Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 004

☆, Bởi vì nàng không nghĩ bị đánh!

Edit + Beta: Đào Mai

 

-"Lục Ly, tiểu hỗn đản này! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

 

Trong phòng, Tạ An Lan ghé vào một bên giường tùy ý Hỉ Nhi thoa thuốc cho nàng, một bên nghiến răng nghiến lợi mà mắng.

 

Kỳ thật thương tích cũng không nặng, cho dù không được đãi ngộ lại bị xa lánh, dù sao cũng là thiếu phu nhân Lục gia, đánh nàng cũng đã là cực hạn, như thế nào có khả năng thật sự đánh chết nàng?

 

Tạ An Lan cảm thấy, Lục phu nhân đối với chuyện phạt chính mình cũng không có bao nhiêu ham thích, bộ dáng càng giống là vì cho người nào đó một cái công đạo.

 

Đương nhiên, cái này cũng không thể đại biểu Lục phu nhân thích Tạ An Lan, đại khái là so với Tạ An Lan bà càng không thích cái người khiến cho bà trách phạt Tạ An Lan, lại không thể không nghe theo thôi.

 

Chính là ở trong đầu thoáng dạo qua một vòng, Tạ An Lan chỉ biết món nợ này hẳn là nên nhớ đến trên người ai.

 

Hỉ Nhi vừa thật cẩn thận thoa thuốc, vừa khuyên nhủ:

-"Thiếu phu nhân, ngài đừng mắng thiếu gia. Hôm qua lúc phu nhân rơi xuống nước là thiếu gia nhảy xuống cứu phu nhân lên đấy!."

 

Chuyện này thực không nhớ rõ, Tạ An Lan hí mắt,

-"Nha đầu chết tiệt Lục Kiều kia nói là nàng ta cho người cứu ta lên mà!"

 

-"Ách... đúng là vậy. Vừa vặn Tứ thiếu gia đến chỗ đó... Nhị tiểu thư nói phu nhân bị rơi vào trong nước. Tứ thiếu gia liền nhảy xuống. Tứ thiếu gia cũng hôn mê, tối hôm qua còn..."

 

Hỉ Nhi nhìn nhìn Tạ An Lan, muốn nói lại thôi. Thiếu phu nhân vừa tỉnh lại tính tình liền thay đổi không ít. Tứ thiếu gia hôm qua cùng thiếu phu nhân hôn mê giống nhau, nửa đêm còn phải chạy tới thư phòng ngủ cả đêm...

 

-"....."

 

Vậy cũng không thể thay đổi chuyện cái tiểu sắc ma kia hơn nửa đêm khinh bạc một người hôn mê bất tỉnh mà.

 

Hỉ Nhi thoa thuốc xong, thu hồi bình thuốc cười nói:

-"Hoàn hảo bị thương không nặng, nghỉ ngơi mấy ngày hẳn là tốt rồi. Vừa lúc phu nhân cấm túc Thiếu phu nhân một tháng, một tháng qua đi cơn tức của Nhị tiểu thư cùng lão gia hẳn là sẽ tiêu đi."

 

Tạ An Lan ngồi dậy, hơi híp mắt, cơn tức của bọn họ tiêu đi, cơn tức của bổn tiểu thư thì tìm ai phát tát đây? Bất quá, có thời gian một tháng để thăm dò tình huống sẽ là một chuyện tốt.

 

-"Thiếu phu nhân, ngài nghỉ ngơi hai ngày hay là hiện tại phải đi thư phòng?"

 

Tạ An Lan khó hiểu, hỏi:

-"Đi thư phòng làm cái gì?"

 

Hỉ Nhi nói:

-"Là chép gia quy đó. Mặc dù có thời gian một tháng, nhưng mà nếu không bắt đầu viết ngay, chỉ sợ là viết không xong."

 

-"Chép, gia, quy?! Gia quy Lục gia dài bao nhiêu?"

 

Hỉ Nhi lắc đầu, có chút hướng tới, nói:

-"Nô tỳ cũng không biết, bất quá nô tỳ ở trong thư phòng thấy qua, dày như vậy nè."

 

Vươn tay nhỏ bé, so một cái độ dày.

 

Tạ An Lan cảm thấy trước mắt nhất thời tối đen, cắn răng đứng dậy, hỏi:

-"Lục Ly ở đâu?"

 

-"Thiếu gia ở thư phòng."

 

-"Đi qua xem!"

 

Trong thư phòng, thiếu niên tuấn mỹ nho nhã ngồi ở phía sau án thư cầm một quyển sách nhưng thật lâu không có lật trang, hiển nhiên tâm tư của hắn cũng không ở trong sách. Trên dung nhan tuấn mỹ lại non nớt mang theo vài phần nghiêm nghị cùng trầm tư, tựa hồ đang tự hỏi một vấn đề rất trọng yếu.

 

-"Lục Ly, ngươi có ở trong đó hay không?!"

 

Ngoài cửa, vang lên tiếng Tạ An Lan.

 

Lục Ly phục hồi tinh thần lại, hơi hơi nhíu mày nói:

-"Vào đi."

 

Tạ An Lan đẩy cửa đi vào, vừa lúc nhìn thấy Lục Ly ở trong thư phòng ngẩng đầu lên không khỏi ngẩn người.

 

Khi còn sống Tạ đại tiểu thư là tinh anh trong An Quốc, danh hiệu Thanh Hồ, có thể nói là duyệt người vô số. Càng không cần phải nói đó là một thời đại tin tức phát triển, cái dạng thịt tươi thịt khô siêu sao mỹ nam gì chưa thấy qua. Thế nhưng vẫn như cũ nhịn không được vì dung mạo người nào đó mà sợ hãi than..… tướng mạo Lục Ly cũng không tinh xảo, lại mang theo một loại tuấn lãng lỏng lẻo không thể soi mói. Mặt mày đậm nhạt thích hợp giống như một bộ ý cảnh sâu xa trong tranh thuỷ mặc. Cái này là bởi vì tuổi của hắn vẫn còn nhỏ, bộ dáng còn vài phần non nớt. Có thể suy ra, qua sau vài năm càng thêm thành thục, lịch duyệt, không hề nghi ngờ sẽ biến thành một tai họa khó nói.

 

Nhớ tới mới vừa rồi nhìn thấy vài nam tử ở trong đại sảnh, tuy rằng dáng người cũng không xấu xí, nhưng so sánh với Lục Ly cũng thật là kém xa.

 

Về phần đại lão gia Lục gia Lục Văn, lại không có nửa điểm tương tự với Lục Ly. Xem ra, mẫu thân của Lục Ly hoặc là cậu hắn hẳn là diện mạo thập phần xuất sắc, đều nói cháu ngoại trai sẽ giống cữu cữu mà.

 

Nhất là mới vừa rồi, Lục Ly vừa ngẩng đầu trong ánh mắt chợt lóe qua tia sắc bén, lại làm cho mặt mày thanh nhã có thêm vài phần nhuệ khí. Ít nhất, mỹ thiếu niên trước mắt này, tuyệt đối không phải là một ngốc tử được dưỡng ở hậu viện đọc sách. Người này tuyệt đối là người tâm địa đen tối ác độc!

 

Lục Ly nhướng mày thản nhiên hỏi:

-"Phu nhân có việc?"

 

Tạ An Lan nói:

-"Phu nhân phạt ta chép gia quy."

 

Lục Ly nhướng mày, tựa như nói: Vậy thì như thế nào?

 

Tạ An Lan nghiến răng,

-"Nghe nói gia quy Lục gia rất dài, ta viết không xong. Ngươi giúp ta!"

 

-"Giúp ngươi?" Lục Ly biểu tình có chút cổ quái, "Ta vì cái gì phải giúp ngươi? Phu nhân phạt là ngươi."

 

Tạ An Lan hừ lạnh,

-"Nếu không phải ngươi ăn cây táo, rào cây sung, ta như thế nào sẽ bị ăn đòn còn bị chép phạt? Ngươi không giúp ta còn ai sẽ giúp ta?"

 

Lục Ly nhất thời đen mặt,

-"Không biết nói chuyện cũng không cần mở miệng."

 

Cái gì kêu ăn cây táo, rào cây sung?

 

-"Hừ, ta rõ ràng chính là bị Lục Kiều cái nha đầu chết tiệt kia đẩy xuống nước! Lục Ly, ta là tức phụ ngươi, ngươi cư nhiên một câu cũng không nói, tùy ý cái lão yêu bà kia đập ta! Ngươi có phải là người hay không?"

 

Tạ An Lan nghiến răng, bất quá cái này là vì Tạ An Lan nguyên bản. Nàng ta cầm tiền riêng của chính mình nuôi dưỡng nam nhân thì có ích lợi gì, thời điểm mấu chốt cái gì cũng đều không trông cậy được. Tên hỗn đản này đừng mơ tưởng lại dùng một văn tiền của mình!

 

Lục Ly nhịn không được phiên cái xem thường, nói:

-"Hiện tại nói lợi hại như vậy, vừa rồi ở Minh Lan Viện như thế nào không nói?"

 

-"Ngươi cho ta là ngốc à?"

 

Tạ An Lan khinh thường, nàng căn bản không có nhân chứng, rõ ràng Lục phu nhân cũng không tính làm chủ thay nàng. Khẳng định là Lục Kiều cùng cái Trác di nương kia của nàng ta ở trước mặt Lục lão gia làm nũng bán si, Lục phu nhân cũng chỉ muốn thu thập nàng một chút cho trượng phu một cái công đạo mà thôi. Một người là tức phụ của thứ tử một người là thứ nữ, xem ai đều không vừa mắt, thu thập ai mà không thu thập?

 

Lục Ly nói:

-"Coi như ngươi cũng thông minh."

 

Tạ An Lan phiền toái nói:

-"Tóm lại, ngươi chép mấy thứ này xong cho ta! Gia quy Lục gia của ngươi, ngươi không chép thì ai chép?"

 

-"Dựa vào cái gì?" Lục Ly nhướng mày nói.

 

Tạ An Lan cao thấp đánh giá hắn một phen, đột nhiên lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý,

 

-"Chỉ bằng... ngươi không nghĩ bị đánh. Ngươi không nghĩ cho mọi người biết chính mình bị tức phụ đánh? Hử?"

 

Mắt phượng của Lục Ly hơi hơi híp lại, sau khi nhìn chằm chằm Tạ An Lan thật lâu. Ngay tại khi Tạ An Lan nghĩ hắn sẽ phun trở về, đột nhiên nhoẻn miệng cười,

-"Được, ta giúp ngươi chép."

 

-"....."

 

Ngươi đột nhiên nhận thua, làm cho ta cảm thấy chính mình giống như là người xấu.

 

Không thừa nhận chính mình bị tươi cười của người nào đó sát thương, Tạ An Lan bình tĩnh mà thu hồi tay đang túm lấy vạt áo Lục Ly "ngượng ngùng" cười nói:

-"Vậy vất vả phu quân rồi."

 

Lục Ly nhìn nàng, thần sắc khó lường,

-"Thay phu nhân làm việc, nên mà."

 

-"....."

 

Thật không biết xấu hổ mà.

 

Tạ An Lan là nữ nhi tú tài, tự nhiên biết chữ, còn viết trâm hoa chữ Khải nhỏ rất đẹp. Hiện tại đồng dạng Tạ An Lan cũng sẽ viết, tuy rằng không thể nói giống nhau như đúc nhưng lúc trước bút tích của nguyên chủ lưu lại ở trước mặt mọi người cũng không nhiều, hơn nữa bút tích cũng không phải một lần là bất biến. Nàng chỉ cần dụng tâm một chút, cũng không sợ bởi vì nguyên nhân chữ viết mà bị vạch trần.

 

Làm cho Tạ An Lan kinh ngạc là, Lục Ly chỉ nhìn thoáng qua chữ của nàng, liền cầm bút mở ra một quyển tập viết chính tả trống không ở một bên bắt đầu chép gia quy Lục gia. Chữ viết thế nhưng giống chín phần của Tạ An Lan viết, Tạ An Lan vừa lòng,

-"Phu quân quả nhiên lợi hại, mấy thứ này liền làm phiền phu quân. Thương tích trên lưng của ta đau quá, vẫn nên trở về nghỉ ngơi thôi."

 

Nói xong, Tạ An Lan khoát tay yên tâm thoải mái mà đi.

 

Phía sau, Lục Ly vùi đầu chép sách, hắn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bóng lưng Tạ An Lan hơi hơi nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 14/07/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts