Thần Y Đích Nữ - Phần 305 (937-939)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 937

☆, Ngự vương phi danh chánh ngôn thuận.

 

Đại quân trên đường hồi kinh, ý chỉ triều đình liên quan với sắp xếp thành mới đại mạc nam giới cũng từng cái phát ra.

 

Nam giới một lần nữa phân chia, sáu tòa thành trì thống nhất quy hoạch làm thành một đại tỉnh phủ, đặt tên là Mạc Thiên phủ, do triều đình cắt cử một người tới nhậm chức tri phủ. Mà bên trong sáu tòa thành trì gọi chung là châu, nguyên bản tri phủ biến thành tri châu, nhưng quyền hạn quản lý bất biến.

 

Trên thực tế, ngoài thành Nguyệt Bình, tất cả tri châu ở những thành trì khác đều bị đổi đi, cũng đều để cho triều đình một lần nữa cắt cử, cùng tân tri phủ Mạc châu cùng nhau tiền nhiệm. Mà vị được triều đình ủy nhiệm làm tri châu Mạc châu, không phải ai khác, chính là đại biểu ca Phượng Vũ Hoành, Diêu Thư.

 

Nghe được Diêu Thư đi nam giới tiền nhiệm, Phượng Vũ Hoành cũng thở phào nhẹ nhõm. Phải biết, đây chính là sáu tòa thành trì đấy! Trong đó còn bao gồm thành Nguyệt Bình, sáu tòa thành trì nhập vào một cái tỉnh phủ, tại trong lãnh thổ Đại Thuận thế nhưng việc chưa từng có.

 

Địa phương quá lớn, thành trì lớn, đồng dạng, quyền hạn tri phủ cũng quá lớn. Địa bàn bọn hắn nhọc nhằn khổ sở đánh được nếu để cho một cái người không thể dựa vào, vậy coi như là mất đại thẻ, làm không cẩn thận sau mấy năm bi kịch còn có thể tái diễn.

 

Hiện tại, quyền thống lĩnh Mạc Thiên phủ giao cho trong tay Diêu Thư, vậy cũng thì tương đương với lại trả lại cho Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Minh, quyết sách này của Thiên Vũ đế để hai người vô cùng hài lòng.... Dọc đường đi Huyền Thiên Minh lãi nhãi không ngừng “Lão gia tử còn chưa tính quá hồ đồ”, mà Phượng Vũ Hoành lại là muốn... tốt nhất ở nửa đường có thể gặp được Diêu Thư đi nhậm chức, phòng bị thêm cho hắn một số dược vật cần thiết trong sa mạc.

 

Triều đình lần này nhằm vào chỉnh đốn nam giới vẫn là cường độ rất lớn, không chỉ sáu tòa thành trì trong đại mạc có tân quản lý, ngay cả tri châu Lan Châu cũng cắt cử người mới. Chẳng qua không có điều động từ kinh đô, mà là trực tiếp một đạo thánh chỉ phát ra, đại ấn phát cho cái sư gia từ sau khi Huyền Thiên Minh đến phía nam vẫn thay mặt quản lý Lan Châu.

 

Sau khi người sư gia đó nhận được lệnh thì thẳng xem Huyền Thiên Minh cùng Phượng Vũ Hoành như phụ mẫu tái sinh của mình, càng là đối với Diêu Thư ngày sau sắp đến hoàn toàn nghe lệnh, đương nhiên, đây là nói sau.

 

Phượng Vũ Hoành hồi kinh thật vẫn gặp phải Diêu Thư, nàng nhét toàn bộ dược vật quần áo và ngân lượng ngân phiếu sớm chuẩn bị xong cho hắn, đầy đủ hai chiếc rương lớn, làm Diêu Thư thẹn thùng.

 

Huyền Thiên Minh lại nói cho hắn trong tướng sĩ trú đóng ở lại nam giới có không ít người hắn lưu lại, tuy nói trên cơ bản vẫn là do 30 vạn đại quân bờ Nam kia bảo vệ, mà đại quân bờ Nam cũng biểu thị quy hàng hắn. Nhưng đến cùng những người kia trước đây theo lão Bát, vừa đến sợ hắn rời đi lâu ngày lực chấn nhiếp không còn, thứ hai cũng sợ bên trong còn có người có ý định khiêu khích gây rối. Người hắn lưu lại trong tay đều nắm giữ vũ khí, lúc cần có thể triệu tập lại dùng tính phản kích áp đảo.

 

Lời Huyền Thiên Minh nói cho Diêu Thư uống viên an thần, mà những thứ Phượng Vũ Hoành đưa đó lại để Diêu Thư cảm thấy vô cùng tri kỷ, chỉ nói đúng là muội tử của mình, những ngân phiếu gì đó liền không nói, chính là chuẩn bị một đống dược phẩm dược vật liền khiến hắn cảm thấy trong lòng chân thật. Nghe nói nam giới cực nóng, phủ nha của hắn thiết lập tại trong thành Nguyệt Bình, lúc mới tới thật vẫn sợ không chịu nổi nóng bức ở đó.

 

May mà Phượng Vũ Hoành đã trong khoảng thời gian ngắn, trong Sa Bình, Tuyệt Bình cùng với Nguyệt Bình đều mở Bách Thảo Đường, trong đó Bách Thảo Đường trong thành Tuyệt Bình quy mô lớn nhất. Nàng cũng lưu Vương Lâm lại đó, căn dặn đối phương từ từ phải mở Bách Thảo Đường ra ở ba toà thành trì khác, nhưng không vội, chủ yếu vẫn là toàn lực phát triển thành Nguyệt Bình bên này.

 

Dù sao địa vị thành Nguyệt Bình trong sa mạc không tầm thường, người cũng nhiều nhất, trong thành lại có ốc đảo, khí hậu tương đối ổn. Mà sau khi nàng hồi kinh còn muốn nhằm vào tiến hành điều phối nhân thủ trong Bách Thảo Đường những địa khu khác, lại phái mấy người đến đại mạc, mặt khác, đại phu còn phải tiếp tục bồi dưỡng, cũng không biết mấy tháng này gia gia tại trong kinh có lại bồi dưỡng được một nhóm y sư mới hay không.

 

Đại quân không có đi vòng quận Tế an, dù sao Phượng Vũ Hoành cũng là tân nương, sau này luôn là phải ở cùng phu quân. Huống chi nàng lâu không hồi kinh, cũng muốn xem thử bây giờ kinh thành biến thành kiểu gì?

 

Nàng ở trên nửa đường liền gửi thư tới quận Tế an, một phong viết cho Lục hoàng tử, nói quyết định của mình với hắn, đồng thời cũng đã hỏi Lục hoàng tử là muốn tiếp tục lưu lại bên kia hay là cũng khởi hành hồi kinh.

 

Bây giờ quận Tế an thống trị đã đi vào quỹ đạo, tất cả đều không có rối loạn gì, không cần quá mức bận tâm. Huống chi còn có Tiền Phong Thu tại đó, nàng sớm đã có nói, để Tiền Phong Thu cùng trông coi quận Tế An và Ngọc Châu. Về phần bổng lộc, mỗi tháng nàng đều sẽ cho thêm một phần, hơn nữa còn cho thêm hơn triều đình rất nhiều.

 

Tiền Phong Thu vô cùng vui vẻ chuyện này, dù sao con trai của ông còn ở trong tay Huyền Thiên Minh, hơn nữa hiện ra Phượng Vũ Hoành quản lý tài hoa cũng rất được ông kính phục, ông với quận Tế An đấy là còn để tâm hơn Ngọc Châu, thậm chí tại bên ấy còn mua một tiểu trạch viện, tình cờ thì đi qua ở.

 

Còn có một phong thư là viết cho Hứa thị Tần thị, nói cho các bà biết mình đã lên đường hồi kinh, để hai vị mợ cũng dọn dẹp một chút trở lại. Về phần phủ quận chúa ở quận Tế An, cứ giao cho Tưởng Dung cùng An thị.

 

Nàng vốn muốn nói Hứa thị cũng mang Tưởng Dung trở lại kinh thành, nhưng nghe nói An thị đã đến, liền muốn để hai mẹ con các nàng an an ổn ổn ở lại bên ấy. Dù sao nàng cũng sẽ thường xuyên qua lại quận Tế An, cơ hội tỷ muội gặp mặt sẽ nhiều.

 

Đại quân đi hai tháng, rốt cục trở lại kinh đô. Dân chúng kinh đô đã sớm được tin tức nói hôm nay Cửu hoàng tử và Tế An quận chúa sẽ về kinh đô, đám người sáng sớm đã tự động canh ở cửa thành, có tung hoa tươi lên mặt đất, cầm lụa đỏ trong tay, còn có xách táo đỏ đậu phộng long nhãn hạt sen trong giỏ. Ai nấy đều biết Tế An quận chúa gả đi, gả cho chiến thần Cửu hoàng tử, mọi người ngóng trông bọn hắn sớm sinh quý tử.

 

Binh lính thủ thành vừa mở cửa thành ra, lập tức liền có một đám người ùn ùn kéo ra, vui vẻ bắt đầu chờ đợi. Đám người lẫn nhau nhiệt tình nói việc hôn nhân Cửu hoàng tử và Tế An quận chúa, quả thực đều mừng hơn chính bọn hắn gả con gái.

 

Với người kinh thành mà nói, Cửu hoàng tử đắc thắng trở về xác thực chuyện vui, bọn hắn cũng từng tại thời điểm Cửu hoàng tử lần thứ nhất thu hồi Tây Bắc đã kích động qua, ra khỏi thành nghênh tiếp qua. Nhưng lần này lại bất đồng, lần này đồng hành trở về còn có Tế An quận chúa....

 

Từ sau khi Phượng Vũ Hoành đóng Bách Thảo Đường lại rời kinh thành, chuyện dân chúng kinh thành tâm tâm niệm niệm chính là Tế An quận chúa sớm ngày trở về, sau đó cũng một lần nữa mở Bách Thảo Đường.

 

Trong kinh thành đã không có Bách Thảo Đường quả thực để cho bọn hắn quá không thích ứng, bách tính bình thường lại không người bố thí dược tặng dược, gia đình giàu có lại phải uống lại loại nước thuốc đắng lúc trước, có người bị bệnh nặng không tìm được đại phu diệu thủ hồi xuân nữa.

 

Đã từng có người cầu qua Diêu Hiển, nhưng Diêu Hiển đã cứu vài người, nhưng cứu không được quá nhiều, người ta lớn tuổi, lại phải quan tâm chuyện trong cung, nào có thời gian rỗi rãnh quan tâm dân chúng bên ngoài chứ?

 

Vì thế, đám người chịu đựng a chịu đựng, rốt cục tại một ngày này, trông mong Phượng Vũ Hoành trở lại.

 

Khi đại quân Huyền Thiên Minh đi tới trước cửa kinh thành thì, sóng người lại một lần nữa khí huyết cuồn cuộn, đám người dồn dập quỳ xuống đất hô to:

-“Chúc mừng Cửu điện hạ đắc thắng trở về! Cửu điện hạ chiến thần tái thế, danh xứng với thực!

 

Huyền Thiên Minh ngồi ở trong một chiếc xe ngựa kiểu mở rộng, Phượng Vũ Hoành bạn kèm tại bên cạnh, nhìn thấy từng màn, phảng phất như cảnh tượng ba năm trước đây tái hiện. Chỉ có điều, lần này đám người ăn mừng cũng không chỉ là một mình Huyền Thiên Minh, rất nhanh, hai người họ chợt nghe được đám người lại cao giọng gào thét lên,

-“Tế An quận chúa! Ngài rốt cục về rồi! Chúng ta đều nhớ quận chúa, đều mong quận chúa sớm ngày trở lại kinh thành đây!

 

Huyền Thiên Minh nhíu nhíu mày:

-“Ừ, nghênh tiếp bổn vương chính là cái danh nghĩa, mục đích những người này tới đây, kỳ thực là nghênh đón Tế An quận chúa của bọn hắn!

 

Nói xong, tà tà nhìn tiểu thê tử bên người:

-“Làm sao vẫn cũng gọi quận chúa chứ? Một lát nữa bổn vương bắt bọn hắn sửa đổi một chút, phải đổi giọng gọi Ngự vương phi!

 

Phượng Vũ Hoành che miệng khẽ cười, người nào đó đây là ăn chua nha! Chẳng qua, Ngự vương phi sao? Danh xưng này thật tốt, nàng cũng đợi ba năm, tuy nói trước đây cũng có người gọi nàng vương phi, nhưng khi đó đến cùng chỉ là “Vương phi tương lai”, hiện tại, rốt cục có thể danh chính ngôn thuận trở thành thê tử của hắn, chỉ tiếc, Phượng gia đã không còn, tâm tình của nàng cũng đã sớm có vài lần biến hóa, không có vui sướng nghĩ thoát ly Phượng gia chuyển đến Ngự vương phủ lúc trước nữa.

 

Bởi vì đại hôn không có làm ở kinh thành, nhưng cũng nghe nói dân chúng kinh đô tại ngày đại hôn của bọn họ đều đi đến Diêu phủ ăn mừng, còn người người cũng không tay không, mang tới lễ vật tốt nhất nhà mình có thể cầm được ra.

 

Phượng Vũ Hoành vô cùng cảm động về này, trước khi trở về từ đại mạc, nàng tại ba tòa thành trì đều mua sắm một phen, mua thiệt nhiều đặc sản địa phương, giống như lúc trước Huyền Thiên Minh đến Lan Châu đón dâu vậy, đều dùng bao bọc lại, bên trong cái gì cũng có, cũng không quý trọng, nhưng đường xa mà đến, lại là nàng và hắn liên thủ đem tặng, bên trong tất nhiên là có một phen ngụ ý tại.

 

Hai người đứng trên xe ngựa, ở cửa kinh thành bắt đầu phái người đưa bao ra, không thể cam đoan người ở tại tràng đều có, nhưng tuyệt đại đa số vẫn có thể cướp lấy được. Không có được cũng không quan tâm, vẫn cười vui vẻ như vậy, nói chung, Cửu hoàng tử và Tế An quận chúa hồi kinh, cuộc sống của bọn hắn thì càng có nhiều hi vọng.

 

Rốt cục, hai người vào thành, Huyền Thiên Minh tiến cung báo cáo công tác, Phượng Vũ Hoành không cùng, thế nhưng dẫn một đám người trở về Ngự vương phủ.

 

Bây giờ nàng là thê tử Huyền Thiên Minh, không còn là Tế An quận chúa trước đây, phủ quận chúa tự nhiên cũng là của nàng, nhưng từ giờ trở đi, nhà nàng thì lại thêm một cái, hơn nữa còn là cái chủ yếu nhất: Ngự vương phủ.

 

Trước cửa vương phủ, Chu phu nhân cùng Trương công công cùng đứng, tất cả hạ nhân trong phủ cũng lần lượt đứng ở phía sau, mặc chỉnh tề, trên mặt người người mang theo nụ cười. Đối với Phượng Vũ Hoành, người ngự vương phủ không có một người nào xa lạ, dù sao Phượng Vũ Hoành trước đây cũng thỉnh thoảng sẽ tới đây vừa ở lại hai ngày, thế nhưng người hiền hoà, còn thường cho các nàng chút tiểu ân tiểu huệ. Đương nhiên, những tiểu ân tiểu huệ đó đối với Phượng Vũ Hoành mà nói không tính là gì, nhưng đối với những người làm mà nói chính là ân điển thiên đại.

 

Nói thí dụ như, Phượng Vũ Hoành đã cho Chu phu nhân trọn bộ mỹ phẩm bảo dưỡng, đã cho Trương công công thuốc chữa bệnh chân, đã cho gã sai vặt trong phủ trà gói đặc biệt ở hậu thế, đã cho nha hoàn các ma ma kem dưỡng da tay.

 

Mấy đồ này trong không gian của nàng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, thế nhưng người của thời đại này thế nhưng chưa từng thấy, đám người mừng rỡ, ấn tượng về vương phi tương lai này càng là tốt hơn mấy phần.

 

Bây giờ, vương phi tương lai biến thành vương phi chân chính, hôm nay bọn họ đứng ở chỗ này nghênh tiếp, cùng ôm tâm tình kích động cảm khái vạn phần.

 

Ngự vương phủ đã bao nhiêu năm đều chỉ có Cửu hoàng tử một vị chủ tử, bây giờ, rốt cuộc có nữ chủ nhân, lại là một nữ chủ nhân mạnh mẽ như vậy, đám người gần như có thể tưởng tượng được về sau hai vợ chồng này song kiếm hợp bích, nhất định là không ai địch nổi.

 

Chu phu nhân cười híp mắt đứng ở cửa, mắt thấy đoàn xe Phượng Vũ Hoành đi về phía này, nhanh chóng ra hiệu Trương công công ở bên cạnh.

 

Trương công công nhanh chóng tiến lên một bước, mặt mày hớn hở cao giọng gọi,

-“Cung nghênh vương phi về phủ!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 938

☆, Trong phủ bổn vương, cũng chỉ một nữ nhân!

 

Một tiếng vương phi, xem như chính thức tuyên cáo thân phận Phượng Vũ Hoành chuyển biến.

 

Một đám người Ngự vương phủ dồn dập quỳ xuống đất đón lấy, ngay cả bách tính vây xem bên ngoài phủ cũng quỳ xuống, tại dưới không khí cảm hoá như vậy, trong miệng lại không gọi Tế An quận chúa, mà đều sửa lại xưng hô, thuận theo lời Trương công công cùng hô to lên:

-“Cung nghênh vương phi về phủ!

 

Phượng Vũ Hoành ngồi trong xe ngựa, trong lòng cũng là từng trận cảm khái. Vương phi a, rốt cục Ngự vương phi, dường như vẫn có chút không quen lắm đây!

 

Nàng được Vong Xuyên Hoàng Tuyền nâng đỡ xuống xe ngựa, không có đặc biệt đi đổi cẩm bào hoa lệ, mà vẫn quần áo tùy thân mặc trên đường về; Không tư thái vương phi gì, thế nhưng luồng linh khí trên dưới quanh người không cho phép người lơ là.

 

Nàng bước nhanh về phía trước, tự tay đỡ Chu phu nhân cùng Trương công công lên, lại nói với bọn hạ nhân quỳ trên đất phía sau:

-“Đều đứng lên đi! Chúng ta đều là người quen, không cần thiết dùng những lễ này.

 

Nói xong, lại nói với Chu phu nhân:

-“A Hoành nhớ tới ba năm trước lúc vừa trở lại kinh thành, Chu phu nhân mang theo đại sính Ngự vương phủ đi tới Phượng phủ làm chỗ dựa cho ta, cũng là từ sau khi Chu phu nhân tới, A Hoành tại Phượng phủ sinh hoạt mới xem như là vượt qua được. Đại ân của Chu phu nhân, A Hoành khắc ghi trong tâm.

 

Mấy câu nói, nói tới trong lòng Chu phu nhân cũng là cảm khái vô hạn. Đương nhiên bà nhớ đến chuyện được Cửu điện hạ nhờ vả đến Phượng gia hạ sính năm ấy, nói thật, lúc ấy trong lòng bà cũng là thưởng thức, nhị tiểu thư Phượng gia, ai đều không có ấn tượng gì, càng chưa có tiếp xúc qua, trong sơn thôn đợi ba năm, một hồi kinh đô thì Cửu hoàng tử để ý như vậy. Bà tư cách ma ma từ nhỏ nuôi lớn Cửu hoàng tử, trong lòng cũng không chắc chắn. Nhưng mấy năm qua tiếp xúc, càng ngày càng thầm khen ánh mắt điện hạ nhà mình, vị nhị tiểu thư Phượng gia này...., đâu chỉ kinh diễm, quả thực thán phục! Bên cạnh cửu hoàng tử có nàng, đó chính là như hổ thêm cánh.

 

-“Vương phi chớ nói vậy, từ nay về sau vào Ngự vương phủ, chính là chủ tử ở đây, lão nô chắc chắn sẽ nghe lời vương phi răm rắp.

 

Chu phu nhân tỏ thái độ, bọn hạ nhân khác cũng nhanh chóng đi theo tỏ thái độ. Phượng Vũ Hoành cũng không nói thêm cái gì nữa, đây là nghi thức tất yếu nô tài một phủ nhận chủ, nếu nàng muốn đi tới cánh cửa phủ này, những nghi thức này thì nhất định phải nhận.

 

Rất nhanh, Phượng Vũ Hoành dưới sự vây chặt của mọi người vào Ngự vương phủ. Hôm nay là lấy thân phận nữ chủ nhân vào phủ, Chu phu nhân đầu tiên là mời người vào sảnh đường tiền viện, sau đó lại mang theo một đám hạ nhân lần nữa nghiêm túc cẩn thận dập đầu hành lễ với nàng, nàng cũng khiến hai người Vong Xuyên Hoàng Tuyền phát tiền thưởng trước đó chuẩn bị tốt cho mọi người. Ngự vương phi ra tay hào phóng, mỗi người một bộ khuyên tai, lại là ngọc thạch cực phẩm chế tạo thành.

 

Chu phu nhân cùng Trương công công đầu này cũng đã sớm chuẩn bị, Chu phu nhân trông coi nhà kho trong phủ, Trương công công trông coi phòng kế toán trong phủ, hai người một người giao chìa khoá, một người giao sổ kế toán, cũng là cam tâm tình nguyện, chân tâm thật ý nhận vị nữ chủ nhân này, cũng giao cả Ngự vương phủ cho nàng.

 

Phượng Vũ Hoành không có nhận, chỉ là trước nói với Chu phu nhân:

-“Phòng kho trong phủ có những gì, ta làm vương phi xác thực nên rõ ràng, vậy làm phiền Chu phu nhân lát nữa lại thu dọn một phần danh sách cho ta xem qua là tốt rồi. Về phần chìa khoá...

 

Nàng lắc lắc đầu,

-“Như cũ lưu ở trên tay Chu phu nhân, A Hoành sẽ gánh vác trách nhiệm chủ mẫu một phủ, nhưng cũng không muốn nắm hết thảy quyền lực tại trong tay mình.

 

Nói xong, lại nói với Trương công công:

-“Lúc trước Phượng gia nuốt cửa hàng đồ cưới mẫu thân ta, làm một đống sách sổ đen đến lừa gạt ta, vẫn là Trương công công tự mình đến phủ giúp ta xử lý. A Hoành khâm phục năng lực Trương công công quản trướng, càng là tự nhận cả đời này trong việc xử lý sổ sách đều không đạt tới trình độ của Trương công công. Phòng kế toán trong phủ giao cho Trương công công ta hết sức yên tâm, công công như là cảm thấy không thích hợp, mỗi tháng báo sổ sách cho ta một lần thì có thể.

 

Nàng tỏ thái độ, chịu trách nhiệm, nhưng quyền to không cần, làm Chu phu nhân cùng Trương công công rất xấu hổ. Chu phu nhân nói:

-“Vương phi, cái này không hợp lý.

 

Nàng lắc đầu nói:

-“Không có gì để ý tới hay không, tại trong phủ là chính chúng ta, chính mình lập quy củ chính là lý. Ta tin tưởng các ngươi, nguyện ý bỏ quyền to xuống đi, đây chính là lý của ta.

 

Hai người nghe nàng nói như thế, cũng sẽ không kiên trì, chỉ là lại bày tỏ thái độ nói nhất định sẽ phối hợp vương phi quản lý tốt vương phủ, sau đó Trương công công tại dưới ra hiệu của Chu phu nhân mang theo một đám hạ nhân lui ra ngoài.

 

Chu phu nhân thì mang theo Phượng Vũ Hoành cùng với mấy người nha hoàn đi hậu viện, thẳng đến chỗ Huyền Thiên Minh ở trước kia. Phượng Vũ Hoành nhớ tới đấy là một tòa viện khí phái nhất trong phủ, tại một mảnh sông phía sau, được rừng trúc vây quanh, phía sau còn có một vườn cây hoa đào. Ở giữa có một cái sân trống thật lớn, chẳng có gì, Huyền Thiên Minh từng nói là để cho tiện luyện võ.

 

Chu phu nhân vừa đi vừa nói:

-“Lúc trước gửi tin xin phép qua điện hạ, tuy đại hôn điện hạ với vương phi không làm ở kinh thành, nhưng hỉ phòng trong phủ vẫn phải bố trí. Điện hạ nói cứ bố trí ở đây, thỉnh vương phi nhìn thử có hài lòng hay không, có nhu cầu mua thêm cái gì lão nô ngay lập tức cho người đi mua.

 

Phượng Vũ Hoành còn có thể có gì không hài lòng chứ? Đối với quy củ hôn lễ cổ đại nàng tuy không hiểu gì, nhưng vừa vào phòng, nhìn thấy một phòng  hỉ khí này, đã biết Chu phu nhân đã bỏ ra nhiều tâm tư. Đây là phòng ngủ của Huyền Thiên Minh, nàng đã tới, cũng ngủ qua, nhưng bấy giờ cũng đã bị Chu phu nhân thay đổi trang trí gần như toàn bộ, đều đổi mới, hơn nữa còn đều là một đôi một đôi, nhìn liền cát tường.

 

Giường cũng đều thay đổi đỏ thẫm, phía trên còn rải “Tảo sinh hoa quế”, nhìn thấy Phượng Vũ Hoành từng trận mặt đỏ. Nàng nói với Chu phu nhân:

-“Những lễ nghi này phu nhân so A Hoành rõ ràng hơn nhiều, phu nhân làm việc là khéo léo nhất, ta rất có lợi.

 

Chu phu nhân mừng rỡ mặt mày hớn hở:

-“Vương phi thích là tốt rồi, còn có cái chuyện xin chỉ thị với vương phi. Trong sân điện hạ trước đây chưa bao giờ dùng nha hoàn, cũng chỉ có lão nô thường xuyên đi về phía này chăm sóc một chút, những chuyện khác đều do gã sai vặt xử lý. Hiện tại vương phi vào phủ, người xem, trong sân này muốn thêm một ít nhân thủ hay không?

 

Phượng Vũ Hoành che miệng mà cười, Huyền Thiên Minh không cần nha hoàn chuyện này nàng cũng biết, nhưng hiện tại nàng vào ở, lại dùng gã sai vặt cũng không hợp quy củ, vì vậy liền nói với Chu phu nhân:

-“Trong sân thêm vài nha hoàn thô sử là tốt rồi, chuyện gần người thì vẫn do Vong Xuyên Hoàng Tuyền đến đây!

 

Chu phu nhân gật đầu:

-“Lão nô cũng nghĩ như vậy.

 

Nói xong chỉ chỉ phía sau mình:

-“Sáu nha đầu này là lão nô chọn lựa ra, nha đầu trong vương phủ đều có chút công phu, nghĩ đến vương phi dùng cũng sẽ càng thuận tay chút. Các nàng cũng chỉ hầu hạ trong sân, chuyện gần người thì làm phiền hai vị cô nương Vong Xuyên Hoàng Tuyền.

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền nhanh chóng cúi người nói:

-“Phu nhân quá khách khí, hầu hạ điện hạ và vương phi là chức trách tụi nô tỳ.

 

Chu phu nhân cười nói:

-“Hai vị cô nương trước đây tuy cũng là người ngự vương phủ, thế nhưng nữ vệ điện hạ chuyên môn bồi dưỡng ra, lại cùng vương phi nhiều năm như vậy, không cần đa lễ với lão nô như vậy. Vương phi đường xa trở về, lại trước nghỉ ngơi một chút, để mấy nha hoàn chuẩn bị nước tắm rửa cho ngài, lão nô đi xuống bếp nhìn thử bữa trưa chuẩn bị rồi không.

 

Tất cả đã thu xếp vô cùng thỏa đáng, để lúc Phượng Vũ Hoành ngồi vào trong bồn tắm ngâm người, trong lòng xem như vô cùng khoan khoái.

 

Giao thiệp với người ngự vương phủ chính là có vẻ bớt lo, vừa đến trước đây cũng đều quen thuộc, nàng đến trong phủ này, căn bản cũng không có bao nhiêu cảm giác xa lạ và luống cuống của tân nương đến hoàn cảnh mới. Thứ hai, người trong Ngự vương phủ được Huyền Thiên Minh dạy dỗ tốt lắm, không dài dòng, không gà mẹ, không Bà quản gia, cũng không làm cho người ghét. Lời nên nói, chuyện không nên nói hết thảy không nói, khách khí cũng là điểm đến là dừng, không có nịnh nọt, không có cố ý cung phụng nghênh đón, tất cả khiến người cảm thấy vô cùng thư thái.

 

Ngay cả Vong Xuyên Hoàng Tuyền đều nói:

-“Đến Ngự vương phủ rất có cảm giác thuộc về, y hệt đang ở nhà mình.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, chấp nhận sự thực này, thế nhưng nói với hai cái nha đầu:

-“Tuy nói chúng ta chuyển tới Ngự vương phủ, nhưng phủ quận chúa bên kia cũng không thể trống không, nên lưu bao nhiêu người vẫn là lưu bấy nhiêu người, không thể bởi vì chúng ta không ở đó thì đuổi người ra ngoài. Nếu như người trong phủ thực sự quá nhiều, vậy thì chia tới thôn trang đi, hỏi lại một chút có người nguyện ý học y hay không, gần đây ta muốn nói thử với ngoại công xem sao, triệu tập vài tên đại phu đã học thành nghề mở lớp học phạm vi nhỏ, dạy dỗ ra càng nhiều người, để tiện sau này dùng người. Mặt khác, chúng ta cũng là ở hai nơi, không thể bỏ mặc phủ quận chúa.

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền nhanh chóng đáp lại, lại lấy đi xiêm y Phượng Vũ Hoành thay ra, lại thả xiêm y mới ở bên cạnh cho nàng, lúc này mới song song rời khỏi.

 

Thời điểm Phượng Vũ Hoành tắm rửa không thích có người hầu hạ, các nàng sớm đã thành thói quen.

 

Lúc chạng vạng Huyền Thiên Minh mới về phủ, trong phủ ai nấy dáng vẻ vui mừng thăm hỏi để hắn thấy dễ chịu lắm. Có mấy thiếu niên chưa từng vui sướng như vậy? Bây giờ trong phủ có nữ chủ nhân, bầu không khí chính là không giống với nha!

 

Hắn nhìn thấy Trương công công bưng cái khay, bên trong để kem đánh răng cùng bàn chải đánh răng, còn có xà phòng thơm thực ra là Phượng Vũ Hoành đưa cho hắn dùng.

 

Hắn biết mấy đồ này trong phủ quận chúa đã sớm xuất hiện, mọi người vẫn đang dùng, bây giờ cũng phải mang tới Ngự vương phủ? Thật là tạo phúc cho dân.

 

Chu phu nhân cùng Trương công công thấy hắn trở lại, vây quanh hắn nói rất nhiều sau khi Phượng Vũ Hoành vào phủ chỉ dùng thời gian một buổi chiều thì mang tới chỗ tốt cho trong phủ, còn có cho mọi người tiền thưởng, hai người nói tới vui vẻ, Huyền Thiên Minh cũng nghe đến vui vẻ.

 

Chu phu nhân phát hiện, từ lúc điện hạ trở về, từ lúc trong phủ có nữ chủ nhân, dường như gương mặt băng sơn tình cờ nhìn thấy nụ cười. Chu phu nhân rất vui mừng về chuyện này.

 

Chẳng qua đối với chuyện Phượng Vũ Hoành không tiếp nhận phòng kế toán cùng phòng kho, nàng cũng báo với Huyền Thiên Minh, Huyền Thiên Minh nghĩ một lát, nói:

-“Không sao, cứ theo nàng nói, các ngươi mỗi tháng báo sổ sách thoáng cái là tốt rồi. Nha đầu kia là người có đại trí tuệ, xác thực không nên bị việc nhỏ trong phủ vấp chân, nhưng trong phủ cũng tuyệt đối không được bởi vì nàng không tiếp nhận những việc này sẽ không nhìn nàng như chủ mẫu! Nhớ kỹ, Ngự vương phủ đời này chỉ có một vị nữ chủ nhân, chỉ có một vị đương gia chủ mẫu, cũng chỉ có thể ở vào nữ nhân này, không cho phép người nào khinh bạc nàng.

 

Chu phu nhân cười nói:

-“Điện hạ cũng đừng nói chắc chắn thế, tương lai nhiều tử nhiều tôn, thêm cái tiểu công chúa nào đó, trong phủ chúng ta sẽ không chỉ một vị nữ chủ nhân, càng chẳng phải chỉ có một nữ nhân.

 

Huyền Thiên Minh cười híp mắt. Đúng nha! Nên sanh con gái, nhất định phải như Hoành Hoành, cổ tinh tinh quái như vậy, còn thông minh. Có cái tiểu hài giống nàng chạy tới chạy lui tại trong phủ này, ngẫm lại cũng là chuyện vui vẻ.

 

-“Ừ.

 

Huyền Thiên Minh gật đầu, không nói cái gì nữa, cất bước đi hậu viện.

 

Chu phu nhân không lại theo, đương nhiên càng không biết Huyền Thiên Minh lúc này trong lòng đang suy nghĩ:

-“Phượng Cẩn Nguyên với Diêu thị qua đời cũng hơn 100 ngày, xem ra chuyện động phòng, là thời điểm nên xác định!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 939

☆, Đêm viên phòng đến trễ.

 

Đêm nay, là lần thứ nhất Phượng Vũ Hoành dùng thân phận nữ chủ nhân ngủ lại tại Ngự vương phủ. Nàng người này cũng không quen giường, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, cũng là vài lần trằn trọc, không chỗ ở cố định, cho nên cũng không đến mức nói chuyển sang nơi khác thì ngủ không yên.

 

Nhưng đêm nay có chút bất đồng, thân phận của nàng thay đổi, không còn là khách, mà là chủ, Chu phu nhân nghĩ thế nào, hỏi thăm được nàng với Huyền Thiên Minh còn chưa có viên phòng, đặc biệt tại trên giường ngủ của bọn hắn rải ra một cái khăn trắng.

 

Phượng Vũ Hoành nhìn từng trận không nói gì, vẫn cứ Huyền Thiên Minh còn ôm vòng sau lưng nàng, tới câu:

-“Nương tử, giữ đạo hiếu 100 ngày đã qua, phải chăng nên động phòng với vi phu?

 

Nàng đếm trên đầu ngón tay bắt đầu tính:

-“100 ngày, hơn ba tháng, nhanh thế đến rồi sao?

 

-“Ừ?

Người nào đó không vui,

-“Nương tử có ý là, còn không hy vọng ngày tới sớm như thế? Còn không muốn viên phòng với vi phu?

 

-“Cũng chẳng phải...

 

-“Đó là rất muốn viên phòng với vi phu.

 

Phượng Vũ Hoành cảm thấy về đề tài này tán gẫu thế nào cũng là nàng chịu thiệt, thẳng thắn im lặng không nói gì.

 

Nhưng nàng không muốn nói, có người cũng rất muốn nói, thế nhưng không chỉ dùng miệng đàm luận, còn muốn lại dùng tay nói một chút. Hai móng vuốt sói đủ loại không thành thật, Phượng Vũ Hoành mới từ trên eo đẩy xuống, móng vuốt lại lên ngực, mới từ trên ngực đẩy xuống, trong nháy mắt hai cái móng vuốt ấy đã sờ tới cổ của nàng.

 

Phượng Vũ Hoành hỏng mất! Nàng cũng là thiếu nữ thành niên thân tâm khỏe mạnh lại bình thường, được rồi, người thanh niên này chỉ là nhằm vào cổ đại mà nói. Thế nhưng nàng lại có linh hồn đời sau, linh hồn chân chính thành thục nha! Linh hồn này kích thích thích tố a! Hai cái móng vuốt của Huyền Thiên Minh đẩy thế nào cũng đẩy không xong, hiện tại cũng bắt đầu đang cởi khuy áo trên cổ nàng nha!

 

Nàng khóc, trốn? Hay không trốn? Dường như lúc này trốn không được, thứ hai... Cũng không lập trường nào trốn. Không nghe nói thành thân hơn mấy tháng đều không cho phu quân chạm, huống chi đây là tại Ngự vương phủ, nếu như hai người vẫn còn không viên phòng, mặt mũi của nam nhân này cũng không chỗ thả chứ? Chỉ là nàng... Được rồi! Nàng chẳng phải không muốn, chính là... Oái, người ta chỉ có chút thẹn thùng mà!

 

Tế An quận chúa luôn luôn hào khí biến thành mèo con, mắt thấy xiêm y đã bị người cởi ra hơn nửa, ngực lộ ra cả một vùng da thịt, bị ngón tay Huyền Thiên Minh trêu chọc, da thịt nẩy lên phản ứng bản năng, bắt đầu đỏ lên, toả nhiệt, hô hấp của nàng cũng cùng dồn dập lên, trong lòng lại còn có kỳ vọng nho nhỏ đó, hy vọng hai tay kia có thể càng tiến một bước.

 

Mắt thấy mặt nhỏ nhắn của thê tử mình đỏ đến mức giống như thiết in đốt nóng, Huyền Thiên Minh trong lòng vui vẻ! Hắn nhịn ba năm! Rốt cục có thể ăn được thịt! Loại dê tự tay nuôi cho mập ăn vào mới thơm nha! Mới yên tâm nha!

 

Người nào đó hóa thân sói đói, lột xong da dê nghiêng người thì cho đánh gục, ừ, nhào đến trên giường. Sau đó trước tiên ngửi thử, lại liếm liếm, rất thơm, rất ngọt, thoạt nhìn ăn thật ngon.

 

Phượng Vũ Hoành xấu hổ cũng sắp chảy ra máu, thân thể cũng rất hoan nghênh, nhưng còn khó chịu cắn răng nói:

-“Huyền Thiên Minh ngươi là tên khốn kiếp! Đại sắc lang!

 

Thế nhưng mỗ nào đó nghe vào trong lỗ tai, câu nói này thì biến thành:

-“Phu quân, ngươi là uy vũ nhất! Mau tới ăn ta đi!

 

Hắn thoả mãn gật gật đầu,

-“Đừng nóng vội, vi phu đến ngay!

 

-“Ngươi... Tới nơi nào?

 

Tiểu nương tử trên giường nhỏ nước mắt như mưa, nàng thật sự rất khẩn trương, sống hai đời, sự tình kiểu này lần thứ nhất làm nha! Bây giờ là nên làm như thế nào? Nghe như dục cự hoàn nghênh? Thế nào thì lộ ra rụt rè lại không đến nỗi thật đẩy người đi? Còn nghe như nũng nịu? Thế nào có thể để cho phu quân càng thương tiếc? Kiếp trước xem qua chút ngôn tình, nữ chủ có khóc, có cười, có phối hợp, còn có biến thụ động thành chủ động... Thế nhưng hết thảy này nàng không biết nha!

 

Toàn thân Phượng Vũ Hoành đang run cầm cập, miệng nhỏ nghẹn ngào, giống như đang muốn khóc. Cũng không biết, dáng dấp kia càng làm cho nam nhân nhìn động tâm, trái tim phu quân nhà nàng thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

 

-“Nương tử, vi phu thật sự rất đói, đợi không kịp.

 

Huyền Thiên Minh giọng nói khàn khàn, nhiệt tình như lửa đã cháy thiêu tới đỉnh đầu, Phượng Vũ Hoành còn chưa phản ứng kịp, một hồi hành động nhiệt liệt kích động “Ăn dê” Liền oanh oanh liệt liệt triển khai.

 

Đáng thương Phượng Vũ Hoành làm người hai kiếp, từ chưa biết mùi đời, nhưng tại đêm nay, bị phu quân của nàng từ trời tối dằn vặt đến hừng đông, từ đầu giường dằn vặt đến cuối giường, mà nàng thân thể nhỏ bé, cũng từ mới bắt đầu đau đớn cùng không khỏe, dằn vặt đến cuối cùng biến thành kỳ vọng cùng nghênh hợp.

 

Rốt cục, khi sói xám lớn cười tà mị, thả ra nhiệt tình trong cơ thể thì, tiểu bạch dương nghĩ đấy là: Có thể mang thai hay không? Thân thể mười lăm mười sáu tuổi sinh con có thể rất khó khăn hay không? Suy nghĩ thêm, quên đi, gia gia ở đây, có thể sinh mổ (c-section).

 

Chẳng qua nàng vẫn còn không muốn nhỏ như vậy thì làm mẫu thân nha, nàng còn có rất nhiều chuyện muốn làm mà! Tại một cái thời loạn lạc như vậy, dưới hoàn cảnh triều chính không yên, thêm một hài tử thì nhiều hơn một phần lo lắng, nàng có thể bảo vệ tốt hài nhi mình sao?

 

Thôi thôi, nàng ngầm làm ra quyết định, vẫn là uống thuốc đi! Chuyện đứa nhỏ, tốt nhất có thể đợi thời điểm khoảng chừng hai mươi tuổi suy nghĩ thêm, cho nàng thời gian mấy năm làm chuẩn bị tâm lý, cũng cho Đại Thuận thời gian mấy năm làm thế cuộc bước đệm.

 

Sự việc cũng cân nhắc đến chỗ này, tiểu bạch dương tinh lực không đủ dùng, mơ mơ màng màng ngủ. Trong giấc mộng, thật giống như có người cẩn thận bế nàng gối lên gối đầu, gối là trước đây nàng lấy từ trong không gian ra, rất mềm mại. Lại có người nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, chẳng qua đắp lên lập tức lại hất ra, có khăn mặt nóng hổi nhè nhẹ lau sạch phía trong đùi nàng, vô cùng cẩn thận cái chỗ kia, chỉ lo chạm đau nàng. Nhưng nàng vẫn đau, mi tâm hơi hơi nhíu, hữu tâm, nhưng mệt rã rời cũng mở không nổi mí mắt.

 

Rất nhanh, lại có cái gì ở chỗ đó nhẹ nhàng bôi lên, còn tách hai chân nàng ra chút, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng thẹn thùng. Dường như cũng ý thức được đối phương là đang làm gì, hẳn là mới biết mùi đời bị thương, loại bôi lên thuốc cao lành lạnh, cũng rất thoải mái. Nàng nghĩ, hẳn là Vong Xuyên hoặc là Hoàng Tuyền thôi, nghe nói cổ đại chuyện như vậy cũng là nha hoàn bà tử làm, bên người nàng chưa từng có bà tử, cũng chỉ có Vong Xuyên Hoàng Tuyền hai người gần bên, hẳn là hai nha đầu tới giúp nàng sắp xếp những thứ này.

 

Huống chi, nàng nhớ tới trước khi nhắm mắt lại, bên ngoài trời cũng ửng sáng, nghĩ đến Huyền Thiên Minh phải dậy sớm vào triều, lúc này mới thay đổi bọn nha hoàn vào đây.

 

Nàng còn có lòng thanh thản trong mơ phân tích, thậm chí còn lại nghĩ Huyền Thiên Minh cũng mệt mỏi cả đêm, cứ trực tiếp phải thượng triều, có thể hay không thể lực cạn kiệt nha? Nghĩ đi nghĩ lại, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

 

Đến khi tỉnh lại lần nữa, trở mình, chỉ cảm thấy bên người có người nằm, khí tức quen thuộc lại chân thật, để nàng không nhịn được quấn lấy cánh tay đi ôm một hồi, trong miệng còn nỉ non nói:

-“Huyền Thiên Minh, mấy giờ rồi? Chàng vào triều sớm trở lại?

 

Người bên cạnh nhẹ giọng cười cười:

-“Bổn vương động phòng hoa chúc, đi vào triều sớm cái gì.

 

-“Ừ?

 

Nàng chau mày, gắng gượng mở mắt, vẫn là mệt ngáp mãi. Lại nhìn Huyền Thiên Minh, thân trên trần trụi, rất tự tại nằm ở bên mình, một cánh tay còn gối lên để làm gối cho nàng. Mặt dáng vẻ lười biếng, rõ ràng cũng là vừa tỉnh ngủ, nơi nào giống là người từng sớm lên triều lại trở về? Nàng khó giải:

-“Chàng không phải thượng triều sao?

 

Hắn gật đầu:

-“Đương nhiên, cũng đã nói bổn vương động phòng hoa chúc, nào có thời gian rỗi rãnh vào triều sớm?

 

-“Thế nhưng...

 

Nàng bỗng nhiên nhớ tới sáng sớm lúc ngủ đó có người lau người xoa thuốc cao cho mình, lại thử động động thân thể, nơi đó còn là có chút đau, cảm giác thuốc mỡ mát lạnh cũng còn đó, xem ra là chân thực. Nhưng nếu như Huyền Thiên Minh cũng không có đi vào triều sớm, vậy sẽ không có khả năng tại lúc ấy Hoàng Tuyền Vong Xuyên đi vào trong phòng ngủ này, như vậy... Người bôi thuốc cho nàng là...

 

-“Huyền Thiên Minh.

Nàng ngẩng đầu lên, lăng lăng nhìn hắn:

-“Ngươi đã làm gì ta?

 

Người nào đó cười khúc khích,

-“Cái gì cũng làm.

 

Nàng đổ mồ hôi! Vỗ trán,

-“Ta nói không phải là ý đó!

 

-“Vậy nương tử có ý gì?

 

Gương mặt người nào đó tiến đến trước mắt, hơi thở nóng hừng hực lại phả vào mặt, mang theo khí tà mị, để nàng cách ngón tay của mình còn không nhịn được ngó nhìn đóa sen tím giữa mi tâm thêm vài lần.

 

Kết quả, chợt nghe được người này còn nói:

-“Bổn vương biết nương tử cũng chưa tận hứng, kỳ thực bổn vương không thoả mãn lắm đây! Chỉ là thân mình nương tử quá yếu, lại là lần đầu tiên, bổn vương thương hương tiếc ngọc, cứ không nhẫn tâm muốn lấy quá nhiều. Chỗ bị thương đã giúp nương tử bôi thuốc qua, điều dưỡng hai ngày, hai ngày sau vi phu lại cẩn thận hầu hạ nương tử.

 

Phượng Vũ Hoành mặt lại đỏ có thể rỉ máu, mẹ nó...

-“Ai không tận hứng hả?

 

-“Nương tử, có ý là vô cùng tận hứng?

 

-“Ta...

 

Quên đi, lại là một câu lời không nói rõ ràng, nàng rụt đầu vào trong chăn, thật, nên sớm dự liệu được, người trưởng thành tướng mạo họa quốc ương dân này, sao có thể có tâm tư tốt? Một bụng ý nghĩ xấu! Chẳng qua suy nghĩ thêm, là Huyền Thiên Minh tự mình giúp nàng lau chùi, lại bôi thuốc, tuy nói là mất hết cả mặt mũi, chẳng qua cũng là có chút ngọt ngào đây! Dưới gầm trời này lại có người nam nhân nào có thể làm đến điểm này? Đừng nói cổ đại chủ nghĩa nam quyền, chính là thế kỷ hai mươi mốt ở hậu thế, cũng là chủng vật mở đèn pha siêu năng cũng không tìm thấy.

 

Tiểu nương tử nghĩ đến đây thì vui vẻ, vẫn tại trong ổ chăn vui vẻ một hồi, rồi lại nghe phu quân của mình nói:

-“Nếu nàng lại không dậy, bổn vương phải phái người tiến cung nói với phụ hoàng một tiếng, chúng ta thỉnh an thay đổi đến ngày mai.

 

-“Hả?” Phượng Vũ Hoành sửng sờ, “Thỉnh an? Thỉnh an cái gì?

 

Lại suy nghĩ một chút, lại nói:

-“Chàng nói là ta hồi kinh, hẳn là phải chào hỏi phụ hoàng? Thế nhưng chẳng phải tập thể những đại thần kia thỉnh nguyện không cho ta vào cung sao?

 

Nàng thế nhưng vô cùng thù dai.

 

Huyền Thiên Minh bật cười, một tay tóm người từ trong chăn lên, nói với nàng:

-“Những lão gia hoả gây chuyện đó, đã bị tả hữu hai tướng dùng vài đạo đề thi khó lên trời đuổi về nhà rồi. Hôm nay tiến cung cũng chẳng phải vì nàng hồi kinh phải đi chào hỏi, mà là chúng ta đại hôn, theo lễ hiếu của Đại Thuận, là phải tiến cung kính trà với phụ hoàng và hoàng hậu nương nương. Đương nhiên, cũng phải dùng thân phận mới đi bái kiến mẫu phi.

 

Phượng Vũ Hoành vừa nghe lời này, cũng ý thức được là chính mình sơ sót. Đúng vậy, làm con dâu chân chính của người ta, nghi thức bái kiến cha mẹ chồng thế này thế nào cũng phải phải có, vì thế nhanh chóng ngồi dậy, lập tức, dưới thân một trận đau đớn nhắc nhở nàng không một mảnh vải...

 

Huyền Thiên Minh cũng không đùa nàng, chủ động xuống đất giúp nàng cầm tới áo lót mới, Phượng Vũ Hoành cảm thấy cứ thế mặc quần áo thật sự khó chịu, hiện tại lại gọi người chuẩn bị nước tắm rửa lại không kịp, thẳng thắn lướt người đi, ý niệm vừa động vào không gian.

 

Chỉ còn dư lại Huyền Thiên Minh bất đắc dĩ nhìn tiểu nương tử trên giường bỗng nhiên đã không thấy tăm hơi, không khỏi khổ cười ra tiếng. Hắn thật là cưới tiên nữ!!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 24/12/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts