Edit + Beta: Đào Mai
Ngày kế Lục Gia Học liền dẫn người ly khai Kim Lăng. Có khả
năng hắn đã sớm có chuẩn bị, ngày kế trong phủ đã tới một đoạn sự quan Diệp
Nghiêm.
Đoạn sự quan là quan văn ngũ quân đô đốc trong phủ, La Nghi
Ninh ở Ninh Viễn hầu phủ gặp qua người này, là tâm phúc của Lục Gia Học.
Diệp Nghiêm bộ dạng mập mạp, mặc một bộ áo cà sa hoa đoàn, rất
hòa khí. Tính tình cũng không sai, luôn luôn đều cười tủm tỉm. Thời điểm gặp
nàng là cách bình phong, có muốn cái gì phân phó hắn một tiếng là được. Nghi
Ninh đã từng cũng không có gì muốn tìm hắn.
Một tháng ở cữ này không thể tắm rửa cũng không thể gặp gió,
Nghi Ninh cả ngày nằm ở trên giường. Chỉ có thể ôm tiểu hài tử chơi…..tiểu hài
tử còn chưa đủ tháng đúng là thời điểm tròn trịa mềm mại, ăn no liền nằm ở
trong lòng Nghi Ninh ngủ, một ngày hơn phân nửa thời gian đều là ngủ.
Nghi Ninh ngẫu nhiên chợp mắt một chút liền tỉnh lại, liền
có thể cảm giác được một thân thể ấm áp nho nhỏ dựa vào ở bên cạnh, nàng liền
nghiêng người hôn hôn mặt nó.
Tuyết Chi ở bên xem cười nói:
-"Tiểu thư thời
điểm người nhỏ cũng không nhu thuận như vậy, mỗi đêm đều đánh thức phu nhân ba
bốn lần, chỉ cần phu nhân dỗ, bà vú ôm tiểu thư cũng không chịu. Phu nhân mặc
dù ngoài miệng nói người là cái nợ của phu nhân, nhưng lại vô cùng trìu mến tiểu
thư. Mỗi đêm đều tự mình ngồi dậy tới chiếu cố..."
Nghi Ninh nghe xong như có đăm chiêu, ngẩng đầu nhìn Tuyết
Chi.
-"Ngài nên cho tiểu
thiếu gia một cái nhũ danh mới được! Thiếu gia nghe, mới biết được ngài đang gọi
thiếu gia." Tuyết Chi ôn nhu nói.
Nghi Ninh cũng nghĩ cho tiểu hài tử một cái nhũ danh, nhũ
danh là tương đối tùy ý, thuận miệng dễ nghe là được. Nàng nhéo nhéo nắm tay nhỏ
thơm tho mềm mại của tiểu hài tử nói:
-"Gọi con Bảo ca
nhi được không!"
Từ đây Nghi Ninh liền gọi nó Bảo ca nhi, Bảo ca nhi.
May mắn là đã tìm nhũ nương, sữa của Nghi Ninh cũng không
nhiều. Có đôi khi đứa nhỏ nửa đêm tỉnh lại, đầu nhỏ hướng tới trước ngực nàng,
nhưng chỉ có thể uống một ít. Nghi Ninh chỉ có thể kêu nhũ nương ôm nó đi ra
ngoài ngủ.
Sau khi ôm ra ngoài nàng vẫn là lo tiểu hài tử khóc hay
không khóc, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên cạnh Đông Noãn các, hồi lâu mới ngủ.
Nghi Ninh có khi cùng tiểu hài tử chơi. nó không chịu gọi tiểu
hài tử một tiếng Bảo ca nhi, nó sẽ nghiêng đầu nhìn, giống như đang nhìn nàng
là ai vậy?.
Đến trăng tròn ngày đó, Nghi Ninh rốt cục có thể tắm rửa gội
đầu, ôm Bảo ca nhi đi đến phía sau viện một chút. Bảo ca nhi giống như cảm thấy
mệt nhọc, chui đầu giấu mặt nhỏ ngủ.
Nghi Ninh ở chỗ đình hóng mát ngồi một lát mới trở về, ngày
kế mới phát hiện không tìm thấy trâm vàng của nàng. Diệp Nghiêm ở chỗ nàng,
nghe xong đã nói:
-"Ngày hôm trước
phu nhân đi dạo chơi ở hậu viện, rồi dừng ở đình hóng mát. Ta nhặt được đã cho
người thả lại trong rương của phu nhân rồi."
La Nghi Ninh nói:
-"Diệp Nghiêm
tiên sinh quan sát rất tinh tường, ta thật sự bội phục."
Diệp nghiêm người này xác thực lợi hại.
-"Phu nhân quá
khen." Diệp nghiêm cười tủm tỉm nói, "…Có thể làm việc ở bên người hầu gia, cũng không là người thường, ta
cũng lấy điểm ấy ra tay."
Nghi Ninh nắm trâm vàng đã mất mà tìm lại kia chậm rãi suy
tư, thật là nàng đặt ở trong đình hóng mát, nhìn xem Diệp Nghiêm giám thị kết
quả là nghiêm mật đến tình trạng gì, người này quả nhiên đáng sợ. Huống chi hài
tử còn nhỏ như vậy, nàng như thế nào có thể mang theo trẻ nhỏ bôn ba ngàn dặm.
Không bằng đến Hãn Châu rồi nghĩ biện pháp.
Có lẽ, trong kinh thành những người đó đều cảm thấy nàng đã
chết rồi. Đã hơn một năm không có tin tức. Không biết La Thận Viễn nhìn thấy
hài tử của hắn thì sẽ như thế nào, một cái La tam nho nhỏ. Tính tình cũng có
chút tương tự với hắn. Nghi Ninh nghĩ đến hắn nếu là có thể ôm hài tử của chính
hắn, một lớn một nhỏ, không biết là tốt biết bao nhiêu. [Mình chỉ đăng truyện
này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn truy cập tại 2
nơi này ủng hộ mình để mình có động lực tiếp tục edit...]
Sau trăng tròn Nghi Ninh còn chưa lập tức nhích người, sợ
hài tử chịu không nổi, đợi đầy đủ đến tháng mười mới nhích người, hài tử đã lớn
ba tháng.
Hộ vệ vây quanh xe ngựa chậm rãi đi ở trên đường, bên cạnh
có nha đầu bà tử đi theo. Vừa thấy chính là gia đình nhà giàu xuất hành, xe đi
cùng đường thấy được cũng sẽ tránh đi rất xa.
Từ Kim Lăng đi Hãn Châu phải qua hai tỉnh An Huy, Hà Nam,
theo đường thủy thay xe ngựa, đã có nửa tháng, Nghi Ninh và mọi người mới đến
biên cảnh Sơn Tây.
Nghi Ninh cũng không sao, chỉ là sợ Bảo ca nhi sẽ không thoải
mái. May mắn thời tiết còn không quá lạnh.
Bảo ca nhi đã được ba tháng bị nhũ mẫu ôm vào trong ngực, bộ
dạng phấn điêu ngọc mài. Cặp mắt tròn tròn giống hột long nhãn, đi theo Diệp
Nghiêm chuyển đầu nhỏ, theo dõi xem hắn run lên run lên tiểu hồ tử, lực chú ý
hoàn toàn bị hấp dẫn. Diệp Nghiêm luôn tươi cười vui vẻ, Bảo ca nhi thích nhìn
tiểu hồ tử của hắn.
Nghi Ninh ôm Bảo ca nhi vào trong lòng mình, chuẩn bị dẫn nó
đi ngủ trưa.
Tuyết Chi đã chuẩn bị giường, nhũ mẫu mặc cho Bảo ca nhi một
cái áo dệt lụa hoa màu đỏ. Bảo ca nhi ở trên giường mút ngón tay chính mình,
Nghi Ninh đặt trống bỏi trước mặt nó, Bảo ca nhi liền vươn tay nhỏ bé chụp lấy
lắc vang lên phách phách, sau đó tò mò ngẩng đầu nhìn nàng. Nghi Ninh cảm thấy
nó cực kỳ đáng yêu, lại hôn mặt nó.
Hài tử lớn ba tháng, đã có thể nhận thức. Luôn kề cận Nghi
Ninh, muốn nàng ôm mới được. Buổi tối đều phải theo nhũ mẫu bú sữa mới thả trở
lại bên người Nghi Ninh. Có đôi khi Nghi Ninh cũng đút nó, nó vùi đầu xuống dưới
hay dùng cái mũi nhỏ cọ cọ trước ngực nàng, thật sự dính người, dựa vào chỉ chốc
lát sau liền ngủ.
Chờ lúc Nghi Ninh muốn thức dậy. Liền nhìn thấy nó dựa vào
chính mình, tóc máu trên đầu mềm yếu mượt mà, còn có lông mi thật dài, thực
thanh tú.
Thời điểm xe ngựa cách huyện Ngũ Đài, Nghi Ninh kêu ngừng.
Huyện Ngũ Đài trong Ngũ Đài Sơn là thánh sơn Phật giáo đứng đầu, nàng muốn cầu
cái bùa bình an cho hài tử.
Diệp Nghiêm tự nhiên sẽ không đồng ý lên núi, ông chắp tay
nói:
-"Phu nhân như là
muốn, thuộc hạ có thể thay ngài xin về."
Nghi Ninh đẩy nửa mành ra, thản nhiên nói:
-"Người ta nói phải
cần thành tâm thì sẽ được đền đáp, ta chưa tự mình đi cầu, thế nào có thể cho
là linh đây."
Diệp nghiêm chính là cười:
-"Phu nhân nếu là
thật sự thành tâm, có đi hay không Phật Tổ đều biết đến. Ta còn phải đưa đồ mới
chế cho Đô đốc đại nhân, mong ngài đừng trì hoãn hành trình."
Đích xác không hổ là tâm phúc, lời này nói rất cẩn thận.
Nghi Ninh cũng không tốt lại nói thêm cái gì?
Diệp Nghiêm để cho xe ngựa dừng lại ở trạm dịch lý nghỉ tạm,
theo sau phái hai người cưỡi ngựa đi Ngũ Đài Sơn.
Nghi Ninh nghe được Diệp Nghiêm cùng một người đi theo thảo
luận quân tình. Một đường này nàng nghe không ít tình huống biên cảnh Đại Đồng.
Sau khi Lục Gia Học lãnh binh đến Đại Đồng cường thế phản
kích, bức Ngõa Thứ ra khỏi Nhạn Môn Quan, trấn áp ở Đại Đồng. Ngụy Lăng thống
lĩnh Tuyên Phủ cùng Lục Gia Học liên thủ thành một cỗ quân lực, tạm thời ổn định
biên quan.
Lần trước Ngõa Thứ bị thương nặng, lần này cùng Thát Đát
liên thủ phản kích là phẫn nộ đến cực điểm, bằng không cũng sẽ không thế như chẻ
tre vọt tới Nhạn Môn Quan. Cho nên tuy rằng tạm thời bức đi ra ngoài, nhưng hai
tộc hung mãnh, khủng hoảng nhất thời còn chưa bỏ qua.
Bảo ca nhi ở trong lòng nàng nho nhỏ nấc cụt. La Nghi Ninh
ôm nó dựng thẳng lên vỗ lưng nó, Bảo ca nhi mềm mại nằm sấp gối đầu lên đầu vai
nàng, phát ra âm thanh tinh tế nha nha.
Tuyết Chi ngồi ở một bên nghe thanh âm trẻ con, lấy áo
choàng khoát lên trên người Bảo ca nhi.
-"Tuyết Chi."
La Nghi Ninh vỗ lưng Bảo ca nhi, lẳng lặng nói. "Ta luôn luôn muốn hỏi ngươi một chút, hài tử của ngươi thật sự lạc đường
à?"
Tuyết Chi ngạc nhiên, cư nhiên trong lòng nhảy dựng. Sau đó
nàng cười khổ. Cũng phải, tiểu thư của mình nhìn như vô hại, kì thực nội tâm thực
minh bạch, thế nào sẽ không hoài nghi đây!
Nàng nhìn mặt La Nghi Ninh, có chút do dự, nói:
-"Nô tì đã nói dối,
bất quá cũng không phải nói dối hoàn toàn. Hưng ca nhi thật là bị kẻ buôn người
bắt đi, chẳng qua thời điểm Đô đốc đại nhân tìm được nô tì, liền đem Hưng ca
nhi về lại cho nô tì. Chính là thời điểm Đô đốc đại nhân mang nô tì đến chiếu
khán ngài, bảo nô tì nói đã thất lạc đứa nhỏ, như vậy còn có thể tĩnh tâm chiếu
cố ngài. Ngài yên tâm, biết ngài ở Kim Lăng có thai, nô tì là nguyện ý tới chiếu
cố ngài."
-"Hài tử của
ngươi, hắn đã tìm về?" Nghi Ninh lặp lại hỏi thêm một lần.
Tuyết Chi gật đầu:
-"Đô đốc đại nhân
làm việc thận trọng..."
Nghi Ninh ừ một tiếng, ngũ vị tạp trần.
-"Tuyết Chi,
ngươi muốn trở về không? Hài tử của ngươi có thể yên tâm mà ở lại Bảo Định, chỉ
sợ cũng không có cùng phu gia ầm ĩ chứ? Nếu như ngươi muốn trở về đoàn tụ cùng
người nhà, vậy liền đi đi..."
Nghi Ninh tiếp tục nói. Không có ai không muốn đoàn tụ cùng
người nhà, tình nghĩa chủ tớ giữa Tuyết Chi với nàng kỳ thật đã sớm viên mãn,
hiện tại đối với nàng ta mà nói, càng trọng yếu hơn hẳn là người nhà.
Lục Gia Học gọi nàng ta đến hầu hạ chính mình, khẳng định
cũng là có bức hiếp ở bên trong.
Tuyết Chi cảm thấy chóp mũi lên men:
-"Tiểu thư, nô tì
là tự nguyện đến... Ngài đừng nói như vậy!."
La Nghi Ninh khoát tay:
-"Ta cái gì cũng
đều minh bạch. Một lát ta bảo Diệp Nghiêm phái người đưa ngươi trở về."
Tuyết Chi lần này nhưng không có nói cái gì nữa, nhếch môi.
Nghi Ninh gọi Diệp Nghiêm vào, nói hắn đưa Tuyết Chi trở về
Bảo Định.
Diệp nghiêm ngây ngẩn cả người, hắn còn tưởng rằng Tuyết Chi
đã phạm vào đại sai lầm gì, đang muốn nói chuyện. La Nghi Ninh liền lắc đầu:
-"Ngươi đưa nàng
trở về là được, chỗ Lục Gia Học, ta đi nói với hắn!"
Diệp Nghiêm kêu Tuyết Chi đi theo hắn, Tuyết Chi vừa thu thập
cái gói nhỏ, đi tới cửa lại nhìn nàng, đột nhiên đi đến trước mặt nàng dập đầu,
mới đi theo Diệp Nghiêm.
La Nghi Ninh khẽ thở dài một cái.
Xem tư thế này, vị nha đầu này không là vì phạm sai lầm mà bị
đuổi ra. Diệp nghiêm thầm nghĩ trong lòng, hắn kêu hạ nhân cho Tuyết Chi mười
lượng bạc làm lộ phí, sai hộ vệ đưa nàng đi.
Cũng không biết hầu gia kết quả đang nghĩ cái gì, biên quan
báo nguy, còn sai hắn đi chiếu khán cái nữ tử. Người này thời điểm ở hầu phủ, hắn
cùng phó tướng còn tưởng rằng là cái mã gầy, không nghĩ đến một ngày người ta
thực sự là hầu phu nhân. Chính là thật sự kỳ quái, thực tại hành động của hầu
gia như là giam lỏng.
Diệp Nghiêm chậm rì rì đi trở về, lúc hắn nhìn thấy trong
phòng không một bóng người, sắc mặt nhất thời khó coi.
Hắn thuận tay kéo người bên cạnh lại hỏi:
-"Phu nhân đâu rồi?
Không phải bảo các ngươi canh chừng sao!"
Hộ vệ bị hắn nắm lấy lắp bắp nói:
-"Phu nhân nói,
ngài đồng ý cho phu nhân đi Ngũ Đài Sơn, ngài dẫn nha đầu kia đi ra ngoài chuẩn
bị trước. Ta thấy có nhũ nương đi theo phu nhân..."
Diệp Nghiêm khó thở, tên này quả thực óc heo! Nhũ nương kia
khẳng định sớm đã bị La Nghi Ninh thu mua rồi!
Hắn mang theo người đuổi theo, lại liếc mắt một cái nhìn thấy
trên quan đạo có khoái mã nhanh như bay chạy đến, bụi tung cuồn cuộn, trên cổ
ngựa hệ Hồng Anh, hắn lập tức chỉ huy mọi người dừng lại trước. [Mình
chỉ đăng truyện này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn
truy cập tại 2 nơi này ủng hộ mình để mình có động lực tiếp tục edit...]
Lúc này kỳ thật Nghi Ninh cũng không có đi xa, dù sao mang
theo Bảo ca nhi... Nhũ nương đích xác nàng thu mua trước đó, nhũ nương là nông
dân, nàng dùng lời nói nặng dọa, lại kể một chút chuyện xưa thê thảm, liền đáp ứng
giúp nàng.
Lúc này đang ngồi ở trong chiếc xe ngựa đơn sơ, tâm Nghi
Ninh bang bang khiêu, nàng cảm thấy biện pháp này rất mạo hiểm, thực có thể là
trốn không thoát. Không nghĩ tới vận khí cư nhiên còn có thể, hộ vệ kia không
có hoài nghi.
Nhưng nếu như Diệp Nghiêm phản ứng lại đi truy, vẫn là không
có cách nào. La Nghi Ninh đã kêu đánh xe chọn đường nhỏ hoang vắng mà đi. Xe ngựa
là dùng để đưa hàng hóa, bên trong cái gì cũng không có.
Vừa chạy đến một chỗ bên ngoài nông trại, trong nông trại chỉ
ở cái thôn phụ, nuôi mấy con gà. Sắc trời đen. Nghi Ninh bảo xa phu dừng lại,
trước ở chỗ này nghỉ.
Nghi Ninh cùng nhũ nương đi tìm nơi ngủ trọ. Nhũ nương cùng
thôn phụ kia nói chuyện với nhau, La Nghi Ninh lại nghe được một trận tiếng vó
ngựa đát đát, kỳ thật nàng là đã liệu trước, cho nên thật sự bình tĩnh, quay đầu
nghênh diện Diệp Nghiêm bọn họ. Hắn mang theo rất nhiều người, thậm chí có một
số người mặc giáp trụ.
Diệp nghiêm đến trước mặt nàng quỳ xuống, hắn còn đang thở dốc.
Ôm quyền nói:
-"Phu nhân đắc tội,
lần này tới tìm ngài, thật sự cũng không phải vì bắt ngài đi trở về. Lúc trước
Đô đốc đại nhân đã phân phó qua, nếu Đô đốc đại nhân gặp tình huống nguy cấp,
khiến thuộc hạ đưa ngài tới chỗ Anh quốc công!"
Hắn ngẩng đầu, trên mặt thần sắc có chút ác liệt, ngữ khí trầm
trọng nói không nên lời:
-"Đô đốc đại nhân
lãnh binh đuổi theo ra khỏi Đại Đồng, truy vào sâu trong lòng Ngõa Thứ, sau đó
không có tung tích..."
La Nghi Ninh nhíu mày hỏi:
-"Lục Gia Học đã
xảy ra chuyện?"
Diệp nghiêm lắc đầu nói:
-"Cũng không nói
chính xác, nhưng đã năm ngày nửa điểm tin tức đều không có. Bình thường là dữ
nhiều lành ít, nhưng Ngõa Thứ bên kia cũng không có tin tức đắc thắng... Cố
tình không có người biết kết quả như thế nào? Tình hình thảo nguyên rất phức tạp,
có khả năng trúng mai phục, cũng có khả năng bị nhốt! Ngài lên xe ngựa đi, thuộc
hạ đưa ngài tới chỗ Anh quốc công ở! Hiện tại Đô đốc chưa bảo vệ được Đại Đồng,
huyện ngũ đài cũng rất nguy hiểm. Ngài đến Tuyên Phủ sẽ an toàn hơn."
Nếu không chân chính nguy cấp, Diệp Nghiêm sẽ không đưa nàng
đến chỗ Anh quốc công. Có khả năng Lục Gia Học thật sự đã xảy ra chuyện.
Ánh mắt La Nghi Ninh dừng ở chuỗi phật châu màu đen trên
tay. Phật châu bảo mệnh hắn, hiện tại ở trên tay nàng. Hắn biến mất ở chỗ sâu
trong sa mạc...
La Nghi Ninh hít sâu một hơi, ôm hài tử lên xe ngựa.
La Nghi Ninh còn chưa có tới Tuyên Phủ, Tuyên Phủ cùng Đại Đồng
rất gần nhau. Vài canh giờ là đến, xe ngựa ngày đêm kiêm trình. Thời điểm đến
Tuyên Phủ vừa vặn đã là bình minh, Ngụy Lăng nhìn thấy nữ nhi ôm một hài tử
phong trần mệt mỏi xuất hiện ở trước mặt ông, tâm tình có thể nghĩ.
Lục Gia Học bắt người đi, ông tính sổ không có kết quả.
Tháng này lại bận việc chiến sự, gặp mặt Lục Gia Học tất cả đều là đàm luận chiến
lược. Lục Gia Học chính là để cho ông đở lo lắng, nói nữ hài nhi của ông không
có việc gì. Dù sao hắn chống đỡ nhiều tánh mạng dân chúng Tuyên Phủ như vậy,
trước hết Ngụy Lăng cũng tạm thời không có so đo.
Cho nên lúc ông nhìn thấy nữ hài nhi ôm một nãi oa nhi nhất
thời không có phản ứng lại.
Nghi Ninh nhìn thấy phụ thân mặc khôi giáp, râu đã mọc dài
trên khuôn mặt anh tuấn. Ông phơi nắng ở biên quan cho nên đen hơn so với trong
kinh thành, có vẻ có chút tang thương. Hồi lâu không gặp, Nghi Ninh nhìn ông mặc
khôi giáp, hơi lôi thôi, cánh tay trái còn quấn băng gạc thật dày, nhịn không
được hốc mắt đỏ lên.
Ngụy Lăng đầu tiên là kích động. Sau đó nhìn tiểu hài trong
lòng nàng, có chút không dám tin, nhưng lại không biết nên nói thế nào hỏi:
-"Nghi Ninh... Đứa
nhỏ này là con nhặt được trên đường à?"
Khóe miệng Nghi Ninh khẽ nhếch lên, ôm Bảo ca nhi ở trong
khuỷu tay, vạch ra một góc nhỏ của khăn cho ông xem bộ dáng hài tử.
-"Đây là ngoại
tôn của ngài!."
Ngụy Lăng nhìn thấy mặt tiểu gia hỏa lớn hơn nắm tay một
chút, non mềm cực kỳ. Tiểu sinh mệnh còn mềm yếu ôm lấy mẫu thân.
Xem bộ dáng này có chút giống La Thận Viễn, chính là thật sự
nhuyễn nộn, nho nhỏ một cục.
Nàng thế nhưng hoài thai đứa nhỏ, còn đã sinh hạ!
Ngụy Lăng gọi người tới thu thập phòng Đều Hộ phủ, dàn xếp
chỗ ở cho nữ nhi cùng với tiểu ngoại tôn.
Ông đem ánh mắt đặt ở trên người Diệp Nghiêm với mấy người,
bọn họ một đường đến Tuyên Phủ, cũng là muốn thương lượng với ông như thế nào
phái người tiến vào trong lòng Thát Đát, xem Lục Gia Học có thể hay không còn sống
trở về!.
Kỳ thật Ngụy Lăng trong lòng sớm đã hoài nghi, ông biết khả
năng Lục Gia Học còn sống không lớn.
Ông đã phái một ít thám tử vào thảo nguyên, bảo Diệp Nghiêm
cùng mấy người trở về Đại Đồng, còn chính mình trước hết sẽ nghĩ biện pháp!.
Chuyện Lục Gia Học gặp chuyện không may truyền về, triều
đình hẳn là sẽ lập tức phái chủ tướng lĩnh tới.
Diệp Nghiêm và mấy người vẻ mặt ngưng trọng, ôm quyền nói:
-"Đa tạ Quốc công
gia, ta đã đưa phu nhân đến nơi này của Quốc công gia, nay sẽ đi về trước."
Ngụy Lăng vuốt cằm:
-"Các ngươi có
tin tức lập tức cho ta hay."
Hắn tuy rằng cùng Lục Gia Học có xung đột lợi ích, nhưng
không có Lục Gia Học, ổn định biên cương chính là cái chê cười. Vô luận như thế
nào cũng muốn tìm ra Lục Gia Học, cho dù vì quốc gia, nhất định cũng phải tìm
ra hắn.
Sau khi đưa Diệp Nghiêm và mấy người rời đi. Ông đi thay đổi
quần áo rửa mặt mới tới gặp nữ nhi. Tiểu ngoại tôn bị ôm đi uống sữa, Ngụy Lăng
có chút thất vọng, vốn đang nói tẩy rửa sạch sẽ có thể ôm một cái.
Ông nhìn thấy chuỗi phật châu trên tay Nghi Ninh, càng nói
không nên lời là cái tư vị gì? Ngay cả cái này Lục Gia Học cũng cho nàng.
Nghi Ninh nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay phụ thân xem:
-"Phụ thân bị
thương có nặng lắm không? Có động đến gân cốt không?"
Ngụy Lăng trầm giọng nói:
-"Phụ thân cùng Lục
Gia Học một đường tấn công đến biên quan, binh lực đối phương xoay mình tăng
lên... Phụ thân bị thương ngoài da, sau đó Lục Gia Học chỉ huy chiếm thượng
phong, bảo phụ thân ở tại chỗ đãi trận. Thát Đát muốn triệt, Lục Gia Học truy
đuổi theo vào thảo nguyên…..lại biến mất ở tại trong đó! Một vạn đại quân mang
theo cũng không thấy tung tích. Phụ thân bị thương nhẹ, bản thân hắn bị hãm
trong lòng địch năm ngày, sợ là sớm đã bị Thát Đát vây diệt, dữ nhiều lành ít!.
Bằng không năm ngày, cũng nên có tin tức..."
Lục Gia Học dụng binh như thần, hướng tới là người khác
kiêng kị hắn như quỷ thần, cư nhiên cũng có một ngày bại trận.
La Nghi Ninh không thích hắn, cảm thấy hắn người này bá đạo
cố chấp không nghe lời người khác nói, nhưng không cách nào chán ghét hắn.
Lục Gia Học gặp chuyện không may như vậy, trong lòng nàng thậm
chí có một chút áy náy. Có lẽ Nghi Ninh thế nào cũng không thể tưởng được, có một
ngày nàng thế nhưng sẽ cảm thấy áy náy đối với Lục Gia Học.
Ngụy Lăng thở dài, ngữ khí hơi trầm xuống, thanh âm thật sự
nhẹ….ý tứ hàm xúc có chút cười lạnh:
-"Hắn dùng binh
như thần, cũng chống không lại người khác ở sau lưng tính kế!."
-"Phụ thân biết,
là ai thiết kế Lục Gia Học lâm vào tình hình nguy hiểm vậy?"
Ngụy Lăng chậm rãi nói:
-"Là phu quân của
con, La Thận Viễn."
Tam ca!
Hắn làm sao có thể tính kế Lục Gia Học được đây!
Nghĩ đến đã một năm không gặp hắn, trong một năm này, hắn ở
trong triều thế lực đã có biến hóa long trời lở đất, có lẽ đã sớm không phải
người kia mà nàng biết rõ.
La Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn phụ thân của chính mình, rất
kinh ngạc:
-"Phụ thân... nói
gì vậy? Làm sao có thể là hắn!"
Ngụy Lăng nói:
-"Từ sau khi La
Thận Viễn đi vào nội các, liền âm thầm đối phó Uông Viễn. Đương nhiên việc này
kỳ thật ai cũng không biết, phụ thân biết còn là bởi vì Minh Châu. Hiện tại
Minh Châu liên hệ với hắn rất nhiều, có hắn duy trì, nàng ở trong cung đã có
phân vị Chiêu Nghi. La Thận Viễn liên hệ với phụ thân lại càng ít."
Những chuyện này nàng đương nhiên biết, La Thận Viễn chịu nhục,
là sẽ đem đầu giáo chỉa hướng Uông Viễn. Mặc kệ là hắn muốn mưu cầu vị trí rất
cao cũng tốt, hay là muốn vì lão sư hắn báo thù cũng tốt. La Nghi Ninh cảm thấy
kỳ quái là, thái độ phụ thân nói tới La Thận Viễn, thế nhưng có loại cảm giác
xa cách cùng lạnh như băng.
Ngụy Lăng xua tay ý bảo nữ nhi không cần đánh gãy, tiếp tục
nói:
-"Không gặp con một
năm, trừ bỏ ngay từ đầu đến Đại Đồng tìm con, phụ thân không thấy hắn khi nào
thì lại đi tìm con. Ngược lại một lòng toan tính quyền mưu, cong mông theo ý
hoàng thượng. Tiến dẫn vài người gọi là cao nhân đạo trưởng cho hoàng thượng,
khiến cho triều dã biến thành chướng khí mù mịt. Nhưng hoàng thượng lại càng
tín nhiệm hắn. Hắn muốn giết chết Uông Viễn, trước tiên cần phải giết chết Lục
Gia Học…… Lục Gia Học cùng Uông Viễn thật là một thể, hai người quan hệ mờ ám,
đều là vì bảo tồn lẫn nhau. La Thận Viễn năm đó hợp tác với Từng Hoành con trai
của Tổng binh Đại Đồng, buôn bán với Ngõa Thứ, cùng người Ngõa Thứ bên kia có
nhiều lui tới. Thậm chí phụ thân đoán, hắn luôn luôn không có đoạn qua loại lui
tới này!."
-"Lần trước thời
điểm Lục Gia Học xuất chinh, đối địch Ngõa Thứ có nhiều cổ quái, dường như có
cao nhân chỉ huy. Lần này thời điểm đối địch, lại dùng hỏa khí. Những người man
di kia, nếu không phải có người âm thầm tương trợ làm sao có thể dùng hỏa khí,
mà hỏa khí chính là La Thận Viễn phụ trách. Càng cổ quái là bọn hắn không tiến
công biên giới, ngược lại dẫn Lục Gia Học vào sâu trong lòng địch, sợ là vì muốn
treo cổ hắn! La Thận Viễn thân là nội các các lão, đối với hỏa lực của binh lực
nhất thanh nhị sở, thiết nghĩ ở sau lưng tính kế dễ như trở bàn tay."
-"Chuyện này bất
quá là do phụ thân đoán mà thôi."
Cả người Nghi Ninh lạnh lẽo, như rơi xuống hầm băng. Như hắn
không có đi tìm nàng, vậy nàng đã hao hết tâm tư nghĩ muốn trở về, chẳng phải...
lúc đó chẳng phải là chê cười sao. Thanh âm nàng thấp nhất!
-"Nếu có chút chứng
cớ vô cùng xác thực như lời nói..."
Ngụy Lăng thở dài:
-"Mi Mi, phụ thân
âm thầm tiếp xúc với hắn nhiều…..xa so với con tưởng tượng, phong cách hành sự
của hắn phụ thân rất quen thuộc. Nói không chừng hai bộ kết minh, cũng là hắn
âm thầm châm ngòi... Chính là ngay cả phụ thân hắn cũng đều tính kế trong đó,
vì toàn bộ đại cục. Cái này thật là dụng tâm lương khổ! Trước kia Lục Gia Học từng
nói qua những lời này về hắn phụ thân còn chưa tin, nhưng phụ thân đã nhìn lầm
hắn."
La Nghi Ninh cũng không biết nên nói cái gì, nàng luôn biết
La Thận Viễn là dạng người gì. Nhưng nàng hi vọng chính mình ở trong lòng hắn
có thể có chút không đồng dạng, ít nhất hắn là để ý nàng. Nàng biết rõ, đối với
La Thận Viễn mà nói, quyền mưu là rất trọng yếu. Trong lòng nàng phi thường hỗn
loạn, thế cho nên nàng vẫn là không thể tin được.
-"Phụ thân, con
trở về tìm hắn hỏi rõ ràng đã." La Nghi Ninh luôn còn tồn tại một chút
tín nhiệm, nói: "Như thật sự không
phải, ngài cũng đừng oan uổng hắn."
Ngụy Lăng nói:
-"Con phải đi về
cũng phải qua mấy tháng lại nói. Lục Gia Học không thấy, nay thế cục chung
quanh bất ổn, để cho con trở về như vậy phụ thân rất lo lắng. Huống chi hiện tại
triều dã rung chuyển, con trở về tại bên người một kẻ lãnh khốc như vậy, phụ thân
tuyệt đối không đồng ý. Lúc trước thời điểm hắn cưới con chính là phụ thân cho
rằng hắn là bởi vì tình nghĩa huynh trưởng giúp con. Nhưng con vừa mới mười
lăm, ngay cả hài tử cũng đã ba tháng, có thể thấy được thời điểm con ở La gia,
hắn cũng không từng thật sự thương tiếc con đi. Con mười bốn tuổi sinh con, hắn
nhẫn tâm thế nào..."
Nghĩ đến nữ hài nhi hiện tại cũng bất quá mới mười lăm tuổi,
rất nhiều tiểu thư lúc này đều còn không có xuất giá, nàng lại ngay cả hài tử
cũng đã có. Ngụy Lăng liền nhịn không được đau lòng nàng.
Nghi Ninh không phải không nghĩ qua việc hài tử này, chính
là nàng không có nghĩ sâu mà thôi. Nàng sợ nghĩ sâu sẽ có kết quả mà nàng không
thích.
-"Hắn thật sự
không có đi tìm con sao?"
La Nghi Ninh chậm rãi trấn định lại, dù sao kỳ thật.....nàng
đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy, nàng nhẹ nhàng mà hỏi.
-"Phụ thân bận việc
chiến sự, thật sự không rãnh tay. Hắn tại trong triều dã bất hòa với phái Thanh
Lưu, lại âm thầm đấu với Uông Viễn. Không thấy hắn phân ra người chính mình đi
tìm con."
Một khi Ngụy Lăng nghĩ đến chiến sự biên quan, liền đối với
La Thận Viễn tràn ngập hoài nghi lạnh như băng. Nếu không phải hắn, thật tìm
không ra người thứ hai. Việc này làm thật sự quá mức.
-"Hắn hiện tại ở
trên triều đình, là xuôi gió xuôi nước sao?" Nghi Ninh lại cười cười.
Ngụy Lăng vuốt cằm:
-"Hắn có Đều ngự
sử Cát Hồng tương trợ, khống chế toàn bộ ngôn quan ở trong triều, hiện tại cơ hồ
có thể cùng Uông Viễn ngang sức ngang tài. Uông Viễn không nghĩ tới hắn lên
nhanh như vậy, hiện tại kiêng kị đều không còn kịp rồi."
Cát Hồng... La Nghi Ninh nghe được tên này trong lòng liền
trầm xuống. Tổ phụ Cát Diệu Vân! Cũng chính là nhạc phụ La Thận Viễn kiếp trước.
Hắn đúng là vẫn có quan hệ với những người này.
Kiếp trước hắn còn cưới Cát Diệu Vân.
-"Thôi! Con một
đường đi đã mệt mỏi, ăn trưa trước đã…."
Ngụy Lăng gọi người bưng thức ăn lên,
-"Chuyện đưa con
trở về chờ mấy tháng rồi lại nói, tại Đều Hộ phủ này nói như thế nào cũng là an
toàn. Trước tiên phụ thân viết thư cho Từ thị, kêu nàng ở Anh quốc công phủ chuẩn
bị tốt chỗ ở cho con… Sau khi trở về trước tiên con đừng đi tìm La Thận Viễn, ở
tại Anh quốc công phủ. Chờ phụ thân trở về hỏi rõ ràng chuyện này rồi lại nói."
La Nghi Ninh mới lấy lại tinh thần, cầm đũa ăn cơm. Nàng
nhìn phật châu trên cổ tay một chút, sau đó cởi phật châu xuống thu vào trong
tay áo.
-"Lục Gia Học
không dễ dàng mà chết như vậy!."
La Nghi Ninh đột nhiên nói, nàng thật sự có trực giác này,
ít nhất Lục Gia Học giờ phút này còn không đáng chết, ở kiếp trước hắn vẫn luôn
còn sống.
-"Ngài hẳn là có
thể tìm được hắn."
Khuôn mặt Ngụy Lăng có chút tang thương, nghe được lời nữ
nhi nói rất quê mùa nhưng cảm thấy khó chịu. Lại nói thế nào, Lục Gia Học cũng
cùng ông xuất sinh nhập tử nhiều năm, hai người ở trên chiến trường cứu trợ lẫn
nhau số lần nhiều đến không đếm được. Có lẽ ông cùng Lục Gia Học quan hệ liền
là như thế này, chỉ có thể cộng hoạn nạn, không thể đồng phú quý. Đồng phú quý
sẽ nghi kỵ hoài nghi, nhưng thời điểm ở chiến trường, bọn họ chỉ tín nhiệm lẫn
nhau.
Đây là ăn ý bồi dưỡng nhiều năm.
Ông thở dài, giống như nữ hài nhi lúc còn nhỏ sờ sờ đầu
nàng.
Nghi Ninh bị ông sờ soạng đầu liền bật cười:
-"Phụ thân, con
đã có hài tử."
Hồi nhỏ liền thôi, hiện tại nàng cũng không phải là tiểu cô
nương. Trong lòng nàng rốt cục có cảm giác ấm áp.
-"Vậy thì thế
nào, con vẫn là nữ hài nhi của ta!"
Ngụy Lăng ngượng ngùng nói, nhưng vẫn thu tay lại.
Bảo ca nhi đã uống no sữa đang buồn ngủ, khi ngủ nhất định
phải đi theo Nghi Ninh. Tìm không thấy liền khóc lớn, nhũ nương chân tay luống
cuống ôm Bảo ca nhi tới:
-"Phu nhân, tiểu
thiếu gia muốn tìm ngài!"
Nghi Ninh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng của Bảo
ca nhi, mắt tràn đầy nước mắt. Lập tức ôm lấy nó, Bảo ca nhi được mẫu thân ôm mới
ngừng khóc, nhưng vẫn thút tha thút thít….
Ngụy Lăng đi đến trước mặt tiểu hài, cúi đầu nhìn nhìn ngoại
tôn của ông. Ngoại tôn lập tức xoay đầu qua một bên dựa vào mẫu thân, nó không
thích người xa lạ.
-"Bảo ca nhi quen
với ngài một chút sẽ cho ngài bế."
Nghi Ninh cầm tay nhỏ bé của có hướng Ngụy Lăng quơ quơ.
-"Bảo ca nhi, đây
là ngoại công nè! Ngoại công của con chính là Anh quốc công đấy, về sau ngoại
công dạy con học cưỡi ngựa được không? Để cho Bảo ca nhi của mẫu thân làm Uy
phong bát diện tướng quân."
Bảo ca nhi trái lại tự cắn tay, nha nha phát ra tiếng.
P/S: Mình sẽ đặt password từ chương 181 đến hết… (mình chỉ muốn chặng mấy trang khác copy thôi!)
- Các bạn nhấn vào "đây" để biết pass nhé!
- Các bạn nhấn vào "đây" để biết pass nhé!
P/SS: Sau truyện này mình sẽ edit truyện "Sủng Thê Như Lệnh" của tác giả Vụ Thỉ Dực và "Quyền Thần Nhàn Thê" của tác giả Phượng Khinh... nếu các bạn thích thì đồng hành cùng với mình 😊!
************
Mình muốn đọc chương 181 ạ
ReplyDeletebạn email cho mình đi...
DeleteDung53913@gmail.com đây ạ. Tks ad
DeleteBạn ơi có chương 181 chưa bạn
Deleteđã gửi...
DeleteCho mình xin pass với
DeleteCám ơn bạn đã edit
ReplyDeleteTruyện bạn làm rất lôi cuốn người xem 😄😄😄
ReplyDelete😘😘, Khi bạn viết comment cho mình biết tên với... thì mình mới biết là ai để gửi pass
DeleteHi ban, ban có thể cho minh pass dc ko. Email của mình là lucy_h0601@yahoo.com
DeleteHi ban, ban có thể cho minh pass dc ko. Email của mình là lucy_h0601@yahoo.com
DeleteHi ban, ban có thể cho minh pass dc ko. Email của mình là lucy_h0601@yahoo.com
Deletebạn nhấn vào "Gợi ý Pass" đi, trong mục lục hoặc cuối chuong 180 đó...
DeleteM nhảy hố từ lâu rồi á, nàng nhớ cho m theo đến hồi kết nha
ReplyDeleteDaisyCuchoami, mình biết... bạn email tới 'lylymai100@yahoo.com' của mình đi... mình sẽ gửi cho bạn...
DeleteÔi nhưng mình k nhớ mk làm sao đọc đc đây huhu
ReplyDeletehihi.... Ha moc, đừng lo... mình thấy bạn thường comments... bạn email tới 'lylymai100@yahoo.com' của mình đi... mình sẽ gửi cho bạn...
DeleteMình cũng muốn đọc tiếp. Bạn cho mình pass với nha
ReplyDeleteBạn gửi email cho mình và cho mình biết bạn đã comment ỏ đây nhé...
DeleteTruyện hay quá, bn cho mình xin pass đọc tiếp với huhu!!!
DeleteHay lắm nha ad ơi. Ad cố lên nha ❤️❤️
ReplyDeleteSmile, bạn email tới 'lylymai100@yahoo.com' của mình đi... mình sẽ gửi cho bạn...
DeleteTruyện ngày càng hay, thương LGH quá ��
ReplyDeleteTks ad
ReplyDeleteCẩmChi, mình thấy bạn thường comments... bạn email tới 'lylymai100@yahoo.com' của mình đi... mình sẽ gửi cho bạn...
Deleteđã gửi...
DeleteƠ, chương này lại k phải mình đọc đầu tiên à, hazzx. Chúc nàng sk. Tớ k có mail ạ. Rất tiếc nếu k đc đọc chương tiêps theo. Ahoi
ReplyDeleteMail mình vuthiphuong150287@gmail.com. minhf định cai truyện nhưng nghĩ lại thèm. Cho mình xin pass đọc típ. Đỡ nghiện
Deletebạn muốn pass thì vào gợi ý pass nhé.... (mình mới tạo đó...)
DeleteHay quá, xin pass với ạ
ReplyDeleteMình tên Ngọc, mail là ngocyupi24@gmail.com
DeleteHóng từng chương luôn. Nhày nào cũng mở ra xem có chương mới k. Cho mình pass với nhà. Cám ơn nhiều. mình gửi mail cho bạn rồi
ReplyDeleteđã gửi...
DeleteCảm ơn Chị nhiều ạ. Hóng từng ngày. Hii. Mail em là kdnguyen1805@gmail.com ❤️❤️
ReplyDeleteMình theo dõi truyện từ đầu đến giờ mà ít comment. Bạn có thể cho mình xin pass chương sau k? Cảm ơn bạn nhiều.
ReplyDeletemail của mình là anhminhh278@gmail.com ^^
DeleteTruyện ngày càng hay.
ReplyDelete..mình theo dõi từ đầu đến giờ nhưng đây là lần đầu cmt.Cho mình xin pass chương với nhé???
ReplyDeleteBạn ơi, như vầy thì mình biết là ai mà gửi???
DeleteEmail của mình là vienmit9@gmail.com
ReplyDeleteCảm ơn trước nhé❤
Cảm ơn bạn đã edit bộ truyện này nha, huenguyen.020786@ gmail.com
ReplyDeleteEm cảm ơn chị editor ạ :3 truyện lôi cuốn lắm ạ em đọc ngày đọc đêm không dứt được luôn ý ạ . Chị cho e xin pass với ạ .
ReplyDeleteEm là Tròn vo ạ ^^
đã gửi...
Delete😍
ReplyDeleteCho mình xin pass vs nàng ơi.
ReplyDeleteMail của mình raiinyvick07@gmail.com
Cảm ơn nàng.
Chào nàng, mình là Vick.
DeleteCảm ơn bạn, truyện hay lắm, cho mình xin password để đọc tiếp nha, mail mình là: okita.ai1@gmail.com, thankssss!!!!!!
ReplyDeleteCảm ơn bạn, truyện hay lắm, cho mình xin password để đọc tiếp nha, mail mình là: okita.ai1@gmail.com, thankssss!!!!!!
ReplyDeleteđã gửi...
DeleteChú ý.... Chú ý.... Các bạn muốn pass thì comments rồi gửi email cho mình, xin đừng viết email của các bạn lên đây... mình sẽ không gửi đâu (vì không muốn gửi lộn người), mình chỉ trả lời email các bạn gửi đến thôi....
ReplyDeleteCảm ơn chị đã edit. Chị cho em xin pass với.
ReplyDeleteEm là Trang.
👍👍👍
Deleteđã gửi...
DeleteChú ý.... Chú ý.... Các bạn muốn pass thì vào gợi ý pass nhé.... (mình mới tạo đó...) đừng gửi email cho mình nữa... 😊 cả ngày hôm nay mình chỉ lo gửi pass cho các bạn mà không có thời gian edit gì cả.... 😊
ReplyDeleteMình yêu bộ truyện này quá rồi cho pass nhé cảm ơn bạn đã edit bộ truyện cực hay này
ReplyDeletevào gợi ý pass nhé...
Deletetui quên tên nhân vật trong pass rồi :(((((
ReplyDeleteTruyện càng ngày càng hấp dẫn :))) Hóng quá ạ
ReplyDeletecảm ơn chị đã edit <3
Hóng truyện quá nàng ơi.
ReplyDeleteChào chị , cho e xin pass ạ , truyện chị edit rất hay , e cám ơn, en tên Lạc ạ
ReplyDeletevào gợi ý pass nhé...
DeleteMình không vào được ad ạ
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDeleteAd ơi chuyển sang để pass như wordpress cho tiện được không trả lời câu hỏi hay quiz vui hơn á.
ReplyDeletekhông được bạn ơi... Blogger không giống wordpress nên không làm được
DeleteXin pass với ad
ReplyDeleteLa lão thái thái với nguỵ lão phu nhân đều hơn 9c. :((
Deletebà bà trong truyện cổ đại là mẹ chồng đó bạn... (tên chứ không phải vai vế để gọi)
DeleteNgóng từng chương luông
ReplyDeleteCho mìn xin pass ms
ReplyDeletevào gợi ý pass bạn nhé...
DeleteNhập gợi ý pass n k load đc chương bạn ơi
ReplyDeleteMình không biết vì sao, nhưng mình và rất nhiều bạn nhập chữ đó vẫn vào được... xin lỗi mình phải xóa comment kia của bạn vì không thể đăng chữ đó lên trang...
DeleteBạn mail cho mình chương tiếp đc k ạ? Mình nhập như cmt trc mà k load đc chương
DeleteNàng ui, sao nhập pass rồi mà vẫn k load được nhờ
ReplyDeleteNàng nhập đúng pass không vậy? Nếu đúng thì sẽ vào được... pass mấy chương sau này khác với mấy chương trước nhé... Bạn vào 'gợi ý pass' sẽ thấy
DeleteNang oi mình vào gợi ý mà vào để ấn nó không hiện ra phần nhập pass
ReplyDeletebạn vào 'gợi ý pass' để biết pass, rồi trở lại mục lục truyện bấm vào số chương mà bạn muốn đọc đó
DeleteMình cũng vậy, nhập đúng pass n k load đc chương. Đang đọc phải dừng lại, chán
Deletevậy là bạn nhập chưa đúng pass, nếu đúng sẽ vào được...
Deletemình đã gởi mail cho bạn rồi nhé!
ReplyDeletevào gợi ý pass bạn nhé... mình không trả lời email nữa, vì trả lời email sẽ không có thời gian edit truyện
DeleteHic mình không nhớ tên của La lão phu nhân nơi!
Deletebà bà trong truyện cổ đại là mẹ chồng đó bạn... không phải La lão phu nhân, La lão phu nhân là tổ mẩu.
DeleteBạn ơi mình không truy cập vào chương được nên không có chỗ gõ pass??? Cầu giúp đỡ!!!
ReplyDeletemình vẫn vào được như bình thường mà...
DeleteBạn ơi, bạn cho mình pass với nha, mình k biết mẹ chồng của nữ chính tên j luôn á. Miêu tả có 1 chút à, giờ tìm tên k biết đến bao giờ :(((((
ReplyDeletetrong truyện nhắc đến rất rất nhiều... nếu bạn có theo dõi truyện thì sẽ biết...
DeleteTruyện hay quá, bạn cho mình xin pass để đọc tiếp với huhu!!!
ReplyDeletebạn nhấn vào "Gợi ý Pass" đi, trong mục lục hoặc cuối chuong 180 đó...
DeleteChào bạn, mình đã gửi mail qua cho bạn ạ
ReplyDeletebạn nhấn vào "Gợi ý Pass" đi, trong mục lục hoặc cuối chuong 180 đó...
DeleteBạn ơi.sao tớ đánh pass vào mà ko hiện ra gì cả.lại quay lại trang đầu
ReplyDeletevì bạn nhập vào không đúng...
DeleteCho minh xin pass voi.
ReplyDeletecảm ơn bạn đã dịch bộ chuyện rất hay này....hì theo dõi đến chương 180 vẫn ko chê vào đâu được .monng bạn cho m xin pass.email mình là lienlinh20071988@gmail.com .thanks
ReplyDeletehoait7086@gmail.com
ReplyDeleteCho mình xin pass Voi
ReplyDeleteCho mik xin pass vs
ReplyDeleteS
ReplyDeleteB ơi mk đã gửi mail cho b r. B gửi pass cho mk xin vs nhé
ReplyDeleteTruyện cuốn thôi rồi. Thương nghi ninh. Tội cả lục gia học. Tội cả la thận viễn
ReplyDeleteChào bạn cho mình pass với khongphunhulai@gmail.com
ReplyDelete