Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 090

☆, Đệ nhị bảng Ất!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lâm ma ma, Lâm ma ma tựa hồ bằng bất cứ giá nào, đứng thẳng thân thể nhìn chăm chú vào Tạ An Lan cao giọng nói:

-“Tứ Thiếu phu nhân, ngài không cần nhấc lên phu nhân, hết thảy việc này đều là lão nô tự tiện làm chủ, cùng phu nhân không quan hệ.

 

Tạ An Lan nhướng mày, mỉm cười nhìn bà nói:

-“À? Đều là ý của chính ngươi? Vì cái gì?

 

Lâm ma ma nói:

-“Đương nhiên là vì Thành nhi! Bất quá Thành nhi là chống đối thiếu phu nhân vài câu, thiếu phu nhân liền xúi giục Tứ thiếu gia đánh gãy chân hắn! Hu hu... đáng thương nhi tử của ta?

 

Khi nói chuyện, Lâm ma ma bắt đầu lớn tiếng gào khóc, giống như Tạ An Lan quả nhiên là tội không thể tha, đã áp bách bà không thể không phản kháng. Trong mắt Tạ An Lan thoáng hiện một tia lãnh ý, đã chết đến nơi còn không biết hối cải!

 

-“Lâm ma ma, lời này giống như nói sai rồi! Lúc trước hạ lệnh phạt trượng Lâm Thành rõ ràng là công công. Vì sao ngươi phải áp lên trên người ta? Từ trên xuống dưới trong phủ, đã làm sai chuyện bị phạt trượng cũng không phải số ít, chân Lâm Thành bị gãy không đứng dậy được là thân thể hắn không tốt vận khí không tốt…, Lâm ma ma áp lên trên người ta thì mua hung thủ tới hủy trong sạch của ta, lý do này có phải có chút gượng ép hay không?

 

Lâm ma ma trừng mắt Tạ An Lan á khẩu không trả lời được, bất quá hận ý của bà đối với Tạ An Lan cũng không phải giả, tầm mắt tràn đầy oán hận mà trừng Tạ An Lan.

 

Lục Văn không kiên nhẫn mà trầm giọng nói:

-“Đủ rồi! Nếu Lâm thị đã nhận tội, việc này dừng ở đây!

 

Mặc dù biết sự tình hôm nay là Lục phu nhân khởi đầu, Lục Văn cũng không có khả năng vì một tức phụ của thứ tử mà làm cho vợ cả của mình không còn mặt mũi. Lâm ma ma đi ra gánh tội thay chính là hợp tâm ý của ông, hoặc là nói cái này vốn chính là Lục Văn ám chỉ Lục phu nhân làm.

 

Lục phu nhân vội vàng đáp:

-“Lão gia nói đúng, đều là thiếp thân quản giáo vô phương. Lát nữa thiếp thân chắc chắn sẽ trách phạt thật nặng.

 

Tạ An Lan trong lòng cười lạnh, dễ dàng như vậy đã muốn xong việc sao? Thực cho Tạ An Lan nàng là cái bánh bao sao?

 

-“Một khi đã như vậy, không biết mẫu thân tính trách phạt bà ta như thế nào?” Tạ An Lan hỏi.

 

Tươi cười trên mặt Lục phu nhân cứng đờ, đang muốn mở miệng nói chuyện, chỉ nghe Tạ An Lan không nhanh không chậm nói:

-“Loại nô tài tâm tính hiểm ác, ti tiện ngoan độc này, lấy ý kiến của con dâu, chết cũng chưa hết tội. Vẫn là đánh chết mới được.

 

Không đợi Lâm ma ma cùng Lục phu nhân nói, Tạ An Lan tiếp tục nói:

-“Còn có người trong nhà bà ta, tất cả đều bán đi đi…..

 

-“Không được!” Lục phu nhân lập tức nói.

 

Bà căn bản không nghĩ tới muốn giết Lâm ma ma, Lâm ma ma không chỉ có là bà vú của bà, còn là tâm phúc mà bà rất nể trọng. Nguyên bản để cho Lâm ma ma ra mặt gánh tội thay cũng bất quá là muốn cho chuyện này tạm thời qua đi, về phần trách phạt... còn không phải do bà định đoạt sao?

 

Tạ An Lan cười nói:

-“Không được? Bà bà, chẳng lẽ ở trong mắt ngài con dâu cùng tướng công còn không bằng một cái nô tài? Phải biết rằng, nếu như đêm nay để cho bà ta thực hiện được... Hay là nói, chuyện này nguyên bản chính là bà bà...

 

-“Câm mồm!

Lục phu nhân cả giận nói,

-“Tạ An Lan, ngươi không cần quá mức kiêu ngạo! Đừng quên ta còn là bà bà danh chính ngôn thuận của ngươi!

 

Tạ An Lan nhún nhún vai, nhìn về phía Lục Văn hỏi:

-“Công công, ngài nói như thế nào?

 

Lục Văn thật sâu mà nhìn nàng, nói:

-“Ngươi muốn như thế nào?

 

Tạ An Lan vươn tay chỉ, nói:

-“Hoặc là, công công cho ta một tờ giấy hòa ly, chuyện đêm nay, chúng ta ngày mai đi nha môn từ từ nói. Hoặc là.....làm phiền công công bà bà trước mặt mọi người xử trí điêu nô này! Còn có toàn gia bọn họ, xem ở mặt mũi phu quân, hôm nay chuyện này liền tính.

 

-“Không... Phu nhân cứu mạng!

 

Lâm ma ma rốt cục lại một lần nữa nổi lên hoảng sợ, bà tự mình hiểu lấy. Một trong hai lựa chọn, Lục Văn tuyệt đối sẽ không nhớ bà một cái hạ nhân, không cần lo lắng sẽ chọn mặt sau.

 

Quả nhiên, chỉ nghe Lục Văn thản nhiên nói:

-“Y theo ngươi là được!

 

Tạ An Lan rũ mắt, bên môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt, trên cao nhìn xuống Lâm ma ma ở trên mặt đất.

 

Lục Văn vừa nói xong, Lâm ma ma lập tức liền biết chính mình xong rồi. Trong nhà này, nói đến cuối cùng có thể làm chủ vẫn là Lục lão gia Lục Văn.

 

-“Lão gia...

Lục phu nhân muốn mở miệng cầu tình, Lục Văn lạnh lùng nói:

-“Đủ rồi, ngươi còn ngại huyên náo không đủ!

 

Lục phu nhân cứng họng, Lục Văn trầm giọng nói:

-“Kéo nô tài này ra ngoài, đánh chết!

 

Lâm ma ma là ký văn tự bán đứt cho Lâm gia, sau lại lại làm của hồi môn của Lục phu nhân đến Lục gia. Cùng mấy hạ nhân ký văn tự cầm cố tiến vào làm việc kiếm tiền không giống nhau, bọn họ càng dễ dàng khiến cho chủ tử tín nhiệm, thế nhưng đồng dạng... mệnh bọn họ ở trong mắt chủ tử cũng không phải mệnh. Hạ nhân thuộc về ký văn tự cầm cố mà nói vẫn là lương dân bình thường là thân tự do, mặc dù là làm chuyện gì tội ác tày trời cũng chỉ có thể đưa tới quan, chủ tử không thể lén xử trí. Mà người ký văn tự bán đứt lại không giống vậy, bản chất bọn họ đã không tính là người chỉ có thể xem như tài sản của chủ tử, chết sống đều do chủ nhân định đoạt.

 

-“Phu nhân! Phu nhân! Cứu mạng!

 

Tạ An Lan nói:

-“Buổi tối cũng đừng phiền toái, liền ở chỗ này đánh đi. Nếu Lâm ma ma đã theo mẫu thân vài thập niên, vậy làm phiền mẫu thân đưa bà ta một đoạn đường đi…..

 

Mọi người âm thầm hít một ngụm khí lạnh, Tạ An Lan đúng là muốn cho Lục phu nhân trơ mắt mà nhìn Lâm ma ma bị đánh chết ở trước mặt. Cái này tuyệt đối là ra oai phủ đầu hàng thật giá thật!

 

-“Tạ… An… Lan!

 

Lục phu nhân khóe mắt muốn nứt ra, hận không thể lập tức nhào tới xé nữ tử trước mắt thành từng mảnh nhỏ.

 

Lục Văn nhíu nhíu mày, rốt cuộc vẫn là không nói cái gì phất tay ý bảo hạ nhân tiến lên đây động thủ.

 

Sau đó cau mày liếc mắt nhìn Lục phu nhân trầm giọng nói:

-“Sự tình phía sau giao cho ngươi xử trí, đừng náo loạn động tĩnh quá lớn, đừng quên Huy nhi còn có khoa cử!

 

Nhắc tới Lục Huy, Lục phu nhân lập tức tỉnh táo lại. Cũng hiểu được Lục Văn vì sao dễ dàng tha thứ Tạ An Lan như thế! Hết thảy đều là vì Huy nhi, tuyệt không có thể làm ra sự tình gì ảnh hưởng đến tiền đồ của Huy nhi. Bất luận cái gì!

 

Lục phu nhân nhắm chặt mắt, trầm giọng nói:

-“Đánh!

 

-“Phu nhân?!

 

Trong nháy mắt sắc mặt Lâm ma ma xám trắng như đất, không nghĩ tới phu nhân được một tay bà chiếu cố lớn lên, hầu hạ cả đời… thật sự từ bỏ bà.

 

-“Đừng! Đừng mà!

Lâm ma ma điên cuồng mà giãy dụa, la lớn,

-“Phu nhân! Ta đều là vì ngài mà! Cứu cứu lão nô... Cứu cứu lão nô... Phu nhân...

 

Hai tráng hán bước tới, áp người đè trên mặt đất, hai người khác giơ gậy lên hướng tới trên người Lâm ma ma đánh xuống.

 

Lâm ma ma thảm thiết kêu, ánh mắt tuyệt vọng,

-“Phu nhân! Ngài không thể đối với ta như vậy! Là ngài... Là ngài...

 

Lục phu nhân gắt gao mà bóp cánh tay nha đầu đang đỡ chính mình, lạnh lùng nói:

-“Lấp kín miệng!

 

Rất nhanh, miệng Lâm ma ma bị nhét một cái khăn, chỉ có thể ô ô kêu rốt cuộc cũng không phát ra được thanh âm khác. Chỉ có tiếng nức nở kêu thảm thiết cùng tiếng gậy rơi xuống ‘bộp bộp' làm người ta nhịn không được nổi da gà.

 

Lục phu nhân không đành lòng mà nghiêng mặt đi không dám lại nhìn, Tạ An Lan dựa vào ở một bên dưới tàng cây hoa quế thản nhiên mà nhìn một màn này hơi hơi nhíu mày.

 

Nàng cũng không thích biện pháp tra tấn người như vậy, trừ phi là vì tra tấn bức cung, dĩ vãng thời điểm yêu cầu giết người nàng đều lựa chọn cho đối phương một cái chết thống khoái. Đáng tiếc hiện giờ tình cảnh cùng thân phận của nàng lại không cho phép nàng tùy ý làm.

 

Nàng sẽ không đồng tình với Lâm ma ma, muốn trách thì trách bà ta theo lầm chủ tử, nếu đứng ở mặt đối lập cũng chỉ có thể bằng bản sự của bọn họ. Nếu như đêm nay ở trong này là Tạ An Lan chân chính tay trói gà không chặt thì sẽ phát sinh chuyện gì? Cuối cùng Tạ An Lan sẽ có cái kết cục gì? Chỉ sợ so với Lâm ma ma hiện tại cũng sẽ không thống khoái đến chỗ nào đi.

 

Lâm ma ma tuổi không tính nhỏ, mấy năm nay coi như là sống an nhàn sung sướng. Bất quá hơn mười gậy đánh xuống cũng đã là gần chết. Vô lực mà quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt yên lặng nhìn Lục phu nhân.

 

Lục phu nhân không cẩn thận nghiêng đầu nhìn qua, lập tức bị dọa đến lảo đảo một cái sắc mặt trắng bệch.

 

-“Phu nhân, đã...

 

Lục phu nhân liên tục lui về phía sau, cao giọng nói:

-“Nâng đi ra ngoài! Nâng đi ra ngoài!

 

-“Dạ.” Hai hạ nhân cúi người kéo Lâm ma ma đi tới ngoài cửa.

 

Huynh đệ Lục Minh cùng ba vị thiếu phu nhân đều không dám nói lời nào, Nhị thiếu phu nhân nắm chặt vạt áo Lục Minh, ánh mắt nhìn về phía Tạ An Lan giống như đang nhìn ma quỷ. Đại thiếu phu nhân cùng Tam thiếu phu nhân đồng dạng sắc mặt tái nhợt, tay Đại thiếu phu nhân giấu ở dưới ống tay áo đang run nhè nhẹ.

 

Tạ An Lan đứng dậy, bước chậm đi đến trước mặt Lục phu nhân.

 

Lục phu nhân được nha đầu đỡ, vô lực mà hoảng sợ nhìn Tạ An Lan, có lẽ còn có chút oán hận cùng phẫn nộ, bất quá lúc này lại đều bị hoảng sợ che đậy đi.

 

Tạ An Lan hơi hơi nhấc lên khóe môi cười, nhẹ giọng nói:

-“Mẫu thân, ngài xem ta bình thường cũng không thích gây chuyện thị phi, cho dù ngài xem ta con dâu này không vừa mắt cũng không sao, nhắm mắt làm ngơ là được. Làm gì ầm ĩ ra việc này đây, biến thành như vậy, đối với mọi người cũng không tốt. Ngài nói có đúng hay không?

 

Lục phu nhân cắn răng, miễn cưỡng nói:

-“Ngươi còn muốn làm sao?

 

Tạ An Lan vô tội nói:

-“Làm sao không phải là ta muốn làm thế nào? Ta chỉ muốn an an phận phận sống qua những ngày còn lại ở Lục gia, chẳng lẽ không đúng mẫu thân ngài muốn như thế sao? Chậc chậc, lại nói tiếp Lâm ma ma đối với mẫu thân coi như là trung thành và tận tâm, đáng tiếc...

 

Nhớ tới Lâm ma ma, Lục phu nhân chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, một búng máu cơ hồ mắc ở cổ họng. Bà không phải quái vật máu lạnh, không máu không nước mắt, bà vú này cùng bà đã ở chung vài thập niên làm sao lại không có cảm tình? Thế nhưng hiện tại... tối trọng yếu là, hạ nhân bên cạnh nhìn thấy kết cục này của Lâm ma ma, về sau ai còn sẽ thay bà liều mạng làm việc đây?

 

Tạ An Lan ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, nhẹ nhàng ngáp một cái nói:

-“Sắc trời không còn sớm, con dâu sẽ không quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi. Cáo lui...

 

Nói xong, hơi hơi khom người hành lễ, Tạ An Lan xoay người bước chậm đi tới cửa Minh Lan Viện.

 

Đám người Lục Minh đứng ở một bên vội vàng nhường đường, giống như trước mắt không phải một mỹ nhân tuyệt sắc mà là một ôn dịch gì đó đáng sợ. Tạ An Lan mím môi cười, không lại nói thêm cái gì chậm rãi bước ra ngoài.

 

Sáng sớm hôm sau Minh Lan Viện liền truyền đến tin tức, Lục phu nhân lại một lần nữa ngã bệnh, lại còn bệnh không nhẹ. Thế nhưng lúc này đây Lục phu nhân lại không có gọi Tạ An Lan đi qua hầu bệnh, thậm chí còn cho người đến truyền lời nói với Tạ An Lan, ngay cả thỉnh an cũng không cần phải đi, Lục phu nhân bệnh muốn tĩnh dưỡng…

 

Tạ An Lan cũng không thèm để ý, cười nhẹ phất tay cho người lui ra. Nhìn nha đầu truyền lời kia chạy trốn như là phía sau có mãnh thú đang đuổi theo nàng, Tạ An Lan ôm Tạ Lông Xám ngồi ở trong sân nhịn không được nằm ở trên bàn thấp giọng nở nụ cười.

 

Chuyện tình tối hôm qua cũng không có truyền ra, tối hôm qua ở đó trừ bỏ hai huynh đệ cùng ba thiếu phu nhân Lục gia, chỉ có người của Lục phu nhân ở Minh Lan Viện. Những người này tự nhiên là đã bị chủ tử nghiêm khắc gõ cảnh cáo, vết xe đổ của Lâm ma ma còn tại trước mặt, nghĩ đến cũng không có bao nhiêu người dám lấy thân thử nghiệm.

 

Chỉ là bọn hạ nhân trong phủ rốt cuộc vẫn là có thể theo con đường tự mình có được một ít tin tức, tỷ như: ‘Tứ Thiếu phu nhân tuyệt đối không thể trêu chọc linh tinh'.

 

Trong lúc nhất thời, Phương Thảo Viện trở thành sân viện yên tĩnh nhất trong toàn bộ Lục phủ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Yên tĩnh nhàn nhã vài ngà,  trong chớp mắt một ngày này Tạ An Lan còn thản nhiên tự tại ngồi trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ ở trong thư phòng Lục Ly xem một quyển thoại bản, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

 

Tiếng Mạch Đông ở bên ngoài vang lên, mang theo vô cùng hân hoan cùng vui mừng,

-“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân tin vui!

 

Tạ An Lan ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu niên đã tới cửa nói:

-“Chuyện gì?

 

Mạch Đông nói:

-“Thiếu phu nhân! Tứ thiếu gia đậu rồi!

 

-“Ừ.

 

Tạ An Lan không chút để ý gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

 

Mạch Đông ngẩn ngơ, rất khó hiểu, hỏi:

-“Thiếu phu nhân... Ngài, không vui mừng sao?

 

-“Vui mừng chứ.” Tạ An Lan nói.

 

Mạch Đông: …..

 

Hoàn toàn không thấy đi ra dáng vẻ ngài vui mừng...

 

Nhìn vẻ mặt mờ mịt khó hiểu của hắn, Tạ An Lan nhịn không được cười lên. Một cái cử nhân mà thôi, nếu như Lục Ly không đậu nàng mới có thể cảm thấy kinh ngạc, sau đó lo lắng lúc trước cùng Lục Ly ước định rốt cuộc thật sự có đáng tin cậy hay không. Hiện tại xem ra, Lục tứ thiếu cho dù không có hoàn toàn nói thật ra, ít nhất thanh danh tài tử đứng đầu Tuyền Châu….. hắn vẫn có thể gánh nổi.

 

Phất phất tay, Tạ An Lan hỏi:

-“Tứ thiếu gia đã trở lại chưa?

 

-“A? Dạ...

Mạch Đông phục hồi tinh thần lại, thế này mới nhớ tới lời của mình còn chưa nói xong, vội vàng nói:

-“Tin tức trước một bước truyền về. Tứ thiếu gia... Đại khái giữa trưa ngày mai mới có thể đến.

 

Tạ An Lan gật gật đầu, hỏi:

-“Đại thiếu gia thì sao?

 

Mạch Đông hưng phấn mà nói:

-“Đại thiếu gia cũng đậu! Nhà chúng ta lúc này đã có hai vị cử nhân có thể đưa ra giải quyết chung.

 

-“Thứ tự thì sao?

 

Mạch Đông vội vàng từ trong ngực lấy ra tờ giấy đưa qua, đây là hắn sáng sớm chạy đến cửa quan học Tuyền Châu đi chép trở về.

 

Người Lục gia tự nhiên cũng đi, bất quá chỉ sợ không có người nhớ rõ đến thông tri với Tạ An Lan một tiếng.

 

Tạ An Lan tiếp ở trong tay vừa thấy, hơi hơi nhíu mày, thứ tự của Lục Ly quả nhiên không tệ, toàn bộ danh sách Ất đứng thứ hai. Lục Huy cũng ở trên bảng, danh sách Ất đứng thứ bốn mươi chín, Tuyền Châu thứ mười ba. Thứ tự này, trừ phi khoa cử phát huy vượt xa người thường bằng không chỉ sợ là không có bao nhiêu hy vọng. Mặt khác trên bảng còn có mấy người nhìn có chút quen mắt, Ngôn Hi, danh sách Ất đứng thứ chín, Tuyền Châu thứ hai. Lâm Thanh Thư danh sách Ất đứng thứ mười bốn, Tuyền Châu thứ bốn. Triệu Hoán, danh sách Ất đứng thứ hai mươi mốt, Tuyền Châu thứ bảy.

 

Tạ An Lan thật sự nghiêm túc nhìn một bảng này, tuy rằng hai huynh đệ Lục gia đều ở trên bảng, thế nhưng thứ hạng lại chênh lệch có chút khó coi…..

 

Theo thứ tự Tuyền Châu đến xem, hai huynh đệ Lục Ly và Lục Huy phát huy đều tính bình thường. Thế nhưng lại phóng tới toàn bộ Tây Giang, Lục Ly tuy rằng từ thứ nhất biến thành thứ hai, thế nhưng Lục Huy lại lập tức té hơn bốn mươi hạng. Các tài tử ở địa phương khác của Tây Giang hiển nhiên cũng không phải không có bản lĩnh.

 

Nhìn Mạch Đông ngây ngốc ở một bên, Tạ An Lan đồng tình mà ở trong lòng lắc đầu. Nói:

-“Đi tìm Vân La, nói là ta phân phó, cho mỗi người trong Phương Thảo Viện thêm nửa tháng tiền tiêu hàng tháng, xem như ăn mừng cho Tứ thiếu gia. Ngươi cùng Vân La mỗi người lĩnh thêm năm lượng đi, đừng quên cũng lưu lại cho Lục Anh cùng lão Nguyên.

 

Mạch Đông liên tục gật đầu, vui mừng mà cười nói:

-“Dạ, đa tạ thiếu phu nhân!

 

-“Đi đi.

 

Nhìn hắn kích động mà biến mất ở ngoài cửa, Tạ An Lan mới khẽ cười một tiếng. Đưa tay bắn lên tờ giấy, thở dài nói:

-“Phiền toái lại tới nữa.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Như thế chính ngọ, mọi người Lục gia sớm đã chờ ở tại đại môn, chờ hai vị công tử đậu cử nhân hồi phủ. Đương nhiên, chủ yếu là vì nghênh đón Lục Huy…

 

Tự nhiên Tạ An Lan cũng không thể vắng mặt, hơi cọ xát một chút tính thời gian không sai biệt lắm, Tạ An Lan mới mang theo Vân La cùng Mạch Đông xuất hiện ở đại môn Lục phủ.

 

Lục phu nhân vẫn như cũ còn có chút tái nhợt gầy yếu, một dáng vẻ bệnh nặng mới khỏi. Mọi người Lục gia nhìn thấy dáng vẻ Tạ An Lan nhàn nhã chậm rãi đi tới sắc mặt đều có chút phức tạp.

 

Đặc biệt Đại thiếu phu nhân đang đỡ Lục phu nhân, nhìn xem nữ tử áo tím thong dong tự nhiên từ bên trong lững thững đi ra tựa như sân vắng, trong mắt Đại thiếu phu nhân trong lúc nhất thời các loại cảm xúc lặp lại không chừng.

 

-“Phụ thân, mẫu thân, mạnh khỏe.” Tạ An Lan thong dong hành lễ, giống như chuyện tình trong cái buổi tối nhiều ngày trước chưa từng phát sinh qua.

 

Lục Văn hiện tại nhìn thấy Tạ An Lan liền theo thói quen tính nhíu mày, bất quá may mắn thời điểm ông có thể nhìn thấy Tạ An Lan cũng không tính nhiều. Nhìn kỹ nữ tử nhã nhặn lịch sự trước mắt, Lục Văn đều nhịn không được phải hoài nghi chuyện tình đêm đó có phải là ảo giác của chính mình hay không?

 

-“Đại thiếu gia, Tứ thiếu gia đã trở lại!” Cách đó không xa hạ nhân Lục gia vừa chạy tới vừa la lớn. 

 

Mọi người vội vàng nhất tề nhìn về phía cuối đường, quả nhiên nhìn thấy hai chiếc xe ngựa chạy tới hướng này.

 

Đi đầu là chiếc xe của Lục Huy, đi theo phía sau là Lục Ly. Lần này xuất môn, Lục Huy dẫn theo không ít người, ngồi trên xe là một tên đánh xe, hai tên hộ vệ, bên trong còn có hai gã sai vặt tùy thân của Lục Huy. Về phần còn có một vài người phụ trách khiêng lễ vật, còn ở phía sau không thể theo kịp. Trái lại Lục Ly liền đơn giản hơn, trừ bỏ lão Nguyên đánh xe ra, chỉ có một mình Lục Anh.

 

Xe ngựa dừng lại ở đại môn, Lục phu nhân đã sớm kiềm chế không nổi nhanh tiến lên, gọi:

-“Huy nhi!

 

Lục Huy từ trong xe đi xuống, sắc mặt không tốt lắm, khuôn mặt so với lúc trước cũng gầy đi không ít. Hiển nhiên mấy ngày nay trải qua cũng không thoải mái. Mọi người Lục gia lập tức vây quanh, chúc mừng chúc mừng, vấn an vấn an. Chỉ là Lục Huy tâm tình không tốt, đối mặt mẫu thân cũng chỉ là hơi hơi cong khóe môi một chút mà thôi.

 

-“Phụ thân, hài nhi... làm người thất vọng rồi.” Lục Huy đi đến trước mặt Lục Văn vái chào thật sâu.

 

Lục Văn quả thật là có chút thất vọng, bất quá ông cũng hiểu được loại sự tình này trách Lục Huy không được. Chuyện đọc sách này, đôi khi thật là cần trời cho. Lục Huy trời cho không bằng Lục Ly, đây cũng là chuyện tình không thể làm gì.

 

-“Thi đậu là tốt rồi.

Lục Văn nói,

-“Chớ nghĩ nhiều, còn phải chuẩn bị thi hội năm sau.

 

-“Dạ, phụ thân.

 

So sánh với Lục Huy bên này sắc màu rực rỡ, Lục Ly ở phía sau có vẻ có chút lẻ loi. Lục Anh nhảy xuống xe ngựa, đứng ở một bên. Lục Ly cúi người từ trong xe ngựa đi ra, đầu tiên mắt liền thấy được Tạ An Lan đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn hắn.

 

Nhiều ngày không thấy, nàng vẫn như cũ mạo mỹ như hoa, thản nhiên tự nhiên. Hiển nhiên mấy ngày hắn rời đi này, nàng ở Lục gia cũng vẫn như cũ trải qua như cá gặp nước.

 

Vịn cánh tay Lục Anh xuống xe, Lục Ly đi đến trước mặt Lục Văn cùng Lục phu nhân khom người chào,

-“Phụ thân, mẫu thân.

 

Nguyên bản không khí đang náo nhiệt nhất thời ngưng tụ, Lục phu nhân sắc mặt đạm mạc không nói gì. Vẻ mặt Lục Văn có chút phức tạp mà nhìn hắn thật lâu, mới khẽ thở dài nói:

-“Đã trở lại là tốt rồi. Đều vào đi thôi.

 

-“Dạ.

 

Mọi người vội vàng đáp.

 

Một đám người vây quanh Lục Huy mà đi, Tạ An Lan cùng đám người Lục Ly không xa không gần nối liền ở phía sau.

 

Tạ An Lan nhướng mày cười nói:

-“Đây là chênh lệch nha.

 

Đậu thứ hai danh sách cùng đậu thứ bốn mươi chín chênh lệch cư nhiên rõ ràng như thế, nhưng lại làm cho người ta cứng họng không nói được lời nào mà!

 

Lục Ly nghiêng đầu đánh giá Tạ An Lan, đạm bạc cười nói:

-“Phu nhân mấy ngày nay trải qua có tốt không?

 

Tạ An Lan tươi cười thân thiết, nói:

-“Thật sự là... thật tốt.

 

-“Xem ra vẫn là có việc.” Lục Ly hiểu rõ nói.

 

Tạ An Lan thấp giọng cười nói:

-“Nếu trở về cha ngươi muốn ngươi hưu ta, trăm ngàn lần cũng đừng khách khí nha. Bất quá nhớ rõ giúp ta tranh thủ vàng bồi thường tổn thất, cho dù không phải phu thê, ta còn là nguyện ý hợp tác với ngươi.

 

Vì ngươi là bàn tay vàng trọng sinh, tất yếu làm chút đầu tư cũng là có thể.

 

Lục Ly dừng cước bộ nghiêng người nhìn về phía nàng, một lát sau mới nhẹ giọng cười nói:

-“Nếu không phải phu thê, ta vì cái gì phải hợp tác với ngươi?

 

Tạ An Lan trợn mắt, đúng nha, Lục Tứ gia muốn người, chỗ nào mà tìm không thấy!

 

-“Vậy chúng ta liền vui vẻ mà đường ai nấy đi.” Tạ An Lan nói.

 

Lục Ly thở dài, nói:

-“Đường ai nấy đi, chuyện tình thương cảm như thế, làm sao phu nhân lại có thể nói đến hưng trí bừng bừng như thế?

 

Tạ An Lan: …..

 

Từ thương cảm này là chỗ nào tới? Ngươi nha Ngữ Văn là lão sư tiếng Anh dạy sao? À không, người Đông Lăng không cần học tiếng Anh.

 

Hai vị công tử Lục gia đồng thời khảo trúng cử nhân, tự nhiên là chuyện tình vừa thấy làm cho người ở trong thành Tuyền Châu này ganh tị.

 

Thế nhưng ở trong Lục phủ lại cũng không có vui sướng như trong tưởng tượng của ngoại nhân. Nguyên nhân này, bất quá cũng là vì xếp hạng chênh lệch giữa hai vị công tử mà thôi.

 

Thậm chí nếu xếp hạng của Lục Ly cùng Lục Huy đổi chỗ với nhau, đều là chuyện tình vui mừng to lớn. Đáng tiếc sự thật cho tới bây giờ liền không thể như người mong muốn, thành tích Lục Huy hoàn toàn không cần suy xét, sang năm thi hội kỳ thật hắn cũng không có….. Thậm chí ngay tại trước khi thi hương, tiên sinh của Lục Huy cũng đã sớm đề nghị qua nói hắn đợi qua ba năm lại tham gia thi hội. Thế nhưng Lục Huy không muốn lại phí thời gian ba năm của mình.

 

Vào Lục phủ, Lục Văn chỉ nói buổi tối vì hai nhi tử tẩy trần khiến cho mọi người đều tự tan. Tạ An Lan nhún nhún vai sóng vai đi theo Lục Ly về Phương Thảo Viện.

 

Trở lại trong phòng rửa mặt một phen, Lục Ly ngồi ở bên cạnh bàn bưng canh dưỡng sinh Vân La đã sớm chuẩn bị, nhìn về phía Tạ An Lan ngồi ở một bên bình tĩnh không gợn sóng hỏi:

-“Mấy ngày nay, xảy ra chuyện gì?

 

Tạ An Lan nằm úp sấp ở trên bàn ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn hắn, không chút để ý nói:

-“Cũng không có đại sự gì, chỉ là bà vú của mẹ cả ngươi đã chết.

 

-“Ừ?

Lục Ly buông thìa trong tay, hỏi:

-“Chết như thế nào?

 

Tạ An Lan ngắn gọn nói một lần sự tình trải qua, mày Lục Ly nhíu lại sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, thế nhưng Tạ An Lan ngồi ở đối diện lại rõ ràng có thể cảm giác được hơi thở độ ấm quanh thân hắn đột nhiên tăng. Kỳ thật bất quá mới một tháng không thấy, xuất môn một chuyến trở về Lục Ly tựa hồ lại có một ít biến hóa.

 

Dung mạo vẫn như cũ tuấn tú ôn nhã, thế nhưng khí chất cả người tựa hồ càng thêm vài phần nhuệ khí cùng trầm ổn. Cùng nguyên bản tài tử thư sinh trong ấn tượng kia tựa hồ thiên tài mà thôi, thế nhưng lại giống như không có biến hóa gì? Biến hóa như vậy cũng không có vẻ đột ngột, giống như tự nhiên mà vậy liền hoàn thành lột xác từ một thiếu niên đến thanh niên. Nếu không phải Tạ An Lan có tin tưởng đối với nhãn lực cùng trí nhớ của chính mình, nàng đều đã nghĩ kỳ thật Lục Ly nguyên bản chính là bộ dáng này!

 

-“Chỉ có bà vú của phu nhân?” Lục Ly nhíu mi, tựa hồ có cái gì bất mãn.

 

Tạ An Lan nói:

-“Người nhà của bà ta cũng bị đuổi ra ngoài.

 

Về phần Lục phu nhân có âm thầm giúp đỡ những người này hay không, Tạ An Lan cũng không để ý. Nàng không tiện trực tiếp xuống tay với Lâm ma ma là vì nàng ở trong Lục gia. Nếu như những người đó đi ra ngoài còn không an phận, nàng thật sự không biết chính mình là người nhân từ nương tay.

 

Lục Ly hỏi:

-“Ba tên lưu manh kia thì sao?

 

Tạ An Lan hồn nhiên không thèm để ý, nói:

-“Ai biết loại sự tình này? Cha ngươi sẽ xử lý!

 

Lấy tính cách sĩ diện của Lục Văn, nghĩ đến ba tên lưu manh kia trải qua cũng sẽ không quá tốt.

 

Lục Ly nhíu mày, nói:

-“Phu nhân, có một số việc vẫn là cẩn thận một chút mới tốt!

 

Tạ An Lan trợn mắt, nói:

-“Trảm thảo không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh? Ngươi suy nghĩ quá nhiều, sẽ biến thành người phiền toái, ta tự nhiên sẽ không lưu tình, còn lại sao... vẫn là ít tạo sát nghiệp có vẻ tốt!

 

Lục Ly hơi hơi nhướng mày, tựa hồ đối với Tạ An Lan nhân từ nương tay không cho là đúng. Bất quá hắn cũng không tính cùng Tạ An Lan cãi lại loại chuyện này, chính là tính toán nói:

-“Một khi đã như vậy, nghĩ đến lưu ở nhà cũng không có ý tứ gì? Qua hai ngày phu nhân theo ta đi bái kiến Chu tiên sinh, sau đó chúng ta liền khởi hành nhập kinh đi. Có lẽ có thể ở trước lễ mừng năm mới đuổi tới kinh thành.

 

Tạ An Lan gật đầu, chỉ là hỏi:

-“Cha ngươi sẽ đồng ý sao?

 

Lục Ly thản nhiên nói:

-“Phu nhân cùng Đại ca sẽ làm hắn đồng ý.

 

Tạ An Lan nhún vai, nói:

-“Được rồi, trong lòng ngươi biết rõ là được. Mấy ngày nay nên chuẩn bị ta cũng chuẩn bị không sai biệt lắm!

 

-“Vất vả phu nhân.” Lục Ly đạm bạc cười nói. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trong phòng khách Minh Lan Viện, Lục Huy đứng ở trước mặt Lục phu nhân thấp giọng nói:

-“Mẫu thân, con làm cho người thất vọng rồi.

 

Lục phu nhân đỏ hồng mắt kêu một tiếng Huy nhi, liền không thèm nhắc lại chính là bụm mặt khóc không ngừng.

 

Lục Huy liền bước lên phía trước nói:

-“Nương, người làm sao vậy? Con làm cho người thất vọng rồi, người trách phạt con là được, trăm ngàn lần không nên tổn thương chính mình.

 

Lục phu nhân nâng khăn lau khóe mắt lắc đầu nói:

-“Nói bậy bạ gì đó, con thi đậu cử nhân nương chỉ có vui vẻ.

 

-“Vậy nương người đây là... Chẳng lẽ Lục gia còn có người dám cho ngài xem sắc mặt?

 

Lục phu nhân ôm nỗi hận nói:

-“Trừ bỏ Tạ An Lan cái tiện nhân kia còn có thể có ai?!

 

-“Tứ đệ muội?” Lục Huy sửng sốt, có chút khó hiểu mà nhìn Lục phu nhân.

 

Trong phòng chỉ có mẫu tử hai người họ, Lục phu nhân cũng không giấu diếm, cắn răng nói:

-“Cái tiện nhân kia... Quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt, nửa điểm không có đem ta mẹ cả này để vào mắt không nói, liền ngay cả Lâm ma ma cũng bị nàng hại chết! Lúc trước ta thật sự nhìn nhầm rồi, thế nhưng cho nữ nhân này vào Lục gia chúng ta. Thật sự là dẫn sói vào nhà mà!.

 

-“Lâm ma ma?!

Lục Huy cả kinh, hỏi:

-“Tứ đệ muội như thế nào sẽ hại chết Lâm ma ma? Nương, mấy ngày nay rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì?

 

Lục phu nhân tự nhiên sẽ không đem toàn bộ việc chính mình làm nói cho con nghe, thật sự là hàm hàm hồ hồ nói Lâm ma ma đắc tội Tạ An Lan, bị Tạ An Lan tính kế trước mặt người cả nhà đánh chết.

 

Lục Huy nhớ tới cái đệ muội chỉ thấy qua vài lần dung mạo tuyệt mỹ trong lòng cũng không khỏi phát lạnh. Một nữ tử xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, thế nhưng sẽ có tâm địa tàn nhẫn như vậy? Suy nghĩ mấy ngày này ở trong tay Lục Ly ăn mệt, chẳng lẽ... là Tứ đệ dạy nàng?

 

Lục phu nhân nhìn dáng vẻ Lục Huy nhíu mày suy tư, sợ hắn lo lắng vội vàng lại nói:

-“Thôi, những việc này không phải con nên quan tâm. Huy nhi có rảnh vẫn nên đọc sách nhiều một chút, sang năm thi hội cũng nắm chắc thêm vài phần.

 

Nghe Lục phu nhân nói xong, sắc mặt Lục Huy ngược lại khó coi, nhìn nhìn Lục phu nhân có chút ảm đạm nói:

-“Tiên sinh nói... sang năm con cơ hội cao trung không lớn. Tốt nhất vẫn là lại khổ đọc thêm ba năm nữa...

 

Lục phu nhân không để bụng, vỗ vỗ cánh tay con nói:

-“Hảo hài tử, không cần lo lắng. Lục gia chúng ta cũng không phải gia đình bần hàn. Sau lưng chúng ta còn có dòng chính Ung châu đấy!

 

Lục Huy chần chờ nói:

-“Thế nhưng... chỉ sợ Dòng chính sẽ không nguyện ý lót đường cho con.

 

Đích thứ là rất trọng yếu, thế nhưng đối với dòng chính mà nói Lục gia Tuyền Châu bọn họ đích thứ lại không trọng yếu như vậy. Bởi vì đối với dòng chính mà nói, vô luận bọn họ đích thứ đều chỉ là dòng phụ. Nếu như không quá kém tự nhiên dòng chính sẽ vui vẻ nâng đỡ con vợ cả. Thế nhưng Lục Ly thật sự so với Lục Huy ưu tú hơn nhiều, dòng chính muốn nâng đỡ cũng sẽ nguyện ý nâng đỡ cái có bản lãnh thật sự.

 

Đáy mắt Lục phu nhân hiện lên một tia sắc bén, hừ lạnh nói:

-“Lục Ly cái nghiệt chủng kia làm sao có tư cách này? Huy nhi con yên tâm, nương và cha con sẽ thay con chuẩn bị thật tốt dòng chính kia. Sang năm con vào Kinh, cũng cần giao tế thật tốt cùng người dòng chính. Còn có nhà ngoại tổ phụ con cùng người nhà bên thê tử con, cũng không thể chậm trễ…

 

-“Về phần Lục Ly, trên đời này nhiều người có tài hoa lại chẳng thể làm nên trò trống gì, hắn cái gì đều không có, chỉ có chút tài hoa ta thật sự muốn nhìn hắn có thể như thế nào? Không ai duy trì, cho dù hắn dựa vào đậu Trạng Nguyên cũng không làm nên chuyện gì?

 

Lục Huy trong lòng vui vẻ, trịnh trọng mà hướng tới Lục phu nhân cúi đầu nói:

-“Hài nhi đa tạ nương nhọc lòng vì con.

 

Lục phu nhân khẽ thở dài nói:

-“Tam đệ con là cái không nên thân, nương có thể trông cậy vào cũng chỉ có con. Nương không quan tâm con còn có thể quan tâm ai? Con yên tâm, nương tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào trở ngại tiền đồ của con ta.

 

Lục Huy nói:

-“Mẫu thân cứ việc yên tâm, tương lai hài nhi nhất định làm cho nương mẫu bằng tử quý, một lần nữa trở thành cáo mệnh phu nhân trong thành Thượng Ung.

 

Lục phu nhân gật gật đầu, đối với nhi tử hiếu thuận vui mừng không thôi.

 

-“Nương, nếu Tạ thị kia vô lễ như thế, vì sao lúc ấy nương không trực tiếp đuổi nàng ra khỏi Lục gia?” Lục Huy nhớ tới chuyện tình Tạ An Lan, nhịn không được hỏi.

 

Lục phu nhân ôm nỗi hận nói:

-“Tự nhiên là vì con… còn có thanh danh Lục gia chúng ta. Tại thời điểm này mà hưu thê, rốt cuộc đối với thanh danh không tốt. Tuy rằng là tức phụ lão Tứ, thế nhưng trước đó vài ngày nhà chúng ta ầm ĩ ra sự tình quá nhiều, rốt cuộc ảnh hưởng không tốt! Bất quá con yên tâm, phụ thân con sẽ nói chuyện cùng lão Tứ. Tức phụ lão Tứ ngỗ nghịch trưởng bối, ta không tin, Lục Ly hắn cũng dám ngỗ nghịch trưởng bối!

 

Lục Huy áy náy nói:

-“Nương đều là vì con, làm cho nương chịu ủy khuất.

 

Lục phu nhân lại cười nói:

-“Nương không vì con còn có thể vì ai? Việc này con không cần quan tâm, hãy chờ xem! Ta thật sự muốn nhìn, Tạ An Lan có thể kiêu ngạo đắc ý đến bao lâu! Đúng rồi, Huy nhi thi đậu cử nhân, chúng ta có phải hẳn là mở tiệc chiêu đãi người ăn mừng một phen hay không?

 

Lục Huy ánh mắt buồn bã, lắc đầu nói:

-“Hay là thôi đi, không nên gióng trống khua chiêng. Vẫn là đợi đến sang năm thi hội có kết quả rồi nói sau.

 

Lúc này chúc mừng, đến lúc đó còn không biết sẽ biến thành chúc mừng cho ai đây? Hiện tại Lục Huy không nghĩ ở bất cứ trường hợp gì đồng tràng cùng Lục Ly.

 

Lục phu nhân nghĩ nghĩ, cũng hiểu được chút đạo lý, khẽ thở dài nói:

-“Ủy khuất Huy nhi. Vậy nghe lời con, đợi cho sang năm tên đề bảng vàng, nhà chúng ta mới tổ chức vậy.

 

Lục Huy miễn cưỡng cười nói:

-“Hài nhi cảm tạ mẫu thân cát ngôn.

 

Lục phu nhân lại lôi kéo nhi tử hỏi một phen rất nhiều chi tiết lần thi hương này, trọng điểm tự nhiên là Lục Ly có làm cái gì đối với Lục Huy… ảnh hưởng hắn phát huy hay không?

 

Sau khi Lục Huy tỏ vẻ cũng không có, Lục phu nhân mới có chút không cam lòng mà cho nhi tử trở về nghỉ ngơi. Nhìn Lục Huy đi ra ngoài, nguyên bản trên mặt Lục phu nhân đang tươi cười dần dần phai nhạt xuống.

 

Ra cửa thần sắc Lục Huy đồng dạng cũng không tốt, ý tứ của mẫu thân hắn hiểu được, thế nhưng hắn lại đồng dạng cũng hiểu được lần này thành tích của hắn kỳ thật đã xem như phát huy vô cùng tốt. Hơn nữa cho dù Lục Ly làm cái gì, hắn cũng bắt không ra nhược điểm của Lục Ly, làm gì tự rước lấy nhục? Tứ đệ này... thật không giống. Không nghĩ tới, hắn dĩ nhiên là người có tâm kế như thế, một lần nhẫn liền nhịn hơn mười năm như vậy.

 

Buổi tối yến tiệc Lục gia qua đi, Lục Ly đã bị Lục Văn kêu vào thư phòng.

 

-“Phụ thân.

 

Lục Ly đứng ở trong thư phòng, rũ mắt trang nghiêm đứng, ngồi ở phía sau án thư, Lục Văn thấy không rõ vẻ mặt của hắn.

 

Thật lâu sau, Lục Văn mới thở dài, nói:

-“Ngồi xuống nói chuyện.

 

-“Tạ phụ thân.” Lục Ly nói.

 

Trong thư phòng chỉ có hai phụ tử, trong lúc nhất thời trong thư phòng chỉ có một mảnh yên tĩnh. Lục Văn rất ít cùng thứ tử này nghiêm túc nói cái gì, lúc này ngồi xuống thật là không biết mở miệng như thế nào? Ông không mở miệng, Lục Ly cũng không nóng nảy. Chỉ là im lặng mà ngồi ở chỗ kia, phảng phất cung kính lại có loại khí thế trầm ổn như núi cao.

 

Ánh mắt Lục Văn hơi tối lại, trong lòng rốt cuộc tiếc hận đáng tiếc... Hắn chính là một thứ tử.

 

-“Lần này tuy rằng không có thể được cái Giải Nguyên, Á nguyên nhưng cũng xem như không tệ.” Một hồi lâu, Lục Văn mới khô cằn mà nói một câu.

 

Lục Ly ngẩng đầu, cũng không có bởi vì phụ thân đãi ngộ khác biệt đối với chính mình cùng huynh trưởng mà có cái khó chịu gì hoặc là cảm xúc gì khác, thần sắc vẫn như cũ bình tĩnh mà nhìn không thấy một tia gợn sóng.

 

Lục Ly như vậy làm cho Lục Văn nhớ tới người nào đó, càng làm cho trong lòng ông cảm thấy cực kỳ bực bội.

 

-“Ngươi có cái gì nói không?” Lục Văn hỏi.

 

Ánh mắt Lục Ly lộ ra một tia khó hiểu, nói:

-“Phụ thân kêu con đến thư phòng, không phải có chuyện muốn nói với con sao? Con chăm chú lắng nghe.

 

Lục Văn nhìn chằm chằm hai mắt hắn, trầm giọng nói:

-“Ngươi nhất định sang năm phải tham gia thi hội sao?

 

Lục Ly nói:

-“Con thi hương thành tích tạm được, Chu tiên sinh nói có thể thử một lần. Cho dù không được, tuổi con còn nhỏ, chỉ cho là có thêm vài phần kinh nghiệm cũng tốt.

 

Lục Văn trầm giọng nói:

-“Nếu như ta nói... sang năm ngươi không thể đi thi thì sao?

 

Lục Ly hơi hơi nghiêng đầu qua, trong mắt lộ ra nghi hoặc, hỏi:

-“Vì sao?

 

Lục Văn hít sâu một hơi, nói:

-“Đại ca ngươi là trưởng tử Lục gia.

 

Lục Ly trầm mặc, Lục Văn nghĩ đến hắn có điều buông lỏng, lập tức lại tiếp tục đã động tình cảm, nói:

-“Đại ca ngươi quả thật không bằng ngươi, thế nhưng hắn dù sao cũng là trưởng tử Lục gia, tương lai Lục gia còn phải dựa vào hắn chống đỡ mặt ngoài. Các ngươi đồng thời đi thi, với hắn mà nói áp lực quá lớn, nếu như tiếp theo lại... mặt mũi hắn sẽ rất khó coi. Vi phụ biết, mấy ngày nay nương của ngươi nơi đó quả thật có chút không đúng, nhưng ngươi phải lý giải cho nàng, nàng cũng là vì Lục gia.

 

-“Chỉ cần ba năm, ba năm sau vi phụ nhất định sẽ không lại ngăn trở ngươi.

Lục Văn có chút tha thiết nói,

-“Ngươi cũng nói, ngươi còn trẻ. Ở nhà khổ đọc ba năm... Ba năm sau có lẽ có thể sẽ đoạt giải nhất, cũng là vinh quang Lục gia chúng ta. Tương lai ở riêng, trừ bỏ tổ nghiệp tổ tông lưu lại không thể phân, sản nghiệp phân cho ngươi tuyệt sẽ không ít so với đại ca cùng Tam ca ngươi.

 

Lục Ly cẩn thận đánh giá Lục Văn, làm cho Lục Văn không khỏi mà có chút không được tự nhiên, hỏi:

-“Ngươi... đang nhìn cái gì?

 

Lục Ly nói:

-“Lấy năng lực đại ca, sang năm vị tất sẽ cao trung.

 

Tuyền Châu thứ mười ba, Tây Giang thứ bốn mươi chín. Nghe tới tựa hồ không thấp, thế nhưng nếu là đặt ở toàn bộ Đông Lăng mà nói... Lục Huy thật sự không được tốt lắm!

 

Đông Lăng quốc đất rộng của nhiều, mỗi một lần học sinh tham dự thi hội không có nhất vạn cũng có tám ngàn, mà Thượng Ung, Hải Lâm, Hoa Dương mà càng là nơi từ xưa văn phong cường thịnh. Tuyền Châu thật là sắp xếp không hơn.

 

Lục Văn nhìn hắn, nói:

-“Vị tất.

 

-“À?” Lục Ly nhướng mày lạnh nhạt nói, “Bởi vì hắn họ Lục.

 

Lục Văn trầm giọng nói:

-“Không sai, bởi vì hắn họ Lục.

 

Tuy rằng dòng chính không thể làm cho Lục Huy thứ tự rất cao, thế nhưng lên bảng cũng là tuyệt đối không thành vấn đề!

 

Lục Ly lắc đầu, thở dài nói:

-“Phụ thân, thật có lỗi đã để cho ngài thất vọng rồi. Khoa cử sang năm, con nhất định phải tham gia.

 

-“Nghịch tử!” Lục Văn giận dữ, lớn tiếng trách mắng.

 

Lục Ly cũng không úy kỵ, chính là mỉm cười nhìn ông, nói:

-“Phụ thân không cho ta tham gia thi hội, làm thật là vì đại ca sao?

 

Lục Văn sửng sốt, trên mặt chợt lóe qua một chút chật vật, hỏi:

-“Ngươi lời này là có ý gì?

 

Lục Ly nhìn ông nói:

-“Cho dù đại ca lần này thi hương thất lợi, phụ thân giống như cũng sẽ không cho ta tham gia thi hội sang năm đi?

 

-“Ngươi là thứ tử, có thể nào đoạt phía trước đại ca ngươi...

 

Lục Ly không chút khách khí mà đánh gãy lời ông, từ từ nói:

-“Nếu như ta không đoán sai, phụ thân chính là lúc này đây không nghĩ cho ta đi tham gia thi hội. Mà nếu như nhị ca mà nói, mặc dù là làm tổn thương mặt mũi đại ca, phụ thân cũng sẽ vui sướng đi?

 

Lục Văn sắc mặt đại biến, nói:

-“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!

 

Lục Ly lắc đầu, thở dài nói:

-“Ta tuy rằng không biết phụ thân làm như vậy là vì cái gì, thế nhưng vẫn là không hy vọng phụ thân che ở phía trước ta.

 

Lục Văn trong lòng run lên, hỏi:

-“Ngươi có biết cái gì?

 

Lục Ly nhìn ông, hỏi:

-“Phụ thân cảm thấy ta đã biết cái gì?

 

Lục Văn tựa vào ghế dựa, nhìn thiếu niên trầm tĩnh lại giống như bộc lộ tài năng trước mắt, trên mặt nhiễm lên một tia hoảng sợ.

 

Lục Ly hơi hơi nhíu mày, nhìn Lục Văn trước mắt không nói gì. Hơn nữa ngày, Lục Văn phảng phất rốt cục hoãn lại, cắn răng nói:

-“Ta là phụ thân ngươi! Ta nói... Ngươi sang năm không thể tham gia thi hội! Nếu như ngươi không theo, chính là bất hiếu!

 

-“Ha ha.” Lục Ly cúi đầu thấp, tiếng cười từ trên môi hắn tràn ra.

 

Một hồi lâu, mới một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Văn, dung nhan Lục Ly tuấn nhã vẫn như cũ, giữa mày cũng là nhuệ khí cùng lạnh lùng chưa bao giờ gặp qua, nói:

-“Phụ thân, ngài ngăn không được ta. Trừ phi... Lục gia yêu cầu giữ đạo hiếu. Kể từ đó, đại ca cũng không thể tham gia đi? Phụ thân cảm thấy... lại qua ba năm, đại ca còn có cơ hội tham gia thi hội sao?

 

Lời Lục Ly nói làm cho Lục Văn nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, mở to hai mắt nhìn thiếu niên trước mắt giống như chưa bao giờ quen biết.

 

Nếu đêm đó Tạ An Lan biểu hiện chính là làm cho Lục Văn không vui cùng khiếp sợ mà nói, Lục Ly trước mắt khiến cho Lục Văn cảm thấy hoảng sợ. Hắn... Hắn đang uy hiếp ông?

 

Trừ phi ông hoặc là Lục phu nhân đã chết, mới có khả năng ngăn cản hắn tham gia thi hội. Bởi vì tang phụ mẫu, tử nữ phải giữ đạo hiếu. Chẳng sợ tại triều làm quan cũng phải ở nhà để tang. Hơn nữa, ba năm này, hắn sẽ ra tay đối phó Lục Huy.

 

(Chú thích: tử nữ là nhi tử + nữ nhi)

 

Nếu từ trước Lục Ly nói lời này, Lục Văn chỉ cho rằng hắn điên rồi. Thế nhưng hiện tại... Lục Văn không thể không tin tưởng, hắn quả thật có năng lực này!

 

Lưu ý:

Hiện tại, Đào mới biết được có một bạn cũng đang edit truyện này trên wordpress, mà bạn ấy edit rất hay và tốc độ hơn Đào, cho nên Đào xin ngưng tại đây không edit tiếp truyện này nữa nhe…..

Đào để thời gian edit truyện khác, Đào không muốn hai người phí thời gian edit cùng một truyện… mong các bạn thông cảm, các bạn có thể theo dõi truyện bạn ấy edit đó…..

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ…..

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... MụcLụcChính

Post on 30/11/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts