Edit + Beta: Đào
Mai
Bên ngoài tuyết đột nhiên rơi, tuyết rơi rất lớn rất nhanh
liền che lấp tất cả hoa cỏ trong đình viện.
Nghi Ninh bưng một ly trà lẳng lặng ngồi ở trên giường, cách
tấm bình phong, là Trân Châu cùng Đồi Mồi đang nhẹ giọng nói chuyện.
Nghi Ninh không rảnh bận tâm các nàng đang nói cái gì, nàng
đang suy nghĩ một vấn đề.
Kiếp trước nàng bị Lục Gia Học trừ bỏ. Nếu hắn biết chính
mình không chết, thậm chí là biết nàng còn hoàn chỉnh nhớ được đoạn quá khứ mà
hắn không chịu nổi... Hắn sẽ lại khởi sát tâm không?
Nàng yên lặng uống vào một ngụm trà nóng, nghĩ rằng về sau
mình chỉ có thể càng thêm cẩn thận mà thôi.
Một sơ hở có thể nói là ngẫu nhiên, sơ hở hơn lại không thể
không làm cho người ta hoài nghi.
Sau khi Ngụy Lăng hạ triều liền đi đến chỗ Nghi Ninh.
Nha đầu giúp ông cởi áo choàng, trên người Ngụy Lăng mang
theo tuyết khí ẩm thấp của bên ngoài, ngồi ở bên cạnh Nghi Ninh cười hỏi nàng:
-"Một bộ dáng rầu
rĩ không vui! Thế nào, là Đình ca nhi làm cho con tức giận à?"
Nghi Ninh thấy tay ông không có huyết sắc, đưa bình nước
nóng của mình cho ông làm ấm tay:
-"Ngài đừng lo lắng,
không sao cả..."
Ngụy Lăng kỳ thật không sợ lạnh, ở biên quan vào đông vô
cùng lạnh, thời điểm trên khôi giáp phủ một tầng hàn sương ông đều không coi là
cái gì.
Ông vẫn tiếp nhận bình nước nóng nữ hài nhi đưa qua. Cái
bình này chất liệu bên ngoài là nhung màu tím phấn, mặt trên thêu chùm hoa.
Chính là đồ nữ hài dùng, thêm một cỗ mùi son phấn.
Ngụy Lăng chịu đựng nắm bình nước nóng ở trong tay, vòng vo
đề tài nói với nàng:
-"Phụ thân vào
cung bái kiến hoàng hậu nương nương, bà biết được phụ thân vừa đem con về. Ban
cho con một vài thứ."
Nói xong gọi người chuyển đồ vào cho nàng, mấy thất lụa dệt
hoa cùng gấm Tứ Xuyên, nhiều hòm lớn lớn nhỏ nhỏ.
Nghi Ninh nhìn về phía ông hỏi:
-"Ngài... Hoàng hậu
nương nương cũng biết con?"
-"Đó là đương
nhiên, chờ về sau phụ thân mang con đi bái kiến lão nhân gia."
Ngụy Lăng nhìn nữ hài nhi mở to hai mắt, liền cười nói:
-"Anh quốc công
phủ nhiều thế hệ trâm anh, thái gia gia con lại là trọng thần khai quốc! Nhà
chúng ta luôn luôn là thịnh sủng không ngừng. Con lại là nữ nhi duy nhất của phụ
thân, hoàng hậu nương nương tự nhiên muốn ban cho con đồ này nọ. Bất quá hiện tại
hoàng thượng bệnh nặng, trong cung đề phòng sâm nghiêm, bằng không phụ thân hôm
nay liền mang con cùng đi."
Ông vẫy vẫy tay, gọi người nâng cái tráp lên, mở ra cho nàng
xem:
-"Hộp trân châu
này rất quý báu, mỗi viên đều to bằng móng tay cái. Phụ thân đưa cho con làm đồ
trang sức được không?"
Ngụy Lăng bắt đặt trân châu ở trên tay nàng kêu nàng chơi.
Trân châu ở trong ngón tay mình lăn lóc dừng ở trên giường
la hán, thật sự là trân châu thượng đẳng, sắc màu nhu hòa, bóng loáng mượt mà.
Nghi Ninh nhớ được trên chiếc lắc vàng của Triệu Minh Châu được
khảm một viên như vậy.
Ngụy Lăng cư nhiên cho mình một hộp.
Ôm đồ vật vô giá này, Nghi Ninh nhớ tới Lâm Hải Như cũng là
như vậy đối với mình, tâm tình rất tốt, liền cười tủm tỉm nói với Ngụy Lăng:
-"Cám ơn phụ
thân."
Ngụy Lăng sửng sốt. Thanh âm của nàng rất tự nhiên thanh
thúy kiều nhu, ông lại là lần đầu tiên nghe được Nghi Ninh kêu mình là phụ
thân. Đây chính là thật sự chiếm được niềm vui của nàng?
Thấy nữ hài nhi đã thò người ra nhìn gì đó, ông nhặt trân
châu trên giường la hán lên, nói với nàng:
-"Sinh thần của tổ
mẫu con cũng sắp tới. Đến lúc đó làm xong đồ trang sức, con có thể mang nó đi
theo tổ mẫu con gặp khách."
Nghi Ninh gật đầu, lại nghe Ngụy Lăng thản nhiên hỏi:
-"Minh Châu đối với
con có được không?"
Triệu Minh Châu... Không cùng mình đối chọi gay gắt đã là tốt.
Nghi Ninh chính là trần thuật sự thật:
-"Minh Châu tỷ tỷ
là không dễ nói chuyện, cái khác cũng không có gì!."
Ngụy Lăng nghe xong trong lòng cười lạnh.
Triệu Minh Châu luôn luôn tâm cao khí ngạo. Vốn chính là ông
ôm về cho lão phu nhân, làm sủng vật nuôi dưỡng giải buồn.
Lúc này trong giới quý tộc kinh thành, thậm chí là chính Triệu
Minh Châu, đều cảm thấy nàng ta cũng là tiểu thư chân chính của Anh quốc công
phủ. Chuyện này ông thật không thể dễ dàng tha thứ.
Ông thu hồi cái hộp:
-"Phụ thân tìm
người làm trang sức cho con."
Dứt lời mang theo người đi ra cửa. [ Truyện đăng tại
audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 ]
Ngụy lão phu nhân đang phân phó hạ nhân ở trong sân bày mấy
cái bát ra, thu chút nước tuyết sạch cất lại để pha trà. Liền nhìn thấy Triệu
Minh Châu cùng vài cái nha đầu cười cười náo náo đi tới, Ngụy lão phu nhân nhìn
thấy trên người nàng có dính tuyết rơi, liền lôi kéo nàng ngồi xuống, tự mình
ôm tay nàng giữ cho ấm áp, trách nàng nói:
-"Ở bên ngoài chơi
cái gì vậy, tay đều bị đông đến lạnh buốt!"
Triệu Minh Châu cười tiến đến trước mặt bà, nói:
-"Ngoại tổ mẫu,
Gia Nhu thi đua với con chiết cành mai, ai chiết cành mai đẹp mắt, thì thắng một
túi kim đậu tử! Con thắng nàng hai túi kim đậu tử, nàng thở phì phì đi trở về."
Ngụy lão phu nhân lại nói:
-"Không phải là
hai túi kim đậu tử sao, ngày thường đưa cho con những thứ này không biết là bao
nhiêu!"
Triệu Minh Châu nói:
-"Con tự nhiên
cũng không cần cái kia, nhưng luôn cảm thấy chơi vui thôi!"
Lúc này Tống ma ma vén mành tiến vào, nói với Ngụy lão phu
nhân nước tuyết đã cất giữ tốt rồi.
Bà nhìn nhìn Triệu Minh Châu đang ở bên người Ngụy lão phu
nhân uống trà, do dự một chút nói:
-"Lão phu nhân,
nha đầu hầu hạ ngoại viện Đình ca nhi vừa đến, nói cùng nô tì một sự kiện hôm
nay..."
Ngụy lão phu nhân gật đầu:
-"Ngươi nói là được."
Lão phu nhân bảo nha hoàn bưng một chén nho đã bóc vỏ ra cho
Minh Châu ăn, nho vừa thơm vừa giòn, Minh Châu rất thích ăn, chính là rất khó
bóc vỏ.
Bà mỗi ngày bảo nha hoàn bóc vỏ cho Triệu Minh Châu non nửa
bát. Triệu Minh Châu đã ăn có chút ngấy, ăn một chút một chút, ngẩng đầu nhìn Tống
ma ma.
Tống ma ma có thế này mới tiếp tục nói:
-"Quốc công
gia... thỉnh Trình biểu thiếu gia đến dạy Đình ca nhi, cũng là ở chỗ tiểu thư
giảng bài. Trình biểu thiếu gia luôn luôn tại nơi đó, thời điểm buổi chiều mới
đi ra."
Ngụy lão phu nhân tay ngưng lại. Triệu Minh Châu cũng từ bên
người Ngụy lão phu nhân đứng lên:
-"Trình Lang biểu
ca hôm nay đến?"
Ngụy lão phu nhân sắc mặt không thay đổi, áp chế tay Triệu
Minh Châu, hỏi Tống ma ma:
-"Ngụy Lăng đây
là có ý gì? hắn là nghĩ tác hợp Nghi Ninh... cùng Trình Lang?”
Tống ma ma có chút khó xử lắc lắc đầu:
-"Hẳn là không thể
nào, Quốc công gia sớm biết rằng ngài cố ý cho Minh Châu tiểu thư cùng biểu thiếu
gia kết thân. Cho dù có quyết định này, cũng tới tìm ngài thương lượng mới đúng."
Triệu Minh Châu trong lòng nhảy dựng.
Tuy rằng trong lòng nàng chân chính thích một người khác,
nhưng Ngụy lão phu nhân tác hợp nàng cùng Trình Lang, nàng cũng không phải
không có cảm giác với hắn.
Huống chi nàng cũng biết, có thể gả cho Trình Lang đã là
không thể tốt hơn, Trình Lang tuổi còn trẻ chính là Lại bộ lang trung, về sau
nhập các bái tướng cũng không phải không có khả năng...
-"Ngoại tổ mẫu…"
Triệu Minh Châu có chút vô thố nhìn Ngụy lão phu nhân. "Nếu cữu cữu cố ý cho Trình Lang biểu ca cùng
Nghi Ninh muội muội kết thân, con đây nên làm cái gì bây giờ..."
Ngụy lão phu nhân cũng không biết, bà có chút tức giận nhi tử
của mình lại hành động như vậy.
Nghi Ninh địa vị tôn quý, về sau tìm cho nàng một mối hôn sự
tốt cũng không phải không được. Nhưng là Minh Châu đã đến tuổi phải gả, Trình
Lang là bà đã sớm chọn cho Minh Châu. Người cả kinh thành đều thấy, bà chỉ
ngóng trông Triệu Minh Châu có thể gần quan được ban lộc, kết quả Ngụy Lăng lại
đến ngắt ngang?
Ngụy lão phu nhân hít một hơi thật sâu, nhìn Triệu Minh Châu
hỏi:
-"Con thành thật
nói với tổ mẫu, con vui lòng gả cho Trình Lang... Trình Lang, nhưng cũng thích
con?"
Triệu Minh Châu có chút mờ mịt. Trình Lang... Thích mình
sao?
Hẳn là có chút thích đi, nữ tử tầm thường hắn đã sớm không
kiên nhẫn. Mình cùng hắn coi như là có tình cảm cùng nhau lớn lên, tốt hơn người
khác nhiều.
Nhưng mặc kệ Trình Lang có thích mình hay không, hắn cũng sẽ
không thích La Nghi Ninh. La Nghi Ninh trừ bỏ có cái thân phận tiểu thư chân
chính, nàng ta còn có cái gì?
Triệu Minh Châu nói:
-"Trình Lang biểu
ca đối với con cũng tốt... Phàm là con muốn cái gì, Trình Lang biểu ca đều
không có chối từ qua. Ngày hôm trước nhìn thấy Nghi Ninh muội muội lôi kéo
Trình Lang biểu ca nói chuyện, Nghi Ninh muội muội tựa hồ là thích hắn."
Nàng kéo tay áo Ngụy lão phu nhân.
-"Tổ mẫu, có phải
hay không Nghi Ninh muội muội thích, con sẽ không thể thích?"
Ngụy lão phu nhân nhìn nàng thần sắc không yên, nhân tiện
nói:
-"Con sợ cái gì,
sự tình luôn có cái thứ tự trước sau, huống chi con cùng Trình Lang là từ nhỏ
cùng nhau lớn lên, cảm tình tự nhiên sâu hơn một chút."
Ngụy lão phu nhân nắm giữ tay nàng,
-"Con có tổ mẫu làm
chỗ dựa, tổ mẫu cũng sẽ không ngồi nhìn con bị người khi dễ."
Triệu Minh Châu rời bỏ thân nhân của nànng bồi bà nhiều năm
như vậy, Ngụy lão phu nhân thậm chí có đôi khi đều đã quên, Triệu Minh Châu
chính là mang về nuôi dưỡng.
Bà thập phần yêu thương Triệu Minh Châu, bình thường có người
khi dễ Triệu Minh Châu, bà tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý đến.
Nếu Ngụy Lăng xử lý sự việc công bằng dễ nói, thì bà cũng sẽ
không để ý. Nhưng bà như thế nào lại nhìn không ra, Ngụy Lăng liền không có coi
sự việc của Triệu Minh Châu là cái gì cả. Bà nếu không che chở nàng, vậy Minh
Châu mà bà nuôi từ nhỏ đến lớn nên làm cái gì bây giờ?
Ngụy lão phu nhân để cho Triệu Minh Châu đi trở về, bà phái
hạ nhân đi tìm hiểu tin tức.
Đến buổi tối, Tống ma ma từ chỗ đó đã trở lại. Cùng Ngụy lão
phu nhân nói Ngụy Lăng cầm một hộp trân châu cực phẩm cho Nghi Ninh làm trang sức,
còn có mấy thất vải dệt tốt nhất, đều là cống phẩm cấp bậc thứ tốt.
Ngụy lão phu nhân sắc mặt thản nhiên hỏi:
-"Có nói làm cho
Minh Châu không?"
Tống ma ma nhìn lão phu nhân xem xét một chuỗi hạt châu mã
não trong tay chậm rãi đếm, không nói gì.
Ngụy lão phu nhân đặt mã não hạt châu ở trên bàn con, mã não
phát ra tiếng vang thanh thúy. Bà thản nhiên nói:
-"Ta đã biết,
ngươi đi xuống đi..." [ Truyện đăng tại
audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 ]
Chờ ngày kế thời điểm Nghi Ninh lại đến thỉnh an Ngụy lão
phu nhân, liền cảm thấy thái độ của bà đối với mình tự nhiên lãnh đạm rất nhiều.
Nghi Ninh từ trên khay nha đầu bưng lên cháo huyết yến mà Ngụy
lão phu nhân đã từng uống cho bà, chỉ nghe lão phu nhân bình tĩnh nói:
-"Hôm nay ta
không uống cháo, ngươi đưa cho Minh Châu tỷ tỷ ngươi uống."
Mình là nơi nào chọc lão phu nhân mất hứng vậy? Thái độ này
rõ ràng là đang trừng phạt mình.
Nghi Ninh yên lặng không hề động. Trân Châu lại tiến lên một
bước, từ trong tay nàng tiếp nhận cháo đưa cho Triệu Minh Châu, ủy khuất cười
nói:
-"Minh châu tiểu
thư chậm rãi dùng."
Nghi Ninh nhìn Triệu Minh Châu cúi đầu ăn cháo, tựa hồ đột
nhiên có chút minh bạch.
Nàng ngồi xuống ở bên cạnh Ngụy lão phu nhân, chợt nghe được
Ngụy lão phu nhân từ từ nói:
-"Nghi Ninh, con
có biết điển cố ‘Khổng dung nhường lê*’ không?"
(*Xem điển cố này tại
http://lilicious14.wordpress.com/2012/01/08/dien-co-khong-dung-nhuong-le/)
La Nghi Ninh kỳ thật rất thích lão nhân, có thể là bị ảnh hưởng
bởi La lão thái thái. Nhưng nàng cũng biết, La lão thái thái chỉ có một! Chung
quy... chung quy là không có người sẽ giống như La lão thái thái yêu thương
mình mà không hề có nguyên do, lòng tràn đầy sủng nịch hướng về mình.
Giọng nói của nàng bình thản mà đạm bạc nói:
-"Nghi Ninh biết
điển cố này, lại không biết là Tổ mẫu đề cập đến điển cố này là có dụng ý gì?
Mong rằng tổ mẫu nói rõ với con là được, Nghi Ninh sẽ cố gắng sửa đổi, cũng
không cần đoán đến đoán đi..."
Ngụy lão phu nhân nhìn thấy nàng ngẩng đầu, nha đầu này nhìn
như nhu hòa, nhưng nếu như tức giận lên tựa hồ cũng sẽ nổi nóng.
Bà đột nhiên không biết nên nói như thế nào. [ Truyện
đăng tại audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 ]
Hôm nay Nghi Ninh sớm liền đi trở về.
Không tức giận cũng không phải đặc biệt không nóng giận! Dù
sao việc này cũng không tính là chuyện lớn gì, chính là nàng cũng không nghĩ
lưu lại ở chỗ Ngụy lão phu nhân.
Nghi Ninh tự mình ở trong phòng luyện chữ.
Trân Châu thấy vậy tay chân nhẹ nhàng lui ra ngoài, nhẹ
nhàng khép tấm bình phong lại cho nàng, bảo mấy tiểu nha đầu không được quấy rầy
Nghi Ninh.
Sau đó nàng đi tìm Ngụy Lăng, đem chuyện phát sinh hôm nay
nói với Ngụy Lăng.
Ngụy Lăng nghe xong lửa giận trong lòng đều ép xuống không
được. Mẫu thân đây là có ý gì? Thế nào có thể nói với Nghi Ninh những lời này!
Ông xiêm y đều không đổi liền đi tới chỗ Ngụy lão phu nhân,
nhìn thấy Ngụy lão phu nhân đang đối chiếu sổ sách, ông trực tiếp bảo hạ nhân
lui xuống, ông muốn cùng Ngụy lão phu nhân nói chuyện rõ ràng.
Ngụy lão phu nhân buông sổ sách nói:
-"Ta không cho hạ
nhân đi tìm con, con đã tới!."
Ngụy Lăng nhìn Ngụy lão phu nhân một hồi lâu, mới nói:
-"Mẫu thân, ngài
có phải hay không đã quên thân phận Triệu Minh Châu là cái gì? Chớ không phải
là cho ngài nuôi dưỡng lâu, thật đúng là dưỡng ra cảm tình? Ngài đối tốt với
nàng ta, con không phản đối, nhưng tuyệt không thể lướt qua Nghi Ninh được!
Nghi Ninh mới là cháu gái ruột của ngài. Về sau cũng là tiểu thư duy nhất của
Anh quốc công phủ chúng ta, không có chuyện của Triệu Minh Châu."
Ngụy lão phu nhân nghe xong lời này của ông tự nhiên cũng
không cao hứng, lạnh lùng nói:
-"Minh châu như
thế nào? Minh châu không được việc cũng là rời khỏi thân nhân của nàng bồi ta
mười năm. Con mấy năm nay nam chinh bắc chiến đều rất ít khi ở đây, nếu không
có Minh Châu ở bên cạnh ta thay con tẫn hiếu đạo, ta thế nào sống qua ngày! Nay
con tìm được thân sinh nữ nhi trở về, chẳng lẽ ta lại đối nàng không tốt? Ta đối
Nghi Ninh cũng không kém, chính là con cũng bất công quá đáng! Trình Lang vốn
chính là ta đã chọn cho Minh Châu, con lại vì Nghi Ninh mà tính toán. Lại nói
con gần đây làm cho Nghi Ninh xiêm y trang sức mới, nhưng lại bỏ qua Minh Châu?"
Ngụy Lăng lạnh lùng cười nói:
-"Minh Châu là rời
đi thân nhân đến bên người ngài nuôi dưỡng mười năm. Trong mười năm này không
có người bạc đãi nàng ta? Trong phủ thế nào cũng là cẩm y ngọc thực sủng ái.
Con xem nàng nhưng là ở nhà chúng ta ngây ngốc thật sự rất thoải mái, ngay cả mẫu
thân thân sinh của mình đều không đồng ý nhận! Không bằng ngài hiện tại hỏi một
chút nàng ta có nguyện ý hay không trở về? Nàng ta nếu nguyện ý đi, con đây
cũng không nói cái gì? Lại nói con bất công Nghi Ninh thì như thế nào, một cái
là thân sinh nữ nhi của con, một người bất quá là bão dưỡng, con bất công thân
sinh nữ nhi của chính mình thì không sai chứ?"
Ngụy lão phu nhân nhìn nhi tử của chính mình, nhi tử này
ngày thường nói cũng không thích nói nhiều, bà rất ít nghe được Ngụy Lăng nói
liên tục thao thao bất tuyệt như vậy!. Nghe Ngụy Lăng nói, tức giận trong lòng
bà cũng tiêu tán chút.
Ngụy Lăng lại tiếp tục nói:
-"Con là nghĩ tới
việc hôn nhân của Nghi Ninh, cũng nghĩ qua Trình Lang thật không thích hợp,
nhưng việc này cùng Nghi Ninh có quan hệ gì đâu? Vì Nghi Ninh làm xiêm y trang
sức mới, cũng là hoàng hậu nương nương ban cho Nghi Ninh, dựa vào cái gì bắt buộc
phải phân cho người khác? Lại nói ngài mấy năm nay vì nàng ta đặt mua đồ vật
còn chưa đủ nhiều sao? Chỉ sợ trong phòng Nghi Ninh đồ gì đều so không quá nàng
ta mà?"
Ngụy lão phu nhân bị Ngụy Lăng nói như vậy, những câu đều là
có lý, bà tự nhiên cũng không có cách nào phản bác!
Bà nghe xong liền thở dài nói:
-"Đó là nói như vậy,
con cũng không cần quá bất công. Minh Châu nàng ta là tấm lòng son, làm người
đơn thuần. Nhưng nàng ta cũng là cái đáng thương... Trong nhà nàng lại là tình
hình như vậy, con cũng thông cảm nàng một ít đi. Thật không thể bảo nàng quay
trở về sống những ngày chờ khổ..."
-"Nàng ta vốn nên
sống qua những ngày như vậy!"
Ngụy Lăng đột nhiên đánh gãy lời nói của Ngụy lão phu nhân,
-"Nếu không phải
con ôm nàng trở về, nàng nên là bộ dáng gì liền là bộ dáng đó. Nghi Ninh thì
không thể? Nàng từ nhỏ cũng không biết chính mình là tiểu thư Anh quốc công phủ,
bị người khác khi dễ, nếu không là con tìm được nàng trở về, nàng ở La gia còn
không biết sẽ sống như thế nào!"
-"Ngài nếu thật sự
đối với con có ý kiến, tới tìm con nói là được. Vì sao phải nói với Nghi Ninh?
Nàng tâm tư mẫn cảm, ngài nói nàng liền nhớ rõ, liền sẽ thương tâm. Nhưng nàng
đã làm sai cái gì?"
Ngụy lão phu nhân sau một lúc lâu nói không ra lời. Bà nghĩ
đến Nghi Ninh mang theo cặp mắt của tiểu nữ oa, tay nhỏ bé mềm yếu. Nghĩ đến
Nghi Ninh sáng sớm vội tới thỉnh an bà, Minh Châu còn không có thức dậy. Nghi
Ninh đoan chính ngoan ngoãn ngồi, nhìn bức họa trên tường kia nói thực sự là
bút tích của Đổng Xương. Bà cũng có chút áy náy, là bà quá mau bảo hộ Minh
Châu.
-"Con... con cũng
là..." Ngụy lão phu nhân thở dài… "Con muốn cho các nàng hòa thuận ở chung, cũng không nên bất công. Minh
châu đưa cho Nghi Ninh bình hoa men, nhưng con cảm thấy không tốt, trả trở lại?
Minh châu nhớ cái này, tự nhiên cũng sẽ không cao hứng."
Ngụy lão phu nhân nói chưa dứt lời, bà vừa nói Ngụy Lăng liền
tức giận.
Triệu Minh Châu này, ông còn không có bởi vì việc này đi thu
thập nàng ta. Nàng ta ngược lại đem chuyện này mét với Ngụy lão phu nhân!
Ngụy Lăng lại cười lạnh:
-"Mẫu thân, không
phải con nói người, người đã hồ đồ? Triệu Minh Châu kia trong phòng có bao
nhiêu kỳ trân dị bảo, không nên đưa Nghi Ninh một đôi bình hoa tầm thường, cái
này không phải nói rõ khinh thị Nghi Ninh sao? Con trả lại cho nàng ta là xem
như con xem ở mặt mũi ngài mà nhịn! Nếu không có ngài ở đây, lúc này con đã đem
đồ vật đó đập bỏ ở trước mặt nàng ta, ngài có tin hay không?"
Ngụy lão phu nhân bị nói, nói không ra lời.
Ngụy Lăng tiếp tục nói:
-"Về sau Triệu
Minh Châu nếu lại dám như thế! Con khẳng định sẽ đưa nàng ta trở về. Ngài mất hứng
con cũng sẽ không để ý..."
Ông nói tiếp,
-"Dù sao con mới
là Anh quốc công, trong nhà vẫn là do con làm chủ."
Dứt lời Ngụy Lăng đứng lên, gã sai vặt khoát áo choàng cho
ông.
Ông lập tức đi ra khỏi phòng Ngụy lão phu nhân.
************
No comments:
Post a Comment