Thần Y Đích Nữ - Phần 303 (931-933)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 931

☆, Dùng một toà thành, coi như quà tặng đại hôn chúng ta!

 

Trong thành Tuyệt Bình, Cửu hoàng tử và Tế An quận chúa đại hôn, trong kinh thành, Diêu gia cũng bày tiệc mừng từ sáng sớm thẳng đến khuya. Ngoài ra, còn có một cái địa phương cũng vì đại hôn hai người này náo nhiệt cả ngày. Đó là vì Phượng Vũ Hoành tới... được sống lại, quận Tế an!

 

Đối với quận Tế an mà nói, Tế An quận chúa chính là linh hồn trong quận, thì mang theo người Ngọc châu đều cùng sùng bái Phượng Vũ Hoành. Tin tức quận chúa đại hôn đã sớm truyền đến nơi này, Tiền Phong Thu vì vui mừng cho Phượng Vũ Hoành, thật sớm đã thu xếp lên ngày hôm đó Ngọc châu cùng với quận Tế an tập thể hoạt động chào mừng.

 

Sáng sớm thức dậy liền bắt đầu đốt pháo, sau đó là vũ long vũ sư, tới gần buổi trưa, thẳng thắn tại trên đường phố chính quận Tế an bố trí tiệc mừng.

 

Người chúc mừng xa nhất có từ Biển Châu tới, đều mang quà tặng đến đây, tuy nói cũng không thể nhìn thấy bản thân Phượng Vũ Hoành, nhưng lễ đến tâm ý đến, bọn hắn cũng cảm thấy trong lòng chân thật.

 

Đối với những quà tặng này, Tiền Phong Thu nhận hết tất cả, nhưng cũng không phải thu vào trong túi mình, mà là thiết lập một cái tài khoản công cộng, sau khi thương lượng với Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong, hai người dứt khoát làm chủ thay Phượng Vũ Hoành, ăn dùng gì đó đưa vào phủ Tế An quận chúa, đồ cổ quý trọng trang trí... quy ra tiền đổi tiền, tiền biếu trực tiếp sung vào trong tài khoản.

 

Mà cái tài khoản công cộng này thì coi như Tế An quận chúa vì quận Tế an cùng với dân chúng Ngọc châu trù một bút quyên góp, chuyên môn dùng để cứu tế những dân chúng cùng khổ.

 

Nhóm người vô cùng đề cử cách xử lý này, mà quận Tế an cùng với tiếng hô Tế An quận chúa cũng sau khi trải qua việc này cao hơn một bậc.

 

Lúc đó, Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong cũng không có tâm dự tiệc mừng, người thì ngay trong phủ Tế An quận chúa, tại trong thư phòng trong viện mình, chấp bút, tại từng cái từng cái trên giấy Tuyên Thành viết xuống từng cái chữ “Hỉ” To. Trên mặt nhưng mang theo sầu não mơ hồ, nhưng rất nhanh, loại sầu não này đã bị vui mừng thay thế, hắn khẽ mở miệng, tự mình nói:

-“Nha đầu có thể khiến người ta nhìn thấy vô tận hy vọng, rốt cục gả rồi, Lục ca chúc muội hạnh phúc.

 

Dứt lời, hạ bút, lại là một cái chữ “Hỉ” mà thành. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sau khi đưa vào động phòng cũng là còn có nghi thức, chỉ có điều nghi thức sau đó không cần người chủ hôn đến hoàn thành, mà là nhờ bà tử trong phủ có kinh nghiệm lại nhi nữ song toàn, tướng mạo khoẻ mạnh. Các bà để tân lang tân nương đến bên giường hỉ, ngồi dọc theo mép giường, sau đó lại cột góc áo choàng hai người vào một chỗ, rót rượu giao bôi, tại trong các lời may mắn nhìn hai người uống rượu giao bôi, lúc này mới lại bưng cái khay đựng táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, để hai người mỗi dạng đều ăn một miếng, sau đó lại là một đống lời may mắn, lúc này mới coi xong tất cả.

 

Tân lang quân không cần hiện tại thì vén lên khăn voan, phải đi ra ngoài cùng tân khách hàn huyên mời rượu trước, tân nương cứ ngồi chờ ở chỗ này, đến khi tiệc mừng kết thúc tân lang trở về, mới là bọn hắn chân chính động phòng.

 

Lúc gần đi Huyền Thiên Minh phủ ở bên tai Phượng Vũ Hoành nói với nàng:

-“Ta sẽ không uống nhiều rượu, đêm nay chúng ta còn phải tinh thần chút. Tướng sĩ trong doanh trại hơn nửa đều vào thành tới tham gia tiệc mừng, ta cứ cảm thấy cơ hội tốt như vậy Thượng tướng quân Cổ Thục kia sẽ không bỏ qua, chưa chừng đêm này sắp tiến hành một lần phản kích.

 

Phượng Vũ Hoành thần hồn rùng mình, gật đầu ngay, đáp lời:

-“Chàng yên tâm, nếu hắn dám tới, chúng ta liền đánh đến thành Nguyệt Bình đi, cứ xem tòa thành Nguyệt Bình này như quà tặng đại hôn chúng ta, tốt chứ?

 

Tuy ngăn cách khăn voan, nhưng Huyền Thiên Minh như cũ có thể cảm nhận được tiểu nương tử của hắn trông vẻ cười khẽ. Hắn không nhịn được cũng bật cười, đưa tay nhéo trên má nhỏ đầu cúi thấp,

-“Không có cô nương nào vừa nghe nói có trận đánh sẽ vui vẻ giống như nàng.

 

Nàng cũng trả lời:

-“Cho nên ta mới có thể đứng ở bên cạnh chàng, trở thành thê tử của chàng.

 

Huyền Thiên Minh không hề ở thêm, trong lúc mỉm cười xoay người ra khỏi phòng đi về tiền viện gặp tân khách, mà hai cái bà tử trong hỉ phòng thì lại hiểu được đôi tân nhân đối thoại vừa rồi, không ngừng hâm mộ. Một cái nữ tử có thể đi lên được chiến trường, một cái có thể nói ra muốn coi một toà thành như quà đại hôn nữ tử, là hạng nào bá khí nha!

 

Trước đây cũng cảm thấy Tế An quận chúa là mệnh tốt, cũng không biết, chân chính tốt số đấy là Cửu hoàng tử kia, tiểu thê tử như vậy, trong thiên hạ này đốt đèn lồng đều tìm không ra thứ hai.

 

Tiệc mừng trong thành Tuyệt Bình vô cùng long trọng náo nhiệt, không chỉ các quý khách trong kinh có mặt, tam quân tướng sĩ cũng tràn vào thành đến tụ hội, còn có dân chúng trong thành Tuyệt Bình, cũng vì trận đại hôn này mà có chung chủ đề.

 

Chẳng qua, phòng thủ thành cũng không có vì vậy mà sơ sẩy, Huyền Thiên Minh thậm chí lặng lẽ báo với bọn người Huyền Thiên Ca tuyệt đối không thể ra ngoài, không nên rời đi tòa phủ đệ này.

 

Tuy hắn tuyệt đối không tin Cổ Thục đại quân có thể tiến đến sát thành, thế nhưng phòng bị không thể thiếu chút nào, dù sao trong phủ trạch này cũng là người chí thân của hắn và Phượng Vũ Hoành, đều là người bọn hắn liều mạng cần bảo vệ.

 

Huyền Thiên Ca rốt cuộc là nữ tử hoàng gia, cực kỳ tinh thông đạo này, cửu ca của nàng nói nàng liền lập tức lĩnh hội ý, còn nhỏ giọng thảo luận với Huyền Thiên Hoa:

-“Thất ca, ca ca nói nếu như đêm nay người Cổ Thục thật không biết điều đến đây công thành, cửu ca ta với Hoành Hoành có thể dưới cơn nóng giận vọt thẳng đến kinh đô Cổ Thục, chém xuống đầu cẩu hoàng đế hay không?

 

Huyền Thiên Hoa nhìn cô muội muội này không ngừng mà lắc đầu:

-“Nào có bạo lực như vậy? Hai quân đối chọi cứ đơn giản như muội nói vậy, Đại Thuận chúng ta cũng không cần dưỡng nhiều binh mã thế.

 

-“Thế nhưng Thất ca chưa từng nghe tới truyền thuyết thiên lôi à?

Huyền Thiên Ca lôi kéo tay áo Huyền Thiên Hoa, rất kích động nói:

-“Từ lúc vào thành Sa Bình vẫn nghe nói trong tay Cửu ca có một loại thiên lôi, đánh ra người có thể nổ chết thành mảnh vụn, động tĩnh kia không khác gì tiếng sấm bầu trời, dân chúng đều gọi là thiên lôi. Thất ca, ca ca nói, thứ đó từ đâu mà ra?

 

Về việc này, Huyền Thiên Hoa cuối cùng cũng có nghe thấy, nhưng hắn không đi hỏi qua Huyền Thiên Minh, chỉ là trực giác nói cho hắn, vật kia không thể nào là Huyền Thiên Minh, không ngoài dự liệu, hẳn là nha đầu kia xúi giục được chứ? Trong ấn tượng, nha đầu kia luôn có thể lấy ra các loại gì đó kỳ kỳ quái quái, hơn nửa bọn hắn chưa từng gặp.

 

Nói như vậy hắn không muốn Huyền Thiên Ca biết, tâm tư cô muội muội này tóm lại thiên chân một chút, có một số việc nếu biết được nhiều, sợ là một hôm nào không cẩn thận thì nói lỡ miệng đi.

 

Đối với bản lĩnh của Phượng Vũ Hoành, Huyền Thiên Hoa cứ cảm thấy không nên để quá nhiều người biết mới tốt. Thế là hắn lắc đầu, nói với Huyền Thiên Ca:

-“Dân chúng nói chuyện tóm lại là khoa trương một chút, ta nghe nói chẳng qua là hỏa dược liều lượng cao, không kém nguyên tắc dây pháo! Thợ thủ công có bản lĩnh chút thì chế ra được. Cổ Thục đầu này thua đang không có chuẩn bị càng không có phòng bị, lúc này mới trúng kế đi. Muội không cần nghĩ vật kia có thần kỳ khó lường, đặc biệt sau khi trở về càng không thể ở kinh thành gặp người thì kể, biết không?

 

Huyền Thiên Ca gật đầu,

-“Thất ca yên tâm, Thiên ca biết nặng nhẹ. Hoàng bá bá sớm thì nói cho muội biết qua, chuyện cửu ca cùng A Hoành bên này, chúng ta biết thì biết, cũng không thể đi khắp nơi nói với người ngoài, dễ dàng đưa tới người đỏ mắt ghen tỵ, càng dễ dàng gọi người có tặc tâm tới, cho Cửu ca thêm phiền.

 

Thấy nha đầu này hiểu chuyện, Huyền Thiên Hoa lúc này mới yên lòng lại, nhưng đối với loại thiên lôi này, ngay cả chính hắn cũng đều động tâm tư muốn nhìn qua.

 

Đêm nay trong đại mạc tuyệt khó yên tĩnh, đây đã là chuyện ván đã đóng thuyền, chính là không biết tràng chiến sự này sẽ chọn tại khi nào thì bắt đầu, Cổ Thục đầu kia lại có thể bản lĩnh lớn bao nhiêu, có thể cất bước tới hướng bắc mấy dặm.

 

Tiệc mừng vẫn tiến hành rất muộn mới kết thúc, dân chúng tản đi, quý khách nghỉ ngơi, các tướng sĩ cũng đang Huyền Thiên Minh an bài xuống lặng lẽ ra khỏi thành, đi đến đại doanh bên kia chuẩn bị chiến sự tối nay.

 

Bọn hắn đoán không sai, xác thực thành Nguyệt Bình đầu kia chiếm được tin tức Huyền Thiên Minh đại hôn, chẳng qua tin tức này lại đến thật chậm, đến khi tiệc mừng đầu này đều qua nửa, trong thành Nguyệt Bình, Bích Tu với Phó Nhã hai người vẫn còn trên giường thừa cá nước vui vầy.

 

Thời điểm Phó Nhã theo Bích Tu vẫn là thân xử nử, cũng dưới sự Bích Tu khai phá càng ngày càng tinh thông chuyện này, thậm chí còn có thêm vài phần mê luyến.

 

Mà Bích Tu, cũng vì Phó Nhã mới bắt đầu vì cho hắn vui lòng mà nói lên để hắn nghĩ mình như thành Phượng Vũ Hoành vừa nói đã nghiền, trong lúc vô tình, càng không biết sao, đối cái Tế An quận chúa Đại Thuận càng thật có một chút si mê, thường xuyên đều muốn, nếu như là Tế An quận chúa chân chính dưới người hắn, là một việc mất hồn cỡ nào? Có thể có được một cái nữ nhân như thế, mới đúng sự việc nam tử đáng giá kiêu ngạo nhất a!

 

Dần dần, hắn bắt đầu xuyên vào một loại ảo tưởng, hắn muốn giữ vị trí chính thê của mình cho Phượng Vũ Hoành, tương lai nữ nhân kia thành thê của hắn, không những có thể cùng hắn ra chiến trường, còn có thể vì Cổ Thục luyện thép, thậm chí còn có thể cũng mang thiên lôi tới Cổ Thục.

 

Có vũ khí thép cùng thiên lôi, Cổ Thục cũng không tiếp tục sợ Đại Thuận. Cái gì Cửu hoàng tử Bát hoàng tử, hắn ai cũng không phải giúp ai, liền phải dẫn Phượng Vũ Hoành một đường giết vào Đại Thuận đi, thẳng vào kinh đô, để Cổ Thục trở thành chủ thiên hạ này.

 

Sau đó Cổ Thục quốc quân coi hắn như ân nhân, gia tộc của hắn cũng sắp trở thành đệ nhất gia tộc Cổ Thục, nhìn ai dám động đến mảy may!

 

Bích Tu mang theo ảo tưởng như vậy, trên người Phó Nhã càng ra sức.

 

Tuy Phó Nhã không biết trong lòng người này đến cùng đang suy nghĩ gì, có lẽ trong ánh mắt hắn nhưng cũng có thể đoán ra một hai. Nhưng nàng không chút nào sợ, nàng biết bản lĩnh của Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Minh, cũng biết chỉ là Cổ Thục căn bản chẳng phải đối thủ của Đại Thuận. Thế nhưng mưu đồ chính là Cổ Thục nhanh chóng chiến bại, Bích Tu có thể mang theo nàng trở lại kinh đô Cổ Thục, sống qua cái cuộc sống an ổn tốt rồi.

 

Đương nhiên, nàng cũng nghĩ tới Bích Tu này có thể không chịu thua kém một chút, đánh bại Huyền Thiên Minh, như vậy nàng mới càng có thể mở mày mở mặt. Tiếc thay, căn bản là chuyện không thể nào.

 

Hai người này mỗi người một ý đang vận động, giường kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên không ngừng, Phó Nhã luôn lo lắng cái giường, thế nhưng Bích Tu lại cảm thấy thanh âm thế này càng kích thích, làm không biết mệt.

 

Rốt cục, thành Tuyệt Bình đầu kia tin tức truyền đến tai Bích Tu, thời điểm phó tướng ngăn cách bằng cánh cửa truyền lời, ngay cả Phó Nhã đều sửng sờ, lập tức phản ứng kịp, Cửu hoàng tử đã sớm nói phải tại thời gian Phượng Vũ Hoành cập kê đón người cưới vào nhà, người này nói thật đúng là giữ lời.

 

Trong lòng nàng có chút phiền muộn, nhưng lập tức phục hồi tinh thần lại, vật đổi sao dời, nàng không còn là Phó Nhã đã từng, những cái này có hay không đều được tốt nhất vẫn là không cần vọng tưởng, đỡ phải tâm tư bị Bích Tu nhìn ra, khó giữ được cái mạng nhỏ này.

 

Bích Tu tư cách thượng tướng quân, đến cũng chẳng phải cả ngày đều nhớ chút chuyện ân ái trên giường ấy, lúc này vừa nghe nói Huyền Thiên Minh Phượng Vũ Hoành đại thị, tất cả tướng sĩ Đại Thuận đều tại trong thành Tuyệt Bình uống rượu, hắn lập tức ý thức được đây là một thời cơ phản công tốt nhất. Có thiên lôi thì thế nào? Đều lấp các ngươi tại trong thành, tại thời điểm các ngươi uống đến không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc giết về thành Tuyệt Bình đi, Huyền Thiên Minh, lần này, ngươi trốn không thoát!

 

Bích Tu cười ha ha, lập tức sai người gọi binh, đồng thời, cũng lớn tiếng nói ra một câu lời trong tim của mình:

-“Giữ lại Tế An quận chúa cho lão tử, phải bắt sống!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 932

☆, Thật cái động phòng hoa chúc khó quên!

 

Lúc người Cổ Thục vọt tới đại doanh thành Tuyệt Bình Nam Giao, Phượng Vũ Hoành đang dựa vào trong ngực của Huyền Thiên Minh, tiện tay ôm tóc của hắn, cười đau cả bụng:

-“Dường như đều là nam nhân ôm mái tóc của nữ nhân chơi, nhưng chàng xem, các chàng cũng là để tóc dài, sao có thể khiến người nhịn được không táy máy tay chân mà!

 

Huyền Thiên Minh đối tiểu thê tử của hắn luôn luôn không có sức đề kháng nào, hôm nay tình cờ gặp đại hôn, lại uống chút rượu, trong lòng luôn có chút nhớ nhung đang rục rịch:

-“Đêm nay tạm tha cho nàng, nhưng nàng đều gả cho ta, sớm muộn chạy không ra lòng bàn tay của ta.

 

Phượng Vũ Hoành đương nhiên biết hắn nói vậy là chỉ cái gì, không khỏi ửng hồng gò má, nhưng vẫn vì mình gắng sức tranh thủ thoáng cái:

-“Cái kia cái gì, ta mới mười lăm tuổi, kỳ thực cái tuổi này cũng không thích hợp viên phòng, thân thể của cô nương cũng còn không nẩy nở mà?

 

-“Có người mười lăm tuổi đại hôn, mười sáu tuổi thì làm mẫu thân, làm sao lại không nẩy nở?

Huyền Thiên Minh khó giải,

-“Nói vậy trước đây nàng đã nói, nhưng trong thiên hạ, không phải đều là như vậy sao?

 

Phượng Vũ Hoành biết chuyện như vậy nói không rõ với người cổ đại, chẳng qua nàng dù sao tâm trí thành thục, thân thể lại là luyện võ, còn mạnh hơn các cô nương mảnh mai không ít. Trong lòng nàng hiểu rõ, động phòng mà, kỳ thực còn thật không lo lắng.

 

Nghĩ tới đây, nàng đã cũng không xoắn xuýt quá nhiều sự tình này, chỉ là lại dùng sức kéo tóc Huyền Thiên Minh một chút, thẳng nhìn hắn đau đến mở miệng nhe răng lúc này mới biểu thị thoả mãn.

 

Huyền Thiên Minh vô cùng bất đắc dĩ nha!

 

-“Ngày nữ tử người ta đại hôn đó đều e thẹn không thôi, nương tử của chúng ta còn thật đặc biệt, giống như người không có việc gì. Ta nói, đến cùng nàng còn nhớ được hôm nay là đại hôn của chúng ta hay không? Hiện tại nên động phòng hoa chúc?

 

-“Sao ta không nhớ được!

Tiểu nha đầu không chịu, leo lên ngồi quỳ ở trước mặt hắn nói:

-“Chúng ta đây không phải tình huống đặc biệt sao! Chàng nghe.... bên ngoài phải chăng có chút không đúng?

 

Nghe nàng nói, Huyền Thiên Minh vẫn thật là dựng thẳng lỗ tai. Đại quân công thành, trên đất cát vang động truyền xa là không sánh được khu vực bình nguyên, nhưng hét hò cũng đã truyền vào trong thành Tuyệt Bình.

 

Mắt hắn sáng ngời:

-“Người Cổ Thục đến rồi!

 

-“Tiếc thay, bọn hắn áp sát không được tường thành nửa bước.

 

Phượng Vũ Hoành cười hì hì đứng lên, chậm rãi xỏ giày.

 

-“Đâu chỉ tường thành, ngay cả đại doanh Nam Giao đều không thể tới gần đấy!

Huyền Thiên Minh nói chuyện, lại nhíu mày nhìn nàng cả người còn chưa đổi lại hỉ bào đỏ thẫm, lại nhìn thử bản thân, cũng là một thân bào đỏ, buột miệng hỏi câu:

-“Sao vậy? Hai ta cứ như vậy ra chiến trường hả?

 

-“Không được sao?

Phượng Vũ Hoành cười giảo hoạt,

-“Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, người Cổ Thục không nói, chọn lúc như thế này tới bới lông tìm vết, có lẽ quên hôm nay là ngày gì, vậy thì chúng ta đi nhắc nhở bọn hắn một chút, thuận tiện dạy bọn hắn làm người như thế nào.

 

Huyền Thiên Minh gật đầu,

-“Ừ, bổn vương nhìn chúng ta hai thân đỏ thẩm này cũng rất tốt, vậy không bằng khiến cho người Cổ Thục cũng tại trong màu đỏ thế này vượt qua một cái đêm khó quên a!

 

Hắn nói xong, hai người đối diện cười, đều rõ ràng cái gọi là “đêm khó quên” Là có ý gì. Chờ Cổ Thục máu chảy thành sông, nhưng chẳng phải một mảnh hồng này sao?

 

Trên thực tế, Huyền Thiên Minh nói tới chẳng khoa trương chút nào, Cổ Thục hôm nay tới đây công thành phái ra 30 vạn đại quân, cũng đừng nói là cửa thành Nam thành Tuyệt Bình, chính là cả đâm vào Nam Giao nơi Đại Thuận đóng quân đều không thể tiếp cận. Chợt nghe “Rầm rập” tiếng lôi nổ vang, Cổ Thục tiên phong chỉ trong nháy mắt đã bị nổ tan tành huyết nhục thành sông.

 

Bích Tu ở phía sau, được đại binh sĩ bao vây vào giữa, hắn nơi xa xa nhìn tất cả xảy ra ở phía trước, không khỏi chảy một lưng mồ hôi lạnh.

 

-“Xảy ra chuyện gì vậy?

Hắn hỏi phó tướng bên cạnh,

-“Tướng quân Đại Thuận một cái đều không ra, sao thiên lôi liền nổ lên?

 

Phó tướng đó cũng là mặt mộng du, kinh ngạc mà nói:

-“Phải nha! Trước kia thiên lôi đều là người đại thuận dùng tay ném ra, sao lần này cả một bóng người đều không thấy mà thiên lôi liền nổ? Chẳng lẽ... thiên lôi là dưới đất?

 

Bọn hắn đoán không lầm, từ trước lúc Huyền Thiên Minh trận đại hôn hắn cũng đã làm đủ chuẩn bị, Tây Phóng tại đại doanh Nam Giao lại đi về địa phương phía nam năm dặm bày trận pháp, chôn địa lôi vào trong cát, căn bản không cần Đại Thuận xuất binh, chỉ cần người Cổ Thục dám tiến tới gần, bãi mìn lập tức nổ, không hề do dự đưa bọn hắn đi tây thiên.

 

Thế nhưng Bích Tu không hiểu! Người Cổ Thục cũng không hiểu!

 

Các tướng sĩ thậm chí không ngờ lôi là chôn dưới đất, dưới cái nhìn của bọn hắn, thứ này chính là Thiên lôi, cho tới nay đám người truyền nói, bao phủ loại bị thiên lôi đánh!

 

Mà Cổ Thục, hiện tại chính là gặp phải bị thiên lôi đánh! Thế cho nên người Đại Thuận căn bản là không cần lộ diện, chỉ cần người Cổ Thục vừa tới gần thành Tuyệt Bình, thiên lôi lập tức rơi xuống, đánh bọn họ một thân cháy khét máu thịt be bét.

 

Đại quân Cổ Thục khiếp đảm, không dám tiến lên nữa, mà Bích Tu lại không cam lòng, trong quân oa oa kêu to, khiến mọi người tiếp tục xông về phía trước, bằng không dùng quân pháp luận xử.

 

Những tướng sĩ đứng ở trước cùng xui xẻo nhất, xông cũng chẳng phải không xông cũng chẳng phải, nhưng Bích Tu thẳng thắn giương cung bắn tên, đối với những tướng sĩ do dự không chịu tiến lên sau đầu đột nhiên chính là mấy mũi tên bắn tới.

 

Mấy người gục xuống, đám người cũng chết lặng, cũng hiểu rõ tiến lên cũng là chết, bước về sau cũng là vong, không bằng dứt khoát một chút đi bị sét đánh chết, cũng xem như có thể cảm thụ một chút uy lực thiên lôi. Vì thế, lại có một nhóm người dùng thân thử lôi, kết quả lại như cũ là tại trong từng tiếng nổ vang nạp mạng đi.

 

Dần dần, bãi mìn hóa thành một mảnh cát máu, ở dưới ánh trăng giống như hỉ bào đỏ thẫm là Huyền Thiên Minh cùng Phượng Vũ Hoành mặc, lại một lần nữa nhắc nhở đám người, hôm nay là ngày Cửu hoàng tử và Tế An quận chúa Đại Thuận đại hỉ, bọn hắn dạng này xông lại, cả lão thiên gia đều nhìn không được, hạ thiên lôi xuống trừng phạt bọn hắn!

 

Có người đánh bạo đề nghị với Bích Tu:

-“Tướng quân, hôm nay không thích hợp công thành, lão thiên gia đều không đáp ứng!

 

Một câu nói này, lập tức có vô số người cùng lên tiếng phụ họa. Chẳng phải bọn họ không dám đánh trận, nhưng loại trận chênh lệch quá khác xa đến cùng nên đi đánh bằng cách nào?

 

Trước đây tốt xấu còn có thể xem như hai quân đối chọi, thế nhưng hiện tại thậm chí ngay cả cái bóng người Đại Thuận đều không nhìn thấy, thiên lôi trực tiếp bổ xuống, 30 vạn đại quân trong nháy mắt lại bị gọt đi một khối, chuyện này căn bản là không cùng trên một cấp bậc.

 

Một trận, tướng sĩ Cổ Thục không niềm tin tiếp tục đánh, Bích Tu tuy nói không cam tâm, nhưng sự thật bày ra trước mắt, hắn không cam tâm nữa lại như thế nào?

 

Ngay cả phó tướng bên cạnh đều khuyên hắn nói:

-“Tướng quân, không thể đánh nữa, đánh tiếp nữa mấy người chúng ta cũng phải giao cho ở chỗ này!

 

Bích Tu cắn răng nói:

-“Chẳng lẽ thiên lôi Đại Thuận liền tạc không xong sao? Ba trăm ngàn người không lấp đầy được thiên lôi bọn hắn?

 

-“Có thể coi là san bằng lại như thế nào? Thiên lôi của người ta là có thể tạo nên, chúng ta ba trăm ngàn người nhưng nổ chết thì thật không còn nha! Tướng quân, triệt binh đi! Không triệt nữa trong chốc lát tướng sĩ Đại Thuận giết ra thế nhưng tất cả cũng chậm!

 

Đạo lý này Bích Tu cũng hiểu rõ, nhìn lại thử mình những nhân mã này, thật đã bị Đại Thuận sợ vỡ mật, chính là đánh cũng đánh không ra kết quả tốt. Thế là hắn nghiến răng, lớn tiếng nói:

-“Triệt!

 

Thế mà, vẫn là đã chậm, một tiếng ra lệnh rút lui này là đã ra miệng, nhưng còn không chờ các tướng sĩ xoay người chạy về, chợt nghe trong doanh địa Đại Thuận từng trận tiếng hoan hô lên, dường như có người đang gọi:

-“Người Cổ Thục! Trốn chỗ nào!

 

Đám người ngơ ngác nhìn tới, nhưng thấy vô số tướng sĩ Đại Thuận từ nơi đóng quân lao ra, liều chết xung phong chạy thẳng tới bọn hắn bên này.

 

Bích Tu doạ phải mau sai người khởi động chiến xa, liều mạng chạy về. Phía sau, thanh âm oanh long lại vang lên, đám người từng tiếng kêu gào tuyệt vọng cũng từ phía sau truyền đến, hắn cũng không dám quay đầu lại để xem, chỉ có thể không ngừng thúc giục chiến xa, chỉ lo đạo thiên lôi này trong chớp mắt giáng lâm đến trên đầu chính mình.

 

Rốt cục, cửa lớn thành Nguyệt Bình ở ngay trước mắt, Bích Tu cuối cùng là hơi thở phào nhẹ nhõm, cũng cố lấy dũng khí liếc nhìn phía sau, càng phát hiện tướng sĩ Đại Thuận cũng không có cùng tiến công, nhân gia thậm chí cách thành Nguyệt Bình còn cách một đoạn địa phương thì ngừng lại. Chỉ là, nhiều con mắt như vậy đều lả tả nhìn về phía hắn, nhìn hắn sởn hết cả gai ốc.

 

-“Tướng quân!

Phó tướng giục:

-“Mau mau vào thành! Người Đại Thuận căn bản không dừng lại được, bọn hắn có thiên lôi, còn có loại ám khí kỳ quái thế nhưng xa hơn tầm bắn của cung tên quá nhiều, chúng ta không thể khinh thường!

 

Bích Tu gật đầu, cũng không dừng lại, trực tiếp liền vọt vào trong thành Nguyệt Bình. Đến khi tất cả đại quân Cổ Thục vào thành, cũng không thấy tướng sĩ Đại Thuận có bất kỳ hành vi truy kích. Bích Tu khó giải, tự cân nhắc một hồi, thẳng thắn lên tường thành.

 

Tuy nói lên tường thành cũng có nguy hiểm nhất định, nhưng chuyện đến nước này, quân địch ngay ngoài thành, hắn giờ sao cũng phải lên đi nhìn một cái, không thể vẫn núp ở dưới thành giống như người mù xằng bậy tự suy đoán.

 

Huống chi mấy lần chiến dịch, Quân uy của hắn tại trong lòng các tướng sĩ đã hạ xuống không chỉ một chút chút, lúc này nếu tiếp tục làm con rùa đen rút đầu, sợ là người Đại Thuận không ăn hắn, tướng sĩ mình cũng phải tạo phản.

 

Bích Tu đạp khí thô lên tường thành, một mặt là doạ, một mặt là mệt, mà khi hắn liếc nhìn phía dưới tường thành, lại suýt nữa hỏng mất!

 

Huyền Thiên Minh với Phượng Vũ Hoành đến đây, hai người này đều là một thân hỉ bào đỏ thẫm, giống như bái đường thành thân xông đến trên chiến trường. Hai thân đỏ chói lóa mắt đó, kích thích Bích Tu oa oa kêu to!

 

-“Tướng quân, mọi chuyện cẩn thận.

 

Phó tướng ở bên cạnh nhắc nhở, đồng thời cũng không ngừng mà lưu ý động tác tướng sĩ Đại Thuận, liền phòng bị bất chợt cái nào lại thả lãnh khí, để cho bọn hắn bị chết cả cái chuẩn bị cũng không có.

 

Nhưng cái phó tướng tư cách người Cổ Thục, nhưng cũng không khỏi không khâm phục Cửu hoàng tử và Tế An quận chúa Đại Thuận ở đối diện, phải biết, Bích Tu cùng hắn ra chiến trường, đó cũng đều là được các tướng sĩ vây vào giữa.

 

Tại trung tâm thì có nghĩa mặc kệ bốn phương tám hướng cái góc nào có địch tình, đều không tới ở giây đầu tiên liền đánh đến hai người bọn họ, bọn hắn có thật nhiều khiên thịt, thật nhiều bia đỡ đạn, bất kể là phía trước tiến hay lui lại, cũng là có lợi nhất.

 

Nhưng Cửu hoàng tử và Tế An quận chúa Đại Thuận người ta, lại trực tiếp đứng phía trước đội ngũ, dùng thân thể cao quý chính diện nghênh địch, lớn mật khiến người nổi lòng tôn kính.

 

-“Tiểu nương tử!

Bích Tu cắn chặt răng hung hăng nói,

-“Không cố gắng động phòng hoa chúc với phu quân của ngươi, chạy đến cho Bổn tướng quân ngột ngạt cái gì? Phải chăng đêm đại hôn không nguyện nhìn thấy cái phu quân đó của ngươi, trong lòng nghĩ là Bổn tướng quân a?

 

Hắn cười dâm tà, mặt hèn mọn.

 

Lại nghe nữ tử áo đỏ ở đối diện tiếng cười duyên cách không mà đến, bên miệng vẫn là thả một cái thứ kỳ quái, thanh âm thì từ trong món đồ kia phát ra, lớn đến gần như làm cho cả bầu trời đêm đều có thể nghe.

 

Nàng nói:

-“Con chuột đất, mặc dù là đứng trên tường thành, thật giống cũng chỉ đủ lộ ra một đôi mắt nhỉ? Thoạt nhìn càng là như con chuột, không bằng dưới chân lót cục gạch đi! Đừng giống như phó tướng bên cạnh ngươi đang dẫn tôn tử đến trường....” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 933

☆, Phó Nhã, chết!

 

Phượng Vũ Hoành vừa nói lại dẫn tới tướng sĩ Đại Thuận ầm ầm cười to, ngay cả cái phó tướng bên người Bích Tu đều sắp kìm nén không được mà nội thương.

 

Không phải sao, hắn vóc người khôi ngô, nhưng Bích Tu kia lại rất thấp, nói hắn giống như cháu trai đều có chút nói quá! Chỉ tiếc, Bích Tu vợ cũng không có, nhi tử đều không sinh ra, cháu trai từ đâu tới hả?

 

Hắn muốn cười lại không dám cười, ức đến thực khó chịu, không thể không quay đầu ho khan một tiếng, nhưng dẫn tới Bích Tu một trận oa oa kêu to, còn xoay người lại đạp hắn một cước, đạp đến hắn ngã xuống đất, lúc này mới nghe Bích Tu nói:

-“Đi, đem cái tiểu thiếp kia của bổn tướng quân đến đây.

 

Nói xong, lại cúi đầu xem xét nhìn dưới chân chính mình,

-“Lại đi chuyển mấy khối gạch, bổn tướng quân phải diễn cho những người phía dưới kia một hồi trò hay!

 

Phó tướng không biết là cái trò hay gì, nhưng nói tới cái tiểu thiếp kia, hắn lại hai mắt sáng ngời. Cái tiểu thiếp kia hắn cũng đã gặp, hình dáng thật đúng là rất giống Tế An quận chúa Đại Thuận nha! Nói là giống nhau như đúc cũng không quá đáng.

 

Lúc này Tướng quân muốn dẫn cái tiểu thiếp kia tới... Chẳng lẽ là muốn tăng thêm tức giận cho người Đại Thuận sao? Dù sao coi như không phải một người, nhưng nhìn gương mặt như vậy, trong lòng tướng sĩ Đại Thuận cũng sẽ không dễ chịu chứ?

 

Bộ dáng đang nghĩ ham muốn đặc thù ở phương diện khác của thượng tướng quân Bích Tu, không khỏi cười hì hì, mau mau bò lên đi gọi người.

 

Mà Bích Tu nói xong, xoay người lại hướng về phía dưới cười to nói:

-“Nếu Tế An quận chúa không chịu cùng phu quân ngươi viên phòng, vậy bổn tướng quân lập tức thế phu quân ngươi đem một chuyện này làm cho tốt đi!

 

Hắn nói lời này đến mức tướng sĩ Đại Thuận cũng là hồ đồ, hắn nói gì thế? Hắn có thể làm được sao? Cũng không ai biết lời này của Bích Tu là có ý gì, bất quá Phượng Vũ Hoành lại đoán được một chút, nàng nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói với Huyền Thiên Minh:

-“Chính là phải dằn vặt Phó Nhã kia?

 

Huyền Thiên Minh hừ lạnh:

-“Phỏng chừng chính là ý đó!

 

-“Vị thượng tướng quân đó là bị bệnh ảo tưởng chứ?

Phượng Vũ Hoành liền cảm thấy buồn cười,

-“Trong đầu hắn có phải là có trùng? Nam tử hán đại trượng phu không nói suy nghĩ thật kỹ làm sao đối địch, cả ngày liền cân nhắc chút oai phong không chút quan trọng, việc đó có thể làm chúng ta mất một binh một tốt hay có thể để chúng ta cùng nhau mất đi miếng thịt? Thực sự là ấu trĩ.

 

Huyền Thiên Minh cũng cảm thấy ấu trĩ, nhưng cái Bích Tu làm người thế nào, hắn không phải chưa từng nghe nói, không nói là tên gia hỏa hoang dâm vô độ thì cũng gần như. Nếu là hắn cố ý muốn nhục nhã, làm như vậy với một người giống nhau như đúc cùng Phượng Vũ Hoành đi, cũng là rất buồn nôn.

 

Hắn thương lượng với vợ mình:

-“Nếu không chúng ta cứ trực tiếp công thành đi? Nhìn hắn diễn kịch kia làm gì?

 

Phượng Vũ Hoành lại lắc đầu từ chối:

-“Không được không được, chúng ta không thể luôn nổ thành, tuy nói đạn dược sung túc, nhưng nổ phá huỷ tường thành còn phải tu sửa lại, thành Nguyệt Bình này cách Lan Châu xa như vậy, việc vận chuyển gạch tới đây lại có độ khó cao, không có lời.

 

Huyền Thiên Minh buông tay:

-“Là nàng nói không nổ, một lúc bị tên đó chọc tức thêm đừng trách bản vương không nhắc nhở nàng.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Yên tâm đi, người đáng chết thì không nên sống thêm, không chỉ cái người đó đáng chết, mệnh Phó Nhã cũng nên ngừng. Khu rừng ở phía đông bên ngoài thành Sa Bình, hai toà mả mới còn chờ dùng máu của nàng đi tế đây! Hôm nay vừa vặn, đưa tới cửa.

 

Ánh mắt của nàng lạnh lẽo lên, Phó Nhã, ngươi sống lâu như vậy, dù sao cũng nên vì việc ngươi gây nên trả giá thật lớn.

 

Không lâu lắm, trên tường thành Nguyệt Bình lại có động tĩnh, lần này, thật sự có tướng sĩ lót gạch ở dưới chân Bích Tu, còn lót không ít, cho tới khi Bích Tu đứng ở trên gạch đó, thân thể đã có thể cao thêm một nửa.

 

Thế nhưng Bích Tu lại không có cảm giác an toàn như trước, sở dĩ hắn dám lên trên tường thành này, có hơn một nửa nguyên nhân là ỷ vào vóc dáng chính mình thấp, chỉ cần cổ co rụt lại, liền có thể mượn tường thành này bảo vệ mệnh. Hiện tại đột nhiên biến cao, liền để mục tiêu đánh trúng hắn gia tăng, thượng tướng quân một quốc gia, trong lòng run sợ.

 

Bất quá, suy nghĩ thêm một lúc sắp diễn trò hay, tâm tình của hắn liền lại sướng, mau mau đứng lên. Cho tới nay đều là Đại Thuận làm hắn ngột ngạt, hôm nay, hắn cần phải cho người Đại Thuận chút không thoải mái mới tốt. Cái Tế An quận chúa không phải đại hôn sao! Rất tốt, cái động phòng hoa chúc này, liền để hắn lấy phương thức này thế nàng để hoàn thành đi!

 

Không lâu lắm, Phó Nhã bị mang tới trên tường thành này. Cô gái kia không biết từ đâu cũng mặc một thân đỏ rực, chính là cùng bộ y phục của Phượng Vũ Hoành có chút xứng đôi, Bích Tu hết sức hài lòng.

 

Nhưng đối với Phó Nhã mà nói, chuyện lên tường thành như vậy đây là lần thứ hai, lần thứ nhất là ở bắc giới, nàng bị người của Đoan Mộc An Quốc bắt lấy, cũng là bị đưa lên cao trên tường thành. Có lần bóng ma đó ở trong tâm, lần thứ hai đứng ở địa phương cao như thế, hai chân của nàng đều run....

 

Nhưng Bích Tu nơi nào quản được nàng phát run không run, thấy người đến, một cái liền kéo đến trước mắt, không giống nha, không chờ Phó Nhã lên tiếng hỏi dò hắn kêu mình tới làm gì, người cũng đã bị đẩy lên bên cạnh tường thành, nửa người đều thò ra ngoài.

 

Phó Nhã sợ đến nhắm mắt lại, liền cảm thấy Bích Tu lại dùng chút khí lực, chính mình bị đẩy xuống. Nhưng nàng đến cùng không cam lòng, cố nén sợ hãi hỏi:

-“Tướng quân, đây là muốn thiếp thân làm cái gì?

 

Bích Tu cười dâm đãng,

-“Đừng nóng vội, tiểu nương tử, một lúc ngươi liền biết thôi!

 

Nói xong, lại hướng về phía quân Đại Thuận ở đối diện cao giọng hô:

-“Mở mắt ra nhìn, Tế An quận chúa các ngươi, nương tử của Cửu hoàng tử của các ngươi...., hiện tại là ở trong tay bổn tướng quân đây!

 

Vừa nói lại vừa xoa mặt Phó Nhã, ở trên tàn nhẫn mà bóp một cái, lại nói:

-“Cũng thật là thủy linh, khuôn mặt này co dãn mười phần, các ngươi có muốn cùng bổn tướng quân đồng thời đến sờ một cái hay không?

 

Hắn nói xong lời này, Phó Nhã một thoáng liền rõ ràng ý đồ của Bích Tu, trong lòng hàn ý nổi lên, rất lâu không thấy xấu hổ cũng trong nháy mắt hiện trên mặt.

 

Nàng đến cùng không phải người quá mức phóng đãng, đến cùng là tình thế bức bách mới đi theo Bích Tu, lại không nghĩ rằng, lúc trước một câu chuyện cười để hắn đem mình tưởng tượng thành Phượng Vũ Hoành, nhưng hôm nay trên thành này Bích Tu nắm chính mình để phát tiết.

 

Phó Nhã không cam lòng, người uốn éo mấy lần nỗ lực giãy dụa, nhưng nơi nào thoát được Bích Tu? Người luyện võ tay giống như kìm sắt, chặt chẽ giam nàng ở trên tường thành, mặc cho nàng muốn cầu xin làm sao, Bích Tu đều không có một chút thương hại.

 

Tình cảnh này cũng bị các tướng sĩ Đại Thuận nhìn ra cái rõ rõ ràng ràng, tuy rằng người người đều biết cái kia cũng không phải thật sự là Tế An quận chúa, quận chúa bọn họ đi ngay trước đại quân, còn cùng Cửu hoàng tử sóng vai cưỡi ở trên lạc đà đây!

 

Nhưng cô gái kia cái thân mặc áo đỏ, còn có khuôn mặt giống mặt quận chúa như đúc, vẫn là qua lại đến các tướng sĩ từng trận hoa mắt. Biết rõ không phải, nhưng cũng cảm thấy vô cùng chướng mắt.

 

Bích Tu như là nhìn ra trong lòng tướng sĩ Đại Thuận nghĩ, không khỏi cười dâm đãng lên, liền nghe hắn lớn tiếng nói:

-“Tế An quận chúa, bổn tướng quân tối nay liền ở ngay đây, ngay dưới mí mắt tam quân tướng sĩ cùng ngươi động phòng hoa chúc, thích không?

 

Hỏi xong, cũng không chờ đối phương trả lời, càng rỡ một cái liền gỡ bỏ xiêm y Phó Nhã. Váy đỏ bị xé thành một mảnh một mảnh, không thể che kín thân thể nữa....

 

Phó Nhã khuất nhục nhắm chặt mắt lại, nước mắt theo tường thành mà rơi, nhưng dẫn không nổi nửa điểm đồng tình. Nàng biết, đây là nàng đáng đời.

 

Bích Tu chính là tên súc sinh, ngay dưới mắt mọi người, ngay dưới tường thành cao cao, thoát ra chiến bào của mình, cũng kéo xuống cừu khố của nàng, cầm lấy tóc của nàng, đè nàng ở trên tường thành, lấy một cái tư thế cực điểm nhục nhã, cùng nàng hành chuyện phu thê.

 

Phó Nhã không tiếng động mà gào khóc, trong đầu ngơ ngơ ngác ngác hứng thú lên một ý nghĩ, Ban Tẩu bên cạnh Phượng Vũ Hoành, có phải là cũng nhìn nàng? Nhìn thấy nàng bị người làm nhục như thế, Ban Tẩu sẽ không đau lòng? Đó là anh hùng của nàng, nàng hy vọng dường nào anh hùng của mình có thể lại cứu nàng một lần, chỉ cần có thể cứu nàng từ trên tường thành đi, từ nay về sau nàng cái gì cũng không tranh, cái gì cũng không đoạt!

 

Đáng tiếc, Ban Tẩu thấy thì thấy, nhưng căn bản không có nửa phần ý nghĩ muốn cứu nàng. Vậy cũng là ám vệ của Phượng Vũ Hoành, một sợi tóc rút ra cái kia đều là hướng về Phượng Vũ Hoành, làm sao có khả năng đi cứu cái Phó Nhã kia tự làm tự chịu. Không chỉ sẽ không cứu, trái lại cảm thấy Phó Nhã rơi vào kết cục bây giờ thực sự là đáng đời, không tự trọng, không tự ái, càng không làm rõ ràng được chính mình là ai, liền không xứng lại sống trên cõi đời này.

 

Hành vi súc sinh của Bích Tu dẫn tới đại quân Cổ Thục từng trận hoan hô, nhưng quân sĩ Đại Thuận này lại mỗi người hận đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Hà Cam đến bên cạnh Phượng Vũ Hoành thương lượng với nàng:

-“Chủ nhân, thuộc hạ một thương có thể đánh chết tên thượng tướng quân kia, muốn động thủ không?

 

Phượng Vũ Hoành hất môi khẽ cười,

-“Động thủ? Đương nhiên phải động thủ, bất quá không phải ngươi động, mà là ta tự tay làm.

 

Tiếng nàng vừa dứt, đột nhiên liền ra tay, đã nắm trong tay sa mạc chi ưng, quá trình nhắm bắn đều không có, trực tiếp một phát bắn ra.

 

Tên Bích Tu chính là chơi đùa hăng say, đầy đầu đều là chính mình đang cùng Tế An quận chúa Đại Thuận hành việc động phòng, ảo tưởng làm choáng váng đầu óc, căn bản là không chú ý quân địch đối diện có cái hướng đi gì.

 

Đương nhiên, coi như hắn chú ý tới cũng không có làm được gì, tốc độ của viên đạn không giống cung tên, còn có thể làm cho hắn hiểu được trốn sao, một bắn này ra, hắn coi như thấy rất rõ ràng, cũng không có chỗ có thể trốn.

 

Liền, các tướng sĩ Đại Thuận nhìn thấy quận chúa của mình tùy tùy tiện tiện vừa ngẩng đầu, nhưng nghe “bụp” một tiếng, ở giữa trán Bích Tu mở ra cái động.

 

Mấy tháng qua tướng sĩ tổ thần xạ, cũng là luyện tập dùng súng vô cùng tinh chuẩn, tuy nhiên không đến cảnh giới chuẩn như Phượng Vũ Hoành, thích làm gì thì làm?

 

Một phát ở giữa mi tâm, ngay cả người mình đều hít vào một ngụm khí lạnh. Hà Cam bội phục nói:

-“Chủ nhân, bắn súng giỏi.

 

Lại nhìn Bích Tu, tại mi tâm xuyên qua một cái lỗ máu, toàn bộ người mới bắt đầu nhìn, lại giống như bất động, sau đó lay động hai lần, đột nhiên liền ngã ra phía sau. Mà cái Phó Nhã, ở trong nháy mắt Bích Tu ngã xuống đó, trước khi chết đối phương đột nhiên phát lực bên dưới, đẩy rơi xuống tường thành.

 

Tất cả mọi người đều mắt thấy toàn quá trình Phó Nhã té xuống, nhưng không có người hưng khởi nửa phần thương hại. Chuyện giả quận chúa ở Lan Châu người người đều biết, người Đại Thuận hận nàng cũng không kịp, thậm chí ngay khi trong quá trình nàng té xuống lại còn có người vỗ tay bảo hay.

 

Phó Nhã nghe được tiếng Đại Thuận đầu kia khen hay, trong lòng lại bay lên vô tận chờ mong. Nàng còn nhớ lúc trước ở bắc giới, cũng là bị người đẩy xuống tường thành như vậy, nhưng ở nàng sắp rơi xuống đất, trong nháy mắt đó, có người lại như anh hùng từ trên trời giáng xuống, tiếp nàng vững vàng vào trong ngực. Người kia, một chút liền vào lòng, dù cho nàng bây giờ tàn hoa bại liễu, nàng vẫn là tưởng niệm cái ôm ấp đó.

 

Nàng tâm tâm niệm niệm nghĩ Ban Tẩu nhất định sẽ xuất hiện, trong lòng có hy vọng như vậy, quá trình té xuống cũng không có đáng sợ. Thậm chí hy vọng nhanh lên một chút đến cùng, đến thời khắc sống còn, anh hùng của mình sẽ xuất hiện, cứu nàng với thủy hỏa, mang theo nàng dục hỏa trùng sinh.

 

Cũng không biết, tại trong quân sĩ Đại Thuận, Huyền Thiên Minh chính là chỉ vào thê tử bên cạnh nói:

-“Nàng nói người phụ nữ kia có thể còn đang suy nghĩ có người có thể cứu nàng hay không?

 

Phượng Vũ Hoành buồn cười nhìn Ban Tẩu, vẩy một cái mi:

-“Nếu không ngươi đi cứu đi?

 

Ban Tẩu lắc đầu,

-“Thế gian này, có thể dục hỏa trùng sinh, chỉ có Phượng Hoàng. Mà Phượng Hoàng tôn sư, chỉ có chủ nhân.

 

Đúng, Phượng Hoàng tôn sư, trong thiên hạ chỉ có một, Phó Nhã, không xứng.

 

Đi kèm một tiếng vang trầm thấp, đầu Phó Nhã hướng xuống dưới đâm vào đất cát ngoài thành Nguyệt Bình, bên dưới thân thể co rúm vài cái, sau đó không một tiếng động.

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 10/10/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts