Sủng Thê Như Lệnh - Chương 056

☆, Ngũ hoàng tử cũng nhìn lại A Uyển, không hề che giấu ác ý trong mắt!

Edit: Hàn Ngọc

Beta: Đào Mai

 

Đảo mắt liền đến ngày mười hai tháng hai, ngày hội ngắm hoa...

 

Thời tiết rất đẹp. khí trời trong ngày hội ngắm hoa khác hoàn toàn với mấy ngày mưa dầm trước đó….. Bầu trời quang đãng, ánh mặt trời ấm áp, khí hậu mùa xuân đang lặng lẽ tới.

 

Thời tiết trở nên ấm áp, chứng ho khan của A Uyển cũng tốt hơn nhiều. Mặc dù bởi vì mưa nhiều mà bệnh tình của A Uyển tái phát làm nàng gầy một vòng….. nhưng hiện tại tinh thần của nàng rất tốt. Trong đôi mắt cũng không thấy nét ảm đạm như trước, đã có chút tinh thần.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi rất là vui vẻ. Sáng sớm liền ôm nữ nhi đến chính phòng, đích thân cầm quần áo tinh xảo đã sớm chuẩn bị xong mặc chỉnh tề nữ nhi còn đang mơ màng ngủ. Sau đó lại để cho người đỡ nàng, tự mình chải đầu chỉnh trang trang phục cho A Uyển.

 

Phò mã La Diệp mỉm cười ngồi ở một bên nhìn thê tử bận bịu, tình cờ lại đưa bàn tay thon dài như ngọc vào trong hộp trang sức lựa ra từ trong đống châu ngọc một đóa châu hoa. Sau đó, bàn luận cùng thê tử đóa châu hoa kia có hợp với màu da cùng tướng mạo của nữ nhi không? Thảo luận đến khí thế ngất trời.

 

Hai phu thê bình thường trừ tình thú trong khuê phòng ra, thì còn có một thú vui đó là cùng nhau ăn diện cho nữ nhi.

 

A Uyển vô tri vô giác tỉnh lại, tinh thần không tốt nhấc mi mắt lên liếc nhìn phụ mẫu, trong lòng không biết nói gì? Nàng cảm thấy, phụ mẫu nhà nàng có sở thích rất giống với các bậc cha mẹ ở hiện đại là thích ăn diện cho nữ nhi. Công chúa mẫu thân còn dễ nói, còn phò mã phụ thân là từ bao giờ lại dưỡng thành có loại thói quen này? Chẳng lẽ là do công chúa mẫu thân của nàng bồi dưỡng ra được!

 

Nghĩ như thế, A Uyển cũng hiểu được.

 

Chờ ăn sáng xong, canh giờ không sai biệt lắm. Trưởng công chúa Khang Nghi dắt nữ nhi tạm biệt cùng trượng phu để vào cung.

 

Ngày hội ngắm hoa, Thái hậu ở ngự hoa viên tổ chức yến tiệc ngắm hoa. Yến tiệc này mời rất nhiều gia đình huân quý cùng mệnh phụ, các mệnh phụ này mang theo các đích nữ cùng vào cung dự tiệc, không câu nệ tuổi tác lớn nhỏ.

 

Người có tâm tư thông minh thông tuệ rất nhanh liền lĩnh hội được ẩn ý trong lời nói của Thái hậu, có thể nói là có rất nhiều nhà vui mừng nhưng cũng có rất nhiều nhà buồn rầu.

 

Những vị phụ mẫu trân ái nữ nhi của mình thì rất là khổ não, tất nhiên không muốn đưa nữ nhi vào thâm cung….. Hơn nữa gả cho Thái tử một thân hình yếu đuối, không biết có thể sống bao lâu. Mà những vị một lòng muốn ngoi lên, liền cảm giác đây là một cơ hội vô cùng tốt, thậm chí trong lòng cảm thấy may mắn….. Không chừng Thái tử lớn tuổi hơn một chút, thân thể sẽ tốt hơn, đến lúc đó trở thành thái tử phi….. Đợi đến ngày Thái tử lên ngôi, đó chính là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Chỉ suy nghĩ một chút trong lòng cũng cảm thấy nóng lên.

 

Vì vậy, lần yến tiệc ngắm hoa này náo nhiệt chưa từng có.

 

Sau khi vào cung, A Uyển đi theo mẫu thân đến Nhân Thọ cung bái kiến Thái hậu trước.

 

Trong Nhân Thọ cung, hoàng hậu, Trịnh quý phi cùng vài vị phi tử với chức vị Tần trở lên đang bầu bạn ở trái phải Thái hậu. Trừ những người đó ra, ngồi ở cuối dãy của phi tần còn có một nữ tử thân mềm mại như tơ liễu, nhu mì đa tình, mặt mũi xinh đẹp diễm lệ…... Mặc một bộ cung trang màu xanh nhạt, càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp trẻ trung của nàng, tươi mới quyến rũ, lăng là so với mấy cung phi bên cạnh ăn diện lộng lẫy có một loại hương vị bất đồng.

 

Đây chính là Thôi Quý Nhân người năm ngoái mới được tấn phong. Phàm là vị cáo mệnh phu nhân nào vào cung bái kiến Thái hậu nhìn thấy trong lòng cũng không nhịn được mà cảm thán! Dựa vào dáng vẻ này, hơn nữa lại có thân thể cùng thần vận như thế, không oán được hoàng đế sẽ sủng ái nàng, xác thực rất mới mẻ. Nam nhân mà, có người nào mà không tham cái mới mẻ? Tuy là đế vương đứng đầu thiên hạ, cũng là một nam nhân.

 

Lúc Trưởng công chúa Khang Nghi mang theo A Uyển tiến lên thỉnh an Thái hậu, rất nhiều ánh mắt đã tập trung ở trên người hai mẫu tử bọn họ! Dĩ nhiên, phần nhiều là tập trung ở trên người A Uyển.

 

Vẫn là câu nói kia, mọi người đều muốn nhìn một chút tiểu cô nương… có thể khiến cho vị hỗn thế ma vương vì nàng mà ngay cả công chúa cũng đánh có bộ dáng gì mà có thể mê hoặc được hắn. Đáng tiếc Thọ An quận chúa từ thuở nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, thường không bước chân ra khỏi nhà… Trưởng công chúa Khang Nghi cũng ít giao tiếp với mọi người, có thể nói người có thể chân chính qua lại với bà chỉ có thể đếm trên mười đầu ngón tay cũng chưa hết.

 

Hiện nay khó có được dịp yến tiệc ngắm hoa. Các phu nhân huân quý cùng các phu nhân của các triều thần cũng vào cung… khi biết được Trưởng công chúa Khang Nghi cũng dắt nữ nhi vào cung, dĩ nhiên là hết sức hiếu kỳ.

 

Đột nhiên nhìn thấy, mấy vị cáo mệnh phu nhân này cũng giống như mấy vị phu nhân ở chùa Khô Đàm vậy, cảm thấy bất quá chỉ là một tiểu cô nương thân thể yếu đuối nhiều bệnh… không có gì xuất sắc! Cũng không biết vì sao Vệ Huyên lại để ý nàng như vậy? Chẳng lẽ là do đứa trẻ nhất thời ham mới mẻ khi tìm được bạn chơi cùng thôi!

 

Đợi Trưởng công chúa Khang Nghi hành lễ thỉnh an xong, Thái hậu liền nói:

-"Khang Nghi cùng Thọ An tới rồi sao! Ai gia đã lâu không nhìn thấy Thọ An, mau tiến lên để cho ai gia nhìn một chút."

 

Giọng Thái hậu nghe vô cùng từ ái, nhưng lại làm cho mọi người giật mình! Thái hậu đây là có ý thưởng thức Thọ An quận chúa sao? Chẳng lẽ Thái hậu cũng tán thành Thụy Vương thế tử cùng Thọ An quận chúa như vậy sao?

 

Bình thường hai đứa bé có thể vô tư chơi chung, đại đa số là do các trưởng bối trong nhà cố ý dung túng, hai nhà sẽ âm thầm trao đổi, đợi sau khi hài tử lớn lên sẽ kết thân, tới lúc đó thân càng thêm thân.

 

Chẳng lẽ vị Thọ An quận chúa này sau này sẽ là thế tử phi Thụy Vương phủ?

 

A Uyển không biết tâm tư của các nữ nhân trong điện này đã đem chân tướng suy đoán tám chín phần mười… ở lúc Thái hậu nói chuyện liền khéo léo tiến lên, tùy ý Thái hậu kéo nàng vào trong ngực.

 

Nàng ngửi được mùi đàn hương trên người Thái hậu nên không được tự nhiên. Trên người Vệ Huyên cũng có huân hương như vậy, bất quá mùi hương đó rất nhạt, tựa hồ giống như trầm hương, so với mùi hương nồng nặc trên người Thái hậu thì dễ ngửi hơn rất nhiều.

 

Thái hậu cười nói mấy câu với A Uyển, lại âm thầm quan sát nàng…

 

Thái hậu không khỏi âm thầm gật đầu, tiểu cô nương này tựa hồ khỏe mạnh hơn so với năm trước lúc vào cung. Mặc dù bà vẫn cảm giác nàng không xứng với Vệ Huyên, nhưng Vệ Huyên đã kiên trì như vậy… Thái hậu cũng không cưỡng lại được hắn, nên tạm thời cũng chỉ có thể tiếp nhận.

 

Mặc dù Thái hậu có mấy phần tư tâm tính toán đối với Vệ Huyên, nhưng lúc này cũng là thật tâm thương yêu hắn, chưa bao giờ bà từ chối bất kỳ yêu cầu gì của hắn.

 

-"Nhìn con có tinh thần hơn nhiều so với năm trước, mẫu thân con đã chiếu cố con rất tốt." Thái hậu sờ mặt A Uyển cười nói.

 

A Uyển cười ngọt ngào với bà, giống như một tiểu la lỵ thiên chân khả ái, gật đầu nói:

-"Ngoại tổ mẫu nói đúng, mẫu thân đối với con rất tốt."

 

Thời điểm nàng gật đầu, hai chuỗi ngọc nhỏ bên má rũ xuống đung đưa theo, làm tôn lên màu da tái nhợt, cũng có mấy phần linh động khả ái, hiển nhiên thấy được phò mã phụ thân chọn lựa đồ trang sức rất phù hợp.

 

Thái hậu nhìn cũng yêu thích mấy phần, ở trên danh nghĩa A Uyển còn là ngoại tôn nữ của bà.

 

Nói chuyện một chút, Thái hậu đã để cho cung nữ dẫn A Uyển tới Thiền điện chơi, nơi đó có rất nhiều nữ nhi của các huân quý triều thần đi theo mẫu thân vào cung… Mà Trưởng công chúa Khang Nghi thì ngồi ở trong chánh điện, cùng một đám nữ nhân nói chuyện phiếm nịnh nọt Thái hậu, mỹ danh là: Mọi người cùng nhau bàn luận!

 

A Uyển theo cung nữ dẫn đường đi tới Thiền điện. Nàng thấy ở trong Thiền điện có một đám cô nương lớn nhỏ không đồng nhất, thiếu chút nữa nhìn đến hoa mắt.

 

Không cần biết hôm nay đối với vị trí thái tử phi có ý tưởng hay không? Đến yến tiệc ngắm hoa của Thái hậu dĩ nhiên là phải lưu lại một ấn tượng tốt với Thái hậu, cho dù vô duyên cùng vị trí thái tử phi, nhưng trong tôn thất còn có một vài nhi tử của quận vương sắp trưởng thành, đó cũng là vị trí tốt… Cho nên hôm nay người người đều ăn mặc cực kỳ long trọng tinh mỹ.

 

-"A Uyển, mau tới đây!"

 

Mạnh Tự cùng Nhị tỷ tỷ của mình phụng bồi ở bên cạnh Công chúa Thanh Ninh liếc một cái liền nhìn thấy A Uyển, vội vàng vẫy tay với nàng.

 

Bởi vì hành động của Mạnh Tự lúc đó, làm cho các tiểu cô nương đang nói chuyện trong thiên điện đều rối rít quay đầu nhìn lại.

 

Thọ An quận chúa trong truyền thuyết, người nổi tiếng đã đánh bại hỗn thế ma vương trong kinh thành… tự nhiên ai cũng tò mò không dứt, ai cũng muốn nhìn một chút rốt cuộc là người thiên tiên tuyệt sắc gì, có thể khiến cho cái tiểu bá vương như vậy duy trì nàng.

 

Kết quả có thể tưởng tượng được, vô cùng thất vọng!

 

A Uyển rất bình tĩnh đi tới, mặc dù bị những tầm mắt nóng hừng hực nhìn, nhưng đây chỉ là một đám tiểu cô nương, lực sát thương không thể mạnh như những người ở chánh điện, tất nhiên A Uyển không quá để ở trong lòng.

 

Không chờ nàng đến, Mạnh Tự đã bật dậy khỏi ghế tới kéo nàng.

 

Công chúa Thanh Ninh là người có thân phận cao nhất trong những tiểu cô nương ở thiền điện lúc này. Nàng rất đoan trang chững chạc, mặc dù thân phận vô cùng cao, nhưng lại không giống những vị công chúa được nuông chiều trong hoàng gia. Nàng chiêu đãi một đám tiểu thư huân quý nhà triều thần vô cùng chu đáo, lộ vẻ phong phạm của một vị công chúa.

 

Thấy A Uyển tới, Công chúa Thanh Ninh lôi kéo tay của nàng cười nói:

-"Nghe nói muội bị bệnh, bây giờ tốt hơn chưa?"

 

-"Bây giờ tốt hơn nhiều, cám ơn Thanh Ninh biểu tỷ quan tâm." A Uyển lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười thiên hạ vô địch của tiểu la lỵ.

 

Công chúa Thanh Ninh lại quan tâm hỏi mấy câu, rồi để cho nàng cùng Mạnh Tự đi chơi, mà nàng cùng Mạnh Vân vẫn ngồi chung một chỗ, cùng một ít cô nương bằng tuổi nói chuyện.

 

Lúc Mạnh Tự lôi kéo A Uyển đến bên cạnh chơi, A Uyển còn có thể cảm giác được ánh mắt tò mò của người chung quanh. Nàng quay đầu nhìn về phía Công chúa Thanh Ninh, thấy một đám cô nương vây quanh Công chúa Thanh Ninh nịnh nọt nàng… lộ ra Mạnh Vân người đang ngồi bên cạnh Công chúa Thanh Ninh lãnh đạm bưng trà, tình cờ bị người hỏi đến, mới đáp lại mấy tiếng.

 

Mạnh Vân có thái độ lạnh nhạt như vậy, dĩ nhiên là khiến cho một ít cô nương da mặt không đủ dầy, chịu không được mà rút lui. Để bọn họ không nhịn được oán trách nàng thanh cao lãnh ngạo, bởi vì mẫu thân là Trưởng công chúa Khang Bình mới có thân phận như vậy, nếu không với loại tính khí này của nàng, ai có thể chịu nổi nàng.

 

Cũng có người nghĩ đến, với tính khí này của Mạnh Vân, đoán chừng sẽ không được các trưởng bối thích, cho dù là nữ nhi của công chúa, sợ rằng vị trí thái tử phi cũng vô duyên với nàng, nghĩ như thế, liền có chút cao hứng.

 

Trong các cô nương vừa độ tuổi, Mạnh Vân là người có tư cách và năng lực tranh đoạt vị trí thế tử phi nhất! Nên nàng đã bị rất nhiều người coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

 

-"A Uyển, tỷ thật sự được hoan nghênh."

Mạnh Tự cùng A Uyển ngồi chung một chỗ nói chuyện,

-"Lúc muội mới vừa tới, đã có rất nhiều người hướng muội hỏi chuyện về tỷ…, các nàng cũng thật tò mò tỷ có bộ dáng gì?"

 

A Uyển hiểu nguyên nhân bản thân nổi danh, nói:

-"Có cái gì tốt mà hỏi… chẳng qua Vệ Huyên là biểu đệ, giữa biểu tỷ đệ bất quá thân cận một chút thôi… muội đừng nghĩ lung tung..."

 

Trong lòng lại suy nghĩ, sợ là đến lúc nàng mười tuổi, nam nữ hữu biệt… đến lúc đó mẫu thân nhà nàng cũng sẽ không để cho Vệ Huyên tự do xuất nhập phủ công chúa như vậy! Qua một thời gian, thì sẽ không có người nghi ngờ nữa...

 

Nghĩ như thế, nàng liền không để việc này ở trong lòng.

 

Sau khi yến tiệc ngắm hoa bắt đầu một thời gian, A Uyển tự nhiên lại bị Mạnh Tự lôi kéo càu nhàu một trận. Nàng nhỏ giọng nói với A Uyển một ít bát quái của các cô nương đến đây ở trong thiên điện.

 

Cũng không biết Mạnh Tự làm thế nào mà nhớ rõ ràng như vậy! Không chỉ có tính khí những cô nương kia mà đến tính cách của họ cũng có thể nói rõ một hai… ngay cả trưởng bối trong nhà bọn họ đã làm gì, hay ái thiếp diệt thê, hoặc sự tình nuôi dưỡng ngoại thất cũng có thể nói đại khái.

 

-"Nhị tỷ tỷ nói….." tiểu cô nương ngọt ngào cười.

 

A Uyển lặng lẽ đưa chén trà cho nàng, để cho tiểu cô nương đang huyên thuyên giải khát. Trong lòng nàng rất kính nể Mạnh Vân, nếu như ở hiện đại, nàng nhất định là một ký giả suất sắc của chuyên mục bát quái.

 

Lúc thời gian không sai biệt lắm… yến tiệc ngắm hoa cũng bắt đầu, đoàn người theo Thái hậu, hoàng hậu cùng nhau đi đến trước ngự hoa viên.

 

Lúc này trong ngự hoa viên đã là một mảnh hoa xuân rực rỡ, vì để sắp đặt cho yến tiệc ngắm hoa lần này, phàm là chậu hoa nào thích hợp với hoàn cảnh đều được mang tới, làm cho ngự hoa viên một mảnh gấm hoa rực rỡ, mùi hoa ngọt ngào lan tỏa vào mũi.

 

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, thỉnh thoảng có ong bướm bay lượn trên mấy đóa hoa, tạo thành một quang cảnh mùa xuân đẹp đẽ...

 

Chờ lúc yến tiệc ngắm hoa bắt đầu, hoàng đế liền dẫn một đám hoàng tử cùng con em tôn thất tới.

 

Mọi người rối rít quỳ lạy.

 

Thái tử đứng ở kế bên hoàng đế, tuấn mỹ tao nhã, giống như một thiếu niên thanh quý, áo dài như mây, vô cùng thanh cao vô cùng nhã nhặn. Thái tử đi tới, ánh nắng mùa xuân rực rỡ chiếu xuống trên người hắn, khiến cho vạn vật xung quanh dường như ảm đạm thất sắc.

 

Các cô nương thấy bộ dáng Thái tử lúc này, đều sửng sốt một chút, sau đó mặt đều đỏ tới mang tai cúi đầu.

 

Bởi vì thuở nhỏ thân thể Thái tử yếu đuối, rất ít lộ diện, đều ở trong cung điều dưỡng… Cô nương có thể thấy được mặt mũi hắn thực không nhiều. Đa số mọi người cho là một thiếu niên mang bệnh trong người lâu ngày, nhất định bị ma bệnh hành hạ đến tiều tụy không chịu nổi, lại không ngờ lại là một thiếu niên tuấn tú vô song như vậy.

 

Các thiếu nữ vốn đối với vị trí thái tử phi không quá mức để tâm cũng không nhịn được mà tim đập thình thịch thình thịch. Mà mấy vị cáo mệnh phu nhân cũng thầm giật mình với dáng vẻ Thái tử lúc này, hoặc giả Thái tử cũng không giống như trong tin đồn thân thể yếu đuối nhiều bệnh như vậy.

 

Chỉ có hoàng hậu âm thầm thu hết thần sắc của đám người kia vào đáy mắt, trong mắt hơi lộ ra vẻ đắc ý kiêu ngạo.

 

Hoàng nhi của bà, tự nhiên không phải những hoàng tử khác có thể so sánh được! Mặc dù thuở nhỏ thân thể không tốt, nhưng vẫn được tỉ mỉ nuôi dạy, dáng vẻ nhi tử cực kỳ mang phong phạm của một vị thái tử, không phải hoàng tử bình thường có thể sánh được!

 

Bởi vì có hoàng đế, đám người Thái tử cũng được ở lại….

 

Từ khi yến tiệc ngắm hoa bắt đầu, các cô nương lớn tuổi chút người người cũng trở nên đoan trang khách sáo, tận lực để có thể để lại ấn tượng tốt cho mấy vị quý nhân trong cung. Mà mấy cô nương tuổi còn nhỏ chút, giống như Mạnh Tự A Uyển vậy, căn bản không có quá nhiều suy tính nên không buồn không lo, đã sớm bỏ đi chơi.

 

Ngự hoa viên rất lớn, khó có dịp được vào cung, Mạnh Tự dĩ nhiên là lôi kéo A Uyển đi thưởng thức một chút ngự hoa viên ở trong hoàng cung. Sau lưng các nàng còn có mấy tiểu cô nương tuổi tác tương tự đi theo, đều là các tiểu thư gia đình huân quý thường xuyên nói chuyện. Trong đó còn có Ngũ công chúa năm tuổi, được Mạnh Tự dắt, dọc theo đường đi líu ríu nói không ngừng.

 

Đi mệt mỏi, bọn họ liền đến một lương đình cạnh núi giả muốn ngồi nghỉ chân một lúc. Ai ngờ phát hiện nơi này đã có người, chính là Nhị công chúa cùng Tứ công chúa, còn có một số tiểu thư gia đình huân quý, tất nhiên là các nàng đang nịnh nọt mấy vị công chúa, mong đợi có thể tạo quan hệ tốt cùng các nàng.

 

Nhị công chúa âm trầm liếc nhìn đám người Mạnh Tự, bực bội không lên tiếng.

 

Tứ công chúa âm dương quái khí nói:

-"Ta còn tưởng rằng là người nào? Hóa ra là Phúc An nha, còn có…"

 

Lúc nhìn thấy A Uyển, trí nhớ hai năm trước chợt hiện lên, ánh mắt lãnh khốc rét lạnh của Vệ Huyên nhất thời như một tiếng trống gõ vào trong lòng, ánh mắt nàng lộ ra một tia khủng hoảng, ngượng ngùng ngậm miệng lại.

 

Bởi vì Tứ công chúa khác thường, các cô nương ngồi bên cạnh đều rất kinh ngạc, rất nhanh liền nhớ tới tin đồn, sự tình Vệ Huyên vì Thọ An quận chúa đánh mấy vị công chúa, Tứ công chúa là một trong những người bị đánh. Nghĩ như thế, trong lòng mọi người đều rùng mình, nhìn về phía A Uyển, thần sắc cũng có mấy phần kinh sợ.

 

Người có thể khiến cho cái hỗn thế ma vương đó ngay cả công chúa cũng đánh…, nghĩ đến cũng không phải người tốt lành gì!

 

Mới gặp mặt, A Uyển liền bị các cô nương kia gắn cho cái mác "người xấu" , thật là cực kỳ oan uổng.

 

Mạnh Tự rất chậm lụt không có cảm giác được không khí có chút bất đồng, nên hùng hùng hổ hổ đi vào đình nghỉ ngơi, cung nữ đi theo rất nhanh liền dâng trà và các loại điểm tâm.

 

-"Hóa ra các ngươi đều ở đây lười nhác…" Mạnh Tự cười híp mắt nói, "Tứ biểu tỷ làm sao lại không nói lời nào?"

 

Tứ công chúa miễn cưỡng nói:

-"Mới vừa nói nên hơi mệt, nên không có gì để nói!"

 

Nàng liếc A Uyển một cái, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng trong lòng lại nẩy sinh một cỗ oán hận nhàn nhạt... Nếu không phải vì A Uyển, Vệ Huyên cũng sẽ không làm chuyện đáng sợ như vậy đối với nàng. Khiến cho sau này mỗi khi nàng thấy Vệ Huyên, đều giống như chuột thấy mèo, hận không thể né tránh đi...

 

Hết lần này tới lần khác Mạnh Tự lại không biết nhìn sắc mặt người khác, thẳng thắn nói:

-"Làm gì mà tỷ lại nhìn A Uyển chăm chú vậy?"

 

-"Không có!"

 

-"Không? Rõ ràng có!"

 

Tứ công chúa trong lòng tức giận, Phúc An quận chúa này chính là một người ngu, luôn làm những chuyện ngu xuẩn hồ đồ, khiến cho người ta không thể xuống đài được! Bình thường thì cũng không sao, hiện ở chỗ này còn có các cô nương ở bên ngoài nhập cung, lại không nể mặt như vậy!.

 

Đang lúc nàng đang ảo não, lại tới một đám người, là Ngũ hoàng tử mang theo mấy công tử trong tôn thất tới.

 

-"Ngũ hoàng huynh."

 

-"Ra mắt Ngũ hoàng tử."

 

Các tiểu thư trong đình rối rít đứng dậy hành lễ, Ngũ hoàng tử trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười, nhìn rất là thân thiết. Hắn mặc cẩm bào đội ngọc quan, càng tôn lên gương mặt tuấn tú văn nhã, cực kỳ xinh đẹp, khiến cho mấy tiểu cô nương lặng lẽ đỏ mặt.

 

Ngũ hoàng tử mỉm cười chào hỏi với các nàng, ánh mắt rất nhanh liền đặt ở trên người A Uyển.

 

Đây là lần đầu tiên Ngũ hoàng tử thấy A Uyển, hắn một mực tò mò Thọ An quận chúa người có thể để cho Vệ Huyên duy trì để ý như vậy có cái dáng vẻ gì? Hắn nghĩ nàng là một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc lại có thủ đoạn…, đột nhiên nhìn một chút, không khỏi thất vọng.

 

Mặc dù dáng dấp cũng không tệ, nhưng người trời sanh bệnh tật yếu ớt nên làm giảm đi mấy phần xinh đẹp, giống như châu ngọc bị cát bụi che mờ, không có chút sáng bóng nào!.

 

-"Muội chính là Thọ An?"

Ngũ hoàng tử mang dáng vẻ tươi cười thanh tao nhã nhặn nói,

-"Huynh chính là Ngũ biểu ca của muội, nghe nói thân thể muội không tốt, rất ít vào cung, đây là lần đầu tiên huynh được gặp muội đó."

 

A Uyển ngước mắt nhìn hắn, một đôi mắt trầm tĩnh không hề giống một tiểu cô nương nên có, lặng yên nhìn tới, khiến cho Ngũ hoàng tử có chút không được tự nhiên. Hắn cũng nhìn lại nàng, không hề che giấu ác ý trong mắt!

 

Nghĩ đến năm ngoái A Uyển làm hại muội muội của mình bị Vệ Huyên đánh, Ngũ hoàng tử liền muốn cho nàng nếm mùi đau khổ.

 

Nhìn một chút quanh mình, rất nhanh hắn liền có chủ ý…

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 18/07/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts