Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 42


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 83

 

Tuy rằng cách xa, nhưng cũng biết bọn họ bên kia không thể nào vui sướng trò chuyện hài hòa.

 

Yến Kiêu duỗi cổ, hai mắt nhìn phía sau cây quế, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nói với tiểu Lục tiểu Bát:

-“Các ngươi không được mách lẻo với đại nhân!

 

Vừa dứt lời, liền thấy tiểu Lục buông tay, một con bồ câu cường tráng to mọng phủi cánh bay đi ra ngoài.

 

Hắn chớp đôi mắt, kỹ thuật diễn đông cứng mà xấu hổ,

-“Ai nha, không kịp rồi.

 

Yến Kiêu:

-“……Ta mà tin ngươi?

 

Ta đây mang theo là thị vệ hay là nội gian?

 

Nhưng nói lại, tiểu tử này một thân quần áo ngắn, một con bồ câu lớn như vậy đến tột cùng giấu ở chỗ nào? Cũng không nhìn thấy cái lồng sắt nào.

 

Thấy tròng mắt Yến Kiêu xoay chuyển, tâm tư đều viết chói lọi ở trên mặt, tiểu Bát ở phía sau cười,

-“Không cần tìm đâu, chúng ta tìm nhiều năm như vậy cũng chưa tìm được. Tổ tiên nhà hắn làm ảo thuật, môn đạo nhiều lắm!

 

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh đồng thời lên tiếng,

-“Có thể biến ra người sống cho chúng ta không.

 

Tiểu Lục vò đầu, vẻ mặt vô tội cười,

-“Cái này không phải đại nhân phân phó sao? Thuộc hạ cũng là nghe lệnh hành sự. Nếu không thuộc hạ lại phóng một con, kêu đại nhân đêm người sống tới.

 

Ừ, còn có thể biến như vậy.

 

Yến Kiêu ha hả vài tiếng, lại gật đầu, hạ miệng, ý vị thâm trường nói:

-“Con bồ câu vừa nãy, rất béo nha.

 

Tiểu Bát ôm bụng cười, tiểu Lục rốt cuộc đại kinh thất sắc, cười gượng nói:

-“Nếu ngài muốn, ta đây đi chợ mua cho ngài!

 

Hắn lớn như vậy, dễ dàng nghe lời dụ dỗ vậy sao?

 

Cũng không biết trải qua bao lâu, Ngọc Dung mang khuôn mặt trắng bệch mà quay lại. Cả người nàng đổ mồ hôi lạnh, mặt không còn chút máu, giống như quỷ nước vậy.

 

Yến Kiêu trong lòng thở dài,

-“Nhìn ngươi sắc mặt không được tốt, có muốn tìm đại phu nhìn một cái không?

 

Ngọc Dung gian nan kéo kéo khóe miệng, nghẹn nửa ngày, thanh âm khàn khàn, nói:

-“Thật sự là xin lỗi, ta đây gọi người mang đồ ăn lên.

 

Bạch Ninh không thể tưởng tượng, mở to hai mắt,

-“Đã như vậy rồi, còn ăn cơm cái gì? Ngươi cũng không cần bận việc này, chúng ta bây giờ đi rồi.

 

Cũng không hơn kém gì bữa cơm, cả người không được tự nhiên ở lại ăn cơm, còn không bằng tất cả mọi người vui sướng khoái hoạt ở rừng núi hoang vắng làm nồi lẩu đâu! Nói trở về…… Kiêu Kiêu mang nước cốt lẩu không?

 

Ngọc Dung vội vàng mở miệng giữ lại,

-“Các nàng đã đi rồi, kế tiếp sẽ không có người quấy rầy, nếu hai vị không thích nơi này, vậy tùy tiện chọn chỗ khác đi, sau đó ta sẽ gọi người đem đồ ăn đưa qua.

 

Nàng cũng biết chuyện tới hiện giờ, hai vị này chỉ sợ không có hứng thú tiếp tục ngồi cùng bàn với mình mà ăn, nhưng hôm nay sắc trời đã tối, nếu để các nàng rời đi như vậy, không phải sợ chuyện này bị truyền ra ngoài, mà sợ vạn nhất trên đường có xảy ra chuyện xấu, toàn gia nàng trên dưới đều thoát không được can hệ.

 

Yến Kiêu nhìn sắc trời, lại nhớ lại tình hình trên đường khi đến, nói với Bạch Ninh:

-“Nhất thời cũng không vội, không bằng chúng ta ở chỗ này nghỉ tạm một đêm, sáng mai đi cũng không muộn.

 

Bạch Ninh nhíu mày, rốt cuộc cũng thuận theo ý nàng.

 

Ngọc Dung rõ ràng thở nhẹ nhàng ra, ánh mắt cảm kích hướng Yến Kiêu.

 

Yến Kiêu than một tiếng, tiến lên một bước, nhìn đôi mắt sưng đỏ trên gò má nàng nói:

-“Nhân sinh trên đời, không phải chuyện nào ta cũng có thể giải quyết được, nhưng ngươi có việc gì thì cứ nói ra thử đi.

 

Nàng chung quy là người ngoài, cho dù đoán được trong đó có cổ quái, nhưng nếu đối phương khăng khăng không nói, nàng cái gì cũng không làm được.

 

Trong ánh mắt Ngọc Dung đột nhiên trào ra nước mắt, nức nở nói:

-“Ta là thật tình muốn cùng các ngươi giao hảo, chỉ là, chỉ là ta quá nóng vội, thực xin lỗi.

 

Bạch Ninh thấy nàng khóc, bực bội không thôi, dứt khoát kéo Yến Kiêu qua, nhíu mày nói:

-“Người sống một đời, ai có thể làm mọi chuyện trôi chảy? Khóc hữu dụng sao? Hoặc là tình nguyện giống bây giờ, giả câm vờ điếc, chỉ lo cho cuộc sống chính mình là được; hoặc là phản kháng, chẳng sợ cá chết lưới rách, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Sợ nhất chính là lo trước lo sau, dám nghĩ lại không dám làm, không làm lại không cam lòng, bùn nhão không thể trát lên tường, mèo chết không thể trèo lên cây, có là Thiên Vương lão tử cũng cứu không được!

 

Lời nói này của nàng vô cùng tàn nhẫn, nhưng lại khiến người ta thông thấu.

 

Yến Kiêu cười ôm nàng một chút,

-“Cô nương tốt.

 

Bạch Ninh không thèm để ý, hừ hừ hai tiếng, nhìn như không có việc gì, nhưng đôi tai lại hơi hơi phiếm hồng.

 

Oa, bộ ngực Kiêu Kiêu thật mềm……

 

Ngọc Dung như đang suy tư gì đó, còn lại Yến Kiêu cùng Bạch Ninh hai người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên đồng thời cười rộ lên.

 

-“Thôi, đem đồ ăn bày tại nơi này đi,” Yến Kiêu cười nói, “Trời xa đất lạ, cũng lười tìm kiếm khắp nơi.

 

Chỗ đình hóng gió này chiếm cứ địa lợi, tứ phía tất cả là cây quế, phía trước lại có dãy núi phập phồng chạy dài, tĩnh tâm nghe còn có tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng chim hót trong trẻo, cảnh đẹp tiếng hay.

 

Bạch Ninh cũng cười đáp ứng, ăn được một lát, nhịn không được chỉ vào đĩa thức ăn tạo hình thức mẫu đơn, oán giận nói:

-“Thật là đẹp chứ không xài được, giữa cái mâm có một đóa hoa lớn, mấy khối thức ăn điểm thành cánh hoa, gọi chim sao?

 

Nói xong, lại nhặt lung tung vài món thức ăn khác, không quá vừa lòng.

 

Nếu luận tinh xảo, thiên hạ không gì hơn kinh thành, bên ngoài thật sự khó so; nhưng nếu luận khẩu vị mới lạ mê người, lại không gì hơn tay nghề Yến đầu bếp.

 

Bàn đồ ăn trước mắt này quả nhiên cao không thành thấp không phải, uổng công mánh lới lịch sự tao nhã, nhưng lại khó có thể khiến cho Yến Kiêu cùng Bạch Ninh hứng thú.

 

Chờ Bạch Ninh nói xong, Yến Kiêu từ bên hông móc từ trong túi tiền hai bình sứ nhỏ, yên lặng đẩy qua,

-“Lọ màu hồng là hỗn hợp ớt bột, màu xám là gia vị để ướp thịt nướng, bên trong bỏ thêm muối, hạt mè.

 

Bạch Ninh đại hỉ, liên thanh gọi người đi nhóm lửa nướng thịt, đoàn người vô cùng nhanh chóng kiếm bếp nướng, ngược lại đem một bàn đồ ăn được đầu bếp tỉ mỉ nấu nướng bỏ qua mặc kệ.

 

Sau khi rượu đủ cơm no, hai người mới có một chút hứng thú ngắm hoa.

 

Vừa lúc trăng sáng sao thưa, sáng tỏ sáng ngời, hai cô nương tay cầm hoa quế nhìn vào trong rừng, nói chuyện cười lớn.

 

Nói hoa quế này, làm hoa quế ngó sen khẳng định tư vị không tồi; lại nói hoa quế kia, dùng để làm bánh đường hoa quế vô cùng thích hợp……

 

Hai người náo loạn đến nửa đêm, lúc này mới trở về ngủ, thế nhưng Yến Kiêu lăn qua lộn lại như bánh rán nhưng vẫn không ngủ được, đành phải lại chống hai con mắt bò dậy, kết quả mới đẩy cửa sổ liền sợ tới kêu lên một tiếng.

 

Bạch Ninh đầu rối tinh rối mù ngồi xổm ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng ngời,

-“Ngươi có phải cũng ngủ không được phải không?

 

Yến Kiêu trước gọi hồn lại cho mình, tức giận đập nàng một cái, cũng khoác xiêm y, ôm thảm mỏng đi ra ngoài.

 

Hai người chân tay vụng về trải thảm ở hành lang, ngồi kề nhau, một bên ngửa đầu nhìn ánh trăng, một bên câu được câu không nói chuyện.

 

-“Làm khó ngươi không thích lại phải theo ta tới đây, hôm nay còn phải nghe những lời khó nghe như vậy.” Yến Kiêu cười nói.

 

Bạch Ninh nâng cằm hừ hừ vài tiếng,

-“Nếu so ra, ta xác thật không thích Ngọc Dung, nhưng hôm nay vừa thấy, mấy nha đầu kia so với nàng càng chán ghét hơn gấp mười lần gấp trăm lần!

 

Yến Kiêu gãi gãi cằm nàng như gãi con mèo, không đợi nàng thẹn quá thành giận, liền giành nói:

-“Ngươi nói xem, hôm nay mấy nha đầu kia rốt cuộc giấu diếm chuyện gì?

 

Bạch Ninh quả nhiên bị nàng dời đi sức chú ý, lập tức cười nhạo nói:

-“Chuyện này có gì khó đoán. Gia đình giàu có từ mấy đời cũng thôi, phàm là tự lập được, hoặc là có người ở triều đình, hoặc là thừa hưởng từ tổ tiên, lại hoặc là giống như Bàng đại nhân ra ngoài chém giết kiến công lập nghiệp, tóm lại căn cơ củng cố, mưu kế ngược lại thiếu chút.

 

-“Sợ chỉ loại nửa vời này, đi lên bằng con đường không đứng đắn, làm ra những việc không muốn người ta biết. Ngươi đừng nhìn bề ngoài bọn họ, sau lưng không biết dơ bẩn đến mức nào đâu.

 

Yến Kiêu khoa trương oa một tiếng, ra sức vỗ tay, không chút bủn xỉn lời ca ngợi nào.

 

Bạch Ninh dở khóc dở cười,

-“Ồn ào cái gì đây, mọi người đều biết chuyện này, ngươi hỏi người khác cũng giống nhau.

 

Yến Kiêu ngoan ngoãn bất động, lúc này mới nói lên suy đoán của mình:

 

-“Đầu tiên, các nàng giữ chung một bí mật, có khả năng là đã ước định với nhau, nhưng hiện tại Ngọc Dung không chịu nổi áp lực, muốn đem bí mật phơi ra ánh sáng. Nhưng thế này tất sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của gia tộc các nàng, rất có khả năng Ngọc Dung năm lần bảy lượt thương nghị không có kết quả, kéo dài tới hiện tại, chỉ có thể lựa chọn tử chiến đến cùng, vì thế đám người Ngọc Mẫn mới phản ứng mãnh liệt.

 

-“Tiếp theo, các nàng rất sợ ta,

Yến Kiêu quay đầu nhìn về phía Bạch Ninh,

-“Loại sợ hãi này vượt xa qua sự thành kiến cùng kiêng kị của người bình thường đối ngỗ tác, càng có một loại theo bản năng cảm nhận uy hiếp, ta thấy nhất định là cảm xúc của kẻ phạm tội sợ bị người ta phát hiện ra tội ác của mình.

 

Bạch Ninh trợn tròn đôi mắt,

-“Chẳng lẽ là các nàng kết phường mưu hại người?!

 

Ôi trời, nếu nói như vậy thì thật đáng sợ.

 

-“Ngươi đừng kích động,

Yến Kiêu lắc đầu,

-“Ngay từ đầu ta cũng là suy đoán như vậy, nhưng lại lập tức lật đổ ý tưởng này. Bởi vì nếu thật là như vậy, Ngọc Dung lúc ban đầu không cần thiết tích cực tìm hiểu quá trình, cách thức nghiệm thi. Nếu tới bước này rồi, còn không bằng nàng chủ động xin ta chủ trì công đạo, cần gì như thế? Hơn nữa nếu muốn tự thú, nàng hẳn là nên nói với Bàng Mục?

 

Bạch Ninh chống cằm suy nghĩ nửa ngày, gật gật đầu,

-“Ngươi nói cũng đúng. Chính là, các nàng biết có người giết người, hơn nữa người bị hại cùng các nàng có quan hệ thân mật, muốn giải oan thay người chết, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân vẫn luôn không thể thực hiện?

 

Yến Kiêu ừ một tiếng,

-“Khả năng này là lớn nhất.

 

Bạch Ninh sờ loạn trên tóc,

-“Ai nha, bởi vậy nói, việc này tất liên lụy rộng đến nhiều người, không dễ dàng.

 

Yến Kiêu không nói chuyện.

 

Lại nghe thấy Bạch Ninh cười, hướng nàng chớp chớp mắt,

-“Nếu đã nói tới đây, ngươi vẫn là thử tra xem, có phải hay không?

 

Yến Kiêu có điểm ngượng ngùng,

-“Được.

 

-“Tra đi!

Bạch Ninh chợt đứng lên, dùng sức vỗ ngực nói,

-“Ta sẽ bảo vệ ngươi!

 

Dừng một chút lại bổ sung:

-“À, không phải còn có lão Bàng sao!

 

Một câu nói khiến Yến Kiêu cũng đi theo nhảy nhót lên.

 

Nghĩ đến đây, Yến Kiêu cũng nhảy dựng lên, vừa xoay quanh, vừa tốc độ ngữ khí bay nhanh nói:

-“Ngọc Mẫn ba người khi rời đi biểu tình thật không tốt, khẳng định là về nhà cáo trạng, đám lão yêu tinh kia khẳng định lúc này chắc chắn đang suy nghĩ đối sách! Ngọc Dung xuất chiêu này thật là hạ hạ sách, rút dây động rừng, nói không chừng chứng cứ đều bị tiêu hủy hết rồi! Ai nha, tức chết ta!

 

-“Không được không được, đêm dài lắm mộng!

Nàng vội lui vài bước, ngửa đầu nhìn lên mái nhà hô,

-“Lục nhi, tiểu Lục nhi!

 

Phía trên quả nhiên thò ra một cái đầu,

-“Chuyện gì?

 

-“Bồ câu, bồ câu của ngươi trở lại chưa?

Yến Kiêu nhỏ giọng nói,

-“Nhanh phóng thêm một lần nữa! Phiền toái Liêu tiên sinh bên kia hỗ trợ ta tra hoàn cảnh cùng quá khứ của mấy nhà này ngay trong đêm nay, còn có, mấy năm nay trong nhà bọn họ có người chết không rõ nguyên nhân hay nguyên nhân chết người khả nghi hay không!

 

Tiểu Lục thu đầu, sột sột soạt soạt vội một trận, đột nhiên lại nhô đầu ra, buồn bã nói:

-“Lúc này không hầm ăn?

 

Yến Kiêu khó thở, múa may nắm tay nói:

-“Ngươi lại dông dài, ta dùng nồi hầm ngươi bây giờ!

 

Tiểu Lục cả người cứng đờ, không nói hai lời động tác nhanh chóng, chớp mắt đã thả bồ câu đi ra ngoài. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 84

 

Ước chừng qua một canh giờ, thật vất vả mơ mơ màng màng ngủ, Yến Kiêu lại nghe thấy có người gõ cửa sổ,

-“Yến cô nương!

 

Là tiếng của tiểu Lục, Yến Kiêu nửa ngủ nửa tỉnh sờ soạn đi qua, mới vừa mở cửa sổ, cả người yên lặng.

 

Ánh trăng sáng tỏ như nước, chiếu vào xuống dưới mặt tiểu Lục, trên mặt một mảnh trắng bệch, hợp lại cùng đầu tóc, góc áo hơi hơi đong đưa, cái gì cũng không giống người sống.

 

Trong nháy mắt ý thức Yến Kiêu trống rỗng, có khả năng qua một cái nháy mắt, cũng có khả năng là qua hồi lâu, nàng mới cảm giác được ngũ giác của mình giống như thuỷ triều xuống, nước biển một lần nữa từ bốn phương tám hướng chậm rãi vọt tới, lại một lần đoạt lại sự khống chế thân thể.

 

Nàng nháy mắt thanh tỉnh.

 

Yến Kiêu hữu khí vô lực thở dài, sờ sờ trái tim nhảy đến mất khống chế, vô cùng nghiêm túc hỏi hắn:

-“Đại nhân nhà ngươi có từng nghĩ tới việc đánh chết ngươi hay chưa?

 

Người tập võ đều đi không bình thường như vậy sao?

 

Lần trước Bạch Ninh, một cô nương cũng hơn nửa đêm có cửa không đi, im ắng ghé vào ngoài cửa sổ phòng mình, an an tĩnh tĩnh hù chết người. Hiện tại tiểu Lục càng nhanh nhẹn hơn, dứt khoát như con dơi đảo ngược, này mẹ nó còn không phải là quỷ sống thắt cổ hiện thế sao? May mắn là mình thân kinh bách chiến lá gan lớn, bằng không lập tức biểu diễn chết tại chỗ cho các ngươi xem!

 

Tiểu Lục gãi gãi đầu, mơ hồ còn mang kiêu ngạo,

-“Hẳn là không có? Đại nhân còn thường xuyên khen ta có khả năng đấy!

 

Mệt hắn bảo trì tư thế này, dưới tình huống như vậy, còn có thể tự nhiên như vậy.

 

Yến Kiêu cũng không có tâm tình cùng hắn tiếp tục thảo luận vấn đề này, nghĩ thầm may ngươi có khả năng, bằng không chỉ sợ hiện tại cỏ trên mộ phần ngươi đã cao 3 mét.

 

Thấy nàng không nói chuyện nữa, tiểu Lục mới lấy tờ giấy từ trên đùi con bồ câu đưa tới,

-“Bên kia có hồi âm.

 

Yến Kiêu tinh thần rung lên, vội giơ tay dùng sức vỗ vỗ mặt mình, tiếng bạch bạch vô cùng thanh thúy vang lên, ở trong đêm đen truyền đi thật xa, tiểu Lục cũng cảm thấy quai hàm theo đau.

 

Người đối với người khác tàn nhẫn không khó, nhưng nếu đối với chính mình xuống tay cũng tàn nhẫn như vậy, chứng minh người này hàng thật giá thật tuyệt đối là người tàn nhẫn. Không lừa già dối trẻ.

 

Vì để có thể buộc vào trên đùi bồ câu, tờ giấy vô cùng nhỏ, nhưng Yến Kiêu vẫn thành công phân biệt được bút tích của hai người từ trên hai hàng chữ.

 

Một là Liêu Vô Hà: “Ngươi cũng thật biết tìm việc cho ta làm.”

 

Yến Kiêu quả thực đều có thể tưởng tượng ra đối phương khi nhận được bồ câu đưa thư, trong lúc ngủ mơ bị người ta kéo dậy, mặt bất đắc dĩ rồi lại mang biểu tình dung túng.

 

Một hàng chữ khác là Bàng Mục, lời ít mà ý nhiều, quả thực vô cùng an ủi tức phụ tương lai: “Buông tay, vạn sự có ta.”

 

Yến Kiêu trong lòng ngọt ngào, cười mị mắt.

 

Tiểu Lục đột nhiên run lập cập, liên tiếp sờ cánh tay, cảm thấy mặt trên nổi lên một tầng da gà.

 

Chắc chắn là đại nhân nhà mình lại đang nói mấy lời cợt nhả không biết xấu hổ, nhìn cái điệu cười này, hắn cảm thấy ê răng!

 

-“Biểu tình của ngươi hiện tại thật không tốt.

 

Yến Kiêu thật cẩn thận thu tờ giấy, đặt ở vị trí ngực vỗ vỗ, híp mắt cảnh cáo nói.

 

-“Ta không có!” Tiểu Lục nghiêm túc nói.

 

Yến Kiêu vừa muốn bãi sự thật giảng đạo lý, tiểu Lục vừa đổi chiều đứng thẳng, bên cạnh lại xuất hiện thêm một con dơi khác, bóng dáng tiểu Bát vừa không thấy đâu, lại giống hệt tiểu Lục xuất hiện một cách quỷ mị,

-“Yến cô nương, vị Ngọc Dung tiểu thư bị người mang đi.

 

Yến Kiêu:

....

 

Cho nên các ngươi một người hai người, thật sự không dùng phương thức xuất hiện bình thường của nhân loại sao?

 

Thấy hai người bọn họ còn muốn tập bộ dáng này thành thói quen, Yến Kiêu cũng lười đến nói vấn đề này, chỉ là muốn hỏi kỹ.

 

-“Ngọc Dung cô nương sau khi cùng ngài và Bạch cô nương tách ra, liền trở về phòng, từ lúc đấy lại không ra ngoài, đèn trong phòng cũng vẫn luôn sáng, giống như ở trong thư phòng làm chuyện gì đó. Vừa mới rồi, bên ngoài thôn trang có hai chiếc xe ngựa, có hai ma ma cường tráng xuống từ xe ngựa, lập tức đi đến hướng viện Ngọc Dung cô nương. Hai bên hình như nổi lên tranh chấp, sau đó Ngọc Dung cô nương đã bị hai ma ma mạnh mẽ áp lên xe ngựa đi rồi.

 

Dừng một chút, lại bổ sung nói:

-“Ta đã nhìn rõ ràng, hai chân nàng đều cách mặt đất, khẳng định là bị mạnh mẽ mang đi.

 

Yến Kiêu không biết nên khóc hay cười vẫy vẫy tay,

-“Loại chi tiết này không cần phải nói.

 

Cùng lúc đó, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ hỏng rồi, khẳng định là rút dây động rừng.

 

Ngọc Dung cái gì cũng chưa nói ra đã bị người ta mang đi, mắt thấy chính là nhân chứng vật chứng không còn! Nhưng phải làm thế nào cho phải?

 

Hoặc là nàng ta một chút tin tức cũng không nói, thà làm kẻ ngốc chẳng hay biết gì, mừng rỡ tự tại; hoặc là một hơi nói xong, như liệt hỏa cháy lan ra đồng cỏ nhanh chóng giải quyết án kiện, giải tỏa canh cánh trong lòng.

 

Như bây giờ nói ba phần, giấu bảy phần, thực sự khiến người không vội không được.

 

Trước mắt có thể trông cậy vào, sợ rằng chỉ có Liêu tiên sinh bên kia, xem có thể tra ra cái gì hay không?

 

-“Ai bị mang đi?

 

Đồng dạng Yến Kiêu, Bạch Ninh ngủ không yên ổn rốt cuộc bị đánh thức, đầu tóc rối tung từ cửa sổ phòng kế bên thò đầu ra, còn buồn ngủ hỏi.

 

Không thể không nói, sự quỷ mị còn đánh bại tiểu Lục tiểu Bát, nếu ba kẻ như vậy cùng ghé đầu vào nhau, vậy thì đêm khuya sẽ phi thường kích thích……

 

Yến Kiêu thống khổ che lại mặt, làm cho tiểu Lục tiểu Bát hoảng sợ, kết quả hai người thuận thế lẻn lên trên xà nhà, dù sao thà rằng bày ra tư thái đầu trộm đuôi cướp, cũng kiên quyết không làm người bình thường.

 

Yến Kiêu mặt đầy tuyệt vọng quyết định từ bỏ, lời ít ý nhiều đem tình huống vừa nãy kể lại, Bạch Ninh cũng nháy mắt không còn buồn ngủ , lập tức vỗ cửa sổ nhảy dựng lên,

-“Cái này sao được? Hắn đem người đi, chúng ta đi đâu hỏi? Bằng không ta phái người đi cướp lại, tiện thể trói bọn chúng lại, coi như là thuận nước đẩy thuyền?

 

Yến Kiêu khiếp sợ với suy nghĩ của nàng, đồng thời muốn nói câu "thuận nước đẩy thuyền" này không nên dùng như vậy.

 

Nàng nhìn lên trên xà nhà, thấy mặt tiểu Lục, tiểu Bát vẻ mặt nóng lòng muốn thử, càng cảm thấy những người này có phải bị nhiễm đen rồi hay không? Bằng không như thế nào lại thuần thục như vậy, tập mãi thành thói quen?

 

Nàng sợ mấy người này không kìm nén được, thật sự đi bắt cóc tống tiền, đem chuyện này ầm ĩ đến không có cách nào giải quyết xong việc, vội vàng khuyên can nói:

-“Này, không được làm vậy! Chúng ta ban ngày vừa mới gặp nàng, sau đó nửa đêm bọn họ dẫn người đi, như vậy, nếu chúng ta nửa đêm lại đem người giấu đi, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chuyện này bất thường. Không được không được, tuyệt đối không được!

 

Hơn nữa chuyện này bọn họ không biết rõ nội tình, tùy tiện hành sự, nguy hiểm quá lớn. Nếu là thực sự có án mạng thì tốt, nhưng vạn nhất là các nàng suy đoán sai, ầm ĩ như vậy, ngày sau nên làm như thế nào? Ngọc Dung, rốt cuộc cũng là thiên kim tri châu!

 

-“Cho dù hoài nghi chúng ta thì có sao, không có chứng cứ không phải xong rồi sao?” Bạch Ninh đúng lý hợp tình nói.

 

Yến Kiêu trầm mặc một lát, đối diện nàng làm động tác kéo khóa miệng.

 

Muội muội, ngươi nên câm miệng đi!

 

Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, nàng như ma xui quỷ khiến cảm nhận được sự bất lực của Liêu Vô Hà khi đối diện Bàng Mục, chua xót cùng mệt mỏi.

 

Như con ngựa hoang sẵn sàng thoát cương!

 

Làm khó thần tượng ngần ấy năm bị tra tấn, đầu tóc đen nhánh lại vẫn nồng đậm nhu thuận như vậy, thật là thiên phú dị bẩm……

 

-“Người nọ là đi đâu vậy?

 

Thu phục Bạch Ninh xong, Yến Kiêu quay đầu hỏi tiểu Bát, thanh âm có chút khàn khàn.

 

-“Ta trước đó báo tin về nha môn, bên kia phái người đi theo.” Tiểu Bát đáp.

 

Yến Kiêu nhẹ nhàng thở ra, vừa lòng gật gật đầu, thầm nghĩ còn không phải là máy thăm dò di động sao?

 

Nhưng nàng đột nhiên ý thức được một vấn đề khác,

-“Không phải chỉ có hai người các ngươi sao? Lại có người từ đâu ra?

 

Cho rằng mình chỉ mang theo hai bảo tiêu, sau lại có thêm điện thoại di động, hiện giờ xem ra? Quả thực là có vô hạn thứ mà nàng chưa được mở rộng tầm mắt!

 

Tiểu Lục tiểu Bát liếc nhau, vô cùng ăn ý lựa chọn cười hắc hắc giả ngu.

 

Yến Kiêu hừ hừ vài tiếng, tay chân nhanh chóng hoạt động, thầm nghĩ lúc trở về, cần phải hung hăng véo tai hắn vài vòng, bắt Bàng Mục không được nghĩ đến chuyện theo dõi nàng nữa!

 

Trong vòng một ngày ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Yến Kiêu cùng mọi người không chỉ cơm ăn không ngon, hiện giờ ngủ cũng không ngủ được.

 

Sau khi thương nghị xong mọi chuyện, chân trời phía đông mơ hồ nổi lên ánh sáng. Hai người miễn cưỡng chợp mắt một lát, thời điểm tỉnh dậy mặt trời cũng đã lên cao, mặt đều lộ rõ vẻ mệt mỏi.

 

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, một tiểu nha đầu lạ mặt dẫn người đem đồ ăn mang lên bày ra một cái mâm lớn.

 

Yến Kiêu coi như không có việc gì hỏi:

-“Cô nương nhà các ngươi dậy chưa? Chúng ta chuẩn bị đi rồi, ta muốn nói câu từ biệt với nàng?

 

Tiểu nha đầu kia thanh thúy đáp:

-“Thật không phải, đêm hôm qua phu nhân đột phát bệnh tim, đau đớn khó nhịn, cho nên đã có xe ngựa suốt đêm đem cô nương trở về. Bất quá cô nương trước khi đi đã dặn, bảo bọn nô tỳ hầu hạ hai vị cô nương thật tốt, lần này tới không tận hứng, ngày sau nếu có cơ hội, tất nhiên bồi thường gấp bội.

 

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh liếc nhau, thấy được trong mắt nhau là bất đắc dĩ.

 

Những người này lấy cớ cũng bần cùng như thế sao? Lúc cần thì lấy cớ thân thể không khoẻ tới cho có lệ, sao biết không phải nguyền rủa? Hy vọng ngày sau lúc thân thể các ngươi thật sự không khoẻ thì đừng khóc……

 

Yến Kiêu trong lòng khẽ nhúc nhích, mặt không đổi sắc hỏi:

-“Hôm qua ta không nhìn thấy ngươi, ngươi là nha đầu ở đâu? Làm khó ngươi lanh lợi, nói rõ ràng như vậy.

 

Tiểu nha đầu cười nói:

-“Nô tỳ là người ở phòng bếp lớn, hai vị cô nương thân phận cao quý, tự nhiên chưa thấy qua nô tỳ.

 

Yến Kiêu gật đầu, không nói nữa, nhưng trong lòng lại đã khẳng định.

 

Gia đình giàu có quy củ nghiêm ngặt, chuyện của chủ tử càng không thể tùy tiện nghị luận. Nếu quả nhiên là Tống phu nhân nửa đêm đột phát bệnh tim, gấp đến mức phải đưa Ngọc Dung về nhà, thử hỏi một tiểu nha đầu ở phòng bếp lớn sao có thể biết kỹ càng tỉ mỉ như thế?

 

Mặc dù Ngọc Dung thực sự có dặn dò, bên người còn rất nhiều nha hoàn khác, nhà này cũng không đến mức trong một đêm nghèo túng đến mức phải kêu nha đầu phòng bếp đi truyền lời?

 

-“Lần trước gặp mặt, nhìn Tống phu nhân thân thể vẫn rất khỏe mạnh, không nghĩ đến lại có bệnh như vậy.

Bạch Ninh thổn thức nói,

-“Chúng ta cùng tiểu thư nhà ngươi hiện giờ cũng coi như bằng hữu, nếu biết phu nhân bị bệnh, gần ngay trước mắt, sao có thể không tự mình tới cửa thăm hỏi?

 

Tiểu nha đầu kia sửng sốt,

-“Này, chuyện này nô tỳ thật sự không làm chủ được.

 

Khi nói chuyện, quản gia bên ngoài tự mình lại đây, nghe xong tính toán của Bạch Ninh, tươi cười bất biến nói:

-“Làm phiền hai vị cô nương nhớ mong, kỳ thật bệnh tim của phu nhân là bệnh cũ, người ngoài không hiểu được thôi. Thật sự trong nhà của chúng ta đại cô nương hiếu thuận nhất, vừa nghe nói vậy liền gấp đến độ khó lường, suốt đêm trở về, cũng không quên chào hỏi hai vị cô nương. Nếu nói đi thăm, lại cũng không cần, qua mấy ngày tự nhiên tốt, bằng không truyền ra ngoài, mọi người lại nói phu nhân nhà của chúng ta khinh cuồng, phải để hai vị cô nương đến nhà hỏi thăm.

 

Yến Kiêu kêu một tiếng, lại chỉ vào bàn thức ăn phong phú nói:

-“Làm khó nàng đi gấp như vậy, còn an bài chu đáo cho chúng ta, thật khiến chúng ta băn khoăn.

 

Quản gia mặt cười làm lành, hơi hơi cúi cúi người,

-“Cô nương nhà của chúng ta cũng nói, người thỉnh hai vị cô nương tới, lại không thể tận hứng, trong lòng băn khoăn. Nếu đến cơm cũng ăn không thoải mái, thật sự không còn mặt mũi tái kiến.

 

Lời này nghe không chê vào đâu được, đáng tiếc Yến Kiêu cùng Bạch Ninh vừa nghe liền biết hắn nói dối.

 

Cái khác không nói, ít nhất bữa cơm này tuyệt đối không phải do Ngọc Dung an bài.

 

Ngọc Dung là cô nương tâm tư tỉ mỉ, lúc trước đưa thiệp đã hỏi qua loại đồ ăn các nàng không thích, Bạch Ninh rõ ràng đã nói qua không thích mùi gừng cay, nhưng buổi sáng hôm nay, cháo thịt nạc lại có gừng băm!

 

Nói cách khác, lúc Ngọc Dung đi thập phần vội vàng, cái gì cũng không kịp lưu lại, cho nên chuyện này có người đứng ra lo liệu. Đồng thời cũng phản ánh ra một chuyện khác: Đầu bếp cũng bị xử lý.

 

Hơn nữa hôm nay nha đầu đưa cơm tới đây, cũng không phải nha đầu ngày hôm qua các nàng thấy.

 

Nói cách khác, rất có khả năng tất cả hạ nhân ngày hôm qua đều đã bị thay đổi.

 

Ngọc Dung mới lộ ra một chút manh mối, đã khiến bọn họ gióng trống khua chiêng như vậy, có thể thấy được là thực sự khẩn trương, không khỏi khiến Yến Kiêu càng thêm tò mò, trong đó giấu ẩn tình như thế nào?

 

Hiện tại nàng ước gì có thêm đôi cánh để bay trở về Tuấn Ninh phủ, hỏi xem Liêu Vô Hà đã tra được tư liệu gì rồi.

 

Nhìn thì nhiệt tình hiếu khách, nhưng thật ra là giám thị, quản gia vô cùng kiên trì bồi các nàng dùng cơm sáng, lại tự mình tiễn họ ra khỏi thôn trang.

 

Sau đó thời điểm bọn họ đi ra ngoài, mơ hồ thấy những người hầu đó bước đi vội vàng, còn có người đầy mặt nôn nóng cùng quản gia chào hỏi, hiển nhiên là có chuyện muốn bẩm báo, nhưng thấy Yến Kiêu và Bạch Ninh đi cùng lại chần chờ.

 

Bạch Ninh thoải mái hào phóng hỏi:

-“Xảy ra chuyện gì, sáng tinh mơ đã sốt ruột hoảng hốt, nếu có cái gì chúng ta có thể giúp, chỉ cần mở miệng.

 

Hôm qua đã được triển lãm tính cách sáng sủa, thẳng tính, nói chuyện không kiêng nể gì của nàng, hiện tại thấy nàng nói ra câu nói như vậy, không ai lên tiếng, càng nghe càng thấy kì lạ.

 

Quản gia trừng mắt nhìn người tới một cái, ý bảo hắn trước tiên chờ ở một bên, lại nói với các nàng, thở dài:

-“Theo lý thuyết việc xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, nhưng cô nương đã hỏi, tiểu nhân cũng không gạt. Trong phòng cô nương nhà chúng ta có tiểu nha đầu tay chân không sạch sẽ, trộm đồ vật, thừa dịp cô nương không có ở nhà, làm ra việc bất chính? Hạ nhân không quy củ, ầm ĩ ra chuyện gièm pha này, thật sự là làm bẩn lỗ tai hai vị cô nương.

 

Yến Kiêu không đợi Bạch Ninh mở miệng, vô cùng ăn ý nói tiếp:

-“Gióng trống khua chiêng như vậy, nàng ta khẳng định là trộm đồ vật vô cùng quý trọng?

 

Nhìn tư thế hận không thể đào ba thước đất này, nếu không trộm ngọc tỷ truyền quốc thực xin lỗi các ngươi!

 

Quản gia thuận thế gật đầu,

-“Còn không phải sao, bằng không cũng không đến mức khiến hai vị cô nương chướng mắt.

 

Đến tột cùng mất cái gì, hắn hoặc là không muốn nói, hoặc là không thể nói để bị chê.

 

Hai bên lại thất thần nói hai câu, Yến Kiêu cùng Bạch Ninh thấy không hỏi ra tin tức hữu dụng gì, cũng cưỡi ngựa rời đi.

 

Mới vừa ra thôn trang, Yến Kiêu nói với tiểu Bát,

-“Kêu người nhất định phải tìm được nha đầu kia!

 

Nàng đột nhiên liền có trực giác, nha đầu bị bôi nhọ trộm đồ vật rất có thể chính là manh mối để phá án kiện lần này.

 

Một đoàn người ngựa không ngừng đi đến hướng phủ thành.

 

Lúc đi nhàn nhã, trở về lại vội vàng, Yến Kiêu lấy thẻ bài bên eo ra, quyết định sử dụng đặc quyền, định vượt người vào thành.

 

Tết Trung Thu càng gần, người xếp hàng vào thành cũng càng nhiều, Yến Kiêu đang suy nghĩ nên đi đường nào cho nhanh, đột nhiên thấy một trận rối loạn phía trước, một giọng nữ sắc nhọn già nua đột ngột từ mặt đất vọng lên, nháy mắt cắt qua phía chân trời:

-“Ngươi lang băm này, hại kim tôn ta rồi! Muốn mạng người mà, thật sự là không sống nổi!

 

Trời hanh vật khô, vốn là khiến người phiền lòng, giọng nói này càng chói tai, dù cách xa như vậy, Yến Kiêu vẫn cảm thấy huyệt Thái Dương hai bên thình thịch nhảy lên, không dám tưởng tượng người ở gần chỗ kia sẽ như thế nào.

 

Không biết là ai lại nói gì đó, trước tiên là cứng lại, sau lại loạn thành một đoàn, giống như gà mái đẻ trứng, quang quác kêu to hết đợt này đến đợt khác, người vây xem như nước biển đong đưa lên, nhanh chóng khuếch tán chạy ra ngoài.

 

Hiển nhiên trong vòng trung tâm khai chiến, phi thường kịch liệt, cho nên các bá tánh lưu lại chiến trường có chút không đủ sức……

 

Bên kia bá tánh hơn trăm người, nhiễu loạn lên rất khó khống chế, rất dễ phát sinh việc mọi người dẫm đạp lên nhau, sáu nha dịch thủ thành đều đi giữ gìn trật tự, Yến Kiêu cầm thẻ bài giơ nửa ngày, cũng không biết nên tìm ai.

 

-“Yến cô nương!

 

Đang trong lúc mờ mịt, vẫn là lão người quen Dương Vượng mắt sắc, từ xa đã nhìn thấy đám người cưỡi ngựa cùng thẻ bài trong tay nàng, lập tức thi triển công phu, từ trong đám người đi qua đây.

 

Ánh mắt Yến Kiêu nhìn về phía hắn như hàng vạn ngôi sao tỏa sáng, ngữ khí hấp tấp nói:

-“Chúng ta có việc gấp, muốn lập tức vào thành!

 

Năng lực làm việc của Dương Vượng không thể nghi ngờ, lập tức gật đầu, lại gọi mấy thủ vệ, cả hai thị vệ của Bạch Ninh cùng tiểu Lục tiểu Bát cùng nhau mở đường, nháy mắt tạo ra một lối nhỏ!

 

Yến Kiêu hướng hắn ôm quyền, lại bảo thủ vệ kiểm tra thẻ bài, cũng xuất phát từ bản năng hỏi:

-“Bên kia làm sao vậy?

 

Thủ vệ xác nhận xong, trả lại thẻ bài cho nàng, bất đắc dĩ nói:

-“Hắc Long các ở bên kia chữa bệnh từ thiện nửa tháng, vừa rồi có lão thái thái lại đây ầm ĩ, nói con dâu nàng uống thuốc của Lữ đại phu kê xong, mất đi đứa bé trong bụng! Cho nên ầm ĩ thành như vậy?

 

Hắc Long các? Lữ đại phu?

 

Yến Kiêu hậu tri hậu giác nhớ tới, người ở trong đám đông bị ầm ĩ kia, chính là đại phu lần trước gặp ở ngoài thành chữa bệnh từ thiện?

 

Khoảng cách bên này cách chiến trường vô cùng gần, nàng nín thở ngưng thần nghe một chút, đúng vào lúc này có một tiếng quát lớn xuyên qua đám người:

 

-“Ta phi! Ngươi ngốc, nhi tử ngươi càng vụng về như lợn, cứ như vậy mà còn muốn kim tôn cái gì? Ngày sau cũng giống như con ngươi đi gây tai họa cho khuê nữ nhà người khác!

 

Yến Kiêu:

....

 

Ách, mặc dù là bà ta ầm ĩ, nhưng vị Lữ đại phu này không biết ăn cái gì mà nói không biết mệt……

 

Nàng quay đầu lại, thấy Bạch Ninh đồng dạng mặt đầy chấn động, hiển nhiên cho dù Bạch đại tiểu thư kiến thức rộng rãi, cũng chưa thấy qua kiểu đại phu như này.

 

Yến Kiêu dở khóc dở cười nói với thủ vệ:

-“Chúng ta quay về nha môn, thuận đường giúp các ngươi báo án.

 

Bá tánh nhiều như vậy, những người này như lấy trứng chọi đá, chỗ nào còn người đi báo án?

 

Thủ vệ vừa nghe, quả nhiên đại hỉ.

 

Đoàn người nhanh như chớp chạy về Tuấn Ninh phủ nha, giao ngựa, hỏi thăm vị trí Bàng Mục, sau hai, ba bước vọt tới phòng hồ sơ, vừa mới vào cửa, thấy Liêu Vô Hà đầu tóc tán loạn, quần áo trên người lại nhăn bèo nhèo, trên bàn cùng trên mặt đất chất đầy hồ sơ cơ hồ bao phủ cả người hắn, đâu còn thấy bóng dáng, phong thái ngày xưa.

 

Yến Kiêu là người khởi xướng, vừa vào cửa, Liêu Vô Hà liếc mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân nhìn một lượt, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một câu,

-“Ngươi là nhìn ta nhàn rỗi khó chịu sao? Cũng thật biết tìm việc cho ta!

 

Không đề cập đến nhân số rộng, hồ sơ nhiều, chỉ là khoảng thời gian ước chừng trước sau một năm, nàng còn chỉ ra phương hướng lớn như vậy……

 

Yến Kiêu vội vàng lộ ra mỉm cười lấy lòng.

 

Liêu Vô Hà trực tiếp khiến nàng mất đi không khí vui vẻ, lắc lắc quần áo lỏng lẻo trên người cùng đầu tóc lộn xộn nhưng vẫn mang phong phạm thời Ngụy Tấn, một bên hướng Bàng Mục buồn bã nói:

-“Nhìn thấy chưa? Dám nhờ ta giúp đỡ, còn cười như kẻ ngốc chắc chắn không có người thứ hai.

 

Yến Kiêu:

....

 

Từ từ, nói gì?!

 

Tiên sinh, ngài độc miệng như vậy, Đổng phu nhân có biết không?

 

Bàng Mục nhịn cười tiến lên, giơ tay xoa đầu tóc nàng vì cưỡi ngựa vội vàng mà rối tung, đem bàn tay lạnh cong của nàng sưởi ấm,

-“Vội vàng như vậy, trước ngồi xuống lấy hơi đã.

 

-“Ai nha, quên mất chính sự!

Yến Kiêu nháy mắt hoàn hồn,

-“Vừa nãy, lúc chúng ta vào thành gặp phải vụ ẩu đả cãi nhau, Hắc Long các chữa bệnh từ thiện ở cửa thành phía tây. Theo hiện trường thủ vệ kể, là một lão thái thái nói con dâu nhà mình đang mang thai sau khi dùng thuốc dưỡng thai do Lữ đại phu kê nên sinh non, hai bên đánh nhau rồi, ngài mau phái người đi nhìn xem.

 

Bàng Mục vừa nghe, hung hăng ôm nàng vào trong ngực, dùng sức hôn hôn trán vài cái, ngửi được hương vị quen thuộc, nháy mắt cảm thấy vắng vẻ suốt hai ngày nay đã vơi bớt đi,

-“Ta lập tức quay lại.

 

Dứt lời, lúc này mới sải bước đi ra bên ngoài.

 

Yến Kiêu vui tươi hớn hở gật đầu, lại nhìn vài lần, sau mới xoay người lại, đối diện hai gương mặt chế nhạo của Liêu Vô Hà cùng Bạch Ninh.

 

-“Không cần nhìn, nhìn nữa tròng mắt sắp rơi ra ngoài rồi.

 

Liêu Vô Hà lắc đầu, ngữ khí phức tạp nói:

-“Như thế xem ra, đáng lẽ lúc trước ngươi không nên ra ngoài thành dự tiệc.

 

Không đi sẽ không phát hiện chuyện của toàn gia Ngọc Dung, lúc trở về cũng không gặp phải vụ việc ở cửa thành……

 

Yến Kiêu rất ủy khuất,

-“Tiên sinh ngài sao lại như vậy? Án tử đều là tồn tại khách quan, ta chỉ là....

 

-“Ngươi chỉ là có một đôi mắt rất giỏi phát hiện án tử.

 

Lời này nàng đã nói quá nhiều, Liêu Vô Hà cùng Bạch Ninh đọc làu làu.

 

Yến Kiêu hừ hừ vài tiếng, như điên chạy tới hỗ trợ, kết quả thấy chén trà đặc đen xì trong tay Liêu Vô Hà.

 

Loại trà này trừ bỏ có tác dụng nâng cao tinh thần cũng không có tác dụng khác.

 

Nàng thật cẩn thận nhìn đôi mắt tràn đầy tơ máu của đối phương, đau lòng lại chột dạ,

-“Làm tiên sinh bị liên luỵ.

 

Liêu Vô Hà dùng ánh mắt cưng chiều của vị trưởng bối nhìn nàng, giơ tay gõ trồng hồ sơ,

-“Có thời gian nói chuyện, còn không bằng giúp ta nhìn hồ sơ.

 

Yến Kiêu gật đầu như mổ thóc,

-“Được được. Hiện tại chưa phát hiện ra cái gì sao?

 

Hiển nhiên vì thức đêm mà ảnh hưởng đến tốc độ phản ứng của Liêu Vô Hà, hắn chần chờ một lúc mới nói:

-“Bởi vì tin tức về thân phận nữ quyến vẫn chưa ghi chép ở hồ sơ, ta lại đi chọn lọc sổ hộ tịch để tìm hiểu, lúc này mới tìm, chỉ là chậm rất nhiều. Ngươi nói mấy nhà kia đã tìm đến, chỉ là bổn gia, phân gia không ít, còn chưa kịp xác minh rõ ràng.

 

-“Ta cùng tiểu Bạch làm cái này!” Yến Kiêu lập tức nói.

 

Liêu Vô Hà thuận thế đẩy chồng sách trên bàn nước cao gần bằng người qua,

-“Đều ở chỗ này.

 

Bạch Ninh nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên muốn buông tay.

 

Nhiều như vậy? Đến khi nào mới xem xong!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 05/12/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts