Beta: Đào Mai
Chương 97
-“Hư không tiêu thất?” Mọi người đồng thanh nói, “Chẳng lẽ bị người khác giết người diệt khẩu?”
Tần tri huyện lắc đầu,
-“Hạ quan lúc đầu cũng có suy đoán như vậy, nhưng hai năm qua không ai tới báo tin có người mất tích, trong số người chết cũng không có ai họ Nhậm. Huống hồ nếu hắn là người bổn huyện, cũng chưa từng thấy tới nha môn, không ra khỏi thành, thật sự kỳ quái.”
Yến Kiêu nhớ tới trong thư Phương Lê Tuệ có nhắc đến thân thế của Nhậm lang, liền hỏi:
-“Có từng tra qua thanh lâu, kỹ viện chưa?”
-“Đương nhiên là đã tra qua,” Tần tri huyện nói, “Chỉ là thẩm quyền của hạ quan hữu hạn, cái này....”
Hắn chưa nói xong, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý còn lại:
Đúng vậy, hắn chỉ phụ trách một huyện thành thôi, Nhậm lang kia có khả năng không phải người địa phương!
Chuyện này càng khó làm.
Tần tri huyện đã nói hết tất cả những gì mình biết, lúc này liền muốn cáo từ.
Yến Kiêu vội nói:
-“Ngươi cứ như vậy tới đây, khó có thể đảm bảo sẽ không để lại hành tung, trở về sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”
Tần tri huyện vẻ mặt cổ quái nhìn nàng và Liêu Vô Hà, mở miệng nói, ngữ khí không quá nhu hòa,
-“Kế ly gián của mọi người, chỉ sợ bên kia đã đoán được mấy phần.”
Yến Kiêu khiêm tốn cười,
-“Đều là công lao của Liêu tiên sinh.”
Liêu Vô Hà tức giận liếc nàng một cái, lại nhìn Tần tri huyện thiếu chút nữa hộc máu, vô cùng hòa khí nói:
-“Chú ý an toàn.”
Tần tri huyện cười tự giễu, sau khi cười xong, cũng cảm thấy chính mình tức giận không có đạo lý,
-“Lúc đầu nhận được thư của ngài, hạ quan xác thật thấp thỏm lo âu, nhưng đã nhiều ngày suy nghĩ cẩn thận. Thứ nhất, hạ quan tuy chỉ là quan nhỏ như hạt mè đậu xanh, nhưng rốt cuộc vẫn là quan viên chính thức có trong danh sách mệnh quan triều đình; thứ hai có lẽ bọn họ biết Bàng đại nhân cố ý nhúng tay chắc chắn sẽ có điều cố kỵ, ngược lại không dám làm gì, coi như tính mạng của hạ quan cũng được an toàn.”
Liêu Vô Hà gật gật đầu,
-“Bảo người nhà ngươi cũng cần cẩn thận một chút, đợi đại nhân chấm bài thi xong, bản quan tức khắc sẽ thượng tấu.”
Tần tri huyện cười nói:
-“Làm phiền đại nhân, hạ quan đã dời người nhà đến chỗ khác, tốt xấu cũng làm huyện lệnh mấy năm, trên địa bàn nhà mình giấu vài người vẫn có thể.”
Bạch Ninh nhịn không được nói:
-“Như vậy, ngươi chính thức xé rách mặt với bọn họ, mặc dù án này được phá, thanh danh cũng bị hủy hoại.”
Đến lúc đó thanh danh mang theo tai tiếng, tự nhiên không còn tiền đồ đáng nói, những việc lúc trước hắn hao hết tâm chẳng phải trở thành trò cười sao?
Tần tri huyện thở dài, lại cười thoải mái,
-“Chuyện đến bây giờ, hạ quan còn có đường khác để đi sao? Định Quốc Công làm người, hạ quan thực sự khâm phục, trước kia chẳng phải tri phủ Đô Xương Mạnh Kính Đình cũng như vậy sao, hiện giờ tuy bị đuổi đến Lưỡng Quảng, không phải vẫn còn cái danh tri phủ sao? Hạ quan lại chưa từng giết người, bây giờ lấy công chuộc tội, xấu nhất cũng chỉ bị biếm làm thường dân, nhưng tốt xấu không cần sống trong lo lắng sợ hãi, cùng người nhà sống một cuộc sống yên bình cơm canh đạm bạc, trước đây cũng không phải chưa từng trải qua.”
Nếu cứ giữ chặt tình trạng hiện tại, cuối cùng rất có thể chết chung với đám người Trương Hoành;
Chủ động thẳng thắn, ít nhất có thể bảo đảm tính mạng toàn gia!
Đây là cơ hội duy nhất để làm lại cuộc đời, chỉ có thể buông tay mới có thể sống.
Mọi người bỗng nhiên ngẩn ra, chẳng trách hắn lại không chút sợ hãi như thế, hợp lại là đã suy nghĩ cẩn thận đường lui!
Vốn tưởng rằng tất cả sẽ thuận lợi, ai ngờ qua mấy ngày nữa, đám người Bàng Mục đã xong việc chấm thi, Vệ Lam vẫn chậm chạp chưa về!
Thư từ chưa từng đứt quãng, vị này nắm chắc sẽ trúng cử nhân, giữa những hàng chữ đều lộ ra hưng phấn cùng vui mừng đã lâu không thấy,
-“Rất tốt, đừng nhớ mong…… Không ra cửa nhà, không biết thiên hạ to lớn, người tài nhiều, ngày xưa ta như ếch ngồi đáy giếng…… Ngày đêm tâm tình, được lợi không ít……”
Tóm lại một lời, chính là hài tử ở bên ngoài được mở rộng tầm mắt, chơi vui, tạm thời còn chưa muốn trở về.
Thấy Liêu Vô Hà không còn tươi cười, người truyền tin cười vài tiếng, lại nhỏ giọng nói:
-“Vệ công tử cố ý phân phó tiểu nhân hồi âm cho ngài một câu, nói việc ngài giao phó hắn đều ghi tạc trong lòng, đúng lúc mấy ngày nữa có văn hội, tài tử các tỉnh, phủ, châu, huyện tụ tập dưới một mái nhà, ít ngày nữa sẽ có kết quả.”
Chính là lúc trước Yến Kiêu biết được mấy bài thơ của vị “Nhậm lang” kia từ trong thư của Ngọc Dung cùng Phương Lê Tuệ, Yến Kiêu và Liêu Vô Hà từng bảo mượn thân phận Vệ Lam âm thầm điều tra nghe ngóng.
Liêu tiên sinh đối với lời này chỉ có một tiếng hừ lạnh.
Nội tình vụ án Phương Lê Tuệ cho tới nay cũng chỉ có mấy người Yến Kiêu, Bàng Mục, Liêu Vô Hà, Tề Viễn, Đồ Khánh và Bạch Ninh biết được, Đổng phu nhân không rõ, cũng không hỏi, chỉ cảm thấy thú vị, mím môi cười.
Yến Kiêu và Bạch Ninh cười trộm, không có chút thành ý an ủi nói:
-“Làm khó hắn còn nhớ rõ chính sự, tiên sinh thường ngày muốn đẩy hắn ra ngoài còn thấy không đủ, hiện giờ chẳng phải vừa lúc giống ý muốn sao? Ngày sau vào triều đình, làm quan làm tể, sao có thể không có mấy bằng hữu nâng đỡ lẫn nhau?”
Lời còn chưa dứt, Liêu Vô Hà nhướng cao mày, lớn tiếng nói:
-“Hắn không trở lại, tai ta càng thanh tịnh!”
Dứt lời, liền xoay người đi, ống tay áo to rộng vung lên thành một trận cuồng bạo phía sau.
Lúc này, ngay cả Đổng phu nhân cũng nhịn không nổi, nở nụ cười.
-“Nhìn xem, cứ như vậy còn muốn làm sư phụ người ta, chẳng lẽ hắn thời trẻ không đi ra ngoài học tập sao? Một hai năm không có tin tức cũng nhiều lắm!”
Đổng phu nhân cười nói, lại thưởng cho người truyền lời,
-“Ngươi cứ nói lại là sư nương nói, nhân lúc cao hứng mà chơi, khi nào tận hứng thì về, kêu hắn cứ thoải mái, có chuyện gì quan trọng, nhờ người truyền lời là được.”
Người truyền tin thấy nàng tốt bụng như vậy, ngàn ân vạn tạ rời đi, mọi người lại nói đùa, không nhắc đến nữa.
Vệ Lam suốt hai mươi năm qua đều trầm mặc, khổ sở, may mắn gặp được ân sư bạn tốt, dần dần thay đổi, giống như thoát thai hoán cốt, niết bàn trọng sinh*, lần này ra ngoài thật sự là khí phách hăng hái.
(Chú thích: niết bàn trọng sinh là thay đổi như trở thành một người khác theo hướng tích cực)
Hiện giờ những người hắn tiếp xúc đều có học thức uyên bác, chỉ kém một bước thành cử nhân, giao tiếp giữa mọi người càng thêm thông thuận, dễ dàng, hắn tuổi trẻ tuấn tài như vậy càng là như cá gặp nước, càng ngày càng vui đến quên trời quên đất.
Chờ đến lúc yết bảng cuối tháng chín, Vệ Lam trúng đệ nhất cử nhân Đô Xương phủ, nhất thời thanh danh vang dội, Tri phủ đại nhân tự mình tiếp kiến, lại trở về thư viện thăm ngày sư hữu cũ, được mời tham gia văn hội rất nhiều, đáp ứng không xuể.
Mọi người ở Tuấn Ninh phủ vốn tưởng rằng hắn sẽ cùng ba năm bằng hữu trực tiếp vào kinh, chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân tháng hai năm sau, mùng tám tháng mười Vệ Lam bất ngờ trở về.
Thấy hắn thần sắc khác thường, ngay cả Liêu Vô Hà cũng ngạc nhiên,
-“Đã có văn hội, sao không ở bên ngoài lâu một chút?”
Vệ Lam nhìn hắn, biểu tình giãy giụa, chật vật nói không nên lời ,do dự hồi lâu mới hỏi,
-“Tiên sinh, lúc trước ngài và Yến cô nương bảo ta tìm người làm bài thơ kia, chính là để làm gì?”
Liêu Vô Hà lập tức bắt lấy trọng điểm,
-“Ngươi tìm được rồi?”
Yến Kiêu theo bản năng đứng lên, vui mừng khôn xiết,
-“Thật sự tìm được rồi?”
Vệ Lam cả người căng chặt, chần chờ hồi lâu, lúc này mới như quả bóng cao su tiết khí gật gật đầu.
Thấy mọi người dồn dập cướp lời dò hỏi, Vệ Lam vội nói:
-“Nhưng là, hắn thật sự là quân tử ôn hòa, trong ngoài như một, học trò nguyện đem tính mạng ra đảm bảo, hắn tuyệt đối không phải người xấu!”
-“Hoang đường!”
Mặt Liêu Vô Hà lập tức tối sầm lại,
-“Mới quen biết mấy ngày? Đáng giá để ngươi nói lời thề như vậy!”
-“Nhưng việc này vốn cũng không cần tính thời gian dài ngắn!”
Vệ Lam nóng nảy, lần đầu tiên nghịch ý sư phụ,
-“Hắn là cử nhân đứng đầu Tập Khánh phủ, dáng vẻ phi phàm, tính cách chính trực, tốt bụng. Ta từng cùng hắn nói chuyện rất nhiều lần, tài học còn tốt hơn ta, năm sau nhất định trúng nhất giáp tam đỉnh. Thử hỏi người như vậy, tương lai tốt đẹp giơ tay có thể với tới, làm sao có thể tự hủy tương lai chính mình?”
Mấy ngày nay, Vệ Lam vừa cùng người giao lưu học tập, vừa tìm kiếm dấu vết chủ nhân của mấy bài thơ kia.
Ước chừng giữa tháng chín, có một thí sinh hành sự phong lưu nói từng gặp qua kiệt tác như vậy ở một kĩ quán, kẻ sĩ có hồng tụ thiêm hương* bên cạnh, văn thơ càng thêm phong nhã, đặc biệt trước sau khảo thí, số người mỗi ngày xuất nhập thanh lâu, sở quán đếm không xuể, không ai biết chủ nhân của chữ viết này, không thể nào tìm được.
(Chú thích: hồng tụ thiêm hương là cái tay áo của người con gái, ý nói đêm tối khi thư sinh đọc sách, có cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ở bên châm hương, hương khói bám vào tay áo)
Vệ Lam vốn tưởng rằng manh mối này bị chặt đứt như vậy, ai ngờ trong nháy mắt lại trở nên tươi sáng.
Trong những người hắn gặp gần đây, có vài người gia cảnh giàu có, giao tế rộng rãi, cách đây mấy ngày thuê một chỗ tên “Vạn Thọ viên” là thánh địa thưởng cúc, ba ngày liên tiếp mở văn hội ở nơi đó, tân cử nhân được đề bảng của mấy phủ, châu, huyện chung quanh hầu như đều có mặt.
Vẫn nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đứng đầu bảng Đô Xương phủ, Vệ Lam tự nhiên kết bạn với mấy người đứng đầu bảng phủ thành khác, trong đó đặc biệt là người đứng đầu bảng Tập Khánh phủ lưu lại ấn tượng nhất.
30 chưa đỗ tiến sĩ, tham gia khoa cử là chuyện gian nan, khó khan cỡ nào, có nhiều người khảo đến khi tóc trắng xoá vẫn không có công danh trên người, nhưng Vệ Lam và vị cử nhân đứng đầu Tập Khánh phủ kia đều mới hai mươi mấy tuổi, ở trong một đám cử nhân ba bốn mươi tuổi đặc biệt nổi bật.
Có người hâm mộ tài hoa của bọn họ, càng có nhiều người ganh ghét, ghen tị, vô hình trung có chút xa lánh.
Trừ bỏ việc đàm luận học vấn, Vệ Lam vốn cũng không am hiểu việc kết nối nhân mạch, lại thấy người nọ tuy trầm mặc ít lời, nhưng phong độ nhẹ nhàng, hai vị cử nhân lão gia “đồng mệnh tương liên” vô cùng tự nhiên hàn huyên với nhau.
Ai ngờ một lần nói chuyện này liền giật mình, thật sự là nhất kiến như cố*. Lại hàn huyên vài câu, Vệ Lam phát hiện ra đối phương giống mình đều là cô nhi, càng thêm vài phần thân thiết.
(Chú thích: nhất kiến như cố là mới gặp mà thấy như bạn bè lâu năm)
Người nọ cũng vui vì Vệ Lam khiêm tốn nho nhã, tự báo gia môn,
-“Tại hạ Chúc Khê, tự Linh Quang, xin hỏi tên họ đại danh huynh đài?”
Đều là người mới nổi năm nay, tên họ gì đó đương nhiên cũng biết, nhưng tự mình nói ra, ý nghĩa tất nhiên là khác nhau.
Hai người lập tức hẹn với nhau hai ngày tới không đến, không thú vị, còn không bằng hai người bọn họ đi lên núi thưởng cảnh, sau đó tận tình bàn luận sảng khoái.
Vệ Lam vui mừng không thôi, lập tức làm thơ, múa bút vẩy mực viết một bài thơ tặng cho Chúc Khê.
Chúc Khê bị hắn câu dẫn nên ngứa nghề, cũng dùng cách đồng dạng đáp lại, chỉ là lần này, Vệ Lam liền suýt nữa thất thố……
Hắn từ trong ngực móc ra một cuộn giấy, cẩn thận trải lên bàn, có chút gian nan nói với mọi người:
-“Chữ viết hoàn toàn khác, nhưng mặc kệ là cách dùng từ hay đặt câu vẫn là thói quen dung điển*, ta có thể khẳng định cùng với mấy bài thơ kia là cùng người sáng tác.”
(Chú thích: điển là điển tích, điển cố)
Không phải người trong nghề, mọi người nhìn một lúc, chỉ cảm thấy bài thơ này cực kỳ tinh diệu, vắt hết óc khen một hồi, sau đó liền đồng thời ngửa đầu, ánh mắt trông mong nhìn về phía Liêu Vô Hà đầy quyền uy.
Liêu Vô Hà một lúc lâu không nói chuyện, phỏng chừng tâm tình cũng có chút phức tạp,
-“Sửa đổi chữ viết không phải việc gì khó, nhưng tài học lại là nhiều năm tích lũy theo ngày tháng mới có, điểm này làm không giả được.”
Mọi người:
....
Sửa đổi chữ viết thật sự rất khó!
Qua một lát, Liêu Vô Hà lại nghĩ tới một chuyện, hỏi:
-“Hắn nói hắn tên Chúc Khê?”
Vệ Lam gật đầu,
-“Đúng vậy, là nhân sĩ Tập Khánh phủ.”
Bàng Mục nhíu mày,
-“Cái này không đúng, phàm là có thể lấy được công danh, gia thế tất nhiên phải trong sạch, tuyệt đối không làm giả được. Nhưng trước đó Phương Lê Tuệ lại nói tình lang của mình là tiện tịch họ Nhậm?”
Bạch Ninh há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy miệng lưỡi phát khô, không đành lòng nói ra ý nghĩ của mình,
-“Chẳng lẽ, chẳng lẽ Chúc Khê này cố ý lừa nàng?”
-“Không có khả năng.” Yến Kiêu, Liêu Vô Hà cùng Bàng Mục cùng nhau nói.
Người đến chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, thế gian lắm kẻ lừa đảo, nhưng ai mà không đem chính mình nói theo hướng tốt lên? Coi như giả đáng thương, cũng không đến mức đáng thương như vậy? Phải biết rằng Phương Lê Tuệ chính là khuê tú đứng đắn, bình thường dưới tình huống nghe nói nhà trai có thân thế như vậy, khả năng lớn nhất đó là tránh như rắn rết.
Bạch Ninh chưa từ bỏ ý định,
-“Có lẽ hết thảy đều là cái bẫy, Chúc Khê này cùng đám người Phương Phong, Mẫn Hành Dũng nội ứng ngoại hợp?”
Yến Kiêu ngẩn ra, nháy mắt như ngã xuống đáy hồ, lạnh thấu triệt, không khỏi lẩm bẩm nói:
-“Nếu quả thật như vậy, Phương Lê Tuệ cũng không tránh khỏi quá đáng thương.”
Ai ngờ ngay sau đó, Bàng Mục lấy tay xoa đầu nàng, không nhịn được mà bật cười, Liêu Vô Hà và Đồ Khánh biểu tình cũng không khác lắm.
-“Các ngươi suy nghĩ quá nhiều, trong thế gian nữ tử cương liệt tự mình cố gắng như các ngươi thực sự có quá ít.”
Bàng Mục thu ý cười, nhàn nhạt nói,
-“Phương Lê Tuệ chỉ là một nữ tử khuê các, lại có gia tộc cứng nhắc như vậy, một chữ hiếu áp xuống đã đủ khiến nàng vạn kiếp bất phục. Nếu Phương Phong quả nhiên muốn bắt nàng làm nước cờ đầu, biện pháp có rất nhiều, cần gì phải quanh co vòng vèo như vậy, vô duyên vô cớ tìm thêm nhược điểm cho người ta nắm?”
Yến Kiêu cùng Bạch Ninh liếc nhau, cũng đúng.
Như vậy vấn đề mới chính là: Nhậm lang đến tột cùng là lắc mình biến hoá trở thành Chúc Khê như thế nào? Hắn rốt cuộc muốn làm gì? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 98
Về phương thức và động cơ thay đổi thân phận của Chúc Khê, hiện tại có hai suy đoán chính:
Một là hắn lợi dụng Phương Lê Tuệ, ngầm xúi giục đối phương giúp mình khơi thông quan hệ;
Nhưng giả thiết này có quá nhiều sơ hở, phản ứng của đám người Phương Phong cùng Trương Hoành trước đây thành khó hiểu.
Thứ hai, mà mọi người đều nghiêng về giả thiết này, chính là bản thân Chúc Khê không biết quyết tâm và hành vi của Phương Lê Tuệ, chỉ là sau đó thông qua cách nào đó thay đổi được thân phận.
Bạch Ninh quan tâm đến vụ án này hơn cả Yến Kiêu, nghe xong suy đoán của mọi người, quả thực muốn nhảy lên,
-“Nếu là giả thiết này, Phương Lê Tuệ không phải là đã chết vô ích sao?”
Thấy vẻ mặt đỏ tái nhợt lo lắng của nàng, Đồ Khánh lên tiếng an ủi nói:
-“Việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích, chờ chúng ta tra ra manh mối vụ án, đem tất cả kẻ xấu tất cả đưa ra ánh sáng, cũng coi như an ủi nàng trên trời.”
Bạch Ninh nhăn mũi, giơ nắm đấm đánh vào trong không khí, uể oải nói:
-“Một cô nương tốt chết không rõ ràng, sao có thể không nghĩ?”
Dứt lời, đột nhiên nàng lại rầu rĩ nói:
-“Nàng còn bằng tuổi với ta, nếu còn sống……”
Đồ Khánh thở dài, nắm tay nàng an ủi.
Yến Kiêu nhìn đôi bích nhân này, lại nhịn không được suy nghĩ, nếu Phương Lê Tuệ và Chúc Khê thật sự có thể ở bên nhau, có phải trên đời lại nhiều một đôi thần tiên quyến lữ hay không?
-“Nghĩ cái gì đấy?” Bàng Mục từ bên phải quay mặt đi tới chỗ nàng.
-“Không có gì,” Yến Kiêu lắc đầu, lại hỏi, “Chúng ta sẽ bắt Chúc Khê sao?”
-“Không dễ làm, cần phải hành sự cẩn thận.” Nói đến chuyện này, Bàng Mục cũng có chút đau đầu.
Xét đến cùng, vẫn là không có chứng cứ. Thân phận hộ tịch của Chúc Khê đều hợp pháp, chỉ dựa vào suy đoán của vài người mà muốn kéo một vị cử nhân xuống nước? Nếu làm không tốt, gây ra rắc rối chính là đắc tội với văn nhân khắp thiên hạ, đến lúc đó nếu có người làm khó dễ từ giữa, khơi mào phân tranh văn võ trên triều đình cũng không phải không có khả năng……
Khó, quá khó khăn, cho dù hắn có là Định Quốc Công cũng không thể không nói lý như vậy.
-“Người đã chết hơn hai năm,” Bàng Mục đột nhiên hỏi, “Nghiệm thi có thể cho ra kết quả không?”
Căn cứ theo lời Tần huyện lệnh Tần Thanh, Phương Lê Tuệ là bị hành hạ đến chết, nhưng những vết thương đó phần lớn chỉ để lại dấu vết ở trên da thịt, cách hai năm, chỉ sợ da thịt đã phân hủy, thối rữa hết rồi?
-“Khó mà nói, cần phải nhìn xem Mẫn Hành Dũng đã dùng những thủ đoạn gì,”
Yến Kiêu suy nghĩ một chút,
-“Còn phải thật sự giải phẫu mới có thể biết.”
Địa điểm gây án là ở trên thuyền hoa, không thể bài trừ khả năng Phương Lê Tuệ bị sặc nước mà chết, mà thời đại này lại không có cách nào phân tích thành phần chất lỏng, thật là nóng lòng muốn chết.
Cho nên cái khó nằm ở chỗ này, chỉ dựa vào lời khai của Tần Thanh không đủ để định tội, mà quan trọng nhất chính là, vật chứng cần thiết nhất cũng gần như biến mất không còn.
Bàng Mục chậm rãi thở ra,
-“Cần phải tìm người.”
Dưới tình huống nghiệm thi không nắm chắc mười phần, bọn họ không có khả năng tùy tiện yêu cầu Phương gia mở quan tài nghiệm thi, vạn nhất không có kết quả chính xác, vụ án này vĩnh viễn bị phủ đầy bụi không nói, đám người bọn hắn cũng có khả năng bị vạ lây, khó mà ăn nói.
Trước mắt, biện pháp duy nhất chính là tìm người vào tay, chỉ cần nhân chứng đầy đủ, hơn nữa lời chứng giữa bọn họ có thể xác minh lẫn nhau, cũng có thể định tội!
Yến Kiêu cũng cảm thấy như vậy.
Khoa học kỹ thuật cổ đại cằn cỗi, trên cơ bản phá án hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và thiên phú (tài năng), án này lại kéo dài hơn hai năm, vốn dĩ manh mối có thể lưu lại không nhiều lắm, huống chi đối thủ còn phá sạch hết chứng cứ từ trước, bọn họ không có chỗ xuống tay, lâm vào cảnh quẫn bách*.
(Chú thích: quẫn bách ở tình trạng khốn đốn ngặt nghèo đến mức không biết làm thế nào, không có cách nào để tháo gỡ)
Bàng Mục suy nghĩ một chút,
-“Cứ như vậy đi, phân ra ba đường, đầu tiên là phối hợp với Tần Thanh tiếp tục tìm kiếm tung tích của ngỗ tác Tô Bổn kia; còn nữa, một bên điều tra chi tiết bên phía Chúc Khê, xem có thể tìm được hàng xóm, bằng hữu, bạn tốt gì đó hay không, để bọn họ nhận người. Còn có, thanh lâu kỹ viện bên kia cũng không thể thả lỏng, tiếp tục tra, tập trung vào quan lại và người đọc sách.”
Loại địa phương như kỹ viện có thể nói là nơi tàng ô nạp cấu*, đừng nói đọc sách, sợ là nghiêm túc đọc sách biết chữ cũng không có mấy người. Mà vị Nhậm lang kia lại tài hoa hơn người như vậy, nghĩ đến thật sự không thể tưởng tượng được, nếu có nguyên nhân đặc biệt, sao lại không giải thích rõ?
(Chú thích: tàng ô nạp cấu là nơi chất chứa dơ bẩn, bẩn thỉu)
Tề Viễn nghe xong líu lưỡi không thôi,
-“Đại nhân, chuyện này làm không dễ, chẳng sợ phải đặt trọng điểm điều tra ở bên trong Tập Khánh phủ, nhưng các phủ thành, châu huyện khác, số lượng thanh lâu phải đến mấy trăm, còn không phải là tìm kim đáy biển sao?”
Liêu Vô Hà đột nhiên lên tiếng nói:
-“Cũng không cần phiền phức như vậy, nếu quả nhiên từng bị xét nhà tước tịch, nếu không phải đại án không thể đủ. Nữ tử thanh lâu sinh con lại rất ít, có thể là họ mang theo hài tử cùng nhau đến đây…… Mấy ngày trước ta đã gửi một phong thư tay cho sư bá, đúng lúc thuận tiện thăm hỏi tình huống hai huynh đệ Mẫn Hành Trung.”
Vừa dứt lời, đám người Bàng Mục đồng thời biến sắc, sắc mặt vừa xấu hổ vừa phức tạp.
Bàng Mục cười gượng một tiếng,
-“Cái này, loại việc nhỏ vụn vặt này, không cần làm phiền đến lão nhân gia hắn?”
Đồ Khánh và Tề Viễn sôi nổi gật đầu, mặt mười phần nhiệt tình, dường như người vừa rồi oán giận khó tìm người không phải bọn họ,
-“Đúng vậy đúng vậy, nếu dưới biển có kim, chúng ta tự mình vớt lên là được, hà tất quấy rầy lão nhân gia ngài……”
Liêu Vô Hà cười như không cười nhìn bọn họ,
-“Yên tâm đi, sư bá sẽ không chạy xa như vậy để tới đánh người.”
Ba người Bàng Mục đồng thời cười gượng nói:
-“Nhìn tiên sinh nói lời gì thế này, chúng ta thật sự không có ý đấy.”
Liêu Vô Hà nhướng mày thưởng thức vẻ mặt quẫn của bọn họ trong chốc lát, gật gật đầu,
-“Đúng không, lần trước ta nói với sư bá chuyện việc vặt hằng ngày, hắn đối với Yến cô nương vô cùng tán thưởng, nói muốn gặp một lần. Bây giờ khảo thí đã kết thúc, thời tiết dần dần mát hơn, không bằng kêu lão nhân gia đến đây đi dạo cũng tốt.”
Tổ ba người:
....
Chỉ có Yến Kiêu thụ sủng nhược kinh,
-“A, ngài và sư bá nói ta quá lên?”
Vị sư bá của Liêu tiên sinh là ai?
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nói vậy chắc cũng là người phi phàm.
Ở trong ấn tượng của Yến Kiêu, ba người này có thể nói không sợ trời không sợ đất, hận không thể trực tiếp kéo ông trời xuống đất, giống như bây giờ, cảnh tượng tất cả như biến thành chim cút thật sự là chưa từng nhìn thấy.
Yến Kiêu trộm xê dịch sang bên trái, liên tiếp ngoắc ngón tay hướng Bạch Ninh đang nghẹn cười, thấp giọng hỏi:
-“Sư bá Liêu tiên sinh là thần thánh phương nào?”
Bạch Ninh thò qua, nhỏ giọng nói:
-“Là Hình Bộ thượng thư Thiệu Ly Uyên, lão gia tử nhân phẩm cao khiết, làm người ngay thẳng, là một trong số ít nguyên lão tam triều, năm nay đã 60 tuổi nhưng rất sung sức, lúc mắng người, trong phạm vi ba dặm đều có thể nghe thấy.”
Yến Kiêu trong tiềm thức nhớ lại tư thế Liêu Vô Hà khẩu chiến:
-“……Quả nhiên là một mạch tương thừa*.”
(Chú thích: một mạch tương thừa là quan hệ tương khắc không bình thường: mạnh lấn át yếu)
Bạch Ninh cười hự hự vài tiếng, lại nói:
-“Lão nhân gia sinh được mấy nhi tử, cũng thu mấy đệ tử nhưng đều không vừa ý, năm đó cùng sư đệ tranh đoạt Liêu tiên sinh, đáng tiếc không đoạt được.”
Yến Kiêu âm thầm tạo dựng hình ảnh trong đầu: Hai vị quan viên triều đình đầu tóc hoa râm mắng lẫn nhau……
-“Thế cũng tốt, tốt xấu gì đều là người một nhà, mỗi ngày có thể thấy nhau cũng không tệ lắm,”
Bạch Ninh nói,
-“Đáng tiếc Liêu tiên sinh một lòng một dạ đi theo Bàng đại ca, có chức quan đứng đắn cũng không làm, cõng tay nải trộm chạy đến biên quan, lão gia tử tức giận suýt nữa đi gặp Phật tổ, mỗi ngày đều viết thư mắng người, sau đó chiến sự căng thẳng, thư từ bị chặt đứt…… Bốn năm trước bọn họ chiến thắng hồi kinh trở về, kết quả lão gia tử biết tin, trực tiếp đến trạm dịch, mắng bọn hắn cẩu huyết lâm đầu* trước mặt toàn bộ tướng sĩ doanh trại……”
(Chú thích: cẩu huyết lâm đầu là mắng tét tát, mắng xối xả)
Yến Kiêu:
....
Lão gia tử đúng là lang nhân.
Nàng không khỏi đồng tình liếc mắt nhìn đám người Bàng Mục một cái: Nên!
Đang là một tiểu bối tốt, nói không chừng sư môn còn đang chờ Liêu tiên sinh kế thừa, kết quả đi theo mấy người các ngươi đến biên quan, cửu tử nhất sinh, đổi lại là ta, ta cũng mắng.
Sợ cái gì cái đó tới, ngày hôm sau kinh thành đưa thư tới, Liêu Vô hà mở ra ngay tại chỗ, đọc nhanh như gió, xem xong liền cười, trực tiếp ném cho Bàng Mục,
-“Cho các ngươi.”
Khuôn mặt Bàng Mục nhăn thành khổ qua, thầm nghĩ Tuấn Ninh phủ cách kinh thành chưa đến hai mươi ngày đi đường, đi quan đạo càng nhanh hơn, ngày sau không thiếu người mắng.
Chuyện đã xảy ra từ lâu, việc tìm kiếm hồ sơ vô cùng phiền phức, Liêu Vô Hà tạm thời không muốn cho người ngoài biết, Thiệu lão gia tử khó tránh khỏi bó tay bó chân, nhất thời cảm thấy buồn bực, nhớ đến họ lại vui sướng tràn trề mắng một trận, sai người suốt đêm đưa thư.
Đồ Khánh bị buộc phải xem, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch nhảy lên, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm,
-“Chuyện này còn chưa tra ra cái gì… Đã bị mắng.”
Tuy là vụ án nghiêm trọng, nhưng Yến Kiêu và Bạch Ninh cũng bị chọc cười, tầm mắt ba đại nam nhân nhìn họ nồng đậm u oán.
-“Thôi được rồi,”
Yến Kiêu vỗ vỗ bả vai Bàng Mục,
-“Lão nhân gia tính cách ngay thẳng, muốn nói vài câu thì cứ để ông nói vài câu đi, dù sao các ngươi cũng không mất đi miếng thịt nào.”
Bàng Mục trừng mắt,
-“Ta thà rằng bị hắn đánh còn hơn.”
Yến Kiêu bật cười, vươn ngón tay gãi gãi cằm hắn,
-“Biết mọi người vất vả, lần trước bận giám thị không được ăn ngon, lúc này lại không có cua to, nếu không làm cho mọi người một con lợn quay để tẩm bổ?”
Bàng Mục ậm ừ vài tiếng, đột nhiên nhớ tới hôm kia khi nàng trêu đùa con mèo hoang bên ngoài cũng làm như vậy, mặt tức khắc đen lại.
Tề Viễn nhỏ giọng hừ hừ,
-“Thường nói ăn gì bổ nấy, ngươi làm lợn quay tính chuyện gì?”
Yến Kiêu chế nhạo,
-“Được, lần tới hầm thịt người cho ngươi.”
Tề Viễn biết rõ chuyện này không có khả năng, nhưng theo bản năng run lập cập:
-“……Không, không cần.”
Mọi người vốn nghĩ rằng Yến Kiêu nói đùa, nhưng nàng thật sự sai người đi chợ mua một con lợn sữa về giết lấy máu, lúc này mọi người mới biết cô nương này làm thật.
-“Đúng là lợn quay!”
Bạch Ninh là lần đầu tiên chính mắt nhìn người giết lợn, theo thói quen đi lên nhìn,
-“Ai nha, máu lợn này để ta thay ngươi đổ đi?”
-“Không cần, tiết heo ăn cũng rất ngon!”
Yến Kiêu vội vàng ngăn nàng lại,
-“Rau hẹ xào tiết lợn, tiết lợn xào tràng, tiết lợn luộc, không chỉ bồi bổ thân thể, ăn cũng không tệ.”
Bạch Ninh nghe được nhếch miệng, muốn nói vài lời, lại thấy đối phương cười tủm tỉm:
-“Ngươi chưa từng ăn tiết sao? Canh miến tiết vịt? Ta nhớ rõ ngươi đã ăn một lần mà.”
Bạch Ninh khóe miệng giật giật, thật đúng là.
Lúc ăn ai có thể nghĩ đến lúc làm lại ghê tởm đến thế! Đầu bếp quả thật không phải người bình thường.
Yến Kiêu cầm một con dao sắc bén sáng loáng, đằng đằng sát khí đâm con lợn, mặt trời không ngừng khúc xạ ra luồng ánh sáng trắng, giống như tản bộ nhẹ nhàng trên sân. Cuối cùng lấy hết phần nội tạng ra, trừ bỏ vết đâm lúc ban đầu để mổ lợn, không có một chút tổn thương nào khác, khiến người ta có khái niệm vững chắc cái gì gọi là thành thạo.
Nàng nhanh nhẹn phân loại nội tạng, lại chỉ huy người phòng bếp nhỏ rửa sạch sẽ, vừa thoăn thoắt quét nước sốt đặc sệt lên trên con lợn, vừa bẻ đầu ngón tay Bạch Ninh đếm, làm nàng thèm chảy nước miếng,
-“Để lại ruột già, phổi, gan để xào……”
Lợn sữa quay rất nhỏ, tổng cộng cũng chỉ có mười cân, sau khi thịt xuống nước lại càng ít đi, cho nên cần phải lên kế hoạch kỹ càng.
Hai ngày sau là lập đông, thịt khô lạp xưởng, thịt gà vịt khô linh tinh gì đó cũng nên chuẩn bị dần.
Bạch Ninh trơ mắt nhìn nàng nhẹ nhàng bâng quơ xử lý con lợn, mơ hồ có chút ghê tởm, sợ hãi cùng phấn khởi, cảm xúc hung phấn kích thích lẫn lộn, nghĩ thầm cổ nhân nói bào đinh giải ngưu* chỉ sợ chính là như vậy.
(Chú thích: “Bào đinh giải ngưu” là điển cố xuất phát từ thiên Dưỡng Sanh Chủ của Trang Tử: Văn Huệ Quân thấy mổ trâu bèn nói: “Ôi! Giỏi thay! Tuyệt đến mức ấy”, người bào đinh (đầu bếp) thưa: “Thần khéo léo được như vậy là do tập quen, khéo léo dần”. Từ ngữ “bào đinh giải ngưu” được dùng để ví sự khéo léo, nhanh nhẹn đến cùng cực do tập luyện)
Yến tỷ tỷ nếu là không làm ngỗ tác, không làm đầu bếp, có thể làm một sát thủ giỏi……
Thịt lợn mềm và mỏng, bận bịu làm hết một canh giờ.
Nhìn lớp da lợn được bôi dầu cọ sáng bóng, một đao đi xuống giống bướm kén phá kén, hương thơm cuồn cuộn trào ra, càng trở nên ngào ngạt trong không khí lạnh.
Chuyện di chuyển con lợn quay này căn bản không cần Yến Kiêu nhọc lòng, mấy người Bàng Mục đã sớm sẵn sàng hành động, chỉ đợi một tiếng ra lệnh liền động thủ.
-“Đại nhân!”
Người chạy việc chuyên nghiệp Lâm Bình thở hồng hộc xuất hiện ở cửa, đập vào mắt chính là cảnh tượng một nhóm cấp trên vây quanh một con lợn, đồng thời xoay mặt trợn mắt tức giận nhìn mình.
Hắn không thể hiểu được, người run lập cập, cảm thấy mình chính là con lợn quay kia……
Nhìn thấy đó là Lâm Bình, mọi người vô cùng ăn ý bắt đầu cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng có người chết.
Có lẽ ông trời cảm nhận được sự khó khăn của bọn họ: Lâm Bình mang về chính là tin tức về thân phận của Chúc Khê.
-“Chúc Khê kia là một đứa trẻ bị vứt bỏ, được lão thợ mộc ở ngoài thành nhận nuôi, chỉ là lão thợ mộc kia đã chết từ bảy năm trước. Lão thợ mộc là người câm chuyên làm quan tài, tính tình cổ quái, sống một mình ở trong ngôi miếu hoang, mỗi lần vào thành đều dùng một kiện áo đen che kín mít từ đầu đến chân, chưa từng có người nào gặp qua hắn. Chỉ khi nhà ai cần quan tài, đứng ở cửa miếu gọi một tiếng, đặt tiền, vài ngày sau lại đến lấy, quan tài được đặt ở chỗ đất trống bên ngoài.”
-“Chúc Khê từ nhỏ cũng sống lung tung, cả người bẩn thỉu, dơ dáy, tóc chưa bao giờ gội, chưa có ai thấy hắn lúc lớn lên có bộ dáng gì, cũng có rất ít người biết tên hai người bọn họ là gì, ngày thường khi nói chuyện chỉ gọi lão quan tài, tiểu quan tài…… Hắn cũng không học được tay nghề thợ mộc, sau khi lão thợ mộc chết hắn chỉ làm mấy tấm bia mộ, dần dần, mọi người cũng không biết hắn đi đâu.”
-“Lão thợ mộc kia biết đọc sách viết chữ không?” Yến Kiêu vội hỏi.
Lâm Bình bật cười,
-“Nhìn cô nương nói này, nếu hắn có bản lĩnh kia, còn làm quan tài làm gì.”
Yến Kiêu ngẩn ra,
-“Cũng đúng.”
Đây cũng không phải xã hội hiện hầu như không có người mù chữ, bá tánh nhà bình thường không biết chữ còn có rất nhiều, huống chi một người thợ mộc bị câm?
Từ đây, cơ bản có thể xác định cử nhân Chúc Khê hiện tại không phải “tiểu quan tài” ban đầu.
Sau khi đưa ra kết luận này, mọi người vô thức nhìn về phía Bàng Mục.
Bàng Mục trầm ngâm một lát, nhấc tay cầm đao, cắt một miếng thịt quay, để lên trên mâm chỗ Yến Kiêu.
-“Chúng ta cũng mở một văn hội.”
Post on 09/12/2022
No comments:
Post a Comment