Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 030

☆, Hoài tâm tư!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Nhìn theo Tạ An Lan rời đi, Lục Ly buông quyển sách trên tay ra rũ mắt suy tư thật lâu, sau mới trầm giọng nói:

-"Người tới."

 

Một lát sau, Lục Anh xuất hiện ở trước mặt, cung kính nói:

-"Tứ gia."

 

Lục Ly hỏi:

-"Mấy ngày nay Thiếu phu nhân có liên lạc với người nào không?"

 

Lục Anh lắc đầu nói:

-"Không có! Hôm nay thiếu phu nhân trừ bỏ đi tiểu viện ở Đông Thành, phu nhân cùng người bên người phu nhân đều không có xuất môn. Hôm nay thiếu phu nhân ở bên ngoài cũng không có tiếp xúc với người nào. Bất quá... người được phái đi không dám đến quá gần, thiếu phu nhân cảm giác phi thường nhạy bén, hơn nữa... thân thủ giống như không kém."

 

-"Hả?"

 

Lục Ly nhíu mày. Lục Anh do dự một chút, lại nói:

-"Hơn nữa, thiếu phu nhân hẳn là đã biết thuộc hạ cũng biết công phu. Lần trước gặp được thiếu phu nhân, thời điểm thuộc hạ muốn tìm kiếm sơ hở trên người phu nhân, liền phát hiện thiếu phu nhân xem giống như tùy ý, nhưng mà thân thể lại giống như mỗi thời mỗi khắc đều đang trong trạng thái phòng bị. Bất quá..."

 

-"Bất quá cái gì?"

 

Lục Anh nhíu mày, bộ dáng cũng rất là khó hiểu mà nói:

-"Thiếu phu nhân thân mình... Nhìn qua cũng không giống như là người tập võ. Vô luận là thân thể của phu nhân hay là cử chỉ tư thái cũng không giống. Nếu không phải cố ý muốn công kích thiếu phu nhân, căn bản sẽ không phát hiện điểm này."

 

Loại tình huống này chỉ có hai khả năng, một là hắn đã nhìn lầm, thiếu phu nhân quả thật là nữ tử tay trói gà không chặt. Hai là thiếu phu nhân so với hắn lợi hại hơn nhiều, đã đến hỏa hầu.

 

Đương nhiên còn có khả năng thứ ba, là Tạ An Lan sẽ không nói với bọn họ.

 

Lục Ly rũ mắt, tay trái không chút để ý vuốt ve lòng bàn tay.

 

Hắn không mở miệng, Lục Anh cũng không nói, chỉ là nhẫn nại đứng ở đó chờ phân phó.

 

Thật lâu sau, mới nghe được Lục Ly thản nhiên nói:

-"Một khi đã như vậy, trước hết bỏ đi."

 

Lục Anh có chút ngoài ý muốn liếc nhìn chủ tử nhà mình, tuy rằng mới đi theo Lục Ly chỉ vài ngày ngắn ngủn, hắn cũng đã so với đi theo Lục Ly bên người đã nhiều năm Mạch Đông càng thêm hiểu biết vị chủ tử trẻ tuổi này. Quyết định như vậy cũng rất không phù hợp với tính cách của hắn, bất quá trong Phương Thảo Viện này hai vị chủ tử cũng không là người bình thường.

 

Chỉ nghe Lục Ly lạnh nhạt nói:

-"Hiện tại thoạt nhìn, cũng không có gì nguy hiểm."

 

Lục Anh hiểu rõ, bất quá... vị kia nếu thật sự muốn đối với Tứ gia bất lợi mà nói...

 

Giống như đã nhận ra ý tưởng của hắn, Lục Ly ngẩng đầu nhìn hắn một cái nói:

-"Nàng là một người thông minh, ngay từ đầu không có động thủ, hiện tại sẽ không vô duyên vô cớ động thủ." [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Rời khỏi thư phòng Lục Ly lúc này sắc mặt Tạ An Lan cũng không thoải mái, trên thực tế từ sau lúc Tri Phủ Tuyền Châu cùng Tiên sinh Lục Ly tới cửa tâm tình của nàng vốn không có nhẹ nhàng qua… Đặc biệt sau khi ở Tinh Tuyết Lâu nghe được những người đọc sách nghị luận liền càng thêm vài phần thận trọng.

 

Lục Ly người này... thủ đoạn quá lão luyện, tâm quá tàn nhẫn, tay quá đen, hoàn toàn không phù hợp bộ dáng một thiếu niên thứ tử trẻ tuổi nhà giàu nên có, mặc dù hắn là một thiên tài. Trời sinh còn có nghị lực lớn cùng tâm địa ngoan tuyệt, trong ngàn vạn người cũng chưa chắc nhất định có thể có một… Lục Ly một thiếu niên mười tám tuổi, cho dù ở trong phủ không được sủng ái nhưng là Lục gia rốt cuộc không có ngược đãi thứ tử, không có để cho hắn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, càng không có hạ nhân dám chà đạp chủ tử, hắn là như thế nào luyện ra cái dáng vẻ này?

 

Lục Ly người này không chỉ có đối người khác ngoan tuyệt, đối Lục lão gia cùng Lục Huy không có một chút cảm tình phụ huynh. Lục lão gia làm ra chuyện tình như vậy tự nhiên không phải phụ thân tốt, nhưng là người bình thường ít nhất cũng phải thống khổ giãy dụa một chút, Tạ An Lan lại chưa từng có ở trong mắt Lục Ly nhìn thấy một tia thống khổ cùng không cam lòng. Hắn giống như một người ngoài cuộc, bình tĩnh thanh thản, bất động thanh sắc thao túng cục diện, dễ như trở bàn tay khiến cho Lục gia lâm vào hoàn cảnh nan kham.

 

Còn có buổi sáng ở thư phòng, Lục lão gia kia là hàng thật giá thật mà hướng trên đầu hắn đánh xuống. Tạ An Lan tin tưởng cho dù nàng không ra mặt, một phút cuối cùng kia vẫn như cũ đánh không đến trên đầu của hắn. Nhưng lấy trạng huống thân thể Lục Ly lúc ấy, hoàn toàn né tránh cũng là không có khả năng, cho nên, một gậy kia của Lục lão gia ít nhất cũng phải làm cho bờ vai của hắn một tháng không thể nhúc nhích, thậm chí có khả năng sẽ lưu lại di chứng. Sau đó thế nhưng trên mặt hắn cũng không có chút sợ hãi nào. Một chút kia chín phần mười có khả năng là phải rơi xuống vai phải hắn, Lục Ly còn có thể bình tĩnh như thế, một phần có thể là hắn chắc chắn cuối cùng gia pháp Lục lão gia không thể đánh xuống. Một phần khác có thể là, cho dù rơi xuống cũng sẽ không ảnh hưởng hắn thi hương sau này.

 

Lục Ly trước mắt này, cùng Lục Ly trong trí nhớ nguyên chủ, tựa hồ như có chút khác biệt.

 

Nguyên bản nàng còn cho rằng dù sao cũng là trí nhớ một người khác, có chút mơ hồ là không thể tránh khỏi. Huống chi, nguyên chủ kỳ thật thật sự cũng không biết phu quân của chính mình. Thế nhưng vô luận Lục Ly trước mắt cùng trong trí nhớ của nguyên chủ có phải hay không giống nhau, nhưng ít nhất Lục Ly trước mắt làm một thiếu niên thật sự rất không bình thường.

 

Sắc mặt Tạ An Lan lạnh lùng, thay đổi một cái thời đại một cái thời không, nàng tựa hồ lập tức thả lỏng cảnh giác, đem tính cảnh giác trước kia đều quăng qua một bên. Trạng thái như vậy, nếu là đang trong nhiệm vụ chỉ sợ sớm đã chết mười lần tám lần.

 

Hôm nay qua đi, Phương Thảo Viện im lặng rất nhiều, Tạ An Lan cũng không lại đi quấy rối Lục Ly, chính là vẫn như cũ thường xuyên xuất môn, bất quá đại đa số thời điểm cũng không lại mang theo Vân La, thậm chí đôi khi xuất môn căn bản không có người biết.

 

Không khí Lục gia cũng có chút cổ quái, Lục Kiều sau khi từ trong từ đường đi ra lại chạy tới Phương Thảo Viện đi tìm Tạ An Lan gây phiền toái một lần. Những người khác trong Lục gia, cơ hồ đều là tránh Phương Thảo Viện đi. Tứ thiếu gia làm cho lão gia cùng Đại thiếu gia đã đánh mất mặt mũi lớn như vậy, ngay cả phu nhân đều tức giận rồi, chỉ là ngại đối với bản thân Tứ thiếu gia bị trọng thương không thể phát tác thôi. Các nàng làm hạ nhân, ai còn dám thân cận hai vị chủ tử Phương Thảo Viện? Liền ngay cả người của Phương Thảo Viện chính mình đều là cúi đầu làm việc một câu không dám nhiều lời.

 

Những người này không chạy tới trước mặt, Tạ An Lan thật sự mừng rỡ thoải mái. Trong tiểu viện Thành Đông chế tác son bột đã bán đi, Tạ Văn cũng không có làm cho nàng thất vọng, quả nhiên đem sự tình làm rất khá. Thậm chí vượt qua mong muốn của Tạ An Lan, đem một hộp son bán ra giá sáu đồng năm bạc.

 

Tạ An Lan thấy hiệu quả quả nhiên không sai, liền thuận tay lại phối phương cho các nàng hai cái mùi hương khác.

 

Ba cô nương trong tiểu viện một ngày có thể chế tạo ra tám mươi hộp son, nhưng năng lực tiêu phí của thành Tuyền Châu căn bản nuốt không được nhiều như vậy, tuy rằng thành Tuyền Châu giàu có và đông đúc, người cũng không ít, nhưng mấy thứ đồ này tuy rằng là tiêu hao phẩm nhưng cũng có tính thời gian nhất định. Bất quá Tạ An Lan cũng không lo lắng, quả nhiên rất nhanh lão bản Linh Hương Các liền thương nghị cùng Tạ Văn, nguyện ý lấy giá sáu trăm văn một hộp mua hết tất cả hàng hóa của bọn họ. Thậm chí đưa ra ý muốn mua phối phương son.

 

Tạ An Lan hiểu được, lão bản Linh Hương Các có con đường đem mấy thứ này bán ra bên ngoài, bất quá đối với việc này Tạ An Lan cũng không thèm để ý, trước mắt nàng cũng không có ý tưởng làm phần sinh ý này, cũng không có năng lực này. Chỉ là như thế, trong tiểu viện Đông Thành mỗi ngày đều có thể thu vào không sai biệt lắm gần bốn mươi lượng. Khấu trừ phí tổn còn lại hai mươi ba lượng.

 

Tính toán sổ sách mấy ngày nay, Tạ An Lan vừa lòng mà gật gật đầu, ai nói phải mở cửa hàng mới có thể kiếm tiền? Nguyên thủy bản thân mình gia công chính là một kiện kiếm tiền mua bán, đặc biệt làm mấy thứ này trong vòng ngắn hạn chỉ có chính nàng có. Về phần thế giới này không có luật độc quyền, không sao cả, nàng có là phối phương, là biện pháp rất hiếm có.

 

Ngắn ngủn nửa tháng, lợi nhuận đã vượt qua ba trăm lượng, tốt lắm.

 

-"Thiếu phu nhân, ba vị thiếu phu nhân đã tới."

 

Ngoài cửa, Vân La tiến vào bẩm báo.

 

Tạ An Lan khó hiểu, hỏi:

-"Các nàng tới làm cái gì? Mọi người đều tự làm việc của mình không tốt sao?"

 

Vân La lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không biết.

 

Tạ An Lan nghĩ nghĩ nói:

-"Quên đi, thỉnh các nàng vào đi."

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 20/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts