Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 001

☆, Quỷ áp giường??

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tạ An Lan là bị quỷ đè ở trên giường đè tỉnh. Tuy rằng nàng đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, nhưng là ai mà bị đè ở trên người hơn mấy chục cân gì đó cũng ngủ không được mà.

 

-"Vượng Tài, nhanh chóng lăn qua một bên cho chị!"

 

Trong lúc ngủ mơ, Tạ An Lan giận dữ. Vượng Tài hỗn đản này rốt cuộc có nhớ hay không nó nặng ước chừng mấy chục cân đấy. Mập thành như vậy, quả thực là quá sỉ nhục. Cư nhiên còn dám cọ cọ chủ nhân vĩ đại của nó ăn đậu hủ!

 

Vượng Tài tiếp tục bám riết ở trên người nàng không tha, thậm chí còn được một tấc lại muốn tiến một thước khinh bạc môi của nàng. Tạ An Lan đột nhiên mở mắt ra, quát:

-"Hỗn đản Vượng Tài!"

 

Một cước đá vật thể trên người xuống. Dù sao cô cũng không có khẩu vị nặng đến cùng với sủng vật mà mình yêu phát triển ra một đoạn cảm tình siêu việt chủng tộc.

 

-"Tạ, An, Lan!"

 

Một âm thanh nghiến răng nghiến lợi từ dưới sàng vang lên.

 

Tạ An Lan cuối cùng là hoàn toàn mở to mắt đang mê mang… Trời đất? Đây là địa phương nào?

 

Trước mắt không phải căn nhà xa hoa mà cô vừa mới vào tay không đến nửa năm, mà là một gian phòng không đến ba mươi thước vuông, cổ kính nhưng không thập phần xa hoa. Cách đó không xa, còn có ánh nến nhẹ nhàng lay động ngăn cô hy vọng xa vời muốn tìm được trong phòng một chút đồ dùng gì đó có khả năng đại biểu thời đại tiên tiến khoa học. Cho dù là một sợ dây điện, một cái ổ điện chìm.

 

-"Tạ An Lan! Hơn nửa đêm ngươi giở trò quỷ gì?"

 

Một nam nhân từ dưới đất đứng lên, đưa lưng về phía ánh sáng nhưng vẫn có thể nhìn ra được dung nhan đối phương gầy yếu lại tuấn mỹ, cùng với trên mặt lửa giận ngất trời.

 

Ở trong lòng Tạ An Lan huýt sáo: Mỹ vị tiểu thịt tươi mà, đáng tiếc tuổi quá nhỏ, nhìn qua còn rất mộc mạc cở mười tám tuổi?

 

Trong đầu nổi lên một ít hình ảnh kỳ quái, Tạ An Lan gượng cười ha ha hai tiếng,

-"Ngủ quên, ngươi muốn làm gì? Chiếm tiện nghi của ta à."

 

Kỳ thật, Tạ An Lan muốn nói là… "Thiếu niên đừng nhúc nhích, ta đến là tốt rồi!"

 

Mỹ thiếu niên nghiến răng nghiến lợi,

-"Ngươi cái nữ nhân điên này, ai muốn chiếm tiện nghi của ngươi?"

 

Tạ An Lan trợn trắng mắt, cúi đầu nhìn xem vạt áo nữa mở của chính mình, nói:

-"Vậy ngươi áp trên người ta để làm chi? Chẳng lẽ là muốn mát xa cho ta?"

 

-"Ngươi!"

 

Tạ An Lan ách xì một cái, nói:

-"Ngoan… hôm nay tỷ không có tâm tình, trước ngủ đã. Không nghĩ lại bị đá xuống giường, liền an phận một chút."

 

Nói xong, Tạ An Lan trực tiếp cuộn cuộn chăn cuốn chính mình thành một cái kén lớn, nhắm mắt lại ngủ thật say.

 

Mỹ thiếu niên đứng ở trước giường tức giận đến cả người phát run, rất muốn tiến lên túm nữ nhân trước mắt lên hung hăng mà răn dạy một trận. Thế nhưng chỗ phía sau lưng lại bắt đầu lờ mờ đau, chỉ phải cắn răng nhịn. Hừ nhẹ một tiếng, thiếu niên xoay người ra cửa, đóng cửa rầm một cái.

 

Nữ nhân trên giường gian nan trở mình, lẩm bẩm nói:

-"Tính tình thiếu niên này thực không tốt."

 

Lại qua một hồi lâu, mới mở to mắt chậm rãi phun ra một chữ:

-"Dựa vào!"  [Mình chỉ đăng truyện này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn truy cập tại 2 nơi này ủng hộ mình để mình có động lực tiếp tục edit...]

 

 

*** ***

 

Sáng sớm, từ trên giường ngồi dậy Tạ An Lan than thở. Vẫn là tại nơi này, nghĩ coi như một giấc mộng cũng không thành. Có thời gian nữa đêm để giảm xóc, đối với cô mà nói như vậy là đủ rồi. Nhìn xem căn phòng trước mắt có chút đơn giản lại cổ kính, ghét bỏ mà nhíu nhíu mày.

 

Tạ An Lan không tính là người tốt.

 

Từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, không cha không mẹ. Hơn mười tuổi liền có nhân duyên được chọn vào công tác ngành tình báo quốc gia —— tục xưng, đặc công.

 

Trong gần mười năm mưa gió, cô đã cứu con tin, tiêu diệt phần tử khủng bố, đào ra sào huyệt trùm buôn thuốc phiện. Thế nhưng đồng dạng, hoạt động giết người diệt khẩu, cướp bóc phóng hỏa cũng làm không ít. Hãm ở trong những việc đó lâu ngày, chừng mực thiện ác tất nhiên cũng không thể rõ ràng.

 

Tuy rằng tối hôm qua thời điểm vừa tỉnh lại phát hiện chính mình thay đổi chỗ ở, cô nhịn không được chửi má nó. Thế nhưng tỉnh táo lại cũng liền không có gì. Coi như là... xin nghỉ hưu sớm đi? Dù sao, nghề nghiệp của cô là không tiếp nhận từ chức. Ít nhất... trong tương lai hai ba mươi năm là không có cơ hội từ chức. Trừ phi là hi sinh vì nhiệm vụ, vậy vĩnh viễn không cần từ chức.

 

Nếu là về hưu, vậy tốt rồi, liền sống thật tốt đi. Tạ An Lan nghĩ.

 

Trầm trồ khen ngợi cái gì là sống tốt? Dùng lời nói của một đồng sự chính là: Sành ăn sành uống vui chơi ngủ ngon, thích cái gì thì đi mua, muốn đi chỗ nào liền lập tức đi, thấy nam nhân nào thuận mắt phải đi truy đuổi, xem ai không vừa mắt liền đánh!

 

Bình tĩnh mà hòa hợp ba điều này, Tạ An Lan quyết định sinh hoạt thật tốt. Không có cách nào khác mà không hòa hợp, vừa cảm giác tỉnh lại từ một thiếu nữ độc thân biến thành vợ người khác đã đủ buồn bực. Còn bị đặc ở thời cổ đại lễ giáo sâm nghiêm! Tự do tự tại truy đuổi nam nhân trải qua những ngày yên bình đã cách xa cô rồi.

 

Vừa mới rời giường, một tiểu nha đầu liền bưng nước đến. Nhìn thấy cô đứng lên vội vàng buông nước chạy lại,

-"Thiếu phu nhân, như thế nào phu nhân đã xuống giường, phu nhân còn đang bệnh."

 

Tạ An Lan nghĩ nghĩ, từ chỗ sâu nhất trong đầu đào ra thân phận nha đầu này. Nha đầu này kêu Hỉ Nhi, từ lúc Tạ An Lan gả đến Lục gia liền đi theo Tạ An Lan, cũng được cho là trung thành và tận tâm. Cô khoát tay nói:

-"Ta không có việc gì."

 

Hỉ Nhi không tin, nói:

-"Như thế nào sẽ không có việc gì? Ngày hôm qua thời điểm thiếu phu nhân được người vớt lên từ trong hồ nước thiếu chút nữa….."

 

Nói đến cái này, hốc mắt Hỉ Nhi không khỏi đỏ lên,

-"Nhị tiểu thư thật sự là khinh người quá đáng! Mặc kệ nói như thế nào, ngài cũng là tẩu tử của Nhị tiểu thư mà. Như thế nào có thể... Như thế nào có thể..."

 

Tạ An Lan có chút đồng tình mà nhìn tiểu nha đầu trước mắt: ‘Thiếu phu nhân của nhà ngươi hôm qua thật sự đã bị chết đuối, bằng không, ta như thế nào sẽ ở chỗ này đây?’

 

Tạ An Lan có chút may mắn nguyên thân vẫn để lại một ít trí nhớ trọng yếu này nọ cho cô…... Bằng không hiện tại cô cũng không xác định là nên phát huy hoàn toàn hành động để che lấp, hay là làm bộ chính mình bị nước vào đầu mà mất trí nhớ. Bất quá đợi sau khi cô chải vuốt trí nhớ này xong, cô lại cảm thấy còn không bằng thật sự mất trí nhớ đi.

 

Cô nương của thân thể này tên cũng gọi là Tạ An Lan, năm nay vừa mới mười bảy tuổi. Mẫu thân chết sớm, trong nhà chỉ có một phụ thân tú tài dạy học ở tư thục.

 

Tạ phụ thất ý khoa cử, lại nhớ mãi không quên vong thê, vẫn không có tái thú. Thời điểm Tạ An Lan mười lăm tuổi gả cho Tứ công tử Lục gia làm vợ. Tứ công tử Lục gia tuy rằng là thứ xuất, nhưng mười tuổi liền thi đậu học trò nhỏ, mười ba tuổi thi đậu tú tài. Có thể được nói là thiếu niên đầy hứa hẹn.

 

Tạ phụ cảm thấy con rể này không tệ, liền gả nữ nhi cho hắn.

 

Tạ phụ là từ phụ có tâm, Tuy rằng là thứ tử nhưng tương lai sẽ ở riêng. Sau khi ở riêng cho dù có được tài sản ít một chút, chỉ cần con rể có tài hoa đối với nữ nhi tốt, tương lai cũng không lo cuộc sống không tốt. Cho dù chẳng phân gia, lấy tài hoa của con rể tương lai khoa cử tên đề bảng vàng cũng sẽ nắm chắc, cuộc sống sẽ không đến mức khổ sở.

 

Đáng tiếc người Tạ gia rất thưa thớt, Tạ phụ nào biết đâu rằng cái gọi là thư hương thế gia hào môn đại tộc này trong đó có rất nhiều việc tư ẩn?

 

Lão gia Lục gia Lục Văn, nguyên bản cũng từng có chức quan tứ phẩm, đáng tiếc vài năm trước vì một sự tình bị bóc chức quan biếm làm thứ dân, Lục gia mới phải chuyển đến Tuyền Châu.

 

Trong bốn người con dâu của Lục gia gia thế Tạ An Lan là kém cỏi nhất, ở Lục gia tự nhiên cũng là bị kỳ thị. Trượng phu Lục Ly, là do nha đầu thông phòng sinh ra, lúc Lục Ly mới tám tuổi cũng đã qua đời.

 

Nhân phẩm Lục Ly thật ra không xấu, vừa không tham hoa háo sắc, cũng không ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc. Ngược lại là tính cách ôn tồn lễ độ, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền. Tạ An Lan đối với trượng phu như vậy là thập phần vừa lòng, thậm chí ở trong lòng ẩn ẩn cảm thấy chính mình không xứng với trượng phu. Bình thường hầu hạ rất cẩn thận chu đáo, sợ làm cho Lục Ly cảm thấy có chỗ nào không tốt.

 

Đáng tiếc, đây là cái nhìn trước kia của Tạ An Lan. Hiện tại Lục Ly ở trong mắt Tạ An Lan chính là một phế vật từ đầu đến chân. Một đại nam nhân, suốt ngày trừ bỏ ôm sách cái gì cũng không làm. Kiếm không đến nửa phần tiền không nói còn phải tiêu xài đồ cưới của Tạ An Lan. Tạ An Lan ở trong nhà bị khi nhục đừng nói là thay nàng xuất đầu, ngay cả an ủi nàng hai câu đều là không mặn không nhạt, nhưng có thể làm cho nữ nhân dại khờ kia cảm động không chịu nổi.

 

Gia thế Tạ An Lan làm sao có bao nhiêu đồ cưới, Tạ phụ hơn nửa đời người làm phu tử tích góp từng tí một được một ít tiền đều cho nàng làm đồ cưới, tổng cộng bất quá cũng chỉ có hai trăm lượng. Hơn nữa toàn bộ sính lễ của Lục gia cũng đã cho Tạ An Lan mang trở lại, tổng cộng bất quá trái phải cũng chỉ có năm trăm lượng. Liền trong thời gian một hai năm, bạc trong tay Tạ An Lan cũng đã bị tiêu xài bảy bảy tám tám.

 

Lục gia ở phủ Tuyền Châu là rất nhiều người, mọi việc đều phải giảng theo quy củ. Lục Ly là thứ xuất, tiền tiêu hàng tháng bất quá năm lượng, Tạ An Lan con dâu này tự nhiên cũng là giống vậy. Một tháng mười lạng ở gia đình bình thường xem ra là không ít, thế nhưng ở Lục gia người như vậy lại là có chút trứng chọi đá. Cái khác không nói, ngẫu nhiên chính mình muốn thêm chút đồ ăn, muốn chính mình may thêm một bộ quần áo, mua chút son phấn trang sức đều có chút khó khăn. Càng không cần phải nói Lục Ly mỗi tháng đều phải chi tiêu cho giấy và bút mực. Lục Ly lại không có tiền thu gì, tiêu xài tự nhiên là tiền của Tạ An Lan.

 

Hôm qua bởi vì cùng nhị tiểu thư trong phủ tranh chấp vài câu, bị nhị tiểu thư Lục gia Lục Kiều đẩy mạnh một cái vào trong ao. Người tuy rằng đã được cứu lên, đáng tiếc Tạ An Lan kia đã không còn. Cho nên, tối hôm qua cái mỹ thiếu niên kia chính là trượng phu Tạ An Lan Lục Ly?! Hắn thật là có bao nhiêu cầm thú mới có thể hạ thủ được với một nữ nhân vừa mới bị rơi vào nước.

 

-"Lục Ly đâu?"

 

Ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn nữ tử Tạ An Lan ở trong gương đồng có chút mơ hồ lại vẫn như cũ ngũ quan minh diễm, cô vừa hỏi vừa nhíu mày. Sắc mặt giống như có chút khó coi.

 

Hỉ Nhi giật nảy mình, nói:

-"Thiếu phu nhân, phu nhân như thế nào có thể kêu tên Tứ thiếu gia!"

 

Tạ An Lan trừng mắt sực nhớ,

-"A... Vậy Tứ thiếu gia đâu?"

 

Hỉ Nhi thế này mới nói:

-"Hôm qua nửa đêm Tứ thiếu gia đi thư phòng, nô tỳ.....không biết..."

 

Tạ An Lan gật gật đầu, nói:

-"Như vậy sao."

 

Hỉ Nhi lấy ra một bộ xiêm y màu xanh nhạt hầu hạ Tạ An Lan mặc quần áo, Tạ An Lan nhíu mày,

-"Đổi cái màu khác."

 

Tạ An Lan diện mạo minh diễm, ngũ quan xinh đẹp nhưng không uyển chuyển hàm xúc. Mà là mang theo một loại xinh đẹp thập phần sắc bén, loại phục sức màu xanh nhạt thêu hoa lan thanh lịch, mặc ở trên người không khỏi có vẻ có chút chẳng ra cái gì cả.

 

Bất quá cũng trách không được Tạ An Lan này, Lục gia là dòng dõi thư hương, chú ý nữ tử là dịu dàng mềm mại, hiền lành thục đức. Vì thế làm cho nam nhân toàn gia đều thích nữ tử phải nhu nhược dịu dàng tựa như cành liễu phất phơ trong gió. Minh diễm như Tạ An Lan bị cho rằng tục tằng, lại tỷ như một vị khác diện mạo phúc hậu làm nữ chủ nhà Lâm thị, cũng rất sớm liền thất sủng.

 

Tạ An Lan muốn làm cho trượng phu vui vẻ, tự nhiên là cố gắng làm cho bộ dáng của chính mình hướng tới thục nữ ôn nhu khả nhân*. Lại không biết, trang phục như vậy chẳng những sẽ không làm cho nàng trở nên nhu nhược khả nhân, ngược lại là đã che lấp đi dung mạo nguyên bản rất xinh đẹp.

 

(Chú thích: khả nhân nghĩa là người có tài đức, thích hợp với người)

 

Hỉ Nhi có chút khó hiểu, hỏi:

-"Thiếu phu nhân muốn bộ như thế nào?"

 

Tạ An Lan nghĩ nghĩ, nhức đầu mà khoát tay,

-"Coi như không có gì, cái này đi."

 

Trong tủ quần áo chỉ có vài bộ, màu hồng cánh sen, màu xanh nhạt, màu trắng ngà... Còn mỗi một kiểu đều là thêu chút hoa lan, đinh hương, hoa quế linh tinh. Tuy nói hoa lan có khí chất vương giả thanh nhã, thế nhưng mẫu vẽ như vậy lại thật sự là quá thô tục.

 

Tạ An Lan nói:

-"Lần sau may quần áo, nói bọn họ đều đổi thành màu đỏ, màu tím, hoặc là màu xanh màu trắng cho ta. Đa dạng sạch sẽ đại khí một chút."

 

Chủ tớ hai người đang nói chuyện, ngoài cửa có nha đầu đến bẩm báo nói, phu nhân hỏi thiếu phu nhân có khỏe không, nếu đã khỏe rồi liền đi chính viện.

 

************

Văn Án ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 23/06/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts