỷ hai mươi mốt, bác sĩ là không phân biệt nam nữ, nhưng cổ nhân đến cùng phong kiến một chút, còn không tiếp thu được nam bác sĩ đến đỡ đẻ cho nữ nhân, chỉ đành do Phượng Vũ Hoành tự thân ra trận.

 

Nàng chuyên nghiệp chẳng phải khoa phụ sản, chẳng qua sinh mổ (c-section) đối với nàng mà nói cũng chẳng qua chỉ là thủ thuật nhỏ, không tới nửa canh giờ cũng đã hoàn thành.

 

Nhìn tiểu anh nhi vừa mới lấy ra, Phượng Vũ Hoành thật là thích vô cùng, tuy nói hài tử mới sanh ra còn có chút khó coi, nhưng cũng là nhục hồ hồ vô cùng đáng yêu.

 

Nàng trêu chọc đứa bé kia trong chốc lát, lúc này mới giao cho y tá ôm đi tắm rửa, sản phụ bên này cũng do nàng tự mình khâu lại, sau khi tất cả xong xuôi mới đẩy lên phòng bệnh, phẫu thuật xem như hoàn thành thuận lợi.

 

Phượng Vũ Hoành đầu này thì lại rửa tay thay y phục, còn viện cớ nói mình mệt mỏi, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, mình thì nhanh chóng chui vào trong không gian tắm nước ấm, rửa đi một thân mồ hôi.

 

Lúc trở ra, lại nghe được ngoài cửa có thanh âm huyên náo truyền đến, chẳng mấy chốc, Hoàng Tuyền Vong Xuyên hai người thật hưng phấn vỗ ván cửa, lớn tiếng mà kêu lên:

-“Tiểu thư! Tiểu thư mau ra đây! Điện hạ tới! Điện hạ tới!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 924:

☆, Hoành Hoành, bổn vương đến cưới nàng!

 

Một câu “Điện hạ tới!”, khiến cho Phượng Vũ Hoành nghe đến hồ đồ rồi. Huyền Thiên Minh tới? Vậy thì có gì đáng ngạc nhiên? Hai nha đầu này lúc nào trở nên dễ kích động như thế? Hô điện hạ tới giống như “Hoàng thượng tới”, oanh oanh liệt liệt như thế!

 

Nàng vừa điều chỉnh gọn đầu tóc vừa đi qua mở cửa, tóc dùng máy sấy thổi qua, khô mát, nàng tùy ý dùng dây buộc cột cái đuôi ngựa ở phía sau, thoạt nhìn rất hoạt bát.

 

Thanh âm ngoài cửa vẫn còn tiếp tục, dường như càng ồn ào hơn vừa rồi, ngay cả Ban Tẩu cũng gia nhập trong đó, chợt nghe thanh âm truyền tới, thế nhưng rất không khách khí hơn Vong Xuyên Hoàng Tuyền bao nhiêu ——

-“Chủ tử vẫn còn bên trong ngơ ngác cái gì chứ? Đội ngũ điện hạ đã đến cửa Bách Thảo Đường, còn không mau trang điểm!

 

Phượng Vũ Hoành nổi giận, mở cửa hét lớn:

-“Chẳng phải Huyền Thiên Minh đến đây sao! Đến đây rồi thì vào đây, nhượng cái gì nhượng? Chẳng lẽ còn muốn bổn quận chúa tam quỵ ngũ khấu* đi đón hắn? Các ngươi... Ách...

 

(Chú thích: tam quỵ ngũ khấu là ba quỳ, năm vái)

 

Phượng Vũ Hoành ngốc, thế nào ngoài cửa nhiều người như vậy? Trong ba tầng ngoài ba tầng, có nha hoàn và ám vệ của nàng, còn có bác sĩ y tá Bách Thảo Đường, còn có bệnh nhân được trị cùng với thân nhân theo bệnh nhân, thậm chí ngay cả dân chúng bên ngoài đều xông vào thiệt nhiều, từng người từng người nhìn nàng cũng là vui mừng, tất cả mặt mày tươi tắn.

 

Vãi shit! Tình huống gì?

 

Phượng Vũ Hoành có chút choáng váng,

-“Huyền Thiên Minh cho các ngươi tiền à?

 

Bằng không làm gì nhiệt tình như vậy? Bất quá nói đi thì nói lại, Huyền Thiên Minh tới đây thì tới, chuyện này bao lớn hả? Lại kích động thành thế này?

 

Thấy mặt nàng mơ hồ, Hoàng Tuyền bực bội giậm chân:

-“Oái tiểu thư của nô tỳ à! Ngài hồi hồi thần, đội ngũ Cửu điện hạ đón dâu cũng đã đến cửa. Nghe nói ngài đang làm giải phẫu, điện hạ đặc biệt phân phó không nên quấy rầy, lại nghe nói sau khi ngài phẫu thuật mệt mỏi, nghĩ phải nghỉ ngơi một lát, thì lại kiên nhẫn đợi hơn nửa canh giờ, mắt thấy thì sắp tới buổi trưa, ngài không đi nữa, trước khi trời tối đều không đến được thành Sa Bình!

 

Lời nói này Phượng Vũ Hoành càng mộng, chơi cái trò gì đây? Đội ngũ rước dâu?

 

-“Rước dâu cái gì? Rước dâu? Người nào?

 

-“Đương nhiên rồi rước dâu là ngài mà!

Vong Xuyên căn bản không che giấu nổi kích động của mình, nước mắt đều chứa tại trong vành mắt, nàng nắm lấy tay của Phượng Vũ Hoành, cố nén kích động nói:

-“Chúng ta đều trách lầm Cửu điện hạ, thì ra điện hạ ngài không nói câu nào, người cũng không đi về phía này, chính là muốn cho tiểu thư một niềm vui bất ngờ! Thấy đấy, ngài mới vừa vào phòng giải phẫu, đội ngũ rước dâu liền tới, điện hạ một thân hỉ bào đỏ thẫm, cưỡi tuấn mã, chống trời nắng chang chang thế này chờ đợi ngay ngoài cửa, thế nhưng chọc người toàn thành Lan Châu đang vây xem nha!

 

Phượng Vũ Hoành đầu choáng váng, có chút không phản ứng kịp. Nha đầu này nói cái gì? Huyền Thiên Minh tới đón dâu? Là đón nàng sao? Nam giới này vẫn còn đang đánh trận đây, hôn sự chẳng phải đã dời lại sao? Hắn làm sao lại âm thầm tới đón dâu?

 

Nàng kinh ngạc mà tiến lên phía trước vài bước, người bên ngoài chủ động tự giác lui qua hai bên, nhường ra cho nàng một con đường.

 

-“Đừng quá kích động, đừng khóc, đừng dọa người, đi thẳng, cười một cái, đừng nghiêm mặt.

 

-“Dông dài!

 

Phượng Vũ Hoành mắng một câu, dưới chân bước chân thì càng nhanh, từ Bách Thảo Đường tầng 2 xuống tới tầng 1, rốt cuộc lúc đi tới trước cửa thì, mới phát hiện tại sao đám người này kích động như vậy!

 

Đội ngũ đón dâu của Huyền Thiên Minh cũng thật khí thế nha! Từ tân lang quân đến những người đi theo, một kiểu đỏ tươi, còn không biết từ nơi nào lấy ra một bà mối, cười trên mặt cũng nở hoa, vừa thấy nàng đi ra lập tức tiến lên, vui mừng hớn hở nói:

-“Chúc mừng quận chúa! Chúc mừng quận chúa! Mười lăm cập kê, đại hôn sắp tới! Cửu điện hạ cưỡi cao đầu đại mã tới đón cưới ngài!

 

Nói xong lời này, tất cả mọi người chung quanh vỗ tay, thậm chí còn có rất nhiều tiếng khen, liên tiếp, vô cùng náo nhiệt.

 

Nàng gật đầu với bà mối kia tỏ vẻ lòng biết ơn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn xem Huyền Thiên Minh. Đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy Huyền Thiên Minh mặc áo bào đỏ, nguyên bản còn đang suy nghĩ vị Cửu điện hạ yêu chuộng màu tím này có thể tại ngày đại hôn đó cũng dùng màu tím làm hỉ bào để mặc hay không? Lại không nghĩ rằng, cái tên này cư nhiên như thế..... Ách, tục khí như thế, tiếp đất như thế, bình dân như thế mặc áo đỏ.

 

Lúc này hắn đang cưỡi trên con ngựa cao to tại trong miệng bà mối kia, trên mặt hiếm thấy mang theo nụ cười, cười đến đóa sen tím ở giữa lông mày càng nở rộ, lại chiếu đến ánh mặt trời chang chang ở Nam giới, ấy mà để nàng nhìn có chút chói mắt.

 

-“Hoành Hoành.

Một câu nói, giúp nàng hoàn hồn, nhưng nghe tân lang quân trên ngựa kia nói:

-“Hôm nay cập kê, bổn vương đúng hẹn, đến cưới nàng.

 

Nước mắt trong nháy mắt thì trào ra khóe mắt, dòng nước như hạt châu tí tách tí tách rơi xuống, dẫn đến người cưỡi ngựa từng trận đau lòng, nhanh chóng liền tung người xuống ngựa xông về phía trước, vừa lau nước mắt cho nàng vừa hỏi:

-“Tại sao khóc chứ? Có trách ta tới trễ hay không? Muốn cho nàng niềm vui bất ngờ, vì vậy mới không có nói trước một tiếng. Chẳng qua chúng ta sớm đã nói tại ngày cập kê của nàng bổn vương chắc chắn tới nghênh cưới, chuyện đáp ứng Hoành Hoành, bổn vương chắc chắn sẽ không lỡ lời.

 

-“Thế nhưng ta đều không có chuẩn bị.

Người nào đó có chút ủy khuất nói,

-“Người xem, ta đều không có trang điểm, càng không có sớm chuẩn bị hỉ bào, không phải nói nữ tử Đại Thuận xuất giá đều phải chính mình sớm chuẩn bị hỉ bào sao? Ta cho rằng đang đánh giặc ở Nam giớ, việc hôn nhân của chúng ta phải kéo dài.....

 

Nàng vặn ngón tay, có chút chột dạ. Đến cùng vẫn là nàng không đủ tín nhiệm Huyền Thiên Minh mà, còn một lòng một dạ oán giận người ta không đến nói với nàng một tiếng, nhưng chưa từng nghĩ người này bất chợt liền tới đón dâu.

 

Lúc trước một lời hứa, nhiều năm sau nhớ mãi không quên, đây mới là nam tử nàng phải gả nha!

 

Nghe nàng nói vậy, còn không chờ thiếu niên Huyền Thiên Minh trả lời, bà mối lại vui tươi hớn hở nói ra:

-“Oái! Quận chúa của ta à! Những thứ này không cần ngài bận tâm, Cửu điện hạ đã sớm giúp ngài chuẩn bị xong! Hỉ bào may bằng gấm lụa Lương Nhân, cả chiếc phượng quan làm bằng thủy tinh tố, ngài nhìn thử, đều ở nơi này!

 

Bà mối nói xong, nhích sang bên nhường lối, phía sau lập tức đi lên hai tiểu nha hoàn cũng mặt tươi cười, trong tay một người nâng hỉ bào đỏ thẫm, trong tay một người nâng phượng quan thủy tinh chế thành, trước mặt nàng khom người một cái, thanh thúy nói:

-“Thỉnh quận chúa thay đổi xiêm y.

 

Một kiểu phượng quan hoàng thủy tinh, thoạt nhìn thế nhưng còn chói mắt hơn hoàng kim nhiều lắm. Ở niên đại này, chi phí thủy tinh thế nhưng cao hơn vàng không biết bao nhiêu lần, mặc dù là gia đình giàu có thông thường, cũng mua không được một viên khuyên tai thủy tinh.

 

Coi như quan lại nhân gia, bọn nữ tử có một cái nữ trang thủy tinh đó đều là chuyện rất có mặt mũi. Đây cũng chính là nguyên nhân lúc Phượng Vũ Hoành vừa hồi kinh đô, từ trong sính lễ Ngự vương phủ chọn một bộ hoa tai thủy tinh đưa cho Tưởng Dung, Tưởng Dung cùng An thị kích động như vậy!

 

Đồ vật quý giá thế này, cư nhiên bị Huyền Thiên Minh cầm ra chế tạo đỉnh đầu phượng quan!

 

Vào giờ phút này, tất cả người ở tại nơi đây nhìn chằm chằm phượng quan kia đều thẳng mắt, ngay cả Vong Xuyên cũng không khỏi thán phục:

-“Điện hạ ra tay quá lớn!

 

Hoàng Tuyền càng là nói:

-“Toàn bộ đều là thủy tinh vàng, có phượng quan này, gấm lụa Lương Nhân đều có vẻ hơi thất sắc đấy!

 

Cho dù thất sắc đó cũng là một trong ngũ bảo, người ở thành Lan Châu đều thấy choáng mắt, đặc biệt bọn phu nhân tiểu thư nhà phú hộ, sớm nghe nói Cửu hoàng tử tới đón cưới Tế An quận chúa thì chạy ra xem trò vui, lúc này vừa thấy tác phẩm của Cửu hoàng tử lớn này, mỗi một người đều cả kinh há to miệng, thật lâu không cách nào khép lại.

 

Phượng Vũ Hoành chính là chẳng phải rất lưu ý chuyện trân quý hay không, vật thủy tinh này nàng là thường thấy, tính tình Huyền Thiên Minh nàng cũng là biết được. Đã sớm có chuẩn bị tâm lý, người này ra tay, hoặc là không cho, phải cho thì cho tốt nhất. Dẫu có như thế này, một bộ phượng quan thủy tinh vàng hoàn chỉnh, vẫn là thiếu chút nữa chói mù mắt nàng.

 

Quá đẹp! Quả thực quá đẹp! Hơn nữa còn tuyệt không tục khí.

 

Bình thường mà nói, phượng quan đồ chơi này chẳng phải vàng chính là bạc, không có hoa dạng gì, nhiều nhất tại trên trang sức tốn chút tâm tư, bần phú quý tiện cũng là từ trên trang sức phân chia ra. Lại không nghĩ rằng cư nhiên có người dám dùng thủy tinh chế tạo, thủy tinh vàng làm phượng quan, quả thực đẹp đến mức không gì sánh kịp.

 

Chẳng qua..... Đồ chơi này vậy cũng thật nặng mà? Phượng Vũ Hoành trong lòng cảm thán, tức là nàng, thay đổi người bình thường, mang theo thứ này thật đúng là có chút không chịu nổi!

 

Trên mặt nàng không che giấu được vui sướng, cười đều treo lên khóe mắt đuôi mày, giấu cũng giấu không được.

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền nhanh tay tiếp nhận lấy phượng quan và hỉ bào, Ban Tẩu ở phía sau nhắc nhở nàng:

-“Còn đứng ngây ra đây làm gì, trở vào thay đổi xiêm y đi!

 

Lúc này Phượng Vũ Hoành mới phản ứng lại, nhanh chóng nói với Huyền Thiên Minh:

-“Điện hạ lại chờ ta một chút, ta đi một lát trở về.

 

Huyền Thiên Minh nói:

-“Không vội, trước khi trời tối nhất định có thể đến thành Sa Bình, đầu kia đều đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ nàng đến.

 

Tiểu nha đầu đắc ý mà lại xông vào Bách Thảo Đường đi thay y phục hóa trang, mà ở ngoài Bách Thảo Đường, gần như tất cả dân chúng thành Lan Châu đều vây quanh, biển người, nhưng cũng tự động tự giác nhường ra con đường rước dâu, vô cùng có trật tự.

 

Từ lúc Huyền Thiên Minh mới tới Nam giới liền dẫn binh đoạt lấy thành Sa Bình đêm hôm ấy, hắn liền thành chiến thần trong lòng trăm họ Lan Châu, sau lại không bị thương một người đánh chiếm thành Tuyệt Bình, chiến thần nói đến càng là càng truyền càng thật.

 

Hơn nữa Phượng Vũ Hoành mở Bách Thảo Đường tại trong thành Lan Châu cũng hồng hồng hỏa hỏa, nhiều bệnh bất trị đều trải qua tay nàng trị khỏi, nhiều người mua viên thuốc thuốc viên nàng bán ở đây hoặc là thuốc pha nước uống nào đó, bệnh tình cực nhanh chuyển biến tốt, còn có nhiều người nghèo khó, được nàng tặng thuốc, cũng không phải suốt ngày chịu đựng ốm đau.

 

Hôm nay biết được Cửu điện hạ cùng Tế An quận chúa sắp kết hôn, đám người ngoài trong lòng xem náo nhiệt, cũng là tự phát mà chạy tới đưa lời chúc phúc.

 

Cũng không biết là ai dẫn đầu hô một tiếng:

-“Cung chúc Cửu điện hạ Tế An quận chúa đại hôn vui vẻ, Chúc điện hạ quận chúa bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm!

 

Trong lúc nhất thời, âm thanh như thế trong dân chúng tản ra, đám người dồn dập lớn tiếng nói từ trong thâm tâm chúc phúc, người người trên mặt đều nở nụ cười chân thành, thậm chí còn có người lau nước mắt, cảm thấy sinh thời có thể đến rầm rộ như vậy, đúng là quá hạnh phúc.

 

Huyền Thiên Minh đầu này cũng không keo kiệt, sớm có nhân viên đi theo tung túi phúc sớm chuẩn bị sẵn vào trong đám người, trêu đến đám người một trận oanh động tranh cướp.

 

Túi phúc cũng là chú tâm chuẩn bị, thoạt nhìn chẳng qua là hầu bao thông thường, thế nhưng đồ chứa bên trong lại đều bất đồng, có cái trực tiếp chính là bạc vụn, có cái là nữ trang tinh xảo, còn có bên trong chứa các đồ vật tạo hình hạt dưa, hồ lô, tiểu ngư dùng vàng bạc tạo thành, cũng có bên trong là một ít ngọc khéo léo.

 

Nói chung, từng cái hầu bao đều rất sáng tạo, cũng giá trị xa xỉ, người có thể cướp được, ít nhất có thể dựa vào đồ vật trong hầu bao trải qua hơn nửa năm ngày tốt lành?.

 

Hầu bao không ít, Huyền Thiên Minh không thiếu bạc, ở trên mặt này rất tốn công phu. Đương nhiên, cũng là nhờ vào đó lại lôi kéo thoáng cái dân chúng Lan Châu, triệt để xóa bỏ thân ảnh Bát hoàng tử trong lòng bọn hắn.

 

Đám người vô cùng phấn khởi cướp từng cái từng cái một hầu bao từ trên trời giáng xuống, rốt cục lúc vừa cướp xong, chợt nghe được trong Bách Thảo Đường truyền đến một tiếng kêu to.....

-“Tân nương tử đến!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 26/06/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts