Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 024

☆, Công công, tha mạng!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Phương Thảo Viện bất quá là cái tiểu viện hai gian, ở gian sau bị đánh cũng có thể nghe được rõ ràng. Tạ An Lan vừa mới vượt qua cửa tiền viện, chợt nghe được bên trong truyền đến tiếng Lục lão gia phẫn nộ quát lớn.

 

Cũng không biết Lục Ly nói cái gì, lửa giận của Lục lão gia càng ngày càng thịnh, mắng cũng càng ngày càng khó nghe. Trong giọng nói không ngoài chính là Lục Ly sinh ra là khắc mẫu thân, còn khắc chết tổ phụ, hại Lục gia từ từ… cùng với thân phận đê tiện của Lục Ly còn vọng tưởng khoa cử, làm cho Lục gia mất mặt, vân vân, lại bức bách Lục Ly chính mồm hứa hẹn không hề đi tham gia khoa cử.

 

Tạ An Lan nghe vào trong tai, bĩu môi.

 

Thời điểm nương hắn chết Lục Ly đã tám tuổi được không? Còn sinh mà khắc mẫu gì chứ!

 

Nếu lúc trước ngươi có bản lĩnh leo lên trên giường công chúa quận chúa gì đó, đương nhiên thân phận Lục Ly sẽ không thấp, ai bảo ngươi bụng đói ăn quàng đây?

 

Bên trong không biết lại nói gì đó, Lục lão gia rốt cục nổi giận,

-"Ta đánh chết ngươi tên nghịch tử này!"

 

Tạ An Lan giơ tay sờ sờ mắt, hít sâu một hơi lên tiếng hét rầm lên,

-"Công công! Công công tha mạng mà!"

 

Nói xong, liền xách váy vọt vào trong thư phòng.

 

Quả nhiên nhìn thấy Lục Ly đang quỳ trên mặt đất, Lục lão gia giơ một cây gậy hai thước đang muốn ném tới trên đầu Lục Ly. Có lẽ là tiếng kêu của Tạ An Lan quá mức mất hồn, Lục lão gia lần này thế nhưng giơ gậy ở giữa không trung nhất thời không phục hồi tinh thần lại.

 

Tạ An Lan đã như gió vọt vào gục trước mặt Lục Ly, ôm hắn khóc thảm thiết.

 

-"Ô ô! Công công, phu quân vừa mới bị thương mà. Van cầu ngài tha cho phu quân một mạng đi, phu quân biết sai lầm rồi, về sau phu quân sẽ không lại cãi nhau với đại ca, ô ô… phu quân là thân cốt nhục của ngài mà, con dâu cầu công công cho chúng ta một con đường sống đi. Chúng ta nhất định an phận thủ thường, ô ô… ngài chỉ coi chúng ta là tiểu miêu tiểu cẩu, buông tha chúng ta đi."

 

Tạ An Lan khóc đến cực kỳ bi thương.

 

Ta đi, cây gậy gỗ kia chính là làm từ thiết hoa mộc. Một gậy này mà đánh xuống, cho dù óc Lục Ly không vỡ toang, ít nhất cũng sẽ chấn động đến não đấy!

 

Nghĩ đến đây, Tạ An Lan càng phát ra tiếng khóc bi thống. Hắn mà chết, chẳng phải ta phải làm quả phụ à? Ta đây là thủ thân như ngọc đây hay là làm một tiểu quả phụ phong lưu?

 

Trong viện mọi người nghe náo nhiệt cũng bừng tỉnh đại ngộ. À, thì ra là thế...

 

Lục lão gia phục hồi tinh thần lại hổn hển, cả giận nói:

-"Làm càn! Ngươi một nữ nhân, ai cho ngươi đi đến phía trước!"

 

Tạ An Lan tựa đầu chôn ở trên vai Lục Ly nức nở,

-"Công công, ngài buông tha phu quân đi. Con dâu... Ô ô, không nghĩ làm quả phụ mà, phu quân không có sai đâu."

 

Trong viện mọi người khiếp sợ: ‘Lão gia vì Đại thiếu gia, thế nhưng thật sự muốn giết Tứ thiếu gia?!’

 

-"Ngươi nói bậy bạ gì đó!"

 

Lục lão gia rốt cục phản ứng lại trọng điểm ở nơi nào, nhất thời tức giận đến sắc mặt xanh mét. Lời này nếu truyền ra ngoài, thanh danh Lục gia cùng Lục Huy cũng không còn.

 

Tạ An Lan ngẩng đầu lên, mở to hai mắt đẫm lệ mông lung, nức nở nói:

-"Vậy, vậy công công có thể hay không không đánh đầu phu quân, lấy thiết hoa mộc làm gia pháp, thật sự sẽ đánh chết phu quân."

 

Cây gậy này chắc chắn có thể sánh bằng sắt thép, tuyệt đối không cần dùng sức quá mạnh cũng có thể đánh gãy, đánh gãy thân thể nhỏ gầy của Lục Ly cũng không khó khăn lắm!

 

Lục lão gia tức giận ngón tay phát run, nhưng gia pháp ở trong tay như thế nào cũng không thể hạ xuống. Ông có thể đánh con, cũng không có thể động thủ đối với tức phụ.

 

Thấy Lục lão gia không nói lời nào, Tạ An Lan lại rõ ràng lớn tiếng khóc,

-"Một khi đã như vậy, công công đều đánh chết ta cùng phu quân đi. Ô ô..."

 

Quản sự tâm phúc bên cạnh Lục lão gia thấy Lục lão gia bị chọc tức đến vẻ mặt sung huyết, một bộ dáng sắp hôn mê, vội vàng bước lên phía trước nói:

-"Tứ Thiếu Phu Nhân, ngài hiểu lầm, lão gia như thế nào lại muốn đánh chết Tứ thiếu gia?"

 

Tạ An Lan nghiêng đầu nhìn hắn, vô tội nói:

-"Nhưng... vừa mới ta rõ ràng thấy..."

 

-"Ngài nhìn lầm rồi."

Quản sự cười làm lành nói:

-"Lão gia chỉ là có chút tức giận, mới hù dọa Tứ thiếu gia thôi."

 

Thế này Tạ An Lan mới ngừng khóc, thật cẩn thận mà liếc sắc mặt âm trầm của Lục lão gia, nhỏ giọng nói:

-"Là nhi tức lỗ mãng, thỉnh công công trách phạt."

 

Lục lão gia cũng phục hồi tinh thần lại, hừ nhẹ, mặt bình tĩnh nói:

-"Còn không quay về!"

 

Nhưng Tạ An Lan vẫn bất động, chính là vẻ mặt thân thiết mà giúp đỡ Lục Ly lên, nói:

-"Công công ngài đừng nóng giận, phu quân cũng không phải cố ý muốn cãi lời công công, phu quân chính là muốn chứng minh chính mình cũng là cốt nhục của công công, cũng là vĩ đại giống công công thôi. Con dâu biết, phu quân năm nay tham gia thi hương thời cơ không đúng, con dâu sẽ cố gắng khuyên phu quân, khiến cho phu quân hiểu được nổi khổ tâm của công công cùng đại ca. Phu quân, nói mau đi, nói với công công, nói phu quân đã biết sai rồi."

 

Tay Lục lão gia đang ấn ngực nhịn không được lại dùng vài phần lực. Cái gì kêu hiểu được nổi khổ tâm của ông cùng đại ca?!

 

Vẫn trầm mặc không nói Lục Ly giương mắt nhìn về phía Lục lão gia, trầm giọng nói:

-"Con biết sai."

 

Lục lão gia sắc mặt thế này mới hơi dịu đi một chút, hừ nhẹ một tiếng nói:

-"Biết sai? Biết sai chỗ nào rồi?"

 

Lục Ly nói:

-"Con không nên áp trên đầu đại ca, con không nên đi thư viện học bài, con không nên..."

 

-"Nói bậy!"

Một âm thanh tức giận từ bên ngoài truyền vào, vài người xuất hiện ở tại cửa, chỉ thấy phía trước một lão giả với chòm râu hoa râm sắc mặt giận dữ nói:

-"Đọc sách biết chữ mới có thể hiểu lý lẽ, mới có thể làm người! Cái gì kêu không nên đọc sách? Đọc nhiều năm sách thánh hiền như vậy, thánh nhân chính là dạy ngươi như vậy!"

 

Nhìn thấy vài người, sắc mặt Lục lão gia nhất thời đại biến. Nhìn nhìn lại vài người đi theo bên người người này, cùng vẻ mặt Lục Huy cứng ngắc vô cùng xấu hổ, sắc mặt Lục lão gia một trận xanh một trận trắng.

 

-"Chu... Chu tiên sinh, Tào đại nhân!"

 

Nếu đối vị Chu tiên sinh kia còn có thể không đáng để ý tới, một người khác đứng ở bên cạnh lão giả Lục lão gia cũng không dám chậm trễ.

 

Người này mặc một thân thường phục màu nâu, bộ dáng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, khí độ bất phàm. Đúng là trưởng quan tối cao tại phủ Tuyền Châu, Tri Phủ Tuyền Châu Tào Ngu. Tuổi này có thể đủ trở thành Tri Phủ từ tứ phẩm chính chủ một phương, về sau tiền đồ vị này tất nhiên bất phàm.

 

Hơn nữa nghe nói, vị này nhiều nhất là sang năm chỉ sợ sẽ hồi kinh lên chức. Hiện tại đắc tội ông, tương lai ngày của Lục Huy cũng sẽ không tốt.

 

Thật ra Tào đại nhân không có phẫn nộ như Chu tiên sinh, chính là có hưng trí mà đánh giá mọi người trong thư phòng một phen cười nói:

-"Lục lão gia, đây là làm sao vậy? Người trẻ tuổi không hiểu chuyện chậm rãi dạy dỗ là được, xem kìa đã khiến cho hai tiểu phu thê này sợ tới mức đó!"

 

Lục lão gia miễn cưỡng cười, chắp tay nói:

-"Không biết Tào đại nhân..."

 

Tào Ngu cười nói:

-"Cũng không có gì, bản quan nhàn hạ nên đến trà tự cùng Chu tiên sinh, trùng hợp nhìn thấy một bộ họa tác của lệnh lang. Lục gia quả thật là nội tình thâm hậu, một thiếu niên lang nho nhỏ, họa kỹ nhưng lại ẩn ẩn có phong cách hơn người. Bản quan xưa nay có chút đam mê nhỏ, nhất thời thấy cái mình thích là thèm liền nhịn không được lôi kéo Chu tiên sinh đến đây cầu họa."

 

Đối với lời Tào Ngu nói, Lục lão gia không cho là đúng. Lục Ly mới vài tuổi? Cái gì phong cách hơn người? Hơn nữa, cái thứ tử quả thật là có chút tài hoa, nhưng trước kia không có nghe nói ở phương diện thi họa hắn có tài cán gì.

 

Thế nhưng, nếu Tào Ngu đã nói như vậy, thì không thể phất mặt mũi Tri phủ đại nhân. Chỉ phải cười làm lành nói:

-"Tào đại nhân quá khen, tiểu nhi chính là lông gà vỏ tỏi làm sao có thể được Tào đại nhân coi trọng?"

 

Tào Ngu lại lạnh nhạt cười, nhìn về phía Lục Ly vẫn còn quỳ trên mặt đất cười nói:

-"Chu tiên sinh, cuối năm sinh nhật gia phụ, bản quan đang tha hương cũng không thể ở trước mặt tẫn hiếu. Vừa vặn gia phụ yêu thích kiểu họa của ái đồ này của tiên sinh, chẳng biết có được không..."

 

Chu tiên sinh sắc mặt giận dữ đã hết, vuốt chòm râu cười nói:

-"Nếu có thể để Tào lão Ngự Sử đại nhân coi trọng, là hắn có phúc. Đại nhân cứ việc phân phó là được."

 

Tào Ngu vừa lòng gật đầu, lại xoay người hỏi:

-"Như thế nào? Lục hiền chất, không biết bản quan có thể hay không mời hiền chất ra tay thay bản quan họa một bộ tùng hạc hiến thọ đồ?"

 

Lục Ly chắp tay, không quan tâm hơn thua, nói:

-"Đệ tử rất hân hạnh."

 

Sau khi Tào Ngu đánh giá hắn một lúc lâu, mới vừa cười vừa nói:

-"Vậy đa tạ… Chu tiên sinh có cao đồ giống như này, nghĩ đến sang năm tên đề bảng vàng cũng không nói chơi. Bản quan muốn trước tiên chúc mừng."

 

Chu tiên sinh cười tủm tỉm hỏi:

-"Đa tạ đại nhân, đứa nhỏ này mặc dù có vài phần nhanh nhạy, nhưng thật ra cũng thập phần dụng công."

 

Tào Ngu ha ha cười,

-"Không có thiên phú, không dụng công cũng khó thành châu báu. Tứ lang Lục gia, bản quan chờ bức họa của ngươi, chờ ngươi tên đề bảng vàng. Về phần họa tư, trở về ta sẽ phái người đưa đến phủ."

 

-"Đa tạ đại nhân." Lục Ly cụp mắt nói.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 10/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts